-
Chương 116-120
Chương 116 Lên núi (1)
Ầm ầm...
Những yêu thú được phái xuống bắt bọn quý tộc dưới núi, thấy được Phương Nguyên đang lên núi, cũng lập tức lao về phía hắn, vô cũng hung dữ, đổ dồn về hắn giống như sóng biển, muốn bao phủ Phương Nguyên lại...
Đối mặt những hung hiểm trước mắt, chỉ trong chốt lát xung quanh Phương Nguyên sáng lên ánh lửa chói mắt, một con hỏa xà khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, vây quanh thân hình hắn. Trong vòng mười trượng xung quanh, tất cả yêu thú đều bị hỏa xà cuốn lấy, lông thú bắt lửa nhất thời bốc cháy vô cùng dữ dội, yêu thú thống khổ gầm rú, bắt đầu chạy loạn, hoàn toàn phá tan trận hình của yêu thú. Có rất nhiều yêu thú trời sinh vô cùng sợ hãi lửa, đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một con hỏa xà khổng lồ như vậy, làm cho bọn chúng không chút nghĩ ngợi liền quay đầu chạy về...
"Bá..."
Xuất hiện một con Thanh Vũ Ưng từ dưới núi đánh tới, hai cánh dang ra, khuất cả bầu trời.
Bàn tay Phương Nguyên nhấn một cái, một cơn cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện, yêu ưng hai cánh không chịu nổi gió lớn, chìm vào trong khe núi.
Thêm hai con trâu rừng từ đâu liều mạng húc tới, Phương Nguyên nhẹ nhàng búng một cái liền biến mất, hai con trâu rừng đụng vào nhau, đầu lâu vỡ vụn, sừng đứt gãy, mà Phương Nguyên nhanh chóng xuất hiện bên ngoài 10 trượng, thân hình mờ ảo...
Tay phải cầm kiếm, kiếm lướt tới đâu, tử thương tới đó!
Tay trái bấm pháp quyết, thần thông xuất hiện, yêu ma chung quanh đại loạn!
Động tác của Phương Nguyên từ kiếm thuật đến thi triển pháp thuật đều vô cùng bình thản không chút vội vã, tuy uy phong không bá đạo bằng lúc bọn Kỳ Khiếu Phong xông lên núi diệt yêu, càng không sử dụng pháp bảo phù triện chói mắt như bọn họ, hắn chỉ như một người phàm tục sử dụng kiếm, thi triển mấy đạo pháp thuật phẩm giai thấp nhất trong tiên môn, sau đó dựa vào một thân tu vi của mình chậm rãi bước tới phía đỉnh núi...
Thế nhưng bước đi của hắn lại vô cùng nhanh!
Bất luận là một đám quý tộc dưới núi, hay là đệ tử tiên môn đang bị nhốt ở trên đỉnh núi đều bị tốc độ của hắn làm cho chấn kinh.
Lúc này yêu thú ở trên núi đều tập trung xông về phía dưới, tốc độ của Phương Nguyên lên núi thế mà còn nhanh hơn cả đám người Kỳ Khiếu Phong liên thủ lên núi!
Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng đơn giản dứt khoát, mỗi khi xuất thủ lại vô cùng chuẩn xác tỉ mỉ. Với tác phong của mình, hắn xuất thủ đối phó yêu thú ngăn cản, thậm chí chẳng ảnh hưởng đến tốc độ leo núi...
Lúc trước đám người Kỳ Khiếu Phong leo núi, vừa đấu vừa dừng chân, còn Phương Nguyên cứ nhắm một đường thẳng mà đi, thẳng hướng đến đỉnh núi vọt tới!
“Các ngươi... Có đệ tử chân truyền đi theo sao?”
Bóng đen trên đỉnh núi cũng trong nháy mắt bị việc Phương Nguyên vọt tới hù dọa, ngạc nhiên kêu lên.
Mặt khác đám đệ tử tiên môn thì có chút bối rối, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tiểu Kiều sư muội phản ứng nhanh nhất, lập tức mở miệng quát:
“Không sai, đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông lúc nào cũng thầm đi theo chúng ta, âm thầm bảo hộ. Bây giờ hắn đã xuất thủ, nhìn ngươi hôm nay đào thoát như thế nào đây...”
“Ngươi nằm mơ sao, không quản là ai, đừng nghĩ đến chuyện cứu các ngươi...”
Yêu ma kia chen ngang vào lời nói của Tiểu Kiều sư muội, hét lớn lên.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, lực lượng yêu trận dường như trong nháy mắt lớn hơn mấy lần, khói đen càng trở nên đáng sợ, mà yêu thú chung quanh được yêu trận gia trì lực lượng, hung tính lập tức đại phát, so với vừa rồi còn kinh khủng hơn mấy phần. Pháp bảo Tiểu Kiều tế lên phòng hộ bị đám yêu thú trùng kích vào, dưới sự nghiền ép của yêu thú, lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt, dường như sắp vỡ nát.
“Mọi người cẩn thận!”
Trong lòng Tiểu Kiều sư muội sinh cảnh giác, nhịn không được kêu lớn lên.
"Rắc rắc..."
Vừa lúc nàng kêu lên, vòng bảo hộ xung quanh rốt cục cũng bị một đám yêu thú điên cuồng lao vào công kích, đạt đến cực hạn chịu đựng, "bành" một tiếng vỡ nát ra, hóa thành gió lớn tản ra, thổi bay cát đá xung quanh...
"Ngao..."
Yên tĩnh được một lát, yêu thú chung quanh đột nhiên vọt về phía bọn hắn.
Đến lúc này, bọn hắn đã hoàn toàn bại lộ trước nanh vuốt của lũ yêu thú!
“A... Kỳ sư huynh cứu ta...”
Lúc này khắp nơi đều là yêu thú đang điên cuồng vây quanh, Ngô Thanh lúc này quá sợ hãi, thất thanh kêu lên.
Mà Kỳ Khiếu Phong làm gì còn tâm trí đi lo lắng cho người khác, hắn trơ mắt nhìn xem chung quanh chỉ thấy vô số yêu thú con mắt đỏ tươi như huyết hải. Hắn cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, liều mạng tế phi kiếm của mình ra, cẩn thận bảo vệ tứ phía của bản thân, chống được lúc nào hay lúc đấy!
Về phần những người khác, trong lúc sinh tử như thế này thì ai cũng không để ý tới ai, hoàn toàn rối loạn...
"Hưu..."
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên khó khăn lắm mới có thể xông lên đỉnh núi, đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này.
Hiển nhiên dưới sự vây công của yêu thú, chúng đệ tử tiên môn sắp phải vứt đi mạng nhỏ của mình rồi, mà chính mình còn cách bọn họ một khoảng xa, lúc này hắn cũng không đoái hoài đến chuyện gì khác nữa, đột nhiên thân hình bay lên trời, sau đó đứng giữa không trung, trường kiếm đặt lên miệng, dùng răng cắn chặt kiếm, sau đó đưa hai tay lên, đồng thời niệm pháp quyết thật nhanh, mười ngón tay biến hóa như hoa sen, nhanh chóng đánh ra năm cái pháp ấn!
Trong thời điểm kết ấn, thân hình của hắn cũng đang dần dần hạ xuống.
Nhưng còn chưa đợi hắn rơi xuống đất, pháp ấn đã kết xong, một thân pháp lực điên cuồng nổi lên...
Chương 117 Lên núi (2)
"Oanh!"
Gió lớn nổi lên, cuồn cuộn như sóng lớn, đánh phần phật về phía trước!
Thân hình Phương Nguyên trong cơn gió giống như một cánh diều, mượn sức gió bay lên.
Mà đồng thời trong lúc hắn đang bay về phía trước, song chưởng cũng hướng về phía trước đánh tới. Ở giữa hai bàn tay thình lình xuất hiện hai đốm lửa, hai tay phân biệt thi triển hai đạo hỏa pháp, đốm lửa dưới sự thôi thúc của gió thì càng ngày càng lớn, uy lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng kéo dài ra như cái đuôi, lúc này nhìn như là hai con hỏa xà bị hắn bắt trên tay, ầm ầm vọt tới về phía trước...
Oanh! Oanh! Oanh!
Một đám đệ tử tiên môn ngoài thân không có gì phòng hộ, trong lúc yêu ma rình mò chuẩn bị công kích thì tâm thần vô cùng hốt hoảng, sớm đã vô cùng sợ hãi, pháp lực cùng thần thông dường như quên mất không thi triển ra nổi, giống như là trơ mắt nhìn yêu thú từ bốn phương tám hướng vọt đến.
Nhưng cũng trong thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng này, bỗng nhiên một cơn lốc từ phương xa lao đến, giống như sóng dữ vỗ bờ, cuốn bay một đống cát đá khói bụi mù mịt. Yêu thú đang lao đến chúng đệ tử tiên môn còn chưa kịp phản ứng, liền lập tức bị cơn cuồng phong kia thổi văng ra hai bên, mà trong gió thình lình còn kèm theo vô số phong nhận sắc bén như đao, đâm thẳng tới những chỗ yếu hại, mắt mũi của bầy yêu thú!
Mà theo gió lốc bay đến, còn có thêm hai con hỏa xà dài đến hơn bảy trượng!
Bọn chúng cưỡi gió bay đến, chốc lát lượn một vòng quanh đám đệ tử tiên môn, tạo thành một vùng biển lửa!
Một đám yêu thú đang điên cuồng lao tới, bất ngờ thấy thần thông này xuất hiện cũng thình lình bị chấn nhiếp, không chết cũng bị thương, sợ hãi lui ra!
Đám đệ tử tiên môn chuẩn bị liều mạng, lúc này cũng ngẩn ngơ ra.
Ngẩng đầu lên, bọn hắn liền thấy được bên trong cơn lốc, Phương Nguyên đang cầm kiếm từ từ bước tới bọn họ!
“Sao... Pháp thuật do hắn thi triển ra lại có uy lực mạnh mẽ như vậy?”
Trong lúc nhất thời, đám đệ tử đều yên lặng.
Bọn hắn nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, vì sao những pháp thuật thật đơn giản này ở trong tay Phương Nguyên vậy mà cường hoành như thế!
Rõ ràng tu vi của Phương Nguyên không bằng bọn hắn, pháp lực đáng lẽ cũng phải yếu hơn bọn hắn chứ...
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, pháp lực Phương Nguyên xuất ra lại vô cùng mạnh mẽ, vượt xa dự liệu của bọn hắn!
“Này, sao ngươi... ngươi xông vào trận để làm gì?”
Tiểu Kiều sư muội nhìn Phương Nguyên, thấy ánh mắt của hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh, cũng có một chút thất thần.
Nhưng sau đó, nàng lại nôn nóng hỏi hắn.
Nàng vừa rồi thấy Phương Nguyên xông lên núi, cũng không nghĩ rằng Phương Nguyên sẽ trực tiếp xông vào bên trong yêu trận!
Mặc dù vừa rồi thực lực Phương Nguyên biểu hiện ra rất ngoài ý muốn, nhưng quyết định tiến vào bên trong yêu trận lại là một ý tưởng cực kỳ ngu xuẩn.
Tiến vào yêu trận, chính là tiến vào địa bàn của yêu ma kia, cho dù thực lực cao bao nhiêu cũng không phát huy ra được...
“Đương nhiên là để cứu các ngươi rồi!”
Thanh âm Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, giống như đây là chuyện dĩ nhiên hắn phải làm thôi.
Mà trên mặt của hắn cũng không biểu lộ hỉ nộ ái ố gì.
Mà lúc này, hắn tập trung tâm thần tới cực hạn, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Thế nhưng ngươi...”
Tiểu Kiều sư muội thấy hắn như vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng chỉ có chút bất đắc dĩ...
... Không hiểu hắn muốn làm gì!
“Ngươi thủ hộ Mộc chủ vị, tùy ý biến hóa, chú ý chiếu cố đồng môn thụ thương!”
Phương Nguyên cũng không để ý tới Tiểu Kiều sư muội nói gì, chỉ là tùy ý đi ngang qua nàng, chậm rãi phân phó một câu.
"..."
Tiểu Kiều sư muội há hốc mồm, còn tính nói thêm cái gì, Phương Nguyên cũng đã bỏ qua nàng, thân hình hắn thoắt một cái đi đến trung tâm yêu trận, trường kiếm trong tay hoạch một cái chém ra một đường cung màu bạc, một con yêu lang đang tính xông vào một đệ tử nào đó bị chém rơi đầu, sau đó Phương Nguyên tiến lại gần vị đệ tử còn chưa tỉnh táo kia nói:
“Ngươi thủ hộ Thổ chủ vị, ba phần đất xung quanh không thể phá, còn lại chớ lo!”
“Ta... Rõ!”
Đệ tử kia còn vẫn chưa tiêu nỗi khiếp sợ, theo bản năng đáp ứng.
“Ngươi lấy Tử Khí Chính Lôi Phù, thủ hộ Hỏa chủ vị, chỉ công không cần thủ...”
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, lúc này thân hình lóe lên, đi tới bên cạnh Ngô Thanh, một tay nhanh chóng đánh ra một đạo pháp ấn, ánh lửa xuất hiện từ giữa hư không, chói lóa hai mắt, giúp nàng đánh bay một con yêu thú đang vọt tới bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng.
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe ngươi...”
Lúc đầu Ngô Thanh còn thầm cảm kích trong lòng người giúp mình đánh bay yêu thú, nhưng vừa quay đầu lại thấy Phương Nguyên thì lập tức vô ý thức kêu to.
"Đùng!"
Phương Nguyên bỗng nhiên quay người lại, một bàn tay tát vào mặt nàng, làm cho Ngô Thanh choáng váng.
“Ngươi lấy Tử Khí Chính Lôi Phù, thủ hộ Hỏa chủ vị, chỉ công không cần thủ, nếu có yêu thú tiến tới thì cũng không cần phòng thủ, nhớ chưa?”
Phương Nguyên nhìn vào hai mắt nàng, lại phân phó một lần nữa.
Vừa nói chuyện, đồng thời trường kiếm trong bàn tay hắn lại chém ra, không cần quay đầu lại đã chém chết một con yêu thú phía sau.
“Ta...”
Ngô Thanh bị sát khí trên người hắn chấn nhiếp, lúc này cũng không dám nổi giận, quỷ thần xui khiến gật đầu một cái.
Phương Nguyên cũng nhẹ gật đầu, xong không để ý tới nàng nữa, chuyển hướng nhìn về một người đang ngơ nhác nhìn hắn. Dường như Kỳ Khiếu Phong cũng bị một tát này của Phương Nguyên làm cho sợ ngây người, hắn cũng bắt đầu phân phó cho Kỳ Khiếu Phong:
“Ngươi sử dụng Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, thủ hộ Kim chủ vị, rõ chưa?”
Kỳ Khiếu Phong nhẹ gật đầu.
Chương 118 Phế vật, cút! (1)
Phân phó các đệ tử xong, Phương Nguyên cũng cầm trường kiếm của mình đứng ở Thủy chủ vị.
Đây là vị trí trọng yếu nhất bên trong Ngũ Hành trận, biến hóa nhiều nhất, đã vậy phải phối hợp với bốn chủ vị còn lại, lại cần dự phòng một chút hiểm cảnh, thời điểm tất yếu phải kịp thời thay bốn vị trí khác phát huy một chút tác dụng, từ trước đến nay đều là hạch tâm bên trong Ngũ Hành trận. Vị trí này Phương Nguyên chỉ tin bản thân mới có thể thủ hộ được, còn lại hai đệ tử bị thương được phân phó bảo hộ ở giữa Ngũ Hành trận, sau đó Phương Nguyên nặng nề mở miệng:
“Tất cả tập trung điều khiển vị trí của mình, chớ hoảng sợ, hướng về phía đông mà xông tới...”
Lúc bọn hắn xông lên núi thì đi từ phía Tây lên mà, đáng lẽ phải xông về phía Tây mới có khả năng xông ra chứ. Mà bây giờ Phương Nguyên lại nói xông về hướng đông khiến đám đệ tử tiên môn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà nhất thời ai cũng không dám nói gì.
Vừa rồi Ngô Thanh bị Phương Nguyên tát một cái, lúc này giống như bị đánh cho ngớ ngẩn ra rồi, chỉ lặng lẽ đi theo đám người.
“Hắn muốn sử dụng trận trong trận, để đối kháng lực lượng của yêu trận chung quanh sao...”
Tiểu Kiều sư muội lúc này cũng không nhịn được nhìn Phương Nguyên một chút, cảm thấy có chút cảm thán:
"Đây vốn là điều cơ bản tiên môn đã dạy, chỉ là trong lúc cấp thiết, hắn có thể suy nghĩ ra được trận pháp này sao... Mà kì lạ ở chỗ, hắn chỉ thuận miệng bài bố trận vị, nhìn thì vô cùng tùy tiện, lại vừa có thể phát huy ra tất cả sở trường của chúng ta, làm sao mà hắn lại làm được?"
"... À, là khi chúng ta giới thiệu sở trường của bản thân!"
Nhất thời, nàng cảm thấy Phương Nguyên có chút cao thâm khó lường.
Từ lúc lên núi, dùng thức thần thông dũng mãnh bức lui yêu thú, đến lúc này bài bố trận, biểu hiện của Phương Nguyên đều là những kiến thúc cơ bản nhất mà thôi. Những kiến thức này trong tiên môn bọn hắn đã từng học qua, thế nhưng là hết lần này tới lần khác rơi vào tình huống nguy cấp, bọn họ đều quên sạch sẽ, không cách nào vận dụng, mà Phương Nguyên lại có thể tùy cơ ứng biến, chẳng những dùng, mà còn hữu dụng vô cùng...
“Ha ha, ta biết ngay làm sao có thể có đệ tử chân truyền rời núi để bảo hộ mấy con chim non như các ngươi?”
Cũng vào lúc này, bên trong yêu trận, bỗng nhiên có một thanh âm chua ngoa phá lên cười, ẩn chứa chút hận ý, từ một nơi âm u không nhìn thấy, giống như có một đôi mắt phẫn nộ chằm chằm nhìn Phương Nguyên:
“Thú thật, ta chẳng ngờ một tiên môn xuống dốc như vậy, thế mà lại còn có đệ tử xuất sắc như vậy. Bản tôn hôm nay lời to rồi, não của ngươi nhất định ngon lành, có thể đại bổ nguyên khí của ta...”
Nghe được thanh âm của yêu ma kia, chúng đệ tử tiên môn trong lòng run rẩy một lúc.
Phương Nguyên giống như mắt mù tai điếc, nhìn thoáng qua xung quanh, quát một tiếng:
“Đi!”
Oanh!
Đám đệ tử tiên môn cũng phản xạ theo bản năng, đột nhiên thúc giục pháp lực, dựa vào Ngũ Hành trận biến hóa, hỗ trợ lẫn nhau, che chở đồng môn thụ thương, chậm rãi hướng về phía đông mà tiến tới. Nhưng vào lúc này, yêu trận chung quanh lại lắc lư một cái, sát khí bức người mùi máu tươi từ từ xông vào mũi, cũng không biết có bao nhiêu yêu thú từ trong khói đen cuồn cuộn vọt ra, điên cuồng nhào đến cắn bọn hắn...
“Điên đảo Ngũ Hành, nghịch chuyển tạo hóa, kim chủ giết, thổ chủ thủ!”
Phương Nguyên mở miệng đọc ra trận quyết, thanh âm vô cùng chắc chắn.
“Tử Chân Kiếm, đi!”
Kỳ Khiếu Phong tuân lệnh, không chút nghĩ ngợi, phi kiếm màu tím liền xông ra ngoài, hóa thành một đạo thiểm điện màu tím chớp mắt đánh tới.
"Bá bá bá..."
Hắn tu luyện dù sao cũng là tiên gia phi kiếm chân chính, uy lực cực mạnh, cho dù những yêu thú kia mạnh mẽ hơn, nhưng đứng trước phi kiếm của hắn cũng khó bảo toàn tánh mạng. Hễ là yêu thú điên cuồng vọt lên, đều bị phi kiếm của hắn xé rách nhục thân trong chớp mắt, mà một vài con khó khăn lắm mới tránh khỏi phi kiếm, tìm kiếm cơ hội tiến công đều bị vị đệ tử thủ hộ Thổ chủ vị ngăn cản, yêu thú căn bản không có cơ hội đả thương người...
Hai người kia, một người chỉ cần tiến công, không cần phòng thủ.
Còn người còn lại chỉ thủ hộ đồng đội, hoàn toàn không để ý tới hung hiểm xung quanh, vừa vặn phát huy ra lực lượng mạnh nhất của bọn hắn.
Mà trong quá trình phòng thủ, mặc dù cũng lộ ra chút sơ hở, nhưng Phương Nguyên cầm trong tay trường kiếm di chuyển bốn phía, đồng thời vá vào những lỗ thủng kia.
"A, thì ra những yêu thú này cũng không có mạnh như vậy..."
Trong lòng đám đệ tử tiên môn cũng sinh ra một ý nghĩ như vậy.
Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, bọn hắn chỉ cảm thấy khắp nơi đều là yêu thú, giết không hết, chém hoài không xong, một thân pháp lực đều phát huy ra hết, còn vướng trái vướng phải, thủ không ra thủ, công không ra công, luống cuống tay chân, càng đấu càng cảm thấy khó chống cự, lại không nghĩ rằng lúc này chỉ vừa sử dụng Ngũ Hành trận, bọn hắn cảm giác đã có gì để dựa vào, hành tung của yêu thú cũng có dấu vết để lần theo!
“Ha ha ha ha, đúng là trò cười, các ngươi đã rơi vào trong trận của lão phu, bây giờ còn nghĩ rằng bằng cách này thì có thể phá trận xông ra sinh lộ sao?”
Yêu ma kia dường như đã vô cùng phẫn nộ, tiếng cười càng thêm hung hăng ngang ngược, hét lên:
“Để cho các ngươi nhìn một chút sự lợi hại của ta!”
Rầm rầm...
Cũng không biết hắn làm như thế nào, mà mùi máu tươi chung quanh bỗng nhiên nồng đậm hơn mấy lần, giống như là bọn họ đang rơi vào trong biển máu vậy, mà trong khói đen chung quanh, cùng xuất hiện nhiều hơn màu đỏ tươi, ngửi thấy những huyết khí kia, một đám đệ tử tiên môn lập tức chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng!
“Không ổn... Trong yêu trận này có độc, nhanh chóng phục dụng Giải Độc Đan!”
Tiểu Kiều sư muội nhất thời cảnh giác, run giọng kêu lớn lên.
Chương 119 Phế vật, cút! (2)
Ngũ Hành trận của bọn hắn có thể phòng thủ được từng đợt tấn công của yêu thú, nhưng bây giờ làm sao phòng thủ được độc ở trong trận?
Trong lúc mấy vị đệ tử đang hối hả, vội vàng lấy Giải Độc Đan phục dụng, yêu ma nghe vậy chợt phá lên cười.
Thấy được bộ dáng những đệ tử tiên môn này kinh hoảng, hắn dường như rất thích thú.
“Đừng!”
Nhưng tiếng kêu của Tiểu Kiều sư muội còn chưa dứt, thân hình Phương Nguyên cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng đưa tay liền cầm lấy túi trữ vật của Tiểu Kiều sư muội đang để bên hông đảo một cái, lập tức các loại đan dược, linh thạch, pháp khí, thậm chí là một chút đồ vật của con gái như áo lót, quần lót yếm các loại, đều vương vãi đầy mặt đất, trắng lóa một mảnh.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Kiều sư muội cũng đã đỏ bừng mặt, theo bản năng quát lên một tiếng.
Nhưng mà Phương Nguyên lại không để ý tới nàng, ánh mắt lướt qua mấy loại đan dược, liền cầm một bình "Thanh Tịnh Tán" lên, sau đó phất tay quét qua một cái, đồ vật khác còn nằm trên mặt đất bỏ lại vào trong túi trữ vật, chỉ để lại Thanh Tịnh Tán trong tay, mở nắp ra.
“Ngươi tính làm gì...”
Tiểu Kiều chưa hiểu lắm.
Thanh Tịnh Tán là một loại tài nguyên thường gặp trong giới tu hành, chuyên sử dụng để lắng xuống huyết khí dao động trong cơ thể, bình thường hay sử dụng trong lúc tu hành, phòng ngừa trường hợp trong lúc tu hành huyết khí quá thịnh mà làm hỗn loạn pháp lực.
Nhưng bây giờ bọn họ đang đối mặt với khí độc từ trong trận, không lấy Giải Độc Đan lại lấy vật này ra làm gì?
“Loại độc mà yêu ma thi triển chính là Huyết Độc Sát, nếu sử dụng Giải Độc Đan cũng vô dụng mà thôi. Độc Sát nhập thể, sẽ dẫn động huyết khí bên trong cơ thể, làm cho người ta toàn thân bủn rủn, lực lượng xói mòn, nhưng nếu lấy Thanh Tịnh Tán áp chế huyết khí trong cơ thể, có thể giải Huyết Độc Sát một cách nhẹ nhàng, khiến huyết khí khôi phục bình thường, không bị ảnh hưởng!”
Phương Nguyên đổ Thanh Tịnh Tán ra, đều dính một chút trên người mỗi người đệ tử trong trận, dần ổn định lại đội hình.
“Ngay cả đan pháp ngươi cũng hiểu sao?”
Tiểu Kiều sư muội ngửi thấy mùi của Thanh Tịnh Tán, chỉ cảm thấy trong tâm mát như băng, huyết khí sôi trào cũng được trấn an không ít, cảm giác choáng váng vừa rồi cũng trong nháy mắt biến mất, cảm thấy bản thân nhất thời bình tĩnh lại, theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
“Hiểu một chút!”
Phương Nguyên thuận miệng trả lời, vứt Thanh Tịnh Tán đi nói: “Tiếp tục đi về phía trước!”
Chúng đệ tử tiên môn nghe được Phương Nguyên chỉ huy, cảm thấy cảm giác choáng váng đã biến mất, cũng khôi phục hào khí, vững vàng xông về phía trước.
Nhưng mà trong lòng cũng không nhịn được gia tăng ấn tượng đối với Phương Nguyên hơn một chút:
"Thế mà hắn còn nghiên cứu đan thuật nữa sao?"
"Oa..."
Yêu ma thi triển ra Huyết Độc Sát, lúc đầu dễ dàng thắng lợi, lại không nghĩ rằng thế mà bị phá đi một cách dễ dàng như vậy thì tức giận không thôi. Nhất là khi nhìn thấy đám nhóc này làm gì chắc đó, thế mà kiên định không thay đổi phương hướng cứ tiếp tục đi về phía đông, trong lòng cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhất thời cũng sợ bọn hắn thoát ra được. Hắn cũng không lưu thủ nữa, âm thầm quyết định một việc mà hắn rất đau lòng, phẫn nộ hét lớn:
“Tiểu tử, ngươi dám? Hôm nay ta phải chém ngươi thành trăm mảnh, ăn não ngươi sạch sẽ, nếu không khó vơi đi mối hận trong lòng bản tôn!”
"Hồn phách tụ họp, yêu thân như đồng, khí huyết gia tăng thân này, còn lại một hơi cuối cùng..."
Cổ chú trong miệng chậm rãi niệm, toàn bộ yêu trận lập tức xuất hiện các loại biến hóa, nhất thời trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Ngao..."
Yêu trận bắt đầu biến hóa, yêu thú đang đứng chung quanh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đám đệ tử tiên môn, thế mà đều chậm rãi lui vào trong khói đen.
Đám yêu thú này, thế mà lại lui bước!
Nhưng cùng lúc đó, trong yêu trận, mùi máu tươi lại càng thêm nồng đậm, có tiếng yêu thú thống khổ gào thét vang lên.
“Đây... Đây là cái gì?”
Một đám tiên môn nghe được tiếng kêu thống khổ của yêu thú, nhịn không được sợ hãi, theo bản năng hỏi.
“Kiềm Lư Chi Thuật thôi!”
Phương Nguyên thần sắc bình thản, ánh mắt hướng về phía trước nhìn sang, tựa hồ khám phá ra bí mật đằng sau tầng yêu vụ.
"Rống..."
Chỉ qua mấy hơi thở, ở sâu trong yêu vụ kia, tiếng yêu thú gào thét đột nhiên biến mất, lại vang lên tiếng thở dốc, đột nhiên ở giữa yêu trận đùng một tiếng kinh thiên động địa, yêu vụ đột nhiên bị xé ra, thình lình xuất hiện yêu ngưu thân hình to như một quả núi nhỏ lao đến. Yêu quái kia nhìn giống như trâu, lại mọc lên vằn hổ, vuốt sói, sừng trâu, đuôi báo, cánh ưng, nhìn giống như một con Tứ Bất Tượng, ghép vào toàn thân, có thể nhìn thấy vết thương dày đặc trên người làm cho người ta cảm thấy buồn nôn còn thêm mùi máu tươi nồng đậm nữa...
"Hoa..."
Yêu thú kia vọt ra, chợt vung cánh lên, thẳng hướng về chúng đệ tử tiên môn lao đến.
“Kim chủ vị, giết!”
Trong lúc đám đệ tử tiên môn còn đang hốt hoảng, thanh âm Phương Nguyên lạnh lùng vang lên.
Kỳ Khiếu Phong không cần hắn nhắc nhở, liền vội vàng tế phi kiếm ra ngoài, hắn vốn thủ hộ Kim chủ vị, đứng mũi chịu sào.
"Bá..."
Phi kiếm đón lấy yêu thú kia, trong nháy mắt chém rách một cái cánh của nó, nhưng không nghĩ tới một việc yêu thú kia cũng chẳng thèm để ý, tốc độ của nó vẫn giữ nguyên, trực tiếp lao đến về hướng chúng đệ tử tiên môn, cực khổ tiến đến phía trước...
Trong nháy mắt Kỳ Khiếu Phong chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, vô thức quay người lui lại, co chân bỏ chạy.
Nhưng cũng liền vào lúc này, bên cạnh hắn bỗng nhiên có thêm một người, bên tai truyền đến âm thanh lạnh lùng của Phương Nguyên:
“Phế vật, cút!”
Chương 120 Đều hiểu một chút (1)
“Ngươi mắng ta là phế vật?”
Cho dù vào thời khắc vô cùng hung hiểm như thế này, Kỳ Khiếu Phong vẫn bị hai chữ "Phế vật" của Phương Nguyên chọc tức.
Nhất là người mắng hắn chính là cái tên Phương Nguyên đó giờ hắn nhìn không thuận mắt?
Nhưng hắn vừa nổi giận đùng đùng quay đầu lại, liền thấy hai mắt Phương Nguyên lạnh như băng, cảm nhận được sắc mặt hắn vô cùng thâm trầm, trong nội tâm cũng run rẩy một cái, giống như tất cả sự khiếp đảm và nhu nhược của hắn đều bị người này xem thấu. Theo bản năng chột dạ, hắn muốn giận dữ quát mắng một chút nhưng lúc này cũng không dám mở miệng nữa, lại thêm yêu thú kia đã bổ nhào tới trước người hắn, tính mệnh mới quan trọng, vội vàng lách mình, lui về đằng sau lưng Phương Nguyên, âm thầm nuốt xuống cơn tức.
Lúc này Phương Nguyên cũng không để ý đến hắn, chỉ tiến lên nghênh đón yêu thú đang vọt tới, lông mày nhíu lại.
"Soạt..."
Trong chớp mắt, hắn thu kiếm tới trước ngực, uyên đình nhạc trì (1), thận trọng thủ kiếm thế, chốc lát trong lúc đó, giữa hư không giống như xuất hiện vô số xích sắt vắt ngang, đem bảy trượng trước người hắn khóa lại, không lộ nửa phần sơ hở...
(1) Uyên đình nhạc trì : thâm sâu khó lưỡng vững vàng không thể lay chuyển.
Thu như khóa sông lớn, ngàn buồm không lọt!
“Hắn muốn ngạnh kháng yêu thú kia sao?”
Vài đệ tử thấy cảnh này lập tức kêu lớn lên.
Nói còn chưa dứt lời, yêu thú to lớn kia đã lao đến, mạnh mẽ đụng vào trước người Phương Nguyên!
"Bành" một cái, kiếm thế của Phương Nguyên trực tiếp bị phá vỡ.
Mặc dù kiếm thế hắn thi triển gần như hoàn mỹ, nhưng lực lượng lại còn chưa đủ, rõ ràng không bằng sức mạnh của yêu thú kia. Một người một yêu va chạm với nhau, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, mà yêu thú kia cũng bị kiếm thế bắn ngược lại, gầm rú thối lui bốn năm trượng...
Kỳ Khiếu Phong thấy thế, trong lòng run lên, muốn thu hồi phi kiếm, chém ra một kiếm nữa.
Nhưng mà trong lúc cấp bách, yêu thú kia bị đẩy ra khoảng cách cũng không xa, nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Còn chưa đợi hắn quyết định, Phương Nguyên đang ngự giữa không trung đã trầm giọng hét lớn:
“Ném Huyền Băng Tiễn cho ta!”
Chúng đệ tử tiên môn lúc này đã coi hắn là trọng tâm, mấy vị đệ tử cầm trong tay Huyền Băng Tiễn lập tức không chút nghĩ ngợi ném cung tên ra. Phương Nguyên ngậm trường kiếm trong miệng, tay trái cầm lấy cung, tay phải chụp lấy tên, thân hình bay về phía sau, dứt khoát vặn mình trên không trung lộn một vòng, sau đó duỗi chân đạp lên trên chuôi phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong vừa mới triệu hoán trở về, thân hình lần nữa bay cao thêm mấy trượng, Huyền Băng Tiễn đặt lên trên cung, trong tiếng hít thở, kéo cung như trăng tròn.
“Cẩn thận, tâm pháp khống chế Huyền Băng Tiễn là...”
Vị đệ tử ném ra Huyền Băng Tiễn bỗng nhiên nghĩ tới, cao giọng kêu to.
Pháp khí không giống binh khí phàm tục, mỗi một kiện pháp khí uy lực đều vô cùng phi phàm, nhưng mỗi kiện cũng có kỹ xảo sử dụng riêng biệt, nếu sử dụng không đúng cách, đừng nói đả thương kẻ địch, thậm chí có khả năng nhận phải phản phệ, lúc này hắn mới nhớ tới điều đó, mới vội vàng muốn nhắc nhở Phương Nguyên!
Nhưng thời gian đã không kịp nữa rồi, yêu thú kia nổi giận gào một tiếng, đã xông về trước.
“Huyền tiễn dẫn, băng sương trên trời giáng xuống!”
Phương Nguyên thấp giọng quát, đột nhiên buông tay, một mũi tên trong nháy mắt bay ra ngoài.
Bạch!
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, Huyền Băng Tiễn được bắn ra, vẽ một quỹ tích hoàn mỹ trên không. Trong quá trình bay, pháp lực của Phương Nguyên bám trên tên cũng phát huy tác dụng, đem phù văn trên Huyền Băng Tiễn kích hoạt, phù văn cũng dần phát huy tác dụng, lập tức có băng sương từ thiên địa tụ đến, lập tức gia trì trên mũi tên.
"Bạch!"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên kia đã bay thẳng vào giữa trán yêu thú, ngay dưới sừng nó ba tấc!
"Xùy..."
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Huyền Băng Tiễn và yêu thú kia chênh lệch quá xa, thời điểm mũi tên nho nhỏ cắm vào giữa trán yêu thú chợt ở giữa tuôn ra vô số băng tiễn chi ý, bắt đầu tràn từ giữa trán yêu thú lan ra, yêu thú đang gào thét liều mạng giãy dụa đóng băng thành một khối băng to lớn, sau đó lập tức ngã xuống, lách cách một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Cũng trong lúc này, thân hình Phương Nguyên đang ở giữa không trung mới chậm rãi đáp xuống, tiện tay đem cung tiễn trả cho đệ tử tiên môn kia.
“Ngươi cũng biết sử dụng Huyền Băng Tiễn?”
Đệ tử kia nhận lấy cung tiễn, vẫn đắm chìm trong uy lực của mũi tên kia, ngây ngốc hỏi.
“Biết một chút!”
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, rút kiếm lại, điều chỉnh trận thế, tiếp tục hướng phía trước tiến tới.
Đệ tử tiên môn còn lại thấy thế, đều ngẩn ngơ cuống quít đi theo phía sau hắn, chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người đối diện cũng chấn kinh. Thủ đoạn lôi đình Phương Nguyên biểu hiện ra cùng thực lực thực sự làm cho người ta chấn kinh vô cùng, giống như hai con người khác nhau hoàn toàn. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ Phương Nguyên, thậm chí nỗi sợ còn vượt qua lo lắng lúc này...
“Thằng nhóc này, đáng khen cho sự to gan của mi, ngươi dám đả thương Huyết Tôn của ta...”
Đằng sau trùng trùng điệp điệp yêu vụ, thanh âm sắc nhọn lại vang lên, tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ ta ít đọc sách sao, một con Tứ Bất Tượng mà thôi, cũng xứng gọi Huyết Tôn?”
Phương Nguyên cùng các đệ tử tiên môn hợp lực tiến về phía đông yêu trận, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hét lớn.
Nghe hắn nói xong, dường như ngay cả yêu ma kia đều nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có uy lực của yêu trận hình như mạnh lên mấy phần.
Nhưng đến lúc này, đám người Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã bước đến đỉnh núi, chỉ là cảm giác nơi đây không phải là chỗ để thoát khỏi yêu trận, nơi đây yêu khí càng thêm nồng nặc, khói đen tàn phá khắp nơi, mùi máu tươi vô cùng dày đặc. Bọn hắn cảm thấy tiến vào đây như càng thâm nhập sâu vào yêu trận, thậm chí đỉnh núi này là nơi yêu trận mạnh nhất!
Ầm ầm...
Những yêu thú được phái xuống bắt bọn quý tộc dưới núi, thấy được Phương Nguyên đang lên núi, cũng lập tức lao về phía hắn, vô cũng hung dữ, đổ dồn về hắn giống như sóng biển, muốn bao phủ Phương Nguyên lại...
Đối mặt những hung hiểm trước mắt, chỉ trong chốt lát xung quanh Phương Nguyên sáng lên ánh lửa chói mắt, một con hỏa xà khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, vây quanh thân hình hắn. Trong vòng mười trượng xung quanh, tất cả yêu thú đều bị hỏa xà cuốn lấy, lông thú bắt lửa nhất thời bốc cháy vô cùng dữ dội, yêu thú thống khổ gầm rú, bắt đầu chạy loạn, hoàn toàn phá tan trận hình của yêu thú. Có rất nhiều yêu thú trời sinh vô cùng sợ hãi lửa, đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một con hỏa xà khổng lồ như vậy, làm cho bọn chúng không chút nghĩ ngợi liền quay đầu chạy về...
"Bá..."
Xuất hiện một con Thanh Vũ Ưng từ dưới núi đánh tới, hai cánh dang ra, khuất cả bầu trời.
Bàn tay Phương Nguyên nhấn một cái, một cơn cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện, yêu ưng hai cánh không chịu nổi gió lớn, chìm vào trong khe núi.
Thêm hai con trâu rừng từ đâu liều mạng húc tới, Phương Nguyên nhẹ nhàng búng một cái liền biến mất, hai con trâu rừng đụng vào nhau, đầu lâu vỡ vụn, sừng đứt gãy, mà Phương Nguyên nhanh chóng xuất hiện bên ngoài 10 trượng, thân hình mờ ảo...
Tay phải cầm kiếm, kiếm lướt tới đâu, tử thương tới đó!
Tay trái bấm pháp quyết, thần thông xuất hiện, yêu ma chung quanh đại loạn!
Động tác của Phương Nguyên từ kiếm thuật đến thi triển pháp thuật đều vô cùng bình thản không chút vội vã, tuy uy phong không bá đạo bằng lúc bọn Kỳ Khiếu Phong xông lên núi diệt yêu, càng không sử dụng pháp bảo phù triện chói mắt như bọn họ, hắn chỉ như một người phàm tục sử dụng kiếm, thi triển mấy đạo pháp thuật phẩm giai thấp nhất trong tiên môn, sau đó dựa vào một thân tu vi của mình chậm rãi bước tới phía đỉnh núi...
Thế nhưng bước đi của hắn lại vô cùng nhanh!
Bất luận là một đám quý tộc dưới núi, hay là đệ tử tiên môn đang bị nhốt ở trên đỉnh núi đều bị tốc độ của hắn làm cho chấn kinh.
Lúc này yêu thú ở trên núi đều tập trung xông về phía dưới, tốc độ của Phương Nguyên lên núi thế mà còn nhanh hơn cả đám người Kỳ Khiếu Phong liên thủ lên núi!
Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng đơn giản dứt khoát, mỗi khi xuất thủ lại vô cùng chuẩn xác tỉ mỉ. Với tác phong của mình, hắn xuất thủ đối phó yêu thú ngăn cản, thậm chí chẳng ảnh hưởng đến tốc độ leo núi...
Lúc trước đám người Kỳ Khiếu Phong leo núi, vừa đấu vừa dừng chân, còn Phương Nguyên cứ nhắm một đường thẳng mà đi, thẳng hướng đến đỉnh núi vọt tới!
“Các ngươi... Có đệ tử chân truyền đi theo sao?”
Bóng đen trên đỉnh núi cũng trong nháy mắt bị việc Phương Nguyên vọt tới hù dọa, ngạc nhiên kêu lên.
Mặt khác đám đệ tử tiên môn thì có chút bối rối, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tiểu Kiều sư muội phản ứng nhanh nhất, lập tức mở miệng quát:
“Không sai, đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông lúc nào cũng thầm đi theo chúng ta, âm thầm bảo hộ. Bây giờ hắn đã xuất thủ, nhìn ngươi hôm nay đào thoát như thế nào đây...”
“Ngươi nằm mơ sao, không quản là ai, đừng nghĩ đến chuyện cứu các ngươi...”
Yêu ma kia chen ngang vào lời nói của Tiểu Kiều sư muội, hét lớn lên.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, lực lượng yêu trận dường như trong nháy mắt lớn hơn mấy lần, khói đen càng trở nên đáng sợ, mà yêu thú chung quanh được yêu trận gia trì lực lượng, hung tính lập tức đại phát, so với vừa rồi còn kinh khủng hơn mấy phần. Pháp bảo Tiểu Kiều tế lên phòng hộ bị đám yêu thú trùng kích vào, dưới sự nghiền ép của yêu thú, lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt, dường như sắp vỡ nát.
“Mọi người cẩn thận!”
Trong lòng Tiểu Kiều sư muội sinh cảnh giác, nhịn không được kêu lớn lên.
"Rắc rắc..."
Vừa lúc nàng kêu lên, vòng bảo hộ xung quanh rốt cục cũng bị một đám yêu thú điên cuồng lao vào công kích, đạt đến cực hạn chịu đựng, "bành" một tiếng vỡ nát ra, hóa thành gió lớn tản ra, thổi bay cát đá xung quanh...
"Ngao..."
Yên tĩnh được một lát, yêu thú chung quanh đột nhiên vọt về phía bọn hắn.
Đến lúc này, bọn hắn đã hoàn toàn bại lộ trước nanh vuốt của lũ yêu thú!
“A... Kỳ sư huynh cứu ta...”
Lúc này khắp nơi đều là yêu thú đang điên cuồng vây quanh, Ngô Thanh lúc này quá sợ hãi, thất thanh kêu lên.
Mà Kỳ Khiếu Phong làm gì còn tâm trí đi lo lắng cho người khác, hắn trơ mắt nhìn xem chung quanh chỉ thấy vô số yêu thú con mắt đỏ tươi như huyết hải. Hắn cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, liều mạng tế phi kiếm của mình ra, cẩn thận bảo vệ tứ phía của bản thân, chống được lúc nào hay lúc đấy!
Về phần những người khác, trong lúc sinh tử như thế này thì ai cũng không để ý tới ai, hoàn toàn rối loạn...
"Hưu..."
Cũng vào lúc này, Phương Nguyên khó khăn lắm mới có thể xông lên đỉnh núi, đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này.
Hiển nhiên dưới sự vây công của yêu thú, chúng đệ tử tiên môn sắp phải vứt đi mạng nhỏ của mình rồi, mà chính mình còn cách bọn họ một khoảng xa, lúc này hắn cũng không đoái hoài đến chuyện gì khác nữa, đột nhiên thân hình bay lên trời, sau đó đứng giữa không trung, trường kiếm đặt lên miệng, dùng răng cắn chặt kiếm, sau đó đưa hai tay lên, đồng thời niệm pháp quyết thật nhanh, mười ngón tay biến hóa như hoa sen, nhanh chóng đánh ra năm cái pháp ấn!
Trong thời điểm kết ấn, thân hình của hắn cũng đang dần dần hạ xuống.
Nhưng còn chưa đợi hắn rơi xuống đất, pháp ấn đã kết xong, một thân pháp lực điên cuồng nổi lên...
Chương 117 Lên núi (2)
"Oanh!"
Gió lớn nổi lên, cuồn cuộn như sóng lớn, đánh phần phật về phía trước!
Thân hình Phương Nguyên trong cơn gió giống như một cánh diều, mượn sức gió bay lên.
Mà đồng thời trong lúc hắn đang bay về phía trước, song chưởng cũng hướng về phía trước đánh tới. Ở giữa hai bàn tay thình lình xuất hiện hai đốm lửa, hai tay phân biệt thi triển hai đạo hỏa pháp, đốm lửa dưới sự thôi thúc của gió thì càng ngày càng lớn, uy lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng kéo dài ra như cái đuôi, lúc này nhìn như là hai con hỏa xà bị hắn bắt trên tay, ầm ầm vọt tới về phía trước...
Oanh! Oanh! Oanh!
Một đám đệ tử tiên môn ngoài thân không có gì phòng hộ, trong lúc yêu ma rình mò chuẩn bị công kích thì tâm thần vô cùng hốt hoảng, sớm đã vô cùng sợ hãi, pháp lực cùng thần thông dường như quên mất không thi triển ra nổi, giống như là trơ mắt nhìn yêu thú từ bốn phương tám hướng vọt đến.
Nhưng cũng trong thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng này, bỗng nhiên một cơn lốc từ phương xa lao đến, giống như sóng dữ vỗ bờ, cuốn bay một đống cát đá khói bụi mù mịt. Yêu thú đang lao đến chúng đệ tử tiên môn còn chưa kịp phản ứng, liền lập tức bị cơn cuồng phong kia thổi văng ra hai bên, mà trong gió thình lình còn kèm theo vô số phong nhận sắc bén như đao, đâm thẳng tới những chỗ yếu hại, mắt mũi của bầy yêu thú!
Mà theo gió lốc bay đến, còn có thêm hai con hỏa xà dài đến hơn bảy trượng!
Bọn chúng cưỡi gió bay đến, chốc lát lượn một vòng quanh đám đệ tử tiên môn, tạo thành một vùng biển lửa!
Một đám yêu thú đang điên cuồng lao tới, bất ngờ thấy thần thông này xuất hiện cũng thình lình bị chấn nhiếp, không chết cũng bị thương, sợ hãi lui ra!
Đám đệ tử tiên môn chuẩn bị liều mạng, lúc này cũng ngẩn ngơ ra.
Ngẩng đầu lên, bọn hắn liền thấy được bên trong cơn lốc, Phương Nguyên đang cầm kiếm từ từ bước tới bọn họ!
“Sao... Pháp thuật do hắn thi triển ra lại có uy lực mạnh mẽ như vậy?”
Trong lúc nhất thời, đám đệ tử đều yên lặng.
Bọn hắn nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, vì sao những pháp thuật thật đơn giản này ở trong tay Phương Nguyên vậy mà cường hoành như thế!
Rõ ràng tu vi của Phương Nguyên không bằng bọn hắn, pháp lực đáng lẽ cũng phải yếu hơn bọn hắn chứ...
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, pháp lực Phương Nguyên xuất ra lại vô cùng mạnh mẽ, vượt xa dự liệu của bọn hắn!
“Này, sao ngươi... ngươi xông vào trận để làm gì?”
Tiểu Kiều sư muội nhìn Phương Nguyên, thấy ánh mắt của hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh, cũng có một chút thất thần.
Nhưng sau đó, nàng lại nôn nóng hỏi hắn.
Nàng vừa rồi thấy Phương Nguyên xông lên núi, cũng không nghĩ rằng Phương Nguyên sẽ trực tiếp xông vào bên trong yêu trận!
Mặc dù vừa rồi thực lực Phương Nguyên biểu hiện ra rất ngoài ý muốn, nhưng quyết định tiến vào bên trong yêu trận lại là một ý tưởng cực kỳ ngu xuẩn.
Tiến vào yêu trận, chính là tiến vào địa bàn của yêu ma kia, cho dù thực lực cao bao nhiêu cũng không phát huy ra được...
“Đương nhiên là để cứu các ngươi rồi!”
Thanh âm Phương Nguyên vô cùng bình tĩnh, giống như đây là chuyện dĩ nhiên hắn phải làm thôi.
Mà trên mặt của hắn cũng không biểu lộ hỉ nộ ái ố gì.
Mà lúc này, hắn tập trung tâm thần tới cực hạn, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Thế nhưng ngươi...”
Tiểu Kiều sư muội thấy hắn như vậy cũng không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng chỉ có chút bất đắc dĩ...
... Không hiểu hắn muốn làm gì!
“Ngươi thủ hộ Mộc chủ vị, tùy ý biến hóa, chú ý chiếu cố đồng môn thụ thương!”
Phương Nguyên cũng không để ý tới Tiểu Kiều sư muội nói gì, chỉ là tùy ý đi ngang qua nàng, chậm rãi phân phó một câu.
"..."
Tiểu Kiều sư muội há hốc mồm, còn tính nói thêm cái gì, Phương Nguyên cũng đã bỏ qua nàng, thân hình hắn thoắt một cái đi đến trung tâm yêu trận, trường kiếm trong tay hoạch một cái chém ra một đường cung màu bạc, một con yêu lang đang tính xông vào một đệ tử nào đó bị chém rơi đầu, sau đó Phương Nguyên tiến lại gần vị đệ tử còn chưa tỉnh táo kia nói:
“Ngươi thủ hộ Thổ chủ vị, ba phần đất xung quanh không thể phá, còn lại chớ lo!”
“Ta... Rõ!”
Đệ tử kia còn vẫn chưa tiêu nỗi khiếp sợ, theo bản năng đáp ứng.
“Ngươi lấy Tử Khí Chính Lôi Phù, thủ hộ Hỏa chủ vị, chỉ công không cần thủ...”
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, lúc này thân hình lóe lên, đi tới bên cạnh Ngô Thanh, một tay nhanh chóng đánh ra một đạo pháp ấn, ánh lửa xuất hiện từ giữa hư không, chói lóa hai mắt, giúp nàng đánh bay một con yêu thú đang vọt tới bên cạnh, sau đó chậm rãi mở miệng.
“Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe ngươi...”
Lúc đầu Ngô Thanh còn thầm cảm kích trong lòng người giúp mình đánh bay yêu thú, nhưng vừa quay đầu lại thấy Phương Nguyên thì lập tức vô ý thức kêu to.
"Đùng!"
Phương Nguyên bỗng nhiên quay người lại, một bàn tay tát vào mặt nàng, làm cho Ngô Thanh choáng váng.
“Ngươi lấy Tử Khí Chính Lôi Phù, thủ hộ Hỏa chủ vị, chỉ công không cần thủ, nếu có yêu thú tiến tới thì cũng không cần phòng thủ, nhớ chưa?”
Phương Nguyên nhìn vào hai mắt nàng, lại phân phó một lần nữa.
Vừa nói chuyện, đồng thời trường kiếm trong bàn tay hắn lại chém ra, không cần quay đầu lại đã chém chết một con yêu thú phía sau.
“Ta...”
Ngô Thanh bị sát khí trên người hắn chấn nhiếp, lúc này cũng không dám nổi giận, quỷ thần xui khiến gật đầu một cái.
Phương Nguyên cũng nhẹ gật đầu, xong không để ý tới nàng nữa, chuyển hướng nhìn về một người đang ngơ nhác nhìn hắn. Dường như Kỳ Khiếu Phong cũng bị một tát này của Phương Nguyên làm cho sợ ngây người, hắn cũng bắt đầu phân phó cho Kỳ Khiếu Phong:
“Ngươi sử dụng Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, thủ hộ Kim chủ vị, rõ chưa?”
Kỳ Khiếu Phong nhẹ gật đầu.
Chương 118 Phế vật, cút! (1)
Phân phó các đệ tử xong, Phương Nguyên cũng cầm trường kiếm của mình đứng ở Thủy chủ vị.
Đây là vị trí trọng yếu nhất bên trong Ngũ Hành trận, biến hóa nhiều nhất, đã vậy phải phối hợp với bốn chủ vị còn lại, lại cần dự phòng một chút hiểm cảnh, thời điểm tất yếu phải kịp thời thay bốn vị trí khác phát huy một chút tác dụng, từ trước đến nay đều là hạch tâm bên trong Ngũ Hành trận. Vị trí này Phương Nguyên chỉ tin bản thân mới có thể thủ hộ được, còn lại hai đệ tử bị thương được phân phó bảo hộ ở giữa Ngũ Hành trận, sau đó Phương Nguyên nặng nề mở miệng:
“Tất cả tập trung điều khiển vị trí của mình, chớ hoảng sợ, hướng về phía đông mà xông tới...”
Lúc bọn hắn xông lên núi thì đi từ phía Tây lên mà, đáng lẽ phải xông về phía Tây mới có khả năng xông ra chứ. Mà bây giờ Phương Nguyên lại nói xông về hướng đông khiến đám đệ tử tiên môn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà nhất thời ai cũng không dám nói gì.
Vừa rồi Ngô Thanh bị Phương Nguyên tát một cái, lúc này giống như bị đánh cho ngớ ngẩn ra rồi, chỉ lặng lẽ đi theo đám người.
“Hắn muốn sử dụng trận trong trận, để đối kháng lực lượng của yêu trận chung quanh sao...”
Tiểu Kiều sư muội lúc này cũng không nhịn được nhìn Phương Nguyên một chút, cảm thấy có chút cảm thán:
"Đây vốn là điều cơ bản tiên môn đã dạy, chỉ là trong lúc cấp thiết, hắn có thể suy nghĩ ra được trận pháp này sao... Mà kì lạ ở chỗ, hắn chỉ thuận miệng bài bố trận vị, nhìn thì vô cùng tùy tiện, lại vừa có thể phát huy ra tất cả sở trường của chúng ta, làm sao mà hắn lại làm được?"
"... À, là khi chúng ta giới thiệu sở trường của bản thân!"
Nhất thời, nàng cảm thấy Phương Nguyên có chút cao thâm khó lường.
Từ lúc lên núi, dùng thức thần thông dũng mãnh bức lui yêu thú, đến lúc này bài bố trận, biểu hiện của Phương Nguyên đều là những kiến thúc cơ bản nhất mà thôi. Những kiến thức này trong tiên môn bọn hắn đã từng học qua, thế nhưng là hết lần này tới lần khác rơi vào tình huống nguy cấp, bọn họ đều quên sạch sẽ, không cách nào vận dụng, mà Phương Nguyên lại có thể tùy cơ ứng biến, chẳng những dùng, mà còn hữu dụng vô cùng...
“Ha ha, ta biết ngay làm sao có thể có đệ tử chân truyền rời núi để bảo hộ mấy con chim non như các ngươi?”
Cũng vào lúc này, bên trong yêu trận, bỗng nhiên có một thanh âm chua ngoa phá lên cười, ẩn chứa chút hận ý, từ một nơi âm u không nhìn thấy, giống như có một đôi mắt phẫn nộ chằm chằm nhìn Phương Nguyên:
“Thú thật, ta chẳng ngờ một tiên môn xuống dốc như vậy, thế mà lại còn có đệ tử xuất sắc như vậy. Bản tôn hôm nay lời to rồi, não của ngươi nhất định ngon lành, có thể đại bổ nguyên khí của ta...”
Nghe được thanh âm của yêu ma kia, chúng đệ tử tiên môn trong lòng run rẩy một lúc.
Phương Nguyên giống như mắt mù tai điếc, nhìn thoáng qua xung quanh, quát một tiếng:
“Đi!”
Oanh!
Đám đệ tử tiên môn cũng phản xạ theo bản năng, đột nhiên thúc giục pháp lực, dựa vào Ngũ Hành trận biến hóa, hỗ trợ lẫn nhau, che chở đồng môn thụ thương, chậm rãi hướng về phía đông mà tiến tới. Nhưng vào lúc này, yêu trận chung quanh lại lắc lư một cái, sát khí bức người mùi máu tươi từ từ xông vào mũi, cũng không biết có bao nhiêu yêu thú từ trong khói đen cuồn cuộn vọt ra, điên cuồng nhào đến cắn bọn hắn...
“Điên đảo Ngũ Hành, nghịch chuyển tạo hóa, kim chủ giết, thổ chủ thủ!”
Phương Nguyên mở miệng đọc ra trận quyết, thanh âm vô cùng chắc chắn.
“Tử Chân Kiếm, đi!”
Kỳ Khiếu Phong tuân lệnh, không chút nghĩ ngợi, phi kiếm màu tím liền xông ra ngoài, hóa thành một đạo thiểm điện màu tím chớp mắt đánh tới.
"Bá bá bá..."
Hắn tu luyện dù sao cũng là tiên gia phi kiếm chân chính, uy lực cực mạnh, cho dù những yêu thú kia mạnh mẽ hơn, nhưng đứng trước phi kiếm của hắn cũng khó bảo toàn tánh mạng. Hễ là yêu thú điên cuồng vọt lên, đều bị phi kiếm của hắn xé rách nhục thân trong chớp mắt, mà một vài con khó khăn lắm mới tránh khỏi phi kiếm, tìm kiếm cơ hội tiến công đều bị vị đệ tử thủ hộ Thổ chủ vị ngăn cản, yêu thú căn bản không có cơ hội đả thương người...
Hai người kia, một người chỉ cần tiến công, không cần phòng thủ.
Còn người còn lại chỉ thủ hộ đồng đội, hoàn toàn không để ý tới hung hiểm xung quanh, vừa vặn phát huy ra lực lượng mạnh nhất của bọn hắn.
Mà trong quá trình phòng thủ, mặc dù cũng lộ ra chút sơ hở, nhưng Phương Nguyên cầm trong tay trường kiếm di chuyển bốn phía, đồng thời vá vào những lỗ thủng kia.
"A, thì ra những yêu thú này cũng không có mạnh như vậy..."
Trong lòng đám đệ tử tiên môn cũng sinh ra một ý nghĩ như vậy.
Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, bọn hắn chỉ cảm thấy khắp nơi đều là yêu thú, giết không hết, chém hoài không xong, một thân pháp lực đều phát huy ra hết, còn vướng trái vướng phải, thủ không ra thủ, công không ra công, luống cuống tay chân, càng đấu càng cảm thấy khó chống cự, lại không nghĩ rằng lúc này chỉ vừa sử dụng Ngũ Hành trận, bọn hắn cảm giác đã có gì để dựa vào, hành tung của yêu thú cũng có dấu vết để lần theo!
“Ha ha ha ha, đúng là trò cười, các ngươi đã rơi vào trong trận của lão phu, bây giờ còn nghĩ rằng bằng cách này thì có thể phá trận xông ra sinh lộ sao?”
Yêu ma kia dường như đã vô cùng phẫn nộ, tiếng cười càng thêm hung hăng ngang ngược, hét lên:
“Để cho các ngươi nhìn một chút sự lợi hại của ta!”
Rầm rầm...
Cũng không biết hắn làm như thế nào, mà mùi máu tươi chung quanh bỗng nhiên nồng đậm hơn mấy lần, giống như là bọn họ đang rơi vào trong biển máu vậy, mà trong khói đen chung quanh, cùng xuất hiện nhiều hơn màu đỏ tươi, ngửi thấy những huyết khí kia, một đám đệ tử tiên môn lập tức chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng!
“Không ổn... Trong yêu trận này có độc, nhanh chóng phục dụng Giải Độc Đan!”
Tiểu Kiều sư muội nhất thời cảnh giác, run giọng kêu lớn lên.
Chương 119 Phế vật, cút! (2)
Ngũ Hành trận của bọn hắn có thể phòng thủ được từng đợt tấn công của yêu thú, nhưng bây giờ làm sao phòng thủ được độc ở trong trận?
Trong lúc mấy vị đệ tử đang hối hả, vội vàng lấy Giải Độc Đan phục dụng, yêu ma nghe vậy chợt phá lên cười.
Thấy được bộ dáng những đệ tử tiên môn này kinh hoảng, hắn dường như rất thích thú.
“Đừng!”
Nhưng tiếng kêu của Tiểu Kiều sư muội còn chưa dứt, thân hình Phương Nguyên cũng đã xuất hiện ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng đưa tay liền cầm lấy túi trữ vật của Tiểu Kiều sư muội đang để bên hông đảo một cái, lập tức các loại đan dược, linh thạch, pháp khí, thậm chí là một chút đồ vật của con gái như áo lót, quần lót yếm các loại, đều vương vãi đầy mặt đất, trắng lóa một mảnh.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Kiều sư muội cũng đã đỏ bừng mặt, theo bản năng quát lên một tiếng.
Nhưng mà Phương Nguyên lại không để ý tới nàng, ánh mắt lướt qua mấy loại đan dược, liền cầm một bình "Thanh Tịnh Tán" lên, sau đó phất tay quét qua một cái, đồ vật khác còn nằm trên mặt đất bỏ lại vào trong túi trữ vật, chỉ để lại Thanh Tịnh Tán trong tay, mở nắp ra.
“Ngươi tính làm gì...”
Tiểu Kiều chưa hiểu lắm.
Thanh Tịnh Tán là một loại tài nguyên thường gặp trong giới tu hành, chuyên sử dụng để lắng xuống huyết khí dao động trong cơ thể, bình thường hay sử dụng trong lúc tu hành, phòng ngừa trường hợp trong lúc tu hành huyết khí quá thịnh mà làm hỗn loạn pháp lực.
Nhưng bây giờ bọn họ đang đối mặt với khí độc từ trong trận, không lấy Giải Độc Đan lại lấy vật này ra làm gì?
“Loại độc mà yêu ma thi triển chính là Huyết Độc Sát, nếu sử dụng Giải Độc Đan cũng vô dụng mà thôi. Độc Sát nhập thể, sẽ dẫn động huyết khí bên trong cơ thể, làm cho người ta toàn thân bủn rủn, lực lượng xói mòn, nhưng nếu lấy Thanh Tịnh Tán áp chế huyết khí trong cơ thể, có thể giải Huyết Độc Sát một cách nhẹ nhàng, khiến huyết khí khôi phục bình thường, không bị ảnh hưởng!”
Phương Nguyên đổ Thanh Tịnh Tán ra, đều dính một chút trên người mỗi người đệ tử trong trận, dần ổn định lại đội hình.
“Ngay cả đan pháp ngươi cũng hiểu sao?”
Tiểu Kiều sư muội ngửi thấy mùi của Thanh Tịnh Tán, chỉ cảm thấy trong tâm mát như băng, huyết khí sôi trào cũng được trấn an không ít, cảm giác choáng váng vừa rồi cũng trong nháy mắt biến mất, cảm thấy bản thân nhất thời bình tĩnh lại, theo bản năng mở miệng hỏi một câu.
“Hiểu một chút!”
Phương Nguyên thuận miệng trả lời, vứt Thanh Tịnh Tán đi nói: “Tiếp tục đi về phía trước!”
Chúng đệ tử tiên môn nghe được Phương Nguyên chỉ huy, cảm thấy cảm giác choáng váng đã biến mất, cũng khôi phục hào khí, vững vàng xông về phía trước.
Nhưng mà trong lòng cũng không nhịn được gia tăng ấn tượng đối với Phương Nguyên hơn một chút:
"Thế mà hắn còn nghiên cứu đan thuật nữa sao?"
"Oa..."
Yêu ma thi triển ra Huyết Độc Sát, lúc đầu dễ dàng thắng lợi, lại không nghĩ rằng thế mà bị phá đi một cách dễ dàng như vậy thì tức giận không thôi. Nhất là khi nhìn thấy đám nhóc này làm gì chắc đó, thế mà kiên định không thay đổi phương hướng cứ tiếp tục đi về phía đông, trong lòng cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhất thời cũng sợ bọn hắn thoát ra được. Hắn cũng không lưu thủ nữa, âm thầm quyết định một việc mà hắn rất đau lòng, phẫn nộ hét lớn:
“Tiểu tử, ngươi dám? Hôm nay ta phải chém ngươi thành trăm mảnh, ăn não ngươi sạch sẽ, nếu không khó vơi đi mối hận trong lòng bản tôn!”
"Hồn phách tụ họp, yêu thân như đồng, khí huyết gia tăng thân này, còn lại một hơi cuối cùng..."
Cổ chú trong miệng chậm rãi niệm, toàn bộ yêu trận lập tức xuất hiện các loại biến hóa, nhất thời trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Ngao..."
Yêu trận bắt đầu biến hóa, yêu thú đang đứng chung quanh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đám đệ tử tiên môn, thế mà đều chậm rãi lui vào trong khói đen.
Đám yêu thú này, thế mà lại lui bước!
Nhưng cùng lúc đó, trong yêu trận, mùi máu tươi lại càng thêm nồng đậm, có tiếng yêu thú thống khổ gào thét vang lên.
“Đây... Đây là cái gì?”
Một đám tiên môn nghe được tiếng kêu thống khổ của yêu thú, nhịn không được sợ hãi, theo bản năng hỏi.
“Kiềm Lư Chi Thuật thôi!”
Phương Nguyên thần sắc bình thản, ánh mắt hướng về phía trước nhìn sang, tựa hồ khám phá ra bí mật đằng sau tầng yêu vụ.
"Rống..."
Chỉ qua mấy hơi thở, ở sâu trong yêu vụ kia, tiếng yêu thú gào thét đột nhiên biến mất, lại vang lên tiếng thở dốc, đột nhiên ở giữa yêu trận đùng một tiếng kinh thiên động địa, yêu vụ đột nhiên bị xé ra, thình lình xuất hiện yêu ngưu thân hình to như một quả núi nhỏ lao đến. Yêu quái kia nhìn giống như trâu, lại mọc lên vằn hổ, vuốt sói, sừng trâu, đuôi báo, cánh ưng, nhìn giống như một con Tứ Bất Tượng, ghép vào toàn thân, có thể nhìn thấy vết thương dày đặc trên người làm cho người ta cảm thấy buồn nôn còn thêm mùi máu tươi nồng đậm nữa...
"Hoa..."
Yêu thú kia vọt ra, chợt vung cánh lên, thẳng hướng về chúng đệ tử tiên môn lao đến.
“Kim chủ vị, giết!”
Trong lúc đám đệ tử tiên môn còn đang hốt hoảng, thanh âm Phương Nguyên lạnh lùng vang lên.
Kỳ Khiếu Phong không cần hắn nhắc nhở, liền vội vàng tế phi kiếm ra ngoài, hắn vốn thủ hộ Kim chủ vị, đứng mũi chịu sào.
"Bá..."
Phi kiếm đón lấy yêu thú kia, trong nháy mắt chém rách một cái cánh của nó, nhưng không nghĩ tới một việc yêu thú kia cũng chẳng thèm để ý, tốc độ của nó vẫn giữ nguyên, trực tiếp lao đến về hướng chúng đệ tử tiên môn, cực khổ tiến đến phía trước...
Trong nháy mắt Kỳ Khiếu Phong chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, vô thức quay người lui lại, co chân bỏ chạy.
Nhưng cũng liền vào lúc này, bên cạnh hắn bỗng nhiên có thêm một người, bên tai truyền đến âm thanh lạnh lùng của Phương Nguyên:
“Phế vật, cút!”
Chương 120 Đều hiểu một chút (1)
“Ngươi mắng ta là phế vật?”
Cho dù vào thời khắc vô cùng hung hiểm như thế này, Kỳ Khiếu Phong vẫn bị hai chữ "Phế vật" của Phương Nguyên chọc tức.
Nhất là người mắng hắn chính là cái tên Phương Nguyên đó giờ hắn nhìn không thuận mắt?
Nhưng hắn vừa nổi giận đùng đùng quay đầu lại, liền thấy hai mắt Phương Nguyên lạnh như băng, cảm nhận được sắc mặt hắn vô cùng thâm trầm, trong nội tâm cũng run rẩy một cái, giống như tất cả sự khiếp đảm và nhu nhược của hắn đều bị người này xem thấu. Theo bản năng chột dạ, hắn muốn giận dữ quát mắng một chút nhưng lúc này cũng không dám mở miệng nữa, lại thêm yêu thú kia đã bổ nhào tới trước người hắn, tính mệnh mới quan trọng, vội vàng lách mình, lui về đằng sau lưng Phương Nguyên, âm thầm nuốt xuống cơn tức.
Lúc này Phương Nguyên cũng không để ý đến hắn, chỉ tiến lên nghênh đón yêu thú đang vọt tới, lông mày nhíu lại.
"Soạt..."
Trong chớp mắt, hắn thu kiếm tới trước ngực, uyên đình nhạc trì (1), thận trọng thủ kiếm thế, chốc lát trong lúc đó, giữa hư không giống như xuất hiện vô số xích sắt vắt ngang, đem bảy trượng trước người hắn khóa lại, không lộ nửa phần sơ hở...
(1) Uyên đình nhạc trì : thâm sâu khó lưỡng vững vàng không thể lay chuyển.
Thu như khóa sông lớn, ngàn buồm không lọt!
“Hắn muốn ngạnh kháng yêu thú kia sao?”
Vài đệ tử thấy cảnh này lập tức kêu lớn lên.
Nói còn chưa dứt lời, yêu thú to lớn kia đã lao đến, mạnh mẽ đụng vào trước người Phương Nguyên!
"Bành" một cái, kiếm thế của Phương Nguyên trực tiếp bị phá vỡ.
Mặc dù kiếm thế hắn thi triển gần như hoàn mỹ, nhưng lực lượng lại còn chưa đủ, rõ ràng không bằng sức mạnh của yêu thú kia. Một người một yêu va chạm với nhau, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, mà yêu thú kia cũng bị kiếm thế bắn ngược lại, gầm rú thối lui bốn năm trượng...
Kỳ Khiếu Phong thấy thế, trong lòng run lên, muốn thu hồi phi kiếm, chém ra một kiếm nữa.
Nhưng mà trong lúc cấp bách, yêu thú kia bị đẩy ra khoảng cách cũng không xa, nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Còn chưa đợi hắn quyết định, Phương Nguyên đang ngự giữa không trung đã trầm giọng hét lớn:
“Ném Huyền Băng Tiễn cho ta!”
Chúng đệ tử tiên môn lúc này đã coi hắn là trọng tâm, mấy vị đệ tử cầm trong tay Huyền Băng Tiễn lập tức không chút nghĩ ngợi ném cung tên ra. Phương Nguyên ngậm trường kiếm trong miệng, tay trái cầm lấy cung, tay phải chụp lấy tên, thân hình bay về phía sau, dứt khoát vặn mình trên không trung lộn một vòng, sau đó duỗi chân đạp lên trên chuôi phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong vừa mới triệu hoán trở về, thân hình lần nữa bay cao thêm mấy trượng, Huyền Băng Tiễn đặt lên trên cung, trong tiếng hít thở, kéo cung như trăng tròn.
“Cẩn thận, tâm pháp khống chế Huyền Băng Tiễn là...”
Vị đệ tử ném ra Huyền Băng Tiễn bỗng nhiên nghĩ tới, cao giọng kêu to.
Pháp khí không giống binh khí phàm tục, mỗi một kiện pháp khí uy lực đều vô cùng phi phàm, nhưng mỗi kiện cũng có kỹ xảo sử dụng riêng biệt, nếu sử dụng không đúng cách, đừng nói đả thương kẻ địch, thậm chí có khả năng nhận phải phản phệ, lúc này hắn mới nhớ tới điều đó, mới vội vàng muốn nhắc nhở Phương Nguyên!
Nhưng thời gian đã không kịp nữa rồi, yêu thú kia nổi giận gào một tiếng, đã xông về trước.
“Huyền tiễn dẫn, băng sương trên trời giáng xuống!”
Phương Nguyên thấp giọng quát, đột nhiên buông tay, một mũi tên trong nháy mắt bay ra ngoài.
Bạch!
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, Huyền Băng Tiễn được bắn ra, vẽ một quỹ tích hoàn mỹ trên không. Trong quá trình bay, pháp lực của Phương Nguyên bám trên tên cũng phát huy tác dụng, đem phù văn trên Huyền Băng Tiễn kích hoạt, phù văn cũng dần phát huy tác dụng, lập tức có băng sương từ thiên địa tụ đến, lập tức gia trì trên mũi tên.
"Bạch!"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên kia đã bay thẳng vào giữa trán yêu thú, ngay dưới sừng nó ba tấc!
"Xùy..."
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Huyền Băng Tiễn và yêu thú kia chênh lệch quá xa, thời điểm mũi tên nho nhỏ cắm vào giữa trán yêu thú chợt ở giữa tuôn ra vô số băng tiễn chi ý, bắt đầu tràn từ giữa trán yêu thú lan ra, yêu thú đang gào thét liều mạng giãy dụa đóng băng thành một khối băng to lớn, sau đó lập tức ngã xuống, lách cách một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Cũng trong lúc này, thân hình Phương Nguyên đang ở giữa không trung mới chậm rãi đáp xuống, tiện tay đem cung tiễn trả cho đệ tử tiên môn kia.
“Ngươi cũng biết sử dụng Huyền Băng Tiễn?”
Đệ tử kia nhận lấy cung tiễn, vẫn đắm chìm trong uy lực của mũi tên kia, ngây ngốc hỏi.
“Biết một chút!”
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, rút kiếm lại, điều chỉnh trận thế, tiếp tục hướng phía trước tiến tới.
Đệ tử tiên môn còn lại thấy thế, đều ngẩn ngơ cuống quít đi theo phía sau hắn, chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người đối diện cũng chấn kinh. Thủ đoạn lôi đình Phương Nguyên biểu hiện ra cùng thực lực thực sự làm cho người ta chấn kinh vô cùng, giống như hai con người khác nhau hoàn toàn. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ Phương Nguyên, thậm chí nỗi sợ còn vượt qua lo lắng lúc này...
“Thằng nhóc này, đáng khen cho sự to gan của mi, ngươi dám đả thương Huyết Tôn của ta...”
Đằng sau trùng trùng điệp điệp yêu vụ, thanh âm sắc nhọn lại vang lên, tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ ta ít đọc sách sao, một con Tứ Bất Tượng mà thôi, cũng xứng gọi Huyết Tôn?”
Phương Nguyên cùng các đệ tử tiên môn hợp lực tiến về phía đông yêu trận, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hét lớn.
Nghe hắn nói xong, dường như ngay cả yêu ma kia đều nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có uy lực của yêu trận hình như mạnh lên mấy phần.
Nhưng đến lúc này, đám người Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã bước đến đỉnh núi, chỉ là cảm giác nơi đây không phải là chỗ để thoát khỏi yêu trận, nơi đây yêu khí càng thêm nồng nặc, khói đen tàn phá khắp nơi, mùi máu tươi vô cùng dày đặc. Bọn hắn cảm thấy tiến vào đây như càng thâm nhập sâu vào yêu trận, thậm chí đỉnh núi này là nơi yêu trận mạnh nhất!