Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298
Không thể phủ nhận, dù đặt ở tình cảnh nào đi nữa, Tần Tuyết đều là một người tập hợp vẻ đẹp của cả trời và đất, người đẹp cực phẩm trời sinh lại rất có khí chất, hình dung như thế hoàn toàn không khoa trương chút nào. Từ nhà trẻ đến tiểu học, từ tiểu học đến cấp hai, lại từ cấp hai lên cấp ba có cả nghìn người, rồi từ cấp ba đến sân trường đại học hơn vạn người, Tần Tuyết luôn là hoa khôi của trường học. Mặc dù cô có khí chất cao ngạo lạnh lùng, từ trước đến nay đều khiến người xung quanh bị áp lực, nhưng từ nhỏ đến lớn, bên cạnh chưa từng thiếu nam sinh theo đuổi. Chỉ là cô có thói quen cao ngạo, lạnh lùng, trước giờ hoàn toàn không có hứng thú với những cái liếc mắt đưa tình của những nam sinh chỉ thích bề ngoài của cô.
Một một người đẹp cực phẩm cao ngạo như vậy, tuyệt đối là sự giày vò đối với những người đàn ông bên cạnh cô. Thử nghĩ mà xem, những học sinh nam kia cả ngày đều đỏ mắt mong chờ nhìn cô, mỗi ngày đều suy nghĩ tương tư về cô cũng sắp muốn điên rồi, kết quả không ai thực hiện được. Đối với bọn họ nữ thần vĩnh viễn đều ở bên cạnh, nhưng vĩnh viễn cũng không có cách nào tiến thêm một bước. Dù bọn họ điên cuồng theo đuổi, hay là lái Mercedes, BMW, kết quả đều như nhau. Người ta là người đẹp cao ngạo lãnh diễm, dường như căn bản nhìn bọn họ không vừa mắt.
Trọng tâm câu chuyện lệch đi quá xa rồi...
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tuyết, trong mắt Thẩm Hàm Tân khó nén được kinh diễm. Ngay sau đó lại biến thành vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ, cô nghi ngờ nhìn về phía Lâm Côn. Lúc trước cô đã gặp Sở Tĩnh Dao, cũng biết Sở Tĩnh Dao là vợ của Lâm Côn. Lúc này, cửa biệt thự tự nhiên lại xuất hiện thêm một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo ngủ như thế. Tuy rằng Thẩm Hàm Tân mới mười chín tuổi, nếu tính theo tròn tuổi, coi như chỉ có mười tám, chưa trải qua các loại chuyện nam nữ hoan ái, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cô nghĩ đến Lâm Côn và Tần Tuyết có quan hệ không bình thường. Ý nghĩ trong đầu của cô lúc này rất đơn thuần lại đơn giản, chị gái xinh đẹp khiến ánh mặt trời rực rỡ buổi sáng cũng cảm thấy không bằng này, hoặc là người thân của anh Lâm, hoặc chính là... người tình.
Cũng không biết tại sao, trong đầu Thẩm Hàm Tân bỗng nhiên cảm thấy chua chát, loại cảm giác này giống như trong lòng bị đổ một bình giấm chua vậy. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm giác này, loại cảm giác này nói mãnh liệt thì cũng không phải mãnh liệt, nhưng chính là cảm giác trong lòng rất không thoải mái, rất khó chịu.
Quay đầu nhìn thấy Tần Tuyết, trong đầu Lâm Côn bản năng nhớ đến cảnh tượng ái muội đêm qua. Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, không có ý gì, gò má của anh lập tức lại đỏ lên. Cảm giác lúng túng không tự nhiên nổi lên trong lòng, ánh mắt anh thậm chí cũng không dám nhìn thẳng Tần Tuyết, một cảm giác chột dạ không giải thích được cứ luẩn quẩn trong lòng anh.
Thấy Lâm Côn không có phản ứng gì, chân mày Tần Tuyết nhẹ nhàng nhíu lại một cái, mơ hồ có chút không vui, chỉ có điều lập tức khôi phục lại bình thường, cô cười hô với Lâm Côn: “Lâm, sáng hôm nay chúng ta ăn gì?” Vừa nói vừa đi về phía Lâm Côn, toàn thân trên dưới đều tản ra khí chất bình tĩnh ung dung, cực kỳ giống chính cung nương nương trong phim cung đình, lại phối hợp với khí chất cao ngạo lãnh diễm trời sinh của cô, lại thêm vào khí chất cao quý không cách nào hình dung, khiến trong lòng Thẩm Hàm Tân trước mắt có chút khiếp sợ.
Tần Tuyết thân thiết gọi ‘Lâm’, điều này làm cho Lâm Côn có chút không quen. Trước kia, Tần Tuyết đều gọi anh là ‘Anh Lâm’, lần này từ ‘Anh Lâm’ biến thành ‘Lâm’, ý tứ hàm xúc lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hình như càng mờ ám, càng thân thiết.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Côn không có tâm tình suy nghĩ chuyện kia, anh có chút không hiểu nổi Tần Tuyết rốt cuộc muốn làm trò gì. Lẽ ra sau khi xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, sáng hôm nay tỉnh lại cô nên cảm thấy khó có thể đối mặt với anh mới đúng, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn ngược lại, cô không những không thây khó có thể đối mặt, ngược lại so với trước kia càng thân thiết hơn.
Ngay lúc Lâm Côn còn đang mờ mịt nghi ngờ, giọng nó trong suốt như chuông bạc của Thẩm Hàm Tân truyền đến: “Anh Lâm, em đói bụng rồi.” Trong âm thanh mơ hồ có ý làm nũng, nói là đang làm nũng có lẽ còn thích hợp hơn.
Lâm Côn kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hàm Tân, chỉ thấy vẻ mặt của cô nhóc kia rất nghiêm túc, nói là nghiêm túc nhưng vẻ mặt lại không phải vậy, mà phải nói là đang nghiêm túc làm nũng. Chỉ huy Lâm quả thực không dám tin vào mắt mình, đây là cô nhóc vừa mới cùng mình nghiêm túc nói chuyện phiếm sao, sao đột nhiên...
Chỉ huy Lâm của chúng ta không biết là, Thẩm Hàm Tân và Tần Tuyết, hai cô gái cách nhau năm tuổi này đang vì anh mà âm thầm tranh đấu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí không một tiếng động lặng lẽ tràn ra, trên mặt hai cô gái đều nở ra một nụ cười nhạt. Phía sau nụ cười này rõ ràng cất giấu vô số con dao găm ánh sáng lạnh lẫm liệt, ‘vút vút vút’ sát bên tai chỉ huy Lâm mà gào thét bay qua.
Thời gian trầm mặc ngắn ngủi hai giây, dáng vẻ của Lâm Côn hoàn toàn mờ mịt luống cuống. Mặc dù chỉ số EQ của anh thấp, nhưng sau khi trải qua hai giây suy nghĩ, anh cũng ý thức được nguyên nhân vấn đề căn bản nằm ở nơi nào. Trên mặt anh không khỏi cười khổ, thật không biết nên ở trong lòng vui mừng hay rầu rĩ thay cho chính mình.
Hai cô gái đối chọi gay gắt, lẽ ra Tần Tuyết lớn tuổi hơn Thẩm Hàm Tân thì nên nhường nhịn nhiều hơn một chút, ngược lại Thẩm Hàm Tân thân là người nhỏ tuổi thì chắc hẳn nên chủ động nhượng bộ. Nhưng trong lúc này hai người căn bản để không có ý nhượng bộ, ánh mắt như dao ngày càng thêm sắc bén dày đặc, hình như ngay cả thiên binh vạn mã ngăn cản trước mắt, cũng sẽ bị chặt chém nát bét.
Được rồi, Lâm Côn thừa nhận quả thật sợ hai cô gái này, hơn nữa giữa bọn họ có thanh đao lạnh băng sắc bén, khiến cho anh có ảo giác rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiên đao vạn quả phanh thây. Anh vội vàng muốn ngăn cản hai cô đối chọi gay gắt, nhưng trong lúc này lại không biết ra tay từ đâu. Hiện tại vấn đề hàng đầu anh phải đối mặt chính là nên trả lời ai trước, lẽ ra Tần Tuyết hỏi trước, chắc hẳn anh nên trả lời trước. Nhưng nếu anh thật sự trả lời Tần Tuyết trước, nhưng vậy có phải hay không trong lòng sẽ không thăng bằng đối với Thẩm Hàm Tân không?
Đầu Lâm Côn lúc này rối đến cực hạn, cũng thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Lúc này, anh đột nhiên có một loại ý nghĩ, đó là nhanh chóng đào hố tự chôn mình đi, như vậy bớt việc.
Đang lúc Lâm Côn thật sự không biết nên làm như thế nào, bỗng nhiên lại có một tiếng nói dễ nghe giống như âm thanh của chuông bạc truyền đến, “Anh Côn, chào buổi sáng!” Trên mặt Chương Tiểu Nhã mang theo nụ cười giống như mặt trời, vừa nói vừa đi tới phía bên này. Cô nhóc đang mặc một bộ áo ngủ phiên bản Kawaii, trên chân đi đôi dép Kawaii nhỏ, gương mặt trắng noãn dưới ánh mặt trời càng thêm tươi mát mê người, giống như Haruko trong Slumdunk.
Mặt Lâm Côn xám xịt, trên đầu như có mây đen dày đặc bao phủ, sấm chớp đùng đùng, đánh xuống đầu anh. Không cần xoay người lại, anh cũng nghe ra được giọng nói truyền đến từ phía sau chính là Chương Tiểu Nhã. Trong lòng anh liền im lặng gào to: “Trời ơi, mới sáng sớm mà mấy người này đã chơi tôi sao! Đều nói ba người phụ nữ tạo thành một vở kịch, hiện tại thì tốt rồi, thật đúng là ba người phụ nữ, đây không phải là muốn mạng của tôi sao...”
Đừng thấy Chương Tiểu Nhã mặc áo ngủ Kawaii, bước chân của cô lại rất thướt tha duyên dáng động lòng người, tự nhiên hào phóng. Sau khi đi tới trước mặt, đầu tiên cô nhóc này híp mắt quan sát hai người Tần Tuyết và Thẩm Hàm Tân, chợt có mấy phần nghịch ngợm nhìn Lâm Côn cười nói: “Anh Côn, hai người này là... Giới thiệu một chút cho em đi.”
Khóe miệng Lâm Côn lúng túng co rúm hai cái, quả thật là nên giới thiệu mọi người với nhau một chút, nói không chừng sau khi giới thiệu nhau xong, mùi thuốc súng quanh các cô sẽ không quá nồng, sát khí cũng không khiến người ta run sợ như vậy nữa.
“Khụ khụ...”
Lâm Côn ho nhẹ hai tiếng, giới thiệu từ Tần Tuyết trước, nói: “Đây là Tần Tuyết, hai người các em có thể gọi là chị Tần, hoặc chị Tuyết, là chị em tốt của vợ anh, hiện nay là thư ký chủ tịch tập đoàn Thiên Sở. Chị dâu các em đi công tác, cô ấy tới giúp anh chăm sóc Lâm Lâm... Đây là em gái nhỏ Thẩm Hàm Tân, đều nhỏ tuổi hơn hai người, là người thừa kế đời thứ ba của Mính Duyệt Phường, cô ấy là một sư phụ pha chế đồ uống hàng đầu, có cơ hội hai người nhất định phải nếm thử... Đây là bạn học Chương Tiểu Nhã, là hàng xóm nhà tôi, đang học ở đại học Trung Cảng, ngoại trừ thỉnh thoảng nghịch ngơm, gần như không có khuyết điểm gì, ưu điểm lớn nhất là xinh đẹp.”
Lâm Côn cười giới thiệu xong, ánh mắt Thẩm Hàm Tân kính phục nhìn về phía Tần Tuyết, ánh mắt Tần Tuyết cũng như vậy nhìn về phía cô. Ánh mắt của Chương Tiểu Nhã lại khâm phục nhìn về phía hai người, dù là thư ký chủ tịch tập đoàn Thiên Sở hay là người thừa kế Mính Duyệt Phường, thân phận của hai người này ở chỗ nào, chỗ ấy liền phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Tập đoàn Thiên Sở là tập đoàn hàng đầu ở thành phố Trung Cảng, hoặc gọi là tập đoàn lớn. Tòa nhà tập đoàn Thiên Sở đứng sừng sững trên dải đất trung tâm thành phố Trung Cảng, dường như là một ngọn cờ dẫn đầu kinh tế cắm ở trung tâm thành phố Trung Cảng, ở toàn bộ tỉnh Liêu Cương, thậm chí là ba tỉnh miền Đông Bắc. Nhắc đến tập đoàn Thiên Sở không có người nào không biết, bao nhiêu người trẻ tuổi, sinh viên chưa tốt nghiệp đại học đều mơ ước cũng muốn được vào làm ở tập đoàn Thiên Sở. Đối với bọn họ mà nói, có thể vào làm ở tập đoàn Thiên Sở, đó là một nguyện vọng tốt đẹp mà lại rất xa xôi. Nhân viên tập đoàn Thiên Sở gần như không có ai muốn xin nghỉ việc, chỉ có khi mở rộng nghiệp vụ tập đoàn mới có nhu cầu thông báo tuyển dụng.
Đối với phần lớn người trẻ tuổi mà nói, hiện tại lưu hành nhất là thi làm nhân viên công vụ, nếu như so sánh cơ hội làm việc tại tập đoàn Thiên Sở và cơ hội làm nhân viên công vụ đồng thời đặt ở trước mắt, chí ít bảy mươi phần trăm sẽ lựa chọn làm ở tập đoàn Thiên Sở. Ở đông đảo người tìm việc trẻ tuổi, vẫn lưu truyền rộng rãi một câu nói, lựa chọn nhân viên công vụ chẳng khác nào lựa chọn bát sắt, lựa chọn tập đoàn Thiên Sở chẳng khác nào lựa chọn chén vàng. Chỉ cần có năng lực, tập đoàn Thiên Sở tuyệt đối sẽ là bầu trời rộng lớn, tiền lương gấp mấy lần nhân viên công vụ.
Chương Tiểu Nhã vẫn còn đi học chưa có tốt nghiệp, cô cũng mơ ước sẽ làm việc ở nơi đây, loại mơ ước này vừa ngây thơ lại vừa tốt đẹp. Mỗi khi cô nghĩ đến công việc của mình trong tương lại, đều nghĩ tới môi trường làm việc sự giống như trên TV. Đồng nghiệp xung quanh vui vẻ dễ gần, ông chủ bình dị gần gũi, hoàn cảnh làm việc thoải mái, thanh nhã, đây hoàn toàn là chủ nghĩa văn phòng hoàn mỹ của thành phần tri thức. Cô thậm chí từng nghĩ, nếu như mình có thể kiếm được nhiều tiền một chút, có thể dựa vào năng lực của mình sống độc lập ở bên ngoài. Sau đó sẽ mua quà cho cái ông già keo kiệt nhất toàn bộ thành phố Yến Kinh kia, mỗi tháng nhận tiền lương đều phải mua, ông nhất định sẽ rất vui vẻ...
Chương Tiểu Nhã nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là ý nghĩ tốt đẹp, cứ dựa theo trình độ tiêu phí hiện nay của cô, từ sau khi không khiêm tốn nữa, mặc một bộ quần áo mấy nghìn tệ, ăn một bữa cơm mấy trăm tệ, một lần đi ra ngoài chơi lại tiêu phí tám nghìn đến một vạn tệ... Đây đều là rất bình thường. Ông già keo kiệt nhất thành phố Yến Kinh kia cũng thông suốt, mình chỉ có một đứa cháu gái bảo bối như vậy, không thể để cô phải chịu uất ức thua thiệt được. Cả đời này mình khiêm tốn cũng không tính, mọi người đều nói giàu có dưỡng con gái, lúc mới đầu ông còn chưa tin, bây giờ thông suốt thấy thật đúng là như thế, mỗi tháng đều cho cháu gái tiền tiêu vặt còn nhiều hơn so với tiền tiêu một năm của chính ông.
Muốn dựa vào năng lực của mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, với người trẻ tuổi bình thường không thành vấn đề, nhưng với Chương Tiều Nhã mà nói tuyệt đối không có khả năng. Cho dù tương lai cô có thể vào làm trong tập đoàn Thiên Sở, nhận tiền lương cao gấp mấy lần so với bên ngoài, nhưng vậy cũng chỉ có thể là sinh hoạt của một nhân viên công sở cao cấp, chứ không thể thỏa mãn sinh hoạt xa xỉ hiện nay của cô được.
Tới thành phố Trung Cảng đã gần nửa năm, cô đã không chỉ một lần nghe nói tới tập đoàn Thiên Sở, trong trường học thỉnh thoảng cũng có anh chị khóa trên đến tập đoàn Thiên Sở phỏng vấn. Chỉ là phỏng vấn mà đã náo động, ầm ĩ truyền nhau mọi người đều biết, gần như tất cả mọi người đều ao ước hâm mộ, thậm chí có không ít người còn chắp hai tay cầu nguyện -- Nếu tôi có thể tới tập đoàn Thiên Sở để phỏng vấn là tốt rồi, nếu lỡ như được chọn trúng…
Một một người đẹp cực phẩm cao ngạo như vậy, tuyệt đối là sự giày vò đối với những người đàn ông bên cạnh cô. Thử nghĩ mà xem, những học sinh nam kia cả ngày đều đỏ mắt mong chờ nhìn cô, mỗi ngày đều suy nghĩ tương tư về cô cũng sắp muốn điên rồi, kết quả không ai thực hiện được. Đối với bọn họ nữ thần vĩnh viễn đều ở bên cạnh, nhưng vĩnh viễn cũng không có cách nào tiến thêm một bước. Dù bọn họ điên cuồng theo đuổi, hay là lái Mercedes, BMW, kết quả đều như nhau. Người ta là người đẹp cao ngạo lãnh diễm, dường như căn bản nhìn bọn họ không vừa mắt.
Trọng tâm câu chuyện lệch đi quá xa rồi...
Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tuyết, trong mắt Thẩm Hàm Tân khó nén được kinh diễm. Ngay sau đó lại biến thành vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ, cô nghi ngờ nhìn về phía Lâm Côn. Lúc trước cô đã gặp Sở Tĩnh Dao, cũng biết Sở Tĩnh Dao là vợ của Lâm Côn. Lúc này, cửa biệt thự tự nhiên lại xuất hiện thêm một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo ngủ như thế. Tuy rằng Thẩm Hàm Tân mới mười chín tuổi, nếu tính theo tròn tuổi, coi như chỉ có mười tám, chưa trải qua các loại chuyện nam nữ hoan ái, chỉ có điều cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cô nghĩ đến Lâm Côn và Tần Tuyết có quan hệ không bình thường. Ý nghĩ trong đầu của cô lúc này rất đơn thuần lại đơn giản, chị gái xinh đẹp khiến ánh mặt trời rực rỡ buổi sáng cũng cảm thấy không bằng này, hoặc là người thân của anh Lâm, hoặc chính là... người tình.
Cũng không biết tại sao, trong đầu Thẩm Hàm Tân bỗng nhiên cảm thấy chua chát, loại cảm giác này giống như trong lòng bị đổ một bình giấm chua vậy. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm giác này, loại cảm giác này nói mãnh liệt thì cũng không phải mãnh liệt, nhưng chính là cảm giác trong lòng rất không thoải mái, rất khó chịu.
Quay đầu nhìn thấy Tần Tuyết, trong đầu Lâm Côn bản năng nhớ đến cảnh tượng ái muội đêm qua. Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng, không có ý gì, gò má của anh lập tức lại đỏ lên. Cảm giác lúng túng không tự nhiên nổi lên trong lòng, ánh mắt anh thậm chí cũng không dám nhìn thẳng Tần Tuyết, một cảm giác chột dạ không giải thích được cứ luẩn quẩn trong lòng anh.
Thấy Lâm Côn không có phản ứng gì, chân mày Tần Tuyết nhẹ nhàng nhíu lại một cái, mơ hồ có chút không vui, chỉ có điều lập tức khôi phục lại bình thường, cô cười hô với Lâm Côn: “Lâm, sáng hôm nay chúng ta ăn gì?” Vừa nói vừa đi về phía Lâm Côn, toàn thân trên dưới đều tản ra khí chất bình tĩnh ung dung, cực kỳ giống chính cung nương nương trong phim cung đình, lại phối hợp với khí chất cao ngạo lãnh diễm trời sinh của cô, lại thêm vào khí chất cao quý không cách nào hình dung, khiến trong lòng Thẩm Hàm Tân trước mắt có chút khiếp sợ.
Tần Tuyết thân thiết gọi ‘Lâm’, điều này làm cho Lâm Côn có chút không quen. Trước kia, Tần Tuyết đều gọi anh là ‘Anh Lâm’, lần này từ ‘Anh Lâm’ biến thành ‘Lâm’, ý tứ hàm xúc lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hình như càng mờ ám, càng thân thiết.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Côn không có tâm tình suy nghĩ chuyện kia, anh có chút không hiểu nổi Tần Tuyết rốt cuộc muốn làm trò gì. Lẽ ra sau khi xảy ra chuyện tối ngày hôm qua, sáng hôm nay tỉnh lại cô nên cảm thấy khó có thể đối mặt với anh mới đúng, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn ngược lại, cô không những không thây khó có thể đối mặt, ngược lại so với trước kia càng thân thiết hơn.
Ngay lúc Lâm Côn còn đang mờ mịt nghi ngờ, giọng nó trong suốt như chuông bạc của Thẩm Hàm Tân truyền đến: “Anh Lâm, em đói bụng rồi.” Trong âm thanh mơ hồ có ý làm nũng, nói là đang làm nũng có lẽ còn thích hợp hơn.
Lâm Côn kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Hàm Tân, chỉ thấy vẻ mặt của cô nhóc kia rất nghiêm túc, nói là nghiêm túc nhưng vẻ mặt lại không phải vậy, mà phải nói là đang nghiêm túc làm nũng. Chỉ huy Lâm quả thực không dám tin vào mắt mình, đây là cô nhóc vừa mới cùng mình nghiêm túc nói chuyện phiếm sao, sao đột nhiên...
Chỉ huy Lâm của chúng ta không biết là, Thẩm Hàm Tân và Tần Tuyết, hai cô gái cách nhau năm tuổi này đang vì anh mà âm thầm tranh đấu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí không một tiếng động lặng lẽ tràn ra, trên mặt hai cô gái đều nở ra một nụ cười nhạt. Phía sau nụ cười này rõ ràng cất giấu vô số con dao găm ánh sáng lạnh lẫm liệt, ‘vút vút vút’ sát bên tai chỉ huy Lâm mà gào thét bay qua.
Thời gian trầm mặc ngắn ngủi hai giây, dáng vẻ của Lâm Côn hoàn toàn mờ mịt luống cuống. Mặc dù chỉ số EQ của anh thấp, nhưng sau khi trải qua hai giây suy nghĩ, anh cũng ý thức được nguyên nhân vấn đề căn bản nằm ở nơi nào. Trên mặt anh không khỏi cười khổ, thật không biết nên ở trong lòng vui mừng hay rầu rĩ thay cho chính mình.
Hai cô gái đối chọi gay gắt, lẽ ra Tần Tuyết lớn tuổi hơn Thẩm Hàm Tân thì nên nhường nhịn nhiều hơn một chút, ngược lại Thẩm Hàm Tân thân là người nhỏ tuổi thì chắc hẳn nên chủ động nhượng bộ. Nhưng trong lúc này hai người căn bản để không có ý nhượng bộ, ánh mắt như dao ngày càng thêm sắc bén dày đặc, hình như ngay cả thiên binh vạn mã ngăn cản trước mắt, cũng sẽ bị chặt chém nát bét.
Được rồi, Lâm Côn thừa nhận quả thật sợ hai cô gái này, hơn nữa giữa bọn họ có thanh đao lạnh băng sắc bén, khiến cho anh có ảo giác rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiên đao vạn quả phanh thây. Anh vội vàng muốn ngăn cản hai cô đối chọi gay gắt, nhưng trong lúc này lại không biết ra tay từ đâu. Hiện tại vấn đề hàng đầu anh phải đối mặt chính là nên trả lời ai trước, lẽ ra Tần Tuyết hỏi trước, chắc hẳn anh nên trả lời trước. Nhưng nếu anh thật sự trả lời Tần Tuyết trước, nhưng vậy có phải hay không trong lòng sẽ không thăng bằng đối với Thẩm Hàm Tân không?
Đầu Lâm Côn lúc này rối đến cực hạn, cũng thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Lúc này, anh đột nhiên có một loại ý nghĩ, đó là nhanh chóng đào hố tự chôn mình đi, như vậy bớt việc.
Đang lúc Lâm Côn thật sự không biết nên làm như thế nào, bỗng nhiên lại có một tiếng nói dễ nghe giống như âm thanh của chuông bạc truyền đến, “Anh Côn, chào buổi sáng!” Trên mặt Chương Tiểu Nhã mang theo nụ cười giống như mặt trời, vừa nói vừa đi tới phía bên này. Cô nhóc đang mặc một bộ áo ngủ phiên bản Kawaii, trên chân đi đôi dép Kawaii nhỏ, gương mặt trắng noãn dưới ánh mặt trời càng thêm tươi mát mê người, giống như Haruko trong Slumdunk.
Mặt Lâm Côn xám xịt, trên đầu như có mây đen dày đặc bao phủ, sấm chớp đùng đùng, đánh xuống đầu anh. Không cần xoay người lại, anh cũng nghe ra được giọng nói truyền đến từ phía sau chính là Chương Tiểu Nhã. Trong lòng anh liền im lặng gào to: “Trời ơi, mới sáng sớm mà mấy người này đã chơi tôi sao! Đều nói ba người phụ nữ tạo thành một vở kịch, hiện tại thì tốt rồi, thật đúng là ba người phụ nữ, đây không phải là muốn mạng của tôi sao...”
Đừng thấy Chương Tiểu Nhã mặc áo ngủ Kawaii, bước chân của cô lại rất thướt tha duyên dáng động lòng người, tự nhiên hào phóng. Sau khi đi tới trước mặt, đầu tiên cô nhóc này híp mắt quan sát hai người Tần Tuyết và Thẩm Hàm Tân, chợt có mấy phần nghịch ngợm nhìn Lâm Côn cười nói: “Anh Côn, hai người này là... Giới thiệu một chút cho em đi.”
Khóe miệng Lâm Côn lúng túng co rúm hai cái, quả thật là nên giới thiệu mọi người với nhau một chút, nói không chừng sau khi giới thiệu nhau xong, mùi thuốc súng quanh các cô sẽ không quá nồng, sát khí cũng không khiến người ta run sợ như vậy nữa.
“Khụ khụ...”
Lâm Côn ho nhẹ hai tiếng, giới thiệu từ Tần Tuyết trước, nói: “Đây là Tần Tuyết, hai người các em có thể gọi là chị Tần, hoặc chị Tuyết, là chị em tốt của vợ anh, hiện nay là thư ký chủ tịch tập đoàn Thiên Sở. Chị dâu các em đi công tác, cô ấy tới giúp anh chăm sóc Lâm Lâm... Đây là em gái nhỏ Thẩm Hàm Tân, đều nhỏ tuổi hơn hai người, là người thừa kế đời thứ ba của Mính Duyệt Phường, cô ấy là một sư phụ pha chế đồ uống hàng đầu, có cơ hội hai người nhất định phải nếm thử... Đây là bạn học Chương Tiểu Nhã, là hàng xóm nhà tôi, đang học ở đại học Trung Cảng, ngoại trừ thỉnh thoảng nghịch ngơm, gần như không có khuyết điểm gì, ưu điểm lớn nhất là xinh đẹp.”
Lâm Côn cười giới thiệu xong, ánh mắt Thẩm Hàm Tân kính phục nhìn về phía Tần Tuyết, ánh mắt Tần Tuyết cũng như vậy nhìn về phía cô. Ánh mắt của Chương Tiểu Nhã lại khâm phục nhìn về phía hai người, dù là thư ký chủ tịch tập đoàn Thiên Sở hay là người thừa kế Mính Duyệt Phường, thân phận của hai người này ở chỗ nào, chỗ ấy liền phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Tập đoàn Thiên Sở là tập đoàn hàng đầu ở thành phố Trung Cảng, hoặc gọi là tập đoàn lớn. Tòa nhà tập đoàn Thiên Sở đứng sừng sững trên dải đất trung tâm thành phố Trung Cảng, dường như là một ngọn cờ dẫn đầu kinh tế cắm ở trung tâm thành phố Trung Cảng, ở toàn bộ tỉnh Liêu Cương, thậm chí là ba tỉnh miền Đông Bắc. Nhắc đến tập đoàn Thiên Sở không có người nào không biết, bao nhiêu người trẻ tuổi, sinh viên chưa tốt nghiệp đại học đều mơ ước cũng muốn được vào làm ở tập đoàn Thiên Sở. Đối với bọn họ mà nói, có thể vào làm ở tập đoàn Thiên Sở, đó là một nguyện vọng tốt đẹp mà lại rất xa xôi. Nhân viên tập đoàn Thiên Sở gần như không có ai muốn xin nghỉ việc, chỉ có khi mở rộng nghiệp vụ tập đoàn mới có nhu cầu thông báo tuyển dụng.
Đối với phần lớn người trẻ tuổi mà nói, hiện tại lưu hành nhất là thi làm nhân viên công vụ, nếu như so sánh cơ hội làm việc tại tập đoàn Thiên Sở và cơ hội làm nhân viên công vụ đồng thời đặt ở trước mắt, chí ít bảy mươi phần trăm sẽ lựa chọn làm ở tập đoàn Thiên Sở. Ở đông đảo người tìm việc trẻ tuổi, vẫn lưu truyền rộng rãi một câu nói, lựa chọn nhân viên công vụ chẳng khác nào lựa chọn bát sắt, lựa chọn tập đoàn Thiên Sở chẳng khác nào lựa chọn chén vàng. Chỉ cần có năng lực, tập đoàn Thiên Sở tuyệt đối sẽ là bầu trời rộng lớn, tiền lương gấp mấy lần nhân viên công vụ.
Chương Tiểu Nhã vẫn còn đi học chưa có tốt nghiệp, cô cũng mơ ước sẽ làm việc ở nơi đây, loại mơ ước này vừa ngây thơ lại vừa tốt đẹp. Mỗi khi cô nghĩ đến công việc của mình trong tương lại, đều nghĩ tới môi trường làm việc sự giống như trên TV. Đồng nghiệp xung quanh vui vẻ dễ gần, ông chủ bình dị gần gũi, hoàn cảnh làm việc thoải mái, thanh nhã, đây hoàn toàn là chủ nghĩa văn phòng hoàn mỹ của thành phần tri thức. Cô thậm chí từng nghĩ, nếu như mình có thể kiếm được nhiều tiền một chút, có thể dựa vào năng lực của mình sống độc lập ở bên ngoài. Sau đó sẽ mua quà cho cái ông già keo kiệt nhất toàn bộ thành phố Yến Kinh kia, mỗi tháng nhận tiền lương đều phải mua, ông nhất định sẽ rất vui vẻ...
Chương Tiểu Nhã nghĩ như vậy, chỉ có thể nói là ý nghĩ tốt đẹp, cứ dựa theo trình độ tiêu phí hiện nay của cô, từ sau khi không khiêm tốn nữa, mặc một bộ quần áo mấy nghìn tệ, ăn một bữa cơm mấy trăm tệ, một lần đi ra ngoài chơi lại tiêu phí tám nghìn đến một vạn tệ... Đây đều là rất bình thường. Ông già keo kiệt nhất thành phố Yến Kinh kia cũng thông suốt, mình chỉ có một đứa cháu gái bảo bối như vậy, không thể để cô phải chịu uất ức thua thiệt được. Cả đời này mình khiêm tốn cũng không tính, mọi người đều nói giàu có dưỡng con gái, lúc mới đầu ông còn chưa tin, bây giờ thông suốt thấy thật đúng là như thế, mỗi tháng đều cho cháu gái tiền tiêu vặt còn nhiều hơn so với tiền tiêu một năm của chính ông.
Muốn dựa vào năng lực của mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, với người trẻ tuổi bình thường không thành vấn đề, nhưng với Chương Tiều Nhã mà nói tuyệt đối không có khả năng. Cho dù tương lai cô có thể vào làm trong tập đoàn Thiên Sở, nhận tiền lương cao gấp mấy lần so với bên ngoài, nhưng vậy cũng chỉ có thể là sinh hoạt của một nhân viên công sở cao cấp, chứ không thể thỏa mãn sinh hoạt xa xỉ hiện nay của cô được.
Tới thành phố Trung Cảng đã gần nửa năm, cô đã không chỉ một lần nghe nói tới tập đoàn Thiên Sở, trong trường học thỉnh thoảng cũng có anh chị khóa trên đến tập đoàn Thiên Sở phỏng vấn. Chỉ là phỏng vấn mà đã náo động, ầm ĩ truyền nhau mọi người đều biết, gần như tất cả mọi người đều ao ước hâm mộ, thậm chí có không ít người còn chắp hai tay cầu nguyện -- Nếu tôi có thể tới tập đoàn Thiên Sở để phỏng vấn là tốt rồi, nếu lỡ như được chọn trúng…