Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300
Bữa sáng diễn ra rất vui vẻ hòa hợp, đúng lúc ấy điện thoại trong túi Lâm Côn vang lên, tục ngữ nói rất đúng, có tật giật mình, chưa xem số điện thoại nhưng Lâm Côn cho rằng là Sở Tĩnh Dao gọi tới, vội vàng thò tay vào cầm lấy điện thoại rồi chuồn ngay vào trong nhà vệ sinh, nhìn vào gương hít thở thật sâu, rồi mới móc điện thoại ra.
Số điện thoại trên màn hình là của Dư Tông Hoa, thần kinh vốn đang căng lên của chỉ huy Lâm thả lỏng ra một chút, nhìn mình trong gương khẽ thở phào, nụ cười nở trên mặt: “Alo, chú Dư...”
Dư Tông Hoa và vợ là Vương Lan đang trên tàu cao tốc tới thành phố Trung Cảng, gọi điện thoại tới hỏi xem Lâm Côn có thời gian không, nếu rảnh thì tới nhà ga đón bọn họ. Chuyến đi lần này của hai vợ chồng họ là chuyến đi hoàn toàn mang tính chất cá nhân, không kinh động tới chính quyền của bất cứ địa phương nào, nếu không với tư cách là Bí thư đảng ủy của tỉnh mà tới thành phố Trung Cảng, chẳng phải sẽ làm cho toàn bộ chính quyền thành phố Trung Cảng phải nhảy dựng lên sao. Đến lúc đó lại điều xe tới đón, rồi lại còn nghi thức tiếp đón, lại còn phải sắp xếp hành trình tiếp theo cho ngài Bí thư và phu nhân...
Lâm Côn lập tức cười nói: “Chú Dư, xem chú nói gì vậy chứ, gì mà có thời gian rảnh hay không, chú với thím từ xa tới đây, cháu phải tiếp đón chứ, nếu không đứa cháu trai này thật quá thất trách ạ.”
Dư Tông Hoa cười nói ‘tốt lắm’, rồi nói với Lâm Côn thời gian cụ thể tàu cao tốc tới ga, sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn nhìn đồng hồ, khoảng hai tiếng nữa tàu sẽ tới ga, anh quyết định lập tức thu dọn rồi tới ga tàu cao tốc để đợi, đây là chú Dư và thím Dư của anh lần đầu tiên tới thành phố Trung Cảng kêu anh đi đón, không thể tới trễ được.
Lâm Côn cười với những người đẹp đang ngồi quanh bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện: “Các người đẹp cứ ăn cứ uống, tôi có việc phải đi ra ngoài một chút.” Rồi quay qua nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, ông nội Dư và bà nội Dư của con chuẩn bị đến rồi, cha ra nhà ga đón hai người, con với Hồng Diệp có đi không?”
Lời Lâm Côn vừa dứt, Hải Đông Thanh nhỏ vừa nhảy vừa bay tới vai của Lâm Côn, Lâm Lâm cũng lập tức nói: “Đi! Lâu lắm rồi không được gặp ông nội Dư và bà nội Dư rồi.”
Tần Tuyết tỏ ý sẽ giúp anh thu dọn nhà cửa, Lâm Côn cười nói cám ơn, rồi mang theo Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ lên lầu thay đồ, sau đó đi xuống lấy chiếc Jetta chạy thẳng tới nhà ga phía bắc của thành phố Trung Cảng.
Trên đường, vẻ mặt của Lâm Lâm tràn đầy vui vẻ hân hoan, cậu nhóc nghiêng đầu hỏi Lâm Côn: “Cha, ông nội Dư và bà nội Dư tới đây, vậy còn chú Dư thì sao, chú cũng tới chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư của con đang trong bộ đội để bảo vệ quốc gia bảo vệ đất nước, tạm thời không có thời gian để qua đây.”
Lâm Lâm vẫn nghiêng đầu hỏi: “Vậy khi nào chú Dư có thời gian?”
Lâm Côn nói: “Chắc phải đợi mấy tháng nữa, đợi chú Dư của con xuất ngũ, sau khi xuất ngũ thì sẽ tới thành phố Trung Cảng.”
Lâm Lâm vẫn hỏi: “Cha, cha và chú Dư có phải là bạn rất thân không?”
Lâm Côn mỉm cười nhìn Lâm Lâm: “Con trai, con thấy sao?”
Vẻ mặt Lâm Côn rất thật rất nghiêm túc nói: “Hai người chắc chắn là bạn thân, con có thể cảm nhận được, giống như con và Tô Hữu Bằng vậy, Tô Hữu Bằng luôn xem con là anh lớn, chú Dư cũng luôn coi cha như anh lớn ấy.”
Lâm Côn cười ha hả nói: “Coi như con đã trả lời đúng.”
Hai cha con cười cười nói nói trên suốt quãng đường đi, đậu xe ở bãi đỗ xe nhà ga phía bắc, đây là trạm chuyên dụng của tàu cao tốc trạm phía bắc. Tính đến giờ thì mới được đưa vào sử dụng kinh doanh chưa đầy hai năm nhưng xung quanh đã trở nên khá tấp nập náo nhiệt. Những dòng người nối nhau đi lại không ngớt, các loại xe dừng đỗ đầy xung quanh, trong đó chủ yếu là xe taxi và những xe chuyên dùng cho gia đình, cũng có một số xe khách chuyên chạy tuyến nội thành và khu kinh tế mới dừng bên đường để chèo kéo khách. Bốn phía xung quanh là những xe hàng rong bán các loại đặc sản, những đặc sản thành phố Trung Cảng này đều là những sản phẩm hải sản được làm từ những cá thối tôm nát không biết chuyển từ đâu đến, bởi vì giá không đắt nên vẫn có những người ham rẻ bị dính bẫy.
Lâm Côn bước từ trên xe xuống, hiếm khi mới ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như vậy, chủ yếu là vợ chồng Dư Tông Hoa tới đây, nếu anh không ăn mặc gọn gàng ra dáng một chút thì dù là cố tình hay không đều có hơi không được tôn trọng trưởng bối cho lắm.
Lâm Lâm cũng ăn mặc rất gọn gàng ra dáng, cậu nhóc nhìn cực kỳ phấn chấn, vốn dĩ cậu nhóc rất đáng yêu tựa như một búp bê sứ, giờ nhìn lại càng đáng yêu hơn nữa, lát nữa mà vợ chồng Dư Tông Hoa nhìn thấy thì không biết sẽ yêu đến chừng nào cơ nữa, hai ông bà nhất định sẽ muốn hối thúc Dư Chí Kiên nhanh chóng tìm đối tượng.
Lâm Côn dắt Lâm Lâm đi về phía nhà ga, đột nhiên phía sau có giọng nói khiêu khích vang lên: “Này, đợi đã!”
Lâm Côn quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông tầm khoảng ba mươi bốn mươi tuổi gì đó đi tới, người đàn ông này mặc một chiếc quần đùi màu xám có túi, đi dép lê, mặc một cái áo ba lỗ, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to lấp lánh, da rất đen, khuôn mặt hung dữ.
Người đàn ông này đi tới, nghiêng đầu nhìn Lâm Côn nói: “Người anh em, chúng ta nói một chút về quy định, ở đây dừng xe phải trả phí.”
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên, nhìn cái là anh biết thằng cha này làm gì rồi, thản nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Suy nghĩ trong lòng anh rất đơn giản, anh tới đây để đón vợ chồng Dư Tông Hoa, không muốn gây chuyện gì cả, chẳng qua chỉ là phí đỗ xe thôi, thằng cha này muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu cho xong chuyện.
“Hai mươi tệ.” Người đàn ông đó nói với kiểu đểu cáng, miệng cười toe toét, chẳng biết tốt hay xấu, hình như rất hài lòng với sự phối hợp của Lâm Côn, lại cũng dường như cười nhạo Lâm Côn quá yếu quá vô dụng.
Lâm Côn mỉm cười, móc ra hai mươi tệ đưa cho anh ta, người đàn ông cầm lấy tiền kiểu như đó là điều đương nhiên, hoặc cũng có thể thấy Lâm Côn dễ bắt nạt, nên cái gã này còn lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: “Tôi nói là hai mươi tệ một tiếng.”
Lâm Côn vẫn giữ nụ cười của một gã đàn ông hiền lành dễ bảo trên miệng, nói: “Yên tâm, tôi chỉ dừng đúng một tiếng.” Nói rồi anh dắt theo Lâm Lâm chuẩn bị đi, nào ngờ thằng cha này đúng là mắt chó bị đui, cứ nhất định bám lấy chỉ huy Lâm của chúng ta không buông tha, lại ngoác miệng ra nói: “Không được không được, thằng nhóc mày đứng lại cho tao, đậu xe ở đây tính ít nhất là từ hai tiếng trở lên!”
Lâm Côn nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn gã đó, cái gã này đúng kiểu điếc không sợ súng, gào lên vói Lâm Côn: “Thằng này mày nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tao tăng giá cho mày coi!”
Có khá nhiều người đi đường quanh đó, lập tức có không ít người bị thu hút tới, nói chung quần chúng ở Trung Quốc này đều là thế mà, thích xem náo nhiệt, một khi có người bu tới là lập tức hai người ba người rồi nhiều người bu tới, nhanh chóng vây quanh Lâm Côn, Lâm Lâm và cả cái gã lưu manh hạng bét, không biết thế nào là sống chết dám gây sự với chỉ huy Lâm của chúng ta.
Không đợi Lâm Côn lên tiếng, Lâm Lâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu lên, rất quyết liệt nhìn vào cái gã lưu manh hạng bét đang đòi thu tiền đậu xe kia: “Chú người xấu, chú đừng có gây chuyện vô lý nữa, cẩn thận lát nữa cha tôi đánh chú đấy!”
Gã thu phí đỗ xe sững người, khuôn mặt đen sì xấu xí lập tức cười lớn rồi cười châm chọc Lâm Lâm: “Thằng nhãi con, mày cũng biết khoác lác đó chứ, với cái dáng vẻ hèn nhát này của cha mày mà lại muốn đánh tao?”
Lâm Lâm liền không chịu được, tức giận quát: “Cha tôi không phải người hèn nhát, chú mới là người hèn nhát ấy!”
Gã đàn ông thu phí dừng xe nhíu mày lại, sự tức giận dâng lên đến tận đầu, đến tận lông mày, cả khuôn mặt đen vốn đã không có chút lương thiện của anh ta càng dữ tợn hơn, miệng ngoác ra để lộ hàng răng ố vàng, gào lên với Lâm Lâm: “Thằng nhãi con chó chết láo toét này, mày dám mắng ông là hèn nhát, hôm nay ông đây không cho mày biết tay...”
Bốp!!!
Gã lưu manh thu phí đậu xe chưa nói xong, một tiếng tát giòn tan vang lên, trong quãng thời gian ấy bầu không khí dường như mơ hồ run rẩy theo, cái tát quả quyết của Lâm Côn đã vút lên bay ngay lên mặt của gã thu phí đậu xe.
“A!”
Gã lưu manh hạng bét kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo về một phía, dấu bàn tay năm ngón hằn rõ trên khuôn mặt, lảo đảo bước lùi sang bên cạnh ba bước rồi mới đứng vững lại được, ngẩng đầu trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Côn, ngoác mồm ra định chửi rủa, kết quả, gã còn chưa kịp mắng nhiếc gì, lại một cái tát nữa vung tới.
Bốp!!! Tiếng của cái tát này đặc biệt vang vọng, mấy lời chửi mắng còn chưa ra được khỏi miệng đã lập tức biến thành tiếng kêu đau đớn, hai mắt tên này tối sầm lại, cùng với đó đầu ngã xuống đất.
Tên này đã hoàn toàn bị đánh cho ngu cả người, lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn một chút, vừa định bò lồm cồm từ đất dậy thì đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh lao tới, hệt như đụng phải một đầu tàu, ‘Rầm’ một tiếng vang lên, cả người tên này bị đóng cứng ngắc lên mặt đất.
Đôi giày cỡ 44 của Lâm Côn đang giẫm lên ngực của tên lưu manh hạng bét, cái tên vừa rồi còn đang giả vờ thể hiện ta đây, thì lúc này bị giẫm dưới đất như một đứa cháu chắt, đồng thời không hề có một chút sức lực đánh trả nào cả.
Lâm Côn nhếch miệng cười, lạnh lùng nói với kẻ đang nằm dưới đất với khuôn mặt khiếp đảm: “Mày mù mày hét lên với tao thì thôi tao cũng bỏ qua, nhưng mày dám nói con trai tao, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Dáng vẻ của Lâm Lâm rất tự hào, đắc ý đứng bên cạnh Lâm Côn, nhìn xuống gã lưu manh hạng bét với tư thế của một người đứng từ trên cao nhìn xuống, “Sao nào, ông chú người xấu, tôi không nói láo phải không, cha của tôi sẽ đánh chú mà.”
“Tao nhổ vào!” Gã lưu manh hạng bét nhổ ra một bãi nước bọt dính máu, không phục hét lên với Lâm Côn: “Thằng nhãi mày đừng có đi, đợi lát nữa tao cho mày chết mà không biết chết như thế nào!”
Lâm Côn dùng chân đạp mạnh một cái, móc di động ra nhìn đồng hồ nói: “Tao còn một tiếng nữa, muốn tìm người thì nhanh lên, hết giờ tao không đợi đâu.”
Ngay khi lời Lâm Côn vừa dứt thì nghe thấy có một tiếng gầm lên từ phía bên ngoài đám đông, “F*ck, mẹ kiếp, đứa nào dám ức hiếp anh em của tao, hôm nay tao phải cho nó để mạng lại đây.” Cùng với tiếng gầm đó, một gã đàn ông dáng người thô kệch to lớn rẽ đám đông bước vào, theo sau đó là hai thằng mỏ nhọn tai khỉ, nhìn cái là biết không phải loại tốt đẹp gì rồi.
Lâm Côn nhìn gã đàn ông béo tốt to lớn, người này thân hình to lớn vạm vỡ, từng thớ thịt trên người sắp lớp ngay ngắn, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng to, trên cánh tay có xăm những hình to rất khoa trương, cụ thể là hình gì thì nhìn không rõ, có điều nếu đơn giản là nhìn vào cái khí thế trên kia, thì có thể nói đây cũng là một tay hung bạo đáng sợ đó.
Dám thu tiền đậu xe một cách ngang ngược ở nơi đông đúc náo nhiệt như nhà ga thế này, chắc chắn đều là bọn có bè có cánh cả, rõ ràng gã đàn ông to béo trước mặt này với gã lưu manh hạng bét đang nằm dưới chân Lâm Côn là cùng một băng đảng, hơn nữa cái gã to lớn này còn là đại ca của cái thằng hạng bét ấy.
Với đám lưu manh mà chưa được liệt vào hàng có máu mặt ở đường phố thế này, Lâm Côn vốn dĩ rất coi thường, anh đường đường là vua sói Mạc Bắc, khi thi hành nhiệm vụ luôn phải đối đầu với những gã giết người không chớp mắt, ai ai cũng là những kẻ có võ công lợi hại, nhìn gã đàn ông béo tốt to lớn trước mắt với hai tên lâu la đứng sau lưng gã, thật sự không đủ một đòn của anh đánh ra.
Hiện thực luôn là như vậy, bạn càng không thích làm gì thì chuyện đó lại cứ tìm tới bạn, đây chính là cái gọi là đời người mười việc thì có tám chín việc không được như ý.
Không đợi Lâm Côn lên tiếng, Lâm Lâm đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu lên, không hề có chút sợ hãi nào nhìn vào cái gã đàn ông lực lưỡng mặt đầy sát khí, nói bằng giọng rất chân thật ngây thơ của một đứa trẻ: “Chú mập, tốt nhất đừng chọc vào cha tôi.”
Gã béo cúi đầu, trợn trừng đôi mắt to của mình, đầu tiên gã hơi ngây người, sau đó cũng lại ha ha cười lớn, mỉa mai chế giễu Lâm Lâm: “Anh bạn nhỏ, không biết là không được nói linh tinh sao, cha của nhóc là cái lông gì, lát nữa mày xem chú đây đánh cho nó đến mẹ nhóc còn không nhận ra nhé, ha ha!”
Lâm Lâm lắc đầu với dáng vẻ không biết phải làm sao, thở dài một cái rất thâm thúy, nói: “Vì sao mấy chú không nghe lời khuyên của cháu nhỉ?”
Số điện thoại trên màn hình là của Dư Tông Hoa, thần kinh vốn đang căng lên của chỉ huy Lâm thả lỏng ra một chút, nhìn mình trong gương khẽ thở phào, nụ cười nở trên mặt: “Alo, chú Dư...”
Dư Tông Hoa và vợ là Vương Lan đang trên tàu cao tốc tới thành phố Trung Cảng, gọi điện thoại tới hỏi xem Lâm Côn có thời gian không, nếu rảnh thì tới nhà ga đón bọn họ. Chuyến đi lần này của hai vợ chồng họ là chuyến đi hoàn toàn mang tính chất cá nhân, không kinh động tới chính quyền của bất cứ địa phương nào, nếu không với tư cách là Bí thư đảng ủy của tỉnh mà tới thành phố Trung Cảng, chẳng phải sẽ làm cho toàn bộ chính quyền thành phố Trung Cảng phải nhảy dựng lên sao. Đến lúc đó lại điều xe tới đón, rồi lại còn nghi thức tiếp đón, lại còn phải sắp xếp hành trình tiếp theo cho ngài Bí thư và phu nhân...
Lâm Côn lập tức cười nói: “Chú Dư, xem chú nói gì vậy chứ, gì mà có thời gian rảnh hay không, chú với thím từ xa tới đây, cháu phải tiếp đón chứ, nếu không đứa cháu trai này thật quá thất trách ạ.”
Dư Tông Hoa cười nói ‘tốt lắm’, rồi nói với Lâm Côn thời gian cụ thể tàu cao tốc tới ga, sau khi cúp điện thoại, Lâm Côn nhìn đồng hồ, khoảng hai tiếng nữa tàu sẽ tới ga, anh quyết định lập tức thu dọn rồi tới ga tàu cao tốc để đợi, đây là chú Dư và thím Dư của anh lần đầu tiên tới thành phố Trung Cảng kêu anh đi đón, không thể tới trễ được.
Lâm Côn cười với những người đẹp đang ngồi quanh bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện: “Các người đẹp cứ ăn cứ uống, tôi có việc phải đi ra ngoài một chút.” Rồi quay qua nói với Lâm Lâm: “Lâm Lâm, ông nội Dư và bà nội Dư của con chuẩn bị đến rồi, cha ra nhà ga đón hai người, con với Hồng Diệp có đi không?”
Lời Lâm Côn vừa dứt, Hải Đông Thanh nhỏ vừa nhảy vừa bay tới vai của Lâm Côn, Lâm Lâm cũng lập tức nói: “Đi! Lâu lắm rồi không được gặp ông nội Dư và bà nội Dư rồi.”
Tần Tuyết tỏ ý sẽ giúp anh thu dọn nhà cửa, Lâm Côn cười nói cám ơn, rồi mang theo Lâm Lâm và Hải Đông Thanh nhỏ lên lầu thay đồ, sau đó đi xuống lấy chiếc Jetta chạy thẳng tới nhà ga phía bắc của thành phố Trung Cảng.
Trên đường, vẻ mặt của Lâm Lâm tràn đầy vui vẻ hân hoan, cậu nhóc nghiêng đầu hỏi Lâm Côn: “Cha, ông nội Dư và bà nội Dư tới đây, vậy còn chú Dư thì sao, chú cũng tới chứ?”
Lâm Côn cười nói: “Chú Dư của con đang trong bộ đội để bảo vệ quốc gia bảo vệ đất nước, tạm thời không có thời gian để qua đây.”
Lâm Lâm vẫn nghiêng đầu hỏi: “Vậy khi nào chú Dư có thời gian?”
Lâm Côn nói: “Chắc phải đợi mấy tháng nữa, đợi chú Dư của con xuất ngũ, sau khi xuất ngũ thì sẽ tới thành phố Trung Cảng.”
Lâm Lâm vẫn hỏi: “Cha, cha và chú Dư có phải là bạn rất thân không?”
Lâm Côn mỉm cười nhìn Lâm Lâm: “Con trai, con thấy sao?”
Vẻ mặt Lâm Côn rất thật rất nghiêm túc nói: “Hai người chắc chắn là bạn thân, con có thể cảm nhận được, giống như con và Tô Hữu Bằng vậy, Tô Hữu Bằng luôn xem con là anh lớn, chú Dư cũng luôn coi cha như anh lớn ấy.”
Lâm Côn cười ha hả nói: “Coi như con đã trả lời đúng.”
Hai cha con cười cười nói nói trên suốt quãng đường đi, đậu xe ở bãi đỗ xe nhà ga phía bắc, đây là trạm chuyên dụng của tàu cao tốc trạm phía bắc. Tính đến giờ thì mới được đưa vào sử dụng kinh doanh chưa đầy hai năm nhưng xung quanh đã trở nên khá tấp nập náo nhiệt. Những dòng người nối nhau đi lại không ngớt, các loại xe dừng đỗ đầy xung quanh, trong đó chủ yếu là xe taxi và những xe chuyên dùng cho gia đình, cũng có một số xe khách chuyên chạy tuyến nội thành và khu kinh tế mới dừng bên đường để chèo kéo khách. Bốn phía xung quanh là những xe hàng rong bán các loại đặc sản, những đặc sản thành phố Trung Cảng này đều là những sản phẩm hải sản được làm từ những cá thối tôm nát không biết chuyển từ đâu đến, bởi vì giá không đắt nên vẫn có những người ham rẻ bị dính bẫy.
Lâm Côn bước từ trên xe xuống, hiếm khi mới ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như vậy, chủ yếu là vợ chồng Dư Tông Hoa tới đây, nếu anh không ăn mặc gọn gàng ra dáng một chút thì dù là cố tình hay không đều có hơi không được tôn trọng trưởng bối cho lắm.
Lâm Lâm cũng ăn mặc rất gọn gàng ra dáng, cậu nhóc nhìn cực kỳ phấn chấn, vốn dĩ cậu nhóc rất đáng yêu tựa như một búp bê sứ, giờ nhìn lại càng đáng yêu hơn nữa, lát nữa mà vợ chồng Dư Tông Hoa nhìn thấy thì không biết sẽ yêu đến chừng nào cơ nữa, hai ông bà nhất định sẽ muốn hối thúc Dư Chí Kiên nhanh chóng tìm đối tượng.
Lâm Côn dắt Lâm Lâm đi về phía nhà ga, đột nhiên phía sau có giọng nói khiêu khích vang lên: “Này, đợi đã!”
Lâm Côn quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông tầm khoảng ba mươi bốn mươi tuổi gì đó đi tới, người đàn ông này mặc một chiếc quần đùi màu xám có túi, đi dép lê, mặc một cái áo ba lỗ, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to lấp lánh, da rất đen, khuôn mặt hung dữ.
Người đàn ông này đi tới, nghiêng đầu nhìn Lâm Côn nói: “Người anh em, chúng ta nói một chút về quy định, ở đây dừng xe phải trả phí.”
Khóe miệng Lâm Côn nhếch lên, nhìn cái là anh biết thằng cha này làm gì rồi, thản nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Suy nghĩ trong lòng anh rất đơn giản, anh tới đây để đón vợ chồng Dư Tông Hoa, không muốn gây chuyện gì cả, chẳng qua chỉ là phí đỗ xe thôi, thằng cha này muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu cho xong chuyện.
“Hai mươi tệ.” Người đàn ông đó nói với kiểu đểu cáng, miệng cười toe toét, chẳng biết tốt hay xấu, hình như rất hài lòng với sự phối hợp của Lâm Côn, lại cũng dường như cười nhạo Lâm Côn quá yếu quá vô dụng.
Lâm Côn mỉm cười, móc ra hai mươi tệ đưa cho anh ta, người đàn ông cầm lấy tiền kiểu như đó là điều đương nhiên, hoặc cũng có thể thấy Lâm Côn dễ bắt nạt, nên cái gã này còn lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: “Tôi nói là hai mươi tệ một tiếng.”
Lâm Côn vẫn giữ nụ cười của một gã đàn ông hiền lành dễ bảo trên miệng, nói: “Yên tâm, tôi chỉ dừng đúng một tiếng.” Nói rồi anh dắt theo Lâm Lâm chuẩn bị đi, nào ngờ thằng cha này đúng là mắt chó bị đui, cứ nhất định bám lấy chỉ huy Lâm của chúng ta không buông tha, lại ngoác miệng ra nói: “Không được không được, thằng nhóc mày đứng lại cho tao, đậu xe ở đây tính ít nhất là từ hai tiếng trở lên!”
Lâm Côn nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn gã đó, cái gã này đúng kiểu điếc không sợ súng, gào lên vói Lâm Côn: “Thằng này mày nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tao tăng giá cho mày coi!”
Có khá nhiều người đi đường quanh đó, lập tức có không ít người bị thu hút tới, nói chung quần chúng ở Trung Quốc này đều là thế mà, thích xem náo nhiệt, một khi có người bu tới là lập tức hai người ba người rồi nhiều người bu tới, nhanh chóng vây quanh Lâm Côn, Lâm Lâm và cả cái gã lưu manh hạng bét, không biết thế nào là sống chết dám gây sự với chỉ huy Lâm của chúng ta.
Không đợi Lâm Côn lên tiếng, Lâm Lâm ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu lên, rất quyết liệt nhìn vào cái gã lưu manh hạng bét đang đòi thu tiền đậu xe kia: “Chú người xấu, chú đừng có gây chuyện vô lý nữa, cẩn thận lát nữa cha tôi đánh chú đấy!”
Gã thu phí đỗ xe sững người, khuôn mặt đen sì xấu xí lập tức cười lớn rồi cười châm chọc Lâm Lâm: “Thằng nhãi con, mày cũng biết khoác lác đó chứ, với cái dáng vẻ hèn nhát này của cha mày mà lại muốn đánh tao?”
Lâm Lâm liền không chịu được, tức giận quát: “Cha tôi không phải người hèn nhát, chú mới là người hèn nhát ấy!”
Gã đàn ông thu phí dừng xe nhíu mày lại, sự tức giận dâng lên đến tận đầu, đến tận lông mày, cả khuôn mặt đen vốn đã không có chút lương thiện của anh ta càng dữ tợn hơn, miệng ngoác ra để lộ hàng răng ố vàng, gào lên với Lâm Lâm: “Thằng nhãi con chó chết láo toét này, mày dám mắng ông là hèn nhát, hôm nay ông đây không cho mày biết tay...”
Bốp!!!
Gã lưu manh thu phí đậu xe chưa nói xong, một tiếng tát giòn tan vang lên, trong quãng thời gian ấy bầu không khí dường như mơ hồ run rẩy theo, cái tát quả quyết của Lâm Côn đã vút lên bay ngay lên mặt của gã thu phí đậu xe.
“A!”
Gã lưu manh hạng bét kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo về một phía, dấu bàn tay năm ngón hằn rõ trên khuôn mặt, lảo đảo bước lùi sang bên cạnh ba bước rồi mới đứng vững lại được, ngẩng đầu trừng mắt giận dữ nhìn Lâm Côn, ngoác mồm ra định chửi rủa, kết quả, gã còn chưa kịp mắng nhiếc gì, lại một cái tát nữa vung tới.
Bốp!!! Tiếng của cái tát này đặc biệt vang vọng, mấy lời chửi mắng còn chưa ra được khỏi miệng đã lập tức biến thành tiếng kêu đau đớn, hai mắt tên này tối sầm lại, cùng với đó đầu ngã xuống đất.
Tên này đã hoàn toàn bị đánh cho ngu cả người, lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn một chút, vừa định bò lồm cồm từ đất dậy thì đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh lao tới, hệt như đụng phải một đầu tàu, ‘Rầm’ một tiếng vang lên, cả người tên này bị đóng cứng ngắc lên mặt đất.
Đôi giày cỡ 44 của Lâm Côn đang giẫm lên ngực của tên lưu manh hạng bét, cái tên vừa rồi còn đang giả vờ thể hiện ta đây, thì lúc này bị giẫm dưới đất như một đứa cháu chắt, đồng thời không hề có một chút sức lực đánh trả nào cả.
Lâm Côn nhếch miệng cười, lạnh lùng nói với kẻ đang nằm dưới đất với khuôn mặt khiếp đảm: “Mày mù mày hét lên với tao thì thôi tao cũng bỏ qua, nhưng mày dám nói con trai tao, tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Dáng vẻ của Lâm Lâm rất tự hào, đắc ý đứng bên cạnh Lâm Côn, nhìn xuống gã lưu manh hạng bét với tư thế của một người đứng từ trên cao nhìn xuống, “Sao nào, ông chú người xấu, tôi không nói láo phải không, cha của tôi sẽ đánh chú mà.”
“Tao nhổ vào!” Gã lưu manh hạng bét nhổ ra một bãi nước bọt dính máu, không phục hét lên với Lâm Côn: “Thằng nhãi mày đừng có đi, đợi lát nữa tao cho mày chết mà không biết chết như thế nào!”
Lâm Côn dùng chân đạp mạnh một cái, móc di động ra nhìn đồng hồ nói: “Tao còn một tiếng nữa, muốn tìm người thì nhanh lên, hết giờ tao không đợi đâu.”
Ngay khi lời Lâm Côn vừa dứt thì nghe thấy có một tiếng gầm lên từ phía bên ngoài đám đông, “F*ck, mẹ kiếp, đứa nào dám ức hiếp anh em của tao, hôm nay tao phải cho nó để mạng lại đây.” Cùng với tiếng gầm đó, một gã đàn ông dáng người thô kệch to lớn rẽ đám đông bước vào, theo sau đó là hai thằng mỏ nhọn tai khỉ, nhìn cái là biết không phải loại tốt đẹp gì rồi.
Lâm Côn nhìn gã đàn ông béo tốt to lớn, người này thân hình to lớn vạm vỡ, từng thớ thịt trên người sắp lớp ngay ngắn, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền vàng to, trên cánh tay có xăm những hình to rất khoa trương, cụ thể là hình gì thì nhìn không rõ, có điều nếu đơn giản là nhìn vào cái khí thế trên kia, thì có thể nói đây cũng là một tay hung bạo đáng sợ đó.
Dám thu tiền đậu xe một cách ngang ngược ở nơi đông đúc náo nhiệt như nhà ga thế này, chắc chắn đều là bọn có bè có cánh cả, rõ ràng gã đàn ông to béo trước mặt này với gã lưu manh hạng bét đang nằm dưới chân Lâm Côn là cùng một băng đảng, hơn nữa cái gã to lớn này còn là đại ca của cái thằng hạng bét ấy.
Với đám lưu manh mà chưa được liệt vào hàng có máu mặt ở đường phố thế này, Lâm Côn vốn dĩ rất coi thường, anh đường đường là vua sói Mạc Bắc, khi thi hành nhiệm vụ luôn phải đối đầu với những gã giết người không chớp mắt, ai ai cũng là những kẻ có võ công lợi hại, nhìn gã đàn ông béo tốt to lớn trước mắt với hai tên lâu la đứng sau lưng gã, thật sự không đủ một đòn của anh đánh ra.
Hiện thực luôn là như vậy, bạn càng không thích làm gì thì chuyện đó lại cứ tìm tới bạn, đây chính là cái gọi là đời người mười việc thì có tám chín việc không được như ý.
Không đợi Lâm Côn lên tiếng, Lâm Lâm đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu lên, không hề có chút sợ hãi nào nhìn vào cái gã đàn ông lực lưỡng mặt đầy sát khí, nói bằng giọng rất chân thật ngây thơ của một đứa trẻ: “Chú mập, tốt nhất đừng chọc vào cha tôi.”
Gã béo cúi đầu, trợn trừng đôi mắt to của mình, đầu tiên gã hơi ngây người, sau đó cũng lại ha ha cười lớn, mỉa mai chế giễu Lâm Lâm: “Anh bạn nhỏ, không biết là không được nói linh tinh sao, cha của nhóc là cái lông gì, lát nữa mày xem chú đây đánh cho nó đến mẹ nhóc còn không nhận ra nhé, ha ha!”
Lâm Lâm lắc đầu với dáng vẻ không biết phải làm sao, thở dài một cái rất thâm thúy, nói: “Vì sao mấy chú không nghe lời khuyên của cháu nhỉ?”
Bình luận facebook