Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 681-690
Chương 681
Những ngày gân đây, Trịnh Tuấn và Thanh
Linh đều đối xử vô cùng tốt với Bùi Nguyên Minh.
Có lẽ là bởi vì áy náy hay cũng có lẽ là do tâm
lý không được tốt. Về phía Trịnh Tuyết Dương
không có việc gì quá quan trọng nên Bùi Minh
Nguyên cũng không so đo nhiều. Vào buổi tối,
Trịnh Khánh Vân trở về trong đế cảnh hoa viên.
Cô ta vui vẻ nói: "Anh rễ, nói cho anh biết một sự
việc lớn! Một việc rất vui!"
Trịnh Khánh Vân mỉm cười.
Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi: "Việc gì vui vẻ
sao? Cô sắp kết hôn rồi à?"
"Phi phi, anh đừng nói bậy, tôi còn chưa có
bạn trai, anh cũng chưa có bạn gái, vậy chẳng lẽ
tôi cùng anh kết hôn à?" Trịnh Khánh Vân nói ra
điều đó với một thâm ý, sau đó cô chột dạ mà
nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái.
"Vậy đó là việc vui vẻ gì? Nhanh chóng nói ra
mau." Bùi Nguyên Minh hỏi.
Trịnh Khánh Vân vẻ mặt vui mừng, ôm lấy
cánh tay Bùi Nguyên Minh thân thiết nói: "Anh rễ,
anh đoán xem, chỉ cần anh đoán đúng, tôi sẽ
thưởng cho anh một nụ hôn..."
Khi cô ta đang nói, một màu sắc khác lóe lên
trong mắt cô ta.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Cô bé này, tôi
không có hứng thú...'
"Anh...' Trịnh Khánh Vân nghe thế không khỏi
bất mãn, cô không nhịn được mà chạy đến chỗ
của Trịnh Tuyết Dương nũng nịu nói: "Chị ơi, nhìn
đi. Anh rể là một người đàn ông thẳng, hơn nữa
anh ấy còn không hiểu tâm tư phụ nữ chút nào!"
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười khi thấy hai người
làm âmï, cô nói: "Này em, em cũng đừng có đùa
giỡn quá mức với anh rể, nhớ lời chị nói đấy.. "
"Hai ngôi sao yêu thích của Khánh Vân đang
muốn đến Dương Thành của chúng ta. Cô gái
nhỏ này đã nói về nó cả đêm." Nghe đến đây, Bùi
Nguyên Minh cau mày nói: "Đây là sự việc vui vẻ?"
Trịnh Khánh Vân rất tự hào, cô ta vỗ ngực tự
hào nói: "Đúng vậy! Nam thần và nữ thân của tôi
đều đến đây. Điêu này không phải là một sự việc
đáng để vui vẻ hay sao?"
“Ô” Bùi Nguyên Minh gật đầu tỏ vẻ không có
mấy hứng thú. Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của
Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân cười hì hì rồi
nói : "Anh rể, sao anh lại không vui vậy? Anh ghen
tị à?
"Tôi ghen tị cái gì? Cô đang đùa giỡn điều gì
vậy?" Bùi Nguyên Minh nói.
"Tôi nói cho anh biết, anh không phải ghen tị,
hai người bọn họ một người thật xinh đẹp, còn
một người lại thật đẹp trai..."
"Anh rể lại đây, tôi cho anh xem ảnh .." Trịnh
Khánh Vân đã lấy điện thoại ra và chỉ vào màn
hình rạng rỡ nói: "Đây là Kim Dương Duyệt. Cô ấy
không chỉ xinh đẹp mà còn có vóc dáng rất
chuẩn. Bây giờ cô ấy đang là sao nữ hot nhất. "
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Khánh Vân đưa
điện thoại cho Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên
Minh liếc mắt qua một cái và nói: "Bình thường,
nếu người đó đem so với chị cô thì còn thua xa
vạn dặm!"
"Trời ạ, anh có biết gì về thẩm mỹ không? Anh
hãy nhìn lại, đây là vị thân nam của tôi Thái Khôn,
anh xem trông có đẹp trai hay không đẹp” Bùi
Chương 682
Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Dương hiếm khi lại
rảnh rỗi, cô xuống dưới nhà lại bắt gặp Trịnh
Khánh Vân đang la hét muốn mua một bộ quân
áo mới, thế nên cô đã đưa Bùi Nguyên Minh cùng
đi mua sắm với em gái bảo bối của mình. Thật
tiếc vì Trịnh Khánh Vân là một đứa trẻ nhỏ mà
lanh lợi, hơn nữa lại có khiếu thẩm mỹ riêng, sau
khi tham quan một số trung tâm mua sắm, cô ta
vẫn không thể tìm thấy quần áo phù hợp. Tuy
nhiên, cho dù Bùi Nguyên Minh bị lăn lộn đến quá
sức, nhưng anh lại rất thích cuộc sống như thế
này. Bình bình thường thường, mua sắm, ăn uống,
loại người bình thường này sống trong tâm nhìn
của anh, tràn đầy ánh năng chứ không phải mưu
mô như tranh giành quyền lực.
Thật không may, anh đã được định sẵn là
không thể sống một cuộc sống bình thường như
vậy. Sau khi hưởng thụ và đi dạo đến buổi tối
xong, Bùi Nguyên Minh không thể chịu đựng
được nữa: "Không được, tôi đã đi dạo cả ngày nay
rồi. Tôi vẫn còn chưa ăn gì nữa. Tôi không thể
chịu đựng được nữa! Dù sao thì tôi cũng cần phải
ăn cơm trước đãi! Nếu không tôi sẽ không đi!"
Thấy Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt kiên trì
và nhất quyết phải được ăn gì đó, Trịnh Tuyết
Dương và Trịnh Khánh Vân chỉ có thể đồng ý ăn
trước: "Ở phía trước không xa chính là tháp
Dương Thành. Chúng ta đến nhà hàng xoay đó ăn
một bữa đi. Tôi tới đó đặt chỗ trước" Bùi Nguyên
Minh không thèm tìm chỗ nào khác ở nơi đó, cứ
như vậy đến nhà hàng của mình dùng bữa, ở nơi
đó thì rất yên tĩnh, không chừng anh còn có thể
tìm được một chỗ để nằm.
Rốt cuộc, anh thực sự đã mệt mỏi sau khi đi
bộ cả ngày. Khi đến tháp Dương Thành, anh
không ngờ rằng lượng người ở đây lại đông gấp
mười lân bình thường. Cũng có rất nhiều người
mặc quân áo sặc sỡ, trên tay cầm que sáng, họ
đổ dồn vê một hướng, không những thế bọn họ
vẫn còn đang hô vang tên thân tượng của mình.
"Dương Duyệt! Anh yêu eml”
"Anh Thái Khôn! Em muốn sinh cho anh một
em bé!"
"Aaaa!"
Tất cả các loại âm thanh được trộn lẫn với
nhau, khung cảnh cực kỳ ồn ào không khỏi khiến
người ta đau đầu khi nghe thấy. Bùi Nguyên Minh
vừa mới cau mày, nhưng Trịnh Khánh Vân lại cảm
thấy rất vui.
"Thì ra là vậy, hóa ra là nam thần nữ thần của
tôi đã đến đây!"
Chương 683
“Con bé sao? Con bé nói rằng con bé đã đi
gặp nam thần và nữ thân của mình rồi, chúng ta
cứ lên ăn cơm trước đã, chốc lát nữa cô ấy sẽ
đến”
“Một người lớn như vậy, sẽ không đi đâu mất
được đâu, cứ tùy cô ấy”
“Anh có thể đi lên trước, nghỉ ngơi cho tốt một
chút”
Trịnh Tuyết Dương nhìn ra Bùi Nguyên Minh
có chút bực bội, lập tức mỉm cười mở miệng nói.
“Được rồi.”
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhiều gì
nữa, anh đi thẳng đến trước thang máy.
Vừa mới chuẩn bị bước vào thang máy, một
vài người nhân viên an ninh lập tức đi đến ngăn
cản.
“Xin lỗi hai người, nhưng hai người không
được vào thang máy!”
Nhân viên an ninh vươn tay ra, lạnh lùng mở
miệng nói.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Tại sao lại
như vậy?”
“Hôm nay, thang máy chỉ có nhân viên làm
việc cùng với những đoàn ngôi sao mới có thể sử
dụng, người thường không thể sử dụng nó!” Nhân
viên bảo vệ giải thích nói: “Điều này là để ngăn
các tay săn ảnh vào được bên trong”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Đây là thang
máy độc quyền dẫn đến nhà hàng xoay vòng ở
Dương Thành, không liên quan gì đến hoạt động
của các anh chứ?”
“Ai nói không liên quan chứ? Trong chốc lát,
sau khi một số ngôi sao lớn khi biểu diễn xong, có
thể sẽ phải đi nhà hàng xoay vòng để ăn cơm,
đương nhiên không thể để những người không
liên quan đi đến chỗ đó rôi!” Người nhân viên an
ninh lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh cười: “Ý của anh là những
ngôi sao này đều có đặc quyên để ăn cơm, mà
chúng tôi ngay cả quyên ăn cơm cũng không có
đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vì để bảo đảm cho các ngôi sao được an
toàn, mọi người đều không được dùng thang máy,
cũng không thể đi lên đó ăn cơm”
Nhân viên an ninh lạnh nhạt mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, xem ra
Chương 684
"Anh có ý gì?"
"Hôm nay những người đến đều là ngôi sao
lớn, nhỡ có điều gì sơ xuất xảy ra, một mình cậu
có thể gánh vác được hết không?"
Một nhân viên an ninh hỏi.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Nếu tôi nhớ
không nhầm thì đây là nơi công cộng phải không?
Tại sao tôi lại không thể đi qua? Như vậy chẳng lẽ
anh không phải người biết nói đạo lý?"
"Bình thường có thế! Nhưng hôm nay thì tuyệt
đối không được!"
Đội trưởng đội an ninh lạnh giọng nói.
"Các anh nói như vậy có khác gì đang chiếm
dụng tài nguyên công cộng? Còn cấm người khác
không được đi lại ở nơi công cộng! Các anh có
nhiều quyền hành trong tay vậy sao!" Bùi Nguyên
Minh trầm giọng nói.
"Đúng, quyên hành của chúng tôi là lớn nhất,
dù sao phía sau đều là những ngôi sao lớn! Bọn
họ tùy tiện bước ra một chút là có thể kiếm tiền,
số tiên đó cả đời này khéo anh cũng không kiếm
được!"
"Đây là đặc quyền!"
Nhân viên bảo an quát lớn.
Bùi Nguyên Minh cười lạnh: "Tôi cứ cố chấp
muốn đi thì sao?"
"Ở đây đã bị ngăn chặn, anh có thể thử xem!"
Rất nhanh, lại có mấy bảo an đến, tổng cộng
có hơn ba mươi người vây quanh Bùi Nguyên
Minh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh
lạnh lùng nói: "Được, để tôi thử xem."
Tiếp theo, anh lấy điện thoại ra, thản nhiên
nói: "Chị Vân, bảo người phụ trách tháp Dương
Thành đến gặp tôi trong vòng ba phút, hôm nay
trung tâm mua sắm Dương Thành ngừng hoạt
động."
Nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại của Bùi
Nguyên Minh, nhóm bảo an liền nở nụ cười.
Còn bảo người phụ trách tháp Dương Thành
đến gặp anh?
Còn muốn dừng hoạt động mua sắm ở
Dương Thành?
Anh nghĩ anh là ai chứ?
Thoạt nhìn quần áo trên người anh ta không
đến một triệu, còn học người khác giả bộ ra oai,
thật đúng là không biết tự lựa sức mình.
Không phải muốn gọi người phụ trách tháp
Dương Thành đến đây sao?
Bọn họ ở đây đợi thêm ba phút xem xem.
Động tĩnh này rất lớn, rất nhanh đám người
ngôi sao lớn kia chú ý đến.
Mấy người đại diện cho những ngôi sao đó đi
đến, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là người phụ nữ đi hàng đầu tên là
Trâm Vân, là người đại diện của Dương Duyệt.
Nghe nói sự kiện này không thể sắp xếp ở
trung tâm mua sắm trong tháp Dương Thành,
nhưng cô ta có những mối quan hệ khác, đã liên
hệ với quản lý cấp cao của tháp Dương Thành để
an bài chuyện này.
Chương 685
Biểu cảm trên mặt Bùi Nguyên Minh vẫn bình
thường, nhưng khi nghe được những lời này, anh
nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng: "Tôi chỉ
muốn đi thang máy để ăn một bữa cơm, các
người có cân ngăn cản không cho tôi đi thế
không:
"Được, tôi không thèm ăn nữa"
"Hiện tại tôi muốn đi ra ngoài, các người lại
ngăn cản tôi, các người muốn như thế nào?
Chẳng lẽ để tôi bay ra khỏi nơi này à?"
Nghe được những lời này của Bùi Nguyên
Minh, Trầm Vân lạnh lùng nói: "Anh làm cách nào
để đi ra ngoài không liên quan đến tôi, tóm lại,
hiện tại anh lập tức cút khỏi đây!"
"Cút khỏi đây." Bùi Nguyên Minh vuốt cảm,
nói: Vậy đợi thêm một lát nữa xem ai mới là
người cút!"
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói những lời
này, đám người Trầm Vân nở nụ cười.
Chẳng lẽ anh muốn bọn họ cút? Có lầm hay
không?
Ngay vào thời điểm cô ta định bảo đám người
bảo an đuổi Bùi Nguyên Minh đi, cách đó không
xa, một vài ngôi sao đi đến, các fan hâm mộ bắt
đầu hò hét.
Trầm Vân vội đi đến.
Đi đầu là một ngôi sao nam và ngôi sao nữ,
hai người bọn họ đều đeo mắt kính.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông đen
cùng một chiếc quần yếm, anh ta rõ ràng là một
người da trắng và trông rất nữ tính, trên tay anh ta
là một quả bóng rổ.
Vê phần người phụ nữ kia, lại toàn thân mặc
một bộ váy trăng đơn giản, nhưng nó lại tôn lên
dáng vẻ quyến rũ cùng với dung nhân khiến người
khác phải khao khát.
Hai người này là nổi sao nổi tiếng hiện giờ đó
là Kim Dương Duyệt và Thái Khôn.
Lúc này, Dương Duyệt nhỏ giọng hỏi: “Chị
Trâm Vân, có chuyện gì vậy?”
"Người này nhất định đòi đi qua nơi này, hơn
nữa sau khi bị bọn chị ngăn cản lại còn bảo bọn
chị cút." Trầm Vân cười lạnh nói.
Dương Duyệt nghĩ ngợi, nói: "Chị Trâm Vân,
việc này nhỏ thôi mà, nó không chừng người ta có
việc gấp cần rời đi thì sao? Để cho anh ta đi đi"
"Không được, sân vừa được quét dọn sạch
sẽ, tôi không muốn anh ta mang một hạt cát nào
Chương 686
Giờ khắc này.
Thái Khôn trợn tròn mắt.
Trầm Vân cũng trợn tròn mắt.
Ngay cả Dương Nguyệt cũng cảm thấy sững sờ.
Vê phân những người bảo an càng không
phải nói, giờ phút này bọn họ đều kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại người đàn ông trung niên kia
hết mực cung kính đối với Bùi Nguyên Minh,
không phải là ai khác mà chính là tổng giám đốc
của Dương Thành.
Giám đốc của tháp Dương Thành lại ở trước
mặt một người đàn ông ăn nói một cách tôn kính.
Mãu chốt là những người đứng đằng sau vị
giám đốc kia nhìn thấy, phía sau lưng anh ta, mồ
hôi đã thấm ướt hết quần áo.
Chuyện này thực sự khó có thể tưởng tượng
được!
Bùi Nguyên Minh vừa mới nói muốn người
phụ trách tháp Dương Thành lăn xuống chỗ anh
trong vòng ba phút, kết quả là chỉ trong ba phút
anh ta liền lăn đến.
Nếu nói vừa rồi Trâm Vân còn ở trước mặt Bùi
Nguyên Minh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, thì giờ
phút này cô ta không dám.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cho
nên mới hiểu được thế nào được gọi là sức mạnh
của đồng tiền.
Ở trước mặt người bình thường họ có thể có
đặc quyền, có thể kiêu ngạo.
Nhng ở trước mặt những kẻ có tiền, bọn họ
chỉ là một con hát tầm thường mà thôi.
Không phải nói xa vời, người quản lý cấp cao
của tháp Dương Thành này cũng đã khiển bọn họ
phải cung kính xua nịnh rồi.
Vậy mà người khiến quản lý cấp cao của
Dương Thành phải kính nể, rốt cuộc anh có thân
phận gì?
Giờ phút này, đám người Thái Khôn đều cảm
giác rất khó thở.
Ở trước mặt kẻ có tiền, danh tiếng của bọn họ
có thể được coi vào đâu chứ? Đây đều là người
quyết định danh tiếng của bọn họ!
"Anh chậm một phút. . ˆ Bùi Nguyên Minh
thản nhiên mở miệng.
Tổng giám đốc của tháp Dương Thành nghe
thấy vậy suýt chút nữa là quỳ gối xuống lúc này
run giọng nói:
"Chủ. . .Chủ tịch, tôi đã cố gắng hết sức,
nhưng anh cũng thấy được, hôm nay mọi người
đến đây rất đông. . "
"Tôi thật sự đã cố gắng đến nhanh nhất, tuy
nhiên. . "
Vào lúc vị tổng giám đốc kia mở miệng, các
giám đốc điều hành khác cũng bày ra vẻ mặt kinh
SỢ.
Tháp Dương Thành cũng là một công ty trực
thuộc tập đoàn đầu tư Bùi Thị, nếu như những vị
giám đốc điều hành kia không biết người đàn ông
này có thân phận gì,giờ phút này đều đã hiểu
được.
Đây là người trong truyền thuyết. ..
Chương 687
Khiếp sợ!
Những người có mặt ở đây đều vô cùng khiếp
sợ!
Ai cũng không thể tưởng tượng được, Thái
Khôn lại đột nhiên phát điên.
Nhưng đây cũng là điều bình thường, bản
thân anh ta là một ngôi sao nổi tiếng, anh ta đi
đến đâu là có người chăm chút, cung phụng đến
đó.
Ngay cả một số giám đốc bảo anh trở thành
người phát ngôn hay làm gì đó cũng đều dùng
ngữ khí vô cùng khách khí.
Cho nên sau khi hết sốc, anh ta liền cảm thấy
Bùi Nguyên Minh làm chủ tịch cũng không có gì
mà tài giỏi.
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười.
"Anh cảm thấy không có anh, nơi này sẽ
không có người sao?"
"Anh nói một câu, có thể khiến cho những fan
của anh phá hủy nơi này sao?"
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Tôi chính là đang uy hiếp anh? Chỉ có người
ngốc mới không nhìn ra?”
Thái Khôn hùng hổ đối đáp lại.
"Thú vị. Bùi Nguyên Minh nhếch miệng cười,
anh liếc nhìn vị tổng giám đốc kia một cái, thản
nhiên nói: "Tôi hỏi anh, ai thuê nơi này để bọn họ
biểu diễn. . "
Tổng giám đốc lau mồ hôi lạnh, run giọng trả
lời:
"Chủ tịch, ở đây không cho thuê. .. Đây là do
tôi cho bọn họ dùng nơi đây để. . "
"ý của anh chính là bọn họ dùng miễn phí?"
"Phải"
"Có hợp đồng không?"
"Không có.. ˆ
Tổng giám đốc hoang mang, không biết phải
làm gì.
Bùi Nguyên Minh lần thứ hai nhấc điện thoại
lên, lúc này anh bấm số của Đường Nhân Đồ, đầu
dây bên kia bắt máy thì nói bằng một giọng trêu
chọc: "
"Đường Nhân Đồ à, có người chiếm đoạt
trung tâm mua sắm ở tháp Dương Thành, còn
định phá chỗ làm ăn của tôi, anh có định đến đây
giúp tôi đòi lại công bằng không?”
"Cái gì? Tôi lập tức đến!" Giọng nói của Đường
Nhân Đồ truyền đến.
Bùi Nguyên Minh cùng nói chuyện với Đường
Nhân Đồ, mọi người đều nghe được.
Thái Khôn trực tiếp nở một nụ cười.
"Hù dọa ai chứ? Còn tìm người đòi lại công
bằng? Cho dù cảnh sát có đến cũng sẽ dám bắt
tôi sao? Không sợ fan của tôi đã đến đập phá đồn
cảnh sát sao?”
"Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, anh quy
xuống xin lỗi, tôi sẽ cho qua việc này."
"Nếu không, ngày mai tôi liền kêu gọi fan của
mình tẩy chay trung tâm mua sắm của các anh!"
Thái Khôn tự nhận bản thân anh ta có sức
ảnh hưởng, giờ phút này trong giọng nói đều là sự
Chương 688
Rất nhanh, Đường Nhân Đồ đã mang theo
những người quân sĩ đã được huấn luyện một
đường chạy đến trước hiện trường.
Trong mắt đám người nổi tiếng hiện tia hoảng
sợ, bọn họ đều đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Đường Nhân Đồ biết rõ thói quen của Bùi
Nguyên Minh, sau khi anh ta hành lễ xong, không
nói thêm điều gì, ánh mắt chỉ lạnh như băng rơi
trên người Thái Khôn.
Hiển nhiên, giờ phút này chỉ cân Bùi Nguyên
Minh nói một tiếng, những người này trực tiếp bị
bắt.
Trong quân đội?
Những người này thật sự là người của quân
đội?
Thái Khôn, người vừa mới đắc ý, giờ này liền
cảm thấy sợ hãi.
Anh ta không thể tưởng tượng được, người
trước mặt không đơn giản chỉ là một chủ tịch.
Tùy tiện gọi một cuộc điện thoại đã khiến cho
người trong quân đội có mặt, phong tỏa hiện
trường, hiện tại lại còn đem fan hâm mộ của anh
ta đưa ra ngoài. ..
Giờ phút này đừng nói là kêu gọi người đến
phá hủy trung tâm mua sắm.
Cho dù muốn thoát thân cũng trở nên khó
khăn.
Người trong quân đội khác với thanh tra ở
đồn cảnh sát.
Thanh tra còn quan tâm đến dư luận, nhưng
mà người trong quân đội lại không hề để ý đến
chuyện này, trong mắt bọn họ chỉ có mệnh lệnh
mà thôi.
Người này, rốt cuộc có thân phận gì. ..
Tại giờ phút này, Thái Khôn thái hoang mang,
thật sự hoang mang.
"Những người này quả thật cũng không tệ
lãm.. "
Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái liên nhìn ra,
những người đến đây đều là quân sĩ tới tham gia
cuộc khảo sát nhập ngũ.
Nhưng những người đó đều đã nhìn thấy Bùi
Nguyên Minh, nên quân sĩ đều đã biết thân phận
thật của anh.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều
bày ra tư thế ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vẻ mặt
Chương 689
Nhưng ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh
lùng nói:
"Cô cầu xin tôi, đơn giản bởi vì thân phận tôi
cao hơn cô, địa vị cũng cao hơn, so với cô chính là
quyền thế hơn, đúng không?"
"Là là là, đây là điêu đương nhiên. . " Trâm
Vân gật đầu chắc chắn.
"Nếu như tôi không có thân phận, không có
địa vị, hôm nay có phải bị mấy người đưa đến sở
cảnh sát?"
"Chỉ là mấy con hát lại hống hách, rõ ràng
không nổi tiếng, lại nghĩ mình là người thuộc tầng
lớp cao sang!"
"Bát nạt kẻ yếu! Các người làm như vậy, còn
có thể được gọi là nam thần? Nữ thần?"
"Còn nói với tôi các người có đặc quyên? Đầu
năm nay, có rất nhiều người cho mình cái đặc
quyên đó, nếu ai cũng đều giống với các người,
mới có được một chút thành tựu liền nghĩ bản
thân là ông hoàng bà hoàng, xã hội này chẳng
phải sẽ loạn hết lên sao!"
"Các người muốn tổ chức hoạt động. . .Hay là
gặp gỡ fan của mình cũng vậy. . “
"Mãy người đều ngăn chặn sự ra vào của nơi
này sao? Còn làm ra dáng vẻ đây là chuyện
đương nhiên?"
"Mấy người có thực sự nghĩ đến, nhiều người
xuất hiện ở đây sẽ dẫn đến hậu quả gì không?"
"Rất nhiều người không thể nghỉ ngơi được, đi
ra ngoài ăn một bữa cơm, đi xuống dưới dạo phố,
dựa vào đâu lại vì các người mà không được ăn,
xuống phố đi dạo cũng không được?"
"Muốn dùng được cái đặc quyên như mấy
người nói, hôm nay tôi đã không đứng ở đây nói
những lời như vậy, hiện tại trực tiếp truy cứu mấy
người về tội chiếm dụng trung tâm mua sắm, trực
tiếp khiến mấy người thân bại danh liệt, các
người cảm thấy tôi có thể làm được không?"
"Điêu quá đáng hơn chính là, rõ ràng các
người làm sai, còn uy hiếp sẽ phá hủy trung tâm
mua sắm, rồi ở trên mạng kêu gọi fan hâm mộ tẩy
chay trung tâm mua sắm?"
"Mãy người nghĩ mấy người là ai? Tự tiện lợi
dung sự hâm mộ của người khác để đạt được
mục đích cá nhân?”
Hành vi của ba người là bất chính, lại tự nhận
mình cao cao tại thượng, tài trí hơn người, còn
dám kêu gọi này, kêu gọi nọ? Các người không
biết xấu hổ sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của Bùi Nguyên Minh,
đám người Trâm Vân chỉ biết cúi đầu, căn bản
không thể nói được lời nào.
Cho tới tận bây giờ, bọn họ luôn nghĩ bản thân
tài giỏi hơn người.
Muốn tổ chức buổi biểu diễn như thế nào liên
tổ chức như thế đó, không để ý đến người khác.
Vê phần fan hâm mộ, trong mắt bọn họ cũng
chỉ như đám người não tàn mà thôi.
Muốn bóc lột như thế nào liền bóc lột, muốn
lợi dụng như thế nào liên lợi dụng.
Chưa khi nào bọn họ nghĩ bản thân phải làm
tròn tư cách một thần tượng?
Hôm nay nếu không phải bọn họ chọc vào
anh, có lẽ vẫn có thể sẽ kiêu ngạo đến cùng.
Chương 690
Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh nhìn Thái Khôn
cũng như thế:
“Là đàn ông thì nói được phải làm được, nếu
muốn đập phá cửa hàng của tôi thì bắt tay vào
làm ngay, còn nếu dám nói mà không dám làm thì
cậu đúng là đồ ẻo lả!”
Sắc mặt của Thái Khôn tái nhợt, khóe mắt
giật giật.
Anh ta đúng là một chàng trai xinh đẹp,
nhưng điều tối kị nhất là có người gọi anh ta là đồ
ẻo lả.
Nhưng mà người trước mắt này nói thì anh ta
không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu khom lưng
mà thôi.
Cuối cùng, Bùi Nguyễn Minh rời đi, đi đến
phòng ăn xoay tròn ăn cơm, nếu anh còn không
ăn cơm thì sẽ chết đói mất.
Đường Nhân Đồ cũng dẫn đội đi mất, mọi
người đều nhao nhao giải tán.
Rất nhanh thì cửa hàng đã khôi phục trật tự
lúc đầu.
Trịnh Khánh Vân cũng nhanh chạy đến phòng
ăn xoay tròn tìm Bùi Nguyên Minh.
“Anh rể, anh vừa mới không nhìn thấy, hình
như có nhân vật lớn tới đây, hẳn muốn đi ra ngoài,
nhưng lại bị mãy người bảo vệ kia ngăn cản!"
“Sau đó hắn trực tiếp kêu dừng tất cả các
buổi biểu diễn kinh doanh lại, mấy ngày nữa tôi
không nhìn thấy thần tượng của tôi nữa rồi!"
Vừa rồi Trịnh Khánh Vân cũng ở trong đám
người cho nên cũng biết sơ qua mọi việc.
“Đáng đời bọn họ.” Bùi Nguyên Minh nhàn
nhạt mở miệng.
Trịnh Khánh Vân cười hì hì nói: 'Mặc kệ bọn
họ...
“Anh rể, tôi nghe nói vị nhân vật lớn kia hai
mươi tuổi ra mặt, nhưng là khí thế kia rất dọa
người, anh biết là ai không?”
“Chính là tôi” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở
miệng nói.
“Anh rể à, quên đi thôi, tôi biết anh rất giỏi,
nhưng anh so ra vẫn kém người tai”
“Người kia chỉ nói một câu đã có thể gọi
Đường Đao Doanh đến rồi”
“Tôi từng tham gia nghi thức đánh giá nhập
ngũ của Đường Đao Doanh”
“Nếu như tôi không đoán sai, người trẻ tuổi
vừa rồi kia, hẳn là nhân vật lớn trong quân”
“Nếu như tôi có thể quen biết hắn, nói không
chừng tôi sẽ lên như diều gặp gió...
Trịnh Khánh Vân một mặt ra vẻ tiếc nuối, cảm
thán chính mình bỏ qua cơ hội quen biết nhân vật
lớn.
Sau khi nói xong những lời này, Trịnh Khánh
Vân ngược lại lại nhớ đến một chuyện khác, nói:
"Đúng rồi, anh rể à, mãy ngày nữa cha nuôi mẹ
nuôi của tôi muốn dẫn tôi đi tham dự lễ mừng thọ
trăm tuổi của bà cụ Bùi”
“Tôi lấy thêm mấy tấm thiệp mời, đến lúc đó
anh cũng đi nhé?”
Vừa nghe đến là chuyện này, Bùi Nguyên
Minh cũng không có từ chối mà nói: “Được,
Những ngày gân đây, Trịnh Tuấn và Thanh
Linh đều đối xử vô cùng tốt với Bùi Nguyên Minh.
Có lẽ là bởi vì áy náy hay cũng có lẽ là do tâm
lý không được tốt. Về phía Trịnh Tuyết Dương
không có việc gì quá quan trọng nên Bùi Minh
Nguyên cũng không so đo nhiều. Vào buổi tối,
Trịnh Khánh Vân trở về trong đế cảnh hoa viên.
Cô ta vui vẻ nói: "Anh rễ, nói cho anh biết một sự
việc lớn! Một việc rất vui!"
Trịnh Khánh Vân mỉm cười.
Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi: "Việc gì vui vẻ
sao? Cô sắp kết hôn rồi à?"
"Phi phi, anh đừng nói bậy, tôi còn chưa có
bạn trai, anh cũng chưa có bạn gái, vậy chẳng lẽ
tôi cùng anh kết hôn à?" Trịnh Khánh Vân nói ra
điều đó với một thâm ý, sau đó cô chột dạ mà
nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái.
"Vậy đó là việc vui vẻ gì? Nhanh chóng nói ra
mau." Bùi Nguyên Minh hỏi.
Trịnh Khánh Vân vẻ mặt vui mừng, ôm lấy
cánh tay Bùi Nguyên Minh thân thiết nói: "Anh rễ,
anh đoán xem, chỉ cần anh đoán đúng, tôi sẽ
thưởng cho anh một nụ hôn..."
Khi cô ta đang nói, một màu sắc khác lóe lên
trong mắt cô ta.
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Cô bé này, tôi
không có hứng thú...'
"Anh...' Trịnh Khánh Vân nghe thế không khỏi
bất mãn, cô không nhịn được mà chạy đến chỗ
của Trịnh Tuyết Dương nũng nịu nói: "Chị ơi, nhìn
đi. Anh rể là một người đàn ông thẳng, hơn nữa
anh ấy còn không hiểu tâm tư phụ nữ chút nào!"
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười khi thấy hai người
làm âmï, cô nói: "Này em, em cũng đừng có đùa
giỡn quá mức với anh rể, nhớ lời chị nói đấy.. "
"Hai ngôi sao yêu thích của Khánh Vân đang
muốn đến Dương Thành của chúng ta. Cô gái
nhỏ này đã nói về nó cả đêm." Nghe đến đây, Bùi
Nguyên Minh cau mày nói: "Đây là sự việc vui vẻ?"
Trịnh Khánh Vân rất tự hào, cô ta vỗ ngực tự
hào nói: "Đúng vậy! Nam thần và nữ thân của tôi
đều đến đây. Điêu này không phải là một sự việc
đáng để vui vẻ hay sao?"
“Ô” Bùi Nguyên Minh gật đầu tỏ vẻ không có
mấy hứng thú. Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của
Bùi Nguyên Minh, Trịnh Khánh Vân cười hì hì rồi
nói : "Anh rể, sao anh lại không vui vậy? Anh ghen
tị à?
"Tôi ghen tị cái gì? Cô đang đùa giỡn điều gì
vậy?" Bùi Nguyên Minh nói.
"Tôi nói cho anh biết, anh không phải ghen tị,
hai người bọn họ một người thật xinh đẹp, còn
một người lại thật đẹp trai..."
"Anh rể lại đây, tôi cho anh xem ảnh .." Trịnh
Khánh Vân đã lấy điện thoại ra và chỉ vào màn
hình rạng rỡ nói: "Đây là Kim Dương Duyệt. Cô ấy
không chỉ xinh đẹp mà còn có vóc dáng rất
chuẩn. Bây giờ cô ấy đang là sao nữ hot nhất. "
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Khánh Vân đưa
điện thoại cho Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên
Minh liếc mắt qua một cái và nói: "Bình thường,
nếu người đó đem so với chị cô thì còn thua xa
vạn dặm!"
"Trời ạ, anh có biết gì về thẩm mỹ không? Anh
hãy nhìn lại, đây là vị thân nam của tôi Thái Khôn,
anh xem trông có đẹp trai hay không đẹp” Bùi
Chương 682
Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Dương hiếm khi lại
rảnh rỗi, cô xuống dưới nhà lại bắt gặp Trịnh
Khánh Vân đang la hét muốn mua một bộ quân
áo mới, thế nên cô đã đưa Bùi Nguyên Minh cùng
đi mua sắm với em gái bảo bối của mình. Thật
tiếc vì Trịnh Khánh Vân là một đứa trẻ nhỏ mà
lanh lợi, hơn nữa lại có khiếu thẩm mỹ riêng, sau
khi tham quan một số trung tâm mua sắm, cô ta
vẫn không thể tìm thấy quần áo phù hợp. Tuy
nhiên, cho dù Bùi Nguyên Minh bị lăn lộn đến quá
sức, nhưng anh lại rất thích cuộc sống như thế
này. Bình bình thường thường, mua sắm, ăn uống,
loại người bình thường này sống trong tâm nhìn
của anh, tràn đầy ánh năng chứ không phải mưu
mô như tranh giành quyền lực.
Thật không may, anh đã được định sẵn là
không thể sống một cuộc sống bình thường như
vậy. Sau khi hưởng thụ và đi dạo đến buổi tối
xong, Bùi Nguyên Minh không thể chịu đựng
được nữa: "Không được, tôi đã đi dạo cả ngày nay
rồi. Tôi vẫn còn chưa ăn gì nữa. Tôi không thể
chịu đựng được nữa! Dù sao thì tôi cũng cần phải
ăn cơm trước đãi! Nếu không tôi sẽ không đi!"
Thấy Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt kiên trì
và nhất quyết phải được ăn gì đó, Trịnh Tuyết
Dương và Trịnh Khánh Vân chỉ có thể đồng ý ăn
trước: "Ở phía trước không xa chính là tháp
Dương Thành. Chúng ta đến nhà hàng xoay đó ăn
một bữa đi. Tôi tới đó đặt chỗ trước" Bùi Nguyên
Minh không thèm tìm chỗ nào khác ở nơi đó, cứ
như vậy đến nhà hàng của mình dùng bữa, ở nơi
đó thì rất yên tĩnh, không chừng anh còn có thể
tìm được một chỗ để nằm.
Rốt cuộc, anh thực sự đã mệt mỏi sau khi đi
bộ cả ngày. Khi đến tháp Dương Thành, anh
không ngờ rằng lượng người ở đây lại đông gấp
mười lân bình thường. Cũng có rất nhiều người
mặc quân áo sặc sỡ, trên tay cầm que sáng, họ
đổ dồn vê một hướng, không những thế bọn họ
vẫn còn đang hô vang tên thân tượng của mình.
"Dương Duyệt! Anh yêu eml”
"Anh Thái Khôn! Em muốn sinh cho anh một
em bé!"
"Aaaa!"
Tất cả các loại âm thanh được trộn lẫn với
nhau, khung cảnh cực kỳ ồn ào không khỏi khiến
người ta đau đầu khi nghe thấy. Bùi Nguyên Minh
vừa mới cau mày, nhưng Trịnh Khánh Vân lại cảm
thấy rất vui.
"Thì ra là vậy, hóa ra là nam thần nữ thần của
tôi đã đến đây!"
Chương 683
“Con bé sao? Con bé nói rằng con bé đã đi
gặp nam thần và nữ thân của mình rồi, chúng ta
cứ lên ăn cơm trước đã, chốc lát nữa cô ấy sẽ
đến”
“Một người lớn như vậy, sẽ không đi đâu mất
được đâu, cứ tùy cô ấy”
“Anh có thể đi lên trước, nghỉ ngơi cho tốt một
chút”
Trịnh Tuyết Dương nhìn ra Bùi Nguyên Minh
có chút bực bội, lập tức mỉm cười mở miệng nói.
“Được rồi.”
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhiều gì
nữa, anh đi thẳng đến trước thang máy.
Vừa mới chuẩn bị bước vào thang máy, một
vài người nhân viên an ninh lập tức đi đến ngăn
cản.
“Xin lỗi hai người, nhưng hai người không
được vào thang máy!”
Nhân viên an ninh vươn tay ra, lạnh lùng mở
miệng nói.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Tại sao lại
như vậy?”
“Hôm nay, thang máy chỉ có nhân viên làm
việc cùng với những đoàn ngôi sao mới có thể sử
dụng, người thường không thể sử dụng nó!” Nhân
viên bảo vệ giải thích nói: “Điều này là để ngăn
các tay săn ảnh vào được bên trong”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Đây là thang
máy độc quyền dẫn đến nhà hàng xoay vòng ở
Dương Thành, không liên quan gì đến hoạt động
của các anh chứ?”
“Ai nói không liên quan chứ? Trong chốc lát,
sau khi một số ngôi sao lớn khi biểu diễn xong, có
thể sẽ phải đi nhà hàng xoay vòng để ăn cơm,
đương nhiên không thể để những người không
liên quan đi đến chỗ đó rôi!” Người nhân viên an
ninh lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh cười: “Ý của anh là những
ngôi sao này đều có đặc quyên để ăn cơm, mà
chúng tôi ngay cả quyên ăn cơm cũng không có
đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vì để bảo đảm cho các ngôi sao được an
toàn, mọi người đều không được dùng thang máy,
cũng không thể đi lên đó ăn cơm”
Nhân viên an ninh lạnh nhạt mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, xem ra
Chương 684
"Anh có ý gì?"
"Hôm nay những người đến đều là ngôi sao
lớn, nhỡ có điều gì sơ xuất xảy ra, một mình cậu
có thể gánh vác được hết không?"
Một nhân viên an ninh hỏi.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Nếu tôi nhớ
không nhầm thì đây là nơi công cộng phải không?
Tại sao tôi lại không thể đi qua? Như vậy chẳng lẽ
anh không phải người biết nói đạo lý?"
"Bình thường có thế! Nhưng hôm nay thì tuyệt
đối không được!"
Đội trưởng đội an ninh lạnh giọng nói.
"Các anh nói như vậy có khác gì đang chiếm
dụng tài nguyên công cộng? Còn cấm người khác
không được đi lại ở nơi công cộng! Các anh có
nhiều quyền hành trong tay vậy sao!" Bùi Nguyên
Minh trầm giọng nói.
"Đúng, quyên hành của chúng tôi là lớn nhất,
dù sao phía sau đều là những ngôi sao lớn! Bọn
họ tùy tiện bước ra một chút là có thể kiếm tiền,
số tiên đó cả đời này khéo anh cũng không kiếm
được!"
"Đây là đặc quyền!"
Nhân viên bảo an quát lớn.
Bùi Nguyên Minh cười lạnh: "Tôi cứ cố chấp
muốn đi thì sao?"
"Ở đây đã bị ngăn chặn, anh có thể thử xem!"
Rất nhanh, lại có mấy bảo an đến, tổng cộng
có hơn ba mươi người vây quanh Bùi Nguyên
Minh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh
lạnh lùng nói: "Được, để tôi thử xem."
Tiếp theo, anh lấy điện thoại ra, thản nhiên
nói: "Chị Vân, bảo người phụ trách tháp Dương
Thành đến gặp tôi trong vòng ba phút, hôm nay
trung tâm mua sắm Dương Thành ngừng hoạt
động."
Nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại của Bùi
Nguyên Minh, nhóm bảo an liền nở nụ cười.
Còn bảo người phụ trách tháp Dương Thành
đến gặp anh?
Còn muốn dừng hoạt động mua sắm ở
Dương Thành?
Anh nghĩ anh là ai chứ?
Thoạt nhìn quần áo trên người anh ta không
đến một triệu, còn học người khác giả bộ ra oai,
thật đúng là không biết tự lựa sức mình.
Không phải muốn gọi người phụ trách tháp
Dương Thành đến đây sao?
Bọn họ ở đây đợi thêm ba phút xem xem.
Động tĩnh này rất lớn, rất nhanh đám người
ngôi sao lớn kia chú ý đến.
Mấy người đại diện cho những ngôi sao đó đi
đến, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Đặc biệt là người phụ nữ đi hàng đầu tên là
Trâm Vân, là người đại diện của Dương Duyệt.
Nghe nói sự kiện này không thể sắp xếp ở
trung tâm mua sắm trong tháp Dương Thành,
nhưng cô ta có những mối quan hệ khác, đã liên
hệ với quản lý cấp cao của tháp Dương Thành để
an bài chuyện này.
Chương 685
Biểu cảm trên mặt Bùi Nguyên Minh vẫn bình
thường, nhưng khi nghe được những lời này, anh
nhịn không được mà lạnh lùng lên tiếng: "Tôi chỉ
muốn đi thang máy để ăn một bữa cơm, các
người có cân ngăn cản không cho tôi đi thế
không:
"Được, tôi không thèm ăn nữa"
"Hiện tại tôi muốn đi ra ngoài, các người lại
ngăn cản tôi, các người muốn như thế nào?
Chẳng lẽ để tôi bay ra khỏi nơi này à?"
Nghe được những lời này của Bùi Nguyên
Minh, Trầm Vân lạnh lùng nói: "Anh làm cách nào
để đi ra ngoài không liên quan đến tôi, tóm lại,
hiện tại anh lập tức cút khỏi đây!"
"Cút khỏi đây." Bùi Nguyên Minh vuốt cảm,
nói: Vậy đợi thêm một lát nữa xem ai mới là
người cút!"
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói những lời
này, đám người Trầm Vân nở nụ cười.
Chẳng lẽ anh muốn bọn họ cút? Có lầm hay
không?
Ngay vào thời điểm cô ta định bảo đám người
bảo an đuổi Bùi Nguyên Minh đi, cách đó không
xa, một vài ngôi sao đi đến, các fan hâm mộ bắt
đầu hò hét.
Trầm Vân vội đi đến.
Đi đầu là một ngôi sao nam và ngôi sao nữ,
hai người bọn họ đều đeo mắt kính.
Người đàn ông mặc một chiếc áo phông đen
cùng một chiếc quần yếm, anh ta rõ ràng là một
người da trắng và trông rất nữ tính, trên tay anh ta
là một quả bóng rổ.
Vê phần người phụ nữ kia, lại toàn thân mặc
một bộ váy trăng đơn giản, nhưng nó lại tôn lên
dáng vẻ quyến rũ cùng với dung nhân khiến người
khác phải khao khát.
Hai người này là nổi sao nổi tiếng hiện giờ đó
là Kim Dương Duyệt và Thái Khôn.
Lúc này, Dương Duyệt nhỏ giọng hỏi: “Chị
Trâm Vân, có chuyện gì vậy?”
"Người này nhất định đòi đi qua nơi này, hơn
nữa sau khi bị bọn chị ngăn cản lại còn bảo bọn
chị cút." Trầm Vân cười lạnh nói.
Dương Duyệt nghĩ ngợi, nói: "Chị Trâm Vân,
việc này nhỏ thôi mà, nó không chừng người ta có
việc gấp cần rời đi thì sao? Để cho anh ta đi đi"
"Không được, sân vừa được quét dọn sạch
sẽ, tôi không muốn anh ta mang một hạt cát nào
Chương 686
Giờ khắc này.
Thái Khôn trợn tròn mắt.
Trầm Vân cũng trợn tròn mắt.
Ngay cả Dương Nguyệt cũng cảm thấy sững sờ.
Vê phân những người bảo an càng không
phải nói, giờ phút này bọn họ đều kinh ngạc.
Bởi vì hiện tại người đàn ông trung niên kia
hết mực cung kính đối với Bùi Nguyên Minh,
không phải là ai khác mà chính là tổng giám đốc
của Dương Thành.
Giám đốc của tháp Dương Thành lại ở trước
mặt một người đàn ông ăn nói một cách tôn kính.
Mãu chốt là những người đứng đằng sau vị
giám đốc kia nhìn thấy, phía sau lưng anh ta, mồ
hôi đã thấm ướt hết quần áo.
Chuyện này thực sự khó có thể tưởng tượng
được!
Bùi Nguyên Minh vừa mới nói muốn người
phụ trách tháp Dương Thành lăn xuống chỗ anh
trong vòng ba phút, kết quả là chỉ trong ba phút
anh ta liền lăn đến.
Nếu nói vừa rồi Trâm Vân còn ở trước mặt Bùi
Nguyên Minh bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, thì giờ
phút này cô ta không dám.
Bọn họ ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cho
nên mới hiểu được thế nào được gọi là sức mạnh
của đồng tiền.
Ở trước mặt người bình thường họ có thể có
đặc quyền, có thể kiêu ngạo.
Nhng ở trước mặt những kẻ có tiền, bọn họ
chỉ là một con hát tầm thường mà thôi.
Không phải nói xa vời, người quản lý cấp cao
của tháp Dương Thành này cũng đã khiển bọn họ
phải cung kính xua nịnh rồi.
Vậy mà người khiến quản lý cấp cao của
Dương Thành phải kính nể, rốt cuộc anh có thân
phận gì?
Giờ phút này, đám người Thái Khôn đều cảm
giác rất khó thở.
Ở trước mặt kẻ có tiền, danh tiếng của bọn họ
có thể được coi vào đâu chứ? Đây đều là người
quyết định danh tiếng của bọn họ!
"Anh chậm một phút. . ˆ Bùi Nguyên Minh
thản nhiên mở miệng.
Tổng giám đốc của tháp Dương Thành nghe
thấy vậy suýt chút nữa là quỳ gối xuống lúc này
run giọng nói:
"Chủ. . .Chủ tịch, tôi đã cố gắng hết sức,
nhưng anh cũng thấy được, hôm nay mọi người
đến đây rất đông. . "
"Tôi thật sự đã cố gắng đến nhanh nhất, tuy
nhiên. . "
Vào lúc vị tổng giám đốc kia mở miệng, các
giám đốc điều hành khác cũng bày ra vẻ mặt kinh
SỢ.
Tháp Dương Thành cũng là một công ty trực
thuộc tập đoàn đầu tư Bùi Thị, nếu như những vị
giám đốc điều hành kia không biết người đàn ông
này có thân phận gì,giờ phút này đều đã hiểu
được.
Đây là người trong truyền thuyết. ..
Chương 687
Khiếp sợ!
Những người có mặt ở đây đều vô cùng khiếp
sợ!
Ai cũng không thể tưởng tượng được, Thái
Khôn lại đột nhiên phát điên.
Nhưng đây cũng là điều bình thường, bản
thân anh ta là một ngôi sao nổi tiếng, anh ta đi
đến đâu là có người chăm chút, cung phụng đến
đó.
Ngay cả một số giám đốc bảo anh trở thành
người phát ngôn hay làm gì đó cũng đều dùng
ngữ khí vô cùng khách khí.
Cho nên sau khi hết sốc, anh ta liền cảm thấy
Bùi Nguyên Minh làm chủ tịch cũng không có gì
mà tài giỏi.
Bùi Nguyên Minh nở một nụ cười.
"Anh cảm thấy không có anh, nơi này sẽ
không có người sao?"
"Anh nói một câu, có thể khiến cho những fan
của anh phá hủy nơi này sao?"
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Tôi chính là đang uy hiếp anh? Chỉ có người
ngốc mới không nhìn ra?”
Thái Khôn hùng hổ đối đáp lại.
"Thú vị. Bùi Nguyên Minh nhếch miệng cười,
anh liếc nhìn vị tổng giám đốc kia một cái, thản
nhiên nói: "Tôi hỏi anh, ai thuê nơi này để bọn họ
biểu diễn. . "
Tổng giám đốc lau mồ hôi lạnh, run giọng trả
lời:
"Chủ tịch, ở đây không cho thuê. .. Đây là do
tôi cho bọn họ dùng nơi đây để. . "
"ý của anh chính là bọn họ dùng miễn phí?"
"Phải"
"Có hợp đồng không?"
"Không có.. ˆ
Tổng giám đốc hoang mang, không biết phải
làm gì.
Bùi Nguyên Minh lần thứ hai nhấc điện thoại
lên, lúc này anh bấm số của Đường Nhân Đồ, đầu
dây bên kia bắt máy thì nói bằng một giọng trêu
chọc: "
"Đường Nhân Đồ à, có người chiếm đoạt
trung tâm mua sắm ở tháp Dương Thành, còn
định phá chỗ làm ăn của tôi, anh có định đến đây
giúp tôi đòi lại công bằng không?”
"Cái gì? Tôi lập tức đến!" Giọng nói của Đường
Nhân Đồ truyền đến.
Bùi Nguyên Minh cùng nói chuyện với Đường
Nhân Đồ, mọi người đều nghe được.
Thái Khôn trực tiếp nở một nụ cười.
"Hù dọa ai chứ? Còn tìm người đòi lại công
bằng? Cho dù cảnh sát có đến cũng sẽ dám bắt
tôi sao? Không sợ fan của tôi đã đến đập phá đồn
cảnh sát sao?”
"Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, anh quy
xuống xin lỗi, tôi sẽ cho qua việc này."
"Nếu không, ngày mai tôi liền kêu gọi fan của
mình tẩy chay trung tâm mua sắm của các anh!"
Thái Khôn tự nhận bản thân anh ta có sức
ảnh hưởng, giờ phút này trong giọng nói đều là sự
Chương 688
Rất nhanh, Đường Nhân Đồ đã mang theo
những người quân sĩ đã được huấn luyện một
đường chạy đến trước hiện trường.
Trong mắt đám người nổi tiếng hiện tia hoảng
sợ, bọn họ đều đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Đường Nhân Đồ biết rõ thói quen của Bùi
Nguyên Minh, sau khi anh ta hành lễ xong, không
nói thêm điều gì, ánh mắt chỉ lạnh như băng rơi
trên người Thái Khôn.
Hiển nhiên, giờ phút này chỉ cân Bùi Nguyên
Minh nói một tiếng, những người này trực tiếp bị
bắt.
Trong quân đội?
Những người này thật sự là người của quân
đội?
Thái Khôn, người vừa mới đắc ý, giờ này liền
cảm thấy sợ hãi.
Anh ta không thể tưởng tượng được, người
trước mặt không đơn giản chỉ là một chủ tịch.
Tùy tiện gọi một cuộc điện thoại đã khiến cho
người trong quân đội có mặt, phong tỏa hiện
trường, hiện tại lại còn đem fan hâm mộ của anh
ta đưa ra ngoài. ..
Giờ phút này đừng nói là kêu gọi người đến
phá hủy trung tâm mua sắm.
Cho dù muốn thoát thân cũng trở nên khó
khăn.
Người trong quân đội khác với thanh tra ở
đồn cảnh sát.
Thanh tra còn quan tâm đến dư luận, nhưng
mà người trong quân đội lại không hề để ý đến
chuyện này, trong mắt bọn họ chỉ có mệnh lệnh
mà thôi.
Người này, rốt cuộc có thân phận gì. ..
Tại giờ phút này, Thái Khôn thái hoang mang,
thật sự hoang mang.
"Những người này quả thật cũng không tệ
lãm.. "
Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái liên nhìn ra,
những người đến đây đều là quân sĩ tới tham gia
cuộc khảo sát nhập ngũ.
Nhưng những người đó đều đã nhìn thấy Bùi
Nguyên Minh, nên quân sĩ đều đã biết thân phận
thật của anh.
Ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều
bày ra tư thế ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, vẻ mặt
Chương 689
Nhưng ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh
lùng nói:
"Cô cầu xin tôi, đơn giản bởi vì thân phận tôi
cao hơn cô, địa vị cũng cao hơn, so với cô chính là
quyền thế hơn, đúng không?"
"Là là là, đây là điêu đương nhiên. . " Trâm
Vân gật đầu chắc chắn.
"Nếu như tôi không có thân phận, không có
địa vị, hôm nay có phải bị mấy người đưa đến sở
cảnh sát?"
"Chỉ là mấy con hát lại hống hách, rõ ràng
không nổi tiếng, lại nghĩ mình là người thuộc tầng
lớp cao sang!"
"Bát nạt kẻ yếu! Các người làm như vậy, còn
có thể được gọi là nam thần? Nữ thần?"
"Còn nói với tôi các người có đặc quyên? Đầu
năm nay, có rất nhiều người cho mình cái đặc
quyên đó, nếu ai cũng đều giống với các người,
mới có được một chút thành tựu liền nghĩ bản
thân là ông hoàng bà hoàng, xã hội này chẳng
phải sẽ loạn hết lên sao!"
"Các người muốn tổ chức hoạt động. . .Hay là
gặp gỡ fan của mình cũng vậy. . “
"Mãy người đều ngăn chặn sự ra vào của nơi
này sao? Còn làm ra dáng vẻ đây là chuyện
đương nhiên?"
"Mấy người có thực sự nghĩ đến, nhiều người
xuất hiện ở đây sẽ dẫn đến hậu quả gì không?"
"Rất nhiều người không thể nghỉ ngơi được, đi
ra ngoài ăn một bữa cơm, đi xuống dưới dạo phố,
dựa vào đâu lại vì các người mà không được ăn,
xuống phố đi dạo cũng không được?"
"Muốn dùng được cái đặc quyên như mấy
người nói, hôm nay tôi đã không đứng ở đây nói
những lời như vậy, hiện tại trực tiếp truy cứu mấy
người về tội chiếm dụng trung tâm mua sắm, trực
tiếp khiến mấy người thân bại danh liệt, các
người cảm thấy tôi có thể làm được không?"
"Điêu quá đáng hơn chính là, rõ ràng các
người làm sai, còn uy hiếp sẽ phá hủy trung tâm
mua sắm, rồi ở trên mạng kêu gọi fan hâm mộ tẩy
chay trung tâm mua sắm?"
"Mãy người nghĩ mấy người là ai? Tự tiện lợi
dung sự hâm mộ của người khác để đạt được
mục đích cá nhân?”
Hành vi của ba người là bất chính, lại tự nhận
mình cao cao tại thượng, tài trí hơn người, còn
dám kêu gọi này, kêu gọi nọ? Các người không
biết xấu hổ sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của Bùi Nguyên Minh,
đám người Trâm Vân chỉ biết cúi đầu, căn bản
không thể nói được lời nào.
Cho tới tận bây giờ, bọn họ luôn nghĩ bản thân
tài giỏi hơn người.
Muốn tổ chức buổi biểu diễn như thế nào liên
tổ chức như thế đó, không để ý đến người khác.
Vê phần fan hâm mộ, trong mắt bọn họ cũng
chỉ như đám người não tàn mà thôi.
Muốn bóc lột như thế nào liền bóc lột, muốn
lợi dụng như thế nào liên lợi dụng.
Chưa khi nào bọn họ nghĩ bản thân phải làm
tròn tư cách một thần tượng?
Hôm nay nếu không phải bọn họ chọc vào
anh, có lẽ vẫn có thể sẽ kiêu ngạo đến cùng.
Chương 690
Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh nhìn Thái Khôn
cũng như thế:
“Là đàn ông thì nói được phải làm được, nếu
muốn đập phá cửa hàng của tôi thì bắt tay vào
làm ngay, còn nếu dám nói mà không dám làm thì
cậu đúng là đồ ẻo lả!”
Sắc mặt của Thái Khôn tái nhợt, khóe mắt
giật giật.
Anh ta đúng là một chàng trai xinh đẹp,
nhưng điều tối kị nhất là có người gọi anh ta là đồ
ẻo lả.
Nhưng mà người trước mắt này nói thì anh ta
không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu khom lưng
mà thôi.
Cuối cùng, Bùi Nguyễn Minh rời đi, đi đến
phòng ăn xoay tròn ăn cơm, nếu anh còn không
ăn cơm thì sẽ chết đói mất.
Đường Nhân Đồ cũng dẫn đội đi mất, mọi
người đều nhao nhao giải tán.
Rất nhanh thì cửa hàng đã khôi phục trật tự
lúc đầu.
Trịnh Khánh Vân cũng nhanh chạy đến phòng
ăn xoay tròn tìm Bùi Nguyên Minh.
“Anh rể, anh vừa mới không nhìn thấy, hình
như có nhân vật lớn tới đây, hẳn muốn đi ra ngoài,
nhưng lại bị mãy người bảo vệ kia ngăn cản!"
“Sau đó hắn trực tiếp kêu dừng tất cả các
buổi biểu diễn kinh doanh lại, mấy ngày nữa tôi
không nhìn thấy thần tượng của tôi nữa rồi!"
Vừa rồi Trịnh Khánh Vân cũng ở trong đám
người cho nên cũng biết sơ qua mọi việc.
“Đáng đời bọn họ.” Bùi Nguyên Minh nhàn
nhạt mở miệng.
Trịnh Khánh Vân cười hì hì nói: 'Mặc kệ bọn
họ...
“Anh rể, tôi nghe nói vị nhân vật lớn kia hai
mươi tuổi ra mặt, nhưng là khí thế kia rất dọa
người, anh biết là ai không?”
“Chính là tôi” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở
miệng nói.
“Anh rể à, quên đi thôi, tôi biết anh rất giỏi,
nhưng anh so ra vẫn kém người tai”
“Người kia chỉ nói một câu đã có thể gọi
Đường Đao Doanh đến rồi”
“Tôi từng tham gia nghi thức đánh giá nhập
ngũ của Đường Đao Doanh”
“Nếu như tôi không đoán sai, người trẻ tuổi
vừa rồi kia, hẳn là nhân vật lớn trong quân”
“Nếu như tôi có thể quen biết hắn, nói không
chừng tôi sẽ lên như diều gặp gió...
Trịnh Khánh Vân một mặt ra vẻ tiếc nuối, cảm
thán chính mình bỏ qua cơ hội quen biết nhân vật
lớn.
Sau khi nói xong những lời này, Trịnh Khánh
Vân ngược lại lại nhớ đến một chuyện khác, nói:
"Đúng rồi, anh rể à, mãy ngày nữa cha nuôi mẹ
nuôi của tôi muốn dẫn tôi đi tham dự lễ mừng thọ
trăm tuổi của bà cụ Bùi”
“Tôi lấy thêm mấy tấm thiệp mời, đến lúc đó
anh cũng đi nhé?”
Vừa nghe đến là chuyện này, Bùi Nguyên
Minh cũng không có từ chối mà nói: “Được,
Bình luận facebook