Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142
Thấy đạo sĩ kia đột nhiên vươn tay ra, Hàn Tâm rất nhanh nhẹn lui về phía sau một bước làm cho tay đạo sĩ chụp hụt, ông ta liền tức giận. Ngay sau đó có một bàn tay to vươn ra, lần này Hàn Tâm không thể tránh được, máy chụp ảnh trên tay đã bị đạo sĩ kia nắm lấy.
“Ông muốn gì?” Hàn Tâm tức giận nói, đạo sĩ kia hoàn toàn không quan tâm, trên mặt càng thêm dữ tợn hơn, bỗng ông ta trực tiếp kéo mạnh máy chụp ảnh trên tay của Hàn Tâm. Hàn Tâm bị kéo đến lảo đảo thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Phùng Giai Tuệ vội vàng đỡ lấy Hàn Tâm. Mặc dù cô có chút sợ đạo sĩ có tiếng xấu tính này, nhưng lần này vì đỡ cho Hàn Tâm mà cô lấy ra hết can đảm, đôi mắt tuyệt đẹp mở to, quát đạo sĩ kia: “Ông muốn gì, còn muốn đánh con gái sao?”
Đạo sĩ kia cười gằn, ánh mắt đảo qua Phùng Giai Tuệ với vẻ mặt dâm tà lại nhìn gương mặt đầy tức giận của Hàn Tâm ở phía sau Phùng Giai Tuệ, sau đó ông ta ở trước mặt của hai người, trực tiếp ném máy chụp ảnh xuống. ‘Rầm’ một tiếng, máy ảnh SLR nhập khẩu đắt tiền đã hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Ông…” Hàn Tâm tức giận nhìn người đạo sĩ kia hét lớn lại bị Phùng Giai Tuệ chặn lại. Phùng Giai Tuệ nhân cơ hội ghé sát vào tai Hàn Tâm khẽ nói: “Đừng có chọc vào người điên này”. Đạo sĩ kia nhấc chân đạp mạnh vào trong đống mảnh vụn của máy ảnh, tìm được thẻ nhớ SD sau đó dùng chân nghiền xuống, cái thẻ nhớ SD đang nguyên vẹn lập tức bị nghiền nát.
Đạo sĩ này lại không có ý tiếp tục gây khó dễ cho Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm mà lạnh lùng ném lại một câu với Hàn Tâm: “Lần sau không có việc gì cũng đừng có cầm máy ảnh chụp người khác, nếu không kết cục chính là như hôm nay, về sau hãy nhớ kỹ lấy!”
Tên đạo sĩ trung niên kia nghênh ngang đi về phía trung tâm thị trấn. Hàn Tâm tức giận, chỉ vào bóng dáng của người đạo sĩ hung ác mà chửi rủa: “Đồ khốn.” Cô ta xoay qua nói với Phùng Giai Tuệ: “Chị Giai Tuệ, sao chị lại cản em?”
Phùng Giai Tuệ nói: “Ông ta là đạo sĩ ác ôn có tiếng trong thị trấn của chị, chị chỉ sợ em bị thiệt cho nên…”
Hàn Tâm tức giận giậm chân mắng: “Ông ta như vậy mà xứng làm đạo sĩ à? Rõ ràng chính là kẻ háo sắc, vô lại!”
Phùng Giai Tuệ nói: “Trong thị trấn này ông ta là người có tiếng hung ác, không ít người trong thị trấn bị ông ta đánh đến bị thương.”
Hàn Tâm nhìn xuống những mảnh vỡ của máy ảnh nằm rải rác trên đất, đây là chiếc máy ảnh mà cô ta đã tốn mấy vạn tệ mới mua được, chỉ riêng cái ống kính đã hết hai vạn tệ. Tiền coi như không quan trọng, cái quan trọng lại chính là cái thẻ nhớ SD bị giẫm nát, bên trong có không ít ảnh cô ta đã chụp, vốn dự định quay về mở triển lãm ảnh đấy!
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng gặp phải một kẻ ngang ngược, ác ôn thì thật hết cách rồi, Hàn Tâm lại tức giận giậm chân.
Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn xuống, trấn Ma Bàn ở phía bắc của Đông Bắc này phủ thêm một tầng ánh chiều tà. Trong cửa hàng bánh bao bắt đầu buôn bán bận rộn. Lý Hoa chịu trách nhiệm ở ngoài đón khách, tính tiền, Lâm Côn và Phùng Viễn Chí bên trong nhà bếp bận rộn, hai ngày gần đây không biết tại vì sao chuyện buôn bán của cửa hàng lại tốt hơn trước rất nhiều. Cửa hàng không lớn đã có người ngồi đầy hết chỗ, nhìn thấy cảnh tượng làm ăn phát đạt như vậy, vợ chồng Phùng Viễn Chí cười không khép được miệng.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đi dạo hơn cả nửa buổi chiều mới trở về, Hàn Tâm vụng về nên chẳng thể giúp gì được, bản thân đi lên lầu, lúc đó Hải Đông Thanh cũng ở trên lầu, cô ta vừa lúc chơi với nó. Hải Đông Thanh nhỏ người ta vốn rất thông minh không ngờ lại bị cô gái này chơi đùa như vẹt.
Phùng Giai Tuệ đang phụ giúp trong cửa hàng bánh bao lại nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Đó chính là tên đạo sĩ có tiếng hung ác ở thị trấn, người đạo sĩ này đang ngồi ở trong góc của cửa hàng, trên bàn đã để hai lồng bánh bao, vài món nhắm và chai rượu nửa lít. Phần lớn những người ăn bánh bao ở cửa hàng đều là người của thị trấn, ai cũng biết mặt của người đạo sĩ này, cho nên dù cửa hàng có chật chỗ, bàn nơi người đạo sĩ trung niên ngồi vẫn chỉ có một mình ông ta. Không có ai chỉ vì ăn bánh bao mà ngồi gần với đạo sĩ này, chỉ vì một bữa ăn mà bị đánh thì thật sự không đáng.
Phùng Giai Tuệ khẽ hỏi Lý Hoa: “Mẹ, sao ông ta lại tới đây?”
Lý Hoa cũng bất đắc dĩ nói: “Chúng ta mở cửa hàng buôn bán cũng không thể đuổi người ta đi được, hơn nữa nếu chúng ta trêu chọc đến người này sợ là sau này cửa hàng chúng ta cũng không thể buôn bán được.”
Phùng Giai Tuệ tức tối nói: “Ông ta hung dữ càn quấy như vậy, đồn cảnh sát cũng không quản sao, vậy còn gì là luật pháp nữa.”
Lý Hoa thở dài nói: “Đồn cảnh sát cũng không có cách nào làm gì được ông ta, với lại ông ta và Vu Lượng có quan hệ rất thân thiết, trước đó mẹ có nghe người ta nói Vu Lượng gọi ông ta là sư phụ đấy.”
Phùng Giai Tuệ nhíu mày lại: “Sao việc gì cũng liên quan đến tên Vu Lượng đó vậy, anh ta thật sự là vua ở đây chắc?”
Lý Hoa nói: “Ôi, cũng không thể nói như vậy, người ta cũng không cách nào làm gì được anh ta thì chúng ta làm được gì nào? Mẹ và cha con hiện giờ chỉ cầu xin anh ta đừng tới đây quấy phá, đừng có đến nhà chúng ta làm phiền là đã cám ơn trời đất rồi.”
Bóng đêm dần dần buông xuống, người trong cửa hàng bánh dần ít đi, Lý Hoa đang đếm số tiền thu được trong ngày hôm nay, trên mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn. Tối hôm nay bán một lúc cũng kiếm được hơn một trăm tệ, tốt hơn ngày thường, nếu như ngày nào cũng được như vậy thì nhà bọn họ sẽ sớm khá lên thôi.
“Cho tôi thêm chai rượu…” Một giọng nói say khướt vọng tới, thì ra chính là đạo sĩ trung niên kia, tất cả mọi người trong cửa hàng đã đi hết rồi, chỉ còn một mình ông ta ngồi ở chỗ này. Trên bàn đã có hai chai không, mặc dù giọng ông ta nghe đã say khướt nhưng nhìn dáng vẻ lại hoàn toàn không say.
Lý Hoa sợ ông ta uống nhiều rồi gây sự nên cười nói: “Đại sư, ngài đã uống hai chai rồi, không nên uống nữa, uống nữa sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vậy sao?” Người đạo sĩ trung niên cười, vẻ mặt dâm tà: “Sao bà chủ lại quan tâm đến tôi vậy? Thật đáng tiếc là bà đã quá lớn tuổi, không xinh đẹp bằng với con gái của bà đâu, nào, bà bảo con gái xinh đẹp của bà tới đây cùng uống với tôi một ly đi.”
Gương mặt Lý Hoa lập tức trở nên khó coi, người đạo sĩ này nổi tiếng ác ôn nhưng không ngờ láo xược đến vậy, ở ngay tại cửa hàng của bà mà dám nói năng lỗ mãng. Sắc mặt của Phùng Giai Tuệ đứng ở quầy thu tiền càng khó coi hơn, nhưng không đợi mọi người nói gì, Lâm Côn đã từ trong bếp phía sau đi ra, anh đã sớm chú ý tới người đạo sĩ này rồi. Lúc anh ở nhà bếp phía sau, Phùng Viễn Chí cũng có kể một chút về ông ta, ban đầu anh vốn tưởng đạo sĩ thối này chỉ đến ăn chùa nhưng không ngờ còn dám trêu chọc cả Phùng Giai Tuệ.
Lâm Côn từ trong nhà bếp phía sau đi ra, điếu thuốc ngậm một bên mép, chân đi đôi dép kẹp, trên mặt cười ngả ngớn đi về phía đạo sĩ, anh còn chưa nói gì nhưng không khí dường như lại có một sát khí cực mạnh bao phủ về phía đạo sĩ này, ông ta ngẩng đầu quan sát Lâm Côn, chân mày hơi nhíu lại.
“Cốc cốc cốc.”
Lâm Côn giơ tay gõ lên mặt bàn: “Đại sư, bữa hôm nay tính cho tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút chứ?”
Lâm Côn vừa nói xong, trên lầu đã truyền đến giọng của Hàn Tâm, cô ta luôn chú ý đến đạo sĩ ác ôn này, khi nhìn thấy Lâm Côn từ trong bếp bước ra cô ta lập tức giống như tìm được chỗ dựa, đứng ở lầu trên nói lớn: “Anh Côn, ông ta bắt nạt em.”
“Hả?” Lâm Côn quay đầu lại, không đợi Hàn Tâm ở trên lầu nói gì, đạo sĩ hung ác kia đã đứng lên đi về phía cửa, lạnh lùng nói: “Nói bớt lại đi, kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Lâm Côn vẫn tươi cười, dùng mắt ra hiệu cho Hàn Tâm trên lầu không cần nói nữa, sau đó đi theo đạo sĩ ra ngoài. Trong nhà đám người Phùng Giai Tuệ ngẩn ra, sau đó tất cả đều chạy ra ngoài, đèn phía ngoài đã tắt, chỉ có điều nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Lâm Côn và tên đạo sĩ ác kia đâu, mấy người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Sau khi tên đạo sĩ vừa ra khỏi cửa lại chạy ra ngoài thị trấn, ông ta đã đồng ý với Vu Lương sẽ lấy nửa cái mạng của Lâm Côn, ông ta không muốn ra tay ở trong thị trấn, làm như vậy sẽ khiến cho quá nhiều người chú ý, cho nên một đường chạy đến đầu cầu ở phía nam của thị trấn. Lâm Côn theo sát phía sau tên đạo sĩ, người này làm anh thấy nghi ngờ, rõ ràng tên đạo sĩ hung ác này biết khí công, tốc độ chạy của ông ta nhanh hơn so với người khác rất nhiều. Ở thị trấn hẻo lánh này mà có một cao thủ như vậy thì thật không bình thường. Trong lòng Lâm Côn lập tức xuất hiện một ý nghĩ, tên đạo sĩ này không phải là tội phạm quan trọng bị truy nã, trốn đến nơi xa xôi này chứ?
Tên đạo sĩ này làm cho Lâm Côn nghi ngờ thì ông ta cũng kinh ngạc về Lâm Côn, ông ta tự tin khí công của mình không tệ nhưng lại không thể kéo dài khoảng cách với Lâm Côn được. Trên thực tế ông ta cũng không muốn bỏ xa Lâm Côn, đã chuẩn bị ra tay với Lâm Côn, Vu Lượng đã đồng ý giao dịch năm mươi vạn tiền mặt với nửa mạng của Lâm Côn, ông ta sẽ không bỏ qua cho Lâm Côn.
Đêm đã vào khuya, người trong thị trấn ngủ khá sớm, lúc này ngoài ánh đèn đường chỉ còn lác đác vài nhà có ánh đèn, người đạo sĩ hung ác kia đứng giữa cầu, một cơn gió đêm thổi tới làm tóc ông ta bay lên. Ông ta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có phần thú vị quan sát Lâm Côn: “Thật không nhìn ra được anh cũng là một cao thủ.”
Lâm Côn cười nhạt: “Cũng như nhau thôi, ông đang nhằm vào tôi sao?”
Đạo sĩ nói: “Năm mươi vạn.”
Lâm Côn lập tức kịp phản ứng, cười nói: “Là cái thằng nhóc họ Vu kia thuê ông sao, nói xem cậu ta muốn ông làm gì tôi?”
Người đạo sĩ hung ác kia lại nói: “Nửa cái mạng.”
Lâm Côn lắc đầu nói: “Ông nghĩ ông có bản lĩnh đó sao?”
Đạo sĩ cười nhạt nói: “Anh nghĩ là tôi không có bản lĩnh đó sao?” Nói xong ông ta cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp cong người, toàn thân giống như mũi tên lao về phía Lâm Côn, tốc độ không khác gì mũi tên rời cung, cùng lúc đó hai nắm đấm vung lên trước người mang theo lực cực mạnh đánh về phía Lâm Côn.
Trên miệng Lâm Côn vẫn cười nhạt, có câu nói chiêu thức trên đời này đều có cách phá giải, duy nhất chỉ có tốc độ là không phá được. Ở trong các chiêu thức đánh nhau chỉ có chiêu thức với tốc độ thật nhanh, thì mới có thể giết được địch trước khi địch kịp đánh trả. Tên đạo sĩ trước mặt có sức lực cực mạnh, Lâm Côn không muốn trực tiếp va chạm với ông ta, dưới chân bất ngờ di chuyển theo Thái Cực Bát Quái. Đây là thứ anh học được từ trong sách quý của quân khu Mạc Bắc, trong đó gồm truyền thừa Thái Cực Quyền đặc biệt quý giá của võ học Trung Quốc lại kết hợp với kinh nghiệm thực chiến và Quân Thể Quyền mang tính xâm lược. Chỉ thấy anh bước lệch sang một bước, chỉ cách có một bước nhỏ, đã tránh được hai quyền nặng như ngàn cân lại nhanh như tia chớp của đạo sĩ hung ác, không thể không nói là nhẹ nhàng tuyệt diệu.
“Ông muốn gì?” Hàn Tâm tức giận nói, đạo sĩ kia hoàn toàn không quan tâm, trên mặt càng thêm dữ tợn hơn, bỗng ông ta trực tiếp kéo mạnh máy chụp ảnh trên tay của Hàn Tâm. Hàn Tâm bị kéo đến lảo đảo thiếu chút nữa là ngã xuống đất, Phùng Giai Tuệ vội vàng đỡ lấy Hàn Tâm. Mặc dù cô có chút sợ đạo sĩ có tiếng xấu tính này, nhưng lần này vì đỡ cho Hàn Tâm mà cô lấy ra hết can đảm, đôi mắt tuyệt đẹp mở to, quát đạo sĩ kia: “Ông muốn gì, còn muốn đánh con gái sao?”
Đạo sĩ kia cười gằn, ánh mắt đảo qua Phùng Giai Tuệ với vẻ mặt dâm tà lại nhìn gương mặt đầy tức giận của Hàn Tâm ở phía sau Phùng Giai Tuệ, sau đó ông ta ở trước mặt của hai người, trực tiếp ném máy chụp ảnh xuống. ‘Rầm’ một tiếng, máy ảnh SLR nhập khẩu đắt tiền đã hóa thành từng mảnh nhỏ.
“Ông…” Hàn Tâm tức giận nhìn người đạo sĩ kia hét lớn lại bị Phùng Giai Tuệ chặn lại. Phùng Giai Tuệ nhân cơ hội ghé sát vào tai Hàn Tâm khẽ nói: “Đừng có chọc vào người điên này”. Đạo sĩ kia nhấc chân đạp mạnh vào trong đống mảnh vụn của máy ảnh, tìm được thẻ nhớ SD sau đó dùng chân nghiền xuống, cái thẻ nhớ SD đang nguyên vẹn lập tức bị nghiền nát.
Đạo sĩ này lại không có ý tiếp tục gây khó dễ cho Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm mà lạnh lùng ném lại một câu với Hàn Tâm: “Lần sau không có việc gì cũng đừng có cầm máy ảnh chụp người khác, nếu không kết cục chính là như hôm nay, về sau hãy nhớ kỹ lấy!”
Tên đạo sĩ trung niên kia nghênh ngang đi về phía trung tâm thị trấn. Hàn Tâm tức giận, chỉ vào bóng dáng của người đạo sĩ hung ác mà chửi rủa: “Đồ khốn.” Cô ta xoay qua nói với Phùng Giai Tuệ: “Chị Giai Tuệ, sao chị lại cản em?”
Phùng Giai Tuệ nói: “Ông ta là đạo sĩ ác ôn có tiếng trong thị trấn của chị, chị chỉ sợ em bị thiệt cho nên…”
Hàn Tâm tức giận giậm chân mắng: “Ông ta như vậy mà xứng làm đạo sĩ à? Rõ ràng chính là kẻ háo sắc, vô lại!”
Phùng Giai Tuệ nói: “Trong thị trấn này ông ta là người có tiếng hung ác, không ít người trong thị trấn bị ông ta đánh đến bị thương.”
Hàn Tâm nhìn xuống những mảnh vỡ của máy ảnh nằm rải rác trên đất, đây là chiếc máy ảnh mà cô ta đã tốn mấy vạn tệ mới mua được, chỉ riêng cái ống kính đã hết hai vạn tệ. Tiền coi như không quan trọng, cái quan trọng lại chính là cái thẻ nhớ SD bị giẫm nát, bên trong có không ít ảnh cô ta đã chụp, vốn dự định quay về mở triển lãm ảnh đấy!
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này cũng gặp phải một kẻ ngang ngược, ác ôn thì thật hết cách rồi, Hàn Tâm lại tức giận giậm chân.
Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn xuống, trấn Ma Bàn ở phía bắc của Đông Bắc này phủ thêm một tầng ánh chiều tà. Trong cửa hàng bánh bao bắt đầu buôn bán bận rộn. Lý Hoa chịu trách nhiệm ở ngoài đón khách, tính tiền, Lâm Côn và Phùng Viễn Chí bên trong nhà bếp bận rộn, hai ngày gần đây không biết tại vì sao chuyện buôn bán của cửa hàng lại tốt hơn trước rất nhiều. Cửa hàng không lớn đã có người ngồi đầy hết chỗ, nhìn thấy cảnh tượng làm ăn phát đạt như vậy, vợ chồng Phùng Viễn Chí cười không khép được miệng.
Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ đi dạo hơn cả nửa buổi chiều mới trở về, Hàn Tâm vụng về nên chẳng thể giúp gì được, bản thân đi lên lầu, lúc đó Hải Đông Thanh cũng ở trên lầu, cô ta vừa lúc chơi với nó. Hải Đông Thanh nhỏ người ta vốn rất thông minh không ngờ lại bị cô gái này chơi đùa như vẹt.
Phùng Giai Tuệ đang phụ giúp trong cửa hàng bánh bao lại nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Đó chính là tên đạo sĩ có tiếng hung ác ở thị trấn, người đạo sĩ này đang ngồi ở trong góc của cửa hàng, trên bàn đã để hai lồng bánh bao, vài món nhắm và chai rượu nửa lít. Phần lớn những người ăn bánh bao ở cửa hàng đều là người của thị trấn, ai cũng biết mặt của người đạo sĩ này, cho nên dù cửa hàng có chật chỗ, bàn nơi người đạo sĩ trung niên ngồi vẫn chỉ có một mình ông ta. Không có ai chỉ vì ăn bánh bao mà ngồi gần với đạo sĩ này, chỉ vì một bữa ăn mà bị đánh thì thật sự không đáng.
Phùng Giai Tuệ khẽ hỏi Lý Hoa: “Mẹ, sao ông ta lại tới đây?”
Lý Hoa cũng bất đắc dĩ nói: “Chúng ta mở cửa hàng buôn bán cũng không thể đuổi người ta đi được, hơn nữa nếu chúng ta trêu chọc đến người này sợ là sau này cửa hàng chúng ta cũng không thể buôn bán được.”
Phùng Giai Tuệ tức tối nói: “Ông ta hung dữ càn quấy như vậy, đồn cảnh sát cũng không quản sao, vậy còn gì là luật pháp nữa.”
Lý Hoa thở dài nói: “Đồn cảnh sát cũng không có cách nào làm gì được ông ta, với lại ông ta và Vu Lượng có quan hệ rất thân thiết, trước đó mẹ có nghe người ta nói Vu Lượng gọi ông ta là sư phụ đấy.”
Phùng Giai Tuệ nhíu mày lại: “Sao việc gì cũng liên quan đến tên Vu Lượng đó vậy, anh ta thật sự là vua ở đây chắc?”
Lý Hoa nói: “Ôi, cũng không thể nói như vậy, người ta cũng không cách nào làm gì được anh ta thì chúng ta làm được gì nào? Mẹ và cha con hiện giờ chỉ cầu xin anh ta đừng tới đây quấy phá, đừng có đến nhà chúng ta làm phiền là đã cám ơn trời đất rồi.”
Bóng đêm dần dần buông xuống, người trong cửa hàng bánh dần ít đi, Lý Hoa đang đếm số tiền thu được trong ngày hôm nay, trên mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn. Tối hôm nay bán một lúc cũng kiếm được hơn một trăm tệ, tốt hơn ngày thường, nếu như ngày nào cũng được như vậy thì nhà bọn họ sẽ sớm khá lên thôi.
“Cho tôi thêm chai rượu…” Một giọng nói say khướt vọng tới, thì ra chính là đạo sĩ trung niên kia, tất cả mọi người trong cửa hàng đã đi hết rồi, chỉ còn một mình ông ta ngồi ở chỗ này. Trên bàn đã có hai chai không, mặc dù giọng ông ta nghe đã say khướt nhưng nhìn dáng vẻ lại hoàn toàn không say.
Lý Hoa sợ ông ta uống nhiều rồi gây sự nên cười nói: “Đại sư, ngài đã uống hai chai rồi, không nên uống nữa, uống nữa sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vậy sao?” Người đạo sĩ trung niên cười, vẻ mặt dâm tà: “Sao bà chủ lại quan tâm đến tôi vậy? Thật đáng tiếc là bà đã quá lớn tuổi, không xinh đẹp bằng với con gái của bà đâu, nào, bà bảo con gái xinh đẹp của bà tới đây cùng uống với tôi một ly đi.”
Gương mặt Lý Hoa lập tức trở nên khó coi, người đạo sĩ này nổi tiếng ác ôn nhưng không ngờ láo xược đến vậy, ở ngay tại cửa hàng của bà mà dám nói năng lỗ mãng. Sắc mặt của Phùng Giai Tuệ đứng ở quầy thu tiền càng khó coi hơn, nhưng không đợi mọi người nói gì, Lâm Côn đã từ trong bếp phía sau đi ra, anh đã sớm chú ý tới người đạo sĩ này rồi. Lúc anh ở nhà bếp phía sau, Phùng Viễn Chí cũng có kể một chút về ông ta, ban đầu anh vốn tưởng đạo sĩ thối này chỉ đến ăn chùa nhưng không ngờ còn dám trêu chọc cả Phùng Giai Tuệ.
Lâm Côn từ trong nhà bếp phía sau đi ra, điếu thuốc ngậm một bên mép, chân đi đôi dép kẹp, trên mặt cười ngả ngớn đi về phía đạo sĩ, anh còn chưa nói gì nhưng không khí dường như lại có một sát khí cực mạnh bao phủ về phía đạo sĩ này, ông ta ngẩng đầu quan sát Lâm Côn, chân mày hơi nhíu lại.
“Cốc cốc cốc.”
Lâm Côn giơ tay gõ lên mặt bàn: “Đại sư, bữa hôm nay tính cho tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút chứ?”
Lâm Côn vừa nói xong, trên lầu đã truyền đến giọng của Hàn Tâm, cô ta luôn chú ý đến đạo sĩ ác ôn này, khi nhìn thấy Lâm Côn từ trong bếp bước ra cô ta lập tức giống như tìm được chỗ dựa, đứng ở lầu trên nói lớn: “Anh Côn, ông ta bắt nạt em.”
“Hả?” Lâm Côn quay đầu lại, không đợi Hàn Tâm ở trên lầu nói gì, đạo sĩ hung ác kia đã đứng lên đi về phía cửa, lạnh lùng nói: “Nói bớt lại đi, kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Lâm Côn vẫn tươi cười, dùng mắt ra hiệu cho Hàn Tâm trên lầu không cần nói nữa, sau đó đi theo đạo sĩ ra ngoài. Trong nhà đám người Phùng Giai Tuệ ngẩn ra, sau đó tất cả đều chạy ra ngoài, đèn phía ngoài đã tắt, chỉ có điều nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Lâm Côn và tên đạo sĩ ác kia đâu, mấy người nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Sau khi tên đạo sĩ vừa ra khỏi cửa lại chạy ra ngoài thị trấn, ông ta đã đồng ý với Vu Lương sẽ lấy nửa cái mạng của Lâm Côn, ông ta không muốn ra tay ở trong thị trấn, làm như vậy sẽ khiến cho quá nhiều người chú ý, cho nên một đường chạy đến đầu cầu ở phía nam của thị trấn. Lâm Côn theo sát phía sau tên đạo sĩ, người này làm anh thấy nghi ngờ, rõ ràng tên đạo sĩ hung ác này biết khí công, tốc độ chạy của ông ta nhanh hơn so với người khác rất nhiều. Ở thị trấn hẻo lánh này mà có một cao thủ như vậy thì thật không bình thường. Trong lòng Lâm Côn lập tức xuất hiện một ý nghĩ, tên đạo sĩ này không phải là tội phạm quan trọng bị truy nã, trốn đến nơi xa xôi này chứ?
Tên đạo sĩ này làm cho Lâm Côn nghi ngờ thì ông ta cũng kinh ngạc về Lâm Côn, ông ta tự tin khí công của mình không tệ nhưng lại không thể kéo dài khoảng cách với Lâm Côn được. Trên thực tế ông ta cũng không muốn bỏ xa Lâm Côn, đã chuẩn bị ra tay với Lâm Côn, Vu Lượng đã đồng ý giao dịch năm mươi vạn tiền mặt với nửa mạng của Lâm Côn, ông ta sẽ không bỏ qua cho Lâm Côn.
Đêm đã vào khuya, người trong thị trấn ngủ khá sớm, lúc này ngoài ánh đèn đường chỉ còn lác đác vài nhà có ánh đèn, người đạo sĩ hung ác kia đứng giữa cầu, một cơn gió đêm thổi tới làm tóc ông ta bay lên. Ông ta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có phần thú vị quan sát Lâm Côn: “Thật không nhìn ra được anh cũng là một cao thủ.”
Lâm Côn cười nhạt: “Cũng như nhau thôi, ông đang nhằm vào tôi sao?”
Đạo sĩ nói: “Năm mươi vạn.”
Lâm Côn lập tức kịp phản ứng, cười nói: “Là cái thằng nhóc họ Vu kia thuê ông sao, nói xem cậu ta muốn ông làm gì tôi?”
Người đạo sĩ hung ác kia lại nói: “Nửa cái mạng.”
Lâm Côn lắc đầu nói: “Ông nghĩ ông có bản lĩnh đó sao?”
Đạo sĩ cười nhạt nói: “Anh nghĩ là tôi không có bản lĩnh đó sao?” Nói xong ông ta cũng không muốn nói nhiều nữa, trực tiếp cong người, toàn thân giống như mũi tên lao về phía Lâm Côn, tốc độ không khác gì mũi tên rời cung, cùng lúc đó hai nắm đấm vung lên trước người mang theo lực cực mạnh đánh về phía Lâm Côn.
Trên miệng Lâm Côn vẫn cười nhạt, có câu nói chiêu thức trên đời này đều có cách phá giải, duy nhất chỉ có tốc độ là không phá được. Ở trong các chiêu thức đánh nhau chỉ có chiêu thức với tốc độ thật nhanh, thì mới có thể giết được địch trước khi địch kịp đánh trả. Tên đạo sĩ trước mặt có sức lực cực mạnh, Lâm Côn không muốn trực tiếp va chạm với ông ta, dưới chân bất ngờ di chuyển theo Thái Cực Bát Quái. Đây là thứ anh học được từ trong sách quý của quân khu Mạc Bắc, trong đó gồm truyền thừa Thái Cực Quyền đặc biệt quý giá của võ học Trung Quốc lại kết hợp với kinh nghiệm thực chiến và Quân Thể Quyền mang tính xâm lược. Chỉ thấy anh bước lệch sang một bước, chỉ cách có một bước nhỏ, đã tránh được hai quyền nặng như ngàn cân lại nhanh như tia chớp của đạo sĩ hung ác, không thể không nói là nhẹ nhàng tuyệt diệu.