-
Chương 211-215
Chương 211 Như Điên Như Ma (2)
"Phương sư đệ bảo ta chiến, vậy thì ta sẽ. . . chiến đến chết!"
Quan Ngạo vào lúc này cũng hét lên một tiếng, hai tay nắm chắc đại đao, hung hăng càn lướt ra ngoài.
Một đao này của hắn đơn giản tới cực điểm, không có nửa phần biến hóa nào. Bản thân hắn cũng là loại người chỉ có man lực, không có quá nhiều chiêu pháp tinh diệu. Thế nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, lực lượng của một đao đơn giản này của hắn thực sự quá mức dọa người. . .
Một đao quét ngang, nặng nề như núi!
Những tiếng ầm ầm chợt vang lên. . .
Một đao kia vung ra, thế mà khiến cho hư không bạo liệt, ngay cả thân đao cũng biến mất, chỉ kịp nhìn thấy một luồng tàn ảnh còn sót lại!
Oanh! Oanh! Oanh!
Đừng nói là đao, ngay cả đao phong do thân đao chém ra cũng tựa như gió lốc, sinh sinh quét qua từ trái sang phải, khiến cho tất cả Hắc Phong Khô Lâu tới gần hắn đều đã bị đánh thành mảnh vỡ, hắc phong nồng đậm trên người chúng cũng bị một đao này xé nát. Đừng nói là những con khô lâu ở gần hắn, ngay cả những con đứng cách xa hắn 10 trượng cũng bị kình phong kéo ngã, ngã ra đầy đất!
"Ông trời ơi. . . Đây còn là con người sao?"
Đám đệ tử tiên môn vây quanh Quan Ngạo đều kinh hãi thốt lên.
Bọn hắn đều hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị dọa cho phát sợ.
Quan Ngạo vốn trời sinh thần lực, cường tráng vô biên, bây giờ lại sinh sinh nâng sự cường tráng của mình lên thêm một đoạn …
Thứ này đã không thể dùng từ man lực để hình dung nữa, muốn hình dung chuẩn xác, hẳn phải gọi là lực lượng của Quỷ Thần mới đúng!
"Rầm rầm. . ."
Có điều khi Quan Ngạo xuất thủ, hắn đã ra tay quá mức mạnh mẽ, thân eo hai sườn lập tức lộ ra sơ hở lớn tựa như sơn động. Hắc Phong Khô Lâu ở phía chính diện bị hắn chém đổ một mảnh, thế nhưng hai bên lại lập tức có đại lượng Hắc Phong Khô Lâu xông lên. Trên móng vuốt không có một chút huyết nhục nào của chúng có một luồng ma tức màu đen quấn quanh giống như pháp bảo, chúng dùng thứ này để hung hăng cào lên trên người của Quan Ngạo...
Kiến nhiều cắn chết voi, chính là đạo lý này!
Con kiến có thể cắn chết con voi, không phải bởi vì khí lực đủ lớn, mà là bởi vì con voi có quá nhiều sơ hở!
Quan Ngạo lúc này hung ác điên cuồng không rõ nguyên do, đại đao cuồng vũ, vô số Hắc Phong Khô Lâu bị hắn đánh bay ra ngoài. Thế nhưng là vẫn có không ít Hắc Phong Khô Lâu xông tới, thậm chí có một số con bám lên người hắn, làm thế nào cũng không thoát ra được, may mà có kim giáp che chở nhục thân. . .
"Xung phong theo Quan sư huynh, giúp hắn bảo vệ lưng eo!"
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên cũng đã lách mình đi đến vị trí Tả Đinh thần vị, kiếm quang lưu chuyển trong tay hắn, vô thanh vô tức biến mười mấy bộ Hắc Phong Khô Lâu nhích lại gần mình thành mảnh vụn. Sau đó hắn hoành kiếm trước ngực, sinh sinh chống đỡ sự tập kích của vô tận yêu vật. Giọng nói của hắn vang lên oang oang, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo sau lưng Quan Ngạo lập tức tỉnh ngộ, liền cùng nhau xông tới!
"Ma vật nhận lấy cái chết!"
"Buông Quan đồ đần ra. . ."
Đám đệ tử này vừa tế ra Kim Giáp Phù che chở bên ngoài, vừa tế khởi các loại phù triện và pháp bảo đánh về phía Hắc Phong Khô Lâu quấn lên trên người Quan Ngạo. Bọn họ giống như đập con ruồi giúp hắn, nhanh chóng quét sạch đi đám khô lâu bám trên người Quan Ngạo. Còn Quan Ngạo thì cảm thấy nhẹ nhàng hẵng đi, vì thế hắn ha ha cười to, đao thế trong tay càng dữ dội hơn, ầm ầm xông lên chém giết về phía trước!
Trong khi đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một mực đi theo sau lưng Quan Ngạo. Bọn họ không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ lo che chở những sơ hở mà Quan Ngạo để lộ ra!
Nhờ đó, bọn họ thế mà tạo thành một loại hiệu quả kỳ dị, hai bên điệp gia, uy lực càng mạnh mẽ hơn vô số lần!
"Giết giết giết giết giết. . ."
"Giết loạn như ma. . ."
"Máu chảy như biển̉. . ."
"Đầu như nở hoa. . ."
Quan Ngạo lúc này thật sự giống như một kẻ điên. Hắn vung vẩy đại đao trong tay, trùng sát qua lại giữa đám Hắc Phong Khô Lâu. Nơi đại đao lướt qua, những khô lâu trông có vẻ vô cùng đáng sợ kia đều bị hắn quét thành mảnh vỡ. Dưới thế công đại khai đại hợp mạnh mẽ này, một số Hắc Phong Khô Lâu vô thanh vô tức mò đến gần người hắn cũng đều bị mấy đệ tử tiên môn bảo vệ sau lưng hắn đánh tan!
Kể từ đó, Quan Ngạo chỉ công không thủ, càng phát huy một thân man lực của hắn đến cực hạn!
Hắn đơn giản giống như là một đầu Dã Long, va chạm tứ phía, tung hoành vô địch!
Về sau, thậm chí đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo hắn cũng phải một đường chạy mau mới có thể theo kịp thân ảnh của hắn.
"Phương Nguyên. . . Ngươi. . . Vừa rồi ngươi rốt cuộc đã cho hắn ăn thứ gì?"
Ngay cả quả ớt nhỏ đang trông coi Hữu Đinh thần vị thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương như thế cũng cảm thấy hơi hơi tê dại da đầu, nhịn không được mà quát hỏi.
"Tam Chuyển Phong Ma Đan!"
Phương Nguyên một kiếm tiện tay xoắn nát một bộ Hắc Phong Khô Lâu, nhàn nhạt mở miệng nói.
Chương 212 Người Như Quân Cờ (1)
"Tam Chuyển Phong Ma Đan?"
Phương Nguyên trả lời nhẹ nhàng, còn quả ớt nhỏ nghe xong thì suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất. Ngay cả Hỏa Mãng Tiên linh động trong tay nàng cũng có hơi sơ sẩy một chút, bị một bộ Hắc Phong Khô Lâu dùng miệng cắn chặt, suýt nữa đã bị đoạt đi. Việc này khiến cho nàng phải vội vàng vận chuyển pháp lực, cưỡng ép đoạt lại!
Ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng điên dại của Quan Ngạo, trong lòng nàng vẫn có hơi hoảng sợ.
Nàng thực sự không ngờ rằng, thế mà Phương Nguyên lại to gan như vậy!
Hắn lại dám cho đồng môn ăn thứ này. . .
Phong Ma Đan từ trước đến nay vẫn luôn là một loại đan dược cấm kỵ trong tiên môn. Nếu nói khó luyện thì cũng không khó, chỉ cần dùng mấy vị dược liệu bình thường không quá hiếm thấy là có thể luyện ra, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiệu quả của đan dược này thật sự quá mức cuồng bạo, gần như là tà môn. . .
Đây vốn là một loại đan dược khi người tu hành liều mạng với người khác thì mới phục dụng. Một khi nuốt vào, pháp lực sẽ điên cuồng vận chuyển, thậm chí thiêu đốt, có thể cho người tu hành có được lực lượng và tốc độ vượt xa lúc bình thường mấy lần, gần như trở nên điên dại trong một khoảng thời gian nhất định, vì thế nó mới có cái tên như vậy!
Nhưng đan dược này, hiệu quả mặc dù rõ ràng, thế nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!
Sau khi phục dụng đan này, người tu hành thông thường sẽ hư thoát trong một khoảng thời gian rất lâu. Người hơi nghiêm trọng, thậm chí sẽ tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân, khi dược tính hao hết sẽ trực tiếp chết thẳng cẳng, khá hơn một chút thì cũng sẽ tổn thương đạo cơ, khó lòng phục hồi như cũ!
Bởi vậy, thay vì nói đây là đan dược, chẳng bằng nói đây là độc dược!
Tiên môn sẽ rất ít can thiệp vào chuyện luyện đan của môn hạ đệ tử, nhưng Phong Ma Đan này thì lại nằm trong luật cấm!
Nói một cách khác, đệ tử Đan đạo bình thường tuyệt đối sẽ không đi luyện loại đan dược này, cũng sẽ không được phép học. . .
Còn về Phương Nguyên, ai mà ngờ hắn lại thông qua mụ điên Nhiếp Hồng Cô kia để luyện ra loại cấm đan này. Càng kinh khủng hơn nữa chính là việc Phương Nguyên còn đút cho Quan Ngạo ăn trong Ma Tức hồ ở ngay trước mặt mọi người, sau đó mượn phong ma kình của hắn để chém lui yêu ma. . .
Việc này chẳng phải là đang giết người hay sao?
Có điều việc đã đến nước này, nàng cũng không đoái hoài tới việc chất vấn Phương Nguyên nhiều như vậy. Hắc Phong Khô Lâu sau khi hay tin liền hành động, sinh khí thịnh vượng trên người những đệ tử tu hành kia có sức hấp dẫn trời sinh đối với bọn chúng, vì vậy lúc này bọn chúng đều đang điên cuồng lao đến.
Các quái vật khô lâu không chỉ bao gồm hài cốt của con người mà còn có của các loại động vật. Lúc này bọn chúng giống như thủy triều trào dâng, điên cuồng vọt tới trước mặt nàng như không muốn sống. Nàng trông coi Hữu Đinh thần vị, bản thân cũng chỉ có thể vung vẩy Hỏa Mãng Tiên, một đạo Hỏa Mãng dài hơn mười trượng tung bay, kích diệt tất cả quái vật khô lâu từ trên xuống dưới!
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại dựa vào ba thước thanh phong nơi tay, kiếm quang biến ảo phun ra nuốt vào, trong vòng ba trượng trước người hắn, không có khô lâu nào có thể sống sót!
Đối mặt với một đợt lại một đợt Hắc Phong Khô Lâu không sợ chết như thế này, điều khiến bọn họ sợ nhất chính là bị bọn chúng bao vây, chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ bị bọn chúng xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ có Quan Ngạo giống như điên dại ngăn ở phía trước, đám quái vật khô lâu đông đảo này sẽ không thể vọt ra phía sau, tất nhiên cũng sẽ không thể đè đám đệ tử Tiểu Trúc phong ra mà đánh. Phương Nguyên và quả ớt nhỏ canh giữ ở Tả Hữu Đinh thần vị cũng giúp cho hai cánh giữ vững an ổn, còn các đệ tử tiên môn khác thì lại lấy phòng ngự là chính, chỉ có rất ít người trực tiếp giao thủ với Hắc Phong Khô Lâu. . .
Cứ như vậy, hai bên tạo thành một loại cục diện hiếm thấy.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong vững như đê đập, mặc cho Hắc Phong Khô Lâu trùng kích giống như thủy triều nhưng vẫn lù lù bất động. Tại ba nơi Đinh thần vị, ba vị cao thủ lúc nào cũng xuất thủ, từng mảnh từng mảnh Hắc Phong Khô Lâu bị giảo diệt, biến thành bột vụn, một tầng lại một tầng trải trên mặt đất. . .
Ác chiến như vậy chừng nửa canh giờ, số lượng Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh rõ ràng đã ít đi, thưa thớt hơn trông thấy.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đột nhiên hét dài một tiếng: "Mở ra trận thế, tự mình chiến đấu!"
Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng!
Đệ tử tiên môn trốn ở trong trận sớm đã có người kìm nén không được, khi nghe thấy thế thì lập tức gào thét vọt ra, tự mình tế lên pháp bảo, phù triện rồi vọt về phía những Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh kia. Bọn họ ba năm người một tổ bao vây, chiếm hết ưu thế, đánh giết Hắc Phong Khô Lâu,. . .
"Thế mà thật sự chống cự được ư?"
Ngay cả quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vào lúc này cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng không để ý tới sự mỏi mệt sau khi ác chiến liên tục nửa canh giờ, chỉ lo nhìn qua chiến trường xung quanh.
Bây giờ tràng diện đã tốt đẹp, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đang đuổi đánh mấy con khô lâu đáng thương kia, khắp nơi vang lên những trận hoan hô.
Nàng có hơi khó mà tin được!
Ngay cả là nàng, lần trước khi tiến vào Ma Tức hồ này, chí ít có ba vị cao thủ Luyện Khí chín tầng đỉnh tiêm đồng hành, ngoài ra còn có hơn mười vị đệ tử, thực lực bình quân chí ít cũng từ Luyện Khí tầng tám trở lên. Kết quả khi chạm mặt với một đám Hắc Phong Khô Lâu, hai bên đã ác chiến một trận, rốt cuộc vẫn lạc bốn vị đệ tử, chí ít cũng có mười vị đệ tử thụ thương a. Thế nhưng bây giờ, đệ tử của Tiểu Trúc phong thế mà vẫn còn sống nhăn hết ư?
. . . Không đúng, vừa rồi có một vị bị đả thương!
Vị đệ tử kia đuổi theo Hắc Phong Khô Lâu, đuổi quá vui sướng, té ngã một phát, rớt mất một cái răng cửa!
Nàng vừa câm nín, vừa buồn cười, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn sang Phương Nguyên.
"Quan Ngạo sư huynh, có thể nghỉ ngơi một chút rồi!"
Lúc này Phương Nguyên đã chạy tới bên người Quan Ngạo, thấp giọng khuyên nhủ.
"Giết giết giết giết giết, giết loạn như ma. . ."
Chương 213 Người Như Quân Cờ (2)
Trong khi đó vào lúc này, Quan Ngạo vẫn tỏ vẻ điên dại, thậm chí khóe miệng còn chảy ra những tia máu màu đỏ thẫm, hình như là nội phủ đã bị thương. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn mặc kệ, vẫn quơ quơ đại đao phách trảm tứ phía. Dù cho xung quanh không có Hắc Phong Khô Lâu, hắn cũng không ngừng xuất đao vào khoảng không xung quanh, những đệ tử tiên môn xung quanh đều không dám ngăn trở hắn, đều sợ hãi né ra ngoài!
"Hô!"
Phương Nguyên đi đến trước người hắn, vừa mới nói một câu, Quan Ngạo liền thuận thế bổ xuống một đao.
Hắn thật giống như sắp bị điên, tựa hồ đang rơi vào trạng thái gặp người liền giết!
"Phương Nguyên sư huynh cẩn thận. . ."
Vô số đệ tử xung quanh đều lớn tiếng kêu lên, trong lúc cấp thiết muốn xông ra phía trước để tương trợ.
Một đao kia của Quan Ngạo quá mạnh, có xu thế muốn khuấy đảo phong vân, bổ thiên liệt địa, cuồng mãnh vô song. . .
"Các ngươi đều thối lui đi!"
Thế nhưng khi chạy tới đón một đao kia, Phương Nguyên lại vội vàng khẽ quát, sau đó năm ngón tay giang rộng ra, vững vàng nghênh tiếp nó.
"Bành!"
Một chưởng này của hắn đánh chính xác vào phần chuôi đao. Dưới sự trùng kích của lực lượng cự đại này, ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng đột nhiên đất cát tung bay, nổ ra một cái hố to. Thế nhưng hắn lại vững vàng tiếp được một đao này, thậm chí cánh tay còn không lắc lư một chút nào. Quan Ngạo điên dại thét lớn, muốn nâng đao lại chém, nhưng chuôi đao bị Phương Nguyên cầm, một đao này thế mà không thu về được. . .
"Quan sư huynh, nên nghỉ ngơi một chút đi!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại một lần nữa nhẹ nhàng nói.
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Quan Ngạo hít thở hổn hển, ánh mắt có hơi mê mang, qua nửa ngày sau, hắn giống như mới thấy rõ khuôn mặt của Phương Nguyên: "Ngươi là Phương sư đệ?"
"Là ta!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, đoạt lại đao từ trong tay hắn, sau đó găm xuống mặt đất.
"Hô. . ."
Khi đại đao tuột khỏi tay mình, Quan Ngạo cũng giống như bỗng nhiên mất đi xương sống lưng, thân thể lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.
Phương Nguyên vội vàng đỡ lấy hắn, ngồi xổm người xuống, lấy ra mấy khỏa đan dược nhét một mạch vào trong miệng của hắn, sau đó vận chuyển pháp lực giúp hắn hòa tan đan dược. Huyết sắc trên khuôn mặt Quan Ngạo điên cuồng rút đi, thay vào đó là một vẻ tái nhợt quỷ dị. Cả người hắn cũng giống như có hơi mê man, mãi đến khi những đan dược mà hắn ăn vào tan ra thì mới có vẻ tốt hơn một chút.
"Phương sư huynh, Quan ngốc. . . Quan Ngạo thế nào rồi?"
Đám đệ tử tiên môn ở xung quanh mãi đến lúc này mới dám xông tới, ai nấy đều vừa lo lắng vừa sợ sệt hỏi.
Khi Quan Ngạo mới được Phương Nguyên mời tới, bọn hắn đều ẩn ẩn có hơi xem thường.
Tên to con ngu ngơ ngây ngốc này, thực không giống như một vị đệ tử tiên môn chân chính.
Nhất là mặc dù hắn có một thân man lực, nhưng hắn không tinh thông thuật pháp, võ pháp cũng không hề tốt đẹp gì, tùy tiện tìm ra một người cũng có thể đấu pháp thắng hắn. Thế nhưng sau khi xem một màn điên dại vừa rồi của hắn, thái độ của đám đệ tử tiên môn liền đại biến. Khi nhìn thấy Quan Ngạo, bọn hắn liền nhớ lại một màn hung mãnh vừa rồi của hắn, trong lòng bọn hắn thậm chí còn ẩn ẩn sinh ra một loại kính sợ. . .
Dù sao thì cảnh tượng tên to con này cầm đại đao trong tay chém giết tứ phương mới vừa rồi, thực sự là quá mức dọa người đi!
"Sau trận chiến này, căn cơ của hắn có chút giảm sút, cần hảo hảo tĩnh dưỡng một phen!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng giải thích một câu, sau đó liền nói với những người khác: "Không cần vây ở chỗ này, đi dọn dẹp chiến trường đi!"
Chúng đệ tử nghe thấy vậy thì mới riêng phần mình tản đi, tự đi làm việc của mình.
"Vẻn vẹn căn cơ có thua thiệt sao?"
Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói thăm thẳm vang lên, lại là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba lên tiếng. Nàng ta có hơi phức tạp nhìn sang Phương Nguyên, nói: "Sau khi phục dụng Tam Chuyển Phong Ma Đan, thần trí của hắn đại loạn, nhục thân tiêu hao nghiêm trọng, vừa rồi nếu không phải ngươi cưỡng ép tiếp nhận đao của hắn, hắn thậm chí có thể một mực chiến đấu đến chết với những địch nhân không tồn tại. Dù là như thế thì hắn cũng đã tiêu hao rất rất nhiều. . ."
"Nhục thể của hắn khác hẳn với thường nhân, trời sinh thần lực, cường tráng vô song. Những tiêu hao này vẫn còn nằm trong năng lực chịu đựng của hắn!"
Phương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vừa giúp Quan Ngạo chữa thương, vừa nhàn nhạt mở miệng trả lời.
"Dù là vậy, nhưng chuyện này cũng không công bằng đối với hắn, ngươi không nên cho hắn ăn Phong Ma Đan. . ."
Quả ớt nhỏ nhịn không được mà mở miệng, hai hàng lông mày hơi hơi nhướng lên vì tức giận.
"Hắn sinh ra đã là một người bất phàm, lưu lại Sơn Hà viện khiêng đá với hắn mà nói lại càng không công bằng hơn!"
Phương Nguyên thuận miệng trả lời một câu, thần sắc không hề thay đổi một chút nào.
"Vậy nếu như hắn muốn ở lại nơi đó an an ổn ổn khiêng đá thì sao?"
Quả ớt nhỏ nhịn không được mà hỏi lại một câu.
"Vậy thì hắn đang lãng phí thiên phú của mình, không bằng để cho ta làm chủ giúp hắn!"
Phương Nguyên quay đầu, nghiêm túc nhìn quả ớt nhỏ một lát, làm cho nàng hơi hơi không nói nên lời.
"Chúng ta cũng đã quen biết nhau mấy năm, đến bây giờ ta mới cảm thấy ta có hơi hiểu rõ ngươi. . ."
Tận nửa ngày sau, quả ớt nhỏ mới nhẹ nhàng thở dài, chỉ là giọng nói hơi có vẻ cô đơn: "Có thể trở thành chân truyền tiên môn, không có mấy ai là người bình thường. Thời điểm bọn hắn dẫn dắt đồng môn tiến vào Ma Tức hồ là lúc có thể dễ nhìn ra tính cách chân thực nhất của bọn hắn. Có người xem đồng môn là sự vướng víu, hận không thể vứt bỏ tất cả. Có người xem đồng môn là thẻ đánh bạc, tùy thời có thể hi sinh, có người xem đồng môn là những kẻ phụ thuộc, gào thét tới lui. . ."
"Còn ngươi …!"
Nàng quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút rồi nói: "Ngươi xem đồng môn là những quân cờ. . ."
Lời này nói ra, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn sang quả ớt nhỏ một chút.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì!
Chương 214 Bản Lĩnh Của Hậu Quỷ Nhi (1)
"Khoanh tay đứng nhìn tại thời điểm cần từ bi và loạn phát thiện tâm tại thời điểm không cần từ bi đều là chuyện mà ta không làm được. . ."
Lời nói của quả ớt nhỏ cũng không ảnh hưởng đến tâm chí của Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng không thấy cách làm của mình có chỗ nào không ổn. Bản thân mình có cách làm việc của mình, trông máu lạnh cũng tốt, từ bi cũng được, đó đều là do mình nghĩ sâu tính kỹ rồi mới làm, không cần người khác tới bình luận!
Hắn biết lời mình nói sẽ không thuyết phục được quả ớt nhỏ, bởi vậy hắn dứt khoát không nói.
Nàng nghĩ như thế nào là chuyện của nàng, mình làm như thế nào là việc của mình!
Trên thực tế, trước khi tiến vào Ma Tức hồ, hắn đã sớm biết mình sẽ gặp phải điều gì, cũng đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị.
Mấy vị vớ va vớ vẩn được hắn mời tới từ các nơi hẻo lánh trong Thanh Dương tông này vốn đều có ưu thế của riêng mình. Quan Ngạo thì không cần phải nói, hắn trời sinh là một vị cuồng nhân nên được sinh ra trên chiến trường. Khi hắn đơn độc đối đầu với người khác thì hắn sẽ không chiếm được bất kỳ lợi thế nào, nhưng khi ở trên chiến trường, loại người trời sinh thần lực có phong cách sát phạt đại khai đại hợp này lại càng có tác dụng hơn Phương Nguyên và quả ớt nhỏ!
Ví dụ như Tam Đinh Thần Giáp Trận mới vừa rồi, bất kể là Phương Nguyên hay là quả ớt nhỏ thủ ở Chủ thần vị thì cũng sẽ không có được uy thế như hắn!
Trong khi đó vị đệ tử mù mắt đến từ Phù Triện viện kia, mặc dù hai mắt đã hủy, tiền đồ uổng phí, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, ngày ngày nghiên cứu Phù Đạo. Cuối cùng Phù Đạo nhất đạo mặc dù không có thành tựu quá lớn, nhưng lại dưỡng thành một loại trực giác nhạy cảm đối với sự biến hóa của linh khí!
Loại trực giác này đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói tất nhiên là không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu so với đệ tử tiên môn ở cảnh giới Luyện Khí thì hắn đã đạt đến một độ cao hiếm thấy!
Có được phần bản lĩnh này khi ở trong Ma Tức hồ, bất kể là trong việc cảnh báo hung hiểm, cảm thụ sự ngưng trệ khi vận chuyển trận pháp, cảm nhận được chỗ thiếu sót của pháp lực hay là chỉ điểm trận pháp biến hóa khi chúng đệ tử bày trận nghênh địch thì cũng đều phi thường có hiệu quả. Đệ tử của Tiểu Trúc phong đau khổ luyện được mấy đạo đại trận mà Phương Nguyên chỉ định trong thời gian một tháng, trong đó phải kể đến một phần công lao rất lớn của vị đệ tử mù mắt này!
Còn về phần Nhiếp Hồng Cô, ban đầu mọi người chỉ cảm thấy nàng tính tình cổ quái, điên điên khùng khùng, nhưng nàng cũng có bản lãnh của mình!
Nhất là sau khi nhìn thấy một màn phát cuồng kia của Quan Ngạo, đám đệ tử Tiểu Trúc phong càng hiểu rõ ưu thế của nàng.
Nàng tất nhiên không phải là Đan sư tốt nhất trong Thanh Dương tông, nhưng nàng tuyệt đối là vị Đan sư to gan nhất!
Thanh Dương tông không cho phép đệ tử tùy tiện luyện chế cấm đan, nàng dám luyện, hơn nữa cũng biết luyện, còn luyện rất không tệ. Lại nghĩ tới việc trước đó nàng liên tục luyện đan trong một tháng tại Tiểu Trúc phong, chúng đệ tử đều không khỏi run sợ trong lòng, ai mà biết nàng còn luyện ra bao nhiêu thứ quái đan nữa đây?
Có điều mọi người lại đều không quá hiểu rõ về người cuối cùng là Hậu Quỷ Nhi...
Tên sấu hầu tử này làm cho các nữ đệ tử của Tiểu Trúc phong rất là khó chịu. Hằng ngày nếu hắn không phải nhìn chằm chằm ngực của nữ đệ tử này rồi chảy nước miếng thì cũng nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ đệ tử kia rồi ngẩn người ra. Hơn nữa hắn còn không làm bất kỳ chuyện gì, khi hái thuốc thì lười biếng trốn đi xa xa, lúc ngăn địch thì cũng trốn ở vị trí trung tâm nhất của đại trận để nhìn các nữ đệ tử lắc lắc eo nhỏ, quả thực là đáng giận tới cực điểm, nhìn làm sao cũng thấy hắn đáng bị ăn đòn cả.
Thế nhưng vậy mà Phương Nguyên lại đối xử rất tốt với hắn, đi đâu cũng đều mang theo hắn bên mình, giống như đang bảo vệ nhân vật trọng yếu nào đó vậy. Điều này cũng không khỏi khiến cho chúng đệ tử đều có hơi hiếu kỳ về hắn. . .
. . . Tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Sau khi dọn dẹp toàn bộ chiến trường và ổn định thương thế của Quan Ngạo, hồi thí luyện của Tiểu Trúc phong vẫn cần được tiếp tục tiến hành.
Bây giờ bọn hắn đã dọn sạch gần một nửa lãnh địa, hiện tại còn một nửa đang cần hoàn thành!
Một ngày sau, đệ tử Tiểu Trúc phong chạy tới một mảnh đầm lầy có hắc sơn vờn quanh. Đây là một chỗ yếu địa mà bọn hắn sắp sửa dò xét. Trước đó Nhiếp Hồng Cô có thôi diễn qua, vùng đầm lầy này có địa thế lạ kỳ, lại cực kỳ bí mật, nếu như không đến gần đó thì sẽ không tìm ra được. Đây là một trong những địa hình có khả năng sinh ra bảo dược nhất, cũng là khu vực trọng yếu nhất trên bản đồ của Tiểu Trúc phong!
Chúng đệ tử đều cảm thấy mười phần chờ mong. Bọn họ cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, bắt đầu tiến vào trong mảnh đầm lầy này.
Hắc vụ mê ly, thủy khí tràn đầy.
Chúng đệ tử có hơi kinh ngạc nhìn qua những gốc cự mộc xếp so le nhau và những bãi cỏ dại liên miên ở xung quanh, thần sắc của bọn hắn lúc này đều có hơi cổ quái.
"Địa phương quỷ quái này là nơi có thể mọc ra bảo dược sao?"
Trong lòng bọn họ đều có sự hồ nghi này, chỉ là bọn hắn không dám nói ra mà thôi.
Cũng không phải bọn hắn sợ Phương Nguyên, mà là sợ Nhiếp Hồng Cô nghe xong thì sẽ không cao hứng. Con mụ điên này thật sự là kẻ dám hạ độc người ta. . .
Cũng trong quá trình xâm nhập mảnh đầm lầy này, Hậu Quỷ Nhi vốn đang vừa đi vừa nhìn chằm chằm vị nữ đệ tử eo mông đẫy đà ở phía trước rồi chảy nước miếng lại bỗng nhiên mất đi vẻ đần độn thường ngày. Chỉ thấy hắn chợt lau miệng một cái, sau đó không nói một lời, xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên nhanh tay lẹ mắt, đưa tay kéo lấy cổ áo của hắn, sau đó thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hậu Quỷ Nhi trốn không thoát, đành phải sợ mất mật quay đầu nhìn thoáng qua vùng đầm lầy kia, nói: "Trong đó có thứ không dễ chọc. . ."
Ánh mắt của Phương Nguyên lập tức trầm xuống, nói: "Mạnh cỡ nào?"
Hậu Quỷ Nhi hít mũi một cái, ánh mắt lại càng sợ hãi hơn: "Chí ít mạnh bằng ba người như ngươi cộng lại. . ."
"Ba người?"
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ngơ, sau đó nhãn thần liền trở nên ngưng trọng.
Những đệ tử tiên môn khác đều lấy làm kinh hãi, trong lúc nhất thời, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Những sinh vật tồn tại trong Ma Tức hồ đều có khả năng biến thành yêu ma.
Bọn hắn đã gặp phải những con côn trùng như Ma Hạt, cũng đã gặp qua những quỷ vật như Hắc Phong Khô Lâu. Có điều Ma Hạt đáng sợ ở chỗ khó lòng phòng bị, chỉ cần mất tập trung một chút là sẽ liền mất mạng, còn Hắc Phong Khô Lâu đáng sợ ở chỗ đông đảo, dễ khiến cho một lượng lớn đệ tử cấp thấp mất mạng, vẫn lạc.
Có điều trong cả hai tình huống trước đó, dưới sự an bài tinh tế của Phương Nguyên, bọn họ đều đã vượt qua được.
Kết quả vô cùng lý tưởng, nhưng hiện tại, bọn họ lại phải đối mặt với loại tình huống cuối cùng. . .
Chương 215 Bản Lĩnh Của Hậu Quỷ Nhi (2)
Chiếu theo lý thuyết, Ma Tức hồ cứ mười năm đồ sát một lần, sẽ không cho phép yêu ma đặc biệt cường đại nào trưởng thành. Nhưng cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có thể là một loại yêu ma nào đó có tốc độ trưởng thành đặc biệt nhanh, chỉ cần mười năm là đã có được lực lượng đáng sợ dị thường. Hoặc là có ai đó trong lúc vô tình đã bỏ sót yêu ma trong lần Ma Tức hồ thí luyện lần trước. Nhưng bất kể thế nào thì loại yêu ma này cũng đều là những tồn tại khủng bố nhất trong Ma Tức hồ!
Bây giờ rõ ràng lại gặp phải một con. . .
Nếu như ma vật ở bên trong thật sự mạnh gấp ba lần Phương Nguyên, vậy chẳng phải nó đã đạt đến trình độ Đại Yêu nửa bước Trúc Cơ rồi hay sao?
Thậm chí có thể nói, có khi nó đã là Đại Yêu Trúc Cơ rồi cũng nên!
Điều này khiến cho bọn hắn không thể không nghiêm túc!
Bọn hắn đều biết rõ thực lực của Phương Nguyên. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, một mình hắn đánh bại tất cả đồng môn, thậm chí còn cộng thêm một vị chân truyền của Thần Tiêu phong, có thể nói là mười phần đáng sợ. Nếu như ma vật kia thật sự mạnh gấp ba lần hắn, vậy e rằng dù cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong bọn hắn cùng nhau vây công thì cũng chưa chắc có thể giết được nó. Hoặc giả như giết được, vậy thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!
Chúng đệ tử đều có hơi nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn vì mình đã ngừng lại tại biên giới của đầm lầy này. Nếu như mạo hiểm xông vào trong đó, làm kinh động tồn tại đáng sợ kia, bị nó thình lình giết ra ngoài, vậy thì e rằng hơn phân nửa số người ở đây sẽ mất mạng trong vùng đầm lầy đó!
Thậm chí có khi toàn quân bị diệt cũng nên!
Chỉ có điều sau khi sợ mất mật, cũng có người bắt đầu hồ nghi. . .
Tên sắc quỷ gầy như cây tăm này, chỉ dùng cái mũi ngửi một chút liền biết bên trong có ma vật, còn biết ma vật kia mạnh cỡ nào ư?
"Che đậy khí cơ, thả nhẹ cước bộ, theo đường cũ lui về. . ."
Thế nhưng Phương Nguyên lại phi thường tin tưởng tên sắc quỷ kia, chỉ thấy hắn ngay lập tức đưa ra một đạo mệnh lệnh.
Chúng đệ tử cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, cho nên bọn hắn đều nín thở, từ từ lui trở về.
Mãi đến khi thối lui đủ xa, khi vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt Hậu Quỷ Nhi biến mất, khi hắn lại ngẩn người nhìn ngực của một vị nữ đệ tử nào đó thì vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt Phương Nguyên mới rút đi. Hắn thở ra một hơi thật dài, ra hiệu cho chúng đệ tử có thể buông lỏng một chút.
Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của đám người quả ớt nhỏ, nên liền thấp giọng giải thích: "Vị Hậu sư huynh này cũng có một loại bản lĩnh khó lường. Hắn là đệ tử của Tư Thú viện, nơi đó chuyên môn nuôi Yêu thú, nghiên cứu tập tính và tác dụng của Yêu thú cho tiên môn. Đây vốn không phải là sở trường của Thanh Dương tông, nên tất nhiên cũng có không ít lỗ hổng trong việc khống chế Yêu thú, cũng đã gây ra không ít tai họa. Trong hơn mười năm này, Yêu thú đã làm loạn mấy lần. . ."
Nói đến đây, hắn chợt khe khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Ta đã từng đọc qua điển tịch do Tư Thú viện lưu lại, phát hiện mỗi lần Yêu thú làm loạn đều sẽ có mấy vị đệ tử phụ trách trông coi Tư Thú viện mất mạng. Mãi đến khi vị Hậu sư huynh này gia nhập thì mới có sự biến hóa!"
Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy thì có hơi giật mình: "Hắn có thể trấn an Yêu thú làm loạn sao?"
Phương Nguyên lắc đầu: "Không thể, sau khi hắn gia nhập, Yêu thú làm loạn vẫn sẽ làm loạn, còn người đáng chết thì vẫn sẽ chết!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức bó tay, nói: "Vậy thì hắn có làm được gì đâu?"
Phương Nguyên cười khổ nói: "Sau mỗi lần hỗn loạn, hắn đều có thể sống sót thật tốt, còn chết đều là người khác!"
"Ách. . . bản lĩnh đào mệnh này cũng thực sự không tệ!"
Chúng đệ tử tiên môn đều có hơi bó tay rồi, sau đó bọn hắn đều ngây ngốc nhìn qua tên Hậu Quỷ Nhi kia một chút.
"Sau đó ta cũng có tìm hiểu một phen, từ đó mới biết được rằng hắn có bản lĩnh như thế. Hắn có thể cảm giác được sự dị biến của Yêu thú, cho nên có thể sớm tìm đường đào mệnh. Hơn nữa hắn cũng ở Tư Thú viện lâu rồi, nên hắn cực kỳ thông hiểu sự biến hóa khí cơ của Yêu thú, vì vậy ta mới mang theo hắn tiến vào đây!"
Phương Nguyên cười cười giải thích một câu, sau đó hắn nhìn Hậu Quỷ Nhi, cảm khái nói: "Không ngờ ngươi thật sự có thể giúp một tay!"
"Quả nhiên là quái thai a, có thể luyện được chuyện đào mệnh này đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy. . ."
"Phương Nguyên sư huynh cũng thật là lợi hại, quái thai như thế mà cũng tìm được chỗ dùng. . ."
Đám Tiểu Trúc phong đệ tử đều một nở nụ cười khổ, trong lòng âm thầm tán thưởng không thôi.
Trái lại, bản thân Hậu Quỷ Nhi giống như không nghe thấy, hai con mắt của hắn nãy giờ chỉ tập trung đảo tới đảo lui xung quanh bộ ngực của mấy nữ đệ tử.
"Bây giờ nên làm như thế nào đây?"
Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đau răng. Nàng thở dài một hơi, lập tức dời đi chủ đề.
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Hậu Quỷ Nhi: "Ma vật trong vùng đầm lầy, là thứ gì?"
Hậu Quỷ Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm bộ ngực của một vị nữ đệ tử, khi hắn nghe thấy Phương Nguyên nói thế thì không hề có phản ứng gì.
Phương Nguyên thở dài, nói: "Lúc về ta sẽ bảo Tôn quản sự tiến cử cho ngươi, hắn có quen biết một nữ quả phụ ở tiểu trấn dưới núi. . ."
Hậu Quỷ Nhi nuốt nước miếng một cái, cả người có vẻ hơi linh hoạt hơn, sau đó hắn liền nói như niệm kinh:
"Trên đống đá ở biên giới đầm lầy có một trảo ấn sắc nhọn dài nhỏ, chứng tỏ nó là một con thú ăn thịt. Trong kia có một gốc cây lớn bị chà xát tróc vỏ, chứng tỏ nó có một lớp da dày kiên cố. Nơi đó còn có một bộ thi thể đang bị ăn dở của một con Yêu Ngưu bị ném qua một bên, đã mục nát, chứng tỏ nó không ăn thịt thối. Dây leo rủ xuống trên cây cách mặt đất ước chừng ba bốn trượng, chứng tỏ nó cao ít nhất ba trượng. . ."
Nói xong, hắn đột nhiên có hơi chua xót, thế mà chảy cả nước mắt xuống, nói: "Điểm mấu chốt nhất là, khi tiến vào đầm lầy kia, ta đã ngửi thấy mùi động dục gay mũi của nó, chứng tỏ nó cũng giống như ta, đều trưởng thành nhưng vẫn còn lẻ loi không có bạn đời a. . ."
Chúng đệ tử nghe xong đều nhất thời ngây ngẩn cả người: "Thế này cũng được sao?"
Còn Phương Nguyên nghe xong thì càng thêm ngưng trọng. Hắn ghi nhớ kỹ những gì Hậu Quỷ Nhi nói, sau đó mới thấp giọng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì trong số bảy phương pháp đồ ma trước đó ta nghiên cứu thảo luận với ngươi, phương pháp nào thích hợp để đối phó nó nhất?"
"Hẳn là phương pháp thứ ba. . ."
Hậu Quỷ Nhi thở dài khoát tay áo, sau đó chợt nói một câu: "Lúc về nhớ mang “chim chim” của nó cho ta!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, từ từ rút kiếm ra, quay sang nói với đám đệ tử: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, nhớ phải cẩn thận đề phòng!"
Quả ớt nhỏ lập tức khẩn trương nói: "Ngươi muốn đi đâu đó?"
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Ta đi giết nó!"
"Phương sư đệ bảo ta chiến, vậy thì ta sẽ. . . chiến đến chết!"
Quan Ngạo vào lúc này cũng hét lên một tiếng, hai tay nắm chắc đại đao, hung hăng càn lướt ra ngoài.
Một đao này của hắn đơn giản tới cực điểm, không có nửa phần biến hóa nào. Bản thân hắn cũng là loại người chỉ có man lực, không có quá nhiều chiêu pháp tinh diệu. Thế nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, lực lượng của một đao đơn giản này của hắn thực sự quá mức dọa người. . .
Một đao quét ngang, nặng nề như núi!
Những tiếng ầm ầm chợt vang lên. . .
Một đao kia vung ra, thế mà khiến cho hư không bạo liệt, ngay cả thân đao cũng biến mất, chỉ kịp nhìn thấy một luồng tàn ảnh còn sót lại!
Oanh! Oanh! Oanh!
Đừng nói là đao, ngay cả đao phong do thân đao chém ra cũng tựa như gió lốc, sinh sinh quét qua từ trái sang phải, khiến cho tất cả Hắc Phong Khô Lâu tới gần hắn đều đã bị đánh thành mảnh vỡ, hắc phong nồng đậm trên người chúng cũng bị một đao này xé nát. Đừng nói là những con khô lâu ở gần hắn, ngay cả những con đứng cách xa hắn 10 trượng cũng bị kình phong kéo ngã, ngã ra đầy đất!
"Ông trời ơi. . . Đây còn là con người sao?"
Đám đệ tử tiên môn vây quanh Quan Ngạo đều kinh hãi thốt lên.
Bọn hắn đều hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn bị dọa cho phát sợ.
Quan Ngạo vốn trời sinh thần lực, cường tráng vô biên, bây giờ lại sinh sinh nâng sự cường tráng của mình lên thêm một đoạn …
Thứ này đã không thể dùng từ man lực để hình dung nữa, muốn hình dung chuẩn xác, hẳn phải gọi là lực lượng của Quỷ Thần mới đúng!
"Rầm rầm. . ."
Có điều khi Quan Ngạo xuất thủ, hắn đã ra tay quá mức mạnh mẽ, thân eo hai sườn lập tức lộ ra sơ hở lớn tựa như sơn động. Hắc Phong Khô Lâu ở phía chính diện bị hắn chém đổ một mảnh, thế nhưng hai bên lại lập tức có đại lượng Hắc Phong Khô Lâu xông lên. Trên móng vuốt không có một chút huyết nhục nào của chúng có một luồng ma tức màu đen quấn quanh giống như pháp bảo, chúng dùng thứ này để hung hăng cào lên trên người của Quan Ngạo...
Kiến nhiều cắn chết voi, chính là đạo lý này!
Con kiến có thể cắn chết con voi, không phải bởi vì khí lực đủ lớn, mà là bởi vì con voi có quá nhiều sơ hở!
Quan Ngạo lúc này hung ác điên cuồng không rõ nguyên do, đại đao cuồng vũ, vô số Hắc Phong Khô Lâu bị hắn đánh bay ra ngoài. Thế nhưng là vẫn có không ít Hắc Phong Khô Lâu xông tới, thậm chí có một số con bám lên người hắn, làm thế nào cũng không thoát ra được, may mà có kim giáp che chở nhục thân. . .
"Xung phong theo Quan sư huynh, giúp hắn bảo vệ lưng eo!"
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên cũng đã lách mình đi đến vị trí Tả Đinh thần vị, kiếm quang lưu chuyển trong tay hắn, vô thanh vô tức biến mười mấy bộ Hắc Phong Khô Lâu nhích lại gần mình thành mảnh vụn. Sau đó hắn hoành kiếm trước ngực, sinh sinh chống đỡ sự tập kích của vô tận yêu vật. Giọng nói của hắn vang lên oang oang, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo sau lưng Quan Ngạo lập tức tỉnh ngộ, liền cùng nhau xông tới!
"Ma vật nhận lấy cái chết!"
"Buông Quan đồ đần ra. . ."
Đám đệ tử này vừa tế ra Kim Giáp Phù che chở bên ngoài, vừa tế khởi các loại phù triện và pháp bảo đánh về phía Hắc Phong Khô Lâu quấn lên trên người Quan Ngạo. Bọn họ giống như đập con ruồi giúp hắn, nhanh chóng quét sạch đi đám khô lâu bám trên người Quan Ngạo. Còn Quan Ngạo thì cảm thấy nhẹ nhàng hẵng đi, vì thế hắn ha ha cười to, đao thế trong tay càng dữ dội hơn, ầm ầm xông lên chém giết về phía trước!
Trong khi đó, đám đệ tử Tiểu Trúc phong một mực đi theo sau lưng Quan Ngạo. Bọn họ không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ lo che chở những sơ hở mà Quan Ngạo để lộ ra!
Nhờ đó, bọn họ thế mà tạo thành một loại hiệu quả kỳ dị, hai bên điệp gia, uy lực càng mạnh mẽ hơn vô số lần!
"Giết giết giết giết giết. . ."
"Giết loạn như ma. . ."
"Máu chảy như biển̉. . ."
"Đầu như nở hoa. . ."
Quan Ngạo lúc này thật sự giống như một kẻ điên. Hắn vung vẩy đại đao trong tay, trùng sát qua lại giữa đám Hắc Phong Khô Lâu. Nơi đại đao lướt qua, những khô lâu trông có vẻ vô cùng đáng sợ kia đều bị hắn quét thành mảnh vỡ. Dưới thế công đại khai đại hợp mạnh mẽ này, một số Hắc Phong Khô Lâu vô thanh vô tức mò đến gần người hắn cũng đều bị mấy đệ tử tiên môn bảo vệ sau lưng hắn đánh tan!
Kể từ đó, Quan Ngạo chỉ công không thủ, càng phát huy một thân man lực của hắn đến cực hạn!
Hắn đơn giản giống như là một đầu Dã Long, va chạm tứ phía, tung hoành vô địch!
Về sau, thậm chí đám đệ tử Tiểu Trúc phong đi theo hắn cũng phải một đường chạy mau mới có thể theo kịp thân ảnh của hắn.
"Phương Nguyên. . . Ngươi. . . Vừa rồi ngươi rốt cuộc đã cho hắn ăn thứ gì?"
Ngay cả quả ớt nhỏ đang trông coi Hữu Đinh thần vị thấy Quan Ngạo đại sát tứ phương như thế cũng cảm thấy hơi hơi tê dại da đầu, nhịn không được mà quát hỏi.
"Tam Chuyển Phong Ma Đan!"
Phương Nguyên một kiếm tiện tay xoắn nát một bộ Hắc Phong Khô Lâu, nhàn nhạt mở miệng nói.
Chương 212 Người Như Quân Cờ (1)
"Tam Chuyển Phong Ma Đan?"
Phương Nguyên trả lời nhẹ nhàng, còn quả ớt nhỏ nghe xong thì suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất. Ngay cả Hỏa Mãng Tiên linh động trong tay nàng cũng có hơi sơ sẩy một chút, bị một bộ Hắc Phong Khô Lâu dùng miệng cắn chặt, suýt nữa đã bị đoạt đi. Việc này khiến cho nàng phải vội vàng vận chuyển pháp lực, cưỡng ép đoạt lại!
Ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng điên dại của Quan Ngạo, trong lòng nàng vẫn có hơi hoảng sợ.
Nàng thực sự không ngờ rằng, thế mà Phương Nguyên lại to gan như vậy!
Hắn lại dám cho đồng môn ăn thứ này. . .
Phong Ma Đan từ trước đến nay vẫn luôn là một loại đan dược cấm kỵ trong tiên môn. Nếu nói khó luyện thì cũng không khó, chỉ cần dùng mấy vị dược liệu bình thường không quá hiếm thấy là có thể luyện ra, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ hiệu quả của đan dược này thật sự quá mức cuồng bạo, gần như là tà môn. . .
Đây vốn là một loại đan dược khi người tu hành liều mạng với người khác thì mới phục dụng. Một khi nuốt vào, pháp lực sẽ điên cuồng vận chuyển, thậm chí thiêu đốt, có thể cho người tu hành có được lực lượng và tốc độ vượt xa lúc bình thường mấy lần, gần như trở nên điên dại trong một khoảng thời gian nhất định, vì thế nó mới có cái tên như vậy!
Nhưng đan dược này, hiệu quả mặc dù rõ ràng, thế nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!
Sau khi phục dụng đan này, người tu hành thông thường sẽ hư thoát trong một khoảng thời gian rất lâu. Người hơi nghiêm trọng, thậm chí sẽ tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân, khi dược tính hao hết sẽ trực tiếp chết thẳng cẳng, khá hơn một chút thì cũng sẽ tổn thương đạo cơ, khó lòng phục hồi như cũ!
Bởi vậy, thay vì nói đây là đan dược, chẳng bằng nói đây là độc dược!
Tiên môn sẽ rất ít can thiệp vào chuyện luyện đan của môn hạ đệ tử, nhưng Phong Ma Đan này thì lại nằm trong luật cấm!
Nói một cách khác, đệ tử Đan đạo bình thường tuyệt đối sẽ không đi luyện loại đan dược này, cũng sẽ không được phép học. . .
Còn về Phương Nguyên, ai mà ngờ hắn lại thông qua mụ điên Nhiếp Hồng Cô kia để luyện ra loại cấm đan này. Càng kinh khủng hơn nữa chính là việc Phương Nguyên còn đút cho Quan Ngạo ăn trong Ma Tức hồ ở ngay trước mặt mọi người, sau đó mượn phong ma kình của hắn để chém lui yêu ma. . .
Việc này chẳng phải là đang giết người hay sao?
Có điều việc đã đến nước này, nàng cũng không đoái hoài tới việc chất vấn Phương Nguyên nhiều như vậy. Hắc Phong Khô Lâu sau khi hay tin liền hành động, sinh khí thịnh vượng trên người những đệ tử tu hành kia có sức hấp dẫn trời sinh đối với bọn chúng, vì vậy lúc này bọn chúng đều đang điên cuồng lao đến.
Các quái vật khô lâu không chỉ bao gồm hài cốt của con người mà còn có của các loại động vật. Lúc này bọn chúng giống như thủy triều trào dâng, điên cuồng vọt tới trước mặt nàng như không muốn sống. Nàng trông coi Hữu Đinh thần vị, bản thân cũng chỉ có thể vung vẩy Hỏa Mãng Tiên, một đạo Hỏa Mãng dài hơn mười trượng tung bay, kích diệt tất cả quái vật khô lâu từ trên xuống dưới!
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại dựa vào ba thước thanh phong nơi tay, kiếm quang biến ảo phun ra nuốt vào, trong vòng ba trượng trước người hắn, không có khô lâu nào có thể sống sót!
Đối mặt với một đợt lại một đợt Hắc Phong Khô Lâu không sợ chết như thế này, điều khiến bọn họ sợ nhất chính là bị bọn chúng bao vây, chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ bị bọn chúng xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng bây giờ có Quan Ngạo giống như điên dại ngăn ở phía trước, đám quái vật khô lâu đông đảo này sẽ không thể vọt ra phía sau, tất nhiên cũng sẽ không thể đè đám đệ tử Tiểu Trúc phong ra mà đánh. Phương Nguyên và quả ớt nhỏ canh giữ ở Tả Hữu Đinh thần vị cũng giúp cho hai cánh giữ vững an ổn, còn các đệ tử tiên môn khác thì lại lấy phòng ngự là chính, chỉ có rất ít người trực tiếp giao thủ với Hắc Phong Khô Lâu. . .
Cứ như vậy, hai bên tạo thành một loại cục diện hiếm thấy.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong vững như đê đập, mặc cho Hắc Phong Khô Lâu trùng kích giống như thủy triều nhưng vẫn lù lù bất động. Tại ba nơi Đinh thần vị, ba vị cao thủ lúc nào cũng xuất thủ, từng mảnh từng mảnh Hắc Phong Khô Lâu bị giảo diệt, biến thành bột vụn, một tầng lại một tầng trải trên mặt đất. . .
Ác chiến như vậy chừng nửa canh giờ, số lượng Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh rõ ràng đã ít đi, thưa thớt hơn trông thấy.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đột nhiên hét dài một tiếng: "Mở ra trận thế, tự mình chiến đấu!"
Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng!
Đệ tử tiên môn trốn ở trong trận sớm đã có người kìm nén không được, khi nghe thấy thế thì lập tức gào thét vọt ra, tự mình tế lên pháp bảo, phù triện rồi vọt về phía những Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh kia. Bọn họ ba năm người một tổ bao vây, chiếm hết ưu thế, đánh giết Hắc Phong Khô Lâu,. . .
"Thế mà thật sự chống cự được ư?"
Ngay cả quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vào lúc này cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng không để ý tới sự mỏi mệt sau khi ác chiến liên tục nửa canh giờ, chỉ lo nhìn qua chiến trường xung quanh.
Bây giờ tràng diện đã tốt đẹp, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đang đuổi đánh mấy con khô lâu đáng thương kia, khắp nơi vang lên những trận hoan hô.
Nàng có hơi khó mà tin được!
Ngay cả là nàng, lần trước khi tiến vào Ma Tức hồ này, chí ít có ba vị cao thủ Luyện Khí chín tầng đỉnh tiêm đồng hành, ngoài ra còn có hơn mười vị đệ tử, thực lực bình quân chí ít cũng từ Luyện Khí tầng tám trở lên. Kết quả khi chạm mặt với một đám Hắc Phong Khô Lâu, hai bên đã ác chiến một trận, rốt cuộc vẫn lạc bốn vị đệ tử, chí ít cũng có mười vị đệ tử thụ thương a. Thế nhưng bây giờ, đệ tử của Tiểu Trúc phong thế mà vẫn còn sống nhăn hết ư?
. . . Không đúng, vừa rồi có một vị bị đả thương!
Vị đệ tử kia đuổi theo Hắc Phong Khô Lâu, đuổi quá vui sướng, té ngã một phát, rớt mất một cái răng cửa!
Nàng vừa câm nín, vừa buồn cười, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn sang Phương Nguyên.
"Quan Ngạo sư huynh, có thể nghỉ ngơi một chút rồi!"
Lúc này Phương Nguyên đã chạy tới bên người Quan Ngạo, thấp giọng khuyên nhủ.
"Giết giết giết giết giết, giết loạn như ma. . ."
Chương 213 Người Như Quân Cờ (2)
Trong khi đó vào lúc này, Quan Ngạo vẫn tỏ vẻ điên dại, thậm chí khóe miệng còn chảy ra những tia máu màu đỏ thẫm, hình như là nội phủ đã bị thương. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn mặc kệ, vẫn quơ quơ đại đao phách trảm tứ phía. Dù cho xung quanh không có Hắc Phong Khô Lâu, hắn cũng không ngừng xuất đao vào khoảng không xung quanh, những đệ tử tiên môn xung quanh đều không dám ngăn trở hắn, đều sợ hãi né ra ngoài!
"Hô!"
Phương Nguyên đi đến trước người hắn, vừa mới nói một câu, Quan Ngạo liền thuận thế bổ xuống một đao.
Hắn thật giống như sắp bị điên, tựa hồ đang rơi vào trạng thái gặp người liền giết!
"Phương Nguyên sư huynh cẩn thận. . ."
Vô số đệ tử xung quanh đều lớn tiếng kêu lên, trong lúc cấp thiết muốn xông ra phía trước để tương trợ.
Một đao kia của Quan Ngạo quá mạnh, có xu thế muốn khuấy đảo phong vân, bổ thiên liệt địa, cuồng mãnh vô song. . .
"Các ngươi đều thối lui đi!"
Thế nhưng khi chạy tới đón một đao kia, Phương Nguyên lại vội vàng khẽ quát, sau đó năm ngón tay giang rộng ra, vững vàng nghênh tiếp nó.
"Bành!"
Một chưởng này của hắn đánh chính xác vào phần chuôi đao. Dưới sự trùng kích của lực lượng cự đại này, ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng đột nhiên đất cát tung bay, nổ ra một cái hố to. Thế nhưng hắn lại vững vàng tiếp được một đao này, thậm chí cánh tay còn không lắc lư một chút nào. Quan Ngạo điên dại thét lớn, muốn nâng đao lại chém, nhưng chuôi đao bị Phương Nguyên cầm, một đao này thế mà không thu về được. . .
"Quan sư huynh, nên nghỉ ngơi một chút đi!"
Phương Nguyên hít sâu một hơi, lại một lần nữa nhẹ nhàng nói.
"Ngươi. . . Ngươi. . ."
Quan Ngạo hít thở hổn hển, ánh mắt có hơi mê mang, qua nửa ngày sau, hắn giống như mới thấy rõ khuôn mặt của Phương Nguyên: "Ngươi là Phương sư đệ?"
"Là ta!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, đoạt lại đao từ trong tay hắn, sau đó găm xuống mặt đất.
"Hô. . ."
Khi đại đao tuột khỏi tay mình, Quan Ngạo cũng giống như bỗng nhiên mất đi xương sống lưng, thân thể lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.
Phương Nguyên vội vàng đỡ lấy hắn, ngồi xổm người xuống, lấy ra mấy khỏa đan dược nhét một mạch vào trong miệng của hắn, sau đó vận chuyển pháp lực giúp hắn hòa tan đan dược. Huyết sắc trên khuôn mặt Quan Ngạo điên cuồng rút đi, thay vào đó là một vẻ tái nhợt quỷ dị. Cả người hắn cũng giống như có hơi mê man, mãi đến khi những đan dược mà hắn ăn vào tan ra thì mới có vẻ tốt hơn một chút.
"Phương sư huynh, Quan ngốc. . . Quan Ngạo thế nào rồi?"
Đám đệ tử tiên môn ở xung quanh mãi đến lúc này mới dám xông tới, ai nấy đều vừa lo lắng vừa sợ sệt hỏi.
Khi Quan Ngạo mới được Phương Nguyên mời tới, bọn hắn đều ẩn ẩn có hơi xem thường.
Tên to con ngu ngơ ngây ngốc này, thực không giống như một vị đệ tử tiên môn chân chính.
Nhất là mặc dù hắn có một thân man lực, nhưng hắn không tinh thông thuật pháp, võ pháp cũng không hề tốt đẹp gì, tùy tiện tìm ra một người cũng có thể đấu pháp thắng hắn. Thế nhưng sau khi xem một màn điên dại vừa rồi của hắn, thái độ của đám đệ tử tiên môn liền đại biến. Khi nhìn thấy Quan Ngạo, bọn hắn liền nhớ lại một màn hung mãnh vừa rồi của hắn, trong lòng bọn hắn thậm chí còn ẩn ẩn sinh ra một loại kính sợ. . .
Dù sao thì cảnh tượng tên to con này cầm đại đao trong tay chém giết tứ phương mới vừa rồi, thực sự là quá mức dọa người đi!
"Sau trận chiến này, căn cơ của hắn có chút giảm sút, cần hảo hảo tĩnh dưỡng một phen!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng giải thích một câu, sau đó liền nói với những người khác: "Không cần vây ở chỗ này, đi dọn dẹp chiến trường đi!"
Chúng đệ tử nghe thấy vậy thì mới riêng phần mình tản đi, tự đi làm việc của mình.
"Vẻn vẹn căn cơ có thua thiệt sao?"
Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói thăm thẳm vang lên, lại là quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba lên tiếng. Nàng ta có hơi phức tạp nhìn sang Phương Nguyên, nói: "Sau khi phục dụng Tam Chuyển Phong Ma Đan, thần trí của hắn đại loạn, nhục thân tiêu hao nghiêm trọng, vừa rồi nếu không phải ngươi cưỡng ép tiếp nhận đao của hắn, hắn thậm chí có thể một mực chiến đấu đến chết với những địch nhân không tồn tại. Dù là như thế thì hắn cũng đã tiêu hao rất rất nhiều. . ."
"Nhục thể của hắn khác hẳn với thường nhân, trời sinh thần lực, cường tráng vô song. Những tiêu hao này vẫn còn nằm trong năng lực chịu đựng của hắn!"
Phương Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vừa giúp Quan Ngạo chữa thương, vừa nhàn nhạt mở miệng trả lời.
"Dù là vậy, nhưng chuyện này cũng không công bằng đối với hắn, ngươi không nên cho hắn ăn Phong Ma Đan. . ."
Quả ớt nhỏ nhịn không được mà mở miệng, hai hàng lông mày hơi hơi nhướng lên vì tức giận.
"Hắn sinh ra đã là một người bất phàm, lưu lại Sơn Hà viện khiêng đá với hắn mà nói lại càng không công bằng hơn!"
Phương Nguyên thuận miệng trả lời một câu, thần sắc không hề thay đổi một chút nào.
"Vậy nếu như hắn muốn ở lại nơi đó an an ổn ổn khiêng đá thì sao?"
Quả ớt nhỏ nhịn không được mà hỏi lại một câu.
"Vậy thì hắn đang lãng phí thiên phú của mình, không bằng để cho ta làm chủ giúp hắn!"
Phương Nguyên quay đầu, nghiêm túc nhìn quả ớt nhỏ một lát, làm cho nàng hơi hơi không nói nên lời.
"Chúng ta cũng đã quen biết nhau mấy năm, đến bây giờ ta mới cảm thấy ta có hơi hiểu rõ ngươi. . ."
Tận nửa ngày sau, quả ớt nhỏ mới nhẹ nhàng thở dài, chỉ là giọng nói hơi có vẻ cô đơn: "Có thể trở thành chân truyền tiên môn, không có mấy ai là người bình thường. Thời điểm bọn hắn dẫn dắt đồng môn tiến vào Ma Tức hồ là lúc có thể dễ nhìn ra tính cách chân thực nhất của bọn hắn. Có người xem đồng môn là sự vướng víu, hận không thể vứt bỏ tất cả. Có người xem đồng môn là thẻ đánh bạc, tùy thời có thể hi sinh, có người xem đồng môn là những kẻ phụ thuộc, gào thét tới lui. . ."
"Còn ngươi …!"
Nàng quay đầu nhìn Phương Nguyên một chút rồi nói: "Ngươi xem đồng môn là những quân cờ. . ."
Lời này nói ra, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn sang quả ớt nhỏ một chút.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì!
Chương 214 Bản Lĩnh Của Hậu Quỷ Nhi (1)
"Khoanh tay đứng nhìn tại thời điểm cần từ bi và loạn phát thiện tâm tại thời điểm không cần từ bi đều là chuyện mà ta không làm được. . ."
Lời nói của quả ớt nhỏ cũng không ảnh hưởng đến tâm chí của Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng không thấy cách làm của mình có chỗ nào không ổn. Bản thân mình có cách làm việc của mình, trông máu lạnh cũng tốt, từ bi cũng được, đó đều là do mình nghĩ sâu tính kỹ rồi mới làm, không cần người khác tới bình luận!
Hắn biết lời mình nói sẽ không thuyết phục được quả ớt nhỏ, bởi vậy hắn dứt khoát không nói.
Nàng nghĩ như thế nào là chuyện của nàng, mình làm như thế nào là việc của mình!
Trên thực tế, trước khi tiến vào Ma Tức hồ, hắn đã sớm biết mình sẽ gặp phải điều gì, cũng đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị.
Mấy vị vớ va vớ vẩn được hắn mời tới từ các nơi hẻo lánh trong Thanh Dương tông này vốn đều có ưu thế của riêng mình. Quan Ngạo thì không cần phải nói, hắn trời sinh là một vị cuồng nhân nên được sinh ra trên chiến trường. Khi hắn đơn độc đối đầu với người khác thì hắn sẽ không chiếm được bất kỳ lợi thế nào, nhưng khi ở trên chiến trường, loại người trời sinh thần lực có phong cách sát phạt đại khai đại hợp này lại càng có tác dụng hơn Phương Nguyên và quả ớt nhỏ!
Ví dụ như Tam Đinh Thần Giáp Trận mới vừa rồi, bất kể là Phương Nguyên hay là quả ớt nhỏ thủ ở Chủ thần vị thì cũng sẽ không có được uy thế như hắn!
Trong khi đó vị đệ tử mù mắt đến từ Phù Triện viện kia, mặc dù hai mắt đã hủy, tiền đồ uổng phí, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, ngày ngày nghiên cứu Phù Đạo. Cuối cùng Phù Đạo nhất đạo mặc dù không có thành tựu quá lớn, nhưng lại dưỡng thành một loại trực giác nhạy cảm đối với sự biến hóa của linh khí!
Loại trực giác này đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói tất nhiên là không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu so với đệ tử tiên môn ở cảnh giới Luyện Khí thì hắn đã đạt đến một độ cao hiếm thấy!
Có được phần bản lĩnh này khi ở trong Ma Tức hồ, bất kể là trong việc cảnh báo hung hiểm, cảm thụ sự ngưng trệ khi vận chuyển trận pháp, cảm nhận được chỗ thiếu sót của pháp lực hay là chỉ điểm trận pháp biến hóa khi chúng đệ tử bày trận nghênh địch thì cũng đều phi thường có hiệu quả. Đệ tử của Tiểu Trúc phong đau khổ luyện được mấy đạo đại trận mà Phương Nguyên chỉ định trong thời gian một tháng, trong đó phải kể đến một phần công lao rất lớn của vị đệ tử mù mắt này!
Còn về phần Nhiếp Hồng Cô, ban đầu mọi người chỉ cảm thấy nàng tính tình cổ quái, điên điên khùng khùng, nhưng nàng cũng có bản lãnh của mình!
Nhất là sau khi nhìn thấy một màn phát cuồng kia của Quan Ngạo, đám đệ tử Tiểu Trúc phong càng hiểu rõ ưu thế của nàng.
Nàng tất nhiên không phải là Đan sư tốt nhất trong Thanh Dương tông, nhưng nàng tuyệt đối là vị Đan sư to gan nhất!
Thanh Dương tông không cho phép đệ tử tùy tiện luyện chế cấm đan, nàng dám luyện, hơn nữa cũng biết luyện, còn luyện rất không tệ. Lại nghĩ tới việc trước đó nàng liên tục luyện đan trong một tháng tại Tiểu Trúc phong, chúng đệ tử đều không khỏi run sợ trong lòng, ai mà biết nàng còn luyện ra bao nhiêu thứ quái đan nữa đây?
Có điều mọi người lại đều không quá hiểu rõ về người cuối cùng là Hậu Quỷ Nhi...
Tên sấu hầu tử này làm cho các nữ đệ tử của Tiểu Trúc phong rất là khó chịu. Hằng ngày nếu hắn không phải nhìn chằm chằm ngực của nữ đệ tử này rồi chảy nước miếng thì cũng nhìn chằm chằm bóng lưng của nữ đệ tử kia rồi ngẩn người ra. Hơn nữa hắn còn không làm bất kỳ chuyện gì, khi hái thuốc thì lười biếng trốn đi xa xa, lúc ngăn địch thì cũng trốn ở vị trí trung tâm nhất của đại trận để nhìn các nữ đệ tử lắc lắc eo nhỏ, quả thực là đáng giận tới cực điểm, nhìn làm sao cũng thấy hắn đáng bị ăn đòn cả.
Thế nhưng vậy mà Phương Nguyên lại đối xử rất tốt với hắn, đi đâu cũng đều mang theo hắn bên mình, giống như đang bảo vệ nhân vật trọng yếu nào đó vậy. Điều này cũng không khỏi khiến cho chúng đệ tử đều có hơi hiếu kỳ về hắn. . .
. . . Tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì?
Sau khi dọn dẹp toàn bộ chiến trường và ổn định thương thế của Quan Ngạo, hồi thí luyện của Tiểu Trúc phong vẫn cần được tiếp tục tiến hành.
Bây giờ bọn hắn đã dọn sạch gần một nửa lãnh địa, hiện tại còn một nửa đang cần hoàn thành!
Một ngày sau, đệ tử Tiểu Trúc phong chạy tới một mảnh đầm lầy có hắc sơn vờn quanh. Đây là một chỗ yếu địa mà bọn hắn sắp sửa dò xét. Trước đó Nhiếp Hồng Cô có thôi diễn qua, vùng đầm lầy này có địa thế lạ kỳ, lại cực kỳ bí mật, nếu như không đến gần đó thì sẽ không tìm ra được. Đây là một trong những địa hình có khả năng sinh ra bảo dược nhất, cũng là khu vực trọng yếu nhất trên bản đồ của Tiểu Trúc phong!
Chúng đệ tử đều cảm thấy mười phần chờ mong. Bọn họ cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, bắt đầu tiến vào trong mảnh đầm lầy này.
Hắc vụ mê ly, thủy khí tràn đầy.
Chúng đệ tử có hơi kinh ngạc nhìn qua những gốc cự mộc xếp so le nhau và những bãi cỏ dại liên miên ở xung quanh, thần sắc của bọn hắn lúc này đều có hơi cổ quái.
"Địa phương quỷ quái này là nơi có thể mọc ra bảo dược sao?"
Trong lòng bọn họ đều có sự hồ nghi này, chỉ là bọn hắn không dám nói ra mà thôi.
Cũng không phải bọn hắn sợ Phương Nguyên, mà là sợ Nhiếp Hồng Cô nghe xong thì sẽ không cao hứng. Con mụ điên này thật sự là kẻ dám hạ độc người ta. . .
Cũng trong quá trình xâm nhập mảnh đầm lầy này, Hậu Quỷ Nhi vốn đang vừa đi vừa nhìn chằm chằm vị nữ đệ tử eo mông đẫy đà ở phía trước rồi chảy nước miếng lại bỗng nhiên mất đi vẻ đần độn thường ngày. Chỉ thấy hắn chợt lau miệng một cái, sau đó không nói một lời, xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên nhanh tay lẹ mắt, đưa tay kéo lấy cổ áo của hắn, sau đó thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hậu Quỷ Nhi trốn không thoát, đành phải sợ mất mật quay đầu nhìn thoáng qua vùng đầm lầy kia, nói: "Trong đó có thứ không dễ chọc. . ."
Ánh mắt của Phương Nguyên lập tức trầm xuống, nói: "Mạnh cỡ nào?"
Hậu Quỷ Nhi hít mũi một cái, ánh mắt lại càng sợ hãi hơn: "Chí ít mạnh bằng ba người như ngươi cộng lại. . ."
"Ba người?"
Phương Nguyên nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ngơ, sau đó nhãn thần liền trở nên ngưng trọng.
Những đệ tử tiên môn khác đều lấy làm kinh hãi, trong lúc nhất thời, những tiếng xì xào bàn tán nổi lên.
Những sinh vật tồn tại trong Ma Tức hồ đều có khả năng biến thành yêu ma.
Bọn hắn đã gặp phải những con côn trùng như Ma Hạt, cũng đã gặp qua những quỷ vật như Hắc Phong Khô Lâu. Có điều Ma Hạt đáng sợ ở chỗ khó lòng phòng bị, chỉ cần mất tập trung một chút là sẽ liền mất mạng, còn Hắc Phong Khô Lâu đáng sợ ở chỗ đông đảo, dễ khiến cho một lượng lớn đệ tử cấp thấp mất mạng, vẫn lạc.
Có điều trong cả hai tình huống trước đó, dưới sự an bài tinh tế của Phương Nguyên, bọn họ đều đã vượt qua được.
Kết quả vô cùng lý tưởng, nhưng hiện tại, bọn họ lại phải đối mặt với loại tình huống cuối cùng. . .
Chương 215 Bản Lĩnh Của Hậu Quỷ Nhi (2)
Chiếu theo lý thuyết, Ma Tức hồ cứ mười năm đồ sát một lần, sẽ không cho phép yêu ma đặc biệt cường đại nào trưởng thành. Nhưng cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có thể là một loại yêu ma nào đó có tốc độ trưởng thành đặc biệt nhanh, chỉ cần mười năm là đã có được lực lượng đáng sợ dị thường. Hoặc là có ai đó trong lúc vô tình đã bỏ sót yêu ma trong lần Ma Tức hồ thí luyện lần trước. Nhưng bất kể thế nào thì loại yêu ma này cũng đều là những tồn tại khủng bố nhất trong Ma Tức hồ!
Bây giờ rõ ràng lại gặp phải một con. . .
Nếu như ma vật ở bên trong thật sự mạnh gấp ba lần Phương Nguyên, vậy chẳng phải nó đã đạt đến trình độ Đại Yêu nửa bước Trúc Cơ rồi hay sao?
Thậm chí có thể nói, có khi nó đã là Đại Yêu Trúc Cơ rồi cũng nên!
Điều này khiến cho bọn hắn không thể không nghiêm túc!
Bọn hắn đều biết rõ thực lực của Phương Nguyên. Trong trận chiến ở Tiểu Trúc phong, một mình hắn đánh bại tất cả đồng môn, thậm chí còn cộng thêm một vị chân truyền của Thần Tiêu phong, có thể nói là mười phần đáng sợ. Nếu như ma vật kia thật sự mạnh gấp ba lần hắn, vậy e rằng dù cho đám đệ tử Tiểu Trúc phong bọn hắn cùng nhau vây công thì cũng chưa chắc có thể giết được nó. Hoặc giả như giết được, vậy thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra!
Chúng đệ tử đều có hơi nghĩ mà sợ, cảm thấy may mắn vì mình đã ngừng lại tại biên giới của đầm lầy này. Nếu như mạo hiểm xông vào trong đó, làm kinh động tồn tại đáng sợ kia, bị nó thình lình giết ra ngoài, vậy thì e rằng hơn phân nửa số người ở đây sẽ mất mạng trong vùng đầm lầy đó!
Thậm chí có khi toàn quân bị diệt cũng nên!
Chỉ có điều sau khi sợ mất mật, cũng có người bắt đầu hồ nghi. . .
Tên sắc quỷ gầy như cây tăm này, chỉ dùng cái mũi ngửi một chút liền biết bên trong có ma vật, còn biết ma vật kia mạnh cỡ nào ư?
"Che đậy khí cơ, thả nhẹ cước bộ, theo đường cũ lui về. . ."
Thế nhưng Phương Nguyên lại phi thường tin tưởng tên sắc quỷ kia, chỉ thấy hắn ngay lập tức đưa ra một đạo mệnh lệnh.
Chúng đệ tử cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn, cho nên bọn hắn đều nín thở, từ từ lui trở về.
Mãi đến khi thối lui đủ xa, khi vẻ kinh hoảng trên khuôn mặt Hậu Quỷ Nhi biến mất, khi hắn lại ngẩn người nhìn ngực của một vị nữ đệ tử nào đó thì vẻ ngưng trọng trên khuôn mặt Phương Nguyên mới rút đi. Hắn thở ra một hơi thật dài, ra hiệu cho chúng đệ tử có thể buông lỏng một chút.
Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của đám người quả ớt nhỏ, nên liền thấp giọng giải thích: "Vị Hậu sư huynh này cũng có một loại bản lĩnh khó lường. Hắn là đệ tử của Tư Thú viện, nơi đó chuyên môn nuôi Yêu thú, nghiên cứu tập tính và tác dụng của Yêu thú cho tiên môn. Đây vốn không phải là sở trường của Thanh Dương tông, nên tất nhiên cũng có không ít lỗ hổng trong việc khống chế Yêu thú, cũng đã gây ra không ít tai họa. Trong hơn mười năm này, Yêu thú đã làm loạn mấy lần. . ."
Nói đến đây, hắn chợt khe khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Ta đã từng đọc qua điển tịch do Tư Thú viện lưu lại, phát hiện mỗi lần Yêu thú làm loạn đều sẽ có mấy vị đệ tử phụ trách trông coi Tư Thú viện mất mạng. Mãi đến khi vị Hậu sư huynh này gia nhập thì mới có sự biến hóa!"
Tiểu Kiều sư muội nghe thấy vậy thì có hơi giật mình: "Hắn có thể trấn an Yêu thú làm loạn sao?"
Phương Nguyên lắc đầu: "Không thể, sau khi hắn gia nhập, Yêu thú làm loạn vẫn sẽ làm loạn, còn người đáng chết thì vẫn sẽ chết!"
Tiểu Kiều sư muội lập tức bó tay, nói: "Vậy thì hắn có làm được gì đâu?"
Phương Nguyên cười khổ nói: "Sau mỗi lần hỗn loạn, hắn đều có thể sống sót thật tốt, còn chết đều là người khác!"
"Ách. . . bản lĩnh đào mệnh này cũng thực sự không tệ!"
Chúng đệ tử tiên môn đều có hơi bó tay rồi, sau đó bọn hắn đều ngây ngốc nhìn qua tên Hậu Quỷ Nhi kia một chút.
"Sau đó ta cũng có tìm hiểu một phen, từ đó mới biết được rằng hắn có bản lĩnh như thế. Hắn có thể cảm giác được sự dị biến của Yêu thú, cho nên có thể sớm tìm đường đào mệnh. Hơn nữa hắn cũng ở Tư Thú viện lâu rồi, nên hắn cực kỳ thông hiểu sự biến hóa khí cơ của Yêu thú, vì vậy ta mới mang theo hắn tiến vào đây!"
Phương Nguyên cười cười giải thích một câu, sau đó hắn nhìn Hậu Quỷ Nhi, cảm khái nói: "Không ngờ ngươi thật sự có thể giúp một tay!"
"Quả nhiên là quái thai a, có thể luyện được chuyện đào mệnh này đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy. . ."
"Phương Nguyên sư huynh cũng thật là lợi hại, quái thai như thế mà cũng tìm được chỗ dùng. . ."
Đám Tiểu Trúc phong đệ tử đều một nở nụ cười khổ, trong lòng âm thầm tán thưởng không thôi.
Trái lại, bản thân Hậu Quỷ Nhi giống như không nghe thấy, hai con mắt của hắn nãy giờ chỉ tập trung đảo tới đảo lui xung quanh bộ ngực của mấy nữ đệ tử.
"Bây giờ nên làm như thế nào đây?"
Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đau răng. Nàng thở dài một hơi, lập tức dời đi chủ đề.
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Hậu Quỷ Nhi: "Ma vật trong vùng đầm lầy, là thứ gì?"
Hậu Quỷ Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm bộ ngực của một vị nữ đệ tử, khi hắn nghe thấy Phương Nguyên nói thế thì không hề có phản ứng gì.
Phương Nguyên thở dài, nói: "Lúc về ta sẽ bảo Tôn quản sự tiến cử cho ngươi, hắn có quen biết một nữ quả phụ ở tiểu trấn dưới núi. . ."
Hậu Quỷ Nhi nuốt nước miếng một cái, cả người có vẻ hơi linh hoạt hơn, sau đó hắn liền nói như niệm kinh:
"Trên đống đá ở biên giới đầm lầy có một trảo ấn sắc nhọn dài nhỏ, chứng tỏ nó là một con thú ăn thịt. Trong kia có một gốc cây lớn bị chà xát tróc vỏ, chứng tỏ nó có một lớp da dày kiên cố. Nơi đó còn có một bộ thi thể đang bị ăn dở của một con Yêu Ngưu bị ném qua một bên, đã mục nát, chứng tỏ nó không ăn thịt thối. Dây leo rủ xuống trên cây cách mặt đất ước chừng ba bốn trượng, chứng tỏ nó cao ít nhất ba trượng. . ."
Nói xong, hắn đột nhiên có hơi chua xót, thế mà chảy cả nước mắt xuống, nói: "Điểm mấu chốt nhất là, khi tiến vào đầm lầy kia, ta đã ngửi thấy mùi động dục gay mũi của nó, chứng tỏ nó cũng giống như ta, đều trưởng thành nhưng vẫn còn lẻ loi không có bạn đời a. . ."
Chúng đệ tử nghe xong đều nhất thời ngây ngẩn cả người: "Thế này cũng được sao?"
Còn Phương Nguyên nghe xong thì càng thêm ngưng trọng. Hắn ghi nhớ kỹ những gì Hậu Quỷ Nhi nói, sau đó mới thấp giọng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì trong số bảy phương pháp đồ ma trước đó ta nghiên cứu thảo luận với ngươi, phương pháp nào thích hợp để đối phó nó nhất?"
"Hẳn là phương pháp thứ ba. . ."
Hậu Quỷ Nhi thở dài khoát tay áo, sau đó chợt nói một câu: "Lúc về nhớ mang “chim chim” của nó cho ta!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, từ từ rút kiếm ra, quay sang nói với đám đệ tử: “Các ngươi ở chỗ này chờ ta, nhớ phải cẩn thận đề phòng!"
Quả ớt nhỏ lập tức khẩn trương nói: "Ngươi muốn đi đâu đó?"
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Ta đi giết nó!"