Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
“Tiểu Lâm à, chuyện đó... “ Lâm Côn vào phòng bếp giúp một tay thì Lý Hoa đột nhiên mỉm cười hỏi anh, nhưng nói được nửa câu lại không nói tiếp nữa. Anh quay đầu lại, cảm thấy kỳ lạ nhìn Lý Hoa, cười hỏi: “Thím có chuyện gì vậy ạ?”
Lý Hoa cười xấu hổ, hấp tấp đứng dậy, Phùng Viễn Chí vẫn quay lưng lại nhào bột nhưng lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng. Lý Hoa chần chừ không biết nên nói không, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Cháu… Cháu và Giai Tuệ nhà thím... Hai đứa...”
“Chúng cháu là bạn bè.” Lâm Côn đoán được ý của Lý Hoa là gì liền cười giải thích: “Giai Tuệ là chủ nhiệm lớp của con trai cháu, bình thường cô ấy rất quan tâm đến bọn trẻ, sau này cháu quen biết với Giai Tuệ rồi thành bạn bè.”
“Ồ?” Lý Hoa kinh ngạc ồ lên, Phùng Viễn Chí đang nhào bột cũng dừng tay lại, hai vợ chồng cùng nhìn Lâm Côn, sau đó Lý Hoa hỏi tiếp: “Tiểu Lâm... Cháu có con trai rồi?”
Hai vợ chồng Phùng Viễn Chí nhìn chằm chằm Lâm Côn, bọn họ rất hy vọng thằng bé này đang nói đùa. Nhìn qua cậu ta còn trẻ tuổi, cũng chỉ lớn hơn tuổi con gái nhà mình một hai tuổi là cùng, giờ chẳng phải rất thịnh hành chuyện kết hôn muộn sao, hơn nữa hầu hết đàn ông trên ba mươi tuổi đều chưa kết hôn, cậu ta... Cậu ta có con trai rồi sao?
“Đúng vậy.” Lâm Côn thẳng thắn cười nói: “Thằng bé năm tuổi rồi, bình thường cũng nghịch ngợm lắm, đã gây phiền phức cho Giai Tuệ không ít. “
“Năm tuổi?” Phùng Viễn Chí và Lý Hoa thấy khó mà tin được, nhìn Lâm Côn cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu thôi mà con trai đã năm tuổi rồi. Điều này chẳng phải cậu ta mới hai mốt tuổi đã kết hôn sao, kết hôn cũng quá sớm rồi, mặc dù bọn họ ở nông thôn, nhưng ở đây cũng chẳng có mấy ai kết hôn ở tuổi hai mươi cả.
Nói ngàn lần vạn lần nữa thì hai vợ chồng đã sống qua nửa đời người như bọn họ thật sự không muốn tin ‘con rể’ họ nhìn trúng đã kết hôn rồi, thậm chí còn có đứa con năm tuổi.
Phùng Viễn Chí và Lý Hoa liếc nhìn nhau, hai người mỉm cười nhưng nhưng mắt lại lộ vẻ mất mát. Bọn họ vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi thì giờ chẳng còn cần thiết nữa, phòng bếp lúc này yên ắng lại.
Lâm Côn cũng nhìn ra được ánh mắt tiếc nuối của hai vợ chồng Phùng Viễn Chí, anh cười nói: “Chú Phùng thím Phùng, chú và thím cứ yên tâm, khi Giai Tuệ gặp khó khăn cháu rất sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.”
Con gái một thân một mình sống ở thành phố, hai vợ chồng thật sự không thế nào yên tâm được, nghe được lời của Lâm Côn, lại thêm ấn tượng về anh cũng không tệ nên trong lòng Phùng Viễn Chí và Lý Hoa được an tâm phần nào. Cả hai cùng nở nụ cười, mất mát trong lòng lúc trước cũng bớt đi nhiều.
Hàn Tâm thích đi du ngoạn những vùng miền xa lạ, cô ta là người hướng ngoại nên nếu không phải do xuất thân thần bí của mình thì cô cũng không chọn làm hướng dẫn viên du lịch làm gì. Trong mắt người cùng ngành, hướng dẫn viên du lịch là khổ sai, dẫn cả đám người xa lạ đi khắp trời nam đất bắc, ngắm cảnh ven đường cùng người ta, lại còn phải quan tâm, nỗ lực, thực sự không thích hợp với con gái.
Nhưng Hàn Tâm không cho đó là khổ cực, giờ cô ta đang học đại học, cũng sớm ra ngoài đi thực tập rồi, tất nhiên không để ý đến chút thu nhập ít ỏi này, dù số tiền này so với sinh viên đại học bình thường mà nói thì đã là rất lớn rồi. Nhưng tính toán ra lương một tháng của hướng dẫn đoàn du lịch như cô ta, sợ là không bằng nổi cái đồ lót bị bàn tay của Lâm Côn xé nát trong buổi tối mưa sa gió giật kia.
Hàn Tâm thích đi dạo lung tung nên Phùng Giai Tuệ là người địa phương liền nhiệt tình dẫn cô ta đi. Hai người đi dọc theo đường chính của thị trấn nhỏ, ngày hôm qua đi hướng bắc, hôm nay đi hướng nam. Trấn Ma Bàn không lớn nhưng hơn ở chỗ người dân đơn thuần chất phát, kiến trúc ở đây đều mang hơi hướng đặc sắc của nông thôn. Trong mắt Hàn Tâm, những thứ này đều là phong cảnh, cô ta đeo một cái máy ảnh trên cổ, đi một đoạn lại dừng lại chụp hình.
Phùng Giai Tuệ cũng muốn ở nhà giúp một tay, nhưng nhờ có Lâm Côn ở trong phòng bếp giúp, nên cô mới đi cùng Hàn Tâm được. Trên đường cô giới thiệu lịch sử cùng những câu chuyện được lưu truyền từ xa xưa cho Hàn Tâm, trong lòng vẫn phải cảm ơn chỉ huy Lâm đang nhào bột ở trong phòng bếp kia.
Cũng chẳng biết là người nào bắt đầu trước, hai cô gái xinh đẹp làm vô số người trong thị trấn ngưỡng mộ này lại nói chuyện về Lâm Côn. Đây không phải là lần đầu tiên hai cô bàn luận về người đàn ông nhìn qua vô lại nhưng thực tế ở thời điểm quan trọng anh luôn thể hiện ra thần thái khí phách vượt quá sức tưởng tượng của người khác.
Hàn Tâm chụp xong tấm ảnh một đôi đang tựa vai nhau ở trên cầu, quay sang nhìn Phùng Giai Tuệ nói: “Giai Tuệ, nếu như chị có cơ hội quay ngược về quá khứ, được gặp anh ấy khi học cấp ba, liệu chị có giống họ, ngồi bên nhau ngọt ngào, cùng trải qua thanh xuân hay không?”
Phùng Giai Tuệ cố ý giả ngu, hỏi: “Anh ấy là ai vậy?”
Khóe miệng Hàn Tâm cong lên hình trăng lưỡi liềm, vẻ mặt ta đây biết rõ: “Đồng chí Phùng Giai Tuệ, giả ngốc là biểu hiện không thành thật nhé, nhất là một cô giáo trường mẫu giáo đáng lẽ phải làm gương tốt cho các bé lại càng không được phép đâu.”
Mặt Phùng Giai Tuệ đỏ lên, xấu hổ đứng lên, nhìn cặp đôi trên cầu kia, bọn họ đang mặc đồng phục cấp ba mà giờ này vẫn còn là giờ học, vậy chắc là trốn học đi hẹn hò rồi. Hình ảnh này giống như dẫn cô nhớ về một thời thanh xuân tuyệt vời mà cô từng mong ước. Hai bạn trẻ kia tầm mười mấy tuổi đang ôm hôn nhau, ánh mặt trời phía chân trời xanh thẳm chiếu lên khuôn mặt hạnh phúc trẻ trung của họ, Phùng Giai Tuệ động lòng, cảm giác ấm áp lan tràn.
Phùng Giai Tuệ không trả lời thẳng mà thản nhiên nói: “Có cô gái nào khi còn trẻ không mong ước mình gặp được bạch mã hoàng tử đến bên mình, ở cạnh mình. Tiếc là, lúc ấy chị đang vùi đầu vào học tập, không như bây giờ biết làm dáng, trang điểm nên cho dù có gặp anh ấy thì anh ấy cũng không thích chị mà sẽ thích người như em.”
Hàn Tâm mỉm cười, nói: “Em đâu có tốt thế, lúc học cấp ba em chỉ biết đeo tai nghe nhạc, không bạn bè, không thích mọi người vây quanh mình, rất cô đơn, bạn em nhắc đến em thì chỉ kết luận em là kẻ lập dị lạnh lùng như băng.”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Em là băng thanh!”
Hàn Tâm lập tức cười nói: “Vậy chị là ngọc khiết!”
Hai người cùng cười khanh khách, bây giờ họ đang đi tới đầu cầu bên kia, dưới cầu là dòng sông chảy ngang qua. Hàn Tâm cầm máy chụp tách tách, chụp mấy bức rồi đột nhiên hướng ống kính về phía Phùng Giai Tuệ, chụp một bức rồi lưu lại, giơ máy ảnh ra cho Phùng Giai Tuệ xem: “Chị mau xem đi, cô gái này thật xinh đẹp!”
Phùng Giai Tuệ đi tới, nhìn ảnh chụp mình, mắt to mũi cao, mặt trắng sáng, vẻ đẹp có chút thuần khiết, có thể còn đẹp hơn ảnh mấy cô gái dùng photosshop rồi đăng trên mạng, mà nói ra cũng thật buồn cười: Trong giây phút này cô lại rung động trước vẻ đẹp của chính mình.
Hàn Tâm đùa giỡn nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy thì dù ở cấp ba cũng vẫn đẹp. Nếu chúng ta thật sự cùng tranh một người đàn ông thì chưa chắc ai thắng ai thua đâu.”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Chỉ tiếc, lúc đó chúng ta ở nơi khác nhau, làm những chuyện khác nhau... “ Đây là một câu hai nghĩa, giống như là đang nói cô và Hàn Tâm, hoặc như là đang nói cô với Lâm Côn, nhưng dù có là ai thì trong nụ cười đó lại có một nỗi buồn không nói nên lời.
Hàn Tâm bị giọng điệu này làm xúc động, ngẩng đầu nhìn về phía xa, không biết cuối sông ở nơi nào, nhưng cô ta hy vọng anh có mặt ở cuối cuộc đời mình. Tiếc rằng anh đã là chồng của một đứa trẻ, cho dù cô ta không hề ngại, thậm chí không cần danh phận, nhưng sẽ bị cha mẹ phản đối. Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khiến cô ta thấy mình ngây thơ quá đỗi, ngây thơ tới mức khiến người ta đau lòng.
Phía xa, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ đi đến, Hàn Tâm lập tức cầm máy ảnh lên, từ xa chụp ông ta, chụp lại bức ảnh về người đàn ông và khung cảnh phía sau.
“Chỗ cô có cả đạo sĩ sao?” Hàn Tâm nhìn tấm hình vừa chụp xong, hỏi Phùng Giai Tuệ.
“Ở trên núi Mã Lương.” Phùng Giai Tuệ chỉ tay về phía ngọn núi, Hàn Tâm ngẩng đầu nhìn theo ngón tay cô chỉ, núi Mã Lương nằm ở sát ngoài thị trấn, xung quanh ngọn núi có vẻ thưa thớt, trên đỉnh núi có một ngôi chùa nhỏ, nhìn càng cô quạnh hơn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, người đạo sĩ trung niên kia đến gần, bỗng dừng bước, quan sát Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ. Nhìn vẻ mặt của ông ta cho thấy ông ta rõ ràng có ý đồ xấu, miệng cười dâm tà, gương mặt dâm đãng, thật sự chẳng có chút liên quan nào tới hình ảnh của một người tu hành.
Hàn Tâm nhíu mày lại, chán ghét, Phùng Giai Tuệ lễ phép chào: “Chào đại sư.”
Phùng Giai Tuệ không biết đạo sĩ này nhưng nghe cha mẹ nói trên núi Mã Lương có một đạo sĩ mới đến, tính khí rất quái dị. Nghe nói ông ta là đồ đệ của đạo sĩ già tính tình hiền từ ấm áp trước đó, đạo sĩ già kia đã qua đời nên đạo sĩ này lên thay thế vị trí, nhưng tính cách ông ta hoàn toagn trái ngược với sư phụ của mình. Nhiều người ở thị trấn đến chùa dâng hương đều bị ông ta đánh chỉ vì tiền hương khói ít. Trước đây, chuyện hương khói của ngôi chùa nhỏ trên núi Mã Lương rất tốt, nhưng từ khi đạo sĩ này đến thì trở nên lạnh lẽo.
Phùng Giai Tuệ chào một câu đại sư, một mặt là vì sợ đạo sĩ này, một mặt khác là lễ phép, nên cô đành bỏ qua nét mặt của ông ta.
Đạo sĩ trung niên nhìn mặt Phùng Giai Tuệ rồi lướt đến mặt Hàn Tâm, khóe miệng nở nụ cười rồi đột nhiên đổi thành âm trầm, xòe tay ra trước mặt Hàn Tâm: “Đưa đây!”
Hàn Tâm cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với người đạo sĩ này, nhíu mày tức giận nói: “Cái gì?”
Đạo sĩ trung niên hất cằm, mắt nhìn máy chụp hình trong tay cô.
Hàn Tâm chán ghét nói: “Dựa vào đâu?”
Phùng Giai Tuệ đã nghe nhiều về đạo sĩ ác độc này, sợ Hàn Tâm chọc giận ông ta, vội huých Hàn Tâm, ý bảo cô đừng manh động rồi cười với vị đạo sĩ trung niên nói: “Đại sư, ông cần máy ảnh làm cái gì vậy? Nếu ông muốn chụp hình thì bọn tôi có thể giúp ông, sau đó đưa ảnh chụp cho ông.”
Đạo sĩ trung niên chẳng thèm quan tâm lời của Phùng Giai Tuệ, ánh mắt chợt lạnh băng, vừa mở mồm đã quát Hàn Tâm: “Đưa đây!” Giọng của ông ta rất to, đau cả màng nhĩ, mấy con chim sẻ ở dưới gầm cầu đều bị dọa sợ vỗ cánh bay đi, đôi tình lữ học sinh cấp ba cũng giật mình buông nhau ra.
Hàn Tâm lại không sợ kẻ khác ngang ngược với mình, từ bé đến giờ người dám ngang ngạnh với cô ta cũng không có kết quả gì tốt, cái tính ương bướng của cô ta cũng bốc lên rồi, ánh sáng lạnh băng bắn ra từ đôi mắt xinh đẹp, gay gắt đáp trả: “Ông nói đưa là tôi phải đưa sao, chưa thấy ai vô lý đùng đùng như vậy!”
Ông đạo sĩ hiển nhiên cũng không có tính nhẫn nại, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn, giơ tay về phía Hàn Tâm đoạt lấy…
Lý Hoa cười xấu hổ, hấp tấp đứng dậy, Phùng Viễn Chí vẫn quay lưng lại nhào bột nhưng lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng. Lý Hoa chần chừ không biết nên nói không, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Cháu… Cháu và Giai Tuệ nhà thím... Hai đứa...”
“Chúng cháu là bạn bè.” Lâm Côn đoán được ý của Lý Hoa là gì liền cười giải thích: “Giai Tuệ là chủ nhiệm lớp của con trai cháu, bình thường cô ấy rất quan tâm đến bọn trẻ, sau này cháu quen biết với Giai Tuệ rồi thành bạn bè.”
“Ồ?” Lý Hoa kinh ngạc ồ lên, Phùng Viễn Chí đang nhào bột cũng dừng tay lại, hai vợ chồng cùng nhìn Lâm Côn, sau đó Lý Hoa hỏi tiếp: “Tiểu Lâm... Cháu có con trai rồi?”
Hai vợ chồng Phùng Viễn Chí nhìn chằm chằm Lâm Côn, bọn họ rất hy vọng thằng bé này đang nói đùa. Nhìn qua cậu ta còn trẻ tuổi, cũng chỉ lớn hơn tuổi con gái nhà mình một hai tuổi là cùng, giờ chẳng phải rất thịnh hành chuyện kết hôn muộn sao, hơn nữa hầu hết đàn ông trên ba mươi tuổi đều chưa kết hôn, cậu ta... Cậu ta có con trai rồi sao?
“Đúng vậy.” Lâm Côn thẳng thắn cười nói: “Thằng bé năm tuổi rồi, bình thường cũng nghịch ngợm lắm, đã gây phiền phức cho Giai Tuệ không ít. “
“Năm tuổi?” Phùng Viễn Chí và Lý Hoa thấy khó mà tin được, nhìn Lâm Côn cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu thôi mà con trai đã năm tuổi rồi. Điều này chẳng phải cậu ta mới hai mốt tuổi đã kết hôn sao, kết hôn cũng quá sớm rồi, mặc dù bọn họ ở nông thôn, nhưng ở đây cũng chẳng có mấy ai kết hôn ở tuổi hai mươi cả.
Nói ngàn lần vạn lần nữa thì hai vợ chồng đã sống qua nửa đời người như bọn họ thật sự không muốn tin ‘con rể’ họ nhìn trúng đã kết hôn rồi, thậm chí còn có đứa con năm tuổi.
Phùng Viễn Chí và Lý Hoa liếc nhìn nhau, hai người mỉm cười nhưng nhưng mắt lại lộ vẻ mất mát. Bọn họ vốn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi thì giờ chẳng còn cần thiết nữa, phòng bếp lúc này yên ắng lại.
Lâm Côn cũng nhìn ra được ánh mắt tiếc nuối của hai vợ chồng Phùng Viễn Chí, anh cười nói: “Chú Phùng thím Phùng, chú và thím cứ yên tâm, khi Giai Tuệ gặp khó khăn cháu rất sẵn lòng giúp đỡ cô ấy.”
Con gái một thân một mình sống ở thành phố, hai vợ chồng thật sự không thế nào yên tâm được, nghe được lời của Lâm Côn, lại thêm ấn tượng về anh cũng không tệ nên trong lòng Phùng Viễn Chí và Lý Hoa được an tâm phần nào. Cả hai cùng nở nụ cười, mất mát trong lòng lúc trước cũng bớt đi nhiều.
Hàn Tâm thích đi du ngoạn những vùng miền xa lạ, cô ta là người hướng ngoại nên nếu không phải do xuất thân thần bí của mình thì cô cũng không chọn làm hướng dẫn viên du lịch làm gì. Trong mắt người cùng ngành, hướng dẫn viên du lịch là khổ sai, dẫn cả đám người xa lạ đi khắp trời nam đất bắc, ngắm cảnh ven đường cùng người ta, lại còn phải quan tâm, nỗ lực, thực sự không thích hợp với con gái.
Nhưng Hàn Tâm không cho đó là khổ cực, giờ cô ta đang học đại học, cũng sớm ra ngoài đi thực tập rồi, tất nhiên không để ý đến chút thu nhập ít ỏi này, dù số tiền này so với sinh viên đại học bình thường mà nói thì đã là rất lớn rồi. Nhưng tính toán ra lương một tháng của hướng dẫn đoàn du lịch như cô ta, sợ là không bằng nổi cái đồ lót bị bàn tay của Lâm Côn xé nát trong buổi tối mưa sa gió giật kia.
Hàn Tâm thích đi dạo lung tung nên Phùng Giai Tuệ là người địa phương liền nhiệt tình dẫn cô ta đi. Hai người đi dọc theo đường chính của thị trấn nhỏ, ngày hôm qua đi hướng bắc, hôm nay đi hướng nam. Trấn Ma Bàn không lớn nhưng hơn ở chỗ người dân đơn thuần chất phát, kiến trúc ở đây đều mang hơi hướng đặc sắc của nông thôn. Trong mắt Hàn Tâm, những thứ này đều là phong cảnh, cô ta đeo một cái máy ảnh trên cổ, đi một đoạn lại dừng lại chụp hình.
Phùng Giai Tuệ cũng muốn ở nhà giúp một tay, nhưng nhờ có Lâm Côn ở trong phòng bếp giúp, nên cô mới đi cùng Hàn Tâm được. Trên đường cô giới thiệu lịch sử cùng những câu chuyện được lưu truyền từ xa xưa cho Hàn Tâm, trong lòng vẫn phải cảm ơn chỉ huy Lâm đang nhào bột ở trong phòng bếp kia.
Cũng chẳng biết là người nào bắt đầu trước, hai cô gái xinh đẹp làm vô số người trong thị trấn ngưỡng mộ này lại nói chuyện về Lâm Côn. Đây không phải là lần đầu tiên hai cô bàn luận về người đàn ông nhìn qua vô lại nhưng thực tế ở thời điểm quan trọng anh luôn thể hiện ra thần thái khí phách vượt quá sức tưởng tượng của người khác.
Hàn Tâm chụp xong tấm ảnh một đôi đang tựa vai nhau ở trên cầu, quay sang nhìn Phùng Giai Tuệ nói: “Giai Tuệ, nếu như chị có cơ hội quay ngược về quá khứ, được gặp anh ấy khi học cấp ba, liệu chị có giống họ, ngồi bên nhau ngọt ngào, cùng trải qua thanh xuân hay không?”
Phùng Giai Tuệ cố ý giả ngu, hỏi: “Anh ấy là ai vậy?”
Khóe miệng Hàn Tâm cong lên hình trăng lưỡi liềm, vẻ mặt ta đây biết rõ: “Đồng chí Phùng Giai Tuệ, giả ngốc là biểu hiện không thành thật nhé, nhất là một cô giáo trường mẫu giáo đáng lẽ phải làm gương tốt cho các bé lại càng không được phép đâu.”
Mặt Phùng Giai Tuệ đỏ lên, xấu hổ đứng lên, nhìn cặp đôi trên cầu kia, bọn họ đang mặc đồng phục cấp ba mà giờ này vẫn còn là giờ học, vậy chắc là trốn học đi hẹn hò rồi. Hình ảnh này giống như dẫn cô nhớ về một thời thanh xuân tuyệt vời mà cô từng mong ước. Hai bạn trẻ kia tầm mười mấy tuổi đang ôm hôn nhau, ánh mặt trời phía chân trời xanh thẳm chiếu lên khuôn mặt hạnh phúc trẻ trung của họ, Phùng Giai Tuệ động lòng, cảm giác ấm áp lan tràn.
Phùng Giai Tuệ không trả lời thẳng mà thản nhiên nói: “Có cô gái nào khi còn trẻ không mong ước mình gặp được bạch mã hoàng tử đến bên mình, ở cạnh mình. Tiếc là, lúc ấy chị đang vùi đầu vào học tập, không như bây giờ biết làm dáng, trang điểm nên cho dù có gặp anh ấy thì anh ấy cũng không thích chị mà sẽ thích người như em.”
Hàn Tâm mỉm cười, nói: “Em đâu có tốt thế, lúc học cấp ba em chỉ biết đeo tai nghe nhạc, không bạn bè, không thích mọi người vây quanh mình, rất cô đơn, bạn em nhắc đến em thì chỉ kết luận em là kẻ lập dị lạnh lùng như băng.”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Em là băng thanh!”
Hàn Tâm lập tức cười nói: “Vậy chị là ngọc khiết!”
Hai người cùng cười khanh khách, bây giờ họ đang đi tới đầu cầu bên kia, dưới cầu là dòng sông chảy ngang qua. Hàn Tâm cầm máy chụp tách tách, chụp mấy bức rồi đột nhiên hướng ống kính về phía Phùng Giai Tuệ, chụp một bức rồi lưu lại, giơ máy ảnh ra cho Phùng Giai Tuệ xem: “Chị mau xem đi, cô gái này thật xinh đẹp!”
Phùng Giai Tuệ đi tới, nhìn ảnh chụp mình, mắt to mũi cao, mặt trắng sáng, vẻ đẹp có chút thuần khiết, có thể còn đẹp hơn ảnh mấy cô gái dùng photosshop rồi đăng trên mạng, mà nói ra cũng thật buồn cười: Trong giây phút này cô lại rung động trước vẻ đẹp của chính mình.
Hàn Tâm đùa giỡn nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy thì dù ở cấp ba cũng vẫn đẹp. Nếu chúng ta thật sự cùng tranh một người đàn ông thì chưa chắc ai thắng ai thua đâu.”
Phùng Giai Tuệ mỉm cười nói: “Chỉ tiếc, lúc đó chúng ta ở nơi khác nhau, làm những chuyện khác nhau... “ Đây là một câu hai nghĩa, giống như là đang nói cô và Hàn Tâm, hoặc như là đang nói cô với Lâm Côn, nhưng dù có là ai thì trong nụ cười đó lại có một nỗi buồn không nói nên lời.
Hàn Tâm bị giọng điệu này làm xúc động, ngẩng đầu nhìn về phía xa, không biết cuối sông ở nơi nào, nhưng cô ta hy vọng anh có mặt ở cuối cuộc đời mình. Tiếc rằng anh đã là chồng của một đứa trẻ, cho dù cô ta không hề ngại, thậm chí không cần danh phận, nhưng sẽ bị cha mẹ phản đối. Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu khiến cô ta thấy mình ngây thơ quá đỗi, ngây thơ tới mức khiến người ta đau lòng.
Phía xa, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ đi đến, Hàn Tâm lập tức cầm máy ảnh lên, từ xa chụp ông ta, chụp lại bức ảnh về người đàn ông và khung cảnh phía sau.
“Chỗ cô có cả đạo sĩ sao?” Hàn Tâm nhìn tấm hình vừa chụp xong, hỏi Phùng Giai Tuệ.
“Ở trên núi Mã Lương.” Phùng Giai Tuệ chỉ tay về phía ngọn núi, Hàn Tâm ngẩng đầu nhìn theo ngón tay cô chỉ, núi Mã Lương nằm ở sát ngoài thị trấn, xung quanh ngọn núi có vẻ thưa thớt, trên đỉnh núi có một ngôi chùa nhỏ, nhìn càng cô quạnh hơn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, người đạo sĩ trung niên kia đến gần, bỗng dừng bước, quan sát Hàn Tâm và Phùng Giai Tuệ. Nhìn vẻ mặt của ông ta cho thấy ông ta rõ ràng có ý đồ xấu, miệng cười dâm tà, gương mặt dâm đãng, thật sự chẳng có chút liên quan nào tới hình ảnh của một người tu hành.
Hàn Tâm nhíu mày lại, chán ghét, Phùng Giai Tuệ lễ phép chào: “Chào đại sư.”
Phùng Giai Tuệ không biết đạo sĩ này nhưng nghe cha mẹ nói trên núi Mã Lương có một đạo sĩ mới đến, tính khí rất quái dị. Nghe nói ông ta là đồ đệ của đạo sĩ già tính tình hiền từ ấm áp trước đó, đạo sĩ già kia đã qua đời nên đạo sĩ này lên thay thế vị trí, nhưng tính cách ông ta hoàn toagn trái ngược với sư phụ của mình. Nhiều người ở thị trấn đến chùa dâng hương đều bị ông ta đánh chỉ vì tiền hương khói ít. Trước đây, chuyện hương khói của ngôi chùa nhỏ trên núi Mã Lương rất tốt, nhưng từ khi đạo sĩ này đến thì trở nên lạnh lẽo.
Phùng Giai Tuệ chào một câu đại sư, một mặt là vì sợ đạo sĩ này, một mặt khác là lễ phép, nên cô đành bỏ qua nét mặt của ông ta.
Đạo sĩ trung niên nhìn mặt Phùng Giai Tuệ rồi lướt đến mặt Hàn Tâm, khóe miệng nở nụ cười rồi đột nhiên đổi thành âm trầm, xòe tay ra trước mặt Hàn Tâm: “Đưa đây!”
Hàn Tâm cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với người đạo sĩ này, nhíu mày tức giận nói: “Cái gì?”
Đạo sĩ trung niên hất cằm, mắt nhìn máy chụp hình trong tay cô.
Hàn Tâm chán ghét nói: “Dựa vào đâu?”
Phùng Giai Tuệ đã nghe nhiều về đạo sĩ ác độc này, sợ Hàn Tâm chọc giận ông ta, vội huých Hàn Tâm, ý bảo cô đừng manh động rồi cười với vị đạo sĩ trung niên nói: “Đại sư, ông cần máy ảnh làm cái gì vậy? Nếu ông muốn chụp hình thì bọn tôi có thể giúp ông, sau đó đưa ảnh chụp cho ông.”
Đạo sĩ trung niên chẳng thèm quan tâm lời của Phùng Giai Tuệ, ánh mắt chợt lạnh băng, vừa mở mồm đã quát Hàn Tâm: “Đưa đây!” Giọng của ông ta rất to, đau cả màng nhĩ, mấy con chim sẻ ở dưới gầm cầu đều bị dọa sợ vỗ cánh bay đi, đôi tình lữ học sinh cấp ba cũng giật mình buông nhau ra.
Hàn Tâm lại không sợ kẻ khác ngang ngược với mình, từ bé đến giờ người dám ngang ngạnh với cô ta cũng không có kết quả gì tốt, cái tính ương bướng của cô ta cũng bốc lên rồi, ánh sáng lạnh băng bắn ra từ đôi mắt xinh đẹp, gay gắt đáp trả: “Ông nói đưa là tôi phải đưa sao, chưa thấy ai vô lý đùng đùng như vậy!”
Ông đạo sĩ hiển nhiên cũng không có tính nhẫn nại, vẻ mặt đột nhiên dữ tợn, giơ tay về phía Hàn Tâm đoạt lấy…
Bình luận facebook