Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283
Lâm Côn mỉm cười trêu ghẹo Kim Khải ở bên kia điện thoại nói: “Kim Khải, người ta đều là buổi tối tìm phụ nữ, anh ban ngày tìm phụ nữ làm gì, anh đừng có vội, anh muốn tìm phụ nữ, trong hội sở Phượng Hoàng chúng tôi cũng có.”
Ở trong điện thoại, Kim Khải mắng: “Mẹ kiếp, tên chết tiệt nhà anh ít nói linh tinh đi, tôi đang nói nghiêm túc với anh đấy, tôi muốn tìm một cô gái!”
Lâm Côn tiếp tục mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tôi cũng không nói linh tinh với anh, anh là thích cô bé, hay là...”
Kim Khải ngắt lời nói: “Tôi đã nói anh đừng nói linh tinh nữa, bây giờ tôi không có hứng thú với con gái, một chút cũng không có!”
Lâm Côn mới không tin Kim Khải sẽ có chuyện nghiêm chỉnh, trải qua thời gian tiếp xúc vừa rồi, Lâm Côn cảm thấy được Kim Khải thỉnh thoảng có sự liều mạng giống như Lý Xuân Sinh. Lý Xuân Sinh là ngốc rất đường hoàng, Kim Khải người này lại ngốc hết sức giấu mình, hai người kia đều có một đặc điểm, chuyện đứng đắn thì tuyệt đối hoàn toàn không qua loa.
Lâm Côn tiếp tục mỉm cười trêu ghẹo nói: “Được rồi, không thích cô bé cũng không thành vấn đề, trong hội sở chúng tôi vừa vặn có hai chị bảo vệ, tuổi tác thì tôi chưa hỏi nhưng nhìn thế nào cũng hơn bốn mươi tuổi, phù hợp với khẩu vị của anh không?”
“Sao anh không đi tìm chết đi!” Kim Khải kêu to: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, tại sao anh lại không tin tôi, lẽ nào anh muốn tôi tự xác trước mặt anh, lấy máu tưới trước mặt thì anh mới bằng lòng tin tôi à!”
Lâm Côn mơ hồ có chút tin tưởng, bình thường Kim Khải chắc chắn sẽ không rít gào như thế, vì vậy nghiêm túc hỏi: “A, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tôi tìm một cô gái, cô ấy tên là Mẫn Tiểu Ưu, trước kia cô ấy là thư ký của tôi nhưng bây giờ không biết đang ở đâu!” Trong giọng nói của Kim Khải có phần lo lắng: “Côn Tử, nếu như anh có thể tìm được cô ấy giúp tôi, tôi sẽ có hậu tạ!”
Lâm Côn trực tiếp đáp lại một câu: “Thôi đi, tôi không cần cái hậu tạ của anh, trên thế giới rộng lớn này tìm một người còn không phải giống như mò kim đáy biển sao, loại chuyện bỏ công bỏ sức cũng không kiếm được lợi ích này tôi sẽ không nhận, anh hãy tìm người khác đi.”
“Đừng, đừng mà, người anh em, từ sau lần trước tôi gặp phải chuyện không may tôi mới xem như đã hiểu rõ, những người bạn của tôi trước kia đều là lũ khốn kiếp, hiện tại bên cạnh tôi chỉ còn lại một mình anh là người bạn thật lòng thật dạ, anh không giúp tôi thì ai giúp được chứ...” Kim Khải nói: “Nếu như anh không giúp tôi, tôi lập tức quỳ gối trước mặt anh.”
Lâm Côn cười ngả ngớn, nói: “Quỳ đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy được.”
“Anh...” Kim Khải tức tới mức hàm răng run rẩy, nói: “Mẹ kiếp, anh có còn chút lương tâm nào hay không, tôi có phải là anh Khải của anh hay không, có người nào bắt nạt anh mình như vậy sao, Tiểu Ưu tôi bảo anh tìm chính là chị dâu tương lai của anh sau này đấy, cho dù là vì chị dâu, anh cũng có thể ra chút sức lực được không?”
“Chị dâu tương lai? Tôi nói này đại ca, anh không có nói đùa chứ? Trước đây anh không phải nói với tôi là cô ta lập kế hại anh sao? Bây giờ làm sao lại thành chị dâu tôi rồi? Đêm qua anh uống nhiều quá, uống rồi ngủ tới ngu luôn rồi à?”
“Người anh em, tôi thật sự không có nói đùa, cô ấy thật sự là chị dâu sau này của cậu, tôi đã quyết định, chỉ cần có thể tìm được cô ấy, tôi nhất định cưới cô ấy vào cửa lớn của nhà họ Kim!” Giọng điệu Kim Khải kiên định nói.
“...” Lâm Côn đầu tiên là bất đắc dĩ, ngay sau đó nói: “Anh Khải, anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Trước đây anh không phải từng khoác lác ở trước mặt của tôi nói đợi khi tìm được phải giết chết cô ta, lúc này làm sao lại đột nhiên muốn kết hôn với người ta?”
“Đó... Đó không phải là khoác lác sao, bây giờ ông nội tôi buộc tôi phải cưới vợ sinh con, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Tiểu Ưu thích hợp với tôi nhất Trong khoảng thời gian này không có cô ấy ở bên cạnh, tôi thấy rất khó chịu, có thể tôi đã quen có cô ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi rồi, đây là ông trời đã định.”
“Được rồi, nếu anh cũng nói như vậy, tôi làm người anh em cũng không thể không giúp anh, tuy nhiên tôi cũng nói trước, tìm kiếm một cô gái trong biển người mênh mông này cũng không dễ dàng hơn mò kim đáy biển đâu, lại nói Tiểu Ưu người ta có nhà ở trong thành phố Trung Cảng hay không còn chưa biết, anh phải chuẩn bị tâm lý đi.”
“Ừ, tôi biết, chỉ cần người anh em có thể giúp tôi tìm, tôi đã rất cảm kích rồi, tìm được là tốt nhất, không tìm được cũng chỉ có thể nói là bọn tôi có duyên không có phận.”
Lâm Côn cúp điện thoại, Tưởng Diệp Lệ tò mò nhìn anh, anh nói sơ qua về chuyện này cho Tưởng Diệp Lệ nghe, sau khi Tưởng Diệp Lệ nghe xong mỉm cười nói: “Cái này gọi là duyên phận oan gia, hi vọng bọn họ có thể tu thành chính quả.”
Ở bên ngoài một ngày, sẩm tối anh đón Lâm Lâm trở về nhà, vừa về tới nhà chỉ huy Lâm lập tức lại hóa thân làm người đàn ông trong gia đình, buộc tạp dề xào rau làm cơm. Lâm Lâm và Hải Đông Thanh ở bên ngoài chơi, một mình anh bận rộn ở trong phòng bếp với khí thế ngất trời, qua hơn nửa tiếng nữa thì Sở Tĩnh Dao lại về nhà.
Bữa cơm vẫn rất phong phú, buổi tối mỗi ngày sẽ có ít nhất bốn món mặn một món canh, hơn nữa gần như buổi tối mỗi ngày đều không giống nhau. Điều này phải kể tới chi phí ăn ướng của Sở Tĩnh Dao sung túc, mỗi tháng Sở Tướng Quốc lại gửi xuống khoảng năm vạn, năm vạn này phải xài hết, bằng không lại trừ tiền lương Lâm Côn. Thời buổi bây giờ chuyện buộc tiêu tiền thật sự không thấy nhiều, lại bị Lâm Côn gặp phải.
Về phương diện khác cũng muốn kể tới tài nấu nướng cao siêu của chỉ huy Lâm, rán xào hầm nướng mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa mỗi loại đều làm ra sắc hương vị đẳng cấp, anh có tay nghề như thế, cho dù không làm nghề bảo mẫu này, tùy tiện tìm tới một khách sạn lớn bốn năm sao cũng có thể làm một đầu bếp chính, một tháng ít cũng là thu nhập tám nghìn đến một vạn tệ.
“Oa a, thật ngon!”
Lâm Côn đặt thức ăn lên bàn, Lâm Lâm hỗ trợ cầm chén đũa, Hải Đông Thanh nhỏ ngoan ngoãn đứng ở trên ghế bên cạnh bàn ăn, dáng vẻ tò mò nhìn những thức ăn phong phú trên bàn, cổ họng thỉnh thoảng động vài cái, nhóc con này cũng là một kẻ tham ăn.
Lâm Côn đưa bát thịt bò hầm lên, dùng đũa gấp một miếng lớn đưa vào đĩa riêng của Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh lập tức vỗ cánh, kéo một miếng thịt bò lại nuốt xuống.
Đã sắp tới năm giờ rưỡi, lẽ ra lúc này Sở Tĩnh Dao đã phải về nhà rồi, nhưng bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào cả, Lâm Côn muốn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, nhưng trong lòng lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng anh mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, con gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi xem sao bây giờ mẹ còn chưa về.”
“Không gọi.” Lâm Lâm rất kiên quyết nói.
“Vì sao không gọi chứ? Lẽ nào con không quan tâm tới mẹ sao?” Lâm Côn không hiểu nói.
“Không phải, Lâm Lâm quan tâm mẹ, cha cũng quan tâm mẹ không phải sao?” Đôi mắt Lâm Lâm chớp chớp nhìn Lâm Côn, nói tiếp: “Nếu cha cũng quan tâm mẹ, vì sao cha không gọi điện thoại cho mẹ?”
Lâm Côn bị đứa trẻ hỏi lại nghẹn lời, cười gượng vài tiếng, cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cầm điện thoại lên gọi cho Sở Tĩnh Dao.
“Bà xã à, tối hôm nay em tăng ca sao? Sao còn chưa thấy về, cơm đã làm xong rồi, hay là để con trai và anh đưa qua cho em vậy?” Lâm Côn cười nói, trên gương mặt của Lâm Lâm lại đầy vẻ thắng lợi đắc ý.
“Em không tăng ca, có thể sẽ về muộn một chút. Nếu anh và Lâm Lâm đói thì cứ ăn trước kia.” Giọng nói của Sở Tĩnh Dao rất bình tĩnh, xung quanh cô cũng không có một chút âm thanh ồn ào nào, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được người qua lại.
“Vậy em nhớ nhanh chóng trở về nhé, con trai và anh chờ em về ăn.” Lâm Côn mỉm cười và nói.
“Được.”
Lâm Côn cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Lâm, cậu bé hài lòng cười nói: “Tốt, con thành công rồi, cha đã gọi điện thoại cho mẹ!”
Lâm Côn đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu của cậu bé: “Con đúng là quỷ linh tinh, có thể một lát nữa mẹ con mới về được, nếu như con đói thì ăn trước đi, cha chờ mẹ con về mới ăn.”
Lâm Lâm lập tức nói: “Con cũng muốn chờ mẹ về! Cha, hai chúng ta ở đây ngồi cũng chán, nếu không cha kể chuyện xưa cho con nghe, như vậy thời gian cũng có thể trôi qua nhanh hơn, con muốn nghe chuyện ông Đường và thầy Mễ.”
Lông mày Lâm Côn khẽ giật, đứa nhỏ này đã nói như vậy, nếu mình làm cha không kể chuyện cho con thì nghe không được, tuy nhiên anh thật sự chưa từng nghe chuyện này, chỉ biết là thầy Mễ là con chuột, ông Đường là con vịt, nói đến vịt anh lại liên tưởng đến vịt nướng Bắc Kinh, liên tưởng đến vịt nướng Bắc Kinh lại suy nghĩ mình mua một lò nướng trở về, đặc biệt nướng vịt cho con ăn.
“Con trai, cha sẽ kể chuyện cho con, nhưng cha không kể chuyện ông Đường và thầy giáo Mễ, sao mình không đổi sang chuyện khác?” Lâm Côn vừa cười vừa nói.
“Đổi chuyện khác à, vậy cha biết chuyện gì cha kể cho con nghe xem, như vậy con mới quyết định được là muốn nghe chuyện nào, không thích nghe chuyện nào.” Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm chống cằm, dáng vẻ đáng yêu mà lại ngây thơ, thật khiến cho người ta yêu thích.
“Cha kể cho con chuyện về thảo nguyên lớn Châu Phi nhé.” Lâm Côn mỉm cười và thương lượng với cậu bé, Lâm Lâm gãi đầu suy nghĩ, cậu bé rất sợ lãng phí cơ hội được nghe câu chuyện thảo nguyên lớn Châu Phi không dễ có được này.
Lâm Côn để lộ ra phần đầu câu chuyện, nói: “Trên thảo nguyên lớn ở Châu Phi có các loại động vật, trong đó có sư tử uy phong lẫm liệt xưng bá ở thảo nguyên, cũng có mãng xà thảo nguyên miệng giống như cái bát vậy, còn có con báo với tốc độ chạy trốn có thể so sánh với xe đua, còn có tinh tinh lớn, hà mã, bò tót, linh dương.
“Oa!” Lâm Lâm bị thu hút bởi nội dung do Lâm Côn tiết lộ, đôi nhỏ mở to, cậu bé cũng không suy nghĩ thêm, lập tức quyết định: “Cha, con muốn nghe chuyện về thảo nguyên lớn Châu Phi, cha nhanh kể cho con nghe đi!”
“Được được được, cha kể chuyện này cho con nghe...”
Rất nhanh đã hơn hai mươi phút trôi qua, lúc này Sở Tĩnh Dao đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một túi mua sắm lớn, nhìn hình vẽ bên ngoài thì nó hẳn là đựng một bộ quần áo nam, hơn nữa còn là một bộ tương đối đắt tiền.
“Bà xã, em đã trở về rồi à.” Lâm Côn cười nói.
“Mẹ!” Lâm Lâm vui vẻ chạy về phía Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao cưng chiều xoa đầu của Lâm Lâm, cười nói: “Ngày hôm nay con ở trường học có ngoan không vậy?”
Lâm Lâm chớp chớp mắt, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn Sở Tĩnh Dao nói: “Lâm Lâm không có không ngoan, Lâm Lâm rất ngoan đó.”
“Con trai của mẹ thật là ngoan!” Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Côn, cô cầm cái túi trong tay đưa qua cho anh nói: “Tặng cho anh.”
Đầu óc Lâm Côn mơ hồ nhận lấy cái túi, không hiểu hỏi: “Bà xã, sao em lại đưa đồ cho anh.”
Sở Tĩnh Dao rất tùy ý nói: “Thấy gần đây anh tương đối mệt mỏi, mỗi ngày đều làm thức ăn ngon cho con và em, hôm nay vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nam nên em lại đi vào trong chọn một bộ, anh thích thì giữ lại, không thích em có thể trả về.”
“Thích, anh khẳng định thích rồi!” Lâm Côn chưa nhìn bộ quần áo đã trực tiếp vừa cười vừa nói.
Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh đi trong phòng thay ra cho em xem thử, nếu như kích cỡ không vừa thì em còn mang đi đổi.”
“Được rồi!” Lâm Côn điên cuồng chạy về phòng trong thay quần áo, anh cởi tạp dề và áo ba lỗ, quần short trên người, mặc bộ quần áo mới. Đêm qua Hàn Tâm mua cho anh hai bộ, ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao lại đưa cho anh một bộ, xem ra tháng này vận khí của anh không tệ, chỉ riêng quần áo mới đã được tới ba bộ rồi.
Hai bộ đêm qua đều tương đối đắt tiền, bộ quần áo ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao mua cho anh mặc lên người có cảm giác còn tốt hơn hai bộ kia, có thể đoán được giá của bộ quần áo này khẳng định đắt hơn hai bộ kia nhiều.
Trong lòng Lâm Côn cảm thấy rất ấm áp, từ đầu đến giờ, đây chính là lần đầu Sở Tĩnh Dao mua đồ cho anh, tuy nói bộ quần áo đắt tiền này đối với xuất thân nhà giàu như Sở Tĩnh Dao không tính là gì cả, nhưng quý là ở tấm lòng. Tuy nhiên Lâm Côn đồng thời cũng mơ hồ cảm giác được một chút khác thường, tại sao ngày hôm qua mình vừa mặc quần áo mới, ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao lại lập tức mua anh một bộ, trong này có thể có vấn đề gì hay không?
Lâm Côn mặc quần áo mới từ trong phòng đi ra, Lâm Lâm lập tức vỗ tay nói: “Oa, cha thật là đẹp trai!”
Trong mắt Sở Tĩnh Dao cũng có vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: “Rất thích hợp với anh.”
Lâm Côn cười nói: “Bà xã à, em thật là thật tinh mắt, bộ đồ này cũng rất vừa người, không cần đổi đâu.”
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười nói: “Nhanh ăn cơm đi, em đói bụng rồi, Lâm Lâm cũng đã đói bụng rồi đúng không?”
“Đói rồi ạ!” Cậu bé lanh lợi nói: “Tuy nhiên chờ mẹ cùng trở về ăn, đói cũng là hạnh phúc.”
Sở Tĩnh Dao cưng chiều nhéo mũi của cậu bé, “Nhóc con con đấy, miệng càng lúc càng ngọt, học ai vậy?”
Lâm Lâm cười hì hì nói: “Con là tự học thành tài.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười và nói: “Còn giỏi ba hoa nữa.”
Lâm Lâm chạy đến bên cạnh Lâm Côn, ôm cánh tay Lâm Côn cười khúc khích nói: “Lại ba hoa nữa cũng không bằng cha.”
Lâm Côn xoa đầu của Lâm Lâm nói: “Con trai, con cũng không thể nói lung tung được, cha ba hoa lúc nào?”
Lâm Lâm mỉm cười và nói: “Cha mỗi ngày đều ba hoa, ba hoa với mẹ, cha hoa với cô giáo Phùng.”
Mặt của Lâm Côn lập tức xám xịt, dáng vẻ rất oan uổng nhìn Sở Tĩnh Dao, nói: “Bà xã à, anh ba hoa với em là sự thật, nhưng tuyệt đối không ba hoa với cô giáo Phùng đâu!”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười và nói: “Không sao, em tin...”
Trên mặt Lâm Côn làm ra một bộ dạng mang ơn, cảm ơn bà xã xinh đẹp tin tưởng mình, chẳng qua là Sở Tĩnh Dao lại nói tiếp: “Em tin anh ba hoa với cô giáo Phùng.”
Mặt Lâm Côn lập đen như đít nồi cháy, anh thật sự oan uổng mà, ít nhất bản thân anh cảm giác mình chưa từng ba hoa với Phùng Giai Tuệ, lúc nói chuyện đều là những lời giữa phụ huynh và giáo viên bình thường...
Nhưng anh có nói cái gì cũng vô dụng, vấn đề là Sở Tĩnh Dao tin như vậy.
Ở trong điện thoại, Kim Khải mắng: “Mẹ kiếp, tên chết tiệt nhà anh ít nói linh tinh đi, tôi đang nói nghiêm túc với anh đấy, tôi muốn tìm một cô gái!”
Lâm Côn tiếp tục mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tôi cũng không nói linh tinh với anh, anh là thích cô bé, hay là...”
Kim Khải ngắt lời nói: “Tôi đã nói anh đừng nói linh tinh nữa, bây giờ tôi không có hứng thú với con gái, một chút cũng không có!”
Lâm Côn mới không tin Kim Khải sẽ có chuyện nghiêm chỉnh, trải qua thời gian tiếp xúc vừa rồi, Lâm Côn cảm thấy được Kim Khải thỉnh thoảng có sự liều mạng giống như Lý Xuân Sinh. Lý Xuân Sinh là ngốc rất đường hoàng, Kim Khải người này lại ngốc hết sức giấu mình, hai người kia đều có một đặc điểm, chuyện đứng đắn thì tuyệt đối hoàn toàn không qua loa.
Lâm Côn tiếp tục mỉm cười trêu ghẹo nói: “Được rồi, không thích cô bé cũng không thành vấn đề, trong hội sở chúng tôi vừa vặn có hai chị bảo vệ, tuổi tác thì tôi chưa hỏi nhưng nhìn thế nào cũng hơn bốn mươi tuổi, phù hợp với khẩu vị của anh không?”
“Sao anh không đi tìm chết đi!” Kim Khải kêu to: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, tại sao anh lại không tin tôi, lẽ nào anh muốn tôi tự xác trước mặt anh, lấy máu tưới trước mặt thì anh mới bằng lòng tin tôi à!”
Lâm Côn mơ hồ có chút tin tưởng, bình thường Kim Khải chắc chắn sẽ không rít gào như thế, vì vậy nghiêm túc hỏi: “A, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tôi tìm một cô gái, cô ấy tên là Mẫn Tiểu Ưu, trước kia cô ấy là thư ký của tôi nhưng bây giờ không biết đang ở đâu!” Trong giọng nói của Kim Khải có phần lo lắng: “Côn Tử, nếu như anh có thể tìm được cô ấy giúp tôi, tôi sẽ có hậu tạ!”
Lâm Côn trực tiếp đáp lại một câu: “Thôi đi, tôi không cần cái hậu tạ của anh, trên thế giới rộng lớn này tìm một người còn không phải giống như mò kim đáy biển sao, loại chuyện bỏ công bỏ sức cũng không kiếm được lợi ích này tôi sẽ không nhận, anh hãy tìm người khác đi.”
“Đừng, đừng mà, người anh em, từ sau lần trước tôi gặp phải chuyện không may tôi mới xem như đã hiểu rõ, những người bạn của tôi trước kia đều là lũ khốn kiếp, hiện tại bên cạnh tôi chỉ còn lại một mình anh là người bạn thật lòng thật dạ, anh không giúp tôi thì ai giúp được chứ...” Kim Khải nói: “Nếu như anh không giúp tôi, tôi lập tức quỳ gối trước mặt anh.”
Lâm Côn cười ngả ngớn, nói: “Quỳ đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy được.”
“Anh...” Kim Khải tức tới mức hàm răng run rẩy, nói: “Mẹ kiếp, anh có còn chút lương tâm nào hay không, tôi có phải là anh Khải của anh hay không, có người nào bắt nạt anh mình như vậy sao, Tiểu Ưu tôi bảo anh tìm chính là chị dâu tương lai của anh sau này đấy, cho dù là vì chị dâu, anh cũng có thể ra chút sức lực được không?”
“Chị dâu tương lai? Tôi nói này đại ca, anh không có nói đùa chứ? Trước đây anh không phải nói với tôi là cô ta lập kế hại anh sao? Bây giờ làm sao lại thành chị dâu tôi rồi? Đêm qua anh uống nhiều quá, uống rồi ngủ tới ngu luôn rồi à?”
“Người anh em, tôi thật sự không có nói đùa, cô ấy thật sự là chị dâu sau này của cậu, tôi đã quyết định, chỉ cần có thể tìm được cô ấy, tôi nhất định cưới cô ấy vào cửa lớn của nhà họ Kim!” Giọng điệu Kim Khải kiên định nói.
“...” Lâm Côn đầu tiên là bất đắc dĩ, ngay sau đó nói: “Anh Khải, anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Trước đây anh không phải từng khoác lác ở trước mặt của tôi nói đợi khi tìm được phải giết chết cô ta, lúc này làm sao lại đột nhiên muốn kết hôn với người ta?”
“Đó... Đó không phải là khoác lác sao, bây giờ ông nội tôi buộc tôi phải cưới vợ sinh con, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Tiểu Ưu thích hợp với tôi nhất Trong khoảng thời gian này không có cô ấy ở bên cạnh, tôi thấy rất khó chịu, có thể tôi đã quen có cô ấy ở bên cạnh chăm sóc tôi rồi, đây là ông trời đã định.”
“Được rồi, nếu anh cũng nói như vậy, tôi làm người anh em cũng không thể không giúp anh, tuy nhiên tôi cũng nói trước, tìm kiếm một cô gái trong biển người mênh mông này cũng không dễ dàng hơn mò kim đáy biển đâu, lại nói Tiểu Ưu người ta có nhà ở trong thành phố Trung Cảng hay không còn chưa biết, anh phải chuẩn bị tâm lý đi.”
“Ừ, tôi biết, chỉ cần người anh em có thể giúp tôi tìm, tôi đã rất cảm kích rồi, tìm được là tốt nhất, không tìm được cũng chỉ có thể nói là bọn tôi có duyên không có phận.”
Lâm Côn cúp điện thoại, Tưởng Diệp Lệ tò mò nhìn anh, anh nói sơ qua về chuyện này cho Tưởng Diệp Lệ nghe, sau khi Tưởng Diệp Lệ nghe xong mỉm cười nói: “Cái này gọi là duyên phận oan gia, hi vọng bọn họ có thể tu thành chính quả.”
Ở bên ngoài một ngày, sẩm tối anh đón Lâm Lâm trở về nhà, vừa về tới nhà chỉ huy Lâm lập tức lại hóa thân làm người đàn ông trong gia đình, buộc tạp dề xào rau làm cơm. Lâm Lâm và Hải Đông Thanh ở bên ngoài chơi, một mình anh bận rộn ở trong phòng bếp với khí thế ngất trời, qua hơn nửa tiếng nữa thì Sở Tĩnh Dao lại về nhà.
Bữa cơm vẫn rất phong phú, buổi tối mỗi ngày sẽ có ít nhất bốn món mặn một món canh, hơn nữa gần như buổi tối mỗi ngày đều không giống nhau. Điều này phải kể tới chi phí ăn ướng của Sở Tĩnh Dao sung túc, mỗi tháng Sở Tướng Quốc lại gửi xuống khoảng năm vạn, năm vạn này phải xài hết, bằng không lại trừ tiền lương Lâm Côn. Thời buổi bây giờ chuyện buộc tiêu tiền thật sự không thấy nhiều, lại bị Lâm Côn gặp phải.
Về phương diện khác cũng muốn kể tới tài nấu nướng cao siêu của chỉ huy Lâm, rán xào hầm nướng mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa mỗi loại đều làm ra sắc hương vị đẳng cấp, anh có tay nghề như thế, cho dù không làm nghề bảo mẫu này, tùy tiện tìm tới một khách sạn lớn bốn năm sao cũng có thể làm một đầu bếp chính, một tháng ít cũng là thu nhập tám nghìn đến một vạn tệ.
“Oa a, thật ngon!”
Lâm Côn đặt thức ăn lên bàn, Lâm Lâm hỗ trợ cầm chén đũa, Hải Đông Thanh nhỏ ngoan ngoãn đứng ở trên ghế bên cạnh bàn ăn, dáng vẻ tò mò nhìn những thức ăn phong phú trên bàn, cổ họng thỉnh thoảng động vài cái, nhóc con này cũng là một kẻ tham ăn.
Lâm Côn đưa bát thịt bò hầm lên, dùng đũa gấp một miếng lớn đưa vào đĩa riêng của Hải Đông Thanh, Hải Đông Thanh lập tức vỗ cánh, kéo một miếng thịt bò lại nuốt xuống.
Đã sắp tới năm giờ rưỡi, lẽ ra lúc này Sở Tĩnh Dao đã phải về nhà rồi, nhưng bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào cả, Lâm Côn muốn gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Dao, nhưng trong lòng lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng anh mỉm cười nói với Lâm Lâm: “Con trai, con gọi điện thoại cho mẹ con, hỏi xem sao bây giờ mẹ còn chưa về.”
“Không gọi.” Lâm Lâm rất kiên quyết nói.
“Vì sao không gọi chứ? Lẽ nào con không quan tâm tới mẹ sao?” Lâm Côn không hiểu nói.
“Không phải, Lâm Lâm quan tâm mẹ, cha cũng quan tâm mẹ không phải sao?” Đôi mắt Lâm Lâm chớp chớp nhìn Lâm Côn, nói tiếp: “Nếu cha cũng quan tâm mẹ, vì sao cha không gọi điện thoại cho mẹ?”
Lâm Côn bị đứa trẻ hỏi lại nghẹn lời, cười gượng vài tiếng, cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cầm điện thoại lên gọi cho Sở Tĩnh Dao.
“Bà xã à, tối hôm nay em tăng ca sao? Sao còn chưa thấy về, cơm đã làm xong rồi, hay là để con trai và anh đưa qua cho em vậy?” Lâm Côn cười nói, trên gương mặt của Lâm Lâm lại đầy vẻ thắng lợi đắc ý.
“Em không tăng ca, có thể sẽ về muộn một chút. Nếu anh và Lâm Lâm đói thì cứ ăn trước kia.” Giọng nói của Sở Tĩnh Dao rất bình tĩnh, xung quanh cô cũng không có một chút âm thanh ồn ào nào, thỉnh thoảng chỉ có thể nghe được người qua lại.
“Vậy em nhớ nhanh chóng trở về nhé, con trai và anh chờ em về ăn.” Lâm Côn mỉm cười và nói.
“Được.”
Lâm Côn cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Lâm, cậu bé hài lòng cười nói: “Tốt, con thành công rồi, cha đã gọi điện thoại cho mẹ!”
Lâm Côn đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu của cậu bé: “Con đúng là quỷ linh tinh, có thể một lát nữa mẹ con mới về được, nếu như con đói thì ăn trước đi, cha chờ mẹ con về mới ăn.”
Lâm Lâm lập tức nói: “Con cũng muốn chờ mẹ về! Cha, hai chúng ta ở đây ngồi cũng chán, nếu không cha kể chuyện xưa cho con nghe, như vậy thời gian cũng có thể trôi qua nhanh hơn, con muốn nghe chuyện ông Đường và thầy Mễ.”
Lông mày Lâm Côn khẽ giật, đứa nhỏ này đã nói như vậy, nếu mình làm cha không kể chuyện cho con thì nghe không được, tuy nhiên anh thật sự chưa từng nghe chuyện này, chỉ biết là thầy Mễ là con chuột, ông Đường là con vịt, nói đến vịt anh lại liên tưởng đến vịt nướng Bắc Kinh, liên tưởng đến vịt nướng Bắc Kinh lại suy nghĩ mình mua một lò nướng trở về, đặc biệt nướng vịt cho con ăn.
“Con trai, cha sẽ kể chuyện cho con, nhưng cha không kể chuyện ông Đường và thầy giáo Mễ, sao mình không đổi sang chuyện khác?” Lâm Côn vừa cười vừa nói.
“Đổi chuyện khác à, vậy cha biết chuyện gì cha kể cho con nghe xem, như vậy con mới quyết định được là muốn nghe chuyện nào, không thích nghe chuyện nào.” Bàn tay nhỏ bé của Lâm Lâm chống cằm, dáng vẻ đáng yêu mà lại ngây thơ, thật khiến cho người ta yêu thích.
“Cha kể cho con chuyện về thảo nguyên lớn Châu Phi nhé.” Lâm Côn mỉm cười và thương lượng với cậu bé, Lâm Lâm gãi đầu suy nghĩ, cậu bé rất sợ lãng phí cơ hội được nghe câu chuyện thảo nguyên lớn Châu Phi không dễ có được này.
Lâm Côn để lộ ra phần đầu câu chuyện, nói: “Trên thảo nguyên lớn ở Châu Phi có các loại động vật, trong đó có sư tử uy phong lẫm liệt xưng bá ở thảo nguyên, cũng có mãng xà thảo nguyên miệng giống như cái bát vậy, còn có con báo với tốc độ chạy trốn có thể so sánh với xe đua, còn có tinh tinh lớn, hà mã, bò tót, linh dương.
“Oa!” Lâm Lâm bị thu hút bởi nội dung do Lâm Côn tiết lộ, đôi nhỏ mở to, cậu bé cũng không suy nghĩ thêm, lập tức quyết định: “Cha, con muốn nghe chuyện về thảo nguyên lớn Châu Phi, cha nhanh kể cho con nghe đi!”
“Được được được, cha kể chuyện này cho con nghe...”
Rất nhanh đã hơn hai mươi phút trôi qua, lúc này Sở Tĩnh Dao đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một túi mua sắm lớn, nhìn hình vẽ bên ngoài thì nó hẳn là đựng một bộ quần áo nam, hơn nữa còn là một bộ tương đối đắt tiền.
“Bà xã, em đã trở về rồi à.” Lâm Côn cười nói.
“Mẹ!” Lâm Lâm vui vẻ chạy về phía Sở Tĩnh Dao.
Sở Tĩnh Dao cưng chiều xoa đầu của Lâm Lâm, cười nói: “Ngày hôm nay con ở trường học có ngoan không vậy?”
Lâm Lâm chớp chớp mắt, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn Sở Tĩnh Dao nói: “Lâm Lâm không có không ngoan, Lâm Lâm rất ngoan đó.”
“Con trai của mẹ thật là ngoan!” Sở Tĩnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Côn, cô cầm cái túi trong tay đưa qua cho anh nói: “Tặng cho anh.”
Đầu óc Lâm Côn mơ hồ nhận lấy cái túi, không hiểu hỏi: “Bà xã, sao em lại đưa đồ cho anh.”
Sở Tĩnh Dao rất tùy ý nói: “Thấy gần đây anh tương đối mệt mỏi, mỗi ngày đều làm thức ăn ngon cho con và em, hôm nay vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ nam nên em lại đi vào trong chọn một bộ, anh thích thì giữ lại, không thích em có thể trả về.”
“Thích, anh khẳng định thích rồi!” Lâm Côn chưa nhìn bộ quần áo đã trực tiếp vừa cười vừa nói.
Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh đi trong phòng thay ra cho em xem thử, nếu như kích cỡ không vừa thì em còn mang đi đổi.”
“Được rồi!” Lâm Côn điên cuồng chạy về phòng trong thay quần áo, anh cởi tạp dề và áo ba lỗ, quần short trên người, mặc bộ quần áo mới. Đêm qua Hàn Tâm mua cho anh hai bộ, ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao lại đưa cho anh một bộ, xem ra tháng này vận khí của anh không tệ, chỉ riêng quần áo mới đã được tới ba bộ rồi.
Hai bộ đêm qua đều tương đối đắt tiền, bộ quần áo ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao mua cho anh mặc lên người có cảm giác còn tốt hơn hai bộ kia, có thể đoán được giá của bộ quần áo này khẳng định đắt hơn hai bộ kia nhiều.
Trong lòng Lâm Côn cảm thấy rất ấm áp, từ đầu đến giờ, đây chính là lần đầu Sở Tĩnh Dao mua đồ cho anh, tuy nói bộ quần áo đắt tiền này đối với xuất thân nhà giàu như Sở Tĩnh Dao không tính là gì cả, nhưng quý là ở tấm lòng. Tuy nhiên Lâm Côn đồng thời cũng mơ hồ cảm giác được một chút khác thường, tại sao ngày hôm qua mình vừa mặc quần áo mới, ngày hôm nay Sở Tĩnh Dao lại lập tức mua anh một bộ, trong này có thể có vấn đề gì hay không?
Lâm Côn mặc quần áo mới từ trong phòng đi ra, Lâm Lâm lập tức vỗ tay nói: “Oa, cha thật là đẹp trai!”
Trong mắt Sở Tĩnh Dao cũng có vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: “Rất thích hợp với anh.”
Lâm Côn cười nói: “Bà xã à, em thật là thật tinh mắt, bộ đồ này cũng rất vừa người, không cần đổi đâu.”
“Ừ.” Sở Tĩnh Dao mỉm cười nói: “Nhanh ăn cơm đi, em đói bụng rồi, Lâm Lâm cũng đã đói bụng rồi đúng không?”
“Đói rồi ạ!” Cậu bé lanh lợi nói: “Tuy nhiên chờ mẹ cùng trở về ăn, đói cũng là hạnh phúc.”
Sở Tĩnh Dao cưng chiều nhéo mũi của cậu bé, “Nhóc con con đấy, miệng càng lúc càng ngọt, học ai vậy?”
Lâm Lâm cười hì hì nói: “Con là tự học thành tài.”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười và nói: “Còn giỏi ba hoa nữa.”
Lâm Lâm chạy đến bên cạnh Lâm Côn, ôm cánh tay Lâm Côn cười khúc khích nói: “Lại ba hoa nữa cũng không bằng cha.”
Lâm Côn xoa đầu của Lâm Lâm nói: “Con trai, con cũng không thể nói lung tung được, cha ba hoa lúc nào?”
Lâm Lâm mỉm cười và nói: “Cha mỗi ngày đều ba hoa, ba hoa với mẹ, cha hoa với cô giáo Phùng.”
Mặt của Lâm Côn lập tức xám xịt, dáng vẻ rất oan uổng nhìn Sở Tĩnh Dao, nói: “Bà xã à, anh ba hoa với em là sự thật, nhưng tuyệt đối không ba hoa với cô giáo Phùng đâu!”
Sở Tĩnh Dao mỉm cười và nói: “Không sao, em tin...”
Trên mặt Lâm Côn làm ra một bộ dạng mang ơn, cảm ơn bà xã xinh đẹp tin tưởng mình, chẳng qua là Sở Tĩnh Dao lại nói tiếp: “Em tin anh ba hoa với cô giáo Phùng.”
Mặt Lâm Côn lập đen như đít nồi cháy, anh thật sự oan uổng mà, ít nhất bản thân anh cảm giác mình chưa từng ba hoa với Phùng Giai Tuệ, lúc nói chuyện đều là những lời giữa phụ huynh và giáo viên bình thường...
Nhưng anh có nói cái gì cũng vô dụng, vấn đề là Sở Tĩnh Dao tin như vậy.
Bình luận facebook