-
Chương 1951-1955
Chương 1951 Thiên hạ chỗ nào cũng là kiếm (2)
Lúc âm thanh này vang lên, trong hư không khói đen cuồn cuộn, vội vã bốc lên, lại như một luồng sương khói, hóa thành thân hình yêu ma cực lớn, bồng bềnh trên không trung, cuối cùng hóa thành một bóng mờ mày đen ngồi trên vương tọa, hai đạo ánh mắt như thực chất, từ trong khói đen bắn ra ngoài, lạnh lùng đảo qua đại quân ma vật và những thế lực khắp nơi, trong giọng nói nghe không ra tức giận.
- Đại kiếp nạn sắp hàng lâm, các ngươi không nên lưu lại nhân gian!
Đại Thánh Nhân Tiên Minh cười khẽ một tiếng, chậm rãi vung múa trúc bỗng màu xanh trong tay.
Hắn nói:
- Vì lẽ đó các ngươi cũng phải biết, ngày này cuối cùng cũng phải tới.
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không biết các ngươi đã chuẩn bị tốt cho lần trả giá này chưa?
Khương Thánh Nhân Tiên Minh nghe xong lời này cũng chỉ cười không nói, ngắm nghía trúc trượng trong tay.
Mà một luồng sương khói biến thành bóng đen, ánh mắt như thực chất quét về phía trước, tiếng nói trầm trầm vang lên, mang theo vẻ ngột ngạt khó tả:
- Ba ngàn năm trước, chúng ta chỉ kém một chút, không thể đoạt nhân gian, bắt đầu từ khi đó, chúng ta biết được không thể cứu vãn, cũng biết trước đại kiếp nạn hàng lâm lần này, các ngươi nhất định sẽ đến, chỉ là, bản tọa chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, cho dù bây giờ Ma địa không bằng Tiên đạo, nhưng các ngươi lại cần trả giá đại giới bao nhiêu mới có thể tiêu diệt chúng ta?
- Sau khi trả giá lớn như vậy đánh đổi, các ngươi còn mấy phần chắc chắn ứng đối đại kiếp nạn tiếp theo?
Một vệt bóng đen cũng có thể nói là Ma Chủ hóa thân, đệ tử các tông và sứ giả xung quanh nghe rõ, trong lòng ngột ngạt khó thở.
Rất rõ ràng, vị Ma Chủ này vô cùng thanh tỉnh.
Hắn cũng không nói cái gì mà Ma địa vô địch, nhất định sẽ đánh tan Tiên đạo các loại.
Hắn biết rất rõ, bây giờ Tiên đạo hưng thịnh, không nói Thập Tôn Tiên đạo cao cao tại thượng, mặc dù chỉ có đạo thống và thế gia khắp nơi bình thường, trải qua ba ngàn năm ngọn lửa chiến tranh mài giũa, cũng đều lần ra cao nhân. Cho nên bây giờ Ma địa hiển nhiên không phải là đối thủ của Tiên đạo, nhưng như lời hắn nói, tiêu diệt Ma địa sẽ khiến Tiên đạo trả giá cao, hắn đánh cược Tiên đạo có dám hay không trả giá đánh đổi này.
- Lựa chọn tượng tự, ba ngàn năm trước tiền bối đã từng làm.
Khương Thánh Nhân Tiên Minh nghe Ma Chủ nói chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn vô cùng ung dung, nhưng lại như ẩn giấu vẻ kiêu ngạo khó tả.
- Khi đó bọn họ đối mặt thế cuộc càng hiểm trở hơn chúng ta lúc này, thế gian rộng lớn ngay cả tu sĩ Đại Thừa đều không có, Ma Ngẫu đại loạn nhiều hơn bây giờ, nhưng bọn họ vẫn là dứt khoát đưa ra quyết định, bọn họ...
Ánh mắt già nua chậm rãi liếc qua, nhìn xung quanh, giống như nhìn thấy bóng người đại chiến ba ngàn năm trước ở chỗ này, thở dài một hơi nói:
- Bọn họ ở chỗ này chiến với Ma Tôn, lấy tính mạng của chính mình, mở màn trận đại chiến kéo dài ba ngàn năm.
- Nếu bọn họ có thể vì nhân gian, mở màn trận đại chiến, vậy vì sao chúng ta không kết thúc trận đại chiến này?
- Dù sao...
Khương Thánh Nhân chậm rãi đưa tay đặt sau lưng, cười khẽ một tiếng, nói:
- Nhân gian bây giờ đã rất cường đại!
Ma Chủ hóa thân bên trên vương tọa, bỗng nhiên ma tức vô tận trào chuyển động.
Mà Khương Thánh Nhân vào lúc này lại cười càng thong dong:
- Cường đại đến tiêu diệt Ma địa ngươi, cũng sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thất!
Lời nói này thực sự có chút bá đạo và tự tin, khiến Ma Chủ nghe xong liền trầm mặc.
Hắn thở dốc, tiếng nói thô to trầm lại, có thể nhìn ra được trong lòng hắn vô cùng tức giận.
- Tiên đạo hiện tại vô cùng cường đại, nhưng không thể lấy sức một người xoay chuyển thế cuộc Thiên Nguyên.
Qua rất lâu, tiếng nói Ma Chủ lại nặng nề vang lên:
- Hôm nay nếu các ngươi muốn ra tay, ta thật muốn xem, đến khi viện quân Thần tộc đến, trong ngoài giáp công, nhân gian các ngươi cuối cùng còn lại bao nhiêu người để đối kháng đại kiếp nạn.
Nhìn vẻ mặt cuồng loạn của Ma Chủ, Khương Thánh Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Ma địa các ngươi dựa vào lôi kéo Thần tộc, đã kéo dài hơi tàn rất lâu...
Khương Thánh Nhân không nói gì nhưng bên trong đất trời, một giọng nói từ xa xôi truyền đến.
Ma tức cuồn cuộn đẩy ra một phương, lộ ra người mặc giáp vàng Tiên quân.
Bên trong Tiên quân chen chúc vương tọa, phía trên bức rèm che buông xuống, khi rung chuyển bức rèm che lay động, người ta mới có thể nhìn thấy, người ngồi trên vương tọa là một cô gái mặc áo đỏ, tóc nàng bạc trắng, khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, đỉnh đầu đội Long quan, trên người từ có khí phách vô hình, lay động hoàng uy, dường như thiên hạ to lớn này đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Đón Ma Chủ, nàng từ xa đến gần, chậm rãi trả lời:
- Chỉ tiếc, lần này sợ là không thể để cho ngươi toại nguyện, trong ba ngàn năm này, cho dù Thần tộc liên minh với các ngươi, e là bọn hắn cũng sợ bị Thiên Nguyên Tiên đạo tiêu diệt mà thôi, nhưng bây giờ đại kiếp nạn sắp giáng xuống, bọn họ cũng sẽ lo lắng Ma địa các ngươi cường thế lần nữa, tiêu diệt nhân gian, sẽ không lưu lại đường sống cho bọn hắn.
Ma Chủ hóa thân hơi ngẩn người, gầm thét nói:
- Bọn họ không sợ Ma địa tiêu diệt, kế tiếp liền đến phiên bọn họ?
- Sợ!
Nữ tử trên vương tọa nhẹ nhàng nói:
- Vì thế ta mới đại diện cho Tiên đạo, ký kết khế ước cùng bọn họ.
- Khế ước?
Chương 1952 Nói không sai
Ma Chủ trầm mặc rất lâu, trong kẽ răng mới đẩy ra hai chữ.
Tuy chỉ có hai chữ, lại như cho thấy rất nhiều nghi vấn.
Tiên đạo và Thần tộc, làm sao có khả năng đạt thành khế ước?
Nếu thật sự nói đến, thù hận giữa Tiên đạo và Thần tộc càng lúc càng to lớn, bởi vì đại kiếp nạn Thiên Nguyên, tất cả căn nguyên tai họa từ chính Thần tộc mà ra, chính bọn họ đã hạ kiếp nạn xuống Thiên Nguyên, bọn họ hại Thiên Nguyên hết đời này qua đời khác, mà đây cũng là nguyên nhân Thần tộc nhất định phải liên thủ với Ma địa, lẽ nào bọn họ thật sự tin tưởng, không có Ma địa, bọn họ có thể sống hòa bình cùng Tiên đạo sao?
- Dù sao bọn họ cũng là người.
Nữ đế ngồi trên vương tọa nhẹ nhàng nói, mang theo vẻ châm chọc.
- Chỉ cần là người đều có thể nói chuyện, có điều các ngươi thì khác…
Nàng nói, trong nụ cười như mang theo vẻ giễu cợt.
- Các ngươi cũng từng là người, nhưng bây giờ là người chết, lựa chọn không giống chúng ta, vì thế đến lúc mấu chốt, đương nhiên phải thanh trừ các ngươi trước.
-...
Khi Nữ đế Cửu Trùng Thiên nói ra những lời này thì có giọng nói từ phía tây truyền đến.
Chủ nhân của giọng nói kia dường như đến cùng Nữ đế.
Chúng tu nhìn về phía tây, liền nhìn thấy một đoàn đoàn kim quang chói mắt, như từng vòng mặt trời từ trong hắc vụ nhảy ra ngoài, nhìn kỹ hơn có thể thấy bên trong mây vàng kia có từng loạt tướng sĩ mặc giáp vàng, hào quang vạn trượng, không giống tu sĩ Tiên đạo, dường như bọn họ sinh ra không phù hợp với vùng thế giới này, dù là nhân gian ba ngàn năm, vẫn cứ không giống như thuộc về nhân gian.
Đại quân Thần tộc cũng tới!
Đúng như Nữ đế Cửu Trùng Thiên nói, nàng đã ký kết khế ước.
Nếu khế ước đã kí xuống, như vậy Thần tộc cũng phải đi qua tận rồi.
Đây không phải là trận chiến của Thiên Nguyên, mà là cuộc chiến giữa con người và Hắc Ám chuyển sinh.
- Quả nhiên vẫn phải đến một bước này.
Ma Chủ trầm mặc rất lâu, hắn không chất vấn liên minh ba ngàn năm Thần tộc tại sao lại bỗng nhiên phản bội, như hoàn toàn tiếp nhận lời giải thích của Nữ đế Cửu Trùng Thiên, hắn chỉ nặng nề thở dài một tiếng, sau đó liền chậm rãi ngẩng đầu lên, bộ dáng phẫn uất vô cùng, ánh mắt đảo qua các đạo thống khắp nơi, cuối cùng dừng lại một hướng khác, dừng lại nơi người ta rất khó phát hiện.
Sau đó, hắn nặng nề mở miệng:
- Vậy thì xem nhân gian này đến tột cùng rơi vào tay ai.
Vừa dứt lời, bàn tay hắn giơ lên, sau đó tầng tầng rơi xuống.
- Đùng, đùng, đùng.
Cũng vào lúc này, tiếng trống trận ở phía sau Tiên đạo nặng nề truyền đến.
Ma Biên trống trận vang lên trong Ma địa U Châu, tiếng vang hùng hồn như sấm rền từ thiên ngoại áp xuống.
- Giết!
Khi các đạo thống và tu sĩ Thánh địa nghe tiếng trống nổi lên, tất cả đều hò hét vang dội.
Rồi sau đó, vô số ánh sáng Tiên bảo bạo phát ra, các tu sĩ đạo thống gồ lên một thân pháp lực, đan xen vào nhau, hình thành cơn cuồng phong dữ dội, tung hoành trên vùng chiến trường, ngay cả ma tức khắp nơi cũng bị cuồng phong này xé nát, vô số người hình thành hắc tuyến, sóng lớn mãnh liệt, nghiền ép về phía trước.
Những ma vật thấy thế, rít gào kêu lên, liên tiếp tiến lên đón.
Trong ma vật, từng đạo bóng người lay động, tất cả Ma Hầu, lúc này cũng xông về phía trước.
Có điều đối phương có Ma Hầu, Tiên đạo một phương, đồng dạng cũng có cường giả đạo thống.
Bọn họ đều có khí độ thong dong, tìm một kẻ địch tiến lên nghênh tiếp, thần thông đạo pháp triển khai, chiến cùng đối phương.
Đại chiến diễn ra, vô cùng tàn khốc.
Mấy người đạo chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan, Lão tổ tông Vong Tình Đảo Ngô Phi, Bát Hoang thành chủ Vi Long Tuyệt, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại, Bạch Hồ Kiếm Thủ đều không nói một lời đã ra tay, tới nơi ma tức cuồn cuộn trong thiên địa đối kháng Ma Hầu, đến thời khắc này, bọn họ càng hiển lộ ra một thân thông thiên tạo hóa, mạnh mẽ đối kháng ma tức cuồn cuộn xung quanh, mà ở trước mặt Ma Hầu vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Mà trừ bọn họ ra cũng có một vài người chỉ lướt qua xem trận chiến, không vội vã ra tay, giống như mưu sĩ Tông Thập Cân trong đại quân Thiên Ma lúc này lại hút thuốc, cười híp mắt nhìn trận đại chiến, không chút sốt ruột.
Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên, vào lúc này cũng ngồi trong xe ngựa, quan sát chiến trận biến hóa.
Ma địa đã sớm chuẩn bị cho trận chiến này, ma vật khắp nơi đều điều đến, nhưng đúng như Khương Thánh Nhân nói, chênh lệch chính là chênh lệch, bây giờ sức mạnh Tiên đạo vô cùng mạnh mẽ, dù điều động mạnh mẽ bọn chúng đi qua, Ma địa vẫn không thể chống đỡ được, trận đại chiến này từ lúc vừa mới bắt đầu triển khai, đã lộ rõ sự chênh lệch, Tiên đạo mở ra tư thế nghiền ép.
Dường như u ác tính ba ngàn năm trong Thiên Nguyên, thật sự sẽ bị rút đi trong lần đại chiến này.
- Xì...
Vạn Hóa Ma Hầu, người mặc áo tơi da người đấu hơn trăm hiệp với Bạch Hồ Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, hiển nhiên không địch lại, liền tháo da áo sau người, ném mạnh về phía không trung, trên áo tơi, những người kia lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ, sau đó há to miệng, nuốt ma tức xung quanh vào, nuốt vào ma tức càng ngày càng nhiều thì Vạn Hóa Ma Hầu càng mạnh hơn, thân hình càng ngày càng cao lớn, đến cuối cùng hắn cao đến trăm trượng, giống như một cự nhân đỉnh thiên lập địa.
Một tiếng nổ ầm vang, hắn đánh một quyền về phía trước, đè ép hư không, thiên địa như muốn đổ nát.
Chương 1953 Ma tức phun trào thiên hạ loạn (1)
Nhưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đón một kiếm này, ánh mắt vô cùng yên tĩnh, sau đó chậm rãi chém một kiếm chém về phía trước.
Trong tay hắn nắm một thanh kiếm đen!
Khi một kiếm chém về về trước, thanh kiếm đen bỗng nhiên dần trở nên mờ ảo, như băng bị hòa tan.
Lúc hắn chém ra một kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn biến mất.
Nhưng bên trong đất trời, đồng thời phun trào kiếm ý vô tận, giống như thanh kiếm kia biến mất từ trong tay hắn nhưng đồng thời lại hóa ra kiếm ý ở khắp đất trời. Trong chốc lát, gió là kiếm, mây là kiếm, trên đất trên cát là kiếm, những Kiếm vực bao phủ bên trong hài cốt ma vật là kiếm, thậm chí ngay cả Hắc Ám ma tức phun trào bên trong Ma địa cũng đều là kiếm.
Cú đấm của Vạn Hóa Ma Tôn vô cùng nặng, nhưng không chạm được đến người Bạch Hồ Kiếm Thủ đã chậm rãi dừng lại.
Trên người hắn bỗng nhiên nứt toạc ra vô số vết thương, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không để ý tới hắn, xoay người đi đến đối thủ kế tiếp.
Sau lưng hắn, thân hình Vạn Hóa Ma Tôn rung động, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thân hình sụp xuống như phòng ốc bị sụp đổ.
Tất cả những thứ này đều nằm trong dự đoán của Bạch Hồ Kiếm Thủ nên hắn cũng không chút kinh ngạc.
Vào lúc này, hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, tự lẩm bẩm:
- Các ngươi cầu kiếm, ta cũng cầu kiếm, các ngươi cầu được trong đất trời, chỉ cầu được một kiếm, ta cũng cầu bên trong đất trời, vạn vật đều là kiếm, thật không cam lòng, cũng không biết ngươi bây giờ có còn hay không, nếu còn ta nhất định phải cùng ngươi nâng cốc nói chuyện vui vẻ, để ngươi nhận xét kiếm đạo mà ta khổ sở cầu được.
Qua rất lâu, hắn mới hít sâu một hơi nói tiếp.
- Đã lâu rồi ta chưa từng uống rượu!
Đại chiến diễn ra, gió tanh mưa máu xuất hiện vô số.
Sự tình đã phát triển đến trình độ này, hai bên cũng không ai lưu thủ, tu sĩ và ma vật chiến đấu vô cùng khốc liệt, cao thủ khắp nơi cũng tự lựa chọn đối thủ cho chính mình, dù là Ma Hầu, hay Ma Ngẫu đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư đều bị chúng tu quấn lấy, mỗi người triển khai thần thông đạo pháp, tà thuật quỷ dị, không để ý bản thân, hăng hái lao vào cuộc chiến.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan ác chiến với Độc Giác Ma Hầu hơn nửa ngày, khó phân thắng bại, rốt cục thừa dịp rụt rè của Độc Giác Ma Hầu, nắm bắt cơ hội, một thân đạo bào tung bay, sấm sét cuồn cuộn, từ giữa không trung hoành chọc tới, một chưởng vỗ hướng về phía hậu tâm Độc Giác Ma Hầu.
Độc Giác Ma Hầu cũng hiểu được uy lực thế nào, khó chịu rống lên, bỗng nhiên khắp toàn thân ma tức vô tận tăng vọt, trong lúc giao thủ độc giác trên trán phá tan máu thịt bay lên, ở không trung tỏa ra tử ý, như một đóa pháo hoa màu đen nở rộ.
Một sừng kia cũng là Ma bảo lợi hại, trên không trung xoay tròn, liền đánh về phía Lục Thanh Quan.
Lục Thanh Quan rùng mình một cái, muốn thu thế phòng ngự, nhưng lại không nghĩ đến, một chiếc sừng bay đến giữa không trung, đang tích trữ sức mạnh vô cùng to lớn, bỗng nhiên lập tức mất đi khống chế, vòng quanh rồi rơi xuống dưới, đúng lúc bên dưới có một lão giả dáng vóc cao gầy đang đứng hút thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy độc giác, liền cười hì hì tung ống tay áo ra.
Động tác này thoạt nhìn cũng không có gì thần kỳ, nhưng tay áo lớn vung lên, đón gió căng phồng lên, không ngờ độc giác lại nhẹ nhàng rơi vào trong tay áo của hắn, không một tiếng động. Lão giả gầy gò như tiện tay lượm một món đồ chơi nhỏ, vô cùng nhẹ nhàng.
- Ngươi...
Độc Giác Ma Hầu thấy tình cảnh này, con ngươi muốn bay ra ngoài.
Lục Thanh Quan cũng vô cùng kinh ngạc, trố mắt há hốc mồn nhìn lão giả gầy gò kia.
Lão giả gầy gò nhìn vào tay áo của hắn, ra hiệu không cần khách khí, mấy chiếc răng rụng vô cùng dễ thấy.
Lục Thanh Quan cười bất đắc dĩ, gật đầu nhìn hắn rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một thân pháp lực khuấy động, trong không trung hình thành một cơn lốc, cuồn cuộn lay động cuộn về phía trước, bên trong chen lẫn lôi ý vô tận, mạnh mẽ bao phủ Độc Giác Ma Hầu bên trong, chỉ nghe Độc Giác Ma Hầu tức giận rít gào, thống khổ giãy dụa, nhanh chóng tế luyện Ma bảo tâm huyết, lại không có năng lực chống đỡ, miễn cưỡng bị hóa thành tro bụi...
Lục Thanh Quan tiêu diệt Độc Giác Ma Hầu xong cũng thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lão giả gầy gò kia lại không nhìn về bên này, hắn quay đầu đi, nhìn nơi khác đang đại chiến. Ở nơi đó, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại đang cầm đại đao trong tay, đón nhận Câu Sắt Ma Hầu lưng mọc bạch cốt đuôi bò cạp, dưới tay vị Ma Hầu này có mấy vạn đại quân, mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía Thiên Ma Quân, khí thế vô cùng hung hãn, ma tức cuồn cuộn.
Nhưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại lại chỉ có một người một đao, tay ôm lọ hoa, lơ lửng giữa không trung.
Thân hình hắn cao to, nhìn giống như hòn núi đen.
- Tránh ra...
Câu Sắt Ma Hầu trầm giọng nói, tiếng kêu phát ra khó phân biệt nam nữ, đuôi bò cạp sau lưng đột nhiên từ phía sau lưng dò xét đi ra.
Đuôi bò cạp vừa ra, liền hóa ra vô số đuôi, không nhìn rõ được bao nhiêu, một số từ giữa không trung giết đến, một số bay lên trời cao vòng xuống, một số xoay chuyển trái phải, cũng có một số chui vào dưới nền đất, vươn hết về phía trước, cuối cùng dừng lại sau lưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại, trong lúc nhất thời, công kích không có khe hở.
Chương 1954 Ma tức phun trào thiên hạ loạn (2)
Mà đón thế tấn công vô cùng quỷ dị này, mí mắt Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại không chớp một cái.
Hắn cũng không có hành động gì ứng đối, chỉ nhấc đại đao lên, hành thật chém xuống một đao.
Ầm ầm!
Khi một đao chém xuống, đột nhiên bên trong đất trời, hư không sụp xuống, Hồng Liên hỏa diễm theo một đao này nghiền ép về phía trước.
Toàn bộ hư không đều hóa thành biển Hồng Liên, hư không trở nên vặn vẹo, Câu Sắt Ma Hầu nhìn thấy tình thế không ổn, một khuôn mặt nửa âm nửa dương lộ ra vẻ nghi ngờ hoảng loạn, vội vã muốn chạy trốn, nhưng sao có thể chạy dưới thanh đao nhanh đến vô cùng kia, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã bị một đao chém thành mảnh vỡ, rồi sau đó vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa như biển, cuốn về phía trước.
Xoẹt...
Ma vật sau lưng Câu Sắt Ma Hầu vô tận, tất cả đều bao phủ trong biển lửa.
Chờ đến khi hỏa ý tản đi, trước mắt chỉ còn lại mảnh đất bị đốt cháy khét, hơn vạn ma vật không còn sót lại chút gì.
Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại thu rồi đao, chậm rãi xoay người trở về quân trận.
Khóe mắt lão giả hút thuốc giật giật, đập đập đầu tẩu, nói:
- Cũng không phải ta nói ngươi, tu hành lâu như vậy, thủ đoạn thực đơn giản, thấy ai cũng chém qua một đao, không biết dùng phương pháp nào để đỡ tốn sức lực sao?
Một lát sau Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại mới trả lời.
- Ta, trời sinh khí lực lớn, không cần tỉnh!
Lão đầu tử hút thuốc nhất thời không biết nói cái gì.
...
...
Từng Ma Hầu chết trong cuộc đại chiến, ma vật khác càng khó chống đỡ, thật sự đúng như Khương Thánh Nhân Tiên Minh nói, bây giờ lực lượng của Tiên đạo quá mạnh mẽ, cường đại đến nổi chỉ cần Ma địa không liên thủ với Thần tộc thì hoàn toàn không có tư cách chống đỡ sức mạnh của Tiên đạo, mạnh đến nổi không cần Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, chỉ mạnh mẽ nghiền ép đi vào, cũng đủ để dẹp yên Ma địa.
Trước thế tiến công này, dù Ma địa tuyệt vọng như thế nào, phẫn nộ thế nào cũng không làm nên chuyện.
Mà dù như vậy, trong Tiên đạo vẫn còn vài vị cao nhân chưa từng ra tay.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên vẫn ngồi ngay ngắn trên vương tọa, mắt nhìn thẳng, dường như không để mắt đến cuộc đại chiến, nàng chỉ chú ý đến ma tức bất định mờ mịt trước cửa đồng, đó là nơi Ma Chủ hóa thân.
Mà Các chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên, vào lúc này cũng chỉ lơ đãng xem xét, dường như đang đánh giá xem hắn có nên ra tay không.
Khương Thánh Nhân Tiên Minh cũng tìm một nơi ngồi xuống, móc một đùi gà đầy mỡ từ trong ngực ra ăn.
- Ha ha ha ha...
Hiển nhiên thế cuộc đã không thể nào nghịch chuyển, vào lúc này, trước cửa đồng lớn, Ma Chủ cười một cách điên cuồng.
- Khá lắm Tiên đạo, khá lắm Thần tộc, các ngươi thật sự cho rằng có thể nhờ vào một trận đại chiến này là có thể thắng được sao?
Tiếng hét của hắn vang lên, ma tức cuồn cuộn tăng vọt, liên tục mở rộng về phía không trung, như một đoàn ma vân vặn vẹo bất định, giương nanh múa vuốt trên không, triển khai ra xung quanh.
Đón đám mây đen to lớn kia, Nữ đế Cửu Trùng Thiên và Các chủ Bạch Du Nhiên của Lang Gia Các, Khương Thánh Nhân Tiên Minh tăng cao tinh thần, thoáng liền đứng lên, Bạch Hồ Kiếm Thủ và Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại mới vừa xử lý đối thủ, lúc này cũng đưa mắt nhìn lại, có vẻ kích động hứng thú, như muốn giao thủ với vị Ma Chủ này.
Chỉ có lão đầu nhi hút thuốc kia, vẫn ngồi nơi đó hút thuốc.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, thân hình của Ma Chủ tăng vọt nhưng không ra tay, mà như một đám mây đen che khuất hư không, tiếng nói vang vọng từ không trung vọng xuống.
- Chuyện cười, chuyện cười! Tiên đạo các ngươi nhiều năm như vậy không có biện pháp bắt chúng ta, lẽ nào thật sự vì chúng ta liên minh với Thần tộc sao? Ha ha, ma tức bất diệt, Thiên Nguyên không yên, chỉ cần ma tức vẫn còn, chúng ta vĩnh viễn không chết, hôm nay nếu các ngươi đã muốn tiêu diệt Ma địa, ta liền để cho các ngươi nếm thử cảm giác ma tức tứ tán, thiên hạ bất an.
Vừa nói chuyện vừa lấy thần niệm thiêu động sức mạnh nào đó, xung quanh nhất thời gió nổi mây vần.
Ma tức vô tận gồ lên như mất đi căn cơ, bắt đầu tuôn ra xung quanh, không ngừng bộc phát ra vòng xoáy cực lớn.
Đệ tử Tiên đạo đang ác chiến trong chùm ma tức này, cùng nhau ngẩn ra, nghĩ đến một cái khả năng.
Không biết có bao nhiêu người, thay đổi sắc mặt.
Thì ra Ma Chủ có ý đồ này.
Mãi đến lúc này, hắn ta còn chưa liều mạnh sinh tử nhưng đã nổ lực phân tan ma tức khắp Thiên Nguyên, dù sao từ thế cục hôm nay, bọn họ tụ tập ma tức ở đây, đối với hai bên đều có chỗ tốt, đối với ma vật mà nói, ma tức càng đậm, thực lực càng mạnh, còn đối với Thiên Nguyên thì ma tức tụ lại một chỗ, cũng có thể phòng ngừa nó bay ra bốn phía, gây náo loạn thiên hạ.
Ma Chủ nói không sai, Ma Ngẫu có thể chém giết, ma vật cũng có thể quét sạch.
Nhưng khó khăn, là giải quyết ma tức.
Chỉ cần bây giờ hắn tản ma tức đi, vô số ma vật có thể mượn cơ hội chạy trốn, gây họa khắp thiên địa.
Đợi đến khi đại kiếp nạn hàng lâm, bọn họ vẫn có thể chiếm đoạt thiên hạ.
Đây mới là thứ khó thanh trừ nhất của Ma địa.
Vừa bắt đầu, Tiên đạo mạo hiểm bày xuống Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, chính là phòng ngừa điều này xuất hiện, dù như thế nào, Ma địa cũng đã nhìn thấy dụng ý của Tiên đạo, sớm làm khó dễ, quấy rầy kế hoạch kia, cho nên bây giờ khắc chế hắn không được...
Chương 1955 Huyền Thiên Trản (1)
- Lão quỷ này, quả nhiên vẫn không có can đảm ra tay!
Chúng tu phía dưới đều đã phát hiện ý đồ của Ma Chủ, mấy vị cao nhân kia thì càng không cần phải nói.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người, bọn họ cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ lắc đầu thở dài, như cảm thấy mất mát vì không thể xem Đạo chủ Đông Hoàng Sơn giao thủ với Ma Chủ.
- Sớm nằm trong dự liệu!
Khương Thánh Nhân Tiên Minh lắc đầu, hiển nhiên ma tức xung quanh đã mất khống chế, bắt đầu tản đi, biết Ma Chủ đã rút định tử đi khỏi vùng Ma địa, không giống Ma Tức Hồ trước kia, trước đây Tiên Minh cũng dựa vào định tử ổn định ma tức, nhưng bây giờ, khi Ma Chủ xuất hiện, chính hắn cũng đã thành định tử, mà ma tức vô tận liền tụ tán tùy tâm.
- Như vậy cũng tốt, đúng lúc có thể thử uy lực của kiện pháp bảo kia.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên lười biếng nói, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy bạch ngọc, không biết vô tình hay cố ý, quay đầu liếc mắt nhìn lên.
Phía nam dường như mơ hồ có đạo uẩn cuộn trào.
Vẻ mặt Khương Thánh Nhân Tiên Minh cũng trở nên hơi cảm khái, trầm thán nói:
- Trên một kiếp nguyên, Thiên Khiển Côn Luân Sơn, đã làm mất đi bao nhiêu hi vọng, nhưng một kiếp nguyên này, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đặc cách người có kiến thức trong thiên hạ hội tụ ở Côn Luân Sơn, tiêu hao hết vô số tâm huyết, thôi diễn phương pháp hóa giải ma tức, cũng không biết tự tin của hắn có từ đâu, lại nhận định Thiên Khiển sẽ không hàng lâm, càng không nghĩ tới chính là...
- Hắn lại thật sự có đoạt được...
Gió to hoành lên, tình cảnh vô cùng bi thảm.
Sau khi Ma Chủ rút định tử của chùm ma tức này đi, toàn bộ Ma địa tựa như sóng cuốn mây trào.
Vốn khu vực ma tức bị cầm cố, vào lúc này bỗng nhiên mất khống chế, đan xen va chạm, không biết hình thành bao nhiêu hắc khí khủng khiếp, tiếng phần phật thổi qua, bên trong gió to có vô số ma vật bị cuốn lên, thân bất do kỷ, ma tức phân tán ra khắp bốn phía, toàn bộ chiến trường đột nhiên xuất hiện cuồng phong, trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bên trong chiến trường này, cho dù vô số tu sĩ Tiên đạo, vào lúc này cũng cực kỳ gian nan, những người tu vi thấp căn bản không ổn định được thân hình, ngay cả những chiếc pháp chu cũng đều bị cuồng phong phá nát, tiếng kêu vang vọng.
- Ha ha, các ngươi muốn tiêu diệt Ma địa của chúng ta, ta cũng để Thiên Nguyên các ngươi không có ngày mai...
Tiếng nói Ma Chủ vang vọng trên bầu trời, như giữa cõi U Minh.
Ai cũng không biết hắn ở chỗ nào, lại càng không biết hắn trông ở nơi nào trong ma tức vô tận..
Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đã chuẩn bị xong, vì nguyên nhân nào đó đã bị Ma địa nhìn thấu, đồng thời đánh vỡ, vì thế bây giờ Tiên đạo mạnh hơn, cũng không cách nào khống chế ma vật, thì lần vây quét này sẽ thất bại, những ma vật sẽ trốn về bốn phương tám hướng, Ma Chủ cũng ẩn nấp, đợi đến lúc đại kiếp nạn hàng lâm, khiến thiên hạ loạn lạc.
Nghĩ như vậy, mọi người vô cùng lo lắng.
Ngay vào lúc này, phía nam trong hư không, mơ hồ có gợn sóng đạo uẩn truyền tới.
Lúc đầu nó giống như một tia sáng mờ nhạt, về sau giống như một tấm lụa trắng, mà đạo uẩn kia càng lúc càng mở rộng, như một đám mây mở ra, che đậy cả bầu trời rộng lớn.
Trong khói đen tràn ngập sẽ xuất đạo uẩn thế này khiến mọi người ngẩn ra.
Mọi người đều tập trung nhìn phía nam bầu trời.
- Thiên Nguyên có chuyện quan trọng hơn để làm, không rảnh chơi trò chơi cùng các ngươi.
Bên trong một tia bạch quang, tiếng nói bình thản vang lên.
Đệ tử Tiên đạo có tu vi nhìn sáng chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, căn bản nhìn không rõ ràng, còn những người tu vi cao có thể nhìn thấy, bên trong một tia bạch quang, có một người đàn ông trung niên trên người mặc quái bào, trong tay hắn cầm một chiếc đèn dầu bằng đồng, chậm rãi đạp lên hư không mà đến. Người này vóc người thon gầy, khuôn mặt thanh tú, hai mắt sâu không đáy, một thân đạo uẩn quấn quanh người, bất luận đi tới nơi nào, cũng giống như trung tâm thiên địa, thậm chí nói bản thân hắn chính là thiên địa.
Mà ngọn đèn trong tay hắn lại lan ra ánh sáng trắng xóa.
Không giống những đèn bình thường, ánh đèn này như thực chất, từng sợi từng sợi, từ từ triển khai trên không trung.
- Vị kia là Dịch Lâu chủ?
Có người nhận ra người trung niên tay cầm ngọn đèn, ánh mắt lập tức trở nên vui mừng vô cùng.
Dịch Lâu chủ Ban Phi Diên, thủ tọa Ngọc Hư Cung Côn Luân Sơn.
Một ngàn năm trước, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn tuyên bố tiên chiến, phải tìm cao nhân thế gian, tái tụ Côn Luân Sơn, thôi diễn phương pháp hóa giải ma tức, thế lực Tiên đạo khắp nơi hầu hết vẫn phản đối, bởi vì khi trải qua hai kiếp người, đều đã quên chuyện xảy ra trên một kiếp nguyên. Lúc đó vì hội tụ vô số cao nhân ở Côn Luân Sơn, nỗ lực thôi diễn phương pháp hóa giải vĩnh viễn đại kiếp nạn mới gặp Thiên Khiển.
Khó khăn trên một kiếp nguyên có liên quan đến dã tâm.
Mà một kiếp nguyên này, Ma địa vẫn còn tồn tại, Thần tộc chưa diệt, là cuộc chiến khốc liệt nhất, dù Tiên đạo đầu nhập tất cả sức mạnh, cũng chưa chắc có được chiến công trong cuộc hỗn chiến này. Lúc này Đạo chủ Đông Hoàng Sơn bỏ ra bao nhiêu công sức, vùi đầu vào thôi diễn thế cục to lớn, dù là ai nhìn vào cũng cảm thấy hành vi này cực kỳ ngu xuẩn.
Lúc âm thanh này vang lên, trong hư không khói đen cuồn cuộn, vội vã bốc lên, lại như một luồng sương khói, hóa thành thân hình yêu ma cực lớn, bồng bềnh trên không trung, cuối cùng hóa thành một bóng mờ mày đen ngồi trên vương tọa, hai đạo ánh mắt như thực chất, từ trong khói đen bắn ra ngoài, lạnh lùng đảo qua đại quân ma vật và những thế lực khắp nơi, trong giọng nói nghe không ra tức giận.
- Đại kiếp nạn sắp hàng lâm, các ngươi không nên lưu lại nhân gian!
Đại Thánh Nhân Tiên Minh cười khẽ một tiếng, chậm rãi vung múa trúc bỗng màu xanh trong tay.
Hắn nói:
- Vì lẽ đó các ngươi cũng phải biết, ngày này cuối cùng cũng phải tới.
Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không biết các ngươi đã chuẩn bị tốt cho lần trả giá này chưa?
Khương Thánh Nhân Tiên Minh nghe xong lời này cũng chỉ cười không nói, ngắm nghía trúc trượng trong tay.
Mà một luồng sương khói biến thành bóng đen, ánh mắt như thực chất quét về phía trước, tiếng nói trầm trầm vang lên, mang theo vẻ ngột ngạt khó tả:
- Ba ngàn năm trước, chúng ta chỉ kém một chút, không thể đoạt nhân gian, bắt đầu từ khi đó, chúng ta biết được không thể cứu vãn, cũng biết trước đại kiếp nạn hàng lâm lần này, các ngươi nhất định sẽ đến, chỉ là, bản tọa chỉ muốn hỏi các ngươi một câu, cho dù bây giờ Ma địa không bằng Tiên đạo, nhưng các ngươi lại cần trả giá đại giới bao nhiêu mới có thể tiêu diệt chúng ta?
- Sau khi trả giá lớn như vậy đánh đổi, các ngươi còn mấy phần chắc chắn ứng đối đại kiếp nạn tiếp theo?
Một vệt bóng đen cũng có thể nói là Ma Chủ hóa thân, đệ tử các tông và sứ giả xung quanh nghe rõ, trong lòng ngột ngạt khó thở.
Rất rõ ràng, vị Ma Chủ này vô cùng thanh tỉnh.
Hắn cũng không nói cái gì mà Ma địa vô địch, nhất định sẽ đánh tan Tiên đạo các loại.
Hắn biết rất rõ, bây giờ Tiên đạo hưng thịnh, không nói Thập Tôn Tiên đạo cao cao tại thượng, mặc dù chỉ có đạo thống và thế gia khắp nơi bình thường, trải qua ba ngàn năm ngọn lửa chiến tranh mài giũa, cũng đều lần ra cao nhân. Cho nên bây giờ Ma địa hiển nhiên không phải là đối thủ của Tiên đạo, nhưng như lời hắn nói, tiêu diệt Ma địa sẽ khiến Tiên đạo trả giá cao, hắn đánh cược Tiên đạo có dám hay không trả giá đánh đổi này.
- Lựa chọn tượng tự, ba ngàn năm trước tiền bối đã từng làm.
Khương Thánh Nhân Tiên Minh nghe Ma Chủ nói chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt hắn vô cùng ung dung, nhưng lại như ẩn giấu vẻ kiêu ngạo khó tả.
- Khi đó bọn họ đối mặt thế cuộc càng hiểm trở hơn chúng ta lúc này, thế gian rộng lớn ngay cả tu sĩ Đại Thừa đều không có, Ma Ngẫu đại loạn nhiều hơn bây giờ, nhưng bọn họ vẫn là dứt khoát đưa ra quyết định, bọn họ...
Ánh mắt già nua chậm rãi liếc qua, nhìn xung quanh, giống như nhìn thấy bóng người đại chiến ba ngàn năm trước ở chỗ này, thở dài một hơi nói:
- Bọn họ ở chỗ này chiến với Ma Tôn, lấy tính mạng của chính mình, mở màn trận đại chiến kéo dài ba ngàn năm.
- Nếu bọn họ có thể vì nhân gian, mở màn trận đại chiến, vậy vì sao chúng ta không kết thúc trận đại chiến này?
- Dù sao...
Khương Thánh Nhân chậm rãi đưa tay đặt sau lưng, cười khẽ một tiếng, nói:
- Nhân gian bây giờ đã rất cường đại!
Ma Chủ hóa thân bên trên vương tọa, bỗng nhiên ma tức vô tận trào chuyển động.
Mà Khương Thánh Nhân vào lúc này lại cười càng thong dong:
- Cường đại đến tiêu diệt Ma địa ngươi, cũng sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thất!
Lời nói này thực sự có chút bá đạo và tự tin, khiến Ma Chủ nghe xong liền trầm mặc.
Hắn thở dốc, tiếng nói thô to trầm lại, có thể nhìn ra được trong lòng hắn vô cùng tức giận.
- Tiên đạo hiện tại vô cùng cường đại, nhưng không thể lấy sức một người xoay chuyển thế cuộc Thiên Nguyên.
Qua rất lâu, tiếng nói Ma Chủ lại nặng nề vang lên:
- Hôm nay nếu các ngươi muốn ra tay, ta thật muốn xem, đến khi viện quân Thần tộc đến, trong ngoài giáp công, nhân gian các ngươi cuối cùng còn lại bao nhiêu người để đối kháng đại kiếp nạn.
Nhìn vẻ mặt cuồng loạn của Ma Chủ, Khương Thánh Nhân nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Ma địa các ngươi dựa vào lôi kéo Thần tộc, đã kéo dài hơi tàn rất lâu...
Khương Thánh Nhân không nói gì nhưng bên trong đất trời, một giọng nói từ xa xôi truyền đến.
Ma tức cuồn cuộn đẩy ra một phương, lộ ra người mặc giáp vàng Tiên quân.
Bên trong Tiên quân chen chúc vương tọa, phía trên bức rèm che buông xuống, khi rung chuyển bức rèm che lay động, người ta mới có thể nhìn thấy, người ngồi trên vương tọa là một cô gái mặc áo đỏ, tóc nàng bạc trắng, khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, đỉnh đầu đội Long quan, trên người từ có khí phách vô hình, lay động hoàng uy, dường như thiên hạ to lớn này đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Đón Ma Chủ, nàng từ xa đến gần, chậm rãi trả lời:
- Chỉ tiếc, lần này sợ là không thể để cho ngươi toại nguyện, trong ba ngàn năm này, cho dù Thần tộc liên minh với các ngươi, e là bọn hắn cũng sợ bị Thiên Nguyên Tiên đạo tiêu diệt mà thôi, nhưng bây giờ đại kiếp nạn sắp giáng xuống, bọn họ cũng sẽ lo lắng Ma địa các ngươi cường thế lần nữa, tiêu diệt nhân gian, sẽ không lưu lại đường sống cho bọn hắn.
Ma Chủ hóa thân hơi ngẩn người, gầm thét nói:
- Bọn họ không sợ Ma địa tiêu diệt, kế tiếp liền đến phiên bọn họ?
- Sợ!
Nữ tử trên vương tọa nhẹ nhàng nói:
- Vì thế ta mới đại diện cho Tiên đạo, ký kết khế ước cùng bọn họ.
- Khế ước?
Chương 1952 Nói không sai
Ma Chủ trầm mặc rất lâu, trong kẽ răng mới đẩy ra hai chữ.
Tuy chỉ có hai chữ, lại như cho thấy rất nhiều nghi vấn.
Tiên đạo và Thần tộc, làm sao có khả năng đạt thành khế ước?
Nếu thật sự nói đến, thù hận giữa Tiên đạo và Thần tộc càng lúc càng to lớn, bởi vì đại kiếp nạn Thiên Nguyên, tất cả căn nguyên tai họa từ chính Thần tộc mà ra, chính bọn họ đã hạ kiếp nạn xuống Thiên Nguyên, bọn họ hại Thiên Nguyên hết đời này qua đời khác, mà đây cũng là nguyên nhân Thần tộc nhất định phải liên thủ với Ma địa, lẽ nào bọn họ thật sự tin tưởng, không có Ma địa, bọn họ có thể sống hòa bình cùng Tiên đạo sao?
- Dù sao bọn họ cũng là người.
Nữ đế ngồi trên vương tọa nhẹ nhàng nói, mang theo vẻ châm chọc.
- Chỉ cần là người đều có thể nói chuyện, có điều các ngươi thì khác…
Nàng nói, trong nụ cười như mang theo vẻ giễu cợt.
- Các ngươi cũng từng là người, nhưng bây giờ là người chết, lựa chọn không giống chúng ta, vì thế đến lúc mấu chốt, đương nhiên phải thanh trừ các ngươi trước.
-...
Khi Nữ đế Cửu Trùng Thiên nói ra những lời này thì có giọng nói từ phía tây truyền đến.
Chủ nhân của giọng nói kia dường như đến cùng Nữ đế.
Chúng tu nhìn về phía tây, liền nhìn thấy một đoàn đoàn kim quang chói mắt, như từng vòng mặt trời từ trong hắc vụ nhảy ra ngoài, nhìn kỹ hơn có thể thấy bên trong mây vàng kia có từng loạt tướng sĩ mặc giáp vàng, hào quang vạn trượng, không giống tu sĩ Tiên đạo, dường như bọn họ sinh ra không phù hợp với vùng thế giới này, dù là nhân gian ba ngàn năm, vẫn cứ không giống như thuộc về nhân gian.
Đại quân Thần tộc cũng tới!
Đúng như Nữ đế Cửu Trùng Thiên nói, nàng đã ký kết khế ước.
Nếu khế ước đã kí xuống, như vậy Thần tộc cũng phải đi qua tận rồi.
Đây không phải là trận chiến của Thiên Nguyên, mà là cuộc chiến giữa con người và Hắc Ám chuyển sinh.
- Quả nhiên vẫn phải đến một bước này.
Ma Chủ trầm mặc rất lâu, hắn không chất vấn liên minh ba ngàn năm Thần tộc tại sao lại bỗng nhiên phản bội, như hoàn toàn tiếp nhận lời giải thích của Nữ đế Cửu Trùng Thiên, hắn chỉ nặng nề thở dài một tiếng, sau đó liền chậm rãi ngẩng đầu lên, bộ dáng phẫn uất vô cùng, ánh mắt đảo qua các đạo thống khắp nơi, cuối cùng dừng lại một hướng khác, dừng lại nơi người ta rất khó phát hiện.
Sau đó, hắn nặng nề mở miệng:
- Vậy thì xem nhân gian này đến tột cùng rơi vào tay ai.
Vừa dứt lời, bàn tay hắn giơ lên, sau đó tầng tầng rơi xuống.
- Đùng, đùng, đùng.
Cũng vào lúc này, tiếng trống trận ở phía sau Tiên đạo nặng nề truyền đến.
Ma Biên trống trận vang lên trong Ma địa U Châu, tiếng vang hùng hồn như sấm rền từ thiên ngoại áp xuống.
- Giết!
Khi các đạo thống và tu sĩ Thánh địa nghe tiếng trống nổi lên, tất cả đều hò hét vang dội.
Rồi sau đó, vô số ánh sáng Tiên bảo bạo phát ra, các tu sĩ đạo thống gồ lên một thân pháp lực, đan xen vào nhau, hình thành cơn cuồng phong dữ dội, tung hoành trên vùng chiến trường, ngay cả ma tức khắp nơi cũng bị cuồng phong này xé nát, vô số người hình thành hắc tuyến, sóng lớn mãnh liệt, nghiền ép về phía trước.
Những ma vật thấy thế, rít gào kêu lên, liên tiếp tiến lên đón.
Trong ma vật, từng đạo bóng người lay động, tất cả Ma Hầu, lúc này cũng xông về phía trước.
Có điều đối phương có Ma Hầu, Tiên đạo một phương, đồng dạng cũng có cường giả đạo thống.
Bọn họ đều có khí độ thong dong, tìm một kẻ địch tiến lên nghênh tiếp, thần thông đạo pháp triển khai, chiến cùng đối phương.
Đại chiến diễn ra, vô cùng tàn khốc.
Mấy người đạo chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan, Lão tổ tông Vong Tình Đảo Ngô Phi, Bát Hoang thành chủ Vi Long Tuyệt, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại, Bạch Hồ Kiếm Thủ đều không nói một lời đã ra tay, tới nơi ma tức cuồn cuộn trong thiên địa đối kháng Ma Hầu, đến thời khắc này, bọn họ càng hiển lộ ra một thân thông thiên tạo hóa, mạnh mẽ đối kháng ma tức cuồn cuộn xung quanh, mà ở trước mặt Ma Hầu vẫn không rơi xuống thế hạ phong.
Mà trừ bọn họ ra cũng có một vài người chỉ lướt qua xem trận chiến, không vội vã ra tay, giống như mưu sĩ Tông Thập Cân trong đại quân Thiên Ma lúc này lại hút thuốc, cười híp mắt nhìn trận đại chiến, không chút sốt ruột.
Lang Gia Các chủ Bạch Du Nhiên, vào lúc này cũng ngồi trong xe ngựa, quan sát chiến trận biến hóa.
Ma địa đã sớm chuẩn bị cho trận chiến này, ma vật khắp nơi đều điều đến, nhưng đúng như Khương Thánh Nhân nói, chênh lệch chính là chênh lệch, bây giờ sức mạnh Tiên đạo vô cùng mạnh mẽ, dù điều động mạnh mẽ bọn chúng đi qua, Ma địa vẫn không thể chống đỡ được, trận đại chiến này từ lúc vừa mới bắt đầu triển khai, đã lộ rõ sự chênh lệch, Tiên đạo mở ra tư thế nghiền ép.
Dường như u ác tính ba ngàn năm trong Thiên Nguyên, thật sự sẽ bị rút đi trong lần đại chiến này.
- Xì...
Vạn Hóa Ma Hầu, người mặc áo tơi da người đấu hơn trăm hiệp với Bạch Hồ Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì, hiển nhiên không địch lại, liền tháo da áo sau người, ném mạnh về phía không trung, trên áo tơi, những người kia lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ, sau đó há to miệng, nuốt ma tức xung quanh vào, nuốt vào ma tức càng ngày càng nhiều thì Vạn Hóa Ma Hầu càng mạnh hơn, thân hình càng ngày càng cao lớn, đến cuối cùng hắn cao đến trăm trượng, giống như một cự nhân đỉnh thiên lập địa.
Một tiếng nổ ầm vang, hắn đánh một quyền về phía trước, đè ép hư không, thiên địa như muốn đổ nát.
Chương 1953 Ma tức phun trào thiên hạ loạn (1)
Nhưng Bạch Hồ Kiếm Thủ đón một kiếm này, ánh mắt vô cùng yên tĩnh, sau đó chậm rãi chém một kiếm chém về phía trước.
Trong tay hắn nắm một thanh kiếm đen!
Khi một kiếm chém về về trước, thanh kiếm đen bỗng nhiên dần trở nên mờ ảo, như băng bị hòa tan.
Lúc hắn chém ra một kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn biến mất.
Nhưng bên trong đất trời, đồng thời phun trào kiếm ý vô tận, giống như thanh kiếm kia biến mất từ trong tay hắn nhưng đồng thời lại hóa ra kiếm ý ở khắp đất trời. Trong chốc lát, gió là kiếm, mây là kiếm, trên đất trên cát là kiếm, những Kiếm vực bao phủ bên trong hài cốt ma vật là kiếm, thậm chí ngay cả Hắc Ám ma tức phun trào bên trong Ma địa cũng đều là kiếm.
Cú đấm của Vạn Hóa Ma Tôn vô cùng nặng, nhưng không chạm được đến người Bạch Hồ Kiếm Thủ đã chậm rãi dừng lại.
Trên người hắn bỗng nhiên nứt toạc ra vô số vết thương, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Bạch Hồ Kiếm Thủ không để ý tới hắn, xoay người đi đến đối thủ kế tiếp.
Sau lưng hắn, thân hình Vạn Hóa Ma Tôn rung động, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên thân hình sụp xuống như phòng ốc bị sụp đổ.
Tất cả những thứ này đều nằm trong dự đoán của Bạch Hồ Kiếm Thủ nên hắn cũng không chút kinh ngạc.
Vào lúc này, hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, tự lẩm bẩm:
- Các ngươi cầu kiếm, ta cũng cầu kiếm, các ngươi cầu được trong đất trời, chỉ cầu được một kiếm, ta cũng cầu bên trong đất trời, vạn vật đều là kiếm, thật không cam lòng, cũng không biết ngươi bây giờ có còn hay không, nếu còn ta nhất định phải cùng ngươi nâng cốc nói chuyện vui vẻ, để ngươi nhận xét kiếm đạo mà ta khổ sở cầu được.
Qua rất lâu, hắn mới hít sâu một hơi nói tiếp.
- Đã lâu rồi ta chưa từng uống rượu!
Đại chiến diễn ra, gió tanh mưa máu xuất hiện vô số.
Sự tình đã phát triển đến trình độ này, hai bên cũng không ai lưu thủ, tu sĩ và ma vật chiến đấu vô cùng khốc liệt, cao thủ khắp nơi cũng tự lựa chọn đối thủ cho chính mình, dù là Ma Hầu, hay Ma Ngẫu đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư đều bị chúng tu quấn lấy, mỗi người triển khai thần thông đạo pháp, tà thuật quỷ dị, không để ý bản thân, hăng hái lao vào cuộc chiến.
Tông chủ Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan ác chiến với Độc Giác Ma Hầu hơn nửa ngày, khó phân thắng bại, rốt cục thừa dịp rụt rè của Độc Giác Ma Hầu, nắm bắt cơ hội, một thân đạo bào tung bay, sấm sét cuồn cuộn, từ giữa không trung hoành chọc tới, một chưởng vỗ hướng về phía hậu tâm Độc Giác Ma Hầu.
Độc Giác Ma Hầu cũng hiểu được uy lực thế nào, khó chịu rống lên, bỗng nhiên khắp toàn thân ma tức vô tận tăng vọt, trong lúc giao thủ độc giác trên trán phá tan máu thịt bay lên, ở không trung tỏa ra tử ý, như một đóa pháo hoa màu đen nở rộ.
Một sừng kia cũng là Ma bảo lợi hại, trên không trung xoay tròn, liền đánh về phía Lục Thanh Quan.
Lục Thanh Quan rùng mình một cái, muốn thu thế phòng ngự, nhưng lại không nghĩ đến, một chiếc sừng bay đến giữa không trung, đang tích trữ sức mạnh vô cùng to lớn, bỗng nhiên lập tức mất đi khống chế, vòng quanh rồi rơi xuống dưới, đúng lúc bên dưới có một lão giả dáng vóc cao gầy đang đứng hút thuốc, ngẩng đầu nhìn thấy độc giác, liền cười hì hì tung ống tay áo ra.
Động tác này thoạt nhìn cũng không có gì thần kỳ, nhưng tay áo lớn vung lên, đón gió căng phồng lên, không ngờ độc giác lại nhẹ nhàng rơi vào trong tay áo của hắn, không một tiếng động. Lão giả gầy gò như tiện tay lượm một món đồ chơi nhỏ, vô cùng nhẹ nhàng.
- Ngươi...
Độc Giác Ma Hầu thấy tình cảnh này, con ngươi muốn bay ra ngoài.
Lục Thanh Quan cũng vô cùng kinh ngạc, trố mắt há hốc mồn nhìn lão giả gầy gò kia.
Lão giả gầy gò nhìn vào tay áo của hắn, ra hiệu không cần khách khí, mấy chiếc răng rụng vô cùng dễ thấy.
Lục Thanh Quan cười bất đắc dĩ, gật đầu nhìn hắn rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Một thân pháp lực khuấy động, trong không trung hình thành một cơn lốc, cuồn cuộn lay động cuộn về phía trước, bên trong chen lẫn lôi ý vô tận, mạnh mẽ bao phủ Độc Giác Ma Hầu bên trong, chỉ nghe Độc Giác Ma Hầu tức giận rít gào, thống khổ giãy dụa, nhanh chóng tế luyện Ma bảo tâm huyết, lại không có năng lực chống đỡ, miễn cưỡng bị hóa thành tro bụi...
Lục Thanh Quan tiêu diệt Độc Giác Ma Hầu xong cũng thở hồng hộc, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lão giả gầy gò kia lại không nhìn về bên này, hắn quay đầu đi, nhìn nơi khác đang đại chiến. Ở nơi đó, Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại đang cầm đại đao trong tay, đón nhận Câu Sắt Ma Hầu lưng mọc bạch cốt đuôi bò cạp, dưới tay vị Ma Hầu này có mấy vạn đại quân, mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía Thiên Ma Quân, khí thế vô cùng hung hãn, ma tức cuồn cuộn.
Nhưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại lại chỉ có một người một đao, tay ôm lọ hoa, lơ lửng giữa không trung.
Thân hình hắn cao to, nhìn giống như hòn núi đen.
- Tránh ra...
Câu Sắt Ma Hầu trầm giọng nói, tiếng kêu phát ra khó phân biệt nam nữ, đuôi bò cạp sau lưng đột nhiên từ phía sau lưng dò xét đi ra.
Đuôi bò cạp vừa ra, liền hóa ra vô số đuôi, không nhìn rõ được bao nhiêu, một số từ giữa không trung giết đến, một số bay lên trời cao vòng xuống, một số xoay chuyển trái phải, cũng có một số chui vào dưới nền đất, vươn hết về phía trước, cuối cùng dừng lại sau lưng Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại, trong lúc nhất thời, công kích không có khe hở.
Chương 1954 Ma tức phun trào thiên hạ loạn (2)
Mà đón thế tấn công vô cùng quỷ dị này, mí mắt Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại không chớp một cái.
Hắn cũng không có hành động gì ứng đối, chỉ nhấc đại đao lên, hành thật chém xuống một đao.
Ầm ầm!
Khi một đao chém xuống, đột nhiên bên trong đất trời, hư không sụp xuống, Hồng Liên hỏa diễm theo một đao này nghiền ép về phía trước.
Toàn bộ hư không đều hóa thành biển Hồng Liên, hư không trở nên vặn vẹo, Câu Sắt Ma Hầu nhìn thấy tình thế không ổn, một khuôn mặt nửa âm nửa dương lộ ra vẻ nghi ngờ hoảng loạn, vội vã muốn chạy trốn, nhưng sao có thể chạy dưới thanh đao nhanh đến vô cùng kia, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã bị một đao chém thành mảnh vỡ, rồi sau đó vô số Hồng Liên Nghiệp Hỏa như biển, cuốn về phía trước.
Xoẹt...
Ma vật sau lưng Câu Sắt Ma Hầu vô tận, tất cả đều bao phủ trong biển lửa.
Chờ đến khi hỏa ý tản đi, trước mắt chỉ còn lại mảnh đất bị đốt cháy khét, hơn vạn ma vật không còn sót lại chút gì.
Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại thu rồi đao, chậm rãi xoay người trở về quân trận.
Khóe mắt lão giả hút thuốc giật giật, đập đập đầu tẩu, nói:
- Cũng không phải ta nói ngươi, tu hành lâu như vậy, thủ đoạn thực đơn giản, thấy ai cũng chém qua một đao, không biết dùng phương pháp nào để đỡ tốn sức lực sao?
Một lát sau Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại mới trả lời.
- Ta, trời sinh khí lực lớn, không cần tỉnh!
Lão đầu tử hút thuốc nhất thời không biết nói cái gì.
...
...
Từng Ma Hầu chết trong cuộc đại chiến, ma vật khác càng khó chống đỡ, thật sự đúng như Khương Thánh Nhân Tiên Minh nói, bây giờ lực lượng của Tiên đạo quá mạnh mẽ, cường đại đến nổi chỉ cần Ma địa không liên thủ với Thần tộc thì hoàn toàn không có tư cách chống đỡ sức mạnh của Tiên đạo, mạnh đến nổi không cần Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, chỉ mạnh mẽ nghiền ép đi vào, cũng đủ để dẹp yên Ma địa.
Trước thế tiến công này, dù Ma địa tuyệt vọng như thế nào, phẫn nộ thế nào cũng không làm nên chuyện.
Mà dù như vậy, trong Tiên đạo vẫn còn vài vị cao nhân chưa từng ra tay.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên vẫn ngồi ngay ngắn trên vương tọa, mắt nhìn thẳng, dường như không để mắt đến cuộc đại chiến, nàng chỉ chú ý đến ma tức bất định mờ mịt trước cửa đồng, đó là nơi Ma Chủ hóa thân.
Mà Các chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên, vào lúc này cũng chỉ lơ đãng xem xét, dường như đang đánh giá xem hắn có nên ra tay không.
Khương Thánh Nhân Tiên Minh cũng tìm một nơi ngồi xuống, móc một đùi gà đầy mỡ từ trong ngực ra ăn.
- Ha ha ha ha...
Hiển nhiên thế cuộc đã không thể nào nghịch chuyển, vào lúc này, trước cửa đồng lớn, Ma Chủ cười một cách điên cuồng.
- Khá lắm Tiên đạo, khá lắm Thần tộc, các ngươi thật sự cho rằng có thể nhờ vào một trận đại chiến này là có thể thắng được sao?
Tiếng hét của hắn vang lên, ma tức cuồn cuộn tăng vọt, liên tục mở rộng về phía không trung, như một đoàn ma vân vặn vẹo bất định, giương nanh múa vuốt trên không, triển khai ra xung quanh.
Đón đám mây đen to lớn kia, Nữ đế Cửu Trùng Thiên và Các chủ Bạch Du Nhiên của Lang Gia Các, Khương Thánh Nhân Tiên Minh tăng cao tinh thần, thoáng liền đứng lên, Bạch Hồ Kiếm Thủ và Thiên Ma Tôn Đại Tự Tại mới vừa xử lý đối thủ, lúc này cũng đưa mắt nhìn lại, có vẻ kích động hứng thú, như muốn giao thủ với vị Ma Chủ này.
Chỉ có lão đầu nhi hút thuốc kia, vẫn ngồi nơi đó hút thuốc.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, thân hình của Ma Chủ tăng vọt nhưng không ra tay, mà như một đám mây đen che khuất hư không, tiếng nói vang vọng từ không trung vọng xuống.
- Chuyện cười, chuyện cười! Tiên đạo các ngươi nhiều năm như vậy không có biện pháp bắt chúng ta, lẽ nào thật sự vì chúng ta liên minh với Thần tộc sao? Ha ha, ma tức bất diệt, Thiên Nguyên không yên, chỉ cần ma tức vẫn còn, chúng ta vĩnh viễn không chết, hôm nay nếu các ngươi đã muốn tiêu diệt Ma địa, ta liền để cho các ngươi nếm thử cảm giác ma tức tứ tán, thiên hạ bất an.
Vừa nói chuyện vừa lấy thần niệm thiêu động sức mạnh nào đó, xung quanh nhất thời gió nổi mây vần.
Ma tức vô tận gồ lên như mất đi căn cơ, bắt đầu tuôn ra xung quanh, không ngừng bộc phát ra vòng xoáy cực lớn.
Đệ tử Tiên đạo đang ác chiến trong chùm ma tức này, cùng nhau ngẩn ra, nghĩ đến một cái khả năng.
Không biết có bao nhiêu người, thay đổi sắc mặt.
Thì ra Ma Chủ có ý đồ này.
Mãi đến lúc này, hắn ta còn chưa liều mạnh sinh tử nhưng đã nổ lực phân tan ma tức khắp Thiên Nguyên, dù sao từ thế cục hôm nay, bọn họ tụ tập ma tức ở đây, đối với hai bên đều có chỗ tốt, đối với ma vật mà nói, ma tức càng đậm, thực lực càng mạnh, còn đối với Thiên Nguyên thì ma tức tụ lại một chỗ, cũng có thể phòng ngừa nó bay ra bốn phía, gây náo loạn thiên hạ.
Ma Chủ nói không sai, Ma Ngẫu có thể chém giết, ma vật cũng có thể quét sạch.
Nhưng khó khăn, là giải quyết ma tức.
Chỉ cần bây giờ hắn tản ma tức đi, vô số ma vật có thể mượn cơ hội chạy trốn, gây họa khắp thiên địa.
Đợi đến khi đại kiếp nạn hàng lâm, bọn họ vẫn có thể chiếm đoạt thiên hạ.
Đây mới là thứ khó thanh trừ nhất của Ma địa.
Vừa bắt đầu, Tiên đạo mạo hiểm bày xuống Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, chính là phòng ngừa điều này xuất hiện, dù như thế nào, Ma địa cũng đã nhìn thấy dụng ý của Tiên đạo, sớm làm khó dễ, quấy rầy kế hoạch kia, cho nên bây giờ khắc chế hắn không được...
Chương 1955 Huyền Thiên Trản (1)
- Lão quỷ này, quả nhiên vẫn không có can đảm ra tay!
Chúng tu phía dưới đều đã phát hiện ý đồ của Ma Chủ, mấy vị cao nhân kia thì càng không cần phải nói.
Nhưng ngoài dự đoán mọi người, bọn họ cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ lắc đầu thở dài, như cảm thấy mất mát vì không thể xem Đạo chủ Đông Hoàng Sơn giao thủ với Ma Chủ.
- Sớm nằm trong dự liệu!
Khương Thánh Nhân Tiên Minh lắc đầu, hiển nhiên ma tức xung quanh đã mất khống chế, bắt đầu tản đi, biết Ma Chủ đã rút định tử đi khỏi vùng Ma địa, không giống Ma Tức Hồ trước kia, trước đây Tiên Minh cũng dựa vào định tử ổn định ma tức, nhưng bây giờ, khi Ma Chủ xuất hiện, chính hắn cũng đã thành định tử, mà ma tức vô tận liền tụ tán tùy tâm.
- Như vậy cũng tốt, đúng lúc có thể thử uy lực của kiện pháp bảo kia.
Nữ đế Cửu Trùng Thiên lười biếng nói, ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy bạch ngọc, không biết vô tình hay cố ý, quay đầu liếc mắt nhìn lên.
Phía nam dường như mơ hồ có đạo uẩn cuộn trào.
Vẻ mặt Khương Thánh Nhân Tiên Minh cũng trở nên hơi cảm khái, trầm thán nói:
- Trên một kiếp nguyên, Thiên Khiển Côn Luân Sơn, đã làm mất đi bao nhiêu hi vọng, nhưng một kiếp nguyên này, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn đặc cách người có kiến thức trong thiên hạ hội tụ ở Côn Luân Sơn, tiêu hao hết vô số tâm huyết, thôi diễn phương pháp hóa giải ma tức, cũng không biết tự tin của hắn có từ đâu, lại nhận định Thiên Khiển sẽ không hàng lâm, càng không nghĩ tới chính là...
- Hắn lại thật sự có đoạt được...
Gió to hoành lên, tình cảnh vô cùng bi thảm.
Sau khi Ma Chủ rút định tử của chùm ma tức này đi, toàn bộ Ma địa tựa như sóng cuốn mây trào.
Vốn khu vực ma tức bị cầm cố, vào lúc này bỗng nhiên mất khống chế, đan xen va chạm, không biết hình thành bao nhiêu hắc khí khủng khiếp, tiếng phần phật thổi qua, bên trong gió to có vô số ma vật bị cuốn lên, thân bất do kỷ, ma tức phân tán ra khắp bốn phía, toàn bộ chiến trường đột nhiên xuất hiện cuồng phong, trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bên trong chiến trường này, cho dù vô số tu sĩ Tiên đạo, vào lúc này cũng cực kỳ gian nan, những người tu vi thấp căn bản không ổn định được thân hình, ngay cả những chiếc pháp chu cũng đều bị cuồng phong phá nát, tiếng kêu vang vọng.
- Ha ha, các ngươi muốn tiêu diệt Ma địa của chúng ta, ta cũng để Thiên Nguyên các ngươi không có ngày mai...
Tiếng nói Ma Chủ vang vọng trên bầu trời, như giữa cõi U Minh.
Ai cũng không biết hắn ở chỗ nào, lại càng không biết hắn trông ở nơi nào trong ma tức vô tận..
Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận đã chuẩn bị xong, vì nguyên nhân nào đó đã bị Ma địa nhìn thấu, đồng thời đánh vỡ, vì thế bây giờ Tiên đạo mạnh hơn, cũng không cách nào khống chế ma vật, thì lần vây quét này sẽ thất bại, những ma vật sẽ trốn về bốn phương tám hướng, Ma Chủ cũng ẩn nấp, đợi đến lúc đại kiếp nạn hàng lâm, khiến thiên hạ loạn lạc.
Nghĩ như vậy, mọi người vô cùng lo lắng.
Ngay vào lúc này, phía nam trong hư không, mơ hồ có gợn sóng đạo uẩn truyền tới.
Lúc đầu nó giống như một tia sáng mờ nhạt, về sau giống như một tấm lụa trắng, mà đạo uẩn kia càng lúc càng mở rộng, như một đám mây mở ra, che đậy cả bầu trời rộng lớn.
Trong khói đen tràn ngập sẽ xuất đạo uẩn thế này khiến mọi người ngẩn ra.
Mọi người đều tập trung nhìn phía nam bầu trời.
- Thiên Nguyên có chuyện quan trọng hơn để làm, không rảnh chơi trò chơi cùng các ngươi.
Bên trong một tia bạch quang, tiếng nói bình thản vang lên.
Đệ tử Tiên đạo có tu vi nhìn sáng chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, căn bản nhìn không rõ ràng, còn những người tu vi cao có thể nhìn thấy, bên trong một tia bạch quang, có một người đàn ông trung niên trên người mặc quái bào, trong tay hắn cầm một chiếc đèn dầu bằng đồng, chậm rãi đạp lên hư không mà đến. Người này vóc người thon gầy, khuôn mặt thanh tú, hai mắt sâu không đáy, một thân đạo uẩn quấn quanh người, bất luận đi tới nơi nào, cũng giống như trung tâm thiên địa, thậm chí nói bản thân hắn chính là thiên địa.
Mà ngọn đèn trong tay hắn lại lan ra ánh sáng trắng xóa.
Không giống những đèn bình thường, ánh đèn này như thực chất, từng sợi từng sợi, từ từ triển khai trên không trung.
- Vị kia là Dịch Lâu chủ?
Có người nhận ra người trung niên tay cầm ngọn đèn, ánh mắt lập tức trở nên vui mừng vô cùng.
Dịch Lâu chủ Ban Phi Diên, thủ tọa Ngọc Hư Cung Côn Luân Sơn.
Một ngàn năm trước, Đạo chủ Đông Hoàng Sơn tuyên bố tiên chiến, phải tìm cao nhân thế gian, tái tụ Côn Luân Sơn, thôi diễn phương pháp hóa giải ma tức, thế lực Tiên đạo khắp nơi hầu hết vẫn phản đối, bởi vì khi trải qua hai kiếp người, đều đã quên chuyện xảy ra trên một kiếp nguyên. Lúc đó vì hội tụ vô số cao nhân ở Côn Luân Sơn, nỗ lực thôi diễn phương pháp hóa giải vĩnh viễn đại kiếp nạn mới gặp Thiên Khiển.
Khó khăn trên một kiếp nguyên có liên quan đến dã tâm.
Mà một kiếp nguyên này, Ma địa vẫn còn tồn tại, Thần tộc chưa diệt, là cuộc chiến khốc liệt nhất, dù Tiên đạo đầu nhập tất cả sức mạnh, cũng chưa chắc có được chiến công trong cuộc hỗn chiến này. Lúc này Đạo chủ Đông Hoàng Sơn bỏ ra bao nhiêu công sức, vùi đầu vào thôi diễn thế cục to lớn, dù là ai nhìn vào cũng cảm thấy hành vi này cực kỳ ngu xuẩn.