-
Chương 79-80
Chương 79 Phế bỏ Mộ Liên Xuyên
Trong suy nghĩ của Mộ Liên Xuyên, sau đêm nay, hôn sự của Mộ Mộc và Hoàng Vân Bằng liền định xuống. Không có khả năng có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Nhưng vào lúc này, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một giọng nói, làm cho hắn lập tức cảnh giác!
Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ lóe lên một tia thoải mái, nhẹ nhõm. Trái tim vốn dâng lên tới cổ họng cũng thả trở về!
Bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là Mạc Phàm! Người luôn có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn mạnh mẽ!
Sau thời gian thả lỏng ngắn ngủi, trong lòng Cơ Ngưng Vũ lại sinh ra rất nhiều cảm khái. Đây đã là lần thứ hai Mạc Phàm cứu nàng trong thời khắc nguy cấp!
"Mộ Sơn Thành này, thật đúng là hẹp hòi. Tôi chẳng qua là cùng hắn đùa giỡn, hắn vậy mà muốn diệt trừ tôi."
Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện dưới bóng đêm, tuy rằng hắn còn cách Mộ Liên Xuyên hai ba mươi thước.
Thế nhưng, âm thanh lại giống như được nói ngay bên tai Mộ Liên Xuyên!
Khi thân ảnh của hắn càng lúc càng rõ ràng, trong mắt Cơ Ngưng Vũ cũng sinh ra những cảm xúc phức tạp và cảm động.
Nam nhân trẻ tuổi kia đến gần một bước, Cơ Ngưng Vũ cũng an tâm hơn một phần!
"Ha ha, thật đúng là không sợ chết." Trong mắt Mộ Liên Xuyên đầy ý trào phúng:
"Hậu quả khi làm anh hùng cứu mỹ nhân, e rằng ngươi không thể thừa nhận.”
Nói xong, hắn từng bước nghênh đón Mạc Phàm.
Sở dĩ Mộ Liên Xuyên không lựa chọn Cơ Ngưng Vũ làm con tin. Bởi vì hắn vỗn dĩ không đem Mạc Phàm để vào trong mắt. Theo hắn thấy, giải quyết bạn trai Mộ Mộc chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Đứng cách Mạc Phàm chỉ vài mét, Mộ Liên Xuyên đánh giá nam nhân trẻ tuổi trước mặt một chút, cười giễu cợt:
"Ngoại trừ có một cái túi da coi như không tệ, thì chẳng còn gì nữa, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì lừa Mộ Mộc vào tay? ”
Mạc Phàm cũng nở nụ cười: "Tôi thích nhất là người khác khen tôi đẹp trai, nếu không phải hôm nay thời gian eo hẹp, tôi nhất định sẽ để anh nói thêm vài câu.”
"Thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy." Mộ Liên Xuyên cười lạnh hai tiếng:
"Nếu như hiện tại ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai, hứa vĩnh viễn không cùng Mộ Mộc có bất kỳ liên hệ gì nữa, rồi để ta bẻ gãy hai cánh tay của ngươi. Như vậy, tính mạng của ngươi liền có thể giữ lại. ”
Bẻ gãy hai tay?
Đây chính là thế giới võ giả, mạnh được yếu thua là quy tắc luôn được áp dụng.
Nếu người xuất hiện ở đây không phải Mạc Phàm, mà là những nam nhân khác có vũ lực không cao, nhất định sẽ bị Mộ Liên Xuyên tra tấn đến chết!
Mạc Phàm cười, lắc đầu: "Khẩu khí của ngươi thật không nhỏ. Nhưng mà Mộ Sơn Thành muốn mạng của tôi, ngươi lại nói có thể giữ một mạng?”
"Đương nhiên, ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, bóp chết ngươi là việc quá đơn giản."
Mộ Liên Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua Cơ Ngưng Vũ đang nằm trên mặt đất, khóe môi lại nhếch lên:
"So với ngươi, ta càng muốn dành thời gian để giải quyết người phụ nữ này.”
"Vậy thật xin lỗi, phải làm ngươi thất vọng rồi." Mạc Phàm nhún vai.
Lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người từ trên nóc nhà cao tầng hai bên đường ngã xuống!
Phanh! Phanh!
Hai người này ngã xuống, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bật cao hơn nửa thước!
Tứ chi của bọn họ vặn vẹo biến dạng, giống như sợi mì, không biết đã bị cắt thành bao nhiêu đoạn!
Thân thể hai người còn đang vô thức co giật, miệng không ngừng trào ra máu tươi!
Đợi thấy rõ bộ dáng của hai người này, Mộ Liên Xuyên lập tức trợn tròn mắt! Ánh mắt tràn đầy không thể tin!
Hai người này chính là thủ hạ của hắn! Thực lực đều đạt tới cấp D!
Trước đó, Mộ Liên Xuyên đã an bài bọn họ phụ trách canh giữ trên mái nhà, không nghĩ tới, hai người này lại bị ném xuống như vậy!
Võ giả cấp D cũng không phải dễ đối phó.
Mộ Liên Xuyên rất chắc chắn hắn chưa từng nghe thấy bất kỳ âm thanh chiến đấu nào trước đó!
Chuyện này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ là, có một cao thủ có thực lực vượt xa cấp D mai phục trên nóc nhà?
Nam nhân trước mặt này rốt cuộc là thân phận gì mà có thể điều động nguyên lực mạnh như vậy?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong đầu Mộ Liên Xuyên hiện lên rất nhiều dấu hỏi!
"Ngươi biết hai người này không?" Mạc Phàm mỉm cười hỏi.
Giờ phút này, nụ cười của hắn hoàn toàn đối lập với vẻ mặt đang không biết nên tin hay không của Mộ Liên Xuyên.
“Chết tiệt, ngươi có biết phải gánh chịu hậu quả gì khi dám làm như vậy với người Mộ gia không?!”
Mộ Liên Xuyên phẫn nộ rống lên!
Hắn cũng không đợi Mạc Phàm trả lời, trực tiếp hung hăng vung ra một quyền!
Thực lực cấp B sơ kỳ kỳ thật cũng rất cường đại, ở thế giới người thường mà nói, gần như chính là sự tồn tại vô địch!
Một quyền chứa đầy nguyên lực này đủ để trực tiếp đem một người sống sờ sờ đánh thành thịt nát!
“Đi chết đi!”
Mộ Liên Xuyên gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, tựa hồ hắn đã thấy cảnh đầu Mạc Phàm bị đánh bay!
Nhưng mà, ngay lúc này, chân Mạc Phàm không hề nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng người!
Vì thế, một quyền này của Mộ Liên Xuyên liền thất bại! Nắm đấm của hắn lướt qua sườn mặt Mạc Phàm!
Mộ Liên Xuyên căn bản không nghĩ tới mình cần phải dùng tới chiêu thứ hai.
Cho nên một quyền này của hắn dùng sức quá mạnh, khiến toàn bộ thân thể hắn mất đi trọng tâm, lảo đảo hai bước!
Đây không phải là sai lầm mà một võ giả cấp B sẽ phạm phải, là do Mộ Liên Xuyên quá mức khinh địch!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Mạc Phàm có thể né tránh một quyền kia, bên sườn bỗng nhiên truyền đến đau nhức!
Phanh!
Mạc Phàm nghiêng người vung chân, hung hăng quất vào sườn Mộ Liên Xuyên!
Mộ Liên Xuyên bị quất, thân thể bay ngang, bay ra hơn mười thước mới nặng nề ngã xuống đất!
Mộ Liên Xuyên muốn điều động nguyên lực tiến hành phản kích, nhưng xương sườn dường như đã bị gãy, lục phủ ngũ tạng cũng bị nội thương không nhẹ.
Hắn vừa mới vận chuyển nguyên lực liền lập tức cảm thấy một cỗ ngọt ngào tanh nồng xông thẳng lên cổ.
Không khống chế được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Mạc Phàm đi tới bên cạnh Mộ Liên Xuyên, ngồi xổm xuống, cười cười:
"Tôi còn tưởng Mộ Sơn Thành sẽ sắp xếp người lợi hại như thế nào để đối phó với tôi, vậy mà chỉ có vậy? Thật là quá khinh thường người khác rồi!”
Giờ phút này ngay cả đứng lên Mộ Liên Xuyên cũng không làm được, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Mạc Phàm:
"Ngươi... Sao ngươi có thể mạnh như vậy? ”
Mạc Phàm không để ý tới hắn mà nhìn về phía Cơ Ngưng Vũ đang nằm trên mặt đất:
"Ngưng Vũ, vừa rồi tên khốn kiếp này dùng tay nào chạm vào?”
Lúc này, hắn không gọi "Chị Ngưng Vũ" mà bỏ qua khoảng cách tuổi tác giữa hai bên, gọi thẳng tên.
Hiện tại, đau đớn trên người Cơ Ngưng Vũ đã thoáng giảm bớt một chút. Cô cũng không rối rắm chuyện xưng hô này, hít sâu một hơi, nói:
"Là tay phải. ” Cô đoán được Mạc Phàm sẽ làm gì.
"Được."
Mạc Phàm gật đầu, lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay phải của Mộ Liên Xuyên, gập ngược nó về phía sau!
Đồng thời, chân hắn còn đạp vào khuỷu tay đối phương!
Răng rắc… Rắc!
Hai thanh âm gãy xương liên tiếp vang lên khiến người ta ê cả răng!
Chương 80 Sự uy nghi của nhà tù Carmen là bất khả xâm phạm
Bả vai và khuỷu tay phải của Mộ Liên Xuyên đã hình thành một góc uốn đến giật mình!
Nhìn mà tê cả da đầu!
"A!"
Mộ Liên Xuyên không thể chịu đựng nổi đau này, rống lên thê thảm!
Mồ hôi trong nháy mắt ướt đẫm quần áo toàn thân hắn!
"Thật ồn ào."
Mạc Phàm nói xong, rất tùy ý đá vào cằm Mộ Liên Xuyên một cước!
Lại là tiếng va chạm vang lên!
Xương cằm Mộ Liên Xuyên bị một cước này trực tiếp đá nát!
Hắn cái gì cũng nói không được nữa, há hốc mồm ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra hỗn hợp nước bọt pha lẫn máu!
"Đều là người trưởng thành cả, khi ngươi muốn phế bỏ người khác, phải làm tốt chuẩn bị bị người khác phế bỏ."
Mạc Phàm nói xong, nhấc chân giẫm lên tay phải của Mộ Liên Xuyên!
Tay phải của hắn trực tiếp bị đạp thành thịt nhão! Đây chính là bàn tay lúc trước nhéo cằm Cơ Ngưng Vũ!
Nhìn thấy Mạc Phàm vì mình mà ra tay như vậy, ánh mắt Cơ Ngưng Vũ lại dịu đi mấy phần, tựa hồ có chút rung động.
Ngón tay thông với tim, giờ phút này, khuôn mặt đau đớn của Mộ Liên Xuyên tràn đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng co giật!
"Quay về nói cho Mộ Sơn Thành, ta chờ hắn tự mình đến xin lỗi tôi cùng Mộ Mộc. Đương nhiên, tôi cũng muốn nhìn thấy hắn xin lỗi Ngưng Vũ."
Mạc Phàm trào phúng cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trong lời nói tràn đầy hàn ý:
"Nếu không, mạng của tam gia chủ Mộ gia này cũng đừng hòng giữa được.”
Nếu quay lại hai giờ trước, Mộ Liên Xuyên còn có thể cho rằng lời này của Mạc Phàm là đang khoác lác, nhưng hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy!
Với vũ lực mà Mạc Phàm bày ra lúc này, Hoàng Vân Bằng cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn!
Mộ Sơn Thành muốn bổng đánh uyên ương, liệu có bồi thường luôn phu nhân và lính không?
"Nghe thấy không?" Mạc Phàm vỗ vỗ khuôn mặt đã biến dạng của Mộ Liên Xuyên.
Mộ Liên Xuyên cố nén đau đớn, liên tục gật đầu.
"Giữ lại hai chân của ngươi, trở về báo tin đi. Nhưng mà, nếu lần sau ngươi còn dám xuất hiện trước mắt ta, hai chân này của ngươi sẽ không giữ được." Mạc Phàm thản nhiên nói:
"Còn không đi?”
Mộ Liên Xuyên gian nan đứng lên, cánh tay buông thõng, chịu đựng đau đớn ở sườn, khó khăn bước dọc theo con phố.
Mạc Phàm đi thẳng tới trước mặt Cơ Ngưng Vũ, nói:
"Hiện tại cảm giác thế nào, có thể tự mình đi được không? ”
"Cám ơn." Cơ Ngưng Vũ không trả lời lời Mạc Phàm, ngược lại nói một tiếng cảm ơn.
Nếu như Mạc Phàm không xuất hiện, hậu quả hôm nay cô gặp phải sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng khách khí, đều là bằng hữu." Mạc Phàm cười nói một câu.
"Ừ."
Sau đó, Cơ Ngưng Vũ thử chống đỡ thân thể, nhưng dù cảm giác đau đớn ở bụng không còn mãnh liệt như trước nhưng cô vẫn ở trong trạng thái hoàn toàn vô lực, căn bản không có cách nào tự mình đứng lên.
"Đừng cố chống đỡ nữa."
Mạc Phàm nói xong, một tay đặt dưới vai Cơ Ngưng Vũ, một tay luồn qua chỗ uốn cong của chân cô, trực tiếp làm một tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn, đem Cơ Ngưng Vũ ôm lên!
Mạc Phàm rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương thoáng cứng đờ một chút.
Rất hiển nhiên, Cơ Ngưng Vũ không quen tiếp xúc với người khác giới ở mức độ này, hiện tại tâm trí cô nhất định còn căng thẳng hơn cơ thể.
"Đừng khẩn trương, cũng không phải là lần đầu tiên ôm." Mạc Phàm cười cười: "Cảm giác so với lần trước nặng hơn một chút.”
Cơ Ngưng Vũ mím môi, sắc mặt ửng hồng, hiếm thấy mà biện giải một câu: "Không có.”
Xét cho cùng, trong mắt phụ nữ, "nặng" có nghĩa là "béo lên"!
Cho dù là người lạnh lùng như Cơ Ngưng Vũ, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này!
Cảm nhận được tâm tư của Cơ Ngưng Vũ, Mạc Phàm nở nụ cười: "Lát nữa để tôi xem thương thế của chị.”
"Được." Cơ Ngưng Vũ cẩn thận cảm thụ tình huống thân thể một chút, nói: "Ta có thể cảm giác được, thời điểm đau nhất đêm nay đã qua.”
Nhìn thoáng qua sườn mặt Mạc Phàm, cảm nhận cánh tay mạnh mẽ đang ôm lấy mình, Cơ Ngưng Vũ ở trong lòng thầm nghĩ:
"May mắn thay, tối nay, vào thời điểm ta đau đớn nhất, ngươi đã ở đây.”
…
Đợi đến khi Mạc Phàm cùng Cơ Ngưng Vũ rời đi, có hai thân ảnh từ trên tòa nhà cao tầng bên đường nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đường.
Hai thủ hạ vừa rồi của Mộ Liên Xuyên chính là bị hai người này ném xuống.
"Cai ngục đại nhân hình như không có ý định gặp chúng ta, ngài còn muốn ở lại Đại Hạ bao lâu?"
Một người trong đó nhìn như có chút buồn rầu nói, "Dù sao, một số người ở Hắc Hải Châu đã rục rịch rồi. ”
Một người khác thì lạnh lùng nói:
"Đại nhân hẳn là tới Đại Hạ bắt người. Chúng ta không cần hỏi cụ thể sự tình, chuyện chúng ta cần làm chính là tận lực trợ giúp đại nhân, quét sạch hết thảy chướng ngại. Bởi vì… Sự uy nghi của nhà tù Carmen là bất khả xâm phạm!”
Trong suy nghĩ của Mộ Liên Xuyên, sau đêm nay, hôn sự của Mộ Mộc và Hoàng Vân Bằng liền định xuống. Không có khả năng có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Nhưng vào lúc này, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một giọng nói, làm cho hắn lập tức cảnh giác!
Ánh mắt Cơ Ngưng Vũ lóe lên một tia thoải mái, nhẹ nhõm. Trái tim vốn dâng lên tới cổ họng cũng thả trở về!
Bởi vì chủ nhân của giọng nói này chính là Mạc Phàm! Người luôn có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn mạnh mẽ!
Sau thời gian thả lỏng ngắn ngủi, trong lòng Cơ Ngưng Vũ lại sinh ra rất nhiều cảm khái. Đây đã là lần thứ hai Mạc Phàm cứu nàng trong thời khắc nguy cấp!
"Mộ Sơn Thành này, thật đúng là hẹp hòi. Tôi chẳng qua là cùng hắn đùa giỡn, hắn vậy mà muốn diệt trừ tôi."
Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện dưới bóng đêm, tuy rằng hắn còn cách Mộ Liên Xuyên hai ba mươi thước.
Thế nhưng, âm thanh lại giống như được nói ngay bên tai Mộ Liên Xuyên!
Khi thân ảnh của hắn càng lúc càng rõ ràng, trong mắt Cơ Ngưng Vũ cũng sinh ra những cảm xúc phức tạp và cảm động.
Nam nhân trẻ tuổi kia đến gần một bước, Cơ Ngưng Vũ cũng an tâm hơn một phần!
"Ha ha, thật đúng là không sợ chết." Trong mắt Mộ Liên Xuyên đầy ý trào phúng:
"Hậu quả khi làm anh hùng cứu mỹ nhân, e rằng ngươi không thể thừa nhận.”
Nói xong, hắn từng bước nghênh đón Mạc Phàm.
Sở dĩ Mộ Liên Xuyên không lựa chọn Cơ Ngưng Vũ làm con tin. Bởi vì hắn vỗn dĩ không đem Mạc Phàm để vào trong mắt. Theo hắn thấy, giải quyết bạn trai Mộ Mộc chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Đứng cách Mạc Phàm chỉ vài mét, Mộ Liên Xuyên đánh giá nam nhân trẻ tuổi trước mặt một chút, cười giễu cợt:
"Ngoại trừ có một cái túi da coi như không tệ, thì chẳng còn gì nữa, không biết ngươi dùng thủ đoạn gì lừa Mộ Mộc vào tay? ”
Mạc Phàm cũng nở nụ cười: "Tôi thích nhất là người khác khen tôi đẹp trai, nếu không phải hôm nay thời gian eo hẹp, tôi nhất định sẽ để anh nói thêm vài câu.”
"Thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy." Mộ Liên Xuyên cười lạnh hai tiếng:
"Nếu như hiện tại ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống nhận sai, hứa vĩnh viễn không cùng Mộ Mộc có bất kỳ liên hệ gì nữa, rồi để ta bẻ gãy hai cánh tay của ngươi. Như vậy, tính mạng của ngươi liền có thể giữ lại. ”
Bẻ gãy hai tay?
Đây chính là thế giới võ giả, mạnh được yếu thua là quy tắc luôn được áp dụng.
Nếu người xuất hiện ở đây không phải Mạc Phàm, mà là những nam nhân khác có vũ lực không cao, nhất định sẽ bị Mộ Liên Xuyên tra tấn đến chết!
Mạc Phàm cười, lắc đầu: "Khẩu khí của ngươi thật không nhỏ. Nhưng mà Mộ Sơn Thành muốn mạng của tôi, ngươi lại nói có thể giữ một mạng?”
"Đương nhiên, ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến hôi, bóp chết ngươi là việc quá đơn giản."
Mộ Liên Xuyên quay đầu nhìn thoáng qua Cơ Ngưng Vũ đang nằm trên mặt đất, khóe môi lại nhếch lên:
"So với ngươi, ta càng muốn dành thời gian để giải quyết người phụ nữ này.”
"Vậy thật xin lỗi, phải làm ngươi thất vọng rồi." Mạc Phàm nhún vai.
Lúc này, bỗng nhiên có hai bóng người từ trên nóc nhà cao tầng hai bên đường ngã xuống!
Phanh! Phanh!
Hai người này ngã xuống, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bật cao hơn nửa thước!
Tứ chi của bọn họ vặn vẹo biến dạng, giống như sợi mì, không biết đã bị cắt thành bao nhiêu đoạn!
Thân thể hai người còn đang vô thức co giật, miệng không ngừng trào ra máu tươi!
Đợi thấy rõ bộ dáng của hai người này, Mộ Liên Xuyên lập tức trợn tròn mắt! Ánh mắt tràn đầy không thể tin!
Hai người này chính là thủ hạ của hắn! Thực lực đều đạt tới cấp D!
Trước đó, Mộ Liên Xuyên đã an bài bọn họ phụ trách canh giữ trên mái nhà, không nghĩ tới, hai người này lại bị ném xuống như vậy!
Võ giả cấp D cũng không phải dễ đối phó.
Mộ Liên Xuyên rất chắc chắn hắn chưa từng nghe thấy bất kỳ âm thanh chiến đấu nào trước đó!
Chuyện này nói lên điều gì?
Chẳng lẽ là, có một cao thủ có thực lực vượt xa cấp D mai phục trên nóc nhà?
Nam nhân trước mặt này rốt cuộc là thân phận gì mà có thể điều động nguyên lực mạnh như vậy?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong đầu Mộ Liên Xuyên hiện lên rất nhiều dấu hỏi!
"Ngươi biết hai người này không?" Mạc Phàm mỉm cười hỏi.
Giờ phút này, nụ cười của hắn hoàn toàn đối lập với vẻ mặt đang không biết nên tin hay không của Mộ Liên Xuyên.
“Chết tiệt, ngươi có biết phải gánh chịu hậu quả gì khi dám làm như vậy với người Mộ gia không?!”
Mộ Liên Xuyên phẫn nộ rống lên!
Hắn cũng không đợi Mạc Phàm trả lời, trực tiếp hung hăng vung ra một quyền!
Thực lực cấp B sơ kỳ kỳ thật cũng rất cường đại, ở thế giới người thường mà nói, gần như chính là sự tồn tại vô địch!
Một quyền chứa đầy nguyên lực này đủ để trực tiếp đem một người sống sờ sờ đánh thành thịt nát!
“Đi chết đi!”
Mộ Liên Xuyên gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, tựa hồ hắn đã thấy cảnh đầu Mạc Phàm bị đánh bay!
Nhưng mà, ngay lúc này, chân Mạc Phàm không hề nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng người!
Vì thế, một quyền này của Mộ Liên Xuyên liền thất bại! Nắm đấm của hắn lướt qua sườn mặt Mạc Phàm!
Mộ Liên Xuyên căn bản không nghĩ tới mình cần phải dùng tới chiêu thứ hai.
Cho nên một quyền này của hắn dùng sức quá mạnh, khiến toàn bộ thân thể hắn mất đi trọng tâm, lảo đảo hai bước!
Đây không phải là sai lầm mà một võ giả cấp B sẽ phạm phải, là do Mộ Liên Xuyên quá mức khinh địch!
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Mạc Phàm có thể né tránh một quyền kia, bên sườn bỗng nhiên truyền đến đau nhức!
Phanh!
Mạc Phàm nghiêng người vung chân, hung hăng quất vào sườn Mộ Liên Xuyên!
Mộ Liên Xuyên bị quất, thân thể bay ngang, bay ra hơn mười thước mới nặng nề ngã xuống đất!
Mộ Liên Xuyên muốn điều động nguyên lực tiến hành phản kích, nhưng xương sườn dường như đã bị gãy, lục phủ ngũ tạng cũng bị nội thương không nhẹ.
Hắn vừa mới vận chuyển nguyên lực liền lập tức cảm thấy một cỗ ngọt ngào tanh nồng xông thẳng lên cổ.
Không khống chế được mà há miệng phun ra một ngụm máu tươi!
Mạc Phàm đi tới bên cạnh Mộ Liên Xuyên, ngồi xổm xuống, cười cười:
"Tôi còn tưởng Mộ Sơn Thành sẽ sắp xếp người lợi hại như thế nào để đối phó với tôi, vậy mà chỉ có vậy? Thật là quá khinh thường người khác rồi!”
Giờ phút này ngay cả đứng lên Mộ Liên Xuyên cũng không làm được, hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Mạc Phàm:
"Ngươi... Sao ngươi có thể mạnh như vậy? ”
Mạc Phàm không để ý tới hắn mà nhìn về phía Cơ Ngưng Vũ đang nằm trên mặt đất:
"Ngưng Vũ, vừa rồi tên khốn kiếp này dùng tay nào chạm vào?”
Lúc này, hắn không gọi "Chị Ngưng Vũ" mà bỏ qua khoảng cách tuổi tác giữa hai bên, gọi thẳng tên.
Hiện tại, đau đớn trên người Cơ Ngưng Vũ đã thoáng giảm bớt một chút. Cô cũng không rối rắm chuyện xưng hô này, hít sâu một hơi, nói:
"Là tay phải. ” Cô đoán được Mạc Phàm sẽ làm gì.
"Được."
Mạc Phàm gật đầu, lập tức đứng dậy, nắm lấy cánh tay phải của Mộ Liên Xuyên, gập ngược nó về phía sau!
Đồng thời, chân hắn còn đạp vào khuỷu tay đối phương!
Răng rắc… Rắc!
Hai thanh âm gãy xương liên tiếp vang lên khiến người ta ê cả răng!
Chương 80 Sự uy nghi của nhà tù Carmen là bất khả xâm phạm
Bả vai và khuỷu tay phải của Mộ Liên Xuyên đã hình thành một góc uốn đến giật mình!
Nhìn mà tê cả da đầu!
"A!"
Mộ Liên Xuyên không thể chịu đựng nổi đau này, rống lên thê thảm!
Mồ hôi trong nháy mắt ướt đẫm quần áo toàn thân hắn!
"Thật ồn ào."
Mạc Phàm nói xong, rất tùy ý đá vào cằm Mộ Liên Xuyên một cước!
Lại là tiếng va chạm vang lên!
Xương cằm Mộ Liên Xuyên bị một cước này trực tiếp đá nát!
Hắn cái gì cũng nói không được nữa, há hốc mồm ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra hỗn hợp nước bọt pha lẫn máu!
"Đều là người trưởng thành cả, khi ngươi muốn phế bỏ người khác, phải làm tốt chuẩn bị bị người khác phế bỏ."
Mạc Phàm nói xong, nhấc chân giẫm lên tay phải của Mộ Liên Xuyên!
Tay phải của hắn trực tiếp bị đạp thành thịt nhão! Đây chính là bàn tay lúc trước nhéo cằm Cơ Ngưng Vũ!
Nhìn thấy Mạc Phàm vì mình mà ra tay như vậy, ánh mắt Cơ Ngưng Vũ lại dịu đi mấy phần, tựa hồ có chút rung động.
Ngón tay thông với tim, giờ phút này, khuôn mặt đau đớn của Mộ Liên Xuyên tràn đầy mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng co giật!
"Quay về nói cho Mộ Sơn Thành, ta chờ hắn tự mình đến xin lỗi tôi cùng Mộ Mộc. Đương nhiên, tôi cũng muốn nhìn thấy hắn xin lỗi Ngưng Vũ."
Mạc Phàm trào phúng cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trong lời nói tràn đầy hàn ý:
"Nếu không, mạng của tam gia chủ Mộ gia này cũng đừng hòng giữa được.”
Nếu quay lại hai giờ trước, Mộ Liên Xuyên còn có thể cho rằng lời này của Mạc Phàm là đang khoác lác, nhưng hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy!
Với vũ lực mà Mạc Phàm bày ra lúc này, Hoàng Vân Bằng cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn!
Mộ Sơn Thành muốn bổng đánh uyên ương, liệu có bồi thường luôn phu nhân và lính không?
"Nghe thấy không?" Mạc Phàm vỗ vỗ khuôn mặt đã biến dạng của Mộ Liên Xuyên.
Mộ Liên Xuyên cố nén đau đớn, liên tục gật đầu.
"Giữ lại hai chân của ngươi, trở về báo tin đi. Nhưng mà, nếu lần sau ngươi còn dám xuất hiện trước mắt ta, hai chân này của ngươi sẽ không giữ được." Mạc Phàm thản nhiên nói:
"Còn không đi?”
Mộ Liên Xuyên gian nan đứng lên, cánh tay buông thõng, chịu đựng đau đớn ở sườn, khó khăn bước dọc theo con phố.
Mạc Phàm đi thẳng tới trước mặt Cơ Ngưng Vũ, nói:
"Hiện tại cảm giác thế nào, có thể tự mình đi được không? ”
"Cám ơn." Cơ Ngưng Vũ không trả lời lời Mạc Phàm, ngược lại nói một tiếng cảm ơn.
Nếu như Mạc Phàm không xuất hiện, hậu quả hôm nay cô gặp phải sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng khách khí, đều là bằng hữu." Mạc Phàm cười nói một câu.
"Ừ."
Sau đó, Cơ Ngưng Vũ thử chống đỡ thân thể, nhưng dù cảm giác đau đớn ở bụng không còn mãnh liệt như trước nhưng cô vẫn ở trong trạng thái hoàn toàn vô lực, căn bản không có cách nào tự mình đứng lên.
"Đừng cố chống đỡ nữa."
Mạc Phàm nói xong, một tay đặt dưới vai Cơ Ngưng Vũ, một tay luồn qua chỗ uốn cong của chân cô, trực tiếp làm một tư thế ôm công chúa tiêu chuẩn, đem Cơ Ngưng Vũ ôm lên!
Mạc Phàm rõ ràng cảm giác được thân thể đối phương thoáng cứng đờ một chút.
Rất hiển nhiên, Cơ Ngưng Vũ không quen tiếp xúc với người khác giới ở mức độ này, hiện tại tâm trí cô nhất định còn căng thẳng hơn cơ thể.
"Đừng khẩn trương, cũng không phải là lần đầu tiên ôm." Mạc Phàm cười cười: "Cảm giác so với lần trước nặng hơn một chút.”
Cơ Ngưng Vũ mím môi, sắc mặt ửng hồng, hiếm thấy mà biện giải một câu: "Không có.”
Xét cho cùng, trong mắt phụ nữ, "nặng" có nghĩa là "béo lên"!
Cho dù là người lạnh lùng như Cơ Ngưng Vũ, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này!
Cảm nhận được tâm tư của Cơ Ngưng Vũ, Mạc Phàm nở nụ cười: "Lát nữa để tôi xem thương thế của chị.”
"Được." Cơ Ngưng Vũ cẩn thận cảm thụ tình huống thân thể một chút, nói: "Ta có thể cảm giác được, thời điểm đau nhất đêm nay đã qua.”
Nhìn thoáng qua sườn mặt Mạc Phàm, cảm nhận cánh tay mạnh mẽ đang ôm lấy mình, Cơ Ngưng Vũ ở trong lòng thầm nghĩ:
"May mắn thay, tối nay, vào thời điểm ta đau đớn nhất, ngươi đã ở đây.”
…
Đợi đến khi Mạc Phàm cùng Cơ Ngưng Vũ rời đi, có hai thân ảnh từ trên tòa nhà cao tầng bên đường nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đường.
Hai thủ hạ vừa rồi của Mộ Liên Xuyên chính là bị hai người này ném xuống.
"Cai ngục đại nhân hình như không có ý định gặp chúng ta, ngài còn muốn ở lại Đại Hạ bao lâu?"
Một người trong đó nhìn như có chút buồn rầu nói, "Dù sao, một số người ở Hắc Hải Châu đã rục rịch rồi. ”
Một người khác thì lạnh lùng nói:
"Đại nhân hẳn là tới Đại Hạ bắt người. Chúng ta không cần hỏi cụ thể sự tình, chuyện chúng ta cần làm chính là tận lực trợ giúp đại nhân, quét sạch hết thảy chướng ngại. Bởi vì… Sự uy nghi của nhà tù Carmen là bất khả xâm phạm!”
Bình luận facebook