-
Chương 181-185
Chương 181 Đó là chuyện của bọn họ (2)
Nhưng ai có thể nghĩ tới, một câu nói truyền tới từ Công Đức đại điện đã đẩy ngã tất cả suy đoán của bọn hắn?
"Này... Phương Nguyên sư huynh trở thành chân truyền ta không còn lời nào để nói, nhưng đại đệ tử chân truyền, có phải..."
Đủ qua một lát sau, Lệ Giang Hàn mới mở miệng, vẻ mặt như đã gặp quỷ.
"Vì sao ta cảm thấy... Trong lời Vân trưởng lão mới vừa nói dường như có chút tức giận?"
Thái Hợp Chân cũng ngây ngốc mở miệng, dở khóc dở cười.
"Ha ha, tiên môn đã giao Tiểu Trúc phong cho Vân trưởng lão nắm giữ, đương nhiên Vân trưởng lão cũng không thích người khác nhúng tay quá nhiều, đây là chuyện có thể lý giải. Thế nhưng thời gian tu hành của đệ tử Tiểu Trúc phong quá ngắn, Vân trưởng lão trong cơn tức giận lại quyết định để Phương Nguyên trở thành đại đệ tử chân truyền, quả thật thoáng cái đã đoạn tuyệt khả năng vươn tay vào Tiểu Trúc phong của những người khác, thế nhưng... lần Ma Tức hồ thí luyện sắp tới phải lo liệu thế nào?"
Vương Côn lười biếng mở miệng, trong giọng nói mang theo chút hờ hững bất đắc dĩ.
"Đa tạ chư vị sư đệ sư muội ưu ái..."
Lúc này bên cạnh Phương Nguyên bu đầy người, người người đều đang lớn tiếng chúc mừng, không ngừng hành lễ, hắn bị quấn ở giữa đám người cũng chỉ đành trên dưới thở dài đáp tạ. Hắn có thể nhìn ra được, trong lúc chúng đệ tử chúc mừng, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng là một mảnh mờ mịt. Lúc trước hắn hoàn toàn không ngờ tới Vân trưởng lão sẽ làm ra quyết định như vậy, nhưng hắn biết điều này có ý nghĩa gì!
Bản thân mình đã trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, những người này cũng biến thành sư đệ sư muội của mình?
Ma Tức hồ thí luyện, bản thân mình không chỉ cần giành vận mệnh của mình, còn phải suy xét thay mấy người bọn họ?
Loại cảm giác này khiến trong lòng hắn hơi nặng nề một chút...
Hắn thích tự mình đi con đường tu hành của bản thân mình, không thích quản nhiều chuyện rảnh rỗi như vậy...
"Vân trưởng lão... đến cùng hắn đang nghĩ như thế nào?"
Không nhịn được quay đầu một lần, nhìn về phía Công Đức đại điện cao to hùng vĩ phía sau.
"Ha ha, đoán chừng sẽ có rất nhiều người tìm đến lão phu, nói cho bọn hắn biết, ta muốn bế quan tu hành, đợi sau này lại bàn lại đi!"
Lúc này, bên trong Công Đức đại điện, Vân trưởng lão nghe được tiếng chúc mừng, tiếng huyên náo phía ngoài, dường như vô cùng thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, dường như đang chuẩn bị rời đi. Mấy vị chấp sự khác đều có chút do dự, Bạch chấp sự là người đầu tiên không nhịn được, thử thăm dò mở miệng: "Vân trưởng lão, thật sự muốn giao việc Ma Tức hồ thí luyện tới trên tay hắn sao?"
Vân trưởng lão quay đầu nhìn Bạch chấp sự một cái, cười nói: "Mới vừa rồi không phải đã nói xong sao?"
Bạch chấp sự cau mày, do dự một chút, vẫn nói thẳng: "Thực lực của Tiểu Phương Nguyên quả thật không kém, tiềm lực cũng càng mạnh, cho hắn thêm một chút thời gian, chưa chắc đã không thể đảm nhiệm vị trí đại đệ tử chân truyền một phong. Thế nhưng hắn... Dù sao thời gian hắn tu hành cũng quá ngắn ngủi, hiện tại chẳng qua cũng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, nhưng trong Ma Tức hồ thí luyện, toàn bộ đệ tử dưới Trúc Cơ của ngũ đại tiên môn đều sẽ tham dự. Tạm thời không so sánh với chúng đệ tử thiên kiêu của các đại tiên môn khác, chỉ so sánh với đệ tử bốn phong còn lại của Thanh Dương tông, thực lực của hắn đã không tính là mạnh mẽ. Huống chi, đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều tu hành không bao lâu, ngươi cho rằng bọn hắn có thể ứng phó được sao?"
"Nếu như hoàn toàn chắc chắn, vậy còn gọi là thí luyện gì nữa?"
Lời Bạch chấp sự nói khiến vẻ mặt mấy vị chấp sự chung quanh đều có chút ngưng trọng, nhưng Vân trưởng lão lại trả lời vô cùng nhẹ nhõm.
Mấy vị chấp sự lập tức có chút cạn lời, câu trả lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút ngụy biện.
Ô chấp sự cũng không nhịn được mà mở miệng nói: "Còn có một vấn đề, vị trí đại đệ tử chân truyền gánh nặng đường xa, mà Tiểu Phương Nguyên hiện tại thật sự có thể nói là một vì sao sáng, thế nhưng dù sao thì thứ hắn tu luyện cũng là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nếu như tương lai không cách nào Trúc Cơ thành công, vậy..."
"Chuyện tương lai, tương lai lại nói!"
Vân trưởng lão còn chưa nghe hắn nói xong đã hờ hững quơ quơ ống tay áo, ngắt lời hắn.
Sắc mặt mấy vị chấp sự đều có chút do dự, hiển nhiên mấy câu trả lời của Vân trưởng lão không thể thuyết phục bọn hắn.
"Các ngươi thật là..."
Ngược lại Vân trưởng lão đã nhìn ra, không nhịn được nặng nề ca thán một tiếng, cười nói: "Bọn họ là đệ tử Thanh Dương tông, tu hành của bọn hắn là chuyện của Thanh Dương tông, nhưng tu vi lại là của chính bọn hắn, cho nên cuối cùng cũng chỉ là chuyện của chính bọn hắn. Ta chỉ dạy cho bọn hắn cách tu hành, lại không thể tu hành thay bọn hắn, có một số lựa chọn cần chính bọn hắn quyết định. Ha ha, lần thí luyện này, dù sao cũng là thí luyện của bọn hắn, cứ giao vào trong tay bọn hắn là tốt rồi, lão phu cũng lười lẫn vào việc này..."
"Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta có thể đẩy sạch, nhưng rất nhiều vấn đề sẽ rơi xuống trên đầu tiểu Phương Nguyên..."
Bạch chấp sự do dự một lát vẫn nói ra vấn đề bản thân mình lo lắng nhất.
Vân trưởng lão lại chỉ cười một tiếng thoải mái, nói: "Ta lại cảm thấy, đối diện với mấy vấn đề này cũng là một bộ phận trong tu hành của hắn..."
"Đệ tử thụ giáo..."
Mấy vị chấp sự nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khom người hành lễ.
Chương 182 Ma Tức Hồ Thí Luyện (1)
Mấy ngày sau khi Tiểu Trúc phong tuyên bố Phương Nguyên trở thành đại đệ tử chân truyền, tin tức này cũng đã lan truyền khắp ngũ phong tứ viện của Thanh Dương tông, không biết bao nhiêu người đều đang sôi nổi nghị luận, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Dù sao thì danh hiệu đại đệ tử chân truyền của một phong cũng quá trọng yếu đi, tương lai hành tẩu ở bên ngoài, người này thậm chí còn đại biểu cho mặt mũi của Thanh Dương tông. Đại đệ tử chân truyền của các phong khác, có ai không phải là nhân vật có gia thế, tu vi, thiên tư, tiềm lực, danh vọng thuộc hàng đỉnh phong đâu. Nào ai có thể ngờ được, trong lúc này lại bỗng nhiên nhảy ra một vị đệ tử chỉ mới tu hành khoảng chừng hai ba năm?
Tin tức này, thực sự làm cho người ta cảm thấy nhiễu loạn nhận thức...
Nghe nói mấy ngày sau khi tin tức này được công bố, đã có rất nhiều người đến bái phỏng Vân trưởng lão, trong đó có không ít đại nhân vật trong tiên môn có tu vi địa vị không thua gì Vân trưởng lão. Tuy nhiên, Tiểu Trúc phong vẫn không tỏ thái độ rằng bản thân muốn cải biến kết quả này. Cho nên trong mấy ngày này, mặc dù đám đệ tử tiên môn không nguyện tin tưởng nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng. . .
... rằng trưởng lão của Tiểu Trúc phong đã điên rồi!
Dù sao thì danh hiệu này cũng không chỉ liên quan đến một cách xưng hô như đại đệ tử chân truyền. . .
Mà chuyện này còn liên quan đến Ma Tức hồ thí luyện sắp được mở ra!
Đệ tử tiên môn tiến vào Ma Tức hồ, không chỉ đi tìm kiếm cơ duyên tạo hóa, thu thập linh dược bên trong, mà càng quan trọng hơn chính là bọn hắn phụ trách thanh tẩy yêu ma bên trong đó một lần. Ma Tức hồ địa thế huyền bí, bên trong ma khí quỷ dị, tu sĩ tu vi càng cao tiến vào trong đó thì càng dễ bị ma khí xâm nhập, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp dị biến, biến thành yêu ma. . .
Trong mấy ngàn năm qua, tiên môn tích lũy vô số kinh nghiệm xương máu, cuối cùng đã quyết định rằng cứ mỗi mười năm sẽ sai sử một nhóm đệ tử tiên môn tiến vào bên trong. Việc đầu tiên cần làm chính là thu thập những linh dược vô cùng trọng yếu đối với bọn hắn, việc thứ hai chính là chém chết những yêu ma không ngừng sinh ra, đồng thời sẽ càng ngày càng cường đại theo thời gian kia, để tránh việc mầm hoạ ám kết mà không biết!
Việc này cũng làm cho Ma Tức hồ thí luyện từ trước tới giờ đều không phải là một sự tình tìm kiếm cơ duyên vui vẻ. Trên thực tế, mỗi một lần Thăng Tiên đại hội đều là một trận thí luyện đẫm máu, có người sẽ quật khởi trong quá trình này, nhưng cũng có càng nhiều người hơn sẽ vẫn lạc!
Trong loại tình huống này, người kết đội cùng đi với mình, tất nhiên nên có thực lực càng cường đại càng tốt!
Bốn phong khác trong Thanh Dương tông đều có một vị hay thậm chí là hai vị chân truyền đi cùng, hơn nữa những người cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ đều là những cao thủ lão luyện tu hành nhiều năm, bất kể là tu vi hay là tạo nghệ thuật pháp, võ pháp thì cũng đều có hỏa hầu tương đối. Cũng chỉ có thực lực thế này mới có thể cam đoan được việc sống sót trong Ma Tức hồ thí luyện, đồng thời sẽ có khả năng lớn nhất để thu hoạch những linh chu bảo dược kia...
Nhưng khi nhìn lại Tiểu Trúc phong thì. . .
Trong số các đệ tử tham gia, số người tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy chỉ có bốn người, trong khi tu vi của những người khác chỉ loay hoay tại Luyện Khí tầng năm tầng sáu. Tu vi còn chưa luyện tốt thì càng không cần phải nói đến thuật pháp cùng võ pháp, chênh lệch giữa bọn hắn đâu chỉ là một bậc hai bậc?
Điều này cũng gần như quyết định rằng, Tiểu Trúc phong rất khó bằng vào lực lượng của mình để thông qua thí luyện ...
"Lúc này xem ra, phương pháp duy nhất chính là cầu viện các phong khác. Tiên môn từ trước đến nay cũng có tôn chỉ của mình, mặc dù Thanh Dương ngũ phong chúng ta đến lúc đó sẽ chia ra thành năm đội tiến vào Ma Tức hồ, cơ duyên tạo hóa mà mỗi một đội lấy được đều sẽ thuộc về mình, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, thân là đồng môn thì nhất định phải cứu viện lẫn nhau. Cho nên trận tiên yến này, chúng ta nhất định phải tham gia!"
Vào ngày thứ ba, Tiểu Kiều sư muội đưa tới một phong thiệp mời, chân truyền của các phong khác trong Thanh Dương tông bày tiên yến, Tiểu Trúc phong trước từ trước tới giờ chưa có người nào được nhận lời mời như thế. Bọn hắn chỉ mới nhập môn, khoảng cách giữa bọn hắn và những chân truyền kia quả thực quá xa xôi. Nhưng Phương Nguyên thì khác, hắn bây giờ đã là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, nếu bàn về thân phận thì hắn còn có thân phận cao hơn những chân truyền phổ thông kia!
"Lát nữa ta còn đang chuẩn bị luyện kiếm. . ."
Có điều khi nhìn thấy tấm thiệp mời này, Phương Nguyên lại có hơi nhíu mày. Hắn từ trước đến nay không có hứng thú với mấy sự tình này.
Với hắn mà nói, thay vì tham dự tiên yến gì đó, còn không bằng cùng Tôn quản sự thịt đầu heo uống hai lượng rượu, trò chuyện một chút chuyện lý thú ở tiên môn còn có ý tứ hơn!
"Phương đại sư huynh của ta, ngươi cho rằng mình bây giờ vẫn còn là tên đệ tử tạp dịch ngoại trừ làm việc ra thì phải cố sức tu hành hay sao?"
Tiểu Kiều sư muội thấy bộ dạng không tình nguyện của Phương Nguyên thì nở một nụ cười khổ, nói: "Bây giờ ngươi đã là đại đệ tử chân truyền của một phong, đại biểu cho Tiểu Trúc phong của chúng ta. Nếu người đi ra ngoài, người thậm chí còn đại biểu cho Thanh Dương tông chúng ta. Nhưng tiên yến này ắt không thể thiếu trong tương lai, vẫn nên sớm làm quen một chút đi. Huống hồ, Tiểu Trúc phong muốn an ổn thông qua thí luyện thì việc kết minh với những chư phong khác cũng là chuyện bắt buộc phải làm!"
"Vân trưởng lão đúng là tìm phiền phức cho ta a. . ."
Phương Nguyên bất đắc dĩ buông xuống thư quyển, trong lòng rất là oán niệm.
Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận rằng Tiểu Kiều sư muội nói chuyện hợp tình hợp lý. Thăng Tiên đại hội đã được định đoạt ngày mở ra vào một tháng sau, trong khi những đệ tử tiên môn như bọn hắn sẽ khởi hành vào mười ngày sau. Hắn thân là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, quả thực cần phải gặp mặt những người kia một lần!
"Vậy thì đi tới đó một lần đi!"
Phương Nguyên thở dài, quay đầu nhìn về phía Mộc Diên dưới tán cây.
Tiểu Kiều sư muội lập tức cắn chặt răng ngà: "Ngươi đừng có nghĩ đến việc đó!"
Phương Nguyên lập tức có hơi câm nín: "Chiếc Mộc Diên này rất tốt a. . ."
". . ."
"Được rồi, pháp bảo phi hành, một thân tiên bào lộng lẫy, một cây trâm trân quý, đây đều là những thứ cần thiết, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ!"
Chương 183 Ma Tức Hồ Thí Luyện (2)
Sau khi thỉnh Phương Nguyên nhảy lên phi kiếm của mình, Tiểu Kiều sư muội vẫn tỏ vẻ oán niệm, không ngừng nhắc nhở hắn.
"Tốt tốt tốt, sau này hãy nói đi. . ."
Phương Nguyên cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, hắn không có hứng thú gì với tiên bào và trâm cài lộng lẫy, tuy nhiên pháp bảo phi hành quả thực là thứ cần phải có. Kỳ thực hiện tại hắn cũng có quyền đi tới Pháp Khí các để tùy ý lựa chọn một món pháp khí phi hành. Trước đó hắn cũng có đi nhìn thử, chỉ là không có thứ nào làm hắn hài lòng. Thay vì lấy một thứ không thích hợp để dùng, chẳng bằng tạm thời không cần, chờ đến khi có thứ thích hợp rồi tính tiếp. . .
Trên đường đi, làn gió thơm trận trận, Tiểu Kiều sư muội chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như thế, cả trái tim thình thịch nhảy lên.
Có điều Phương Nguyên giống như không hề có cảm giác, biểu tình tẻ nhạt vô vị.
"Tên này thật đúng là một con mọt sách. . ."
Tiểu Kiều sư muội âm thầm oán hận, nửa ngày sau, nàng nhịn không được mà phá vỡ sự an tĩnh: "Phương Nguyên sư huynh?"
Phương Nguyên từ từ quay đầu lại, nói: "Hả?"
Tiểu Kiều sư muội hít một hơi thật sâu, cố ý cười nói: "Ta rất hiếu kì, ngươi thật sự một lòng chỉ muốn tu hành, không yêu luyến ngoại vật sao?"
Phương Nguyên nghe thấy vấn đề này thì có hơi giật mình, sau đó cười nhạt cười, nói: "Có lẽ là vậy!"
Thấy hắn trả lời như thế, Tiểu Kiều sư muội ẩn ẩn có hơi thất vọng.
Tận nửa ngày sau, nàng mới cười nói: "Xem ra ta không hỏi ra được tâm sự của Phương Nguyên sư huynh, cũng không biết trong tương lai sẽ có ai hỏi ra được đây!"
Phương Nguyên giống như nghe không hiểu những lời này của nàng, chỉ một mực bảo trì sự trầm mặc.
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng không nói thêm gì khác.
Cũng may là bọn hắn rất nhanh đã chạy tới một ngọn kỳ phong cách đó hơn ba mươi dặm. Ở đó có một vách đá dựng đứng, trên sườn núi mọc lên một gốc cổ tùng, tương truyền rằng tùng này đã sống hơn vạn năm, trải qua vô số kiếp nạn mà không tổn hao gì, chính là một chỗ kỳ cảnh của Thanh Dương tông. Ở bên cạnh cây tùng này nơi tọa lạc của một tòa đình các, sừng sững tựa như ẩn trong mây, mười phần có ý cảnh. Lúc này bên trong đình các đã dọn lên một bàn ăn nhỏ, lúc này đã sớm có hơn mười người ở đây hoặc ngồi hoặc đứng, những cô người hầu xinh đẹp đi qua đi lại, pha trà nấu rượu, đàm luận náo nhiệt. . .
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
Phương Nguyên liền cảm thấy hơi nao nao, hắn phát hiện ở phía dưới cổ tùng không chỉ có đệ tử tiên môn, ngoài ra thế mà còn có mấy vị niên kỷ hơi lớn một chút, rõ ràng chính là chấp sự tiên môn. Hơn nữa còn có mấy người nhìn bào phục không giống như là người của Thanh Dương tông.
"Ha ha, đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong tới. . ."
Tiểu Kiều sư muội lượn một vòng trên không trung, sau đó đáp xuống từ giữa không trung.
Sớm đã có người ở bên cạnh cổ tùng nhìn thấy, liền đứng lên vỗ tay chào đón.
"Vị này chính là Phương Nguyên, quả nhiên trẻ tuổi, là thiếu niên thiên kiêu a. . ."
"Đúng là thiếu niên thiên kiêu, dáng vẻ bất tục, đây mới là phong thái của người tu hành a. . ."
Nhìn thấy Phương Nguyên tới, mấy người trong sân đều đứng lên, mỉm cười chào hỏi. Bọn họ đều tỏ vẻ khách khí hữu lễ, bất quá Phương Nguyên cũng nhìn ra được, sau khi khách khí, bọn họ cũng cảm thấy hơi khác thường. Hiển nhiên là bọn hắn đều nghe nói qua rằng Phương Nguyên tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không cao, chỉ là bây giờ khi gặp trực tiếp người tuổi trẻ mặc thanh y này, bọn họ vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc...
Nhất là việc Phương Nguyên chỉ mặc một bộ thanh y đơn bạc trên người, toàn thân trên dưới không một chút đồ trang sức nào, ngay cả tóc cũng chỉ dùng một cành tùng buộc lên, có hơi không hợp với cảnh tượng lộng lẫy nơi đây. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn hắn đều cảm thấy một thân áo bào này không khỏi có hơi quá giản dị, bất quá sau khi liên tưởng đến xuất thân của vị đại đệ tử chân truyền này thì đều bình thường trở lại.
"Nếu Phương sư đệ đã tới thì mau mau ngồi đi!"
Người ngồi ở vị trí đầu bàn lại là Nghiêm Cơ, chân truyền của Thần Tiêu phong mà trước đó Phương Nguyên đã gặp qua ở trước Công Đức đại điện trên Tiểu Trúc phong. Hắn nhẹ nhàng cười cười, mời Phương Nguyên ngồi tại một chỗ ngồi nhỏ đã được chuẩn bị từ trước. Phương Nguyên cũng không khách khí, khi thấy bên cạnh có một chỗ ngồi nhỏ trống không, hắn biết đây là lưu cho mình nên liền chắp tay thi lễ với đám người ở bốn phía một cái rồi ngồi xếp bằng xuống, thần sắc bình thản, lạnh nhạt tự nhiên.
Đám người trên sườn núi thấy khí độ này của hắn thì cũng nhịn không được mà âm thầm gật đầu: "Phần khí phách này cũng không tầm thường. . ."
"Đúng vậy a, tuổi còn trẻ mà đã là chân truyền của một phong, dù có xuất thân hàn môn nhưng sao có thể là hạng người bình thường?"
"Ha ha, lão phu cũng rất xem trọng hắn, trước đó còn đưa chút lễ mọn qua, trò chuyện bày tỏ tâm ý. . . hắn cũng đã nhận rồi!"
Trong số những người đang tán thưởng, có không ít người tỏ vẻ hữu hảo tươi cười nhìn về phía Phương Nguyên, ngoài ra còn có những người chắp tay thi lễ ở xa xa.
Phương Nguyên không biết được những người này, nhưng cũng chỉ đành ôm quyền đáp lễ.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, những này tỏ ra quen biết với mình, đoán chừng đều là những người đã đưa lễ vật tới cho mình. . .
Chỉ là khi nhìn thấy những người xung quanh nhiệt tình lấy lòng Phương Nguyên, trong sân lại có một vị thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng ngồi không yên.
"Phương Nguyên sư huynh, xin mời dùng trà. . ."
Ở dưới cổ tùng có một vị nữ tử thân hình yểu điệu, bộ dạng xinh đẹp đang pha trà. Khi nàng nhìn thấy Phương Nguyên ngồi xuống thì liền lấy một cái chén đá nho nhỏ màu xám trắng, chấp ấm châm trà. Trước khi châm trà còn điểm ba điểm trước, sau đó mới chậm rãi đổ vào trong chén. Nước trà chỉ đầy bảy thành chén, sau đó hai tay bắt một cái lan hoa chỉ, nhẹ nhàng dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên.
"Đa tạ!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng nói tạ ơn, đưa tay nhận lấy chén trà, nâng chén muốn uống, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một trận cười.
"Quả nhiên xuất thân hàn môn a, khẽ đưa tay là liền lộ ra. . ."
“Ngay cả quy củ uống trà cũng không hiểu. . ."
Sau lưng có người the thé cười cười, âm thanh vô cùng chói tai.
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lưu Mặc Chân đã từng bị hắn một kiếm đính trên Công Đức Thạch Bích!
Chương 184 Kết Minh (1)
"Ai, Phương Nguyên sư huynh, trà không phải uống như thế!"
Nghe được tiếng cười vang lên xung quanh, Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đỏ mặt, vội vàng đi tới sau lưng Phương Nguyên, nhỏ giọng nói: "Trong Tiên yến cần phải trà theo cổ lễ, dùng U Thạch khắc bia, là cảm niệm Cổ Tiên khai thiên tích địa. U Thạch vốn do xương đầu của Cổ Tiên trong truyền thuyết biến thành; chấp ấm châm trà, trước điểm ba điểm, giống như khấu đầu ba cái với Thái Cổ tiên hiền, biểu đạt sự kính lễ; một ly trà châm bảy phần, có ý là bảy bảy bốn chín, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, “một” chạy đi là lưu cho Thượng Cổ Tiên Phật, mà ngươi uống trà, hẳn là. . ."
Sau khi nghe Tiểu Kiều sư muội giải thích một phen, Phương Nguyên rốt cuộc biết vì sao Lưu Mặc Chân bật cười.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, vẫn chậm rãi uống hết một ly trà, khiến cho Tiểu Kiều sư muội tức giận đến mức dậm dậm chân.
Trong khi đó, đám người xung quanh vừa rồi còn tranh nhau chào hỏi với Phương Nguyên đều có vẻ hơi xấu hổ, trầm mặc hẳn đi.
"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ xem ra chưa từng uống qua tiên trà nên không biết, dù sao thì trà cũng vốn là để cho người ta uống!"
Mọi người xung quanh thấy dáng vẻ của Phương Nguyên thì đều nở nụ cười. Mặc dù khi ở trước mặt Phương Nguyên, sẽ không có người nào tỏ vẻ như mình nhìn thấy một tên nhà quê, nhưng ý vị từ trên cao nhìn xuống này thì lại càng tôn lên xuất thân phi phàm của bọn hắn. Có thể là xuất thân từ thế gia tu hành, thuở nhỏ được học các loại lễ nghi, có thể là tu hành nhiều năm, đã sớm dưỡng thành mấy phần khí độ, tất nhiên không phải là người mà Phương Nguyên có thể so sánh.
Vào lúc này, chân truyền của Thần Tiêu phong Nghiêm Cơ lại cười cười, thay Phương Nguyên giải thích vài câu.
"Các ngươi bình thường đều uống trà như vậy sao?"
Sau khi Phương Nguyên uống trà xong thì mới ngẩng đầu cười cười, hỏi một câu.
"Đó là tất nhiên, nếu như một chút lễ nghi cũng không để ý, chỉ nốc ừng ực, chẳng phải là chà đạp trà ngon rồi hay sao?"
Lưu Mặc Chân ngồi ở bên cạnh Nghiêm Cơ lại bật cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, sau đó mới cười nói: "Trước đó ta quả thực chưa từng uống trà dạng này, nên cũng không hiểu những quy củ này!"
"Ha ha, đây không đáng là gì, anh hùng xuất thân, bất luận cao thấp, uống nhiều mấy lần, tự nhiên sẽ hiểu. . ."
Mọi người đều tươi cười tỏ vẻ lý giải, khích lệ Phương Nguyên lại tới.
Nhưng vào lúc này, Lưu Mặc Chân lại cười cười mở miệng nói: "Ngươi nói không biết, việc này cũng có thể nhìn ra được. Bất quá về sau ngươi đã trở thành đại đệ tử chân truyền của tiên môn, cũng nên hảo hảo học hỏi một chút quy củ, tránh việc sau này đi ra ngoài không có chút lễ nghi nào, làm hỏng đi phong thái của Thanh Dương Môn. . ."
Còn không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên liền cười cười nhìn về phía hắn, sau đó nói tiếp: "Có điều mặc dù ta chưa từng uống qua dạng trà này, nhưng theo những gì ta đã đọc qua trong sách về Cổ Tiên Trà đạo, hình như cũng có hơi khác biệt với cách mấy vị uống trà..."
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt vị nữ tử pha trà kia, ra hiệu cho nàng tránh ra, sau đó bản thân ngồi xếp bằng ở trước lò. Trước tiên hắn chỉnh lại đai áo, cuộn lại tóc dài, tiếp đó hai tay bắt pháp ấn, một Thiên Ấn, một Địa Ấn, Địa Ấn ngự hỏa, nấu sôi nước trà, sau đó mới dùng Thiên Ấn chi chưởng che ở phía trên ấm trà. Trước khi châm trà, trước tiên hắn điểm một cái, rồi lại điểm hai cái, một lần cao, một lần thấp, một lần ở giữa, vừa nghiêng trà, vừa nói: "Trong cuốn Cổ Lễ Tiên Phong đã từng đề cập tới Trà đạo chi lễ. . ."
"Tay bắt Thiên Địa Ấn, mới là kính thiên lễ địa; điểm ba lần, là vì kính Thiên Địa Nhân; trời ở trên, cao hơn, đất ở thấp, phải thấp, người ở giữa, cho nên cần điểm ở giữa; trà đổ cao bảy phân bốn ly, là ẩn dụ cho Thất Thánh hóa tứ kiếp, thời điểm dâng trà, tay làm lễ Tiên Ấn, là vì kính người; nếu làm lan hoa chỉ, kỳ thực là muốn người nhận tự cầm, đây không phải là dâng trà, mà là ban trà. . ."
Hắn vừa làm vừa biểu diễn một lần, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn.
Hắn chậm rãi đứng lên, cười nói: "Ta thấy lễ nghi của chư vị thật sự có mấy phần bất chính. Nếu như tại Vân Châu thì có thể tùy ý, nhưng nếu có một ngày đi đến bảy đại thánh địa, đây chính là nơi coi trọng cấp bậc lễ nghĩa nhất, Trà đạo như thế thì tốt nhất là không cần hiển lộ ra. Bằng không mà nói, không hiểu thì không sao, nếu như cho rằng mình hiểu, thế nhưng chỉ học được da lông, vậy thì sẽ bị người chế nhạo. . ."
Khi hắn nói nói xong những lời này, những người xung quanh lập tức đều ngơ ngẩn, thật lâu sau không nói nên lời.
Bọn hắn thật đúng là không biết trong Trà đạo có nhiều quy củ như vậy, mình bình thường cứ như vậy mà uống a. . .
Trong lúc nhất thời, bọn hắn thậm chí không biết Phương Nguyên đang nói thật hay giả!
Nếu như là thật, vậy thì sao lại không giống như những gì mình làm theo thường ngày?
Nếu như là giả, vậy thì có ai có thể biên ra nhiều đạo lý chỉ trong phút chốc như vậy được?
"Ha ha, chết cười ta. . ."
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói của một nữ tử vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang, lại phát hiện người đang cười đến mức không thể tự chủ được kia là một nữ hài có hơi thanh tú. Nàng ngồi ở phía của Tử Vân Phong, vừa rồi cũng không mở miệng nói chuyện, lúc này lại nhịn không được mà bật cười, nói: "Kỳ thực ta đã sớm phát hiện, lễ nghi uống trà mà bình thường các ngươi tuân theo quả thực có điểm không đúng, ta cũng đã nhịn rất lâu a, một mực không có dịp nói với các ngươi, ai ngờ bây giờ các ngươi lại lấy nó ra để giáo huấn người khác. . ."
Chương 185 Kết Minh (2)
Nàng không nói lời nào thì còn tốt, nàng ta vừa mới mở miệng, bầu không khí xung quanh nhất thời có hơi xấu hổ.
Nếu như thứ bọn hắn coi trọng là sai, tên hàn môn bị bọn hắn đưa ra làm trò cười mới là đúng, vậy thì mặt mũi của bọn hắn biết để đâu đây?
Ngay cả chân truyền của Tử Vân Phong đứng trước mặt Tiểu Kiều sư muội cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày, giáo huấn: "Lạc sư muội, bình thường ngươi là một dã nha đầu ngày ngày ôm hồ lô rượu, làm sao có thể biết được Trà đạo? Tốt nhất không nên nói đùa ở chỗ này. . ."
"A, ta không yêu trà, cũng không đại biểu rằng ta không hiểu nha. . ."
Vị Lạc sư muội kia vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Kỳ thực ta còn chuyên môn quan sát vì sao chuyện này lại xảy ra, về sau trong một lần tiên yến, ta phát hiện tông chủ uống trà giống y như các ngươi, thế mới biết nguyên cớ thì ra là từ chỗ hắn. Nhưng không biết các ngươi có từng quan sát hay không, Vân trưởng lão hiểu cổ lễ nhất, cách đồng nhi của hắn pha trà khác với chúng ta, hơn nữa còn tương tự với những gì hắn thể hiện vừa rồi. . ."
Nghe nàng nói như vậy, đám người trong lúc nhất thời lại càng lúng túng hơn.
Nhất là vị Lưu Mặc Chân vừa rồi cười Phương Nguyên, lúc này hắn đầy vẻ xấu hổ hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt chén trà trong tay lên trên bàn nhỏ, ánh mắt khi nhìn vị nữ tử họ Lạc kia cũng trở nên có hơi không đúng lắm. . .
"Nước trà đun sôi, chính là dùng để uống, đủ loại quy củ, cũng không cần phải nghiên cứu kỹ!"
Phương Nguyên không muốn nữ tử kia bởi vì giúp mình nói chuyện mà đắc tội với người nên lại mở miệng, dẫn về lực chú ý của mọi người. Hắn thi lễ với Nghiêm Cơ của Thần Tiêu phong ngồi ở vị trí đầu, cười nói: "Phương mỗ xuất thân bần hàn, vốn không hiểu những lễ nghĩa cấp bậc xa xỉ này. Trà đạo mà ta vừa mới nói, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn qua một chút trong cổ điển, lần này nói ra trước mặt mọi người, chỉ sợ là đã làm trò hề cho thiên hạ!"
Nghiêm Cơ nghe thấy vậy thì liền cười nói: "Phương Nguyên sư huynh khách khí, pha trà nấu rượu, bất quá chỉ là niềm vui thú khi tu hành, quả thực không cần coi trọng như thế. Kỳ thực trận tiên yến này, vốn là vì thương nghị về Ma Tức hồ thí luyện, nếu Phương sư huynh đã tới thì cũng nhân dịp thảo luận một phen. Cũng không biết đối với Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên sư huynh có từng nghĩ ra đối sách gì hay không?"
Nghe hắn nói vậy, đám người trong sân đều biết giữ ý, cùng nhau nhìn về phía Phương Nguyên.
"Thời gian ta tu hành ngắn ngủi, không đủ kinh nghiệm, còn đang muốn thỉnh giáo chư vị!"
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở miệng cười.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì âm thầm gật đầu, chân truyền của Tiểu Trúc phong thiếu niên đắc chí, nhưng lại không tùy tiện, thái độ cũng rất không tệ.
Nghiêm Cơ rõ ràng cũng có hơi hài lòng, khẽ gật đầu một cái, nói: "Thực không dám giấu giếm, mấy vị trưởng lão cùng chấp sự của Thần Tiêu phong ta, đều đã từng muốn thương nghị một phen với Vân trưởng lão, nhưng ý tứ của lão nhân gia hắn, lại là để cho chính chúng ta quyết định. Có điều đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sớm đã có tu vi Trúc Cơ. Không còn cách nào khác, lần Ma Tức hồ thí luyện này cũng chỉ có thể do ta tới gánh một phần trách nhiệm!"
Nói xong, hắn hơi dừng lại, rồi lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: "Đối với Tiểu Trúc phong, tất cả mọi người đều là đồng môn, nên trông nom lẫn nhau. Ma Tức hồ hung hiểm vô số, e rằng không phải là thứ mà các sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong có thể ứng phó. Hơn nữa phạm vi phụ trách của hai phong chúng ta cũng cách nhau không xa. Lúc đầu Thần Tiêu phong ta có ý muốn để cho một vị đệ tử của Thần Tiêu phong, mang theo chư vị Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện, nhưng Vân trưởng lão nếu đã định ra Phương Nguyên sư huynh là đại đệ tử chân truyền, vậy thì cũng chỉ có kết minh. . ."
"Kết minh?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nghiêm Cơ: "Sự tình cụ thể, nên làm như thế nào?"
Nghiêm Cơ cười khẽ một tiếng, nói: "Cũng rất đơn giản, chính là trên danh nghĩa vẫn là tự mình thí luyện, nhưng Thần Tiêu phong ta có thể phái mấy vị đệ tử gia nhập một phương của Tiểu Trúc phong, che chở chư vị sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong. Nếu như có gì hung hiểm thì cũng có thể truyền tin cho nhau, đến lúc đó đệ tử Thần Tiêu phong của ta sẽ kịp thời chạy tới, chắc hẳn cũng có thể hóa giải không ít hung hiểm giúp cho Tiểu Trúc phong. . ."
Những lời này nói có tình có lý, làm cho mọi người đều âm thầm gật đầu.
Trong khi đó, Phương Nguyên sau khi suy tính một lúc, lại ngẩng đầu lên, nói: "Vậy thì. . . Cơ duyên phân chia như thế nào?"
"Cơ duyên?"
Tên chân truyền của Thần Tiêu phong Lưu Mặc Chân kia khi nghe thấy vậy thì nở nụ cười lạnh, nói: "Các ngươi còn sống đi ra đã coi như không tệ rồi, còn muốn cầm cơ duyên?"
Những người khác trong sân nghe xong câu nói này thì thần sắc đều có hơi phức tạp.
Phương Nguyên lại không nhìn hắn, chỉ nhìn qua Nghiêm Cơ.
Nghiêm Cơ cũng trầm mặc một lát rồi mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đây cũng là một vấn đề, theo ý của ta, chúng ta hãy xem ai xuất lực nhiều ít bao nhiêu để tính. Thần Tiêu phong ta sẽ dốc hết toàn lực, bảo đảm một đám đệ tử còn Tiểu Trúc phong đều còn sống đi vào, còn sống đi ra. Còn linh chu bảo dược mà đệ tử Tiểu Trúc phong đào được trong đó sẽ căn cứ theo giá trị, chia ba bảy với Thần Tiêu phong được không?"
Lúc này trong sân đã biến thành một mảnh ngột ngạt, người người đều đang đợi câu trả lời của Phương Nguyên.
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại cười khẽ, nói: " Nếu như Thần Tiêu phong chỉ cầm ba thành, vậy thì cũng được. . ."
Mọi người lập tức có vẻ hơi xấu hổ.
Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phương Nguyên sư huynh, hắn nói là chúng ta cầm ba thành. . ."
Phương Nguyên nói: "Vậy tất nhiên là không được!"
Nhưng ai có thể nghĩ tới, một câu nói truyền tới từ Công Đức đại điện đã đẩy ngã tất cả suy đoán của bọn hắn?
"Này... Phương Nguyên sư huynh trở thành chân truyền ta không còn lời nào để nói, nhưng đại đệ tử chân truyền, có phải..."
Đủ qua một lát sau, Lệ Giang Hàn mới mở miệng, vẻ mặt như đã gặp quỷ.
"Vì sao ta cảm thấy... Trong lời Vân trưởng lão mới vừa nói dường như có chút tức giận?"
Thái Hợp Chân cũng ngây ngốc mở miệng, dở khóc dở cười.
"Ha ha, tiên môn đã giao Tiểu Trúc phong cho Vân trưởng lão nắm giữ, đương nhiên Vân trưởng lão cũng không thích người khác nhúng tay quá nhiều, đây là chuyện có thể lý giải. Thế nhưng thời gian tu hành của đệ tử Tiểu Trúc phong quá ngắn, Vân trưởng lão trong cơn tức giận lại quyết định để Phương Nguyên trở thành đại đệ tử chân truyền, quả thật thoáng cái đã đoạn tuyệt khả năng vươn tay vào Tiểu Trúc phong của những người khác, thế nhưng... lần Ma Tức hồ thí luyện sắp tới phải lo liệu thế nào?"
Vương Côn lười biếng mở miệng, trong giọng nói mang theo chút hờ hững bất đắc dĩ.
"Đa tạ chư vị sư đệ sư muội ưu ái..."
Lúc này bên cạnh Phương Nguyên bu đầy người, người người đều đang lớn tiếng chúc mừng, không ngừng hành lễ, hắn bị quấn ở giữa đám người cũng chỉ đành trên dưới thở dài đáp tạ. Hắn có thể nhìn ra được, trong lúc chúng đệ tử chúc mừng, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng là một mảnh mờ mịt. Lúc trước hắn hoàn toàn không ngờ tới Vân trưởng lão sẽ làm ra quyết định như vậy, nhưng hắn biết điều này có ý nghĩa gì!
Bản thân mình đã trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, những người này cũng biến thành sư đệ sư muội của mình?
Ma Tức hồ thí luyện, bản thân mình không chỉ cần giành vận mệnh của mình, còn phải suy xét thay mấy người bọn họ?
Loại cảm giác này khiến trong lòng hắn hơi nặng nề một chút...
Hắn thích tự mình đi con đường tu hành của bản thân mình, không thích quản nhiều chuyện rảnh rỗi như vậy...
"Vân trưởng lão... đến cùng hắn đang nghĩ như thế nào?"
Không nhịn được quay đầu một lần, nhìn về phía Công Đức đại điện cao to hùng vĩ phía sau.
"Ha ha, đoán chừng sẽ có rất nhiều người tìm đến lão phu, nói cho bọn hắn biết, ta muốn bế quan tu hành, đợi sau này lại bàn lại đi!"
Lúc này, bên trong Công Đức đại điện, Vân trưởng lão nghe được tiếng chúc mừng, tiếng huyên náo phía ngoài, dường như vô cùng thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó chậm rãi đứng lên, dường như đang chuẩn bị rời đi. Mấy vị chấp sự khác đều có chút do dự, Bạch chấp sự là người đầu tiên không nhịn được, thử thăm dò mở miệng: "Vân trưởng lão, thật sự muốn giao việc Ma Tức hồ thí luyện tới trên tay hắn sao?"
Vân trưởng lão quay đầu nhìn Bạch chấp sự một cái, cười nói: "Mới vừa rồi không phải đã nói xong sao?"
Bạch chấp sự cau mày, do dự một chút, vẫn nói thẳng: "Thực lực của Tiểu Phương Nguyên quả thật không kém, tiềm lực cũng càng mạnh, cho hắn thêm một chút thời gian, chưa chắc đã không thể đảm nhiệm vị trí đại đệ tử chân truyền một phong. Thế nhưng hắn... Dù sao thời gian hắn tu hành cũng quá ngắn ngủi, hiện tại chẳng qua cũng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, nhưng trong Ma Tức hồ thí luyện, toàn bộ đệ tử dưới Trúc Cơ của ngũ đại tiên môn đều sẽ tham dự. Tạm thời không so sánh với chúng đệ tử thiên kiêu của các đại tiên môn khác, chỉ so sánh với đệ tử bốn phong còn lại của Thanh Dương tông, thực lực của hắn đã không tính là mạnh mẽ. Huống chi, đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều tu hành không bao lâu, ngươi cho rằng bọn hắn có thể ứng phó được sao?"
"Nếu như hoàn toàn chắc chắn, vậy còn gọi là thí luyện gì nữa?"
Lời Bạch chấp sự nói khiến vẻ mặt mấy vị chấp sự chung quanh đều có chút ngưng trọng, nhưng Vân trưởng lão lại trả lời vô cùng nhẹ nhõm.
Mấy vị chấp sự lập tức có chút cạn lời, câu trả lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có chút ngụy biện.
Ô chấp sự cũng không nhịn được mà mở miệng nói: "Còn có một vấn đề, vị trí đại đệ tử chân truyền gánh nặng đường xa, mà Tiểu Phương Nguyên hiện tại thật sự có thể nói là một vì sao sáng, thế nhưng dù sao thì thứ hắn tu luyện cũng là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nếu như tương lai không cách nào Trúc Cơ thành công, vậy..."
"Chuyện tương lai, tương lai lại nói!"
Vân trưởng lão còn chưa nghe hắn nói xong đã hờ hững quơ quơ ống tay áo, ngắt lời hắn.
Sắc mặt mấy vị chấp sự đều có chút do dự, hiển nhiên mấy câu trả lời của Vân trưởng lão không thể thuyết phục bọn hắn.
"Các ngươi thật là..."
Ngược lại Vân trưởng lão đã nhìn ra, không nhịn được nặng nề ca thán một tiếng, cười nói: "Bọn họ là đệ tử Thanh Dương tông, tu hành của bọn hắn là chuyện của Thanh Dương tông, nhưng tu vi lại là của chính bọn hắn, cho nên cuối cùng cũng chỉ là chuyện của chính bọn hắn. Ta chỉ dạy cho bọn hắn cách tu hành, lại không thể tu hành thay bọn hắn, có một số lựa chọn cần chính bọn hắn quyết định. Ha ha, lần thí luyện này, dù sao cũng là thí luyện của bọn hắn, cứ giao vào trong tay bọn hắn là tốt rồi, lão phu cũng lười lẫn vào việc này..."
"Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta có thể đẩy sạch, nhưng rất nhiều vấn đề sẽ rơi xuống trên đầu tiểu Phương Nguyên..."
Bạch chấp sự do dự một lát vẫn nói ra vấn đề bản thân mình lo lắng nhất.
Vân trưởng lão lại chỉ cười một tiếng thoải mái, nói: "Ta lại cảm thấy, đối diện với mấy vấn đề này cũng là một bộ phận trong tu hành của hắn..."
"Đệ tử thụ giáo..."
Mấy vị chấp sự nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, sau một hồi lâu, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khom người hành lễ.
Chương 182 Ma Tức Hồ Thí Luyện (1)
Mấy ngày sau khi Tiểu Trúc phong tuyên bố Phương Nguyên trở thành đại đệ tử chân truyền, tin tức này cũng đã lan truyền khắp ngũ phong tứ viện của Thanh Dương tông, không biết bao nhiêu người đều đang sôi nổi nghị luận, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Dù sao thì danh hiệu đại đệ tử chân truyền của một phong cũng quá trọng yếu đi, tương lai hành tẩu ở bên ngoài, người này thậm chí còn đại biểu cho mặt mũi của Thanh Dương tông. Đại đệ tử chân truyền của các phong khác, có ai không phải là nhân vật có gia thế, tu vi, thiên tư, tiềm lực, danh vọng thuộc hàng đỉnh phong đâu. Nào ai có thể ngờ được, trong lúc này lại bỗng nhiên nhảy ra một vị đệ tử chỉ mới tu hành khoảng chừng hai ba năm?
Tin tức này, thực sự làm cho người ta cảm thấy nhiễu loạn nhận thức...
Nghe nói mấy ngày sau khi tin tức này được công bố, đã có rất nhiều người đến bái phỏng Vân trưởng lão, trong đó có không ít đại nhân vật trong tiên môn có tu vi địa vị không thua gì Vân trưởng lão. Tuy nhiên, Tiểu Trúc phong vẫn không tỏ thái độ rằng bản thân muốn cải biến kết quả này. Cho nên trong mấy ngày này, mặc dù đám đệ tử tiên môn không nguyện tin tưởng nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng. . .
... rằng trưởng lão của Tiểu Trúc phong đã điên rồi!
Dù sao thì danh hiệu này cũng không chỉ liên quan đến một cách xưng hô như đại đệ tử chân truyền. . .
Mà chuyện này còn liên quan đến Ma Tức hồ thí luyện sắp được mở ra!
Đệ tử tiên môn tiến vào Ma Tức hồ, không chỉ đi tìm kiếm cơ duyên tạo hóa, thu thập linh dược bên trong, mà càng quan trọng hơn chính là bọn hắn phụ trách thanh tẩy yêu ma bên trong đó một lần. Ma Tức hồ địa thế huyền bí, bên trong ma khí quỷ dị, tu sĩ tu vi càng cao tiến vào trong đó thì càng dễ bị ma khí xâm nhập, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp dị biến, biến thành yêu ma. . .
Trong mấy ngàn năm qua, tiên môn tích lũy vô số kinh nghiệm xương máu, cuối cùng đã quyết định rằng cứ mỗi mười năm sẽ sai sử một nhóm đệ tử tiên môn tiến vào bên trong. Việc đầu tiên cần làm chính là thu thập những linh dược vô cùng trọng yếu đối với bọn hắn, việc thứ hai chính là chém chết những yêu ma không ngừng sinh ra, đồng thời sẽ càng ngày càng cường đại theo thời gian kia, để tránh việc mầm hoạ ám kết mà không biết!
Việc này cũng làm cho Ma Tức hồ thí luyện từ trước tới giờ đều không phải là một sự tình tìm kiếm cơ duyên vui vẻ. Trên thực tế, mỗi một lần Thăng Tiên đại hội đều là một trận thí luyện đẫm máu, có người sẽ quật khởi trong quá trình này, nhưng cũng có càng nhiều người hơn sẽ vẫn lạc!
Trong loại tình huống này, người kết đội cùng đi với mình, tất nhiên nên có thực lực càng cường đại càng tốt!
Bốn phong khác trong Thanh Dương tông đều có một vị hay thậm chí là hai vị chân truyền đi cùng, hơn nữa những người cùng nhau tiến vào Ma Tức hồ đều là những cao thủ lão luyện tu hành nhiều năm, bất kể là tu vi hay là tạo nghệ thuật pháp, võ pháp thì cũng đều có hỏa hầu tương đối. Cũng chỉ có thực lực thế này mới có thể cam đoan được việc sống sót trong Ma Tức hồ thí luyện, đồng thời sẽ có khả năng lớn nhất để thu hoạch những linh chu bảo dược kia...
Nhưng khi nhìn lại Tiểu Trúc phong thì. . .
Trong số các đệ tử tham gia, số người tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy chỉ có bốn người, trong khi tu vi của những người khác chỉ loay hoay tại Luyện Khí tầng năm tầng sáu. Tu vi còn chưa luyện tốt thì càng không cần phải nói đến thuật pháp cùng võ pháp, chênh lệch giữa bọn hắn đâu chỉ là một bậc hai bậc?
Điều này cũng gần như quyết định rằng, Tiểu Trúc phong rất khó bằng vào lực lượng của mình để thông qua thí luyện ...
"Lúc này xem ra, phương pháp duy nhất chính là cầu viện các phong khác. Tiên môn từ trước đến nay cũng có tôn chỉ của mình, mặc dù Thanh Dương ngũ phong chúng ta đến lúc đó sẽ chia ra thành năm đội tiến vào Ma Tức hồ, cơ duyên tạo hóa mà mỗi một đội lấy được đều sẽ thuộc về mình, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, thân là đồng môn thì nhất định phải cứu viện lẫn nhau. Cho nên trận tiên yến này, chúng ta nhất định phải tham gia!"
Vào ngày thứ ba, Tiểu Kiều sư muội đưa tới một phong thiệp mời, chân truyền của các phong khác trong Thanh Dương tông bày tiên yến, Tiểu Trúc phong trước từ trước tới giờ chưa có người nào được nhận lời mời như thế. Bọn hắn chỉ mới nhập môn, khoảng cách giữa bọn hắn và những chân truyền kia quả thực quá xa xôi. Nhưng Phương Nguyên thì khác, hắn bây giờ đã là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, nếu bàn về thân phận thì hắn còn có thân phận cao hơn những chân truyền phổ thông kia!
"Lát nữa ta còn đang chuẩn bị luyện kiếm. . ."
Có điều khi nhìn thấy tấm thiệp mời này, Phương Nguyên lại có hơi nhíu mày. Hắn từ trước đến nay không có hứng thú với mấy sự tình này.
Với hắn mà nói, thay vì tham dự tiên yến gì đó, còn không bằng cùng Tôn quản sự thịt đầu heo uống hai lượng rượu, trò chuyện một chút chuyện lý thú ở tiên môn còn có ý tứ hơn!
"Phương đại sư huynh của ta, ngươi cho rằng mình bây giờ vẫn còn là tên đệ tử tạp dịch ngoại trừ làm việc ra thì phải cố sức tu hành hay sao?"
Tiểu Kiều sư muội thấy bộ dạng không tình nguyện của Phương Nguyên thì nở một nụ cười khổ, nói: "Bây giờ ngươi đã là đại đệ tử chân truyền của một phong, đại biểu cho Tiểu Trúc phong của chúng ta. Nếu người đi ra ngoài, người thậm chí còn đại biểu cho Thanh Dương tông chúng ta. Nhưng tiên yến này ắt không thể thiếu trong tương lai, vẫn nên sớm làm quen một chút đi. Huống hồ, Tiểu Trúc phong muốn an ổn thông qua thí luyện thì việc kết minh với những chư phong khác cũng là chuyện bắt buộc phải làm!"
"Vân trưởng lão đúng là tìm phiền phức cho ta a. . ."
Phương Nguyên bất đắc dĩ buông xuống thư quyển, trong lòng rất là oán niệm.
Ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận rằng Tiểu Kiều sư muội nói chuyện hợp tình hợp lý. Thăng Tiên đại hội đã được định đoạt ngày mở ra vào một tháng sau, trong khi những đệ tử tiên môn như bọn hắn sẽ khởi hành vào mười ngày sau. Hắn thân là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, quả thực cần phải gặp mặt những người kia một lần!
"Vậy thì đi tới đó một lần đi!"
Phương Nguyên thở dài, quay đầu nhìn về phía Mộc Diên dưới tán cây.
Tiểu Kiều sư muội lập tức cắn chặt răng ngà: "Ngươi đừng có nghĩ đến việc đó!"
Phương Nguyên lập tức có hơi câm nín: "Chiếc Mộc Diên này rất tốt a. . ."
". . ."
"Được rồi, pháp bảo phi hành, một thân tiên bào lộng lẫy, một cây trâm trân quý, đây đều là những thứ cần thiết, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ!"
Chương 183 Ma Tức Hồ Thí Luyện (2)
Sau khi thỉnh Phương Nguyên nhảy lên phi kiếm của mình, Tiểu Kiều sư muội vẫn tỏ vẻ oán niệm, không ngừng nhắc nhở hắn.
"Tốt tốt tốt, sau này hãy nói đi. . ."
Phương Nguyên cũng cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, hắn không có hứng thú gì với tiên bào và trâm cài lộng lẫy, tuy nhiên pháp bảo phi hành quả thực là thứ cần phải có. Kỳ thực hiện tại hắn cũng có quyền đi tới Pháp Khí các để tùy ý lựa chọn một món pháp khí phi hành. Trước đó hắn cũng có đi nhìn thử, chỉ là không có thứ nào làm hắn hài lòng. Thay vì lấy một thứ không thích hợp để dùng, chẳng bằng tạm thời không cần, chờ đến khi có thứ thích hợp rồi tính tiếp. . .
Trên đường đi, làn gió thơm trận trận, Tiểu Kiều sư muội chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như thế, cả trái tim thình thịch nhảy lên.
Có điều Phương Nguyên giống như không hề có cảm giác, biểu tình tẻ nhạt vô vị.
"Tên này thật đúng là một con mọt sách. . ."
Tiểu Kiều sư muội âm thầm oán hận, nửa ngày sau, nàng nhịn không được mà phá vỡ sự an tĩnh: "Phương Nguyên sư huynh?"
Phương Nguyên từ từ quay đầu lại, nói: "Hả?"
Tiểu Kiều sư muội hít một hơi thật sâu, cố ý cười nói: "Ta rất hiếu kì, ngươi thật sự một lòng chỉ muốn tu hành, không yêu luyến ngoại vật sao?"
Phương Nguyên nghe thấy vấn đề này thì có hơi giật mình, sau đó cười nhạt cười, nói: "Có lẽ là vậy!"
Thấy hắn trả lời như thế, Tiểu Kiều sư muội ẩn ẩn có hơi thất vọng.
Tận nửa ngày sau, nàng mới cười nói: "Xem ra ta không hỏi ra được tâm sự của Phương Nguyên sư huynh, cũng không biết trong tương lai sẽ có ai hỏi ra được đây!"
Phương Nguyên giống như nghe không hiểu những lời này của nàng, chỉ một mực bảo trì sự trầm mặc.
Tiểu Kiều sư muội thấy thế thì cũng không nói thêm gì khác.
Cũng may là bọn hắn rất nhanh đã chạy tới một ngọn kỳ phong cách đó hơn ba mươi dặm. Ở đó có một vách đá dựng đứng, trên sườn núi mọc lên một gốc cổ tùng, tương truyền rằng tùng này đã sống hơn vạn năm, trải qua vô số kiếp nạn mà không tổn hao gì, chính là một chỗ kỳ cảnh của Thanh Dương tông. Ở bên cạnh cây tùng này nơi tọa lạc của một tòa đình các, sừng sững tựa như ẩn trong mây, mười phần có ý cảnh. Lúc này bên trong đình các đã dọn lên một bàn ăn nhỏ, lúc này đã sớm có hơn mười người ở đây hoặc ngồi hoặc đứng, những cô người hầu xinh đẹp đi qua đi lại, pha trà nấu rượu, đàm luận náo nhiệt. . .
"Sao lại có nhiều người như vậy?"
Phương Nguyên liền cảm thấy hơi nao nao, hắn phát hiện ở phía dưới cổ tùng không chỉ có đệ tử tiên môn, ngoài ra thế mà còn có mấy vị niên kỷ hơi lớn một chút, rõ ràng chính là chấp sự tiên môn. Hơn nữa còn có mấy người nhìn bào phục không giống như là người của Thanh Dương tông.
"Ha ha, đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong tới. . ."
Tiểu Kiều sư muội lượn một vòng trên không trung, sau đó đáp xuống từ giữa không trung.
Sớm đã có người ở bên cạnh cổ tùng nhìn thấy, liền đứng lên vỗ tay chào đón.
"Vị này chính là Phương Nguyên, quả nhiên trẻ tuổi, là thiếu niên thiên kiêu a. . ."
"Đúng là thiếu niên thiên kiêu, dáng vẻ bất tục, đây mới là phong thái của người tu hành a. . ."
Nhìn thấy Phương Nguyên tới, mấy người trong sân đều đứng lên, mỉm cười chào hỏi. Bọn họ đều tỏ vẻ khách khí hữu lễ, bất quá Phương Nguyên cũng nhìn ra được, sau khi khách khí, bọn họ cũng cảm thấy hơi khác thường. Hiển nhiên là bọn hắn đều nghe nói qua rằng Phương Nguyên tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không cao, chỉ là bây giờ khi gặp trực tiếp người tuổi trẻ mặc thanh y này, bọn họ vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc...
Nhất là việc Phương Nguyên chỉ mặc một bộ thanh y đơn bạc trên người, toàn thân trên dưới không một chút đồ trang sức nào, ngay cả tóc cũng chỉ dùng một cành tùng buộc lên, có hơi không hợp với cảnh tượng lộng lẫy nơi đây. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn hắn đều cảm thấy một thân áo bào này không khỏi có hơi quá giản dị, bất quá sau khi liên tưởng đến xuất thân của vị đại đệ tử chân truyền này thì đều bình thường trở lại.
"Nếu Phương sư đệ đã tới thì mau mau ngồi đi!"
Người ngồi ở vị trí đầu bàn lại là Nghiêm Cơ, chân truyền của Thần Tiêu phong mà trước đó Phương Nguyên đã gặp qua ở trước Công Đức đại điện trên Tiểu Trúc phong. Hắn nhẹ nhàng cười cười, mời Phương Nguyên ngồi tại một chỗ ngồi nhỏ đã được chuẩn bị từ trước. Phương Nguyên cũng không khách khí, khi thấy bên cạnh có một chỗ ngồi nhỏ trống không, hắn biết đây là lưu cho mình nên liền chắp tay thi lễ với đám người ở bốn phía một cái rồi ngồi xếp bằng xuống, thần sắc bình thản, lạnh nhạt tự nhiên.
Đám người trên sườn núi thấy khí độ này của hắn thì cũng nhịn không được mà âm thầm gật đầu: "Phần khí phách này cũng không tầm thường. . ."
"Đúng vậy a, tuổi còn trẻ mà đã là chân truyền của một phong, dù có xuất thân hàn môn nhưng sao có thể là hạng người bình thường?"
"Ha ha, lão phu cũng rất xem trọng hắn, trước đó còn đưa chút lễ mọn qua, trò chuyện bày tỏ tâm ý. . . hắn cũng đã nhận rồi!"
Trong số những người đang tán thưởng, có không ít người tỏ vẻ hữu hảo tươi cười nhìn về phía Phương Nguyên, ngoài ra còn có những người chắp tay thi lễ ở xa xa.
Phương Nguyên không biết được những người này, nhưng cũng chỉ đành ôm quyền đáp lễ.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, những này tỏ ra quen biết với mình, đoán chừng đều là những người đã đưa lễ vật tới cho mình. . .
Chỉ là khi nhìn thấy những người xung quanh nhiệt tình lấy lòng Phương Nguyên, trong sân lại có một vị thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng ngồi không yên.
"Phương Nguyên sư huynh, xin mời dùng trà. . ."
Ở dưới cổ tùng có một vị nữ tử thân hình yểu điệu, bộ dạng xinh đẹp đang pha trà. Khi nàng nhìn thấy Phương Nguyên ngồi xuống thì liền lấy một cái chén đá nho nhỏ màu xám trắng, chấp ấm châm trà. Trước khi châm trà còn điểm ba điểm trước, sau đó mới chậm rãi đổ vào trong chén. Nước trà chỉ đầy bảy thành chén, sau đó hai tay bắt một cái lan hoa chỉ, nhẹ nhàng dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên.
"Đa tạ!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng nói tạ ơn, đưa tay nhận lấy chén trà, nâng chén muốn uống, lại nghe thấy bên cạnh vang lên một trận cười.
"Quả nhiên xuất thân hàn môn a, khẽ đưa tay là liền lộ ra. . ."
“Ngay cả quy củ uống trà cũng không hiểu. . ."
Sau lưng có người the thé cười cười, âm thanh vô cùng chói tai.
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lưu Mặc Chân đã từng bị hắn một kiếm đính trên Công Đức Thạch Bích!
Chương 184 Kết Minh (1)
"Ai, Phương Nguyên sư huynh, trà không phải uống như thế!"
Nghe được tiếng cười vang lên xung quanh, Tiểu Kiều sư muội cũng có hơi đỏ mặt, vội vàng đi tới sau lưng Phương Nguyên, nhỏ giọng nói: "Trong Tiên yến cần phải trà theo cổ lễ, dùng U Thạch khắc bia, là cảm niệm Cổ Tiên khai thiên tích địa. U Thạch vốn do xương đầu của Cổ Tiên trong truyền thuyết biến thành; chấp ấm châm trà, trước điểm ba điểm, giống như khấu đầu ba cái với Thái Cổ tiên hiền, biểu đạt sự kính lễ; một ly trà châm bảy phần, có ý là bảy bảy bốn chín, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, “một” chạy đi là lưu cho Thượng Cổ Tiên Phật, mà ngươi uống trà, hẳn là. . ."
Sau khi nghe Tiểu Kiều sư muội giải thích một phen, Phương Nguyên rốt cuộc biết vì sao Lưu Mặc Chân bật cười.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, vẫn chậm rãi uống hết một ly trà, khiến cho Tiểu Kiều sư muội tức giận đến mức dậm dậm chân.
Trong khi đó, đám người xung quanh vừa rồi còn tranh nhau chào hỏi với Phương Nguyên đều có vẻ hơi xấu hổ, trầm mặc hẳn đi.
"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ xem ra chưa từng uống qua tiên trà nên không biết, dù sao thì trà cũng vốn là để cho người ta uống!"
Mọi người xung quanh thấy dáng vẻ của Phương Nguyên thì đều nở nụ cười. Mặc dù khi ở trước mặt Phương Nguyên, sẽ không có người nào tỏ vẻ như mình nhìn thấy một tên nhà quê, nhưng ý vị từ trên cao nhìn xuống này thì lại càng tôn lên xuất thân phi phàm của bọn hắn. Có thể là xuất thân từ thế gia tu hành, thuở nhỏ được học các loại lễ nghi, có thể là tu hành nhiều năm, đã sớm dưỡng thành mấy phần khí độ, tất nhiên không phải là người mà Phương Nguyên có thể so sánh.
Vào lúc này, chân truyền của Thần Tiêu phong Nghiêm Cơ lại cười cười, thay Phương Nguyên giải thích vài câu.
"Các ngươi bình thường đều uống trà như vậy sao?"
Sau khi Phương Nguyên uống trà xong thì mới ngẩng đầu cười cười, hỏi một câu.
"Đó là tất nhiên, nếu như một chút lễ nghi cũng không để ý, chỉ nốc ừng ực, chẳng phải là chà đạp trà ngon rồi hay sao?"
Lưu Mặc Chân ngồi ở bên cạnh Nghiêm Cơ lại bật cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, sau đó mới cười nói: "Trước đó ta quả thực chưa từng uống trà dạng này, nên cũng không hiểu những quy củ này!"
"Ha ha, đây không đáng là gì, anh hùng xuất thân, bất luận cao thấp, uống nhiều mấy lần, tự nhiên sẽ hiểu. . ."
Mọi người đều tươi cười tỏ vẻ lý giải, khích lệ Phương Nguyên lại tới.
Nhưng vào lúc này, Lưu Mặc Chân lại cười cười mở miệng nói: "Ngươi nói không biết, việc này cũng có thể nhìn ra được. Bất quá về sau ngươi đã trở thành đại đệ tử chân truyền của tiên môn, cũng nên hảo hảo học hỏi một chút quy củ, tránh việc sau này đi ra ngoài không có chút lễ nghi nào, làm hỏng đi phong thái của Thanh Dương Môn. . ."
Còn không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên liền cười cười nhìn về phía hắn, sau đó nói tiếp: "Có điều mặc dù ta chưa từng uống qua dạng trà này, nhưng theo những gì ta đã đọc qua trong sách về Cổ Tiên Trà đạo, hình như cũng có hơi khác biệt với cách mấy vị uống trà..."
Nói xong, hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt vị nữ tử pha trà kia, ra hiệu cho nàng tránh ra, sau đó bản thân ngồi xếp bằng ở trước lò. Trước tiên hắn chỉnh lại đai áo, cuộn lại tóc dài, tiếp đó hai tay bắt pháp ấn, một Thiên Ấn, một Địa Ấn, Địa Ấn ngự hỏa, nấu sôi nước trà, sau đó mới dùng Thiên Ấn chi chưởng che ở phía trên ấm trà. Trước khi châm trà, trước tiên hắn điểm một cái, rồi lại điểm hai cái, một lần cao, một lần thấp, một lần ở giữa, vừa nghiêng trà, vừa nói: "Trong cuốn Cổ Lễ Tiên Phong đã từng đề cập tới Trà đạo chi lễ. . ."
"Tay bắt Thiên Địa Ấn, mới là kính thiên lễ địa; điểm ba lần, là vì kính Thiên Địa Nhân; trời ở trên, cao hơn, đất ở thấp, phải thấp, người ở giữa, cho nên cần điểm ở giữa; trà đổ cao bảy phân bốn ly, là ẩn dụ cho Thất Thánh hóa tứ kiếp, thời điểm dâng trà, tay làm lễ Tiên Ấn, là vì kính người; nếu làm lan hoa chỉ, kỳ thực là muốn người nhận tự cầm, đây không phải là dâng trà, mà là ban trà. . ."
Hắn vừa làm vừa biểu diễn một lần, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn.
Hắn chậm rãi đứng lên, cười nói: "Ta thấy lễ nghi của chư vị thật sự có mấy phần bất chính. Nếu như tại Vân Châu thì có thể tùy ý, nhưng nếu có một ngày đi đến bảy đại thánh địa, đây chính là nơi coi trọng cấp bậc lễ nghĩa nhất, Trà đạo như thế thì tốt nhất là không cần hiển lộ ra. Bằng không mà nói, không hiểu thì không sao, nếu như cho rằng mình hiểu, thế nhưng chỉ học được da lông, vậy thì sẽ bị người chế nhạo. . ."
Khi hắn nói nói xong những lời này, những người xung quanh lập tức đều ngơ ngẩn, thật lâu sau không nói nên lời.
Bọn hắn thật đúng là không biết trong Trà đạo có nhiều quy củ như vậy, mình bình thường cứ như vậy mà uống a. . .
Trong lúc nhất thời, bọn hắn thậm chí không biết Phương Nguyên đang nói thật hay giả!
Nếu như là thật, vậy thì sao lại không giống như những gì mình làm theo thường ngày?
Nếu như là giả, vậy thì có ai có thể biên ra nhiều đạo lý chỉ trong phút chốc như vậy được?
"Ha ha, chết cười ta. . ."
Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói của một nữ tử vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang, lại phát hiện người đang cười đến mức không thể tự chủ được kia là một nữ hài có hơi thanh tú. Nàng ngồi ở phía của Tử Vân Phong, vừa rồi cũng không mở miệng nói chuyện, lúc này lại nhịn không được mà bật cười, nói: "Kỳ thực ta đã sớm phát hiện, lễ nghi uống trà mà bình thường các ngươi tuân theo quả thực có điểm không đúng, ta cũng đã nhịn rất lâu a, một mực không có dịp nói với các ngươi, ai ngờ bây giờ các ngươi lại lấy nó ra để giáo huấn người khác. . ."
Chương 185 Kết Minh (2)
Nàng không nói lời nào thì còn tốt, nàng ta vừa mới mở miệng, bầu không khí xung quanh nhất thời có hơi xấu hổ.
Nếu như thứ bọn hắn coi trọng là sai, tên hàn môn bị bọn hắn đưa ra làm trò cười mới là đúng, vậy thì mặt mũi của bọn hắn biết để đâu đây?
Ngay cả chân truyền của Tử Vân Phong đứng trước mặt Tiểu Kiều sư muội cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày, giáo huấn: "Lạc sư muội, bình thường ngươi là một dã nha đầu ngày ngày ôm hồ lô rượu, làm sao có thể biết được Trà đạo? Tốt nhất không nên nói đùa ở chỗ này. . ."
"A, ta không yêu trà, cũng không đại biểu rằng ta không hiểu nha. . ."
Vị Lạc sư muội kia vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Kỳ thực ta còn chuyên môn quan sát vì sao chuyện này lại xảy ra, về sau trong một lần tiên yến, ta phát hiện tông chủ uống trà giống y như các ngươi, thế mới biết nguyên cớ thì ra là từ chỗ hắn. Nhưng không biết các ngươi có từng quan sát hay không, Vân trưởng lão hiểu cổ lễ nhất, cách đồng nhi của hắn pha trà khác với chúng ta, hơn nữa còn tương tự với những gì hắn thể hiện vừa rồi. . ."
Nghe nàng nói như vậy, đám người trong lúc nhất thời lại càng lúng túng hơn.
Nhất là vị Lưu Mặc Chân vừa rồi cười Phương Nguyên, lúc này hắn đầy vẻ xấu hổ hừ lạnh một tiếng, nặng nề đặt chén trà trong tay lên trên bàn nhỏ, ánh mắt khi nhìn vị nữ tử họ Lạc kia cũng trở nên có hơi không đúng lắm. . .
"Nước trà đun sôi, chính là dùng để uống, đủ loại quy củ, cũng không cần phải nghiên cứu kỹ!"
Phương Nguyên không muốn nữ tử kia bởi vì giúp mình nói chuyện mà đắc tội với người nên lại mở miệng, dẫn về lực chú ý của mọi người. Hắn thi lễ với Nghiêm Cơ của Thần Tiêu phong ngồi ở vị trí đầu, cười nói: "Phương mỗ xuất thân bần hàn, vốn không hiểu những lễ nghĩa cấp bậc xa xỉ này. Trà đạo mà ta vừa mới nói, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn qua một chút trong cổ điển, lần này nói ra trước mặt mọi người, chỉ sợ là đã làm trò hề cho thiên hạ!"
Nghiêm Cơ nghe thấy vậy thì liền cười nói: "Phương Nguyên sư huynh khách khí, pha trà nấu rượu, bất quá chỉ là niềm vui thú khi tu hành, quả thực không cần coi trọng như thế. Kỳ thực trận tiên yến này, vốn là vì thương nghị về Ma Tức hồ thí luyện, nếu Phương sư huynh đã tới thì cũng nhân dịp thảo luận một phen. Cũng không biết đối với Ma Tức hồ thí luyện này, Phương Nguyên sư huynh có từng nghĩ ra đối sách gì hay không?"
Nghe hắn nói vậy, đám người trong sân đều biết giữ ý, cùng nhau nhìn về phía Phương Nguyên.
"Thời gian ta tu hành ngắn ngủi, không đủ kinh nghiệm, còn đang muốn thỉnh giáo chư vị!"
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mở miệng cười.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế thì âm thầm gật đầu, chân truyền của Tiểu Trúc phong thiếu niên đắc chí, nhưng lại không tùy tiện, thái độ cũng rất không tệ.
Nghiêm Cơ rõ ràng cũng có hơi hài lòng, khẽ gật đầu một cái, nói: "Thực không dám giấu giếm, mấy vị trưởng lão cùng chấp sự của Thần Tiêu phong ta, đều đã từng muốn thương nghị một phen với Vân trưởng lão, nhưng ý tứ của lão nhân gia hắn, lại là để cho chính chúng ta quyết định. Có điều đại sư huynh chân truyền của Thần Tiêu phong ta sớm đã có tu vi Trúc Cơ. Không còn cách nào khác, lần Ma Tức hồ thí luyện này cũng chỉ có thể do ta tới gánh một phần trách nhiệm!"
Nói xong, hắn hơi dừng lại, rồi lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói: "Đối với Tiểu Trúc phong, tất cả mọi người đều là đồng môn, nên trông nom lẫn nhau. Ma Tức hồ hung hiểm vô số, e rằng không phải là thứ mà các sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong có thể ứng phó. Hơn nữa phạm vi phụ trách của hai phong chúng ta cũng cách nhau không xa. Lúc đầu Thần Tiêu phong ta có ý muốn để cho một vị đệ tử của Thần Tiêu phong, mang theo chư vị Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện, nhưng Vân trưởng lão nếu đã định ra Phương Nguyên sư huynh là đại đệ tử chân truyền, vậy thì cũng chỉ có kết minh. . ."
"Kết minh?"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Nghiêm Cơ: "Sự tình cụ thể, nên làm như thế nào?"
Nghiêm Cơ cười khẽ một tiếng, nói: "Cũng rất đơn giản, chính là trên danh nghĩa vẫn là tự mình thí luyện, nhưng Thần Tiêu phong ta có thể phái mấy vị đệ tử gia nhập một phương của Tiểu Trúc phong, che chở chư vị sư đệ sư muội của Tiểu Trúc phong. Nếu như có gì hung hiểm thì cũng có thể truyền tin cho nhau, đến lúc đó đệ tử Thần Tiêu phong của ta sẽ kịp thời chạy tới, chắc hẳn cũng có thể hóa giải không ít hung hiểm giúp cho Tiểu Trúc phong. . ."
Những lời này nói có tình có lý, làm cho mọi người đều âm thầm gật đầu.
Trong khi đó, Phương Nguyên sau khi suy tính một lúc, lại ngẩng đầu lên, nói: "Vậy thì. . . Cơ duyên phân chia như thế nào?"
"Cơ duyên?"
Tên chân truyền của Thần Tiêu phong Lưu Mặc Chân kia khi nghe thấy vậy thì nở nụ cười lạnh, nói: "Các ngươi còn sống đi ra đã coi như không tệ rồi, còn muốn cầm cơ duyên?"
Những người khác trong sân nghe xong câu nói này thì thần sắc đều có hơi phức tạp.
Phương Nguyên lại không nhìn hắn, chỉ nhìn qua Nghiêm Cơ.
Nghiêm Cơ cũng trầm mặc một lát rồi mới nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đây cũng là một vấn đề, theo ý của ta, chúng ta hãy xem ai xuất lực nhiều ít bao nhiêu để tính. Thần Tiêu phong ta sẽ dốc hết toàn lực, bảo đảm một đám đệ tử còn Tiểu Trúc phong đều còn sống đi vào, còn sống đi ra. Còn linh chu bảo dược mà đệ tử Tiểu Trúc phong đào được trong đó sẽ căn cứ theo giá trị, chia ba bảy với Thần Tiêu phong được không?"
Lúc này trong sân đã biến thành một mảnh ngột ngạt, người người đều đang đợi câu trả lời của Phương Nguyên.
Trong khi đó, Phương Nguyên thì lại cười khẽ, nói: " Nếu như Thần Tiêu phong chỉ cầm ba thành, vậy thì cũng được. . ."
Mọi người lập tức có vẻ hơi xấu hổ.
Tiểu Kiều sư muội ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phương Nguyên sư huynh, hắn nói là chúng ta cầm ba thành. . ."
Phương Nguyên nói: "Vậy tất nhiên là không được!"