• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (4 Viewers)

  • Chương 339

Sáng sớm.

Sở Tĩnh Dao vẫn đang ngủ, Lâm Côn đã ngồi trên xe Jeep của Diệp Khánh Nguyên và chạy tới khu vực ngoại ô trống trải, săm lốp xe Jeep nghiền qua những giọt sương sớm, hai người nhảy ra khỏi xe.

Cũng không có nói quá nhiều lời vô ích, sau khi xuống xe hai người lại đến khu đất kia và bày ra tư thế, vẻ mặt Diệp Khánh Nguyên nghiêm túc hỏi Lâm Côn: “Như thế nào, có thể đánh Vịnh Xuân Quyền một lần hoàn chỉnh hay không?”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Anh Diệp, chúng ta có thể thử xem.”

Diệp Khánh Nguyên mỉm cười, nói: “Được, nhưng cậu đừng hy vọng tôi có thể ta tay nể tình, xem chiêu!”

Diệp Khánh Nguyên tiến lên phía trước một bước, xuất quyền và chưởng tấn công Lâm Côn, chiêu thức của ông mềm mại nhu hòa, bên trong lại ẩn chứa uy lực cường đại, nếu không phải người người biết võ, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra lại có sức lực mạnh như thế.

Lâm Côn cũng tiến lên, tay trái xuất chưởng, tay phải nắm chặt lại đón đỡ và hóa giải thế công của Diệp Khánh Nguyên. Hai bên giao đấu quyền chưởng với nhau, chiêu thức hai người đều giống như là người nhẹ như yến, người biết bọn họ luận bàn võ học, người không biết còn cho rằng hai người đang đùa giỡn múa Thái Cực Quyền.

Khi luận bàn dần dần tiến vào giai đoạn gay cấn, chiêu thức của hai người càng lúc càng nhanh, trong không khí có tiếng gió thổi mạnh, âm thanh quyền chưởng giao kích càng lúc càng vang dội, sức lực phát cũng càng ngày càng mạnh.

Vừa luận bàn võ học, Diệp Khánh Nguyên nhịn không được cảm thán nói: “Tiểu Lâm, cậu quả nhiên làm tôi kinh ngạc, tôi hoàn toàn không nhìn ra cậu là người vừa học Vịnh Xuân Quyền hôm qua, nếu người bình thường muốn đạt tới cấp độ này, bọn họ cần thời gian ít nhất ba tháng!”

Lâm Côn cười nói: “Anh Diệp, anh quá khen, cũng không sợ nói cho anh biết, đêm qua tôi lén luyện.”

Diệp Khánh Nguyên cười nói: “Lén luyện? Tôi nói cậu đã đạt trình độ mà người thường phải luyện trong ba tháng, ba tháng này bọn họ không chỉ phải vụng trộm luyện, trừ ăn cơm, đi vệ sinh, mỗi ngày ngủ bảy giờ, còn lại đều phải không ngừng tập luyện. Trong tất cả người của Diệp gia nhiều thế hệ, chỉ có một người có thể nhanh chóng lĩnh hội cơ bản như cậu... Đó là ông cố Diệp Vấn của tôi!”

Lâm Côn cười nói: “Anh Diệp, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, nói như vậy trong lòng của tôi rất có áp lực, tiền bối Diệp Vấn là đại tông sư, Lâm Côn tôi có tài đức gì đem so với ông ấy.”

Diệp Khánh Nguyên nói: “Tiểu Lâm à, cậu không cần khiêm nhường như thế, ông cố của tôi là đại tông sư không sai, cậu cũng là Vua Sói Mạc Bắc, tôi nghe nói ở Mạc Bắc chỉ cần cậu giậm chân một cái sẽ rung chuyển toàn bộ biên giới Mạc Bắc, ngay cả tòa nhà cấp hai ngói đỏ chống khủng bố của lão Hồ cũng phải rung lên vài cái.”

Lâm Côn cười nói: “Nói quá rồi đấy.”

Diệp Khánh Nguyên trợn mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Hiện tại tôi không chỉ là anh Diệp của cậu mà còn là sư phụ của cậu đấy, cậu cần gì giả vờ giả vịt trước mặt sư phụ, người trẻ tuổi cần có chút hung ác, cứ khiêm tốn sao được.”

Diệp Khánh Nguyên nói xong thì chiêu thức của ông lại thay đổi, quyền hóa chưởng, chưởng hóa quyền, hư hư thật thật biến chiêu mười mấy lần trong nháy mắt, tiện tay đánh ra một kích, tay trái nhanh như tia chớp đánh vào cổ họng Lâm Côn.

Lâm Côn cười nói: “Tôi thua rồi.”

Diệp Khánh Nguyên vỗ vai Lâm Côn, cười nói: “Chỉ mới nhập môn một ngày, tôi phải dùng hơn ba mươi chiêu tấn công liên tục mới có thể chiến thắng, tương lại sau này phụ thuộc vào cậu rồi.”

Ba ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Diệp Khánh Nguyên và Lâm Côn đều tới đây luận bàn, ngày đầu tiên Diệp Khánh Nguyên ra ba mươi chiêu mới chiến thắng, ngày thứ hai cần ba mươi sáu chiêu mới chiến thắng, ngày thứ ba cần năm mươi chiêu mới chiến thắng, ngày thứ tư đấu hơn một giờ, cuối cùng Diệp Khánh Nguyên phải xuất ra hơn bảy mươi bảy chiêu mới miễn cưỡng thắng.

Lâm Côn mang cho Diệp Khánh Nguyên kinh ngạc cực lớn, gần như hoàn toàn lật đổ nhận thức về tư chất võ học trong lòng Diệp Khánh Nguyên. Một người bình thường có tư chất võ học cao, ít nhất một năm một năm rưỡi cũng khó nắm giữ Vịnh Xuân Quyền đến mức độ như Lâm Côn. Càng làm ông kinh ngạc chính là, Lâm Côn trong quá trình luyện tập và luận bàn võ học, anh đã cải biến chi tiết nhỏ của Vịnh Xuân Quyền vào trong khả năng xuất thủ cực nhanh của mình. Vịnh Xuân Quyền luôn luôn nổi danh là võ học nhu phái, sau khi vào trong tay Lâm Côn lại dần dần thay đổi có khí thế hơn, mà khí thế này cực kỳ huyền diệu, nó khéo léo dung nhập vào trong Vịnh Xuân Quyền, nếu như không phải cao thủ dòng chính trong họ luyện tập từ nhỏ tuyệt đối không cảm giác được nó. Lực bạo phát cơ sở trong chiến đấu lại tăng thêm vài phần trăm, Vịnh Xuân Quyền có hiệu quả giống Thái Cực Quyền, trọng tâm nằm ở một câu... Tứ lạng bạt thiên cân, lọt vào tay của Lâm Côn, bốn lạng có thể đấu ngàn cân!

Ban đêm, bên ngoài khu nhà nghỉ căn cứ Nam Giao, đột nhiên trong rừng cây vùng ngoại ô có tiếng sói tru lớn, tiếng sói tru hết sức thê lương, dường như đang chịu oan khuất gì đó, toàn bộ binh lính trong căn cứ đều nghe thấy. Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao nằm trên giường cũng nghe được. Không quan tâm giữa bọn họ có giao ước gì, trong mắt người ngoài, bọn họ là vợ chồng, là vợ chồng thì phải ngủ cùng một phòng, Sở Tĩnh Dao trước sau đều mặc quần áo ngủ.

Sau khi Sở Tĩnh Dao nghe, trong lòng cô cảm thấy khiếp sợ, mở mắt nhìn về phía Lâm Côn, nói: “Anh có nghe thấy không, là tiếng sói tru.”

Lâm Côn cũng mở mắt, ánh trăng chiếu vào mặt anh, khiến anh tĩnh lặng không nói ra lời, sau đó anh mỉm cười, quay đầu nói với Sở Tĩnh Dao: “Bà xã, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài xem thử.”

Lâm Côn ngồi dậy, Sở Tĩnh Dao cũng ngồi dậy theo, lo lắng nói: “Đừng. Nếu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ!”

Lâm Côn đưa tay sờ má của cô, cảm giác nhẵn nhụi trơn bóng, dường như ánh trăng cũng phải chảy xuống, mỉm cười nói: “Em sợ anh bị sói tha đi sao?”

Sở Tĩnh Dao tức giận nói: “Đừng giả vờ, tha đi thì tha đi, em sợ Lâm Lâm sau này không có cha.”

Lâm Côn cười nói: “Miệng nói một đằng lòng lại nghĩ một nẻo rồi... Được, bà xã em cứ yên tâm đi, anh là bạn tốt của sói.”

Sở Tĩnh Dao biết Lâm Côn không thể không đi, anh ta chính là người đàn ông như vậy, một khi quyết định cái gì, không ai có thể ngăn cản. Ban đầu Sở Tĩnh Dao cũng muốn đi cùng, nhưng cô vừa nghĩ nếu không phải mình lúc trước liên lụy Lâm Côn, anh cũng không bị thương nặng như vậy, cho nên cô đi chỉ gây thêm phiền toái cho Lâm Côn mà thôi.

“Anh phải cẩn thận đấy.”

Lúc Lâm Côn đi tới cửa, Sở Tĩnh Dao quan tâm nói một câu, Lâm Côn quay đầu lại mỉm cười, nói: “Yên tâm đi.”

Lâm Côn chỉ mặc quần cộc quân dụng nửa người trên mặc áo thun, lúc đi tới cửa căn cứ, hai binh sĩ chịu trách nhiệm gác đêm chào anh theo tiêu chuẩn nhà binh. Ở trong căn cứ nhiều ngày như thế, tất cả binh sĩ trong căn cứ đều biết Lâm Côn, đó là bạn tốt của thủ trưởng, những binh sĩ như bọn họ phải đối xử cung kính.

Một binh sĩ đang canh gác móc súng lục đưa cho Lâm Côn, bảo anh dùng phòng thân, bị Lâm Côn uyển chuyển nói lời cự tuyệt, cũng có binh sĩ muốn đi cùng, như vậy có thể bảo vệ an toàn cho anh vào lúc cần thiết, Lâm Côn mỉm cười từ chối.

Đi một mình tới rừng cây nằm ở phía nam, rừng cây Nam Giao không thể so với Bắc Giao, Bắc Giao có núi lớn, nơi đó rừng cây tươi tốt, Nam Giao cũng có núi, nhưng so với núi lớn ở Bắc Giao, núi ở nơi này như đứa trẻ con chưa lớn.

Rừng cây nhỏ bên ngoài Nam Giao cũng tươi tốt, tiếng sói tru kia tới từ rừng cây này, tiếng tru thê lương nối liền với nhau, ngoại trừ làm cho người ta khiếp sợ ra, còn có cảm giác bi thương khó nói thành lời.

Lâm Côn đi vào trong rừng cây nhỏ, âm thanh kia khi gần khi xa, anh dừng bước và nhìn vào không gian tối tăm kia, nói: “Các người bạn tộc sói, tất cả đi ra đi.”

Anh vừa nói dứt lời thì trong bóng tối có vô số ánh mắt màu xanh sáng lên, mượn nhờ ánh trăng yếu ớt trong đêm, chỉ thấy có mấy con sói thành niên đang vây quanh một con sói nhỏ đi tới.

Lâm Côn liếc mắt nhận ra con sói nhỏ này, đó là con của sói đầu đàn trong núi Bắc Giao, con vật này hiện tại chỉ lớn bằng một con chó bốn tháng tuổi, lông toàn thân màu xám. Vừa đi tới, nó ngẩng đầu lên trời và tru lớn, âm thanh thê lương, tiếng tru thê lương vừa rồi là do nó phát ra, rất khó tưởng tượng một con sói nhỏ lại có tiếng tru lớn như thế.

Con sói nhỏ này do mấy con sói thành niên bảo vệ đi tới trước mặt Lâm Côn, nó ngẩng đầu lên nhì, đôi mắt xanh còn phủ kín một tầng nước, nếu như ánh trăng sáng tỏ có thể nhìn thấy nó đã rơi lệ.

Lâm Côn ngồi xổm người xuống, đám sói xung quanh cảnh giác, Lâm Côn đưa tay sờ đầu sói nhỏ, anh cười nói: “Nhóc con, mày tới tìm tao đi báo thù thay mày sao?”

Sói nhỏ tru lên hai tiếng, Lâm Côn mỉm cười áy náy, nói: “Tao không quên lời hứa với mày, gần đây tao luôn dưỡng thương, nếu mày và bạn mày đã tới thì đêm nay tao sẽ thực hiện lời hứa của tao.”

Lâm Côn đứng lên và bước ra khỏi rừng cây, tất cả những con sói phía sau cùng nhau ngẩng đầu lên, sau đó ngửa đầu tru lên dưới ánh trăng, trong nháy mắt phạm vi mấy cây số xung quanh đều bị tiếng sói tru làm rung động.

Lâm Côn trở lại căn cứ, chỉ thấy Diệp Khánh Nguyên đang đứng ở cửa chính, đối diện với hai người lính đang canh gác, phía sau ông đã tập trung một đại đội binh sĩ, nhìn tư thế là muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì đó.

Diệp Khánh Nguyên đang mắng to hai binh sĩ đang gác cổng: “Hai người đúng là đồ vô dụng, nếu Lâm Côn xảy ra chuyện gì thì xem tôi xử hai người thế nào!”

Hai binh sĩ canh gác rất uất ức, cũng cúi đầu không dám lên tiếng, Lâm Côn từ xa đã lên tiếng bắt chuyện với Diệp Khánh Nguyên, cười nói: “Anh Diệp, tối nay làm gì nóng tính như thế.”

Diệp Khánh Nguyên vừa nghe là giọng nói của Lâm Côn, ông đã lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Côn và nói: “Cậu còn bảo tại sao tôi giận, còn không phải bởi vì cậu sao? Hơn nửa đêm ra ngoài đi loạn làm gì, trong rừng cây trước mặt có tiếng sói tru, tôi còn lo lắng cậu xảy ra chuyện gì nên chuẩn bị dẫn người đi cứu cậu đấy!”

Lâm Côn cười ha hả, nói: “Đều là do tôi sai, cũng không có quan hệ gì với hai người anh em này, bọn họ muốn đi theo tôi nhưng tôi không cho, đưa khẩu súng nhưng tôi không cầm, là tôi liều lĩnh nên làm cho anh Diệp phải lo lắng.”

Diệp Khánh Nguyên nói: “Như thế nào, cậu không sao chứ?”

Lâm Côn đứng ở trước mặt Diệp Khánh Nguyên, cười nói: “Không có việc gì, tôi là bạn tốt của đám sói, bọn chúng sẽ không cắn tôi.”

Diệp Khánh Nguyên hiển nhiên không tin Lâm Côn nói, liếc nhìn anh và nói: “Cậu không phải bị sốt mà hỏng đầu chứ?”

Lâm Côn cười nói: “Anh không tin thì tôi cũng không có biện pháp.” Ngược lại nói: “Anh Diệp, tôi có chuyện cần anh giúp đỡ.”

Diệp Khánh Nguyên nói: “Nói.”

Lâm Côn cười nói: “Có thể cho tôi mượn một chiếc xe hay không, tôi phải vào thành phố làm một ít chuyện.”

Diệp Khánh Nguyên nghi ngờ nói: “Chuyện gì?”

Lâm Côn nhìn mọi người xung quanh nhưng không nói gì, Diệp Khánh Nguyên nói với các cấp dưới: “Đã tìm thấy người rồi thì mọi người giải tán đi.”

Diệp Khánh Nguyên kéo Lâm Côn sang một bên, hỏi: “Chuyện gì cứ việc nói, anh có thể giúp được sẽ giúp.”

Lâm Côn cười nói: “Tôi nhận lòng tốt của anh, nhưng việc này phải do bản thân tôi đi làm.”

Diệp Khánh Nguyên nhìn Lâm Côn, thấy ánh mắt anh kiên định thì cũng không nói thêm gì nữa, nói: “Vậy được rồi, cậu nhất định phải cẩn thận.”

Hai tay Lâm Côn làm tư thế chào tiêu chuẩn, nói: “Cảm ơn anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom