• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh Vương Thần Cấp (1 Viewer)

  • Chương 167-170

Chương 167 Lâm Trạch Dương ngông cuồng

Chương 167: Lâm Trạch Dương ngông cuồng

Hiện trường rơi vào im lặng được một lúc.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Phản ứng của anh cũng rất thú vị, phát hiện mình trở thành tiêu điểm, lập tức hóp bụng, ưỡn ngực ngẩng đầu, sau đó khóe miệng giương lên khoảng ba mươi độ, lộ ra tám cái răng, một tay vươn ra.

Sau đó, mọi người đều nhìn nhau, rồi lại nhìn Lâm Trạch Dương, cho rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Trạch Dương không ngừng gãi đầu, rốt cuộc mình đã làm gì sai mà họ lại nhìn mình khó hiểu thế này? Hay do mình rất đẹp trai, cho nên họ kìm lòng không được mà đều đổ dồn tầm mắt lên trên người mình, biểu hiện của mình hẳn là rất hoàn hảo. Trong buổi gặp mặt minh tinh trên TV, ngôi sao không phải đều chào hỏi fan như vậy sao?

Quên đi, những người này thực sự rất kì lạ, mặc kệ bọn họ.

May mắn Lâm Trạch Dương có một trái tim rộng lượng, có thể tha thứ cho tất cả mọi người.

Đương nhiên anh không biết anh mới là người kì lạ nhất trong tất cả mọi người. Nhưng hiện tại những chi tiết này không quan trọng, quan trọng là, Lâm Trạch Dương lại không biết Chu Sác.

Lý tổng thật sự nhìn không nổi nữa, tới gần anh, sau đó nhìn thoáng qua vẫn thấy như cũ, mới khẽ nói: "Lâm Trạch Dương, đây chính là Chu Sác. Nghe nói, người ta không biết đã tích lũy đến mức nào, thậm chí trong những bảng xếp hạng này còn không dám liệt kê Hồ Nhuận Bảng vào. Ngay cả khi thị trưởng của chúng ta nhìn thấy ông ta đều phải cung kính mấy phần. Nói một cách đơn giản, Chu Sác là một sự tồn tại của quyền lực tuyệt đối và danh tiếng trong một vùng."

Lâm Trạch Dương không ngừng gật đầu, sau đó nhìn Chu Sác, nói: "Ông rất lợi hại."

Khóe miệng Chu Sác hơi nhếch lên, âm thanh lúc nãy của Lý tổng tuy rằng nhỏ, nhưng do không gian xung quanh rất yên tĩnh nên ông ấy ít nhiều cũng nghe được, bây giờ tên nhãi kia cũng biết mình lợi hại. Tiếp theo, Lâm Trạch Dương lại di dời tầm mắt, mở miệng hỏi: "Ai là Trương đại sư vậy"

Mặt của Chu Sác ngay lập tức liền xám xịt lại, đây là ý gì, không phải Lâm Trạch Dương đã biết thân phận của mình sao, anh ta làm sao còn có thể có biểu hiện như vậy?

"Lâm Trạch Dương, đó chính là Chu Sác đấy!" Lý tổng trả lời thay Chu Sác.

Lâm Trạch Dương nghi hoặc nhìn Lý tổng, nói: "Tôi biết rồi, cho nên đó là lý do tôi không đưa ngón tay cái cho ông ấy, like một cái."

Lý tổng cũng xám mặt đi, ông ta phát hiện mình không thể đuổi kịp tư duy của anh, cả đời cũng không thể.

Trần Xung liền bật ra tiếng cười, thì ra không phải lúc đối mặt với mình Lâm Trạch Dương mới như vậy, anh đối mặt với tất cả mọi người đều sẽ như vậy.

"Trần Xung, anh có ý gì, tên này do anh gọi tới, là anh cố ý." Ánh mắt của Chu Sác không ngừng nhìn chằm chằm Trần Xung, có chút tức giận.

"Sao ông phải xấu hổ như vậy? Dù gì ông cũng là người có thân phận, vậy mà chỉ vì chút chuyện nhỏ này lại tức giận." Trần Xung không sợ ông ta, bối cảnh và thực lực của hai người đều tương đương. Nếu không cũng sẽ không có một trận cá cược công bằng như vậy.

"Bớt nói mấy lời vô dụng lại, còn hai trận cược có muốn tiếp tục không?" Chu Sác không ngừng nghiến răng nghiến lợi, lại không tiện nổi giận, chỉ có thể đem mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo.

Trần Xung nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, anh có muốn đến chơi một chút không, rất khó để có được cơ hội này đó, anh sẽ được đọ sức với Trương đại sư. ”

Lâm Trạch Dương vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghe đến ba chữ Trương đại sư, liền có hứng thú, trực tiếp gật đầu, nói: "Được, nhưng Trương đại sư đâu?"

"Tôi đây, chàng trai trẻ này, nãy giờ cậu cứ một mực muốn tìm tôi để làm gì? ” Có một lão già đi ra, đứng ở trước mặt anh.

Vẻ mặt ông ta trông rất nghiêm túc, trên người có một loại khí thế bình tĩnh uy nghiêm, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương cũng không có mấy thiện cảm bởi lúc nãy anh không ngừng gọi thẳng húy danh của ông ta, hơn nữa giọng điệu cũng không hề khách sáo.

Ông ta chính là Trương đại sư, ai dám đối xử với ông ta như vậy

Lâm Trạch Dương không ngừng đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, nhưng lại không phát hiện bất kỳ cảm giác dị thường nào trên người lão già này, lông mày anh nhíu lại.

"Ông thật sự là Trương đại sư sao?" Bất luận Lâm Trạch Dương có nhìn như thế nào cũng không cảm giác được sự tồn tại của khí hải trên người ông ta. Hơn nữa vừa rồi anh không kiêng nể gì mà tản phát khí, còn thổi phồng khí về thẳng phía Trương đại sư nhưng ông ta lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Phải biết rằng hành động này của Lâm Trạch Dương có thể nói là mang tính khiêu khích, nếu như người khác làm như vậy với anh, anh đã sớm nổi trận lôi đình rồi.

Như vậy, chỉ có thể giải thích, người này không phải là Trương đại sư.

Trương đại sư tức giận đến mức thay đổi cả sắc mặt, nói: "Tôi không phải là Trương đại sư thì là ai chứ?"

Lâm Trạch Dương vô cùng nghi ngờ, quay đầu lại nhìn Lý tổng, nói: "Ông ta thật sự là Trương đại sư sao?"

Lý tổng đã từng gặp Trương đại sư. Cho nên chắc chắn khẳng định người trước mắt chính là Trương đại sư, vì vậy gật đầu xuống.

Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng, nói: "Thì ra ông chính là Trương đại sư, đáng tiếc.”

Trương đại sư nhìn thấy biểu hiện thất vọng này của Lâm Trạch Dương, suýt tức giận đến muốn hộc máu, rốt cuộc tên nhãi này có ý gì đây, đường đường là Trương đại sư lại khiến anh ta thất vọng.

"Chàng trai, đừng ngông cuồng như vậy, cậu có thể có vài phần thực lực, nhưng cậu không có khả năng thắng được tôi, sự ngông cuồng hiện tại của cậu chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu, chỉ khiến cậu càng thêm chật vật mà thôi.”

Ông liên tục nghiến răng nói.

Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu, vốn là muốn trực tiếp rời đi, nhưng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trần Xung, cảm thấy nếu đã đáp ứng người khác thì phải làm được.

"Được thôi, chúng ta bắt đầu đi. Quy tắc như thế nào, mấy người nói nhanh đi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, tôi muốn đi đón Manh Manh tan học, nếu không lại bị cô nương thối kia lải nhải bên tai."

Lâm Trạch Dương đối với trận đấu này cũng không mong chờ gì nhiều, chỉ muốn kết thúc nhanh chóng.

Trương đại sư nhíu chặt trán mình, hình như đây là lần đầu tiên trong đời ông ta bị người khác khinh thường như vậy.

"Được, tốt, tốt, tốt lắm." Trương đại sư dường như muốn cắn nát mấy cái răng còn sót lại của mình.

"Quy tắc rất đơn giản, mỗi người chọn năm tảng đá bất kỳ, người mở ra màu xanh lá cây là người cao nhất coi như thắng. Từng viên trong năm hòn đá được chọn cho một vòng, chúng ta có tổng cộng ba vòng. Vừa rồi mấy người đã thua vòng đầu tiên."

Một thư ký ở bên phía Chu Sác lên tiếng giải thích.

Lâm Trạch Dương gật gật đầu, sau đó nói: "Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta phân thắng bại trong một vòng luôn đi. Đừng nói tôi khinh thường mấy người, mấy người cứ trực tiếp chọn mười khối đá, tôi chỉ chọn năm khối. Tôi thực sự đang rất vội."

Anh vừa dứt lời, không khí xung quanh lại rơi vào yên tĩnh, mọi người lại không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Chương 168 Đừng quá tùy tiện

Chương 168: Đừng quá tùy tiện

Biểu hiện của Lâm Trạch Dương sau khi đến đây đúng là không tồi, liên tục mở ra nhiều tảng đá rất tốt, thậm chí còn có một khối đế vương lục có chút khuyết điểm, như vậy đã có thể xem là kỳ tích rồi.

Nhưng Lâm Trạch Dương cũng chỉ là may mắn, mà may mắn thì không phải lúc nào cũng có. Thế nhưng muốn có thứ gọi là thực lực này, thì phải trải qua một khoảng thời gian dài không ngừng cố gắng mới có thể rèn luyện ra được.

Rõ ràng Trương đại sư là một người như vậy.

Không nói tới các phương diện khác, chỉ riêng ở lĩnh vực đổ thạch này, Trương đại sư thực sự là một bậc thầy. Vốn mọi người còn nghĩ lần tỷ thí này có lẽ hơi bất công với người mới như Lâm Trạch Dương, thậm chí tất cả còn đang suy nghĩ liệu Trương đại sư có nhường Lâm Trạch Dương một chút hay không. Nhưng không thể ngờ…

Sao Lâm Trạch Dương có thể ngông cuồng đến mức này chứ?

Bây giờ Trương đại sư thật sự muốn khiến cho Lâm Trạch Dương phải tức đến mức hộc máu, nghiến răng nói: "Được, được, nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ vậy mà làm đi, nhưng nếu ai thua thì…"

Nói tới đây, đôi mắt của ông ta trợn trừng lên, thậm chí trên người còn tỏa ra sát khí, hiện tại Trương đại sư đã bị Lâm Trạch Dương chọc giận đến cực hạn, nếu như có thể thì ông ta thật sự sẽ không ngần ngại mà trực tiếp bóp chết anh.

"Người thua, từ nay về sau không được xuất hiện ở bất kỳ chợ đổ thạch nào, nhớ kỹ là bất kỳ chợ đổ thạch nào." Trương đại sư lặp lại câu cuối cùng, giọng điệu có vẻ rất kích động, giọng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nghiến răng ken két.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, điều kiện đặt cược do Trương đại sư thêm vào vô cùng nghiêm trọng, cũng có thể nói, nếu ai thua thì từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất ở lĩnh vực đổ thạch này.

Lâm Trạch Dương nhún vai, bình thản nói: “Được thôi, tôi đồng ý, vậy mau bắt đầu đi, tôi đang rất vội.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây ra một lần nữa, số lần bọn họ bị dọa cho khiếp sợ trong ngày hôm nay thật sự quá nhiều.

Lý tổng sửng sốt, vội vàng nắm chặt góc áo của Lâm Trạch Dương, nhỏ giọng nói: "Lâm Trạch Dương, cậu có biết những lời này của Trương đại sư có nghĩa là gì không? Nếu như cậu thua, sau này cậu sẽ không thể tiếp xúc bất cứ thứ gì có liên quan đến đá, thậm chí còn không thể xuất hiện ở cửa hàng ngọc thạch, cái này còn nghiêm trọng hơn thua bao nhiêu tiền nữa."

Lâm Trạch Dương vẫn thờ ơ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lý tổng, sau đó ngăn không cho ông ta nói tiếp nữa: "Tôi biết, tôi sẽ không thua, một lát nữa thôi là có thể xem hậu quả của ông ta.”

Lý tổng lại hé miệng, nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin của Lâm Trạch Dương, lời đã đến bên miệng cũng đành nuốt trở về. Không phải là Lâm Trạch Dương tự tin, chỉ là sắc mặt của anh bây tiếng trông có vẻ rất bình thản. Lí do là vì Lâm Trạch Dương hoàn toàn không để ý đến chuyện này, anh cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một chuyện rất đơn giản, giống như việc anh thắng trận tỷ thí này là một chuyện đương nhiên.

"Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi, tôi muốn cho thằng nhãi ngông cuồng như cậu biết, đổ thạch không phải là thứ mà ai cũng đụng vào được." Trương đại sư tức giận nói.

Kết quả là, hai người lập tức chia ra, đi đến các quầy hàng tìm đá.

Đương nhiên, cho dù là Lâm Trạch Dương hay là Trương đại sư thì cũng đều có rất nhiều người đi theo sau. Tất cả mọi người đều có vẻ rất phấn khích, không ngờ hôm nay lại xem được màn chạm trán gây kích động lòng người như vậy, đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Trương đại sư và Lâm Trạch Dương có thực lực như thế nào.

Nhưng rất nhanh…

Hành động chọn đá của Lâm Trạch Dương thật sự là vô cùng thoải mái, gần như chẳng coi mấy tảng đá đó ra gì.

Lâm Trạch Dương đi một vòng trong khu vực đã định, tùy tiện đến một quầy hàng, sau đó lại tùy tiện giơ tay chỉ một tảng đá, thế là coi như xong.

Cho nên, Lâm Trạch Dương chọn năm tảng đá cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là lấy mấy tảng đá trong bãi lên thôi, tổng cộng cũng chỉ tốn nửa tiếng đồng hồ.

Chuyện này khiến cho những người khác cảm thấy khiếp sợ, phải biết rằng cho dù là người bình thường đi chăng nữa, thì khi chọn đá cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian. Thật ra mọi người đã chuẩn bị tinh thần, cho rằng trận quyết đấu này, ít nhất phải chờ đợi hơn ba tiếng mới có kết quả.

Lại nhìn sang Trương đại sư, Trương đại sư ở trong khu vực đã định đi đi lại lại, sau đó liên tục quan sát, thậm chí còn đưa tay vuốt ve những tảng đá kia, xong rồi lại tiến hành so sánh, đôi khi còn lôi ra vài công cụ, chẳng hạn như kính lúp, tiến hành quan sát tảng đá một cách tỉ mỉ.

Nửa tiếng trôi qua, thậm chí ngay cả một tảng đá ông ta cũng chưa chọn được.

Đây mới là quá trình lựa chọn đá chính xác.

Lâm Trạch Dương ở đó chờ được một lúc, nhận ra hình như ngay cả một tảng đá Trương đại sư cũng chưa chọn được nên nói với Lý tổng: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi, tôi thấy hơi đói bụng. Nhìn tình hình này thì đợi chúng ta ăn cơm trưa về ông ta vẫn còn chưa chọn xong đâu.”

Lý tổng phát hiện ra, kể từ lúc quen biết với Lâm Trạch Dương, hình như bản thân càng ngày càng có nhiều lúc cạn lời không biết nên nói gì, trước kia coi như mình còn phản ứng nhanh.

Lâm Trạch Dương nhìn Trần Xung, nói: "Chúng tôi có thể rời đi một lúc không?"

Trần Xung cũng sững sờ, hắn ta cũng không biết quyết định mời Lâm Trạch Dương tham gia cuộc thi này rốt cuộc có phải là một lựa chọn chính xác hay không, cho nên hắn ta cũng không nói gì.

Ngược lại mấy vệ sĩ của Lâm Trạch Dương có vẻ rất bình tĩnh, nói với anh: "Lúc trước có quy định, thời gian lựa chọn mỗi một tảng đá là nửa tiếng, tổng cộng mười tảng đá, cũng chính là năm tiếng. Cho nên anh quay lại đây trong vòng bốn tiếng rưỡi nữa là được.”

Lâm Trạch Dương gật đầu, gọi Lâm Nha và Lý tổng rồi nhanh chóng ra ngoài.

Lý tổng và Lâm Nha đều sững sờ một hồi rồi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Lâm Trạch Dương.

Mà Trần Xung cũng phải sững sốt một lúc lâu mới tỉnh táo lại, hắn ta không ngờ Lâm Trạch Dương vậy mà lại có thể thật sự rời đi.

“Hừ, Trần Xung ơi là Trần Xung, anh lại để cho một người như vậy đến tỷ thí với Trương đại sư sao, xem ra anh cũng không thèm để ý gì đến cá cược giữa chúng ta. Chẳng qua là tôi cũng không quan tâm đâu. Chỉ cần anh thua, tôi mặc kệ quá trình như thế nào, tôi sẽ chỉ quan tâm đến kết quả sau cùng thôi, ha ha.”

Lúc này Chu Sác là người vui vẻ nhất, cứ tưởng rằng hôm nay có thể sẽ có một trận long tranh hổ đấu, thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại chen chân bước vào, làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng đơn giản.

Lúc này Trần Xung cũng chẳng có tâm trạng gì, còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương có thể sẽ mang đến cho mình một chút kỳ tích, lại không thể tưởng tượng được, anh xuất hiện chỉ càng làm cho mọi chuyện xuống vực sâu thêm mà thôi.

Nghĩ đến đây, Trần Xung không nói gì với Chu Sác, trực tiếp xoay người rời khỏi hội trường này.

Đợi đến bốn tiếng rưỡi sau, Trần Xung mới quay lại chỗ này, chờ kết quả được công bố.

Hắn ta cũng không có hứng thú ở đây tận bốn tiếng rưỡi để nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia.
Chương 169 Lâm Trạch Dương tháo chạy rồi.

Chương 169: Lâm Trạch Dương tháo chạy rồi.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, người của Thạch Đầu Trường Tử cũng không hề vơi đi.

Trương đại sư vẫn tiếp tục lựa chọn đá một cách nghiêm túc, ông ta không biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương muốn làm cái quái gì, cũng không biết Lâm Trạch Dương còn có đường lui gì, nhưng ông ta không hề sợ hãi.

Bởi vì Trương đại sư tin vào thực lực của mình, ông ta chỉ cần chọn ra mười tảng đá, mười tảng đá có thể mở ra màu xanh lá là ông ta thắng chắc rồi.

Càng quan trọng hơn chính là trong mười tảng đá này có hai tảng là Trương đại sư đã ngắm trúng từ trước. Ông ta có thể chắc chắn mười phần là bên trong tảng đá sẽ mở ra màu xanh lá, thậm chí còn có thể chắc chắn có thể mở ra màu xanh chất lượng tốt.

Hơn nữa Trương đại sư và Chu Sác còn có đường để lui.

Chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cho dù người bên Trần Xung đến là ai, hay Lâm Trạch Dương có phải Lâm Trạch Dương hay không, thì người thắng cuộc tranh đấu hôm nay là Trương đại sư ông ta chắc rồi.

Ở một bên khác, sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi chợ đổ thạch, cứ thế đi thẳng đến khách sạn gần đó mà gọi món, gọi xong còn thật sự nghiêm túc ngồi ăn.

Ăn cơm xong, thế mà Lâm Trạch Dương lại nói muốn về nhà nghỉ ngơi.

Rốt cuộc Lý tổng cũng nhận ra rồi, Lâm Trạch Dương thật sự hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

Lý tổng còn có thể làm gì chứ, ông ta cũng đang rất bất lực đây, ông ta muốn giữ Lâm Trạch Dương lại nhưng anh lại đi rất nhanh.

Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau Lâm Trạch Dương đã quay trở lại. Lý tổng cho rằng cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã nghĩ thông rồi, anh đã biết phải nghiêm túc tham gia cuộc tỷ thí này, ông ta không kiềm được mà nở nụ cười. Cho dù thế nào thì Lâm Trạch Dương nghiêm túc cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà…

“Lý tổng, hình như là ông dẫn tôi đến đây đúng không?” Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông ta.

Lý tổng không nhịn được mà hoảng hốt, lời của Lâm Trạch Dương là ý gì, bây giờ anh đang trách ông ta sao? Không phải ông ta để Lâm Trạch Dương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này sao.

Đúng rồi, bây giờ Lâm Trạch Dương muốn về nhà còn không phải do anh muốn trốn tránh tất cả chuyện này sao? Dù sao thì anh chắc chắn sẽ thua, vậy thì sao anh còn phải ở lại nơi này nhìn sắc mặt của người ta chứ, không bằng anh rời đi trước còn hơn.

Vậy nên Lý tổng không thể không trở nên căng thẳng, cẩn thận từng chút một nhìn Lâm Trạch Dương, sợ anh sẽ làm gì với mình, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh một trận.

“Vậy nên tiền xe quay về của tôi ông chắc chắn sẽ trả đúng chứ? Tôi cũng không phải người nhỏ mọn nên tiền xe đi về ông đưa tôi một trăm năm mươi tệ là được rồi, đương nhiên là nếu ông đưa tôi hai trăm tệ thì tôi cũng không ngại đâu.”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa cười tươi rói, sau đó giơ tay ra trước mặt Lý tổng.

Một lần nữa Lý tổng lại sững người ở đó như một tên ngốc, ông ta cũng thật sự cảm thấy mình giống một tên ngốc, bằng không tại sao ông ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Trạch Dương cầm hai trăm tệ mà Lý tổng đưa rồi vui vẻ rời đi, về nhà ngủ một giấc. Lý tổng giống như một tên ngốc, đứng trước cửa khách sạn một lúc lâu cũng không phản ứng lại kịp.

Lâm Nha cũng phải hơi nhướng mày lên, sau đó khóe miệng cũng cong lên theo, đôi mắt hắn ta vẫn tiếp tục dõi theo hướng mà Lâm Trạch Dương rời đi, nói: “Đúng là một tên ngốc. Sao tôi có thể cho rằng người như vậy sẽ có bối cảnh lớn gì chứ? Kể cả có may mắn một chút thì cũng chỉ được một thời gian mà thôi. Không cần phải đợi lâu, đến khi nào Lâm Trạch Dương quay lại đây anh ta sẽ biết thế nào là địa ngục thực sự.”

Lâm Nha cũng không ngây thơ như Lâm Trạch Dương, anh ta không nghĩ Lâm Trạch Dương có thể thắng được. Một khi Lâm Trạch Dương thua trận, Trần Xung chắc chắn sẽ rất mất mặt, mà Trần Xung bị mất mặt thì chẳng lẽ sẽ không giận chó đánh mèo với Lâm Trạch Dương sao? Dù sao thì thái độ của Lâm Trạch Dương cũng thờ ơ như vậy, giống như anh ta cố tình thua cuộc trước Trương đại sư vậy.

Hừ, tôi sẽ chờ xem kịch hay vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như vừa chớp mắt một cái thì năm tiếng đồng hồ đã qua đi.

Trong năm tiếng đồng hồ này, có thể nói là Trương đại sư đã lật tung cả cái chợ đổ thạch này lên, tốn không biết bao nhiêu là thời gian và công sức, hai mắt ông ta đều đã đỏ lừ, thậm chí sắc mặt cũng có hơi tái nhợt.

Thậm chí đến cả cơm trưa ông ta cũng chưa đi ăn, chỉ nhờ người khác mang sandwich đến, thời gian còn lại ông ta dùng từng giây từng phút của mình để lựa chọn đá.

Bây giờ, cuối cùng Trương đại sư cũng đã chọn ra được mười tảng đá mà bản thân cảm thấy hài lòng, ông ta đứng trên quảng trường trung tâm của một chợ đổ thạch nào đó.

Lúc này, xung quanh đã chật kín người, thậm chí số lượng người còn đông hơn buổi sáng rất nhiều. Một số người nghe được bạn bè nói nơi này có chuyện xảy ra nên đều cảm thấy hứng thú với Lâm Trạch Dương, muốn đến đây nhìn xem đối thủ của Trương đại sư rốt cuộc là người mạnh mẽ cỡ nào.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều đang vô cùng khẩn trương, lập tức muốn xem tảng đá mà Trương đại sư chọn lựa trong năm tiếng ròng rã sẽ cắt ra được cái gì.

“Chuyện đó… bây giờ Lâm Trạch Dương đang ở đâu?” Chu Sác nhìn Trần Xung.

Khóe miệng Trần Xung co rúm lại, ông thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của Chu Sác như thế nào, bởi vì ông hoàn toàn không biết Lâm Trạch Dương đang ở đâu.

“Haha, có phải tên nhãi con đó sợ hãi nên bỏ chạy rồi đúng không? Cũng phải thôi, nếu tôi biết đối thủ của mình là Trương đại sư thì tôi cũng sợ đến mức tè cả ra quần mà thôi.”

“Không cần phải chờ đợi nữa, chắc chắn tên Lâm Trạch Dương đó sẽ không xuất hiện nữa đâu, biết rõ sẽ bị mất mặt thì ai lại muốn mang mặt ra cho người khác đánh chứ?”

“Nhanh bắt đầu đi, để bọn tôi xem xem rốt cuộc Trương đại sư đã chọn ra được tảng đá như thế nào, cho bọn tôi thấy được thực lực của Trương đại sư, nhìn xem rốt cuộc hôm nay có kì tích nào xảy ra không.”

Mọi người vừa bắt đầu đã cười nhạo Lâm Trạch Dương, sau đó thậm chí bọn họ đều trực tiếp phớt lờ anh. Bởi vì vào lúc này, bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương đã không còn quan trọng nữa, họ muốn nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của Trương đại sư hơn.

Lúc này, Lý tổng cũng không nhịn được mà bắt đầu sốt sắng, ông ta nhận ra sắc mặt của Trần Xung càng ngày càng âm trầm, thậm chí hắn ta còn đang nghiến răng nghiến lợi, nếu Lâm Trạch Dương không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối. Hậu quả của việc khiến Trần Xung bị mất mặt sẽ nghiêm trọng biết bao chứ? Lý tổng không dám tưởng tượng nữa.

Lúc này khóe miệng của Lâm Nha đã sắp nhếch đến tận mang tai. Nói thật lòng, Lâm Nha cũng không biết tại sao lúc này mình còn để ý đến Lâm Trạch Dương, thân phận, năng lực hay tất cả của hai người bọn họ đều có thể nói là cách một trời một vực.

Tất cả của Lâm Trạch Dương trong mắt Lâm Nha chỉ như một con kiến hôi mà thôi, con người thì tại sao phải để ý đến con kiến chứ.

Nhưng lúc này Lâm Nha thật sự rất hưng phấn, rất vui vẻ, giống như chỉ cần nhìn thấy Lâm Trạch Dương xui xẻo là anh ta sẽ đạt được một thành tựu gì vậy.

Đương nhiên, trái đất cũng không thể vì chuyện này mà ngừng chuyển động.

Quá trình cắt đá sẽ nhanh chóng bắt đầu.

Mà vào lúc này, tất cả mọi người đều đã quên mất Lâm Trạch Dương, dồn hết sự chú ý lên người lão Vương.

Lão Vương cho người mang máy móc đến, chuẩn bị bắt đầu cắt đá.

Đúng lúc này, đột nhiên đám người náo động, sau đó tầm mắt tất cả mọi người đều không nhịn được mà bị âm thanh bên kia thu hút, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Chương 170 Thực lực của Trương đại sư.

Chương 170: Thực lực của Trương đại sư.

Vào thời khắc quan trọng như thế này, rốt cuộc là ai đang làm ồn chứ?

“Này này, tôi thật sự không lừa anh mà, chỉ cần đưa tôi hai trăm tệ, tôi sẽ dẫn anh vào bên trong. Anh đừng mắng tôi, thật đó, từ trước đến giờ tôi chưa từng lừa ai đâu.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.

Sau đó, người ở trước mặt Lâm Trạch Dương trừng mắt với anh, hét lớn: “Cút!”

Nguyên nhân sự việc rất đơn giản, lúc Lâm Trạch Dương đến đây, mọi người đã tụ tập đông đủ. Lâm Trạch Dương muốn đi vào bên trong, nhưng người cuối cùng ở phía sau quay đầu lại trừng mắt với Lâm Trạch Dương rồi nói: “Anh muốn làm gì? Muốn chen hàng à? Không biết ông đây đến đây như thế nào sao? Tôi vì có thể nhìn thấy được phong thái của Trương đại sư mà bỏ cả cuộc họp, ngay cả hạng mục lớn cũng từ bỏ đấy.”

Lâm Trạch Dương nghe thấy vậy thì hai mắt liền sáng lên, anh nói: “Anh có muốn đi vào bên trong nhìn Trương đại sư ở khoảng cách gần không?”

Người kia nhìn Lâm Trạch Dương giống như đang nhìn một tên ngốc, nếu không muốn thì anh ta còn đến đây làm gì.

Lâm Trạch Dương là một người rất có đầu óc kinh doanh, anh lập tức hỏi.

“Hai trăm tệ không được thì một trăm tệ có được không?” Lâm Trạch Dương cảm thấy dù sao thì mình có thể tự do đi vào bên trong, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, gần đây kinh tế của anh thật sự rất eo hẹp, vừa rồi anh còn mua đồ ăn vặt cho Manh Manh nữa.

“Lâm Trạch Dương.” Lý tổng đi ra từ trong trong đám người, ông ta phát hiện người gây ra náo loạn lại chính là Lâm Trạch Dương, mà Lâm Trạch Dương lại vì một trăm tệ mà lời qua tiếng lại với một người.

Lý tổng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, ông ta đã không còn cách nào hiểu được suy nghĩ của Lâm Trạch Dương nữa. Lòng dạ của Lâm Trạch Dương rốt cuộc to đến mức nào chứ, đã là lúc nào rồi mà anh còn muốn chiếm chút lợi ích nho nhỏ này.

Tiếp theo, không đợi Lâm Trạch Dương kịp nói gì, Lý tổng đã kéo anh vào trong, ông ta không dám để cho Lâm Trạch Dương mở miệng nữa, ai mà biết anh còn có thể nói ra những gì chứ.

Đợi Lâm Trạch Dương rời đi, người vừa cãi nhau với anh mới hỏi người xung quanh: “Tên đó là ai vậy?”

“Tên đó là Lâm Trạch Dương. Chính là người đánh cược lần này với Trương đại sư.” Có người trả lời anh ta.

Người kia không nhịn được mà há hốc miệng, ngây ngẩn cả người ở đó, vậy thì có phải thật sự mình chỉ cần bỏ ra hai trăm tệ là có thể vào bên trong không? Không, một trăm tệ mới đúng.

Người kia rất buồn bực nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất vô lý, anh ta không hiểu nổi vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Trạch Dương đi đến trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía anh.

“Xin chào mọi người.” Lâm Trạch Dương nhớ đến biểu hiện của các ngôi sao khi gặp người hâm mộ của mình, bày ra dáng vẻ mà mình tự cho rằng là hoàn hảo nhất.

Tất cả mọi người đều không thể không rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương ngay lập tức, không biết tại sao, bọn họ phát hiện hình như chỉ cần đối mặt với Lâm Trạch Dương thì tâm trạng bọn họ sẽ không tốt.

Lâm Trạch Dương thấy hơi chán, cũng không để ý mà chỉ nhún vai.

Những tảng đá này Trương đại sư mua tổng cộng hết một trăm mười vạn tệ. Mà mười tảng đá này có độ bóng và đường vân rất đẹp, vừa nhìn là biết là đá tốt.

Mà Lâm Trạch Dương chọn ra năm tảng đá, thể tích của năm tảng đá này không lớn, tảng đá to nhất cũng chỉ bằng một cái thùng nước, hơn nữa cũng chỉ có mỗi tảng này.

Bốn tảng đá còn lại cũng chỉ to khoảng một cái đầu người. Hơn nữa hình dạng của những tảng đá này đều hơi kỳ quặc, độ bóng kém, đường vân cũng lộn xộn, vừa nhìn đã biết đây chỉ là vài tảng đá tạp nham.

Mà Lâm Trạch Dương mua những tảng đá này còn chưa đến mười vạn tệ.

Người xem so sánh đá của hai bên, trong lòng đều đã có dự đoán.

“Tên Lâm Trạch Dương đó thực sự nghiêm túc sao? Rốt cuộc thì anh ta muốn làm cái gì vậy, trước đây anh ta còn mạnh miệng lắm cơ mà, đến mức tôi còn có chút mong chờ, tưởng rằng anh ta là một cao thủ ẩn thân. Bây giờ xem ra anh ta chỉ là một tên ngốc.”

“Ai biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương là người mà Chu Sác mua chuộc sao, không phải Chu Sác và Trần Xung đánh cược với nhau sao. Vậy nên Lâm Trạch Dương này chắc là gián điệp rồi.”

“Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Kể cả Chu Sác muốn thắng đến thế nào thì cũng không dùng loại thủ đoạn như vậy đâu. Đó là Chu Sác đó, mặt mũi của ông ấy không đáng tiền sao?”

“Vậy thì rốt cuộc chuyện này là sao chứ?”

Đám đông nhịn không được mà bàn tán sôi nổi.

Trần Xung cũng nghe được những lời bàn tán này, sắc mặt hắn ta càng âm trầm hơn, không thể không nhìn Lâm Trạch Dương. Chẳng lẽ tên này thật sự bị Chu Sác mua chuộc sao? Nhưng mà tất cả điều kiện đều không phù hợp mà.

Trần Xung hít một hơi thật sâu, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo, vậy mà lại chọn trúng loại người như Lâm Trạch Dương.

Nghĩ đến đây, Trần Xung không nhịn được mà lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương, đợi đến khi đá được mở ra hết, ông cảm thấy mình phải cho Lâm Trạch Dương một bài học mới được. Dù thế nào cũng phải cho anh một bài mãi mãi không thể quên được, bất kể là Lâm Trạch Dương có cố ý hay không thì anh cũng đã khiến Trần Xung thua cuộc.

Dường như Lâm Trạch Dương không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh đi thẳng đến bên cạnh lão Vương rồi nói: “Đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lát nữa anh cắt đá của tôi thì phải cẩn thận một chút đấy nhé. Anh cắt cẩn thận thì tôi sẽ cho anh tiền boa thật hậu hĩnh. Anh yên tâm đi, lần này tôi sẽ hào phóng hơn lúc trước nhiều.”

Lão Vương giật giật khóe miệng, lão mở miệng ra như muốn nói gì nhưng cuối cùng một từ lão cũng không nói ra. Mẹ nó chứ, lại là tiền tip lớn, hào phóng hơn trước sao, là ba trăm tệ hay là bốn trăm tệ đây?

Trí tưởng tượng của lão Vương có thể xem là rất to gan rồi, nhưng mà lão vẫn đã đánh giá thấp Lâm Trạch Dương. Đợi lát nữa đá được mở ra hết, lão Vương sẽ hiểu sâu sắc hơn về anh.

Tiếp đó, lão Vương nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.

Mười tảng đá mà Trương đại sư lựa chọn có to có nhỏ, tảng to thậm chí còn to bằng một người, tảng bé thì cũng phải bằng hai cái đầu.

Lão Vương xuống tay với tảng đá to nhất trước.

Không ngoài dự liệu, viên đá đầu tiên đã mở ra màu xanh lá, hơn nữa còn là một khối màu màu xanh lá có kích thước bằng cái đầu, sắc xanh này không tệ, hơn nữa viên đá to như thế này, giá trị ít nhất cũng phải được trăm vạn tệ.

Đương nhiên là nó sẽ tăng lên.

Nhưng mà người ở hiện trường cũng không kích động là mấy, bởi vì người chọn đá chính là Trương đại sư. Giá trị lớn cũng là chuyện đương nhiên.

Mà trên mặt Trương đại sư cũng không lộ ra nụ cười, thậm chí ông ta còn hơi cau mày, có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này lắm.

Lão Vương lại tiếp tục cắt đá. Không lâu sau, lão đã cắt được tám tảng đá, mỗi tảng đá đều cho ra màu xanh lá, mà giá trị của mỗi viên đều không thấp.

Giá trị của tám tảng đá cộng lại đã lên đến ba nghìn vạn.

Cái giá này đối với người bình thường đã là một con số trên trời.

Trương đại sư không hổ là Trương đại sư.

Tất cả mọi người đều khuất phục trước thực lực của Trương đại sư.

Nhưng mà lúc này trên mặt của Trương đại sư vẫn không có nụ cười nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom