Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Ưu điểm lớn nhất của Lâm Côn chính là không bao giờ lạ giường, anh còn có một ưu điểm nữa đó là tối hôm trước dù ngủ muộn đến mấy thì sáng hôm sau vẫn có thể thức dậy đúng giờ. Đây là thói quen mà anh rèn luyện được khi còn ở quân khu Mạc Bắc, nhất là khi đi làm nhiệm vụ, lúc ngủ cũng phải cầm súng trong tay để một khi có tình huống bất ngờ có thể ứng phó với tốc độ nhanh nhất.
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, gió biển mát rượi, Lâm Côn mặc quần đi biển, chân đi một đôi dép, xách thùng nước ra vườn tưới rau. Được anh chăm sóc hàng ngày, rau cải xanh, cà chua, dâu tây các loại đều lên mơn mởn đầy sức sống, vươn về phía mặt trời đón ánh sáng, nhìn rất vui mắt. Nhất là cà chua đã ra mấy quả, dâu tây cũng ra thêm vài nhánh, mặc dù chưa lớn nhưng có thể thấy chúng đang phát triển từng ngày.
Tưới nước xong, Lâm Côn mang một cái ghế xếp nhỏ ra ngồi cạnh vườn rau hút thuốc. Lúc này nếu trên vai anh vắt một cái khăn trắng, đầu đội nón lá thì hoàn toàn giống một người nông dân thực thụ.
Nhìn vườn rau trước mắt, Lâm Côn không khỏi suy nghĩ, tương lai nếu có một ngày anh quay về sống ở nông thôn cũng tốt, mỗi ngày đều nhìn thấy các loại cây trái lớn lên, đầu đội nón lá, tay châm điếu thuốc, hừng đông đón ánh nắng rực rỡ, hoàng hôn ngắm mặt trời vàng ruộm. Ở nơi này hưởng thụ cuộc sống trôi qua, không tranh đua với đời.
Chỉ huy Lâm đang tha hồ tưởng tượng cuộc sống vui thú nông thôn, bỗng có một bóng người quyến rũ chạy qua trước mặt, gió lạnh của buổi sớm thổi qua, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ người cô tản ra, giống như hoa mùa xuân nở rộ khiến người ta cảm thấy thư giãn, thoải mái.
Khóe miệng Lâm Côn ngậm điếu thuốc, lúc này trong mắt anh chỉ chú ý đến bóng người đang chạy phía xa. Nhìn qua thì đoán được đây là dáng dấp một cô gái đang chạy bộ, mái tóc đen cột lên đỉnh đầu, trán đeo một dải băng màu hồng, mặc quần cộc cùng một cái áo phông, tai đeo một cái tai nghe thể thao, chân đi đôi giày chạy bộ, mỗi lần cô chạy bộ ngực đầy đặn phía trước lại rung lên một cái dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên Lâm Côn không nhìn tỉ mỉ như vậy, anh chẳng qua chỉ liếc khóe mắt về phía cô gái đó. Cô gái đang chạy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn một người trông giống như nông dân ở phía sau, bất ngờ thốt lên: “Là anh sao?”
Cô gái vừa nói vừa đi về phía Lâm Côn.
Lâm Côn ngẩng đầu lên nhìn, cô gái này không phải ai khác, chính là cô gái thiên tài Thẩm Hàm Tân của Mính Duyệt Phường. Tuổi của cô không lớn lắm, nhưng cô lại có đôi tay pha chế đồ uống rất giỏi. Trước kia anh cùng Chu Cẩn có lần đến Mính Duyệt Phường uống rượu, đã từng uống qua thức uống cô pha, hơn nữa còn từng cứu cô thoát khỏi miệng cá mập. Sau chuyện đó Chu Cẩn còn nói lại với anh rằng mẹ của Thẩm Hàm Tân, bà Mạnh Vũ muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn, nhưng dạo gần đây luôn bận bịu nên cũng quên mất.
“Tại sao em lại ở đây?” Lâm Côn cười hỏi. “Dạo này em thế nào? Đã khỏe hẳn chưa?”
Thẩm Hàm Tân cười nói: “Nhà em ở đây mà. Bây giờ em hoàn toàn hồi phục rồi, vốn dĩ cũng không có thương tích gì, chỉ là bị đọa sợ thôi. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.”
“Đúng là quá nguy hiểm, sau này ít đi ra chỗ sâu thôi, bờ biển hè năm nay cũng không được yên ổn, trên tin tức cũng không nói gì, mấy năm trước cũng không xuất hiện cá mập, nhưng gần đây liên tục phát hiện ra mấy vụ.”
“Vâng.” Thẩm Hàm Tân cười đáp một tiếng rồi hỏi lại: “Nhưng sao anh lại ở đây, nhà anh cũng ở đây sao?”
Lâm Côn gật đầu nói: “Ừ, ngay phía sau nhà này.”
Thẩm Hàm Tân mỉm cười nói: “Tại sao trước đây chúng ta chưa gặp nhau lần nào nhỉ?”
Lâm Côn cười nói: “Chắc vì chưa có duyên thôi.”
Thẩm Hàm Tân nghịch ngợm nói: “Thật ra em vừa dọn tới hôm qua, nhà cũng mua được một năm rồi nhưng giờ mới dọn tới ở.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy xem ra duyên phận giữa chúng ta rất tốt đấy, hôm qua vừa tới hôm nay đã gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm Tân nhìn số biệt thự cười nói: “Anh ở nhà số 7, em ở số 17, cái này cũng được tính là trùng hợp quá đi.”
Lâm Côn cười nói: “Ha ha. Đúng vậy.”
Thẩm Hàm Tân nhìn vườn rau trước mặt tò mò hỏi: “Những thứ này đều là anh tự trồng sao, nhìn thích quá.”
“Ừ.” Lâm Côn mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ cô bé này cũng thật đáng yêu. Anh cẩn thận đánh giá cô một chút. Trước kia không để ý kỹ, chỉ thấy một gương mặt ướt nhẹp đầy hoảng sợ, bây giờ nhìn kỹ lại thì cô gái này chính xác là một người đẹp nhỏ tuổi, mặt trái xoan, mắt to, sống mũi cao rất xinh đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lúc cười lên có ma lực khiến người khác yêu mến.
Hai người đang trò chuyện bỗng có một tiếng ‘ồ’ từ sau lưng truyền tới. Lâm Lâm mặc bộ quần áo ngủ siêu nhân, đi đôi dép nhỏ đáng yêu, đang xoa hốc mắt đứng ở cửa nhìn sang phía bên này.
“Con trai, dậy rồi hả?” Lâm Côn quay đầu lại cười nói. Thẩm Hàm Tân kinh ngạc, tự hỏi: “Anh... Anh ấy vừa gọi thằng bé kia là gì vậy? Con trai sao?”
Thẩm Hàm Tân nghĩ thầm, nhìn Lâm Côn nhiều lắm cũng chỉ hơn cô vài tuổi, vốn dĩ không nghĩ tới anh đã kết hôn sinh con rồi. Xã hội ngày nay kết hôn ở tuổi hai ba hai tư đã hiếm thấy, chứ đừng nói là đã có con trai lớn bằng chừng này, cho nên Thẩm Hàm Tân kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.
“Cha, cha đang làm gì vậy?” Lâm Lâm dụi mắt đi tới, nhìn về phía Thẩm Hàm Tân sau đó lại nhìn Lâm Côn nói: “Cha, mới sáng sớm cha đã ra ngoài tán gái, hơn nữa còn ở ngay trước cửa nhà, cha không sợ mẹ biết hay sao?”
Mặt Lâm Côn tối sầm lại, anh thật là muốn bịt miệng đứa nhỏ này lại ngay lập tức. Anh lúng túng cười nói: “Lâm Lâm, con không được nói bậy, đây là dì Trầm, dì ấy làm đồ uống rất ngon.”
“Con không thích uống.” Lâm Lâm bày ra dáng vẻ không để tâm nói: “Cha cháu cũng không thích, cha chỉ thích uống rượu, chỗ mẹ có rất nhiều loại rượu ngon.”
Thẩm Hàm Tân lúng túng nhướng mày, rõ ràng đứa nhỏ này đang coi cô là tình địch của mẹ nó, vốn dĩ cô còn nghi ngờ không biết đứa nhỏ này có phải con ruột của Lâm Côn hay không, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Lâm, không nói ra được cụ thể là điểm nào nhưng quả thật có mấy phần giống với Lâm Côn. Con trai thường vừa giống mẹ vừa giống cha, nếu dựa vào điềm này mà xem xét thì có vẻ đứa bé này thật sự là con của Lâm Côn.
Trong lòng Thẩm Hàm Tân ngoài sự kinh ngạc, còn có cảm giác hơi hụt hẫng, cô mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Bé con, cô không phải là tình địch của mẹ cháu, chẳng qua là cha cháu và cô có chút quen biết thôi, đừng coi cô là kẻ địch được không, cô có thể mời cháu uống đồ ngon.”
“Thật sao?” Lâm Lâm nháy mắt ti hí, vẻ mặt lanh lợi hoài nghi hỏi. Thật ra ở trong mắt tên nhóc con này, dì xinh đẹp trước mặt vẫn có chút thân thiện, nhất là lúc cô nói có thể mời nó uống đồ ngon, ngoài mặt nó nói không thích nhưng thực ra lại rất mong chờ bởi vì bình thường những thứ đó không tốt cho sức khỏe nên Sở Tĩnh Dao rất ít khi cho nó uống.
“Tất nhiên rồi. Khi nào rảnh cùng cha cháu đến quán của dì đi, nhớ dẫn theo cả mẹ cháu nữa. Dì không những có thể mời mọi người đồ uống mà còn có rất nhiều điểm tâm ngon nữa, thế nào, thích không?” Thẩm Hàm Tân cười nói.
“Thích ạ!”
Mới vừa rồi còn coi Thẩm Hàm Tân là kẻ địch, giờ tên nhóc con này đã thay đổi lập trường ngay lập tức khiến Lâm Côn cũng không biết nói gì. Vốn dĩ còn muốn khen con trai lanh lợi, ai ngờ kết quả nó vẫn không vượt qua được ải ăn uống này.
“Vậy lúc đó cháu nhớ tới cùng cha cháu nhé, à đừng quên dẫn cả mẹ cháu đi nữa.” Thẩm Hàm Tân cười nói.
“Vâng ạ.” Lâm Lâm vui vẻ gật đầu.
Thẩm Hàm Tân cười nói với Lâm Côn: “Anh Lâm làm việc đi nhé, em đi chạy bộ tiếp.” Sau đó cô cúi đầu nói với Lâm Lâm: “Dì đi tập tiếp đây, gặp lại cháu sau nhé.”
“Tạm biệt dì!” Lâm Lâm vẫy vẫy tay nhỏ lên chào.
Thẩm Hàm Tân đưa tay xoa đầu Lâm Lâm, ý tứ liếc qua Lâm Côn một cái rồi chạy tiếp.
Lâm Côn nhìn bóng lưng của Thẩm Hàm Tân lắc đầu cười, tay nghề pha đồ uống của cô gái này quả thật rất khá, có cơ hội nhất định phải dẫn cô ấy đến mấy hội sở cao cấp như Bách Phụng Môn và Phượng Hoàng thể hiện một phen.
Lâm Lâm nhìn theo bóng lưng Thẩm Hàm Tân nét mặt chững lại, một lát sau mới lầm bầm nói: “Đúng là một người đẹp, tương lai phải giống như cha vậy, xung quanh đều là các người đẹp.”
Khóe miệng Lâm Côn giật giật, đầu toát mồ hôi, thì ra đây chính là cha nào con nấy trong truyền thuyết sao? Hóa ra câu này được hình thành như vậy.
Lâm Lâm bỗng ngẩng đầu nhìn Lâm Côn còn đang ngẩn người, ngây thơ nói: “Cha, sao cha không khen con?”
Lâm Côn tươi cười nghi ngờ hỏi: “Khen con cái gì?”
Lâm Lâm ngây thơ trả lời: “Khen con có lý tưởng. Cô Phùng đã dạy chúng con làm người phải có lý tưởng, chú ý tới định hướng phía trước mới có tương lại sáng lạn. Vốn dĩ lúc trước con còn đau đầu vì tìm lý tưởng, nhưng sáng nay cuối cùng con cũng tìm thấy rồi. Chờ lát nữa đi học con sẽ kể cho cô và các bạn nghe.”
Lông mày Lâm Côn giật giật, anh hấp tấp nói: “Con trai, nghe lời cha, cái gì cũng có thể nói với cô giáo và các bạn nhưng cái này thì không thể.”
“Tại sao vậy cha?” Đôi mắt Lâm Lâm chớp chớp, tò mò nhìn Lâm Côn.
“Cài này...” Lâm Côn cũng không biết nên nói như thế nào. Nói sâu thì sợ con trai không hiểu, nói đại khái lại không biết phải diễn đạt thế nào, tóm lại là không thể nói được.
Lúc Lâm Côn đang điên đầu vì tìm lý do, Lâm Lâm đột nhiên cười lên, nghịch ngợm nói: “Cha, cha yên tâm đi, con chỉ đùa thôi, con sẽ không nói với cô và các bạn đâu.”
Lâm Côn toát mồ hôi, giơ tay cốc nhẹ lên đầu Lâm Lâm nói: “Hóa ra nãy giờ là con cố ý trêu cha hả, bây giờ giải thích cho cha nghe xem, tại sao lại không nói nữa?”
Lâm Lâm đang cười bỗng làm vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu con nói chuyện này ra ngoài chẳng phải các bạn nhỏ sẽ coi con là một tên háo sắc sao. Nếu để cô giáo Phùng biết, nhất định cô ấy sẽ nghĩ xấu về cha. Con biết trước giờ cô Phùng có ấn tượng rất tốt về cha, cha thật là có số đào hoa.”
Lâm Côn lập tức làm động tác im lặng với Lâm Lâm, thận trọng nói nhỏ: “Con trai, chuyện này con biết là được rồi, tuyệt đối không được nói với mẹ, biết chưa?”
Lâm Lâm cười một tiếng sâu xa, bộ dạng đắc ý nói: “Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ giữ kín như bưng, đây là bí mật giữa đàn ông chúng ta mà. Tương lai lúc con lớn rồi cha nhất định phải dạy con làm sao để được các nữ sinh yêu thích đấy, hi hi.”
Khóe miệng Lâm Côn giật giật, thằng nhóc này còn nhỏ như vậy mà đã biết mưu tính rồi, mình là cha nó mà không biết nên vui hay nên buồn đây…
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ, gió biển mát rượi, Lâm Côn mặc quần đi biển, chân đi một đôi dép, xách thùng nước ra vườn tưới rau. Được anh chăm sóc hàng ngày, rau cải xanh, cà chua, dâu tây các loại đều lên mơn mởn đầy sức sống, vươn về phía mặt trời đón ánh sáng, nhìn rất vui mắt. Nhất là cà chua đã ra mấy quả, dâu tây cũng ra thêm vài nhánh, mặc dù chưa lớn nhưng có thể thấy chúng đang phát triển từng ngày.
Tưới nước xong, Lâm Côn mang một cái ghế xếp nhỏ ra ngồi cạnh vườn rau hút thuốc. Lúc này nếu trên vai anh vắt một cái khăn trắng, đầu đội nón lá thì hoàn toàn giống một người nông dân thực thụ.
Nhìn vườn rau trước mắt, Lâm Côn không khỏi suy nghĩ, tương lai nếu có một ngày anh quay về sống ở nông thôn cũng tốt, mỗi ngày đều nhìn thấy các loại cây trái lớn lên, đầu đội nón lá, tay châm điếu thuốc, hừng đông đón ánh nắng rực rỡ, hoàng hôn ngắm mặt trời vàng ruộm. Ở nơi này hưởng thụ cuộc sống trôi qua, không tranh đua với đời.
Chỉ huy Lâm đang tha hồ tưởng tượng cuộc sống vui thú nông thôn, bỗng có một bóng người quyến rũ chạy qua trước mặt, gió lạnh của buổi sớm thổi qua, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ người cô tản ra, giống như hoa mùa xuân nở rộ khiến người ta cảm thấy thư giãn, thoải mái.
Khóe miệng Lâm Côn ngậm điếu thuốc, lúc này trong mắt anh chỉ chú ý đến bóng người đang chạy phía xa. Nhìn qua thì đoán được đây là dáng dấp một cô gái đang chạy bộ, mái tóc đen cột lên đỉnh đầu, trán đeo một dải băng màu hồng, mặc quần cộc cùng một cái áo phông, tai đeo một cái tai nghe thể thao, chân đi đôi giày chạy bộ, mỗi lần cô chạy bộ ngực đầy đặn phía trước lại rung lên một cái dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
Dĩ nhiên Lâm Côn không nhìn tỉ mỉ như vậy, anh chẳng qua chỉ liếc khóe mắt về phía cô gái đó. Cô gái đang chạy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn một người trông giống như nông dân ở phía sau, bất ngờ thốt lên: “Là anh sao?”
Cô gái vừa nói vừa đi về phía Lâm Côn.
Lâm Côn ngẩng đầu lên nhìn, cô gái này không phải ai khác, chính là cô gái thiên tài Thẩm Hàm Tân của Mính Duyệt Phường. Tuổi của cô không lớn lắm, nhưng cô lại có đôi tay pha chế đồ uống rất giỏi. Trước kia anh cùng Chu Cẩn có lần đến Mính Duyệt Phường uống rượu, đã từng uống qua thức uống cô pha, hơn nữa còn từng cứu cô thoát khỏi miệng cá mập. Sau chuyện đó Chu Cẩn còn nói lại với anh rằng mẹ của Thẩm Hàm Tân, bà Mạnh Vũ muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn, nhưng dạo gần đây luôn bận bịu nên cũng quên mất.
“Tại sao em lại ở đây?” Lâm Côn cười hỏi. “Dạo này em thế nào? Đã khỏe hẳn chưa?”
Thẩm Hàm Tân cười nói: “Nhà em ở đây mà. Bây giờ em hoàn toàn hồi phục rồi, vốn dĩ cũng không có thương tích gì, chỉ là bị đọa sợ thôi. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.”
“Đúng là quá nguy hiểm, sau này ít đi ra chỗ sâu thôi, bờ biển hè năm nay cũng không được yên ổn, trên tin tức cũng không nói gì, mấy năm trước cũng không xuất hiện cá mập, nhưng gần đây liên tục phát hiện ra mấy vụ.”
“Vâng.” Thẩm Hàm Tân cười đáp một tiếng rồi hỏi lại: “Nhưng sao anh lại ở đây, nhà anh cũng ở đây sao?”
Lâm Côn gật đầu nói: “Ừ, ngay phía sau nhà này.”
Thẩm Hàm Tân mỉm cười nói: “Tại sao trước đây chúng ta chưa gặp nhau lần nào nhỉ?”
Lâm Côn cười nói: “Chắc vì chưa có duyên thôi.”
Thẩm Hàm Tân nghịch ngợm nói: “Thật ra em vừa dọn tới hôm qua, nhà cũng mua được một năm rồi nhưng giờ mới dọn tới ở.”
Lâm Côn cười nói: “Vậy xem ra duyên phận giữa chúng ta rất tốt đấy, hôm qua vừa tới hôm nay đã gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm Tân nhìn số biệt thự cười nói: “Anh ở nhà số 7, em ở số 17, cái này cũng được tính là trùng hợp quá đi.”
Lâm Côn cười nói: “Ha ha. Đúng vậy.”
Thẩm Hàm Tân nhìn vườn rau trước mặt tò mò hỏi: “Những thứ này đều là anh tự trồng sao, nhìn thích quá.”
“Ừ.” Lâm Côn mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ cô bé này cũng thật đáng yêu. Anh cẩn thận đánh giá cô một chút. Trước kia không để ý kỹ, chỉ thấy một gương mặt ướt nhẹp đầy hoảng sợ, bây giờ nhìn kỹ lại thì cô gái này chính xác là một người đẹp nhỏ tuổi, mặt trái xoan, mắt to, sống mũi cao rất xinh đẹp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lúc cười lên có ma lực khiến người khác yêu mến.
Hai người đang trò chuyện bỗng có một tiếng ‘ồ’ từ sau lưng truyền tới. Lâm Lâm mặc bộ quần áo ngủ siêu nhân, đi đôi dép nhỏ đáng yêu, đang xoa hốc mắt đứng ở cửa nhìn sang phía bên này.
“Con trai, dậy rồi hả?” Lâm Côn quay đầu lại cười nói. Thẩm Hàm Tân kinh ngạc, tự hỏi: “Anh... Anh ấy vừa gọi thằng bé kia là gì vậy? Con trai sao?”
Thẩm Hàm Tân nghĩ thầm, nhìn Lâm Côn nhiều lắm cũng chỉ hơn cô vài tuổi, vốn dĩ không nghĩ tới anh đã kết hôn sinh con rồi. Xã hội ngày nay kết hôn ở tuổi hai ba hai tư đã hiếm thấy, chứ đừng nói là đã có con trai lớn bằng chừng này, cho nên Thẩm Hàm Tân kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.
“Cha, cha đang làm gì vậy?” Lâm Lâm dụi mắt đi tới, nhìn về phía Thẩm Hàm Tân sau đó lại nhìn Lâm Côn nói: “Cha, mới sáng sớm cha đã ra ngoài tán gái, hơn nữa còn ở ngay trước cửa nhà, cha không sợ mẹ biết hay sao?”
Mặt Lâm Côn tối sầm lại, anh thật là muốn bịt miệng đứa nhỏ này lại ngay lập tức. Anh lúng túng cười nói: “Lâm Lâm, con không được nói bậy, đây là dì Trầm, dì ấy làm đồ uống rất ngon.”
“Con không thích uống.” Lâm Lâm bày ra dáng vẻ không để tâm nói: “Cha cháu cũng không thích, cha chỉ thích uống rượu, chỗ mẹ có rất nhiều loại rượu ngon.”
Thẩm Hàm Tân lúng túng nhướng mày, rõ ràng đứa nhỏ này đang coi cô là tình địch của mẹ nó, vốn dĩ cô còn nghi ngờ không biết đứa nhỏ này có phải con ruột của Lâm Côn hay không, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Lâm, không nói ra được cụ thể là điểm nào nhưng quả thật có mấy phần giống với Lâm Côn. Con trai thường vừa giống mẹ vừa giống cha, nếu dựa vào điềm này mà xem xét thì có vẻ đứa bé này thật sự là con của Lâm Côn.
Trong lòng Thẩm Hàm Tân ngoài sự kinh ngạc, còn có cảm giác hơi hụt hẫng, cô mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Bé con, cô không phải là tình địch của mẹ cháu, chẳng qua là cha cháu và cô có chút quen biết thôi, đừng coi cô là kẻ địch được không, cô có thể mời cháu uống đồ ngon.”
“Thật sao?” Lâm Lâm nháy mắt ti hí, vẻ mặt lanh lợi hoài nghi hỏi. Thật ra ở trong mắt tên nhóc con này, dì xinh đẹp trước mặt vẫn có chút thân thiện, nhất là lúc cô nói có thể mời nó uống đồ ngon, ngoài mặt nó nói không thích nhưng thực ra lại rất mong chờ bởi vì bình thường những thứ đó không tốt cho sức khỏe nên Sở Tĩnh Dao rất ít khi cho nó uống.
“Tất nhiên rồi. Khi nào rảnh cùng cha cháu đến quán của dì đi, nhớ dẫn theo cả mẹ cháu nữa. Dì không những có thể mời mọi người đồ uống mà còn có rất nhiều điểm tâm ngon nữa, thế nào, thích không?” Thẩm Hàm Tân cười nói.
“Thích ạ!”
Mới vừa rồi còn coi Thẩm Hàm Tân là kẻ địch, giờ tên nhóc con này đã thay đổi lập trường ngay lập tức khiến Lâm Côn cũng không biết nói gì. Vốn dĩ còn muốn khen con trai lanh lợi, ai ngờ kết quả nó vẫn không vượt qua được ải ăn uống này.
“Vậy lúc đó cháu nhớ tới cùng cha cháu nhé, à đừng quên dẫn cả mẹ cháu đi nữa.” Thẩm Hàm Tân cười nói.
“Vâng ạ.” Lâm Lâm vui vẻ gật đầu.
Thẩm Hàm Tân cười nói với Lâm Côn: “Anh Lâm làm việc đi nhé, em đi chạy bộ tiếp.” Sau đó cô cúi đầu nói với Lâm Lâm: “Dì đi tập tiếp đây, gặp lại cháu sau nhé.”
“Tạm biệt dì!” Lâm Lâm vẫy vẫy tay nhỏ lên chào.
Thẩm Hàm Tân đưa tay xoa đầu Lâm Lâm, ý tứ liếc qua Lâm Côn một cái rồi chạy tiếp.
Lâm Côn nhìn bóng lưng của Thẩm Hàm Tân lắc đầu cười, tay nghề pha đồ uống của cô gái này quả thật rất khá, có cơ hội nhất định phải dẫn cô ấy đến mấy hội sở cao cấp như Bách Phụng Môn và Phượng Hoàng thể hiện một phen.
Lâm Lâm nhìn theo bóng lưng Thẩm Hàm Tân nét mặt chững lại, một lát sau mới lầm bầm nói: “Đúng là một người đẹp, tương lai phải giống như cha vậy, xung quanh đều là các người đẹp.”
Khóe miệng Lâm Côn giật giật, đầu toát mồ hôi, thì ra đây chính là cha nào con nấy trong truyền thuyết sao? Hóa ra câu này được hình thành như vậy.
Lâm Lâm bỗng ngẩng đầu nhìn Lâm Côn còn đang ngẩn người, ngây thơ nói: “Cha, sao cha không khen con?”
Lâm Côn tươi cười nghi ngờ hỏi: “Khen con cái gì?”
Lâm Lâm ngây thơ trả lời: “Khen con có lý tưởng. Cô Phùng đã dạy chúng con làm người phải có lý tưởng, chú ý tới định hướng phía trước mới có tương lại sáng lạn. Vốn dĩ lúc trước con còn đau đầu vì tìm lý tưởng, nhưng sáng nay cuối cùng con cũng tìm thấy rồi. Chờ lát nữa đi học con sẽ kể cho cô và các bạn nghe.”
Lông mày Lâm Côn giật giật, anh hấp tấp nói: “Con trai, nghe lời cha, cái gì cũng có thể nói với cô giáo và các bạn nhưng cái này thì không thể.”
“Tại sao vậy cha?” Đôi mắt Lâm Lâm chớp chớp, tò mò nhìn Lâm Côn.
“Cài này...” Lâm Côn cũng không biết nên nói như thế nào. Nói sâu thì sợ con trai không hiểu, nói đại khái lại không biết phải diễn đạt thế nào, tóm lại là không thể nói được.
Lúc Lâm Côn đang điên đầu vì tìm lý do, Lâm Lâm đột nhiên cười lên, nghịch ngợm nói: “Cha, cha yên tâm đi, con chỉ đùa thôi, con sẽ không nói với cô và các bạn đâu.”
Lâm Côn toát mồ hôi, giơ tay cốc nhẹ lên đầu Lâm Lâm nói: “Hóa ra nãy giờ là con cố ý trêu cha hả, bây giờ giải thích cho cha nghe xem, tại sao lại không nói nữa?”
Lâm Lâm đang cười bỗng làm vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu con nói chuyện này ra ngoài chẳng phải các bạn nhỏ sẽ coi con là một tên háo sắc sao. Nếu để cô giáo Phùng biết, nhất định cô ấy sẽ nghĩ xấu về cha. Con biết trước giờ cô Phùng có ấn tượng rất tốt về cha, cha thật là có số đào hoa.”
Lâm Côn lập tức làm động tác im lặng với Lâm Lâm, thận trọng nói nhỏ: “Con trai, chuyện này con biết là được rồi, tuyệt đối không được nói với mẹ, biết chưa?”
Lâm Lâm cười một tiếng sâu xa, bộ dạng đắc ý nói: “Cha yên tâm đi, con nhất định sẽ giữ kín như bưng, đây là bí mật giữa đàn ông chúng ta mà. Tương lai lúc con lớn rồi cha nhất định phải dạy con làm sao để được các nữ sinh yêu thích đấy, hi hi.”
Khóe miệng Lâm Côn giật giật, thằng nhóc này còn nhỏ như vậy mà đã biết mưu tính rồi, mình là cha nó mà không biết nên vui hay nên buồn đây…