• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (52 Viewers)

  • Chương 61-62-63-64-65-66-67-68-69-70

Chương 61: Chọn hy sinh cậu



Chương 61: Chọn hy sinh cậu

Tôi và Bạch Vi yên tĩnh thăm quan căn phòng Công Chúa, nghe người phụ trách chuyên môn của khách sạn kể về sự tích khi Đặng Lệ Quân còn sống, sau đó lại thưởng thức buổi trà chiều mà khách sạn chuẩn bị cho du khách.

Giống như cảm giác mát mẻ trong lành của Chiêng May, màu sắc hồng trà của họ vô cùng đẹp, vị cũng ngon, đồ ăn ngọt được chế biến tinh tế.

Tôi cố ý dặn Bạch Vi không nên uống nhiều hồng trà, cô ta cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Sau đó chúng tôi lười biếng, tùy tiện rảo bước theo nhịp sống chậm rãi nhưng trong trẻo thoải mái của thành phố này.

Tôi thích nơi đây, nếu có tiền, có người yêu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây sống một cuộc sống yên bình.

Hai ngày cuối tuần, tôi dẫn Bạch Vi đi dạo quanh thành phố Chiêng May, thăm quan thành cổ, đến đền Trắng, nhà Đen, đói thì đi tới đường Nimmanhaemin, dạo quanh mấy quán ăn nổi tiếng, ăn các món đặc sản giống như đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức bình phẩm món ăn ngon.

Tôi không còn trêu đùa Bạch Vi nữa, bởi vì lòng bình yên, thỉnh thoảng tôi mới kể mấy chuyện cười bình thường để điều tiết bầu không khí.

Cô ta cũng không bày ra vẻ lạnh lùng lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như trước, chỉ còn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhỏ nhen.

Nhưng sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng lại tình cờ chạm mặt Bạch Vi cũng muốn đi ra ngoài, tôi phát hiện cô ta đã trở lại dáng vẻ trước kia.

Cô ta không còn mặc váy dài và áo lụa trắng nữa, chuyển sang bộ váy công sở chững chạc và già đặn, vẻ mặt khó nắm bắt tâm trạng, không còn sự xinh đẹp điềm tĩnh của hôm qua.

“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chào hỏi tôi một tiếng, sau đó cô ta giẫm lên đôi giày cao gót tạo ra những tiếng vang có quy luật trêи sàn nhà, đi về phía thang máy, không quay đầu lại nhưng vẫn nói: “Anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đợi đến khi tôi xong chuyện BTT thì về nước với tôi.”

“Được.”

Tôi nhìn bóng lưng cô ta, khẽ đáp lời.

Dường như chúng tôi lại trở về như trước.

Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Bạch Vi không hề ăn cơm riêng cùng tôi nữa, bởi vì thời gian làm việc là chủ yếu, nhóm dự án thường ăn cơm dùng nhau.

Điều lấy làm an ủi là, đến giờ cơm tối Bạch Vi đều gọi tôi đi cùng, mà lần nào người của nhóm dự án cũng sẽ để lại một vị trí trống cho tôi ở bên cạnh cô ta, ai cũng biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.

Tôi không còn trắng trợn không biết kiêng dè như trước nữa, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện về BTT với mấy người trong nhóm dự án, lâu dần có gì thắc mắc bọn họ sẽ chủ động hỏi tôi.

Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nếu tôi được vào nhóm, bọn họ cũng chấp nhận tôi.

Sau ba ngày, tôi đến bệnh viện cắt chỉ, vết thương đã khép lại kha khá, không còn gì đáng ngại.

Bạch Vi cũng xử lý xong những chuyện quan trọng rồi, sau đó cô đặt vé máy bay về nước, nhưng chỉ có tôi và cô ta trở về, những người còn lại sẽ ở Chiêng May tiếp tục hoàn thành dự án được giao, mặt khác, họ phải cùng mấy kỹ sư trong nước được điều tới đây cải tiến và duy trì hệ thống.

Chiều ngày thứ năm, tôi và Bạch Vi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thịnh Hải. Ở lối ra, tôi nhìn thấy một ông lão dáng vẻ bình thường trông khoảng hơn năm mươi tuổi, tới đón Bạch Vi.

“Cô chủ đã về.” Ông lão khom người về phía Bạch Vi, vẻ mặt hòa nhã lại không thiếu phần cung kính.

“Chú Thành, không phải chú đang ở Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải?” Bạch Vi hơi bất ngờ.

“Tôi nên tới, cô chủ đi công tác lâu như vậy, chắc chắn đã hơi mệt rồi, tôi tới để đón cô chủ về nhà.”

Ông lão nói xong thì cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi đứng cạnh bên.

“Cậu cũng vất vả rồi.”

Bạch Vi không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, cô quay sang nhìn tôi rồi nói: “Chú Thành, giới thiệu với chú một chút, đây là Phương Dương, trợ lý mới của tôi.”

“Đây là chú Thành, người nhà của tôi.” Cô chỉ sang ông lão.

“Xin chào, tôi họ Hà, Hà Khai Thành.” Ông lão chủ động đưa tay về phía tôi.

Tôi cũng chào hỏi một tiếng rồi bắt tay ông ta.

Ngay vào giây phút đó, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi có ẩn ý sâu xa, dường như có gì đó đặc biệt muốn nói cùng tôi vậy.

Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biết mất, ông lão tên là Hà Khai Thành này nhanh chóng lấy lại vẻ hòa ái và cung kính.

Nhìn thái độ và cách xưng hô giữa ông ta với Bạch Vi, có lẽ ông ta là quản gia hay gì đó, vì sao lại có thái độ như thế?

Bạch Vi không phát hiện ra biểu hiện chớp nhoáng của Hà Khai Thành, cô ta quay lại hỏi tôi: “Phương Dương, anh ở đâu? Tôi bảo chú Thành đưa anh về luôn.”

“Không cần đâu, tôi tự về được.” Tôi từ chối không chút do dự.

“Tiểu Phương đừng khách sáo, tôi lái xe tới đây, đi cùng đi.” Hà Khai Thành khẽ cười nói, sau đó ông ta chủ động giành lấy hành lý trêи tay tôi.

Bạch Vi tiếp lời: “Đúng đấy, đi cùng đi, anh gọi xe cũng phiền lắm.”

Tôi hỏi chỗ ở của Bạch Vi, không ngờ lại chẳng cách xa chỗ tôi là mấy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.

Lúc ngồi trêи chiếc Mercedes Benz S320 của Hà Khai Thành, Bạch Vi hỏi thăm chuyện gia đình với ông ta, chẳng hạn như sức khỏe của ông nội cô ta, mẹ cô ta dạo này đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại không hề nhắc tới bố cô ta.

Tôi cũng không nói xen vào, chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, từ đoạn đối thoại không ngừng giữa hai người họ mà phân tích về tình hình gia đình của Bạch Vi.

Chỗ cô ta ở là khu nhà hạng sang trước bờ sông Phố, xem ra cô ta chỉ ở một mình, bởi vì tôi và Hà Khai Thành mang hành lý lên trêи lầu giúp cô ta thì cô ta lại không để cho chúng tôi vào, mà lại chào tạm biệt ngay trước cửa.

Cô ta nói cho tôi được nghỉ ngơi một ngày vào ngày mai, ngày kia bắt đầu đi làm bình thường.

Đi khỏi nhà Bạch Vi, tôi và Hà Khai Thành đi thang máy xuống lầu, trêи đường đi tôi vẫn chờ ông ta mở lời, bởi vì tôi biết nhất định ông ta có chuyện muốn nói cùng tôi.

Hà Khai Thành để tôi ngồi ở cạnh ghế lái, sau khi lên xe, nổ máy, ông ta nheo mắt cười nói: “Phương Dương, có chuyện này tôi phải xin lỗi cậu.”

Tôi cũng đoán được đại khái ông ta chuẩn bị nói gì rồi, tôi cười hỏi: “Chú Thành muốn nói chuyện ba năm về trước à?”

Hà Khai Thành hơi sững người, ông ta quay đầu nhìn tôi một chút: “Cô chủ nói cho cậu biết à?”

“Cô ấy chưa nói cụ thể nhưng tôi đoán được.”

Hà Khai Thành cười gượng: “Cậu rất thông minh, đúng là ba năm trước không phải cô chủ khiến cậu phải ngồi tù, mà là tôi, tôi muốn xin lỗi cậu.”

Nghe Hà Khai Thành nói vậy, tôi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì Bạch Vi từng kể rằng, ba năm trước cô để người trong nhà đi xử lý chuyện của Lôi Vân Bảo, nhưng người nhà cô lại không nói thật cho cô biết.

Mà nếu nói là người nhà thì hẳn là Hà Khai Thành rồi.

Sở dĩ ông ta chạy từ Yến Kinh tới Thịnh Hải, ngoài việc để đón Bạch Vi ra, ông ta còn một mục đích khác là tìm tôi nói chuyện.

Đối với lời xin lỗi của ông ta, tôi cũng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đáp: “Tôi muốn biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.”

Hà Khai Thành sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới đáp: “Năm đó sau khi cô chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi từ Yến Kinh chạy tới suốt đêm, nhưng lúc đó cậu đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi. Lôi Vân Bảo cũng không hề nhắc tới chuyện gì liên quan tới cô chủ, cho nên… Lúc ấy tôi quyết định phải bảo vệ danh dự cho cô chủ.

“Dù sao tôi và vợ cũng nhìn cô ấy lớn lên, vợ tôi thương cô chủ còn hơn cả con trai mình, cô ấy trong sáng thuần khiết như thiên thần, chúng tôi không muốn trong cuộc đời cô ấy có bất cứ vết nhơ nào, thế nên lúc đó tôi lựa chọn hy sinh cậu.”

“Ha ha.” Tôi lắc đầu cười, quả nhiên tôi đoán không sai, đứng trước danh dự của Bạch Vi thì cuộc đời tôi không đáng giá một đồng.

——————–



Chương 62: Xin lỗi



Chương 62: Xin lỗi

“Xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu một lần nữa.” Hà Khai Thành chân thành nói: “Thật ra, sau khi cậu vào đó, tôi đã cố gắng dùng quan hệ để giúp cậu giảm án, nhưng cậu ở trong đó hơi ồn ào, không chỉ suốt ngày đánh nhau với người khác mà còn đánh nhau với cả quản giáo, hơn nữa tôi nghe nói cậu ở trong đó chọc phải người không nên chọc, thật sự không thể giảm án được. Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể giải quyết chuyện cậu đánh quản giáo, để cậu khỏi phải nhận thêm hình phạt thôi.”

Tôi suy nghĩ một chút, đúng là có chuyện đó, lúc mới vào có một quản giáo thấy tôi không vừa mắt, suốt ngày phạt tôi. Một lần sau khi bị ông ta lấy mất cơm ở căng tin, tôi đã không nhịn được xông lên đánh nhau với ông ta.

Lúc ấy, đám người đó đã nói sẽ tăng hình phạt của tôi lên, thêm một, ba, năm, tám năm từ từ xử chết tôi, nhưng sau đó chuyện này lại yên lặng một cách khó hiểu, thì ra là Hà Khai Thành ở sau lưng giúp tôi một tay.

Nhưng chuyện này không thể bù đắp được cho tôi, còn lâu mới đủ.

Có vẻ Hà Khai Thành nhìn ra được suy nghĩ của tôi, ông ta hơi áy náy nói tiếp: “Tôi định chờ cậu ra tù rồi sẽ tới tìm cậu, ít nhất cũng phải cho cậu một khoản tiền, nhưng lúc cậu ra tù tôi hơi bận nên quên mất, đến tận khi cô chủ gọi điện thoại tới hỏi, tôi mới nhớ ra, sau khi chạy tới Thịnh Hải thì lại phát hiện suýt nữa cô chủ xảy ra chuyện, hơn nữa cậu lại vào đồn cảnh sát, còn có quan hệ với Lôi Vân Bảo.”

“Lúc đó tôi vận dụng mối quan hệ của nhà cô chủ tìm Lôi Vân Bảo khắp nơi, sau khi bắt được tên đó, chưa kịp đi tìm cậu thì cậu đã chạy tới Xiêng La rồi. Không còn cách nào cả, hôm nay tôi mới có thể giải thích với cậu, ngoài ra còn phải cảm ơn cậu vì đã cứu cô chủ hai lần.”

Tôi hỏi: “Trước đây Lôi Vân Bảo ngồi tù, là chú làm sao?”

“Đúng vậy, trước đây gã là lãnh đạo ban ngành của một xí nghiệp nhà nước, bản thân gã không sạch sẽ, muốn gã vào tù rất dễ, nhưng tội không lớn nên vào tù được một thời gian lại ra, còn trả thù cô chủ, hừ! Lần này gã sẽ không bao giờ ra khỏi tù được nữa.”

Nói đến đây, mắt Hà Khai Thành lóe lên chút tàn nhẫn.

Tôi nhíu mày, người này mặt mũi bình thường, trông có vẻ hiền lành khiêm tốn nhưng chắc công ta là loại hung ác, là kiểu người hai mặt làm việc cho mấy kẻ có tiền.

Hà Khai Thành nhanh chóng trở lại bình thường, cười nhẹ: “Phương Dương, người trong nhà cô chủ cũng nói rồi, chuyện này nhất định phải báo đáp cậu thật tốt. Bây giờ cậu có thể đưa ra điều kiện, chỉ cần không quá bất hợp lý, không đi quá giới hạn, tôi đều có thể đồng ý.”

“Ha ha.” Tôi cười, bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Trước đó, cô chủ của ông đã nói sẽ cho tôi năm triệu, nhưng tôi từ chối.”

Ông ta gật đầu: “Ừm, so với việc cứu cô chủ hai lần, năm triệu không tính là nhiều. Như vậy đi, cậu đưa số tài khoản cho tôi trước, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu tám triệu, nếu cậu muốn tiền mặt cũng được.”

Tôi không tỏ thái độ gì mà cười nhạt với ông ta.

Nhân lúc phía trước không có xe, Hà Khai Thành tranh thủ nhìn sang tôi, nói: “Vẫn thấy ít sao? Hay là ngày mai tôi xin phép…”

Tôi cắt ngang lời ông ta: “Không phải thấy ít, mà căn bản là tôi không cần tiền, tôi chỉ cần Bạch Vi thôi.”

Sắc mặt Hà Khai Thành không thay đổi, không có chút bất ngờ nào, rõ ràng ông ta đã biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.

Ông ta chỉ khẽ lắc đầu: “Phương Dương, cậu và cô chủ không hợp nhau đâu, dù cậu có thể khiến cô ấy động lòng, cô ấy cũng không thể ở bên cậu được, dù cô ấy đồng ý thì người nhà cô ấy cũng không đồng ý, chuyện thế này, tôi cũng không cần lừa cậu làm gì.”

“Ừm, tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy.”

Hà Khai Thành lại khuyên nhủ: “Cậu suy nghĩ lại một chút đi, cầm một khoản tiền thực tế hơn nhiều, nếu không cậu rất có thể sẽ mất cả người cả của đấy.”

“Tôi đúng là rất thích tiền, nhưng tôi thích cô ấy hơn, cô ấy là vô giá.”

Hà Khai Thành nhíu mày, nhìn tôi một cách sâu xa, nói: “Phương Dương, tôi nói thật cho cậu biết, nếu cậu làm vậy thật, không chỉ mất cả người cả của, mà còn chọc vào phiền phức không cần thiết, cậu nghiêm túc suy nghĩ lại đi.”

Nghe thấy lời Hà Khai Thành, tôi không khỏi lắc đầu cười: “Chú Thành, không lâu trước đây cũng có người nói những lời tương tự với tôi, nói tôi sẽ gặp phiền phức, chú biết sau đó thế nào không?”

Hà Khai Thành cũng cười nhạt: “Biết, Cung Chính Văn ở Xiêng La muốn xử cậu, không những không làm được mà còn bị cậu tìm người đánh cho một trận, cậu cũng vì vậy mà lên cùng một thuyền với một nhân vật có máu mặt ở Xiêng La, đúng không?”

Tôi không quá bất ngờ: “Thông tin của chú Thành rất nhanh nhạy đấy.”

“Cũng không còn cách nào cả, đã hai lần cô chủ suýt gặp chuyện không may rồi, tôi không yên tâm lắm nên mới cho người đi theo, chuyện xảy ra ở Chiêng May mấy ngày qua, tôi đều biết rất rõ. Nếu vào ngày lễ té nước đó cậu không ra tay, thì người của tôi cũng sẽ ra tay.”

“Không ngờ chú Thành còn che giấu những thủ đoạn như thế, nhưng chú vẫn khinh thường tôi rồi. Bạch Vi suýt thì bị tôi cưỡng hϊế͙p͙ đấy, còn không phải lần một lần hai, người của chú biết cũng đâu có ra tay.”

Hà Khai Thành ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn tôi: “Ha ha, tôi rất yên tâm về cậu, cậu không dám.”

“Chú sai rồi, không phải tôi không dám, mà là không thích như thế, vậy nên tôi mới muốn theo đuổi cô ấy, để cô ấy tự nguyện, chủ động trở thành người phụ nữ của tôi.”

Hà Khai Thành không nói gì, nhưng hít thở sâu mấy lần.

Rõ ràng, ông ta tức giận.

Từ thái độ của ông ta khi đối xử với Bạch Vi, có thể nhìn ra được ông ta kính trọng và yêu thương Bạch Vi từ tận đáy lòng, có khi còn coi cô ta như con gái ruột. Tôi nói Bạch Vi như vậy ở ngay trước mặt ông ta, ông ta không tức giận mới là lạ.

“Đỗ xe ở phía trước đi.” Thấy xe đã tới gần tiểu khu tôi ở, tôi liền nhắc một câu.

Hà Khai Thành dừng xe ở ven đường, tôi cầm túi xuống xe, ông ta cũng xuống theo, nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Phương Dương, tôi biết cậu không thích cô chủ mà là hận cô ấy, cậu theo đuổi cô ấy cũng chỉ vì muốn báo thù thôi, tôi đoán không sai chứ?”

Tôi hơi bất ngờ, bất đắc dĩ lắc đầu cười: “Nếu một tuần trước chú hỏi tôi câu này, tôi sẽ trả lời là đúng, nhưng giờ thì không phải nữa, bởi vì sau khi chơi với cô ấy ở Chiêng May mấy ngày, tôi cảm thấy thật ra cô ấy rất đáng yêu. Tôi thật sự thích cô ấy, vậy nên mục đích theo đuổi cũng trở nên đơn giản.”

“Cậu không lừa được tôi đâu.” Hà Khai Thành cũng lắc đầu: “Nếu cậu cứ khư khư cố chấp như thế, tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu thêm một lần, cậu và cô ấy không chỉ không có kết quả, mà cậu sẽ còn gặp phải phiền phức nữa. Đây không phải là Xiêng La, không ai giúp được cậu đâu.”

“Ha ha, cảm ơn chú Thành đã nhắc nhở, đã vậy thì tôi cảm thấy cũng nên nhắc chú Thành mấy câu. Chú cũng biết tính tôi rồi đấy, chỉ cần có người muốn giết tôi, cho dù là ai thì tôi cũng sẽ kéo mấy tên chịu tội thay. Mặt khác, tôi có mấy anh em chân chính, vô cùng liều mạng, ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, họ sẽ giúp tôi kiếm thêm mấy người về chôn cất.”

“Mong là chú Thành có thể nhớ kỹ mấy câu nói đó của tôi, bởi vì tôi không muốn Bạch Vi xảy ra chuyện gì cả, dù chạm đến một đầu ngón tay của cô ấy tôi cũng đau lòng, thật đấy.”

Hà Khai Thành nhíu mày: “Cậu đang uy hϊế͙p͙ tôi sao?”

“Không phải, chỉ là nhắc nhở chú thôi, gậy đánh uyên ương vốn đã không đúng rồi, đánh chết cả đôi uyên ương thì càng sai, sẽ bị sét đánh đấy.”

——————–



Chương 63: Bạn bè thật sự



Hà Khai Thành hừ lạnh một tiếng: “Phương Dương, cậu đừng tưởng quen biết mấy tên lưu manh thì giỏi lắm.” Tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông ta, nói: “Ba năm trước ông đá tôi vào tù, tôi vẫn chưa tính món nợ đó với ông đâu, giờ ông lại Còn uy hϊế͙p͙ tôi, tưởng có chút tiền thì ngon lắm sao? Chân đất không sợ đi giày, ông không tin thì thử động đến tôi xem.” Hà Khai Thành, không nói gì, chỉ nhíu mày bình tĩnh nhìn tôi.

Một lát sau, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói câu “Cậu giỏi lắm!”, sau đó xoay người lên xe.

Nhìn chiếc xe to lớn nhanh chóng đi xa, tôi không vội về nhà và ngồi cạnh bồn hoa ở khu xanh hóa, châm một điếu thuốc, bắt đầu phân tích những chuyện tiếp theo có thể xảy ra. Những năm gần đây, an ninh trật tự trong nước ta tốt, hàng năm đều có những vụ truy quét tội phạm và tệ nạn, nhất là ở khu Thịnh Hải này. Nhà Bạch Vị làm ăn đúng đắn, cũng không đến nỗi tìm người xử tôi, ít nhất là không dám giết tôi thật, nhưng có thể đánh tôi một trận, sau đó làm khó dễ, thậm chí còn bày ra âm mưu thủ đoạn gì đó để vu oan hãm hại tôi.

Còn Cung Chính Văn, ông ta ta ăn quả đắng ở Xiêng La, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chắc ông ta sẽ không từ bỏ ý định, chờ tôi về nước sau đó xử tôi. Việc đầu tiên tôi phải làm là chuyên khỏi nhà bạn, không thể làm liên lụy đến cậu ấy được.

Trước khi đi Xiêng ta, tôi nhận được mười ngàn mà Lâm Lạc Thủy chuyến tới, trong đó đổ nằm ngàn thành tiền Xiêng La, chỉ tiêu mất gần một nửa,đến sân bay Chiêng May thì lại chuyện về nhân dân tệ, cộng thêm năm ngàn tệ có thừa lúc trước thì giờ có hơn bảy ngàn tệ, đủ thuê một phòng ở rồi.

Chờ tháng sau phát lương thì thoải mái, BBT đó trả trước cho Bạch Vi bốn. mươi ngàn, vẫn còn nhận được mười, hai mươi ngàn nữa. Trong phần trả trước đó, có đến ba mươi ngàn là ở chỗ La Nhất Chính, dùng để điều tra Cung Chính Văn, nếu tôi cần dùng thì cũng có thể lấy một ít. Cứ vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng, tranh thủ thời gian chuyển ra ngoài, chứ ở nhà bạn mãi cũng ngại. Tôi có hai nhóm bạn, một nhóm là quen biết trong tù như La Nhất Chỉnh và Đỗ Minh Cường, nhóm còn lại là bạn bè và bạn học trước lúc đi tù, sau khi tôi đi tù rồi thì đa số không còn liên lạc nữa, chỉ còn vẻn vẹn mấy người vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ. Trong đó, hai người thân nhất thì một người ở thành phố khác, một người làm việc ở Thịnh Hải, hơn nữa đã mua nhà, bây giờ tôi đang ở nhà cậu ta. Cậu ta tên Từ Triết, là bạn cùng lớp cấp hai và cấp ba của tôi, quan hệ với tôi rất tốt, lúc tôi ngồi tù không những không trốn tránh mà còn hay gửi tiền vào thẻ của tôi trong tù, là bạn bè thật sự. Khi mới ra tù, vốn là tôi đến nương nhờ La Nhất Chính đã ra tù từ trước. Lúc ấy, tinh thần tôi rất sa sút, suốt ngày chỉ biết uống rượu hút thuốc, đến khi tỉnh táo lại, muốn tìm một công việc rồi sống thật nghiêm túc thì Từ Triết khuyên tôi đến nhà cậu ta ở, nguyên nhân là vì cuộc sống của La Nhất Chính quá thối nát, nếu tôi không rời đi thì rất có thể sẽ chìm sâu hơn nữa. Tôi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy mình ở chỗ La Nhất Chính không tiên lắm. Cậu ta chỉ thuê một phòng, lại hay đưa phụ nữ về, cả nhân viên phục vụ ở chợ đêm, người nổi tiếng trêи mạng, khách nữ gì đó đều mang về hết, bình thường khiến tôi rất xấu hổ.

Vậy nên tôi chuyển đến chỗ Từ Triết, cậu ta đã trả tiền đặt cọc để mua nhà nên nói sẽ không thu tiền nhà của tôi, nhưng tôi cũng nói nhất định sẽ trả, ghi lại trước, sau này kiếm được tiền thì trả cho cậu ta, kể cả số tiền cậu ta gửi vào trại giam cho tôi cũng phải trả lại hết. Hơn nữa có một chuyện khiến tôi rất xấu hổ và áy náy: Từ Triết ở chung với bạn gái. Tuy tôi và bạn gái cậu ta cũng là bạn đã quen nhiều năm nhà cũng là loại ba phòng ngủ một phòng khách rất lớn, nhưng tôi vẫn cằm thấy mình phá hủy thế giới của hai người họ nên luôn thấy áy náy.

Giờ có tiền rồi, phải mau chóng dọn ra ngoài thôi, sau khi hút xong một điếu thuốc ở ven đường, tôi không vội về mà đi sang chợ bán thức ăn gần đó, giờ đã sắp sáu giờ chiều, vừa hay đến giờ mua đồ về làm cơm tối.

Đồng thời, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Triết, muốn nói cho cậu ta là tôi đã về, bảo cậu ta không cần mua thức ăn nữa.

Trước đó không lâu, khi tôi uống nhầm thuốc mê của Lôi Vân Bảo, sau đó bị Bạch Vị đưa vào trại giam, không kịp nói cho Từ Triết, thế là cậu ta lo lắng. Mấy ngày liên, sau khi ra ngoài tôi nói với cậu ta là sẽ đi Xiêng La mây ngày, bây giờ về rồi cũng nên báo với cậu ta một tiếng.

Nhưng Từ Tết không nghe, gọi mấy cuộc liền cũng không nghe, có vẻ là đang bận, tôi không để ý lắm, lúc mua thức ăn về đến chung cư cũng đã sáu rưỡi, chắc lúc này cậu ta đã về rồi.

Tôi lấy chiếc chìa khóa cậu ta đánh thêm cho tôi lúc trước ra, nhẹ nhành mở khóa, đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng. “Từ Triết, anh nói rõ cho em, rốt cuộc anh có ý gì? Phương Dương ở chỗ chúng ta lâu như vậy, em đã nói chữ “Không bao giờ chưa, giờ mẹ em. muốn đến chơi mây ngày, chỉ mấy ngày thôi, anh lại không vui?”. Tôi ngẩn ra, đây là giọng của Lâm Tĩnh, chính là bạn gái Từ Triết, sao cô ta lại nhắc đến tôi? Từ Triết bất đắc dĩ nói: “Lâm Tĩnh, em nói có lý một chút có được không? Anh không vui lúc nào? Anh chỉ nói là nếu mẹ em đến thì để bà ấy ở phòng nhỏ, em cũng biết Phương Dương ở phòng lớn mà, tại sao phải chuyển đồ của cậu ấy sang phòng khách nhỏ, để mẹ em ở phòng khách lớn? Phương Dương trở về thấy vậy sẽ thế nào? Cậu ấy sẽ nghĩ anh thế nào?” “Ha ha, Từ Triết, anh ở trước mặt bạn bè đúng là chết vì sĩ diện, Phương Dương ở nhà chúng ta bao lâu rồi? Chúng ta đã lấy của anh ta một đồng nào chưa? Đến điện nước, ăn uống cũng không lấy một đồng nào, vậy đã là không phụ lòng anh ta rồi, giờ để anh ta ở phòng khách nhỏ thì tủi thân lắm sao? Hơn nữa, anh xem đã bao lâu rồi anh ta không về? Ai biết đã đi sống mơ mơ màng màng ở đâu rồi chứ.”. “Lâm Tĩnh, em thôi đi, cậu ấy là bạn của anh, em không được nói như vậy.” “Em đã nói rồi! Trước đây em đã bảo là không được con gì, rồi anh nói với em thế nào? Anh nói Phương Dương chỉ ở nhiều nhất là một tháng, chờ anh ta tìm được việc sẽ dọn ra ngoài, giờ đã bao lâu rồi? Việc của anh ta thế nào? Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, cuối cùng thì sao? Anh ta lại vào tù, hơn nữa còn vào đó vì tội cưỡng hϊế͙p͙, tuy chỉ vài ngày đã được thả nhưng cũng mất việc, nếu cứ như vậy thì bao giờ anh ta mới tìm được việc rồi dọn ra ngoài? Hơn nữa, anh ta là nghi phạm cưỡng hϊế͙p͙, Từ Triết anh không sợ…”

“Câm miệng, em nói gì đó? Cậu ấy là anh em của anh, anh em, biết không?” “Em quan tâm đến anh em chó má của anh làm gì, hôm nay anh phải nói cho rõ, có dọn phòng khách lớn không? Rốt cuộc bao giờ anh ta mới dọn di?” Nghe thế, tôi cũng không nhịn được nữa, chán nản thở dài một hơi, sau đó cố ý đẩy mạnh cửa, còn rung chìa khóa để nó kêu leng keng.



Chương 64: Chuyển nhà



Tiếng ồn ào trong phòng bỗng tắt ngúm, tôi sải bước vào trong, giơ đồ ăn trong tay lên như thể không có chuyện gì xảy ra, tươi cười nói: “Tôi về rồi đây, còn tiện đường mua ít thức ăn, lát nữa sẽ xuống bếp làm mấy món tủ đãi mọi người nhé.”

Từ Triết đờ đẫn nhìn tôi, Lâm Tĩnh thì lúng túng chào tôi một tiếng rồi cúi đầu đi vào phòng. “Chỗ này có cả đặc sản của Xiêng La, tôi tiện thể mua một ít, đây là chả cá với bánh tart dừa nướng, có cả cà ri vàng, mùi vị của thủ này được làm. Ngoài ra tôi còn mua cho cậu cả sữa rửa mặt kiềm dầu, thêm vài lọ mỹ phẩm cho Lâm Tĩnh, không phải thương hiệu lớn gì đâu, toàn L’Oreal thôi, nhãn hàng này ở Xiêng La rẻ lắm, chiếm gần một nửa thị phần của Xiêng La luôn.”

Tôi đặt thức ăn lên bàn, vừa nói vừa lôi đồ đạc ra khỏi túi. Bởi vì trong hành lý chỉ có vài bộ quần áo, quần áo mùa hè lại mỏng, thậm chỉ nhét không đầy nỗi cái ba-lô, cho nên tôi mua không ít đặc sản, thứ gì. Vừa ngon vừa rẻ vừa tiện dụng, đa phần đều mua cho Từ Triết và Lâm Tĩnh hết. Từ Triết đứng bên cạnh bàn, nhìn các loại đặc sản trêи bàn với vẻ mặt phức tạp, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi.

Tôi giả bộ không chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, tiện tay ném mấy cái ba-lô đựng quần áo còn lại vào góc sofa, xách đồ ăn vừa đi vào bếp vừa nói: “Tôi đi nấu cơm trước đã, ăn gà hầm cốt dừa với cà ri ở Xiêng La ngây chết đi được, thèm ăn mấy món thường ngày của mình quá. À phải rồi, mau gọi Lâm Tĩnh ra ăn nhé, đừng ăn mảnh.”

Vào trong bếp, lúc đang lúi húi rửa nồi, tôi mới nghe thấy từ Triết ở trong phòng khách gọi Lâm Tĩnh mấy lần, giọng điệu không có gì khác thường. Lâm Tĩnh ở trong phòng đáp một tiếng, sau đó tôi nghe thấy tiếng cô ta đi ra phòng khách, rồi âm thanh vui mừng nhanh chóng vang lên: “Oa, nhiều đồ ăn thể, có cả mỹ phẩm dưỡng da nè! Cảm ơn mnh nhiều nha Phương Dương, mua mấy thứ này chắc tốn nhiều tiền lắm, làm gì mà lãng phí thế.” Tôi mỉm cười nói vọng vào phòng khách. Có tốn bao nhiêu đầu, mấy món. này bên Xiêng La rẻ lắm. Nếu không phải vì không được mang quá nhiều đồ qua hải quan, tôi đã mua thêm nữa rồi. Với cả ở bên đó tôi giúp công ty lấy được một dự án, kiếm được vài chục ngàn tệ tiền trích phần trăm, sau đó trả trước thêm vài ngàn hệ để tiêu nữa, đợi tháng sau được phát lương sẽ thoải mái hơn.” So “Oa, mấy chục ngàn tệ hoa hồng, nhiều vậy luôn hả? Là công ty phần mềm lúc trước đúng không?” “Ừ, công ty phần mềm Trí Văn.” “Thế thi phải chúc mừng anh rồi, vừa đúng lúc, tối nay chúng ta ăn mừng đi.”

Tôi cười khô: “Tối này e là không được rồi, bởi vì tối nay tôi phải chuyển nhà, ban nãy quên nói với hai người, tôi định chuyển đi. Ở chỗ hai người lâu quá, lúc nào cũng chen vào thế giới hai người của các cậu, ngại lắm. Đúng lúc bên phía đông nghiệp có phòng trống, lúc ở bên Xiêng La tôi đã nói với cậu ta rồi, tối nay sẽ chuyển qua đấy sắp xếp phòng ốc, nếu không khi nào đi làm rồi bận rộn không có thời gian.” Từ Triết như cuống lên, đi vào phòng bếp và hỏi: “A Dương, sao cậu lại muốn chuyển đi? Có phải…”

“Sao lại không đi chứ? Hai vợ chồng các cậu sống với nhau yên ổn, tôi cứ làm cái bóng đèn ở đây làm gì, đúng không? Cậu không thấy ngượng chứ tôi thấy khó chịu đây này, hai người ngày ngày tình cảm, không thèm để ý tới cảm giác của phận FA này gì cả. Nếu cứ ở đây tiếp, chẳng bao lâu nữa” tôi sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”

“Nhưng… Tôi lau khô một bàn tay, mỉm cười vỗ vỗ vai Từ Triết: “A Triết, tôi biết cậu cũng muốn tốt cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng! Cứ yên tâm bây giờ tôi đã có công việc ổn định rồi, thu nhập cũng khá khẩm, có thể sống ngon nghẻ. Và lại, đi đâu mà chẳng sống được, hai ta có thời gian rảnh thì hẹn nhau ra ngoài uống rượu là được. Có phải chơi gay đâu mà ngày nào cũng phải dính lẹo với nhau.”

“A Dương… Tôi…”

Tôi ngắt lời cậu ta thêm lần nữa: “Cậu cầu tôi tôi cái gì, sao cứ như mấy em gay tỏ tình ấy, ra ngoài ăn với Lâm Anh đi, tôi phải nấu cơm đây.”

Nói xong, tôi tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Từ Triết đứng ở phía sau thêm một lúc, cuối cùng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bếp.

* Có lẽ cậu ta và Lâm Tình đã biết tôi nghe được cuộc đối thoại của họ rồi. nhưng tôi không muốn giải thích quá nhiều, nói ra thì ai cũng cảm thấy lúng túng, chỉ bằng ăn một bữa ngon lành rồi tự chuyển đi nơi khác là xong, vừa không sến sẩm, vừa khỏi cần nhiều lời, đơn giản vẫn tốt hơn cả.

Còn về những lời mà Lâm Tĩnh nói, tôi hiểu hết chứ, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ oán giận như vậy. Cho nên cứ coi như không nghe thấy là xong.

Về phần Từ Triết, tôi luôn tin tưởng cậu ta, chúng tôi quen nhau bao nhiêu năm. Lúc tôi ngồi tù, cậu ta còn chủ động chuyển tiền vào thẻ của tôi, sẽ không đến mức oán trách chỉ vì tôi không đóng nổi tiền thuê nhà người ta thường bảo con cái nhà nghèo biết lo việc gia đình sớm câu này chẳng sai chút nào. Năm lớp ba, lớp bốn gì đó, tôi đã bắt đầu học nấu cơm rồi, bởi vì bố mẹ tôi thường xuyên ra đồng làm việc tới tận tối muộn mới về nhà.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuê phòng trọ cùng Lâm Lạc Thủy, bắt đầu nghiên cứu đủ thủ công thức nấu ăn, cố gắng mỗi ngày đổi món cho cô ấy nếm thử. Cũng nhờ mấy năm ấy, mà tay nghề nâng cao hơn. Tuy không thể sánh bằng đầu bếp của nhà hàng cao cấp nhưng ít nhất người nào từng ăn món ăn gia đình do tôi nấu đều khen nó ngon.

Tôi bận rộn một hồi lâu, nấu một canh ngao với rau cải bẹ, cá vược hấp, thịt bò xào tiêu đen, đậu hũ chiên om sốt và ớt hiểm xào mỡ khô.

Hai món sau đều là món tôi thích nhất, đậu hũ chiên vàng ruộm hai mặt, vớt ra để qua một bên, bỏ thêm vài tép tỏi đã nghiền nhuyễn vào chảo dầu, đổ thêm hỗn hợp nước tương, dầu hào, tương cà chua và bột năng pha nước, đun thành nước sốt bánh mịn, nêm nếm vừa ăn rồi đổ đậu phụ vào ôm một lúc, khi đổ ra chỉ cần thêm ít hành hoa là thơm phức rồi.

Ớt hiểm muối chua lại là một món rất đưa cơm mà ít người biết, cách làm vô cùng đơn giản, cho tỏi nghiền vào chảo dầu đảo vài lần, sau đó cho thêm ớt hiểm đã cắt thành miếng nhỏ vào xào nhanh tay, đổ thêm hỗn hợp mơ khô umeboshi, nước tương và bột năng hòa nước vào đảo đều, đun thêm một lúc là một món ăn khai vị vừa chua vừa thơm vừa cay đã có rồi.

Thơm quá.”

Chưa bung cơm ra ngoài, Lâm Tĩnh đã vui mừng reo lên ở ngoài phòng khách giống hệt như lúc trước, vừa dứt lời đã chủ động chạy vào bếp giúp tôi bưng đồ ăn lên.

Từ Triết cũng theo vào, nhưng khác với vẻ tung tăng như không có gì của Lâm Tĩnh, trông cậu ta có vẻ suy sụp. Để tránh tình trạng lúng túng, tôi chủ động trò chuyện về tình hình ở Xiêng La, về lễ hội té nước, về chùa đen, chùa trắng hay khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở.

Tôi còn nói với họ rằng, tôi đang tán một sếp nữ xinh đẹp và cao ngạo, nhưng không nói rằng Bạch Vi chính là người phụ nữ khiến tôi phải ngồi tù ba năm trước, ăn cơm xong, chúng tôi vui vẻ ngồi xuống sofa nói chuyện và xem ti vi, Lâm Tỉnh đã hoàn toàn khôi phục vẻ hoạt bát ngày thường, Từ Triết cũng không còn ủ rũ và suy sụp nữa.

Chưa trò chuyện được bao lâu, tôi đứng dậy đi về phòng dọn dẹp hành lý, Từ Triết và Lâm Tĩnh khuyên nhủ tôi thêm vài câu, thấy tôi kiên quyết muốn dọn đi, hai người họ cũng bước vào lặng lẽ giúp tôi dọn đồ.

Bất kể đi đâu, hành lý mà tôi mang theo vẫn rất ít. Lần này chuyển nhà cũng vậy, một cái vali, một cái ba lô và một bao tải dứa đựng chăn gối, một mình tôi tay xách nách mang là có thể chuyển xong trong một lần.



Chương 65: Lại trả trước thêm 10 ngàn tệ



Chuyển hành lý ra phòng khách, tôi lấy chìa khóa và năm ngàn tệ về đêm cẩn thận đặt cùng nhau trêи bàn trà : ‘’A Triết, đây là tiền nhà tôi còn thiếu, với cả chút tiền trước kia cậu gửi vào khi tôi ở trong trại…”

“Đừng, An Dương, cậu đừng làm vậy, như thế đâu còn coi tôi như anh em nữa!” Từ Triết vội vàng chạy tới, cầm tiền nhét ngược vào tay tôi.

Tôi nhét lại vào tay cậu ta, mỉm cười và nói: “Anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, trước kia lúc tôi nghèo khổ có cậu chăm sóc, bây giờ tôi dự đã rồi, bất kể thế nào vẫn trả được số tiền này chứ, nếu không sau này tôi không dám tìm cậu nhậu nhẹt nữa đâu. Cầm đi, lỡ qua một thời gian nữa tôi lại sa sút, lại tới tìm cậu tiếp tế, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

“Được rồi, tôi đi trước đây, đợi bên đã sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ gọi cậu làm bữa nhậu nhé.”

Nói rồi, tôi vẫy vẫy tay với cậu ta và Lâm Tĩnh, kéo hành lý đi ra ngoài.

“A Dương…”

“Đừng tiễn nữa, có một tí đồ tôi tự cầm được, đàn ông con trai, ngán nhất là đưa với tiễn, õng ẹo quá đấy.”

Tôi vẫy vẫy tay tôi đi ra ngoài, trở tay giúp cậu ta đóng cửa lại, chẳng buồn quay đầu, kéo hành lý đi về phía thang máy.

Từ Triết mở cửa chạy ra giúp tôi kéo hành ly vào thang máy, sau đó đứng bên ngoài, trịnh trọng gật gật đầu với tôi: “Rảnh rỗi nhớ qua chỗ tôi ăn cơm, cậu biết mà, tôi với Lâm Tĩnh rất thích mấy món cậu nấu lắm.”

“Ừ.” Tôi mỉm cười với cậu ta.

Khoảnh khắc của thang máy đóng lại, tôi thấy cậu ta cúi đầu.

Đi ra khỏi khu nhà, tôi không vội vẫy xe mà lấy thuốc ra châm, hút một hơi thật mạnh, sau đó gọi điện thoại cho La Nhất Chính, giờ này chắc cậu ta vẫn chưa đi làm.

“Anh Dương, chuyện gì thế ạ? Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của La Nhất Chính vọng ra.

“Có gì đâu, anh về đến Thịnh Hải rồi.”

“Í, anh về rồi hả? Sao không báo trước một tiếng để em đi đón.”

“Khỏi cần, định hỏi tối nay có em gái nào sống bên chỗ cậu không?”

“Có hôm nào em thiếu gái đâu. Ở không phải chứ, sao anh Dương lại hỏi câu này? Anh định qua chỗ em hả? Để em đuổi con nhỏ dị hợm khác người này đi. Mẹ nó chứ, ở lì chỗ em ba ngày rồi, em mới ngủ với nó đúng một lần, định bám lấy em chắc?”

Tôi vã mồ hôi hột, dị hợm khác người mà mày cũng dám đụng tới, khẩu vị đặc biệt quá nha chị em!

“Anh Dương đang ở đâu đó? Để em qua đón anh, đúng lúc mấy hôm nay quản lý ném cho em con xe xịn để đi đón mấy ông khách, Audi A8 luôn, đỉnh lắm, em lái xe đưa anh đi tán gái nha.”

“Thôi dẹp, đừng nhắc đến Audi A8 trước mặt anh, vừa nghe thấy đã tức cái lồng ngực.” “Sao thế anh? Có phải bị con Audi A8 nào quệt trùng không? Thằng nhãi nào dám quệt anh? Để em đập chết nó.

Tôi dở khóc dở cười: “Đừng nghĩ đến đánh đấm suốt ngày được không hả? Anh không bị xe đâm, sở dĩ không thích con xe này là vì… Trước kia anh nói rồi đấy thôi, bạn gái cũ của anh chạy theo một thằng cha lái con xe này.

” Ồ… em nhớ ra hồi, hình như có chuyện như thế thật”

“Được rồi được rồi, không nói nhảm với cậu nữa, anh phải tìm tạm một khách sạn đã, tối nay có lẽ cũng không rảnh đi nhậu với cậu đâu, phải nhanh chóng tìm nhà để ở.”

“Đừng mà anh Dương, anh cứ qua đây sống cùng em là được, còn tốn tiền khách sạn làm gì, em gọi điện thoại bảo con nhỏ khác người này cuốn gói ngay “

“Không qua đâu, cải giường của cậu dính nước của bao nhiêu phụ nữ rồi? Anh cũng chỉ ở khách sạn một đêm thôi, đảng bao nhiêu đâu. Thế nhé, anh cúp đây.”

“Ở anh Dương, trêи người anh còn đủ tiền không?”

“Đủ.”

Tôi chắn phải nghe cậu ta thừa hơi nó nhảm nên cúp máy luôn, sau đó lấy điện thoại tìm một khách sạn giá cả phù hợp ở gần đây, đặt phòng có máy vi tính.

Tôi gọi taxi tới khách sạn, sau khi tắm rửa, lập tức bật máy tính, lên mạng tìm phòng trọ.

Giá nhà đất ở Thịnh Hải đắt đến mức khó tin, tới độ một bộ phận người dân dù cả đời không ăn không uống cũng không mua nổii một căn nhà, tiền thuê tất nhiên cũng cao đến mức khó tin.Tôi tìm kiếm trêи mạng rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bên cho thuê phòng có ba điều kiện phù hợp với giá cả mà tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận được, đợi ngày mai đi xem nhà của thế nào rồi quyết định.

Trước đó, phải kiểm tí tiền đã.

Sau khi đưa năm ngàn tệ cho Từ Triết, trong túi tôi chỉ còn khoảng hai, ba ngàn, chưa chắc đã đủ tiền đặt cọc.

Sau khi ghi lại thông tin về bên cho thuê, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, nguồn tiền duy nhất tôi có thể bòn một cách thản nhiên chỉ có mỗi cô ta thôi.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tôi cất tiếng chào hỏi: “Giám đốc Bạch, chưa ngủ chứ hả.”

“Chưa, sao thế?”

Giọng nói của Bạch Vi có vẻ biếng nhác.

“Có gì đâu, hỏi thăm cô tí thôi, “bà dì”(*) của cô đi chưa?

(*) bà dì: ngày đèn đỏ

Liên quan gì đến anh?”

“Đã bảo là tôi quan tâm cô mà!”

“Khỏi cần anh quan tâm.”

“Về Thịnh Hải đã quen chưa? Cô sống một mình nhỉ? Có biết nấu cơm không? Tối nay đã ăn gì rồi.”

“Đã bảo là khỏi cần anh quan tâm.”

Tôi cười vài tiếng lấy lòng: “Được rồi, cô tự chú ý bản thân là được rồi, tôi gọi điện cho cô thực ra cũng có chút chuyện, à thì… Cô nói tiền trích phần trăm của đơn hàng BTT ít nhất cũng phải trêи 50 ngàn tệ, đúng không?”

“Ừ, sao vậy? Lại muốn ứng tiền trước hả?

“Có chút việc gấp cần dùng đến tiền, trước kia cô đã chi trước cho tôi 40 ngàn tệ, có thể đưa tôi thêm 10 ngàn nữa không, gom vào đủ con số 50 ngàn.”

Giọng điệu của Bạch Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Phương Dương, anh cứ xin ứng tiền trước hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 40 ngàn tệ lúc trước tôi mới đưa cho anh chưa đến nửa tháng mà đã hết rồi à? Tiêu vào đâu rồi? Chắc không phải anh đánh bạc thua sạch sành sạch rồi đấy chứ?”

Tôi vã mồ hôi hột “Khả năng tưởng tượng của cô tốt qua đó, tôi không đánh bạc, chỉ là bây giờ không có chỗ nào để ở, không có tiền trả tiền phòng trọ thôi.”

“Anh không có chỗ ở? Tại sao? Thế trước kia anh ở đâu?”

“Lấy đâu ra lắm tại sao thế, tôi đâu có tiền mua nhà giống cô. Trước kia sống nhờ ở nhà một người bạn, bây giờ chuyển ra ngoài rồi, không có chỗ, đành ở tạm trong khách sạn thôi.”

“Tại sao phải chuyển ra ngoài? Cãi nhau với bạn à?

“Sao cô lắm câu thừa thãi thế!”

“Thế 40 ngàn tệ ứng trước cho anh đâu? Anh tiêu hết rồi à? Tiêu vào cái gì thế?” Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột: “Sao cô cứ như vợ tôi thế, nói một câu chốt hạ đi, cho tôi ứng trước thêm 10 ngàn tệ, rốt cuộc cô có đưa không.”

Bạch Vi im lặng trong thoáng chốc nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết: “Ứng trước cũng được thôi, nhưng tôi muốn biết anh đã tiêu 40 ngàn tệ trước đó vào đâu rồi, chỉ để xác nhận anh không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.”

Tôi muốn mắng cho cô ta một trận tơi bời rồi dập máy, nhưng nghĩ tới việc chắc mình sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vì thế đành cố nén cơn giận trong lòng.

“40 ngàn tệ kia tôi trả cho Lâm Lạc Thủy rồi, lúc chia tay cô ấy từng chuyển cho tôi 50 ngàn tệ.” Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại rồi thản nhiên đáp.

Bạch Vi lại im lặng, qua một lúc lâu mới nói: “Anh cần tiền mặt hay chuyển khoản? 10 ngàn tệ có đủ không?”

“Đủ rồi, đừng đưa tiền mặt, chuyển qua ebanking hay Alipay hoặc Wechat đều được.” “Được rồi, tôi chuyên cho anh ngay đây.”

“Cảm ơn nha.” Nói xong, tôi cúp máy luôn.

Chưa đầy một phút sau, WeChat thông báo đã nhận được mười ngàn tệ mà Bạch Vi chuyển tới.

Tôi yên tâm hắn, có tiền rồi khỏi cần lo lắng gì nữa.



Chương 66: Lương tâm bị chó ăn mất rồi



Chương 66: Lương tâm bị chó ăn mất rồi

Ngày hôm sau, tôi tốn mất gần nửa ngày để đi xem ba chỗ cho thuê, sau cùng chọn căn nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách ở một khu khá cũ nhưng yên tĩnh, thuê cùng người khác, tôi chỉ ở trong căn phòng có diện tích nhỏ nhất, giá thuê là 1800 tệ.

Căn phòng lớn hơn một chút dành cho hai cô gái vừa tốt nghiệp đại học, hai người họ sống chung một phòng; phòng ngủ chính chừa lại cho một đôi tình nhân, tuổi tác xêm xêm tôi. Căn nhà này cũng do họ thuê nguyên căn rồi chia phòng ra cho thuê lẻ, hai cô gái kia thường gọi họ là anh chủ trọ và chị chủ trọ.

Anh chủ trọ tên là Ngô Thừa Chí, thân mình cao lớn và hơi mập, trông rất hòa nhã và khéo miệng, chị chủ trọ tên là Chu Miểu, vóc dáng khá nhỏ nhắn, đứng cùng Ngô Thừa Chí trông rất đặc sắc, là điển hình của kiểu chim nhỏ nép bên anh chàng đô con.

Khi tôi ngỏ ý muốn vào ở, Chu Miểu bắt đầu hỏi đủ thứ chuyện, ngoài tình hình công việc và quá khứ của tôi, cô ấy thậm chí còn hỏi cả mấy câu về phương diện đời sống tình cảm.

Đến khi tôi phải chìa thẻ nhân viên của công ty Phần mềm Trí Văn với vẻ mất kiên nhẫn, Ngô Thừa Chí phải bước ra cười ha ha giảng hòa, bấy giờ Chu Miểu mới chịu lấy hợp đồng ra cho tôi ký.

Chắc vì trong căn nhà này có tới ba người phụ nữ, trong số đó có hẳn hai cô gái vừa tốt nghiệp đại học chưa lún sâu vào đời nên Chu Miểu mới tỏ ra thận trọng.

Nếu cô ấy điều tra ra tôi từng có tiền án tiền sự, chắc sẽ không cho tôi thuê đâu.

Buổi trưa ký xong hợp đồng, đóng tiền thuê, cầm được chìa khóa, tôi quay về khách sạn trả phòng, sau khi chuyển đồ đạc ra lại bận rộn sắp xếp phòng ốc.

Đến chập tối, tôi nhận được điện thoại Từ Triết gọi tới, mời tôi tới chỗ cậu ta ăn cơm.

Tôi khéo léo từ chối, nói rằng mình vừa mới vào ở cùng đồng nghiệp, muốn ăn cơm cùng họ trước.

Thực ra sự thật đúng là như vậy, Chu Miểu và Ngô Thừa Chí nói hôm nay mọi người cùng nhau ăn cơm, chào mừng thành viên mới trong nhà.

Trong căn hộ mới thuê có đầy đủ nồi niêu xoong chảo, họ thường xuyên nấu nướng tại nhà, Chu Miểu còn lập hẳn nhóm Wechat, mỗi ngày trước khi tan ca sẽ xác nhận xem ai muốn ăn cơm ở nhà. Cô ấy và Ngô Thừa Chí phụ trách mua đồ ăn và nấu cơm, sau đó chia tiền theo đầu người, ai ăn cơm sẽ chuyển tiền cho cô ấy.

Bao gồm cả các hoạt động bên ngoài như đi dã ngoại, ra ngoài ăn, xem phim ngoài rạp đều xác nhận thành viên tham gia và đóng tiền theo đầu người qua Wechat.

Cảm giác mấy người trẻ tuổi sống cùng nhau thực ra cũng khá ổn, vừa tiết kiệm được chi phí cuộc sống, cũng hưởng thụ các yêu cầu ăn mặc ở trêи một mức độ nào đó.

Tôi sắp xếp xong phòng ốc, mua sẵn thức ăn trước khi họ tan ca, sau đó chui vào bếp bắt đầu nấu nướng.

Khi cơm tối sắp xong thì họ lục tục quay về, Chu Miểu với Ngô Thừa Chí về trước, sau đó đến hai cô gái trẻ tuổi, trong đó còn có một cô trông khá xinh xắn.

Sau vài câu hàn huyên khách sáo, khi các món ăn đầy đủ hương sắc được bưng lên, căn nhà nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Hoàn cảnh mới, bạn đồng hành mới, có lẽ đối với tôi đây chính là một khởi đầu mới.

Ăn cơm xong, tôi xem ti vi cùng họ một lát rồi ra ngoài tìm La Nhất Chính. Trong một đêm trăng thanh gió mát như thế này, ở chung với cậu ta thoải mái hơn.

Sau khi gặp được La Nhất Chính tại quán bar mà cậu ta làm việc, tôi cũng gặp luôn cô gái dị hợm khác người mà cậu ta nhắc tới. Cô này trông chưa đầy hai mươi, ngũ quan cũng khá tinh tế, nhưng bị lớp trang điểm tông khói rất đậm và màu son đỏ chót che lấp mất dung nhan nguyên bản; tóc tai cũng nhuộm màu hồng nhạt, bện thành hai cái sừng trêи đầu. Cô ấy mặc một cái áo T-shirt màu xanh đính kim sa vảy cá, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen kèm thêm đôi tất lưới rách lỗ chỗ…

Phản ứng đầu tiên của tôi là: một cô gái vốn rất xinh xắn và đáng yêu đã dùng lối ăn mặc đi ngược đám đông để tự hủy hoại hình tượng bản thân.

Quán bar mà La Nhất Chính làm việc là một nơi khá nổi tiếng, tám giờ tối mới bắt đầu kinh doanh, chưa có nhiều người khác, đa số ở đây là nhân viên của quán. Vào thời điểm này mỗi ngày, La Nhất Chính cũng có thể nhàn nhã ngồi xuống uống vài ly.

Cậu ta là người trông chừng quán, công việc chủ yếu là lượn đi lượn lại, gặp phải thằng nào không có mắt, dám gây chuyện ở đây thì “xử đẹp” nó, theo đúng cách gọi của cậu ta.

Ngoài thái độ lỗ mãng ra, La Nhất Chính có hai đặc điểm khác, một là nghe lời, chỉ cần là người khiến cậu ta tin tưởng và nghe theo, gần như cậu ta sẽ phục tùng tuyệt đối, ví dụ như tôi, thêm cả quản lý và ông chủ của cậu ta.

Một đặc điểm khác là không đánh phụ nữ, điều này có thể được coi là ưu điểm.

Lúc tôi gặp cậu ta ở quán bar, cô gái kia ôm cánh tay cậu ta, chu mỏ và nhìn cậu ta với vẻ oán trách, còn cậu ta mất kiên nhẫn nên quay mặt đi chỗ khác, lầm bầm nói gì đó, còn không ngừng xua tay, dường như đang định đuổi cô gái đó đi.

“Anh Dương, đến rồi hả.”

Vừa nhìn thấy tôi, mặt mũi La Nhất Chính thay đổi hẳn, cậu ta vừa cười vừa vẫy tay gọi tôi.

“Bạn gái cậu hả?” Tôi bước tới, mỉm cười và hỏi.

“Đâu có, là con nhỏ khác người mà hôm trước em kể với anh đấy.” La Nhất Chính vội vàng phủ nhận, rồi vội vã kéo cánh tay cô gái kia ra, lạnh nhạt nói: “Còn không mau chào anh Dương đi?”

“Chào anh Dương, em là Tiểu Nguyệt, bạn gái của La Nhất Chính.” Cô gái này khá lễ phép, cất giọng rất trong trẻo chào hỏi tôi, còn không quên tự giới thiệu thân phận.

“Bạn gái cái quái gì.” La Nhất Chính cuống quýt lên: “Tôi từng đồng ý làm bạn trai của cô hồi nào?”

Cô gái Tiểu Nguyệt khác người kia bĩu môi: “Thì từng nói rồi đấy, tối hôm đó anh nói muốn tán em, còn dẫn người ta về nhà ngủ qua đêm nữa, ngủ với người ta rồi bây giờ định không nhận à.”

“Không phải chứ, tôi có nhận nhưng tôi chỉ nói muốn ngủ với cô thôi chứ có đòi hẹn hò với cô bao giờ đâu? Cô định bám rịt lấy tôi đấy phỏng?”

“Không muốn hẹn hò yêu đương thì đòi ngủ với em làm gì?”

“Tôi chưa từng thử với loại khác người chứ còn gì nữa.”

Nghe đến đây tôi cũng thấy dở khóc dở cười, cái thằng lỗ mãng La Nhất Chính này không biết thông minh và khéo léo hơn chút à?

Đôi môi chu chu của Tiểu Nguyệt dần dần méo xệch đi: “La Nhất Chính, anh là thằng khốn kiếp! Người ta cho anh lần đầu tiên, anh chớp mắt đã không cần người ta nữa, lương tâm của anh bị chó ăn mất rồi.”

Nói xong, hai mắt Tiểu Nguyệt đỏ ửng, cô ấy quay người chạy ra khỏi quán bar.

“Còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau đuổi theo đi.”

Tôi vỗ vỗ vai La Nhất Chính, chỉ chỉ vào cửa quán bar.

La Nhất Chính gãi gãi đầu: “Anh Dương, thôi khỏi đi anh…”

Tôi không chịu nổi nữa, giơ chân đạp cậu ta một cái: “Mẹ kiếp, cậu có phải đàn ông không thế hả? Mau đuổi theo đi, nếu không anh đập chết cậu đấy.”

“Ờ.” Bấy giờ La Nhất Chính mới sờ sờ cái ᘻôиɠ vừa ăn đạp của mình, tập tễnh chạy ra ngoài.

Nhân viên của quán bar lấy cho tôi cái cốc, trêи bàn có vài chai bia mà La Nhất Chính đang định uống, tôi tự rót cho mình một cốc, thong thả thưởng thức.

Chưa được bao lâu, trong tiếng kêu a a á á của một cô gái, La Nhất Chính đã trở về, Tiểu Nguyệt khác người bị cậu ta vác trêи vai, đôi chân mặc tất lưới rách rưới quơ quào giữa không trung.

Tôi lắc lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Đám đông nhân viên đang nhàn rỗi trong quán bar lục tục huýt sáo và hú hét trêu chọc.

“Đừng có nhúc nhích.” La Nhất Chính đặt Tiểu Nguyệt xuống sàn, nghiêm túc nói: “Anh Dương bảo tôi đuổi theo cô.”

Tôi rất muốn giơ chân đạp cho cậu ta một cái, nhưng bồ của cậu ta đang ở bên cạnh, đành phải cố nhịn.

——————–



Chương 67: Anh ấy ngủ với tôi



Chương 67: Anh ấy ngủ với tôi

Tiểu Nguyệt bĩu môi, lau đôi mắt ửng hồng và loang loáng nước, cúi đầu không nói gì.

“Khụ khụ.” Tôi hắng giọng, cố gắng dịu dàng hỏi: “Tiểu Nguyệt, tôi có thể hỏi cô vài câu chứ?”

“Anh Dương cứ hỏi đi.”

“À ờm, tại sao cô lại thích La Nhất Chính?”

“Anh ấy ngủ với tôi.” Cô ấy chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã đáp ngay.

“Mà còn không chỉ một lần.” Cô ấy bổ sung.

La Nhất Chính cuống lên: “Này này, nói rõ luôn ở đây nhé, ngoài lần đầu tiên ra, những lần sau đều do cô chủ động, cái này không thể đổ lên đầu tôi được.”

“Cậu im đi.” Tôi trừng mắt với cậu ta.

La Nhất Chính ngoan ngoãn ngậm miệng, ngồi thừ ra trêи ghế với vẻ buồn bực.

Tôi sắp xếp lại câu chữ rồi nói với cô gái khác người kia: “Tiểu Nguyệt à, cô… Cô là một cô gái tốt, có đức tính tốt đẹp, khiến người ta tôn trọng, bề ngoài xinh xắn, đáng yêu, cá tính. Còn La Nhất Chính này hả, nó là một thằng khốn nạn, cộc cằn, lỗ mãng, nói thật lòng tôi không hiểu tại sao cô lại thích một chàng trai như thế.”

“Có lẽ… phải chăng cô đã sinh ra một ảo giác nào đó, đương nhiên, tôi rất khuyến khích con gái trao lần đầu tiên của mình cho người cô ấy thích, đây là một phẩm chất rất đáng quý. Ý tôi muốn nói là, ai cũng có lúc nhìn nhầm, có lẽ cô có thể bình tĩnh lại, cho bản thân mình chút thời gian suy ngẫm xem mình có thực sự thích người đàn ông này không.”

“Tôi thích anh ấy.” Cô gái khác người đáp ngay không do dự.

Tôi cảm thấy hết cách: “Không phải, tôi không hề nghi ngờ gì điều này, tôi chỉ muốn hai người đừng vội cãi vã. Cô cứ quay về nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình thích anh chàng này ở điểm nào, rốt cuộc có phải là thích không. Nếu không thích thì bye bye cậu ta luôn, nếu thích thật thì quay về tìm, cậu ta mà dám không thừa nhận tôi sẽ thay cô xử đẹp luôn.”

“Với cả, chưa biết chừng sau khi cô đi, tên khốn nạn La Nhất Chính này sẽ nhớ cô thì sao? Đến lúc đó cậu ta sẽ đi cầu xin cô quay trở về, cô nói xem có đúng không.”

“Anh Dương, em…” La Nhất Chính nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội.

“Im đi.”

Tiểu Nguyệt khác người lau nước mắt, nghiêng đầu nghĩ ngợi thêm một lúc rồi gật gù: “Ừm, anh Dương nói có lý, em nghe lời anh, quay về suy nghĩ thật kỹ đã, xem bản thân có thực sự thích tên khốn nạn này không.”

Cô gái này rất gọn gàng và dứt khoát, nói xong là đi thẳng ra khỏi quán bar, chẳng buồn nhìn La Nhất Chính lần nào.

La Nhất Chính sững sờ nhìn cô ấy đi ra khỏi quán rồi quay sang dựng ngón tay cái với tôi: “Anh Dương, quả nhiên anh có bản lĩnh hơn hẳn, thế mà dỗ cho cô ta ngoan ngoãn bỏ đi rồi.”

“Đi cái con khỉ.” Tôi bực mình trừng mắt với cậu ta: “Dây vào ai không dây, cứ phải dây vào gái mới lớn, còn lấy luôn lần đầu của người ta. Nếu cô ấy quay lại tìm cậu, cậu tự làm sao thì làm, đến lúc đó tôi cũng không giúp nổi cậu đâu.”

La Nhất Chính gãi gãi đầu: “Trước kia em gặp phải gái đến quán bar chơi, cô nào cũng chịu chơi lắm, đâu biết cô ấy là gái trinh đâu, nếu biết sớm thì em không đụng đến rồi.”

Tôi hỏi: “Cô ấy từng đòi tiền hay bắt cậu mua đồ gì không?”

“Chuyện này thì không, ngược lại tiền ăn uống mấy hôm nay toàn do cô ấy trả, còn dẫn em đi ăn hải sản, con tôm hùm to đùng như thế này luôn, đắt chết đi được.” La Nhất Chính chụm ba ngón tay vào nhau để miêu tả.

“Cô ấy làm công việc gì?”

“Nghe nói cô ấy là dạng mê văn hóa Nhật Bản, làm về game với anime, còn chơi livestream nữa.”

Tôi gật gật đầu: “Ừm, người mẫu đóng vai các nhân vật, còn livestream nữa, chắc kiếm được nhiều tiền lắm, tính như vậy chắc cậu kiếm được món hời rồi.”

“Không phải chứ, anh Dương, em kiếm chác gì đâu? Anh không biết cô ấy quấn riết lấy em như thế nào, mấy hôm nay phiền phức chết đi được, em suýt chạy sang Xiêng La tìm anh đấy.”

“Thế mà còn không phải kiếm à? Cô gái nhà người ta cho cậu lần đầu, biết kiếm tiền, mặt mũi xinh xắn, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Nhưng mà cô ấy khác người lắm, anh nhìn kiểu trang điểm trêи mặt cô ấy đấy, thêm hai cái lưới đánh cá rách nữa, trông mất mặt vô cùng. Mỗi lần cô ấy ăn mặc quái gở tới quán bar tìm em, em chỉ muốn nhanh chóng trốn đi thật xa.”

“Anh hỏi cậu, cậu từng thấy khi nào cô ấy để mặt mộc và ăn mặc bình thường chưa?”

“Thấy rồi, buổi tối cô ấy tẩy trang, mặc đồ ngủ.”

“Mặt mộc của cô ấy xinh không?”

“Xinh lắm, da dẻ cũng đẹp.”

“Thế chẳng phải được rồi à? Thời buổi bây giờ, cậu ra đường tìm mấy con nhỏ xinh xinh bảo chúng nó tẩy trang, xem thử xem tìm được mấy người thật sự ưa nhìn?”

La Nhất Chính nhíu mày suy nghĩ: “Anh Dương, anh nói vậy hình như cũng có lý.”

“Nếu cô ấy quay lại tìm cậu, tức là người ta thật sự thích cậu, đến lúc đó đừng bỏ lỡ nhau nữa, nếu không đợi cô ấy mặc quần áo bình thường, trang điểm bình thường, sẽ không đến lượt cậu nữa đâu.”

La Nhất Chính do dự trong thoáng chốc: “Nhưng em không muốn yêu đương đâu, anh Dương, anh xem, bây giờ em thoải mái hơn bao nhiêu.”

“Thế ai bảo cậu lấy đi lần đầu của người ta.”

La Nhất Chính buồn bực, thở dài rồi nói “đừng nói về cô ấy nữa”, sau đó cầm bao thuốc trêи bàn, lấy ra một điếu đưa cho tôi.

Chúng tôi châm thuốc, vừa uống bia vừa tán gẫu mấy đề tài vụn vặt.

Chưa được bao lâu, vài đợt khách lục tục đến quán, La Nhất Chính phải bắt đầu công việc, lượn lờ trong quán.

Giống như mọi khi, tôi ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy đi tìm La Nhất Chính, tạm biệt cậu ta rồi rời đi. Bởi vì tôi không quá thích bầu không khí cứ “high high high”, tôi luôn rời đi trước khi quán bar trở nên náo nhiệt.

Ra khỏi quán bar, tôi lại lang thang trêи phố như mọi khi, chưa được bao lâu đã không kiềm lòng nổi mà rút điện thoại ra gọi cho Bạch Vi.

Cảm thấy hơi cô đơn và quạnh quẽ.

“Giám đốc Bạch, đang đâu đấy?” Cuộc gọi vừa được kết nối tôi đã hỏi ngay.

“Ở nhà.”

“Ở nhà làm gì thế?”

“Xem ti vi.”

“Ra ngoài ngồi một lát đi, tôi mời cô uống gì đó.”

“Không đi.”

“Đi đi mà, vì cảm ơn số tiền lương mà cô đã ứng trước, để tôi mời cô một lần.”

“Không cần.”

“Không phải cô muốn biết tôi và Lâm Lạc Thủy quen nhau như thế nào rồi chia tay ra sao à? Ra đây đi, tôi nói cho cô biết.”

“Không muốn nghe.”

Tôi nhất thời hết cách, vừa thấy bất đắc dĩ, vừa muốn mắng cô ta.

“Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Giọng nói của Bạch Vi vẫn rất lạnh nhạt.

“Đợi đã.” Tôi gọi giật lại: “Hay là tôi tới nhà tìm cô nha, dù gì thì tôi cũng biết cô sống ở đâu.”’

“Tôi sẽ không mở cửa cho anh đâu.”

“Thế thì tôi sẽ đứng ngoài cửa mắng cô ngoại tình, cặp bồ với đại gia.”

“Anh dám!”

Tôi cười rất thản nhiên: “Có gì đâu mà không dám, sống cô đơn thế này, muốn tìm ai đó trò chuyện cũng không có. Vốn định nhờ cô ban cho một đối tượng, bây giờ cô bạc tình bạc nghĩa như thế, tôi biết làm gì được.”

Đầu dây kia im lặng.

Qua một lúc lâu, khi tôi đã mất hết kiên nhẫn định cúp máy thì giọng nói vẫn lạnh lùng của Bạch Vi truyền ra từ loa: “Nhắn địa chỉ cho tôi.”

Cho đó cô ta cúp máy.

Tôi nở nụ cười đắc ý, đồng thời phát hiện ra lắm lúc mình còn khốn nạn hơn cả La Nhất Chính.

——————–



Chương 68: Ghen



Chương 68: Ghen

Địa chỉ là một quán bar xéo đối diện với quán bar đó của La Nhất Chính, tôi cũng thường xuyên đến đây ngồi.

Tôi đã gửi định vị cho Bạch Vi trêи WeChat, khoảng nửa tiếng sau, Bạch Vi đã đến. Cô ta mặc một chiếc vày liền khá rộng xọc trắng xanh, trông rất xinh đẹp và trong trẻo, lại cực kỳ có khí chất.

Tôi theo thói quen dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô ta chăm chú, đồng thời khen một câu: “Cô xinh thật đấy!”

Bạch Vi cũng theo thoi quen không thèm đếm xỉa đến lời nói và ánh mắt của tôi, thâm chí cô ta còn không chào hỏi tôi. Sau khi ngồi thẳng xuống trước mặt tôi, cô ta chỉ nhìn xung quanh để đánh giá quán bar có khung cảnh tao nhã cùng những bản nhạc nhẹ nhàng này.

Tôi có thể nhìn ra cô ta rất thích khung cảnh của nơi đây.

Không cần tôi gọi, nhân viên phục vụ đã bước nhanh, lịch sự hỏi Bạch Vi muốn dùng gì.

Bạch Vi gọi một tách cà phê và chút đồ ăn vặt, sau đó cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi tôi: “Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì? Nói đi.”

Tôi mỉm cười: “Không có gì, chỉ là tôi nhớ cô quá, muốn gặp và trò chuyện với cô thôi.”

“Mồm mép tép nhảy.” Cô ta vẫn có vẻ thờ ơ.

“Đừng thế mà, mấy ngày trước, chúng ta vẫn rất hòa thuận ở Xiêng La đấy thôi, vừa về một cái là cô trở mặt với tôi ngay rồi. Tôi có làm chuyện gì sai trái với cô đâu.”

“Vừa nãy, anh mới uy hϊế͙p͙ tôi, nói sẽ đến nhà tôi mắng tôi lạc lối cặp đại gia còn gì.”

“He he, đó là tại cô ép tôi, còn tôi chỉ muốn hẹn cô ra gặp tôi thôi mà.”

“Hừ!”

Bạch Vi lườn tôi, sau đó lại chỉ vào quán bar mà La Nhất Chính đang làm việc, nói: “Bình thường, anh hay chơi ở bên kia cơ mà, chỉ vì hẹn tôi nên mới cố tình đến đây, đúng không?”

“Không, tôi hay đến đây mà, không tin cô hỏi nhân viên phục vụ mà xem.”

Vừa hay có một nhân viên phục vụ nữ bưng đồ ăn lên, sau khi nghe thấy câu nói của tôi, cô ấy cười gật đầu: “Đúng vậy, anh này thường đến chỗ chúng tôi, hơn nữa lần nào cũng chỉ đi một mình, hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hẹn bạn gái.”

Tôi âm thầm giơ ngón tay cái với cô phục vụ.

Đúng lúc này, có mấy cô gái ăn mặc lòe loẹt bước vào quán bar. Cô gái đi phía trước nhất có mái tóc nhuộm màu hồng và búi cao lên tận đỉnh đầu, bên dưới thì mặc một chiếc quần tất rách tả tơi, đó chính là Tiểu Nguyệt- cô nàng dị hợm của La Nhất Chính.

“Anh Dương.”

Chưa chờ tôi phản ứng lại, cô nàng dị hợm vừa trông thấy tôi đã mừng rỡ hô lên.

“Hi!” Tôi hơi có vẻ bất đắc dĩ đáp lại.

“Anh Dương, trùng hợp quá, không phải anh vừa uống rượu ở quán bar đối diện à? Sao lại chạy sang đây rồi?”

Chưa đợi tôi trả lời, cô nàng quái gở đã chạy tới, túm lấy cánh tay tôi, khẽ lắc la lắc lư, nói: “Anh Dương, em đã suy nghĩ rất nghiêm túc về lời nói ban nãy của anh, sau đó em hiểu ra rồi. Tên khốn đó không xứng để em yêu, em sẽ tìm một người đàn ông vừa trưởng thành quyến rũ, lại vừa có tinh thần trách nhiệm giống anh.”

Tôi hơi muốn khóc, khẽ kéo tay cô ấy ra, chỉ vào Bạch Vi, nói: “Tiểu Nguyệt, tôi có bạn gái rồi.”

“Hả.” Cô nàng ngổ ngáo ngẩn ra một lúc, như thể bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Vi, cô ấy vội vàng cúi người: “Xin lỗi, xin lỗi. Em không để ý, em không cố ý đâu. Chào chị, em là Tiểu Nguyệt.”

Bạch Vi nở một nụ cười rất gượng gạo: “Chào cô, thật ra tôi không phải là bạn gái của anh ta.”

Tôi tiếp lời: “Tôi đang theo đuổi cô ấy, sắp thành công rồi.”

“Anh Dương cố lên, thế thôi em không làm phiền hai anh chị nữa.” Tiểu Nguyệt chạm nắm đấm với tôi, sau đó quay người định rời đi.

“Khoan đã.” Tôi gọi cô ấy lại, hỏi: “Tiểu Nguyệt, Cung Chính Văn phái cô tới à?”

Tiểu Nguyệt ngây ra một lúc: “Dạ? Văn nào cơ?”

Tôi nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô ấy, sau khi xác định cô ấy không giả vờ giả vịt, tôi lại hạ thấp giọng hỏi: “À, là tên khốn La Nhất Chính phái cô tới hãm hại tôi đúng không?”

Tiểu Nguyệt lại đờ ra, nhưng chẳng mấy chốc đã phản ứng lại, che miệng cười khúc khích: “Anh Dương, không phải đâu, anh nhầm rồi, em tình cờ đến đây thật mà, không phải cố tình đâu.”

“Ừm được rồi, thôi cô đi chơi đi.”

“Tạm biệt anh Dương, tạm biệt chị.” Tiểu Nguyệt cười khanh khách vẫy tay với chúng tôi.

Nói là tạm biệt, nhưng thật ra cô ấy chỉ dẫn mấy người bạn ngổ ngáo đó của mình ngồi xuống một vị trí cách chúng tôi không xa mà thôi.

Tôi ngoảnh lại, phát hiện Bạch Vi nhìn tôi một cách khó hiểu như nhìn một con quái vật.

Tôi lúng tung ho khan vài tiếng: “À… tôi vừa quen ở quán bar đối diện ấy mà, đó là bạn gái của La Nhất Chính, chính là chàng trai đã cùng về khách sạn với tôi tối hôm Cung Chính Văn bị đánh ở Chiêng May ý.”

“Cậu ta là một tên khốn, trêu nghẹo con gái nhà người ta xong rồi đá. Ban nãy, cô gái nhỏ suýt nữa nghĩ quẩn làm chuyện dại dột. May sao tôi cản lại kịp thời, tận tình khuyên bảo một lúc lâu mới khiến cô ấy bình tĩnh lại, cô xem bây giờ cô ấy lại vui vẻ hoạt bát lại rồi kìa.”

Bạch Vi lạnh nhạt nói: “Cô phục vụ ban nãy nhận tiền của anh đúng không, anh cho cô ta bao nhiêu?”

“Làm gì có, tôi hay đến đây thật mà.”

“Ha ha, là ai vừa nói mình cô đơn, còn nói chưa từng hẹn hò bạn gái. Thế mà thoáng cái đã có mấy cô em nhảy ra gọi anh Dương anh Dương một cách thân mật rồi, nhìn dáng vẻ cô ấy õng ẹo lắc tay anh, có phải anh thấy cô ấy rất đáng yêu không?”

“Không, cô ấy là người phá cách, không thể dùng con mắt bình thường nhìn nhận được… À, có phải cô đang ghen không?”

Bạch Vi khinh thường cười lạnh: “Ai thèm ghen chứ.”

“He he he, còn giả bộ nữa, cô ghen rồi.”

“Hừ, tự cho mình là đúng.”

Cô phục vụ ban nãy bưng tách cà phê lên, đặt đồ xuống rồi nhanh chóng đi vào trong. Bạch Vi nhìn thấy, không nhịn được che miệng cười.

Xem ra, cô ta thật sự không tức giận.

Sau khi cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, Bạch Vi lại chợt hỏi: “Mấy cô gái kia chính là kiểu phá cách, ngổ ngáo mà mọi người hay nói đến à? Sao anh lại quen?”

“Ừm, nhưng người ta cũng có công việc bình thường. Cô biết giới Coser không? Đóng vai các nhân vật hoạt hình ý. Ban nãy, cô ấy cãi nhau với người ta trong quán bar bên kia, tôi thấy chướng tai gai mắt nên nói vài câu, thế là quen biết nhau luôn thôi.”

“Cô ấy nói cái tên khốn không đáng để cô ấy yêu là thế nào?”

Tôi do dự một chốc, đáp: “Quán bar phía đối diện có một thằng sở khanh, ngủ với con gái nhà người ta xong, sau đó chắc không thích nên đá người ta luôn. Tôi khuyên nhủ vài câu, tâm trạng của cô gái đó mới tốt lên một chút.”

“Sau đó thế nào? Tên sở khanh đó đâu? Thế coi như xong rồi sao?” Cô ta chợt lộ ra vẻ nhiều chuyện và căm phẫn.

“Không biết, tên đó chạy rồi.”

Tôi không muốn để cô ta biết gã trai tồi đó là người bạn thân nhất của tôi, nên tùy ý bịa một câu, sau đó vội vàng chuyển chủ đề: “À, tôi hỏi cô một vấn đề nghiêm chỉnh đây, Hà Khai Thành là quản gia của nhà cô đúng không?”

“Ừm, chú Thành là làm quản gia ở nhà tôi mấy chục năm rồi, sao thế?”

“Nếu ông ta muốn xử tôi, ví dụ tìm người đánh tôi một trận, hoặc giở âm mưu quỷ kế vu oan giáng họa cho tôi các kiểu, cô sẽ làm thế nào?”

Bạch Vi cau mày: “Sao anh lại hỏi thế? Anh và chú Thành có xung đột à?”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không, dù tính cách con người tôi ngang ngạnh nhưng cũng không đến mức gây họa khắp nơi, là ông ta chủ động uy hϊế͙p͙ tôi, nguyên nhân chính là vì cô.”

——————–



Chương 69: Vào rừng mơ bắt con tưởng bở



Chương 69: Vào rừng mơ bắt con tưởng bở

“Vì tôi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chiều hôm qua, trêи đường đưa tôi về, ông ta đã bảo tôi không được theo đuổi cô nữa, bảo chúng ta không có kết quả đâu. Dù cô thích tôi, người nhà cô cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Ông ta còn nói sẽ cho tôi tiền để tôi bỏ đi, nhưng tôi từ chối rồi. Sau đó, ông ta bảo tôi sẽ gặp phiền phức vì chuyện này, chẳng khác mấy câu mà Cung Chính Văn đe dọa tôi là mấy.”

Nghe thấy lời nói của tôi, đầu tiên Bạch Vi hơi cau mày, một lát sau cô ta nhìn tôi như đang nhịn cười.

“Nhìn gì mà nhìn? Đầu tôi mọc cỏ hay làm sao à?” Tôi bị nhìn đến mức hơi mất tự nhiên.

Bạch Vi lắc đầu: “Thì ra người nhà tôi đã biết anh định theo đuổi tôi rồi, tôi đang nghĩ không biết họ đánh giá anh thế nào. Chắc không thoát được cái mác lưu manh, côn đồ, cặn bã đâu. Nếu tôi chấp nhận anh và dẫn anh về nhà, không biết mọi người sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, chắc sẽ nổ tung mất.”

Tôi ngẩn ra, không nhịn được cười hi hi nói: “Cô nói vậy có nghĩa là cô định chấp nhận tôi hả?”

Bạch Vi mỉm cười hờ hững: “Anh đang vào rừng mơ bắt con tưởng bở đấy à?”

Tôi cũng nhịn cười nhìn cô ta chằm chằm: “Không, tôi không mơ, mà là cô đã có dấu hiệu thích tôi rồi, chỉ là cô chưa nhận ra thôi, hoặc cô đang kháng cự lại tình cảm theo bản năng thôi. Hay là tối nay về, cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi, sau đó sớm đi theo tôi. Chẳng mấy, cô sẽ phát hiện hẹn hò với tôi là một việc rất vui vẻ và hạnh phúc.”

“Ha ha, anh rất hay tự cho mình là đúng nhỉ, cứ mơ tiếp đi nha.”

“Ừm, đúng là tôi hay mơ thấy cô thật. Mỗi lần mơ thấy cô rêи rỉ quằn quại dưới thân mình, hoặc gương mặt vừa xấu hổ, nhưng lại vừa không kiềm chế được cảm xúc của cô trêи người tôi. Lúc đó cô thật sự rất quyến rũ, suýt nữa khiến tôi tan chảy.”

Sắc mặt Bạch Vi đỏ lên, cô ta phì một tiếng: “Xì, hạ lưu!”

“Đừng thế, đôi khi hạ lưu cũng là một loại ưu điểm, có thể mang lại niềm vui chưa từng có cho cô đấy. À, lúc trước tôi toàn quên hỏi cô, cô đã hưởng thụ niềm vui đó chưa? Niềm vui sướиɠ khi toàn thân vừa nóng bừng, nhưng lại vừa thỏa mãn đến cực điểm ý.”

“Phương Dương, anh đúng là tên khốn! Tôi chưa từng gặp tên khốn kiếp nào hạ lưu vô sỉ như anh. Hừ! Một mình anh nằm mơ tiếp đi, tôi đi đây, sau này đừng hẹn gặp tôi nữa.”

Mặt Bạch Vi đỏ lên, dứt lời, cô ta đứng dậy, xách túi định quay người rời đi.

Tôi vội vàng túm tay cô ta, cười nói: “Được rồi, được rồi. Ban nãy tôi trêu cô ý mà, đừng giận. Tôi xin lỗi cô, sau này tôi sẽ không nói những câu vừa hạ lưu vừa kϊƈɦ thích này nữa.”

“Bỏ tay ra.” Cô ta tức giận muốn vùng khỏi tay tôi.

“Đừng, cô ngồi với tôi thêm một lúc nữa đi, tôi đảm bảo sẽ không nói những lời như vậy nữa.”

“Anh có buông tay ra không?” Cô ta dựng hàng lông mày lên lườm tôi.

“Có chết cũng không buông, dù cô gào lên kêu cứu hay báo cảnh sát, tôi cũng không buông, vì tôi yêu cô.”

“Anh…”

Mặt Bạch Vi đỏ au, như đã tức đến mức không nói nên lời, nhưng cô ta lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, lại như không biết phải đối diện thế nào với lời bày tỏ trực tiếp của tôi.

Nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, tôi nghiêm chỉnh nói: “Vi Vi, cô có biết câu tình yêu oan gia không? Tôi thấy dùng câu này để hình dung về chúng ta là rất chính xác. Ban đầu, tôi hận cô, ghét cô. Nhưng mấy ngày ở Chiêng May, tôi dần phát hiện cô không hề kiêu căng và phiến diện như trong tưởng tượng của tôi. Vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng cô thể hiện ra hàng ngày đều là ngụy trang, thật ra cô là một người điềm tĩnh và nhu thuận, là một cô gái mang chút đáng yêu và dí dỏm trong vẻ xinh đẹp. Sau đó, tôi đã yêu cô.”

“Yêu đến mức khó hiểu, nhưng lại như lẽ hiển nhiên, cũng rất thuần túy.”

“Tôi biết mình có rất nhiều khuyết điểm. Ngoài những điều cô nói ra, tôi còn rất ngang ngược, trơ trẽn. Nhưng tôi không hề vấy bẩn tình yêu tôi dành cho cô, nó là một thuần khiết, một tình yêu nguyên vẹn không tỳ vết.”

“Anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe…” Bạch Vi giơ tay bịt tai, dáng vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ, lại vừa không biết nên làm thế nào.

Lúc này, mấy người khách ngồi ở bàn gần đó đột nhiên đều vỗ tay, còn có vài tiếng khen ngợi và hoan hỗ vang lên.

Giọng nói của tôi khi nãy không nhỏ, khách khứa ở xung quanh hầu như đều đã nghe thấy, đặc biệt là mấy cô nàng ngổ ngáo ngồi cách chúng tôi không xa, họ vỗ tay nhiệt tình nhất. Dưới sự dẫn đầu của Tiểu Nguyệt, họ còn không ngừng hô cố lên, chấp nhận anh ấy đi…

Tôi không buông Bạch Vi ra, mà rút một 100 tệ từ trong túi ra để lên bàn, sau đó kéo cô ta đi ra ngoài.

Cô ta đi còn nhanh hơn tôi, như hận không thể lập tức bay ra ngoài, trốn vào một góc vắng vẻ nào đó.

Vừa rời khỏi quán bar, cô ta bắt đầu cầm túi đánh tôi như vũ bão.

Tôi ra sức kéo cô ta vào lòng ôm lấy, sau đó lại hôn lên môi đối phương.

Chưa được mấy phút, cô ta đã đẩy tôi ra, tiếp tục dùng túi xách đập tôi lia lịa.

Khó khăn lắm tôi mới túm được một tay của cô ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, cô mà đánh tiếp là tôi lại hôn cô đấy.”

Chiêu này đúng hữu hiệu, cô ta quả nhiên đã dừng tay, sau đó đỏ mặt tía tai hung hăng lườm tôi.

Tôi cố không nhìn bầu ngực đang phập phồng mãnh liệt của cô ta, mỉm cười: “Được rồi được rồi, đừng tức giận, tôi cũng chỉ không kìm nén được cảm xúc thôi. Lần sau, khi muốn tỏ tình, tôi sẽ nhắc với cô trước. Khi muốn hôn, tôi cũng sẽ báo trước với cô, để cô chuẩn bị tâm lý.”

“Anh dám?” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thế… Thế được sự đồng ý của cô rồi tôi mới bày tỏ và hôn vậy.”

“Anh…”

“Được rồi được rồi, đi thôi, người ta đang xem náo nhiệt kìa, tôi đưa cô về.”

“Không cần.”

“Không cần không được, bây giờ tâm trạng cô đang bất ổn, đừng lái xe, an toàn là quan trọng trêи hết.”

“Tôi đã bảo không cần anh đưa về rồi mà, tôi tự về được.”

“Đừng ầm ĩ nữa, cô còn tiếp tục là tôi lại bày tỏ và hôn cô giữa phố đấy.”

“Anh… Anh là tên khốn siêu đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, xấu xa, không biết xấu hổ!”

Tục ngữ có câu người đê hèn là vô địch, chiêu này cực kỳ có hiệu quả với Bạch Vi. Vì cô ta là một người phụ nữ rất dễ đỏ mặt, rất sợ tôi bày tỏ và hôn trước mặt nhiều người.

Tôi chỉ uy hϊế͙p͙ vài câu, cô ta đã ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe cho tôi.

Bạch Vi vẫn lái chiếc Jaguar F-TYPE, chiếc xe không quá sang, nhưng rất có cá tính.

Tôi nhét cô ta vào vị trí cạnh ghế lái, còn mình thì ngồi vào ghế lái, khởi động chiếc xe chầm chậm lăn bánh trêи phố. Để làm dịu bầu không khí, tôi lại cố ý tìm một chủ để, nói: “Giám đốc Bạch, lại nói chuyện đứng đắn nhé. Nếu Cung Chính Văn tạo áp lực cho lãnh đạo cấp cao trong công ty, muốn bắt họ sa thải tôi thì cô có giúp tôi không?”

“Không.” Cô ta ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, trả lời ngay lập tức.

“Đừng thế, cô tìm đâu ra được một trợ lý đắc lực như tôi nào, đúng không.”

“Không cần đến Cung Chính Văn, ngày mai tôi sẽ đuổi anh luôn.”

“Hả… Giám đốc Bạch, lẽ nào cô không thấy nếu không có tôi, công việc và cuộc sống của cô sẽ trở nên rất nhàm chán sao?”

——————–



Chương 70: Chống mắt lên coi



Chương 70: Chống mắt lên coi

“Tôi sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị anh chọc tức chết mất.”

“Đừng trả lời vội, không bao lâu nữa cô sẽ yêu và hưởng thụ cảm giác này thôi.”

“Không thể nào.”

“Nếu cô không tin thì cứ chống mắt lên mà coi.”

“Ha ha, chiêu khích tướng à?”

“Không, tôi nói thật thôi, cô hãy để tay lên ngực và tự hỏi xem, vừa rồi cô cảm thấy rất kϊƈɦ thích và hưng phấn không?”

“Không.”

“Giám đốc Bạch, làm người phải thành thật.”

“Hừ! Tôi đã bảo không là không!”

Cô ta ngoảnh đầu ra cửa sổ, không để ý đến tôi nữa.

Tôi hỏi liên tiếp mấy câu đều không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể tập trung lái xe.

Về đến khu nơi Bạch Vi ở, sau khi tìm được nhà để xe theo chỉ dẫn của cô ta, tôi xuống xe, trả chìa khóa lại cho cô ta. Thế rồi cô ta ngay cả một câu cảm ơn cô ta cũng không nói mà quay đầu đi ngay.

“Giám đốc Bạch, tối nay hãy mơ một giấc mộng đẹp nhé.”

Tôi vẫy tay với bóng lưng của cô ta.

Bạch Vi quét thẻ mở cửa, đẩy cửa đi vào trong.

“Tốt nhất hãy mơ thấy tôi.”

Khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi lại bổ sung một câu.

Cô ta vẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng biến mất trêи lối đi.

Tôi không nhịn được cười một lúc lâu, sau đó đốt điếu thuốc lá, chậm rãi đi ra phía ngoài.

Ra khỏi cổng tiểu khu, tôi vừa định bắt xe taxi đi về thì một chiếc Maserati Quattroporte lặng lẽ dừng trước mặt tôi.

Cửa ở ghế lái mở ra, một tài xế có dáng vẻ cao to bước xuống xe, bước nhanh đi vòng đến phía tôi, anh ta mở cửa xe phía sau rồi dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn tôi.

Tôi ngẩn người một chốc, tưởng là người giàu có nào đó sắp xuống xe. Khi tôi vừa định đi vòng qua thì ghế sau của chiếc Maserati xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt khôi ngô quen thuộc, hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt cười cợt, sau đó mỉm cười nói: “Phương Dương, dạo này khỏe chứ.”

Tôi không nhịn được cười, cái tên hề vừa đẹp trai vừa có tiền này chính là Cung Chính Văn.

“Tổng giám đốc Cung cố ý đến tìm tôi đấy à?” Tôi thản nhiên hỏi.

“Trùng hợp mà thôi, tôi đúng lúc đi ngang qua.”

“Ồ? Thế vừa rồi phó tổng giám đốc Cung có tình cờ nhìn thấy tôi tỏ tình với Bạch Vi, sau đó hôn cô ấy một cách nồng nhiệt ở trêи phố không?”

Gương mặt điềm tĩnh tự tin của Cung Chính Văn cuối cùng cũng hơi biến sắc, trong mắt còn lóe lên sự âm hiểm.

Không đợi hắn ta trả lời, tôi nhìn sang người tài xế cao hơn tôi nửa cái đầu đang vô cảm đứng trước mặt, nói: “Ha ha, vệ sĩ của phó tổng giám đốc Cung có vóc dáng không tồi nhỉ, làm thế này là định đánh tôi à?”

Gã tài xế đó hơi híp mắt lại, nhưng không ra tay.

Cung Chính Văn hít sâu một hơi, lại bình tĩnh nói: “Phương Dương, nếu tôi muốn đánh anh thì thật sự quá dễ, kiếm đại một tài xế cũng có thể đánh cho anh khóc gọi cha gọi mẹ, nhưng tôi không vô văn hóa như anh, nên không thích loại hành vi dã man như vậy.”

“Ha ha ha, đúng là phó tổng giám đốc Cung am hiểu nhiều điều khác hơn, ví dụ như vu oan giá họa, nhờ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh có chắc chỉ một người tài xế là có thể khiến tôi khóc gọi cha gọi mẹ không? Hay là thử xem thế nào nhé.”

Nói rồi tôi hất cằm với người tài xế vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng,không cảm xúc kia.

Người tài xế ngoảnh lại nhìn Cung Chính Văn, thấy hắn ta không có biểu hiện gì, cuối cùng lại khẽ híp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ha.” Tôi không nhịn được cười: “Là phó tổng giám đốc Cung sợ, hay lo anh ta không đánh lại tôi, sau đó làm liên lụy đến anh? Nhắc mới nhớ, chắc anh vẫn chưa quên lúc bị đánh đến chảy máu đầu ở Chiêng May đâu nhỉ, mùi vị ấy có lẽ không dễ chịu lắm.”

Cung Chính Văn vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Phương Dương, tôi không đến để đôi co với anh, mà là muốn cảnh cáo anh lần cuối, lập tức tránh xa Bạch Vi ra, nếu không anh sẽ phải hối hận đấy. Đừng nghĩ anh có mạng lưới giao thiệp ở Xiêng La thì tôi không làm gì được anh, nhìn cho kỹ, đây là ở trong nước.”

Tôi không trả lời, chỉ giơ ngón giữa lên với anh ta.

Người tài xế kia nắm chặt tay thành nắm đấm, lại liếc nhìn Cung Chính Văn.

Cung Chính Văn lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó ngồi vào chiếc xe Maserati phô trương.

Người tài xế kia cũng nhìn tôi thật đăm đăm, rồi mới đóng cửa xe lại, đi vòng qua vị trí ghế lái.

Nhìn chiếc xe Maserati đã đi xa, tôi khẽ nhíu mày, đến lúc hành động rồi.

Trước tiên, chưa nói đến chuyện Cung Chính Văn sẽ đối phó tôi thế nào, chỉ lần anh ta chỉnh tôi ở Chiêng May đó thôi, tôi đã không thể bỏ qua cho anh ta rồi.

Còn có Tào Văn Hoài, tên này dễ đối phó hơn Cung Chính Văn, tôi sẽ xử lý hoặc khiêu khích gã trước

Trêи đường về nhà, tôi gọi điện thoại cho La Nhất Chính, hỏi về việc điều tra chuyện của Cung Chính Văn thế nào rồi.

Hai ngày nay vừa về nước, tôi lo tìm nhà, suýt nữa quên mất chuyện này.

La Nhất Chính nói một tuần trước, cậu ta đã trả mười ngàn tệ đặt cọc cho một nhóm thám tử có tin tức của cả hai phe trong tối ngoài sáng, hiện tại đang điều tra, nhưng vì chỉ có thể bỏ ra ba mươi ngàn, nên đối phương sẽ không tra quá triệt để, thời gian điều tra cũng không quá dài, chỉ có nửa tháng. Bây giờ một tuần đã trôi qua, sang tuần sau là sẽ xong đơn, tài liệu được đến đâu hay đến đó.

Tôi bảo La Nhất Chính gửi tài liệu của nhóm thám tử đó cho tôi, rồi báo cho bên đó sau này tôi sẽ tự mình bàn bạc với họ và tự theo vụ này là được.

La Nhất Chính còn nói ngoài ra, cậu ta đã tìm bạn bè thăm dò giúp, bao gồm cả những người ở quán bar nữa. Có không ít người giàu có và quyền lực thường đến quán bar của cậu ta chơi, cậu ta cũng tiếp xúc với một vài người, sẽ nói gần nói xa thử xem có thể thăm dò được điều gì có ích không.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với La Nhất Chính, trêи đường về nhà tôi luôn suy nghĩ cách để xử tên Cung Chính Văn.

Loại người như hắn ta không thể trong sạch được, tôi phải tìm ra nhược điểm của hắn ta, tốt nhất là những chuyện phạm pháp hoặc âm thầm làm những chuyện gây thiệt hại đến lợi ích của tập đoàn Dụ Phong. Dựa vào nhóm thám tử có lẽ sẽ không lấy được nhiều tin tức hữu hụng cho lắm, phải nghĩ cách khác thôi.

Hoặc có thể lợi dụng Tào Văn Hoài, tên đó đã từng hợp tác với Cung Chính Văn, khả năng có quan hệ khá thân thiết với hắn ta, thậm chí có khả năng biết được một vài bí mật nào đó.

Tôi có thể thử xem sao, lấy video Tào Văn Hoài ở quán bar đồng tính để uy hϊế͙p͙ gã.

Tôi tính toán suốt cả đoạn đường về nhà, người thuê chung đều ở nhà nhưng đều đóng cửa phòng.

Lúc tôi đem quần áo đi giặt, cửa phòng của hai cô gái mở ra, một cô gái trong đó tên là Lý Phương Phi bưng ly nước đi ra, chào tôi một tiếng rồi đi tới phòng khách rót nước.

Tôi có chút hoài nghi, bởi vì rõ ràng tâm trạng của cô ấy hơi tệ, hơn nữa trong phòng còn có tiếng khóc thút thít, chính là tiếng khóc của cô gái có ngoại hình xinh đẹp tên Chung Lâm.

Mặc dù mới quen chưa đến một ngày, chỉ cùng ăn bữa cơm tối mà thôi, nhưng Chung Lâm trong ấn tượng của tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn rất thoải mái phóng khoáng, vả lại trước lúc tôi ra ngoài thì cô ấy vẫn không sao.

Xem ra chỉ trong mấy tiếng đồng hồ tôi ra ngoài, Chung Lâm đã gặp phải chuyện buồn gì đó, có thể là chuyện tình cảm. Lý Phương Phi là bạn thân của cô nên cũng cảm thấy buồn theo.

Có vẻ như tôi không giúp được gì, huống hồ tôi cũng không tiện vào phòng của một cô gái.

Tôi đang nghĩ mình nên bớt lo chuyện bao đồng, vừa định vào phòng vệ sinh tắm rửa thì cửa ngoài phòng khách đột nhiên bị người ta dùng sức đập “rầm rầm rầm”, còn kèm theo tiếng hét của một người đàn ông: “Chung Lâm, mở cửa.”

Lý Phương Phi đang rót nước ngoài phòng khách bị dọa sợ, sắc mặt trắng nhợt chạy về phòng. Tiếng khóc của Chung Lâm cũng đột ngột im bặt, nhưng vẫn còn tiếng nấc loáng thoáng.

“Chung Lâm, cô mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ đập vỡ đấy.”

Tiếng hét của người đàn ông bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng gõ cửa cũng vang lên liên tục.

——————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom