-
Chương 1-5
Chương 1 Truy phong quân hàm
Đại Hạ, biên giới phía bắc.
Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt.
Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí.
Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ.
Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ.
Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường:
“Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng... Danh hiệu liệt sĩ.”
Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt!
Gió bắc gào thét, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, dường như ngay cả thời tiết phương bắc cũng vì Mạc Phàm mà bất bình!
Vài ngày trước, quốc gia Haider tiếp giáp với Đại Hạ đã tự ý phái một đội hải quân để tấn công một đoàn xe thương mại cỡ lớn ở biên cảnh Đại Hạ. Sau khi cướp hết hàng hóa và giết dã man 170 nhân viên, đội hải quân này đã nhanh chóng quay trở lại lãnh thổ của Haider.
Khi đó, Mạc Phàm - thành viên có năng lực chiến đấu mạnh nhất Bắc Dã Quân đã vi phạm kỷ luật quân đội “nghiêm cấm tiến vào biên giới nước khác” mà một mình vượt qua biên giới, đối với lục quân của Haider truy sát vạn dặm.
Sau 12 ngày sư đoàn thủy quân lục chiến này đã bị quét sạch, ngay cả chỉ huy trưởng là kẻ chủ mưu cũng phải trốn đến cửa phủ tổng thống của Haider. Nhưng vẫn là bị một đao chét đứt đầu!
Thanh đao chém đầu kia, chính là bội đao của Mạc Phàm!
Sau khi Mạc Phàm tiêu diệt sư đoàn thủy quân lục chiến, đem thanh chiến đao đã bị máu tươi thấm ướt của hắn, trực tiếp cắm ở quảng trường trước cửa phủ Tổng thống Haider.
Quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo!
Một mình giết ba ngàn người! Nợ máu phải trả bằng máu!
Toàn bộ chính phủ quân sự Haider hoảng sợ. Thậm chí không ai dám đi rút trường đao cắm ở quảng trường ra.
Thế giới chấn động, tất cả các quốc gia đều gây áp lực lên Đại Hạ, coi hành động lần này của Mạc Phàm là khủng bố, phi quân sự.
Sau đó, các lãnh đạo quân sự của Đại Hạ đã tự mình đến một quốc gia trung lập để đàm phán với một số quốc gia khác. Ba ngày sau, các tướng quân Đại Hạ trở về, mang theo Mạc Phàm quay về.
Nhưng chính xác mà nói, thứ họ mang về, chỉ là… thi thể của Mạc Phàm!
Dù là trong mắt Bắc Dã Quân hay trong lòng dân Đại Hạ, Mạc Phàm không phải là sát thủ khủng bố, mà là anh hùng dân tộc chân chính, là biểu tượng vĩnh viễn của biên cảnh phía bắc Đại Hạ.
Lão tướng quân nhìn quanh hàng vạn người ,rồi nhìn thật sâu vào chiếc quan tài phủ quốc kỳ, sau đó hô lớn:
“Núi Tuyết vinh dự được chôn cất một cốt cách trung thành!”
Theo tiếng hô này của ông, tuyết rơi càng như dày hơn. Chiếc quan tài bắt đầu chậm rãi hạ táng trong tiếng khóc ngập tràn trận địa. Cả biên giới phía bắc bao trùm trong nỗi buồn vô tận!
Lễ tưởng niệm này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Giờ phút này, ở Đại Hạ, biết bao người đã rơi nước mắt tiếc thương!
Khi quan tài hoàn thành hạ táng, một đống đất đen trộn đầy tuyếtđược rắc lên quan tài, hàng chục ngàn người ở Bắc Dã bỗng nhiên đồng loạt rút kiếm!
Hàng vạn lưỡi kiếm đều hướng lên trời! Bầu trời dường như đều bị ánh kiếm chói mắt xuyên thủng.
Mỗi một binh lính Bắc Dã đều rưng rưng nước mắt, hô to: “Thề chết bảo vệ Đại Hạ!”
Đây là khẩu hiệu của Bắc Dã Quân, tất cả các chiến sĩ đều đồng loạt rống lên một tiếng, như muốn xua đi hết mây đen trên trời.
Trước màn hình phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người dân, cũng theo hô khẩu hiệu này!
Câu nói này vang vọng toàn bộ Đại Hạ.
Tuy nhiên, giờ phút này, ngoại trừ vị tướng quân già kia, không ai biết rằng trong chiếc quan tài kia không hề có thi thể của Mạc Phàm, mà chỉ có một bộ quân phục đẫm máu!
…
Năm năm sau!
Phía bắc Đại Hạ, thành phố Bắc An.
Tại khách sạn Joy, một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thành phố biên giới này, đang chuẩn bị một đám cưới hoành tráng. Khách khứa đã lần lượt tiến vào sảnh tiệc.
Hôm nay là ngày Tống Viễn Đông, con trai của gia đình giàu nhất Bắc An - nhà họ Tống, sẽ kết hôn.
Mà cô dâu lại là Hạ Thiên Kỳ, người được mệnh danh là "mỹ nữ số một Bắc An".
Trong phòng trang điểm, Hạ Thiên Kỳ mặc váy cưới đang ngồi trước gương, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Chuyên gia trang điểm đứng bên cạnh cứng đờ, cô ấy đã trang điểm cho rất nhiều cô dâu, nhưng chưa từng thấy một cô dâu nào trong tình trạng như vậy.
Hơn nữa chú rể lại là đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, sau khi gả vào một gia định như vậy, cả đời sẽ không phải lo ăn lo mặc. Vì sao vẻ mặt cô dâu lại bi thương như thế? Thậm chí còn có cảm giác đang tuyệt vọng?
Một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng. Người đàn ông vừa nhìn thấy cô dâu liền nói:
“Thiên Kỳ à, không phải cậu nói con, nhưng con cũng phải nghĩ một chút, cha mẹ con đều đã mất, anh trai con cũng đã hy sinh. Tống gia thật vất vả mới chịu cưới con. Đây là phúc phận mấy đời của nhà chúng ta đó.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn mình trong gương, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia u buồn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:
“Không phải các người không biết thanh danh của Tống Viễn Đông. Hắn… Quên đi, bây giờ nói gì cũng đã…”
Người phụ nữ trung niên lập tức ngắt lời cô:
“Thiên Kỳ, cậu và mợ đều vì tốt cho con mà thôi. Tống Viễn Đông tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng gia đình bọn họ là giàu nhất trong thành phố chúng ta. Hơn nữa, người ta cũng đã khổ sở theo đuổi con nhiều năm như vậy. Nếu con vui vẻ kết hôn với hắn, hắn sẽ rất hài lòng. Con phải nhớ rằng, mấy năm qua cậu mợ nuôi con ăn học, hiện tại đã tốt nghiệp thì cũng nên báo đáp công ơn rồi!”
“Báo ơn?” Trong đôi mắt đẹp của Hạ Thiên Kỳ hiện ra một tia lãnh ý:
“Sau khi ba mẹ tôi bất ngờ qua đời, hai người mạnh mẽ chiếm nhà chúng tôi, chiếm đoạt tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi. Mỗi tháng chỉ cho tôi mấy trăm đồng tiền sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ cách bán tôi với giá tốt nhất…”
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ càng thêm tức giận, hốc mắt càng đỏ hơn.
“Ngay cả tiền trợ cấp của anh trai tôi, các người cũng lấy!”
Lúc Hạ Thiên Minh hy sinh tại biên cảnh, Hạ Thiên Kỳ còn chưa đến tuổi trưởng thành. Vì vậy khoản tiền trợ cấp lớn đó được trao cho người giám hộ trên danh nghĩa là cậu mợ của anh - Trương Kim Cương và Lý Hỷ Yến.
Chương 2 Phá đám cưới
Những năm gần đây, Trương Kim Cương không làm việc đàng hoàng, vẫn ăn chơi đánh bạc khắp các sòng bạc lớn, không chỉ đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh thua sạch, ngược lại còn nợ sòng bạc rất nhiều tiền, mấy đời cũng không trả nổi.
Hầu hết các sòng bạc ở thành phố Bắc An đều có liên quan đến nhà họ Tống, đây là nơi kiếm ra tiền của bọn họ.
"Thiên Kỳ, ngươi lớn lên, cũng nên biết chia sẽ gánh nặng với gia đình. Tống thiếu đã đồng ý, chỉ cần con gả vào nhà họ, món nợ khổng lồ của cậu sẽ được xóa hết. Hơn nữa, em họ con cũng có thể vào làm việc ở Tống thị, tương lai xán lạn…”
“Đúng vậy. Chị họ, chị đừng chỉ ích kỹ nghĩ cho riêng mình như vậy.”
Lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra, một thanh niên mười tám mười chín tuổi bước vào nói to.
Đây chính là con trai của Trương Kim Cương - Trương Minh Minh.
"Ích kỷ?"
Nghe những lời này, Hạ Thiên Kỳ bỗng dưng đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua nhà cậu, lạnh lùng nói:
“Tôi hy vọng các người hiểu được, sở dĩ tôi đáp ứng Tống Viễn Đông, không phải vì khoản nợ cờ bạc của cậu, càng không phải vì tiền đồ của em họ, mà là vì Hiểu Y!”
Hạ Hiểu Y là một đứa trẻ mồ côi mà cha mẹ Hạ Thiên Kỳ nhận nuôi mấy năm trước, hiện tại đã mười bảy tuổi, đang học trung học, còn có một tháng nữa sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm của Đại Hạ.
Tuy nhiên, chỉ hai tuần trước, Hạ Hiểu Y đã mất liên lạc từ trường học.
Tống Viễn Đông bắt cóc Hiểu Y, ép buộc Hạ Thiên Kỳ phải gả cho hắn.
Hạ Thiên Kỳ không phải không nghĩ tới báo án, thế nhưng, Tống gia ở thành phố Bắc An này tay mắt thông thiên, mối quan hệ rất tốt với cảnh sát địa phương và bộ phận công vụ chính phủ.
Hạ Thiên Kỳ thực sự không còn lựa chọn nào khác, xung quanh cô một người thân cũng không có, tất cả đều là sói mắt xanh. Cô biết sau khi gả vào nhà họ Tống nhất định sẽ sống một cuộc sống không bằng chết, nhưng cô chỉ có thể đổi mình lấy Hiểu Y.
“Ha ha, nói hay lắm! Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ, cô có biết tôi thích cô nhất điểm nào không?”
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào, dáng người không cao, nước da trắng, mắt hí, môi mỏng, dáng vẻ này khiến người ta cảm giác khó chịu.
Trên mặt anh ta có một vết sẹo, giống như một con giun đất màu đỏ sẫm nằm trên mặt anh ta, trông hơi gớm ghiếc.
Đây là chú rể của hôm nay - Tống Viễn Đông.
Hắn mỉm cười đánh giá cô dâu của mình, trong mắt lộ ra tia tán thưởng:
“Thiên Kỳ, tôi thích nhất chính là cô rất hiểu chuyện, có thể phân rõ lợi hại.”
Nghĩ đến buổi tối cởi bỏ chiếc váy cưới, hoàn toàn chinh phục thân thể mỹ lệ này, trong lòng Tống Viễn Đông không thể khống chế.
Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Hiểu Y bây giờ thế nào?”
"Yên tâm, Hiểu Y ở nhà tôi sống rất tốt, mỗi ngày một đống người cùng cô ấy chơi trò chơi, bài tập về nhà cũng không bỏ quên." Tống Viễn Đông mỉm cười, toát ra một cỗ hương vị âm trầm:
“Chuyện tôi đáp ứng, nhất định sẽ làm được, chỉ cần cô gả vào nhà họ Tống. Hạ Hiểu Y từ nay về sau sẽ không bị uy hiếp gì, ngược lại Tống gia sẽ tài trợ cho cô ấy hoàn thành việc học.”
Hạ Thiên Kỳ nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, hít một hơi rồi nói:
“Hy vọng anh nói được làm được!”
Nhìn đồng hồ, Tống Viễn Đông cười nói: "Đi thôi, cô dâu của tôi, các vị khách đều đang chờ đấy.”
Mười phút sau, ở tại sảnh cưới.
Tống Viễn Đông và Hạ Thiên Kỳ đứng cạnh nhau trên sân khấu, nghe MC phát biểu.
Ngoại hình cô dâu chú rể hôm nay không quá xứng đôi, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cao hơn Tống Viễn Đông nửa cái đầu. Thế nhưng một người có tiền, một người có sắc, điều này rất phù hợp với xã hội hiện tại. Không có quá nhiều khách khứa ngày hôm nay đánh giá bọn họ.
Trương Kim Cương vẻ mặt đắc ý, chỉ cần hôn lễ này tiến hành xong, khoản nợ cờ bạc mấy đời của hắn sẽ được xóa bỏ, cũng sẽ không bị Tống gia uy hiếp nữa.
Tống Viễn Đông hạ thấp thanh âm, cười lạnh với Hạ Thiên Kỳ:
"Đúng rồi, cô dâu của tôi có nhớ không, vết sẹo trên mặt tôi làm sao lại có?”
Hạ Thiên Kỳ không nhìn hắn, cũng không hé răng.
“Đều do anh trai cô!” Tống Viễn Đông tăng thêm ngữ khí, vẻ mặt dữ tợn:
“Tôi chỉ sờ cô hai cái, hắn lười làm xước mặt tôi? Thằng chó chết!”
Sờ hai cái?
Lúc đó Tống Viễn Đông mang theo một đống người chặn Hạ Thiên Kỳ ở trong ngõ nhỏ, nếu như không phải anh trai cô tới kịp thời, cô sẽ phải chịu kết cục như thế nào?
“Bây giờ Hạ Thiên Minh đã chết ở biên cảnh, không ai có thể bảo vệ cô nữa. Tôi chờ nhiều năm như vậy, rốt cục chờ đến lúc trả thù.” Trong mắt Tống Viễn Đông tràn đầy lệ khí:
“Hôm nay ta đem cô cưới vào Tống gia, chờ đến khi chơi chán, liền để cô trần truồng đuổi ra ngoài. Trở thành đôi giày rách không ai muốn. Ha ha ha!”
Cho dù Hạ Thiên Kỳ tâm tính cứng cỏi, thế nhưng sau khi nghe được lời nói biến thái của Tống Viễn Đông như vậy, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Tống Viễn Đông cưới nàng, chỉ là vì hung hăng nhục nhã nàng, cũng nhục nhã Hạ Thiên Minh đã hy sinh ở biên cảnh!
Hốc mắt Hạ Thiên Kỳ càng đỏ hơn, nhưng nàng vẫn cố nén, không để nước mắt chảy xuống.
Lúc này, người chủ trì buổi lễ hỏi Tống Viễn Đông:
“Anh Tống, bất kể sinh lão bệnh tử, nghèo khó phú quý, anh có bằng lòng lấy cô Hạ làm vợ?”
Tống Viễn Đông cười ha hả, đắc ý nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái: "Tôi đương nhiên đồng ý.”
Người chủ trì buổi lễ quay sang Hạ Thiên Kỳ: “Cô Hạ, cô có bằng lòng gả cho anh Tống không?”
Hạ Thiên Kỳ trầm mặc.
Bởi vì sự im lặng ngắn ngủi này, bầu không khí tại lễ đường đột nhiên ngưng trệ!
Tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn về cô dâu!
Trương Kim Cương ngồi ở dưới lập tức căng thẳng, nhỏ giọng chửi rủa:
"Hạ Thiên Kỳ này, thật sự là vong ân bội nghĩa. Cho dù cô ta không nghĩ đến cậu mợ thì cũng phải nghĩ đến em họ chứ?”
Trương Minh Minh bĩu môi cười lạnh: "Ba, mẹ, các người nuôi chị ta nhiều năm như vậy thật phí công nha.”
Sự im lặng của Hạ Thiên Kỳ vào lúc này dường như trong dự liệu của Tống Viễn Đông. Hắn mỉm cười, nói nhỏ bên tai cô:
“Tôi biết cô rất cứng rắn, nhưng mà, nghĩ đến Hiểu Y đi, cô còn có thể cố chấp sao?”
Hạ Thiên Kỳ mấp máy môi, lồng ngực phập phồng, rõ ràng tâm tình dao động rất kịch liệt.
Nàng nghĩ đến Hiểu Y rơi vào miệng hổ, nghĩ đến anh trai đã hy sinh của cô, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Tôi…”
“Rầm!”
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, vừa định nói ra "Tôi đồng ý" thì cửa phòng cưới lại bị một người đá văng.
Hai cánh cửa xa hoa nhưng nặng nề kia, trực tiếp vỡ thành vô số khối! Mặt đất đầy hỗn độn!
Một thân ảnh đứng ở cửa, thanh âm lạnh lùng cất cao, chấn động màng nhĩ mọi người:
“Cô ấy không đồng ý!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy giọng nói này rất quen, như thể cô đã nghe nó trước đây, vội vàng quay đầu lại.
Trong một giây tiếp theo, hai mắt cô lập tức mở to, cơ thể run lên dữ dội!
Đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng vẫn không nói được lời nào. Cô thật sự không dám tin vào mắt mình.
Mà lúc này toàn bộ sảnh cưới đều rơi vào yên tĩnh. Không ai nghĩ tới, tại tiệc cưới của đại thiếu gia nhà họ Tống, lại có người dám đến đập phá!
Chương 3 Không ai có thể ép buộc
Người đàn ông này mặc một bộ đồ thể thao màu đen bình thường, thoạt nhìn cũng không tính là đặc biệt cường tráng, nhưng diện mạo lại vượt xa mức trung bình, đặc biệt làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, là đôi mắt sáng ngời của hắn, trong đó giống như ẩn giấu khói thuốc súng cùng phong sương vĩnh viễn không tản đi.
Các vị khách ở đây theo bản năng so sánh người thanh niên này và chú rể Tống Viễn Đông, chỉ cần nhìn từ ngoại hình, dường như người đàn ông này và Hạ Thiên Kỳ mới xứng đôi.
Mấy năm nay, Hạ Thiên Kỳ chịu vô số ủy khuất, mỗi một lần, nàng đều tự cảnh cáo mình, phải kiên cường, phải nhẫn nại, chưa bao giờ dễ dàng để cho nước mắt chảy ra. Thế nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ không thể kìm nén được giọt nước mắt.
Bởi vì anh ấy đã xuất hiện ở chỗ này. Anh ấy là Mạc Phàm, là anh em tốt nhất của anh trai cô trong quân đội.
Người đã “đi xa” năm năm rồi!
Mạc Phàm không phải đã sớm hy sinh ở Haider rồi sao? Đám tang đó được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc!
Khi đó Hạ Thiên Kỳ đã gục khóc trước TV rất lâu.
Tuy nhiên tang lễ kia cũng không có ảnh chụp của Mạc Phàm, hầu hết mọi người ở Đại Hạ đều không biết vị thiếu tướng trẻ tuổi kia trông như thế nào.
Thời gian trôi qua, mọi người trong phòng tiệc cưới có lẽ đều không nhớ cái tên Mạc Phàm này, nhưng Hạ Thiên Kỳ sẽ không bao giờ quên!
Đầu óc cô lúc này trống rỗng, ánh mắt giống như không còn thấy ai khác, trong mắt chỉ phản chiếu bóng dáng của một người!
Lúc trước khi Hạ Thiên Minh về thăm nhà, Mạc Phàm cũng theo về, vừa đúng lúc gặp gặp Tống Viễn Đông dẫn người chặn Hạ Thiên Kỳ ở trong ngõ nhỏ. Chính anh cùng Hạ Thiên Minh đã cứu cô.
Nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, trong mắt Tống Viễn Đông hiện lên một tia giễu cợt.
"Không nghĩ tới, lại còn có người dám gây sự trong tiệc cưới của tôi? Ở Bắc An này chưa từng thấy qua người không có mắt như vậy.”
Mạc Phàm nhìn Tống Viễn Đông, trong mắt lạnh băng.
"Tôi muốn dẫn Hạ Thiên Kỳ đi, không ai có thể ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì. ”
Không ai có thể ép buộc cô? Nước mắt của Hạ Thiên Kỳ lại rơi nhiều hơn.
Những năm qua, cô đã một mình chịu đựng rất nhiều, giờ đây những áp lực đó đều đã theo những giọt nước mắt này mà hoàn toàn phóng thích ra!
Hạ Thiên Kỳ một bên không tiếng động rơi lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp đồng thời còn treo một nụ cười chờ mong.
Tân khách ở đây đều nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy, giờ phút này Bắc An đệ nhất mỹ nhân, tựa hồ so với bình thường càng thêm động lòng người!
"Không, ngươi nói sai rồi, ở thành phố Bắc An này, ta có thể ép buộc bất cứ ai, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ."
Vẻ mặt Tống Viễn Đông âm u, vung tay lên với vệ sĩ tại hiện trường hôn lễ nói:
"Cắt đứt chân hắn cho tao, sau đó ném ra đất hoang cho chó ăn!”
"Đúng vậy. Mau bắt hắn đi! Đừng để cho tên này làm hỏng chuyện tốt!" Trương Kim Cương cũng vội hô lên.
Nếu lần này không thể thuận lợi "bán" cháu gái, như vậy người bị ném cho chó ăn nói không chừng chính là hắn!
Tống Viễn Đông vừa dứt lời, hai vệ sĩ mặc vest đen lần lượt lao về phía Mạc Phàm, lộ ra vẻ hung ác mãnh liệt!
"Không! Dừng lại!" Hạ Thiên Kỳ lo lắng hét lên.
Tuy Hạ Thiên Kỳ biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng vẫn theo bản năng vì hắn mà lo lắng.
Khóe miệng Tống Viễn Đông lộ ra một nụ cười hung ác mà nói:
“Hạ Thiên Kỳ, những năm qua, hầu hết những người theo đuổi cô đều bị ta đánh tàn phế, tôi có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những người như vậy.”
Tống Viễn Đông coi Mạc Phàm là tình địch đến cướp hôn.
Mà hai tên vệ sĩ kia xông về phía Mạc Phàm, chuyện tương tự mấy năm nay bọn họ cũng đã quen thuộc.
Kể từ khi Tống Viễn Đông bị Hạ Thiên Minh làm rách mặt, hai vệ sĩ này đã luôn ở bên bảo vệ hắn.
Hai người này là đệ tử của Hàn Hà Duyên - được mệnh danh là "Bắc An tông sư", đối phó với người bình thường cực kỳ dễ, cho dù có vào quân đội, ít nhất cũng có lẽ sẽ được đánh giá là "Chiến binh cấp D".
Loại sức mạnh này trong thế giới của những người bình thường, về cơ bản là vô địch.
Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo xảy ra liền khiến Tống Viễn Đông kinh ngạc.
Đối mặt với công kích ác độc của hai vệ sĩ này, Mạc Phàm ngay cả chân cũng không nhúc nhích, trực tiếp bắt lấy nắm đấm của một người trong đó, trở tay gập lại!
Người đó lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay cùng bả vai của hắn liền hiện ra góc độ vặn vẹo kinh tâm động phách! Quả thực giống như ma hoa!
Da đầu của những vị khách có mặt đều tê dại sau khi xem cảnh này!
"Giết chết hắn!" Tống Viễn Đông cau mày hét lớn!
Người còn lại thấy vậy liền rút dao găm bên hông ra, chém thẳng vào cổ họng Mạc Phàm!
Tống Viễn Đông là một tên biến thái, hiển nhiên không thèm để ý việc đổ máu tại chính hôn lễ của mình.
Nhưng con dao găm còn chưa chạm đến người Mạc Phàm, thì ngay ngực hắn đã xuất hiện một bàn chân hung hăng đạp tới.
Quá nhanh!
Loại tốc độ công kích này, tên vệ sĩ này lúc trước chưa từng thấy!
Phanh!
Lòng bàn chân Mạc Phàm tiếp xúc với lồng ngực đối phương, tựa như sấm rền nổ tung!
Chỉ thấy tên vệ sĩ này trực tiếp bay ngược ra, đầu nặng nề dập vào mép sân khấu, máu loang khắp đầu và mặt, ngất đi ngay tại chỗ!
Mạc Phàm nhìn Tống Viễn Đông trên sân khấu, lạnh lùng nói: "Hôn lễ này, tôi không đồng ý. ”
Từng chữ trong câu này giống như một chiếc búa nặng nề, giáng mạnh vào trái tim của mọi người!
Rõ ràng, thực lực của người đàn ông này rất mạnh, đối mặt với cao thủ có thực lực xếp hạng "D" có thể dễ dàng giết chết hắn trong nháy mắt, vậy sức chiến đấu của chính hắn mạnh đến mức nào?
Nhìn hai vệ sĩ trọng thương, trái tim Tống Viễn Đông đập mạnh! Biểu cảm thoải mái và đùa giỡn trước đó đã hoàn toàn biến mất!
Hạ Thiên Kỳ chứng kiến Mạc Phàm cường thế bảo vệ mình như vậy lại càng không ngừng khóc.
Cha mẹ cô đột ngột qua đời, anh trai cô chết trên chiến trường, sau bao nhiêu năm, cô gái mạnh mẽ này cuối cùng cũng đợi được có người đến làm chỗ dựa cho cô.
“Mày là cái thá gì? Lại dám chạy đến Bắc An của ta làm càn?”
Hai cao thủ vệ sĩ trực tiếp bị phế bỏ, Tống Viễn Đông rõ ràng có chút ngoài ý muốn, hắn vung tay lên, âm ngoan nói:
“Mày có thể đánh thắng hai người, vậy còn mười người thì sao?”
Theo lời hắn, hơn chục vệ sĩ từ bên ngoài sảnh tiệc xông vào!
Đây là những vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn hàng ngày của Tống gia. Nhưng mà thực lực đều là hạng D?
Các vị khách đều ngạc nhiên, vì họ không ngờ nhà Tống không chỉ có thực lực kinh tế mà còn mạnh về thế lực như vậy!
Mọi người đều muốn xem xem Mạc Phàm lúc này còn có thể chịu đựng được bao lâu?
Chương 4 Một đấu mười
Mạc Phàm trên mặt cũng không có lộ ra một tia hoảng sợ, nhìn Tống Viễn Đông khinh thường nói: “Nếu như đây là lá bài tẩy của ngươi, như vậy, ngươi nhất định phải thất vọng.”
Chữ cuối vừa nói xong, Mạc Phàm đã đánh ra một quyền.
Trước tình thế bất lợi về số lượng như vậy, hắn lại lựa chọn chủ động!
Mỗi một lần Mạc Phàm ra tay, đều sẽ bị gãy cánh tay hoặc là gãy chân, tiếng xương gãy vang lên khiến mọi người lỗ tai run rẩy, da đầu tê dại!
Trong vòng chưa đầy một phút, hơn chục vệ sĩ đều nằm trên mặt đất, hoàn toàn bất tỉnh! Không ai có thể đứng lên!
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Một mình chiến đấu với hơn chục chiến binh cấp D, kết quả lại bị trực tiếp càn quét?
Điều này chắc chắn nằm ngoài nhận thức của người thường!
Tống Viễn Đông rốt cục cũng hoảng sợ!
Mặt hắn đỏ ngây, gân xanh nổi trên cổ, nhìn chằm chằm Mạc Phàm mà gầm gừ nói:
“Tao nói cho mày biết, cô dâu có nguyện ý kết hôn hay không, cũng không phải là chuyện mày có thể nói!”
Tống Viễn Đông kéo cổ tay Hạ Thiên Kỳ, thô lỗ lôi cô về bên cạnh hắn.
“Nói đi, cô nguyện ý gả hay không gả?” Nói xong, Tống Viễn Đông hung hăng bổ sung:
“Nếu hiện tại cô dám nói không, tôi liền bán Hiểu Y đến khu ổ chuột của Haider!”
Nơi này cách biên giới không xa, buôn người cũng thường xuyên xảy ra. Nói không chừng Tống gia cũng có nhúng tay vào.
Hạ Thiên Kỳ cắn chặt môi đã rách, răng đều nhiễm một tầng máu mỏng.
“Đồng ý nhanh lên, Hạ Thiên Kỳ. Nghĩ đến khoản nợ của cậu cô, tiền đồ của em họ cô, đừng làm đồ vô ơn lúc này!” Lý Hỉ Yến sốt ruột hét lớn.
"Em gái của em cũng chính là em gái của anh, không ai có thể làm cho cô ấy đau khổ." Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, từ trên người anh bắt đầu xuất hiện mùi thuốc súng nhàn nhạt:
"Nếu là hiện tại buông cô ấy ra, hôm nay ngươi còn có thể giữ lại cái mạng, Tống gia ngươi cũng có thể bảo trụ được. Nếu không… thành phố Bắc An này sẽ không còn có chỗ cho ngươi dung thân!”
Tống Viễn Đông nhìn chằm chằm Mạc Phàm, liếm liếm môi: "Tao sống lâu như vậy, chưa từng thấy qua người kiêu ngạo như mày.”
Nói xong, hắn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, trực tiếp đặt lên mặt Hạ Thiên Kỳ!
Trong tiệc cưới, chú rể mà còn mang theo cả vũ khí?
“Ha ha, tao cưới Hạ Thiên Kỳ chẳng qua là cho vui mà thôi, hiện tại mày còn không ra khỏi khách sạn này, tao lập tức rạch nát mặt nó!” Tống Viễn Đông cười lạnh lộ ra một tia biến thái.
Một số khách mời tỏ vẻ không đành lòng, dù sao mỹ nữ số một Bắc An thật sự rất có thể sẽ bị hủy dung hôm nay. Về phương diện này, Tống Viễn Đông luôn là một kẻ biến thái nói được làm được!
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tống Viễn Đông: "Đây là uy hiếp của ngươi sao? Rất tốt."
Hạ Thiên Kỳ vội vàng hét lên: “Anh Mạc… anh đi trước đi, không cần lo cho em. Thế lực của Tống gia bọn họ rất lớn!”
Cho dù bị lưỡi dao lạnh lẽo dán vào mặt, Hạ Thiên Kỳ cũng không có sợ hãi, ngược lại, cô lo lắng cho sự an toàn của Mạc Phàm.
Cô vừa rồi thiếu chút nữa gọi ra "Anh Mạc Phàm", nhưng cố gắng nuốt lại họ tên đầy đủ của Mạc Phàm, sợ bại lộ thân phận của anh.
“Ha ha, trước mặt chồng mình mà lại xưng anh em tình cảm như vậy, thật là một đôi cẩu nam nữ!”
Tống Viễn Đông nói xong, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, dao đã bắt đầu đè xuống!
Nhưng một giây kế tiếp, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, Mạc Phàm đã xuất hiện ở trước mặt hắn!
"A!" Tống Viễn Đông phát ra một tiếng la thống khổ!
Cổ tay và cánh tay của hắn ta đã có một góc uốn cong, nhìn thấy mà giật mình!
Mạc Phàm bẻ gãy cổ tay Tống Viễn Đông, dùng hai tay chộp lấy con dao găm, sau đó cắm thẳng vào vai anh ta!
Máu bắn tung tóe!
Mạc Phàm cũng không lập tức rút ra, , mà là vặn cổ tay, chủy thủ sắc bén kia trực tiếp tạo ra một cái lỗ máu trên vai Tống Viễn Đông!
Tống Viễn Đông đau đến cả người run rẩy!
"Hiện tại, phái người đưa Hạ Hiểu Y trở về." Mạc Phàm túm cổ áo Tống Viễn Đông, lạnh lùng nói:
"Nếu như cô ấy bị một chút thương tích, tôi sẽ để cho nhà họ Tống các ngươi tan nát! ”
Sau khi nói xong, Mạc Phàm một quyền nện vào mặt Tống Viễn Đông!
Sống mũi của hắn lập tức bị đập vỡ, máu từ trong lỗ mũi phun ra, bắn tung tóe khắp mặt!
…
Dù là hiện trường hôn lễ hay trang viên nhà họ Tống, lúc này cũng đã là một mớ hỗn độn.
Cha mẹ của Tống Viễn Đông đang ở nước ngoài thương lượng các hạng mục quan trọng, không thể trở về tham gia hôn lễ của con trai.
Hơn nữa, hai vợ chồng này đều biết, hôn lễ cũng chỉ là con trai mình chơi đùa mà thôi, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không lấy.
Bây giờ, người duy nhất gánh vác gia đình là chị gái của Tống Viễn Đông - Tống Tử Viện.
Dù có mặt tại hiện trường đám cưới và chứng kiến toàn bộ quá trình em trai bị đánh từ đầu đến cuối nhưng cô không hề đứng dậy.
Đây cũng không phải là Tống Tử Viện nhát gan, mà là nàng đã nhìn ra Mạc Phàm không dễ đối phó, phải huy động toàn bộ nguồn lực mới có thể ứng phó được.
Nhưng Tống gia bị người ta đánh sưng mặt, nếu như lần này nén giận, như vậy sau này ở Bắc An còn lăn lộn như thế nào? Chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người bàn tán.
Tống Tử Viện nhìn em trai đang kêu thảm thiết trên sân khấu, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm nào, nói với thuộc hạ:
"Thứ nhất, sai người đưa Hạ Hiểu Y đến tiệc cưới. Thứ hai, đi mời đại sư Hàn Hà Duyên, chỉ cần nói đệ tử của hắn bị trọng thương là được. Thứ ba, liên hệ với giám sát Bắc An, để cho giám sát trưởng Tề phái một đội đặc nhiệm tới đây.”
Ba mệnh lệnh, ba lời căn dặn. Có tiến có lui, rất trật tự!
Thuộc hạ ở một bên không mảy may nghi ngờ về hai mệnh lệnh đầu tiên, nhưng mệnh lệnh thứ ba lại khiến sắc mặt hắn thay đổi.
"Đại tiểu thư, ta cảm thấy có đại sư Hàn Hà Duyên ra tay là đủ rồi, chiến lực của đội giám sát đặc biệt rất cường đại, hơn nữa chỉ dùng trong thời chiến, bọn hắn xuất hiện, thường thường mang ý nghĩa trong thành phố có biến lớn. Đây không phải là dùng pháo để đuổi muỗi sao?”
Tống Tử Viện sắc mặt lạnh lẽo, thanh âm trở nên lạnh lùng:
“Lập tức làm theo lời ta nói! Tống gia ta đại loạn, đây không tính là biến lớn sao?”
Chương 5 Một cước đá văng
Mười phút sau, một chiếc limousine dừng lại trước cổng khách sạn. Một người đàn ông trung niên đi giày vải và áo choàng đi xuống.
Ông ta trông khoảng năm mươi tuổi, không cao, vẻ mặt nghiêm túc và cảm giác sức mạnh dâng trào khắp người.
Đây chính là Hàn Hà Duyên được mệnh danh là "Tông sư Bắc An"!
Hàn đại sư này được cả thành phố Bắc An công nhận là cao thủ võ thuật số một, đồ đệ của ông ta đều được những người giàu thuê làm vệ sĩ với mức lương cao, ông ta cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Ở Đại Hạ là nơi võ thuật hưng thịnh, Hàn Hà Duyên ở Bắc An thành rất có tiếng nói!
Nếu như dựa theo hệ thống đánh giá thực lực của quân bộ để đối chiếu mà nói, Hàn Hà Duyên mười mấy năm trước đã đến cấp B, trước mắt thậm chí có thể đã chạm tới ngưỡng đỉnh cấp B!
Những vị khách có mặt đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hàn Hà Duyên tới, Tống Viễn Đông cũng lần nữa lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng họ cũng không biết, năm năm trước, sư trưởng lục chiến Haider bị Mạc Phàm đuổi giết vạn dặm… đã là cấp A.
Hàn Hà Duyên là người hung dữ và cực kỳ bao che khuyết điểm. Bất cứ ai dám bắt nạt đệ tử, đó chính là hung hăng đánh vào mặt ông. Trước kia những người chống lại ông ta, không chết thì cũng bị trọng thương.
“Người nào dám đả thương đệ tử ta?” Hàn Hà Duyên đứng ở cửa phòng tiệc, lạnh lùng nói.
Đại sư chính là đại sư, khi hắn nói chuyện, trong lời nói có vô tận áp lực, dường như khiến không khí trong đại sảnh ngưng trệ!
Tống Viễn Đông chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói với Mạc Phàm: "Hàn đại sư tới rồi, ngươi chết chắc!”
"Phải không?"
Mạc Phàm căn bản không để ý, hắn lạnh lùng cười, sau đó trực tiếp ở chỗ đầu gối Tống Viễn Đông đạp một cước:
"Quỳ xuống!"
Tống Viễn Đông chỉ có thể quỳ xuống, trong mắt lóe lên hận ý.
Nhìn thấy Mạc Phàm không để ý đến mình, giọng điệu Hàn Hà Duyên càng thêm âm trầm:
"Tuy rằng thực lực của ngươi không tệ, nhưng vậy thì như thế nào? Nếu bây giờ quỳ xuống, tự phế một tay, ta liền lưu ngươi một cái mạng chó, nếu không... Ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi Bắc An thành!”
Nói đến nửa sau, giọng Hàn Hà Duyên như sấm nổ, rất nhiều tân khách đều cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chấn vỡ!
Hiển nhiên, vị Bắc An tông sư này đang cố ý phô trương thực lực!
Tống Tử Viện lúc này lại không hề buông lỏng, hai quyền càng nắm chặt, trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.
"Đại tiểu thư đừng lo lắng, có Hàn đại sư ở đây, khẳng định có thể xử lý tên này dễ dàng." Một tên thuộc hạ ở bên cạnh nói.
"Khi nào đội giám sát đặc biệt sẽ đến?" Tống Tử Viện hỏi.
"Bên kia không trả lời chính xác, chỉ nói nhanh chóng." Thủ hạ nhỏ giọng giải thích:
“Đội giám sát đặc biệt gần đây đã điều động một đội trưởng mới, chúng ta cũng không biết rõ lắm.”
Tống Tử Viện lạnh giọng nói: "Tân đội trưởng là ai không quan trọng, chúng ta quen thuộc với giám sát trưởng là được rồi, đội trưởng còn có thể không nghe giám sát trưởng?”
“Tiểu thư nói đúng.” Vẻ mặt người thuộc hạ thoải mái hơn:
“Nghe nói giám sát Tề cũng sẽ tới, kẻ này nhất định sẽ gặp phiền phức lớn!”
“Bọn côn đồ ở Bắc An đã kiêu ngạo thành bộ dáng này rồi sao?” Sau khi nghe Hàn Hà Duyên uy hiếp, Mạc Phàm lạnh lùng hỏi:
"Xem ra, phân bộ giám sát nơi này đều chỉ ăn cơm không làm việc, đúng không?”
"Chút chuyện nhỏ này, còn không cần phân bộ giám sát ra mặt, Hàn mỗ ta tự mình có thể giải quyết." Hàn Hà Duyên nhìn chằm chằm Mạc Phàm:
"Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi, nhưng cũng chỉ có vậy thôi!”
Nói xong, khí lực của Hàn Hà Duyên đột nhiên bùng nổ, cả người giống như một viên đạn, hung hăng bắn về phía Mạc Phàm đang ở trên đài!
Công kích này vô cùng dữ dội, bàn ghế chung quanh đều bị khí lực của Hàn Hà Duyên lật tung!
“Đi chết đi!’ Tống Viễn Đông hung tợn nói với Mạc Phàm bên cạnh.
“Nhiên ca cẩn thận!” Hạ Thiên Kỳ cũng lo lắng hô lên.
Ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ, không ai ở hiện trường tin rằng Mạc Phàm có thể đánh bại Hàn Hà Duyên.
Ở Bắc An thành, Hàn Hà Duyên vẫn chưa từng bại trận, ông ấy nghiễm nhiên là tông sư võ đạo. Còn Mạc Phàm, thoạt nhìn chỉ mới hai mấy tuổi, cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện võ, cũng không có khả năng là đối thủ của Hàn Hà Duyên!
Thế nhưng, một màn khiến tất cả mọi người nghẹn họng đã xảy ra!
Tốc độ công kích của Hàn Hà Duyên rất nhanh, nhưng tốc độ bay ngược trở về càng nhanh hơn!
Hầu như không ai thấy rõ Mạc Phàm ra tay như thế nào, Hàn Hà Duyên cứ thế bị đánh bay!
Vị Bắc An tông sư này nặng nề ngã ở cửa phòng tiệc, ôm ngực, từng ngụm ho ra máu!
Hắn muốn đứng lên, thế nhưng, giãy dụa vài lần, đều không thể thành công!
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên ngực ông ta có một vết lõm hình dấu chân.
Mạc Phàm chỉ dùng một cước đã làm Hàn Hà Duyên bị thương nặng đến mức này!
Cái gọi là Bắc An tông sư, ở trước mặt hắn, không khác gì một tờ giấy!
Nếu muốn có thể lập tức giết chết!
Hạ Thiên Kỳ nhìn Mạc Phàm, cảm giác được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Mấy năm nay, cô sống rất cẩn thận, dung nhan tuyệt lệ không những không mang đến cho nàng bất kỳ lợi ích gì, ngược lại còn khiến Hạ Thiên Kỳ gặp phải rất nhiều sự bắt nạt không đáng có. Những ngày này cuối cùng cũng sắp kết thúc!
Nhìn thấy kết quả của cuộc chiến, tất cả các khách mời đều bị sốc và không nói nên lời!
Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi Hàn Hà Duyên đến đây, có thể dễ dàng đối phó với thanh niên phiền phức này, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện hoàn toàn khác với dự đoán của mọi người!
Trong mắt người thường, sức mạnh của võ giả cấp B không khác gì thần trên trời, nhưng nếu nhìn theo hướng này, thực lực của Mạc Phàm có lẽ đã vượt qua sức tưởng tượng của họ?
Chẳng lẽ là... cấp A?
Ở tuổi này, làm sao có thể đạt tới cấp A?
"Không... Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Tống Viễn Đông thấy thế, vẻ mặt khó có thể tin được!
Nếu Hàn Hà Duyên cũng bị đánh bại, hôm nay còn ai có thể cứu hắn?
Mạc Phàm nhìn Hàn Hà Duyên nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu, lại nhìn lướt qua tân khách toàn trường, lạnh lùng hỏi:
"Thiếu gia xấu xa ép người ta kết hôn, các ngươi đều đang xem náo nhiệt, không ai vươn tay giúp đỡ, trong thành Bắc An này, thật sự là không có công lý sao?”
Tất cả tân khách ở đây, không ai có thể trả lời hắn, mỗi người câm như hến, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mạc Phàm lại nhìn về phía Tống Tử Viện: "Hạ Hiểu Y đâu, sao còn chưa đưa tới?”
Bị ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm, Tống Tử Viện không khỏi rùng mình!
Cô rốt cục ý thức được, hành động lúc trước của mình căn bản không có giấu diếm Mạc Phàm! Những mệnh lệnh đó có lẽ hắn cũng đã nghe thấy.
Mạc Phàm quả thật đã nhìn ra, Tống Tử Viện này chính là người có tiếng nói nhất ở đây của Tống gia.
Tống Tử Viện không thể không đứng lên, nói:
"Chuyện đến đây là xong, chúng ta thả Hạ Hiểu Y, ngươi thả em trai ta, giải quyết hòa bình, thế nào?”
“Giải quyết hòa bình? Quên đi!” Mạc Phàm cười lạnh:
“Nếu tôi không xuất hiện hôm nay, em gái của anh em tôi có phải đã rơi vào móng vuốt của Tống Viễn Đông không? Loại chuyện này, có thể quên đi sao?”
Nói đến đây, Mạc Phàm giơ một chân lên và giẫm mạnh vào lòng bàn tay của Tống Viễn Đông.
"A!" Hắn lập tức hét lên cuồng loạn.
Dưới chân của Mạc Phàm, xương bàn tay và xương ngón tay của Tống Viễn Đông đã bị nghiền nát từng mảnh. Toàn bộ lòng bàn tay của hắn ta đã biến thành một bãi thịt nát!
Đại Hạ, biên giới phía bắc.
Tuyết chồng lên nhau, gió lạnh như dao cắt.
Giờ phút này, mấy vạn binh sĩ mặc quân phục đứng ở trong băng tuyết, thần sắc ngưng trọng, hai mắt đỏ như máu. Dường như tất cả đều đang tích tụ lửa giận và sát khí.
Đây là Bắc Dã Quân của quân bộ Đại Hạ, quanh năm trấn thủ ở nơi khổ hàn này, là đơn vị có tỷ lệ hy sinh cao nhất trong đại quân Đại Hạ.
Trước mặt đám đông, có một chiếc quan tài màu đen trang trọng được phủ lên bởi quốc kỳ Đại Hạ.
Một lão nhân mặc quân phục đứng trước đó, trên vai có ba ngôi sao, mặc dù nhiệt độ rất thấp nhưng ông ta không cảm thấy lạnh chút nào. Vừa mở miệng, thanh âm liền bao phủ toàn trường:
“Quân bộ số 1, truy tặng nguyên đại đội trưởng đặc chủng quân dã chiến bắc cảnh, Đại tá Mạc Phàm là anh hùng chiến đấu cấp quốc gia hạng nhất, truy phong quân hàm thiếu tướng quân, cùng... Danh hiệu liệt sĩ.”
Khi ông lão nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói của ông trầm xuống, rất nhiều binh sĩ trong đội hình Bắc Dã đều đã rơi nước mắt!
Gió bắc gào thét, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, dường như ngay cả thời tiết phương bắc cũng vì Mạc Phàm mà bất bình!
Vài ngày trước, quốc gia Haider tiếp giáp với Đại Hạ đã tự ý phái một đội hải quân để tấn công một đoàn xe thương mại cỡ lớn ở biên cảnh Đại Hạ. Sau khi cướp hết hàng hóa và giết dã man 170 nhân viên, đội hải quân này đã nhanh chóng quay trở lại lãnh thổ của Haider.
Khi đó, Mạc Phàm - thành viên có năng lực chiến đấu mạnh nhất Bắc Dã Quân đã vi phạm kỷ luật quân đội “nghiêm cấm tiến vào biên giới nước khác” mà một mình vượt qua biên giới, đối với lục quân của Haider truy sát vạn dặm.
Sau 12 ngày sư đoàn thủy quân lục chiến này đã bị quét sạch, ngay cả chỉ huy trưởng là kẻ chủ mưu cũng phải trốn đến cửa phủ tổng thống của Haider. Nhưng vẫn là bị một đao chét đứt đầu!
Thanh đao chém đầu kia, chính là bội đao của Mạc Phàm!
Sau khi Mạc Phàm tiêu diệt sư đoàn thủy quân lục chiến, đem thanh chiến đao đã bị máu tươi thấm ướt của hắn, trực tiếp cắm ở quảng trường trước cửa phủ Tổng thống Haider.
Quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo!
Một mình giết ba ngàn người! Nợ máu phải trả bằng máu!
Toàn bộ chính phủ quân sự Haider hoảng sợ. Thậm chí không ai dám đi rút trường đao cắm ở quảng trường ra.
Thế giới chấn động, tất cả các quốc gia đều gây áp lực lên Đại Hạ, coi hành động lần này của Mạc Phàm là khủng bố, phi quân sự.
Sau đó, các lãnh đạo quân sự của Đại Hạ đã tự mình đến một quốc gia trung lập để đàm phán với một số quốc gia khác. Ba ngày sau, các tướng quân Đại Hạ trở về, mang theo Mạc Phàm quay về.
Nhưng chính xác mà nói, thứ họ mang về, chỉ là… thi thể của Mạc Phàm!
Dù là trong mắt Bắc Dã Quân hay trong lòng dân Đại Hạ, Mạc Phàm không phải là sát thủ khủng bố, mà là anh hùng dân tộc chân chính, là biểu tượng vĩnh viễn của biên cảnh phía bắc Đại Hạ.
Lão tướng quân nhìn quanh hàng vạn người ,rồi nhìn thật sâu vào chiếc quan tài phủ quốc kỳ, sau đó hô lớn:
“Núi Tuyết vinh dự được chôn cất một cốt cách trung thành!”
Theo tiếng hô này của ông, tuyết rơi càng như dày hơn. Chiếc quan tài bắt đầu chậm rãi hạ táng trong tiếng khóc ngập tràn trận địa. Cả biên giới phía bắc bao trùm trong nỗi buồn vô tận!
Lễ tưởng niệm này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Giờ phút này, ở Đại Hạ, biết bao người đã rơi nước mắt tiếc thương!
Khi quan tài hoàn thành hạ táng, một đống đất đen trộn đầy tuyếtđược rắc lên quan tài, hàng chục ngàn người ở Bắc Dã bỗng nhiên đồng loạt rút kiếm!
Hàng vạn lưỡi kiếm đều hướng lên trời! Bầu trời dường như đều bị ánh kiếm chói mắt xuyên thủng.
Mỗi một binh lính Bắc Dã đều rưng rưng nước mắt, hô to: “Thề chết bảo vệ Đại Hạ!”
Đây là khẩu hiệu của Bắc Dã Quân, tất cả các chiến sĩ đều đồng loạt rống lên một tiếng, như muốn xua đi hết mây đen trên trời.
Trước màn hình phát sóng trực tiếp, không biết có bao nhiêu người dân, cũng theo hô khẩu hiệu này!
Câu nói này vang vọng toàn bộ Đại Hạ.
Tuy nhiên, giờ phút này, ngoại trừ vị tướng quân già kia, không ai biết rằng trong chiếc quan tài kia không hề có thi thể của Mạc Phàm, mà chỉ có một bộ quân phục đẫm máu!
…
Năm năm sau!
Phía bắc Đại Hạ, thành phố Bắc An.
Tại khách sạn Joy, một trong những khách sạn cao cấp nhất ở thành phố biên giới này, đang chuẩn bị một đám cưới hoành tráng. Khách khứa đã lần lượt tiến vào sảnh tiệc.
Hôm nay là ngày Tống Viễn Đông, con trai của gia đình giàu nhất Bắc An - nhà họ Tống, sẽ kết hôn.
Mà cô dâu lại là Hạ Thiên Kỳ, người được mệnh danh là "mỹ nữ số một Bắc An".
Trong phòng trang điểm, Hạ Thiên Kỳ mặc váy cưới đang ngồi trước gương, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, đôi môi bị cắn đến bật máu.
Chuyên gia trang điểm đứng bên cạnh cứng đờ, cô ấy đã trang điểm cho rất nhiều cô dâu, nhưng chưa từng thấy một cô dâu nào trong tình trạng như vậy.
Hơn nữa chú rể lại là đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, sau khi gả vào một gia định như vậy, cả đời sẽ không phải lo ăn lo mặc. Vì sao vẻ mặt cô dâu lại bi thương như thế? Thậm chí còn có cảm giác đang tuyệt vọng?
Một đôi vợ chồng trung niên bước vào phòng. Người đàn ông vừa nhìn thấy cô dâu liền nói:
“Thiên Kỳ à, không phải cậu nói con, nhưng con cũng phải nghĩ một chút, cha mẹ con đều đã mất, anh trai con cũng đã hy sinh. Tống gia thật vất vả mới chịu cưới con. Đây là phúc phận mấy đời của nhà chúng ta đó.”
Hạ Thiên Kỳ nhìn mình trong gương, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia u buồn, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở:
“Không phải các người không biết thanh danh của Tống Viễn Đông. Hắn… Quên đi, bây giờ nói gì cũng đã…”
Người phụ nữ trung niên lập tức ngắt lời cô:
“Thiên Kỳ, cậu và mợ đều vì tốt cho con mà thôi. Tống Viễn Đông tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng gia đình bọn họ là giàu nhất trong thành phố chúng ta. Hơn nữa, người ta cũng đã khổ sở theo đuổi con nhiều năm như vậy. Nếu con vui vẻ kết hôn với hắn, hắn sẽ rất hài lòng. Con phải nhớ rằng, mấy năm qua cậu mợ nuôi con ăn học, hiện tại đã tốt nghiệp thì cũng nên báo đáp công ơn rồi!”
“Báo ơn?” Trong đôi mắt đẹp của Hạ Thiên Kỳ hiện ra một tia lãnh ý:
“Sau khi ba mẹ tôi bất ngờ qua đời, hai người mạnh mẽ chiếm nhà chúng tôi, chiếm đoạt tiền tiết kiệm của ba mẹ tôi. Mỗi tháng chỉ cho tôi mấy trăm đồng tiền sinh hoạt, mỗi ngày đều nghĩ cách bán tôi với giá tốt nhất…”
Nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ càng thêm tức giận, hốc mắt càng đỏ hơn.
“Ngay cả tiền trợ cấp của anh trai tôi, các người cũng lấy!”
Lúc Hạ Thiên Minh hy sinh tại biên cảnh, Hạ Thiên Kỳ còn chưa đến tuổi trưởng thành. Vì vậy khoản tiền trợ cấp lớn đó được trao cho người giám hộ trên danh nghĩa là cậu mợ của anh - Trương Kim Cương và Lý Hỷ Yến.
Chương 2 Phá đám cưới
Những năm gần đây, Trương Kim Cương không làm việc đàng hoàng, vẫn ăn chơi đánh bạc khắp các sòng bạc lớn, không chỉ đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh thua sạch, ngược lại còn nợ sòng bạc rất nhiều tiền, mấy đời cũng không trả nổi.
Hầu hết các sòng bạc ở thành phố Bắc An đều có liên quan đến nhà họ Tống, đây là nơi kiếm ra tiền của bọn họ.
"Thiên Kỳ, ngươi lớn lên, cũng nên biết chia sẽ gánh nặng với gia đình. Tống thiếu đã đồng ý, chỉ cần con gả vào nhà họ, món nợ khổng lồ của cậu sẽ được xóa hết. Hơn nữa, em họ con cũng có thể vào làm việc ở Tống thị, tương lai xán lạn…”
“Đúng vậy. Chị họ, chị đừng chỉ ích kỹ nghĩ cho riêng mình như vậy.”
Lúc này, cửa phòng trang điểm bị mở ra, một thanh niên mười tám mười chín tuổi bước vào nói to.
Đây chính là con trai của Trương Kim Cương - Trương Minh Minh.
"Ích kỷ?"
Nghe những lời này, Hạ Thiên Kỳ bỗng dưng đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua nhà cậu, lạnh lùng nói:
“Tôi hy vọng các người hiểu được, sở dĩ tôi đáp ứng Tống Viễn Đông, không phải vì khoản nợ cờ bạc của cậu, càng không phải vì tiền đồ của em họ, mà là vì Hiểu Y!”
Hạ Hiểu Y là một đứa trẻ mồ côi mà cha mẹ Hạ Thiên Kỳ nhận nuôi mấy năm trước, hiện tại đã mười bảy tuổi, đang học trung học, còn có một tháng nữa sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hàng năm của Đại Hạ.
Tuy nhiên, chỉ hai tuần trước, Hạ Hiểu Y đã mất liên lạc từ trường học.
Tống Viễn Đông bắt cóc Hiểu Y, ép buộc Hạ Thiên Kỳ phải gả cho hắn.
Hạ Thiên Kỳ không phải không nghĩ tới báo án, thế nhưng, Tống gia ở thành phố Bắc An này tay mắt thông thiên, mối quan hệ rất tốt với cảnh sát địa phương và bộ phận công vụ chính phủ.
Hạ Thiên Kỳ thực sự không còn lựa chọn nào khác, xung quanh cô một người thân cũng không có, tất cả đều là sói mắt xanh. Cô biết sau khi gả vào nhà họ Tống nhất định sẽ sống một cuộc sống không bằng chết, nhưng cô chỉ có thể đổi mình lấy Hiểu Y.
“Ha ha, nói hay lắm! Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ, cô có biết tôi thích cô nhất điểm nào không?”
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào, dáng người không cao, nước da trắng, mắt hí, môi mỏng, dáng vẻ này khiến người ta cảm giác khó chịu.
Trên mặt anh ta có một vết sẹo, giống như một con giun đất màu đỏ sẫm nằm trên mặt anh ta, trông hơi gớm ghiếc.
Đây là chú rể của hôm nay - Tống Viễn Đông.
Hắn mỉm cười đánh giá cô dâu của mình, trong mắt lộ ra tia tán thưởng:
“Thiên Kỳ, tôi thích nhất chính là cô rất hiểu chuyện, có thể phân rõ lợi hại.”
Nghĩ đến buổi tối cởi bỏ chiếc váy cưới, hoàn toàn chinh phục thân thể mỹ lệ này, trong lòng Tống Viễn Đông không thể khống chế.
Hạ Thiên Kỳ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Hiểu Y bây giờ thế nào?”
"Yên tâm, Hiểu Y ở nhà tôi sống rất tốt, mỗi ngày một đống người cùng cô ấy chơi trò chơi, bài tập về nhà cũng không bỏ quên." Tống Viễn Đông mỉm cười, toát ra một cỗ hương vị âm trầm:
“Chuyện tôi đáp ứng, nhất định sẽ làm được, chỉ cần cô gả vào nhà họ Tống. Hạ Hiểu Y từ nay về sau sẽ không bị uy hiếp gì, ngược lại Tống gia sẽ tài trợ cho cô ấy hoàn thành việc học.”
Hạ Thiên Kỳ nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, hít một hơi rồi nói:
“Hy vọng anh nói được làm được!”
Nhìn đồng hồ, Tống Viễn Đông cười nói: "Đi thôi, cô dâu của tôi, các vị khách đều đang chờ đấy.”
Mười phút sau, ở tại sảnh cưới.
Tống Viễn Đông và Hạ Thiên Kỳ đứng cạnh nhau trên sân khấu, nghe MC phát biểu.
Ngoại hình cô dâu chú rể hôm nay không quá xứng đôi, thậm chí Hạ Thiên Kỳ còn cao hơn Tống Viễn Đông nửa cái đầu. Thế nhưng một người có tiền, một người có sắc, điều này rất phù hợp với xã hội hiện tại. Không có quá nhiều khách khứa ngày hôm nay đánh giá bọn họ.
Trương Kim Cương vẻ mặt đắc ý, chỉ cần hôn lễ này tiến hành xong, khoản nợ cờ bạc mấy đời của hắn sẽ được xóa bỏ, cũng sẽ không bị Tống gia uy hiếp nữa.
Tống Viễn Đông hạ thấp thanh âm, cười lạnh với Hạ Thiên Kỳ:
"Đúng rồi, cô dâu của tôi có nhớ không, vết sẹo trên mặt tôi làm sao lại có?”
Hạ Thiên Kỳ không nhìn hắn, cũng không hé răng.
“Đều do anh trai cô!” Tống Viễn Đông tăng thêm ngữ khí, vẻ mặt dữ tợn:
“Tôi chỉ sờ cô hai cái, hắn lười làm xước mặt tôi? Thằng chó chết!”
Sờ hai cái?
Lúc đó Tống Viễn Đông mang theo một đống người chặn Hạ Thiên Kỳ ở trong ngõ nhỏ, nếu như không phải anh trai cô tới kịp thời, cô sẽ phải chịu kết cục như thế nào?
“Bây giờ Hạ Thiên Minh đã chết ở biên cảnh, không ai có thể bảo vệ cô nữa. Tôi chờ nhiều năm như vậy, rốt cục chờ đến lúc trả thù.” Trong mắt Tống Viễn Đông tràn đầy lệ khí:
“Hôm nay ta đem cô cưới vào Tống gia, chờ đến khi chơi chán, liền để cô trần truồng đuổi ra ngoài. Trở thành đôi giày rách không ai muốn. Ha ha ha!”
Cho dù Hạ Thiên Kỳ tâm tính cứng cỏi, thế nhưng sau khi nghe được lời nói biến thái của Tống Viễn Đông như vậy, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Tống Viễn Đông cưới nàng, chỉ là vì hung hăng nhục nhã nàng, cũng nhục nhã Hạ Thiên Minh đã hy sinh ở biên cảnh!
Hốc mắt Hạ Thiên Kỳ càng đỏ hơn, nhưng nàng vẫn cố nén, không để nước mắt chảy xuống.
Lúc này, người chủ trì buổi lễ hỏi Tống Viễn Đông:
“Anh Tống, bất kể sinh lão bệnh tử, nghèo khó phú quý, anh có bằng lòng lấy cô Hạ làm vợ?”
Tống Viễn Đông cười ha hả, đắc ý nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái: "Tôi đương nhiên đồng ý.”
Người chủ trì buổi lễ quay sang Hạ Thiên Kỳ: “Cô Hạ, cô có bằng lòng gả cho anh Tống không?”
Hạ Thiên Kỳ trầm mặc.
Bởi vì sự im lặng ngắn ngủi này, bầu không khí tại lễ đường đột nhiên ngưng trệ!
Tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn về cô dâu!
Trương Kim Cương ngồi ở dưới lập tức căng thẳng, nhỏ giọng chửi rủa:
"Hạ Thiên Kỳ này, thật sự là vong ân bội nghĩa. Cho dù cô ta không nghĩ đến cậu mợ thì cũng phải nghĩ đến em họ chứ?”
Trương Minh Minh bĩu môi cười lạnh: "Ba, mẹ, các người nuôi chị ta nhiều năm như vậy thật phí công nha.”
Sự im lặng của Hạ Thiên Kỳ vào lúc này dường như trong dự liệu của Tống Viễn Đông. Hắn mỉm cười, nói nhỏ bên tai cô:
“Tôi biết cô rất cứng rắn, nhưng mà, nghĩ đến Hiểu Y đi, cô còn có thể cố chấp sao?”
Hạ Thiên Kỳ mấp máy môi, lồng ngực phập phồng, rõ ràng tâm tình dao động rất kịch liệt.
Nàng nghĩ đến Hiểu Y rơi vào miệng hổ, nghĩ đến anh trai đã hy sinh của cô, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Tôi…”
“Rầm!”
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, vừa định nói ra "Tôi đồng ý" thì cửa phòng cưới lại bị một người đá văng.
Hai cánh cửa xa hoa nhưng nặng nề kia, trực tiếp vỡ thành vô số khối! Mặt đất đầy hỗn độn!
Một thân ảnh đứng ở cửa, thanh âm lạnh lùng cất cao, chấn động màng nhĩ mọi người:
“Cô ấy không đồng ý!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy giọng nói này rất quen, như thể cô đã nghe nó trước đây, vội vàng quay đầu lại.
Trong một giây tiếp theo, hai mắt cô lập tức mở to, cơ thể run lên dữ dội!
Đôi môi đỏ mọng hé mở nhưng vẫn không nói được lời nào. Cô thật sự không dám tin vào mắt mình.
Mà lúc này toàn bộ sảnh cưới đều rơi vào yên tĩnh. Không ai nghĩ tới, tại tiệc cưới của đại thiếu gia nhà họ Tống, lại có người dám đến đập phá!
Chương 3 Không ai có thể ép buộc
Người đàn ông này mặc một bộ đồ thể thao màu đen bình thường, thoạt nhìn cũng không tính là đặc biệt cường tráng, nhưng diện mạo lại vượt xa mức trung bình, đặc biệt làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, là đôi mắt sáng ngời của hắn, trong đó giống như ẩn giấu khói thuốc súng cùng phong sương vĩnh viễn không tản đi.
Các vị khách ở đây theo bản năng so sánh người thanh niên này và chú rể Tống Viễn Đông, chỉ cần nhìn từ ngoại hình, dường như người đàn ông này và Hạ Thiên Kỳ mới xứng đôi.
Mấy năm nay, Hạ Thiên Kỳ chịu vô số ủy khuất, mỗi một lần, nàng đều tự cảnh cáo mình, phải kiên cường, phải nhẫn nại, chưa bao giờ dễ dàng để cho nước mắt chảy ra. Thế nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ không thể kìm nén được giọt nước mắt.
Bởi vì anh ấy đã xuất hiện ở chỗ này. Anh ấy là Mạc Phàm, là anh em tốt nhất của anh trai cô trong quân đội.
Người đã “đi xa” năm năm rồi!
Mạc Phàm không phải đã sớm hy sinh ở Haider rồi sao? Đám tang đó được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc!
Khi đó Hạ Thiên Kỳ đã gục khóc trước TV rất lâu.
Tuy nhiên tang lễ kia cũng không có ảnh chụp của Mạc Phàm, hầu hết mọi người ở Đại Hạ đều không biết vị thiếu tướng trẻ tuổi kia trông như thế nào.
Thời gian trôi qua, mọi người trong phòng tiệc cưới có lẽ đều không nhớ cái tên Mạc Phàm này, nhưng Hạ Thiên Kỳ sẽ không bao giờ quên!
Đầu óc cô lúc này trống rỗng, ánh mắt giống như không còn thấy ai khác, trong mắt chỉ phản chiếu bóng dáng của một người!
Lúc trước khi Hạ Thiên Minh về thăm nhà, Mạc Phàm cũng theo về, vừa đúng lúc gặp gặp Tống Viễn Đông dẫn người chặn Hạ Thiên Kỳ ở trong ngõ nhỏ. Chính anh cùng Hạ Thiên Minh đã cứu cô.
Nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, trong mắt Tống Viễn Đông hiện lên một tia giễu cợt.
"Không nghĩ tới, lại còn có người dám gây sự trong tiệc cưới của tôi? Ở Bắc An này chưa từng thấy qua người không có mắt như vậy.”
Mạc Phàm nhìn Tống Viễn Đông, trong mắt lạnh băng.
"Tôi muốn dẫn Hạ Thiên Kỳ đi, không ai có thể ép buộc cô ấy làm bất cứ chuyện gì. ”
Không ai có thể ép buộc cô? Nước mắt của Hạ Thiên Kỳ lại rơi nhiều hơn.
Những năm qua, cô đã một mình chịu đựng rất nhiều, giờ đây những áp lực đó đều đã theo những giọt nước mắt này mà hoàn toàn phóng thích ra!
Hạ Thiên Kỳ một bên không tiếng động rơi lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp đồng thời còn treo một nụ cười chờ mong.
Tân khách ở đây đều nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy, giờ phút này Bắc An đệ nhất mỹ nhân, tựa hồ so với bình thường càng thêm động lòng người!
"Không, ngươi nói sai rồi, ở thành phố Bắc An này, ta có thể ép buộc bất cứ ai, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngoại lệ."
Vẻ mặt Tống Viễn Đông âm u, vung tay lên với vệ sĩ tại hiện trường hôn lễ nói:
"Cắt đứt chân hắn cho tao, sau đó ném ra đất hoang cho chó ăn!”
"Đúng vậy. Mau bắt hắn đi! Đừng để cho tên này làm hỏng chuyện tốt!" Trương Kim Cương cũng vội hô lên.
Nếu lần này không thể thuận lợi "bán" cháu gái, như vậy người bị ném cho chó ăn nói không chừng chính là hắn!
Tống Viễn Đông vừa dứt lời, hai vệ sĩ mặc vest đen lần lượt lao về phía Mạc Phàm, lộ ra vẻ hung ác mãnh liệt!
"Không! Dừng lại!" Hạ Thiên Kỳ lo lắng hét lên.
Tuy Hạ Thiên Kỳ biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng vẫn theo bản năng vì hắn mà lo lắng.
Khóe miệng Tống Viễn Đông lộ ra một nụ cười hung ác mà nói:
“Hạ Thiên Kỳ, những năm qua, hầu hết những người theo đuổi cô đều bị ta đánh tàn phế, tôi có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với những người như vậy.”
Tống Viễn Đông coi Mạc Phàm là tình địch đến cướp hôn.
Mà hai tên vệ sĩ kia xông về phía Mạc Phàm, chuyện tương tự mấy năm nay bọn họ cũng đã quen thuộc.
Kể từ khi Tống Viễn Đông bị Hạ Thiên Minh làm rách mặt, hai vệ sĩ này đã luôn ở bên bảo vệ hắn.
Hai người này là đệ tử của Hàn Hà Duyên - được mệnh danh là "Bắc An tông sư", đối phó với người bình thường cực kỳ dễ, cho dù có vào quân đội, ít nhất cũng có lẽ sẽ được đánh giá là "Chiến binh cấp D".
Loại sức mạnh này trong thế giới của những người bình thường, về cơ bản là vô địch.
Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo xảy ra liền khiến Tống Viễn Đông kinh ngạc.
Đối mặt với công kích ác độc của hai vệ sĩ này, Mạc Phàm ngay cả chân cũng không nhúc nhích, trực tiếp bắt lấy nắm đấm của một người trong đó, trở tay gập lại!
Người đó lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay cùng bả vai của hắn liền hiện ra góc độ vặn vẹo kinh tâm động phách! Quả thực giống như ma hoa!
Da đầu của những vị khách có mặt đều tê dại sau khi xem cảnh này!
"Giết chết hắn!" Tống Viễn Đông cau mày hét lớn!
Người còn lại thấy vậy liền rút dao găm bên hông ra, chém thẳng vào cổ họng Mạc Phàm!
Tống Viễn Đông là một tên biến thái, hiển nhiên không thèm để ý việc đổ máu tại chính hôn lễ của mình.
Nhưng con dao găm còn chưa chạm đến người Mạc Phàm, thì ngay ngực hắn đã xuất hiện một bàn chân hung hăng đạp tới.
Quá nhanh!
Loại tốc độ công kích này, tên vệ sĩ này lúc trước chưa từng thấy!
Phanh!
Lòng bàn chân Mạc Phàm tiếp xúc với lồng ngực đối phương, tựa như sấm rền nổ tung!
Chỉ thấy tên vệ sĩ này trực tiếp bay ngược ra, đầu nặng nề dập vào mép sân khấu, máu loang khắp đầu và mặt, ngất đi ngay tại chỗ!
Mạc Phàm nhìn Tống Viễn Đông trên sân khấu, lạnh lùng nói: "Hôn lễ này, tôi không đồng ý. ”
Từng chữ trong câu này giống như một chiếc búa nặng nề, giáng mạnh vào trái tim của mọi người!
Rõ ràng, thực lực của người đàn ông này rất mạnh, đối mặt với cao thủ có thực lực xếp hạng "D" có thể dễ dàng giết chết hắn trong nháy mắt, vậy sức chiến đấu của chính hắn mạnh đến mức nào?
Nhìn hai vệ sĩ trọng thương, trái tim Tống Viễn Đông đập mạnh! Biểu cảm thoải mái và đùa giỡn trước đó đã hoàn toàn biến mất!
Hạ Thiên Kỳ chứng kiến Mạc Phàm cường thế bảo vệ mình như vậy lại càng không ngừng khóc.
Cha mẹ cô đột ngột qua đời, anh trai cô chết trên chiến trường, sau bao nhiêu năm, cô gái mạnh mẽ này cuối cùng cũng đợi được có người đến làm chỗ dựa cho cô.
“Mày là cái thá gì? Lại dám chạy đến Bắc An của ta làm càn?”
Hai cao thủ vệ sĩ trực tiếp bị phế bỏ, Tống Viễn Đông rõ ràng có chút ngoài ý muốn, hắn vung tay lên, âm ngoan nói:
“Mày có thể đánh thắng hai người, vậy còn mười người thì sao?”
Theo lời hắn, hơn chục vệ sĩ từ bên ngoài sảnh tiệc xông vào!
Đây là những vệ sĩ phụ trách bảo vệ an toàn hàng ngày của Tống gia. Nhưng mà thực lực đều là hạng D?
Các vị khách đều ngạc nhiên, vì họ không ngờ nhà Tống không chỉ có thực lực kinh tế mà còn mạnh về thế lực như vậy!
Mọi người đều muốn xem xem Mạc Phàm lúc này còn có thể chịu đựng được bao lâu?
Chương 4 Một đấu mười
Mạc Phàm trên mặt cũng không có lộ ra một tia hoảng sợ, nhìn Tống Viễn Đông khinh thường nói: “Nếu như đây là lá bài tẩy của ngươi, như vậy, ngươi nhất định phải thất vọng.”
Chữ cuối vừa nói xong, Mạc Phàm đã đánh ra một quyền.
Trước tình thế bất lợi về số lượng như vậy, hắn lại lựa chọn chủ động!
Mỗi một lần Mạc Phàm ra tay, đều sẽ bị gãy cánh tay hoặc là gãy chân, tiếng xương gãy vang lên khiến mọi người lỗ tai run rẩy, da đầu tê dại!
Trong vòng chưa đầy một phút, hơn chục vệ sĩ đều nằm trên mặt đất, hoàn toàn bất tỉnh! Không ai có thể đứng lên!
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Một mình chiến đấu với hơn chục chiến binh cấp D, kết quả lại bị trực tiếp càn quét?
Điều này chắc chắn nằm ngoài nhận thức của người thường!
Tống Viễn Đông rốt cục cũng hoảng sợ!
Mặt hắn đỏ ngây, gân xanh nổi trên cổ, nhìn chằm chằm Mạc Phàm mà gầm gừ nói:
“Tao nói cho mày biết, cô dâu có nguyện ý kết hôn hay không, cũng không phải là chuyện mày có thể nói!”
Tống Viễn Đông kéo cổ tay Hạ Thiên Kỳ, thô lỗ lôi cô về bên cạnh hắn.
“Nói đi, cô nguyện ý gả hay không gả?” Nói xong, Tống Viễn Đông hung hăng bổ sung:
“Nếu hiện tại cô dám nói không, tôi liền bán Hiểu Y đến khu ổ chuột của Haider!”
Nơi này cách biên giới không xa, buôn người cũng thường xuyên xảy ra. Nói không chừng Tống gia cũng có nhúng tay vào.
Hạ Thiên Kỳ cắn chặt môi đã rách, răng đều nhiễm một tầng máu mỏng.
“Đồng ý nhanh lên, Hạ Thiên Kỳ. Nghĩ đến khoản nợ của cậu cô, tiền đồ của em họ cô, đừng làm đồ vô ơn lúc này!” Lý Hỉ Yến sốt ruột hét lớn.
"Em gái của em cũng chính là em gái của anh, không ai có thể làm cho cô ấy đau khổ." Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, từ trên người anh bắt đầu xuất hiện mùi thuốc súng nhàn nhạt:
"Nếu là hiện tại buông cô ấy ra, hôm nay ngươi còn có thể giữ lại cái mạng, Tống gia ngươi cũng có thể bảo trụ được. Nếu không… thành phố Bắc An này sẽ không còn có chỗ cho ngươi dung thân!”
Tống Viễn Đông nhìn chằm chằm Mạc Phàm, liếm liếm môi: "Tao sống lâu như vậy, chưa từng thấy qua người kiêu ngạo như mày.”
Nói xong, hắn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, trực tiếp đặt lên mặt Hạ Thiên Kỳ!
Trong tiệc cưới, chú rể mà còn mang theo cả vũ khí?
“Ha ha, tao cưới Hạ Thiên Kỳ chẳng qua là cho vui mà thôi, hiện tại mày còn không ra khỏi khách sạn này, tao lập tức rạch nát mặt nó!” Tống Viễn Đông cười lạnh lộ ra một tia biến thái.
Một số khách mời tỏ vẻ không đành lòng, dù sao mỹ nữ số một Bắc An thật sự rất có thể sẽ bị hủy dung hôm nay. Về phương diện này, Tống Viễn Đông luôn là một kẻ biến thái nói được làm được!
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Tống Viễn Đông: "Đây là uy hiếp của ngươi sao? Rất tốt."
Hạ Thiên Kỳ vội vàng hét lên: “Anh Mạc… anh đi trước đi, không cần lo cho em. Thế lực của Tống gia bọn họ rất lớn!”
Cho dù bị lưỡi dao lạnh lẽo dán vào mặt, Hạ Thiên Kỳ cũng không có sợ hãi, ngược lại, cô lo lắng cho sự an toàn của Mạc Phàm.
Cô vừa rồi thiếu chút nữa gọi ra "Anh Mạc Phàm", nhưng cố gắng nuốt lại họ tên đầy đủ của Mạc Phàm, sợ bại lộ thân phận của anh.
“Ha ha, trước mặt chồng mình mà lại xưng anh em tình cảm như vậy, thật là một đôi cẩu nam nữ!”
Tống Viễn Đông nói xong, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, dao đã bắt đầu đè xuống!
Nhưng một giây kế tiếp, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, Mạc Phàm đã xuất hiện ở trước mặt hắn!
"A!" Tống Viễn Đông phát ra một tiếng la thống khổ!
Cổ tay và cánh tay của hắn ta đã có một góc uốn cong, nhìn thấy mà giật mình!
Mạc Phàm bẻ gãy cổ tay Tống Viễn Đông, dùng hai tay chộp lấy con dao găm, sau đó cắm thẳng vào vai anh ta!
Máu bắn tung tóe!
Mạc Phàm cũng không lập tức rút ra, , mà là vặn cổ tay, chủy thủ sắc bén kia trực tiếp tạo ra một cái lỗ máu trên vai Tống Viễn Đông!
Tống Viễn Đông đau đến cả người run rẩy!
"Hiện tại, phái người đưa Hạ Hiểu Y trở về." Mạc Phàm túm cổ áo Tống Viễn Đông, lạnh lùng nói:
"Nếu như cô ấy bị một chút thương tích, tôi sẽ để cho nhà họ Tống các ngươi tan nát! ”
Sau khi nói xong, Mạc Phàm một quyền nện vào mặt Tống Viễn Đông!
Sống mũi của hắn lập tức bị đập vỡ, máu từ trong lỗ mũi phun ra, bắn tung tóe khắp mặt!
…
Dù là hiện trường hôn lễ hay trang viên nhà họ Tống, lúc này cũng đã là một mớ hỗn độn.
Cha mẹ của Tống Viễn Đông đang ở nước ngoài thương lượng các hạng mục quan trọng, không thể trở về tham gia hôn lễ của con trai.
Hơn nữa, hai vợ chồng này đều biết, hôn lễ cũng chỉ là con trai mình chơi đùa mà thôi, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không lấy.
Bây giờ, người duy nhất gánh vác gia đình là chị gái của Tống Viễn Đông - Tống Tử Viện.
Dù có mặt tại hiện trường đám cưới và chứng kiến toàn bộ quá trình em trai bị đánh từ đầu đến cuối nhưng cô không hề đứng dậy.
Đây cũng không phải là Tống Tử Viện nhát gan, mà là nàng đã nhìn ra Mạc Phàm không dễ đối phó, phải huy động toàn bộ nguồn lực mới có thể ứng phó được.
Nhưng Tống gia bị người ta đánh sưng mặt, nếu như lần này nén giận, như vậy sau này ở Bắc An còn lăn lộn như thế nào? Chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người bàn tán.
Tống Tử Viện nhìn em trai đang kêu thảm thiết trên sân khấu, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm nào, nói với thuộc hạ:
"Thứ nhất, sai người đưa Hạ Hiểu Y đến tiệc cưới. Thứ hai, đi mời đại sư Hàn Hà Duyên, chỉ cần nói đệ tử của hắn bị trọng thương là được. Thứ ba, liên hệ với giám sát Bắc An, để cho giám sát trưởng Tề phái một đội đặc nhiệm tới đây.”
Ba mệnh lệnh, ba lời căn dặn. Có tiến có lui, rất trật tự!
Thuộc hạ ở một bên không mảy may nghi ngờ về hai mệnh lệnh đầu tiên, nhưng mệnh lệnh thứ ba lại khiến sắc mặt hắn thay đổi.
"Đại tiểu thư, ta cảm thấy có đại sư Hàn Hà Duyên ra tay là đủ rồi, chiến lực của đội giám sát đặc biệt rất cường đại, hơn nữa chỉ dùng trong thời chiến, bọn hắn xuất hiện, thường thường mang ý nghĩa trong thành phố có biến lớn. Đây không phải là dùng pháo để đuổi muỗi sao?”
Tống Tử Viện sắc mặt lạnh lẽo, thanh âm trở nên lạnh lùng:
“Lập tức làm theo lời ta nói! Tống gia ta đại loạn, đây không tính là biến lớn sao?”
Chương 5 Một cước đá văng
Mười phút sau, một chiếc limousine dừng lại trước cổng khách sạn. Một người đàn ông trung niên đi giày vải và áo choàng đi xuống.
Ông ta trông khoảng năm mươi tuổi, không cao, vẻ mặt nghiêm túc và cảm giác sức mạnh dâng trào khắp người.
Đây chính là Hàn Hà Duyên được mệnh danh là "Tông sư Bắc An"!
Hàn đại sư này được cả thành phố Bắc An công nhận là cao thủ võ thuật số một, đồ đệ của ông ta đều được những người giàu thuê làm vệ sĩ với mức lương cao, ông ta cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Ở Đại Hạ là nơi võ thuật hưng thịnh, Hàn Hà Duyên ở Bắc An thành rất có tiếng nói!
Nếu như dựa theo hệ thống đánh giá thực lực của quân bộ để đối chiếu mà nói, Hàn Hà Duyên mười mấy năm trước đã đến cấp B, trước mắt thậm chí có thể đã chạm tới ngưỡng đỉnh cấp B!
Những vị khách có mặt đều cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hàn Hà Duyên tới, Tống Viễn Đông cũng lần nữa lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng họ cũng không biết, năm năm trước, sư trưởng lục chiến Haider bị Mạc Phàm đuổi giết vạn dặm… đã là cấp A.
Hàn Hà Duyên là người hung dữ và cực kỳ bao che khuyết điểm. Bất cứ ai dám bắt nạt đệ tử, đó chính là hung hăng đánh vào mặt ông. Trước kia những người chống lại ông ta, không chết thì cũng bị trọng thương.
“Người nào dám đả thương đệ tử ta?” Hàn Hà Duyên đứng ở cửa phòng tiệc, lạnh lùng nói.
Đại sư chính là đại sư, khi hắn nói chuyện, trong lời nói có vô tận áp lực, dường như khiến không khí trong đại sảnh ngưng trệ!
Tống Viễn Đông chịu đựng đau đớn, lạnh lùng nói với Mạc Phàm: "Hàn đại sư tới rồi, ngươi chết chắc!”
"Phải không?"
Mạc Phàm căn bản không để ý, hắn lạnh lùng cười, sau đó trực tiếp ở chỗ đầu gối Tống Viễn Đông đạp một cước:
"Quỳ xuống!"
Tống Viễn Đông chỉ có thể quỳ xuống, trong mắt lóe lên hận ý.
Nhìn thấy Mạc Phàm không để ý đến mình, giọng điệu Hàn Hà Duyên càng thêm âm trầm:
"Tuy rằng thực lực của ngươi không tệ, nhưng vậy thì như thế nào? Nếu bây giờ quỳ xuống, tự phế một tay, ta liền lưu ngươi một cái mạng chó, nếu không... Ngươi cũng đừng hòng sống sót rời khỏi Bắc An thành!”
Nói đến nửa sau, giọng Hàn Hà Duyên như sấm nổ, rất nhiều tân khách đều cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chấn vỡ!
Hiển nhiên, vị Bắc An tông sư này đang cố ý phô trương thực lực!
Tống Tử Viện lúc này lại không hề buông lỏng, hai quyền càng nắm chặt, trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.
"Đại tiểu thư đừng lo lắng, có Hàn đại sư ở đây, khẳng định có thể xử lý tên này dễ dàng." Một tên thuộc hạ ở bên cạnh nói.
"Khi nào đội giám sát đặc biệt sẽ đến?" Tống Tử Viện hỏi.
"Bên kia không trả lời chính xác, chỉ nói nhanh chóng." Thủ hạ nhỏ giọng giải thích:
“Đội giám sát đặc biệt gần đây đã điều động một đội trưởng mới, chúng ta cũng không biết rõ lắm.”
Tống Tử Viện lạnh giọng nói: "Tân đội trưởng là ai không quan trọng, chúng ta quen thuộc với giám sát trưởng là được rồi, đội trưởng còn có thể không nghe giám sát trưởng?”
“Tiểu thư nói đúng.” Vẻ mặt người thuộc hạ thoải mái hơn:
“Nghe nói giám sát Tề cũng sẽ tới, kẻ này nhất định sẽ gặp phiền phức lớn!”
“Bọn côn đồ ở Bắc An đã kiêu ngạo thành bộ dáng này rồi sao?” Sau khi nghe Hàn Hà Duyên uy hiếp, Mạc Phàm lạnh lùng hỏi:
"Xem ra, phân bộ giám sát nơi này đều chỉ ăn cơm không làm việc, đúng không?”
"Chút chuyện nhỏ này, còn không cần phân bộ giám sát ra mặt, Hàn mỗ ta tự mình có thể giải quyết." Hàn Hà Duyên nhìn chằm chằm Mạc Phàm:
"Chàng trai trẻ, ngươi rất giỏi, nhưng cũng chỉ có vậy thôi!”
Nói xong, khí lực của Hàn Hà Duyên đột nhiên bùng nổ, cả người giống như một viên đạn, hung hăng bắn về phía Mạc Phàm đang ở trên đài!
Công kích này vô cùng dữ dội, bàn ghế chung quanh đều bị khí lực của Hàn Hà Duyên lật tung!
“Đi chết đi!’ Tống Viễn Đông hung tợn nói với Mạc Phàm bên cạnh.
“Nhiên ca cẩn thận!” Hạ Thiên Kỳ cũng lo lắng hô lên.
Ngoại trừ Hạ Thiên Kỳ, không ai ở hiện trường tin rằng Mạc Phàm có thể đánh bại Hàn Hà Duyên.
Ở Bắc An thành, Hàn Hà Duyên vẫn chưa từng bại trận, ông ấy nghiễm nhiên là tông sư võ đạo. Còn Mạc Phàm, thoạt nhìn chỉ mới hai mấy tuổi, cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu luyện võ, cũng không có khả năng là đối thủ của Hàn Hà Duyên!
Thế nhưng, một màn khiến tất cả mọi người nghẹn họng đã xảy ra!
Tốc độ công kích của Hàn Hà Duyên rất nhanh, nhưng tốc độ bay ngược trở về càng nhanh hơn!
Hầu như không ai thấy rõ Mạc Phàm ra tay như thế nào, Hàn Hà Duyên cứ thế bị đánh bay!
Vị Bắc An tông sư này nặng nề ngã ở cửa phòng tiệc, ôm ngực, từng ngụm ho ra máu!
Hắn muốn đứng lên, thế nhưng, giãy dụa vài lần, đều không thể thành công!
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên ngực ông ta có một vết lõm hình dấu chân.
Mạc Phàm chỉ dùng một cước đã làm Hàn Hà Duyên bị thương nặng đến mức này!
Cái gọi là Bắc An tông sư, ở trước mặt hắn, không khác gì một tờ giấy!
Nếu muốn có thể lập tức giết chết!
Hạ Thiên Kỳ nhìn Mạc Phàm, cảm giác được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Mấy năm nay, cô sống rất cẩn thận, dung nhan tuyệt lệ không những không mang đến cho nàng bất kỳ lợi ích gì, ngược lại còn khiến Hạ Thiên Kỳ gặp phải rất nhiều sự bắt nạt không đáng có. Những ngày này cuối cùng cũng sắp kết thúc!
Nhìn thấy kết quả của cuộc chiến, tất cả các khách mời đều bị sốc và không nói nên lời!
Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi Hàn Hà Duyên đến đây, có thể dễ dàng đối phó với thanh niên phiền phức này, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện hoàn toàn khác với dự đoán của mọi người!
Trong mắt người thường, sức mạnh của võ giả cấp B không khác gì thần trên trời, nhưng nếu nhìn theo hướng này, thực lực của Mạc Phàm có lẽ đã vượt qua sức tưởng tượng của họ?
Chẳng lẽ là... cấp A?
Ở tuổi này, làm sao có thể đạt tới cấp A?
"Không... Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Tống Viễn Đông thấy thế, vẻ mặt khó có thể tin được!
Nếu Hàn Hà Duyên cũng bị đánh bại, hôm nay còn ai có thể cứu hắn?
Mạc Phàm nhìn Hàn Hà Duyên nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu, lại nhìn lướt qua tân khách toàn trường, lạnh lùng hỏi:
"Thiếu gia xấu xa ép người ta kết hôn, các ngươi đều đang xem náo nhiệt, không ai vươn tay giúp đỡ, trong thành Bắc An này, thật sự là không có công lý sao?”
Tất cả tân khách ở đây, không ai có thể trả lời hắn, mỗi người câm như hến, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mạc Phàm lại nhìn về phía Tống Tử Viện: "Hạ Hiểu Y đâu, sao còn chưa đưa tới?”
Bị ánh mắt lạnh lùng này nhìn chằm chằm, Tống Tử Viện không khỏi rùng mình!
Cô rốt cục ý thức được, hành động lúc trước của mình căn bản không có giấu diếm Mạc Phàm! Những mệnh lệnh đó có lẽ hắn cũng đã nghe thấy.
Mạc Phàm quả thật đã nhìn ra, Tống Tử Viện này chính là người có tiếng nói nhất ở đây của Tống gia.
Tống Tử Viện không thể không đứng lên, nói:
"Chuyện đến đây là xong, chúng ta thả Hạ Hiểu Y, ngươi thả em trai ta, giải quyết hòa bình, thế nào?”
“Giải quyết hòa bình? Quên đi!” Mạc Phàm cười lạnh:
“Nếu tôi không xuất hiện hôm nay, em gái của anh em tôi có phải đã rơi vào móng vuốt của Tống Viễn Đông không? Loại chuyện này, có thể quên đi sao?”
Nói đến đây, Mạc Phàm giơ một chân lên và giẫm mạnh vào lòng bàn tay của Tống Viễn Đông.
"A!" Hắn lập tức hét lên cuồng loạn.
Dưới chân của Mạc Phàm, xương bàn tay và xương ngón tay của Tống Viễn Đông đã bị nghiền nát từng mảnh. Toàn bộ lòng bàn tay của hắn ta đã biến thành một bãi thịt nát!
Bình luận facebook