-
Chương 571-575
Chương 571 Trung Châu Thôi gia (2)
"Không biết tiên sư đến từ nơi nào, đến vì chuyện gì?"
"Tu sĩ Ô Trì Quốc, viếng thăm chủ nhân nơi này." Phương Nguyên cũng bước tới đưa bái thiếp, nói. "Làm phiền lão tiên sinh dâng lên cho chủ nhân."
"Xin tiên sư đợi chốc lát!" Một vị quản gia trong nhóm nhận bái thiếp mang đi.
Phương Nguyên cũng biết gia tộc lâu đời có quy củ nghiêm ngặt nên thành thật đứng đợi ngoài cửa. Một hồi sau, mặt trời đã lên cao, lão giả áo lam vẫn chưa trở lại, bỗng có tiếng xì xào ầm ĩ vang lên từ nhóm người.
Phương Nguyên cũng khẽ ngẩn người, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy có một nhóm tu sĩ đang bay đến từ đằng xa, dẫn đầu là bốn, năm vị mặc áo đen thống nhất, khí thế nghiêm nghị. Phía sau họ là hai người, một già một trẻ: già khoác áo vải thô, toát ra vẻ thâm trầm, không nhìn ra tu vi; trẻ vận áo bào trắng, cưỡi trên một con tê giác trắng cao lớn, trông phong lưu phóng khoáng vô cùng.
Đoàn người đáp xuống cách cổng thành hơn mười trượng rồi chậm rãi đi về trước. Bất thình lình, tu sĩ áo đen đi đầu bị thân hình cao to của Quan Ngạo cản đường. Nhíu mày, gã dừng chân, trầm giọng nói.
"Làm phiền huynh đài tránh qua một bên!"
Quan Ngạo quay lại nhìn gã. "Chúng ta đến trước."
Tu sĩ nọ hừ lạnh một tiếng, đoạn vươn tay đẩy vai Quan Ngạo...
... Quan Ngạo lù lù bất động!
Mấy vị đồng liêu quanh tu sĩ áo đen sửng sốt nhìn sang. Bản thân gã cũng ngơ ngẩn, sau đó lại dồn sức đẩy Quan Ngạo một cái.
... Quan Ngạo vẫn không nhúc nhích!
"Ngươi muốn gì?" Hắn ta cúi đầu hỏi tu sĩ kia với vẻ kỳ quặc trong mắt.
Dáng dấp tu sĩ áo đen không hề thấp bé, nhưng đứng trước Quan Ngạo vẫn thua hẳn một đoạn.
"Ngươi... Ta bảo ngươi tránh đường!" Rõ ràng đã có phần xấu hổ, gã hít sâu một hơi rồi lại nhằm vào ngực Quan Ngạo mà đẩy.
Huỵch!
Nhưng lần này Quan Ngạo không nhịn nữa, vừa đẩy lại gã vừa nói. "Ngươi muốn gì?"
Tu sĩ áo đen không hề phòng bị, chỉ cảm thấy vai mình bị một sức mạnh khủng khiếp húc vào, hai chân lại không trụ vững, trực tiếp bị đẩy đi mấy trượng. Nỗi sợ còn chưa tan hết, gã té lộn nhào mấy vòng trên mặt đất, khó coi vô cùng.
Soạt! Soạt! Soạt!
Những tu sĩ khác lấy làm kinh hãi, vội vã thắp sáng pháp khí trong tay, vây Quan Ngạo vào giữa.
"Các ngươi muốn gì?" Quan Ngạo cũng tức giận. "Soạt" một tiếng, một thanh đại đao đã xuất hiện trong tay hắn.
Tình huống từ khó hiểu chợt nhuốm mùi sát khí khiến người xung quanh lập tức tránh xa.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Nguyên đang đứng trước cổng thành và hai tu sĩ một già một trẻ đi sau nhóm người áo đen kia cũng để ý đến nơi này, gần như đồng thanh quát lên. Hai người kia bước tới, thấy Quan Ngạo lừng lững đứng đó mà thủ lĩnh thị vệ bên mình đã ngã ra xa mấy trượng, bèn cho rằng Quan Ngạo ra tay trước. Sắc mặt họ không được vui vẻ, bắn những cái nhìn lạnh lùng về phía hắn ta.
"Rõ ràng họ đến sau mà lại bắt chúng ta nhường đường. Ta không nhường, hắn bèn đẩy ta!" Quan Ngạo không thèm để ý đến hai người kia, chỉ nhíu mày giải thích cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng cau mày. "Sau đó thì sao?"
Quan Ngạo đáp. "Ta đẩy lại hắn!"
Phương Nguyên chợt bất đắc dĩ vô cùng, nghĩ thầm chỉ có một mình hắn quả thật không chịu được sức mạnh của Quan Ngạo.
"Các hạ là người nào?" Đúng lúc ấy, lão giả áo vải bên kia cũng lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt chứa vẻ bất thiện.
"Ta cũng đến viếng thăm chủ nhân thành Thiên Lai." Phương Nguyên chắp tay đáp. "Đã đưa bái thiếp, đang đợi vào thành."
"Ha ha, khách của Kim gia thành Thiên Lai lại có thể ngông cuồng như vậy ư?" Lão giả cười lạnh một tiếng. Họ không phải hạng người hung hăng, hở một tí là hiếp đáp kẻ khác, nhưng ai cũng chứng kiến thị vệ nhà họ bị người đẩy té nhào, dù sao cũng có chút mất mặt. Lão cho rằng dù thế nào đi nữa cũng phải dạy dỗ đối phương một phen, bằng không mặt mũi Trung Châu Thôi gia biết để nơi nào?
Vừa dứt lời, lão đã dợm bước về trước.
"Trước thành Thiên Lai, đừng nên gây chuyện..." Đúng lúc ấy, người trẻ tuổi trên lưng tê giác trắng kia bỗng nhẹ giọng nhắc nhở, lão giả áo vải nghe vậy thì gật đầu lui lại.
Người trẻ tuổi kia cũng quan sát Phương Nguyên. Y thấy hắn khoác lên mình bộ tiên bào được dệt từ Thanh Tàm Tuyết Ti, loại vải thông dụng nhất trong giới tu hành, có màu thiên thanh tự nhiên không qua nhuộm. Trên người hắn cũng không đeo trang sức gì, chỉ có một chiếc hồ lô giắt bên hông, tuy đến nỗi bần hàn nhưng cũng chẳng quý khí.
Đoạn y nhìn sang Quan Ngạo, thấy hắn thân hình cao to, tay dắt nghê, lại càng không có phong độ...
Hiện nay, thái độ của người tu hành với chiến sủng đại diện cho mức độ tu dưỡng của người ấy. Chiến sủng nào mà không được thuần phục ngoan ngoãn, vậy mà hai người này còn buộc xích sắt, chẳng lẽ là thu phục nó bằng vũ lực rồi cố tình mang ra khoe khoang?
Bọn hắn xem chiến sủng như chó săn thật sao?
Trong lòng y cho rằng hai người này là tu sĩ đến từ vùng núi non hoang vu nào đó, chẳng trách không biết quy củ, thế là sự tôn trọng dành cho họ cũng bớt đi mấy phần, chỉ mỉm cười nói.
"Người hầu của các hạ có căn cốt không tệ, có điều không được dạy bảo đến nơi đến chốn, thấy có người đến mà ngay cả nhường đường cũng không biết ư?"
Phương Nguyên vốn không ngại việc nhường đường, có phải đi đầu thai đâu mà cần tranh giành, nhưng ánh mắt và ngữ điệu của đối phương lại khiến hắn không thoải mái chút nào. Nhất là khi tên kia còn xem Quan Ngạo như tôi tớ của hắn, chỉ trích hắn ta không hiểu quy củ chẳng khác gì mắng hắn vô lễ.
Phương Nguyên nhíu mày đáp lại. "Hắn ta không phải người hầu, mà là sư huynh đệ đồng môn của ta. Hơn nữa ta đã đưa bái thiếp chuẩn bị vào thành, các hạ cũng không trình lên sao?"
"Ha ha..." Người trẻ tuổi áo trắng nghe vậy thì cảm thấy buồn cười. Y ngồi trên lưng tê giác, tủm tỉm nháy mắt với Phương Nguyên. "Chuyện này mà các hạ cũng không biết. Các ngươi muốn vào thành Thiên Lai cần phải chờ, còn ta, từ trước đến giờ vốn không cần..."
Phương Nguyên khẽ cau mày.
Chương 572 Thiên Lai Kim gia (1)
Người này tuy bày ra vẻ cao cao tại thượng nhưng chỉ có hạng ngu ngốc mới vô duyên vô cớ kết thù oán với y. Huống chi ban nãy Quan Ngạo tranh chấp với thị vệ bên đối phương cũng không hề thua thiệt, hắn không định dây dưa cùng bọn họ nữa, có ý nhường đường.
Bỗng nhiên, một bóng áo lam nhoáng lên nơi cửa chính. Một vị lão giả với chòm râu dài xuất hiện trong cổng thành, ánh mắt có phần nặng nề đảo qua một lượt.
Người trẻ tuổi áo trắng thấy ông thì nhoẻn cười nhảy khỏi lưng tê giác, bước đến tiếp đón, trông có vẻ rất quen thuộc với người của thành Thiên Lai. "Lưu bá đã đến?"
"Thôi công tử đến rồi? Trong phủ đã chờ hồi lâu!" Lão giả thấy y thì thoáng ngẩn ra rồi gật đầu tỏ vẻ.
"Ha ha, làm phiền rồi..." Người áo trắng nhẹ nhàng vỗ tay, chuẩn bị gọi người vào thành.
Không ngờ lão giả kia chào hỏi xong thì không để ý đến y nữa mà lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn khắp bốn phía, sau đó trầm giọng hỏi. "Không biết vị nào là truyền nhân của Thái Hoa chân nhân Ô Trì Quốc, Phương Nguyên tiên sư?"
Phương Nguyên đứng dậy, cất giọng. "Chính là tại hạ!"
Lão giả râu dài nhìn hắn một cái, đoạn cung kính nói. "Tiên sư đường xa vất vả, mời vào thành nghỉ ngơi."
"Hả..." Lão giả vừa dứt lời, người áo trắng cùng nhóm thị vệ áo đen của y đồng loạt sửng sốt.
"Lưu bá..." Y không nhịn được kêu lên.
Lão giả râu dài chỉ gật đầu đầy áy náy với y. "Xin Thôi công tử chờ một chút..." Đoạn tiến tới dẫn Phương Nguyên vào thành.
Phải trơ mắt nhìn Phương Nguyên và Quan Ngạo vào thành, sắc mặt của nhóm người công tử áo trắng không thể gọi là đẹp được, nhưng trong lòng họ cũng không khỏi kinh ngạc. "Hai người kia có lai lịch gì mà lại được thành Thiên Lai xem trọng đến vậy?"
"Xin mời tiên sư."
Lão giả râu dài được gọi là "Lưu bá" kia dẫn Phương Nguyên đi qua cổng thành, nơi một chiếc ngân toa lấp lánh ánh bạc đang chờ sẵn. Đợi Phương Nguyên, Quan Ngạo và con nghê bước lên, Lưu bá điều động ngân toa bay vào trong thành.
Nhìn những cung điện san sát và kiến trúc đồ sộ dọc đường đi, Phương Nguyên thầm cảm thán trước sự thịnh vượng của thành Thiên Lai.
Tòa thành này được chia làm ngoại thành và nội thành. Cửa tiệm của các thương nhân chiếm phần lớn ngoại thành, người qua lại như nước; ngược lại, nội thành được canh phòng nghiêm ngặt, hiếm thấy bóng ai.
Nhờ có Lưu bá giới thiệu, Phương Nguyên mới biết thành Thiên Lai là nơi tụ họp của thương nhân bốn phương, số người tu hành đến đây mua bán nhiều không đếm xuể. Lượng yêu thú và linh mạch phong phú trong Thập Vạn Man Sơn đã hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây săn thú, đào khoáng. Có nơi giao dịch do thành Thiên Lai cung cấp, vô số liên minh thương nghiệp và tiên các đều đến đây trú ngụ!
Hơn nữa, tuy lão giả không nói rõ nhưng từ những thông tin thu thập được trước đó, Phương Nguyên cũng biết ít nhất hơn một nửa vụ làm ăn nơi này đều thuộc về thành Thiên Lai, quả nhiền là đường tài vận kéo dài không dứt!
Không lâu sau, ngân toa đã tiến vào nội thành, bay đến trước một dinh thự trên đỉnh núi. Từ xa nhìn lại, tòa dinh thự mang vẻ cổ kính nặng nề như vua chúa ngồi trên ngôi cao vạn trượng, dõi mắt nhìn xuống thành Thiên Lai.
Vừa qua khỏi sơn môn đã thấy đỉnh núi sừng sững, linh khí dày đặc, hoa nở bốn mùa, trông như vườn hoa tiên cảnh nào đó hơn là dinh thự thế gia. Sau cổng dinh, dưới vòm cửa nguyệt môn là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đang đứng chờ họ. Thấy ngân toa đáp xuống, ông mỉm cười bước đến. "Truyền nhân của Thái Hoa ở nơi nào?"
"Vị này chính là Thất Tổ thành Thiên Lai chúng ta, chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong tộc." Lão giả râu dài thấp giọng giới thiệu với Phương Nguyên rồi thu chiếc ngân toa về.
"Đệ tử Phương Nguyên của Thái Hoa chân nhân, bái kiến tiền bối..." Phương Nguyên tất nhiên biết phải làm gì, tiến lên vài bước, khom người hành lễ.
Đối phương vội cười. "Ha ha, mau đứng dậy, không cần phải gọi ta là tiền bối. Ta và sư phụ Thái Hoa của ngươi từng tu hành cùng nhau, ta còn lớn hơn hắn mấy tuổi. Khi ấy hắn gọi ta là sư huynh, vậy ngươi gọi ta một tiếng sư bá đi."
"Sư bá hữu lễ." Về mặt này, Phương Nguyên tất nhiên nghe gì làm nấy.
"Ha ha, vào trong rồi nói."
Nói rồi, vị Thất Tổ thành Thiên Lai với thần thái hiền lành dẫn Phương Nguyên đi vào một gian đại điện phía sau.
Phương Nguyên tập trung quan sát một phen, cảm thấy tu vi của người này sâu không lường được, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Kim Đan. Nhớ đến tin tức đã thăm dò được trong mấy hôm gần đây, lòng hắn khẽ thắt lại. Có thể quản lý tòa thành khổng lồ như Thiên Lai, Kim thị thâm sâu khó dò là điều chắc chắn, nghe nói chỉ cao thủ Kim Đan thôi cũng đã có tận mười vị, được xưng là Kim Đan Thập Tổ.
Mà đó chỉ là xếp hạng bên ngoài, liệu bên trong có cao thủ ẩn danh nào khác không thì chẳng ai hay biết.
Người trước mắt hắn đứng hàng thứ bảy, có thể thấy địa vị quả nhiên không thấp.
Hơn nữa, theo truyền thuyết thì trên Kim thị Thập Tổ còn có một vị lão thái quân. Nghe nói bà là cao thủ Nguyên Anh rất có danh tiếng, ba trăm năm trước vừa mừng đại thọ nghìn tuổi. Cũng vào năm ấy, thành Thiên Lai mở bí cảnh, chia vui cùng tu sĩ khắp thiên hạ.
Đến đòi món nợ từ thế lực khổng lồ này quả thật là áp lực không nhỏ chút nào!
Nhưng Phương Nguyên không còn cách nào khác, vì tu hành vốn là một quá trình gian nan hiểm trở, giành giật trên từng bước đi. Hắn cũng chưa lên kế hoạch cụ thể, hôm nay đến bái kiến chỉ để thăm dò ý tứ rồi dần dần sẽ tìm cơ hội.
Đối với hắn, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định phải lấy được quyển bí pháp Kim Đan cuối cùng kia. Còn lấy thế nào thì... cứ xem cái gì có hiệu quả thì làm!
Chương 573 Thiên Lai Kim gia (2)
"Đã hơn hai trăm năm rồi ta không gặp Thái Hoa sư đệ. Sau khi hắn trở về Ô Trì Quốc thì bặt vô âm tín, ta nhờ người hỏi thăm thì được tin hắn không về đến hoàng đô Ô Trì. Ôi, không biết hiện nay hắn ra sao?" Ngồi xuống châm trà rồi, vị Thất Tổ Kim thị thấp giọng thở dài, ân cần hỏi.
"Sư tôn... đã tọa hóa." Sau một chút im lặng, Phương Nguyên khẽ đáp.
Hắn không ghi thân phận thật sự trong bái thiếp, chỉ nói mình được Thái Hoa chân nhân nuôi nấng dạy dỗ hơn hai mươi năm trước. Trước khi rời khỏi Ô Trì Quốc, hắn đã đánh tiếng với tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc về thân thế này, tránh cho bị người khác lật tẩy.
"Hắn... tọa hóa rồi ư?" Thất Tổ Kim thị nghe vậy thì bàng hoàng.
Phương Nguyên chăm chú quan sát, thấy biểu cảm của ông không giống như đang giả vờ.
"Vâng, sư tôn đã tọa hóa từ ba năm trước. Trước khi đi, người để lại di mệnh nói rằng gặp vấn đề trong lúc tu luyện công pháp, có lẽ do lĩnh hội còn kém, lệnh ta đến thăm hỏi các vị tiền bối trước khi Kết Đan. Người còn nói công pháp ấy đến từ thành Thiên La, ta thân là đệ tử của người, nếu gặp khó khăn gì trong lúc tu hành, các vị tiền bối cũng sẽ chỉ điểm giải thích..." Nói xong mấy lời đã được chuẩn bị trước, Phương Nguyên lại hành lễ.
Vị Kim lão thất nghe vậy cũng không hề hoài nghi hắn, chỉ thở dài buồn bã. "Quả nhiên thế sự vô thường, không ngờ Thái Hoa sư đệ lại ra đi sớm như vậy. Nhưng lời ngươi nói cũng khó thành. Thái Hoa sư đệ đến thành Thiên Lai ta cầu pháp năm ấy vốn được sự chấp thuận của lão thái quân. Ngươi là truyền nhân của hắn, nếu gặp vấn đề gì trong lúc tu hành, hỏi đám sư thúc sư bá chúng ta cũng vô dụng." Nói xong, ông trầm ngâm một chốc rồi nhìn Phương Nguyên. "Ngươi có thể tu luyện công pháp này, vậy đã là Thiên Đạo Trúc Cơ?"
Phương Nguyên gật đầu. "Qua mắt thiên ân, quả thật đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Ôi..." Nghe vậy, trong mắt Kim lão thất lóe lên một tia phức tạp, như vừa ao ước lại vừa khen ngợi. Ông thở dài. "Trước kia, Thái Hoa sư đệ tự thân nỗ lực kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đã là kinh tài tuyệt diễm, hiếm thấy trên đời. Không ngờ chưa đầy hai trăm năm sau, hắn lại dạy dỗ ra một đệ tử Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự khiến người khác hâm mộ..."
Phương Nguyên đón lấy ánh mắt của ông, trong lòng không hề kinh ngạc, vì Thiên Đạo Trúc Cơ chính là cơ sở đủ để khiến ngươi kiêu ngạo.
Tu sĩ Kim Đan trên thế gian này không ít, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ chưa chắc được bao nhiêu. Mà mọi người đều biết, chỉ có Thiên Đạo Trúc Cơ mới có thể tu hành Lôi pháp từ cảnh giới Trúc Cơ. Hơn nữa, lời khen của Kim lão thất có phải ngụ ý rằng trong đám tiểu bối thành Thiên Lai cũng không có mấy người Thiên Đạo Trúc Cơ?
"Ha ha, ngươi không phải bận tâm chuyện tu hành. Truyền nhân của Thái Hoa sư đệ cũng chính là tiểu bối thành Thiên Lai chúng ta, tất nhiên sẽ có người giải thích cho ngươi. Ngặt nỗi ta không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chưa từng tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, không thể giúp ngươi giải quyết, chỉ có thể đến cầu lão thái quân mà thôi. Có điều hiện giờ lão nhân gia đang làm khách ở Trung Châu Đạo thống, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại đây, xem nơi đây là nhà mình, có chuyện gì cứ đến tìm ta!"
Kim lão thất lại tâm sự thêm hồi lâu, lúc thì bùi ngùi về Thái Hoa chân nhân, lúc thì khen ngợi Phương Nguyên, lại bảo hắn thể hiện kết quả tu hành từ Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, sau đó gọi quản gia họ Lưu ban nãy đến sắp xếp nơi ở cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng biết việc này không thể xong trong một sớm một chiều, nghe lời đồng ý.
Lưu quản gia hiện cũng đang ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng Phương Nguyên cho rằng ông đã gần đến Kim Đan, không thua gì âm thị Triệu Nô Nhi lúc trước bị hắn luyện chết. Thái độ của ông lại khiêm tốn vô cùng, chủ động điều khiển ngân toa chở Phương Nguyên bay về phía một dãy núi, vừa đi vừa giải thích.
"Đây là một trong những nơi có linh khí nồng hậu nhất trong gia tộc, xây cất rất nhiều đình viện dành riêng cho khách quý. Thất Tổ đã phân phó, lão nô cũng không dám sơ suất. Tiểu tiên sư xem, chọn một nơi trong số đó thế nào?"
"Không dám." Phương Nguyên đáp rồi chọn một đình viện dưới sự hướng dẫn của lão quản gia. Đình viện ấy không khác mấy với động phủ, nằm trên đỉnh núi cao trắc trở, phong cảnh tráng lệ, linh khí đậm đà, bên trong có bố trí thư phòng và đan thất, hắn và Quan Ngạo cùng ở cũng còn dư.
"Đình viện đã được quét tước sạch sẽ, tiểu tiên sư chỉ việc vào ở, về sau sẽ có thị nữ nô bộc, gọi sẽ đến ngay."
Phương Nguyên nghe vậy thì bật cười. "Không cần đâu, ta tự xử lý là được."
Nhưng lão quản gia lắc đầu. "Tiểu tiên sư đừng khách khí. Thất Tổ đã dặn dò phải xem ngài như các thiếu chủ thành Thiên Lai mà đối đãi, mỗi tháng còn có phần linh tinh, những chuyện như quét tước lau dọn tất nhiên cũng phải có người lo liệu..."
Thấy ông nói vậy, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối nữa, bèn đồng ý.
Sau đó, lão quản gia lại rút một chiếc ngọc giản ra, dùng hai tay dâng lên. "Tiểu tiên sư vừa đến, e rằng không quen thuộc gia tộc. Lão nô đã thay ngài chuẩn bị một ngọc giản ghi rõ vài chỗ cấm địa cũng như chức ti các nơi, đến lúc ấy ngài lưu ý là được. Nếu có gì không rõ, chỉ việc hỏi những tạp dịch thị nữ kia hoặc trực tiếp tìm lão nô đều được..."
"Vậy đa tạ!" Phương Nguyên gật đầu rồi thu ngọc giản vào.
Lão quản gia lại dặn dò vài câu rồi mới lên ngân toa rời đi.
"Quả nhiên không hổ là thế gia lâu đời..." Hắn cảm nhận linh khí dày đặc xung quanh, lại thấy vật dụng trong phòng đều là đồ cổ quý hiếm, nếu xuât hiện bên ngoài e rằng có thể bán với giá cao ngất, bèn cảm thán một câu, cũng hiểu thêm một chút về nội tình thành Thiên Lai.
Chương 574 Sư huynh luôn có cách (1)
Sau đó hắn lại cân nhắc hành động của mình, cảm thấy không có vấn đề gì. Có điều hiện giờ vẫn chưa có manh mối về quyển Lôi pháp cuối cùng, phải gặp lão thái quân rồi mới biết, hắn cũng chỉ có thể chờ cho đến khi bà trở về mà thôi.
"Tiểu tiên sư có ở đó không?" Đúng lúc ấy, một giọng nói vọng vào từ bên ngoài. "Chúng tôi vâng lệnh Lưu quản sự, đến nghe tiểu tiên sư sai bảo..."
"Thật sự điều tạp dịch đến hầu hạ, cũng không biết có phải đến giám thị hay không..." Phương Nguyên thở dài trong lòng rồi đứng dậy ra ngoài, thấy trong viện đã có bốn thị nữ và tám tạp dịch đang cúi đầu đứng đợi.
"Các ngươi..." Hắn vừa định bảo bọn họ cứ tùy ý, nhưng vừa nhác thấy gương mặt của tên tạp dịch đội nón xanh đứng trước mặt thì sững ra.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, hắn không nhịn được mà phá ra cười ngặt nghẽo, suýt nữa ngã nhào ra đất.
"Các ngươi lui ra đi, tự làm việc là được. Ngươi, vào đây cho ta."
Bọn tạp dịch và thị nữ trơ mắt nhìn Phương Nguyên vừa nói vừa chỉ vào một người trong nhóm. Họ không biết hắn có ý định gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn cũng đành hành lễ rồi chuẩn bị lui ra. Chỉ có người vừa bị Phương Nguyên chỉ vào thì lại mang một vẻ phức tạp xen lẫn lúng túng trên mặt, nói với vẻ khó xử. "Không được đâu, hay là ta đổi với người khác..."
"Không cần, ngươi cứ vào là được." Phương Nguyên ngắt lời y không chút nể nang rồi chắp tay đi vào phòng trong.
"Phải hầu hạ vị tiên sư này cho tốt, không thể chọc giận hắn..." Mấy tạp dịch và thị nữ khác cũng dặn dò với vẻ căng thẳng và sợ sệt.
Trong số những vị chủ nhân họ từng hầu hạ trước kia cũng có không ít người có sở thích này, nhưng vị hôm nay... có phải hơi sốt ruột quá không? Hơn nữa, không phải các tiên sư đều thích dạng trắng trẻo mềm mại à, sao vị này lại chọn một tên gầy nhom đen nhẻm như vậy?
Tên người hầu kia cũng không biết làm gì hơn là đi theo, sau đó thấy được Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên ghế thái sư nhìn hắn với một nụ cười như ẩn như hiện trên môi. Mãi cho đến khi kẻ hầu người ở đã rời khỏi đình viện, tên người hầu mới thụp người ngồi xổm xuống mà than thở. "Chuyện gì thế này?"
Phương Nguyên bật cười, đứng dậy. "Tôn sư huynh, thật sự không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây!"
Người kia bất đắc dĩ nói. "Ta cũng không ngờ khách quý của thành Thiên Lai lại là ngươi..."
Hai người nhìn nhau rồi cùng phá ra cười.
Phương Nguyên có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được rằng người hầu được thành Thiên Lai phân phó đến cho hắn lại là người đầu tiên hắn làm quen khi mới vào tiên môn, người ưa thích nhậu nhẹt tán dóc - quản sự Tôn Thập Cân.
Trước kia y giúp Phương Nguyên thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung, sau lại cùng hắn vượt qua cơn nguy ngập lần ấy rồi nói lời từ biệt ở biên giới Vân Châu, mỗi người có hướng đi riêng. Khi ấy Phương Nguyên muốn đi tìm truyền thừa của Ô Trì Quốc, mà Tôn quản sự vẫn chưa quên ước nguyện ban đầu: trà trộn vào một đại tiên môn làm tạp dịch, vui vẻ sống qua ngày.
Có ai trong hai người nghĩ đến sẽ có một ngày vận mệnh run rủi, họ lại gặp nhau tại thành Thiên Lai?
"Khi ấy không phải ngươi đã đi về phương Bắc sao?" Phương Nguyên ôm Tôn quản sự một cái rồi kéo y ngồi xuống, cười hỏi. "Sao lại đến phía Nam này?"
Tôn quản sự cũng không khách khí mà ngồi xuống, chỉ vào ly trà bảo Phương Nguyên châm cho y rồi thở dài. "Khi ấy là bị Cửu U Cung phát hiện thân phận. Chúng phái bốn vị Vô Thường Sử đuổi theo ta và một vị Phán Quan trấn giữ. Ta hết đường xoay sở, chỉ còn cách trốn đi, vắt óc suy nghĩ một hồi mới nhớ thành Thiên Lai có thù oán với Cửu U Cung, thế là trốn đến đây..." Y vừa nói vừa liếc Phương Nguyên với vẻ tức tối. "Ai mà ngờ vừa thoát được Cửu U Cung lại đụng phải ngươi chứ?"
Phương Nguyên cũng không kìm được một tiếng cười. "Có lẽ chính là vận mệnh nhỉ?"
Hắn nói thì có vẻ ung dung, nhưng trong lòng cũng thầm cảm thán...
Cuộc sống của Tôn quản sự ở Thanh Dương Tông có thể nói là sướng như tiên, sau đó y vì giúp hắn mà bất đắc dĩ bại lộ thân phận. Cửu U Cung kỵ nhất loại thích khách ẩn nấp như y, quyết tâm bắt y về bằng mọi giá. Tuy y kể lại với vẻ nhẹ nhàng nhưng bị bốn vị Vô Thường Sử và một vị Phán Quan dòm ngó chính là việc hung hiểm vô cùng, phải chiến đấu gian khổ thế nào mới có thể thoát thân?
Nói cho cùng, y cũng là vì hắn!
"Hầy, thôi đừng nói những chuyện này nữa, mau kể cho ta nghe tại sao ngươi lại trở thành khách quý thành Thiên Lai thế này?"
Tôn quản sự thấy sắc mặt Phương Nguyên hơi sạm đi, biết người thông minh như hắn hẳn đã đoán ra chân tướng khi y thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung.nên có chút tự trách trong lòng, bèn vội vã cười cười mà đổi đề tài. "Ta phát hiện bản lĩnh ngươi không thấp chút nào, thoắt cái lại thành truyền nhân Kim Đan Ô Trì Quốc. Mà ngươi đến thành Thiên Lai để làm gì..."
"Ta?" Phương Nguyên cười khổ. "Ta đến để đòi nợ."
Tôn quản sự kinh ngạc, máu tán dóc lại trỗi dậy. "Ta thích chuyện này, nói nhanh nào!"
Phương Nguyên cũng không có gì để giấu diếm với Tôn quản sự, bèn kể lại hành trình mình đến núi Ngọc La, lấy được truyền thừa Kim Đan từ Thái Hoa chân nhân, bị cuốn vào cuộc tranh chấp của hoàng tộc Ô Trì Quốc, giúp tiểu hoàng đế đoạt được đế vị, lại thấy được lời trăn trối của Thái Hoa chân nhân, vì để lấy được quyển Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn cuối cùng mà bất đắc dĩ phải đến thành Thiên Lai...
Tôn quản sự nghe đến hăng say, thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu tán thưởng. Nhưng sau khi nghe xong ý định của Phương Nguyên, đôi mày y khẽ cau lại, nói với chút nghiêm trọng. "Ta cũng từng nghe qua Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn mà ngươi nói, có thể giúp người kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan. Năm trăm năm trước, thành Thiên Lai cũng từng có người tu luyện thành công, xán lạn vô cùng, nhưng sau đó lại bị thích khách Cửu U Cung giết chết..."
Chương 575 Sư huynh luôn có cách (2)
"Bị thích khách Cửu U Cung giết chết?" Phương Nguyên nghe mà ngây ngẩn, đến giờ mới hiểu mối thù giữa thành Thiên Lai và Cửu U Cung mà Tôn quản sự từng nói là gì.
Thì ra hai bên có thù oán như vậy, chẳng trách sao y lại trốn đến đây.
Nhưng từ những lời của Tôn quản sự, y cũng nghe ra một chút bất thường, nhíu mày hỏi. "Ngươi nói thành Thiên Lai từng có người tu thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan từ năm trăm năm trước, vậy chẳng lẽ suốt năm trăm năm qua chưa từng có ai khác thành công?"
Khi tu sĩ Trúc Cơ tu luyện đến mức tột cùng sẽ phải luyện thành một viên Kim Đan, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Nhưng cũng như Trúc Cơ có Đan Đạo Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ, Kim Đan cũng giống như vậy.
Theo lẽ thường, màu sắc viên đan được chia thành năm cấp từ cao xuống thấp, theo thứ tự là tím - vàng - trắng - đỏ - xanh. Đan càng nhuộm sắc tím tức tiềm lực càng mạnh, căn cơ càng vững. Mà Thiên Đạo Tử Lôi Đan, trong tên đã có màu "tím", chứng tỏ rằng đây là Kim Đan phẩm cấp cao nhất.
Hiện giờ Phương Nguyên cũng đã tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn đến trình độ nhất định, tuy công pháp huyền ảo tinh thâm nhưng cũng không phải khó hiểu. Tài nguyên Lôi đạo tuy khan hiếm nhưng thế lực khổng lồ như thành Thiên Lai cũng chưa chắc gì không tìm được, vậy tại sao suốt năm trăm năm qua lại không có ai tu luyện thành công?
Phương Nguyên vừa dứt lời đã thấy hai mắt Tôn quản sự sáng lên, nhìn là biết y đang vui vẻ. Trước kia mỗi khi y nghe ngóng được tin tức thú vị muốn nói cho hắn đều mang vẻ mặt này.
"Không phải Thiên Đạo Tử Lôi Đan khó thành, mà là người tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn khó tìm..."
Tôn quản sự vỗ đùi, nhìn Phương Nguyên đầy hưng phấn. "Ngươi nghĩ việc ngươi kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là chuyện tầm thường sao? Thiên Đạo Trúc Cơ chính là kỳ tài thế gian, không biết bao nhiêu năm mới có một người. Thành Thiên Lai này tuy đầy rẫy cao thủ, thế hệ sau cũng sản sinh lớp lớp thiên tài, nhưng số người có thể kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lấy được truyền thừa Thiên Đạo Ngũ Lôi Đan, lại kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan, bước lên đường thành tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghìn năm qua, tổng cộng chỉ có hai đến ba người..."
"Nghìn năm trước, thành chủ thành Thiên Lai chính là một trong số đó, hơn nữa còn là đại tu đứng đầu thế gian khi ấy. Thành Thiên Lai lúc đó quả thật rực rỡ vô cùng, thực lực có thể sánh ngang thế gia Trung Châu. Chỉ có điều, sau khi vị cựu thành chủ ấy dẫn theo mấy đệ tử đắc ý đến đỉnh Côn Lôn, cùng cao thủ các phe thôi diễn biện pháp chống lại đại kiếp, thì không trở lại nữa..."
"Năm trăm năm trước, người con trai được vị Kim lão thái quân yêu thương nhất, với thiên phú kinh người đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, luyện thành Thiên Đạo Kim Đan. Nhưng không biết ai có thù oán với hắn, đã thu mua thích khách Cửu U Cung bày trận mai phục hòng giết hắn. Trận chiến ấy, Thập Điện Diêm La cũng có ba người xuất thủ, cuối cùng bóp chết vị tiểu thiên tài kia..."
"Sau đó nữa... chắc là khoảng hai mươi năm trước?" Tôn quản sự vừa nói vừa cau mày nhớ lại. "Đúng rồi, hai mươi năm trước, thành Thiên Lai lại sinh ra một kỳ tài Thiên Đạo Trúc Cơ, hình như là nhận được truyền thừa từ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, nhưng không được mấy năm thì dần dần biến mất, không ai gặp hắn nữa. Ta tình cờ nghe người khác nói rằng vị thiên tài này đã tẩu hỏa nhập ma..."
Phương Nguyên nghe mà kinh ngạc không thôi. "Thành Thiên Lai lớn như vậy, chẳng lẽ không có ai nối nghiệp?"
Tôn quản sự lắc đầu. "Thành Thiên Lai nhiều cao thủ như vậy, chỉ Kim Đan của gia tộc chính thôi đã có mười vị, không thể không có người nối nghiệp. Nhưng số người đặt được chân lên đường thành tiên lại cực kỳ ít, chuyện này cũng không cách nào thay đổi..."
Y vừa nói vừa thở dài, nhìn Phương Nguyên với vẻ tán thưởng trong mắt. "Bước đầu tiên trên đường thành tiên chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, đây cũng không phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu. Muốn đi đến bước này, từ tư chất, nỗ lực đến tài nguyên đều không thể thiếu!"
"Thành Thiên Lai hùng cứ một phương, tất nhiên tài nguyên nhiều vô số kể; lại có đông đảo tiểu bối, chắc chắn không ít người có căn cốt thượng giai; quan trọng nhất là bọn họ cũng biết tâm nguyện của lão thái quân, ai cũng liều mạng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đặng dễ bề tiếp nhận truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, tất nhiên sẽ không bỏ bê tu hành. Nhưng ai mà ngờ được, hết lần này tới lần khác vẫn không xuất hiện hạt giống Thiên Đạo Trúc Cơ..."
"Nếu bắt buộc phải tìm lý do, vậy có khi nào nội tình thành Thiên Lai vẫn kém hơn đại tiên môn Trung Châu một chút?"
Phương Nguyên nghe y nói một tràng như vậy mà cũng ngạc nhiên, chỉ có thể nói theo. "Có lẽ chính là vậy..."
Đến bây giờ hắn mới hiểu vì sao Kim gia Thất Tổ lại nhìn hắn bằng ánh mắt khát khao như vậy. Thì ra thứ mà thành Thiên Lai thiếu thốn chính là Thiên Đạo Trúc Cơ...
Nhưng Phương Nguyên cũng từng nghe nói, các đại tiên môn và thế gia ở Trung Châu tuy cũng không có nhiều Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cứ cách khoảng vài năm hoặc vài chục năm đều sẽ có mấy người xuất hiện, vì sao thành Thiên Lai cứ mãi không có ai?
Chẳng lẽ là xui xẻo?"
"Hầy, chuyện này Kim lão thái quân nghĩ hơn nghìn năm cũng không ra, chúng ta cũng không cần nghĩ..."
Tôn quản sự tâm sự một phen như vậy đã cảm thấy thỏa lòng. Kể từ sau khi rời khỏi Thanh Dương Tông, y gần như không gặp được ai có thể nghe hắn nói chuyện đàng hoàng như Phương Nguyên, hôm nay cuối cùng cũng được nói cho đã ghiền.
Kể xong bí mật thành Thiên Lai, y mới đột nhiên nghĩ tới gì đó mà thốt lên. "Cho đến giờ, vị duy nhất tu thành Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan còn sống trong thành Thiên Lai chắc cũng chỉ có mỗi Kim lão thái quân..."
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi đã nghĩ cách lấy được truyền thừa từ bà ấy chưa?"
"Vẫn chưa, cứ đi bước nào hay bước đó..." Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Nguyên lập tức không biết làm sao, chỉ đành lắc đầu thở dài.
Tôn quản sự thấy vẻ mất mát của hắn thì bỗng nghiêm túc lên. Y nghĩ chỉ có một vị sư đệ này, không thể làm ngơ trước khó khăn của hắn, bèn nhíu mày suy ngẫm hồi lâu. Sau đó đôi mắt y bỗng nhiên sáng lên, nghĩ ra được một ý.
Sắc mặt y nhuốm màu trầm trọng, thấp giọng nói. "Vẫn có một cách..."
"Không biết tiên sư đến từ nơi nào, đến vì chuyện gì?"
"Tu sĩ Ô Trì Quốc, viếng thăm chủ nhân nơi này." Phương Nguyên cũng bước tới đưa bái thiếp, nói. "Làm phiền lão tiên sinh dâng lên cho chủ nhân."
"Xin tiên sư đợi chốc lát!" Một vị quản gia trong nhóm nhận bái thiếp mang đi.
Phương Nguyên cũng biết gia tộc lâu đời có quy củ nghiêm ngặt nên thành thật đứng đợi ngoài cửa. Một hồi sau, mặt trời đã lên cao, lão giả áo lam vẫn chưa trở lại, bỗng có tiếng xì xào ầm ĩ vang lên từ nhóm người.
Phương Nguyên cũng khẽ ngẩn người, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy có một nhóm tu sĩ đang bay đến từ đằng xa, dẫn đầu là bốn, năm vị mặc áo đen thống nhất, khí thế nghiêm nghị. Phía sau họ là hai người, một già một trẻ: già khoác áo vải thô, toát ra vẻ thâm trầm, không nhìn ra tu vi; trẻ vận áo bào trắng, cưỡi trên một con tê giác trắng cao lớn, trông phong lưu phóng khoáng vô cùng.
Đoàn người đáp xuống cách cổng thành hơn mười trượng rồi chậm rãi đi về trước. Bất thình lình, tu sĩ áo đen đi đầu bị thân hình cao to của Quan Ngạo cản đường. Nhíu mày, gã dừng chân, trầm giọng nói.
"Làm phiền huynh đài tránh qua một bên!"
Quan Ngạo quay lại nhìn gã. "Chúng ta đến trước."
Tu sĩ nọ hừ lạnh một tiếng, đoạn vươn tay đẩy vai Quan Ngạo...
... Quan Ngạo lù lù bất động!
Mấy vị đồng liêu quanh tu sĩ áo đen sửng sốt nhìn sang. Bản thân gã cũng ngơ ngẩn, sau đó lại dồn sức đẩy Quan Ngạo một cái.
... Quan Ngạo vẫn không nhúc nhích!
"Ngươi muốn gì?" Hắn ta cúi đầu hỏi tu sĩ kia với vẻ kỳ quặc trong mắt.
Dáng dấp tu sĩ áo đen không hề thấp bé, nhưng đứng trước Quan Ngạo vẫn thua hẳn một đoạn.
"Ngươi... Ta bảo ngươi tránh đường!" Rõ ràng đã có phần xấu hổ, gã hít sâu một hơi rồi lại nhằm vào ngực Quan Ngạo mà đẩy.
Huỵch!
Nhưng lần này Quan Ngạo không nhịn nữa, vừa đẩy lại gã vừa nói. "Ngươi muốn gì?"
Tu sĩ áo đen không hề phòng bị, chỉ cảm thấy vai mình bị một sức mạnh khủng khiếp húc vào, hai chân lại không trụ vững, trực tiếp bị đẩy đi mấy trượng. Nỗi sợ còn chưa tan hết, gã té lộn nhào mấy vòng trên mặt đất, khó coi vô cùng.
Soạt! Soạt! Soạt!
Những tu sĩ khác lấy làm kinh hãi, vội vã thắp sáng pháp khí trong tay, vây Quan Ngạo vào giữa.
"Các ngươi muốn gì?" Quan Ngạo cũng tức giận. "Soạt" một tiếng, một thanh đại đao đã xuất hiện trong tay hắn.
Tình huống từ khó hiểu chợt nhuốm mùi sát khí khiến người xung quanh lập tức tránh xa.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Nguyên đang đứng trước cổng thành và hai tu sĩ một già một trẻ đi sau nhóm người áo đen kia cũng để ý đến nơi này, gần như đồng thanh quát lên. Hai người kia bước tới, thấy Quan Ngạo lừng lững đứng đó mà thủ lĩnh thị vệ bên mình đã ngã ra xa mấy trượng, bèn cho rằng Quan Ngạo ra tay trước. Sắc mặt họ không được vui vẻ, bắn những cái nhìn lạnh lùng về phía hắn ta.
"Rõ ràng họ đến sau mà lại bắt chúng ta nhường đường. Ta không nhường, hắn bèn đẩy ta!" Quan Ngạo không thèm để ý đến hai người kia, chỉ nhíu mày giải thích cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng cau mày. "Sau đó thì sao?"
Quan Ngạo đáp. "Ta đẩy lại hắn!"
Phương Nguyên chợt bất đắc dĩ vô cùng, nghĩ thầm chỉ có một mình hắn quả thật không chịu được sức mạnh của Quan Ngạo.
"Các hạ là người nào?" Đúng lúc ấy, lão giả áo vải bên kia cũng lạnh lùng mở miệng, trong ánh mắt chứa vẻ bất thiện.
"Ta cũng đến viếng thăm chủ nhân thành Thiên Lai." Phương Nguyên chắp tay đáp. "Đã đưa bái thiếp, đang đợi vào thành."
"Ha ha, khách của Kim gia thành Thiên Lai lại có thể ngông cuồng như vậy ư?" Lão giả cười lạnh một tiếng. Họ không phải hạng người hung hăng, hở một tí là hiếp đáp kẻ khác, nhưng ai cũng chứng kiến thị vệ nhà họ bị người đẩy té nhào, dù sao cũng có chút mất mặt. Lão cho rằng dù thế nào đi nữa cũng phải dạy dỗ đối phương một phen, bằng không mặt mũi Trung Châu Thôi gia biết để nơi nào?
Vừa dứt lời, lão đã dợm bước về trước.
"Trước thành Thiên Lai, đừng nên gây chuyện..." Đúng lúc ấy, người trẻ tuổi trên lưng tê giác trắng kia bỗng nhẹ giọng nhắc nhở, lão giả áo vải nghe vậy thì gật đầu lui lại.
Người trẻ tuổi kia cũng quan sát Phương Nguyên. Y thấy hắn khoác lên mình bộ tiên bào được dệt từ Thanh Tàm Tuyết Ti, loại vải thông dụng nhất trong giới tu hành, có màu thiên thanh tự nhiên không qua nhuộm. Trên người hắn cũng không đeo trang sức gì, chỉ có một chiếc hồ lô giắt bên hông, tuy đến nỗi bần hàn nhưng cũng chẳng quý khí.
Đoạn y nhìn sang Quan Ngạo, thấy hắn thân hình cao to, tay dắt nghê, lại càng không có phong độ...
Hiện nay, thái độ của người tu hành với chiến sủng đại diện cho mức độ tu dưỡng của người ấy. Chiến sủng nào mà không được thuần phục ngoan ngoãn, vậy mà hai người này còn buộc xích sắt, chẳng lẽ là thu phục nó bằng vũ lực rồi cố tình mang ra khoe khoang?
Bọn hắn xem chiến sủng như chó săn thật sao?
Trong lòng y cho rằng hai người này là tu sĩ đến từ vùng núi non hoang vu nào đó, chẳng trách không biết quy củ, thế là sự tôn trọng dành cho họ cũng bớt đi mấy phần, chỉ mỉm cười nói.
"Người hầu của các hạ có căn cốt không tệ, có điều không được dạy bảo đến nơi đến chốn, thấy có người đến mà ngay cả nhường đường cũng không biết ư?"
Phương Nguyên vốn không ngại việc nhường đường, có phải đi đầu thai đâu mà cần tranh giành, nhưng ánh mắt và ngữ điệu của đối phương lại khiến hắn không thoải mái chút nào. Nhất là khi tên kia còn xem Quan Ngạo như tôi tớ của hắn, chỉ trích hắn ta không hiểu quy củ chẳng khác gì mắng hắn vô lễ.
Phương Nguyên nhíu mày đáp lại. "Hắn ta không phải người hầu, mà là sư huynh đệ đồng môn của ta. Hơn nữa ta đã đưa bái thiếp chuẩn bị vào thành, các hạ cũng không trình lên sao?"
"Ha ha..." Người trẻ tuổi áo trắng nghe vậy thì cảm thấy buồn cười. Y ngồi trên lưng tê giác, tủm tỉm nháy mắt với Phương Nguyên. "Chuyện này mà các hạ cũng không biết. Các ngươi muốn vào thành Thiên Lai cần phải chờ, còn ta, từ trước đến giờ vốn không cần..."
Phương Nguyên khẽ cau mày.
Chương 572 Thiên Lai Kim gia (1)
Người này tuy bày ra vẻ cao cao tại thượng nhưng chỉ có hạng ngu ngốc mới vô duyên vô cớ kết thù oán với y. Huống chi ban nãy Quan Ngạo tranh chấp với thị vệ bên đối phương cũng không hề thua thiệt, hắn không định dây dưa cùng bọn họ nữa, có ý nhường đường.
Bỗng nhiên, một bóng áo lam nhoáng lên nơi cửa chính. Một vị lão giả với chòm râu dài xuất hiện trong cổng thành, ánh mắt có phần nặng nề đảo qua một lượt.
Người trẻ tuổi áo trắng thấy ông thì nhoẻn cười nhảy khỏi lưng tê giác, bước đến tiếp đón, trông có vẻ rất quen thuộc với người của thành Thiên Lai. "Lưu bá đã đến?"
"Thôi công tử đến rồi? Trong phủ đã chờ hồi lâu!" Lão giả thấy y thì thoáng ngẩn ra rồi gật đầu tỏ vẻ.
"Ha ha, làm phiền rồi..." Người áo trắng nhẹ nhàng vỗ tay, chuẩn bị gọi người vào thành.
Không ngờ lão giả kia chào hỏi xong thì không để ý đến y nữa mà lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn khắp bốn phía, sau đó trầm giọng hỏi. "Không biết vị nào là truyền nhân của Thái Hoa chân nhân Ô Trì Quốc, Phương Nguyên tiên sư?"
Phương Nguyên đứng dậy, cất giọng. "Chính là tại hạ!"
Lão giả râu dài nhìn hắn một cái, đoạn cung kính nói. "Tiên sư đường xa vất vả, mời vào thành nghỉ ngơi."
"Hả..." Lão giả vừa dứt lời, người áo trắng cùng nhóm thị vệ áo đen của y đồng loạt sửng sốt.
"Lưu bá..." Y không nhịn được kêu lên.
Lão giả râu dài chỉ gật đầu đầy áy náy với y. "Xin Thôi công tử chờ một chút..." Đoạn tiến tới dẫn Phương Nguyên vào thành.
Phải trơ mắt nhìn Phương Nguyên và Quan Ngạo vào thành, sắc mặt của nhóm người công tử áo trắng không thể gọi là đẹp được, nhưng trong lòng họ cũng không khỏi kinh ngạc. "Hai người kia có lai lịch gì mà lại được thành Thiên Lai xem trọng đến vậy?"
"Xin mời tiên sư."
Lão giả râu dài được gọi là "Lưu bá" kia dẫn Phương Nguyên đi qua cổng thành, nơi một chiếc ngân toa lấp lánh ánh bạc đang chờ sẵn. Đợi Phương Nguyên, Quan Ngạo và con nghê bước lên, Lưu bá điều động ngân toa bay vào trong thành.
Nhìn những cung điện san sát và kiến trúc đồ sộ dọc đường đi, Phương Nguyên thầm cảm thán trước sự thịnh vượng của thành Thiên Lai.
Tòa thành này được chia làm ngoại thành và nội thành. Cửa tiệm của các thương nhân chiếm phần lớn ngoại thành, người qua lại như nước; ngược lại, nội thành được canh phòng nghiêm ngặt, hiếm thấy bóng ai.
Nhờ có Lưu bá giới thiệu, Phương Nguyên mới biết thành Thiên Lai là nơi tụ họp của thương nhân bốn phương, số người tu hành đến đây mua bán nhiều không đếm xuể. Lượng yêu thú và linh mạch phong phú trong Thập Vạn Man Sơn đã hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây săn thú, đào khoáng. Có nơi giao dịch do thành Thiên Lai cung cấp, vô số liên minh thương nghiệp và tiên các đều đến đây trú ngụ!
Hơn nữa, tuy lão giả không nói rõ nhưng từ những thông tin thu thập được trước đó, Phương Nguyên cũng biết ít nhất hơn một nửa vụ làm ăn nơi này đều thuộc về thành Thiên Lai, quả nhiền là đường tài vận kéo dài không dứt!
Không lâu sau, ngân toa đã tiến vào nội thành, bay đến trước một dinh thự trên đỉnh núi. Từ xa nhìn lại, tòa dinh thự mang vẻ cổ kính nặng nề như vua chúa ngồi trên ngôi cao vạn trượng, dõi mắt nhìn xuống thành Thiên Lai.
Vừa qua khỏi sơn môn đã thấy đỉnh núi sừng sững, linh khí dày đặc, hoa nở bốn mùa, trông như vườn hoa tiên cảnh nào đó hơn là dinh thự thế gia. Sau cổng dinh, dưới vòm cửa nguyệt môn là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đang đứng chờ họ. Thấy ngân toa đáp xuống, ông mỉm cười bước đến. "Truyền nhân của Thái Hoa ở nơi nào?"
"Vị này chính là Thất Tổ thành Thiên Lai chúng ta, chưởng quản mọi việc lớn nhỏ trong tộc." Lão giả râu dài thấp giọng giới thiệu với Phương Nguyên rồi thu chiếc ngân toa về.
"Đệ tử Phương Nguyên của Thái Hoa chân nhân, bái kiến tiền bối..." Phương Nguyên tất nhiên biết phải làm gì, tiến lên vài bước, khom người hành lễ.
Đối phương vội cười. "Ha ha, mau đứng dậy, không cần phải gọi ta là tiền bối. Ta và sư phụ Thái Hoa của ngươi từng tu hành cùng nhau, ta còn lớn hơn hắn mấy tuổi. Khi ấy hắn gọi ta là sư huynh, vậy ngươi gọi ta một tiếng sư bá đi."
"Sư bá hữu lễ." Về mặt này, Phương Nguyên tất nhiên nghe gì làm nấy.
"Ha ha, vào trong rồi nói."
Nói rồi, vị Thất Tổ thành Thiên Lai với thần thái hiền lành dẫn Phương Nguyên đi vào một gian đại điện phía sau.
Phương Nguyên tập trung quan sát một phen, cảm thấy tu vi của người này sâu không lường được, chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Kim Đan. Nhớ đến tin tức đã thăm dò được trong mấy hôm gần đây, lòng hắn khẽ thắt lại. Có thể quản lý tòa thành khổng lồ như Thiên Lai, Kim thị thâm sâu khó dò là điều chắc chắn, nghe nói chỉ cao thủ Kim Đan thôi cũng đã có tận mười vị, được xưng là Kim Đan Thập Tổ.
Mà đó chỉ là xếp hạng bên ngoài, liệu bên trong có cao thủ ẩn danh nào khác không thì chẳng ai hay biết.
Người trước mắt hắn đứng hàng thứ bảy, có thể thấy địa vị quả nhiên không thấp.
Hơn nữa, theo truyền thuyết thì trên Kim thị Thập Tổ còn có một vị lão thái quân. Nghe nói bà là cao thủ Nguyên Anh rất có danh tiếng, ba trăm năm trước vừa mừng đại thọ nghìn tuổi. Cũng vào năm ấy, thành Thiên Lai mở bí cảnh, chia vui cùng tu sĩ khắp thiên hạ.
Đến đòi món nợ từ thế lực khổng lồ này quả thật là áp lực không nhỏ chút nào!
Nhưng Phương Nguyên không còn cách nào khác, vì tu hành vốn là một quá trình gian nan hiểm trở, giành giật trên từng bước đi. Hắn cũng chưa lên kế hoạch cụ thể, hôm nay đến bái kiến chỉ để thăm dò ý tứ rồi dần dần sẽ tìm cơ hội.
Đối với hắn, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định phải lấy được quyển bí pháp Kim Đan cuối cùng kia. Còn lấy thế nào thì... cứ xem cái gì có hiệu quả thì làm!
Chương 573 Thiên Lai Kim gia (2)
"Đã hơn hai trăm năm rồi ta không gặp Thái Hoa sư đệ. Sau khi hắn trở về Ô Trì Quốc thì bặt vô âm tín, ta nhờ người hỏi thăm thì được tin hắn không về đến hoàng đô Ô Trì. Ôi, không biết hiện nay hắn ra sao?" Ngồi xuống châm trà rồi, vị Thất Tổ Kim thị thấp giọng thở dài, ân cần hỏi.
"Sư tôn... đã tọa hóa." Sau một chút im lặng, Phương Nguyên khẽ đáp.
Hắn không ghi thân phận thật sự trong bái thiếp, chỉ nói mình được Thái Hoa chân nhân nuôi nấng dạy dỗ hơn hai mươi năm trước. Trước khi rời khỏi Ô Trì Quốc, hắn đã đánh tiếng với tiểu hoàng đế Ô Trì Quốc về thân thế này, tránh cho bị người khác lật tẩy.
"Hắn... tọa hóa rồi ư?" Thất Tổ Kim thị nghe vậy thì bàng hoàng.
Phương Nguyên chăm chú quan sát, thấy biểu cảm của ông không giống như đang giả vờ.
"Vâng, sư tôn đã tọa hóa từ ba năm trước. Trước khi đi, người để lại di mệnh nói rằng gặp vấn đề trong lúc tu luyện công pháp, có lẽ do lĩnh hội còn kém, lệnh ta đến thăm hỏi các vị tiền bối trước khi Kết Đan. Người còn nói công pháp ấy đến từ thành Thiên La, ta thân là đệ tử của người, nếu gặp khó khăn gì trong lúc tu hành, các vị tiền bối cũng sẽ chỉ điểm giải thích..." Nói xong mấy lời đã được chuẩn bị trước, Phương Nguyên lại hành lễ.
Vị Kim lão thất nghe vậy cũng không hề hoài nghi hắn, chỉ thở dài buồn bã. "Quả nhiên thế sự vô thường, không ngờ Thái Hoa sư đệ lại ra đi sớm như vậy. Nhưng lời ngươi nói cũng khó thành. Thái Hoa sư đệ đến thành Thiên Lai ta cầu pháp năm ấy vốn được sự chấp thuận của lão thái quân. Ngươi là truyền nhân của hắn, nếu gặp vấn đề gì trong lúc tu hành, hỏi đám sư thúc sư bá chúng ta cũng vô dụng." Nói xong, ông trầm ngâm một chốc rồi nhìn Phương Nguyên. "Ngươi có thể tu luyện công pháp này, vậy đã là Thiên Đạo Trúc Cơ?"
Phương Nguyên gật đầu. "Qua mắt thiên ân, quả thật đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Ôi..." Nghe vậy, trong mắt Kim lão thất lóe lên một tia phức tạp, như vừa ao ước lại vừa khen ngợi. Ông thở dài. "Trước kia, Thái Hoa sư đệ tự thân nỗ lực kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đã là kinh tài tuyệt diễm, hiếm thấy trên đời. Không ngờ chưa đầy hai trăm năm sau, hắn lại dạy dỗ ra một đệ tử Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự khiến người khác hâm mộ..."
Phương Nguyên đón lấy ánh mắt của ông, trong lòng không hề kinh ngạc, vì Thiên Đạo Trúc Cơ chính là cơ sở đủ để khiến ngươi kiêu ngạo.
Tu sĩ Kim Đan trên thế gian này không ít, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ chưa chắc được bao nhiêu. Mà mọi người đều biết, chỉ có Thiên Đạo Trúc Cơ mới có thể tu hành Lôi pháp từ cảnh giới Trúc Cơ. Hơn nữa, lời khen của Kim lão thất có phải ngụ ý rằng trong đám tiểu bối thành Thiên Lai cũng không có mấy người Thiên Đạo Trúc Cơ?
"Ha ha, ngươi không phải bận tâm chuyện tu hành. Truyền nhân của Thái Hoa sư đệ cũng chính là tiểu bối thành Thiên Lai chúng ta, tất nhiên sẽ có người giải thích cho ngươi. Ngặt nỗi ta không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chưa từng tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, không thể giúp ngươi giải quyết, chỉ có thể đến cầu lão thái quân mà thôi. Có điều hiện giờ lão nhân gia đang làm khách ở Trung Châu Đạo thống, trong khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại đây, xem nơi đây là nhà mình, có chuyện gì cứ đến tìm ta!"
Kim lão thất lại tâm sự thêm hồi lâu, lúc thì bùi ngùi về Thái Hoa chân nhân, lúc thì khen ngợi Phương Nguyên, lại bảo hắn thể hiện kết quả tu hành từ Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, sau đó gọi quản gia họ Lưu ban nãy đến sắp xếp nơi ở cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng biết việc này không thể xong trong một sớm một chiều, nghe lời đồng ý.
Lưu quản gia hiện cũng đang ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng Phương Nguyên cho rằng ông đã gần đến Kim Đan, không thua gì âm thị Triệu Nô Nhi lúc trước bị hắn luyện chết. Thái độ của ông lại khiêm tốn vô cùng, chủ động điều khiển ngân toa chở Phương Nguyên bay về phía một dãy núi, vừa đi vừa giải thích.
"Đây là một trong những nơi có linh khí nồng hậu nhất trong gia tộc, xây cất rất nhiều đình viện dành riêng cho khách quý. Thất Tổ đã phân phó, lão nô cũng không dám sơ suất. Tiểu tiên sư xem, chọn một nơi trong số đó thế nào?"
"Không dám." Phương Nguyên đáp rồi chọn một đình viện dưới sự hướng dẫn của lão quản gia. Đình viện ấy không khác mấy với động phủ, nằm trên đỉnh núi cao trắc trở, phong cảnh tráng lệ, linh khí đậm đà, bên trong có bố trí thư phòng và đan thất, hắn và Quan Ngạo cùng ở cũng còn dư.
"Đình viện đã được quét tước sạch sẽ, tiểu tiên sư chỉ việc vào ở, về sau sẽ có thị nữ nô bộc, gọi sẽ đến ngay."
Phương Nguyên nghe vậy thì bật cười. "Không cần đâu, ta tự xử lý là được."
Nhưng lão quản gia lắc đầu. "Tiểu tiên sư đừng khách khí. Thất Tổ đã dặn dò phải xem ngài như các thiếu chủ thành Thiên Lai mà đối đãi, mỗi tháng còn có phần linh tinh, những chuyện như quét tước lau dọn tất nhiên cũng phải có người lo liệu..."
Thấy ông nói vậy, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối nữa, bèn đồng ý.
Sau đó, lão quản gia lại rút một chiếc ngọc giản ra, dùng hai tay dâng lên. "Tiểu tiên sư vừa đến, e rằng không quen thuộc gia tộc. Lão nô đã thay ngài chuẩn bị một ngọc giản ghi rõ vài chỗ cấm địa cũng như chức ti các nơi, đến lúc ấy ngài lưu ý là được. Nếu có gì không rõ, chỉ việc hỏi những tạp dịch thị nữ kia hoặc trực tiếp tìm lão nô đều được..."
"Vậy đa tạ!" Phương Nguyên gật đầu rồi thu ngọc giản vào.
Lão quản gia lại dặn dò vài câu rồi mới lên ngân toa rời đi.
"Quả nhiên không hổ là thế gia lâu đời..." Hắn cảm nhận linh khí dày đặc xung quanh, lại thấy vật dụng trong phòng đều là đồ cổ quý hiếm, nếu xuât hiện bên ngoài e rằng có thể bán với giá cao ngất, bèn cảm thán một câu, cũng hiểu thêm một chút về nội tình thành Thiên Lai.
Chương 574 Sư huynh luôn có cách (1)
Sau đó hắn lại cân nhắc hành động của mình, cảm thấy không có vấn đề gì. Có điều hiện giờ vẫn chưa có manh mối về quyển Lôi pháp cuối cùng, phải gặp lão thái quân rồi mới biết, hắn cũng chỉ có thể chờ cho đến khi bà trở về mà thôi.
"Tiểu tiên sư có ở đó không?" Đúng lúc ấy, một giọng nói vọng vào từ bên ngoài. "Chúng tôi vâng lệnh Lưu quản sự, đến nghe tiểu tiên sư sai bảo..."
"Thật sự điều tạp dịch đến hầu hạ, cũng không biết có phải đến giám thị hay không..." Phương Nguyên thở dài trong lòng rồi đứng dậy ra ngoài, thấy trong viện đã có bốn thị nữ và tám tạp dịch đang cúi đầu đứng đợi.
"Các ngươi..." Hắn vừa định bảo bọn họ cứ tùy ý, nhưng vừa nhác thấy gương mặt của tên tạp dịch đội nón xanh đứng trước mặt thì sững ra.
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một hồi, hắn không nhịn được mà phá ra cười ngặt nghẽo, suýt nữa ngã nhào ra đất.
"Các ngươi lui ra đi, tự làm việc là được. Ngươi, vào đây cho ta."
Bọn tạp dịch và thị nữ trơ mắt nhìn Phương Nguyên vừa nói vừa chỉ vào một người trong nhóm. Họ không biết hắn có ý định gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn cũng đành hành lễ rồi chuẩn bị lui ra. Chỉ có người vừa bị Phương Nguyên chỉ vào thì lại mang một vẻ phức tạp xen lẫn lúng túng trên mặt, nói với vẻ khó xử. "Không được đâu, hay là ta đổi với người khác..."
"Không cần, ngươi cứ vào là được." Phương Nguyên ngắt lời y không chút nể nang rồi chắp tay đi vào phòng trong.
"Phải hầu hạ vị tiên sư này cho tốt, không thể chọc giận hắn..." Mấy tạp dịch và thị nữ khác cũng dặn dò với vẻ căng thẳng và sợ sệt.
Trong số những vị chủ nhân họ từng hầu hạ trước kia cũng có không ít người có sở thích này, nhưng vị hôm nay... có phải hơi sốt ruột quá không? Hơn nữa, không phải các tiên sư đều thích dạng trắng trẻo mềm mại à, sao vị này lại chọn một tên gầy nhom đen nhẻm như vậy?
Tên người hầu kia cũng không biết làm gì hơn là đi theo, sau đó thấy được Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên ghế thái sư nhìn hắn với một nụ cười như ẩn như hiện trên môi. Mãi cho đến khi kẻ hầu người ở đã rời khỏi đình viện, tên người hầu mới thụp người ngồi xổm xuống mà than thở. "Chuyện gì thế này?"
Phương Nguyên bật cười, đứng dậy. "Tôn sư huynh, thật sự không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây!"
Người kia bất đắc dĩ nói. "Ta cũng không ngờ khách quý của thành Thiên Lai lại là ngươi..."
Hai người nhìn nhau rồi cùng phá ra cười.
Phương Nguyên có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được rằng người hầu được thành Thiên Lai phân phó đến cho hắn lại là người đầu tiên hắn làm quen khi mới vào tiên môn, người ưa thích nhậu nhẹt tán dóc - quản sự Tôn Thập Cân.
Trước kia y giúp Phương Nguyên thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung, sau lại cùng hắn vượt qua cơn nguy ngập lần ấy rồi nói lời từ biệt ở biên giới Vân Châu, mỗi người có hướng đi riêng. Khi ấy Phương Nguyên muốn đi tìm truyền thừa của Ô Trì Quốc, mà Tôn quản sự vẫn chưa quên ước nguyện ban đầu: trà trộn vào một đại tiên môn làm tạp dịch, vui vẻ sống qua ngày.
Có ai trong hai người nghĩ đến sẽ có một ngày vận mệnh run rủi, họ lại gặp nhau tại thành Thiên Lai?
"Khi ấy không phải ngươi đã đi về phương Bắc sao?" Phương Nguyên ôm Tôn quản sự một cái rồi kéo y ngồi xuống, cười hỏi. "Sao lại đến phía Nam này?"
Tôn quản sự cũng không khách khí mà ngồi xuống, chỉ vào ly trà bảo Phương Nguyên châm cho y rồi thở dài. "Khi ấy là bị Cửu U Cung phát hiện thân phận. Chúng phái bốn vị Vô Thường Sử đuổi theo ta và một vị Phán Quan trấn giữ. Ta hết đường xoay sở, chỉ còn cách trốn đi, vắt óc suy nghĩ một hồi mới nhớ thành Thiên Lai có thù oán với Cửu U Cung, thế là trốn đến đây..." Y vừa nói vừa liếc Phương Nguyên với vẻ tức tối. "Ai mà ngờ vừa thoát được Cửu U Cung lại đụng phải ngươi chứ?"
Phương Nguyên cũng không kìm được một tiếng cười. "Có lẽ chính là vận mệnh nhỉ?"
Hắn nói thì có vẻ ung dung, nhưng trong lòng cũng thầm cảm thán...
Cuộc sống của Tôn quản sự ở Thanh Dương Tông có thể nói là sướng như tiên, sau đó y vì giúp hắn mà bất đắc dĩ bại lộ thân phận. Cửu U Cung kỵ nhất loại thích khách ẩn nấp như y, quyết tâm bắt y về bằng mọi giá. Tuy y kể lại với vẻ nhẹ nhàng nhưng bị bốn vị Vô Thường Sử và một vị Phán Quan dòm ngó chính là việc hung hiểm vô cùng, phải chiến đấu gian khổ thế nào mới có thể thoát thân?
Nói cho cùng, y cũng là vì hắn!
"Hầy, thôi đừng nói những chuyện này nữa, mau kể cho ta nghe tại sao ngươi lại trở thành khách quý thành Thiên Lai thế này?"
Tôn quản sự thấy sắc mặt Phương Nguyên hơi sạm đi, biết người thông minh như hắn hẳn đã đoán ra chân tướng khi y thoát khỏi sự truy sát của thích khách Cửu U Cung.nên có chút tự trách trong lòng, bèn vội vã cười cười mà đổi đề tài. "Ta phát hiện bản lĩnh ngươi không thấp chút nào, thoắt cái lại thành truyền nhân Kim Đan Ô Trì Quốc. Mà ngươi đến thành Thiên Lai để làm gì..."
"Ta?" Phương Nguyên cười khổ. "Ta đến để đòi nợ."
Tôn quản sự kinh ngạc, máu tán dóc lại trỗi dậy. "Ta thích chuyện này, nói nhanh nào!"
Phương Nguyên cũng không có gì để giấu diếm với Tôn quản sự, bèn kể lại hành trình mình đến núi Ngọc La, lấy được truyền thừa Kim Đan từ Thái Hoa chân nhân, bị cuốn vào cuộc tranh chấp của hoàng tộc Ô Trì Quốc, giúp tiểu hoàng đế đoạt được đế vị, lại thấy được lời trăn trối của Thái Hoa chân nhân, vì để lấy được quyển Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn cuối cùng mà bất đắc dĩ phải đến thành Thiên Lai...
Tôn quản sự nghe đến hăng say, thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu tán thưởng. Nhưng sau khi nghe xong ý định của Phương Nguyên, đôi mày y khẽ cau lại, nói với chút nghiêm trọng. "Ta cũng từng nghe qua Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn mà ngươi nói, có thể giúp người kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan. Năm trăm năm trước, thành Thiên Lai cũng từng có người tu luyện thành công, xán lạn vô cùng, nhưng sau đó lại bị thích khách Cửu U Cung giết chết..."
Chương 575 Sư huynh luôn có cách (2)
"Bị thích khách Cửu U Cung giết chết?" Phương Nguyên nghe mà ngây ngẩn, đến giờ mới hiểu mối thù giữa thành Thiên Lai và Cửu U Cung mà Tôn quản sự từng nói là gì.
Thì ra hai bên có thù oán như vậy, chẳng trách sao y lại trốn đến đây.
Nhưng từ những lời của Tôn quản sự, y cũng nghe ra một chút bất thường, nhíu mày hỏi. "Ngươi nói thành Thiên Lai từng có người tu thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan từ năm trăm năm trước, vậy chẳng lẽ suốt năm trăm năm qua chưa từng có ai khác thành công?"
Khi tu sĩ Trúc Cơ tu luyện đến mức tột cùng sẽ phải luyện thành một viên Kim Đan, bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Nhưng cũng như Trúc Cơ có Đan Đạo Trúc Cơ, Ngũ Hành Trúc Cơ, Thiên Đạo Trúc Cơ, Kim Đan cũng giống như vậy.
Theo lẽ thường, màu sắc viên đan được chia thành năm cấp từ cao xuống thấp, theo thứ tự là tím - vàng - trắng - đỏ - xanh. Đan càng nhuộm sắc tím tức tiềm lực càng mạnh, căn cơ càng vững. Mà Thiên Đạo Tử Lôi Đan, trong tên đã có màu "tím", chứng tỏ rằng đây là Kim Đan phẩm cấp cao nhất.
Hiện giờ Phương Nguyên cũng đã tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn đến trình độ nhất định, tuy công pháp huyền ảo tinh thâm nhưng cũng không phải khó hiểu. Tài nguyên Lôi đạo tuy khan hiếm nhưng thế lực khổng lồ như thành Thiên Lai cũng chưa chắc gì không tìm được, vậy tại sao suốt năm trăm năm qua lại không có ai tu luyện thành công?
Phương Nguyên vừa dứt lời đã thấy hai mắt Tôn quản sự sáng lên, nhìn là biết y đang vui vẻ. Trước kia mỗi khi y nghe ngóng được tin tức thú vị muốn nói cho hắn đều mang vẻ mặt này.
"Không phải Thiên Đạo Tử Lôi Đan khó thành, mà là người tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn khó tìm..."
Tôn quản sự vỗ đùi, nhìn Phương Nguyên đầy hưng phấn. "Ngươi nghĩ việc ngươi kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là chuyện tầm thường sao? Thiên Đạo Trúc Cơ chính là kỳ tài thế gian, không biết bao nhiêu năm mới có một người. Thành Thiên Lai này tuy đầy rẫy cao thủ, thế hệ sau cũng sản sinh lớp lớp thiên tài, nhưng số người có thể kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lấy được truyền thừa Thiên Đạo Ngũ Lôi Đan, lại kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan, bước lên đường thành tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghìn năm qua, tổng cộng chỉ có hai đến ba người..."
"Nghìn năm trước, thành chủ thành Thiên Lai chính là một trong số đó, hơn nữa còn là đại tu đứng đầu thế gian khi ấy. Thành Thiên Lai lúc đó quả thật rực rỡ vô cùng, thực lực có thể sánh ngang thế gia Trung Châu. Chỉ có điều, sau khi vị cựu thành chủ ấy dẫn theo mấy đệ tử đắc ý đến đỉnh Côn Lôn, cùng cao thủ các phe thôi diễn biện pháp chống lại đại kiếp, thì không trở lại nữa..."
"Năm trăm năm trước, người con trai được vị Kim lão thái quân yêu thương nhất, với thiên phú kinh người đã kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, luyện thành Thiên Đạo Kim Đan. Nhưng không biết ai có thù oán với hắn, đã thu mua thích khách Cửu U Cung bày trận mai phục hòng giết hắn. Trận chiến ấy, Thập Điện Diêm La cũng có ba người xuất thủ, cuối cùng bóp chết vị tiểu thiên tài kia..."
"Sau đó nữa... chắc là khoảng hai mươi năm trước?" Tôn quản sự vừa nói vừa cau mày nhớ lại. "Đúng rồi, hai mươi năm trước, thành Thiên Lai lại sinh ra một kỳ tài Thiên Đạo Trúc Cơ, hình như là nhận được truyền thừa từ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, nhưng không được mấy năm thì dần dần biến mất, không ai gặp hắn nữa. Ta tình cờ nghe người khác nói rằng vị thiên tài này đã tẩu hỏa nhập ma..."
Phương Nguyên nghe mà kinh ngạc không thôi. "Thành Thiên Lai lớn như vậy, chẳng lẽ không có ai nối nghiệp?"
Tôn quản sự lắc đầu. "Thành Thiên Lai nhiều cao thủ như vậy, chỉ Kim Đan của gia tộc chính thôi đã có mười vị, không thể không có người nối nghiệp. Nhưng số người đặt được chân lên đường thành tiên lại cực kỳ ít, chuyện này cũng không cách nào thay đổi..."
Y vừa nói vừa thở dài, nhìn Phương Nguyên với vẻ tán thưởng trong mắt. "Bước đầu tiên trên đường thành tiên chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, đây cũng không phải chuyện nhỏ nhặt gì đâu. Muốn đi đến bước này, từ tư chất, nỗ lực đến tài nguyên đều không thể thiếu!"
"Thành Thiên Lai hùng cứ một phương, tất nhiên tài nguyên nhiều vô số kể; lại có đông đảo tiểu bối, chắc chắn không ít người có căn cốt thượng giai; quan trọng nhất là bọn họ cũng biết tâm nguyện của lão thái quân, ai cũng liều mạng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ đặng dễ bề tiếp nhận truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, tất nhiên sẽ không bỏ bê tu hành. Nhưng ai mà ngờ được, hết lần này tới lần khác vẫn không xuất hiện hạt giống Thiên Đạo Trúc Cơ..."
"Nếu bắt buộc phải tìm lý do, vậy có khi nào nội tình thành Thiên Lai vẫn kém hơn đại tiên môn Trung Châu một chút?"
Phương Nguyên nghe y nói một tràng như vậy mà cũng ngạc nhiên, chỉ có thể nói theo. "Có lẽ chính là vậy..."
Đến bây giờ hắn mới hiểu vì sao Kim gia Thất Tổ lại nhìn hắn bằng ánh mắt khát khao như vậy. Thì ra thứ mà thành Thiên Lai thiếu thốn chính là Thiên Đạo Trúc Cơ...
Nhưng Phương Nguyên cũng từng nghe nói, các đại tiên môn và thế gia ở Trung Châu tuy cũng không có nhiều Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cứ cách khoảng vài năm hoặc vài chục năm đều sẽ có mấy người xuất hiện, vì sao thành Thiên Lai cứ mãi không có ai?
Chẳng lẽ là xui xẻo?"
"Hầy, chuyện này Kim lão thái quân nghĩ hơn nghìn năm cũng không ra, chúng ta cũng không cần nghĩ..."
Tôn quản sự tâm sự một phen như vậy đã cảm thấy thỏa lòng. Kể từ sau khi rời khỏi Thanh Dương Tông, y gần như không gặp được ai có thể nghe hắn nói chuyện đàng hoàng như Phương Nguyên, hôm nay cuối cùng cũng được nói cho đã ghiền.
Kể xong bí mật thành Thiên Lai, y mới đột nhiên nghĩ tới gì đó mà thốt lên. "Cho đến giờ, vị duy nhất tu thành Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi Đan còn sống trong thành Thiên Lai chắc cũng chỉ có mỗi Kim lão thái quân..."
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi đã nghĩ cách lấy được truyền thừa từ bà ấy chưa?"
"Vẫn chưa, cứ đi bước nào hay bước đó..." Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Nguyên lập tức không biết làm sao, chỉ đành lắc đầu thở dài.
Tôn quản sự thấy vẻ mất mát của hắn thì bỗng nghiêm túc lên. Y nghĩ chỉ có một vị sư đệ này, không thể làm ngơ trước khó khăn của hắn, bèn nhíu mày suy ngẫm hồi lâu. Sau đó đôi mắt y bỗng nhiên sáng lên, nghĩ ra được một ý.
Sắc mặt y nhuốm màu trầm trọng, thấp giọng nói. "Vẫn có một cách..."