-
Chương 196-200
Chương 196 Đi thì đi, ở thì ở (1)
"Rốt cục Phương Nguyên sư huynh muốn làm gì?"
Sáng sớm ngày tiếp theo, chúng đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong đều bị gọi tới lầu nhỏ của Phương Nguyên.
Hiện tại cũng chỉ còn một tháng nữa là tới ngày khởi hành đi đến Ma Tức hồ.
Vào thời điểm này, mấy phong khác đã sớm thương nghị vô số lần về cách sắp xếp trận chiến Ma Tức hồ, duy chỉ có Tiểu Trúc phong nhất thời lặng lẽ không tiếng động. Mãi cho đến hôm nay, vẫn là lần đầu tiên Phương Nguyên triệu hồi bọn hắn đến đây kể từ sau khi trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong. Nhưng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, sau khi đi tới lầu nhỏ của Phương Nguyên, bọn hắn lại phát hiện ở nơi này không chỉ có đệ tử Tiểu Trúc phong, còn có mấy vị kỳ nhân.
Một vị nam tử uy mãnh cường tráng thân cao chín mét, hệt như thiết tháp, trên mặt là nụ cười ngu dốt.
Một vị khác là nữ tử trên đầu bọc vải bố, chỉ lộ ra cặp mắt.
Một thiếu niên dùng khăn đen che hai mắt, sắc mặt tái nhợt, dường như quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Một vị hán tử gầy gầy nhỏ nhỏ, nói là người còn không bằng nói là một con khỉ, xấu xí, hai mắt tỏa sáng.
...
...
"A? Sao mấy tên này lại ở đây?"
Tôn quản sự cũng đi tới xem náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy mấy người này, hắn lập tức ngẩn người.
Có lẽ người khác hoàn toàn không hiểu những người này, nhưng hắn lại hiểu rất rõ, bình thường khi uống rượu với Phương Nguyên, hắn đã từng không ít lần đề cập tới mấy người hiếm thấy này!
Thanh Dương tông có rất nhiều đệ tử, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy quái vật như vậy, mà mấy người này cũng là như thế, hình dạng kỳ quái, mỗi người mỗi vẻ, bình thường không ít lần trở thành trò cười của chư vị đệ tử trong lúc trà dư tửu hậu. Nhưng Phương Nguyên sư đệ gọi mấy tên này tới đây làm gì?
"Thăng Tiên đại hội sắp mở ra, chúng ta cũng sắp xuất phát, lần này gọi các ngươi tới đây..."
Phương Nguyên một thân thanh bào, vóc người cao gầy, hai tay chắp sau lưng, đi ra từ trong tiểu lâu. Hắn quét mắt nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong một cái, nói khẽ: "Là muốn hỏi các ngươi một chút, còn có người nào muốn rời khỏi Tiểu Trúc phong, hoặc là từ bỏ cơ hội thí luyện lần này không?"
Chúng đệ tử đều đưa mắt nhìn nhau, không ít người lộ ra vẻ mặt khó xử.
Nếu có cơ hội bái nhập mấy phong khác, đương nhiên bọn hắn cũng không muốn lưu lại. Trên thực tế trong số mấy ngày này, vị đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên vẫn luôn biểu hiện cực kỳ hào phóng, phàm là có người tới trước mặt hắn muốn bái nhập mấy phong khác, Phương Nguyên đều đáp ứng, một câu nói nhảm cũng không có. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, cho dù có người muốn chạy, vậy cũng phải có người nguyện ý thu mới được...
Mấy phong khác không phải người nào cũng thu!
Hiện tại nhân số của chư phong đã được quyết định, số lượng tài nguyên mong muốn thu được cũng đã được cố định, nhiều hơn một người đồng nghĩa với phải phân chia thêm một phần!
Mà đây cũng là nguyên nhân phần lớn đệ tử Tiểu Trúc phong đều ở lại.
Mà nếu đã không muốn đi, lựa chọn còn lại chính là vào Ma Tức hồ hoặc là từ bỏ cơ hội thí luyện...
"Theo lý mà nói, đệ tử Tiểu Trúc phong đều cần tham dự lần thí luyện này, nhưng ta đã nói với chấp sự, hắn để ta tự mình xử lý chuyện này là được. Bởi vậy ta có thể cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi không muốn tiến vào Ma Tức hồ thí luyện có thể nói ra, ta sẽ đồng ý, như vậy các ngươi cũng không tính là làm trái với môn quy. Đương nhiên, các ngươi cũng sẽ không có khen thưởng sau khi tham gia Ma Tức hồ thí luyện..."
Phương Nguyên nói rất bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt chúng đệ tử.
"Cái này... Tu vi của ta quá thấp, ta không tham dự được không?"
Sự bình tĩnh của Phương Nguyên ngược lại có thể cho mấy vị đệ tử kia một chút can đảm.
Rất nhanh đã có một vị đệ tử Luyện Khí tầng bốn đánh bạo đứng dậy, sắc mặt lúng túng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
"Có thể!"
Phương Nguyên gật đầu, coi như là đáp ứng.
Chúng đệ tử thấy vậy cũng âm thầm gật đầu, tới hiện tại lại chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, quả thật cũng quá thấp đi!
"Ta đây... cũng không đi, chúc các vị sư huynh sư tỷ may mắn..."
"Thực lực hiện tại của ta quá yếu, ta không đi để tránh kéo chân sau của mọi người..."
Có mấy người lục tục đứng dậy, biểu thị bản thân mình không muốn tham dự Ma Tức hồ thí luyện. Những người này hoặc là bo bo giữ mình, không muốn theo Phương Nguyên mạo hiểm, hoặc bọn hắn thật sự cảm thấy thực lực của mình quá yếu, vào Ma Tức hồ cũng chỉ làm mồi cho yêu thú, cuối cùng đều nương theo cơ hội lần này thoát thân ra khỏi thí luyện. Mà Phương Nguyên vẫn giữa sắc mặt bình tĩnh không đổi, đồng ý với tất cả mọi người...
"Ha ha, các ngươi không có lòng tin với Phương Nguyên sư huynh sao?"
Vào lúc này, mắt thấy mọi người lần lượt rời đi, sắc mặt Ngô Thanh khó coi một chút, lúc này nàng không nhịn được đứng dậy, mặt lạnh nói: "Trước đây, khi chúng ta cùng Phương Nguyên sư huynh tới Thái Nhạc thành hàng yêu, chúng ta cũng không có lòng tin với hắn, lúc đó chúng ta còn cho rằng mình chết chắc rồi. Nhưng hắn một người một kiếm dẫn dắt tất cả mọi người chúng ta an toàn ra ngoài, còn tiện tay xử lý luôn yêu ma kia..."
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt nàng tràn đầy ngưng trọng: "Lần này, ta tuyệt đối tin tưởng Phương Nguyên sư huynh!"
"Không sai, Phương Nguyên sư huynh tính trước làm sau, đáng giá để chúng ta tùy tùng..."
Lại một đệ tử cũng đứng dậy lớn tiếng nói, chính là Hồng Đào của Thanh Phong thi xã.
Những đệ tử còn lại nghe xong đều kinh ngạc, còn có người lén nhìn Hồng Đào, nghĩ thầm, hôm trước ngươi còn tìm biện pháp muốn bái nhập Long Ngâm phong đây, hiện tại phát hiện không qua được, ngược lại bắt đầu ở đây biểu hiện giả dối, người không biết còn thật sự cho rằng ngươi rất có lòng tin...
Chẳng qua sau khi bị bọn hắn quấy rầy như vậy, những đệ tử còn sót lại trong hàng thật sự không còn ai nghĩ tới chuyện rút lui.
Ngược lại, trên mặt từng người từng người dần dần có thêm vài phần quyết liệt.
Bọn họ đang tính toán, bất luận sống hay chết cũng phải đi theo Phương Nguyên tới Ma Tức hồ một lần.
Chương 197 Đi thì đi, ở thì ở (2)
"Cũng tốt, sáu mươi vị sư đệ sư muội còn lại, lại thêm năm vị ta mời tới từ Sơn Hà viện, Đan Hà sơn, Linh Thú phường giúp đỡ, đều sẽ là người tháng sau theo ta tiến vào Ma Tức hồ. Một tháng sau, chúng ta sẽ cùng lúc xuất phát tới Ma Tức hồ, hy vọng mấy ngày này mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng. Lần thí luyện này, nếu đã để ta dẫn đầu, ta cũng sẽ tận tâm tận lực. Ta không dám hứa trước quá nhiều, nhưng ta hy vọng trong đợt thí luyện này, có thể để các vị nhận được vật mình muốn, đồng thời đều an ổn trở về!"
Nói xong, Phương Nguyên lại lệnh một vị đệ tử trong đó tạo danh sách, ghi tên mọi người vào, sau đó lại tùy tiện nói vài câu rồi để mọi người giải tán đi. Chỉ có điều trong lúc chúng đệ tử tán đi, hắn lại sai người gọi Kỳ Khiếu Phong qua. Kỳ Khiếu Phong vẫn luôn tránh trong đám người, vẫn luôn có vẻ hơi sa sút tinh thần, thấy Phương Nguyên, hắn lại tỏ vẻ hơi mờ mịt, không biết Phương Nguyên gọi mình làm gì.
"Ngươi rời khỏi thí luyện đi!"
Phương Nguyên nhìn ánh mắt hắn, thản nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?"
Kỳ Khiếu Phong nghe xong ngẩn ra, vô cùng kinh hãi, vẻ mặt có chút tức giận ngẩng đầu lên: "Ngươi không thể..."
"Ta không tin ngươi được!"
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói: "Ngươi có dã tâm không nhỏ, bản lĩnh cũng không lớn, trong lòng lại không phục ta, trước đó ngươi đã năm lần bảy lượt nảy sinh sát khí với ta, chỉ là ngươi không có bản lãnh gì cho nên mới luôn không giết được ta. Lần Ma Tức hồ thí luyện này không giống bình thường, ngay cả ta cũng không dám khinh thường, cho nên ta sẽ không đưa ngươi vào Ma Tức hồ, chính ngươi tự rời khỏi là tốt nhất..."
Kỳ Khiếu Phong nghe xong những lời này đã có chút nói không nên lời, nhưng mặt vẫn có vẻ không phục.
Phương Nguyên lại nói thẳng: "Ngươi nhất định muốn đi theo cũng được, nhưng vì phòng ngừa ngươi quấy rối, rất có thể ta sẽ trực tiếp giết ngươi!"
Kỳ Khiếu Phong lập tức trợn tròn mắt.
Hắn hung tợn siết quả đấm, nhìn bóng lưng Phương Nguyên, muốn nổi nóng nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực.
"Mấy người các ngươi cùng ta vào đi!"
Phương Nguyên để chúng đệ tử tiên môn tản đi, bản thân mình lại về tới trong tiểu lâu, đi theo hắn vào còn có Tiểu Kiều sư muội, Tôn quản sự, Ngô Thanh, cùng với mấy vị quái nhân đã được hắn mời tới kia. Lúc này mấy vị quái nhân đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, rất hiển nhiên, cho dù là mấy vị này đã được hắn mời qua, nhưng bọn họ đều không biết đến tột cùng mình có thể tạo được tác dụng gì, có thể hỗ trợ chuyện gì...
Trong Thanh Dương tứ viện đương nhiên cũng không thiếu thiên kiêu kỳ tài, nhưng những người đó đã sớm bị các phong khác đoạt đi rồi.
Mấy người bọn hắn chỉ là nhân vật râu ria, cho dù người ta có cướp như thế nào cũng sẽ không nhớ tới bọn hắn...
"Nhiếp cô nương, trước khi lên đường, ta cần ngươi giúp ta luyện một nhóm đan dược, tất cả dược liệu cần thiết đều có thể lĩnh ở Tiểu Trúc phong!"
Phương Nguyên cũng không nói nhảm quá nhiều, sau khi vào phòng, hắn đưa một ngọc giản cho nữ tử đã bị hủy dung.
Nàng tên Nhiếp Hồng Cô, nghe vậy bèn nhận lấy ngọc giản, nhìn nội dung bên trong một hồi sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh. Nhất là khi nàng thấy được một loại đan dược trong đó, nàng càng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói khàn khàn: "Ngươi xác định chứ?"
Nét mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh gật đầu, nói: "Ta xác định, hơn nữa ta biết ngươi có thể luyện được những đan dược này!"
Nhiếp Hồng Cô nở nụ cười quái dị: "Quả thật ta biết!"
"Quan sư huynh, trong khoảng thời gian này, ngươi đi theo bên cạnh ta..."
Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Quan Ngạo đại ngốc, nói khẽ: "Ta có một vài vấn đề trong tu hành muốn nghiên cứu thảo luận với ngươi một hai!"
Quan đần độn cũng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Tốt tốt, tất cả đều nghe theo ngươi!"
"Lục sư huynh, chỗ ta có sáu trận đồ, hy vọng ngươi có thể dẫn đệ tử Tiểu Trúc phong ta diễn luyện một phen!"
Phương Nguyên nhìn về phía vị thiếu niên thanh tú mắt mù kia, nhẹ nhàng nói: "Không cần bọn hắn phải thôi diễn rõ ràng, chỉ cần nhớ kỹ là được rồi!"
"Cẩn tuân Phương Nguyên sư đệ phân phó!"
Vị thanh niên mắt mù Lục Thanh Quan kia thản nhiên mở miệng, giọng nói rất ôn hoà.
"Hậu sư huynh... Hậu sư huynh... Nhìn qua đây!"
Cuối cùng Phương Nguyên mới quay đầu nhìn sang đệ tử Linh Thú phường xấu xí kia, lại gọi vài tiếng nhưng không thấy có người lên tiếng đáp, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hai mắt tên kia đang nhìn chằm chằm ngực Ngô Thanh, không hề chớp mắt, trên khóe miệng có một dòng nước dãi chảy xuống cũng không biết. Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi lên vỗ vỗ bả vai hắn. Lúc này hắn mới phản ứng lại, hít một tiếng hút nước bọt về lại trong miệng, ngây ngốc quay đầu nhìn Phương Nguyên: "Gọi ta làm gì? Ta ngoại trừ cho heo ăn, cái gì cũng không biết..."
Phương Nguyên than thở một tiếng: "Hiện tại cái gì ngươi cũng không cần làm, đừng nhìn chằm chằm Ngô sư muội nữa là được..."
"Ah..."
Sấu hầu tử kia thuận theo gật đầu, lại quay đầu nhìn ngực Tiểu Kiều sư muội tới ngẩn người.
"Ai..."
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu hỏi Tiểu Kiều sư muội: "Lăng sư tỷ đã tới sao?"
Tiểu Kiều sư muội trừng sấu hầu tử một cái, sau đó mới cười khổ nói: "Thật ra tỷ ấy đã tới, đang ở sát vách nghiên cứu kỳ nghệ..."
"Ha ha, vậy hãy để nàng tiếp tục nghiên cứu đi!"
Phương Nguyên thở dài một tiếng: "Cứ để nàng tiếp tục nghiên cứu đi, ngược lại cũng không có tác dụng..."
Chương 198 Tứ đại huyền công (1)
Ma Tức hồ thí luyện một tháng sau có thể thành công hay không, phải xem chuẩn bị trong một tháng này.
Hiện tại trong lòng Phương Nguyên vẫn rất buông lỏng, hắn đã lật xem vô số điển tịch về Ma Tức hồ thí luyện, cũng đã tìm quả ớt nhỏ hỏi thăm mấy lần, tận hết khả năng hiểu được biến hóa trong Ma Tức hồ, sau đó định ra vô số kế hoạch tương ứng.
Hiện tại thấy những kế hoạch này đều đang từng bước từng bước đạt thành, lòng tin của hắn cũng nhiều hơn một chút, ánh mắt có thể hơi thu hồi lại, đặt vào việc tu hành của chính mình. Dù sao thì hắn cũng biết, dù mình có sắp xếp nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải đặt vào tu vi...
"Quan sư huynh, lần này nhập Ma Tức hồ, ngươi là một khâu vô cùng trọng yếu, cho nên ta đã chuẩn bị cho ngươi vài thứ!"
Phương Nguyên đầu tiên là gọi Quan Ngạo vẫn đi theo hắn trong suốt thời gian này tới, sau đó đưa cho Quan Ngạo một khối ngọc giản.
"Phương sư đệ, ngươi nói cái gì ta nghe cái ấy, thế nhưng ta sợ... ta sợ... không thể giúp ngươi..."
Lúc này Quan Ngạo có vẻ hơi mất tự nhiên, dường như lời Phương Nguyên nói đã mang tới quá nhiều áp lực cho hắn. Mà bình thường hắn lại luôn bị người ta coi thành kẻ ngu dốt hô tới quát lui, chưa từng được ai coi trọng như vậy bao giờ, nhất thời trái tim thấp thỏm, lo lắng không biết bản lãnh của mình có đủ hay không!
"Ngươi cứ nhìn kỹ trước rồi hãy nói!"
Phương Nguyên lại cười cười, cũng không nói nhiều.
"Đây là phương pháp tu hành sao..."
Quan Ngạo chỉ nhìn lướt qua đã nở nụ cười khổ: "Về việc tu hành, đầu óc ta vẫn luôn không dễ sai sử... A?"
Hai mắt Quan Ngạo bỗng nhiên sáng thêm vài phần, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
"Phương pháp tu hành này đã được ta đơn giản hoá!"
Phương Nguyên mỉm cười mở miệng, nói với Quan Ngạo: "Ngươi trời sinh thần lực, thân thể cường tráng, vốn là kỳ tài tu hành khó có được. Chỉ tiếc ngươi không am hiểu tu tập nghiên ngộ đủ loại phương pháp tu hành, dẫn đến tu vi nhất thời ngưng trệ không được đầy đủ. Các trưởng lão đã dùng gần mười năm mới có thể tăng tu vi của ngươi lên tới Luyện Khí tầng sáu đã là tận lực, sau này lại dùng đủ loại pháp môn nhưng vẫn không cách nào giúp ngươi lĩnh ngộ, lúc này mới có chút thất vọng. Chẳng qua chuyện bọn hắn không làm được, ta lại có thể, hiện tại thứ ta đưa cho ngươi là phương pháp tu hành đã được đơn giản hoá tới cực điểm!"
Nói xong, vẻ mặt hắn cũng có chút ngưng trọng: "Thông qua phương pháp này, muốn ngươi phá vỡ bình chướng mà vào Luyện Khí tầng bảy cũng không khó, thậm chí có thể một đường tích lũy, đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong. Chẳng qua nói cho cùng đây cũng là pháp môn đã được đơn giản hoá, sẽ lưu lại nhiều điểm thiếu sót không đầy đủ, căn cơ cũng sẽ không quá ổn định, cho nên cuộc đời này ngươi đại khái là vô vọng với Trúc Cơ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Luyện Khí cấp cao!"
"Tốt, tốt, như vậy ta đã rất hài lòng rồi. Phương sư đệ, ngươi thật tài giỏi..."
Quan Ngạo hưng phấn không gì sánh được, luôn miệng nói cám ơn, vui mừng tới mức như nở hoa trên khuôn mặt đen.
Chẳng qua lấy đầu óc đơn giản của hắn lại không suy nghĩ tới, phương pháp tu hành nơi này đều do tiên môn thiên chuy bách luyện mấy nghìn năm qua mới lưu lại được, sao có thể tùy tiện đơn giản hoá? Hay là nói, nếu như người thường có thể đơn giản hoá, vậy vì sao các vị trưởng lão đã dạy hắn tu hành trước đó lại không làm như vậy? Trên thực tế, phương pháp tu hành trên tay hắn là Phương Nguyên thông qua Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn ra được!
Thiên Diễn Chi Thuật có thể thôi diễn ra vô số loại khả năng có thể sẽ xuất hiện trong phương pháp tu hành!
Trước đó, Phương Nguyên lựa chọn phương pháp mạnh nhất, ổn nhất, hữu hiệu nhất trong vô số loại phương pháp tu hành, mà tương ứng, đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn ra loại phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất cho Quan Ngạo, trên bản chất đều giống nhau!
"Trong khoảng thời gian này, ngươi ở lại Tiểu Trúc phong tu hành đi, tất cả tài nguyên ta đã chuẩn bị đầy đủ giúp ngươi!"
Phương Nguyên vừa cười phân phó một tiếng, sau đó giữ Quan Ngạo ở lại tiểu lâu cách vách hắn.
Hiện tại hắn đã là đại đệ tử chân truyền của tiên môn, có quyền lực tùy ý lựa chọn động phủ trong Tiểu Trúc phong, muốn sắp xếp mấy chuyện này cũng không khó khăn gì.
Mà sau khi sắp xếp xong cho Quan Ngạo, Phương Nguyên mới khẽ thở dài, sau đó lấy ra bốn ngọc giản.
Phía trên bốn ngọc giản này đều có phong ấn vô cùng lợi hại, hiển nhiên đều là bí mật bất truyền trong tiên môn!
Không phải thứ gì khác, mà chính là bốn môn huyền công Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật và Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật!
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, Phương Nguyên có quyền lực xem thêm bốn môn huyền công này. Đây vốn là vì để đệ tử chân truyền có thể dễ dàng tham chiếu những huyền công khác, tăng tu vi của mình. Mà sau khi Phương Nguyên được phong làm chân truyền, hắn cũng từng cố ý đi tới chỗ Vân trưởng lão một lần, thông qua lão nhân gia mà mượn được bí quyển cường đại nhất của tiên môn. Chẳng qua hắn cũng không định dùng để tham chiếu...
Hắn chuẩn bị tu luyện bốn huyền công này!
"Ưu thế mạnh nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nằm ở chỗ có thể luyện hóa một thân pháp lực thành Huyền Hoàng khí, không chỉ có thể khiến pháp lực ngưng luyện hơn bình thường vô số lần, càng quan trọng hơn là trên mặt tính chất, có thể nói Huyền Hoàng chi khí bao hàm toàn diện, gần như có thể thông qua nó để thi triển ra phần lớn huyền công pháp thuật trên thế gian. Trước đó, dù là trường kiếm xông sơn hay ác đấu chân truyền đều mượn nhờ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngưng luyện, dựa vào một thân pháp lực mạnh mẽ. Nhưng tới hiện tại, ta phải bắt đầu phát huy một chút ưu thế chân chính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"
Vừa nói chuyện, ánh mắt hắn vừa có vẻ hơi ngưng trọng nhìn về phía bốn ngọc giản kia!
Chương 199 Tứ đại huyền công (2)
"Chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ pháp môn và huyền ảo trong bốn môn huyền công này, ta liền có thể nắm giữ được bốn huyền công!"
"Đến lúc đó, truyền thừa của ta không phải là truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà là ngũ đại truyền thừa của Thanh Dương tông..."
"Mà đây mới là nguyên nhân Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được khen là truyền thừa đứng đầu trong ngũ đại truyền thừa Thanh Dương tông!"
Những đạo lý này đều là những đạo lý đám người Vân trưởng lão chưa từng giải thích cho Phương Nguyên. Dưới cái nhìn của bọn họ, lúc này, mục đích quan trọng nhất của Phương Nguyên vẫn là tu hành, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao hơn, vì vậy bọn hắn cũng không nói quá chi tiết cho Phương Nguyên nên làm như thế nào để phát huy ra uy lực mạnh nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Chẳng qua bản thân Phương Nguyên lại đã sớm nghĩ thấu, cũng vừa lúc định mượn nhờ thí luyện trong Ma Tức hồ để dùng đến ưu thế ấy!
Những người khác chỉ có thể tu luyện một huyền công, bởi vì sau khi tu luyện huyền công, một thân pháp lực sẽ có biến hóa, đến lúc đó muốn tu luyện những huyền công khác sẽ gặp phải tình huống làm nhiều công ít, thậm chí là trực tiếp tương khắc dẫn đến bản thân tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại không như vậy, pháp lực của Phương Nguyên vốn bao gồm tất cả biến hóa, tự nhiên cũng có thể tu luyện tất cả huyền công này!
Thậm chí hắn còn không cần bắt đầu tu luyện lại từ đầu như những người khác, chỉ cần nắm giữ pháp môn là có thể thi triển!
Việc này cũng giống như luyện chữ, thế gian có vô số trường phái, nhưng chỉ cần nắm giữ tốt kiến thức cơ bản, bản thân đã đạt tới cảnh giới đại sư, như vậy cũng có thể nhanh chóng nắm giữ phong vận của các lưu phái khác. Thế nhân sở truyền nhất khiếu thông, bách khiếu thông, thật ra cũng chính là đạo lý này...
"Tử Khí Lưu Vân Quyết... Vô hình vô tướng, phong khởi vân biến..."
Trầm ngâm một hồi lâu sau, Phương Nguyên tạm thời nhặt Tử Khí Lưu Vân Quyết lên, đọc kỹ tâm pháp của truyền thừa này một lần, tự bản thân lĩnh ngộ một phen, sau đó lại lấy ra mấy viên linh thạch, âm thầm thi triển Thiên Diễn Chi Thuật. Chỉ trong chốc lát, linh khí trong hơn mười viên linh thạch đã bị hấp thu sạch, trong đầu hắn cũng lập tức xuất hiện vô số biến hóa của Tử Khí Lưu Vân Quyết, cùng với đủ loại phương pháp mình nên làm như thế nào để dựa vào Huyền Hoàng chi khí mà phát huy uy lực lớn nhất của Tử Khí Lưu Vân Quyết, rõ ràng rành mạch, không chút sứt mẻ!
Sau đó chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật.
Thông qua Thiên Diễn Chi Thuật, trong thời gian ngắn nhất, Phương Nguyên đã lĩnh ngộ được chỗ huyền diệu của những huyền công này, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của những huyền công này, đồng thời còn luyện tập vài lần, tăng trình độ thông thạo lên. Đây cũng là một quá trình cực độ khảo nghiệm tính người, chẳng qua cũng may, thứ khác Phương Nguyên không giỏi, nhưng hắn lại không thiếu kiên trì!
Lúc này Tiểu Trúc phong đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.
Một vị đệ tử mắt mù suốt ngày dẫn theo đệ tử Tiểu Trúc phong diễn luyện pháp trận, một phút một giây cũng không buông lỏng...
Một nữ nhân điên điên khùng khùng suốt ngày luyện đan, vô số dược liệu trân quý như nước chảy...
Một nam nhân gầy như hầu tử, mỗi ngày ngồi xổm trên sườn núi nhìn chằm chằm ngực các nữ đệ tử ngây người...
... ...
Ngoài ra còn nhiều chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, như có Tôn quản sự suốt ngày cười ha hả vừa may vá trang phục vừa nhìn các đệ tử Tiểu Trúc phong bận tới bận lui, thuận miệng hỏi thăm đủ loại tin tức bát quái. Một quả ớt nhỏ sắp bị điên, mỗi ngày ôm bàn cờ tìm người đánh cờ. Một đại ngốc tử mỗi ngày ngồi trong tiểu lâu tu luyện, sau đó sau khi ra cửa lại bắt đầu cầm đại đao điên cuồng chém phá khắp nơi!
"Đến cùng Tiểu Trúc phong này đang làm gì vậy?"
Lúc này những phong khác ở Thanh Dương tông cũng đều đang chuẩn bị cho Ma Tức hồ thí luyện.
Bọn hắn rất đơn giản, phần lớn đệ tử đều đang bế quan tu hành, hoặc là tế luyện pháp bảo, hay là tìm mọi cách mua thêm vài phù triện lợi hại hộ thân, đổi thêm mấy viên đan dược bảo vệ tính mạng… Ma quyền sát chưởng, tăng cao ý chí, chỉ vì chuẩn bị thêm một phen trước khi tiến vào Ma Tức hồ. Nguyên cả ngọn núi có vẻ càng thêm yên tĩnh hơn nhiều so với ngày xưa, chung quanh toàn là cảnh tượng nghiêm túc, rất lâu không nghe thấy một tiếng người.
Chỉ có Tiểu Trúc phong, hở ra là một mảnh ầm ầm rung động, chúng đệ tử múa đao mài kiếm, náo nhiệt tới cực điểm. Tình cảnh này tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhất là những người liên can ở Thần Tiêu phong, lấy Lưu Mặc Chân dẫn đầu, đã không nhịn được đến đây hỏi dò mấy lần.
"Ngay cả chúng ta cũng không biết, Phương Nguyên sư huynh đã bế quan, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng người một lần."
"Có một nữ nhân điên vẫn luôn ở trong Đan phường luyện đan, cũng không biết luyện cái gì, ngược lại chung quanh Đan phường kiến chết từng mảng từng mảng. Cho tới bây giờ, trong Tiểu Trúc phong, ngay cả chim trên cây cũng không dám hót. Hiện tại chỗ nàng là vùng cấm, không ai dám tới gần!"
"Người duy nhất bình thường một chút chính là vị Lục sư huynh của Phù Đạo viện, mỗi ngày buộc chúng ta diễn luyện đủ loại trận pháp phòng ngự. Tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác lại rất bén nhạy, phàm là có người phạm sai lầm lập tức bị hắn chỉ ra, mỗi một khâu đều có thể nói vô cùng rõ ràng. Chúng ta cũng không dám vi phạm, bởi vì hắn nói, trận pháp phòng ngự bực này, ai luyện không khá, vào lúc ngăn địch người đó sẽ chết đầu tiên..."
"Hừ, loè thiên hạ!"
Lưu Mặc Chân cũng cẩn thận tính toán một phen, cuối cùng lại cho ra một kết luận: "Ma Tức hồ thí luyện vốn hung hiểm trùng trùng, quan trọng là tu vi của mọi người, diễn luyện trận pháp thì có ích lợi gì, vào Ma Tức hồ để trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ chỉ cần phòng ngự là được sao?"
Đối với vấn đề này, không người nào biết nên đáp lại ra sao.
Ngược lại một tháng sẽ trôi qua ngay thôi, đến lúc đó có lẽ sẽ có kết quả?
Chương 200 Lên Đường Đến Ma Tức Hồ (1)
"Trời không chiếu cố Thiên Nguyên ta, mấy lần hàng kiếp tại thế gian. Các tiên nhân hăng hái nghịch thiên, lực vãn Hồng Hoang, một sợi Tiên Diễm, truyền thừa vạn năm. Tiên Đạo sống sót sau tai nạn, tiên phong đung đưa, thế nhưng ban sơ tại nơi chật hẹp, oan nghiệt chi khí không tiêu tan, không ngừng tự sản sinh tà ác. Tiên Đạo tử đệ chúng ta buộc tóc vung kiếm, dùng thần thông nghịch thiên để thu phục yêu ma, dẹp yên oan nghiệt, hộ Tiên Đạo ta. Hôm nay là Thăng Tiên Hội mười năm tổ chức một lần, chuyên môn tiêu diệt yêu ma du đãng trong Ma Tức hồ. Hung hiểm gian khổ trong đó không cần nói nhiều, ác thổ vấy máu, tự làm tự chịu. Trong hung hiểm có tạo hóa, thời khắc sinh tử ắt gặp tiên cơ. Chỉ mong các ngươi bẩm trì đạo tâm, không phụ Tiên hồn, ngày dẹp yên yêu ma trở về, ta sẽ nấu rượu chúc mừng các ngươi. . ."
Bên ngoài Phi Vân sơn của Thanh Dương tông, giữa biển mây rộng lớn vô biên lúc này có năm chiếc to lớn pháp chu đang tọa lạc.
Mỗi một chiếc pháp chu đều giống như một ngọn núi nhỏ, yên lặng bất động lơ lửng giữa không trung. Nếu như có người nhìn lên từ phía dưới thì sẽ cảm nhận được một cảm giác đè nén to lớn. Trong khi đó trên Phi Vân sơn, gần như tất cả đệ tử dưới Trúc Cơ trong Thanh Dương tông đều đã tụ tập ở đây, chia làm năm đội, tất cả đều đi theo sau lưng đệ tử chỉ huy. Bọn hắn khí thế oai hùng, đang tập trung lắng nghe những lời dạy bảo của tông chủ Thanh Dương tông - Trần Huyền Ngang.
Thanh Dương tông từ trên xuống dưới, tất cả đều đang tỏ vẻ nghiêm túc và ngưng trọng!
Sau khi Trần Huyền Ngang nói xong câu nói sau cùng, Thái Thạch trưởng lão bên người hắn liền động thân, khẽ quát: "Đệ tử Thanh Dương tông đã tề tụ đủ hay chưa?"
"Thần Tiêu phong tới sáu mươi bảy vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Nghiêm Cơ, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Tử Vân phong tới năm mươi hai vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Vu Tình, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Long Ngâm phong tới ba mươi sáu vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Mạnh Hoàn Chân, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Ngự Thần phong tới bốn mươi tám vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Tử Lâm Lãng, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Tiểu Trúc phong tới sáu mươi lăm vị đệ tử, người chỉ huy là đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên, chỉ chờ tiên mệnh!"
Ở phía dưới, đệ tử chỉ huy của mỗi một phong đều cất giọng hét lớn, âm thanh khuấy động, vọng vọng giữa sơn nhạc.
"Nếu đã như thế, vậy thì trèo lên pháp chu, lên đường. . ."
Thái Thạch trưởng lão ra lệnh một tiếng, năm chiếc pháp chu to lớn liền cùng nhau kêu lên vang dội, mở ra cửa khoang.
Đệ tử ngũ phong lập tức đều xếp hàng đạp lên thang mây, trật tự rành mạch bước vào trong pháp chu.
Bọn hắn đều sẽ theo pháp chu này đi tới Trúc Tiên Đài ở phụ cận Ma Tức hồ trước.
Ở nơi đó sẽ có các trưởng lão sớm đã ở đó đi qua tiếp ứng, sau đó sẽ đưa bọn hắn tiến vào trong Ma Tức hồ để tham gia thí luyện. Sau khi thí luyện kết thúc, bọn hắn mới bắt đầu tham dự Thăng Tiên đại hội, chỉ là đến lúc đó không biết có thể còn thừa bao nhiêu người có tư cách đi ra ngoài để tham gia Thăng Tiên đại hội nữa.
Nhưng bên trong Ma Tức hồ có hung hiểm là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Nếu như những đệ tử này đã quyết định đi vào, vậy thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, có thể đi ra hay không đều là do mệnh!
Trong khi đó, tại thời điểm những đệ tử tham gia thí luyện này tiến vào trong pháp chu, đám đệ tử, chấp sự ở xung quanh không cần tiến vào Ma Tức hồ đều đang ngưng trọng xem lễ. Khi bọn hắn nhìn thấy những đệ tử kia sục sôi hào khí như thế thì đều âm thầm thấp giọng nghị luận.
"Thần Tiêu phong quả không hổ là đệ nhất phong trong Thanh Dương tông bây giờ, đệ tử đông đảo, tu vi cũng mạnh. . ."
"Long Ngâm phong vẫn giống như trước đó, nhân số tuy ít, thế nhưng thực lực của từng người đều không phải hạng xoàng. . ."
"Tử Vân phong bình thản lạnh nhạt nhất, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, thực lực chỉ sợ là không kém hơn Thần Tiêu phong. . ."
“Đệ tử Ngự Thần phong cường hãn nhất, chỉ khí thế thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy kinh người. . ."
"Tiểu Trúc phong. . ."
Giữa những lời tán thưởng như thế, lại bỗng dưng vang lên mấy giọng nói khác thường: "Đám người kia đi để làm gì?"
"Ông trời của ta, sao lại còn có đệ tử Luyện Khí tầng năm, bọn hắn đi theo làm gì, muốn đi cho yêu ma trong Ma Tức hồ ăn sao?"
"Tinh khí thần trông cũng không tệ, nhưng thực lực này cũng có hơi thấp một chút. . ."
"Còn có mấy vị kia. . . Bọn hắn gia nhập Tiểu Trúc phong từ lúc nào?"
"A, vị nha đầu áo đỏ kia, nàng không phải là đệ tử Thần Tiêu phong hay sao? Sao lại hỗn cùng một chỗ với Tiểu Trúc phong vậy?"
"A, một đám vớ va vớ vẩn như thế, rốt cuộc tiến vào để làm gì?"
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, khuôn mặt của mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong xem lễ ở một bên đều có hơi nhịn không được nữa rồi.
Trong hơn một tháng này, bọn hắn cũng thật sự là đã chịu đủ.
Từ khi Vân trưởng lão khâm định Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, Tiểu Trúc phong bọn hắn liền gặp phải không ít sự chế giễu và lạnh nhạt của các phong khác. Ngay cả tông chủ cũng đã tự mình hỏi thăm Tiểu Trúc phong có muốn điều động mấy vị cao thủ tới trấn giữ hay không. Thế nhưng Vân trưởng lão dù là nói với ai thì cũng đều chỉ nói có một câu, đó chính là đem chuyện này giao cho đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong là Phương Nguyên quyết định, các trưởng bối không cần hỏi đến. . .
Giao cho hắn thì liền giao cho hắn đi, mấy vị chấp sự tin tưởng Phương Nguyên thông minh, sẽ không làm ra những chuyện điên rồ!
Có điều sự tình mà Phương Nguyên làm ra xem như không ngốc, nhưng quả thực cũng không nhìn ra chỗ thông minh nào.. .
Trong thời gian một tháng này, không biết có biết bao nhiêu người đều đang chăm chú nhìn xem sự chuẩn bị của Tiểu Trúc phong, nhưng tất cả đều không rõ ràng.
Trên thực tế, đừng nói là bọn hắn không rõ, ngay cả mấy vị chấp sự cũng không nhìn thấu!
Diễn luyện trận pháp đúng là một chuyện đáng làm, chúng đệ tử thực lực không đủ, tất nhiên phải lấy trận pháp làm chủ. . .
Thế nhưng mời mấy vị quái thai kia đi theo để làm gì?
"Rốt cục Phương Nguyên sư huynh muốn làm gì?"
Sáng sớm ngày tiếp theo, chúng đệ tử tiên môn Tiểu Trúc phong đều bị gọi tới lầu nhỏ của Phương Nguyên.
Hiện tại cũng chỉ còn một tháng nữa là tới ngày khởi hành đi đến Ma Tức hồ.
Vào thời điểm này, mấy phong khác đã sớm thương nghị vô số lần về cách sắp xếp trận chiến Ma Tức hồ, duy chỉ có Tiểu Trúc phong nhất thời lặng lẽ không tiếng động. Mãi cho đến hôm nay, vẫn là lần đầu tiên Phương Nguyên triệu hồi bọn hắn đến đây kể từ sau khi trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong. Nhưng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, sau khi đi tới lầu nhỏ của Phương Nguyên, bọn hắn lại phát hiện ở nơi này không chỉ có đệ tử Tiểu Trúc phong, còn có mấy vị kỳ nhân.
Một vị nam tử uy mãnh cường tráng thân cao chín mét, hệt như thiết tháp, trên mặt là nụ cười ngu dốt.
Một vị khác là nữ tử trên đầu bọc vải bố, chỉ lộ ra cặp mắt.
Một thiếu niên dùng khăn đen che hai mắt, sắc mặt tái nhợt, dường như quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Một vị hán tử gầy gầy nhỏ nhỏ, nói là người còn không bằng nói là một con khỉ, xấu xí, hai mắt tỏa sáng.
...
...
"A? Sao mấy tên này lại ở đây?"
Tôn quản sự cũng đi tới xem náo nhiệt, nhưng vừa nhìn thấy mấy người này, hắn lập tức ngẩn người.
Có lẽ người khác hoàn toàn không hiểu những người này, nhưng hắn lại hiểu rất rõ, bình thường khi uống rượu với Phương Nguyên, hắn đã từng không ít lần đề cập tới mấy người hiếm thấy này!
Thanh Dương tông có rất nhiều đệ tử, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy quái vật như vậy, mà mấy người này cũng là như thế, hình dạng kỳ quái, mỗi người mỗi vẻ, bình thường không ít lần trở thành trò cười của chư vị đệ tử trong lúc trà dư tửu hậu. Nhưng Phương Nguyên sư đệ gọi mấy tên này tới đây làm gì?
"Thăng Tiên đại hội sắp mở ra, chúng ta cũng sắp xuất phát, lần này gọi các ngươi tới đây..."
Phương Nguyên một thân thanh bào, vóc người cao gầy, hai tay chắp sau lưng, đi ra từ trong tiểu lâu. Hắn quét mắt nhìn chúng đệ tử Tiểu Trúc phong một cái, nói khẽ: "Là muốn hỏi các ngươi một chút, còn có người nào muốn rời khỏi Tiểu Trúc phong, hoặc là từ bỏ cơ hội thí luyện lần này không?"
Chúng đệ tử đều đưa mắt nhìn nhau, không ít người lộ ra vẻ mặt khó xử.
Nếu có cơ hội bái nhập mấy phong khác, đương nhiên bọn hắn cũng không muốn lưu lại. Trên thực tế trong số mấy ngày này, vị đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên vẫn luôn biểu hiện cực kỳ hào phóng, phàm là có người tới trước mặt hắn muốn bái nhập mấy phong khác, Phương Nguyên đều đáp ứng, một câu nói nhảm cũng không có. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, cho dù có người muốn chạy, vậy cũng phải có người nguyện ý thu mới được...
Mấy phong khác không phải người nào cũng thu!
Hiện tại nhân số của chư phong đã được quyết định, số lượng tài nguyên mong muốn thu được cũng đã được cố định, nhiều hơn một người đồng nghĩa với phải phân chia thêm một phần!
Mà đây cũng là nguyên nhân phần lớn đệ tử Tiểu Trúc phong đều ở lại.
Mà nếu đã không muốn đi, lựa chọn còn lại chính là vào Ma Tức hồ hoặc là từ bỏ cơ hội thí luyện...
"Theo lý mà nói, đệ tử Tiểu Trúc phong đều cần tham dự lần thí luyện này, nhưng ta đã nói với chấp sự, hắn để ta tự mình xử lý chuyện này là được. Bởi vậy ta có thể cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi không muốn tiến vào Ma Tức hồ thí luyện có thể nói ra, ta sẽ đồng ý, như vậy các ngươi cũng không tính là làm trái với môn quy. Đương nhiên, các ngươi cũng sẽ không có khen thưởng sau khi tham gia Ma Tức hồ thí luyện..."
Phương Nguyên nói rất bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt chúng đệ tử.
"Cái này... Tu vi của ta quá thấp, ta không tham dự được không?"
Sự bình tĩnh của Phương Nguyên ngược lại có thể cho mấy vị đệ tử kia một chút can đảm.
Rất nhanh đã có một vị đệ tử Luyện Khí tầng bốn đánh bạo đứng dậy, sắc mặt lúng túng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
"Có thể!"
Phương Nguyên gật đầu, coi như là đáp ứng.
Chúng đệ tử thấy vậy cũng âm thầm gật đầu, tới hiện tại lại chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bốn, quả thật cũng quá thấp đi!
"Ta đây... cũng không đi, chúc các vị sư huynh sư tỷ may mắn..."
"Thực lực hiện tại của ta quá yếu, ta không đi để tránh kéo chân sau của mọi người..."
Có mấy người lục tục đứng dậy, biểu thị bản thân mình không muốn tham dự Ma Tức hồ thí luyện. Những người này hoặc là bo bo giữ mình, không muốn theo Phương Nguyên mạo hiểm, hoặc bọn hắn thật sự cảm thấy thực lực của mình quá yếu, vào Ma Tức hồ cũng chỉ làm mồi cho yêu thú, cuối cùng đều nương theo cơ hội lần này thoát thân ra khỏi thí luyện. Mà Phương Nguyên vẫn giữa sắc mặt bình tĩnh không đổi, đồng ý với tất cả mọi người...
"Ha ha, các ngươi không có lòng tin với Phương Nguyên sư huynh sao?"
Vào lúc này, mắt thấy mọi người lần lượt rời đi, sắc mặt Ngô Thanh khó coi một chút, lúc này nàng không nhịn được đứng dậy, mặt lạnh nói: "Trước đây, khi chúng ta cùng Phương Nguyên sư huynh tới Thái Nhạc thành hàng yêu, chúng ta cũng không có lòng tin với hắn, lúc đó chúng ta còn cho rằng mình chết chắc rồi. Nhưng hắn một người một kiếm dẫn dắt tất cả mọi người chúng ta an toàn ra ngoài, còn tiện tay xử lý luôn yêu ma kia..."
Nói đến cuối cùng, vẻ mặt nàng tràn đầy ngưng trọng: "Lần này, ta tuyệt đối tin tưởng Phương Nguyên sư huynh!"
"Không sai, Phương Nguyên sư huynh tính trước làm sau, đáng giá để chúng ta tùy tùng..."
Lại một đệ tử cũng đứng dậy lớn tiếng nói, chính là Hồng Đào của Thanh Phong thi xã.
Những đệ tử còn lại nghe xong đều kinh ngạc, còn có người lén nhìn Hồng Đào, nghĩ thầm, hôm trước ngươi còn tìm biện pháp muốn bái nhập Long Ngâm phong đây, hiện tại phát hiện không qua được, ngược lại bắt đầu ở đây biểu hiện giả dối, người không biết còn thật sự cho rằng ngươi rất có lòng tin...
Chẳng qua sau khi bị bọn hắn quấy rầy như vậy, những đệ tử còn sót lại trong hàng thật sự không còn ai nghĩ tới chuyện rút lui.
Ngược lại, trên mặt từng người từng người dần dần có thêm vài phần quyết liệt.
Bọn họ đang tính toán, bất luận sống hay chết cũng phải đi theo Phương Nguyên tới Ma Tức hồ một lần.
Chương 197 Đi thì đi, ở thì ở (2)
"Cũng tốt, sáu mươi vị sư đệ sư muội còn lại, lại thêm năm vị ta mời tới từ Sơn Hà viện, Đan Hà sơn, Linh Thú phường giúp đỡ, đều sẽ là người tháng sau theo ta tiến vào Ma Tức hồ. Một tháng sau, chúng ta sẽ cùng lúc xuất phát tới Ma Tức hồ, hy vọng mấy ngày này mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng. Lần thí luyện này, nếu đã để ta dẫn đầu, ta cũng sẽ tận tâm tận lực. Ta không dám hứa trước quá nhiều, nhưng ta hy vọng trong đợt thí luyện này, có thể để các vị nhận được vật mình muốn, đồng thời đều an ổn trở về!"
Nói xong, Phương Nguyên lại lệnh một vị đệ tử trong đó tạo danh sách, ghi tên mọi người vào, sau đó lại tùy tiện nói vài câu rồi để mọi người giải tán đi. Chỉ có điều trong lúc chúng đệ tử tán đi, hắn lại sai người gọi Kỳ Khiếu Phong qua. Kỳ Khiếu Phong vẫn luôn tránh trong đám người, vẫn luôn có vẻ hơi sa sút tinh thần, thấy Phương Nguyên, hắn lại tỏ vẻ hơi mờ mịt, không biết Phương Nguyên gọi mình làm gì.
"Ngươi rời khỏi thí luyện đi!"
Phương Nguyên nhìn ánh mắt hắn, thản nhiên mở miệng nói.
"Cái gì?"
Kỳ Khiếu Phong nghe xong ngẩn ra, vô cùng kinh hãi, vẻ mặt có chút tức giận ngẩng đầu lên: "Ngươi không thể..."
"Ta không tin ngươi được!"
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói: "Ngươi có dã tâm không nhỏ, bản lĩnh cũng không lớn, trong lòng lại không phục ta, trước đó ngươi đã năm lần bảy lượt nảy sinh sát khí với ta, chỉ là ngươi không có bản lãnh gì cho nên mới luôn không giết được ta. Lần Ma Tức hồ thí luyện này không giống bình thường, ngay cả ta cũng không dám khinh thường, cho nên ta sẽ không đưa ngươi vào Ma Tức hồ, chính ngươi tự rời khỏi là tốt nhất..."
Kỳ Khiếu Phong nghe xong những lời này đã có chút nói không nên lời, nhưng mặt vẫn có vẻ không phục.
Phương Nguyên lại nói thẳng: "Ngươi nhất định muốn đi theo cũng được, nhưng vì phòng ngừa ngươi quấy rối, rất có thể ta sẽ trực tiếp giết ngươi!"
Kỳ Khiếu Phong lập tức trợn tròn mắt.
Hắn hung tợn siết quả đấm, nhìn bóng lưng Phương Nguyên, muốn nổi nóng nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực.
"Mấy người các ngươi cùng ta vào đi!"
Phương Nguyên để chúng đệ tử tiên môn tản đi, bản thân mình lại về tới trong tiểu lâu, đi theo hắn vào còn có Tiểu Kiều sư muội, Tôn quản sự, Ngô Thanh, cùng với mấy vị quái nhân đã được hắn mời tới kia. Lúc này mấy vị quái nhân đều mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, rất hiển nhiên, cho dù là mấy vị này đã được hắn mời qua, nhưng bọn họ đều không biết đến tột cùng mình có thể tạo được tác dụng gì, có thể hỗ trợ chuyện gì...
Trong Thanh Dương tứ viện đương nhiên cũng không thiếu thiên kiêu kỳ tài, nhưng những người đó đã sớm bị các phong khác đoạt đi rồi.
Mấy người bọn hắn chỉ là nhân vật râu ria, cho dù người ta có cướp như thế nào cũng sẽ không nhớ tới bọn hắn...
"Nhiếp cô nương, trước khi lên đường, ta cần ngươi giúp ta luyện một nhóm đan dược, tất cả dược liệu cần thiết đều có thể lĩnh ở Tiểu Trúc phong!"
Phương Nguyên cũng không nói nhảm quá nhiều, sau khi vào phòng, hắn đưa một ngọc giản cho nữ tử đã bị hủy dung.
Nàng tên Nhiếp Hồng Cô, nghe vậy bèn nhận lấy ngọc giản, nhìn nội dung bên trong một hồi sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh. Nhất là khi nàng thấy được một loại đan dược trong đó, nàng càng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói khàn khàn: "Ngươi xác định chứ?"
Nét mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh gật đầu, nói: "Ta xác định, hơn nữa ta biết ngươi có thể luyện được những đan dược này!"
Nhiếp Hồng Cô nở nụ cười quái dị: "Quả thật ta biết!"
"Quan sư huynh, trong khoảng thời gian này, ngươi đi theo bên cạnh ta..."
Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía Quan Ngạo đại ngốc, nói khẽ: "Ta có một vài vấn đề trong tu hành muốn nghiên cứu thảo luận với ngươi một hai!"
Quan đần độn cũng vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Tốt tốt, tất cả đều nghe theo ngươi!"
"Lục sư huynh, chỗ ta có sáu trận đồ, hy vọng ngươi có thể dẫn đệ tử Tiểu Trúc phong ta diễn luyện một phen!"
Phương Nguyên nhìn về phía vị thiếu niên thanh tú mắt mù kia, nhẹ nhàng nói: "Không cần bọn hắn phải thôi diễn rõ ràng, chỉ cần nhớ kỹ là được rồi!"
"Cẩn tuân Phương Nguyên sư đệ phân phó!"
Vị thanh niên mắt mù Lục Thanh Quan kia thản nhiên mở miệng, giọng nói rất ôn hoà.
"Hậu sư huynh... Hậu sư huynh... Nhìn qua đây!"
Cuối cùng Phương Nguyên mới quay đầu nhìn sang đệ tử Linh Thú phường xấu xí kia, lại gọi vài tiếng nhưng không thấy có người lên tiếng đáp, quay đầu nhìn lại mới phát hiện hai mắt tên kia đang nhìn chằm chằm ngực Ngô Thanh, không hề chớp mắt, trên khóe miệng có một dòng nước dãi chảy xuống cũng không biết. Phương Nguyên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi lên vỗ vỗ bả vai hắn. Lúc này hắn mới phản ứng lại, hít một tiếng hút nước bọt về lại trong miệng, ngây ngốc quay đầu nhìn Phương Nguyên: "Gọi ta làm gì? Ta ngoại trừ cho heo ăn, cái gì cũng không biết..."
Phương Nguyên than thở một tiếng: "Hiện tại cái gì ngươi cũng không cần làm, đừng nhìn chằm chằm Ngô sư muội nữa là được..."
"Ah..."
Sấu hầu tử kia thuận theo gật đầu, lại quay đầu nhìn ngực Tiểu Kiều sư muội tới ngẩn người.
"Ai..."
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, quay đầu hỏi Tiểu Kiều sư muội: "Lăng sư tỷ đã tới sao?"
Tiểu Kiều sư muội trừng sấu hầu tử một cái, sau đó mới cười khổ nói: "Thật ra tỷ ấy đã tới, đang ở sát vách nghiên cứu kỳ nghệ..."
"Ha ha, vậy hãy để nàng tiếp tục nghiên cứu đi!"
Phương Nguyên thở dài một tiếng: "Cứ để nàng tiếp tục nghiên cứu đi, ngược lại cũng không có tác dụng..."
Chương 198 Tứ đại huyền công (1)
Ma Tức hồ thí luyện một tháng sau có thể thành công hay không, phải xem chuẩn bị trong một tháng này.
Hiện tại trong lòng Phương Nguyên vẫn rất buông lỏng, hắn đã lật xem vô số điển tịch về Ma Tức hồ thí luyện, cũng đã tìm quả ớt nhỏ hỏi thăm mấy lần, tận hết khả năng hiểu được biến hóa trong Ma Tức hồ, sau đó định ra vô số kế hoạch tương ứng.
Hiện tại thấy những kế hoạch này đều đang từng bước từng bước đạt thành, lòng tin của hắn cũng nhiều hơn một chút, ánh mắt có thể hơi thu hồi lại, đặt vào việc tu hành của chính mình. Dù sao thì hắn cũng biết, dù mình có sắp xếp nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải đặt vào tu vi...
"Quan sư huynh, lần này nhập Ma Tức hồ, ngươi là một khâu vô cùng trọng yếu, cho nên ta đã chuẩn bị cho ngươi vài thứ!"
Phương Nguyên đầu tiên là gọi Quan Ngạo vẫn đi theo hắn trong suốt thời gian này tới, sau đó đưa cho Quan Ngạo một khối ngọc giản.
"Phương sư đệ, ngươi nói cái gì ta nghe cái ấy, thế nhưng ta sợ... ta sợ... không thể giúp ngươi..."
Lúc này Quan Ngạo có vẻ hơi mất tự nhiên, dường như lời Phương Nguyên nói đã mang tới quá nhiều áp lực cho hắn. Mà bình thường hắn lại luôn bị người ta coi thành kẻ ngu dốt hô tới quát lui, chưa từng được ai coi trọng như vậy bao giờ, nhất thời trái tim thấp thỏm, lo lắng không biết bản lãnh của mình có đủ hay không!
"Ngươi cứ nhìn kỹ trước rồi hãy nói!"
Phương Nguyên lại cười cười, cũng không nói nhiều.
"Đây là phương pháp tu hành sao..."
Quan Ngạo chỉ nhìn lướt qua đã nở nụ cười khổ: "Về việc tu hành, đầu óc ta vẫn luôn không dễ sai sử... A?"
Hai mắt Quan Ngạo bỗng nhiên sáng thêm vài phần, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
"Phương pháp tu hành này đã được ta đơn giản hoá!"
Phương Nguyên mỉm cười mở miệng, nói với Quan Ngạo: "Ngươi trời sinh thần lực, thân thể cường tráng, vốn là kỳ tài tu hành khó có được. Chỉ tiếc ngươi không am hiểu tu tập nghiên ngộ đủ loại phương pháp tu hành, dẫn đến tu vi nhất thời ngưng trệ không được đầy đủ. Các trưởng lão đã dùng gần mười năm mới có thể tăng tu vi của ngươi lên tới Luyện Khí tầng sáu đã là tận lực, sau này lại dùng đủ loại pháp môn nhưng vẫn không cách nào giúp ngươi lĩnh ngộ, lúc này mới có chút thất vọng. Chẳng qua chuyện bọn hắn không làm được, ta lại có thể, hiện tại thứ ta đưa cho ngươi là phương pháp tu hành đã được đơn giản hoá tới cực điểm!"
Nói xong, vẻ mặt hắn cũng có chút ngưng trọng: "Thông qua phương pháp này, muốn ngươi phá vỡ bình chướng mà vào Luyện Khí tầng bảy cũng không khó, thậm chí có thể một đường tích lũy, đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong. Chẳng qua nói cho cùng đây cũng là pháp môn đã được đơn giản hoá, sẽ lưu lại nhiều điểm thiếu sót không đầy đủ, căn cơ cũng sẽ không quá ổn định, cho nên cuộc đời này ngươi đại khái là vô vọng với Trúc Cơ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Luyện Khí cấp cao!"
"Tốt, tốt, như vậy ta đã rất hài lòng rồi. Phương sư đệ, ngươi thật tài giỏi..."
Quan Ngạo hưng phấn không gì sánh được, luôn miệng nói cám ơn, vui mừng tới mức như nở hoa trên khuôn mặt đen.
Chẳng qua lấy đầu óc đơn giản của hắn lại không suy nghĩ tới, phương pháp tu hành nơi này đều do tiên môn thiên chuy bách luyện mấy nghìn năm qua mới lưu lại được, sao có thể tùy tiện đơn giản hoá? Hay là nói, nếu như người thường có thể đơn giản hoá, vậy vì sao các vị trưởng lão đã dạy hắn tu hành trước đó lại không làm như vậy? Trên thực tế, phương pháp tu hành trên tay hắn là Phương Nguyên thông qua Thiên Diễn Chi Thuật thôi diễn ra được!
Thiên Diễn Chi Thuật có thể thôi diễn ra vô số loại khả năng có thể sẽ xuất hiện trong phương pháp tu hành!
Trước đó, Phương Nguyên lựa chọn phương pháp mạnh nhất, ổn nhất, hữu hiệu nhất trong vô số loại phương pháp tu hành, mà tương ứng, đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn ra loại phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất cho Quan Ngạo, trên bản chất đều giống nhau!
"Trong khoảng thời gian này, ngươi ở lại Tiểu Trúc phong tu hành đi, tất cả tài nguyên ta đã chuẩn bị đầy đủ giúp ngươi!"
Phương Nguyên vừa cười phân phó một tiếng, sau đó giữ Quan Ngạo ở lại tiểu lâu cách vách hắn.
Hiện tại hắn đã là đại đệ tử chân truyền của tiên môn, có quyền lực tùy ý lựa chọn động phủ trong Tiểu Trúc phong, muốn sắp xếp mấy chuyện này cũng không khó khăn gì.
Mà sau khi sắp xếp xong cho Quan Ngạo, Phương Nguyên mới khẽ thở dài, sau đó lấy ra bốn ngọc giản.
Phía trên bốn ngọc giản này đều có phong ấn vô cùng lợi hại, hiển nhiên đều là bí mật bất truyền trong tiên môn!
Không phải thứ gì khác, mà chính là bốn môn huyền công Tử Khí Lưu Vân Quyết, Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật và Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật!
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, Phương Nguyên có quyền lực xem thêm bốn môn huyền công này. Đây vốn là vì để đệ tử chân truyền có thể dễ dàng tham chiếu những huyền công khác, tăng tu vi của mình. Mà sau khi Phương Nguyên được phong làm chân truyền, hắn cũng từng cố ý đi tới chỗ Vân trưởng lão một lần, thông qua lão nhân gia mà mượn được bí quyển cường đại nhất của tiên môn. Chẳng qua hắn cũng không định dùng để tham chiếu...
Hắn chuẩn bị tu luyện bốn huyền công này!
"Ưu thế mạnh nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết nằm ở chỗ có thể luyện hóa một thân pháp lực thành Huyền Hoàng khí, không chỉ có thể khiến pháp lực ngưng luyện hơn bình thường vô số lần, càng quan trọng hơn là trên mặt tính chất, có thể nói Huyền Hoàng chi khí bao hàm toàn diện, gần như có thể thông qua nó để thi triển ra phần lớn huyền công pháp thuật trên thế gian. Trước đó, dù là trường kiếm xông sơn hay ác đấu chân truyền đều mượn nhờ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ngưng luyện, dựa vào một thân pháp lực mạnh mẽ. Nhưng tới hiện tại, ta phải bắt đầu phát huy một chút ưu thế chân chính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!"
Vừa nói chuyện, ánh mắt hắn vừa có vẻ hơi ngưng trọng nhìn về phía bốn ngọc giản kia!
Chương 199 Tứ đại huyền công (2)
"Chỉ cần ta có thể lĩnh ngộ pháp môn và huyền ảo trong bốn môn huyền công này, ta liền có thể nắm giữ được bốn huyền công!"
"Đến lúc đó, truyền thừa của ta không phải là truyền thừa Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà là ngũ đại truyền thừa của Thanh Dương tông..."
"Mà đây mới là nguyên nhân Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được khen là truyền thừa đứng đầu trong ngũ đại truyền thừa Thanh Dương tông!"
Những đạo lý này đều là những đạo lý đám người Vân trưởng lão chưa từng giải thích cho Phương Nguyên. Dưới cái nhìn của bọn họ, lúc này, mục đích quan trọng nhất của Phương Nguyên vẫn là tu hành, tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao hơn, vì vậy bọn hắn cũng không nói quá chi tiết cho Phương Nguyên nên làm như thế nào để phát huy ra uy lực mạnh nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Chẳng qua bản thân Phương Nguyên lại đã sớm nghĩ thấu, cũng vừa lúc định mượn nhờ thí luyện trong Ma Tức hồ để dùng đến ưu thế ấy!
Những người khác chỉ có thể tu luyện một huyền công, bởi vì sau khi tu luyện huyền công, một thân pháp lực sẽ có biến hóa, đến lúc đó muốn tu luyện những huyền công khác sẽ gặp phải tình huống làm nhiều công ít, thậm chí là trực tiếp tương khắc dẫn đến bản thân tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lại không như vậy, pháp lực của Phương Nguyên vốn bao gồm tất cả biến hóa, tự nhiên cũng có thể tu luyện tất cả huyền công này!
Thậm chí hắn còn không cần bắt đầu tu luyện lại từ đầu như những người khác, chỉ cần nắm giữ pháp môn là có thể thi triển!
Việc này cũng giống như luyện chữ, thế gian có vô số trường phái, nhưng chỉ cần nắm giữ tốt kiến thức cơ bản, bản thân đã đạt tới cảnh giới đại sư, như vậy cũng có thể nhanh chóng nắm giữ phong vận của các lưu phái khác. Thế nhân sở truyền nhất khiếu thông, bách khiếu thông, thật ra cũng chính là đạo lý này...
"Tử Khí Lưu Vân Quyết... Vô hình vô tướng, phong khởi vân biến..."
Trầm ngâm một hồi lâu sau, Phương Nguyên tạm thời nhặt Tử Khí Lưu Vân Quyết lên, đọc kỹ tâm pháp của truyền thừa này một lần, tự bản thân lĩnh ngộ một phen, sau đó lại lấy ra mấy viên linh thạch, âm thầm thi triển Thiên Diễn Chi Thuật. Chỉ trong chốc lát, linh khí trong hơn mười viên linh thạch đã bị hấp thu sạch, trong đầu hắn cũng lập tức xuất hiện vô số biến hóa của Tử Khí Lưu Vân Quyết, cùng với đủ loại phương pháp mình nên làm như thế nào để dựa vào Huyền Hoàng chi khí mà phát huy uy lực lớn nhất của Tử Khí Lưu Vân Quyết, rõ ràng rành mạch, không chút sứt mẻ!
Sau đó chính là Âm Dương Ngự Thần Quyết, Tiểu Thanh Mộng Thuật, Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật.
Thông qua Thiên Diễn Chi Thuật, trong thời gian ngắn nhất, Phương Nguyên đã lĩnh ngộ được chỗ huyền diệu của những huyền công này, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của những huyền công này, đồng thời còn luyện tập vài lần, tăng trình độ thông thạo lên. Đây cũng là một quá trình cực độ khảo nghiệm tính người, chẳng qua cũng may, thứ khác Phương Nguyên không giỏi, nhưng hắn lại không thiếu kiên trì!
Lúc này Tiểu Trúc phong đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.
Một vị đệ tử mắt mù suốt ngày dẫn theo đệ tử Tiểu Trúc phong diễn luyện pháp trận, một phút một giây cũng không buông lỏng...
Một nữ nhân điên điên khùng khùng suốt ngày luyện đan, vô số dược liệu trân quý như nước chảy...
Một nam nhân gầy như hầu tử, mỗi ngày ngồi xổm trên sườn núi nhìn chằm chằm ngực các nữ đệ tử ngây người...
... ...
Ngoài ra còn nhiều chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, như có Tôn quản sự suốt ngày cười ha hả vừa may vá trang phục vừa nhìn các đệ tử Tiểu Trúc phong bận tới bận lui, thuận miệng hỏi thăm đủ loại tin tức bát quái. Một quả ớt nhỏ sắp bị điên, mỗi ngày ôm bàn cờ tìm người đánh cờ. Một đại ngốc tử mỗi ngày ngồi trong tiểu lâu tu luyện, sau đó sau khi ra cửa lại bắt đầu cầm đại đao điên cuồng chém phá khắp nơi!
"Đến cùng Tiểu Trúc phong này đang làm gì vậy?"
Lúc này những phong khác ở Thanh Dương tông cũng đều đang chuẩn bị cho Ma Tức hồ thí luyện.
Bọn hắn rất đơn giản, phần lớn đệ tử đều đang bế quan tu hành, hoặc là tế luyện pháp bảo, hay là tìm mọi cách mua thêm vài phù triện lợi hại hộ thân, đổi thêm mấy viên đan dược bảo vệ tính mạng… Ma quyền sát chưởng, tăng cao ý chí, chỉ vì chuẩn bị thêm một phen trước khi tiến vào Ma Tức hồ. Nguyên cả ngọn núi có vẻ càng thêm yên tĩnh hơn nhiều so với ngày xưa, chung quanh toàn là cảnh tượng nghiêm túc, rất lâu không nghe thấy một tiếng người.
Chỉ có Tiểu Trúc phong, hở ra là một mảnh ầm ầm rung động, chúng đệ tử múa đao mài kiếm, náo nhiệt tới cực điểm. Tình cảnh này tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người, nhất là những người liên can ở Thần Tiêu phong, lấy Lưu Mặc Chân dẫn đầu, đã không nhịn được đến đây hỏi dò mấy lần.
"Ngay cả chúng ta cũng không biết, Phương Nguyên sư huynh đã bế quan, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng người một lần."
"Có một nữ nhân điên vẫn luôn ở trong Đan phường luyện đan, cũng không biết luyện cái gì, ngược lại chung quanh Đan phường kiến chết từng mảng từng mảng. Cho tới bây giờ, trong Tiểu Trúc phong, ngay cả chim trên cây cũng không dám hót. Hiện tại chỗ nàng là vùng cấm, không ai dám tới gần!"
"Người duy nhất bình thường một chút chính là vị Lục sư huynh của Phù Đạo viện, mỗi ngày buộc chúng ta diễn luyện đủ loại trận pháp phòng ngự. Tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác lại rất bén nhạy, phàm là có người phạm sai lầm lập tức bị hắn chỉ ra, mỗi một khâu đều có thể nói vô cùng rõ ràng. Chúng ta cũng không dám vi phạm, bởi vì hắn nói, trận pháp phòng ngự bực này, ai luyện không khá, vào lúc ngăn địch người đó sẽ chết đầu tiên..."
"Hừ, loè thiên hạ!"
Lưu Mặc Chân cũng cẩn thận tính toán một phen, cuối cùng lại cho ra một kết luận: "Ma Tức hồ thí luyện vốn hung hiểm trùng trùng, quan trọng là tu vi của mọi người, diễn luyện trận pháp thì có ích lợi gì, vào Ma Tức hồ để trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ chỉ cần phòng ngự là được sao?"
Đối với vấn đề này, không người nào biết nên đáp lại ra sao.
Ngược lại một tháng sẽ trôi qua ngay thôi, đến lúc đó có lẽ sẽ có kết quả?
Chương 200 Lên Đường Đến Ma Tức Hồ (1)
"Trời không chiếu cố Thiên Nguyên ta, mấy lần hàng kiếp tại thế gian. Các tiên nhân hăng hái nghịch thiên, lực vãn Hồng Hoang, một sợi Tiên Diễm, truyền thừa vạn năm. Tiên Đạo sống sót sau tai nạn, tiên phong đung đưa, thế nhưng ban sơ tại nơi chật hẹp, oan nghiệt chi khí không tiêu tan, không ngừng tự sản sinh tà ác. Tiên Đạo tử đệ chúng ta buộc tóc vung kiếm, dùng thần thông nghịch thiên để thu phục yêu ma, dẹp yên oan nghiệt, hộ Tiên Đạo ta. Hôm nay là Thăng Tiên Hội mười năm tổ chức một lần, chuyên môn tiêu diệt yêu ma du đãng trong Ma Tức hồ. Hung hiểm gian khổ trong đó không cần nói nhiều, ác thổ vấy máu, tự làm tự chịu. Trong hung hiểm có tạo hóa, thời khắc sinh tử ắt gặp tiên cơ. Chỉ mong các ngươi bẩm trì đạo tâm, không phụ Tiên hồn, ngày dẹp yên yêu ma trở về, ta sẽ nấu rượu chúc mừng các ngươi. . ."
Bên ngoài Phi Vân sơn của Thanh Dương tông, giữa biển mây rộng lớn vô biên lúc này có năm chiếc to lớn pháp chu đang tọa lạc.
Mỗi một chiếc pháp chu đều giống như một ngọn núi nhỏ, yên lặng bất động lơ lửng giữa không trung. Nếu như có người nhìn lên từ phía dưới thì sẽ cảm nhận được một cảm giác đè nén to lớn. Trong khi đó trên Phi Vân sơn, gần như tất cả đệ tử dưới Trúc Cơ trong Thanh Dương tông đều đã tụ tập ở đây, chia làm năm đội, tất cả đều đi theo sau lưng đệ tử chỉ huy. Bọn hắn khí thế oai hùng, đang tập trung lắng nghe những lời dạy bảo của tông chủ Thanh Dương tông - Trần Huyền Ngang.
Thanh Dương tông từ trên xuống dưới, tất cả đều đang tỏ vẻ nghiêm túc và ngưng trọng!
Sau khi Trần Huyền Ngang nói xong câu nói sau cùng, Thái Thạch trưởng lão bên người hắn liền động thân, khẽ quát: "Đệ tử Thanh Dương tông đã tề tụ đủ hay chưa?"
"Thần Tiêu phong tới sáu mươi bảy vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Nghiêm Cơ, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Tử Vân phong tới năm mươi hai vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Vu Tình, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Long Ngâm phong tới ba mươi sáu vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Mạnh Hoàn Chân, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Ngự Thần phong tới bốn mươi tám vị đệ tử, người chỉ huy là đệ tử chân truyền Tử Lâm Lãng, chỉ chờ tiên mệnh!"
"Tiểu Trúc phong tới sáu mươi lăm vị đệ tử, người chỉ huy là đại đệ tử chân truyền Phương Nguyên, chỉ chờ tiên mệnh!"
Ở phía dưới, đệ tử chỉ huy của mỗi một phong đều cất giọng hét lớn, âm thanh khuấy động, vọng vọng giữa sơn nhạc.
"Nếu đã như thế, vậy thì trèo lên pháp chu, lên đường. . ."
Thái Thạch trưởng lão ra lệnh một tiếng, năm chiếc pháp chu to lớn liền cùng nhau kêu lên vang dội, mở ra cửa khoang.
Đệ tử ngũ phong lập tức đều xếp hàng đạp lên thang mây, trật tự rành mạch bước vào trong pháp chu.
Bọn hắn đều sẽ theo pháp chu này đi tới Trúc Tiên Đài ở phụ cận Ma Tức hồ trước.
Ở nơi đó sẽ có các trưởng lão sớm đã ở đó đi qua tiếp ứng, sau đó sẽ đưa bọn hắn tiến vào trong Ma Tức hồ để tham gia thí luyện. Sau khi thí luyện kết thúc, bọn hắn mới bắt đầu tham dự Thăng Tiên đại hội, chỉ là đến lúc đó không biết có thể còn thừa bao nhiêu người có tư cách đi ra ngoài để tham gia Thăng Tiên đại hội nữa.
Nhưng bên trong Ma Tức hồ có hung hiểm là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Nếu như những đệ tử này đã quyết định đi vào, vậy thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý, có thể đi ra hay không đều là do mệnh!
Trong khi đó, tại thời điểm những đệ tử tham gia thí luyện này tiến vào trong pháp chu, đám đệ tử, chấp sự ở xung quanh không cần tiến vào Ma Tức hồ đều đang ngưng trọng xem lễ. Khi bọn hắn nhìn thấy những đệ tử kia sục sôi hào khí như thế thì đều âm thầm thấp giọng nghị luận.
"Thần Tiêu phong quả không hổ là đệ nhất phong trong Thanh Dương tông bây giờ, đệ tử đông đảo, tu vi cũng mạnh. . ."
"Long Ngâm phong vẫn giống như trước đó, nhân số tuy ít, thế nhưng thực lực của từng người đều không phải hạng xoàng. . ."
"Tử Vân phong bình thản lạnh nhạt nhất, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, thực lực chỉ sợ là không kém hơn Thần Tiêu phong. . ."
“Đệ tử Ngự Thần phong cường hãn nhất, chỉ khí thế thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy kinh người. . ."
"Tiểu Trúc phong. . ."
Giữa những lời tán thưởng như thế, lại bỗng dưng vang lên mấy giọng nói khác thường: "Đám người kia đi để làm gì?"
"Ông trời của ta, sao lại còn có đệ tử Luyện Khí tầng năm, bọn hắn đi theo làm gì, muốn đi cho yêu ma trong Ma Tức hồ ăn sao?"
"Tinh khí thần trông cũng không tệ, nhưng thực lực này cũng có hơi thấp một chút. . ."
"Còn có mấy vị kia. . . Bọn hắn gia nhập Tiểu Trúc phong từ lúc nào?"
"A, vị nha đầu áo đỏ kia, nàng không phải là đệ tử Thần Tiêu phong hay sao? Sao lại hỗn cùng một chỗ với Tiểu Trúc phong vậy?"
"A, một đám vớ va vớ vẩn như thế, rốt cuộc tiến vào để làm gì?"
Nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, khuôn mặt của mấy vị chấp sự Tiểu Trúc phong xem lễ ở một bên đều có hơi nhịn không được nữa rồi.
Trong hơn một tháng này, bọn hắn cũng thật sự là đã chịu đủ.
Từ khi Vân trưởng lão khâm định Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, Tiểu Trúc phong bọn hắn liền gặp phải không ít sự chế giễu và lạnh nhạt của các phong khác. Ngay cả tông chủ cũng đã tự mình hỏi thăm Tiểu Trúc phong có muốn điều động mấy vị cao thủ tới trấn giữ hay không. Thế nhưng Vân trưởng lão dù là nói với ai thì cũng đều chỉ nói có một câu, đó chính là đem chuyện này giao cho đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong là Phương Nguyên quyết định, các trưởng bối không cần hỏi đến. . .
Giao cho hắn thì liền giao cho hắn đi, mấy vị chấp sự tin tưởng Phương Nguyên thông minh, sẽ không làm ra những chuyện điên rồ!
Có điều sự tình mà Phương Nguyên làm ra xem như không ngốc, nhưng quả thực cũng không nhìn ra chỗ thông minh nào.. .
Trong thời gian một tháng này, không biết có biết bao nhiêu người đều đang chăm chú nhìn xem sự chuẩn bị của Tiểu Trúc phong, nhưng tất cả đều không rõ ràng.
Trên thực tế, đừng nói là bọn hắn không rõ, ngay cả mấy vị chấp sự cũng không nhìn thấu!
Diễn luyện trận pháp đúng là một chuyện đáng làm, chúng đệ tử thực lực không đủ, tất nhiên phải lấy trận pháp làm chủ. . .
Thế nhưng mời mấy vị quái thai kia đi theo để làm gì?