• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (6 Viewers)

  • Chương 296

Ở khu giải trí chơi một ngày, Lâm Lâm thật sự mệt mỏi, dọn dẹp xong bàn ăn, Lâm Côn dẫn cậu nhóc đi ể tắm. Sở Tĩnh Dao không có ở nhà, buổi tối dĩ nhiên Lâm Lâm phải ngủ với Lâm Côn rồi. Hai cha con lên phòng ngủ ở lầu ba, Lâm Lâm nằm trên giường đòi nghe kể chuyện cổ tích, kết quả không đợi Lâm Côn bắt đầu kể, cậu bé đã híp mắt đi vào mộng đẹp. Hải Đông Thanh nhỏ đứng ở đầu giường tò mò nhìn dáng vẻ ngủ say của Lâm Lâm, lại nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía Lâm Côn. Lâm Côn dùng tay ra hiệu cho nó đừng có lên tiếng, Hải Đông Thanh nhỏ rất thông minh hiểu ý người, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ đầu giường nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên vai Lâm Côn.

Mấy ngày nay Lâm Côn ra ngoài rất ít dẫn Hải Đông Thanh nhỏ theo, nhóc con này ở nhà rất buồn chán, liền chạy đến hồ nước trong khu nhà bắt cá. Mấy ngày ngắn ngủi, trong hồ vốn đang có thể nhìn thấy cá lớn, giờ đây đều biến thành một đống xương cá lớn chồng chất ở góc sân sau của căn biệt thự số 7. Các nhân viên an ninh của khu nhà từng lập án điều tra, thề phải bắt được thủ phạm bắt cá. Mặc dù cá này mập mập mạp mạp, nhưng cũng chỉ dùng để ngắm, mà không phải dùng để ăn.

Khi các nhân viên an ninh của khu nhà xem lại tất cả video giám sát xung quanh bể nước, phát hiện ra thủ phạm là một con ‘chim nhỏ’, vẻ mặt của mỗi người đều rất ngạc nhiên. Từ thân hình của nó mà nói, gần như mỗi con cá đều lớn gấp đôi con ‘chim nhỏ’, làm thế nào mà con chim nhỏ này có thể ngậm được con cá lớn bay lên?

Làm thế nào con ‘chim nhỏ’ ngậm được cá lớn bay lên không phải là vấn đề, điểm chính của vấn đề là ai nuôi một con chim nhỏ tội ác tày trời như thế. Người quản lý an ninh khu nhà hận đến nghiến răng không nhịn được mà buông ra lời đe dọa. Chỉ cần điều tra ra con ‘chim nhỏ’ đáng chết này là nhà ai nuôi, ông ta sẽ lập tức bắt bồi thường toàn bộ!

Cá trong khu biệt thự này đều không phải là cá bình thường. Một con cá cá Koi nhỏ bình thường cũng phải mấy trăm đồng, giá một con cá lớn kia ít nhất cũng phải mấy nghìn. Số lượng cá lớn từ khi mất tính ra thiệt hại tài sản ít nhất cũng một trăm nghìn đồng, làm bên bị hại yêu cầu bồi thường cũng là điều đương nhiên.

Mà khi giám đốc quản lý khu nhà bám theo sau con chim này thì tra ra con ‘chim nhỏ’ là thú cưng của căn biệt thự số 7, ông ta không bởi vì tức giận nhất thời đi thẳng tới căn biệt thự số 7 đòi bồi thường, mà gọi điện cho ông chủ Đổng Đại Hải. Đổng Đại Hải vừa nghe tới biệt thự số 7 thì lập tức im lặng đủ năm giây, câu nói đầu tiên phá tan sự im lặng là giọng nói u ám: “Đừng làm loạn, tôi lập tức tới ngay.”

Ở nơi này, giám đốc quản lý an ninh đang tràn đầy tự tin với việc đòi bồi thường, gióng trống khua chiêng dặn dò cấp dưới chuẩn bị nghi thức chào đón ông chủ. Chiếc xe Mercedes-Benz S màu đen của Đổng Đại Hải đi nhanh vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, gần như chỉ dùng hai mươi phút đi ngang qua toàn bộ thành phố Trung Cảng, đi tới bên ngoài văn phòng quản lý an ninh của khu biệt thự Hải Thần.

Trên khuôn mặt mập của giám đốc quản lý an ninh chứa đầy nụ cười béo ngấy, giống như một con chó Nhật đi tới trước mặt Đổng Đại Hải, vừa muốn nói mấy lời nịnh nọt, Đổng Đại Hải đã không chút khách khí cho ông ta một cái tát.

Bốp!!!

Tiếng động vang lên thanh thúy lọt vào tai, tất cả người bên trong văn phòng quản lý an ninh đều sửng sốt. Sao ông chủ có thể đột nhiên ra tay đánh người như vậy? Từ lần trước, sau khi Đổng Đại Hải và con trai của ông ta Đổng Thần ở trước mặt Lâm Côn phải chịu thua thiệt lớn, dưới cơn nóng giận Đổng Đại Hải đem tất cả tức giận trút lên người nhân viên cấp dưới, phát cho mỗi người một chút phí động viên, sau đó đuổi việc, hiện tại phòng quản lý an ninh hoàn toàn là người mới tới.

Đổng Đại Hải đuổi việc nhân viên cũ, một mặt là bởi vì trút giận, mặt khác là vì ông ta bị mất hết thể diện trước mặt các công nhân viên, trong lòng thực sự không qua được cái nấc này, cảm thấy không có cách nào đối mặt với những nhân viên này, liền dứt khoát đuổi việc tất cả rồi đổi một nhóm người mới đến. Những người mới này cũng không biết chuyện xay ra lúc trước giữa Đổng Đại Hải và Lâm Côn, phàm là có một người biết, nhắc nhở giám đốc quản lý tài sản một chút cũng không đến mức xảy ra tình cảnh Đổng Đại Hải đánh quản lý an ninh này như vậy.

Giám đốc quản lý an ninh bụm mặt, vẻ mặt không hiểu chuyện gì, oan ức nhìn Đổng Đại Hải, âm thanh oan khuất nói: “Ông chủ, tôi... Tôi đã làm sai điều gì, tại sao ông chủ lại đánh tôi?”

Đổng Đại Hải giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói: “Đừng phí lời với tôi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cút đi.”

Đổng Đại Hải rõ ràng không muốn nể mặt mũi, giám đốc quản lý an ninh này cũng không phải người hiền lành. Nếu đã không nể mặt mũi nhau thì cũng không cần phải cố kỵ gì, thịt béo trên mặt ông ta run lên một cái, vẻ mặt hung ác xông lên quát Đổng Đại Hải: “Ông dựa vào cái gì đuổi việc tôi, chúng ta có ký hợp đồng lao động, ông ra tay đánh tôi, xâm phạm quyền thân thể của tôi, tôi có thể đến tòa án kiện ông!”

Sắc mặt Đổng Đại Hải lạnh lẽo, không nói hai lời, lại giơ tay tát một cái nữa lên mặt giám đốc quản lý tài sản. Các tát này sức lực rất lớn, trực tiếp khiến giám đốc quản lý tài sản kêu thảm một tiếng, toàn thân lảo đảo về một bên, nếu không phải đúng lúc có một bảo vệ đứng ở đó hơi ngăn lại, trăm phần trăm ông ta sẽ ngã như chó gặm bùn.

Giảm đốc quản lý an ninh bị đánh có chút bối rối, lửa giận trong đầu lúc này cũng bốc lên. Ông ta làm giám đốc quản lý an ninh cũng không phải ngày một ngày hai, nói như thế nào cũng có ít tiền và quan biết Hơn nữa lửa giận xông lên đầu, ông ta cũng không cố kỵ quá nhiều, giơ nắm đấm về phía Đổng Đại Hải, vẻ mặt hung ác, tuyệt đối phải đánh Đổng Đại Hải đến cả người đều dính bùn.

Không cần Đổng Đại Hải ra tay lần nữa, hai bảo vệ đi theo Đổng Đại Hải đã tiến lên một bước, hai người đánh người quản lý này mắt trái một quyền mắt phải một quyền. Không chờ người quản lý này kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, trước mắt đã hoàn toàn tối lại, mơ hồ dường như nhìn thấy đầy sao đang lóe sáng trên bầu trời.

“Đánh tên này cho tôi.” Đổng Đại Hải lạnh lùng nói, ông ta không phải là đèn cạn dầu, ông chủ sở hữu khu biệt thự này không phải ai cũng có thể động vào. Nếu ông ta có thể ở giữa một nhóm người giàu kiếm tiền, không có chút tài năng sao được. Lần trước gặp phải Lâm Côn là ông ta xui xẻo, nhiều năm như vậy, ông ta thật đúng chưa từng chịu thiệt như vậy.

Trong phòng làm việc nhất thời vang lên những tiếng kêu thảm như heo bị giết thịt, khiến toàn bộ sự yên tĩnh trong bóng đêm bị khuấy động lên không yên. Trên trời một ngôi sao lấp lánh xẹt qua, rất nhanh lại biến mất trong bầu trời đêm mênh mông vô bờ.

Lúc gần đi, Đổng Đại Hải nói rõ ràng với người quản lý đang nằm trên mặt đất như một miếng thịt vụn, nói: “Ông muốn đi đâu kiện thì đi kiện, muốn tìm người trả thù thì trả thủ, nhưng ông phải suy nghĩ kỹ về hậu quả.”

Người quản lý này đã bị đánh mất nửa cái mạng, lúc này rốt cuộc cũng biết thủ đoạn chân chính của Đổng Đại Hải. Trong lòng ông ta bắt đầu khủng hoảng, rất hối hận vì vừa nãy mình kích động như vậy, giờ thì hay rồi, bát cơm không giữ được, mình thì bị đánh cho một trận no đòn, sợ là phải ở trong bệnh viện hơn nửa năm.

Đổng Đại Hải ngẩng đầu lên nói với nhân viên an ninh xung quanh: “Khu nhà này, người nào cũng không phải là dễ chọc, các người phải đặc biệt nhớ kỹ biệt thự số 7, dù biệt thự số 7 làm cái gì thì các người đều nhịn cho tôi, nếu như thật sự đắc tội với biệt thự số 7, sẽ không đơn giản là chỉ đuổi việc các người như vậy đâu.”

Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao, chỉ có điều ông chủ đã nói, bọn họ phải thành thật nghe theo. Cho dù Đổng Đại Hải không nói điều này, trong lòng bọn họ cũng đều hiểu rõ, mình chỉ là một người làm công bình thường, cùng với chủ của những căn biệt thự ở đây căn bản không phải là một cấp bậc, bất cứ việc gì vẫn nên biết điều chút mới tốt.

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều đang âm thầm suy nghĩ, người ở trong biệt thự số 7 này rốt cuộc có lai lịch gì mà sao ông chủ lại sợ như thế. Không tận mắt thấy, bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được ông chủ của mình đã phải chịu chật vật tới mức nào ở trước mặt nam chủ nhân của căn biệt thự số 7. Cho dù hiện tại có người nói cho bọn họ biết, sợ là bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Đổng Đại Hải ra khỏi phòng làm việc vào lúc nửa đêm, cách không xa là có thể nhìn thấy được ngọn đèn trong căn biệt thự số 7. Đổng Đại Hải rất buồn bực hút điếu thuốc, nhớ lại trước đây mình và con trai phải chịu thiệt, ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, ông ta không phải là người ngu, biết mình căn bản không thể làm gì được người ta. Nói cách khác, chỉ cần Sở Tướng Quốc nói một câu, Đổng Đại Hải ông ta dù rất lợi hại cũng phải xám xịt cút ra khỏi thành phố Trung Cảng.

Thật vất vả tranh đấu hơn nửa đời người mới có thành tựu như ngày hôm nay, Đổng Đại Hải dù như thế nào cũng sẽ không mạo hiểm đi vuốt râu cọp của Sở Tướng Quốc, huống hồ con rể của con cọp này lại càng đặc biệt tàn nhẫn!

Sau khi Lâm Lâm ngủ, Lâm Côn nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được. Dưới lầu lại có một người đẹp như vậy, nói trong đầu không có bất cứ ý nghĩ gì là nói dối, nhưng anh biết rõ, anh và Tần Tuyết phải giữ khoảng cách. Sở Tĩnh Dao và Tần Tuyết là chị em thân thiết, nếu anh và Tần Tuyết thực sự có chút quan hệ gì, vậy không phải là quá hỗn loạn sao.

Nghịch điện thoại di động trong tay, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ. Hải Đông Thanh nhỏ rất hiểu chuyện đến bên cạnh ghế sofa ngủ, nhóc con này gần đây dinh dưỡng phong phú, hình thể lớn hơn trước không ít, dựa theo tốc độ này, không đến nửa năm là có thể phát triển thành một Hải Đông Thanh choai choai, đến lúc đó uy lực không thể dự đoán được.

“Ôi!”

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một tiếng kêu đau, hai con mắt Lâm Côn vẫn mở to sáng loáng, lập tức từ trên giường ngồi dậy. Dưới đầu lại truyền đến những tiếng rên đau nho nhỏ ngắt quãng, anh biết chắc chắn là Tần Tuyết đã xảy ra chuyện.

Vì vậy, Lâm Côn vội vàng xuống giường, vì không muốn đánh thức Lâm Lâm, toàn bộ quá trình anh đều rón rén. Từ cầu thang lầu ba đi xuống đã nhìn thấy Tần Tuyết trên người quấn khăn tắm, ngồi ở trước cửa phòng tắm, thân thể nửa dựa vào cửa phòng tắm, một tay chống trên mặt đất, một tay xoa mắt cá chân, vẻ mặt đau đớn khó nhịn, trong miệng phát ra từng tiếng rên đau nhỏ, ngắt quãng, khiến cho người ta thấy mà đau lòng.

“Thư ký Tần, sao thế?” Lâm Côn vừa đi về phía Tần Tuyết, vừa quan tâm hỏi.

“Chân... Chân của tôi...” Tần Tuyết cắn môi nói, vẻ đau đớn trên mặt càng rõ ràng, đôi mắt to xinh đẹp ngập một tầng nước mắt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra. “Chân của tôi bị trẹo rồi.”

“Không có chuyện gì đâu, để tôi xem một chút.” Lâm Côn ngồi xổm xuống, âm thanh tràn ngập từ tính quan tâm nói. Một tay nâng mắt cá chân trắng nõn nhẵn nhụi của Tần Tuyết lên, tay kia nhẹ nhàng nắn khớp xương của cô.

“Đau...” Tần Tuyết không nhịn được kêu đau một tiếng.

Lâm Côn không nói gì, xem xét một chút, cười nói với Tần Tuyết: “Không có chuyện gì lớn, chính là bị bong gân nhẹ, sở dĩ đau như thế, là bởi vì khớp xương hơi bị lệch một chút, chỉ cần vặn trở lại là được rồi.”

“Chờ chút...” Tần Tuyết hoảng sợ nhìn Lâm Côn, muốn ngăn cản anh nhưng đã không kịp. Tay Lâm Côn đã bắt đầu dùng sức, lập tức khiến Tần Tuyết đau đến chảy nước mắt, sau đó lại nghe ‘á’ một tiếng kêu đau chậm nửa nhịp, tiếng kêu chỉ được một nửa liền ngừng lại, ở giữa xen lẫn một tiếng ‘rắc’ tiếng xương trở lại vị trí. Tần Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Côn, nói: “Vậy... Vậy là được rồi à?” Tần Tuyết nhẹ nhàng di chuyển chân, đôi mắt to vẫn chứa nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Côn nói: “Hình như thật sự, thật sự không đau nữa này.”

Lâm Côn nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Cô vẫn nên nhẹ nhàng một chút, hiện tại tuy rằng không đau, nhưng cô quả thật là bị bong gân, tôi chuẩn bị chút nước lạnh cho cô chườm một chút, đỡ cho đến sáng ngày mai sẽ sưng to lên.”

Lâm Côn đứng dậy đi chuẩn bị nước đá, Tần Tuyết ngồi dưới đất nhìn bóng lưng của anh, anh chỉ mặc một cái quần đi biển, nửa người trên để trần lộ ra vài vết sẹo nổi bật ngang dọc đan xen nhau, nhìn rất dữ tợn có chút nói không nên lời…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom