-
Chương 11-15
Chương 11 Xin lỗi hắn
Tại nước Rawls giáp với biên giới phía bắc của Đại Hạ, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi rất lo lắng cho con trai, nhưng trước mắt họ còn nhiều việc quan trọng hơn.
Chuyện liên quan đến kế hoạch phát triển của gia tộc, hai vợ chồng không thể không ở lại Rawls, tiến hành đàm phán quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh.
Gần đây, tập đoàn lớn về năng lượng của Rawls - tập đoàn Foy đang chuẩn bị tìm kiếm đối tác trong nước Đại Hạ, cùng khai thác một mỏ Nguyên Tinh mới được phát hiện ở vị trí biên giới phía bắc của Đại Hạ và khu vực phía nam Rawls.
Sau khi biết tin, vợ chồng Tống Lương Minh đã chủ động đến thăm và tỏ ra vô cùng chân thành.
Vì thực lực của nhà họ Tống không tệ nên tập đoàn Foy sau khi kiểm tra đã sẵn sàng ký kết hợp tác.
Chỉ cần vợ chồng Tống gia ký kết hiệp nghị, trong một hai năm tới, bọn họ không chỉ là người giàu nhất thành Bắc An. Bằng việc quản lý khai thác loại khoáng thạch trân quý nhất như mỏ Nguyên Tinh, thực lực kinh tế của bọn họ tất nhiên có thể đứng đầu toàn bộ Bắc cảnh!
Giờ phút này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi đã sớm ở trong phòng họp chờ đại biểu của tập đoàn Foy.
Chỉ là, không biết vì cái gì, phía Rawls luôn nghiêm khắc và đúng giờ, hôm nay lại trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Ngay khi vợ chồng Tống Lương Minh dần cảm thấy bất an thì cửa phòng họp mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng và khăn choàng bước vào.
Phía sau cô, theo sau là hai hàng vệ sĩ cường tráng.
Nữ nhân này tên là Elena, thoạt nhìn cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi, nàng cao gầy, mặc âu phục màu xám tro, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay như củ sen, nhìn rất có năng lực.
Ở độ tuổi này mà có thể đại diện cho một gã khổng lồ ngành năng lượng như tập đoàn Foy đàm phán một dự án hợp tác quan trọng như vậy, phải nói rằng bối cảnh của Elena này quả là ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa, còn có tin đồn, chờ khi người đứng đầu hiện tại của tập đoàn Foy nghỉ hưu, Elena sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch.
Một điều bất thường chính là, hôm nay toàn thân Elena đều lộ ra lãnh ý, những vệ sĩ kia cũng vẻ mặt nghiêm túc, khiến bầu không khí của cả phòng họp lập tức trở nên ngột ngạt.
Tống Lương Minh nhạy bén cảm giác được có điều gì đó không ổn, vội vàng đứng dậy nói:
"Elena tiểu thư, các ngươi đây là... Hôm nay là ngày tốt để ký kết thỏa thuận hợp tác, sao ngài còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy chứ?"
Lữ Nghệ Vi cũng đứng ở một bên cười, thực tế thì trái tim đã vọt lên cổ họng, giờ phút này, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra có gì đó không đúng!
Nhưng mà, Elena chỉ liếc Tống Lương Minh một cái, bỗng nhiên giơ cánh tay lên!
Bốp!
Nàng thế nhưng trực tiếp tát vào mặt Tống Lương Minh một cái!
Người giàu nhất thành phố Bắc An đột nhiên sững sờ, trên mặt xuất hiện dấu tay đỏ rõ ràng!
"Cô đây là... Chúng ta có phải là... Có hiểu lầm gì không? Tại sao... Cô lại đánh chồng tôi?” Lữ Nghệ Vi cũng ngây người, lắp bắp hỏi.
Tống gia bọn họ ở thành phố Bắc An kiêu ngạo quen rồi, nhưng luôn có người mạnh hơn họ!
"Tôi không chỉ đánh chồng bà, còn muốn đánh bà, thật sự là một người phụ nữ không biết tốt xấu gì."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Elena hiện lên vẻ lạnh lùng, lại giơ tay tát một bạt tai vào mặt Lữ Nghệ Vi!
Lữ Nghệ Vi lảo đảo vài bước, một đầu đụng vào tường phòng họp, trên trán nhất thời xuất hiện một mảnh màu xanh tím!
"Chuyện này..." Tống Lương Minh không dám giúp vợ, ông ôm gương mặt đang sưng lên của mình, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Elena tiểu thư. Không phải tất cả các cuộc đàm phán trước đây của chúng ta đều đã diễn ra tốt đẹp? Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Tống Lương Minh tác oai tác oái ở Bắc An, giờ phút này bị người ta tát, vẫn không dám giận! Còn phải tiếp tục cười!
Mà Lữ Nghệ Vi bị đánh thành bộ dáng chật vật này, cũng không dám nói gì! Sợ việc hợp tác mỏ Nguyên Tinh bị hủy.
Xét cho cùng, thực lực của tập đoàn Foy quá mức hùng hậu, một nhà họ Tống nhỏ bé còn lâu mới có thể so sánh được với con quái vật khổng lồ trong ngành năng lượng quốc tế này!
Giọng nói của Elena còn lạnh hơn khuôn mặt của cô: "Bởi vì ngươi đắc tội người không nên đắc tội."
Elena vừa dứt lời, hai đội vệ sĩ phía sau cô đã rút súng lục từ trong túi ra!
Cảnh tượng này tuyệt đối không phải nói giỡn, Tống Lương Minh cùng Lữ Nghệ Vi nhất thời sợ tới mức cả người run rẩy!
Bọn họ đều cảm nhận rõ ràng sát khí mãnh liệt phát ra từ trên người hai đội vệ sĩ kia!
Vợ chồng Tống Lương Minh đều tin tưởng, giờ phút này chỉ cần Elena ra lệnh một tiếng, họ sẽ bị bắn thành cái rổ.
Ánh mắt lạnh như băng của Elena đi qua đi lại trên mặt Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi, cả phút không nói lời nào.
Một phút ngắn ngủi này đối với vợ chồng Tống Lương Minh dài như cả năm, dường như từng hơi thở đều trở nên vô cùng khó khăn.
"Nếu dựa theo tính tình trước kia của ta, trực tiếp đem các ngươi vĩnh viễn lưu lại Rawls, nhưng là hắn từng dặn dò ta nhẹ tay, cho nên…Ta quyết định không giết ngươi." Elena nói đến đây, ý tứ lạnh thấu xương trong ánh mắt thoáng thu liễm đi một chút, ngược lại còn có một tia nhớ nhung cùng ôn nhu đan xen:
“Ta sợ hắn sẽ không vui.”
"Hắn... Hắn là ai?” Tống Lương Minh kinh ngạc hỏi.
Elena cũng không giải thích chi tiết, giọng nói của nàng đột nhiên trở nên lạnh hơn, giọng điệu cũng tăng lên đến quãng tám:
"Các ngươi lập tức trở về Đại Hạ, trở về Bắc An, xin lỗi hắn, tìm mọi biện pháp cầu xin hắn tha thứ! Nếu như hắn không tha thứ cho các ngươi, như vậy, ta sẽ cho Tống gia ngươi từ trên xuống dưới, gà chó cũng không còn!”
Thời điểm Elena nói những lời này, một luồng khí mạnh mẽ vượt trội bắt đầu phát ra từ cơ thể cô ấy!
Xin lỗi ai?
Nghe xong lời này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi tràn đầy sợ hãi liếc nhau một cái, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến cùng một đáp án…
Là cái tên thần bí mới xuất hiện ở Bắc An?
Chương 12 Anh rể
Hạ Hiểu Y là một người lạc quan bẩm sinh, sau khi ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến giờ, sương mù tạo ra trong hai tuần qua đã tiêu tan rất nhiều.
Tuy rằng cách kỳ thi tốt nghiệp đại học chưa tới một tháng, nhưng Mạc Phàm vẫn giúp Hạ Hiểu Y xin nghỉ vài ngày để cô điều chỉnh tâm trạng.
Mấy ngày nay, ở một chợ tại thành phố Bắc An, có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh Mạc Phàm mang theo một đôi chị em đi mua rau và mặc cả giá, điều này cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa cho rằng, kế tiếp ở Bắc An thành còn có thể phát sinh một ít chuyện long tranh hổ đấu, nhưng thực tế đã khiến họ thất vọng.
Giám sát trưởng của Bắc An - Tề Dương Cát bị áp giải về thủ đô để điều tra.
Đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh tạm thời làm thay chức giám sát trưởng, phòng hành chính Bắc An đối với xung đột tiệc cưới ngày đó cũng không có bất kỳ thái độ nào, mà Tống gia, cũng không dám gây phiền toái nữa.
Mọi người đều có thể cảm giác được thành phố này đang có chút thay đổi, truyền thuyết về người thanh niên kia cũng ngày càng nhiều, truyền thuyết càng lan rộng thì càng trở nên tà ác.
Hôm nay, Mạc Phàm lại nấu cho hai chị em món sườn xào chua ngọt đơn giản và thịt heo chiên ớt, canh trứng rong biển, toát ra hương vị gia đình nồng đậm.
Chinh chiến sa trường nhiều năm, ngày thường luôn nhảy múa trên mũi đao, Mạc Phàm cũng rất ít khi có được thời gian thoải mái như vậy.
Những ngày này trông rất bình thường, nhưng lại rất hấp dẫn.
“Anh Mạc Phàm, anh nấu ăn ngon quá!” Hạ Tiểu Y miệng vừa nhai cơm vừa nói.
Cô gái nhỏ này cũng học theo Hạ Thiên Kỳ, gọi Mạc Phàm là anh trai hoặc anh Mạc Phàm, xưng hô không có chút xa lạ nào.
Mạc Phàm cười đáp: "Vậy trước khi thi phải ăn nhiều một chút, nếu không lên đại học, sẽ không ăn được.”
"Không được, vậy em dứt khoát không học đại học, cứ sống với anh vậy thôi." Hạ Hiểu Y bĩu môi, một khi nữ sinh ở độ tuổi của nàng làm nũng, thật sự không phải người bình thường có thể xử lý được.
Hạ Thiên Kỳ vỗ đầu em gái một cái: "Suy nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Mau ăn đi, lát nữa chị đưa em đi học."
Trạng thái tinh thần đã được điều chỉnh tốt, Hạ Hiểu Y cũng đã đến lúc trở lại trường học.
Nhưng mà sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, ánh mắt Hạ Hiểu Y nhất thời trở nên ái muội, nàng chớp chớp mắt, nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Chị, sau khi em đi rồi, chị và anh trai em không phải là thế giới hai người sao?”
Nghe xong những lời này, canh trong miệng Mạc Phàm thiếu chút nữa phun ra từ lỗ mũi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi lên hai vệt ửng hồng:
“Hạ Hiểu Y! Em đang nói lung tung cái gì vậy?”
"Anh Mạc Phàm, anh có thể làm anh rể của em không?" Đôi mắt to của Hạ Hiểu Y nhìn chằm chằm Mạc Phàm:
“Nếu như vậy, em có thể tùy ý ăn đồ anh nấu là được rồi, anh rể!”
Mạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười: “Cô nhóc, trung học còn chưa tốt nghiệp, đã bắt đầu suy nghĩ những chuyện này? Ngay cả anh rể cũng gọi ra ngoài rồi?”
“Chị em là mỹ nữ đẹp nhất Bắc An, anh rể, anh lấy chị gái em, tuyệt đối không thiệt thòi." Hạ Tiểu Y khẽ nhón chân, ghé vào tai Mạc Phàm thì thầm:
“Để em nói nhỏ cho anh biết, chị ấy… phát triển rất khủng đó!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ đỏ bừng khi nghe những lời này, cô dậm chân, tức giận nói:
“Hạ Hiểu Y, em đang nói cái gì vậy hả? Chưa từng thấy em gái nào lại nhiệt tình bán chị như vậy đó!”
Phát triển rất khủng?
Mạc Phàm dở khóc dở cười, hắn thật sự coi Hạ Thiên Kỳ như em gái của mình, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ về phương diện này. Ít nhất là không phải hiện tại!
Hạ Hiểu Y làm mặt quỷ, sau đó cầm lấy cánh tay Hạ Thiên Kỳ, nũng nịu nói: "Chị à, em không phải là muốn tìm cho chị một người tốt sao, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, đừng tưởng rằng em không nhìn ra được…”
“Chàng chàng, thiếp thiếp cái gì? Em nói ít lại đi, mau ăn cơm xong còn đi học.”
Hạ Thiên Kỳ thật sự là xấu hổ không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy, muốn vào phòng tránh đi bầu không khí xấu hổ này.
“Dù sao thì anh rể, anh hãy suy nghĩ kỹ những gì em nói.” Hạ Tiểu Y thì thầm bên tai Mạc Phàm, nhẹ nhàng bổ sung:
“Anh rể nếu không tin cứ nhìn kỹ đi.”
"Nhìn kỹ cái gì?" Mạc Phàm có chút không theo kịp mạch não của cô gái này.
"Thật sự là phát triển rất khủng nha.”
Hạ Hiểu Y nói xong, cầm lấy cặp sách liền lao ra khỏi phòng: "Em đi học đây, anh chị phải hưởng thụ thế giới hai người cho thật tốt nhé!”
Hiện tại, đội trưởng Lý Phóng Minh mỗi ngày đều an bài hai thủ hạ, cải trang thành công dân bình thường, hộ tống Hạ Hiểu Y đi học và tan học.
Sau khi Hạ Hiểu Y rời đi, Hạ Thiên Kỳ đỏ mặt vừa thu dọn bát đĩa vừa nói:
“Anh, con bé Hiểu Y kia luôn nghịch ngợm, anh cũng đừng coi là thật.”
"Ha ha, Hiểu Y rất thú vị." Mạc Phàm cười nói: "Nhưng mà tương lai nếu em muốn tìm bạn trai, nhất định phải vượt qua cửa ải của em ấy trước rồi.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó mím môi cười: "Vậy em sẽ không tìm bạn trai nữa."
Giờ phút này, Hạ Thiên Kỳ đeo tạp dề, giống như là một đóa hoa đã nở rộ, kiều diễm ướt át, lại lộ ra ôn nhu vô hạn.
Một luồng phong tình rất khó có thể gặp được, Mạc Phàm thoáng ngây người một chút, nhìn thêm vài lần, quên cả việc phải dời mắt đi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Hạ Thiên Kỳ, mở cửa, là cậu! Là cậu của con đây.”
Giọng nói của Trương Kim Cương vang lên bên ngoài, gõ cửa mạnh như muốn đập vỡ luôn cả cái cửa.
Chương 13 Quỳ xuống xin lỗi (1)
Thanh âm của Trương Kim Cương vang lên, bầu không khí trong phòng lập tức bị phá vỡ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ, cũng dần tăng thêm một tầng băng sương mỏng.
Mở cửa ra, nhìn thấy ba người xuất hiện ở cửa, Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói: "Các ngươi còn tới làm gì nữa? Nơi này không chào đón các người!”
Mấy ngày nay đám người Trương Kim Cương vô cùng sợ hãi, dù sao Tống Viễn Đông cũng bị Mạc Phàm phế bỏ, hiện tại vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, không biết sống chết, dưới tình huống như vậy, Tống gia làm sao có thể buông tha bọn họ?
Trước đó Trương Kim Cương còn trông cậy vào việc "bán" Hạ Thiên Kỳ cho Tống gia, khiến cho khoản nợ cờ bạc của mình được xóa bỏ, đồng thời đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho con trai mình.
Nhưng mà Mạc Phàm lại xuất hiện, tất cả đều đã hóa thành bong bóng!
"Hạ Thiên Kỳ, ngươi hại cả nhà chúng ta thảm như vậy, ngươi còn hỏi chúng ta làm cái gì?" Trương Kim Cương trực tiếp đẩy cửa ra, chen vào.
Mà mợ Lý Hỉ Yến cùng biểu đệ Trương Minh Minh, cũng đều đi theo vào.
Một nhà ba người, một đám vẻ mặt âm trầm, khoanh tay ngồi trên sô pha, rõ ràng là đến hỏi tội.
Mạc Phàm cũng đi ra, sau khi nhìn thấy cả nhà Trương Kim Cương, hắn cũng không trực tiếp làm gì, mà là ngồi sang một bên, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của cả nhà ba người.
Trong mắt Mạc Phàm, hành vi của Trương Kim Cương cùng người nhà của ông ta mới là điểm mấu chốt, mấy ngay anh không rảnh để thu thập bọn họ, kết quả một nhà này lại chủ động đưa tới.
Mạc Phàm rất muốn xem đối phương còn có thể nghĩ ra những chiêu trò gì nữa.
Sau khi nhìn thấy Mạc Phàm, da thịt trên mặt Trương Kim Cương không khỏi run lên, hắn nhớ tới ngày đó một mình Mạc Phàm đấu với hơn chục cao thủ cấp D.
Nhưng dù cho đối phương rất mạnh, ông là cậu ruột của Hạ Thiên Kỳ, hắn còn có thể động thủ với ông sao?
“Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Nói nhanh lên, nói xong thì đi ngay đi.” Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt như hồ nước mùa đông.
Cô đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với người cậu này, cái gọi là người thân còn không bằng người xa lạ.
“Hạ Thiên Kỳ, đồ sói mắt trắng!” Trương Kim Cương vỗ mạnh bàn: “Ta vất vả mới kiếm cho ngươi được một mối hôn sự tốt, chỉ cần gả vào Tống gia cả đời đều sung sướng, tận hưởng vinh hoa phú quý! Nhưng mà ngươi lại làm gì? Làm ầm ĩ trong tiệc cưới, tìm người hại Tống thiếu gia, ngươi đang hại cậu của ngươi đó. Chúng ta từ đầu đến cuối đều muốn tốt cho ngươi mà! Đúng là lấy oán báo ân!”
“Lấy oán báo ân?” Thanh âm Hạ Thiên Kỳ trong vách nhưng lạnh lùng: “Các người đem hạnh phúc cả đời của tôi bán cho tên cặn bã Tống Viễn Đông, các người có từng vì tôi mà suy nghĩ chưa? Lúc hắn bắt cóc Hiểu Y, khi hắn cầm dao muốn rạch mặt tôi, các người ở nơi nào? Lúc đó, sao các người không nói đứng về phía tôi, muốn tốt cho tôi?”
"Chuyện đó..." Trương Kim Cương nhất thời nghẹn lời, rất rõ ràng, hắn từ đầu đến cuối đều là nói không có lý, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính vì cháu gái của mình mà suy nghĩ, giờ phút này tự nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Hỉ Yến liền nói xen vào: "Nếu như không phải vì ngươi không muốn lấy, Tống thiếu gia đâu phải bắt Hiểu Y làm con tin? Nếu người đàn ông này không xuất hiện phá đám cưới, thì Tống thiếu cũng đâu có dùng dao dọa rạch mặt ngươi!”
Dừng một chút, bà ta nhấn mạnh giọng điệu:
“Sao ngươi không nghĩ đến, tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra!”
Người đàn bà này thực sự rất giỏi đổi trắng thay đen, đem nhân - quả đảo ngược, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Hạ Thiên Kỳ.
“Bất kể như thế nào, ngươi phải bồi thường toàn bộ kinh tế và tổn thất tinh thần cho nhà chúng ta!” Lý Hỉ Yến rốt cục cũng nói ra mục đích của mình.
Không chỉ không có xin lỗi, ngược lại còn muốn hạ Thiên Kỳ bồi thường tiền?
Mạc Phàm vẫn ngồi bên cạnh, cầm một chén trà nóng, cười lạnh, im lặng không lên tiếng, tựa hồ muốn xem ba người đối diện có thể làm đến mức nào.
Chỉ là, ở góc độ người nhà Trương Kim Cương nhìn không thấy, trong mắt Mạc Phàm đã là tinh quang chớp động.
Nghe những lời đổi trắng thay đen này, đáy mắt Hạ Thiên Kỳ hiện lên một tia chán ghét:
“Cưỡng đoạt tiền trợ cấp của anh trai tôi, ép tôi kết hôn, còn hại Hiểu Y bị bắt cóc. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người. Hiện tại tôi không muốn nói gì với mấy người đi, lập tức cút đi cho tôi!”
Lý Hỉ Yến đột nhiên vỗ bàn trà, hét lên chói tai:
"Hạ Thiên Kỳ, vì một đứa con hoang, không biết cha mẹ là ai như Hạ Hiểu Y, mà ngươi cùng cậu ruột của mình náo đến mức này sao?”
Một đứa con hoang? Nghe xong lời này, cả ngươi Hạ Thiên Kỳ đều trở nên run rẩy vì tức giận.
“Câm miệng, cút ngay!” Hạ Thiên Kỳ cố đè nén lửa giận trong lòng.
Mạc Phàm cũng nghe được những lời này của Lý Hỉ Yến, ánh mắt trở nên lạnh hơn, giơ tay lên, đem chén trà nóng trong tay hắt thẳng lên mặt Lý Hỉ Yến!
"A!" Lý Hỉ Yến bị nước trà làm bỏng kêu lên một tiếng.
Một nửa mặt bà ta dính đầy lá trà, trông khá buồn cười.
“Sao ngươi dám động đến mẹ ta!”
Trương Minh Minh thấy thế, giận dữ gầm lên một tiếng, trực tiếp muốn nhào tới bóp cổ Mạc Phàm!
Lúc này, Trương Minh Minh căn bản không nhớ tới, trước đó Mạc Phàm làm sao đánh những vệ sĩ Tống gia kia khóc cha gọi mẹ.
“Người lớn nói chuyện, có chỗ cho ngươi xen vào sao?” Mạc Phàm trở tay, cho hắn một cái tát.
Trương Minh Minh lảo đảo mấy bước, đầu nặng nề đụng vào tường.
“À, ta quên mất. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi. Cũng nên gánh vác trách nhiệm của một người trưởng thành nhỉ?”
Mạc Phàm lắc đầu, đi tới bên cạnh Trương Minh Minh, túm tóc đối phương, hung hăng đập mạnh vào tường một cái!
"Rầm" m thanh bị bóp nghẹt, làm cho người ta nghe xong run rẩy!
Trên trán Trương Minh Minh lập tức xuất hiện một mảnh tím đen, toàn thân bầm dập.
"Hy vọng ngươi nhớ lâu một chút." Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Mà Trương Kim Cương nhìn cảnh này, lại lần nữa nhớ tới bộ dáng cường thế của Mạc Phàm tại hiện trường hôn lễ, không thể không rùng mình!
"Lần trước tại hôn lễ thả ngươi đi, vốn là muốn chờ ngươi tới cửa nhận lỗi, nhưng bây giờ xem ra, ta nghĩ nhiều rồi."
Mạc Phàm nhìn về phía Trương Kim Cương, trong ánh mắt lạnh như băng lại lộ ra tia châm chọc:
“Nói xem, chuyện này chúng ta nên giải quyết thế nào?”
Giờ phút này, khuôn mặt Lý Hỉ Yến đã bị nước nóng làm cho sưng đỏ, bà ta nghiến răng nhìn Mạc Phàm, vừa tức giận vừa sợ hãi, lại không dám đỡ con trai từ dưới đất lên.
“Ngươi dám hại vợ con ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi…” Hàm răng của Trương Kim Cương run lập cập, nói năng có chút khó khăn nhưng vẫn ngoan cố:
“Ta không chỉ muốn được bồi thường tổn thất, hơn nữa hai người nhất định phải lập tức đến Tống gia quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nếu là như vậy ta có thể bỏ qua, không truy cứu nữa.”
Yêu cầu Mạc Phàm quỳ ở nhà họ Tống? Cầu xin sự tha thứ?
Dựa vào cái gì?
Bởi vì Tống Viễn Đông bắt cóc Hạ Hiểu Y? Bởi vì hắn đen Hạ Thiên Kỳ coi như một món đồ chơi sao?
Mạc Phàm thiếu chút nữa bật cười.
Sau khi trải qua sóng gió tại hôn lễ, Trương Kim Cương này vẫn chưa nhìn rõ tình hình?
Chương 14 Quỳ xuống xin lỗi (2)
Hạ Thiên Kỳ vừa định nói chuyện đã bị Mạc Phàm vươn tay, giữ chặt cổ tay cô. Anh nhìn cô, lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Phàm, Hạ Thiên Kỳ mím môi gật đầu, lập tức an tâm hơn rất nhiều.
Mạc Phàm nhìn lướt qua một nhà ba người đối diện: "Đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh trả lại cho Thiên Kỳ, nếu không, tất cả các ngươi đều sẽ bị gãy chân.”
Đây là điều mà Mạc Phàm cực kỳ quan tâm!
Trên thực tế, thủ tục giải ngân tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa Hạ Thiên Kỳ, một khoản tiền trợ cấp lớn kia sẽ được đưa cho bọn họ bảo quản. Thế nhưng, Trương Kim Cương không chỉ nuốt hết số tiền này, còn đem nó nướng sạch trong sòng bạch.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mạc Phàmtràn đầy lãnh ý!
Số tiền trợ cấp đó đủ để nuôi Hạ Hiểu Y cho đến khi tốt nghiệp đại học, nếu như không phải Trương Kim Cương nuốt hết, làm sao bây giờ các nàng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy!
Nhưng Trương Kim Cương bây giờ đang bị nợ nần quấn thân, làm sao có tiền trả lại đây?
"Ta... Số tiền này vốn là quân bộ trực tiếp gửi cho ta, tại sao phải đưa cho Hạ Thiên Kỳ?”
Ông ta bắt đầu hối hận vì hôm nay đến đây, vốn định khuyên Mạc Phàm đi quỳ xuống xin lỗi Tống gia, nhưng người này cường thế như vậy, nói không chừng hôm nay thật sự sẽ cắt đứt chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Mạc Phàm đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy một đoàn xe đang lái đến khu nhà ở dưới lầu, rất nhiều người vây xem.
“Thật thú vị.” Mạc Phàm cười nhạt, hiển nhiên ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Thiên Kỳ mở cửa, là dì Chương hàng xóm.
Sau khi Hạ Thiên Minh hy sinh, dì Chương đã giúp đỡ hai chị em rất nhiều, thường gọi họ đến nhà ăn cơm, so với người cậu như Trương Kim Cương còn nhiệt tình hơn nhiều.
"Thiên Kỳ, con mau chạy đi. Tống Minh Lương đến rồi. Bây giờ hàng xóm đang chặn xe của họ, trước khi họ lên lầu, con mau rời đi đi!" Dì Chương lo lắng nói.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỳ rất xúc động, cô nói: "Dì Chương, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mọi người đừng để liên lụy vào, vạn nhất có nguy hiểm..."
Nếu Tống Lương Minh mang theo mấy vệ sĩ chiến binh cấp cao, thì những người hàng xóm này chỉ có thể đơn phương bị đánh, không có khả năng đánh trả.
Vừa nghe tin người giàu nhất đích thân đến, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên, như nhìn thấy cứu binh.
“Hạ Thiên Kỳ, bây giờ ngươi lôi tên này cùng quỳ xuống xin tha thứ còn kịp đó.” Trương Kim Cương vẻ mặt lập tức thả lỏng:
“Ngươi không biết Tống Lương Minh này lợi hại cỡ nào sao? Mau xin lỗi đi!”
Mà Lý Hỉ Yến cũng nghiến răng mắng: "Bọn họ chết chắc rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở bọn nó. Lòng tốt của ngươi bị bọn nó coi là lừa lọc. Chúng ta ở một bên xem trò vui là được!”
Nói xong, bà ta khoanh tay cười lạnh, như thể chuẩn bị xem trò hề của Mạc Phàm.
Mạc Phàm hoàn toàn không để ý đến họ, kéo Hạ Thiên Kỳ lại: “Đi thôi, chúng ta xuống xem một chút.”
Dì Chương thấy vậy càng thêm sốt ruột, vội cản hai người lại: "Đừng xuống! Tống gia này vô cách vô thiên, lần này nhất định là tới trả thù, các ngươi phải mau rời đi mới được!”
Mạc Phàm cười nói: "Dì yên tâm, lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra, Bắc An hiện tại cùng trước kia không giống nhau nữa rồi."
Không giống như trước đây?
Dì Chương cảm thấy trong lời nói của Mạc Phàm hình như có hàm ý sâu xa, nhưng nhất thời bà không thể biết được hàm ý sâu xa này là gì. Tuy nhiên phần lớn lo lắng trong lòng bà đều biến mất một cách khó hiểu, người thanh niên này dường như có thể mang lại cho mọi người sự an tâm thật lớn.
Nhìn thấy Mạc Phàm đi xuống lầu, người nhà Trương Kim Cương vội vàng đi theo, nếu như muốn bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ!
…
Trong chiếc xe màu đen dẫn đầu.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng ghế sau, cũng không lập tức xuống xe, không khí trong xe có chút ngưng trọng.
Nhìn những người xung quanh xe, Lữ Nghệ Vi trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Đám ruồi bọ này thật phiền phức, một đám phế vật không biết sống chết!”
Hai mắt Tống Lương Minh tràn đầy tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay đều không ngủ ngon, hắn nhìn vợ mình một cái.
"Mặc kệ trong lòng có khó chịu như thế nào, vì sự tồn vong của Tống gia, lần này chúng ta cũng phải cúi đầu. Đừng làm hỏng việc lớn!" Giọng điệu của ông rất nặng nề.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, suy cho cùng cũng không phải là một câu hư ngôn. (Dịch nghĩa: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.)
Mặc kệ như thế nào, vợ chồng Tống Lương Minh đều phải đến xin lỗi!
Mấy ngày trước bọn họ vô cùng hoảng loạn, sợ rằng không thể sống sót rời khỏi quốc gia Rawls.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn năng lượng khổng lồ Foy tuyệt đối vượt xa nhà họ Tống ở Bắc An. Dưới tình huống như vậy, đối mặt với yêu cầu của Elena, vợ chồng Tống Lương Minh phải ngoan ngoãn làm theo. Nếu không, Tống gia thật sự có thể bị người Rawls đuổi giết đến chết.
Huống chi, Giám sát trưởng Tề Dương Cát đã bị áp giải đến thủ đô, người thần bí mới xuất hiện này quả thực là quá sức tưởng tượng.
Bây giờ người giàu nhất thành phố Bắc An đã không còn tâm tình suy nghĩ đến mỏ “Nguyên Tinh” nữa. Giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Tống Lương Minh mở cửa xuống xe. Lữ Nghệ Vi cắn răng, mạnh mẽ đè nén hận ý trong mắt, cũng xuống xe theo.
Những người hàng xóm kia vẫn đang chặn phía trước, không ai trong số họ rút lui, họ nhìn vợ chồng Tống Lương Minh bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng!
Mà lúc này, Mạc Phàm đã kéo Hạ Thiên Kỳ ra đến bên ngoài.
Nhìn thấy người đến trẻ như vậy, Tống Lương Minh không khỏi giật mình, cảm thấy rất khó tin.
Chẳng lẽ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đem cả Tống gia giẫm đạp dưới chân! Thậm chí đem nhà họ Tống đẩy đến bờ vực nguy hiểm bị diệt tộc?
Trương Kim Cương vừa xuống tới nơi đã xông lên phía trước, nói với Tổng Lương Minh:
“Tống tiên sinh, chính là tên này đả thương con trai của ngài, tôi đã yêu cầu hắn quỳ xuống xin lỗi ông, nhưng hắn không nghe tôi. Tôi thật lòng muốn giúp Tống gia..."
Ông ta vừa nhìn thấy Tống Lương Minh, liền rũ bỏ trách nhiệm của mình, hướng Tống gia kể công.
Nhưng Tống Lương Minh căn bản không nhìn Trương Kim Cương đang giống như tên hề. Ánh mắt của ông vẫn luôn đặt trên người Mạc Phàm, trên trán bắt đầu thấm ra mồ hôi.
Không thể nói là vì sao, cho dù chỉ đối mặt với Mạc Phàm, Tống Lương Minh cũng cảm thấy có áp lực cực lớn. Loại tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra.
Mạc Phàm mỉm cười nhàn nhạt, như thể đang đợi Tống Lương Minh hành động.
Khi mồ hôi thấm đẫm lưng áo, Tống Lương Minh rốt cuột cũng hạ quyết tâm. cắn răng, đầu gối khuỵu xuống, một tiếng động vang lên.
Người giàu nhất Bắc An cứ thế mà quỳ trên mặt đất, trước mặt mọi người!
Chương 15 Bán con gái
Tống Lương Minh quỳ xuống.
Theo động tác này của hắn, bốn phía đã là một mảnh tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Những người hàng xóm vây quanh không bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra!
Bọn họ vốn cho rằng vợ chồng Tống Lương Minh đến hỏi tội Mạc Phàm, có lẽ hôm nay người thanh niên đó hoặc là chết hoặc là tàn phế, nhưng hiện tại xem ra, tình thế đã hoàn toàn ngược lại!
Nhìn thấy Tống Lương Minh quỳ trên mặt đất, Trương Kim Cương cảm thấy cả người đều không tốt!
Hắn vốn còn trông cậy vào Tống Lương Minh làm chỗ dựa cho hắn, nhưng tại sao tình hình lại trở nên tồi tệ hơn?
Mạc Phàm nhìn thấy động tác này của Tống Lương Minh, cũng không ngạc nhiên, thản nhiên nói:
“Con hư do cha mẹ không biết dạy. Tôi nghĩ việc Tống Viễn Đông kiêu ngạo ương ngạnh như vậy phần lớn liên quan đến sự dung túng của hai vợ chồng ông, đúng không?”
Ngữ khí này tuy rằng thanh đạm, nhưng trong đó lại ẩn chứa áp bức mạnh mẽ, Tống Lương Minh đứng mũi chịu sào, mồ hôi lạnh chảy dài, đã ướt hết quần áo sau lưng!
“Là lỗi của chúng tôi, đã… không biết dạy con. Xin Mạc tiên sinh thứ lỗi!” Tống Lương Minh vội vàng nói.
Mạc Phàm lại nhìn Lữ Nghệ Vi đứng ở một bên, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười:
"Tống tiên sinh, vợ của ông lại giống như rất không phục? Ánh mắt của bà ấy tràn đầy oán hận!”
Lữ Nghệ Vi vẫn lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, không có ý định nhận lỗi.
Con trai bà bị đánh thành tàn phế, bà thực sự không thể nuốt nổi cục tức này, hận không thể cắt người đang đứng trước mặt thành từng mảnh.
Thế nhưng khi ánh mắt Mạc Phàm liếc qua, thân thể của Lữ Nghệ Vi lại lạnh toát, không khống chế được mà run lên.
Trên người đàn ông này ẩn chứa một luồng khí khiến bà không thể cưỡng lại!
Tống Lương Minh nghe Mạc Phàm nói xong, quay đầu nhìn Lữ Nghệ Vi, thấp giọng nói: "Mau quỳ xuống cho tôi, xin lỗi Mạc tiên sinh!”
Hai mắt Lữ Nghệ Vi đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, nhưng đầu gối vẫn không khuỵu xuống!
Tống Lương Minh thấy thế, tức giận mắng: "Thật là một người đàn bà thiển cận!"
Mắng xong, hắn trực tiếp đứng dậy, hung hăng tát Lữ Nghệ Vi một cái, gào thét:
"Tôi nói quỳ xuống xin lỗi! Bà có nghe không?”
Trước mắt bao người, người đứng đầu Tống gia động thủ đánh vợ! Đã có người ghi lại cảnh này, lan truyền trên các diễn đàn ở thành phố Bắc An!
Dấu tay đỏ lập tức xuất hiện trên mặt Lữ Nghệ Vi, bà cảm thấy vô cùng tủi nhục, nhưng dưới tình thế này, bà chỉ có thể khom người quỳ xuống!
“Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi!” Lữ Nghệ Vi cúi đầu, thanh âm khàn khàn, giống như đang khóc.
Một cái quỳ này, ngượi phụ nữ thường ngày hống hách đã mất đi tự tôn. Mặt mũi của bà cũng bị đánh cho nát bấy!
Mạc Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Tống Lương Minh: "Quỳ xuống rất đơn giản, xin lỗi cũng không khó, nhưng mà, chuyện này, không thể bỏ qua như vậy được!”
Quỳ xuống xin lỗi còn không thể bỏ qua sao?
Nghe câu này, Tống Lương Minh trong lòng cảm thấy hoảng sợ khó tả: "Chỉ cần Mạc tiên sinh có thể tha thứ cho chúng tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"
Mạc Phàm híp mắt, nhàn nhạt nói: "Cái giá tôi muốn, chỉ sợ các người không cho nổi."
Sợ các người không cho nổi?
Trái tim Tống Lương Minh nhất thời chìm xuống đáy vực. Rõ ràng, người thần bí này không có ý định bỏ qua chuyện này.
“Mạc tiên sinh, chỉ cần con trai tôi - Tống Viễn Đông bình an trở về, tôi nguyện ý cho một nửa tài sản của Tống gia!” Tống Lương Minh nghiến răng nói:
“Còn nữa, tôi còn có một đứa con gái tên Tử Viện, vẫn chưa kết hôn. Nếu như Mạc tiên sinh muốn…”
Ông ta vậy mà có thể đem Tống Tử Viện đẩy ra để xoa dịu cơn giận của Mạc Phàm!
Xem ra, chỉ cần có thể đổi lại Tống Viễn Đông, cũng không xem việc đem con gái mình ra trao đổi có gì là to tát.
Lữ Nghệ Vi ở một bên không nói chuyện, cúi đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của chồng.
Có lẽ, trước khi đến đây, hai vợ chồng đã thỏa thuận với nhau về việc này rồi!
Mạc Phàm trên mặt lộ ra một tia giễu cợt cười lạnh:
Trên mặt Mạc Phàm hiện lên một tia cười đầy giễu cợt: "Đúng rồi, hình như tôi còn chưa nhận được lời xin lỗi của Tống Tử Viện.”
…
Tống Tử Viện đang ngồi trong phòng, qua màn hình điện thoại di động nhìn thấy cha mẹ cô đang quỳ trước mặt Mạc Phàm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Tâm phúc của Tống Tử Viện ở hiện trường vụng trộm gọi video, để đại tiểu thư nhìn rõ tất cả.
Đối với nàng mà nói, Tống gia bại trận chính là như vậy, hoàn toàn bại trận, tan thành cát bụi, vô lực phản kháng.
Nhưng khi Tống Lương Minh nói rằng ông ta sẽ dùng con gái mình làm con bài thương lượng để đền bù, thân thể Tống Tử Viện kịch liệt run lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin!
Cô không ngờ rằng người cha yêu thương cô nhất lại có thể nói ra những lời như vậy!
Người đàn ông đó từ đâu xuất hiện? Đã chà đạp cả nhà họ Tống dưới chân, khiến người giàu nhất thành phố phải đến mức bán con gái để cầu hòa!
Tống Tử Viện cũng rất đẹp, nhưng vị trí thứ nhất vẫn luôn thuộc về một người - là Hạ Thiên Kỳ. Ở Bắc An thành, Tống Tử Viện chỉ được xếp thứ hai, cô cũng không thèm để ý vấn đề này.
Cái cô quan tâm là sự nghiệp của nhà họ Tống.
Nhưng mà, hiện tại, nơi mà Tống Tử Viện đã bỏ ra vô số công sức đã vứt bỏ cô rồi!
“Những năm qua, ta mở rộng kinh doanh của Tống gia nhiều như vậy, tăng gấp đôi thanh khoản sổ sách của Tống gia, thì có ích lợi gì?” Tống Tử Viện cười một cách khổ sở:
“Cha ta… Ông ấy, chẳng lẽ không ý thức được lời ông ấy nói thật sự có ý nghĩa gì sao?”
Nữ thư ký ở bên cạnh thở dài: “Tiểu thư, trong nhà chúng ta hơn chục cao thủ cấp D cũng không đánh lại được nam nhân kia, có lẽ lão gia thật sự bị bức bất đắc dĩ, vì bảo trụ gia tộc kéo dài, không thể không ra hạ sách này..."
Ánh mắt Tống Tử Viện dần dần trở nên lạnh lẽo, trên khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh băng hàn:
"Không, ta không đồng ý, vô luận như thế nào, ông ấy cũng không thể bán con gái mình được.”
Mà lúc này, Mạc Phàm trên màn hình điện thoại di động, vừa lúc nói ra lời muốn Tống Tử Viện đến xin lỗi.
Môi của Tống Tử Viện lập tức không còn bao nhiêu huyết sắc! Tống Tử Viện biết, đây chắc chắn không phải là một lời xin lỗi đơn giản!
Đến lúc đó, có phải cô còn phải đem thân mình ra để làm phần tạ lỗi với Mạc Phàm?
Nếu rơi vào tay người đàn ông này, hắn sẽ như thế nào báo thù chơi với chính mình?
Tống Tử Viện quả thực không dám tưởng tượng!
“Ta sẽ không bao giờ xin lỗi.” Tống Tử Viện thấp giọng nói, hai mắt hóa thành nước trong suốt, chảy xuống.
Giọt nước mắt này, phản chiếu sự bật cường cuối cùng của nàng.
Tại nước Rawls giáp với biên giới phía bắc của Đại Hạ, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi rất lo lắng cho con trai, nhưng trước mắt họ còn nhiều việc quan trọng hơn.
Chuyện liên quan đến kế hoạch phát triển của gia tộc, hai vợ chồng không thể không ở lại Rawls, tiến hành đàm phán quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh.
Gần đây, tập đoàn lớn về năng lượng của Rawls - tập đoàn Foy đang chuẩn bị tìm kiếm đối tác trong nước Đại Hạ, cùng khai thác một mỏ Nguyên Tinh mới được phát hiện ở vị trí biên giới phía bắc của Đại Hạ và khu vực phía nam Rawls.
Sau khi biết tin, vợ chồng Tống Lương Minh đã chủ động đến thăm và tỏ ra vô cùng chân thành.
Vì thực lực của nhà họ Tống không tệ nên tập đoàn Foy sau khi kiểm tra đã sẵn sàng ký kết hợp tác.
Chỉ cần vợ chồng Tống gia ký kết hiệp nghị, trong một hai năm tới, bọn họ không chỉ là người giàu nhất thành Bắc An. Bằng việc quản lý khai thác loại khoáng thạch trân quý nhất như mỏ Nguyên Tinh, thực lực kinh tế của bọn họ tất nhiên có thể đứng đầu toàn bộ Bắc cảnh!
Giờ phút này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi đã sớm ở trong phòng họp chờ đại biểu của tập đoàn Foy.
Chỉ là, không biết vì cái gì, phía Rawls luôn nghiêm khắc và đúng giờ, hôm nay lại trễ hơn một tiếng đồng hồ.
Ngay khi vợ chồng Tống Lương Minh dần cảm thấy bất an thì cửa phòng họp mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng và khăn choàng bước vào.
Phía sau cô, theo sau là hai hàng vệ sĩ cường tráng.
Nữ nhân này tên là Elena, thoạt nhìn cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi, nàng cao gầy, mặc âu phục màu xám tro, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay như củ sen, nhìn rất có năng lực.
Ở độ tuổi này mà có thể đại diện cho một gã khổng lồ ngành năng lượng như tập đoàn Foy đàm phán một dự án hợp tác quan trọng như vậy, phải nói rằng bối cảnh của Elena này quả là ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa, còn có tin đồn, chờ khi người đứng đầu hiện tại của tập đoàn Foy nghỉ hưu, Elena sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch.
Một điều bất thường chính là, hôm nay toàn thân Elena đều lộ ra lãnh ý, những vệ sĩ kia cũng vẻ mặt nghiêm túc, khiến bầu không khí của cả phòng họp lập tức trở nên ngột ngạt.
Tống Lương Minh nhạy bén cảm giác được có điều gì đó không ổn, vội vàng đứng dậy nói:
"Elena tiểu thư, các ngươi đây là... Hôm nay là ngày tốt để ký kết thỏa thuận hợp tác, sao ngài còn mang theo nhiều vệ sĩ như vậy chứ?"
Lữ Nghệ Vi cũng đứng ở một bên cười, thực tế thì trái tim đã vọt lên cổ họng, giờ phút này, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra có gì đó không đúng!
Nhưng mà, Elena chỉ liếc Tống Lương Minh một cái, bỗng nhiên giơ cánh tay lên!
Bốp!
Nàng thế nhưng trực tiếp tát vào mặt Tống Lương Minh một cái!
Người giàu nhất thành phố Bắc An đột nhiên sững sờ, trên mặt xuất hiện dấu tay đỏ rõ ràng!
"Cô đây là... Chúng ta có phải là... Có hiểu lầm gì không? Tại sao... Cô lại đánh chồng tôi?” Lữ Nghệ Vi cũng ngây người, lắp bắp hỏi.
Tống gia bọn họ ở thành phố Bắc An kiêu ngạo quen rồi, nhưng luôn có người mạnh hơn họ!
"Tôi không chỉ đánh chồng bà, còn muốn đánh bà, thật sự là một người phụ nữ không biết tốt xấu gì."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Elena hiện lên vẻ lạnh lùng, lại giơ tay tát một bạt tai vào mặt Lữ Nghệ Vi!
Lữ Nghệ Vi lảo đảo vài bước, một đầu đụng vào tường phòng họp, trên trán nhất thời xuất hiện một mảnh màu xanh tím!
"Chuyện này..." Tống Lương Minh không dám giúp vợ, ông ôm gương mặt đang sưng lên của mình, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Elena tiểu thư. Không phải tất cả các cuộc đàm phán trước đây của chúng ta đều đã diễn ra tốt đẹp? Hôm nay có chuyện gì vậy?"
Tống Lương Minh tác oai tác oái ở Bắc An, giờ phút này bị người ta tát, vẫn không dám giận! Còn phải tiếp tục cười!
Mà Lữ Nghệ Vi bị đánh thành bộ dáng chật vật này, cũng không dám nói gì! Sợ việc hợp tác mỏ Nguyên Tinh bị hủy.
Xét cho cùng, thực lực của tập đoàn Foy quá mức hùng hậu, một nhà họ Tống nhỏ bé còn lâu mới có thể so sánh được với con quái vật khổng lồ trong ngành năng lượng quốc tế này!
Giọng nói của Elena còn lạnh hơn khuôn mặt của cô: "Bởi vì ngươi đắc tội người không nên đắc tội."
Elena vừa dứt lời, hai đội vệ sĩ phía sau cô đã rút súng lục từ trong túi ra!
Cảnh tượng này tuyệt đối không phải nói giỡn, Tống Lương Minh cùng Lữ Nghệ Vi nhất thời sợ tới mức cả người run rẩy!
Bọn họ đều cảm nhận rõ ràng sát khí mãnh liệt phát ra từ trên người hai đội vệ sĩ kia!
Vợ chồng Tống Lương Minh đều tin tưởng, giờ phút này chỉ cần Elena ra lệnh một tiếng, họ sẽ bị bắn thành cái rổ.
Ánh mắt lạnh như băng của Elena đi qua đi lại trên mặt Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi, cả phút không nói lời nào.
Một phút ngắn ngủi này đối với vợ chồng Tống Lương Minh dài như cả năm, dường như từng hơi thở đều trở nên vô cùng khó khăn.
"Nếu dựa theo tính tình trước kia của ta, trực tiếp đem các ngươi vĩnh viễn lưu lại Rawls, nhưng là hắn từng dặn dò ta nhẹ tay, cho nên…Ta quyết định không giết ngươi." Elena nói đến đây, ý tứ lạnh thấu xương trong ánh mắt thoáng thu liễm đi một chút, ngược lại còn có một tia nhớ nhung cùng ôn nhu đan xen:
“Ta sợ hắn sẽ không vui.”
"Hắn... Hắn là ai?” Tống Lương Minh kinh ngạc hỏi.
Elena cũng không giải thích chi tiết, giọng nói của nàng đột nhiên trở nên lạnh hơn, giọng điệu cũng tăng lên đến quãng tám:
"Các ngươi lập tức trở về Đại Hạ, trở về Bắc An, xin lỗi hắn, tìm mọi biện pháp cầu xin hắn tha thứ! Nếu như hắn không tha thứ cho các ngươi, như vậy, ta sẽ cho Tống gia ngươi từ trên xuống dưới, gà chó cũng không còn!”
Thời điểm Elena nói những lời này, một luồng khí mạnh mẽ vượt trội bắt đầu phát ra từ cơ thể cô ấy!
Xin lỗi ai?
Nghe xong lời này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi tràn đầy sợ hãi liếc nhau một cái, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến cùng một đáp án…
Là cái tên thần bí mới xuất hiện ở Bắc An?
Chương 12 Anh rể
Hạ Hiểu Y là một người lạc quan bẩm sinh, sau khi ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến giờ, sương mù tạo ra trong hai tuần qua đã tiêu tan rất nhiều.
Tuy rằng cách kỳ thi tốt nghiệp đại học chưa tới một tháng, nhưng Mạc Phàm vẫn giúp Hạ Hiểu Y xin nghỉ vài ngày để cô điều chỉnh tâm trạng.
Mấy ngày nay, ở một chợ tại thành phố Bắc An, có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh Mạc Phàm mang theo một đôi chị em đi mua rau và mặc cả giá, điều này cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt hâm mộ.
Rất nhiều quần chúng ăn dưa cho rằng, kế tiếp ở Bắc An thành còn có thể phát sinh một ít chuyện long tranh hổ đấu, nhưng thực tế đã khiến họ thất vọng.
Giám sát trưởng của Bắc An - Tề Dương Cát bị áp giải về thủ đô để điều tra.
Đội trưởng đội giám sát đặc biệt Lý Phóng Minh tạm thời làm thay chức giám sát trưởng, phòng hành chính Bắc An đối với xung đột tiệc cưới ngày đó cũng không có bất kỳ thái độ nào, mà Tống gia, cũng không dám gây phiền toái nữa.
Mọi người đều có thể cảm giác được thành phố này đang có chút thay đổi, truyền thuyết về người thanh niên kia cũng ngày càng nhiều, truyền thuyết càng lan rộng thì càng trở nên tà ác.
Hôm nay, Mạc Phàm lại nấu cho hai chị em món sườn xào chua ngọt đơn giản và thịt heo chiên ớt, canh trứng rong biển, toát ra hương vị gia đình nồng đậm.
Chinh chiến sa trường nhiều năm, ngày thường luôn nhảy múa trên mũi đao, Mạc Phàm cũng rất ít khi có được thời gian thoải mái như vậy.
Những ngày này trông rất bình thường, nhưng lại rất hấp dẫn.
“Anh Mạc Phàm, anh nấu ăn ngon quá!” Hạ Tiểu Y miệng vừa nhai cơm vừa nói.
Cô gái nhỏ này cũng học theo Hạ Thiên Kỳ, gọi Mạc Phàm là anh trai hoặc anh Mạc Phàm, xưng hô không có chút xa lạ nào.
Mạc Phàm cười đáp: "Vậy trước khi thi phải ăn nhiều một chút, nếu không lên đại học, sẽ không ăn được.”
"Không được, vậy em dứt khoát không học đại học, cứ sống với anh vậy thôi." Hạ Hiểu Y bĩu môi, một khi nữ sinh ở độ tuổi của nàng làm nũng, thật sự không phải người bình thường có thể xử lý được.
Hạ Thiên Kỳ vỗ đầu em gái một cái: "Suy nghĩ bậy bạ cái gì đấy? Mau ăn đi, lát nữa chị đưa em đi học."
Trạng thái tinh thần đã được điều chỉnh tốt, Hạ Hiểu Y cũng đã đến lúc trở lại trường học.
Nhưng mà sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, ánh mắt Hạ Hiểu Y nhất thời trở nên ái muội, nàng chớp chớp mắt, nói với Hạ Thiên Kỳ:
“Chị, sau khi em đi rồi, chị và anh trai em không phải là thế giới hai người sao?”
Nghe xong những lời này, canh trong miệng Mạc Phàm thiếu chút nữa phun ra từ lỗ mũi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ lập tức nổi lên hai vệt ửng hồng:
“Hạ Hiểu Y! Em đang nói lung tung cái gì vậy?”
"Anh Mạc Phàm, anh có thể làm anh rể của em không?" Đôi mắt to của Hạ Hiểu Y nhìn chằm chằm Mạc Phàm:
“Nếu như vậy, em có thể tùy ý ăn đồ anh nấu là được rồi, anh rể!”
Mạc Phàm nghe xong dở khóc dở cười: “Cô nhóc, trung học còn chưa tốt nghiệp, đã bắt đầu suy nghĩ những chuyện này? Ngay cả anh rể cũng gọi ra ngoài rồi?”
“Chị em là mỹ nữ đẹp nhất Bắc An, anh rể, anh lấy chị gái em, tuyệt đối không thiệt thòi." Hạ Tiểu Y khẽ nhón chân, ghé vào tai Mạc Phàm thì thầm:
“Để em nói nhỏ cho anh biết, chị ấy… phát triển rất khủng đó!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ đỏ bừng khi nghe những lời này, cô dậm chân, tức giận nói:
“Hạ Hiểu Y, em đang nói cái gì vậy hả? Chưa từng thấy em gái nào lại nhiệt tình bán chị như vậy đó!”
Phát triển rất khủng?
Mạc Phàm dở khóc dở cười, hắn thật sự coi Hạ Thiên Kỳ như em gái của mình, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ về phương diện này. Ít nhất là không phải hiện tại!
Hạ Hiểu Y làm mặt quỷ, sau đó cầm lấy cánh tay Hạ Thiên Kỳ, nũng nịu nói: "Chị à, em không phải là muốn tìm cho chị một người tốt sao, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, đừng tưởng rằng em không nhìn ra được…”
“Chàng chàng, thiếp thiếp cái gì? Em nói ít lại đi, mau ăn cơm xong còn đi học.”
Hạ Thiên Kỳ thật sự là xấu hổ không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy, muốn vào phòng tránh đi bầu không khí xấu hổ này.
“Dù sao thì anh rể, anh hãy suy nghĩ kỹ những gì em nói.” Hạ Tiểu Y thì thầm bên tai Mạc Phàm, nhẹ nhàng bổ sung:
“Anh rể nếu không tin cứ nhìn kỹ đi.”
"Nhìn kỹ cái gì?" Mạc Phàm có chút không theo kịp mạch não của cô gái này.
"Thật sự là phát triển rất khủng nha.”
Hạ Hiểu Y nói xong, cầm lấy cặp sách liền lao ra khỏi phòng: "Em đi học đây, anh chị phải hưởng thụ thế giới hai người cho thật tốt nhé!”
Hiện tại, đội trưởng Lý Phóng Minh mỗi ngày đều an bài hai thủ hạ, cải trang thành công dân bình thường, hộ tống Hạ Hiểu Y đi học và tan học.
Sau khi Hạ Hiểu Y rời đi, Hạ Thiên Kỳ đỏ mặt vừa thu dọn bát đĩa vừa nói:
“Anh, con bé Hiểu Y kia luôn nghịch ngợm, anh cũng đừng coi là thật.”
"Ha ha, Hiểu Y rất thú vị." Mạc Phàm cười nói: "Nhưng mà tương lai nếu em muốn tìm bạn trai, nhất định phải vượt qua cửa ải của em ấy trước rồi.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó mím môi cười: "Vậy em sẽ không tìm bạn trai nữa."
Giờ phút này, Hạ Thiên Kỳ đeo tạp dề, giống như là một đóa hoa đã nở rộ, kiều diễm ướt át, lại lộ ra ôn nhu vô hạn.
Một luồng phong tình rất khó có thể gặp được, Mạc Phàm thoáng ngây người một chút, nhìn thêm vài lần, quên cả việc phải dời mắt đi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Hạ Thiên Kỳ, mở cửa, là cậu! Là cậu của con đây.”
Giọng nói của Trương Kim Cương vang lên bên ngoài, gõ cửa mạnh như muốn đập vỡ luôn cả cái cửa.
Chương 13 Quỳ xuống xin lỗi (1)
Thanh âm của Trương Kim Cương vang lên, bầu không khí trong phòng lập tức bị phá vỡ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên Kỳ, cũng dần tăng thêm một tầng băng sương mỏng.
Mở cửa ra, nhìn thấy ba người xuất hiện ở cửa, Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói: "Các ngươi còn tới làm gì nữa? Nơi này không chào đón các người!”
Mấy ngày nay đám người Trương Kim Cương vô cùng sợ hãi, dù sao Tống Viễn Đông cũng bị Mạc Phàm phế bỏ, hiện tại vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn của đội giám sát đặc biệt, không biết sống chết, dưới tình huống như vậy, Tống gia làm sao có thể buông tha bọn họ?
Trước đó Trương Kim Cương còn trông cậy vào việc "bán" Hạ Thiên Kỳ cho Tống gia, khiến cho khoản nợ cờ bạc của mình được xóa bỏ, đồng thời đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho con trai mình.
Nhưng mà Mạc Phàm lại xuất hiện, tất cả đều đã hóa thành bong bóng!
"Hạ Thiên Kỳ, ngươi hại cả nhà chúng ta thảm như vậy, ngươi còn hỏi chúng ta làm cái gì?" Trương Kim Cương trực tiếp đẩy cửa ra, chen vào.
Mà mợ Lý Hỉ Yến cùng biểu đệ Trương Minh Minh, cũng đều đi theo vào.
Một nhà ba người, một đám vẻ mặt âm trầm, khoanh tay ngồi trên sô pha, rõ ràng là đến hỏi tội.
Mạc Phàm cũng đi ra, sau khi nhìn thấy cả nhà Trương Kim Cương, hắn cũng không trực tiếp làm gì, mà là ngồi sang một bên, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của cả nhà ba người.
Trong mắt Mạc Phàm, hành vi của Trương Kim Cương cùng người nhà của ông ta mới là điểm mấu chốt, mấy ngay anh không rảnh để thu thập bọn họ, kết quả một nhà này lại chủ động đưa tới.
Mạc Phàm rất muốn xem đối phương còn có thể nghĩ ra những chiêu trò gì nữa.
Sau khi nhìn thấy Mạc Phàm, da thịt trên mặt Trương Kim Cương không khỏi run lên, hắn nhớ tới ngày đó một mình Mạc Phàm đấu với hơn chục cao thủ cấp D.
Nhưng dù cho đối phương rất mạnh, ông là cậu ruột của Hạ Thiên Kỳ, hắn còn có thể động thủ với ông sao?
“Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Nói nhanh lên, nói xong thì đi ngay đi.” Hạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, ánh mắt như hồ nước mùa đông.
Cô đã hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ với người cậu này, cái gọi là người thân còn không bằng người xa lạ.
“Hạ Thiên Kỳ, đồ sói mắt trắng!” Trương Kim Cương vỗ mạnh bàn: “Ta vất vả mới kiếm cho ngươi được một mối hôn sự tốt, chỉ cần gả vào Tống gia cả đời đều sung sướng, tận hưởng vinh hoa phú quý! Nhưng mà ngươi lại làm gì? Làm ầm ĩ trong tiệc cưới, tìm người hại Tống thiếu gia, ngươi đang hại cậu của ngươi đó. Chúng ta từ đầu đến cuối đều muốn tốt cho ngươi mà! Đúng là lấy oán báo ân!”
“Lấy oán báo ân?” Thanh âm Hạ Thiên Kỳ trong vách nhưng lạnh lùng: “Các người đem hạnh phúc cả đời của tôi bán cho tên cặn bã Tống Viễn Đông, các người có từng vì tôi mà suy nghĩ chưa? Lúc hắn bắt cóc Hiểu Y, khi hắn cầm dao muốn rạch mặt tôi, các người ở nơi nào? Lúc đó, sao các người không nói đứng về phía tôi, muốn tốt cho tôi?”
"Chuyện đó..." Trương Kim Cương nhất thời nghẹn lời, rất rõ ràng, hắn từ đầu đến cuối đều là nói không có lý, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính vì cháu gái của mình mà suy nghĩ, giờ phút này tự nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Hỉ Yến liền nói xen vào: "Nếu như không phải vì ngươi không muốn lấy, Tống thiếu gia đâu phải bắt Hiểu Y làm con tin? Nếu người đàn ông này không xuất hiện phá đám cưới, thì Tống thiếu cũng đâu có dùng dao dọa rạch mặt ngươi!”
Dừng một chút, bà ta nhấn mạnh giọng điệu:
“Sao ngươi không nghĩ đến, tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra!”
Người đàn bà này thực sự rất giỏi đổi trắng thay đen, đem nhân - quả đảo ngược, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Hạ Thiên Kỳ.
“Bất kể như thế nào, ngươi phải bồi thường toàn bộ kinh tế và tổn thất tinh thần cho nhà chúng ta!” Lý Hỉ Yến rốt cục cũng nói ra mục đích của mình.
Không chỉ không có xin lỗi, ngược lại còn muốn hạ Thiên Kỳ bồi thường tiền?
Mạc Phàm vẫn ngồi bên cạnh, cầm một chén trà nóng, cười lạnh, im lặng không lên tiếng, tựa hồ muốn xem ba người đối diện có thể làm đến mức nào.
Chỉ là, ở góc độ người nhà Trương Kim Cương nhìn không thấy, trong mắt Mạc Phàm đã là tinh quang chớp động.
Nghe những lời đổi trắng thay đen này, đáy mắt Hạ Thiên Kỳ hiện lên một tia chán ghét:
“Cưỡng đoạt tiền trợ cấp của anh trai tôi, ép tôi kết hôn, còn hại Hiểu Y bị bắt cóc. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người. Hiện tại tôi không muốn nói gì với mấy người đi, lập tức cút đi cho tôi!”
Lý Hỉ Yến đột nhiên vỗ bàn trà, hét lên chói tai:
"Hạ Thiên Kỳ, vì một đứa con hoang, không biết cha mẹ là ai như Hạ Hiểu Y, mà ngươi cùng cậu ruột của mình náo đến mức này sao?”
Một đứa con hoang? Nghe xong lời này, cả ngươi Hạ Thiên Kỳ đều trở nên run rẩy vì tức giận.
“Câm miệng, cút ngay!” Hạ Thiên Kỳ cố đè nén lửa giận trong lòng.
Mạc Phàm cũng nghe được những lời này của Lý Hỉ Yến, ánh mắt trở nên lạnh hơn, giơ tay lên, đem chén trà nóng trong tay hắt thẳng lên mặt Lý Hỉ Yến!
"A!" Lý Hỉ Yến bị nước trà làm bỏng kêu lên một tiếng.
Một nửa mặt bà ta dính đầy lá trà, trông khá buồn cười.
“Sao ngươi dám động đến mẹ ta!”
Trương Minh Minh thấy thế, giận dữ gầm lên một tiếng, trực tiếp muốn nhào tới bóp cổ Mạc Phàm!
Lúc này, Trương Minh Minh căn bản không nhớ tới, trước đó Mạc Phàm làm sao đánh những vệ sĩ Tống gia kia khóc cha gọi mẹ.
“Người lớn nói chuyện, có chỗ cho ngươi xen vào sao?” Mạc Phàm trở tay, cho hắn một cái tát.
Trương Minh Minh lảo đảo mấy bước, đầu nặng nề đụng vào tường.
“À, ta quên mất. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi. Cũng nên gánh vác trách nhiệm của một người trưởng thành nhỉ?”
Mạc Phàm lắc đầu, đi tới bên cạnh Trương Minh Minh, túm tóc đối phương, hung hăng đập mạnh vào tường một cái!
"Rầm" m thanh bị bóp nghẹt, làm cho người ta nghe xong run rẩy!
Trên trán Trương Minh Minh lập tức xuất hiện một mảnh tím đen, toàn thân bầm dập.
"Hy vọng ngươi nhớ lâu một chút." Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Mà Trương Kim Cương nhìn cảnh này, lại lần nữa nhớ tới bộ dáng cường thế của Mạc Phàm tại hiện trường hôn lễ, không thể không rùng mình!
"Lần trước tại hôn lễ thả ngươi đi, vốn là muốn chờ ngươi tới cửa nhận lỗi, nhưng bây giờ xem ra, ta nghĩ nhiều rồi."
Mạc Phàm nhìn về phía Trương Kim Cương, trong ánh mắt lạnh như băng lại lộ ra tia châm chọc:
“Nói xem, chuyện này chúng ta nên giải quyết thế nào?”
Giờ phút này, khuôn mặt Lý Hỉ Yến đã bị nước nóng làm cho sưng đỏ, bà ta nghiến răng nhìn Mạc Phàm, vừa tức giận vừa sợ hãi, lại không dám đỡ con trai từ dưới đất lên.
“Ngươi dám hại vợ con ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi…” Hàm răng của Trương Kim Cương run lập cập, nói năng có chút khó khăn nhưng vẫn ngoan cố:
“Ta không chỉ muốn được bồi thường tổn thất, hơn nữa hai người nhất định phải lập tức đến Tống gia quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nếu là như vậy ta có thể bỏ qua, không truy cứu nữa.”
Yêu cầu Mạc Phàm quỳ ở nhà họ Tống? Cầu xin sự tha thứ?
Dựa vào cái gì?
Bởi vì Tống Viễn Đông bắt cóc Hạ Hiểu Y? Bởi vì hắn đen Hạ Thiên Kỳ coi như một món đồ chơi sao?
Mạc Phàm thiếu chút nữa bật cười.
Sau khi trải qua sóng gió tại hôn lễ, Trương Kim Cương này vẫn chưa nhìn rõ tình hình?
Chương 14 Quỳ xuống xin lỗi (2)
Hạ Thiên Kỳ vừa định nói chuyện đã bị Mạc Phàm vươn tay, giữ chặt cổ tay cô. Anh nhìn cô, lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Phàm, Hạ Thiên Kỳ mím môi gật đầu, lập tức an tâm hơn rất nhiều.
Mạc Phàm nhìn lướt qua một nhà ba người đối diện: "Đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh trả lại cho Thiên Kỳ, nếu không, tất cả các ngươi đều sẽ bị gãy chân.”
Đây là điều mà Mạc Phàm cực kỳ quan tâm!
Trên thực tế, thủ tục giải ngân tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa Hạ Thiên Kỳ, một khoản tiền trợ cấp lớn kia sẽ được đưa cho bọn họ bảo quản. Thế nhưng, Trương Kim Cương không chỉ nuốt hết số tiền này, còn đem nó nướng sạch trong sòng bạch.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mạc Phàmtràn đầy lãnh ý!
Số tiền trợ cấp đó đủ để nuôi Hạ Hiểu Y cho đến khi tốt nghiệp đại học, nếu như không phải Trương Kim Cương nuốt hết, làm sao bây giờ các nàng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy!
Nhưng Trương Kim Cương bây giờ đang bị nợ nần quấn thân, làm sao có tiền trả lại đây?
"Ta... Số tiền này vốn là quân bộ trực tiếp gửi cho ta, tại sao phải đưa cho Hạ Thiên Kỳ?”
Ông ta bắt đầu hối hận vì hôm nay đến đây, vốn định khuyên Mạc Phàm đi quỳ xuống xin lỗi Tống gia, nhưng người này cường thế như vậy, nói không chừng hôm nay thật sự sẽ cắt đứt chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Mạc Phàm đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy một đoàn xe đang lái đến khu nhà ở dưới lầu, rất nhiều người vây xem.
“Thật thú vị.” Mạc Phàm cười nhạt, hiển nhiên ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Thiên Kỳ mở cửa, là dì Chương hàng xóm.
Sau khi Hạ Thiên Minh hy sinh, dì Chương đã giúp đỡ hai chị em rất nhiều, thường gọi họ đến nhà ăn cơm, so với người cậu như Trương Kim Cương còn nhiệt tình hơn nhiều.
"Thiên Kỳ, con mau chạy đi. Tống Minh Lương đến rồi. Bây giờ hàng xóm đang chặn xe của họ, trước khi họ lên lầu, con mau rời đi đi!" Dì Chương lo lắng nói.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỳ rất xúc động, cô nói: "Dì Chương, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mọi người đừng để liên lụy vào, vạn nhất có nguy hiểm..."
Nếu Tống Lương Minh mang theo mấy vệ sĩ chiến binh cấp cao, thì những người hàng xóm này chỉ có thể đơn phương bị đánh, không có khả năng đánh trả.
Vừa nghe tin người giàu nhất đích thân đến, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên, như nhìn thấy cứu binh.
“Hạ Thiên Kỳ, bây giờ ngươi lôi tên này cùng quỳ xuống xin tha thứ còn kịp đó.” Trương Kim Cương vẻ mặt lập tức thả lỏng:
“Ngươi không biết Tống Lương Minh này lợi hại cỡ nào sao? Mau xin lỗi đi!”
Mà Lý Hỉ Yến cũng nghiến răng mắng: "Bọn họ chết chắc rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở bọn nó. Lòng tốt của ngươi bị bọn nó coi là lừa lọc. Chúng ta ở một bên xem trò vui là được!”
Nói xong, bà ta khoanh tay cười lạnh, như thể chuẩn bị xem trò hề của Mạc Phàm.
Mạc Phàm hoàn toàn không để ý đến họ, kéo Hạ Thiên Kỳ lại: “Đi thôi, chúng ta xuống xem một chút.”
Dì Chương thấy vậy càng thêm sốt ruột, vội cản hai người lại: "Đừng xuống! Tống gia này vô cách vô thiên, lần này nhất định là tới trả thù, các ngươi phải mau rời đi mới được!”
Mạc Phàm cười nói: "Dì yên tâm, lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra, Bắc An hiện tại cùng trước kia không giống nhau nữa rồi."
Không giống như trước đây?
Dì Chương cảm thấy trong lời nói của Mạc Phàm hình như có hàm ý sâu xa, nhưng nhất thời bà không thể biết được hàm ý sâu xa này là gì. Tuy nhiên phần lớn lo lắng trong lòng bà đều biến mất một cách khó hiểu, người thanh niên này dường như có thể mang lại cho mọi người sự an tâm thật lớn.
Nhìn thấy Mạc Phàm đi xuống lầu, người nhà Trương Kim Cương vội vàng đi theo, nếu như muốn bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ!
…
Trong chiếc xe màu đen dẫn đầu.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng ghế sau, cũng không lập tức xuống xe, không khí trong xe có chút ngưng trọng.
Nhìn những người xung quanh xe, Lữ Nghệ Vi trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Đám ruồi bọ này thật phiền phức, một đám phế vật không biết sống chết!”
Hai mắt Tống Lương Minh tràn đầy tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay đều không ngủ ngon, hắn nhìn vợ mình một cái.
"Mặc kệ trong lòng có khó chịu như thế nào, vì sự tồn vong của Tống gia, lần này chúng ta cũng phải cúi đầu. Đừng làm hỏng việc lớn!" Giọng điệu của ông rất nặng nề.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, suy cho cùng cũng không phải là một câu hư ngôn. (Dịch nghĩa: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.)
Mặc kệ như thế nào, vợ chồng Tống Lương Minh đều phải đến xin lỗi!
Mấy ngày trước bọn họ vô cùng hoảng loạn, sợ rằng không thể sống sót rời khỏi quốc gia Rawls.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn năng lượng khổng lồ Foy tuyệt đối vượt xa nhà họ Tống ở Bắc An. Dưới tình huống như vậy, đối mặt với yêu cầu của Elena, vợ chồng Tống Lương Minh phải ngoan ngoãn làm theo. Nếu không, Tống gia thật sự có thể bị người Rawls đuổi giết đến chết.
Huống chi, Giám sát trưởng Tề Dương Cát đã bị áp giải đến thủ đô, người thần bí mới xuất hiện này quả thực là quá sức tưởng tượng.
Bây giờ người giàu nhất thành phố Bắc An đã không còn tâm tình suy nghĩ đến mỏ “Nguyên Tinh” nữa. Giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Tống Lương Minh mở cửa xuống xe. Lữ Nghệ Vi cắn răng, mạnh mẽ đè nén hận ý trong mắt, cũng xuống xe theo.
Những người hàng xóm kia vẫn đang chặn phía trước, không ai trong số họ rút lui, họ nhìn vợ chồng Tống Lương Minh bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng!
Mà lúc này, Mạc Phàm đã kéo Hạ Thiên Kỳ ra đến bên ngoài.
Nhìn thấy người đến trẻ như vậy, Tống Lương Minh không khỏi giật mình, cảm thấy rất khó tin.
Chẳng lẽ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đem cả Tống gia giẫm đạp dưới chân! Thậm chí đem nhà họ Tống đẩy đến bờ vực nguy hiểm bị diệt tộc?
Trương Kim Cương vừa xuống tới nơi đã xông lên phía trước, nói với Tổng Lương Minh:
“Tống tiên sinh, chính là tên này đả thương con trai của ngài, tôi đã yêu cầu hắn quỳ xuống xin lỗi ông, nhưng hắn không nghe tôi. Tôi thật lòng muốn giúp Tống gia..."
Ông ta vừa nhìn thấy Tống Lương Minh, liền rũ bỏ trách nhiệm của mình, hướng Tống gia kể công.
Nhưng Tống Lương Minh căn bản không nhìn Trương Kim Cương đang giống như tên hề. Ánh mắt của ông vẫn luôn đặt trên người Mạc Phàm, trên trán bắt đầu thấm ra mồ hôi.
Không thể nói là vì sao, cho dù chỉ đối mặt với Mạc Phàm, Tống Lương Minh cũng cảm thấy có áp lực cực lớn. Loại tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra.
Mạc Phàm mỉm cười nhàn nhạt, như thể đang đợi Tống Lương Minh hành động.
Khi mồ hôi thấm đẫm lưng áo, Tống Lương Minh rốt cuột cũng hạ quyết tâm. cắn răng, đầu gối khuỵu xuống, một tiếng động vang lên.
Người giàu nhất Bắc An cứ thế mà quỳ trên mặt đất, trước mặt mọi người!
Chương 15 Bán con gái
Tống Lương Minh quỳ xuống.
Theo động tác này của hắn, bốn phía đã là một mảnh tĩnh mịch, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Những người hàng xóm vây quanh không bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra!
Bọn họ vốn cho rằng vợ chồng Tống Lương Minh đến hỏi tội Mạc Phàm, có lẽ hôm nay người thanh niên đó hoặc là chết hoặc là tàn phế, nhưng hiện tại xem ra, tình thế đã hoàn toàn ngược lại!
Nhìn thấy Tống Lương Minh quỳ trên mặt đất, Trương Kim Cương cảm thấy cả người đều không tốt!
Hắn vốn còn trông cậy vào Tống Lương Minh làm chỗ dựa cho hắn, nhưng tại sao tình hình lại trở nên tồi tệ hơn?
Mạc Phàm nhìn thấy động tác này của Tống Lương Minh, cũng không ngạc nhiên, thản nhiên nói:
“Con hư do cha mẹ không biết dạy. Tôi nghĩ việc Tống Viễn Đông kiêu ngạo ương ngạnh như vậy phần lớn liên quan đến sự dung túng của hai vợ chồng ông, đúng không?”
Ngữ khí này tuy rằng thanh đạm, nhưng trong đó lại ẩn chứa áp bức mạnh mẽ, Tống Lương Minh đứng mũi chịu sào, mồ hôi lạnh chảy dài, đã ướt hết quần áo sau lưng!
“Là lỗi của chúng tôi, đã… không biết dạy con. Xin Mạc tiên sinh thứ lỗi!” Tống Lương Minh vội vàng nói.
Mạc Phàm lại nhìn Lữ Nghệ Vi đứng ở một bên, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười:
"Tống tiên sinh, vợ của ông lại giống như rất không phục? Ánh mắt của bà ấy tràn đầy oán hận!”
Lữ Nghệ Vi vẫn lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, không có ý định nhận lỗi.
Con trai bà bị đánh thành tàn phế, bà thực sự không thể nuốt nổi cục tức này, hận không thể cắt người đang đứng trước mặt thành từng mảnh.
Thế nhưng khi ánh mắt Mạc Phàm liếc qua, thân thể của Lữ Nghệ Vi lại lạnh toát, không khống chế được mà run lên.
Trên người đàn ông này ẩn chứa một luồng khí khiến bà không thể cưỡng lại!
Tống Lương Minh nghe Mạc Phàm nói xong, quay đầu nhìn Lữ Nghệ Vi, thấp giọng nói: "Mau quỳ xuống cho tôi, xin lỗi Mạc tiên sinh!”
Hai mắt Lữ Nghệ Vi đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, nhưng đầu gối vẫn không khuỵu xuống!
Tống Lương Minh thấy thế, tức giận mắng: "Thật là một người đàn bà thiển cận!"
Mắng xong, hắn trực tiếp đứng dậy, hung hăng tát Lữ Nghệ Vi một cái, gào thét:
"Tôi nói quỳ xuống xin lỗi! Bà có nghe không?”
Trước mắt bao người, người đứng đầu Tống gia động thủ đánh vợ! Đã có người ghi lại cảnh này, lan truyền trên các diễn đàn ở thành phố Bắc An!
Dấu tay đỏ lập tức xuất hiện trên mặt Lữ Nghệ Vi, bà cảm thấy vô cùng tủi nhục, nhưng dưới tình thế này, bà chỉ có thể khom người quỳ xuống!
“Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi!” Lữ Nghệ Vi cúi đầu, thanh âm khàn khàn, giống như đang khóc.
Một cái quỳ này, ngượi phụ nữ thường ngày hống hách đã mất đi tự tôn. Mặt mũi của bà cũng bị đánh cho nát bấy!
Mạc Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Tống Lương Minh: "Quỳ xuống rất đơn giản, xin lỗi cũng không khó, nhưng mà, chuyện này, không thể bỏ qua như vậy được!”
Quỳ xuống xin lỗi còn không thể bỏ qua sao?
Nghe câu này, Tống Lương Minh trong lòng cảm thấy hoảng sợ khó tả: "Chỉ cần Mạc tiên sinh có thể tha thứ cho chúng tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào!"
Mạc Phàm híp mắt, nhàn nhạt nói: "Cái giá tôi muốn, chỉ sợ các người không cho nổi."
Sợ các người không cho nổi?
Trái tim Tống Lương Minh nhất thời chìm xuống đáy vực. Rõ ràng, người thần bí này không có ý định bỏ qua chuyện này.
“Mạc tiên sinh, chỉ cần con trai tôi - Tống Viễn Đông bình an trở về, tôi nguyện ý cho một nửa tài sản của Tống gia!” Tống Lương Minh nghiến răng nói:
“Còn nữa, tôi còn có một đứa con gái tên Tử Viện, vẫn chưa kết hôn. Nếu như Mạc tiên sinh muốn…”
Ông ta vậy mà có thể đem Tống Tử Viện đẩy ra để xoa dịu cơn giận của Mạc Phàm!
Xem ra, chỉ cần có thể đổi lại Tống Viễn Đông, cũng không xem việc đem con gái mình ra trao đổi có gì là to tát.
Lữ Nghệ Vi ở một bên không nói chuyện, cúi đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của chồng.
Có lẽ, trước khi đến đây, hai vợ chồng đã thỏa thuận với nhau về việc này rồi!
Mạc Phàm trên mặt lộ ra một tia giễu cợt cười lạnh:
Trên mặt Mạc Phàm hiện lên một tia cười đầy giễu cợt: "Đúng rồi, hình như tôi còn chưa nhận được lời xin lỗi của Tống Tử Viện.”
…
Tống Tử Viện đang ngồi trong phòng, qua màn hình điện thoại di động nhìn thấy cha mẹ cô đang quỳ trước mặt Mạc Phàm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Tâm phúc của Tống Tử Viện ở hiện trường vụng trộm gọi video, để đại tiểu thư nhìn rõ tất cả.
Đối với nàng mà nói, Tống gia bại trận chính là như vậy, hoàn toàn bại trận, tan thành cát bụi, vô lực phản kháng.
Nhưng khi Tống Lương Minh nói rằng ông ta sẽ dùng con gái mình làm con bài thương lượng để đền bù, thân thể Tống Tử Viện kịch liệt run lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin!
Cô không ngờ rằng người cha yêu thương cô nhất lại có thể nói ra những lời như vậy!
Người đàn ông đó từ đâu xuất hiện? Đã chà đạp cả nhà họ Tống dưới chân, khiến người giàu nhất thành phố phải đến mức bán con gái để cầu hòa!
Tống Tử Viện cũng rất đẹp, nhưng vị trí thứ nhất vẫn luôn thuộc về một người - là Hạ Thiên Kỳ. Ở Bắc An thành, Tống Tử Viện chỉ được xếp thứ hai, cô cũng không thèm để ý vấn đề này.
Cái cô quan tâm là sự nghiệp của nhà họ Tống.
Nhưng mà, hiện tại, nơi mà Tống Tử Viện đã bỏ ra vô số công sức đã vứt bỏ cô rồi!
“Những năm qua, ta mở rộng kinh doanh của Tống gia nhiều như vậy, tăng gấp đôi thanh khoản sổ sách của Tống gia, thì có ích lợi gì?” Tống Tử Viện cười một cách khổ sở:
“Cha ta… Ông ấy, chẳng lẽ không ý thức được lời ông ấy nói thật sự có ý nghĩa gì sao?”
Nữ thư ký ở bên cạnh thở dài: “Tiểu thư, trong nhà chúng ta hơn chục cao thủ cấp D cũng không đánh lại được nam nhân kia, có lẽ lão gia thật sự bị bức bất đắc dĩ, vì bảo trụ gia tộc kéo dài, không thể không ra hạ sách này..."
Ánh mắt Tống Tử Viện dần dần trở nên lạnh lẽo, trên khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh băng hàn:
"Không, ta không đồng ý, vô luận như thế nào, ông ấy cũng không thể bán con gái mình được.”
Mà lúc này, Mạc Phàm trên màn hình điện thoại di động, vừa lúc nói ra lời muốn Tống Tử Viện đến xin lỗi.
Môi của Tống Tử Viện lập tức không còn bao nhiêu huyết sắc! Tống Tử Viện biết, đây chắc chắn không phải là một lời xin lỗi đơn giản!
Đến lúc đó, có phải cô còn phải đem thân mình ra để làm phần tạ lỗi với Mạc Phàm?
Nếu rơi vào tay người đàn ông này, hắn sẽ như thế nào báo thù chơi với chính mình?
Tống Tử Viện quả thực không dám tưởng tượng!
“Ta sẽ không bao giờ xin lỗi.” Tống Tử Viện thấp giọng nói, hai mắt hóa thành nước trong suốt, chảy xuống.
Giọt nước mắt này, phản chiếu sự bật cường cuối cùng của nàng.
Bình luận facebook