Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416-417-418
Boss nữ hoàn mỹ 416-417-418
Chương 416: Khí lưu
Ăn tối xong, tôi và Triệu Thư Hằng đi thẳng đến sân bay. Vì chuyện khá gấp, nên Đồng An Chi đã đặt cho chúng tôi chuyến bay gần nhất.
Tôi cũng gọi cho Đỗ Minh Cường để xác nhận lại, nhưng suy cho cùng ông ta, SangSu và cả Suchat đều không am hiểu về lĩnh vực này, thậm chí còn kém xa tôi. Vì thế, tôi hỏi một lúc lâu, vẫn chưa nắm rõ tình hình, chỉ biết có lẽ là đã có người giở trò với hệ thống tiêu thụ.
Đến tận bây giờ, khi sắp lên máy bay, tôi vẫn còn thấy hơi khó tin. Dựa vào tầm ảnh hưởng của ba người Đỗ Minh Cường ở Xiêng La, nếu có người dám động đến miếng bánh này thì đúng là vuốt râu cọp, không muốn sống nữa rồi.
Triệu Thư Hằng thì chẳng muốn về Yến Kinh tẹo nào. Vì từ nhỏ, anh ta đã chịu sự hun đúc quản lý của gia tộc, hiếm khi có cơ hội đi chơi. Bởi thế mới dạy ra một cậu ấm kỳ lạ thế này, rõ ràng anh ta luôn có vẻ bất cần đời, nhưng lại rất có tài năng về lĩnh vực bất động sản.
Sau khi nhận được tin của Đồng An Chi, Triệu Thư Hằng đương nhiên sướng đến mức nhảy cẫng lên. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau ở Thịnh Hải, anh ta đã biết tôi có tầm ảnh hưởng không nhỏ ở Xiêng La, vì thế chuyến đi này sẽ được bảo đảm hơn nhiều.
Còn Tề Vũ Manh, vốn ba người chúng tôi chuẩn bị cùng nhau về Yến Kinh, không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này, nên hai chúng tôi đành để cô ấy về một mình. Trước khi đi, tôi còn tưởng ít ra cô ấy cũng sẽ có vẻ lưu luyến bịn rịn, ai dè cô cảnh sát luôn anh dũng oai hùng này lại mở miệng quát tháo ngay trước cửa khách sạn: “Phương Dương, anh là cái đồ vô lương tâm!”
Điều này khiến cho người đi đường đều ngoái lại nhìn, còn tôi thì chỉ biết thầm cười khổ.
Chẳng mấy nữa, máy bay sẽ cất cánh, bây giờ đã bắt đầu kiểm tra an ninh. Chúng tôi đi cuối cùng, lúc chuẩn bị lên máy bay, trong đại sảnh phía sau chợt vang lên một tiếng gọi vội vã: “Khoan đã!”
Chúng tôi ngoảnh lại, điều khiến cằm tôi muốn rớt xuống là ở lối vào sân bay, có một cô gái đang vội vàng kéo một cái va li nhỏ đi tới, đó chính là Bạch Vi đang mặc bộ đồ công sở.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy đến sân bay làm gì, Bạch Vi đáp chuyến bay đến Xiêng La.
Thật ra, cô ấy không cần nói câu phía sau cũng được, vì tôi đã hiểu được đại khái rồi.
Bạch Vi nói lần này, Phần mềm Trí Văn giải thể không chỉ ảnh hưởng đến bố cục sản nghiệp ở trong nước, mà còn ảnh hưởng đến dự án CBD mà chúng tôi đã khổ cực sang Xiêng La giành giật ngày trước. Vì mất nhà cung ứng, nên nếu nhà họ Bạch muốn cứu vớt danh tiếng hoặc tổn thất thì phải cử một người sang đó đàm phán. Mà người phụ trách dự án này tốt nhất đương nhiên là tôi, Chung Khang Ninh và Bạch Vi.
Nhưng bây giờ, tôi đã từ chức. Lần trước, Chung Khang Ninh hại tôi không thành công cũng đã bị đuổi. Còn Bạch Vi thì vừa hay đang rảnh rang ở nhà, nghe nói tôi định sang Xiêng La, cô ấy quả quyết đòi đi theo ngay.
Cô ấy đi vội vã cả quãng đường, cuối cùng cũng kịp gặp chúng tôi trước khi máy bay cất cánh.
Chờ Bạch Vi giải thích mọi chuyện xong, nhân viên kiểm soát của sân bay đã bắt đầu thúc giục chúng tôi lên máy bay. Tôi và Triệu Thư Hằng không nhiều lời, Triệu Thư Hằng xách hành lý cho chúng tôi, còn tôi thì đỡ Bạch Vi lên máy bay.
Vì đây là chuyến bay đêm, nên không có quá nhiều hành khách. Cả một khoang máy bay lớn như vậy mà chỉ kín một nửa chỗ ngồi, mà trong đó chỉ có một nửa là người Hoa Hạ, ngoài ra đều là những người da ngăm, mũi cao, miệng rộng, kiểu người Xiêng La điển hình.
Chúng tôi đặt vé ngồi khoang hạng nhất, vì vị trí bên cạnh tôi vừa hay bỏ trống, nên Bạch Vi đã ngồi xuống đó. Còn Triệu Thư Hằng thì ngoan ngoãn đi sang chỗ bên cạnh.
Bạch Vi nói với giọng hơi oán trách: “Phương Dương, anh phải sang Xiêng La, sao một chuyện lớn thế này lại không nói cho em biết? May mà lần này, em bảo với người nhà là sang Xiêng La giải quyết chuyện dự án CBD, không thì đã không đuổi kịp rồi”.
Tôi bất đắc dĩ đáp: “Anh cũng mới nhận được tin vào sáng nay, đến trưa thì bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh còn phải đến đồn công an có chút việc, rồi còn La Nhất Chính nữa. Lần này, anh rời khỏi Thịnh Hải, đã kịp báo cho cậu ấy biết đâu. Nếu anh phải sang Xiêng La thì ít ra cũng phải nói với cậu ấy một tiếng, còn có Trịnh Cường, cái tên đã góp không ít công sức lần này nữa… Chiều nay, anh bận đến mức chóng mặt”.
Bạch Vi càng tức giận hơn, nhăn mũi nói: “Không lẽ đến thời gian để gửi một tin nhắn cho em anh cũng không có à?”
Tôi á khẩu. Thật ra lần này, tôi chỉ định sang Xiêng La vài hôm rồi về. Hơn nữa, dù chuyện bên này cấp bách, chắc độ khó không cao, dẫu sao ba người hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên cũng không phải những người chỉ biết nói suông.
SangSu ngoài sáng, Suchat của giới xã hội đen, còn có nhà họ Đỗ nổi danh khắp Đông Nam Á, tôi nhìn thế nào cũng thấy chuyện này dễ giải quyết.
Hơn nữa giải quyết xong chuyện này, kiểu gì Đồng An Chi cũng sẽ cho tôi nghỉ phép tiếp, vì thế tôi mới không nói cho Bạch Vi biết.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã nổi giận, nên tôi không thể nào nói như thế được. Vì vậy, tôi chỉ đành ngoan ngoãn nhận sai, sau đó nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy. Bạch Vi đỏ mặt, rồi nhìn tôi bằng anh mắt oán trách.
Tôi thở phào một hơi, coi như đã qua được cửa ải này. Chỉ cần Bạch Vi không để bụng chuyện của Ôn Hân mấy ngày trước là tốt rồi.
Nhưng sự đời khó đoán, ta càng nghĩ đến chuyện gì thì khả năng nó xuất hiện lại càng cao. Tôi vừa nghĩ tới Ôn Hân, điện thoại của tôi đã hiển thị nhận được một tin nhắn, mà nhìn tên người gửi thì khéo sao đúng là Ôn Hân.
Đương nhiên Bạch Vi cũng nhìn thấy màn hình điện thoại tôi đột nhiên nhấp nháy, cô ấy nhìn tôi rồi hỏi bằng giọng chất vấn: “Oa, ra là giám đốc Ôn, cô ấy tìm anh có việc gì thế?”
Tôi mỉm cười lúng túng, sau đó mở tin nhắn ra.
“Phương Dương, hôm nay cậu đi Xiêng La à? Sao không gọi tôi, tôi vẫn muốn sang đấy chơi mà”.
Tôi nuốt nước miếng, hôm nay đúng là ngày hạn mà. Không chỉ có Bạch Vi, mà đến Ôn Hân luôn hòa nhã và thông minh cũng có đầy vẻ oán trách trong lời nói.
Tôi ho khan một tiếng, đáp: “Thật ra bọn anh không có gì đâu, anh và Ôn Hân chỉ là bạn đại học bình thường thôi. Chẳng qua là năm nay, bọn anh gặp nhau ở Thịnh Hải khá nhiều lần, cô ấy cũng đã giúp anh mấy chuyện, chỉ có vậy thôi”.
Bạch Vi liếc nhìn tôi, nói: “Sao anh không nhắn lại đi?”
“Anh chuẩn bị đây, đang nghĩ xem phải trả lời thế nào để vừa không mất thể diện, vừa có thể cho cô ấy biết ý của anh”.
Tôi vừa nói dứt câu, chiếc máy bay đang bay ổn định đột nhiên rung chuyển, sau đó bắt đầu không ngừng lắc lư, như thể chúng tôi đang ngồi trên một chiếc mô tô lao dốc vậy.
Tôi vội vàng nắm lấy tay Bạch Vi, cô ấy nói: “Sao thế nhỉ?”
“Anh cũng không biết!”
Còn Triệu Thư Hằng thì biến sắc mặt: “Hỏng rồi, Phương Dương, giám đốc Bạch, chắc chúng ta gặp khí lưu rồi”.
Cùng lúc đó, khoang sau của máy bay cũng bắt đầu ồn ào, thậm chí đã có tiếng trẻ con kêu khóc.
Quả nhiên ngay sau đó, loa phát thanh của khoang máy bay đã vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào các hành khách, máy bay đang gặp phải dòng khí lưu, hành trình bay có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng xóc nảy, xin các hành khách thắt dây an toàn, nắm chặt tay vịn và không hoảng loạn!”
Cô ấy bảo chúng tôi ổn định tâm trạng và bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng tôi đã nghe ra sự hoảng sợ trong lời nói của cô ấy.
Chương 417: Tai nạn
Tôi vừa ôm chặt lấy bả vai của Bạch Vi, vừa thầm chửi mắng. Hôm nay đâu phải chỉ là ngày hạn thôi đâu, nói là nhà dột gặp mưa rào cũng không phải là quá.
Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ ở cạnh chỗ ngồi của mình lên, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, tôi đã cảm thấy trái tim mình cũng lắc lư theo máy bay.
Bây giờ rõ ràng đang là ban đêm, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy từng luồng ánh sáng đỏ ngoi lên trong các tầng mây ở ngoài trời. Chiếc máy bay của chúng tôi thì như con chim sợ cành cong, lắc lư chao đảo, không thể tìm được một góc độ đủ ổn định, trái tim tôi đã bắn lên tận cổ rồi.
Bạch Vi liếc nhìn ra ngoài, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô ấy khẽ hỏi: “Phương Dương, chúng ta sẽ chết à?”
Tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy đáp: “Hâm à? Sao có thể chứ!”
Dù tôi đang an ủi Bạch Vi, nhưng lòng tôi cũng ngày một trùng xuống, nên tôi đành kéo rèm cửa sổ xuống.
Ngay sau đó, máy bay lại lắc lư dữ dội hơn. Tôi và Bạch Vi đều bị cơn rung chuyển này làm cho nhao người lên trước, may sao chúng tôi đều đã thắt dây an toàn nên mới không bị bắn ra ngoài. Còn các hành khách ở phía sau đã bắt đầu hoảng loạn, ai nấy đều có vẻ không dám tin, có người cố trấn tĩnh gọi tiếp viên hàng không, có người thì run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay rồi lẩm bẩm.
Lúc này, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đi đến trước khoang máy bay, nói với chúng tôi: “Mọi người đừng hoảng loạn, luồng khí lưu này khá nghiêm trọng, nên chúng tôi chuẩn bị hạ thấp độ cao. Nhưng việc này không hề gây nguy hiểm đến cho mọi người, xin mọi người yên tâm…”
Sắc mặt của cô ấy rất tái. Bây giờ, cô ấy đang đứng ở trong khoang máy bay, nhưng do máy bay không ngừng rung lắc, nên cô ấy cũng không giấu được sự căng thẳng trong nội tâm mà nhìn trái ngó phải.
Lúc này, loa phát thanh của máy bay lại vang lên: “Kính chào các hành khách, chuyến bay lần này của chúng ta gặp phải luồng khí lưu lớn trên cao, vì thế chúng tôi sẽ tiến hành hạ độ cao khẩn cấp, xin các hành khách thắt dây an toàn…”
Nhưng trong loa phát thanh còn chưa nói hết câu, máy bay đột nhiên như lộn nhào dữ dội trên không, trong tầm nhìn của chúng tôi trở nên rối loạn. Tôi ngờ ngợ ôm chặt lấy Bạch Vi ở bên cạnh, cô ấy cũng dựa sát vào lồng ngực tôi, còn Triệu Thư Hằng thì đang gào thét tuyệt vọng ở một bên.
“A a! Ông đây còn chưa về thừa kế khối gia sản hàng nghìn tỉ, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”
…
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, tôi cảm thấy bụng mình đói cồn cào, cuối cùng đã tỉnh lại. Nhưng vừa mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt tôi đã hoàn toàn khác trước. Lúc này, bầu trời trong xanh, bên cạnh còn có tiếng sóng biển rì rào. Ký ức lúc trước tràn vào đầu tôi như thủy triều, tôi đứng dậy, sau đó mừng như điên.
Bãi cát, rừng cây, bờ biển, tai nạn máy bay!
Ông đây vẫn còn sống!
Tôi không nhịn được cơn xúc động mà chạy như điên trên bờ cát, sau đó nhìn ngó xung quanh.
Sau khi máy bay của chúng tôi gặp tai nạn, tôi không còn nhớ gì nữa. Chắc tôi bị sóng biển đánh vào đây, nếu tôi ở đây thì Bạch Vi và Triệu Thư Hằng đâu? Khả năng cao là họ vẫn còn sống.
Quả nhiên, ngay sau đó qua vài mỏm đá, tôi đã nhìn thấy một cô gái đang nằm bất động trên nền cát. Tôi vừa mừng vừa lo gọi lớn: “Bạch Vi!”
Tôi vội vàng chạy tới đó, bế Bạch Vi lên, mặc kệ người cô ấy đang ướt nhẹp.
“May quá, cô ấy còn sống!”
Tôi giơ tay đặt lên mũi Bạch Vi, may mà cô ấy không làm sao.
Vừa hay cách đó không xa lại có một tảng đá khá lớn, tôi đặt Bạch Vi nằm thẳng lên đó.
Tôi nhìn sang chỗ khác, định tìm Triệu Thư Hằng. Không biết chúng tôi đã trôi nổi trên biển bao lâu, tôi chỉ nhớ lúc máy bay gặp sự cố là ban đêm, còn bây giờ thì trời đã sáng bảnh mắt.
Nhưng bãi biển gần đây cũng không lớn, tôi không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người thứ ba nào. Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ Triệu Thư Hằng chỉ đang mất tích thôi, anh ta vẫn có cơ hội sống sót. Mà chưa biết chừng, bây giờ anh ta đã tỉnh lại, đang hốt hoảng đi tìm chúng tôi trên một bãi biển khác cũng nên.
Gần đây có rất nhiều cây dừa, tôi trèo lên hái mấy quả thật to xuống. Có lẽ vì đã chín, nên vừa rơi xuống đất một cái là quả dừa đã vỡ ra, nước dừa trong mát tràn ra.
Tôi vội vàng tìm một quả dừa còn lành lặn, bên trong còn một chút nước, rồi mang cho Bạch Vi.
Bây giờ, Bạch Vi vẫn chưa tỉnh lại, tôi do dự một lát, lẩm bẩm: “Dẫu sao sớm muộn gì thì em cũng là người của anh, giờ anh làm thế này cũng chỉ vì muốn xem mau tỉnh lại thôi, chắc em không trách anh đâu nhỉ!”
Nói rồi, tôi lấy dũng khí, chồng hai tay lên nhau, vào tư thế sẵn sàng hô hấp nhân tạo. Nhưng tôi vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một đôi mắt to tròn vô tội và một ánh mắt nghi hoặc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau vài giây trầm mặc, mặt Bạch Vi chợt đỏ ửng, cô ấy nói: “Phương… Phương Dương, anh định làm gì thế?”
“Anh, anh thấy em mãi không tỉnh lại, nên định hô hấp nhân tạo cho em. Không ngờ vừa chuẩn bị, còn chưa bắt đầu thì em đã tỉnh lại rồi”.
Tôi ho khan một tiếng, vội vã lấy nước dừa qua, đỡ Bạch Vi ngồi dậy rồi nói: “Đây là dừa anh vừa hái, lát nữa anh lấy cùi dừa cho em, giờ em uống nước dừa trước đi”.
Bạch Vi gật đầu, uống một hơi hết sạch quả dừa tôi đưa cho, sau đó cô ấy sờ lên người mình, lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện không khởi động máy được nữa.
Tôi nói: “Đừng thử nữa, chúng ta gặp tai nạn máy bay, không biết đã trôi nổi trên biển bao lâu, điện thoại nhúng nước, chắc hỏng từ lâu rồi”.
Nói rồi, tôi sờ vào túi, quả nhiên bây giờ máy của tôi cũng biến thành cục gạch rồi.
Bạch Vi thở hắt ra, hỏi tôi: “Triệu Thư Hằng đâu?”
“Anh chưa thấy, nhưng giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ nghỉ một lát đã rồi đi tìm sau. Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, có người ở hay không nữa, sớm muộn cũng phải đi ngó nghiêng xem sao”.
Tôi khoanh tay, rồi lại đập vỡ một quả dừa, lấy cùi dừa ra để vào trong vỏ dừa, rồi đưa cho Bạch Vi, còn tôi cũng ăn vài miếng.
Ban nãy, tôi dồn hết sự chú ý lên Bạch Vi, nên giờ vừa ăn một miếng cùi dừa, tôi mới cảm thấy bụng mình đã sôi ùng ục. Tôi phải ăn cùi dừa của hai quả thì mới miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Chờ chúng tôi ăn no thì quần áo trên người cũng đã được mặt trời sấy khô. Tôi phủi mấy cái sau lưng Bạch Vi, lập tức có cả mảng muối rơi xuống, Bạch Vi đỏ mặt: “Người em vẫn hơi khó chịu, anh quay đi đi”.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng đại khái đã biết có chuyện gì, nên lập tức ngoan ngoãn quay người đi.
Tiếp đó, sau lưng tôi vang lên tiếng giậm chân của Bạch Vi, chẳng mấy chốc cô ấy nói đã xong, tôi quay lại, cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ chúng ta đã ăn uống đủ rồi, mau đi tìm Triệu Thư Hằng thôi. Mà hình như hòn đảo này không nhỏ đâu, kiểu gì cũng có người”.
Tôi trầm ngâm nói: “Em không nhắc thì anh cũng chuẩn bị làm vậy đây, nhìn mặt trời thì chắc bây giờ cũng phải hai giờ chiều rồi. Lúc đi tìm, chúng ta lưu ý một chút xem có hang động nào ở được không, để phòng trường hợp xấu nhất”.
Chương 418: Lạc trên đảo hoang
Chúng tôi quyết định sẽ đi khắp nơi để tìm người, nhưng người tính không bằng trời tính, cho đến khi nhiệt độ bắt đầu giảm, chúng tôi cũng không nhìn thấy một bóng người nào, thậm chí đến động vật cũng rất ít.
May sao chúng tôi đã tìm được chỗ lõm vào trông khá giống một hang động ở gần vách núi cách bãi biển không xa và coi đây thành nơi ở tạm thời. Sau khi kiểm tra tình hình xung quanh, chúng tôi quyết định tối nay sẽ tá túc tại đây.
Vì không có điện thoại, cũng không thể bắt được liên lạc với người khác, nên bây giờ, chúng tôi chọn yên lặng ngồi chờ cứu viện ở đây.
Nhưng ông trời cũng không tuyệt đường sống của ai, lúc tôi đi kiếm cành cây, tình cờ đã nhìn thấy một ít đồ dùng sinh hoạt nổi lềnh phềnh dạt vào bờ biển, ví dụ như bánh mỳ, gương soi…
Tôi suy nghĩ, có lẽ đây là hành lý ký gửi trên máy bay rơi xuống sau khi máy bay xảy ra tai nạn. Tôi chẳng bận tâm gì nữa hết, bảo Bạch Vi đứng trên bờ biển trông củi khô, còn mình thì nhanh chóng chạy xuống biển vớt những món đồ đang trôi nổi đó lên.
Nhưng điều khiến tôi thấy kinh ngạc nhất chính là sức lực và sức chịu đựng của mình đang phát huy tác dụng rất lớn. Tôi cứ chạy qua chạy lại một hồi, chẳng mấy chốc đã có cả đống đồ chất trên bờ biển.
Đống đồ này gồm có: Gương, một cái bật lửa, mấy bộ quần áo của cả nam và nữ, mấy chiếc chăn và còn có vài bình nước khoáng lớn.
Tôi thầm thở phào một hơi: “Thế này thì tạm thời chúng ta không cần phải lo rồi, thời tiết và khí hậu ở biển thay đổi rất nhanh. Vừa nãy, anh đang lo không biết tối nay phải làm sao”.
Bạch Vi cười nói: “Lần này gặp tai nạn máy bay mà chúng ta không chết đã là tốt lắm rồi, em chẳng dám mong gì thêm nữa”.
Tôi gói ghém hết đồ ở dưới đất lại, xách đầy hai tay, còn Bạch Vi thì cầm cái bật lửa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mang hết chỗ đồ ấy về vách núi.
Chúng tôi bỏ đồ xuống, sau đó thử đánh lửa, may sao vẫn dùng được. Tôi không khỏi thầm cảm thán, đúng là đồ trong nước có khác, quá bền luôn.
Tôi chất đống những cành cây nhặt được lại với nhau, sau đó châm lửa, ánh lửa bập bùng dần trở nên lớn hơn, còn chúng tôi cũng cảm thấy ấm dần lên.
Quần áo trên người chúng tôi đã khô từ lâu, nhưng quần áo và chăn mà chúng tôi nhặt được trên biển lúc nãy thì vẫn chưa. Vì thế tôi kiên nhẫn đặt chăn và một chiếc áo khoác cạnh đống lửa để hong khô.
Tôi khoác chiếc chăn đã hong khô lên người Bạch Vi, rồi lại đắp chiếc áo khoác xuống chân cô ấy. Cuối cùng gương mặt của Bạch Vi không còn nhợt nhạt nữa, mà dần hồng hào trở lại, tôi thầm thở phào một hơi.
Bạch Vi hỏi: “Phương Dương, anh nói xem có bao nhiêu người sống sót sau vụ tai nạn máy bay này?”
Tôi trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu: “Tốt nhất là tất cả đều sống!”
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Vi: “Em đừng sợ, chuyến bay của chúng ta có nhiều người xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn đã thu hút sự chú ý. Bây giờ, người nhà của em, còn có bạn bè của anh kiểu gì cũng đã sai người đi tìm chúng ta rồi. Cơ quan chức năng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng mấy nữa là chúng ta sẽ được về nhà thôi!”
Để an ủi Bạch Vi, tôi không nói hết điểm đáng ngờ mà mình phát hiện ra cho cô ấy biết.
Bạch Vi là cô con gái duy nhất của nhà họ Bạch, dù cô ấy học rộng biết nhiều đến mấy, cũng không thể hiểu hết tất cả mọi chuyện được.
Nhưng vì sở thích của mình, nên ít nhiều tôi cũng hiểu được chút ít.
Trước đó, máy bay của chúng tôi cất cánh từ Thịnh Hải, bay đến Xiêng La, chưa đi được bao xa thì gặp phải khí lưu. Cho nên, khu vực mà chúng tôi đang ở bây giờ có lẽ là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới mới đúng. Nhưng điều vô cùng kỳ lạ là lúc nãy, khi đi kiếm củi và tìm kiếm mọi người khắp nơi với Bạch Vi, tôi đã phát hiện một vài cây cối ở đây lại là thực vật ở vùng hàn, ôn đới!
Thế có nghĩa là sao?
Thực vật ở vị trí địa lý khác nhau sẽ có sự khác biệt cực lớn, khu vực bờ biển rõ ràng là nơi yêu thích của các loại cây lá to, nhưng các cây lá kim lại mọc đầy ở đây, thật sự là vô cùng kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất là khí hậu ở đây cũng thiên về lạnh, không giống với bờ biển nhiệt đới bình thường.
Tôi có một dự cảm xấu.
Nhưng hai ngày tiếp theo trôi qua rất bình thường, ngoài việc vẫn không gặp được ai khác ra, chúng tôi đã phát hiện vài loài động vật hoang dã như gà rừng ở đây. Lợn rừng thì quá hung dữ, tôi còn phải chú ý chăm sóc Bạch Vi, nên không có hứng thú với chúng.
Nhưng tôi đã bắt được một con gà rừng, tuy trên đảo không có gia vị, chỉ có lửa, nhưng mùi vị cũng không đến nỗi nào. Mấy ngày nay, Bạch Vi luôn thấy chán ăn, tôi biết cô ấy đang nghĩ tới chuyện gì.
Cô ấy đang nghĩ đến những người khác, đột nhiên lại gặp phải chuyện này, nên ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mấy hôm sau, thịt gà rừng còn lại của chúng tôi gần như đã hết. Vì chúng tôi cứ phải đi tìm kiếm trên đảo, đây là một công việc rất hao sức, nên đương nhiên lượng tiêu thụ thịt cũng lớn.
Cứ thế này, chúng tôi cần phải tìm các nguồn thực phẩm khác nữa. Dẫu sao cũng có nhiều loài động vật hoang dã ở trên hòn đảo này, nhưng loài phù hợp với chúng tôi lại không nhiều.
Tôi đành xuống biển bắt cá, nhưng cá biển khỏe và khôn hơn cá sông nhiều. Mất cả buổi sáng mà tôi không bắt được con cá nào, cuối cùng bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách nghiền nát một ít thịt và xương gà còn thừa lại, bỏ vào tấm lưới đặt trên bờ cát, sau đó đào một cái hang, chuẩn bị chờ thủy triều lên xem có vợt được con cá to nào không.
Không chỉ có Bạch Vi không tin, mà tôi cũng chỉ ôm suy nghĩ làm thử. Dẫu sao đến ngư dân trên biển còn phải dùng lưới đánh cá để bắt cá, huống chi là chúng tôi?
Điều khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên là cách làm này của tôi lại đạt hiệu quả bất ngờ. Sau khi thủy triều rút, cái hang mà tôi đã đào đã bị cát san bằng. Nhưng xương và thịt vụn của con gà mà tôi để lại bên trong làm mồi nhử thì vẫn còn, mà có một con cá lớn cùng với một cái dây cáp bị vùi bên dưới.
Tôi và Bạch Vi mừng rỡ, cá hay tôm nhỏ chúng tôi cũng không tha, huống chi là một con cá lớn thế này là coi như ăn một bữa tiệc hải sản nướng rồi. Nhưng dẫu sao Bạch Vi cũng là phụ nữ, trông thấy tôi mổ cá thì cô ấy vẫn tránh đi thật xa.
Chúng tôi đã ở trên hòn đảo này hai ngày rồi, cũng bị bỏ đói đã lâu. Dù đồ hải sản nướng của tôi không có gia vị gì, nhưng mùi vị vẫn khá ngon. Bạch Vi cũng không màng đến hình tượng, ăn một cách vội vã. Nhưng vì nóng quá nên cô ấy “a” lên một tiếng, sau đó che miệng, mắt rưng rưng như chực khóc nhìn tôi.
Tôi vừa cười vừa thổi vào miệng cô ấy, đến khi Bạch Vi thấy đỡ, tôi mới bắt đầu ăn từ từ.
Không ngờ là chúng tôi vừa ăn được một lúc, bụi cây phía sau bờ biển chợt vang lên tiếng xào xạc. Tôi nhìn sang Bạch Vi, ra hiệu bảo cô ấy đừng manh động, sau đó tôi hơi cúi người xuống, vào sẵn tư thế nhìn vào bụi cây.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là tôi cứ tưởng có con thú hoang nào đó trên đảo chạy đến, nhưng ngay sau đó có hai người ăn mặc rách rưới xông từ trong bụi cây ra, người họ bẩn thỉu, còn bốc mùi hôi rình.
Nhìn vóc dáng thì là một nam một nữ, vừa nhìn thấy chúng tôi là mắt họ sáng lên, hô to: “Hey anh bạn, có đồ ăn không? Cho xin miếng đi, tôi sắp chết đói rồi”.
“Là người Hoa Hạ”.
Tôi mà Bạch Vi nhìn nhau, nói: “Còn một ít, hai người ra đây”.
Vì con cá khá to, nên tôi chia luôn cho hai người họ một nửa. Không có dao, tôi đành dùng tay bẻ con cá dài ba mươi phân cả xương ra làm đôi.
Hai người đó ngẩn ra một lúc, sau đó cổ họng của người đàn ông nuốt ực một cái.
Chương 416: Khí lưu
Ăn tối xong, tôi và Triệu Thư Hằng đi thẳng đến sân bay. Vì chuyện khá gấp, nên Đồng An Chi đã đặt cho chúng tôi chuyến bay gần nhất.
Tôi cũng gọi cho Đỗ Minh Cường để xác nhận lại, nhưng suy cho cùng ông ta, SangSu và cả Suchat đều không am hiểu về lĩnh vực này, thậm chí còn kém xa tôi. Vì thế, tôi hỏi một lúc lâu, vẫn chưa nắm rõ tình hình, chỉ biết có lẽ là đã có người giở trò với hệ thống tiêu thụ.
Đến tận bây giờ, khi sắp lên máy bay, tôi vẫn còn thấy hơi khó tin. Dựa vào tầm ảnh hưởng của ba người Đỗ Minh Cường ở Xiêng La, nếu có người dám động đến miếng bánh này thì đúng là vuốt râu cọp, không muốn sống nữa rồi.
Triệu Thư Hằng thì chẳng muốn về Yến Kinh tẹo nào. Vì từ nhỏ, anh ta đã chịu sự hun đúc quản lý của gia tộc, hiếm khi có cơ hội đi chơi. Bởi thế mới dạy ra một cậu ấm kỳ lạ thế này, rõ ràng anh ta luôn có vẻ bất cần đời, nhưng lại rất có tài năng về lĩnh vực bất động sản.
Sau khi nhận được tin của Đồng An Chi, Triệu Thư Hằng đương nhiên sướng đến mức nhảy cẫng lên. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau ở Thịnh Hải, anh ta đã biết tôi có tầm ảnh hưởng không nhỏ ở Xiêng La, vì thế chuyến đi này sẽ được bảo đảm hơn nhiều.
Còn Tề Vũ Manh, vốn ba người chúng tôi chuẩn bị cùng nhau về Yến Kinh, không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện này, nên hai chúng tôi đành để cô ấy về một mình. Trước khi đi, tôi còn tưởng ít ra cô ấy cũng sẽ có vẻ lưu luyến bịn rịn, ai dè cô cảnh sát luôn anh dũng oai hùng này lại mở miệng quát tháo ngay trước cửa khách sạn: “Phương Dương, anh là cái đồ vô lương tâm!”
Điều này khiến cho người đi đường đều ngoái lại nhìn, còn tôi thì chỉ biết thầm cười khổ.
Chẳng mấy nữa, máy bay sẽ cất cánh, bây giờ đã bắt đầu kiểm tra an ninh. Chúng tôi đi cuối cùng, lúc chuẩn bị lên máy bay, trong đại sảnh phía sau chợt vang lên một tiếng gọi vội vã: “Khoan đã!”
Chúng tôi ngoảnh lại, điều khiến cằm tôi muốn rớt xuống là ở lối vào sân bay, có một cô gái đang vội vàng kéo một cái va li nhỏ đi tới, đó chính là Bạch Vi đang mặc bộ đồ công sở.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy đến sân bay làm gì, Bạch Vi đáp chuyến bay đến Xiêng La.
Thật ra, cô ấy không cần nói câu phía sau cũng được, vì tôi đã hiểu được đại khái rồi.
Bạch Vi nói lần này, Phần mềm Trí Văn giải thể không chỉ ảnh hưởng đến bố cục sản nghiệp ở trong nước, mà còn ảnh hưởng đến dự án CBD mà chúng tôi đã khổ cực sang Xiêng La giành giật ngày trước. Vì mất nhà cung ứng, nên nếu nhà họ Bạch muốn cứu vớt danh tiếng hoặc tổn thất thì phải cử một người sang đó đàm phán. Mà người phụ trách dự án này tốt nhất đương nhiên là tôi, Chung Khang Ninh và Bạch Vi.
Nhưng bây giờ, tôi đã từ chức. Lần trước, Chung Khang Ninh hại tôi không thành công cũng đã bị đuổi. Còn Bạch Vi thì vừa hay đang rảnh rang ở nhà, nghe nói tôi định sang Xiêng La, cô ấy quả quyết đòi đi theo ngay.
Cô ấy đi vội vã cả quãng đường, cuối cùng cũng kịp gặp chúng tôi trước khi máy bay cất cánh.
Chờ Bạch Vi giải thích mọi chuyện xong, nhân viên kiểm soát của sân bay đã bắt đầu thúc giục chúng tôi lên máy bay. Tôi và Triệu Thư Hằng không nhiều lời, Triệu Thư Hằng xách hành lý cho chúng tôi, còn tôi thì đỡ Bạch Vi lên máy bay.
Vì đây là chuyến bay đêm, nên không có quá nhiều hành khách. Cả một khoang máy bay lớn như vậy mà chỉ kín một nửa chỗ ngồi, mà trong đó chỉ có một nửa là người Hoa Hạ, ngoài ra đều là những người da ngăm, mũi cao, miệng rộng, kiểu người Xiêng La điển hình.
Chúng tôi đặt vé ngồi khoang hạng nhất, vì vị trí bên cạnh tôi vừa hay bỏ trống, nên Bạch Vi đã ngồi xuống đó. Còn Triệu Thư Hằng thì ngoan ngoãn đi sang chỗ bên cạnh.
Bạch Vi nói với giọng hơi oán trách: “Phương Dương, anh phải sang Xiêng La, sao một chuyện lớn thế này lại không nói cho em biết? May mà lần này, em bảo với người nhà là sang Xiêng La giải quyết chuyện dự án CBD, không thì đã không đuổi kịp rồi”.
Tôi bất đắc dĩ đáp: “Anh cũng mới nhận được tin vào sáng nay, đến trưa thì bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh còn phải đến đồn công an có chút việc, rồi còn La Nhất Chính nữa. Lần này, anh rời khỏi Thịnh Hải, đã kịp báo cho cậu ấy biết đâu. Nếu anh phải sang Xiêng La thì ít ra cũng phải nói với cậu ấy một tiếng, còn có Trịnh Cường, cái tên đã góp không ít công sức lần này nữa… Chiều nay, anh bận đến mức chóng mặt”.
Bạch Vi càng tức giận hơn, nhăn mũi nói: “Không lẽ đến thời gian để gửi một tin nhắn cho em anh cũng không có à?”
Tôi á khẩu. Thật ra lần này, tôi chỉ định sang Xiêng La vài hôm rồi về. Hơn nữa, dù chuyện bên này cấp bách, chắc độ khó không cao, dẫu sao ba người hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên cũng không phải những người chỉ biết nói suông.
SangSu ngoài sáng, Suchat của giới xã hội đen, còn có nhà họ Đỗ nổi danh khắp Đông Nam Á, tôi nhìn thế nào cũng thấy chuyện này dễ giải quyết.
Hơn nữa giải quyết xong chuyện này, kiểu gì Đồng An Chi cũng sẽ cho tôi nghỉ phép tiếp, vì thế tôi mới không nói cho Bạch Vi biết.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã nổi giận, nên tôi không thể nào nói như thế được. Vì vậy, tôi chỉ đành ngoan ngoãn nhận sai, sau đó nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy. Bạch Vi đỏ mặt, rồi nhìn tôi bằng anh mắt oán trách.
Tôi thở phào một hơi, coi như đã qua được cửa ải này. Chỉ cần Bạch Vi không để bụng chuyện của Ôn Hân mấy ngày trước là tốt rồi.
Nhưng sự đời khó đoán, ta càng nghĩ đến chuyện gì thì khả năng nó xuất hiện lại càng cao. Tôi vừa nghĩ tới Ôn Hân, điện thoại của tôi đã hiển thị nhận được một tin nhắn, mà nhìn tên người gửi thì khéo sao đúng là Ôn Hân.
Đương nhiên Bạch Vi cũng nhìn thấy màn hình điện thoại tôi đột nhiên nhấp nháy, cô ấy nhìn tôi rồi hỏi bằng giọng chất vấn: “Oa, ra là giám đốc Ôn, cô ấy tìm anh có việc gì thế?”
Tôi mỉm cười lúng túng, sau đó mở tin nhắn ra.
“Phương Dương, hôm nay cậu đi Xiêng La à? Sao không gọi tôi, tôi vẫn muốn sang đấy chơi mà”.
Tôi nuốt nước miếng, hôm nay đúng là ngày hạn mà. Không chỉ có Bạch Vi, mà đến Ôn Hân luôn hòa nhã và thông minh cũng có đầy vẻ oán trách trong lời nói.
Tôi ho khan một tiếng, đáp: “Thật ra bọn anh không có gì đâu, anh và Ôn Hân chỉ là bạn đại học bình thường thôi. Chẳng qua là năm nay, bọn anh gặp nhau ở Thịnh Hải khá nhiều lần, cô ấy cũng đã giúp anh mấy chuyện, chỉ có vậy thôi”.
Bạch Vi liếc nhìn tôi, nói: “Sao anh không nhắn lại đi?”
“Anh chuẩn bị đây, đang nghĩ xem phải trả lời thế nào để vừa không mất thể diện, vừa có thể cho cô ấy biết ý của anh”.
Tôi vừa nói dứt câu, chiếc máy bay đang bay ổn định đột nhiên rung chuyển, sau đó bắt đầu không ngừng lắc lư, như thể chúng tôi đang ngồi trên một chiếc mô tô lao dốc vậy.
Tôi vội vàng nắm lấy tay Bạch Vi, cô ấy nói: “Sao thế nhỉ?”
“Anh cũng không biết!”
Còn Triệu Thư Hằng thì biến sắc mặt: “Hỏng rồi, Phương Dương, giám đốc Bạch, chắc chúng ta gặp khí lưu rồi”.
Cùng lúc đó, khoang sau của máy bay cũng bắt đầu ồn ào, thậm chí đã có tiếng trẻ con kêu khóc.
Quả nhiên ngay sau đó, loa phát thanh của khoang máy bay đã vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào các hành khách, máy bay đang gặp phải dòng khí lưu, hành trình bay có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng xóc nảy, xin các hành khách thắt dây an toàn, nắm chặt tay vịn và không hoảng loạn!”
Cô ấy bảo chúng tôi ổn định tâm trạng và bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng tôi đã nghe ra sự hoảng sợ trong lời nói của cô ấy.
Chương 417: Tai nạn
Tôi vừa ôm chặt lấy bả vai của Bạch Vi, vừa thầm chửi mắng. Hôm nay đâu phải chỉ là ngày hạn thôi đâu, nói là nhà dột gặp mưa rào cũng không phải là quá.
Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ ở cạnh chỗ ngồi của mình lên, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, tôi đã cảm thấy trái tim mình cũng lắc lư theo máy bay.
Bây giờ rõ ràng đang là ban đêm, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy từng luồng ánh sáng đỏ ngoi lên trong các tầng mây ở ngoài trời. Chiếc máy bay của chúng tôi thì như con chim sợ cành cong, lắc lư chao đảo, không thể tìm được một góc độ đủ ổn định, trái tim tôi đã bắn lên tận cổ rồi.
Bạch Vi liếc nhìn ra ngoài, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô ấy khẽ hỏi: “Phương Dương, chúng ta sẽ chết à?”
Tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy đáp: “Hâm à? Sao có thể chứ!”
Dù tôi đang an ủi Bạch Vi, nhưng lòng tôi cũng ngày một trùng xuống, nên tôi đành kéo rèm cửa sổ xuống.
Ngay sau đó, máy bay lại lắc lư dữ dội hơn. Tôi và Bạch Vi đều bị cơn rung chuyển này làm cho nhao người lên trước, may sao chúng tôi đều đã thắt dây an toàn nên mới không bị bắn ra ngoài. Còn các hành khách ở phía sau đã bắt đầu hoảng loạn, ai nấy đều có vẻ không dám tin, có người cố trấn tĩnh gọi tiếp viên hàng không, có người thì run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay rồi lẩm bẩm.
Lúc này, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đi đến trước khoang máy bay, nói với chúng tôi: “Mọi người đừng hoảng loạn, luồng khí lưu này khá nghiêm trọng, nên chúng tôi chuẩn bị hạ thấp độ cao. Nhưng việc này không hề gây nguy hiểm đến cho mọi người, xin mọi người yên tâm…”
Sắc mặt của cô ấy rất tái. Bây giờ, cô ấy đang đứng ở trong khoang máy bay, nhưng do máy bay không ngừng rung lắc, nên cô ấy cũng không giấu được sự căng thẳng trong nội tâm mà nhìn trái ngó phải.
Lúc này, loa phát thanh của máy bay lại vang lên: “Kính chào các hành khách, chuyến bay lần này của chúng ta gặp phải luồng khí lưu lớn trên cao, vì thế chúng tôi sẽ tiến hành hạ độ cao khẩn cấp, xin các hành khách thắt dây an toàn…”
Nhưng trong loa phát thanh còn chưa nói hết câu, máy bay đột nhiên như lộn nhào dữ dội trên không, trong tầm nhìn của chúng tôi trở nên rối loạn. Tôi ngờ ngợ ôm chặt lấy Bạch Vi ở bên cạnh, cô ấy cũng dựa sát vào lồng ngực tôi, còn Triệu Thư Hằng thì đang gào thét tuyệt vọng ở một bên.
“A a! Ông đây còn chưa về thừa kế khối gia sản hàng nghìn tỉ, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”
…
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, tôi cảm thấy bụng mình đói cồn cào, cuối cùng đã tỉnh lại. Nhưng vừa mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt tôi đã hoàn toàn khác trước. Lúc này, bầu trời trong xanh, bên cạnh còn có tiếng sóng biển rì rào. Ký ức lúc trước tràn vào đầu tôi như thủy triều, tôi đứng dậy, sau đó mừng như điên.
Bãi cát, rừng cây, bờ biển, tai nạn máy bay!
Ông đây vẫn còn sống!
Tôi không nhịn được cơn xúc động mà chạy như điên trên bờ cát, sau đó nhìn ngó xung quanh.
Sau khi máy bay của chúng tôi gặp tai nạn, tôi không còn nhớ gì nữa. Chắc tôi bị sóng biển đánh vào đây, nếu tôi ở đây thì Bạch Vi và Triệu Thư Hằng đâu? Khả năng cao là họ vẫn còn sống.
Quả nhiên, ngay sau đó qua vài mỏm đá, tôi đã nhìn thấy một cô gái đang nằm bất động trên nền cát. Tôi vừa mừng vừa lo gọi lớn: “Bạch Vi!”
Tôi vội vàng chạy tới đó, bế Bạch Vi lên, mặc kệ người cô ấy đang ướt nhẹp.
“May quá, cô ấy còn sống!”
Tôi giơ tay đặt lên mũi Bạch Vi, may mà cô ấy không làm sao.
Vừa hay cách đó không xa lại có một tảng đá khá lớn, tôi đặt Bạch Vi nằm thẳng lên đó.
Tôi nhìn sang chỗ khác, định tìm Triệu Thư Hằng. Không biết chúng tôi đã trôi nổi trên biển bao lâu, tôi chỉ nhớ lúc máy bay gặp sự cố là ban đêm, còn bây giờ thì trời đã sáng bảnh mắt.
Nhưng bãi biển gần đây cũng không lớn, tôi không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người thứ ba nào. Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ Triệu Thư Hằng chỉ đang mất tích thôi, anh ta vẫn có cơ hội sống sót. Mà chưa biết chừng, bây giờ anh ta đã tỉnh lại, đang hốt hoảng đi tìm chúng tôi trên một bãi biển khác cũng nên.
Gần đây có rất nhiều cây dừa, tôi trèo lên hái mấy quả thật to xuống. Có lẽ vì đã chín, nên vừa rơi xuống đất một cái là quả dừa đã vỡ ra, nước dừa trong mát tràn ra.
Tôi vội vàng tìm một quả dừa còn lành lặn, bên trong còn một chút nước, rồi mang cho Bạch Vi.
Bây giờ, Bạch Vi vẫn chưa tỉnh lại, tôi do dự một lát, lẩm bẩm: “Dẫu sao sớm muộn gì thì em cũng là người của anh, giờ anh làm thế này cũng chỉ vì muốn xem mau tỉnh lại thôi, chắc em không trách anh đâu nhỉ!”
Nói rồi, tôi lấy dũng khí, chồng hai tay lên nhau, vào tư thế sẵn sàng hô hấp nhân tạo. Nhưng tôi vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một đôi mắt to tròn vô tội và một ánh mắt nghi hoặc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau vài giây trầm mặc, mặt Bạch Vi chợt đỏ ửng, cô ấy nói: “Phương… Phương Dương, anh định làm gì thế?”
“Anh, anh thấy em mãi không tỉnh lại, nên định hô hấp nhân tạo cho em. Không ngờ vừa chuẩn bị, còn chưa bắt đầu thì em đã tỉnh lại rồi”.
Tôi ho khan một tiếng, vội vã lấy nước dừa qua, đỡ Bạch Vi ngồi dậy rồi nói: “Đây là dừa anh vừa hái, lát nữa anh lấy cùi dừa cho em, giờ em uống nước dừa trước đi”.
Bạch Vi gật đầu, uống một hơi hết sạch quả dừa tôi đưa cho, sau đó cô ấy sờ lên người mình, lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện không khởi động máy được nữa.
Tôi nói: “Đừng thử nữa, chúng ta gặp tai nạn máy bay, không biết đã trôi nổi trên biển bao lâu, điện thoại nhúng nước, chắc hỏng từ lâu rồi”.
Nói rồi, tôi sờ vào túi, quả nhiên bây giờ máy của tôi cũng biến thành cục gạch rồi.
Bạch Vi thở hắt ra, hỏi tôi: “Triệu Thư Hằng đâu?”
“Anh chưa thấy, nhưng giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ nghỉ một lát đã rồi đi tìm sau. Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, có người ở hay không nữa, sớm muộn cũng phải đi ngó nghiêng xem sao”.
Tôi khoanh tay, rồi lại đập vỡ một quả dừa, lấy cùi dừa ra để vào trong vỏ dừa, rồi đưa cho Bạch Vi, còn tôi cũng ăn vài miếng.
Ban nãy, tôi dồn hết sự chú ý lên Bạch Vi, nên giờ vừa ăn một miếng cùi dừa, tôi mới cảm thấy bụng mình đã sôi ùng ục. Tôi phải ăn cùi dừa của hai quả thì mới miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Chờ chúng tôi ăn no thì quần áo trên người cũng đã được mặt trời sấy khô. Tôi phủi mấy cái sau lưng Bạch Vi, lập tức có cả mảng muối rơi xuống, Bạch Vi đỏ mặt: “Người em vẫn hơi khó chịu, anh quay đi đi”.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng đại khái đã biết có chuyện gì, nên lập tức ngoan ngoãn quay người đi.
Tiếp đó, sau lưng tôi vang lên tiếng giậm chân của Bạch Vi, chẳng mấy chốc cô ấy nói đã xong, tôi quay lại, cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ chúng ta đã ăn uống đủ rồi, mau đi tìm Triệu Thư Hằng thôi. Mà hình như hòn đảo này không nhỏ đâu, kiểu gì cũng có người”.
Tôi trầm ngâm nói: “Em không nhắc thì anh cũng chuẩn bị làm vậy đây, nhìn mặt trời thì chắc bây giờ cũng phải hai giờ chiều rồi. Lúc đi tìm, chúng ta lưu ý một chút xem có hang động nào ở được không, để phòng trường hợp xấu nhất”.
Chương 418: Lạc trên đảo hoang
Chúng tôi quyết định sẽ đi khắp nơi để tìm người, nhưng người tính không bằng trời tính, cho đến khi nhiệt độ bắt đầu giảm, chúng tôi cũng không nhìn thấy một bóng người nào, thậm chí đến động vật cũng rất ít.
May sao chúng tôi đã tìm được chỗ lõm vào trông khá giống một hang động ở gần vách núi cách bãi biển không xa và coi đây thành nơi ở tạm thời. Sau khi kiểm tra tình hình xung quanh, chúng tôi quyết định tối nay sẽ tá túc tại đây.
Vì không có điện thoại, cũng không thể bắt được liên lạc với người khác, nên bây giờ, chúng tôi chọn yên lặng ngồi chờ cứu viện ở đây.
Nhưng ông trời cũng không tuyệt đường sống của ai, lúc tôi đi kiếm cành cây, tình cờ đã nhìn thấy một ít đồ dùng sinh hoạt nổi lềnh phềnh dạt vào bờ biển, ví dụ như bánh mỳ, gương soi…
Tôi suy nghĩ, có lẽ đây là hành lý ký gửi trên máy bay rơi xuống sau khi máy bay xảy ra tai nạn. Tôi chẳng bận tâm gì nữa hết, bảo Bạch Vi đứng trên bờ biển trông củi khô, còn mình thì nhanh chóng chạy xuống biển vớt những món đồ đang trôi nổi đó lên.
Nhưng điều khiến tôi thấy kinh ngạc nhất chính là sức lực và sức chịu đựng của mình đang phát huy tác dụng rất lớn. Tôi cứ chạy qua chạy lại một hồi, chẳng mấy chốc đã có cả đống đồ chất trên bờ biển.
Đống đồ này gồm có: Gương, một cái bật lửa, mấy bộ quần áo của cả nam và nữ, mấy chiếc chăn và còn có vài bình nước khoáng lớn.
Tôi thầm thở phào một hơi: “Thế này thì tạm thời chúng ta không cần phải lo rồi, thời tiết và khí hậu ở biển thay đổi rất nhanh. Vừa nãy, anh đang lo không biết tối nay phải làm sao”.
Bạch Vi cười nói: “Lần này gặp tai nạn máy bay mà chúng ta không chết đã là tốt lắm rồi, em chẳng dám mong gì thêm nữa”.
Tôi gói ghém hết đồ ở dưới đất lại, xách đầy hai tay, còn Bạch Vi thì cầm cái bật lửa. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mang hết chỗ đồ ấy về vách núi.
Chúng tôi bỏ đồ xuống, sau đó thử đánh lửa, may sao vẫn dùng được. Tôi không khỏi thầm cảm thán, đúng là đồ trong nước có khác, quá bền luôn.
Tôi chất đống những cành cây nhặt được lại với nhau, sau đó châm lửa, ánh lửa bập bùng dần trở nên lớn hơn, còn chúng tôi cũng cảm thấy ấm dần lên.
Quần áo trên người chúng tôi đã khô từ lâu, nhưng quần áo và chăn mà chúng tôi nhặt được trên biển lúc nãy thì vẫn chưa. Vì thế tôi kiên nhẫn đặt chăn và một chiếc áo khoác cạnh đống lửa để hong khô.
Tôi khoác chiếc chăn đã hong khô lên người Bạch Vi, rồi lại đắp chiếc áo khoác xuống chân cô ấy. Cuối cùng gương mặt của Bạch Vi không còn nhợt nhạt nữa, mà dần hồng hào trở lại, tôi thầm thở phào một hơi.
Bạch Vi hỏi: “Phương Dương, anh nói xem có bao nhiêu người sống sót sau vụ tai nạn máy bay này?”
Tôi trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu: “Tốt nhất là tất cả đều sống!”
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Vi: “Em đừng sợ, chuyến bay của chúng ta có nhiều người xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn đã thu hút sự chú ý. Bây giờ, người nhà của em, còn có bạn bè của anh kiểu gì cũng đã sai người đi tìm chúng ta rồi. Cơ quan chức năng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chẳng mấy nữa là chúng ta sẽ được về nhà thôi!”
Để an ủi Bạch Vi, tôi không nói hết điểm đáng ngờ mà mình phát hiện ra cho cô ấy biết.
Bạch Vi là cô con gái duy nhất của nhà họ Bạch, dù cô ấy học rộng biết nhiều đến mấy, cũng không thể hiểu hết tất cả mọi chuyện được.
Nhưng vì sở thích của mình, nên ít nhiều tôi cũng hiểu được chút ít.
Trước đó, máy bay của chúng tôi cất cánh từ Thịnh Hải, bay đến Xiêng La, chưa đi được bao xa thì gặp phải khí lưu. Cho nên, khu vực mà chúng tôi đang ở bây giờ có lẽ là vùng nhiệt đới hoặc cận nhiệt đới mới đúng. Nhưng điều vô cùng kỳ lạ là lúc nãy, khi đi kiếm củi và tìm kiếm mọi người khắp nơi với Bạch Vi, tôi đã phát hiện một vài cây cối ở đây lại là thực vật ở vùng hàn, ôn đới!
Thế có nghĩa là sao?
Thực vật ở vị trí địa lý khác nhau sẽ có sự khác biệt cực lớn, khu vực bờ biển rõ ràng là nơi yêu thích của các loại cây lá to, nhưng các cây lá kim lại mọc đầy ở đây, thật sự là vô cùng kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất là khí hậu ở đây cũng thiên về lạnh, không giống với bờ biển nhiệt đới bình thường.
Tôi có một dự cảm xấu.
Nhưng hai ngày tiếp theo trôi qua rất bình thường, ngoài việc vẫn không gặp được ai khác ra, chúng tôi đã phát hiện vài loài động vật hoang dã như gà rừng ở đây. Lợn rừng thì quá hung dữ, tôi còn phải chú ý chăm sóc Bạch Vi, nên không có hứng thú với chúng.
Nhưng tôi đã bắt được một con gà rừng, tuy trên đảo không có gia vị, chỉ có lửa, nhưng mùi vị cũng không đến nỗi nào. Mấy ngày nay, Bạch Vi luôn thấy chán ăn, tôi biết cô ấy đang nghĩ tới chuyện gì.
Cô ấy đang nghĩ đến những người khác, đột nhiên lại gặp phải chuyện này, nên ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mấy hôm sau, thịt gà rừng còn lại của chúng tôi gần như đã hết. Vì chúng tôi cứ phải đi tìm kiếm trên đảo, đây là một công việc rất hao sức, nên đương nhiên lượng tiêu thụ thịt cũng lớn.
Cứ thế này, chúng tôi cần phải tìm các nguồn thực phẩm khác nữa. Dẫu sao cũng có nhiều loài động vật hoang dã ở trên hòn đảo này, nhưng loài phù hợp với chúng tôi lại không nhiều.
Tôi đành xuống biển bắt cá, nhưng cá biển khỏe và khôn hơn cá sông nhiều. Mất cả buổi sáng mà tôi không bắt được con cá nào, cuối cùng bất đắc dĩ, tôi chỉ còn cách nghiền nát một ít thịt và xương gà còn thừa lại, bỏ vào tấm lưới đặt trên bờ cát, sau đó đào một cái hang, chuẩn bị chờ thủy triều lên xem có vợt được con cá to nào không.
Không chỉ có Bạch Vi không tin, mà tôi cũng chỉ ôm suy nghĩ làm thử. Dẫu sao đến ngư dân trên biển còn phải dùng lưới đánh cá để bắt cá, huống chi là chúng tôi?
Điều khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên là cách làm này của tôi lại đạt hiệu quả bất ngờ. Sau khi thủy triều rút, cái hang mà tôi đã đào đã bị cát san bằng. Nhưng xương và thịt vụn của con gà mà tôi để lại bên trong làm mồi nhử thì vẫn còn, mà có một con cá lớn cùng với một cái dây cáp bị vùi bên dưới.
Tôi và Bạch Vi mừng rỡ, cá hay tôm nhỏ chúng tôi cũng không tha, huống chi là một con cá lớn thế này là coi như ăn một bữa tiệc hải sản nướng rồi. Nhưng dẫu sao Bạch Vi cũng là phụ nữ, trông thấy tôi mổ cá thì cô ấy vẫn tránh đi thật xa.
Chúng tôi đã ở trên hòn đảo này hai ngày rồi, cũng bị bỏ đói đã lâu. Dù đồ hải sản nướng của tôi không có gia vị gì, nhưng mùi vị vẫn khá ngon. Bạch Vi cũng không màng đến hình tượng, ăn một cách vội vã. Nhưng vì nóng quá nên cô ấy “a” lên một tiếng, sau đó che miệng, mắt rưng rưng như chực khóc nhìn tôi.
Tôi vừa cười vừa thổi vào miệng cô ấy, đến khi Bạch Vi thấy đỡ, tôi mới bắt đầu ăn từ từ.
Không ngờ là chúng tôi vừa ăn được một lúc, bụi cây phía sau bờ biển chợt vang lên tiếng xào xạc. Tôi nhìn sang Bạch Vi, ra hiệu bảo cô ấy đừng manh động, sau đó tôi hơi cúi người xuống, vào sẵn tư thế nhìn vào bụi cây.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là tôi cứ tưởng có con thú hoang nào đó trên đảo chạy đến, nhưng ngay sau đó có hai người ăn mặc rách rưới xông từ trong bụi cây ra, người họ bẩn thỉu, còn bốc mùi hôi rình.
Nhìn vóc dáng thì là một nam một nữ, vừa nhìn thấy chúng tôi là mắt họ sáng lên, hô to: “Hey anh bạn, có đồ ăn không? Cho xin miếng đi, tôi sắp chết đói rồi”.
“Là người Hoa Hạ”.
Tôi mà Bạch Vi nhìn nhau, nói: “Còn một ít, hai người ra đây”.
Vì con cá khá to, nên tôi chia luôn cho hai người họ một nửa. Không có dao, tôi đành dùng tay bẻ con cá dài ba mươi phân cả xương ra làm đôi.
Hai người đó ngẩn ra một lúc, sau đó cổ họng của người đàn ông nuốt ực một cái.
Bình luận facebook