• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa (1 Viewer)

  • Chương 286

Sau khi đưa Lâm Lâm tới trường, Lâm Côn gọi điện thoại cho Lục Đình, mặc dù biết là không có nhiều hy vọng nhưng anh vẫn muốn thử vận may một lần, nói không chừng Lục Đình thật sự có thể giúp anh tìm được Mẫn Tiểu Ưu, được vậy thì anh có thể tiết kiệm được nhiều công sức, nếu không phải đi khắp nơi tìm một người thì...

Điện thoại được kết nối, Lục Đình đang trên đường đi học cùng Chương Tiểu Nhã, Lâm Côn kể đại khái câu chuyện, Lục Đình nói cô ấy có thể thử xem sao, nhưng xác suất tìm được Mẫn Tiểu Ưu là rất nhỏ.

Khoảng hơn mười phút sau, Lục Đình gọi lại, kết quả khiến tia hy vọng của Lâm Côn tan vỡ. Lục Đình nói xin lỗi vì không tìm được Mẫn Tiểu Ưu, nhưng có thể xác định trong vài tháng trở lại đây Mẫn Tiểu Ưu không ra khỏi thành phố Trung Cảng, trạm xe lửa, bến tàu, trạm hành khách đều không có thông tin của cô lưu lại, cả trạm thu phí trên đường cao tốc cũng không có thông tin liên quan đến xe của cô, tuy nhiên cũng không thể khẳng định một trăm phần trăm là đúng, vì có thể Mẫn Tiểu Ưu thông qua đường khác để rời khỏi thành phố.

Lâm Côn tin Mẫn Tiểu Ưu vẫn chưa rời khỏi thành phố này, đây không biết là tin tốt hay tin xấu. Thành phố Trung Cảng trước kia đã có dân số hơn sáu trăm vạn, mấy năm nay lại tăng thêm e là đã hơn mười triệu người. Muốn tìm được một người ở trong biển người này thật giống như mò kim đáy bể, thực sự là quá khó.

Lâm Côn châm điếu thuốc suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Cũng không thể bởi vì khó mà từ bỏ. Việc tối qua Kim Khải say khướt rồi khóc lóc anh vẫn còn nhớ rõ, nếu như thật sự không tìm được người giúp anh ta, sợ là anh ta sẽ nghĩ không thông được. Những chuyện khác tính sau, coi như làm việc thiện giúp anh ta trước đã.

Trong đầu Lâm Côn đột nhiên có tia sáng lóe qua, anh lập tức nghĩ ra còn một người có thể giúp được... là Thẩm Mạn. Nếu bảo cô ấy đi điều tra hồ sơ bí mật của quốc gia thì hiệu suất nhất định không bằng Lục Đình, nhưng nếu để cô ấy tìm một người bình thường thì khẳng định còn chuyên nghiệp hơn so với Lục Đình nhiều, vì cái này là nghề của cô ấy.

Nghĩ là làm, Lâm Côn ngậm điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra bấm số của Thẩm Mạn. Âm thanh của Thẩm Mạn trong điện thoại rất nhỏ, hỏi một chút mới biết cô đang dự buổi họp sáng sớm, Lâm Côn vội vàng cúp điện thoại.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Thẩm Mạn chủ động gọi điện lại, giọng điệu có chút giận dỗi hỏi: “Chuyện gì mà có thể khiến ông chủ Lâm đột nhiên nhớ đến tôi thế này?” Lời này nghe có chút giễu cợt nhưng còn mang mùi vị chua chát, giống như đang oán trách Lâm Côn đã lâu không liên lạc với cô vậy.

Ngược lại Lâm Côn không suy nghĩ được nhiều, trực tiếp nói vào chuyện chính, Thẩm Mạn không do dự nhận lời nhưng cô không đảm bảo có thể tìm được Mẫn Tiểu Ưu. Một thành phố lớn như vậy không ai nói chắc được rốt cuộc Mẫn Tiểu Ưu đang ẩn nấp ở ngóc ngách nào. Tuy người dân sống trong thành phố cần đăng ký thông tin cụ thể, nhưng luôn có một số ít trường hợp ngoại lệ, không quản lý được hết.

Lâm Côn bày tỏ sự cảm ơn, nói bất kể chuyện này thành công hay không cũng nhất định phải mời Trầm Mạn đi ăn một bữa. Thẩm Mạn tất nhiên nhanh chóng nhận lời, hơn nữa địa điểm đi ăn cũng đã chọn xong, nhất định muốn làm thịt ông chủ Lâm một bữa.

Lâm Côn cười khổ nói: “Cảnh sát Thẩm này, sao cô lại gọi tôi là ông chủ Lâm?”

Thẩm Mạn đùa giỡn nói: “Ai mà không biết anh nhận thầu hội sở cao cấp Phong Hoàng, bây giờ đổi tên gọi là hội sở cao cấp Phượng Hoàng luôn rồi. Nắm một sản nghiệp lớn như vậy trong tay, không gọi anh là ông chủ thì gọi là gì?”

“Thôi đừng, tôi không thích người khác gọi mình là ông chủ Lâm, nhất là cảnh sát Thẩm cô đấy, đề phòng hôm nào đó tâm trạng cô không vui, lại dẫn theo một đội đến chỗ tôi điều tra, như vậy tôi chỉ có nước khóc thôi.”

“Vậy hả?” Thẩm Mạn cười nói: “Nếu vậy công ty anh nhất định có vấn đề, tôi càng phải đi xem một chút. Đúng rồi, quên nói với anh tôi sắp về khu nam thành phố làm việc, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”

“Hả?!” Lâm Côn làm bộ kinh ngạc nhưng thực ra trong lòng rất đắc ý. Dù sao mình cũng không làm gì trái lương tâm, việc kinh doanh ở hội Phượng Hoàng, anh làm gì cũng đều bàn bạc với Lưu Cương. Những hành vi trái pháp luật không cho phép xuất hiện trong hội sở, nếu phát hiện sẽ lập tức bị khai trừ.

“Sao vậy? Không hoan nghênh tôi à?” Thẩm Mạn cười nói.

“Hoan nghênh, tất nhiên là hoan nghênh. Nếu cô thật sự trở về khu phía Nam Thành ngày nào tôi cũng mời cô đến hội sở đi dạo một chút, nhưng không cho phép mặc cảnh phục đâu nhé, dễ tạo ra khủng hoảng lắm.” Lâm Côn cười nói.

Hai người trò chuyện mấy câu sau đó cúp điện thoại. Lâm Côn lái xe chậm rãi lang thang ở ven đường, một anh cảnh sát giao thông ở ngã tư nhìn không ưa tốc độ rùa bò này nên giơ tay vẫy xe anh lại.

Lâm Côn dừng xe, người cảnh sát chào anh một cái, nói một câu rất nghề: “Xin mời anh xuất trình bằng lái xe.”

Lâm Côn có bằng lái, nhưng bằng lái bình thường thì anh thật sự không có, trong xe anh luôn để bằng lái trong bộ đội, nhưng thứ đồ chơi này có giá trị ở đây hay không thì anh không rõ.

Cảnh sát giao thông cầm tấm bằng trong tay Lâm Côn lên xem, nó rõ ràng không phải bằng lái thông thường, anh ta nhíu mày nhìn Lâm Côn hỏi: “Đây là cái gì?”

Lâm Côn cười nói: “Chẳng phải anh mở ra là biết ngay sao.”

Chàng cảnh sát lật bằng lái ra xem, phía trên có dấu ấn tám huy chương, nhìn không khác bằng lái thông thường là mấy, nhưng phía dưới lại ghi hai chữ “đặc cấp”, “cho phép lái phi cơ, xe tăng, xe bọc thép và tất cả các trang bị chiến đấu.”

Chân mày anh cảnh sát càng nhíu chặt hơn, cười sâu xa nhìn Lâm Côn nói: “Tôi nói này người anh em, giấy chứng nhận này anh làm giả ở đâu vậy, thật là không chuyên nghiệp. Anh theo tôi về đồn một chuyến.”

“Chờ một chút!” Thái độ của Lâm Côn rất hòa nhã nói: “Đồng chí cảnh sát, anh còn chưa xác nhận đã muốn đưa tôi về đồn, như vậy có vẻ hơi phiến diện. Anh có thể kiểm tra một chút hoặc hỏi ý kiến của cấp trên, trước kia tôi là lính, bằng lái này tôi thi ở trong bộ đội, không phải là giấy tờ giả mua ở bên ngoài.”

Thấy Lâm Côn nói chắc như vậy trong lòng anh cảnh sát cũng có chút phân vân nhưng vẫn không thể tin giấy chứng nhận trong tay Lâm Côn là thật. Chưa nói đến có bằng lái trang bị chiến đấu, anh ta còn chưa từng nghe qua có bằng lái cao cấp đến mức có thể lái phi cơ, xe tăng, xe bọc thép. Mặc dù không phải là anh ta chưa từng nhìn thấy bằng lái trong quân đội nhưng mà khoa trương như thế này thì đúng là lần đầu.

Anh cảnh sát mỉm cười vô cùng chuyên nghiệp, thái độ này của anh ta đích thực là thái độ của người cầm tiền thuế của nhân dân mà làm việc, không giống một số người trong đơn vị, mặt mũi nhăn nhó khó chịu, nhìn giống như người dân nợ tiền bọn họ vậy nên phần lớn đã bị cho nghỉ việc.

Anh cảnh sát nói: “Bằng lái của quân đội tôi đã nhìn qua nhưng khoa trương giống như anh thì quả là không tin được. Nếu anh đã yêu cầu vậy tôi sẽ cho kiểm tra mã số, nếu như là giả thì tôi nói trước, anh sẽ bị định tội và xử lý. Bây giờ anh thẳng thắn nói với tôi chúng ta còn có thể thương lượng. Dùng giấy chứng nhận giả nhiều nhất sẽ bị giam nửa năm, phạt tiền mười ngàn.”

Lâm Côn đưa tay ra dấu mời, ý là để cho anh ta kiểm tra. Khóe miệng người cảnh sát co rút một chút, vẻ mặt hơi trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ, tên tên này thật không biết điều, mình đã nói hết nước hết cái mà anh ta còn muốn ra trước họng súng đứng, hậu quả ra sao cũng không thể trách mình được.

Anh chàng cảnh sát lấy dụng cụ chuyên nghiệp ra kiểm tra, di cái máy quét qua mã vạch trên bằng lái, một tiếng đinh lập tức vang lên, trên màn hình hiện ra thông báo -- [Giấy chứng nhận bình thường].

Xét theo kết quả hiển thị trên màn hình, trong đó chỉ có hình của Lâm Côn, những thông tin khác đều không hiện. Qua huấn luyện, công an giao thông hay cảnh sát đều biết một khi những thông tin cụ thể của người nào đó không được hiển thị có nghĩa là những thông tin đó nhất định liên quan đến cơ mật quốc gia, không phải thứ mà nhân viên cấp thấp như bọn họ có thể tùy ý vặn hỏi.

Anh cảnh sát dụi mắt một cái, không tin nhìn dòng chữ trên màn hình, chỉ vỏn vẹn một câu ‘Giấy chứng nhận bình thường’. Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Côn đầy kinh ngạc. Anh ta quả thực không thể tượng tưởng một người dáng vẻ lông bông, miệng ngậm nửa điếu thuốc lại là người của quân đội, hơn nữa còn cầm bằng lái được đặc cấp, có thể điều khiển tất cả các loại trang bị chiến đấu.

Lâm Côn cười nói với anh cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, có thể trả giấy chứng nhận lại cho tôi không?”

Anh cảnh sát lấy lại tinh thần, nuốt nước bọt nói: “Được...” Cánh tay có chút run rẩy đưa giấy chứng nhận trả lại. Vốn dĩ anh ta còn muốn nói chiếc Jetta của Lâm Côn cải tiến không phù hợp với quy định của pháp luật nhưng suy tính một chút thấy Lâm Côn đã có thể được quân đội đặc cấp cho bằng lái thì chắc chắn cũng không phải là nhân vật tầm thường, tốt nhất nên tránh tìm phiền phức cho mình.

Lâm Côn nhận lại giấy tờ, cười chào anh cảnh sát một cái, tiếp tục lái xe chậm rãi đi về phía trước. Anh cảnh sát giao thông nhìn theo chiếc xe đi với tốc độ rùa bò lẩm bẩm nói: “Cái đó là thật sao?”

Điện thoại di động trong túi bỗng vang lên tiếng chuông cao vút, Lâm Côn đã sớm miễn dịch với tiếng chuông này, lúc đi làm nhiệm vụ đạn pháo đại bác nổ vang, âm thanh gào thét còn chói tai hơn tiếng chuông này nhiều.

Là Hàn Tâm gọi tới, sau khi Lâm Côn bắt máy đầu dây bên kia chỉ nói một câu ngắn gọn: “Có nhiệm vụ, nhanh chóng tập hợp ở phòng cà phê XX.”. Anh còn chưa kịp mở miệng âm thanh kết thúc cuộc gọi đã vang lên.

Lâm Côn đạp ga, chiếc xe gầm rú, tốc độ đang như rùa bò lập tức biến thành một con báo săn mồi phóng nhanh trên đường phố, kéo theo từng trận cuồng phong dọc đường đi, khiến chiếc váy ngắn của một em gái đứng bên đường bị tốc lên, lộ ra chiếc quần nhỏ hình dâu tây đáng yêu.

Chỉ khoảng mười phút sau Lâm Côn đã xuất hiện ở quán cà phê. Anh dùng tốc độ lúc làm nhiệm vụ tiến vào quán, kết quả hỏi một chút mới biết Hàn Tâm còn chưa tới, anh không thể làm gì khác ngoài việc tìm một chỗ có cửa sổ ngồi xuống, gọi một ly nước đá chậm rãi uống. Khoảng mười phút sau một chiếc taxi dừng ở cửa quán, Hàn Tâm mặc bộ đồ thể thao đơn giản bước xuống, trong tay xách một chiếc túi nhỏ tinh xảo đi vào phía trong.

Hàn Tâm vừa ngồi xuống Lâm Côn liền đẩy ba ly cà phê đặt chỉnh tề trên mặt bàn tới trước mặt cô. Hàn Tâm nghi hoặc hỏi: “Làm gì vậy?”

Lâm Côn cười nói: “Em tới muộn, tự phạt ba ly đi.”

Hàn Tâm nhíu mày một cái: “Uống cái này à?”

Lâm Côn giơ ly nước khoảng 500ml trong tay lắc lắc rồi cười nói: “Em cũng có thể chọn cái này, chỉ là số lượng có vẻ nhiều hơn một chút.”

Hàn Tâm bưng ly cà phê lên nhập một ngụm sau đó chuyển đề tài nói: “Mùi vị cũng không tệ lắm, nếu thêm một ít đường hoặc sữa sẽ ngon hơn.”

Lâm Côn cũng thuận theo bỏ qua chuyện đó, anh cố ý ho khan vài tiếng mở miệng hỏi: “Nói đi. Nhiệm vụ gì mà gọi anh gấp như vậy?”

Hàn Tâm đặt ly cà phê xuống, lấy một lá thư từ trong túi xách ra…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Trở Về
  • Bán Thân Cho Tư Bản
Chương 89-90
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Long đô binh vương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom