• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (90 Viewers)

  • Chương 671-680

Chương 671:

Lôi Lão Hổ và một đám đàn em lại không hề
tin tưởng, lúc này cười lạnh nói: "Được thôi!
Chúng tôi cũng muốn nhìn xem một thằng con rể
đến cửa như cậu thì có thể làm gì chúng tôi!"

"Vèo!"

Dưới ánh mắt soi mói của mấy chục người,
động tác trong tay của Bùi Nguyên Minh dừng lại,
dao găm quân đội trong tay anh lập tức đâm lên
bàn, phát tra tiếng vang nặng nề.



Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nhìn Lôi Lão Hổ
một cái rồi sau đó lạnh lùng nói: "Các người sẽ
nhanh chóng hối hận!”

"Hối hận cái đầu mày đấy!"

"Ông đây chặt tay mày trước!"

Vào giờ phút này, Lôi Lão Hổ đã bị chọc giận,
dao trong tay ông ta chém xuống về phía Bùi
Nguyên Minh.



"Ầm!"

Nhưng mà ngay giây phút này, cửa của căn
phòng tối nhỏ lại đột nhiên bị ai đó phá vỡ, phát ra
tiếng vang lớn.

Một giây kế tiếp, bên ngoài có một đám người
mặc vạm vỡ mặc vest đen vọt vào.

Những người này đều cao hơn một mét tám,
mỗi người đều tràn trê sức mạnh và tinh thần.

Thật bất ngờ là những người này đều là vệ sĩ
do Ngô Kim Hổ sắp xếp đến bảo vệ Bùi Nguyên
Minh.

Những người này vẫn luôn ẩn núp trong bóng
tối, hiện tại được Bùi Nguyên Minh chỉ thị, tất
nhiên lập tức họ ra tay.

"Lại dám bắt ông chủ, đánh chết cho tôi!"

Một vệ sĩ dẫn đầu quát một tiếng, đưa tay lên
trước.

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm!"

Mặc dù mấy chục tên côn đồ trong sân đều
rất giỏi đánh nhau, nhưng từ đầu đến cuối không
thể nào so sánh được với những vệ sĩ được huấn
luyện nghiêm chỉnh.

Không đến mười phút, toàn bộ những người
này đều té xuống đất.

Bởi vì mấy người vệ sĩ mà Ngô Kim Hổ sắp
xếp đến bảo vệ Bùi Nguyên Minh đều ra tay hết

SỨC.

Nhưng mà trong nháy mắt, những côn đồ các
ké này cũng bị đánh đập bầm dập mặt mũi.

Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại một mình Lôi
Lão Hổ còn đứng.

Bùi Nguyên Minh không cảm xúc, nhàn nhạt
nói: "Chỉ cần không chết thì cứ tùy tiện đánh"

"Binh binh bốp bốp.. "

Mấy người vệ sĩ đi lên phía trước, nắm lấy cổ
Lôi Lão Hổ rồi liên tục đấm mạnh.

Tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo
nhanh chóng vang vọng trong phòng tối nhỏ.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng bên
cạnh Bùi Nguyên Minh lại có nhiều vệ sĩ đi theo
như vậy.




Hơn nữa, thực lực của đám vệ sĩ này cũng



5-90.png
transparent.gif


6-104.png
transparent.gif


7-110.png
transparent.gif


8-75.png
transparent.gif



Chương 672:

Rất nhanh, thông qua điện thoại di động của
Lôi Lão Hổ, Bùi Nguyên Minh gửi video cho Quách
Dương Trạch.

Sau khi nhận được video, Quách Dương Trạch
lập tức đưa đến trước mặt Bùi Hạo Nhiên.

"Hóa ra cậu ta cũng sẽ gào thảm, tôi vẫn luôn
cho rằng cậu cứ như một vị thân, không thể nào
có những cảm xúc này chứ...



Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên vô cùng quái lạ, ở
trong lòng anh ta, Bùi Nguyên Minh giống như
thần linh vậy.

Nhưng mà vào giờ phút này, thần linh đã chết,

tượng thần bị sụp đổ...

"Dương Trạch! Cậu gửi video cho tất cả các
thành viên nhà họ Trịnh, bao gôm cả Trịnh Tuyết
Dương, tôi muốn biết nhà họ Trịnh sẽ có phản
ứng gì...



Bùi Hạo Nhiên mỉm cười ở miệng, đây là một
lần khảo nghiệm.

Người nhà họ Trịnh nhanh chóng nhận được
video.

Nhìn thấy người trong video bị người khác tàn
nhẫn chặt một ngón tay, Trịnh Tuấn bị sợ hãi đến
mức toàn thân đều run rẩy, sắc mặt cũng lập tức
thay đổi.

"Đáng sợi Quá đáng sợ! Thật may là đã để
cho cái tên rác rưởi vô dụng khi đi thay tôi, nếu
không tôi đã xong đời rồi..."

"Xem ra những người này không hề nói đùa!"



13.png
transparent.gif









14.png
transparent.gif


15.png
transparent.gif


16.png
transparent.gif


17.png

Chương 673:

Lúc đầu Trịnh Tuyết Dương khóc lóc như
mưa, nhưng mà vào giờ phút này, trên mặt của cô
đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Cái gì? Ly hôn
ư?

"Ba! Mẹ! Hai người không biết là Bùi Nguyên
Minh đã chịu tội thay hai người sao? Dùng xong
lại lập tức đá văng anh ấy bằng một cước. trên
đời này làm gì có cái lý đó!"

"Con gái à! Ba mẹ cũng không phải người như
vậy!"



Trịnh Tuấn vội vàng mở miệng nói.

"Ba mẹ cũng nhìn thấy tất cả những chuyện

mà Bùi Nguyên Minh đã làm.

"Nhà họ Trịnh chúng ta cũng không phải là
một dòng họ vô ơn bạc nghĩa, làm sao sẽ làm ra
những chuyện như vậy chứ!"



"Từ đầu cậu ta đã không xứng với con...

"Đợi đến khi chuyện này kết thúc, chúng ta cứ
đưa tiền để bồi thường cậu ta, nhưng mà con
phải rời xa cậu ta!"

Hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn tận tình
khuyên bảo.

"Hai người...

Ba mẹ nói những lời này làm cho Trịnh Tuyết
Dương âm thầm rét lạnh cả trái tim, điều này thật
sự để cho người ta phải buồn lòng thất vọng.

"Nhưng mà con và Bùi Nguyên Minh phải ly
hôn! Từ trước thì cậu ta đã không xứng với con

rồi, bây giờ còn thiếu ngón tay thì càng không
xứng với con!"

"Chắc chắn ba không có cách nào chấp nhận
rằng con rể của ba chính là một kẻ tàn tật!"

Thái độ của Trịnh Tuấn vô cùng kiên quyết.

Hơn nữa rõ ràng là Bùi Nguyên Minh tàn tật
bởi vì ông ta, nhưng mà ông ta nói ra những lời
này mà không hề có một chút xíu chột dạ.

Trịnh Tuyết Dương cũng bối rối.

Tại sao cha mẹ của mình lại có thể làm ra
những chuyện tàn nhẫn như vậy?

"Tuyết Dương! Mọi chuyện đã đến nước này
rồi, nếu như còn muốn Bùi Nguyên Minh bớt chịu
khổ một chút, vậy con hãy nhanh chóng nghĩ
cách trả số tiền kia đi!" Thanh Linh mở miệng nói.

Cũng đúng vào lúc này, đáng lẽ phải nổi giận



24.png
transparent.gif


25.png
transparent.gif









26.png
transparent.gif


27.png
transparent.gif


28.png

Chương 674:

Trịnh Tuyết Dương ép buộc mình tỉnh táo lại
rồi nói: "Ông nội! Nếu cháu bằng lòng đi, ông có
thể nói cho cháu biết đối phương là ai không?"

"Ông cũng không biết, nhưng mà cậu ta đã để
ông nói với cháu, chỉ cần cháu bằng lòng đến bên
cạnh cậu ta, làm người phụ nữ trong bóng tối của
cậu ta, cậu ta sẽ trả ba ngàn năm trăm tỷ đồng kia
giúp chúng ta, hơn nữa còn sẽ để cho nhà họ
Trịnh chúng ta chính thức trở thành dòng họ hạng
nhất ở Dương Thành!" Trên mặt của ông cụ Trịnh
đầy vẻ kích động, ông ta vội vàng mở miệng nói.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau một cái,
đều thấy được vẻ vui mừng trong mắt của đối



phương.

Đây chính là gặp nạn không chết thì chắc
chăn sẽ có phúc ở trong truyên thuyết sao?

Thật sự không ngờ rằng Trịnh Tuyết Dương lại
được một tên siêu giàu coi trọng?

Đây là người nào?



Chẳng lẽ chính là Thế Tử Minh trong truyền
thuyết sao?

Trước đây đều nói Trịnh Tuyết Dương là người
phụ nữ trong bóng tối của Thế Tử Minh, nhưng
thật ra lại không có bất kỳ chứng cứ nào.

Chẳng lẽ, bây giờ tất cả mọi chuyện lại sắp trở
thành sự thật sao?

Chẳng lẽ trước kia Thế Tử Minh từng ép buộc
Trịnh Tuyết Dương, nhưng mà Trịnh Tuyết Dương
cũng không chịu đi vào khuôn khổ.

Bây giờ rốt cuộc Thế Tử Minh đã tìm được cơ
hội sao?

Trịnh Tuấn và Thanh Linh đối mặt nhau, đều
thấy vẻ vui mừng như điên trong mắt của đối
phương.

Quá tốt rồi!

Nếu như con gái của mình thật sự trở thành
người phụ nữ trong bóng tối của Thế Tử Minh,
như vậy nửa đời sau, mình chỉ cân ngôi hưởng
vinh hoa phú quý, có thể đi ngang ở Thành phố Đà
Nẵng mà không ai dám ngăn cản.

Thấy Trịnh Tuyết Dương còn đang chần chờ.

Ông cụ Trịnh đã thúc giục: "Tuyết Dương!
Cháu tự xem rồi làm đi!"

"Bên phía Lôi Lão Hổ đã sửa lại quy củ, nói chỉ
cho chúng ta thêm một ngày, nếu như muộn một
chút, tất cả ngón tay của Bùi Nguyên Minh cũng

sẽ bị người ta chặt đứt đấy!"

Lúc đầu Trịnh Tuyết Dương còn đang chân
chờ nhưng mà nghe được câu này, cô lập tức
nhận lấy thẻ phòng rồi xông ra ngoài.

Tất nhiên là tất cả những chuyện này đều do
Bùi Hạo Nhiên sắp xếp, anh ta "Trung thực" thi
hành mệnh lệnh của Bùi Văn Kiên, sắp xếp thỏa
đáng mọi chuyện.

Nhưng mà người như anh ta lại không thể
nào đi tới trước màn, chỉ có thể đứng trong bóng
tối.

Cho dù hình tượng thần linh của Bùi Nguyên
Minh ở trong lòng anh ta đã sụp đổ, nhưng mà
anh ta vẫn cẩn thận như cũ.




Trong lòng bồn chồn, lo lắng không yên
nhưng cuối cùng Trịnh Tuyết Dương vẫn tới trước
cửa phòng hạng sang của khách sạn Wilson.



35.png
transparent.gif


36.png
transparent.gif


37.png
transparent.gif


38.png
transparent.gif



Chương 675

"Đúng thế, cũng vì người đó thôi" Bùi Hạo
Nhiên mỉm cười.

Trên mặt Trịnh Tuyết Dương là biểu cảm
không biết nên giải thích như thế nào: "Nhưng
vấn đề là người nhà họ Trịnh chúng tôi không
quen biết người đó."

"Người ngoài cứ đồn đại tôi là một đứa con
gái lăng loàn, đã lén lút gặp mặt người kia nhưng
vấn đề là tôi còn chưa nhìn thấy mặt anh ta bao
giờ, thậm chí anh ta béo gây cao thấp thế nào tôi
còn không biết!"



"Chỉ vì những lời buộc tội không chính đáng
này mà các người gánh hết tội danh lên đầu nhà
họ Trịnh chúng tôi. Sao các người có thể làm như

thế được chứ?"

"Cô... Cô chưa từng nhìn thấy mặt anh ấy ư?"
Trên mặt Bùi Hạo Nhiên là vẻ kỳ lạ, một lát sau
anh ta cười ha hả: "Thú vị, đúng là rất thú vị. Thảo
nào anh hai luôn nói anh cả là người khó đối phó
nhất, lúc đấy tôi còn không tin nhưng giờ thì tôi
tin rồi. Ha ha ha...

"Chẳng nhẽ tôi thực sự đã gặp Thế Tử Minh
rôi ư?" Trong đầu Trịnh Tuyết Dương lần lượt
điểm qua rất nhiêu khuôn mặt nhưng người nào
cũng bị cô âm thâm phủ nhận, trong đó bao gôm
cả Bùi Nguyên Minh. Vì cô cho rằng nếu Bùi
Nguyên Minh đúng là Thế Tử Minh thì sao anh có
thể để người ta chặt đứt đầu ngón tay được cơ
chứ?



"Thôi được rồi, nếu người đó đã không muốn
nói thì tôi cũng sẽ không vạch trần làm gì cả,
không thì trò chơi sẽ mất vui ngay-` Trên mặt Bùi

Hạo Nhiên là nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

"Trịnh Tuyết Dương, tôi cho cô hai lựa chọn.
Thứ nhất, cô tự tay cởi sạch ra rôi ngoan ngoãn
hầu hạ tôi như một con chó. Thứ hai, cô có thể rời
khỏi đây nhưng người chịu khổ sẽ là người chông
rẻ tiền, vô dụng của cô. Ngón tay, ngón chân cậu
ta sẽ bị chặt đứt hết, nói không chừng cuối cùng
cậu ta lại bị ném xuống Châu Giang làm mồi cho
cá ấy chứ” Bùi Hạo Nhiên nở một nụ cười đếu giả.

Anh ta đã đạt được mục đích của mình rồi.
Vốn dĩ bây giờ anh ta cũng không muốn ra tay với
Bùi Nguyên Minh nữa mà ngược lại anh ta còn
đang có ý định thả Bùi Nguyên Minh đi ấy chứ.

Theo anh ta thấy, chỉ cần anh ta có thể ép
người phụ nữ trước mặt ngoan ngoãn nghe theo
lời mình, vậy thì chẳng phải người anh cả thân yêu
của anh ta sẽ phát điên lên hay sao?

Đến rồng còn có vảy ngược, người nào chạm



44.png
transparent.gif









45.png
transparent.gif


46.png
transparent.gif


47.png

Chương 676

Bùi Nguyên Minh cau mày không để ý tới câu
hỏi của họ, rôi đột nhiên anh nâng cao tông
giọng: "Nói mau! Rốt cuộc tấm chi phiếu này là
sao?"

"Thì là..." Trịnh Tuấn hơi do dự.

"Nói!" Bùi Nguyên Minh quát ầm lên, rít từng
từ qua kẽ răng.



Bấy giờ trên người anh tản ra hơi thở cuồng
bạo, tàn nhẫn không thể tả được khiến hơi thở
của Trịnh Tuấn và ông cụ Trịnh như ngừng lại.
Bây giờ trông hai người họ như bị một bàn tay lớn
kìm kẹp.

Mà lúc này, thứ đáng sợ nhất chính là ánh

mắt của Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Tuấn bị anh dọa cho hết hôn nên nhanh
chóng kể lại toàn bộ sự việc cho anh nghe.



"Khách sạn Wilson ở Dương Thành”

"Cô ấy đi bao lâu rồi?" Bùi Nguyên Minh vẫn
quát ầm lên.

"Phải nửa tiếng rồi, giờ có đến chắc cũng
không còn kịp nữa” Trịnh Tuấn nói trong sự run
rẩy.

Ông cụ Trịnh cũng gật đầu rồi nói: "Đúng thế,
dù có lái xe thể thao đến thì cũng muộn rồi"

Bùi Nguyên Minh thẳng tay ném đống giấy tờ
chứng nhận lên mặt đất rôi nhanh chóng chạy ra
ngoài, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho
Đường Nhân Đô.

"Nhân Đồ, tôi cần một chiếc máy bay trực

thăng, tôi đang ở...' Giọng nói của Bùi Nguyên
Minh lạnh lùng đến cùng cực, anh hoàn toàn
không muốn dùng sức bởi đây chưa phải lúc cân
dùng đến.

Chưa đầy ba phút mà anh đã chạy lên sân
thượng của tòa nhà bên cạnh bãi đất, một chiếc
trực thăng vũ trang đã đậu ở đó để đón anh. Bên
dưới, tất cả người qua đường đều bày ra vẻ mặt
vô cùng kinh ngạc, họ tò mò nhìn chiếc máy bay
trực thăng trên bầu trời, chỉ tiếc là khoảng cách
quá xa nên họ không thể nhìn rõ người ở bên trên
là ai.

Xe thể thao thì có thể không tới kịp nhưng
máy bay trực thăng thì chỉ cân vài phút là đến nơi,
chắc chắn anh sẽ tới kịp chỗ của Trịnh Tuyết
Dương.

"Trong vòng một phút nữa đưa cho tôi bản đồ
kết cấu của khách sạn Wilson!" Bấy giờ trong mắt



54.png
transparent.gif









55.png
transparent.gif


56.png
transparent.gif


57.png
transparent.gif



Chương 677

Nghe thấy anh ta nói như vậy thì Trịnh Tuyết
Dương cuống cả lên, cô nói to: "Tôi nghe anh, tôi
nghe anh, chỉ cần anh không làm khó anh ấy thì
anh muốn làm gì tôi cũng được."

"Vậy thì quỳ xuống! Cởi ra!" Bùi Hạo Nhiên nở
một nụ cười đểu giả rồi chờ mong những chuyện
sắp xảy ra trước mắt.

"Ầm ầm..."



"Rắc rắc..."

Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên cửa sổ sát sàn
sau lưng Bùi Hạo Nhiên phát ra tiếng động, nứt ra
rôi vỡ vụn trong nháy mắt. Một bóng dáng có thể
nói là gần như phi từ trên trời xuống chính là Bùi

Nguyên Minh.

"Bịch..."



Anh đạp một đạp vào lưng của Bùi Hạo Nhiên
khiến cả người anh ta bay xa vài mét.

"Rầm..."

Cả người Bùi Hạo Nhiên đập mạnh vào tường,
máu tươi chảy giàn giụa.

Anh ta đang lảo đảo định đứng lên thì chỉ một
giây sau, Bùi Nguyên Minh đã chạy vọt lên túm
tóc rồi đập đầu anh ta xuống đất một cách tàn
bạo.

"Rầm..." Máu Bùi Hạo Nhiên bản ra tung tóe,
mũi anh ta gãy ngay tức khác.

"Rầm..." Lại thêm một tiếng nữa, bấy giờ trên
mặt Bùi Hạo Nhiên đều là máu tươi.

Bị đập đến lân thứ ba thì Bùi Hạo Nhiên

không chịu được nữa mà ngất xỉu.

Bấy giờ Trịnh Tuyết Dương mới phản ứng kịp,
cô chạy nhanh tới ngăn cản Bùi Nguyên Minh.

"Đừng... Đừng đánh nữa... Nếu anh còn đánh
thì sẽ chết người thật đấy..." Trịnh Tuyết Dương
nói bằng giọng run rấy.

Khi ấy trong mắt cô, Bùi Nguyên Minh hoàn
toàn là một con người xa lạ, trên người anh tỏa ra
sát khí ngập trời.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh đã mất đi vẻ
bình tĩnh rồi, trong mắt anh không còn kế hoạch
hay mưu tính gì cả mà chỉ còn đọng lại một
chuyện duy nhất: Kẻ nào động vào vảy ngược của
rồng thì chắc chăn sẽ phải chết!

Mà Trịnh Tuyết Dương chính là vảy ngược và
là giới hạn cuối cùng của anh, bất cứ kẻ nào đụng
tới giới hạn cuối cùng của anh thì kẻ đó chỉ có

một kết cục duy nhất chính là chết.

Lúc này Trịnh Tuyết Dương không thể hiểu
được tại sao đột nhiên Bùi Nguyên Minh lại xuất
hiện ở đây, cũng không hiểu anh phá cửa sổ để
vào phòng băng cách nào.

Căn phòng này ít nhất cũng phải ở tầng thứ
mười mấy đổ lên, anh vào đây bằng cách nào cơ
chứ? Rốt cuộc thì anh là ai? Tại sao anh lại thần bí
như thế?

"Chúng ta mau đi thôi, đi nhanh một chút đi
anh” Trịnh Tuyết Dương kéo Bùi Nguyên Minh đi,
cô sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bùi Nguyên
Minh thực sự sẽ đánh chết Bùi Hạo Nhiên mất.
Nếu Bùi Hạo Nhiên xảy ra chuyện không may thì
chắc chản nhà họ Trịnh không thể gánh vác được
trách nhiệm đâu.




Sau khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết
Dương rời đi thì mấy tên bảo vệ của nhà họ Bùi



65.png
transparent.gif


66.png
transparent.gif


67.png
transparent.gif



Chương 678

Sau khi vê đến nhà, tất cả mọi người đều trợn
mắt há hốc mồm nhìn Bùi Nguyên Minh: "Đã xảy
ra chuyện gì vậy? Họ không làm khó dễ cậu ư?
Đống giấy tờ chứng nhận bất động sản này là
sao?"

Bùi Nguyên Minh không trả lời mà chỉ lấy giấy
nợ do Trịnh Tuấn tự tay ký ra rồi xé nát trước mặt
mọi người.

"Chuyện này đã giải quyết xong xuôi rồi, mọi
người không cần để ý đến nó nữa” Bùi Nguyên
Minh nói bằng giọng lạnh lùng.



"Gì cơ? Giải quyết xong xuôi rồi á? Cậu giải
quyết bằng cách nào?" Trên mặt đám người Trịnh
Tuấn là vẻ khó mà tin được.

Bấy giờ Trịnh Tuyết Dương mới nhận ra Bùi
Nguyên Minh không hề xảy ra chuyện gì cả, ngón
tay anh không những không bị chặt đứt mà anh
còn lấy được giấy nợ về nữa.

"Tôi điều tra được manh mối nên báo cảnh
sát, bây giờ bãi đất đó cũng bắt đầu bị cảnh sát
bới tung lên rồi. Bùi Nguyên Minh đã tỉnh táo lại,
anh vừa mới lén gửi đi một tin nhắn rôi mới lên
tiếng giải thích. Ngay sau đó có một người làm
việc bên giới luật pháp gọi điện thoại tới.

Bãi đất đó không chỉ bị sờ gáy mà người ta
còn tra ra được chuyện của Trịnh Tuấn cũng chỉ
là mánh khóe gian lận mà thôi. Tất cả những
người thuộc diện tình nghi đều đã bị bắt vê quy
án. Người bên luật pháp còn khen thưởng cho
Trịnh Tuấn vài tỷ, coi như ghi nhận công lao của
ông ta.



Sau khi kiểm tra con số có trong thẻ ngân

hàng của mình, Trịnh Tuấn kích động đến mức
nhảy dựng lên, ông ta không kiềm chế được mà
ôm lấy Bùi Nguyên Minh rồi nói: "Con rể tốt à, con
giỏi thật đấy. Chuyện rắc rối thế mà con cũng có
thế giải quyết được."

Bấy giờ Trịnh Tuấn đã nhìn Bùi Nguyên Minh
bằng ánh mắt có phần coi trọng một chút, ông ta
không ngờ đứa con rể bất tài vô dụng nhà mình
lại có thể làm nên chuyện như vậy.

Mà Thanh Linh cũng mừng đến chảy nước
mắt. Bà ta còn tưởng nhà họ Trịnh đã bị hủy diệt
đến nơi rôi nhưng bây giờ mọi chuyện lại trở về
như bình thường. Có thể coi lần này Bùi Nguyên
Minh đã tự mình cứu thoát nhà họ Trịnh khỏi tình
huống nguy cấp, mặc dù phải dựa vào giới pháp
luật nhưng đây cũng có thể coi là năng lực của
anh.

Nhưng Trịnh Tuyết Dương vẫn không thể vui

lên được vì cô biết nhiều hơn người nhà họ Trịnh
một vài chuyện, thế nên cô hiểu rằng nhà họ Bùi
chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định đâu.

Theo cô thì mất ba nghìn năm trăm tỷ có phải
chuyện gì to tát đâu? Dẫu sao vấn đề tiên bạc vẫn
luôn là chuyện có thể giải quyết được. Nhưng nếu
dây vào nhà họ Bùi thì đây chính là sự khủng
hoảng không thể tưởng tượng nổi.

Dù có Tập đoàn Thiện Nhân chống lưng đằng
sau nhưng khi đối mặt với nhà họ Bùi thì Tập
đoàn Thiện Nhân có thể vì nhà họ Trịnh mà góp
sức mấy phần đây? Thậm chí nhà họ Trịnh có khả
năng bị bỏ rơi đầu tiên ấy chứ.

Trịnh Tuyết Dương không dám nói điều này
với người nhà họ Trịnh vì cô sợ mọi người sẽ lo
lắng không yên. Nhưng sau khi vừa về đến vườn
hoa Hoàng Gia thì cô đã nói toàn bộ suy nghĩ của
mình cho Bùi Nguyên Minh nghe.






75.png
transparent.gif


76.png
transparent.gif


77.png

Chương 679

Dù năm đó Bùi Nguyên Minh đang ở thời kỳ
đỉnh cao nhưng anh vẫn không thể lật đổ được vị
trí của Bùi Nguyên Giáp. Và tới tận bây giờ, dù tứ
kiệt nhà họ Bùi đã lên nắm quyền nhưng ông ta
vẫn ngôi vững ở vị trí người đứng đầu nhà họ Bùi.
Hai điêu này có thể chứng minh được năng lực
của Bùi Nguyên Giáp mạnh tới cỡ nào.

Hơn nữa còn có người nói, năm đó ông ta đã
từng đại diện cho người nhà họ Bùi trong quân
đội chinh chiến trên chiến trường rất nhiều năm,
thậm chí những cuộc chiến tranh lớn ở miền Viễn
Đông cũng có sự góp mặt của ông ta.

Mặc dù không nổi tiếng đến mức vang dội ở
bên ngoài nhưng đối với nội bộ nhà họ Bùi thì



danh tiếng của ông ta cũng có thể gọi là khiến
người ta kinh ngạc.

Đặc biệt là mối quan hệ trong quân đội của
Bùi Nguyên Giáp rất phức tạp, nghe nói bây giờ
trong quân đội có một số người được mệnh danh
là Chiến Thân thì đều có quan hệ chặt chẽ với
ông ta.

Hoặc ví dụ như trong quân đội ở Thành phố
Đà Nẵng, mặc dù Đường Đao Doanh đã nắm vững
trong tay người của Đường Nhân Đồ nhưng ông
ta lại không thể sử dụng được bất cứ người nào
trong số đó. Thể nhưng nếu Bùi Nguyên Giáp
muốn điều động những binh sĩ hạng thường thì
chẳng phải chỉ là chuyện trong phút chốc hay
sao?

Bấy giờ Bùi Nguyên Giáp trâm giọng nói: "Ai
có lá gan gây ra chuyện này?”



Bùi Văn Kiên mặc áo ngũ thân tay chẽn đi từ

một phía ra rôi nói bằng giọng nhàn nhạt: "Bác à,
biết rõ rồi thì cân gì phải hỏi nữa chứ... Hiện giờ
toàn bộ Dương Thành này, ngoài người đó ra thì
còn ai có gan ra tay với người nhà họ Bùi chúng ta
nữa hả?"

"Nhưng mọi người cũng đã quen với việc
người đó luôn kiêu căng, ngạo mạn rồi còn gì, dù
sao bị đánh thì cũng đã bị rồi. Việc phiền toái nhất
bây giờ chính là nhà họ Bùi chúng ta phải vất vả
lắm mới có thể bắt đầu kinh doanh được một bãi
đất, muốn lấy nó làm bàn đạp để tập hợp tất cả
các thế lực hai giới hắc bạch ở Dương Thành lại
với nhau. Nhưng người đó lại nhân cơ hội này để
nẵng tay trên, đây không phải là đang gây khó dễ
cho nhà họ Bùi chúng ta hay sao hả?"

Sắc mặt của Bùi Văn Kiên vô cùng khó coi
nhưng trong lòng anh ta nghĩ thế nào thì chẳng
có ai biết được.

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Giáp thay đổi, một lúc
sau ông ta mới trầm giọng nói: "Sao tôi không hay
biết gì về chuyện bãi đất?"

Bùi Văn Kiên cười nói: "Bác trai, mấy năm gân
đây bác không để ý đến mấy chuyện linh tinh của
dòng họ mà chỉ một lòng hướng đạo, trừ phi có
những chuyện long trời nở đất, nếu không thì
chúng cháu đâu dám làm phiền bác... Nhưng vấn
đề quan trọng bây giờ là không biết người kia có
mục đích gì mà lại tố cáo chuyện này với bên luật
pháp. Bây giờ chúng cháu nên làm gì mới phải
đây? Quên chuyện này đi hay là..."

Nói đến đây thì Bùi Văn Kiên cười khẽ một cái
rôi bày ra bộ dạng chỉ cân Bùi Nguyên Giáp thu
xếp mọi chuyện như thể nào thì anh ta cũng sẽ
nghe theo mà không có ý kiến gì cả.




Bùi Hạo Nhiên và Bùi Sâm La là hai đứa con
song sinh của Bùi Nguyên Giáp nhưng Bùi Văn



85.png
transparent.gif


86.png
transparent.gif


87.png
transparent.gif



Chương 680

Bùi Nguyên Giáp nhìn chằm chằm Bùi Văn
Kiên một lúc, sau đó ông ta đột nhiên cười nói:
"Văn Kiên, chút nữa tôi đã quên mất rằng mấy
năm nay, cậu là người đã quyết định rất nhiều
chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Diệp..."

“Nếu như cậu đã quyết định, tôi đương nhiên
sẽ không có ý kiến...

“Không dám” Bùi Văn Kiên mỉm cười nhè nhẹ,
anh ta đáp lại lời bác mình: “Văn Kiên cháu đây
chỉ là tạm thời thay thế quyền lực của bác khi làm
tộc trưởng mà thôi. Nếu bác muốn thu hôi lại
quyền lực của mình, Văn Kiên cháu sẽ đưa lại mọi
thứ cho bác ngay... ˆ



Bùi Nguyên Giáp lãnh đạm nói:" Từ khi quyền

hành đã giao cho cậu, tôi không có lý do gì đòi lại
mọi thứ...”

“Chẳng qua, lúc này nếu phải ra tay với người
kia, thì hãy dùng toàn lực mình có mà ứng phó
đi..."

“Cậu hãy lấy danh nghĩa của tôi để vào vài
thiệp và mời tất cả các bạn thân của tôi, cả cấp
dưới và đồng nghiệp đến đi..." Nghe xong câu này,
Bùi Văn Kiên cười khẽ một tiếng...



Các mối quan hệ mà ông ta đã giấu kín bao
lâu nay, cuối cùng cũng đã sử dụng chúng. Mặc
dù lúc này đây, ông ta không dùng Bùi Hạo Nhiên
và người kia để chơi tốt với những người đó, khả
năng đủ đem mối quan hệ ông ta cất giấu bức ra
tới, đây cũng là việc mừng ngoài ý muốn. Nghe
nói quan hệ của ông ta năm đó ở trong quân, có
còn ở trong quân, một số đã có chức vụ chính
thức, cũng có người ở trên đường thật vui vẻ, có

người ở trong giới kinh doanh làm nên mây gió...
mọi người tập hợp lại với nhau. Bùi Văn Kiên tin
tưởng rằng, anh ta có thể làm cho những người
này trở thành những mối quan hệ thân thiết của
mình. Điều quan trọng nhất là những người này
cùng nhau xuất hiện trong ngày sinh nhật trăm
tuổi của bà cụ của nhà họ Bùi, đây là cảnh tượng
gì vậy? Tuy rằng mọi người đều biết nhà họ Bùi là
gia đình đứng đầu của tỉnh Đà Nẵng, nhưng đôi
khi họ cũng cân phải tỏ ra chút uy quyên. Nếu
không, chó mèo bên đường lại dám khiêu khích
nhà họ Bùi, như thế thật đúng là mất mặt! Kể cả
người kia cũng không đủ tư cách để mà đi khiêu
khích nhà họ Bùi!

Trong vài ngày tới, việc mà Trịnh Tuyết Dương
lo lắng nhất sẽ không thể nào xảy ra. Cô vô cùng
buôn bực, thế nên cô đã tự mình tìm đến rất
nhiều người để hỏi ngọn nguồn của sự việc. Cuối

cùng, một người bạn đã lặng lẽ nói với cô rằng vì
Bùi Nguyên Minh báo cảnh sát, thanh tra trưởng ở
Dương Thành đã uy hiếp nhà họ Bùi bằng cách sẽ
không tiết lộ hiện trường nếu nhà họ Bùi đồng ý
với điều kiện trao đổi, chỉ như vậy họ mới để nhà
họ Bùi yên ổn. Đương nhiên, đây không phải là do
Tổng thanh tra quá xem trọng Bùi Nguyên Minh,
chỉ là vì không thể chọc tức nhà họ Bùi, cho nên
cuối cùng quyết định biến chuyện này từ lớn
thành nhỏ, từ chuyện nhỏ xem như không có. Sau
khi biết rõ toàn bộ câu chuyện, Trịnh Tuyết Dương
rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng
trách Bùi Nguyên Minh tự tin như vậy. Hóa ra là
do anh đã biết từ lâu, nhà họ Bùi cũng không dám
làm lộ ra mọi chuyện!"




Thế nhưng trên thực tế, Bùi Nguyên Minh lại
hoàn toàn không biết gì cả. Anh vẫn đang đợi nhà
họ Bùi ra tay, dù sao thì Bùi Hạo Nhiên và Bùi
Nguyên Giáp cũng là cha con ruột. Theo anh thì



95.png
transparent.gif


96.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom