• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Binh Vương Thần Cấp (3 Viewers)

  • Chương 149-151

Chương 149 Trở thành bạn trai của tôi

Chương 149: Trở thành bạn trai của tôi

Trước đây, các bậc làm cha mẹ đều quan niệm rằng để con gái bị người khác nhìn chính là tổn thất rất lớn, còn nếu để bị nắm tay thì quả thật giống như muốn giết chết bọn họ. Nhưng ở thời đại xã hội phát triển như ngày nay, suy nghĩ của các ông bố bà mẹ đã thay đổi rất nhiều. Con gái đã lớn nếu chưa có bạn trai, họ sẽ cảm thấy sốt ruột tới mức chỉ cần gặp một người đàn ông không quá xấu ở ngoài đường cũng có thể kéo về nhà để giới thiệu cho con mình được.

Sở Sở bây giờ đã hơn hai mươi, nhưng từ bé tới giờ cha mẹ Sở Sở chưa từng thấy cô có bạn trai. Mà đừng nói tới bạn trai, bạn bè là nam cô cũng chẳng có. Dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng cha mẹ Sở Sở rõ ràng đã cảm thấy rất sốt ruột. Bây giờ trên mạng không phải rất thịnh hành cái thứ gọi là tình chị em hay tình anh em gì đó giữa người cùng giới sao?

Vậy nên khi mẹ Sở Sở nhìn thấy Lâm Trạch Dương, trong nháy mắt liền nhận định anh chính là bạn trai của con gái mình. Bà cảm thấy cực kỳ phấn khích, nhất định phải cảm tạ trời đất, cũng may là con mình không có yêu đương với chị em của nó.

Còn Sở Sở lại vui không nổi, cả mặt đỏ bừng như chảy máu. Mẹ nói cái gì vậy chứ, bạn trai cái gì? Kết hôn cái gì? Có con cái gì cơ?

Càng nói càng kỳ quặc! Cô và Lâm Trạch Dương còn chưa nắm tay qua lần nào đấy?

“Mẹ đang nói lung tung gì vậy, con và Lâm Trạch Dương chẳng qua là…” Sở Sở muốn nói sự thật, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của mẹ mình, kết hợp cùng với lời dặn dò của bác sĩ, trong phút chốc cô không khỏi dừng lại ngẫm nghĩ.

Bác sĩ nói rằng cha mẹ Sở Sở vừa mới tỉnh lại, cơ thể cực kỳ yếu, đặc biệt là tim, vậy nên không thể để họ chịu kích thích gì quá lớn. Nếu bây giờ Sở Sở nói hết sự thật về mối quan hệ giữa cô và Lâm Trạch Dương bất chấp sự chờ mong của cha mẹ, nói với họ rằng thật ra cô hiện tại còn chưa có người yêu, vậy thì cha mẹ có chấp nhận được không?

Vậy nên, từ suy nghĩ nhất định phải đính chính lại mọi thứ, Sở Sở chỉ đành nói giảm nói tránh bớt đi: “Con và Lâm Trạch Dương vừa mới quen, cha mẹ đừng nghĩ nhiều quá.”

Lâm Trạch Dương không khỏi ngẩn người. Từ khi nào mà Sở Sở lại trở thành bạn gái của anh vậy? Anh là đương sự mà sao không biết gì hết thế này?

Đúng lúc Lâm Trạch Dương muốn mở miệng nói sự thật liền đột nhiên cảm thấy nhói đau, tay Sở Sở không biết từ khi nào đã luồn qua hông anh, dùng sức nhéo mạnh một cái.

Sau đó, Lâm Trạch Dương nhìn thấy ánh mắt như thể muốn ăn thịt người của Sở Sở liền không khỏi hoảng sợ. Anh vốn tưởng Sở Sở là một cô gái hiền huệ tri thức, không ngờ được cô còn có một mặt đáng sợ như vậy. Thật sợ hãi quá!

“Được rồi, mẹ cũng không giục hai đứa nữa. Dù sao thì cũng mới quen mà.” Nói đến đây, mẹ Sở Sở nhìn về phía Lâm Trạch Dương, càng nhìn càng thấy anh vừa mắt, hài lòng nói: “Cháu tên là Lâm Trạch Dương đúng không? Không tệ, nhưng cháu phải dũng cảm lên một chút. Sở Sở nhà cô trước giờ chưa từng có bạn trai, cái gì cũng không biết đâu. Thế nên cháu phải chủ động lên, hiểu không?”

Nói xong, bà liền cầm tay Sở Sở đặt vào tay Lâm Trạch Dương, sau đó vô cùng ưng ý nói: “Vậy mới đúng chứ, đây mới là dáng vẻ thân mật của những người đang yêu nhau này!”

“À đúng rồi.” Mẹ của Sở Sở đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi Lâm Trạch Dương lại gần mình rồi mới nhỏ giọng nói: “Lâm Trạch Dương à, vành tai là chỗ mẫn cảm nhất của Sở Sở. Cháu hiểu ý cô mà đúng không? Đàn ông lúc cần ra tay thì phải ra tay, đừng chờ con gái chủ động, cũng đừng chờ cơ hội tới làm gì!”

Nói xong, mẹ Sở Sở còn dùng sức gật đầu với Lâm Trạch Dương một cái.

Lâm Trạch Dương đứng im tại chỗ như hóa đá, hoàn toàn không hiểu mẹ Sở Sở đang muốn ám chỉ cái gì.

Dù giọng của mẹ mình rất nhỏ nhưng Sở Sở thính tai vẫn nghe thấy được. Cô thiếu chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chỗ, gương mặt với những vệt đỏ đã lan tới tận cổ, cả người nóng tới mức muốn bốc hơi ngay vậy!

“Mẹ à…” Sở Sở không khỏi giận dỗi trừng mắt nhìn mẹ, thậm chí còn dậm chân, dáng vẻ trông chẳng khác gì con nít đang vòi vĩnh.

“Biết rồi! Biết rồi mà. Mẹ không nói nữa là được chứ gì? Còn không phải do mẹ lo rằng cái tính này của con sẽ dọa người ta chạy mất sao? Sau này đối xử với thằng bé tốt một chút, là đàn ông ai cũng mong người phụ nữ của mình có thể dịu dàng, thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ…” Mẹ Sở Sở liên tục dặn dò cô.

Sở Sở cắn chặt răng nhưng không biết nên nói gì, sao lúc trước cô lại không phát hiện ra mẹ có thể nói nhiều thế nhỉ?

“Được rồi! Được rồi, hai đứa trở về thế giới của hai đứa đi, không cần để ý đến bố mẹ, bố mẹ phải nghỉ ngơi một lát đã!” Mẹ Sở Sở quả thật cảm thấy hơi mệt, phất tay đuổi khéo hai người.

Sở Sở và Lâm Trạch Dương chỉ có thể tạm thời ra ngoài.

Khi Lâm Trạch Dương sắp ra khỏi cửa, mẹ Sở Sở đột nhiên nói thêm một câu: “Lâm Trạch Dương, nhớ kỹ những gì cô nói với cháu đấy. Là lỗ tai đấy, đừng có quên nha!”

Lâm Trạch Dương thiếu điều vấp chân ngã ngay ra đất, tự hỏi sao trên đời lại có bà mẹ sẵn sàng ra mặt hại con mình công khai thế này được nhỉ?

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Sở Sở vẫn không nói gì, mặt cô vẫn đỏ bừng như cũ, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, ánh mắt của cô càng không nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Cuối cùng, lúc hai người sắp lên taxi, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, hối lỗi nói: “Chuyện vừa nãy cho tôi xin lỗi, mẹ tôi nói bậy thôi nên anh không cần để ý đâu. Còn nữa…”

Sở Sở dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh có thể giả vờ làm bạn trai của tôi một thời gian được không? Cha mẹ tôi hình như rất kỳ vọng vào chuyện tôi có bạn trai, nếu đột nhiên nói anh không phải bạn trai tôi, tôi sợ cha mẹ chịu không nổi…”

Suy nghĩ của Lâm Trạch Dương chính là người khác có lợi thì mình cũng phải có lợi, vậy nên liền thoải mái trả lời: “Không thành vấn đề, tôi có thể.”

Gương mặt Sở Sở lộ ra vẻ tươi cười xán lạn, giống như ánh mặt trời trong buổi sáng mùa xuân, mang theo ý xuân vô tận, chứa đựng tất cả vẻ đẹp như bông hoa trắng nhỏ đón tia sáng đầu tiên trong ngày vậy.

“Tôi tính phí không nhiều đâu! Dịch vụ này bình thường hình như sẽ tính 200 tệ một giờ, còn tôi chịu thiệt một tí, chỉ tính 100 một giờ thôi. Từ hôm qua tới bây giờ đã trôi qua 23 tiếng 1 giây, tôi làm tròn cho cô là 23 giờ, cô giáo chỉ cần chuyển cho tôi hai ngàn ba là được rồi!” Lâm Trạch Dương tươi cười nhìn Sở Sở mà nói.

Còn Sở Sở sau khi nghe xong thì không khỏi sửng sốt, sau đó khi đã hiểu hết những gì đối phương vừa nói thì liền hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, tiếp đó đá một cước vào đầu gối anh, tức giận xoay đầu bỏ đi.

Tên Lâm Trạch Dương chết tiệt này nếu có chút tình cảm nào với cô thì đã không nói ra những lời như vậy. Con gái phải thể hiện tới mức nào thì mới có người hiểu họ muốn gì đây? Đã bằng lòng cho anh ta đóng giả làm bạn trai, đã gặp bố mẹ và cũng đã nhận được sự ủng hộ từ họ rồi… thế mà anh còn muốn thu tiền!

Thật ra Sở Sở không chắc mình có thật sự thích Lâm Trạch Dương hay không, nhưng cô cảm thấy mình đối với người này vẫn có chút gì đó gọi là có cảm tình. Nếu Lâm Trạch Dương có quyết định theo đuổi thật thì biết đâu Sở Sở có thể miễn cưỡng đồng ý… Tất nhiên, đó chỉ là miễn cưỡng thôi!

Còn bây giờ…

Sở Sở liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, sau đó khịt mũi khinh khỉnh.

Không thể nào!
Chương 150 Đừng làm như vậy vào ban đêm

Chương 150: Đừng làm như vậy vào ban đêm

Lúc này đèn vừa mới được bật sáng, ánh đèn ở cổng bệnh viện nhập nhoạng chứ không sáng lắm, bên ngoài đường tấp nập người qua lại, là một đêm bình thường như mọi ngày.

Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng lên, sau đó đưa tay kéo một cái. Sở Sở còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị Lâm Trạch Dương ép vào vách tường. Sau đó, Lâm Trạch Dương chống một tay lên vách tường, hoàn toàn vây Sở Sở ở trong tay mình.

Sở Sở nhìn khuôn mặt của Lâm Trạch Dương gần trong gang tấc, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch trong lồng ngực, hô hấp trở nên khó khăn kỳ lạ, cả người dường như đều trở nên khẩn trương hơn, miệng lưỡi cũng đột nhiên khô khốc như thể thiếu nước lâu ngày, đôi mắt cứ mở to mà nhìn người đối diện chằm chằm, thậm chí còn quên cả chớp mắt.

Lâm Trạch Dương đột nhiên đưa tay chạm vào phía sau tai Sở Sở, sau đó nhẹ nhàng dùng tay miết theo chiều dọc.

Sở Sở bỗng trừng lớn mắt, tim đập nhanh hơn bao giờ hết, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, toàn thân nóng bừng như muốn bốc cháy tại chỗ, cơ thể trong thoáng chốc trở nên mềm nhũn không còn một chút sức lực, hơn nữa còn không nhịn được mà phát ra âm thanh.

"Ưm!" Tiếng ngâm nga này vô cùng mềm mại, cảm giác giống như tiếng mèo kêu hoặc cũng có thể liên tưởng tới lời thì thầm chúc ngủ ngon, kích thích thính giác như thể trước mặt hiện tại là một đóa hoa hồng màu sắc rực rỡ thầm lặng khoe sắc trong một góc bí mật.

Tim Lâm Trạch Dương không khỏi đập nhanh hơn, sau đó vội vàng nhảy ra xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Sở.

Chết tiệt! Không phải mẹ của Sở Sở nói rằng nhược điểm của Sở Sở là tai sao? Nhưng hiện tại...

Lâm Trạch Dương đột nhiên bị đá một cước vào đầu gối, đau đến sắp chảy cả nước mắt, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất rồi cho nên anh cảm thấy rất tức giận. Lâm Trạch Dương là người nào chứ, Lâm Trạch Dương có thể để yên cho người trong lúc mình mơ hồ mà ra tay ức hiếp dễ dàng như vậy sao? Tất nhiên là không thể được!

Nhưng Lâm Trạch Dương lại không thể ra tay đánh phụ nữ được… cho nên Lâm Trạch Dương mới nghĩ tới việc tấn công vào nhược điểm của Sở Sở. Trong tưởng tượng của Lâm Trạch Dương, anh chỉ cần sờ lỗ tai của Sở Sở một cái thì Sở Sở sẽ lập tức đau khổ tới mức rơi lệ, sau đó cầu xin sự tha thứ của mình.

Nhưng âm thanh vừa phát ra khỏi miệng cô là thế nào? Đúng là muốn mạng anh mà!

Vừa rồi Lâm Trạch Dương cảm thấy như có một con dao cắm vào tim mình, chỉ thấy có một tia chớp vừa bổ vào đầu mình vậy, nếu Sở Sở là kẻ thù của mình, nếu Sở Sở không ngừng phát ra âm thanh vừa rồi, Lâm Trạch Dương cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ bị Sở Sở giết chết! Vô cùng đáng sợ…

Sở Sở thở dốc từng hơi, cơ thể hơi co lại, giống như đã đánh mất khí lực toàn thân vậy, có vẻ như rất suy yếu.

Sau một hồi lâu, Sở Sở mới khôi phục lại, nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt như ẩn chứa một vũng nước xuân, tựa như gió xuân, tràn ngập dịu dàng.

Sau đó, Sở Sở vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi, không dám tiếp tục nhìn Lâm Trạch Dương.

"Ừm, vậy tôi đi về trước." Lâm Trạch Dương luôn cảm thấy Sở Sở lúc này rất đáng sợ, mình không nên nhìn cô nhiều, cảm giác như thể có một loại cảm giác rằng hành động nhìn cô thêm một cái là sẽ khiến cho trái tim càng trở nên tê dại hơn vậy.

"Ừm, đi đường cẩn thận." Sở Sở lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nhẹ giọng nói.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy một tiếng kêu kia của Sở Sở giống như một con dao đâm vào cơ thể anh vậy, trong giọng nói như chứa đựng dòng điện cao áp có khả năng giết chết mình bất cứ lúc nào… Càng nghĩ Lâm Trạch Dương càng thấy sợ hãi, thế là dường như ngay lập tức co giò bỏ chạy, chỉ sợ rằng nếu bản thân còn tiếp tục đứng ở đây với cô thì thật sự sẽ bị giết chết không bằng.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi được một lúc lâu, Sở Sở mới ngẩng đầu nhìn theo hướng Lâm Trạch Dương rời khỏi, lẩm nhẩm nói: "Đồ khốn nạn, không phải anh không thích tôi sao? Nếu đã không thích tôi, tại sao lại có thể làm chuyện này với tôi chứ?” Nhưng vì nghĩ không ra, thế nên Sở Sở cũng chỉ đành tặc lưỡi cho qua: “Mặc kệ, không quan tâm nữa, về nhà đi ngủ!"

Một đêm này, Sở Sở căn bản không ngủ được, lăn qua lộn lại đều nghĩ đến Lâm Trạch Dương.

Tai đúng là nhược điểm của Sở Sở, nhưng cô cũng không mẫn cảm đến mức đấy, chẳng lẽ bởi vì đối phương là Lâm Trạch Dương cho nên cô mới phản ứng kịch liệt dữ vậy sao?

Cả buổi tối, Sở Sở vẫn luôn nghĩ về những chuyện hỗn loạn này.

Chiều hôm sau, Lâm Trạch Dương nhận được điện thoại của Sở Sở.

"Lâm Trạch Dương, anh có thể cùng tôi đến một chỗ không?" Sở Sở trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cô không được hành động giống như đêm qua đâu đấy, nếu cô mà còn làm tiếp tục như vậy, tôi sẽ lập tức bỏ cô ở lại đó rồi đi đấy!"

Bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn còn cảm giác được sự sợ hãi của đêm hôm qua, anh tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, thật sự rất ít khi gặp được đối thủ, tối hôm qua coi như Lâm Trạch Dương đã gặp phải một trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất đời này.

Sở Sở không khỏi cắn môi, không biết Lâm Trạch Dương đang đề cập đến cái gì.

"Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã có một ước mơ, chính là mở một nhà trẻ thật to, để tất cả trẻ em đều có thể học tập và sống vui vẻ trong đó. Nhưng muốn mở một nhà trẻ lớn như vậy thì cần phải có một số tiền rất lớn. Có một doanh nhân hình như coi trọng dự án này của tôi nên muốn đầu tư. Vị doanh nhân này đã hẹn tôi tham gia một buổi tiệc từ thiện tối nay, mục đích chính là để tôi nói rõ chi tiết về dự án với họ. Tôi rất hy vọng hạng mục này có thể thành công, cho nên anh có thể giúp tôi không?" Sở Sở nói xong, trong giọng nói còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng đồng ý lời mời của Sở Sở.

Sau đó, Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi tới dưới lầu nhà Sở Sở.

Tối nay Sở Sở mặc một chiếc đầm dạ hội màu đen, váy xẻ tà tới vị trí trên đầu gối, không tính là khoa trương nhưng lại hoàn toàn phô bày ra dáng người hoàn mỹ của Sở Sở.

Chiếc đầm này vừa quý phái vừa thần bí, càng không quá bắt mắt hay khoa trương, mọi chi tiết đều phù hợp, giống như Sở Sở, cả hai bổ sung cho nhau, làm bật lên khí chất tri thức của Sở Sở, khiến cho cô trông giống như một tiên nữ hạ phàm.

Ngoài ra còn có thể dễ dàng nhận thấy bằng mắt thường rằng mái tóc của Sở Sở đã được chăm chút cẩn thận, uốn nhẹ xõa xuống, sau đó lại được quấn lên, tràn ngập phong thái của người trí thức và mang theo hơi thở nghệ thuật.

Lại nhìn Lâm Trạch Dương, bình thường mặc cái gì, đi làm sẽ mặc cái đó, đi làm mặc cái gì thì bây giờ cũng mặc cái đó.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương sẽ không để ý mấy chuyện này, lúc này anh đang bận nhìn chằm chằm Sở Sở.

Sở Sở có chút ngượng ngùng trước cái nhìn của anh, đầu hơi cúi, sau đó lại nghĩ tới lời mẹ từng nói, con gái không thể lúc nào cũng thụ động, thỉnh thoảng cũng nên chủ động hơn một chút.

Cho nên Sở Sở lập tức lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hỏi: "Tôi mặc cái này trông có đẹp không?"

Hôm nay Sở Sở đâu chỉ xinh đẹp!

Nói thật, Sở Sở tất nhiên cảm thấy lo lắng khi phải đi tham gia mấy yến hội kiểu này, nhưng nhiều khả năng còn là bởi vì Lâm Trạch Dương. Sở Sở luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương căn bản không hề chú ý tới mình, hoặc là nói mỗi lần cô xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương đều có chút thảm hại.

Cho nên, Sở Sở quyết định ăn mặc chưng diện một phen, để mình xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương với một hình ảnh hoàn hảo nhất có thể. Đây không phải… không phải là đã đạt được hiệu quả sao?

"Cô nói gì?" Lâm Trạch Dương dường như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, ngơ ngác hỏi lại.

Sở Sở đương nhiên sẽ xấu hổ khi phải lặp đi lặp lại cùng một vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, đành vứt bỏ mặt mũi mà nói: "Vừa rồi anh đang nhìn cái gì?"

Lâm Trạch Dương trả lời rất tự nhiên: "Nhìn cô."

Trên mặt Sở Sở lại xuất hiện một nụ cười, sau đó hơi cúi đầu xuống.

"Ghim cài trên váy cô có phải là kim cương thật không? Rất sáng, nếu bán đi thì có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền!" Nói xong, Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhếch miệng, sợ nước miếng chảy ra thì sẽ không hay lắm.

Sở Sở không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi cố kiềm chế cơn giận của mình lại.
Chương 151 Tiệc từ thiện buổi tối

Chương 151: Tiệc từ thiện buổi tối

Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhiều ngoài sức tưởng tượng của bạn, thậm chí bạn còn không thể tưởng tượng được họ giàu có đến mức nào.

Bữa tiệc Sở Sở được mời đến cũng là một trong những nơi quy tụ những người giàu có như thế.

Bữa tiệc được tổ chức trong một câu lạc bộ kín. Kiến trúc bên ngoài nhìn qua thì không hề thu hút, nhưng bên trong lại nguy nga lộng lẫy đến mức làm cho người ta líu lưỡi, ngay cả ly thủy tinh dùng để đựng rượu cũng là sản phẩm của Swarovski.

Lại nhìn những người quần áo lộng lẫy, cử chỉ tao nhã, cả người tràn ngập khí chất cao quý ở đây thôi cũng đủ để biết đây là một bữa tiệc xa hoa đến thế nào.

Cho nên, Lâm Trạch Dương thật sự rất không hợp với nơi này. Trang phục toàn thân cộng lại cũng không đắt bằng một cái ly đựng rượu của người ta.

Lâm Trạch Dương đưa tay ngăn một người phục vụ bê rượu đi ngang qua lại.

Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Trạch Dương không khỏi hơi cau mày, sau đó nhìn chung quanh vài lần, vội vàng tới gần Lâm Trạch Dương, cẩn thận nói: "Anh là nhân viên mới hôm nay đến hỗ trợ dọn dẹp phòng bếp đúng không? Đừng đi lung tung ở đây, cẩn thận bị quản lý thấy thì sẽ bị mắng đấy, đây không phải là nơi người như anh có thể tới đâu, đi mau đi!"

Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết phải trả lời nhân viên phục vụ này như thế nào.

Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đã đi tới, mỉm cười nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó nói: "Hôm nay phòng bếp làm đồ ăn rất tinh xảo, giúp tôi chuyển lời đến đầu bếp Trương của các vị một tiếng."

Mắt Lâm Trạch Dương không khỏi phát sáng, sau đó cũng không nói gì, trực tiếp cùng nhân viên phục vụ kia đi về phía nhà bếp.

Người đàn ông trung niên kia không khỏi lắc đầu, nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Trạch Dương, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười giễu cợt, nói: "Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy, định chạy tới nơi này chụp ảnh sau đó đi khoe khoang với bạn bè của mình sao? Cũng không biết tồn tại của mình đã làm ô nhiễm không khí của nơi này à? Thật sự là người không phân biệt được tốt xấu."

Nói xong, người người đàn ông trung niên này nhìn về phía một một người đàn ông trung niên khác, nói như cảnh cáo: "Đuổi tên vừa rồi đi ngay. Về sau đừng để tôi thấy loại người này, tôi thấy có chút thất vọng với cung cách phục vụ của các người ở đây rồi đấy, quản lý Từ."

Người đàn ông được gọi là quản lý Từ vội vàng cúi đầu khom lưng, nói: "Đúng vậy đúng vậy, ông chủ Hà dạy rất phải, về sau tôi nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như thế này này lần nữa!"

Người đàn ông trung niên này tên là Hà Hữu, là ông chủ của một công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán, là hội viên vip của câu lạc bộ này, đương nhiên cũng là một trong những người tham dự tiệc từ thiện tối nay.

Quản lý Từ chính là quản lý của câu lạc bộ này.

Mà vừa rồi Lâm Trạch Dương đi vào cùng Sở Sở, bởi vì Sở Sở có thư mời, người khác lại cho rằng Lâm Trạch Dương là vệ sĩ của Sở Sở cho nên cũng không chặn Lâm Trạch Dương lại.

Sau khi đi vào, Sở Sở đến nhà vệ sinh, Lâm Trạch Dương đi dạo một mình bên trong câu lạc bộ, sau đó thì xuất hiện một màn như vừa rồi.

Mà ngay lúc này, Sở Sở từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, lập tức đi tìm.

Hà Hữu vừa vặn nhìn thấy Sở Sở, ánh mắt không khỏi phát sáng, vội vàng đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Sở, nói: "Sở Sở, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp, chiếc đầm này rất hợp với cô, nó làm cô nhìn giống như một tiên nữ vậy."

Sở Sở thu hồi tầm mắt tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn có chút không yên lòng, đáp: "Cảm ơn lời khen ông chủ Hà."

Hà Hữu giả vờ không vui, nói: "Sở Sở, chuyện này cô không đúng rồi, sao có thể gọi tôi là ông chủ Hà, chúng ta là quan hệ cùng hợp tác làm việc, về sau có thể sẽ thường xuyên gặp mặt, cô gọi tôi một tiếng “anh” là được."

Mặc dù Hà Hữu không già lắm nhưng tuổi tác cũng không khác cha Sở Sở là bao, không hiểu sao da mặt ông ta lại có thể dày như vậy, còn không biết xấu hổ bắt một cô gái nhỏ gọi mình là anh.

Nghe vậy, trên mặt Sở Sở cũng không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ. Vốn dĩ Sở Sở đến đây là vì lời mời của Hà Hữu, Hà Hữu chính là người từng nói muốn đầu tư cho Sở Sở mở nhà trẻ.

"Thật sao ông chủ Hà, ông chắc chắn muốn quyên góp cho tôi mở nhà trẻ sao? Ông chủ Hà thật sự là một người có lòng yêu thương, tôi thay mặt tất cả tụi nhỏ cảm ơn ông." Sở Sở nói xong thì hơi cúi đầu tỏ lòng biết ơn với Hà Hữu.

Lễ phục Sở Sở mặc hôm nay cũng không phải loại trễ ngực, nhưng dáng người của cô thật sự rất đẹp, làn da cũng quá trắng trẻo mềm mại, cho dù chỉ lộ chút phong cảnh trên cổ thì xương quai xanh xinh đẹp kia cũng đã có thể khiến người ta động tâm.

Lúc này Hà Hữu không nhịn được nuốt nước miếng, chỉ là một góc nhỏ của tảng băng đã làm cho người ta lưu luyến không muốn trở về, nếu toàn bộ phong cảnh lộ ra thì sẽ là cảnh đẹp kinh diễm tới như thế nào đây?

Ý nghĩ trong lòng Hà Hữu càng thêm kiên định, nhưng trên mặt lại lộ ra dáng vẻ rất khó xử, nói: "Chuyện kia, Sở Sở, cô cũng biết muốn mở một nhà trẻ như cô miêu tả cần không ít chi phí, cho dù là tôi thì cũng rất khó lấy ra một số tiền lớn như vậy, trừ phi…"

Loại kỹ xảo như lạt mềm buộc chặt này, loại người cáo già như Hà Hữu đương nhiên hiểu rất rõ, không cưỡng ép dụ dỗ một chút, làm sao có thể ôm được người đẹp về nhà?

Lúc này Sở Sở nghe vậy liền cắn môi, hỏi: "Trừ phi cái gì?"

Hà Hữu nhíu chặt mày, không mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu.

Sở Sở không khỏi có chút nóng nảy, nói: "Ông chủ Hà, ông biết đấy, tôi rất muốn mở một nhà trẻ như vậy, tôi có thể làm bất cứ việc gì. Nếu ông có khó khăn gì thì có thể nói với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ dốc toàn lực để làm."

Trên mặt Hà Hữu không khỏi xuất hiện tươi cười trở lại, hiệu quả mà ông ta muốn chính là như vậy đây.

Hà Hữu hắng giọng, chuẩn bị đi thẳng vào chủ đề, hoàn toàn chinh phục Sở Sở.

"Sở Sở." Ngay lúc này đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó có người mạnh mẽ tách Hà Hữu và Sở Sở ra, đứng chắn giữa hai người.

"Sở Sở, đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, cô còn chưa ăn cơm tối đúng không, đến đây, tôi và cô cùng đi ăn." Lâm Trạch Dương hưng phấn nhìn Sở Sở nói, miệng phình lên, trong tay còn cầm một cái đùi gà béo ngậy, thậm chí anh còn muốn nhét cái đùi gà này vào cái miệng đã đầy đồ ăn kia.

Sở Sở không khỏi sững sờ tại chỗ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, Lâm Trạch Dương chính là người như vậy, nếu bạn muốn để anh ta chú trọng thời gian và địa điểm, vậy không phải Lâm Trạch Dương điên, mà là bạn điên rồi!

"Anh ăn đi, anh thích ăn thì ăn nhiều một chút." Sở Sở đã hoàn toàn bị khuất phục sau nhiều lần, thậm chí còn lấy ra một chiếc khăn tay giúp Lâm Trạch Dương lau đi dấu vết dính trên khóe miệng.

May mắn Hà Hữu không thấy một màn như vậy, nếu không ông ta nhất định sẽ nổi điên. Người có giá trị con người vượt quá một trăm triệu như ông ta, Sở Sở cũng không ngắm nhiều thêm vài lần, vậy mà lại giống như một cô vợ nhỏ hầu hạ cái thứ nhìn chẳng khác nào ăn mày như tên kia.

Nhưng ngay cả như vậy, Hà Hữu cũng đã rất tức giận, Lâm Trạch Dương vậy mà lại xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất, phá hỏng chuyện tốt của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Truyền Kỳ Binh Vương
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom