• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (53 Viewers)

  • Chương 81-82-83-84-85-86-87-88-89-90

Chương 81: Cả đời này tôi sẽ không dính dáng đến cô nữa



Chương 81: Cả đời này tôi sẽ không dính dáng đến cô nữa

Bạch Vi nghiến răng: “Thế còn chuyện video thì sao? Anh định không giải quyết phiền phức do mình gây ra à? Lỡ như Alava nổi giận hủy hợp đồng, tình nguyện bồi thường chút tiền cũng phải chấm dứt hợp tác với chúng ta thì phải làm thế nào?”

“Liên quan méo gì đến tôi, dự án đó là do tôi đàm phán được, thất bại thì thôi chứ sao.”

“Anh!” Bạch Vi phát cáu, sau đó lại lắc đầu: “Ban đầu, tôi còn tưởng anh là một người có năng lực và trách nhiệm, không ngờ… Tôi nhìn lầm rồi, anh chỉ là một kẻ nhu nhược thôi.”

“Tôi nhu nhược?” Tôi điên tiết bật cười: “Ha ha, Bạch Vi, tôi nói thật cho cô biết nhé. Tôi vốn không màng đến công việc này, càng không nói đến dự án đó của BTT. Tôi ở lại đây là vì muốn tán cô, muốn trả thù cô…”

Nói được nửa câu, tôi vội vàng ngậm miệng, vì tôi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Bạch Vi, còn có sự khó tin và thất vọng trong mắt cô ta.

Tôi thấy hơi hối hận, nên đổi giọng nói: “Tôi muốn tán cô chính là muốn trả thù Cung Chính Văn thôi, nếu không vì vậy, cô tưởng tôi thích hầu hạ cô, rồi thích cả ngày nhìn cái bản mặt kiêu căng của cô à?”

Bạch Vi nhìn tôi đăm đăm, một lát sau, cô ta cụp mắt, dần khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

“Nếu vậy thì bây giờ anh có thể đi được rồi!.”

Dứt lời, cô ta quay người đi ra khỏi khu cầu thang.

Có một khắc, tôi rất muốn đuổi theo, muốn nói với cô ta rằng ban nãy chỉ là những lời trong lúc tức giận, thật ra tôi đã thích cô ta rồi. Tôi tán cô ta không phải vì muốn trả thù Cung Chính Văn, càng không phải để trả thù cô ta, mà chỉ là vì yêu thích.

Nhưng tôi không có đủ dũng khí, suy nghĩ đó rất nhanh đã biến mất. Sau đó, tôi chán nản ngồi xuống bậc cầu thang lấy thuốc ra châm, hít mạnh một hơi, thi thoang lại cúi đầu vò đầu bứt tai.

Có vẻ như cuộc đời của tôi càng ngày càng bết bát.

Tôi hút liền mấy điếu thuốc, cho đến khi bản thân đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi đứng dậy, bước nhanh tới phòng làm việc của Bạch Vi.

Tôi gõ cửa mấy tiếng, sau khi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong của Bạch Vi, tôi đẩy cửa đi vào.

Bạch Vi đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, cô ta chỉ ngẩng lên liếc tôi một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.

Tôi đi đến trước bàn làm việc, bình tĩnh nói: “Giám đốc Bạch, tôi sẽ xử lý xong chuyện này trước. Như lúc trước đã nói, phiền cô nghĩ cách xóa video trêи mạng hộ tôi. Bây giờ, tôi sẽ đi gặp Trương Nghị Lâm, sau đó đặt vé đến Chiêng May. Trong lúc đó, tôi mong vẫn có thể đàm phán với Alava với tư cách là nhân viên của Phần mềm Trí Văn. Lát nữa, tôi sẽ đi gặp Trương Nghị Lâm, xin ông ta cho tôi thêm chút thời gian.”

“Xong xuôi, tôi sẽ tự nghỉ việc, cả đời này sẽ không dính dáng đến cô nữa.”

Dứt lời, tôi quay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Từ đầu tới cuối, Bạch Vi không hề lên tiếng dù chỉ là một câu.

Tôi đi đến văn phòng của Trương Nghị Lâm, từ ngoài cửa đã trông thấy cô trợ lý xinh đẹp đeo gọng kính đen đó, cô ta không thông báo giúp tôi, mà chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, trực tiếp gõ cửa phòng Trương Nghị Lâm.

“Phương Dương, cậu to gan thật đấy.” Tôi vừa vào phòng, Trương Nghị Lâm đã lạnh lùng nói.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Phó giám đốc Trương, tôi biết ông muốn đuổi tôi. Bây giờ, cũng không cần phiền đến ông nữa, ông chỉ cần cho tôi thêm mấy ngày. Chờ tôi giải quyết chuyện video xong, tôi sẽ tự nghỉ.”

“Ha ha.” Trương Nghị Lâm cười lạnh: “Cậu nghĩ mình có tư cách để ra điều kiện à?”

“Ý của phó giám đốc Trương là tôi buộc phải cuốn xéo ngay sao?”

“Đúng, tôi nhìn thấy cậu là phát bực rồi.”

“Muốn lập công với chủ của ông sớm hơn à?”

“Hừ! Miệng lưỡi cứng rắn đấy!”

Tôi mỉm cười hờ hững: “Nếu đã vậy thì phó giám đốc Trương đi xin chữ ký của giám đốc Bạch đi. Nếu cô ấy đồng ý, tôi sẽ đi ngay.”

Nói rồi, tôi quay người đi ra ngoài.

Quay về chỗ làm việc của mình, tôi mở máy tính, đặt vé máy bay đến Chiêng May vào chiều tối.

Sau khi ngồi một lúc đến khi tan làm, tôi tạt về phòng trọ một chuyến, trêи đường còn gọi điện cho Ngô Thừa Chí và Chu Miểu, nhưng điện thoại của bọn họ đều thuê bao.

Nếu tôi đoán không nhầm, chắc Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đã chuồn rồi. Sợ chạm mặt tôi, nên có lẽ họ đã xin nghỉ việc và rời khỏi Thịnh Hải.

Ít nhất Cung Chính Văn cũng cho họ mấy trăm nghìn, thậm chí là nhiều hơn, đủ để bồi thưởng cho tổn thất nghỉ việc của họ, còn đủ để họ sống một cuộc sống sung túc hơn ở một thành phố khác.

Nhưng tôi sẽ không tha cho bọn họ, trừ khi sau này họ luôn sử dụng thẻ căn cước giả, cũng không dùng các loại thể ngân hàng của trước kia nữa, còn không kiểu gì tôi cũng tìm được họ.

Đợi xong chuyện của Alava, tôi sẽ tìm họ tính sổ sau.

Tôi về phòng trọ, cửa phòng của Ngô Thừa Chí và Chu Miểu mở toang, bên trong hỗn loạn, chăn ga gối đệm các thứ ném tứ tung dưới đất.

Quả nhiên là họ đã chuồn rồi, hơn nữa còn chạy rất vội, chỉ kịp mang theo ít đồ dễ xách.

Lúc tôi lục lọi tìm được ít giấy tờ và tài liệu cần thiết trong phòng họ, cửa phòng bên cạnh mở ra, Chung Lâm thò đầu vào. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười ngọt ngào: “Phương Dương, là anh à, thì ra trưa anh hay về nhà nghỉ ngơi à.”

Tôi nhìn kỹ vào đôi mắt của cô ấy: “Chiều phải đi công tác, nên tôi về thu dọn đồ đạc. Đúng rồi, Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đâu? Phòng họ làm sao thế này?”

Chung Lâm có vẻ buồn bã: “Họ chuyển đi rồi, hôm nay tôi nghỉ ở nhà, buổi sáng thấy họ vội vội vàng vàng dọn đồ, nói có một người bạn giới thiệu cho họ công việc tốt hơn ở thành phố khác, nên họ chuyển đi.”

Tôi không vội lên tiếng, chỉ nhìn Chung Lâm chăm chăm.

“Phương Dương, anh sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Chung Lâm có vẻ hơi căng thẳng.

Sau khi xác định cô ấy không nói dối, tôi áy náy mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tự nhiên thấy hơi xúc động. À, họ có đưa hợp đồng thuê nhà cho cô không?”

“Có, tiền cọc cũng đưa cho tôi luôn rồi.”

“Có thể cho tôi xem hợp đồng được không?”

Chung Lâm tỏ ra hơi khó xử: “Việc này… Xin lỗi, họ nói không được đưa hợp đồng cho bất kỳ ai xem.”

Tôi thấy hơi bó tay, suy nghĩ một lát, nói: “Chung Lâm, lý do họ chuyển đi không phải là tìm được một công việc tốt hơn ở thành phố khác, mà là vì tôi. Bọn họ đã làm chuyện có lỗi với tôi, sợ tôi trả thù, nên mới dọn đi nhanh chóng như vậy. Tôi muốn tìm họ, trong hợp đồng chắc có thông tin cá nhân của họ, nên cô cho tôi xem được không?”

Nghe tôi nói xong, Chung Lâm có vẻ khó tin: “Anh nói… chị Chu Miểu và Ngô Thừa Chí đã làm chuyện có lỗi với anh, sau đó mới chuyển đi?”

Tôi gật đầu: “Ừm, tôi có lưu một đoạn clip riêng tư của khách hàng trong điện thoại. Tối qua, Ngô Thừa Chí mượn máy của tôi, nhân lúc tôi đi tắm, anh ra đã lén trộm đoạn clip đó, sau đó tung lên mạng công khai chuyện riêng tư của khách hàng của tôi. Bây giờ, chuyện đang diễn biến rất phức tạp, tôi có thể bị đuổi việc vì chuyện này, nên tôi muốn tìm họ.”

Đầu tiên, Chung Lâm ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh: “Bảo sao tối qua lúc tôi ra ngoài rót nước, nhìn thấy Ngô Thừa Chí cắm một sợi dây cáp usb vào điện chiếc điện thoại. Lúc đó, tôi còn tưởng là điện thoại của anh ta, nên không hỏi, thì ra là anh ta ăn cắp clip của anh.”

Nói đến đây, Chung Lâm lại đổi giọng: “Nhưng tại sao anh ta phải làm vậy? Làm thế thì anh ta được lợi lộc gì? Hay là trước kia anh ta có thù hằn gì với anh?”

——————–



Chương 82: Nợ cô một ân tình



Chương 82: Nợ cô một ân tình

“Anh ta không có thù oán gì với tôi cả, nhưng lúc trước tôi từng đắc tội với một người có tiền. Chắc anh ta đã bị người đó mua chuộc, bằng không sao lại không lấy tiền thuê nhà và tiền đặt cọc mà đột nhiên dọn đi.”

“Sao anh ta có thể như vậy? Sao trước kia tôi không phát hiện ra anh ta và Chu Miểu là loại người như vậy chứ, thật đáng ghê tởm. Anh đợi một chút, tôi đi lấy hợp đồng cho anh.”

Chung Lâm vừa nói một cách tức giận, vừa xoay người đi vào phòng.

Không lâu sau, cô ấy lấy một bản hợp đồng và mấy tờ biên lai ra đưa cho tôi.

Tôi lật ra xem qua, hợp đồng là do Ngô Thừa Chí kí, có tên họ, số điện thoại và số thẻ căn cước, nhưng số thẻ căn cước đã bị xóa đi bằng bút bi. Vết mực còn rất mới, rõ ràng là vừa mới xóa vào lúc sáng, anh ta sợ tôi tra ra tư liệu của anh ta thông qua số thẻ căn cước.

Mấy tờ biên lai kia là biên lai đặt cọc do chủ nhà viết, còn có số tiền thuê nhà của tôi, Chung Lâm và Lý Phương Phi trả cho anh ta, trêи đó không có thông tin gì có giá trị.

Xem ra phải nghĩ cách khác thôi.

Chuyện này không cần tìm thám tử tư, bởi vì không cần điều tra nhiều tài liệu phức tạp, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền như thế, tôi nhờ bạn bè tra giúp là được.

Trong đầu tôi lập tức nghĩ tới một người bạn quen từ thời trung học và luôn có mối quan hệ rất thân thiết với tôi. Cậu ta tên là Đàm Hữu Ngân, không ở Thượng Hải mà đang ở quê nhà Quế Ninh, anh rể cậu ta là người thuộc hệ thống công an địa phương.

Lát nữa, tôi gọi điện thoại cho cậu ta nhờ tìm giúp là được.

Nghĩ đến đây, tôi trả lại hợp đồng và biên lai cho Chung Lâm, sau đó hỏi: “Cô biết Ngô Thừa Chí và Chu Miểu là người ở đâu không?”

Chung Lâm gật đầu: “Có, ở Quế Ninh, hai người họ đều là người Quế Ninh.”

Tôi hơi ngây ra, bọn họ lại là đồng hương của tôi.

Trước khi dọn vào đây ở, Chu Miểu không yêu cầu tôi giao thẻ căn cước bản photo. Vì mới dọn vào ở được vài ngày, thời gian tiếp xúc ít, lúc nói chuyện không hỏi đến quê quán của nhau nên hẳn là bọn họ không biết tôi cũng ở Quế Ninh.

Vậy xem ra chuyện này dễ xử lý hơn rồi.

“À, Phương Dương, vừa rồi anh nói có khả năng sẽ bị công ty sa thải, sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?” Chung Lâm đột nhiên hỏi.

“Ừm, vốn dĩ sự việc không nghiêm trọng cho lắm, nhưng vì tôi đã đắc tội với người có tiền đó, nên chắc chắn hắn ta sẽ làm lớn chuyện này lên, có lẽ tôi sẽ bị đuổi việc.”

“Vậy phải làm sao?”

“Không sao, đuổi thì đuổi thôi, cùng lắm thì tôi tìm một công việc khác. Được rồi, tôi đi sắp xếp chút đồ đạc đây, vì chiều nay phải đi công tác.”

“Ừm… À, tôi có thể đến công ty các anh giải thích rõ sự việc mà. Là tôi tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí lấy cắp video. Công ty các anh là Phần mềm Trí Văn đúng không?”

“Cám ơn, tôi xin nhận ý tốt của cô, nhưng chuyện này hơi phức tạp, dù cô có đến giải thích thì e cũng không có tác dụng gì.”

“Vậy tôi giúp anh hỏi xem bọn họ có từ chức không. Hai người họ làm chung một công ty, trước đây có mời đồng nghiệp về ăn cơm, tôi có quan hệ rất tốt với một cô gái trong số đó, để tôi hỏi cô ấy giúp anh xem có biết thêm chuyện gì không nhé.”

“Thế thì được, cám ơn cô nha, tôi đi thu dọn đồ cái đã.”

Nói rồi, tôi nở nụ cười cảm kϊƈɦ với Chung Lâm, sau đó vào phòng thu dọn quần áo.

Chung Lâm lập tức lấy điện thoại ra gọi ngay tại chỗ, nhưng người đồng nghiệp của Ngô Thừa Chí mà cô ấy nhắc tới không nghe máy, nên cô ấy bảo để muộn một chút rồi gọi lại lần nữa.

Thu dọn xong quần áo, tôi tạm biệt Chung Lâm, xách balo rời khỏi nhà thuê chung, ra khỏi khu nhà định tìm một chỗ để ăn trưa.

Vừa đến cổng khu nhà, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe Maserati quen thuộc dừng ở bên đường, đứng bên cạnh xe là người đàn ông áo đen với gương mặt không cảm xúc, có vóc dáng cao to quen thuộc, đó chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Cung Chính Văn.

Nhìn thấy tôi đi ra, người tài xế kia nhỏ giọng nói vào trong xe một câu, sau đó mở cửa xe. Cung Chính Văn bước từ trêи xe xuống, cười híp mắt nhìn tôi.

Tôi cất bước đi đến trước mặt hắn ta, thản nhiên cười nói: “Cung Chính Văn, anh cũng nhọc lòng tính kế thật nhỉ. Đúng rồi, anh tốn bao nhiêu tiền mới mua chuộc được Ngô Thừa Chí vậy?”

Cung Chính Văn xòe năm ngón tay, nói đầy ngụ ý: “Năm trăm nghìn tệ mà thôi. Lúc trước tôi nói sẽ cho anh hai triệu mà anh không chịu, bây giờ tôi chỉ bỏ ra năm trăm nghìn đã giải quyết được anh, có cảm thấy rất trào phúng không?”

“Ha ha, không chỉ thế nhỉ, còn tốn bao nhiêu ở Xiêng La? Cộng lại phải hơn mấy triệu rồi ấy chứ.”

“Hừ! Lần ở Xiêng La là muốn dạy cho anh một bài học, coi như anh may mắn mà thôi.”

Tôi cũng cho là vậy gật đầu: “Đúng thật, lần này hơi xui, bị anh nắm được cơ hội rồi. Nhưng tôi không hiểu, anh hao tổn tâm cơ, lãng phí tiền bạc như vậy chỉ để loại bỏ tôi khỏi Phần mềm Trí Văn, thế có đáng không?”

“Có gì mà không đáng? Số tiền đó đối với tôi mà nói căn bản không đáng nhắc đến. Có thể khiến anh cút xa khỏi Bạch Vi, thẹn quá hóa giận nhưng lại không thể làm gì tôi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng thấy đáng.”

Nói rồi, Cung Chính Văn hất cằm khiêu khích với tôi: “Thế nào? Có phải rất khó chịu và muốn đánh tôi không?”

Đúng là tôi rất muốn đánh Cung Chính Văn, đánh cho hắn ta ướt ra quần, nhất là nhìn bộ dạng kiêu căng thiếu đánh của hắn ta hiện tại.

Nhưng tôi không ra tay, không phải vì sợ người tài xế kia của hắn ta, mà là không muốn vào trại tạm giam lần nữa. Chỉ cần tôi ra tay, chắc chắn hắn ta sẽ báo cảnh sát bắt tôi vào tù, rồi lại nghĩ cách khiến tôi phải ở trong đó mấy ngày.

Tôi chỉ cười nhạt, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, nói thật cho anh biết nha, tôi không đùa nữa, Bạch Vi đã biết những chuyện xấu xa anh làm ở Xiêng La, cũng biết video là do anh tuồn lên mạng rồi. Hình tượng của anh trong lòng cô ấy đã sụp đổ, cho dù anh có đuổi tôi đi, anh nghĩ mình có thể theo đuổi được cô ấy sao?”

“Huống hồ, dù tôi không làm ở Phần mềm Trí Văn nữa thì cũng vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cô ấy. Tôi có số điện thoại của cô ấy, biết cô ấy làm ở đâu, biết cô ấy sống ở khu nào, thậm chí tối hôm qua tôi còn nấu ăn cho cô ấy ở nhà cô ấy. Nhắc mới nhớ, dáng vẻ ngày thường của cô ấy thật mê người, hương vị của đôi môi cũng khiến tôi rất nhung nhớ.”

Cung Chính Văn không nổi giận, vẫn giữ vẻ kiêu căng, nhưng lại cười híp mắt bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Phương Dương, anh vẫn chưa biết nhà họ Cung chúng tôi và nhà họ Bạch của cô ấy có quan hệ gì à? Anh nghĩ bây giờ anh thân cận với cô ấy là có thể có được cô ấy sao? Ha ha, anh quá ngây thơ rồi.”

Nói rồi, Cung Chính Văn nợ một nụ cười trào phúng, sau đó xoay người ngồi vào chiếc xe Maserati.

Trước khi cửa xe đóng lại, hắn ta đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, chuyện video chỉ là bước dạo đầu thôi, chuyện trước kia giữa tôi và anh vẫn chưa xong đâu. Chỉ cần anh chưa chết, tôi sẽ luôn đối phó anh, đến khi anh quỳ xuống trước mặt tôi xin tha mới thôi.”

“Ha ha, cứ tự nhiên.”

Người tài xế kia đóng cửa xe lại, sau đó hất cằm thách thức với tôi, bấy giờ mới vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái.

Nhìn chiếc xe Maserati phóng đi, tôi lắc đầu cười, có một số tên công tử nhà giàu đúng là não tàn thật, nghĩ mình có chút tiền thì là vô địch thiên hạ. Nếu thật sự đến mức không chết không thôi thì có tuyển bao nhiêu vệ sĩ cũng không giữ được cái mạng nhỏ của hắn ta.

Tôi ăn cơm trưa ở gần khu nhà xong thì cũng gần đến giờ đi làm. Tôi đeo balo đến công ty, làm việc cả buổi, chờ buổi chiều tan làm xong chạy đến sân bãy vẫn kịp.

Tôi đến chỗ làm việc của mình chưa được bao lâu thì nghe thấy hành lang vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc.

Bạch Vi đi ra khỏi hành lang, mặt không cảm xúc nhìn tôi, nói: “Video trêи mạng đã xóa rồi.”

Tôi gật đầu: “Cám ơn, lần này tôi nợ cô.”

——————–



Chương 83: Phán quyết



Chương 83: Phán quyết

“Không cần cảm ơn, không phải là tôi giúp anh, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng đến vụ hợp tác giữa công ty và bên BTT thôi. Ngoài ra, người mà anh nên cảm ơn là chú Thành, là chú ấy ra mặt giúp thì mới giải quyết được.”

“Ừ, có cơ hội, tôi sẽ nói lời cảm ơn với ông ấy.”

Bạch Vi không đáp lời, đi thẳng về phía cửa phòng làm việc, kéo cửa đi ra ngoài.

Một lát sau, cô ta lại đi ra, đứng ở cửa nói: “Anh đã đặt vé chưa?”

“Rồi, bảy giờ bay.”

“Đặt thêm cho tôi một vé!”

Tôi ngẩn ra: “Cô cũng đi à?”

“Ừm, dạo này công ty không có việc gì quan trọng, còn bên BTT thì không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì. Tôi sợ một mình anh không xử lý được, nên tôi quyết định sẽ đích thân sang xin lỗi ông Alava.”

“Còn một chuyện nữa, buổi trưa phòng nhân sự cầm biên bản hủy hợp đồng lao động của anh tới tìm tôi, tôi chưa ký. Sau đó, tôi đi gặp Trương Nghị Lâm, còn có vài lãnh đạo của các phòng khác ở đó. Trương Nghị Lâm nói muốn đuổi việc anh, tôi không đồng ý. Ông ta nói buổi chiều sẽ mở cuộc họp với các lãnh đạo khác và anh, muốn anh giải thích chuyện này cho rõ ngọn ngành, sau đó sẽ bỏ phiếu quyết định tại chỗ. Đến lúc đó, chưa chắc tôi đã giúp được anh, vì tổng giám đốc Chu đã biết chuyện này rồi, ông ấy có vẻ không vui.”

Dứt lời, Bạch Vi không chờ tôi đáp lời mà đã quay về phòng làm việc.

Tổng giám đốc Chu mà Bạch Vi nhắc đến chính là Chu Bỉnh Khôn, tổng giám đốc của Phần mềm Trí Văn. Chuyện ban sáng ầm ĩ lớn như vậy, Tào Văn Hoài còn vừa la hét vừa bị tôi đánh, chắc chắn chuyện này đã truyền đến tai của ông ấy.

Tôi không để tâm đến chuyện này lắm nhưng có thể ở lại là tốt nhất. Vì thật ra công việc này rất được, quan trọng hơn là có thể khiến Cung Chính Văn bực bội.

Mà bị đuổi cũng chẳng sao, thường thôi.

Điều đáng mừng là Bạch Vi vẫn cố hết sức giúp tôi.

Một lát sau, Bạch Vi gửi thông tin cá nhân của cô ta qua QQ cho tôi. Tôi cũng đặt cho cô ta một vé máy bay, may sao vẫn còn chỗ cùng chuyến với tôi.

Thật ra, cô ta đi cùng tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không thấy buồn chán.

Gần ba giờ chiều, tôi nhận được điện thoại của phòng nhân sự, bảo tôi đến phòng họp nhỏ họp, chính là buổi họp kiểu như phán quyết mà Bạch Vi nhắc tới.

Tôi bỏ điện thoại xuống, vừa đứng dậy định đi thì Bạch Vi đi từ trong phòng làm việc ra, nhìn tôi, nói: “Nhận được thông báo chưa?”

“Rồi.”

Bạch Vi đi thẳng ra hành lang, nói: “Đi thôi, lát nữa, anh phải tự thu xếp cho ổn thỏa đấy.”

Tôi mỉm cười không nói gì, bình tĩnh đi cùng cô ta đến phòng họp.

Lúc đẩy cửa ra bước vào, tôi phát hiện có mấy người đang ngồi ở một phía chiếc bàn dài hội nghị bên trong. Hầu như đều là những gương mặt lạ lẫm, có lẽ là các lãnh đạo của phòng ban khác mà tôi chưa từng gặp.

Trương Nghị Lâm ngồi ở vị trí gần chính giữa, bên cạnh có hai chiếc ghế trống, Bạch Vi đi tới ngồi vào một trong hai chiếc ghế đó, chiếc còn lại nằm ở vị trí trung tâm.

Xem ra, lát nữa tổng giám đốc Chu Bỉnh Khôn cũng sẽ đến.

Theo lý mà nói, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé không đáng nhắc đến, muốn đuổi thì đuổi, cùng lắm thì Bạch Vi và Trương Nghị Lâm xảy ra xung đột và mâu thuẫn thôi. Chút chuyện vụn vặt này không đáng để đích thân tổng giám đốc tham gia và ra quyết định.

Nhưng phía sau chuyện này là Cung Chính Văn giở trò quỷ, Chu Bỉnh Khôn chắc đã biết rồi. Với người ở tầng lớp này mà nói, một trợ lý nhỏ bé như tôi không quan trọng, quan trọng là phe phái.

Rất có khả năng, chuyện này sẽ diễn biến thành ván cờ của Bạch Vi và Cung Chính Văn, Phần mềm Trí Văn chỉ là một công ty con có vốn riêng của tập đoàn Dụ Phong mà thôi. Nếu Cung Chính Văn đã là cánh tay đắc lực của phòng kinh doanh tài chính trong tập đoàn, cũng là một trong các cổ đông, vậy thì Bạch Vi còn khủng hơn, chủ tịch tập đoàn đương nhiệm bây giờ họ Bạch, không biết là bố, ông nội hay người thân nào của cô ta, nhưng chắc chắn thân phận của cô ta không thua kém gì Cung Chính Văn.

Có lẽ Chu Bỉnh Khôn phải nể mặt nhà họ Cung và càng phải dè chừng nhà họ Bạch. Một khi con cái của hai nhà này đấu đá, người ở giữa là khổ nhất, giải quyết không ổn là mất lòng hai bên ngay.

Sau khi bước vào phòng họp, cô trợ lý xinh đẹp đeo kính gọng đen của Trương Nghị Lâm lạnh mặt chỉ về phía bên kia của bàn hội nghị: “Phương Dương, anh ngồi bên đó.”

Tôi không đáp lời, đi thẳng sang bên đối diện, ngồi xuống vị trí trung tâm.

Chỗ ngồi bên này hoàn toàn trống trơn, những người khác đều ngồi hết ở phía đối diện, đây chính là phán quyết triệt để.

Không ai nói gì, hình như họ đều đang chờ Chu Bỉnh Khôn. Ngoài Trương Nghị Lâm và Bạch Vi ra, lãnh đạo của các phòng ban khác đều lặng lẽ quan sát tôi bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Bên trong phòng họp yên tĩnh đến kỳ lạ, hệt như sắp tăng thêm chút áp lực cho phạm nhân trước khi thẩm tra, khiến tâm lý của phạm nhân suy sụp và chủ động khai báo.

Nhưng tôi rất bình tĩnh, không một chút hoang mang, tôi nhìn thẳng vào lọ hoa giả xinh đẹp ở trêи bàn họp.

Bởi vì gộp hết cả đám tinh anh thương nghiệp ăn sung mặc sướиɠ ở phía đối diện tôi lại cũng không đấu lại được một mình tôi.

Nhưng tôi phải có thái độ nghiêm túc trong cuộc họp này, vì tốt nhất là có thể ở lại đây khiến Cung Chính Văn mất tiền nhưng lại không đạt được mục đích. Điều này sẽ khiến hắn ta thẹn quá hóa giận, nhưng không làm gì được.

Sau khi ngồi yên lặng khoảng năm phút, cuối cùng cửa phòng họp cũng bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên hơi hói đầu và có vóc dáng trung bình bước vào. Đó chính là tổng giám đốc Chu Bỉnh Khôn, trông ông ấy không khác trong ảnh là mấy.

“Tổng giám đốc Chu!”

Mọi người trong phòng họp đều đứng dậy chào Chu Bỉnh Khôn.

Chu Bỉnh Khôn mỉm cười gật đầu chào hỏi lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện trực tiếp với tôi.

Mấy người đó lại không nói gì, như đang chờ Chu Bỉnh Khôn lên tiếng trước. Mà Chu Bỉnh Khôn thì lại nhìn tôi đăm đăm, phải một phút sau, ông ấy mới có vẻ hơi nghi hoặc nói với người bên cạnh: “Còn đồng nghiệp nào chưa đến không? Không thì bắt đầu luôn thôi.”

“Vâng thưa tổng giám đốc.”

Trương Nghị Lâm tiếp lời, ông ta hắng giọng, nghiêm túc nhìn tôi rồi nói: “Phương Dương, trước tiên, cậu hãy kể lại chuyện xảy ra vào sáng nay và cả nguồn gốc của đoạn clip đó. Kể rõ ràng chi tiết, không được bỏ qua bất cứ tình tiết nào hết.”

Tôi gật đầu: “Tôi sẽ nói về chuyện clip trước, bắt đầu từ dự án đó của BTT ở Xiêng La…”

Tôi bình tĩnh kể lại mình đã giành được dự án của BTT như thế nào và bị Tào Văn Hoài hãm hại ra sao, sau đó mình đã trù tính làm sao để Tào Văn Hoài và Alava hẹn nhau ở quán bar đồng tính, khiến họ xảy ra hiểu lầm, từ đó rạn nứt quan hệ. Tôi nhấn mạnh công ty có thể giành được dự án này của BTT là nhờ vào kế sách không mấy trong sáng này.

Khi tôi nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn đã ngắt lời tôi để xác định sự thật từ phía Bạch Vi.

Bạch Vi cũng lên tiếng chứng minh những lời tôi nói đều là thật, hơn nữa còn nói lúc đó cô ta cũng có mặt ở đó.

Khi tôi đang định nói tiếp, Trương Nghị Lâm chen ngang: “Phương Dương, chuyện cậu để Tào Văn Hoài và Alava hẹn nhau đến quán bar đồng tính thì cho qua, đạt được mục đích là được rồi, tại sao cậu còn quay clip lại?”

Tôi mỉm cười hờ hững: “Tôi sợ mối quan hệ giữa Tào Văn Hoài và Alava vẫn tốt đẹp nên mới quay lại. Nếu Alava vẫn hợp tác với Tào Văn Hoài, tôi sẽ dùng đoạn video này uy hϊế͙p͙ họ, để tiếp tục tranh giành dự án đó.”

Tôi vừa nói dứt lời, các lãnh đạo cấp cao của công ty ở phía đối diện đều cau mày, sau đó lại thầm thì bàn tán gì đó.

——————–



Chương 84: Lời thật lòng



Chương 84: Lời thật lòng

Trương Nghị Lâm cười lạnh: “Phương Dương, cậu có thể nghĩ đến thủ đoạn thấp hèn như vậy, đủ thấy đạo đức và nhân phẩm của cậu thật sự có vấn đề.”

“Ha ha, phó giám đốc Trương nói câu này có vẻ hơi trẻ con rồi. Tục ngữ có câu thương trường như chiến trường, tôi cố gắng hết sức, không từ một thủ đoạn nào để giành dự án về cho công ty, sao qua lời nói của ông lại khó nghe vậy? Huống chi, là Tào Văn Hoài vu oan cho tôi cấu kết với côn đồ địa phương trước, Alava biết rõ rành rành nhưng lại không vạch mặt gã, vậy thì việc gì tôi phải làm chính nhân quân tử.”

Nghe thấy tôi nói vậy, mặt Trương Nghị Lâm hơi biến sắc, hiển nhiên ông ta đang rất tức giận với câu nói “hơi trẻ con” của tôi, nhưng lại không tiện nổi giận.

Các lãnh đạo cấp cao khác đều có biểu cảm khác nhau, người thì cúi đầu nín cười, người thì cũng có vẻ không vui giống Trương Nghị Lâm.

Chu Bỉnh Khôn thì nhìn tôi chằm chằm như có điều suy ngẫm.

Trương Nghị Lâm lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng hỏi tiếp: “Phương Dương, thế tôi hỏi cậu, dự án đã giành được rồi, tại sao cậu vẫn công khai đoạn clip đó? Chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy sẽ gây tổn hại đến hình tượng của khách hàng, và rất có khả năng điều này sẽ khiến họ hủy hợp tác với công ty chúng ta hay sao? Nếu sự việc phát triển tới mức đó, cậu có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

Tôi hờ hững đáp: “Phó giám đốc Trương, tôi sửa lại một chút, người đăng clip lên mạng không phải là tôi, mà là Cung Chính Văn. Người này thì các ông đều biết, đó chính là phó tổng giám đốc của phòng kinh doanh tài chính của tập đoàn.”

Nghe thấy tên của Cung Chính Văn, sắc mặt của các vị lãnh đạo cấp cao ngồi phía đối diện tôi đều không được tự nhiên cho lắm, hiển nhiên họ đều biết người tên là Cung Chính Văn này.

Tôi nói tiếp: “Clip là Cung Chính Văn mua chuộc người thuê chung nhà với tôi, để họ sao một bản từ điện thoại của tôi. Vì tôi với anh ta có xích mích, nên anh ta rất muốn…”

Trương Nghị Lâm đột nhiên cắt ngang lời tôi: “Phương Dương, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu có bằng chứng thực chất có thể chứng minh những lời cậu nói là thật không?”

Chu Bỉnh Khôn luôn không nói gì cũng chen lời: “Phương Dương, tôi hỏi cậu một chuyện, sao cậu lại có xích mích với Cung Chính Văn?”

Tôi không vội trả lời ngay, mà ngoảnh sang nhìn Bạch Vi.

Bạch Vi cau mày, lắc đầu một cách kín đáo.

Rõ ràng cô ta không muốn tôi nói ra, dù mọi người ở đây đã nghe nói từ lâu, mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn không thể giấu được họ.

Nhưng tôi chỉ mỉm cười với cô ta, nói: “Vì tôi với anh ta là tình địch, tôi thích giám đốc Bạch và Cung Chính Văn cũng vậy.”

Sắc mặt của mọi người trong phòng họp càng trở nên mất tự nhiên hơn, Bạch Vi nghiêm mặt, có vẻ không vui, nhưng gò má lại hơi phiếm hồng.

Tôi nói tiếp: “Cung Chính Văn từng nói sẽ đưa cho tôi hai triệu để tôi rút lui, nhưng tôi đã từ chối. Vì tôi thích giám đốc Bạch, cô ấy là báu vật vô giá, không thể dùng tiền bạc để đong đếm được, vì thế mà Cung Chính Văn đã ôm hận trong lòng với tôi. Khi còn ở Chiêng May, anh ta còn đút lót cảnh sát khu vực, để họ bắt tôi vào đồn, nhưng cuối cùng lại không đạt được mục đích.”

“Mấy hôm trước, anh ta còn uy hϊế͙p͙ tôi, bảo nếu tôi không rút lui thì anh ta sẽ xử tôi đến chết. Tôi vẫn từ chối, vì tôi có thể trả giá bằng mọi thứ vì giám đốc Bạch, kể cả tính mạng.”

Nghe đến đây, ngoài Trương Nghị Lâm, các lãnh đạo cấp cao khác đều không bình tĩnh được nữa, ai nấy đều cúi đầu hoặc giả vờ xoa trán, dụi mắt, nói chung đều đang nhịn cười.

Đến Chu Bỉnh Khôn cũng sờ mũi để che giấu ý cười trêи môi.

Mặt Bạch Vi đỏ lên, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận lườm tôi.

“Giám đốc Bạch, lời tôi nói đều là thật lòng.” Tôi lại bổ sung thêm một câu.

“Anh đừng nói nhăng nói cuội nữa!” Bạch Vi tức tối đứng dậy lườm tôi.

Chu Bỉnh Khôn vội xua tay hòa giải: “Được rồi được rồi, công ty không khuyến khích chuyện yêu đương tại nơi làm việc. Chuyện này cho qua, nói và chủ đề chính đi. Phương Dương, cậu nói tiếp đi, nhưng không được nhắc đến mấy chuyện không liên quan như vừa nãy nữa.”

Tôi gật đầu, không nhìn Bạch Vi nữa, bắt đầu kể đến chuyện tối qua Ngô Thừa Chí đã mượn máy tôi để gọi điện như thế nào.

Lúc này, chiếc điện thoại để trêи bàn của Bạch Vi đột nhiên rung lên, cô ta cầm lấy máy, nói: “Tôi đi nghe điện thoại”, sau đó đi ra khỏi phòng họp.

Hình như sau khi lại bị tôi bày tỏ trước mặt nhiều người, cô ta không nán lại thêm được nữa nên mượn cái cớ này bỏ đi ngay.

Tôi nói xong, Trương Nghị Lâm lại hỏi tôi có chứng cứ hay không. Đương nhiên là tôi không có chứng cứ, chỉ có thể nói rằng Ngô Thừa Chí đã chuồn từ lâu rồi, chỉ có một người thuê chung nhà khác của tôi nhìn thấy Ngô Thừa Chí sao chép clip thôi.

Trương Nghị Lâm cứ nhằm vào việc không có bằng chứng này để hỏi và phản bác lại tôi liên tục, như thể không muốn để tôi có bất kỳ cơ hội trở mình nào.

Sự thật đúng là vậy, tôi không thể đưa ra bằng chứng nào được.

Sau một hồi tranh luận, Trương Nghị Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Là người phụ trách hành chính của bộ phận nhân sự kiêm bổ nhiệm và miễn nhiệm, sáng nay, tôi đã đưa ra quyết định đuổi việc Phương Dương, đồng thời xuất trình biên bản hủy hợp đồng lao động. Nhưng giám đốc Bạch của bộ phận tiêu thụ không ký tên đồng ý. Trong tình huống bất đắc dĩ, tôi mới phải tổ chức cuộc họp này. Mục đích chỉ có một, công ty chúng ta không thể chứa chấp một người có phẩm chất không đứng đắn và bại hoại như Phương Dương.”

“Bây giờ, tôi đề nghị trực tiếp vượt quyền bộ phận của giám đốc Bạch, đuổi việc Phương Dương, dùng cách bỏ phiếu để quyết định. Nếu mọi người đồng ý, mời giơ tay biểu quyết.”

Nói rồi, Trương Nghị Lâm giơ tay lên đầu tiên, một sếp nữ bên cạnh ông ta cũng giơ tay lên theo.

Sau đó, những người khác liếc mắt nhìn nhau một lúc, cũng lần lượt giơ tay. Trong sáu người, chỉ có Chu Bỉnh Khôn và một lãnh đạo khá cao tuổi khác là chưa giơ tay.

Bốn đấu hai, hay thậm chí là bốn đấu một. Vì Chu Bỉnh Khôn là tổng giám đốc, nên thường sẽ không trực tiếp tỏ thái độ, mà sẽ nhìn thái độ của cấp dưới để quyết định.

Xem ra Trương Nghị Lâm thắng rồi, tôi vẫn phải rời đi thôi.

Khi Trương Nghị Lâm vừa định lên tiếng như đang lạnh lùng liếc nhìn tôi, cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra, Bạch Vi đi vào, theo sau cô ta còn có một cô gái rất xinh đẹp, đó chính là Chung Lâm.

“Chung Lâm? Sao cô lại đến đây?” Tôi vô thức buột miệng hỏi.

Đối diện với tình cảnh này, Chung Lâm có vẻ hơi căng thẳng. Đầu tiên, cô ấy lịch sự gật đầu chào hỏi với đám Chu Bỉnh Khôn, sau đó mới lên tiếng: “Tôi lo anh bị đuổi, nên mới đến đây. Dẫu sao, tối hôm đó anh cũng đã cứu tôi, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.”

Nói đến đây, Chung Lâm đột nhiên lấy điện thoại ra, chĩa màn hình về phía tôi, nói: “Phương Dương, đây có phải là người giàu có mà anh đắc tội đó không?”

Tôi ngẩn ra, híp mắt nhìn không rõ, Chung Lâm vội bước tới đưa điện thoại cho tôi.

Trêи màn hình điện thoại có một bức ảnh, một chiếc Maserati có đuôi biển số xe là ba số tám, có bốn người đứng cạnh chiếc xe, một bên là Cung Chính Văn và tài xế của hắn ta, bên còn lại là Ngô Thừa Chí và Chu Miểu.

Tôi lại ngẩn ra: “Chung Lâm, sao cô lại có bức ảnh này?”

“Tôi đã bảo tôi quen đồng nghiệp của họ mà. Trưa nay, sau khi anh ra ngoài ăn cơm, tôi đã gọi cho người bạn đó, hỏi Ngô Thừa Chí và Chu Miểu có từ chức không, tiện thể kể chuyện của anh luôn. Ai ngờ, bạn tôi nói hôm kia khi tan làm, cô ấy nhìn thấy Ngô Thừa Chí và Chu Miểu đang nói chuyện với một người lái xe sang ở dưới công ty. Sau đó, thấy biển số xe đẹp quá nên cô ấy mới tiện tay chụp ảnh lại.”

——————–



Chương 85: Khó kiềm chế cảm xúc



Chương 85: Khó kiềm chế cảm xúc

“Sau khi nhìn thấy tấm ảnh cô ấy gửi tới, tôi đã chạy ngay đến đây. Anh xem có phải là người giàu có mà anh nói không?”

Tôi sững người nghe Chung Lâm nói hết, sau đó không nhịn được cười.

“Phương Dương, sao thế? Không phải là anh ta à?” Chung Lâm hơi hồi hộp hỏi.

“Là anh ta, chính là người này. Chung Lâm, lần này thật sự rất cám ơn cô.”

Tôi phấn khích muốn vỗ vai cô ấy, nhưng nghĩ lại không phù hợp cho lắm, nên chỉ mỉm cười nhìn cô đầy cảm kϊƈɦ. Sau đó tôi giơ điện thoại lên, nhìn các lãnh đạo cấp cao của công ty đang ngồi ở đối diện, nói: “Thưa phó giám đốc Trương và các vị lãnh đạo, chứng cứ mà các vị muốn ở đây. Người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với Cung Chính Văn ở trong ảnh chính là người thuê nhà chung đã lấy cắp video của tôi, anh ta tên là Ngô Thừa Chí.”

Tôi lại chỉ vào Chung Lâm, nói tiếp: “Đây cũng là người thuê chung nhà với tôi, tên là Chung Lâm. Tối hôm qua, cô ấy tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí sao chép video từ điện thoại của tôi, cô ấy có thể làm chứng.”

Nói xong, tôi đặt điện thoại lên bàn hội nghị, đẩy thẳng tới trước mặt Chu Bỉnh Khôn.

Chu Bỉnh Khôn cầm lấy điện thoại, Trương Nghị Lâm ở bên cạnh ông ta vội ghé đầu sang, mặt nhanh chóng biến sắc.

Chu Bỉnh Khôn nhìn một lúc, sau đó giơ điện thoại lên hỏi Chung Lâm: “Cô Chung, người đàn ông có vóc dáng cao to ở trong ảnh thật sự là người thuê chung nhà với cô và Phương Dương sao?”

“Phải.” Chung Lâm gật đầu một cách rất chắc chắn: “Anh ta là Ngô Thừa Chí, người bên cạnh là bạn gái của anh ta, tên Chu Miểu, cũng là người thuê chung nhà với chúng tôi. Chúng tôi cùng thuê chung nhà.”

“Được rồi, cám ơn cô, vậy cô có thể kể những gì cô đã nhìn thấy cho chúng tôi nghe không?”

Chu Bỉnh Khôn vừa nói một cách thân thiện, vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh xem.

Chung Lâm bắt đầu kể lại chuyện tối hôm qua cô ấy đã nhìn thấy Ngô Thừa Chí dùng điện thoại của tôi để copy clip như thế nào và sáng hôm sau đã nhìn thấy hắn ta cùng Chu Miểu vội vàng dọn đồ rời đi ra sao.

Đợi cô ấy kể xong, Chu Bỉnh Khôn cười híp mắt đẩy điện thoại trả lại, nói: “Cô Chung, vô cùng cám ơn cô.”

“Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm. Phương Dương là người tốt, mấy ngày trước tôi gặp người xấu, là anh ấy đã đứng ra giúp tôi, cho nên mong các anh đừng sa thải anh ấy được không?”

Chu Bỉnh Khôn vẫn cười hòa nhã: “Chuyện này đến đây coi như đã lộ chân tướng rồi, cơ bản có thể phán đoán video đó không phải do Phương Dương đăng tải. Thế nhưng, cậu ta không xóa cũng không giữ kỹ đoạn video đó mới để chuyện này xảy ra, cậu ta vẫn có một phần trách nhiệm.”

Nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn ngoảnh sang đối mặt với tôi, nghiêm túc nói: “Phương Dương, chắc hẳn cậu hiểu rất rõ chuyện này có thể tạo ra ảnh hưởng thế nào. Chuyện là do cậu gây ra, cậu phải có trách nhiệm xử lý cho ổn thỏa. Bây giờ nhiệm vụ của cậu là mau chóng bay đến Chiêng May, đợi đến khi sự việc kết thúc, công ty sẽ căn cứ vào tình hình sau cùng mà đưa ra quyết định xử phạt cậu.”

Tôi cũng nghiêm túc gật đầu: “Tổng giám đốc Chu yên tâm, tôi đã mua vé máy bay rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng.”

“Được, tan họp.”

Nói xong, Chu Bỉnh Khôn xoay người rời khỏi phòng họp.

Những người khác cũng lục tục theo sau, Trương Nghị Lâm sa sầm mặt, lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.

“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Bạch Vi nghiêm mặt bỏ lại một câu, sau đó cũng đi ra khỏi phòng họp.

Tôi khẽ thở phào một hơi, trịnh trọng nói “cám ơn” với Chung Lâm.

“Không cần khách khí, chuyện tôi nên làm thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa, tôi phải đi đây. Lãnh đạo công ty các anh hình như không dễ nói chuyện cho lắm, tôi vẫn thấy hơi sợ đây này. Nhất là cái vị giám đốc Bạch kia, trông rõ xinh, mà có vẻ hung dữ quá.”

“Được, tôi tiễn cô, đợi khi nào đi công tác về, tôi sẽ mời cô một bữa.”

“Nấu cho tôi ăn là được rồi, món ăn anh nấu thật sự rất ngon.”

“Ha ha, được.”

Tôi tiễn Chung Lâm xuống đến tầng dưới của công ty, nhìn cô ấy đi xa rồi mới xoay người lên lầu.

Chỉ cần đi chân thành nhận lỗi với Avala để ông ta không hủy bỏ hợp đồng, vậy thì chắc chắn tôi vẫn có thể giữ được việc làm, cùng lắm là ra thông báo phê bình gì đó hoặc là trừ tiền thưởng là xong.

Chu Bỉnh Khôn vẫn rất khôn khéo, lúc trước không có chứng cứ thì ông ấy không tỏ thái độ gì, nên không đắc tội với bên nào. Khi vừa có chứng cứ một cái, là ông ấy lập tức đứng về phía Bạch Vi ngay. Làm như vậy, ông ta sẽ không đắc tội với bên nào, cũng không thể coi là đối đầu với Cung Chính Văn, bởi vì chứng cứ ở ngay đó.

Cung Chính Văn thật sự sẽ tức đến ói máu mất, hắn ta bỏ ra cả đống tiền ở Chiêng May mà không xử lý được tôi, về đây lại tốn thêm năm trăm nghìn tệ kết quả vẫn công cốc, không được lợi gì.

Tôi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt khi hắn ta nhận được thông tin này.

Trở lại công ty, tôi gõ cửa phòng làm việc của Bạch Vi.

“Giám đốc Bạch, cô tìm tôi à?” Tôi đi đến trước bàn làm việc của cô ta, hỏi.

Bạch Vi ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn tôi, nói: “Tôi đã bảo là đừng nói những lời đó trước mặt người khác rồi cơ mà.”

Tôi có chút không hiểu: “Giám đốc Bạch nói đến những câu nào cơ?”

“Còn câu nào nữa? Chính là mấy câu… mồm mép tép nhảy kiểu như bày tỏ đó.”

“Ồ, nhưng vừa rồi tôi không bày tỏ, chỉ là kể lại mâu thuẫn giữa mình và Cung Chính Văn, đồng thời tỏ rõ lập trường và nguyên tắc không khuất phục trước quyền thế của mình thôi mà.”

“Anh còn giảo biện nữa!” Bạch Vi tỏ ra giận dữ, tiếp đó lại lạnh lùng nói: “Phương Dương, mấy câu đó của anh lừa cô gái như ban nãy còn được, nhưng không có tác dụng với tôi đâu, tôi biết những lời anh nói ở cầu thang lúc sáng là có ý gì.”

“Anh hận tôi, bởi vì tôi hại anh phải ngồi tù, hại anh đánh mất Lâm Lạc Thủy. Cho nên anh cố ý theo đuổi tôi, muốn khiến tôi yêu anh rồi sau đó sẽ vứt bỏ tôi, dùng cách tàn nhẫn như thế để báo thù tôi, tôi nói không sai chứ?”

“Bất kể là lúc nấu canh gừng táo đỏ cho tôi, xoa bóp cho tôi, dẫn tôi đi chơi ở Chiêng May, hay là lúc về đây nấu cơm, mua hoa cho tôi, tất cả đều là để trả thù tôi có đúng không?”

Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vi, tôi thấy hơi buồn. Cô ta thật sự đã tức giận và không còn muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ với tôi nữa.

Có lẽ đối với cô ta mà nói, mối quan hệ này rất không thực tế, thậm chí là rất ấu trĩ.

Lúc sáng ở chỗ cầu thang, tôi đã nói thẳng ra rằng mình không quan tâm đến công việc này, sở dĩ tôi ở lại là muốn tán tỉnh và trả thủ cô ta.

Mặc dù tôi không nói tiếp nhưng Bạch Vi hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Cô ta biết tôi hận cô ta.

Quả thật tôi cũng đã từng hận cô ta. Sau khi ra tù, nhìn thấy Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài thân mật ngọt ngào, tôi vô cùng hận cô ta, luôn cho rằng tất cả đều là do cô ta ban tặng.

Nhưng hình như từ lâu tôi đã không còn hận cô ta nữa.

Dù tôi ngồi tù đúng là do cô ta hại, dù cô ta còn hại tôi phải vào nơi tạm giam mấy ngày, nhưng không biết vì sao từ sau những ngày ở Chiêng May, hình như tôi không còn hận cô ta nữa.

Nhất là sáng nay sau khi nghe được những lời đó của Lâm Lạc Thủy, tôi biết chính mình đã từng bước đẩy Lâm Lạc Thủy về phía Tào Văn Hoài. Cho dù tôi không ngồi tù, cô ấy cũng sẽ rời xa tôi.

Cho nên, tôi càng hận chính mình hơn.

Lúc ở chỗ cầu thang, tôi nói những lời đó với Bạch Vi là vì khi ấy tôi rất đau lòng, giống như có thứ gì đó nghẹn nơi lồng ngực, rất khó chịu, cuối cùng không thể kiềm chế cảm xúc mà phát tiết ra vậy thôi.

Nhưng sau khi phát tiết xong rồi, người tôi như bị rút hết sạch không khí một cách đột ngột, có chút ngỡ ngàng và luống cuống.

——————–



Chương 86: Tôi đã không còn hận cô nữa



Chương 86: Tôi đã không còn hận cô nữa

Tôi từng lấy việc báo thù Bạch Vi để làm mục tiêu, nó khiến tôi có được động lực, biết mình nên làm gì và nên làm như thế nào.

Nhưng sau khi trút giận xong, tôi nhận ra mình đã mất đi mục tiêu, thậm chí không tìm được ý nghĩa để mình tồn tại nữa.

Dường như ở bên cạnh Bạch Vi không còn ý nghĩa gì nữa.

Những có lẽ tôi đã thích cô ta mất rồi.

Không biết là do tôi mê mẩn cái vẻ đẹp của cô ta hay tôi thực sự đã động lòng, hoặc cũng có thể là cả hai.

Vậy nên, thật ra tôi không muốn đi.

Hơn nữa, chuyện do mình gây ra thì phải tự mình giải quyết, đây là trách nhiệm mà một người đàn ông nên có.

Vậy nên tôi đành phải mặt dày ở lại thêm vài ngày, đợi xử lý xong chuyện này… Tốt nhất là tôi vẫn nên đi thôi.

Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu cười, nói với Bạch Vi vẫn đang còn vô cùng tức giận: “Giám đốc Bạch, nói thật là… Trước đây, tôi đã nghĩ như vậy, quả thật là muốn trả thù cô và cả Cung Chính Văn. Nhưng bây giờ tôi đã không còn hận cô nữa, cũng không định làm gì cô, chúng ta chẳng còn ai nợ ai nữa.

“Cô yên tâm, tôi đã nói, đợi xử lý xong chuyện video, tôi sẽ đi, sau này sẽ không quấn lấy cô nữa, càng không nói những lời cô không thích nghe, ừm…cứ vậy đi.”

“Đúng rồi, có chuyện này mà tôi quên không nói với cô, cô có thể nghĩ cách niêm phong hoặc tốt nhất là xóa đoạn ghi âm lúc họp khi nãy không? Còn cả dư luận trong công ty, cô có thể nghĩ cách trấn áp nó xuống được không?”

Vẻ mặt của Bạch Vi đã dịu hơn nhiều, cô ta gật đầu: “Ừm, tôi sẽ xử lý đoạn ghi âm cuộc họp, tổng giám đốc Chu cũng sẽ nghĩ cách khống chế dư luận.”

“Cảm ơn, vậy… không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”

Tôi đứng tại chỗ, đợi thêm vài ba phút, thấy cô ta không có chuyện gì cần nói thì quay người bước ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau đó quay đầu nhìn bình hoa hồng vẫn còn tươi, nói: “Xin lỗi, lúc trước tôi vứt hoa giả của cô đi! Đợi tôi đi Xiêng La về sẽ mua một bó khác, vậy thì sẽ không sợ hoa tươi bị tàn nữa.”

Bạch Vi không trả lời, cũng không nhìn tôi, chỉ cúi đầu, sắc mặt dường như có chút ngỡ ngàng, thậm chí như có phần mất mát.

Có lẽ cô ta đã từng có chút xíu động lòng với tôi nên mới cảm thấy mất mát.

Cũng có thể vì cô ta sắp mất đi một tay trợ lý không từ thủ đoạn để giúp đỡ, thậm chí là nấu canh gừng táo đỏ cho cô ta, cõ lẽ là như vậy.

Tôi vẫn còn nhớ lúc ở chỗ cầu thang, sau khi nghe thấy tôi nói chỉ muốn trả thù, ánh mắt của cô ta có chút khó tin và thất vọng.

Tôi không biết vì sao cô ta lại thất vọng, có thể vì tôi không thật lòng đối với cô ta.

Cũng có thể do tôi không để ý đến công việc này, không quan tâm đơn hàng của BTT, cô ta cảm thấy tôi không có lòng cầu tiến, cảm thấy thất vọng khi tôi lôi sự nghiệp và công việc ra làm trò đùa.

Chắc là như vậy!

Dù sao tôi cũng không đoán ra, cũng không muốn đau đầu suy nghĩ chuyện về chết tiệt này.

Rời khỏi phòng làm việc của Bạch Vi, tôi rất bình tĩnh làm việc.

Gần bốn giờ, Bạch Vi đi ra khỏi phòng làm việc, mặt không biểu cảm, nói: “Bây giờ anh có thể tan làm rồi, về thu dọn hành lý đi, đừng để lỡ chuyến bay.”

Tôi nhấc chiếc balo ở dưới chân lên, nói: “Đã dọn xong cả rồi, lát nữa tôi sẽ đi thẳng từ công ty tới sân bay.”

“Vậy anh tự chú ý thời gian.”

Dứt lời, Bạch Vi đi thẳng vào hành lang mà mắt không thèm liếc lấy một cái.

Sau khi tôi dọn dẹp xong bàn làm việc, nhìn thời gian một chút, thấy vẫn còn sớm, nên rút điện thoại ra gọi cho Đàm Hữu Ngân.

Năm lên cấp hai, tôi từ nông thôn lên thị trấn đi học, quen được hai người bạn rất tốt, một người là Từ Triết, người còn lại là Đàm Hữu Ngân, lên cấp ba chúng tôi lại học cùng trường. Trong một đám bạn học, cho đến tận bây giờ chỉ có bọn họ là vẫn còn liên lạc với tôi, lúc tôi vào tù, cũng chỉ có bọn họ tới thăm.

Sau này, tôi và Từ Triết thi hai trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học thì hẹn nhau đến Thịnh Hải phát triển, chỉ có Đàm Hữu Ngân ở lại Quế Ninh. Bởi vì năm học lớp 12, bố của cậu ta gặp chuyện không may nên đã qua đời.

Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Đàm Hữu Ngân. Sau khi bố cậu ta xuất ngũ thì trở thành một trong số những người đi biển sớm, vận chuyển hàng hóa kiếm được không ít tiền. Sau này, ông ấy vay ngân hàng một khoản tiền, mua hơn mười chiếc xe buýt, thành lập ra công ty vận tải đầu tiên ở thị trấn bọn tôi.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ, không có trợ cấp tài chính cũng không có thu nhập từ việc quảng cáo như bây giờ, cộng thêm việc bị bao vây, đập phá do vi phạm đến lợi ích của mấy loại mô hình như xe ba bánh, xe bánh mì, xe khách,… Công ty xe buýt của bố Đàm Hữu Ngân luôn rơi vào tình trạng thua lỗ.

Vào một ngày năm lớp 12, bố cậu ta đột nhiên qua đời do trúng độc khí ga, ngân hàng và các chủ nợ dồn dập kéo tới.

Đàm Hữu Ngân từng là người giàu nhất bên cạnh tôi, còn nhớ khi tốt nghiệp cấp 2, câu ấy đưa bọn tôi đến sàn nhảy hàng đầu của thị trấn để chơi.

Mỗi người chỉ uống khoảng một, hai chai bia đã say khướt, sau đó mắt cậu ta lờ đờ, rút ra một xấp tiền mà ông già đưa cho, phát cho mỗi người một tờ.

Nhưng sau khi bố cậu ta qua đời, không ai dám tiếp quản công ty xe buýt, mẹ cậu ta cũng không thể nào vực dậy được, cuối cùng toàn bộ tài sản trong nhà và công ty đều bị đóng băng, không lâu sau bị đem ra bán đấu giá để trả nợ.

Sau một đêm, Đàm Hữu Ngân và mẹ cậu ta chẳng còn gì trong tay, đến cả chỗ ở cũng không có.

Mùa thu năm đó, mẹ cậu ta mượn họ hàng ba nghìn tệ, đến Quảng Đông, mở một quán ăn đêm nhỏ ở bên đường đối diện với hãng điện tử, xào bún, bán đồ nướng, cho đến khi địa phương triển khai lập lại an ninh trật tự trong thành phố, không thể nào mở quán ăn đêm được nữa.

Mấy năm đó, Đàm Hữu Ngân và mẹ gom được kha khá tiền, sau đó quay lại quê nhà ở thị trấn, mua một căn hộ trong tòa chung cư chỉ có vài tầng, lúc này mới lại có được một căn nhà.

Trong khoảng thời gian đó, chị của cậu ta cũng được làm giáo viên rồi gả cho một cảnh sát làm ở đồn công an, cuối cùng cuộc sống cũng tươi sáng hơn.

Khi học đại học, nghỉ hè mỗi năm, tôi đều đến Quảng Đông thăm cậu ta, giúp nướng đồ, đợi sau khi công nhân của xưởng điện tử trở về nghỉ ngơi, cùng cậu ta uống rượu, nói chuyện trêи phố đêm.

Có một lần tôi nhắc đến chuyện bố cậu ta, cậu ta đều lắc đầu, nói bố mình có một người bạn cũ làm trong hệ thống công an tỉnh, đích thân dẫn theo mấy người công an điều tra lâu năm tới điều tra rất lâu, kết luận cuối cùng là chết ngoài ý muốn.

Từ đó về sau, chúng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Sau khi quay lại, Đàm Hữu Ngân từng thử khởi nghiệp nhưng thất bại, còn vì chuyện này mà chia tay với cô bạn gái đã quen lâu năm.

Khi ấy, tôi làm việc ở Thịnh Hải, dần dần có chút khởi sắc, từng khuyên cậu ta đến Thịnh Hải để phát triển, nhưng cậu bạn này từ chối, nói rằng mình vẫn muốn thử xem sao.

Tôi biết, cậu ta muốn tìm lại một vài thứ, muốn chứng minh cái tên mà bố cậu ta đặt cho.

Nhưng trước tình hình cả xã hội đều đang vô cùng khó khăn, một người chưa học đại học, không có quan hệ, không có vốn, muốn khởi nghiệp là chuyện rất khó.

Dòng đời xô đẩy, bây giờ cậu ta nhận chăm trẻ trong thị trấn, bởi vì người bình thường không được mang theo trẻ đi làm, cậu ta không thuê được người, chỉ đành cùng với mẹ chăm ba, bốn mươi đứa trẻ, không dám nhận nhiều bởi vì không trông nom hết được, chăm trẻ buổi trưa với chăm thêm vào đứa cả ngày nữa, một tháng cũng kiếm được vài nghìn tệ, cũng coi như là một khoản thu nhập khá khẩm ở đó.

Chỉ có điều, sự hăng hái của cậu ta bị đám nhóc làm cho mai một đi rồi.

——————–



Chương 87: Vu oan giá họa



Chương 87: Vu oan giá họa

Tôi rất thuộc số điện thoại của cậu ta, không cần phải tìm tên, bấm luôn số vào rồi gọi.

Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giống như mọi khi, cậu ta chào hỏi tôi với cái giọng chậm rãi “Vẫn ổn chứ?”

Tôi cười nói: “Cũng tạm, mấy ngày trước kiếm được một đơn hàng, làm vài chục nghìn tệ tiền hoa hồng nhưng sắp bị đuổi việc rồi.”

“Sao thế?”

“Bị người ta hại.”

Tôi kể ngắn gọn chuyện tranh chấp giữa mình với Cung Chính Văn cùng với những việc xảy ra mấy ngày trước cho cậu ta nghe.

Tôi vẫn luôn cảm thấy nói chuyện với Đàm Hữu Ngân là thoải mái nhất, bởi vì cậu ta cũng có chút máu côn đồ. Đầu thế kỷ 21, những người bán đồ ăn khuya bên đường ở Quảng Đông khó tránh khỏi việc chạm trán với những đứa lưu manh, cũng khó tránh khỏi việc thỉnh thoảng đánh nhau một trận, thậm chí còn chém vài người.

Nghe tôi nói hết, Đàm Hữu Ngân im lặng một lúc rồi hỏi: “Định làm thế nào?”

“Giúp tôi điều tra chút tên Ngô Thừa Chí và Chu Miểu, xử hai kẻ dễ ‘chơi’ này trước đã.”

“Ừm, lát nữa gửi tên và số điện thoại của bọn chúng qua là được rồi.”

“Cậu tra ra được thì đừng vội kinh động bọn chúng, tối nay tôi còn đi Xiêng La, có thể hai ba ngày nữa mới quay lại, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu uống vài ly rồi nói sau”.

“Được, qua bên đó mà gặp được mấy người chuyển giới thì chụp cho tôi mấy tấm ảnh.”

“Không phải trêи mạng có cả đống à?”

“Tôi muốn xem ảnh phần bên dưới, muốn xem xem bọn họ phẫu thuật xong thì bên dưới trông ra sao.”

“Phắn.”

Đàm Hữu Ngân cười hề hề vài tiếng, sau đấy đổi chủ đề: “Sau khi bị đuổi việc, có dự định gì không?”

Tôi nghĩ một lúc: “Tạm thời chưa có, có thể sẽ tiếp tục tìm công việc.”

“Có từng nghĩ là tự mình lập nghiệp không?”

Tôi cười nói: “Cậu vẫn chưa từ bỏ à?”

“Người còn chưa chết, lòng sao chết được?”

“He he, cậu giỏi rồi, tôi thì… Tạm thời chưa nghĩ kỹ, bởi vì bây giờ tự mình làm ăn quả thực rất khó, nhưng nếu như có được mối ngon thì sẽ làm. Cậu hỏi tôi chuyện này, có phải là có mối ngon nào không?”

“Không.”

“Không có mối ngon thì cậu làm bằng niềm tin à.”

“Chẳng phải là hỏi cậu xem cậu có mối ngon nào không mà.”

“Đúng rồi, còn nhớ trước đây tôi từng kể quen được một tên buôn lậu khi còn trong tù không?”

“Nhớ, sao thế?”

“Thằng cha đó rất giàu, hơn nữa có một thế lực nhất định ở Đông Nam Á, không lâu trước anh ta gọi tôi tới giúp, nói là làm ăn buôn bán chân chính nhưng tôi không đồng ý.”

“Cũng đúng, không nhất thiết phải đi vào cái ngành đó, đến khi muốn ra cũng khó.”

“Được rồi, tôi phải đi ra sân bay để kịp chuyến đây, không nói chuyện với cậu nữa.”

“Đi đi. Nhớ chụp cho tôi mấy tấm ảnh đấy.”

Tôi chẳng thèm đáp lời cậu ta, thẳng tay cúp điện thoại. Sau khi gửi tên và số điện thoại của Ngô Thừa Chí và Chu Miểu cho cậu ta, tôi khoác balo rồi rời khỏi công ty, bắt xe đi đến sân bay.

Trêи đường, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của Shadi gọi tới từ Xiêng La, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói sốt sắng: “Dương, có phải cậu quay phim cuộc gặp gỡ của ngài Alava và Tào Văn Hoài ở quán bar đồng tính không?”

Lòng tôi nặng trĩu, quả nhiên đoạn phim đã bị Cung Chính Văn truyền đến Xiêng La rồi.

Vì muốn làm lớn chuyện này, hắn ta nhất định sẽ làm thế. Nếu đã có thể đâm sau lưng Tào Văn Hoài, đương nhiên hắn ta sẽ không để tâm đến cảm xúc của Alava, huống hồ hắn ta và Alava không hề quen biết.

“Dương, sao cậu không nói gì cả?” Thấy tôi không nói chuyện, Shadi lại hỏi.

Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có phải đoạn phim đó đã lan truyền trêи mạng bên đó rồi truyền khắp công ty các anh?”

Trong phút chốc, giọng điệu của Shadi trở nên lạnh lùng: “Dương, tôi hy vọng cậu trả lời câu hỏi của tôi trước. Đoạn phim là do cậu quay đúng không? Có phải cậu công khai nó không? Sao cậu lại làm thế? Lẽ nào cậu không biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của ông Alava sao?

Tôi có chút bất lực: “Shadi, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức đó sao? Chuyện này chẳng có chút lợi gì cho tôi mà chỉ có bất lợi mà thôi. Sao tôi có thể quay đoạn phim đó rồi công khai được chứ, thủ phạm đằng sau là người khác, có người cố ý vu oan giá họa cho tôi.”

Tôi không thừa nhận, cũng không nói chuyện tranh chấp giữa mình với Cung Chính Văn cho anh ta biết, bởi vì tôi đã có được ý tưởng đại khái để giải quyết vấn đề rồi, càng ít người biết sự thật càng tốt.

Bao gồm cả Shadi. Tôi không bao giờ tin tưởng 100% vào tình bạn xã giao kiểu này. Mặc dù anh ta không có ác ý gì với tôi, thậm chí chỉ có ý tốt nhưng với chuyện này thì có thể giấu vẫn cứ giấu, cho dù quan hệ bạn bè của chúng tôi rạn nứt do chuyện này.

Nghe tôi nói xong, Shadi trầm ngâm một lúc, sau đó bất lực thở dài một hơi, nói: “Dương, tôi không biết có nên tin cậu không, tôi chỉ biết rằng chuyện này có liên quan đến cậu. Bây giờ, đoạn phim kia đã truyền khắp công ty bọn họ rồi, dường như tất cả mọi người đều biết Alava là gay.

“Càng nghiêm trọng hơn là có tin đồn là ông ấy đòi Tào Văn Hoài trao đổi bằng thể xác, đạt được rồi lại không hợp tác với đối phương mà lại…”

Nói đến đây, Shadi có hơi do dự, cuối cùng lại thở dài một hơi, không nói tiếp nữa.

Tôi không nhịn được mà hỏi đến cùng: “Phần sau của lời đồn đó là gì?”

“Dương, những lời đồn đó có chút khó nghe.”

“Không sao, Shadi, anh nên biết khả năng chịu đựng tâm lý của tôi rất tốt, tôi muốn biết chuyện này đã phát triển đến mức nào rồi, chuyện này sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề. Tối nay tôi sẽ bay tới Chiêng May.”

Shadi lại do dự một lúc, sau đó nói nhỏ: “Có người nói, Alava chiếm được thể xác của Tào Văn Hoài rồi nhưng không hợp tác với hắn là vì cậu cũng đề ra cách phục vụ giống thế, hơn nữa ông ấy lại thích cậu hơn nên cuối cùng công ty chúng tôi mới hợp tác với cậu.”

Nghe thấy lời nói của Shadi, tôi không khỏi bật cười, Cung Chính Văn đúng là không biết xấu hổ, mấy tin đồn nhảm này cũng bịa ra được.

Nếu như hắn ta chỉ công khai đoạn phim để mọi người biết Alava là gay, sức ảnh hưởng cũng sẽ không lớn, bởi vì nước Thái có không ít gay, người trong nước chẳng lấy gì làm lạ nữa.

Tuy nhiên, nếu như kéo thêm cả chuyện hối lộ bằng tình ɖu͙ƈ, nhất là với Tào Văn Hoài trước, sau đó đến tôi thì tính chất sẽ khác hẳn, chuyện này sẽ trở thành một vụ bê bối, thậm chí đã lên đến mức phạm tội chức vụ.

Alava chỉ là giám đốc điều hành của tập đoàn BTT, không phải là người có quyền cao nhất. Nếu như hội đồng quản trị của tập đoàn cách chức Alava vì chuyện này, đồng thời thông cáo báo chí, vậy thì chuyện này sẽ rất lớn.

Tâm trạng của tôi cũng trở nên nặng trĩu, một là liên lụy đến Alava, nhất định bây giờ ông ta không dễ sống; hai là sợ hội đồng quản trị tập đoàn BTT lấy lý do là dự án được ký kết bằng thủ đoạn không chính đáng để hủy bỏ hợp đồng với Phần mềm Trí Văn, đến tiền bồi thường hợp đồng cũng không có. Đến khi ấy, lên tòa án cãi cọ sẽ rất phiền phức.

Hơn nữa, chuyện này nhất định sẽ gây ra tổn hại rất lớn cho hình ảnh công ty Phần mềm Trí Văn, sẽ bị dư luận chỉ trích, thậm chí còn dẫn đến khủng hoảng lòng tin.

Chuyện đã đến bước này, muốn giải quyết ổn thỏa cũng khó.

Nghĩ một hồi lâu, tôi hỏi Shadi qua điện thoại xem rốt cuộc đoạn phim xuất hiện như nào, làm sao lại lan rộng được.

——————–



Chương 88: Nghi ngờ



Chương 88: Nghi ngờ

Shadi nói, lúc ban đầu có một lãnh đạo cấp cao trong nội bộ tập đoàn có quan hệ xấu với Alava công bố, về sau Shadi cố ý hỏi những người khác, mới biết không chỉ vị lãnh đạo kia nhận được video, mấy nhân viên cấp cao trong tập đoàn BTT không có quan hệ tốt với Alava, thậm chí quản lý ở bộ phận tầm trung và nhân viên bình thường cũng nhận được.

Video mà mọi người nhận được đều do cùng một số điện thoại của Xiêng La gửi đến.

Sau khi video bị phát tán, Alava không ra mặt giải thích, hội đồng quản trị của BTT cũng không đòi gặp ông ta, nhưng ông ta lại chủ động tạm dừng công việc khảo sát hệ thống của Phần mềm Trí Văn.

Hôm nay nội bộ BTT đang ngầm xảy ra biến động, mấy người có chức cao không quan hệ tốt với Alava đang định cùng nhau kiến nghị lên hội đồng quản trị, yêu cầu chính thức điều tra Alava ngay lập tức.

Nghe xong lời Shadi nói, tôi thoáng chìm vào yên lặng, sau đó nhờ ông ta chuyển lời đến Alava, rằng tôi đang trêи đường tới Chiêng May, đến nơi tôi sẽ cố hết sức xử lý tốt chuyện này, cho dù không thể lấy lại danh dự của Alava, nhất định cũng sẽ cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng xấu nhất có thể.

Trò chuyện thêm vài câu, tôi liền cúp máy của Shadi, sau đó rơi vào suy nghĩ.

Phần mềm Trí Văn có nội gián, Cung Chính Văn chẳng những mua chuộc Ngô Thừa Chí, mà còn mua chuộc ai đó trong nhóm dự án, hơn nữa còn là một người thường xuyên tiếp xúc với quản lý tầm trung của BTT, thậm chí còn tiếp xúc được đến cấp cao.

Nếu không, video sẽ không thể được gửi chính xác đến tay những người có quan hệ xấu với Alava được.

Cung Chính Văn có năng lực đến mấy cũng không thể dễ dàng tra ra những tin tức này. Suy cho cùng hắn ta chưa từng tiếp xúc với tập đoàn BTT.

Chỉ có thể là người của nhóm dự án cung cấp tin tức cho hắn ta, thậm chí giúp hắn ta gửi video cũng như tung lời đồn đãi.

Có duy nhất một người phù hợp với những điều kiện trêи, đó chính là giám đốc của bộ phận nghiệp vụ quốc tế của Phần mềm Trí Văn, tổ phó nhóm dự án, Chung Khang Ninh.

Chỉ anh ta mới có thể tiếp xúc đến thành viên cấp cao của BTT, mới có thể hiểu rõ kết cấu tổ chức và phe phái quyền lực của BTT.

Chung Khang Ninh có đầy đủ động cơ, vốn dĩ anh ta cũng có mâu thuẫn với tôi, tôi vẫn cảm thấy kẻ này không phải là người tử tế, ngược lại lòng dạ còn có chút hẹp hòi, hơn nữa với chức vị của anh ta, nếu như muốn anh ta đưa ra lựa chọn giữa Cung Chính Văn và Bạch Vi, chắc chắn anh ta sẽ chọn Cung Chính Văn.

Bởi vì anh ta chỉ là một người quản lý tầm trung, muốn bò lên cao, hoặc là Bạch Vi bị điều đi hay thăng chức, hoặc là dẫm Bạch Vi ở dưới chân, chỉ có duy nhất hai phương án này.

Dưới tình huống như vậy, Cung Chính Văn đưa ra một cành ô liu cho anh ta, anh ta khó mà từ chối được.

Bỏ qua cái dự án trị giá mười triệu, quấy nhiễu dự án này, làm to chuyện lên, thậm chí có thể liên lụy đến Bạch Vi, thế thì anh ta sẽ có cơ hội thăng chức.

Cho dù không thể lên chức được, chắc chắn cũng có thể đạt được lợi ích gì đó từ Cung Chính Văn.

Thế nên, Chung Khang Ninh là người đáng nghi nhất.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Shadi, tôi suy nghĩ chốc lát, rồi gọi cho Lâm Lạc Thủy.

Gọi một lúc lâu đối phương mới bắt máy, giọng điệu lạnh lùng của Lâm Lạc Thủy phát ra từ loa điện thoại: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?”

Thậm chí cô ấy còn không nhắc tên tôi.

Tôi không quan tâm, bình tĩnh nói: “Cô Lâm, cô có thể giúp tôi chuyển lời đến Tào Văn Hoài không? Tôi đang trêи đường tới Chiêng May, để có thể xử lý thích đáng chuyện này, tôi muốn nhờ anh ta giữ im lặng trong mấy ngày tới, được chứ? Bất kỳ một ai hỏi đến vấn đề liên quan tới video, hay là khoảng thời gian ở Chiêng May, đều không được tỏ thái độ, không được trả lời bất cứ vấn đề gì, có thể chứ?”

“Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy, còn có chuyện gì không?”

“Không có, cảm ơn.”

“Tạm biệt.”

Vừa dứt lời, Lâm Lạc Thủy liền cúp điện thoại.

Hiển nhiên, cô ấy hận tôi, không muốn nói thêm một lời nào với tôi.

Không sao cả, hôm nay cảnh còn người mất, dù cô ấy hận tôi, hay là yêu tôi, với tôi cũng chẳng quan trọng nữa.

Đến gần năm rưỡi, tôi đến sân bay, một lúc sau thì thấy được Bạch Vi.

Đi cùng cô ta là Hà Khai Thành.

Nhân lúc Bạch Vi đi đổi lại thẻ lên máy bay, Hà Khai Thành đột nhiên đi tới bên cạnh tôi, thấp giọng nói câu: “Cậu đúng là người giỏi gây chuyện.”

Tôi cười nhạt đáp: “Ha ha, chú nên biết là ai làm chuyện này, đúng rồi, cảm ơn chú vụ liên lạc trang xóa video trêи web.”

“Tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô chủ thôi, không cần phải cám ơn, tôi biết sự thật thế nào, chỉ trách cậu quá nhỏ bé, đối mặt với cậu chủ nhà họ Cung hoàn toàn không chịu nổi một đòn.”

“Chuyện còn chưa kết thúc, có phải những lời này của chú Thành còn quá sớm không?”

Hà Khai Thành lắc đầu cười: “Phương Dương, cậu rất gan dạ sáng suốt, cũng rất thông minh, nhưng khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối, gan dạ sáng suốt và thông minh chỉ khiến cho quá trình trở nên thú vị hơn thôi, không thể thay đổi được kết cục.”

“Chú Thành, nếu không chúng ta cá cược đi?”

“Ha ha ha.” Hà Khai Thành bật cười, sau đó lắc đầu: “Chỉ tiếc tôi chưa bao giờ cá cược, cá cược là hành động nguy hiểm nhất đối với loại người làm thuê cho người khác như chúng tôi, cho dù cơ hội thắng là một trăm phần trăm, tôi cũng sẽ không cá cược, đây là nguyên tắc.”

Tôi cũng cười đáp: “Chú Thành thật khiến người ta phải kính nể, đáng tiếc không thể hưởng thụ niềm vui thú của cá cược, tôi rất thích chuyện này, càng kϊƈɦ thích càng vui.”

“Quá trình kịch tính, nhưng kết cục thường là khốn khổ.”

“Chúng ta thử ngóng chờ đi.”

“Được, tôi đây sẽ chờ xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Vi cũng đã đổi xong thẻ lên máy bay và trở lại.

Sau khi Hà Khai Thành đi, lúc chờ lên máy bay, Bạch Vi nói cho tôi biết, cô ta nhận được điện thoại của Chung Khang Ninh, nói rằng bên BTT tạm dừng công việc khảo sát hệ thống.

Tôi đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn vờ như không biết gì, càng không kể lại những chuyện Shadi đã nói với tôi trong điện thoại cho cô ta.

Sau hơn bốn tiếng, chúng tôi tới Chiêng May, thấy được Chung Khang Ninh tới sân bay đón, anh ta và các thành viên trong nhóm dự án vẫn còn ở Chiêng May, Bạch Vi còn nhắc bọn họ đặt trước phòng khách sạn.

Gặp mặt rồi bắt chuyện xong, Bạch Vi liền hỏi Chung Khang Ninh: “Giám đốc Chung, anh nói xem, tại sao chiều tối hôm nay BTT lại yêu cầu anh tạm dừng khảo sát hệ thống? Nội bộ tập đoàn của họ có xảy ra vấn đề đặc biệt gì không?”

Chung Khang Ninh gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Họ trực tiếp thông báo với chúng ta tạm dừng khảo sát, tôi hỏi nguyên nhân, nhưng không ai chịu nói, còn nếu hỏi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không thì… Tôi không phát hiện, tôi thấy mọi chuyện đều rất bình thường. Đúng rồi, giám đốc Bạch, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thế? Tại sao bọn họ muốn tạm dừng khảo sát?”

Sắc mặt Bạch Vi có phần bất đắc dĩ: “Giám đốc Chung, sáng hôm nay mới vừa xảy ra một chuyện không hay lắm, có liên quan đến BTT, tôi cùng Phương Dương chạy tới đây là để giải quyết vấn đề này.”

Chung Khang Ninh sửng sốt, sắc mặt khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi tiếp lời: “Giám đốc Chung, rất xin lỗi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, giải quyết tốt vấn đề là được.”

Chung Khang Ninh cau mày liếc nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục nhìn Bạch Vi với ánh mắt dò hỏi.

Bạch Vi lắc đầu: “Giám đốc Chung, Phương Dương nói không sai, đúng là chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

“Tôi cũng không thể biết ư?”

Bạch Vi vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự là chuyện này rất nghiêm trọng, chúng ta về khách sạn trước đi.”

Chung Khang Ninh có vẻ chán nản lại có chút không cam lòng đáp một câu “Được”, sau đó dẫn đầu đi về phía lối ra.

Tôi nhìn bóng lưng của anh ta chìm trong suy nghĩ, sau đó im lặng theo sát phía sau anh ta và Bạch Vi.

Phản ứng vừa rồi của Chung Khang Ninh, hình như có hơi kỳ lạ.

——————–



Chương 89: Nội gián



Chương 89: Nội gián

Đáng lẽ, là người thứ hai phụ trách dự án BTT, chắc chắn Chung Khang Ninh sẽ hỏi thăm được đã xảy ra chuyện gì, cho dù không hỏi thăm được, chắc chắn cũng phải loáng thoáng nhận ra gì đó, không thể không biết gì cả, không đến nỗi nghe thấy Bạch Vị nói xảy ra việc không hay, hình như hơi căng thẳng thái quá.

Nhìn từ góc độ của Chung Khang Ninh, làm giám đốc bộ phận nghiệp vụ quốc tế, anh ta căng thẳng vì sợ dự án xảy ra vấn đề, hình như cũng không coi là quá kỳ lạ, nhưng kết hợp với suy đoán của mình lúc trước, thì trông có vẻ rất có vấn đề.

Khả năng anh ta là nội gián rất cao.

Nhưng nếu muốn tìm ra bằng chứng thì vô cùng khó khăn.

Song cũng không cần thiết chứng thực việc này, cố gắng không để cho anh ta làm hỏng chuyện của mình nữa, rồi lại xem có thể tiện tay xử lý anh ta luôn không là được.

Trở lại khách sạn, tôi phát hiện Chung Khang Ninh đặt cho tôi căn phòng cách phòng của Bạch Vi rất xa, mặc dù ở cùng một tầng, nhưng cách nhau tận tám phòng.

Lúc tách ra, tôi cố ý hỏi Bạch Vi: “Giám đốc Bạch, tôi còn chưa ăn cơm tối, cũng hơi đói rồi, cô có muốn ra ngoài ăn khuya với tôi không?”

Bạch Vi hơi do dự, sau đó lắc đầu: “Thôi, trước khi ra sân bay tôi đã ăn rồi, trêи máy bay cũng ăn một chút.”

Tôi không ép cô ta: “Được rồi, ngoài ra tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô, được chứ?”

“Chuyện gì?”

Tôi không vội nói chuyện, mà là nhìn thoáng qua Chung Khang Ninh, bảo: “Giám đốc Chung, tối nay phiền anh đi một chuyến, tôi có vài lời muốn nói riêng với giám đốc Bạch, anh xem… Có thể tránh đi giúp tôi không?”

Chung Khang Ninh gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ không quấy rầy, hai người nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Anh ta cũng ở cùng tầng, cách phòng của tôi không xa.

Đợi Chung Khang Ninh trở về phòng, tôi mới đi đến bên cạnh Bạch Vi, hạ giọng nói: “Giám đốc Bạch, tôi phải nhắc cô chuyện này, cô đừng thừa nhận video là do tôi quay, có người hỏi thì cô cứ bảo rằng mình không biết cụ thể ra sao, bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, cứ nói vậy là được.”

Bạch Vi cau mày: “Tại sao?”

“Bởi vì chuyện này đã phát triển đã vượt ngoài dự tính của tôi, phải đổi sang cách giải quyết khác.”

“Cách gì?”

“Đổi trắng thay đen, biến đen thành trắng.”

Bạch Vi ngẩn ra, thế rồi sắc mặt trầm xuống: “Phương Dương, đây là hành vi rất vô đạo đức, anh biết không?”

Tôi hững hờ cười đáp: “Giám đốc Bạch, người khác dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi đối phó với tôi, nếu tôi giảng đạo đức với đối phương, thì không gọi là người có tính cách cao thượng, mà là ngu ngốc. Có lúc, phải hy sinh người này, mới có thể cứu vớt người khác…”

“Anh muốn hy sinh ai?” Bạch Vi đột nhiên cắt lời tôi.

“Tạm thời vẫn không thể nói cho cô, đến lúc đó cô sẽ biết. Ngoài ra tôi còn muốn nhắc cô thêm một chuyện nữa, Chung Khang Ninh đã bị Cung Chính Văn mua chuộc.”

Bạch Vi lại cau mày: “Làm sao anh biết?”

“Những người ở tập đoàn BTT nhận được video, đa số đều không có quan hệ tốt với Alava, đủ để thấy người gửi video có mục đích nhắm vào, nhưng Cung Chính Văn không biết phe phái quyền lực của nội bộ BTT, chỉ có Chung Khang Ninh mới hiểu rõ, trừ anh ta ra sẽ không có ai giúp được Cung Chính Văn.”

Bạch Vi suy tư chốc lát, lắc đầu: “Lý do này chưa đủ sức thuyết phục, giám đốc Chung không có mục đích gì để phải làm như vậy, dự án bị phá hỏng thì anh ta cũng chẳng được lợi gì.”

Tôi mỉm cười nói: “Giám đốc Bạch, trước tiên chúng ta giả thiết qua về kết cục xấu nhất. BTT đơn phương dừng hẳn hợp tác, Alava là đối tượng tình nghi ăn hối lộ nên bị cách chức, truyền thông ở địa phương đưa tin về vụ bê bối của thành viên cấp cao ở BTT, công ty của chúng ta cũng vì thế mà bị chỉ trích, nguy cơ đánh mất sự tín nhiệm. Đếnlúc đó, Chung Khang Ninh đâm ngược cô một nhát, nói cô cũng quay video, cô cảm thấy đến lúc đó cô còn có thể ngồi ở vị trí giám đốc marketing này nữa không? Vị trí này bị để trống, Chung Khang Ninh có lợi không?”

Mặt Bạch Vi liền biến sắc: “Không nghiêm trọng đến mức đó chứ?”

“Có, rất nghiêm trọng, tôi đã hỏi Shadi rồi, BTT có tin đồn rằng Alava yêu cầu tôi và Tào Văn Hoài hối lộ.”

Bạch Vi không nói lời nào, chỉ cau mày không ngừng suy tư, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Tôi nói tiếp: “Giám đốc Bạch, chuyện đến mức đấy, vấn đề có thể sẽ rất nghiêm trọng, thế nên, đừng lo đến mấy chuyện đạo đức gì đó. Hãy nghe lời tôi, không được thừa nhận với bất cứ ai rằng video là do tôi quay, cứ bảo mình không biết, cũng đừng tiết lộ chuyện tôi kể với cô cho Chung Khang Ninh, không để lộ tin tức gì với bất kỳ ai, trừ khi đã trưng cầu ý kiến của tôi trước. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý là được, hiểu chưa?”

Bạch Vi trầm tư chốc lát, rồi lại liếc nhìn tôi: “Anh định làm thế nào?”

“Tạm thời không thể nói cho cô biết.”

“Anh không tin tôi ư?”

“Không phải, mà là… Tôi cần suy nghĩ thêm, tạm thời tôi vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ.”

“Anh có nắm chắc không?”

“Đại khái sau mươi đến bảy mươi phần trăm, nhiều nhất ba ngày là sẽ biết kết quả.”

Bạch Vi cụp mắt xuống, không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, cô ta mới ngước mắt nhìn tôi: “Tôi đồng ý với anh, không thừa nhận việc anh quay video, nhưng nếu ba ngày sau chuyện vẫn chưa biến chuyển tốt, tôi sẽ tự xử lý bằng cách của mình.”

“Cảm ơn.” Tôi gật đầu cười với cô ta: “Muộn rồi, cô đi nghỉ đi.”

Nói xong, tôi liền đi về phía phòng của mình.

Cất kỹ hành lý, tôi không ở lại mà rời khách sạn đi kiếm cái gì đó để ăn.

Bảy giờ tôi lên máy bay, hạ cánh sau hơn bốn tiếng, chắc lúc này cũng đã hơn mười một giờ. Giờ ở Xiêng La chậm hơn Hoa Hạ một tiếng, thế nên hiện tại ở đây mới chỉ hơn mười một giờ, trêи đường cũng còn rất nhiều cửa hàng mở cửa.

Tùy tiện kiếm cái gì đó ăn ở trêи đường, sau đó tôi đi thẳng tới quán bar Cara.

Đến lúc để Bansha trả nợ rồi.

Quán bar Cara vẫn giống như trước đây, náo nhiệt, xa hoa, khắp nơi đều là mấy chàng trai xăm hình và những cô gái mặt đầy son phấn.

Tôi đi vào quán bar, người ở bên trong đồng loạt nhìn về phía tôi, không đợi tôi lên tiếng, đám người đã tự động nhường ra một con đường, một cậu thanh niên nhanh trí chạy cực nhanh xuyên qua đám người.

Xem ra, đám người này còn nhớ rõ tôi.

Chỉ một lát sau, Bansha chậm rãi đi ra, từ xa đã chắp tay tươi cười tới đón tiếp tôi.

“Cậu Dương, cậu khỏe chứ, chào mừng cậu tới đây.”

Tôi chắp tay đáp lễ, hờ hững nói: “Bansha, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp.”

“Mời cậu Dương đi vào trong, uống một chén rồi lại nói chuyện. Chỉ cần Bansha tôi làm được, chắc chắn sẽ lo liệu thỏa đáng cho cậu Dương. Mà kể cả không làm được, tôi nhất định cũng sẽ cố gắng hết hai trăm phần trăm.”

Bansha nghiêng người đứng ở một bên, bày ra vẻ mặt lấy lòng, khom lưng chỉ về phía sâu trong quán bar.

Tôi gật đầu, đi vào bên trong dọc theo con đường mà đám người tránh ra.

Lúc này tôi mới phát hiện, bên trong quán bar Cara còn có mười mấy phòng bao, trang trí đẹp hơn phía ngoài rất nhiều, mấy loại thiết bị âm thanh cũng đủ cả.

Sau khi mời tôi vào căn phòng bao lớn nhất, Bansha chạy ra chạy vào mấy lần, lục tục sai nhân viên đưa đến mấy chai bia, rượu trắng, rượu đỏ quý nhất trong quán bar và một đống đồ ăn vặt tới.

Cuối cùng, ông ta dẫn hai cô em người Xiêng La vào phòng, một em dáng vẻ xinh đẹp ngây thơ, một em vóc người bốc lửa ăn mặc mát mẻ.

——————–



Chương 90: Tính toán rõ ràng một lần



Chương 90: Tính toán rõ ràng một lần

“Đây là cậu Dương, hai cô nhớ phục vụ cho tốt…”

“Khoan đã.” Tôi vội cắt lời ông ta: “Bansha, tôi đến để bàn chuyện nghiêm chỉnh với ông, ông bảo mấy cô ấy ra ngoài trước đi, xong chuyện rồi tính sau.”

Bansha ngẩn ra, sau đó xua tay bảo hai cô gái đó đi ra ngoài, tiếp theo mặt mày niềm nở chạy đến ngồi xuống cạnh tôi trêи chiếc sofa.

Vì mối quan hệ của tôi với Suchat, nên giờ ông ta đã cung phụng tôi như phật thánh.

Tôi kể sơ qua sự việc cho ông ta nghe một lượt, sau khi chăm chú lắng nghe, Bansha dè dặt hỏi: “Cậu Dương, cậu muốn tôi làm thế nào? Dẫn người đến Hoa Hạ xử Cung Chính Văn hay bắt cóc ông chủ của BTT ép ông ta tiếp tục hợp tác với cậu?”

Tôi thấy hơi cạn lời, lắc đầu: “Bansha, tôi hỏi ông, nếu để ông và đám tay chân ngồi tù vài tháng, ông muốn bao nhiêu tiền?”

Bansha lại ngẩn ra, vội xua tay: “Cậu Dương, cậu đừng đùa, sao tôi dám lấy tiền của cậu. Đợt trước, kiếm được vài món tiền từ đám Tào Văn Hoài và Cung Chính Văn, tôi còn chưa dám tiêu đây này. Nhưng cậu Dương nói ngồi tù mấy tháng…”

“Cùng lắm là năm tháng, ít thì cũng có thể tạm giam nửa tháng thôi. Xong xuôi, tôi với ông coi như hết sạch ân oán, tôi sẽ đưa thêm cho ông một khoản tiền để bồi thường.”

“Không không, cậu Dương, tôi thật sự không dám lấy tiền của cậu đâu!”

Bansha lại xua tay từ chối, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lát, ông ta xoa tay cẩn thận nói: “Cậu Dương, cậu xem thế này có được không nhé. Tôi giúp cậu làm chuyện này, cậu nói với ông Suchat một tiếng, bảo rằng giờ tôi với cậu đã là bạn, tôi còn giúp cậu chút việc vặt, cậu xem như vậy có được không?”

Tôi không vội trả lời ngay, chỉ thờ ơ nhìn ông ta.

Bansha có vẻ hơi căng thẳng mỉm cười: “Cậu Dương, tôi cũng có người thân, có vợ có con. Khoảng thời gian này, tôi luôn rất lo sợ, sợ một khi ông Suchat và cậu không vui… Cậu cũng biết đấy, thật ra tôi cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thôi, trước mặt những nhân vật lớn như cậu và ông Suchat, tôi chẳng là gì cả!”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ nhìn ông ta.

Trêи trán Bansha đã đổ mồ hôi, ông ta cúi đầu: “Cậu Dương, thật không dám giấu gì cậu, tôi cũng muốn làm ăn với ông Suchat…”

Tôi lại ngắt lời ông ta: “Được rồi, tôi không quan tâm đến việc ông muốn làm ăn gì với Suchat nhưng tôi đồng ý với ông. Nếu lần này ông giúp tôi, tôi sẽ nói như vậy với Suchat, mà tôi cũng chỉ có thể làm được việc này thôi.”

Bansha lại đầy vẻ hớn hở: “Cậu Dương, thế là đủ rồi. Cậu chỉ cần nói vậy với ông Suchat là đủ rồi, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó bảo ông ta nhích lại gần, rồi nhỏ giọng nói cho ông ta biết chi tiết kế hoạch.

Thật ra kế hoạch của tôi rất đơn giản, chính là nhờ Bansha chịu tội thay.

Người quay và phán tán clip đều là ông ta, thêm vài thứ khác nữa, biến Alava trở thành một người bị hại.

Còn tôi chỉ là một người qua đường chẳng may bị kéo vào thôi.

Kế hoạch đơn giản này chẳng những cần Bansha tự đứng ra chịu tội thay, mà còn cần sự phối hợp của Alava và cảnh sát.

Tôi phải tự mình đi thuyết phục Alava, còn phía cảnh sát, người lần trước đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát một cách khách sáo chắc vẫn có thể nhờ vả được.

Ngoài ra, tôi còn phải lôi Tào Văn Hoài vào nữa, dẫu sao loại người như gã cũng không đáng để tôi thương xót. Chuyện lúc trước tôi còn chưa tìm gã tính sổ, lần này phải tính toán rõ ràng cho xong.

Huống hồ gã đang ở trong nước, cảnh sát Chiêng May không thể chạy đến đó để bắt gã được, nên gã cũng sẽ không có tổn thất gì.

Cung Chính Văn tưởng làm chuyện này ầm ĩ đến BTT là thắng, mà không biết rằng Chiêng May đã trở thành địa bàn của tôi, ở đây, sao hắn ta có thể đấu lại tôi được?

Tôi kể chi tiết kế hoạch một lượt, sau khi hỏi rõ vài điểm không hiểu, Bansha gãi đầu, dè dặt hỏi: “Cậu Dương, đến lúc đó, cảnh sát sẽ không xử tội tôi quá nặng chứ? Chẳng may xử tôi vài năm…”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Yên tâm, tôi không lừa đảo hay cướp bóc, chỉ đơn giản là đăng clip để trả thù thôi! Có lẽ cảnh sát sẽ định cho ông tội danh bôi nhọ hay phỉ báng gì đó, khả năng cao chỉ bị tạm giam dăm bữa nửa tháng, còn cùng lắm thì dăm ba tháng thôi. Vả lại, ông không nhớ lần trước tôi đã ra khỏi đồn cảnh sát thế nào à? Có lẽ bên đó vẫn phải nể mặt tôi đấy.”

Bansha suy nghĩ cặn kẽ một lúc, rồi mới hoàn toàn yên tâm, đầy vẻ hớn hở nói: “Được, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi sẽ làm như cậu Dương nói, đảm bảo sẽ không xảy ra sơ suất gì.”

“Ừm, chuyện này ông phải chịu oan ức rồi.”

“Không sao, có thể làm việc cho cậu Dương là niềm vinh dự của tôi.”

Tôi mỉm cười, cầm chén rượu trêи bàn lên, nói: “Bansha, xong việc, nhất định tôi sẽ nói lời giữ lời, nói với ông Suchat tôi và ông đã trở thành bạn bè. Ông còn giúp tôi một việc lớn, chén này coi như tôi cảm ơn ông.”

“Cậu Dương khách sáo rồi!” Bansha cười ha ha cầm chén rượu lên cụng với tôi, sau đó ngửa cổ uống cạn.

“Cậu Dương còn chuyện quan trọng gì muốn nói nữa không?” Đặt chén rượu xuống, Bansha lại hỏi.

“Không, chỉ có chuyện này thôi, ông nhớ lời tôi dặn là được rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho ông biết thời gian và bước đi qua điện thoại.”

“Được, cậu Dương chờ một chút.”

Nói rồi, Bansha chạy ra ngoài. Một lát sau, ông ta đã dẫn hai cô gái người Xiêng La xinh đẹp bốc lửa ban nãy quay lại.

“Cậu Dương, hai cô này là con gái trăm phần trăm đấy, cũng chưa có bạn trai, cậu cứ yên tâm.” Bansha cười hi hi nói, sau đó vẫy tay bảo hai cô gái đó đi qua.

Tôi hơi câm nín, đang lúc không biết nên từ chối thế nào, hai cô gái đó đã ngồi xuống hai bên, dựa sát vào người tôi.

Cô có vẻ thanh thuần thì còn được, chứ cô có dáng người bốc lửa thì đã dán nửa bộ ngực lên cánh tay tôi rồi, hơn nữa vừa ngồi xuống, cô ta đã dùng chất giọng lả lơi bắt đầu mời rượu tôi.Đọc nhanh tại Vietwriter.net

Bansha nói bọn họ là con gái trăm phần trăm, cái khác thì tôi tin, chứ chuyện này thì tôi cũng không dám chắc.

Nhưng nói tôi không động lòng là giả, đặc điểm lớn con gái Xiêng La chính là dịu dàng, chu đáo, biết nghe lời, dường như ai bảo gì thì họ cũng làm, đây là kiểu mà tôi rất thích.

Một là không muốn làm Bansha mất mặt, hai là không muốn khiến hai cô gái này khó xử, tôi đành bất đắc dĩ trò chuyện với họ.

Bansha thì chạy ra ngoài, không lâu sau, lại dẫn một đám người đi vào.

Người đi vào lần này là thuộc hạ của ông ta, mười mấy tên chen lấn kín cả căn phòng bao, đa số tôi đều thấy quen mặt, người để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi là gã đánh nhau solo với tôi, sau đó bị tôi huých củi chỏ chảy máu mũi vào buổi tối hôm lễ hội té nước. Xem ra, gã là một người rất có nguyên tắc một là một hai là hai, thuộc hạ đắc lực của Bansha có lẽ chỉ có một tên này.

Còn có vài tên đánh nhau với tôi lúc tôi đến quán bar tìm Bansha lần trước nữa, ấn tượng cũng rất sâu, vì Bansha nói kế hoạch chịu tội thay lần này để họ làm, cho họ gánh cái tội này coi như trừng phạt cho lần trước.

——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom