• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (16 Viewers)

  • Chương 517: Tương lai tươi sáng

Sau khi nghe nói bố mẹ Bạch Vi muốn gặp mình, tôi luôn sống trong thấp thỏm. Vốn chúng tôi đã định là một tuần sau, tôi sẽ tới nhà cô ấy, nhưng do vướng việc của công ty National, nên đành phải lùi lịch hẹn lại.

Sau khi giải quyết xong chuyện hợp đồng với công ty National, tôi đã gọi điện hẹn Ôn Hân đi uống nước.

Cô ấy lập tức vui vẻ đồng ý ngay, điểm hẹn là một quán cà phê do cô ấy chọn.

Tới ngày hẹn, vì ranh rang nên tôi tới sớm. Tôi chọn một vị trí gần cửa kính sát đất có tầm nhìn khá đẹp, sau đó gọi một tách cà phê, rồi ngồi thảnh thơi nhấm nháp. Không bao lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa quán.

Ôn Hân vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Cô ấy vừa bước vào đã thu hút hết mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán.

“Hey, sao cậu đến sớm thế?”

Tôi đáp: “Thì giờ tôi đang rảnh mà! Cậu uống gì? Cà phê nhé!”

Ôn Hân gật đầu, tôi vẫy nhân viên phục vụ và gọi một tách cà phê giống của mình cho cô ấy.

Sau khi nói vài câu về chuyện hợp đồng với công ty National, tôi nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc Lý Hoài Minh sẽ hành chúng tôi lên bờ xuống ruộng mất!”

Ôn Hân mỉm cười đáp: “Đến giờ mà cậu còn khách sáo với tôi thế à? Nhưng chắc hôm nay, cậu hẹn gặp tôi không chỉ vì chuyện cảm ơn đúng không?”

Ôn Hân quả là một cô gái thông minh, tôi lập tức đi vào chủ đề chính của buổi hẹn này: “Ừ, người nhà Bạch Vi đã hẹn gặp tôi. Có lẽ họ đã không còn ngăn cản hai chúng tôi đến với nhau nữa, cho nên tôi cần phải làm rõ ràng vài chuyện”.

Mặt Ôn Hân lập tức tái đi, bàn tay cầm tách cà phê của cô ấy hơi run lên, Ôn Hân nói: “Đúng là người tính không bằng trời tính! Trước kia, tôi bỏ lỡ tình duyên của mình vì sự yếu đuối. Còn bây giờ dù tôi đã rất cố gắng, nhưng cũng chẳng thế làm gì khác được!”

Tôi khó xử nói: “Ôn Hân, cậu đừng nói như vậy. Cậu là một cô gái tốt, lại còn tài giỏi và thông minh. Nhưng trong lòng tôi đã có Bạch Vi, nếu tôi cứ tiếp tục mập mờ không rõ, sẽ chỉ khiến cả hai phải đau khổ. Tôi tin sau này, cậu sẽ gặp được một người đàn ông thật sự yêu thương cậu hết lòng!”

Tôi lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của Ôn Hân đã rưng rưng, cô ấy nói: “Tôi hiểu rồi, tôi thật lòng chúc cậu và giám đốc Bạch hạnh phúc!”

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi kết thúc trong sự trầm mặc của cả hai, nhưng tôi lại thấy rất nhẹ lòng. Dù biết mình làm vậy sẽ khiến Ôn Hân bị tổn thương, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn là để cô ấy cứ sống trong ảo tưởng và mong chờ mãi.

Mấy hôm sau, “biệt đội” đảo hoang của chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn. Địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng ở Thịnh Hải do Hàn Mỹ Kỳ chọn. Mọi người đang bắt đầu tập thích nghi lại với cuộc sống bình thường, nhớ lại những ngày tháng sống trên hòn đảo ấy, ai cũng thấy hãi hùng. Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đang tìm việc mới, Hàn Mỹ Kỳ và Hồ Kiếm vẫn là mối quan hệ giữa cô chủ và quản gia, còn cô bé con thì được ông bà nội đến đón về nuôi.

Tàn cuộc, tôi và Bạch Vi cùng đi dạo trên đường phố. Chúng tôi nắm tay nhau và đi dạo như những cặp đôi bình thường khác, bầu không khí giản dị mà ấm áp khiến tôi muốn con đường dài bất tận. Nhưng một câu nói của Bạch Vi đã lập tức lôi tôi về thực tại.

“Anh đừng quên ngày kia đến gặp bố mẹ em đấy!”

Tôi không hề quên việc này, nó luôn thường trực trong đầu tôi. Nhưng đây có thể coi là lần đầu tiên tôi tới gặp phụ huynh nhà bạn gái, hơn nữa gia đình cô ấy còn luôn phản đối chuyện của chúng tôi nên khó tránh khỏi thấy hồi hộp.



Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày “ra mắt” phụ huynh đó. Lúc bước chân vào căn biệt thự cao cấp, tôi thấy vô cùng choáng ngợp, tự nhủ đúng là gia tộc lâu năm số một ở Thịnh Hải có khác, mọi thứ ở đây đều vượt xa so với tưởng tượng của tôi.

Người đón tôi ở cổng là Hà Khai Thành, đây là lần đầu tiên ông ta không nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, ông ta nói: “Phương Dương, khi biết cô chủ lại gặp nạn khi đi theo cậu, tôi thật sự rất tức giận, thậm chí còn muốn băm vằm cậu ra thành trăm mảnh. Nhưng cô chủ được nuông chiều từ nhỏ, nên tôi biết cô ấy có thể bình an vô sự trở về thế này, công lớn thuộc về cậu. Có thể nói, tôi đã có cái nhìn khác về cậu rồi. Nhưng nếu muốn có được sự tin tưởng tuyệt đối của nhà họ Bạch thì cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa”.

Bạch Vi đứng ở cửa chờ tôi, chúng tôi sóng bước bên nhau đi vào phòng khách. Bố mẹ Bạch Vi đã ngồi chờ sẵn trên ghế sofa, Bạch Vi giới thiệu: “Bố mẹ, đây là Phương Dương, bạn trai của con!”

Tôi lập tức cúi người chào hỏi: “Cháu chào hai bác!”

Bố của Bạch Vi là một người đàn ông trung tuổi cao lớn, nghiêm nghị, còn mẹ cô thì có vẻ hiền từ. Bạch Vi đã được thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ và sở trường kinh doanh từ bố.

Bố Bạch hắng giọng nói: “Hai đứa ngồi đi”.

Chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau.

Dứt lời, ông nói tiếp: “Tôi quen ăn ngay nói thẳng nên chúng ta vào thẳng chủ đề chính luôn nhé. Từ ngày quen biết cậu, Bạch Vi nhà chúng tôi đã gặp biết bao nhiêu chuyện phiền phức, thậm chí còn có chuyện nguy hiểm tới tính mạng. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái là nó, nên đương nhiên muốn nó được sống bình yên và hạnh phúc”.

Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tôi lấy hết dũng khí nói: “Cháu biết là Bạch Vi đã chịu khổ nhiều vì mình, hai bác cấm cản chuyện của bọn cháu cũng là có lý. Nhưng cháu thật lòng với Bạch Vi, bây giờ, cháu đang cố gắng hết sức để bản thân mình có thể xứng đáng với cô ấy. Mong hai bác cho cháu một cơ hội”.

“Cơ hội thì luôn luôn có, nhưng nó chỉ dành cho người xứng đáng. Qua chuyện tại nạn máy bay lần này, chúng tôi mới hiểu ra tình thân mới là điều quan trọng nhất. Trong những ngày Bạch Vi mất tích, hai vợ chồng tôi mất ăn mất ngủ, lúc ấy chúng tôi nghĩ, chỉ cần con bé có thể bình an về nhà thì nó muốn gì chúng tôi cũng đồng ý hết. Cuối cùng, cậu đã đưa nó an toàn trở về, điều này khiến chúng tôi đã thay đổi cái nhìn về cậu. Tôi cho cậu ba năm, nếu cậu đáp ứng một điều kiện của tôi, gia đình tôi sẽ không cấm cản chuyện của hai đứa nữa. Tôi cần cậu phải chứng minh cho chúng tôi thấy cậu có đủ khả năng để mang lại một cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc cho Bạch Vi”.

Bố Bạch nghiêm giọng nói, trong ngữ điệu mang sự đanh thép của người từng trải.

Tôi vô cùng mừng rỡ, như vậy có nghĩa là chúng tôi đã có cơ hội được ở bên nhau rồi ư? Dù biết điều kiện này khá khó để thực hiện được, nhưng tôi vẫn thấy vui, dẫu sao khi có một chút áp lực thì con người ta mới cố gắng phấn đấu hơn. Tương lai tươi đẹp đang đợi chúng tôi ở ngay phía trước, chí ít bây giờ tôi đã là tổng giám đốc khu vực, tài sản cá nhân cũng tăng lên không ngừng, tôi hoàn toàn có niềm tin đem lại cuộc sống hạnh phúc cho Bạch Vi.

Bạch Vi ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay tôi, từ lực tay của cô ấy, tôi biết Bạch Vi đang xúc động đến mức nào. Tôi nhìn cô ấy thì thấy trong mắt cô ấy ngập tràn niềm hạnh phúc, tôi thầm nghĩ cuộc đời thật kỳ diệu, trải qua biết bao gian khó, cuối cùng ngày chúng tôi được chính thức sánh bước bên nhau đã không còn bao xa nữa.

Hết
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom