• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (85 Viewers)

  • Chương 661-670

Chương 661:

Ba người Bùi Nguyên Minh nhanh chóng
được dẫn đến một gian phòng riêng rất rộng, có
mấy chục người đang cầm các loại vũ khí lạnh
như dao bầu, ống tuýp, trên mặt hung tợn dọa
người.

Giờ phút này, không khí trong phòng ngập
tràn mùi máu tanh, ập vào mũi làm người ta buồn
nôn.

Mà lúc này có một người đang nắm trên mặt
đất, toàn thân cuộn tròn, liên tục run rấy co quắp,
khắp người tràn đầy vết máu.



"Tuấn..."

"Ba...

Nhận ra người đang nằm ở dưới đất người,
Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh đều lập tức
chạy tới.

Mà thấy Trịnh Tuấn bị đánh thành như vậy,
mặc dù Bùi Nguyên Minh không có ấn tượng quá
tối đối với vị cha vợ này, nhưng vào giờ phút này,
trong ánh mắt anh cũng lóe lên ánh sáng lạnh.



Những kẻ này dám làm cho vợ của mình phải
đau lòng rơi nước mắt, bọn chúng đều đáng chết!

"Cứu tôi! Mau cứu tôi!"

Nhìn thấy người nhà, Trịnh Tuấn đang co ro
dưới đất lập tức mở miệng la hét ầm ĩ.

Tối nay ông ta thật sự là bị người dạy dỗ rất
thảm, từ trước cho đến bây giờ ông ta luôn được
ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống giàu sang phú
quý, có lúc nào gặp phải những chuyện nguy hiểm

như thế này chứ?

Mà những người khác đang ở trong căn
phòng này đứng nhìn cảnh tượng thê thảm trước
mặt, người dẫn đường vỗ tay mấy tiếng, mấy chục
tên côn đồ tản ra, dứt khoát nhường đường cho
mấy người Bùi Nguyên Minh.

Những người này vừa tản ra, phía trước lập
tức để lộ một người đang ngồi trên ghế sô pha.

Ông ta mặc áo thun trắng, đeo một sợi dây
chuyền vàng vừa thô vừa to, lại còn lóe sáng chói
mắt, khuôn mặt dữ tợn.

Giờ phút này ông ta đang phun quả xác quả
cau từ trong miệng ra mặt đất rồi mới ngẩng đầu
lên nhìn mấy người Bùi Nguyên Minh và nói bằng
giọng lạnh lùng: "Các người chính là người nhà
của Trịnh Tuấn đúng không?”

"Đúng vậy, ông ta là ba vợ của tôi." Bùi Nguyên

Minh nhìn từ trên cao nhìn xuống, tâm mắt nhìn
thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông này và
mở miệng nói.

"Ha ha ha... Cậu chính là cái tên con rể đến
cửa nổi tiếng đó à!"

"Để tôi tự giới thiệu mình một chút đi, tôi họ
Lôi, các anh em trên đường nể mặt nên gọi tôi là
Lôi Lão Hổ"

"Nơi này là địa bàn được tôi bảo kê..."

"Bây giờ ông muốn giải quyết thế nào?” Bùi
Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.

Lôi Lão Hổ nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi
Nguyên Minh, chỉ sang Trịnh Tuấn đang nằm trên
mặt đất và lạnh lùng nói: "Ba vợ của cậu đã thua
một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ đông ở chỗ này
của chúng tôi, sau đó còn gian lận!"




"Dựa theo quy củ của nơi này, phải chặt một



5-87.png
transparent.gif


6-100.png
transparent.gif


7-107.png
transparent.gif


8-72.png
transparent.gif



Chương 662:

Nghe được đám "bạn bè" này chỉ trích, Trịnh
Tuấn tràn đầy bối rối, ông ta nhìn đám bạn bè này
bằng ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Các người hãm hại tôi! Là các người thiết kế
bẫy để hãm hại tôi!"

Trịnh Tuấn giận dữ hét lên.



"Chúng tôi có ép buộc ông không? Chúng tôi
có kêu ông tới đây à?”

"Từ đầu tới đuôi đều là chính bản thân ông tự
nguyện!"

"Từ đầu tới cuối, chúng tôi có động đến ông

dù chỉ một chút sao?"



Trịnh Tuấn im lặng không thể mở miệng.

Mọi chuyện cũng đúng như đám bạn bè này
của ông ta vừa nói, mọi chuyện đều do ông ta tự
nguyện, từ đầu đến cuối đều không có người nào
ép buộc ông ta.

Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính
bản thân ông ta quá tham lam!

Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng đã biết, đây
chính là hoàn toàn hãm hại.

Cô suy nghĩ một chút rôi nói nhỏ với Bùi
Nguyên Minh: "Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”

"Không được, báo cảnh sát cũng chẳng có
tác dụng gì, nói không chừng bọn họ trở thành
chó đến đường cùng sẽ quay lại cắn người đấy!"
Bùi Nguyên Minh nói.

Lôi Lão Hổ nghe được hai người nói chuyện
với nhau, ông ta cười lạnh nói: "Báo cảnh sát ư?
Được đấy! Các người có thể tùy tiện báo cảnh
sát!"

"Ông ta nợ tiền đều là do ông ta mượn từ
người khác, viết rõ rành rành giấy trắng mực đen,
rất rõ ràng...

"Còn nữa, ông ta còn thế chân toàn bộ bất
động sản và cổ phiếu của nhà họ Trịnh các người,
những thứ này đều có thủ tục hợp pháp đấy!"

"Bây giờ chúng tôi mới là người càng trông
mong các người báo cảnh sát đấy! Đến lúc đó
càng dễ dàng cho chúng tôi làm việc!"

"Pháp luật cũng sẽ luôn luôn bảo vệ cho
những công dân hiền lành trong thành phố như
chúng tôi!

Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu

nhìn Trịnh Tuấn.

Vào giờ phút này, sắc mặt của Trịnh Tuấn tái
nhợt, nhưng ông ta vẫn gật đầu một cái.

Đúng là ông ta đã dùng toàn bộ sản nghiệp,
cổ phiếu và các loại nhà cửa của nhà họ Trịnh
làm đồ thế chân.

Vì chuyện này, ông ta còn lén lút chui vào biệt
thự của nhà họ Trịnh để ăn trộm những thứ này
ra.

Ông ta bị thua quá nhiều nên choáng váng
đầu óc, thế chân những thứ này để lật bàn.

Nhưng ai biết đến cuối cùng ông ta lại thua
đến một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ đồng, hơn
nữa ông ta còn gian lận, tổng cộng phải bồi
thường ba ngàn năm trăm tỷ đồng.




"Dù thế nào cũng không thể để cho ông cụ
biết, nếu như ông cụ biết tôi lại mang toàn bộ tài



15-77.png
transparent.gif


16-92.png
transparent.gif









17-95.png
transparent.gif


18-60.png
transparent.gif



Chương 663:

Cuối cùng, mấy người Bùi Nguyên Minh mang
Trịnh Tuấn rời đi.

Đi tới cửa, Thanh Linh mới run run một chút,
giọng nói ấm ức hơi nức nở: "Tôi cũng đã bảo ông
đừng cờ bạc mà ông lại không nghe lời tôi!"

"Ông nói xem, bây giờ chúng ta phải làm thế
nào đây?"



"Chúng ta đi đây kiếm được ba ngàn năm
trăm tỷ đồng chứ?"

"Đúng vậy!" Trịnh Tuyết Dương cũng thở dài.

"Bây giờ cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, trừ
trả tiền lại, còn có thể có biện pháp khác sao?"

Bùi Nguyên Minh cười một tiếng nhưng
không mở miệng nói gì.



Lúc đầu trên mặt Trịnh Tuấn đầy vẻ buồn bực
và đau khổ, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của Bùi
Nguyên Minh như vậy, ông ta lập tức thay đổi sắc
mặt, đứng thẳng người lên, chỉ thẳng vào mũi của
Bùi Nguyên Minh và rống to.

"Cậu cười cái gì vậy?"

"Cậu nhanh nghĩ cách đi chứ! Cái đồ oắt con
vô dụng này!"

"Nếu như tôi có một thằng con rể tốt thì được
rồi, chỉ cần mấy chục giây là có thể giải quyết
chuyện này!"

"Còn cậu thì sao? Cậu chính là một tên rác
rưởi vô dụng! Chuyện hôm nay chính là lỗi của
cậu!"

Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh cũng hơi sửng

sốt, bây giờ anh cũng có chút khó hiểu mạch não
của Trịnh Tuấn được cấu tạo như thể nào đấy!

Rõ ràng là chính bản thân ông ta thua tiền,
làm sao còn có thể trách móc người khác chứ?

Trịnh Tuyết Dương cũng hơi nổi giận: "Ba! Ba
nói gì vậy? Tất cả những chuyện này đều là chính
ba gây họa chứ có liên quan gì đến Bùi Nguyên
Minh đâu?"

"Sao lại không liên quan gì?" Trịnh Tuấn cãi
cùn với dáng vẻ như cây ngay không sợ chết
đứng: "Con gái của ba ưu tú như vậy, chắc chắn
phải gả cho một người chồng vô cùng ưu tú, phải
ưu tú đến mức có thể tùy tiện lấy ra sáu chục
ngàn tỷ đồng!"

"Nhưng tất cả đều là do cậu ta, cậu ta vẫn
luôn cản trở con, không chịu ly hôn với con, vì vậy
bây giờ mới hại ba thê thảm thế này!"



24-44.png
transparent.gif









25-73.png
transparent.gif


26-85.png
transparent.gif


27-89.png

Chương 664:

Sau khi Trịnh Tuấn tự kể lại mọi chuyện, ông
ta cũng kịp phản ứng, giờ phút này ông ta mở
miệng mắng: 'Ba biết rôi! Ba bị gài bây, hơn nữa
đám bạn bè kia của ba cũng góp phần!"

Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh nhìn nhau
một cái, đều gật đầu nói: "Chắc chắn là bị gài bẫy!"

"Hiện tại chỉ có hai cách giải quyết...



"Thứ nhất là chúng ta sẽ phải trả tiền!"

"Thứ hai chính là tìm ra người đã hãm hại ba,
hoàn toàn giải quyết vấn đề"

"Nhưng mà con đề nghị chúng ta làm theo

cách thứ hai, trước hết đừng trả tiền lại, chúng ta
cứ hiểu biết rõ tình huống rồi nói sau”



Bùi Nguyên Minh ở bên cạnh nghĩ kế.

Không nghĩ tới Trịnh Tuấn lại hung hăng trợn
mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái và quát lên:
"Thằng nhóc cậu có chút ý tốt nào không đấy!
Không phải người ta đã nói là chậm trê thêm một
ngày sẽ chặt đứt một đầu ngón tay của tôi sao?"

"Cậu cho rằng cậu là ai vậy? Thám tử lừng
danh Conan sao?"

"Bây giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện không
trả tiền, còn phải điều tra rõ sự thật!"

"Đợi đến khi cậu điều tra rõ mọi chuyện, đến
đầu ngón chân của tôi cũng đã bị chặt sạch rồi!"

"Được rồi được rồi! Trước hết đừng làm ồn,
đợi trời sáng rồi nói sau!" Thanh Linh mắng một
câu: "Đến lúc đó, trước hết tìm em gái của tôi

mượn tiền rồi sau đó nói sang những chuyện
khác..."

Thấy ba mẹ nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh và
Trịnh Tuyết Dương nhìn nhau rồi cũng rời đi.

Trịnh Tuyết Dương cảm thấy không ổn, trước
hết trở vê công ty, cõ gắng nghĩ cách, Bùi Nguyên
Minh cũng lặng lễ rời đi.

Hôm sau, trong biệt thự của nhà họ Trịnh, tất
cả mọi người đều còn đang ngủ.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ầm", cửa trực
tiếp bị người đạp ra bằng một cước.

Bên ngoài có mấy chục tên lưu manh côn đồ
vọt vào, mỗi một người đều vô cùng hung hăng.

Bọn họ đi thẳng tới phòng khách trong biệt
thự của nhà họ Trịnh, lập tức ra tay dập nát mấy

bình hoa đắt tiên.

Đám người nhà họ Trịnh bị tiếng ôn ào làm
giật mình nên nhanh chóng chạy tới, khi nhìn thấy
cảnh tượng này, bọn họ đều bị dọa sợ.

Dương Thành không thể so sánh với Thành
phố Hải Dương, những người làm việc trên đường
ở đây đều có bối cảnh trong quân đội hoặc là bối
cảnh nhân viên nhà nước, nếu không đã sớm bị
xử lý rồi.

Nhưng mà cho dù như vậy, ông cụ Trịnh vẫn
miễn cưỡng giữ vững phần nào tỉnh táo, hít sâu
một hơi.

"Các người tới đây để làm gì? Tôi nói cho các
người biết, các người đừng làm loạn! Các người
làm thế này chính là tự ý xuông vào nhà dân,
chính là phạm pháp!"




Ông cụ Trịnh mắng.



35-64.png
transparent.gif


36-72.png
transparent.gif


37-83.png

Chương 665:

"Bùi Nguyên Minh đâu rồi?"

Lúc này, Trịnh Chí Dụng trực tiếp nhảy bật
dậy, tức giận ngất trời mở miệng nói.

Trịnh Tuấn tranh thủ cho kịp thời cơ: "Các
người không thấy Bùi Nguyên Minh không có ở
đây sao? Cậu ta đã sớm tìm đường chạy trốn rồi!"



Ông cụ Trịnh lập tức giận dữ đến mức hét lớn:
"Bùi Nguyên Minh! Thằng súc vật này! Để xem tôi
có làm thịt cậu không!"

"Đi! Chúng ta đi tìm tên khốn kiếp Bùi Nguyên
Minh tính sốt"

Một đám người hung hăng rời đi.

Đấn khi đám người nhà họ Trịnh cũng rời đi,
Trịnh Tuấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Khá tốt là mình thông minh, nếu không mình
sẽ thật sự bị đánh chết mất.

"Bà xãt May mà còn có bà, nếu không bọn họ
sẽ không tin tôi!" Trịnh Tuấn mặt dày mở miệng
nói.

"Nếu như không phải là vì cứu ông, tôi sẽ nói
như vậy sao?"

"Nhưng mà cái thằng Bùi Nguyên Minh kia chỉ
là một tên rác rưởi vô dụng cũng không có ích lợi
gì, dùng để chịu oan ức cũng được!"

"Đi thôi, nhanh đi tìm em gái và em rể, để bọn
họ cho tôi mượn tiên..."

"Nếu không không trả nổi tiền, những người
này sẽ chặt ngón tay của ông đấy!"

Thanh Linh than thở mở miệng nói.

Bà ta vừa nói ra lời này, Trịnh Tuấn lập tức
không nói nhảm nữa mà trực tiếp tìm một ít quà
tặng quý giá trong nhà ra.

Hai người nhanh nhanh chóng đến khách sạn
của Thanh Nhã, nhanh chóng làm thủ tục vào
cửa.

"Chị! Anh rể! Sớm như vậy mà hai người đến
tìm bọn em có chuyện gì không?" Hai mắt Thanh
Nhã vẫn còn vẻ buôn ngủ mông lung, bà ta mở
miệng hỏi.

"Em gái! Em rể! Chị có chuyện cần nói thẳng
nhé, bọn chị muốn mượn hai em ba ngàn năm
trăm tỷ đồng, gần đây làm ăn cần tiên "

"Hai đứa không cần lo lắng là anh chị không
trả, chắc hai đứa em biết hạng mục làng du lịch ở
núi Bạch Vân chứ? Hạng mục đó trị giá mấy chục

ngàn tỉ đồng, chắc chắn hoàn toàn có thể kiếm
được ba ngàn năm trăm tỷ đồng!"

Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh mơ
miệng đi thẳng vào vấn đề, không hề khách sáo
dù chỉ một chút.

Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm cũng hoảng
sợ hết hồn vì nghe thấy mấy con số này, nhưng
mà cuối cùng vẫn suy nghĩ một chút rồi sau đó
nói: "Để bọn em bàn bạc một chút..."

Sau khi gọi điện thoại suốt ba mươi phút, hai
người bọn họ đồng ý cho mượn tiên, nhưng mà
cần phải dùng toàn bộ cổ phần của Công ty Bạch
Vân.

"Không có vấn đề gì! Lát nữa bọn anh sẽ
mang đến!" Trịnh Tuấn hưng phấn không thôi.

Chỉ cần tiền tới tay thì mình sẽ lập tức an toàn.




Nhưng đúng lúc đó, điện thoại di động của



45-61.png
transparent.gif


46-74.png
transparent.gif


47-79.png

Chương 666:

"Bây giờ tôi cho các người một ngày để trả
tiên lại, nếu không trả tiền, các người biết hậu quả
là gì rôi đây!"

"Đến lúc đó, chỉ có thể mời tất cả người nhà
họ Trịnh các người ra đường xỉn cơm!"

"Ha ha ha...



Lôi Lão Hổ hung hăng càn quấy xoay người
rời đi, kiêu ngạo hết mức.

Sau khi người nhà họ Trịnh tỉnh táo lại, người
nào cũng tức giận đến mức phát điên.

"Đi... Đi tìm Trịnh Tuấn!"

"Đúng vậy! Chuyện này cần phải có một câu
trả lời!"



"Ông cụ, đánh chết tên súc sinh này đi..."

Trời mới tờ mờ sáng, hai người Trịnh Tuấn và
Thanh Linh mang hai đôi mắt có quầng thâm ra
cửa.

"Cốc cốc cốc!" Đúng ngay vào lúc này, tiếng
gõ cửa vô cùng dồn đập truyên tới.

Trịnh Tuấn mở cửa, lập tức có một đám người
từ bên ngoài xông vào, trực tiếp chen chúc kín cả
căn phòng.

Dẫn đầu là ông cụ Trịnh, ông ta giơ tay lên,
đánh cho Trịnh Tuấn một bạt tai thật mạnh và
mặt.

"Thằng phá của! Con nói xem, rốt cuộc con

đã làm cái gì vậy!"

"Ba con khổ sở vất vả cả đời, khó khăn lắm
mới mang cả nhà họ Trịnh đến Dương Thành!"

"Trải qua nhiều khó khăn trắc trở, vất vả cực
nhọc như vậy, nhà họ Trịnh chúng ta tốn nhiều
công sức như vậy, mắt thấy sắp được thăng quan
tiến chức một cách nhanh chóng rồi..."

"Nhưng mà thẳng chất tiệt này, chính là con
đã hại bai"

Ông cụ vừa nói vừa vả vào mặt của Trịnh
Tuấn thêm mất tát tai.

"Ba... Ba ba ba... Ba đều biết hết rồi à?"

Trịnh Tuấn bụm mặt mở miệng nói.

"Mới sáng sớm mà người ta suýt nữa đem
phá hủy biệt thự nhà họ Trịnh chúng ta, ba có thể
không biết sao?"

„Ị"

Ông cụ Trịnh thở hổn hển mở miệng nói.

Sắc mặt Trịnh Tùng tối tăm, ông ta cũng nói:
"Chú ba! Chú muốn chết thì cũng không có ai
ngăn cản chú đâu..."

"Nhưng mà chú kéo mọi người trong nhà
chúng ta cùng nhau xuống nước là ý gì vậy?"

"Mày nói xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Con rể của mày là một tên rác rưởi vô dụng,
chẳng lẽ mày cũng là đồ rác rưởi vô dụng sao?"

Ông cụ Trịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào
mặt Trịnh Tuấn và giận dữ hét lên: "Nếu hôm nay
mày không nói rõ ràng chuyện này, tao sẽ chặt tay
của mày!"




Trịnh Tuấn lắp ba lắp bắp nhìn Thanh Linh
một cái rồi sau đó nói: "Đều là do cái tên Bùi



55-52.png
transparent.gif


56-57.png
transparent.gif









57-64.png
transparent.gif


58-37.png

Chương 667:

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh đã bắt đầu
điều tra về chuyện này.

Thông qua một số đường dây hỏi thăm tin
tức, trên căn bản đã có thể xác định, đối phương
cũng không có lừa gạt, thậm chí lúc mới bắt đầu
cũng không cố ý để Trịnh Tuấn thắng tiền.

Còn sau đó Trịnh Tuấn thất bại và thua tiền,
chuyện đó chỉ đơn giản bởi vì ông ta gặp phải cao
thủ mà thôi.



Có thể nói, mặc dù biết rõ tất cả những thứ
này là do người ngoài thiết kế, nhưng mà hết lần
này tới lần khác lại không chê vào đâu được,

không tìm được bất kỳ sơ hở nào.

Tất nhiên nếu như báo cảnh sát thì chắc chắn
có thể tìm ra điểm mờ ám.

Nhưng mà vấn đề là đến lúc đó, Trịnh Tuấn
phải đi tù rục xương.



Nếu như vậy thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ
buôn bã và đau lòng.

Mà Bùi Nguyên Minh không muốn nhìn cô
buồn lòng.

Trên thực tế, cũng chỉ mất ba ngàn năm trăm
tỷ mà thôi, bằng tài sản của Bùi Nguyên Minh, anh
có thể trả lại trong vòng ba mươi giây.

Nhưng mà anh vẫn muốn điều tra xem rốt
cuộc là ai đã thiết kế chuyện này.

Trong nhà họ Trịnh, vợ chồng Trịnh Tuấn đã

nghĩ cách suốt một ngày trời, nhưng mà từ đầu
đến cuối vẫn không có cách nào gom góp được
nhiều tiên như vậy.

Rất nhiêu người nghe thấy muốn mượn hơn
ba ngàn tỷ đồng đều lập tức dứt khoát cúp điện
thoại.

Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai có thể sẽ bị
người ta chặt mất một ngón tay, mà có lẽ chuyện
ông ta đổ lỗi cho người khác cũng sẽ bị phát hiện,
vào lúc này, Trịnh Tuấn thật sự hoảng sợ run lấy
bẩy.

"Bà xã! Rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào
bây giờ? Bà mau nghĩ xem có cách nào không?
Tôi không muốn bị người ta chặt mất một ngón
tay"

Trịnh Tuấn nhíu mày mở miệng nói.

Thanh Linh thở dài: “Vừa rồi tôi mới gọi điện

thoại cho Tuyết Dương, bên phía nó chỉ có thể
gom được nhiều nhất là một ngàn không trăm
năm mươi tỷ đồng, hơn nữa nó còn vận dụng cả
công quỹ của công ty, rất có khả năng sẽ phải
ngôi tù..."

"Nhưng mà bây giờ nó đã bắt đâu vay mượn
tiền ở khắp nơi, tôi phỏng đoán chắc là mượn
được ba ngàn năm trăm tỷ đồng thì cũng phải
mất mấy ngày..."

"Như vậy sao được? Chừng mấy ngày thì
mười ngón tay của tôi đều bị người ta chặt sạch
rôi!"

Toàn thân của Trịnh Tuấn đều toát mô hôi hột.

"Cho nên mấy ngày nay ông tìm người chết
thay trước đi!"




Thanh Linh mở miệng nói một cách bình tĩnh
và tự nhiên.



65-41.png
transparent.gif


66-48.png
transparent.gif









67-55.png
transparent.gif


68-33.png
transparent.gif



Chương 668:

Một bên khác, trên mặt của Lôi Lão Hổ tràn
đầy vẻ thần bí khó lường, ông ta cúp điện thoại
sau đó đứng lên, vẻ mặt trở nên cung kính gọi
đến một dãy số có số đuôi rất đẹp.

"Cậu bai! Tất cả mọi việc đều giỗng hệt như
những gì mà cậu đã dự đoán. Đúng là nhà họ
Trịnh dự định dùng Bùi Nguyên Minh làm người
gánh trách nhiệm!"

"Được! Vậy ông cứ làm theo quy củ là được,
nhớ là cái tên Bùi Nguyên Minh này rất khó đối
phó, cẩn thận một chút!"



"Vâng!"

Lôi Lão Hổ cúp điện thoại, bắt đầu lăm le.

Trong biệt viện Bạch Vân, Bùi Hạo Nhiên cúp
điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng.

Đổi diện với anh ta chính là Bùi Sâm La, đối
phương nhẹ nhàng nở một nụ cười và nói: "Một
kế hoạch đơn giản như thế, lại có sơ hở to lớn như
vậy, anh thật sự cho rằng anh cả sẽ trúng chiêu
sao?"



"Hơn nữa anh còn không biết anh ta là người
nào sao? Làm sao lại có chuyện anh ta ngoan
ngoãấn bị người khác chặt một đầu ngón tay?"

Bùi Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Tôi cũng biết
trong trường hợp bình thường thì không thể nào
có chuyện đó được!"

"Lôi Lão Hổ là ai? Còn không xứng xách giày
cho cậu ta..."

"Nhưng mà... Cậu cũng nên biết là hổ xuống
đồng bằng vẫn có thể bị chó khinh, phượng
hoàng ủ rũ không bằng gà..."

"Biết đâu chúng ta ở đây nghĩ rằng không thể
nào xảy ra chuyện này, nhưng cậu ta lại bị lật
thuyền trong mương thì sao?”

Bùi Sâm La bưng tách trà trước mặt lên và
nhàn nhạt nói: "Gân đây Tập đoàn Thiện Nhân
của anh ta dùng khí thế mạnh mẽ càn quét, đoạt
được không ít hạng mục ở Dương Thành đấy..."

"Ở trong tình huống này, cho dù anh không
thể thật sự chặt tay của cậu ta mà chỉ nhốt cậu ta
mấy ngày thì cũng là chuyện tốt đối với nhà họ
Bùi của tôi...

Bùi Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng, mà tâm
thì lệch qua một bên.

Anh ta cũng không biết rõ suy nghĩ của Bùi

Văn Kiên.

Nhưng mà anh ta lại biết rằng, chắc chắn
mình không thể đối phó với Bùi Nguyên Minh
giống như đối phó với những con cờ vô dụng.

"Thế Tử Minh, chính là Thế Tử Minh trong
truyên thuyết..."

Cho dù Bùi Hạo Nhiên trông coi thế lực xã hội
đen của dòng họ Bùi, nhưng mà vào giờ phút này,
anh ta cũng không nắm chắc một trăm phần trăm
là mình hoàn toàn có thể bắt được Bùi Nguyên
Minh.

Ngoài ra, Bùi Nguyên Minh cũng đang điều tra
về chuyện này, mắt thấy sắp điều tra rõ thì một cú
điện thoại của Trịnh Tuấn gọi lại.




"Bùi Nguyên Minh! Cậu nhanh chóng tới đây
một chút! Chuyện đó đã có sự thay đổi, đến



75-43.png
transparent.gif


76-46.png
transparent.gif


77-57.png
transparent.gif


78-35.png

Chương 669:

Bùi Nguyên Minh sửng sốt, vào giờ phút này
anh thật sự sững sờ ngay tại chỗ.

Anh còn đang nghĩ cách giải quyết vấn đề,
tìm ra tên đầu sỏ đứng sau chuyện này. Nhưng
mà thật sự không ngờ rằng hai người Thanh Linh
và Trịnh Tuấn đã nhẫn tâm đến mức đẩy anh ra
làm con dê thế tội.

Nếu như không phải vì Trịnh Tuyết Dương,
chính bản thân anh cũng không hê có một chút
hứng thú nào đối với những chuyện này.



Nếu như không phải bởi vì quan hệ với Trịnh
Tuyết Dương, giờ phút này anh đã lập tức trực

tiếp trở mặt.

Nhưng mà đối với hai người Trịnh Tuấn và
Thanh Linh, đây cũng là vì không có cách nào
nữa.

Không đẩy Bùi Nguyên Minh ra gánh tội thì
bọn họ sẽ xong đời.



Cho dù đã đẩy Bùi Nguyên Minh ra nhận tội
thay, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra là tiếp theo nên làm
thế nào nữa.

"Các người còn chần chờ gì nữa? Phạm sai
lâm thì phải nhận, mà đã nhận thì phải gánh vác
hết toàn bộ trách nhiệm!"

Ông cụ Trịnh lạnh lùng mở miệng nói.

Lúc này ở trong sân, Lôi Lão Hổ cũng mang
người đi ra, trực tiếp vây quanh đám người họ
Trịnh.

"Chúng tôi đã giao người cho cậu, cậu muốn
làm gì thì cứ làm thể đó đi!"

Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp phản ứng,
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã hợp tác với nhau
cùng đẩy anh ra.

"Bùi Nguyên Minh đúng không? Mang đi cho
tôi"

Hai mắt của Lôi Lão Hổ sáng lên, ông ta
nhanh chóng để người giữ lấy cánh tay của Bùi
Nguyên Minh rồi sau đó trực tiếp kéo đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Trịnh
Tuấn và Thanh Linh đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Lôi Lão Hổ chịu nhận người khác thay
thế Trịnh Tuấn là được rồi, từ đầu đến cuối hai
người bọn họ đều không hề quan tâm đến mạng
sống của Bùi Nguyên Minh, anh sống hay chết
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

Giờ phút này Bùi Nguyên Minh bị mang đi,
bọn họ lại yên tâm hơn.

"Đi nhanh lên! Cẩn thận không nên bị dính líu!"

Hai vợ chồng Trịnh Tuấn nhanh chóng rời đi.

Người nhà họ Trịnh cũng không muốn gây
chuyện, giờ phút này cũng rời đi.

Vê đến nhà, Trịnh Tuấn nhíu mày nói: "Chuyện
ngày hôm nay đúng là quá thuận lợi, chắc là làm
như vậy cũng không sai...

"Tôi đang suy nghĩ, chúng ta có thể vứt hết
những chuyện này cho cái tên đồ rác rưởi vô
dụng đó không?”




Sắc mặt của Thanh Linh lập tức thay đổi, một
lát sau bà ta nói: "Ý của ông là chúng ta cũng vứt
món nợ ba ngàn năm trăm tỷ đồng cho Bùi
Nguyên Minh rồi sau đó lại để cho cậu ta và Tuyết
Dương ly hôn, cuối cùng chúng ta hoàn toàn phủi



85-38.png
transparent.gif


86-42.png
transparent.gif









87-51.png
transparent.gif


88-32.png
transparent.gif



Chương 670:

"Phốc ha ha ha..."

"Lý Bảo Tuân - Lý Long Đầu cũng không dám
động đến cậu sao?"

Lúc đầu Lôi Lão Hổ hơi sửng sốt một chút,
sau đó cười ha ha.



"Không phải là cậu biết danh hiệu bên ngoài
của Lý Long Đầu cho nên đặc biệt nói ra để hù
dọa ông mày chứ?”

"Tôi nói cho cậu biết, ông đây không sợ tốt
nghiệp Đại học Hạ Thanh! Cậu đừng dùng danh
hiệu Lý Long Đầu để hù dọa tôi!"

"Cho dù cậu mang cố vấn Tô hay Tang Bửu
Văn ra cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi đâu!

Người phía sau tôi còn có thân phận tôn quy hơn
cả bọn họ..."



Nói tới chỗ này, hình như Lôi Lão Hổ đã phát
hiện ra có điêu gì đó không đúng, lời nói đột nhiên
ngừng lại.

Ông ta hơi căng thẳng nhìn Bùi Nguyên Minh
rồi sau đó nói: "Chẳng trách có người bảo tôi rằng
phải chú ý cẩn thận với cậu, vừa rồi tôi không để
ý, suýt chút nữa đã bị cậu gài bấy rồi!"

"Được rồi! Bây giờ tôi không muốn nói nhảm
với cậu nữa, nếu ba vợ của cậu đã dùng cậu để
trả nợ, như vậy dựa theo quy củ, hôm nay trước
hết chặt một đầu ngón tay của cậu!"

"Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Vừa dứt lời, Lôi Lão Hổ rút ra một cây dao
găm, trực tiếp đâm trên bàn.

"Cậu muốn tự mình ra tay hay để mấy anh đây

giúp đỡ cậu?”

Bùi Nguyên Minh đưa tay ra, trực tiếp rút con
dao găm trên mặt bàn lên, quan sát từ cán đến
mũi mấy lân rôi nói: 'Dao găm của quân đội Nam
Mỹ, chất lượng không tệ..."

Lôi Lão Hổ cười lạnh nói: "Đúng là có chút
tinh mắt đấy, nhưng mà ánh mắt tốt thì cũng có
ích lợi gì đâu?”

Bùi Nguyên Minh không lên tiếng mà dùng
ngón tay trỏ và ngón tay giữa nhẹ nhàng xoay nhẹ
con dao găm. Chỉ thây con dao xoay tròn quanh
ngón giữa giống như bông vụ.

"Cái này...

Trong nháy mắt, những người có mặt ở hiện
trường đều cảm thấy hơi giật mình.

Nếu không phải là những người chơi dao găm
quanh năm thì cũng không thể nào làm ra được

động tác tay của Bùi Nguyên Minh.

Quan trọng hơn chính là đây cũng không phải
là những trò đùa với con dao dùng để lừa gạt một
số người, đây chính là lưỡi dao sắc bén.

Nhưng mà vấn đề là ngay trong giờ phút này,
lưỡi dao bén nhọn chỉ như một món đồ chơi nhỏ
ở trong tay của Bùi Nguyên Minh.

Lôi Lão Hổ thấy hơi sững sờ, theo bản năng
nói: "Thằng ranh chết tiệt! Cậu học từ đâu vậy?
Định hù dọa ai đó?”

Một tên côn đồ mở miệng bằng giọng điệu
không xác định: "Đại ca! Em nhớ chỉ có quân sĩ
từng trải qua chiến trường mới có thể chơi đùa
dao găm như thế này!"

"Những người chưa từng thấy máu tươi thì
không thể nào có đủ can đảm để làm như vậy!"




Nghe được câu này, sắc mặt của mọi người



95-42.png
transparent.gif


96-44.png
transparent.gif


97-51.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom