• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss nữ hoàn mỹ Full dịch (45 Viewers)

  • Chương 411-412

Boss nữ hoàn mỹ 411-412

Chương 411: Vụ hợp tác kì lạ

Vốn cơm trưa là để lấp đầy bụng, giờ suýt nữa biến thành thăm dò lẫn nhau, may mà dường như quan hệ giữa Lý Hoài Minh và Ôn Hân khá tốt nên anh ta cũng không làm quá.

Nhưng điều khiến tôi cứ canh cánh mãi là Ôn Hân không hề nói cho tôi biết quan hệ giữa hai người họ.

Về tới công ty National, khác với buổi sáng, lần này chúng tôi được đưa lên văn phòng ở trên tầng của Lý Hoài Minh. Văn phòng khá lớn, có một cái bàn làm việc, một cái ghế làm việc, một cái ghế tựa và một cái ghế sô pha dài, ngoài ra còn có một bồn cây cảnh và một bồn cá phong thủy.

Tôi có thêm ấn tượng về Lý Hoài Minh. Tôi nói: "Nếu đã cơm no rượu say rồi vậy thì giám đốc Lý, chúng ta bàn chi tiết về chuyện hợp tác nhé?"

Lý Hoài Minh cười nói: "Mời mọi người ngồi, chuyện hợp tác thì chúng ta không vội. Hôm nay có thời gian cả một buổi chiều, có thể từ từ bàn bạc".

Nói rồi, anh ta bảo trợ lý rót cà phê cho chúng tôi. Tôi lại nhíu mày, nói thực ra thì chuyện bàn hợp đồng không bàn ở trong phòng hội nghị mà lại ở trong phòng làm việc riêng làm tôi cứ có cảm giác không được chính thức cho lắm.

Nhưng xem ra có vẻ Lý Hoài Minh hoàn toàn không có ý muốn vào chủ đề chính, thế này khá là khó chơi đây.

Khi trợ lý đưa cà phê lên, tôi nói bóng gió: "Giám đốc Lý, nghe nói sáng nay anh khá bận?"

Lý Hoài Minh cười ha ha, nói: "Đúng vậy, có một số việc, nói ra thì cũng xấu hổ, nhưng tôi cũng không sợ mọi người chê cười. Sáng nay người bên một công ty khác cũng muốn đến bàn hợp tác với chúng tôi, nhưng tôi mời họ uống vài tách trà rồi mời họ đi rồi".

Nói rồi anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dang rộng hai tay ra: "Tuy công ty National chúng tôi không được huy hoàng như ngày xưa, nhưng cho dù là bây giờ cũng không phải là nơi mà hạng người gì cũng có tư cách đến bàn chuyện hợp tác".

Tôi và Triệu Thư Hằng nhìn nhau, dường như trong này có vấn đề. Nếu công ty ban sáng đến không có bất kỳ uy hiếp nào với chúng tôi thì Đồng An Chi hoàn toàn không cần phải nói như vậy với chúng tôi, thậm chí còn chủ động liên hệ trước.

Xem ra thì cho tới trước khi ký được hợp đồng, chúng tôi chỉ có thể coi lời của Lý Hoài Minh nửa thật nửa giả.

Thầm kết luận về anh ta xong, tôi đang định nói thì Lý Hoài Minh đã đi đến bên cạnh bể cá phong thủy: "Phương Dương, anh xem này, đây là cá phong thủy được phòng làm việc của tôi cất công nuôi dưỡng. Mấy năm trước, một thầy phong thủy ghé qua đã chỉ dạy cho chúng tôi, đặt một bể cá phong thủy trong phòng làm việc của tôi, mà nó có công lao cực lớn những thành công trong suốt mấy năm qua của tôi".

Tôi cười nói: "Nếu giám đốc Lý thích thì tất nhiên là bồn cá phong thủy này có ích".

Lý Hoài Minh cười ha ha: "Không hổ là nhân vật còn trẻ tuổi được ông Đồng phái đến làm người tiên phong, quả thực là kiến thức uyên thâm, nói chuyện đi thẳng vào lòng người".

Ôn Hân vẫn luôn uống cà phê với dáng vẻ từ tốn từ đầu tới giờ, lúc này cũng nói: "Giám đốc Lý, chẳng giấu gì anh, lần này Phương Dương và Triệu Thư Hằng đến Thịnh Hải đã gặp phải khá nhiều chuyện, có thể trạng thái hiện giờ của họ không được tốt lắm, nhưng thời gian mà cấp trên cho rất gắt gao, yêu cầu phải bàn xong trong ngày hôm nay. Nếu anh thấy được thì hay là..."

Ôn Hân cũng là người đã lăn lộn lâu trong ngành này, cô ấy có cách nói chuyện riêng của mình. Tôi nói: "Đúng vậy, giám đốc Lý, tuy hoàn cảnh rất tốt đẹp, nhưng ở những cương vị khác nhau thì suy tính những sách lược khác nhau. Chuyện mấy ngày trước quả thực là sơ suất của chúng tôi, khiến giám đốc Lý lãng phí mất mấy ngày để chờ đợi. Nhưng lần này khác rồi, chúng tôi đang rất có thành ý, thậm chí chúng tôi cũng đang mang bản kế hoạch đến đây rồi, lúc nào cũng có thể sẵn sàng đưa lên cho giám đốc Lý xem".

Lý Hoài Minh quay đầu nhìn chúng tôi, im lặng một lúc rồi cười, nói: "Được, nếu mọi người đã sốt ruột như vậy thì chúng ta trực tiếp vào chủ đề chính đi".

Rồi anh ta nói "đi theo tôi", sau đó dẫn mọi người đi ra khỏi phòng làm việc.

Đi vào phòng họp, trên bàn còn để mấy chai nước không hề có dấu vết bị mở, chỗ ngồi được sắp xếp rất chỉnh tề, nhìn không giống như có người dùng.

Lòng tôi chợt an tâm, thì ra công ty này quả nhiên không được công ty National đồng ý. Nhưng vì sao chứ?

Nghi hoặc này sinh, tôi không khỏi nhìn Ôn Hân. Lúc này cô ấy đang quan sát màn hình chiếu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt như một tên trộm của tôi ở phía sau.

Lý Hoài Minh ngồi ở ghế chủ, còn chúng tôi thì ngồi phía dưới. Sau đó thư ký của Lý Hoài Minh đi vào, lấy ra một tập tài liệu rồi cũng ngồi xuống đối diện chúng tôi.

Nhìn kiểu này hiển nhiên là cuộc đàm phán chính thức sắp bắt đầu rồi. Tuy đã chuẩn bị tâm lý xong từ trước nhưng lúc này tôi vẫn bị kích thích tới nỗi tim vẫn đập thình thịch bởi không khí nghiêm túc và quy cách này.

Trước mặt tôi là một hợp đồng có giá trị 1 tỷ tệ.

Nhưng trong điều kiện của tập đoàn Vọng Thiên thì cái mà hợp đồng một tỷ này muốn chỉ là 5% cổ phần của công ty National và quyền lợi được góp mặt trong hội đồng quản trị.

Về cổ phần thì Đồng An Chi từng nói với tôi, ông ấy đã điều tra, ở công ty National, phần lớn những người giữ cổ phần đều có tỷ lệ cổ phần rất thấp, tất nhiên quyền lực cũng bị phân tán nghiêm trọng, cổ đông lớn nhất là một công ty đầu tư, chiếm 15%, vượt xa những cổ đông khác.

Mà doanh nghiệp chiếm cổ phần thứ hai chỉ có 8%, đối với chúng tôi thì chỉ cần lấy được 5% cũng đồng nghĩa với việc có thể chính thức bắt đầu hợp tác.

"Nếu mọi người đã có chuẩn bị từ trước thì tôi có lời cần nói thẳng".

Lý Hoài Minh nhìn tôi, cười nói: "Công ty chúng tôi rất coi trọng lần hợp tác này. Xem xét trên góc độ chiến lược thì có thể nối liền Nam Bắc, vừa hay phù hợp với sách lược của bên trên. Mà xem xét trên góc độ công ty thì công ty duy nhất có khả năng cứu vãn được sự sụp đổ của công ty chúng tôi, trừ các công ty đầu tư mạo hiểm khác thì chỉ còn quý công ty mà thôi".

Nói rồi anh ta nhìn thư ký của mình, nói: "Đây cũng là nguyên do vì sao chúng tôi lại đồng ý đợi lâu như vậy".

Thư ký của anh ta gật đầu: "Đúng vậy, đây là kế hoạch công ty chúng tôi vạch ra, đây là giới hạn thấp nhất, nếu quý công ty không đạt được yêu cầu thì tiếc quá, mong hãy bỏ quá cho công ty chúng tôi".

Cô thư ký nữ rất gợi cảm, nhưng cũng rất sắc bén, trực tiếp đưa một tập tài liệu trên tay cho tôi.

Tôi nuốt nước bọt, bất ngờ đập vào mắt tôi là mấy chữ to đùng, mà tôi thì bị chấn động bởi nó.

10% cổ phần, 1 tỷ rưỡi!

Nhìn thấy tài liệu này, mắt tôi gần như muốn rơi ra. Điều kiện hậu hĩnh như này, công ty trước chỉ có thực lực đôi chút thôi cũng không muốn bỏ qua mà Vọng Thiên có thể kiếm được giá hời như vậy sao?

Tôi hít sâu một hơi, vẫn không dám tin. Tôi đưa tài liệu cho Triệu Thư Hằng, nhưng khi anh ta nhìn thấy tài liệu này thì cũng kinh hãi như tôi: "Giám đốc Lý, xin hỏi kế hoạch này quý công ty nghiêm túc thật sao?"

Tôi cũng nhìn Lý Hoài Minh, ngay cả hơi thở cũng bất giác trở nên nặng nề. Nếu anh ta nói phải thì e là nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh lại mất.

Đây không phải miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống sao, đây hoàn toàn là món hời đập thẳng vào tập đoàn Vọng Thiên, đã được ship tận nơi còn được freeship!

Lý Hoài Minh cười nói: "Tất nhiên là thật, chẳng lẽ hai anh nghĩ rằng với một công ty lớn như chúng tôi mà giở trò đùa thấp kém như thế này sao? Điều kiện thấp nhất của chúng tôi chính là tập đoàn Vọng Thiên phải bỏ ra 1 tỷ rưỡi tiền vốn để đổi lấy 10% cổ phần công ty tôi. Nếu không làm được thì dù không đàm phán được, tình nghĩa vẫn còn".

Tôi vừa định nói có thể thì lại nuốt vào trong cổ họng, nhíu chặt mày.

Ai cũng biết không có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, đây rốt cuộc là sao vậy?


Chương 412: Việc lớn đã thành


Bầu không khí lắng xuống. Tôi đang nghĩ chuyện này tốt cuộc là thế nào, liệu có phải là một cái bẫy hay không. Tôi nhìn Ôn Hân, cô ấy vẫn lẳng lặng thưởng thức cà phê.

Thấy tôi nhìn qua, Ôn Hân cũng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thẳng vào tôi. Ôn Hân mỉm cười, hai má lúm đồng tiền thấp thoáng hai bên má.

Lòng tôi hơi bình tĩnh lại, nói: "Được, nếu giám đốc Lý đã thắng thắn như vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Tôi có thể thay mặt cho tập đoàn Vọng Thiên chấp nhận lời đề nghị của quý công ty, nhưng về các chi tiết cụ thể thì có lẽ vẫn cần phải xác nhận lại".

Lý Hoài Minh cười ha ha: "Phương Dương, à không, giám đốc Phương quả là thẳng thắn. Nếu anh đã thấy không có vấn đề gì, vậy thì giám đốc Triệu..."

Triệu Thư Hằng cũng định thần lại sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, vội vàng lắc đầu nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì".

Lý Hoài Minh đứng dậy, cầm lấy một tập tài liệu từ trong tay thư ký đưa tới trước mặt chúng tôi, nói: "Đây là hợp đồng hợp tác thương mại, giám đốc Phương xem thử đi, nếu các anh cảm thấy hài lòng thì ký hợp đồng. Trên đó là một số yêu cầu cơ bản của công ty chúng tôi về việc hợp tác giữa hai bên, ví dụ như định mức cổ phần, giá cả và quyền lợi liên quan".

Tôi vội vàng nhận lấy. Hợp đồng này không dài lắm, chỉ có hai mặt giấy, điều khoản cũng không nhiều, vừa nhìn là đã thấy gần như không có vấn đề gì. Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hạnh phúc ập đến quá đột nhiên!

Tôi xác nhận lại các điều khoản trong hợp đồng hợp tác rồi nói: "Không có vấn đề gì, vậy chúng ta cứ tiến hành hợp tác dựa trên hợp đồng này".

Nói rồi tôi đứng dậy: "Giám đốc Lý, hợp tác vui vẻ".

Lý Hoài Minh giơ tay ra với tôi, tôi cũng vội vàng bắt tay với anh ta: "Hợp tác vui vẻ".

Sau đó Lý Hoài Minh bảo chúng tôi trở về để làm một số thủ tục cụ thể, nếu có thể thì cố gắng làm càng nhanh càng tốt. Mà tất nhiên tôi vô cùng tán thành, chuyện này làm xong càng sớm càng tốt, làm xong rồi thì chúng tôi không chỉ có thể sớm ngày trở về Yến Kinh mà còn có thể lợi dụng thế lực của tập đoàn Vọng Thiên và công ty National để tiến hành vây công nhà họ Cung.

Tôi đoán giờ Cung Chính Vinh đã biết được một số tin tức thông qua mạng lưới của mình, nhưng giờ hắn vừa phản bội nhà họ Bạch, có lẽ cũng không rảnh đâu để đi đối phó tôi.

Trước khi đi ra khỏi cửa tôi còn đang nghĩ đến một số điều khoản trong hợp đồng, đột nhiên có người kéo góc áo tôi. Tôi đang ngờ vực, quay đầu lại thì thấy là Triệu Thư Hằng, anh ta đang lén lút chớp mắt liên hồi về một hướng.

Biết anh ta đang ám chỉ điều gì, tôi cũng nhìn theo hướng đó.

Tuy giờ đang là giờ làm việc buổi chiều nhưng tầng này chỉ có vài văn phòng, khoảng cách giữa nhau cũng tương đối xa. Quan trọng hơn cả là có lẽ trước khi đến Lý Hoài Minh đã thông báo chiều nay sẽ mở cuộc họp nên không có ai phát hiện ra hành động quái lạ của chúng tôi.

Đi qua ngã rẽ cầu thang, tôi vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy bên cửa sổ hành lang phía trước có hai bóng người đang nói gì đó, tôi vội vã nấp ra đằng sau.

Triệu Thư Hằng cố gắng đè giọng xuống: "Phương Dương, đó là Ôn Hân và Lý Hoài Minh".

Tôi nhíu mày: "Để xem đã".

Nói rồi tôi hơi nghiêng người ra một xíu để góc nhìn lớn hơn một chút, mà giọng nói của họ cũng lọt vào tai tôi câu được câu chăng.

Tuy tôi cảm thấy hơi có lỗi với Ôn Hân, nhưng tôi cảm thấy rất khó hiểu về quan hệ giữa cô ấy và Lý Hoài Minh.

Tôi cũng chợt nhớ tới công ty National tiến hành hợp tác với chúng tôi một cách vô cùng thuận lợi, đa phần là có liên quan tới Ôn Hân.

Tôi thầm nghĩ, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn hai người đang nói chuyện.

Ôn Hân nói: "Giám đốc Lý, cuộc hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên lần này là một cơ hội hiếm có với công ty National, anh phải cố mà nắm lấy".

Lý Hoài Minh gật đầu: "Tất nhiên rồi, thị trường phía Nam cũng khá lớn, chỉ cần lần hợp tác này tiến hành thuận lợi xong là chúng tôi có thể đứng vững hơn nữa, quả thật là phải cảm ơn cô đã báo tin. Nói thật ra thì trước khi tôi đến, tôi quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Nếu không phải giám đốc Ôn nhắc nhở thì e là công ty chúng tôi đã thật sự bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi".

"Ngoài ra thì tuyệt đối đừng nói ra quan hệ giữa tôi với công ty National với đám Phương Dương. Tuy không phải là chuyện lớn gì nhưng nếu để họ biết chuyện này thì dù sao vẫn không được ổn cho lắm".

Ôn Hân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý Hoài Minh cười nói: "Giám đốc Ôn, tôi có thể hỏi về vấn đề riêng của cô không?"

"Tất nhiên là có thể, hai chúng ta cũng coi như là khá thân quen rồi. Anh hỏi đi".

Ôn Hân nói, còn không buồn quay đầu lại.

"Sao giám đốc Ôn lại thích Phương Dương như vậy? Theo quan sát của tôi thì anh chàng trẻ tuổi Phương Dương đó quả thật rất có tiềm năng nhưng cũng không xuất sắc đến mức phải để một cô gái như cô ái mộ đến vậy".

Giọng nói của Lý Hoài Minh tràn đầy sự cười nhạo, Ôn Hân thì lại không hề để ý. Biểu cảm của cô ấy trầm tĩnh, như đã chìm sâu vào hồi ức.

"Tôi cũng không biết nữa, anh ấy có một sức hút rất kỳ lạ. Thời đại học chúng tôi đã là bạn học của nhau rồi, chỉ là lúc đó anh ấy đã có bạn gái rồi, vì thế tôi đành từ bỏ. Hơn nữa, duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, ai có thể nói rõ ràng được đây?"

Lúc Ôn Hân nói, có cơn gió nhè nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ. Tóc cô ấy cũng nhẹ nhàng phất phơ theo, phiêu dật như tiên.

Lý Hoài Minh cười ha ha: "Được, quả nhiên là người phụ nữ có khí phách. Giám đốc Ôn, cho dù nói thế nào thì lần này cũng phải cảm ơn cô. Nếu có thời gian thì tôi cũng rất muốn tiếp tục bàn về hợp tác giữa quý công ty và công ty National. Ngoài ra, chúc giám đốc Ôn và Phương Dương sớm nên duyên".

Ôn Hân phì một tiếng, mặt đỏ lựng: "Giám đốc Lý, anh cũng không còn trẻ nữa, sao không nói chuyện đứng đắn một chút đi? Nói chung là anh không cần quan tâm đến chuyện khác, lo mà đi lo liệu chuyện hợp tác với tập đoàn Vọng Thiên đi".

Nói rồi Ôn Hân liền quay người vẫy tay, đi về hướng chúng tôi. Tôi và Triệu Thư Hằng vội vàng nấp vào căn phòng bên cạnh, mãi đến mấy phút sau, khi chắc chắn Ôn Hân đã đi xuống tầng rồi chúng tôi mới đi ra.

Triệu Thư Hằng nhìn quanh quất, thấy không có ai thì nói: "Có lẽ họ đã đi xuống hết rồi, chúng ta cũng mau đi đi, nếu không lát nữa bị phát hiện là xấu hổ lắm đấy. Đường đường là một CEO của công ty bất động sản An Sơn như tôi mà lại làm cái việc mất mặt như thế này ở đây, trở về rồi bố tôi nhất định sẽ tẩn chết tôi".

Tôi vừa lơ lãng trả lời anh ta vừa suy nghĩ về cuộc đối thoại của hai người kia khi nãy. Vì thuận hướng gió nên lời hai người đó nói với nhau đều lọt vào tai tôi không sót chữ nào.

Mà nghe xong thì tôi đã hiểu, công ty National đồng ý hợp tác với chúng tôi dễ dàng như vậy hóa ra không chỉ là do Ôn Hân đề nghị mà còn là do lần hợp tác này đều có lợi cho cả chúng tôi và cho cả công ty National. Thậm chí là chúng tôi có thể nhân cơ hội này để mở ra một thị trường rộng mở ở phía Nam.

Mà nếu Đồng An Chi đã bảo tôi tới đây để bàn chuyện hợp tác thì chắc hẳn ông ấy đã sớm ý thức được chuyện này, bản thân ông ấy cũng tự có suy tính của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom