Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Đêm đã khuya, toàn bộ trấn Ma Bàn hoàn toàn yên tĩnh, ngọn đèn trên đỉnh núi Mã Lương mơ hồ chớp tắt, từ trung tâm của thị trấn nhìn lại, ánh đèn chớp tắt kia lại giống như ánh sao từ trên trời chiếu xuống.
Vu Lượng căm giận đi từ trên núi xuống, khi đi tới giữa sườn núi, anh ta không thể tiếp tục kiềm chế được nữa lại chửi ầm lên: “A, kẻ sau còn vô dụng hơn kẻ trước, tiền của ông đây đều cho chó ăn rồi, không có một người nào có thể làm việc cho ông đây được à?”
Đám đàn em đi theo phía sau thấy đại ca nổi giận, mỗi người đều rất biết điều kéo dài khoảng cách, cúi đầu không nói lời nào.
Vu Lượng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn đám đàn em phía sau quát lớn: “Má nó, chúng mày nhanh nghĩ kế cho tao, đánh thì đánh không lại người ta, chẳng lẽ muốn tao phải tức giận suông thôi sao?”
Chợt có gió núi lạnh lẽo thổi tới khiến trong lòng đám đàn em hoàn toàn giá lạnh, cảm giác ớn lạnh này còn chạy hết lên lưng. Bình thường bọn họ ở trên trấn đều hống hách ngang ngược, không coi ai ra gì, nhưng ở trước mặt Vu Lượng hoàn toàn giống như cháu ngoan. Có câu ‘ăn người miệng ngắn bắt người tay dài”, nếu không có cái cây to Vu Lượng này làm chỗ dựa, cho dù bọn họ có lợi hại mấy, ở trên trấn Ma Bàn cũng không thể lăn lộn được tới ngày hôm nay.
Đám đàn em này đều cúi đầu, bảy tám người không có một ai mở miệng nói, ánh mắt Vu Lượng đảo qua trên mặt mỗi người, trong lòng giận dữ nói không ra lời, hét lên: “Má kiếp, chúng mày đều không nói lời nào đúng không? Chúng mày không nói lời nào vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng mày cũng không cần tiếp tục đi theo tao nữa!”
Không theo Vu Lượng lăn lộn, đám đàn em bọn họ lại không khác chó ghẻ ngoài đường, sau này cũng đừng mong có thể ăn ngon uống say ung dung ngoài vòng pháp luật giống như bây giờ nữa, đây là điều những kẻ siêng ăn biếng làm lại vô lại bọn họ lo lắng nhất.
Lập tức lại có người tiến lên hiến kế nói: “Anh Lượng, nếu chúng ta không thể sử dụng loại thủ đoạn cứng rắn trừng trị tên kia, có thể thử mượn sức lực của chính quyền...”
Lại có người phụ họa nói: “Tìm tới đồn cảnh sát!”
Những người khác đều thi nhau phụ họa: “Đúng, để cho đồn cảnh sát đứng ra bắt tên đó, cho dù thằng đó có lợi hại mấy đi nữa, cũng không dám chống lại cảnh sát đâu!”
Vu Lượng xoa cằm dường như suy nghĩ tới điều gì, biện pháp này vẫn có thể xem là một kế hay. Bắt Lâm Côn vào đồn cảnh sát, sau đó còn không phải anh ta muốn hành hạ thế nào thì hành hạ sao? Cha anh ta là người đứng đầu trấn Ma Bàn, đồn cảnh sát không khác gì nhà của anh ta mở.
Đột nhiên Vu Lượng cười ha ha hai tiếng, đi tới vỗ nhẹ vào vai tên đàn em mở miệng đầu tiên. “Cẩu tử, thằng nhóc mày giỏi lắm, biện pháp này không tệ, sáng mai tao đi ngay tới đồn cảnh sát tìm lão Tần, bảo lão già đó còng tay bắt thằng kia lại, đến lúc đó chúng ta lại đi vào trong đồn cảnh sát...”
Vu Lượng nói đến phân nửa còn cố ý kéo dài âm cuối, mấy tên đàn em lập tức hiểu ý mỉm cười.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua bầu trời cao thăm thẳm chiếu tới. Phùng Viễn Chí mặc áo ba lỗ màu trắng, ngáp dài mở cánh cửa cuốn của cửa hàng bánh bao ra. Không biết từ lúc nào ngoài cửa đã có một chiếc xe cảnh sát màu trắng đang đậu. Phùng Viễn Chí nhận ra đây là xe của Tần Lão Hổ đồn trưởng đồn cảnh sát trong trấn. Ông dụi mắt muốn nhìn cho rõ ràng, đột nhiên lại thấy từ trên xe có bốn người đi xuống, bốn người này đều rất quen mặt, dẫn đầu chính là Tần Lão Hổ.
“Tần...” Phùng Viễn Chí hoàn toàn không rõ tình hình, vừa mở miệng muốn chào thuận tiện hỏi lý do, Tần Lão Hổ đã đẩy ông sang một bên, dẫn theo ba cảnh sát phía sau vọt vào trong cửa hàng bánh bao. Tần Lão Hổ đứng ở giữa cửa hàng bánh bao được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ quan sát trái phải một vòng, sau đó quay đầu lại nhìn Phùng Viễn Chí lớn tiếng hỏi: “Phùng Viễn Chí, ông giấu người ở đâu rồi?”
Phùng Viễn Chí hoàn toàn ngu ngơ: “Đồn trưởng Tần, ai cơ?”
Vẻ mặt Tần Lão Hổ dữ tợn, lộ ra vài phần hung tợn nói: “Giả vờ cái gì, bà con xa của ông!”
Phùng Viễn Chí hơi ngẩn người ra, nhưng lập tức hiểu rõ, người Tần Lão Hổ này nói nhất định là Lâm Côn, nhưng rốt cuộc vì chuyện gì? Ông vừa muốn mở miệng hỏi cho rõ, Tần Lão Hổ đã xông qua nắm lấy cổ áo của ông.
“Phùng Viễn Chí, Đừng có lề mề nữa, nói mau người ở đâu?” Tần Lão Hổ trợn trừng đôi mắt to như mắt trâu của mình hét lớn.
“Ở... Ở trên lầu.” Phùng Viễn Chí nói xong lại lập tức hỏi ngược một câu: “Đội trưởng Tần, cháu tôi rốt cuộc phạm tội gì vậy?”
“Phạm tội gì sao?” Tần Lão Hổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Phạm tội gì ông muốn biết là biết được sao?” Ông ta quay đầu ra lệnh với ba người cấp dưới, nói: “Ba người các anh lên lầu dẫn người xuống!”
Lâm Côn vẫn nằm trên mặt đất mơ giấc mộng xuân thu, cửa phòng lại đột nhiên bị đạp mạnh một cái mở ra, sau đó ở dưới tình huống hoàn toàn không có đề phòng bị người ta xách lên. Hai cái còng tay lạnh lẽo khóa ở trên tay của anh, anh giơ tay lên khẽ dụi mắt, ba cảnh sát mặc quần áo cảnh sát đứng ở phía trước, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Anh chính là bà con xa của Phùng Viễn Chí?”
Lâm Côn ngáp một cái, nhếch miệng cười, nói: “Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi.”
Cảnh sát kia cười lạnh một tiếng, “Người cần bắt chính là anh, anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
Nhìn mấy cảnh sát này, Lâm Côn đã đoán được chuyện này nhất định có liên quan với thằng nhóc Vu Lượng kia, cha anh ta là người đứng đầu trên trấn, gọi mấy cảnh sát tới làm khó mình còn không phải là chuyện đơn giản sao? Nhưng bắt người dù sao cũng phải có lý do, Lâm Côn không nghe theo lại hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt người cũng phải có lý do, tại sao tự nhiên lại bắt tôi đi, tôi không phục, tôi muốn đi gặp cấp trên của các anh, tố cáo các anh!”
“Hừ, anh có bản lĩnh thì cứ tố cáo đi. Nơi này là trấn Ma Bàn, chúng tôi muốn bắt người thì bắt, bắt người tất nhiên có lý do của chúng tôi, anh muốn tố cáo cũng không thành vấn đề, cứ đi vào đồn cảnh sát chúng tôi một chuyến lại tố cáo sau!”
Rõ ràng ngang ngược không nói đạo lý, Lâm Côn cười gật đầu nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh rất lợi hại, tôi đi một chuyến với các anh.”
Ba cảnh sát vừa muốn áp giải Lâm Côn ra khỏi phòng, dưới giường đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu chói tai, một bóng dáng màu đỏ sậm vọt ra, xông về phía một cảnh sát áp giải Lâm Côn. Trong nháy mắt gần như tất cả mọi người không kịp phản ứng, người cảnh sát áp giải Lâm Côn chỉ cảm thấy sau gáy hơi lạnh, một luồng sát khí lập tức lan tràn ra, lúc này Lâm Côn vội vàng hô một câu: “Hồng Diệp, dừng!”
Bóng dáng Hải Đông Thanh nhỏ lập tức từ giữa không trung hạ xuống, đứng trên mặt đất, Lâm Côn nháy mắt với nó: “Trở lại!” Hải Đông Thanh vừa nghe thấy vậy, lập tức vỗ cánh trở lại gầm giường, chờ tới khi ba cảnh sát quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Hải Đông Thanh đâu nữa.
“Thứ gì vậy?” Ba cảnh sát nhíu mày hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh trong phòng.
Lâm Côn cố ý hù dọa ba người một chút, nói: “Trước đây tôi từng ở đoàn xiếc thuần hóa một con rắn hổ mang, luôn mang theo nó trên người, con đó có kịch độc, cắn một cái là có thể khiến người ta chảy máu đến chết, ba vị cảnh sát vẫn không nên tìm thì tốt hơn, nếu như một khi bị nó cắn phải...”
Trong nháy mắt sắc mặt ba người cảnh sát đen lại, đấy Lâm Côn đi ra ngoài phòng, Lâm Côn quay đầu lại nhìn Phùng Giai Minh vẫn còn sững sờ dặn dò: “Giai Minh à, giúp tôi chăm sóc tốt cho Hồng Diệp, nó thích ăn thịt.”
Ba cảnh sát gần như là áp giải Lâm Côn từ trên lầu chạy xuống, chờ Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi ra, Lâm Côn đã bị bọn họ giải đến trên xe cảnh sát. Tần Lão Hổ không rõ có chuyện gì xảy ra, chờ đến khi lên xe ba người cấp dưới mới nói cho ông ta biết: “Đồn trưởng Tần, trong phòng có rắn hổ mang!”
Tần Lão Hổ lập tức lại nhíu mày, trách mắng ba người cấp dưới đang hoang mang khiếp sợ: “Mẹ nó chứ, chỉ có một con rắn hổ mang thì có gì phải sợ? Có cần hù dọa các người giống như thấy quỷ hay không?”
“Đồn trưởng Tần, con rắn hổ mang kia có kịch độc, bị nó cắn một cái mấy giờ sau sẽ chảy máu mà chết.”
“Chết cái đầu cậu đấy!” Tần Lão Hổ giơ tay lên đánh một cái vào đầu của cấp dưới. “Ai nói cho cậu biết hả?”
Ba người cảnh sát đều nhìn về phía Lâm Côn, lúc này vẻ mặt Lâm Côn tươi cười đắc ý, dáng vẻ giống như xem kịch vui. Tần Lão Hổ đen mặt lại mắng cấp dưới một câu: “Các người là óc heo hay sao mà người ta nói gì các người đều tin cái đó hả?” Ông ta quay đầu lại nhìn Lâm Côn hỏi: “Trong phòng thật sự có rắn hổ mang sao?”
Lâm Côn cười ngả ngớn nói: “Đương nhiên không có.”
Mặt Tần Lão Hổ lập tức càng đen hơn, nói: “Vậy nó rốt cuộc là vật gì?”
Lâm Côn cười nói: “Một con mèo nhỏ tôi nuôi thôi.” Anh phải nói dối, bằng không nói cho những người này biết trong phòng chính là một con chim ưng con hoặc nói thẳng là một con Hải Đông Thanh, bốn người này nhất định sẽ nhân cơ hội làm lớn chuyện. Trong luật bảo tồn động vật hoang dã của quốc gia có văn bản quy định rõ ràng, không cho phép tự ý bắt và nuôi dưỡng chim ưng.
Tần Lão Hổ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xe jeep rất nhanh đã đi đến đồn cảnh sát trên trấn. Đồn cảnh sát trên trấn ở cùng một chỗ với văn phòng chính quyền thị trấn. Tần Lão Hổ từ trên xe bước xuống trước, sau đó là ba cảnh sát áp giải Lâm Côn đi theo phía sau đi vào một tòa kiến trúc độc lập trong sân của chính phủ trấn, chỗ này là đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát trong toàn quốc có kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng gần như đều là kết cấu giống nhau. Tần Lão Hổ sai ba người cấp dưới áp giải Lâm Côn đi vào trong một phòng thẩm vấn đơn sơ, cái gọi là phòng thẩm vấn, thực ra chỉ là một gian phòng nhỏ, ba cảnh sát chân trước vừa đưa Lâm Côn vào trong phòng thẩm vấn, Vu Lượng chân sau đã xuất hiện ở trong đồn cảnh sát. Tần Lão Hổ lập tức cung kính nghênh đón, kêu lên một tiếng: “Cậu Vu...”
“Người ở bên trong sao?” Vẻ mặt Vu Lượng kiêu ngạo nói.
“Vâng.”
“Còng lại chưa?”
“Đã còng lại rồi.”
“Ha ha...” Vu Lượng thỏa mãn cười, vỗ vào vai của Tần Lão Hổ nói: “Lão Tần à, làm tốt lắm! Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
“Cậu Vu, cậu quá khách khí rồi, chút chuyện nhỏ như vậy tính là cái gì chứ.” Tần Lão Hổ một mực cung kính nói, ông ta làm đồn trưởng đồn cảnh sát trên trấn, chức vụ này không thấp, nhưng ai bảo cha của tên khốn kiếp trước mắt này là người đứng đầu trên trấn.
Vu Lượng lén lút dùng mắt ra hiệu với Tần Lão Hổ, Tần Lão Hổ lập tức hiểu ý, nói vọng vào phía phòng thẩm vấn: “Còng phạm nhân vào, không có chuyện gì các người đi ra ngoài trước, tôi sẽ tự mình vào đó thẩm vấn anh ta!”
Trong phòng thẩm vấn, ba cảnh sát lại móc ra hai cái còng tay, chuyện như vậy bọn họ cũng không phải mới làm lần đầu tiên, sau khi đi tới trước mặt Lâm Côn, bọn họ kéo hai chân của Lâm Côn lần lượt còng vào hệ thống sưởi bên cửa sổ. Lâm Côn không có phản kháng, chẳng qua ngả ngớn nhìn ba người này hỏi: “Đồng chí cảnh sát, không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
“Im lặng!” Một cảnh sát trong đó lạnh lùng mắng: “Đến chỗ chúng tôi thì anh đàng hoàng lại một chút, bớt nói nhảm đi!”
Khóe miệng Lâm Côn ngả ngớn mỉm cười, khi thấy ba cảnh sát đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh thản nhiên nói một câu: “Các người ngang ngược như vậy rồi sẽ hối hận thôi.”
Ba cảnh sát căn bản không để ý tới anh, không quay đầu đã đi ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại…
***
Vu Lượng căm giận đi từ trên núi xuống, khi đi tới giữa sườn núi, anh ta không thể tiếp tục kiềm chế được nữa lại chửi ầm lên: “A, kẻ sau còn vô dụng hơn kẻ trước, tiền của ông đây đều cho chó ăn rồi, không có một người nào có thể làm việc cho ông đây được à?”
Đám đàn em đi theo phía sau thấy đại ca nổi giận, mỗi người đều rất biết điều kéo dài khoảng cách, cúi đầu không nói lời nào.
Vu Lượng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn đám đàn em phía sau quát lớn: “Má nó, chúng mày nhanh nghĩ kế cho tao, đánh thì đánh không lại người ta, chẳng lẽ muốn tao phải tức giận suông thôi sao?”
Chợt có gió núi lạnh lẽo thổi tới khiến trong lòng đám đàn em hoàn toàn giá lạnh, cảm giác ớn lạnh này còn chạy hết lên lưng. Bình thường bọn họ ở trên trấn đều hống hách ngang ngược, không coi ai ra gì, nhưng ở trước mặt Vu Lượng hoàn toàn giống như cháu ngoan. Có câu ‘ăn người miệng ngắn bắt người tay dài”, nếu không có cái cây to Vu Lượng này làm chỗ dựa, cho dù bọn họ có lợi hại mấy, ở trên trấn Ma Bàn cũng không thể lăn lộn được tới ngày hôm nay.
Đám đàn em này đều cúi đầu, bảy tám người không có một ai mở miệng nói, ánh mắt Vu Lượng đảo qua trên mặt mỗi người, trong lòng giận dữ nói không ra lời, hét lên: “Má kiếp, chúng mày đều không nói lời nào đúng không? Chúng mày không nói lời nào vậy bắt đầu từ ngày mai, chúng mày cũng không cần tiếp tục đi theo tao nữa!”
Không theo Vu Lượng lăn lộn, đám đàn em bọn họ lại không khác chó ghẻ ngoài đường, sau này cũng đừng mong có thể ăn ngon uống say ung dung ngoài vòng pháp luật giống như bây giờ nữa, đây là điều những kẻ siêng ăn biếng làm lại vô lại bọn họ lo lắng nhất.
Lập tức lại có người tiến lên hiến kế nói: “Anh Lượng, nếu chúng ta không thể sử dụng loại thủ đoạn cứng rắn trừng trị tên kia, có thể thử mượn sức lực của chính quyền...”
Lại có người phụ họa nói: “Tìm tới đồn cảnh sát!”
Những người khác đều thi nhau phụ họa: “Đúng, để cho đồn cảnh sát đứng ra bắt tên đó, cho dù thằng đó có lợi hại mấy đi nữa, cũng không dám chống lại cảnh sát đâu!”
Vu Lượng xoa cằm dường như suy nghĩ tới điều gì, biện pháp này vẫn có thể xem là một kế hay. Bắt Lâm Côn vào đồn cảnh sát, sau đó còn không phải anh ta muốn hành hạ thế nào thì hành hạ sao? Cha anh ta là người đứng đầu trấn Ma Bàn, đồn cảnh sát không khác gì nhà của anh ta mở.
Đột nhiên Vu Lượng cười ha ha hai tiếng, đi tới vỗ nhẹ vào vai tên đàn em mở miệng đầu tiên. “Cẩu tử, thằng nhóc mày giỏi lắm, biện pháp này không tệ, sáng mai tao đi ngay tới đồn cảnh sát tìm lão Tần, bảo lão già đó còng tay bắt thằng kia lại, đến lúc đó chúng ta lại đi vào trong đồn cảnh sát...”
Vu Lượng nói đến phân nửa còn cố ý kéo dài âm cuối, mấy tên đàn em lập tức hiểu ý mỉm cười.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua bầu trời cao thăm thẳm chiếu tới. Phùng Viễn Chí mặc áo ba lỗ màu trắng, ngáp dài mở cánh cửa cuốn của cửa hàng bánh bao ra. Không biết từ lúc nào ngoài cửa đã có một chiếc xe cảnh sát màu trắng đang đậu. Phùng Viễn Chí nhận ra đây là xe của Tần Lão Hổ đồn trưởng đồn cảnh sát trong trấn. Ông dụi mắt muốn nhìn cho rõ ràng, đột nhiên lại thấy từ trên xe có bốn người đi xuống, bốn người này đều rất quen mặt, dẫn đầu chính là Tần Lão Hổ.
“Tần...” Phùng Viễn Chí hoàn toàn không rõ tình hình, vừa mở miệng muốn chào thuận tiện hỏi lý do, Tần Lão Hổ đã đẩy ông sang một bên, dẫn theo ba cảnh sát phía sau vọt vào trong cửa hàng bánh bao. Tần Lão Hổ đứng ở giữa cửa hàng bánh bao được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ quan sát trái phải một vòng, sau đó quay đầu lại nhìn Phùng Viễn Chí lớn tiếng hỏi: “Phùng Viễn Chí, ông giấu người ở đâu rồi?”
Phùng Viễn Chí hoàn toàn ngu ngơ: “Đồn trưởng Tần, ai cơ?”
Vẻ mặt Tần Lão Hổ dữ tợn, lộ ra vài phần hung tợn nói: “Giả vờ cái gì, bà con xa của ông!”
Phùng Viễn Chí hơi ngẩn người ra, nhưng lập tức hiểu rõ, người Tần Lão Hổ này nói nhất định là Lâm Côn, nhưng rốt cuộc vì chuyện gì? Ông vừa muốn mở miệng hỏi cho rõ, Tần Lão Hổ đã xông qua nắm lấy cổ áo của ông.
“Phùng Viễn Chí, Đừng có lề mề nữa, nói mau người ở đâu?” Tần Lão Hổ trợn trừng đôi mắt to như mắt trâu của mình hét lớn.
“Ở... Ở trên lầu.” Phùng Viễn Chí nói xong lại lập tức hỏi ngược một câu: “Đội trưởng Tần, cháu tôi rốt cuộc phạm tội gì vậy?”
“Phạm tội gì sao?” Tần Lão Hổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Phạm tội gì ông muốn biết là biết được sao?” Ông ta quay đầu ra lệnh với ba người cấp dưới, nói: “Ba người các anh lên lầu dẫn người xuống!”
Lâm Côn vẫn nằm trên mặt đất mơ giấc mộng xuân thu, cửa phòng lại đột nhiên bị đạp mạnh một cái mở ra, sau đó ở dưới tình huống hoàn toàn không có đề phòng bị người ta xách lên. Hai cái còng tay lạnh lẽo khóa ở trên tay của anh, anh giơ tay lên khẽ dụi mắt, ba cảnh sát mặc quần áo cảnh sát đứng ở phía trước, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Anh chính là bà con xa của Phùng Viễn Chí?”
Lâm Côn ngáp một cái, nhếch miệng cười, nói: “Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi.”
Cảnh sát kia cười lạnh một tiếng, “Người cần bắt chính là anh, anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
Nhìn mấy cảnh sát này, Lâm Côn đã đoán được chuyện này nhất định có liên quan với thằng nhóc Vu Lượng kia, cha anh ta là người đứng đầu trên trấn, gọi mấy cảnh sát tới làm khó mình còn không phải là chuyện đơn giản sao? Nhưng bắt người dù sao cũng phải có lý do, Lâm Côn không nghe theo lại hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt người cũng phải có lý do, tại sao tự nhiên lại bắt tôi đi, tôi không phục, tôi muốn đi gặp cấp trên của các anh, tố cáo các anh!”
“Hừ, anh có bản lĩnh thì cứ tố cáo đi. Nơi này là trấn Ma Bàn, chúng tôi muốn bắt người thì bắt, bắt người tất nhiên có lý do của chúng tôi, anh muốn tố cáo cũng không thành vấn đề, cứ đi vào đồn cảnh sát chúng tôi một chuyến lại tố cáo sau!”
Rõ ràng ngang ngược không nói đạo lý, Lâm Côn cười gật đầu nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh rất lợi hại, tôi đi một chuyến với các anh.”
Ba cảnh sát vừa muốn áp giải Lâm Côn ra khỏi phòng, dưới giường đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu chói tai, một bóng dáng màu đỏ sậm vọt ra, xông về phía một cảnh sát áp giải Lâm Côn. Trong nháy mắt gần như tất cả mọi người không kịp phản ứng, người cảnh sát áp giải Lâm Côn chỉ cảm thấy sau gáy hơi lạnh, một luồng sát khí lập tức lan tràn ra, lúc này Lâm Côn vội vàng hô một câu: “Hồng Diệp, dừng!”
Bóng dáng Hải Đông Thanh nhỏ lập tức từ giữa không trung hạ xuống, đứng trên mặt đất, Lâm Côn nháy mắt với nó: “Trở lại!” Hải Đông Thanh vừa nghe thấy vậy, lập tức vỗ cánh trở lại gầm giường, chờ tới khi ba cảnh sát quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Hải Đông Thanh đâu nữa.
“Thứ gì vậy?” Ba cảnh sát nhíu mày hỏi, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh trong phòng.
Lâm Côn cố ý hù dọa ba người một chút, nói: “Trước đây tôi từng ở đoàn xiếc thuần hóa một con rắn hổ mang, luôn mang theo nó trên người, con đó có kịch độc, cắn một cái là có thể khiến người ta chảy máu đến chết, ba vị cảnh sát vẫn không nên tìm thì tốt hơn, nếu như một khi bị nó cắn phải...”
Trong nháy mắt sắc mặt ba người cảnh sát đen lại, đấy Lâm Côn đi ra ngoài phòng, Lâm Côn quay đầu lại nhìn Phùng Giai Minh vẫn còn sững sờ dặn dò: “Giai Minh à, giúp tôi chăm sóc tốt cho Hồng Diệp, nó thích ăn thịt.”
Ba cảnh sát gần như là áp giải Lâm Côn từ trên lầu chạy xuống, chờ Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm mặc quần áo tử tế từ trong phòng đi ra, Lâm Côn đã bị bọn họ giải đến trên xe cảnh sát. Tần Lão Hổ không rõ có chuyện gì xảy ra, chờ đến khi lên xe ba người cấp dưới mới nói cho ông ta biết: “Đồn trưởng Tần, trong phòng có rắn hổ mang!”
Tần Lão Hổ lập tức lại nhíu mày, trách mắng ba người cấp dưới đang hoang mang khiếp sợ: “Mẹ nó chứ, chỉ có một con rắn hổ mang thì có gì phải sợ? Có cần hù dọa các người giống như thấy quỷ hay không?”
“Đồn trưởng Tần, con rắn hổ mang kia có kịch độc, bị nó cắn một cái mấy giờ sau sẽ chảy máu mà chết.”
“Chết cái đầu cậu đấy!” Tần Lão Hổ giơ tay lên đánh một cái vào đầu của cấp dưới. “Ai nói cho cậu biết hả?”
Ba người cảnh sát đều nhìn về phía Lâm Côn, lúc này vẻ mặt Lâm Côn tươi cười đắc ý, dáng vẻ giống như xem kịch vui. Tần Lão Hổ đen mặt lại mắng cấp dưới một câu: “Các người là óc heo hay sao mà người ta nói gì các người đều tin cái đó hả?” Ông ta quay đầu lại nhìn Lâm Côn hỏi: “Trong phòng thật sự có rắn hổ mang sao?”
Lâm Côn cười ngả ngớn nói: “Đương nhiên không có.”
Mặt Tần Lão Hổ lập tức càng đen hơn, nói: “Vậy nó rốt cuộc là vật gì?”
Lâm Côn cười nói: “Một con mèo nhỏ tôi nuôi thôi.” Anh phải nói dối, bằng không nói cho những người này biết trong phòng chính là một con chim ưng con hoặc nói thẳng là một con Hải Đông Thanh, bốn người này nhất định sẽ nhân cơ hội làm lớn chuyện. Trong luật bảo tồn động vật hoang dã của quốc gia có văn bản quy định rõ ràng, không cho phép tự ý bắt và nuôi dưỡng chim ưng.
Tần Lão Hổ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xe jeep rất nhanh đã đi đến đồn cảnh sát trên trấn. Đồn cảnh sát trên trấn ở cùng một chỗ với văn phòng chính quyền thị trấn. Tần Lão Hổ từ trên xe bước xuống trước, sau đó là ba cảnh sát áp giải Lâm Côn đi theo phía sau đi vào một tòa kiến trúc độc lập trong sân của chính phủ trấn, chỗ này là đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát trong toàn quốc có kích thước lớn nhỏ khác nhau, nhưng gần như đều là kết cấu giống nhau. Tần Lão Hổ sai ba người cấp dưới áp giải Lâm Côn đi vào trong một phòng thẩm vấn đơn sơ, cái gọi là phòng thẩm vấn, thực ra chỉ là một gian phòng nhỏ, ba cảnh sát chân trước vừa đưa Lâm Côn vào trong phòng thẩm vấn, Vu Lượng chân sau đã xuất hiện ở trong đồn cảnh sát. Tần Lão Hổ lập tức cung kính nghênh đón, kêu lên một tiếng: “Cậu Vu...”
“Người ở bên trong sao?” Vẻ mặt Vu Lượng kiêu ngạo nói.
“Vâng.”
“Còng lại chưa?”
“Đã còng lại rồi.”
“Ha ha...” Vu Lượng thỏa mãn cười, vỗ vào vai của Tần Lão Hổ nói: “Lão Tần à, làm tốt lắm! Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
“Cậu Vu, cậu quá khách khí rồi, chút chuyện nhỏ như vậy tính là cái gì chứ.” Tần Lão Hổ một mực cung kính nói, ông ta làm đồn trưởng đồn cảnh sát trên trấn, chức vụ này không thấp, nhưng ai bảo cha của tên khốn kiếp trước mắt này là người đứng đầu trên trấn.
Vu Lượng lén lút dùng mắt ra hiệu với Tần Lão Hổ, Tần Lão Hổ lập tức hiểu ý, nói vọng vào phía phòng thẩm vấn: “Còng phạm nhân vào, không có chuyện gì các người đi ra ngoài trước, tôi sẽ tự mình vào đó thẩm vấn anh ta!”
Trong phòng thẩm vấn, ba cảnh sát lại móc ra hai cái còng tay, chuyện như vậy bọn họ cũng không phải mới làm lần đầu tiên, sau khi đi tới trước mặt Lâm Côn, bọn họ kéo hai chân của Lâm Côn lần lượt còng vào hệ thống sưởi bên cửa sổ. Lâm Côn không có phản kháng, chẳng qua ngả ngớn nhìn ba người này hỏi: “Đồng chí cảnh sát, không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
“Im lặng!” Một cảnh sát trong đó lạnh lùng mắng: “Đến chỗ chúng tôi thì anh đàng hoàng lại một chút, bớt nói nhảm đi!”
Khóe miệng Lâm Côn ngả ngớn mỉm cười, khi thấy ba cảnh sát đi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh thản nhiên nói một câu: “Các người ngang ngược như vậy rồi sẽ hối hận thôi.”
Ba cảnh sát căn bản không để ý tới anh, không quay đầu đã đi ra ngoài, ầm một tiếng đóng cửa phòng lại…
***
Bình luận facebook