-
Chương 146-148
Chương 146 Bị sốc
Chương 146: Bị sốc
Mọi người đều chết lặng, không một ai có thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, vả lại còn ra tay nhanh gọn như vậy, nói ra tay là ra tay ngay.
Lâm Trạch Dương không để ý gì cả, trên mặt vẫn mỉm cười và nhìn Châu Dương, nói: "Tôi không muốn để làm lớn chuyện ra, bây giờ nếu ông yêu cầu tên này xin lỗi tôi, viết một bức thư ngỏ, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Khoé miệng Châu Dương bất giác giật giật, cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự ngang ngạnh, trước tiên không nói chuyện khác, cậu đã đánh Từ Quốc Đình bất tỉnh, sao tôi có thể bảo ông ấy viết thư xin lỗi vào lúc này được đây?
Ngay lập tức, Châu Dương thật sựu tức giận rồi, ngực không ngừng đập, hét lớn: "Bất chấp luật trời, làm phản rồi! Cậu cho rằng đây là đâu hả? Còn muốn chúng tôi xin lỗi sao? Không phải muốn làm chuyện này to hơn sao? Bây giờ cậu đã khiến mọi chuyện trở nên quá lớn, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!
Sở Sở nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, kéo tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương... Anh đừng bốc đồng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện."
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Sở Sở, sau đó nặng nề gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bốc đồng đâu, tôi là một người yêu chuộng hòa bình, tâm hồn nhẹ nhàng, đứa con được mọi người yêu quý."
Sở Sở cảm thấy mình có thể không hợp nói chuyện với Lâm Trạch Dương, bất kể tình huống như thế nào.
"Vậy nên ý của ông nói là chúng ta không thể cùng nhau nói chuyện nữa?" Lâm Phi lại nhìn Châu Dương.
"Ha... Vẫn muốn nói chuyện? Nói gì chứ? Nói cho cậu biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới bắt cậu đi, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ở trong đó một khoảng thời gian rất dài, đời người của cậu kết thúc ở đây thôi." Châu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Trạch Dương gật đầu lia lịa, nói: "Như vậy rất tốt, tôi lại sợ ông nói muốn giảng đạo lý với tôi. Vậy thì..."
Vừa nói, trên mặt Lâm Trạch Dương không khỏi lộ ra nụ cười, hai hàng răng trắng tinh hiện ra trước mặt Châu Dương.
Châu Dương lại sững sờ, ông ấy phát hiện mình hoàn toàn không nắm bắt được hành động và thói quen của Lâm Trạch Dương, thực sự không biết giây tiếp theo Lâm Trạch Dương sẽ làm gì, tên này không phải là người bình thường.
Lâm Trạch Dương đã giơ tay lên, đang định tát ông ta, nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến.
“Đợi đã!” Song song tiếng bước chân là một giọng nói đầy luống cuống.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một ông già chạy vào. Ông già này mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn không mấy mới, dáng người không quá cao, vẻ mặt cũng không tính là đẹp, nhưng lại không hề tồi tàn, thậm chí còn có một vẻ uy phong mờ nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Khi nhìn thấy ông già này, Châu Dương không thể không nhướng mày, lập tức khom nhẹ người xuống, trên mặt không còn lộ ra vẻ tự cao tự đại như vừa rồi nữa. Nhưng những bác sĩ và y tá bên cạnh thậm chí còn vội vàng tránh đường, vả lại không dám nhìn thẳng vào ông già.
Rõ ràng, địa vị của ông già ở bệnh viện này không hề thấp.
"Ồ? Cậu sao vậy? Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu nóng lòng tìm tôi điều trị sao? Bây giờ tôi không có thời gian, lần sau cậu có thể hẹn trước với tôi. Bây giờ cậu đi mau, tôi phải làm vài chuyện!”
Lâm Trạch Dương nhìn thấy ông già này, không khỏi sững sờ, sau đó rất nóng vội vẫy tay với ông già.
Ông già này không ai khác chính là Huyết Y minh chủ của Huyết Minh. Trước đó Lâm Trạch Dương từng nói sẽ giúp anh điều chữa, nhưng trong khoảng thời gian này Lâm Trạch Dương vẫn luôn không có mấy thời gian, đành tạm thời trì hoãn lại.
"Chết tiệt! Sao cậu lại nói chuyện như thế với viện trưởng của chúng tôi! Để trị bệnh cho viện trưởng của chúng tôi sao? Cậu đang đùa cái gì vậy trời? Viện trưởng của chúng tôi mà cần cậu trị bệnh ông ấy à? Biết viện trưởng chúng tôi là ai không? Cho dù ở toàn bộ Trung Hoa, thậm chí trên toàn thế giới, viện trưởng của chúng tôi chắc chắn cũng có danh tiếng tồn tại giống như Thái Sơn, Bắc Đẩu!"
Châu Dương không khỏi hừm một tiếng với Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương thực sự quá ngạo mạn.
Đồng thời, tất cả bác sĩ và y tá có mặt cũng có suy nghĩ giống Châu Dương, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương tràn đầy khinh bỉ, cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là một tên lừa bịp.
Khoé miệng Huyết Y không khỏi giật giật, ông vừa mới đến bệnh viện, sau đó nghe được chuyện ở đây, rồi lại nghe thấy một người gọi tên Lâm Trạch Dương, lập tức mở video lên, phát hiện ra thực sự có tiếng nói của Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến đó.
Nói một cách chính xác, Huyết Y là viện trưởng danh dự của bệnh viện số một thành phố, ông đã nghỉ hưu, nhưng dù sao bệnh viện số một thành phố cũng là đứa con do chính tay ông nuôi dưỡng, Huyết Y không thể chỉ trơ mắt nhìn bệnh viện số một thành phố đóng cửa được.
Đúng vậy!
Khi Huyết Y biết Lâm Trạch Dương xảy ra mâu thuẫn với những người trong bệnh viện, Huyết Y không hẳn lo lắng cho Lâm Trạch Dương, mà là lo lắng cho bệnh viện. Làm sao có thể không lo lắng được? Đối phương là ai? Đó chính là Lâm Trạch Dương!
Huyết Y đã đạt đến nửa trình độ bậc thầy, được coi là võ sĩ hàng đầu Trung Hoa, nhưng Lâm Trạch Dương thậm chí còn mạnh hơn ông! Ngay cả Huyết Y cũng có suy nghĩ không biết rốt cuộc khoảng cách với Lâm Trạch Dương tới đâu. Vì vậy, Huyết Y vốn không biết Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào.
Người như Lâm Trạch Dương, nếu hạ quyết tâm, đừng nói là bệnh viện số một thành phố, cho dù là bệnh viện bậc nhất, anh mà nói đập là đập ngay. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu có chuyện gì xảy ra với Lâm Trạch Dương không?
Ha ha……
Huyết Y chỉ muốn nói hai từ này, người như Lâm Trạch Dương, một khi bộc lộ sức mạnh của anh, bao nhiêu dòng họ quý tộc ngầm sẽ làm mọi cách để chiêu mộ Lâm Trạch Dương thành khách khanh của mình? Rốt cuộc dòng họ quý tộc ngầm mạnh đến mức nào? Là người đứng đầu một dòng họ quý tộc, Huyết Y biết rất rõ nước bên trong sâu đến thế nào.
Bốp!
Đột nhiên, một tiếng động bộp vang lên.
Châu Dương che mặt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu vì sao viện trưởng muốn đánh mình, chẳng lẽ là bởi vì già rồi, vì vậy ngay cả phương hướng cũng không nắm bắt được sao?
Bốp! Bốp! Bốp!
Lại thêm mấy tiếng bốp liên tục vang lên, Châu Dương lại được nếm ba cái tát, đầu cũng choáng váng rồi, bước chân cũng hơi đứng không vững, sau đó ngã xuống đất.
Lúc này, mọi người không thể không nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu ông đang làm gì.
Huyết Y không thèm để ý đến ai, mà chỉ nở nụ cười lấy lòng nhìn Lâm Trạch Dương, thậm chí còn hơi khom lưng xuống, nói: "Lâm Trạch Dương, chuyện này là tôi làm không đúng, hãy cho tôi chút mặt mũi, quên chuyện này đi, được không?"
Mọi người lại sững sờ lần nữa.
Huyết Y là ai? Nếu Châu Dương là giáo sư có tiếng được mọi người tin tưởng, vậy thì, Huyết Y có thể nói là một truyền thuyết trong bệnh viện, sở dĩ bệnh viện số một thành phố có được đến ngày hôm nay, nói không ngoa đó là vì Huyết Y!
Ngay cả khi Huyết Y đối mặt với thị trưởng và một số người có danh vọng, cũng luôn ngẩng cao đầu, không thèm nói một lời. Nhưng điều mà những người lãnh đạo có thể làm khi đối mặt với một viện trưởng như vậy cũng chỉ là nụ cười gượng gạo!
Viện trưởng như vậy, thế mà.... thế mà với một cậu thanh niên, lại...lại thấp kém như vậy?
Chương 147 Lâm Trạch Dương không hiểu
Chương 147: Lâm Trạch Dương không hiểu
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lâm Trạch Dương, tất cả đều đoán xem anh là ai mà lại có mặt mũi lớn đến mức viện trưởng cũng phải khách sáo như vậy.
“Không.” Lâm Trạch Dương nói.
Mọi người tiếp tục sửng sốt, miệng của bọn họ bây giờ tưởng chừng có thể nhét được hai nắm tay vào. Không ai ngờ được miệng mình có thể há to đến thế, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ai cũng nghĩ tai mình có vấn đề mất rồi hoặc bọn đã nghe nhầm hay thậm chí gặp phải ảo giác. Lâm Trạch Dương đang nói cái gì, anh đang nói cái gì cơ?
“Tại sao tôi phải cho ông mặt mũi? Cậu là ai chứ? Tôi quen ông à? Tôi không hiểu sao ông lại bắt tôi giữ mặt mũi cho ông. Mặt ông ăn được à? Mặt ông trả tiền taxi được không? Ông biết tôi tốn bao nhiêu tiền taxi để đến đây không? Chỉ vì mặt mũi của ông mà muốn tôi lỗ nhiều tiền thế á?”
Lâm Trạch Dương lộ vẻ khó tin nhìn Huyết Y giống như ông vừa làm chuyện gì không tưởng vậy.
Quần chúng lại lần nữa ngây người. Bọn họ cảm thấy nhất định đầu mình có vấn đề rồi, nếu không sao có thể được câu nói phi logic như vậy.
Họ đang thắc mắc tại sao Lâm Trạch Dương không nể mặt viện trưởng. Có thể vì thế lực của anh rất lớn nên coi thường người khác, cũng có thể vì anh xấu tính nên cố chấp sai tới cùng.
Nhưng hóa ra tất cả đều không phải. Sự thật là Lâm Trạch Dương cảm thấy tiền taxi quá nhiều, anh tiếc năm mươi một trăm tệ gì đó nên mặt mũi của viện trưởng chỉ đáng từng đấy.
Khóe miệng của Huyết Y không khỏi co giật thêm lần nữa. Ông có thể nổi giận với cả thế giới nhưng không thể làm vậy với Lâm Trạch Dương. Tu vi của cậu ta bây giờ đã vượt qua cả tông sư rồi, Huyết Y làm sao dám nổi giận chứ.
Huyết Y cảm thấy khó chịu. Sao ông lại quên Lâm Trạch Dương là loại người thế nào nhỉ.
“Chuyện là giờ tôi không mang theo tiền mặt, nếu không thì đợi lát nữa tôi đưa cậu về.” Huyết Y thăm dò nói.
“Chốt kèo.” Lâm Trạch Dương vẻ mặt hớn hở sau đó xoay người nhìn về phía Sở Sở, hưng phấn nói: “Cô giáo Sở Sở, lát nữa tôi đưa cô về nhé.”
Sở Sở vẫn đang ngây ngô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy có chút cảm động, dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng đã nghĩ đến cô trước.
“Tôi lấy cô một nửa tiền xe là được rồi. Cô có tiền mặt thì đưa, đừng đưa thẻ cho tôi nữa. WeChat hay Alipay cũng được.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Sở Sở.
Mọi người đều có cảm giác trên đầu mình có một con quạ đen kèm ba dấu chấm bay qua, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu rất khó nghe. Ai cũng cảm thấy bản thân không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Tên này muốn lợi dụng xe của viện trưởng để kiếm tiền! Sao có thể nghĩ ra được ý định này hay vậy?
Sở Sở cũng há hốc mồm, cô hoàn toàn sửng sốt trước việc này. Suy nghĩ và logic của Lâm Trạch Dương đúng là chẳng ai hiểu được.
Sau đó Huyết Y bắt đầu xử lý tại hiện trường một phen. Đầu tiên là sa thải Từ Phong tại chỗ, sau đó giáng chức Châu Dương. Thậm chí hắn còn bắt Châu Dương viết một lá thư xin lỗi công khai mà người được nhận chính là Lâm Trạch Dương.
Đối với việc này Châu Dương không dám oán trách nửa câu nhưng Từ Phong thì đã ngất xỉu từ nãy, đến lúc biết tin ông ta sẽ phản ứng thế nào thì cũng chẳng ai biết.
Mà dù Từ Phong có khóc lóc, đập phá hay tự tử gì đó thì cũng chẳng liên quan tới Lâm Trạch Dương.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía Sở Sở hỏi: “Bây giờ cô muốn về nhà à?”
Sở Sở lắc đầu: “Tôi không về, hôm nay tôi phải ở lại trông đêm. Nếu cha mẹ tôi có dậy thì tôi sẽ biết rồi giúp họ vài việc lặt vặt.”
Lâm Trạch Dương vẫn chưa từ bỏ: “Cô cũng nên trở về tắm rửa các thứ chứ.”
Sở Sở vẫn lắc đầu như trước: “Bệnh viện có chỗ tắm mà, quần áo thì tôi mua một bộ ở cửa hàng gần đây là được rồi.”
Lâm Trạch Dương không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ cuộc. Sau đó anh bất mãn nói với Sở Sở: “Đúng là xấu tính.”
Sở Sở trên đầu có thêm vài vệt đen.
Lâm Trạch Dương giận dỗi rời đi. Có chút tiền xe thôi mà cũng không để cho anh kiếm nữa, người phụ nữ này đúng thật là nhỏ mọn.
Lâm Trạch Dương cũng không về thẳng nhà, Huyết Y đang ở trên xe chờ anh.
Bệnh của Huyết Y rất kỳ lạ. Hắn giống như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học, có y thuật cao siêu, tinh thông Đông Y, hiểu biết về Tây Y thế nhưng vài năm gần đây dù dùng phương pháp điều dưỡng của Đông Y hay dụng cụ y tế tinh vi của Tây Y, Huyết Y vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh.
Cứ cách một thời gian cơ thể của Huyết Y sẽ cảm thấy đau đớn. Cơn đau này tất nhiên không phải đau bình thường mà nó ăn vào tận xương tủy, thậm chí đi tới linh hồn. Dù Huyết Y có tu vi cao thâm những ông cũng không chịu nổi, còn từng hôn mê vài lần.
Tần suất các cơn đau xuất hiện ngày càng tăng.
Lần trước được Lâm Trạch Dương điểm vào vài huyệt đạo trên người, Huyết Y nhận ra cơn đau của ông thế mà lại giảm bớt.
Vậy nên bây giờ đúng lúc gặp Lâm Trạch Dương, Huyết Y đương nhiên cũng muốn được cậu ta tiện thể chữa bệnh cho mình.
Đương nhiên ông cũng biết quy tắc của Lâm Trạch Dương nên khi cậu ta vừa vào trong xe, Huyết Y lập tức đưa ra tấm thẻ mà ông vừa gọi nhân viên mang tới gấp.
“Trong này là một chút thành ý của tôi, không đáng là bao. Nếu cậu có bất kỳ việc gì cần thì có thể nói để tôi đi làm.” Thái độ của Huyết Y rất chân thành nhưng Lâm Trạch Dương chỉ thản nhiên nhìn qua tấm thẻ ngân hàng kia mà tiện tay cầm lấy. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, thậm chí còn lộ ra vẻ hơi chán ghét.
Huyết Y đều nhìn thấy tất cả, lông mày không khỏi nhíu lại nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên cao thủ như Lâm Trạch Dương không thèm để ý tới tiền tài, vừa rồi có thái độ như vậy chẳng qua chỉ là tác phong đặc thù của cao nhân mà thôi.”
Nhưng đây chỉ là suy bụng ta ra bụng người. Huyết Y đã hiểu lầm Lâm Trạch Dương rồi.
Nếu anh biết trong thẻ này có mười triệu hơn nữa là loại thẻ không cần mật khẩu, đem tới ngân hàng nào cũng có thể rút được thì có lẽ bây giờ Lâm Trạch Dương đã phấn khích nhảy dựng lên.
Cơ mà cũng chẳng trách anh được. Lúc trước Sở Sở cũng đã từng đưa cho Lâm Trạch Dương một cái thẻ ngân hàng nhưng cô lại không nói mật mã nên bây giờ Lâm Trạch Dương luôn nghĩ rằng thẻ ngân hàng chẳng có chút tác dụng nào, cũng chẳng rút được tiền.
Tiếp theo Huyết Y đưa Lâm Trạch Dương tới một khu biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, đi vào một trong những căn biệt thự đó.
“Lâm Trạch Dương, lần trước chẳng phải cậu đã nói muốn chữa bệnh cho tôi à? Giờ cậu có chút manh mối gì chưa?” Ngồi trong phòng khách pha một ấm trà xong, Huyết Y liền đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Trạch Dương nhíu mày nhìn Huyết Y rồi anh đột nhiên vươn tay.
Chương 148 Ngay cả con cũng đã có
Chương 148: Ngay cả con cũng đã có
Trước hành động đột ngột của Lâm Trạch Dương, Huyết Y theo bản năng muốn thủ thế đề phòng, thế nhưng động tác của anh quá nhanh và hung hãn, ông căn bản không thể nào chặn lại được.
Mỗi lần Lâm Trạch Dương nâng tay lên hay hạ tay xuống đều có một âm thanh thanh thúy vang lên, giống như xương cốt của Huyết Y đều bị bẻ gãy hết rồi vậy.
Vẻ mặt của Huyết Y càng ngày càng khó coi, trông vô cùng đau khổ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy gương mặt của ông đã chịu đựng tới đỏ bừng, giống như sắp không thở nổi nữa vậy.
Lúc này, Huyết Y có cảm giác máu của cả cơ thể mình đã bị Lâm Trạch Dương dồn tới một chỗ, tim ông như muốn nổ tung ngay tại chỗ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bộp.
Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Trạch Dương vỗ một chưởng lên ngực Huyết Y khiến ông bay ngược ra sau, va phải sofa rồi ngã xuống đất.
Huyết Y vừa định đứng dậy đã phun ra một ngụm máu sền sệt, màu sắc cực kỳ đậm, nhìn không hề giống máu mà giống như một đống hóa chất màu đỏ đặc sệt bị ai đổ ra đất vậy. Mà cùng lúc đó, sắc mặt Huyết Y cũng trở nên tái nhợt, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực, ngay cả đứng lên ông cũng không tự đứng vững được.
“Cảm ơn…” Huyết Y miễn cưỡng tự đứng lên, sau đó cúi đầu thật thấp trước Lâm Trạch Dương, vẻ mặt chân thành nói.
Hóa ra lúc nãy không phải Lâm Trạch Dương tấn công Huyết Y, mà anh đang giúp ông khơi thông huyết mạch, đẩy máu độc tụ lại trong cơ thể ép ra ngoài.
Bây giờ dù Huyết Y nhìn qua trông rất chật vật, nhưng ánh mắt ông lại cực kỳ tỉnh táo, toàn bộ cơ thể cảm thấy thoải mái thông suốt, hết sức dễ chịu.
Lâm Trạch Dương uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Huyết Y, lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Bệnh của ông rất nghiêm trọng, tâm mạch có vẻ là bị tắc nghẽn rồi. Nếu cứ để như vậy mà không chịu chữa trị, không bao lâu nữa ông có thể sẽ trở thành kẻ tàn phế mất.”
Huyết Y không hề nổi giận, ngược lại còn khẩn trương nhìn Lâm Trạch Dương, vì ông cũng tự mình cảm nhận được những thay đổi theo hướng tiêu cực trong cơ thể chính mình.
Huyết Y nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương, lễ độ nói: “Mong cậu chỉ bảo…”
Lâm Trạch Dương trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi mới giúp ông đả thông kinh mạch một chút, trong khoảng thời gian ngắn chắc ông sẽ không sao đâu, nhưng đây chỉ là biện pháp chữa trị ở ngọn chứ không phải trị ở gốc. Muốn trị tận gốc bệnh của ông, tôi cần phải điều chế ra một viên thuốc đặc biệt… nhưng mà, những nguyên liệu của thuốc này khá khó tìm.”
“Nói thế nào thì Huyết Minh vẫn có chút thế lực.” Huyết Y nghe được tin bệnh của mình có thể được chữa hết hoàn toàn thì không khỏi cảm thấy vui mừng. Ông nghĩ chỉ là ít dược liệu quý thôi mà, đối với hắn mà nói là chuyện quá dễ dàng, vậy nên ông cảm thấy vô cùng tự tin.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó nói: “Tôi cần một cây Cửu Tử Thảo, một loại quả của cây có hoa, thêm một gốc Tuyết Liên trăm năm trên Thiên Sơn. Ba thứ này là nguyên liệu chính, những thứ còn lại tôi sẽ viết danh sách cho ông. Ngày mai chắc ông lấy được rồi đúng không? Cứ thế mà mang thẳng tới đây cho tôi là được.”
Huyết Y không khỏi há hốc miệng, sắc mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên. Mấy thứ đó là cái quái gì vậy?
Huyết Y đã nghe nói về ba thứ mà Lâm Trạch Dương nhắc tới, nhưng hiểu biết về mấy loại nguyên liệu đó cũng chỉ dừng lại ở nghe nói thôi. Ba thứ đồ kia không có cái nào không phải là vật cực kỳ quý giá cả, dù có là Huyết Minh thì cũng khó có khả năng sở hữu được…
“Chuyện đó… tôi cần thời gian chuẩn bị.” Đúng là thùng rỗng kêu to, Huyết Y cảm thấy sau này không nên tỏ ra quá kiêu ngạo trước mặt Lâm Trạch Dương thì tốt hơn.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: “Được. Vậy sau khi tìm thấy thì ngay lập tức đem đến đây cho tôi. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương đứng lên, Huyết Y cũng đứng lên theo.
Thế nhưng mới đi được hai bước, Lâm Trạch Dương đã dừng lại, xoay người nhìn về phía Huyết Y, nói: “Trà này của ông là loại gì thế? Tôi thấy uống rất ngon. Tôi muốn mua hơn chục cân để dành uống...”
Khóe miệng của Huyết Y không khỏi giật giật. Loại trà này chính là sản phẩm thu được từ mười cây cổ thụ trăm năm trên núi Vũ Di, sản lượng một năm cùng lắm chỉ được khoảng hơn trăm cân. Với địa vị của Huyết Minh mà cũng chỉ sở hữu được một ít trong số đó mà thôi.
Chẳng qua Lâm Trạch Dương đã nói như vậy, Huyết Y tất nhiên không thể tỏ ra quá keo kiệt được, thế nên đành nói: “Nếu như cậu thích, ở chỗ tôi còn một cân, lát nữa sẽ cho người mang tới cho cậu.”
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Huyết Y, nói: “Đúng là quỷ keo kiệt.”
“Cậu không cần thật sao?” Huyết Y cảm thấy hơi nuối tiếc, loại trà này có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!
“Tôi thấy trên bàn trà của ông hình như còn một ít đấy, đóng gói rồi gửi nốt cho tôi luôn đi.” Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước đi ra cửa.
Huyết Y cảm thấy ông đây không phải là đang quen biết một cao thủ thế ngoại, mà là đang quen biết với một tên cướp. Làm gì có cao thủ nào đi bắt nhạn mà giống như Lâm Trạch Dương cơ chứ? Cậu ta không chỉ muốn giữ nhạn con, mà còn ép nhạn lớn đưa hết đồng loại tới hang ổ của mình thì mới chịu bỏ qua!
Hôm sau, Lâm Trạch Dương lại tới bệnh viện.
Cha mẹ Sở Sở đã tỉnh lại.
Sở Sở thấy Lâm Trạch Dương tới liền vui vẻ ra đón, thân thiết nói: “Lâm Trạch Dương, anh tới rồi!”
Lâm Trạch Dương trợn trắng mắt nhìn Sở Sở, nói: “Không phải cô thấy tôi rồi sao? Còn hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa?”
Sở Sở thật sự muốn dùng một cái tát để đánh chết Lâm Trạch Dương, nghĩ là làm, cô đưa tay ra nhéo má anh một cái thật đau.
“Á, cô muốn giết người!” Lâm Trạch Dương không nhịn được hét to.
“Khụ khụ!” Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng ho khan của cha mẹ Sở Sở như một lời nhắc nhở ngầm.
Sở Sở vội vàng bình tĩnh lại, cô cảm thấy lúc nãy mình quá là thất lễ rồi.
“Chào chú dì!” Lâm Trạch Dương quả thật là một người rất lễ phép, anh chào hỏi hai vị phụ huynh trong phòng, sau đó đi tới trước mặt họ.
Lâm Trạch Dương lần này tới là để kiểm tra xem hai người có bị để lại di chứng gì không.
“Sở Sở, đây là bạn trai con à? Ngoại hình đẹp, tính cách cũng không tệ. Sở Sở, con cứ việc yên tâm yêu đương đi, cha mẹ tuy già rồi nhưng cũng không phải là người cổ hủ, cha mẹ sẽ không hỏi cậu ấy làm nghề gì hay thu nhập bao nhiêu đâu, chỉ cần hai đứa thích nhau là được rồi. Nếu hai đứa muốn kết hôn, cha mẹ sẽ không ngăn cản. Hai đứa bây giờ đang sống chung à?” Mẹ Sở Sở đột nhiên hỏi chuyện, vừa nói là nói một tràng dài.
Sở Sở không khỏi sửng sốt, Lâm Trạch Dương cũng sững sờ đứng tại chỗ. Dì có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Mới đó đã nghĩ tới chuyện cho phép anh và Sở Sở kết hôn, đã vậy còn cho rằng hai người họ hiện tại đang ở cùng nhau nữa?
“Cái đó… mẹ, con và Lâm Trạch Dương…” Mặt Sở Sở không khỏi có chút đỏ lên.
“Cái gì? Đừng nói là hai đứa cả con cũng có rồi nhé?” Mẹ Sở Sở lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu lỡ có thì cũng là chuyện đã rồi, xã hội bây giờ đối với việc có con rồi mới cưới cũng không còn là chuyện gì lạ.”
Chương 146: Bị sốc
Mọi người đều chết lặng, không một ai có thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương sẽ ra tay, vả lại còn ra tay nhanh gọn như vậy, nói ra tay là ra tay ngay.
Lâm Trạch Dương không để ý gì cả, trên mặt vẫn mỉm cười và nhìn Châu Dương, nói: "Tôi không muốn để làm lớn chuyện ra, bây giờ nếu ông yêu cầu tên này xin lỗi tôi, viết một bức thư ngỏ, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Khoé miệng Châu Dương bất giác giật giật, cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự ngang ngạnh, trước tiên không nói chuyện khác, cậu đã đánh Từ Quốc Đình bất tỉnh, sao tôi có thể bảo ông ấy viết thư xin lỗi vào lúc này được đây?
Ngay lập tức, Châu Dương thật sựu tức giận rồi, ngực không ngừng đập, hét lớn: "Bất chấp luật trời, làm phản rồi! Cậu cho rằng đây là đâu hả? Còn muốn chúng tôi xin lỗi sao? Không phải muốn làm chuyện này to hơn sao? Bây giờ cậu đã khiến mọi chuyện trở nên quá lớn, không ai có thể bảo vệ được cậu đâu!
Sở Sở nhíu chặt mày, đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, kéo tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương... Anh đừng bốc đồng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện."
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Sở Sở, sau đó nặng nề gật đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bốc đồng đâu, tôi là một người yêu chuộng hòa bình, tâm hồn nhẹ nhàng, đứa con được mọi người yêu quý."
Sở Sở cảm thấy mình có thể không hợp nói chuyện với Lâm Trạch Dương, bất kể tình huống như thế nào.
"Vậy nên ý của ông nói là chúng ta không thể cùng nhau nói chuyện nữa?" Lâm Phi lại nhìn Châu Dương.
"Ha... Vẫn muốn nói chuyện? Nói gì chứ? Nói cho cậu biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới bắt cậu đi, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ở trong đó một khoảng thời gian rất dài, đời người của cậu kết thúc ở đây thôi." Châu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Trạch Dương gật đầu lia lịa, nói: "Như vậy rất tốt, tôi lại sợ ông nói muốn giảng đạo lý với tôi. Vậy thì..."
Vừa nói, trên mặt Lâm Trạch Dương không khỏi lộ ra nụ cười, hai hàng răng trắng tinh hiện ra trước mặt Châu Dương.
Châu Dương lại sững sờ, ông ấy phát hiện mình hoàn toàn không nắm bắt được hành động và thói quen của Lâm Trạch Dương, thực sự không biết giây tiếp theo Lâm Trạch Dương sẽ làm gì, tên này không phải là người bình thường.
Lâm Trạch Dương đã giơ tay lên, đang định tát ông ta, nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến.
“Đợi đã!” Song song tiếng bước chân là một giọng nói đầy luống cuống.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một ông già chạy vào. Ông già này mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn không mấy mới, dáng người không quá cao, vẻ mặt cũng không tính là đẹp, nhưng lại không hề tồi tàn, thậm chí còn có một vẻ uy phong mờ nhạt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Khi nhìn thấy ông già này, Châu Dương không thể không nhướng mày, lập tức khom nhẹ người xuống, trên mặt không còn lộ ra vẻ tự cao tự đại như vừa rồi nữa. Nhưng những bác sĩ và y tá bên cạnh thậm chí còn vội vàng tránh đường, vả lại không dám nhìn thẳng vào ông già.
Rõ ràng, địa vị của ông già ở bệnh viện này không hề thấp.
"Ồ? Cậu sao vậy? Cậu làm gì ở đây? Không phải cậu nóng lòng tìm tôi điều trị sao? Bây giờ tôi không có thời gian, lần sau cậu có thể hẹn trước với tôi. Bây giờ cậu đi mau, tôi phải làm vài chuyện!”
Lâm Trạch Dương nhìn thấy ông già này, không khỏi sững sờ, sau đó rất nóng vội vẫy tay với ông già.
Ông già này không ai khác chính là Huyết Y minh chủ của Huyết Minh. Trước đó Lâm Trạch Dương từng nói sẽ giúp anh điều chữa, nhưng trong khoảng thời gian này Lâm Trạch Dương vẫn luôn không có mấy thời gian, đành tạm thời trì hoãn lại.
"Chết tiệt! Sao cậu lại nói chuyện như thế với viện trưởng của chúng tôi! Để trị bệnh cho viện trưởng của chúng tôi sao? Cậu đang đùa cái gì vậy trời? Viện trưởng của chúng tôi mà cần cậu trị bệnh ông ấy à? Biết viện trưởng chúng tôi là ai không? Cho dù ở toàn bộ Trung Hoa, thậm chí trên toàn thế giới, viện trưởng của chúng tôi chắc chắn cũng có danh tiếng tồn tại giống như Thái Sơn, Bắc Đẩu!"
Châu Dương không khỏi hừm một tiếng với Lâm Trạch Dương, cảm thấy Lâm Trạch Dương thực sự quá ngạo mạn.
Đồng thời, tất cả bác sĩ và y tá có mặt cũng có suy nghĩ giống Châu Dương, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương tràn đầy khinh bỉ, cảm thấy Lâm Trạch Dương đúng là một tên lừa bịp.
Khoé miệng Huyết Y không khỏi giật giật, ông vừa mới đến bệnh viện, sau đó nghe được chuyện ở đây, rồi lại nghe thấy một người gọi tên Lâm Trạch Dương, lập tức mở video lên, phát hiện ra thực sự có tiếng nói của Lâm Trạch Dương, vội vàng chạy đến đó.
Nói một cách chính xác, Huyết Y là viện trưởng danh dự của bệnh viện số một thành phố, ông đã nghỉ hưu, nhưng dù sao bệnh viện số một thành phố cũng là đứa con do chính tay ông nuôi dưỡng, Huyết Y không thể chỉ trơ mắt nhìn bệnh viện số một thành phố đóng cửa được.
Đúng vậy!
Khi Huyết Y biết Lâm Trạch Dương xảy ra mâu thuẫn với những người trong bệnh viện, Huyết Y không hẳn lo lắng cho Lâm Trạch Dương, mà là lo lắng cho bệnh viện. Làm sao có thể không lo lắng được? Đối phương là ai? Đó chính là Lâm Trạch Dương!
Huyết Y đã đạt đến nửa trình độ bậc thầy, được coi là võ sĩ hàng đầu Trung Hoa, nhưng Lâm Trạch Dương thậm chí còn mạnh hơn ông! Ngay cả Huyết Y cũng có suy nghĩ không biết rốt cuộc khoảng cách với Lâm Trạch Dương tới đâu. Vì vậy, Huyết Y vốn không biết Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào.
Người như Lâm Trạch Dương, nếu hạ quyết tâm, đừng nói là bệnh viện số một thành phố, cho dù là bệnh viện bậc nhất, anh mà nói đập là đập ngay. Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu có chuyện gì xảy ra với Lâm Trạch Dương không?
Ha ha……
Huyết Y chỉ muốn nói hai từ này, người như Lâm Trạch Dương, một khi bộc lộ sức mạnh của anh, bao nhiêu dòng họ quý tộc ngầm sẽ làm mọi cách để chiêu mộ Lâm Trạch Dương thành khách khanh của mình? Rốt cuộc dòng họ quý tộc ngầm mạnh đến mức nào? Là người đứng đầu một dòng họ quý tộc, Huyết Y biết rất rõ nước bên trong sâu đến thế nào.
Bốp!
Đột nhiên, một tiếng động bộp vang lên.
Châu Dương che mặt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu vì sao viện trưởng muốn đánh mình, chẳng lẽ là bởi vì già rồi, vì vậy ngay cả phương hướng cũng không nắm bắt được sao?
Bốp! Bốp! Bốp!
Lại thêm mấy tiếng bốp liên tục vang lên, Châu Dương lại được nếm ba cái tát, đầu cũng choáng váng rồi, bước chân cũng hơi đứng không vững, sau đó ngã xuống đất.
Lúc này, mọi người không thể không nhìn Huyết Y, hoàn toàn không hiểu ông đang làm gì.
Huyết Y không thèm để ý đến ai, mà chỉ nở nụ cười lấy lòng nhìn Lâm Trạch Dương, thậm chí còn hơi khom lưng xuống, nói: "Lâm Trạch Dương, chuyện này là tôi làm không đúng, hãy cho tôi chút mặt mũi, quên chuyện này đi, được không?"
Mọi người lại sững sờ lần nữa.
Huyết Y là ai? Nếu Châu Dương là giáo sư có tiếng được mọi người tin tưởng, vậy thì, Huyết Y có thể nói là một truyền thuyết trong bệnh viện, sở dĩ bệnh viện số một thành phố có được đến ngày hôm nay, nói không ngoa đó là vì Huyết Y!
Ngay cả khi Huyết Y đối mặt với thị trưởng và một số người có danh vọng, cũng luôn ngẩng cao đầu, không thèm nói một lời. Nhưng điều mà những người lãnh đạo có thể làm khi đối mặt với một viện trưởng như vậy cũng chỉ là nụ cười gượng gạo!
Viện trưởng như vậy, thế mà.... thế mà với một cậu thanh niên, lại...lại thấp kém như vậy?
Chương 147 Lâm Trạch Dương không hiểu
Chương 147: Lâm Trạch Dương không hiểu
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lâm Trạch Dương, tất cả đều đoán xem anh là ai mà lại có mặt mũi lớn đến mức viện trưởng cũng phải khách sáo như vậy.
“Không.” Lâm Trạch Dương nói.
Mọi người tiếp tục sửng sốt, miệng của bọn họ bây giờ tưởng chừng có thể nhét được hai nắm tay vào. Không ai ngờ được miệng mình có thể há to đến thế, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ai cũng nghĩ tai mình có vấn đề mất rồi hoặc bọn đã nghe nhầm hay thậm chí gặp phải ảo giác. Lâm Trạch Dương đang nói cái gì, anh đang nói cái gì cơ?
“Tại sao tôi phải cho ông mặt mũi? Cậu là ai chứ? Tôi quen ông à? Tôi không hiểu sao ông lại bắt tôi giữ mặt mũi cho ông. Mặt ông ăn được à? Mặt ông trả tiền taxi được không? Ông biết tôi tốn bao nhiêu tiền taxi để đến đây không? Chỉ vì mặt mũi của ông mà muốn tôi lỗ nhiều tiền thế á?”
Lâm Trạch Dương lộ vẻ khó tin nhìn Huyết Y giống như ông vừa làm chuyện gì không tưởng vậy.
Quần chúng lại lần nữa ngây người. Bọn họ cảm thấy nhất định đầu mình có vấn đề rồi, nếu không sao có thể được câu nói phi logic như vậy.
Họ đang thắc mắc tại sao Lâm Trạch Dương không nể mặt viện trưởng. Có thể vì thế lực của anh rất lớn nên coi thường người khác, cũng có thể vì anh xấu tính nên cố chấp sai tới cùng.
Nhưng hóa ra tất cả đều không phải. Sự thật là Lâm Trạch Dương cảm thấy tiền taxi quá nhiều, anh tiếc năm mươi một trăm tệ gì đó nên mặt mũi của viện trưởng chỉ đáng từng đấy.
Khóe miệng của Huyết Y không khỏi co giật thêm lần nữa. Ông có thể nổi giận với cả thế giới nhưng không thể làm vậy với Lâm Trạch Dương. Tu vi của cậu ta bây giờ đã vượt qua cả tông sư rồi, Huyết Y làm sao dám nổi giận chứ.
Huyết Y cảm thấy khó chịu. Sao ông lại quên Lâm Trạch Dương là loại người thế nào nhỉ.
“Chuyện là giờ tôi không mang theo tiền mặt, nếu không thì đợi lát nữa tôi đưa cậu về.” Huyết Y thăm dò nói.
“Chốt kèo.” Lâm Trạch Dương vẻ mặt hớn hở sau đó xoay người nhìn về phía Sở Sở, hưng phấn nói: “Cô giáo Sở Sở, lát nữa tôi đưa cô về nhé.”
Sở Sở vẫn đang ngây ngô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy có chút cảm động, dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng đã nghĩ đến cô trước.
“Tôi lấy cô một nửa tiền xe là được rồi. Cô có tiền mặt thì đưa, đừng đưa thẻ cho tôi nữa. WeChat hay Alipay cũng được.” Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Sở Sở.
Mọi người đều có cảm giác trên đầu mình có một con quạ đen kèm ba dấu chấm bay qua, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu rất khó nghe. Ai cũng cảm thấy bản thân không suy nghĩ được gì nữa rồi.
Tên này muốn lợi dụng xe của viện trưởng để kiếm tiền! Sao có thể nghĩ ra được ý định này hay vậy?
Sở Sở cũng há hốc mồm, cô hoàn toàn sửng sốt trước việc này. Suy nghĩ và logic của Lâm Trạch Dương đúng là chẳng ai hiểu được.
Sau đó Huyết Y bắt đầu xử lý tại hiện trường một phen. Đầu tiên là sa thải Từ Phong tại chỗ, sau đó giáng chức Châu Dương. Thậm chí hắn còn bắt Châu Dương viết một lá thư xin lỗi công khai mà người được nhận chính là Lâm Trạch Dương.
Đối với việc này Châu Dương không dám oán trách nửa câu nhưng Từ Phong thì đã ngất xỉu từ nãy, đến lúc biết tin ông ta sẽ phản ứng thế nào thì cũng chẳng ai biết.
Mà dù Từ Phong có khóc lóc, đập phá hay tự tử gì đó thì cũng chẳng liên quan tới Lâm Trạch Dương.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía Sở Sở hỏi: “Bây giờ cô muốn về nhà à?”
Sở Sở lắc đầu: “Tôi không về, hôm nay tôi phải ở lại trông đêm. Nếu cha mẹ tôi có dậy thì tôi sẽ biết rồi giúp họ vài việc lặt vặt.”
Lâm Trạch Dương vẫn chưa từ bỏ: “Cô cũng nên trở về tắm rửa các thứ chứ.”
Sở Sở vẫn lắc đầu như trước: “Bệnh viện có chỗ tắm mà, quần áo thì tôi mua một bộ ở cửa hàng gần đây là được rồi.”
Lâm Trạch Dương không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ cuộc. Sau đó anh bất mãn nói với Sở Sở: “Đúng là xấu tính.”
Sở Sở trên đầu có thêm vài vệt đen.
Lâm Trạch Dương giận dỗi rời đi. Có chút tiền xe thôi mà cũng không để cho anh kiếm nữa, người phụ nữ này đúng thật là nhỏ mọn.
Lâm Trạch Dương cũng không về thẳng nhà, Huyết Y đang ở trên xe chờ anh.
Bệnh của Huyết Y rất kỳ lạ. Hắn giống như Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới y học, có y thuật cao siêu, tinh thông Đông Y, hiểu biết về Tây Y thế nhưng vài năm gần đây dù dùng phương pháp điều dưỡng của Đông Y hay dụng cụ y tế tinh vi của Tây Y, Huyết Y vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của căn bệnh.
Cứ cách một thời gian cơ thể của Huyết Y sẽ cảm thấy đau đớn. Cơn đau này tất nhiên không phải đau bình thường mà nó ăn vào tận xương tủy, thậm chí đi tới linh hồn. Dù Huyết Y có tu vi cao thâm những ông cũng không chịu nổi, còn từng hôn mê vài lần.
Tần suất các cơn đau xuất hiện ngày càng tăng.
Lần trước được Lâm Trạch Dương điểm vào vài huyệt đạo trên người, Huyết Y nhận ra cơn đau của ông thế mà lại giảm bớt.
Vậy nên bây giờ đúng lúc gặp Lâm Trạch Dương, Huyết Y đương nhiên cũng muốn được cậu ta tiện thể chữa bệnh cho mình.
Đương nhiên ông cũng biết quy tắc của Lâm Trạch Dương nên khi cậu ta vừa vào trong xe, Huyết Y lập tức đưa ra tấm thẻ mà ông vừa gọi nhân viên mang tới gấp.
“Trong này là một chút thành ý của tôi, không đáng là bao. Nếu cậu có bất kỳ việc gì cần thì có thể nói để tôi đi làm.” Thái độ của Huyết Y rất chân thành nhưng Lâm Trạch Dương chỉ thản nhiên nhìn qua tấm thẻ ngân hàng kia mà tiện tay cầm lấy. Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, thậm chí còn lộ ra vẻ hơi chán ghét.
Huyết Y đều nhìn thấy tất cả, lông mày không khỏi nhíu lại nghĩ thầm trong lòng: “Quả nhiên cao thủ như Lâm Trạch Dương không thèm để ý tới tiền tài, vừa rồi có thái độ như vậy chẳng qua chỉ là tác phong đặc thù của cao nhân mà thôi.”
Nhưng đây chỉ là suy bụng ta ra bụng người. Huyết Y đã hiểu lầm Lâm Trạch Dương rồi.
Nếu anh biết trong thẻ này có mười triệu hơn nữa là loại thẻ không cần mật khẩu, đem tới ngân hàng nào cũng có thể rút được thì có lẽ bây giờ Lâm Trạch Dương đã phấn khích nhảy dựng lên.
Cơ mà cũng chẳng trách anh được. Lúc trước Sở Sở cũng đã từng đưa cho Lâm Trạch Dương một cái thẻ ngân hàng nhưng cô lại không nói mật mã nên bây giờ Lâm Trạch Dương luôn nghĩ rằng thẻ ngân hàng chẳng có chút tác dụng nào, cũng chẳng rút được tiền.
Tiếp theo Huyết Y đưa Lâm Trạch Dương tới một khu biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, đi vào một trong những căn biệt thự đó.
“Lâm Trạch Dương, lần trước chẳng phải cậu đã nói muốn chữa bệnh cho tôi à? Giờ cậu có chút manh mối gì chưa?” Ngồi trong phòng khách pha một ấm trà xong, Huyết Y liền đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Trạch Dương nhíu mày nhìn Huyết Y rồi anh đột nhiên vươn tay.
Chương 148 Ngay cả con cũng đã có
Chương 148: Ngay cả con cũng đã có
Trước hành động đột ngột của Lâm Trạch Dương, Huyết Y theo bản năng muốn thủ thế đề phòng, thế nhưng động tác của anh quá nhanh và hung hãn, ông căn bản không thể nào chặn lại được.
Mỗi lần Lâm Trạch Dương nâng tay lên hay hạ tay xuống đều có một âm thanh thanh thúy vang lên, giống như xương cốt của Huyết Y đều bị bẻ gãy hết rồi vậy.
Vẻ mặt của Huyết Y càng ngày càng khó coi, trông vô cùng đau khổ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy gương mặt của ông đã chịu đựng tới đỏ bừng, giống như sắp không thở nổi nữa vậy.
Lúc này, Huyết Y có cảm giác máu của cả cơ thể mình đã bị Lâm Trạch Dương dồn tới một chỗ, tim ông như muốn nổ tung ngay tại chỗ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bộp.
Đột nhiên, một âm thanh trầm đục vang lên, Lâm Trạch Dương vỗ một chưởng lên ngực Huyết Y khiến ông bay ngược ra sau, va phải sofa rồi ngã xuống đất.
Huyết Y vừa định đứng dậy đã phun ra một ngụm máu sền sệt, màu sắc cực kỳ đậm, nhìn không hề giống máu mà giống như một đống hóa chất màu đỏ đặc sệt bị ai đổ ra đất vậy. Mà cùng lúc đó, sắc mặt Huyết Y cũng trở nên tái nhợt, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực, ngay cả đứng lên ông cũng không tự đứng vững được.
“Cảm ơn…” Huyết Y miễn cưỡng tự đứng lên, sau đó cúi đầu thật thấp trước Lâm Trạch Dương, vẻ mặt chân thành nói.
Hóa ra lúc nãy không phải Lâm Trạch Dương tấn công Huyết Y, mà anh đang giúp ông khơi thông huyết mạch, đẩy máu độc tụ lại trong cơ thể ép ra ngoài.
Bây giờ dù Huyết Y nhìn qua trông rất chật vật, nhưng ánh mắt ông lại cực kỳ tỉnh táo, toàn bộ cơ thể cảm thấy thoải mái thông suốt, hết sức dễ chịu.
Lâm Trạch Dương uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Huyết Y, lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Bệnh của ông rất nghiêm trọng, tâm mạch có vẻ là bị tắc nghẽn rồi. Nếu cứ để như vậy mà không chịu chữa trị, không bao lâu nữa ông có thể sẽ trở thành kẻ tàn phế mất.”
Huyết Y không hề nổi giận, ngược lại còn khẩn trương nhìn Lâm Trạch Dương, vì ông cũng tự mình cảm nhận được những thay đổi theo hướng tiêu cực trong cơ thể chính mình.
Huyết Y nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương, lễ độ nói: “Mong cậu chỉ bảo…”
Lâm Trạch Dương trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi mới giúp ông đả thông kinh mạch một chút, trong khoảng thời gian ngắn chắc ông sẽ không sao đâu, nhưng đây chỉ là biện pháp chữa trị ở ngọn chứ không phải trị ở gốc. Muốn trị tận gốc bệnh của ông, tôi cần phải điều chế ra một viên thuốc đặc biệt… nhưng mà, những nguyên liệu của thuốc này khá khó tìm.”
“Nói thế nào thì Huyết Minh vẫn có chút thế lực.” Huyết Y nghe được tin bệnh của mình có thể được chữa hết hoàn toàn thì không khỏi cảm thấy vui mừng. Ông nghĩ chỉ là ít dược liệu quý thôi mà, đối với hắn mà nói là chuyện quá dễ dàng, vậy nên ông cảm thấy vô cùng tự tin.
Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó nói: “Tôi cần một cây Cửu Tử Thảo, một loại quả của cây có hoa, thêm một gốc Tuyết Liên trăm năm trên Thiên Sơn. Ba thứ này là nguyên liệu chính, những thứ còn lại tôi sẽ viết danh sách cho ông. Ngày mai chắc ông lấy được rồi đúng không? Cứ thế mà mang thẳng tới đây cho tôi là được.”
Huyết Y không khỏi há hốc miệng, sắc mặt trở nên vô cùng mất tự nhiên. Mấy thứ đó là cái quái gì vậy?
Huyết Y đã nghe nói về ba thứ mà Lâm Trạch Dương nhắc tới, nhưng hiểu biết về mấy loại nguyên liệu đó cũng chỉ dừng lại ở nghe nói thôi. Ba thứ đồ kia không có cái nào không phải là vật cực kỳ quý giá cả, dù có là Huyết Minh thì cũng khó có khả năng sở hữu được…
“Chuyện đó… tôi cần thời gian chuẩn bị.” Đúng là thùng rỗng kêu to, Huyết Y cảm thấy sau này không nên tỏ ra quá kiêu ngạo trước mặt Lâm Trạch Dương thì tốt hơn.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: “Được. Vậy sau khi tìm thấy thì ngay lập tức đem đến đây cho tôi. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương đứng lên, Huyết Y cũng đứng lên theo.
Thế nhưng mới đi được hai bước, Lâm Trạch Dương đã dừng lại, xoay người nhìn về phía Huyết Y, nói: “Trà này của ông là loại gì thế? Tôi thấy uống rất ngon. Tôi muốn mua hơn chục cân để dành uống...”
Khóe miệng của Huyết Y không khỏi giật giật. Loại trà này chính là sản phẩm thu được từ mười cây cổ thụ trăm năm trên núi Vũ Di, sản lượng một năm cùng lắm chỉ được khoảng hơn trăm cân. Với địa vị của Huyết Minh mà cũng chỉ sở hữu được một ít trong số đó mà thôi.
Chẳng qua Lâm Trạch Dương đã nói như vậy, Huyết Y tất nhiên không thể tỏ ra quá keo kiệt được, thế nên đành nói: “Nếu như cậu thích, ở chỗ tôi còn một cân, lát nữa sẽ cho người mang tới cho cậu.”
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Huyết Y, nói: “Đúng là quỷ keo kiệt.”
“Cậu không cần thật sao?” Huyết Y cảm thấy hơi nuối tiếc, loại trà này có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!
“Tôi thấy trên bàn trà của ông hình như còn một ít đấy, đóng gói rồi gửi nốt cho tôi luôn đi.” Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước đi ra cửa.
Huyết Y cảm thấy ông đây không phải là đang quen biết một cao thủ thế ngoại, mà là đang quen biết với một tên cướp. Làm gì có cao thủ nào đi bắt nhạn mà giống như Lâm Trạch Dương cơ chứ? Cậu ta không chỉ muốn giữ nhạn con, mà còn ép nhạn lớn đưa hết đồng loại tới hang ổ của mình thì mới chịu bỏ qua!
Hôm sau, Lâm Trạch Dương lại tới bệnh viện.
Cha mẹ Sở Sở đã tỉnh lại.
Sở Sở thấy Lâm Trạch Dương tới liền vui vẻ ra đón, thân thiết nói: “Lâm Trạch Dương, anh tới rồi!”
Lâm Trạch Dương trợn trắng mắt nhìn Sở Sở, nói: “Không phải cô thấy tôi rồi sao? Còn hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa?”
Sở Sở thật sự muốn dùng một cái tát để đánh chết Lâm Trạch Dương, nghĩ là làm, cô đưa tay ra nhéo má anh một cái thật đau.
“Á, cô muốn giết người!” Lâm Trạch Dương không nhịn được hét to.
“Khụ khụ!” Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng ho khan của cha mẹ Sở Sở như một lời nhắc nhở ngầm.
Sở Sở vội vàng bình tĩnh lại, cô cảm thấy lúc nãy mình quá là thất lễ rồi.
“Chào chú dì!” Lâm Trạch Dương quả thật là một người rất lễ phép, anh chào hỏi hai vị phụ huynh trong phòng, sau đó đi tới trước mặt họ.
Lâm Trạch Dương lần này tới là để kiểm tra xem hai người có bị để lại di chứng gì không.
“Sở Sở, đây là bạn trai con à? Ngoại hình đẹp, tính cách cũng không tệ. Sở Sở, con cứ việc yên tâm yêu đương đi, cha mẹ tuy già rồi nhưng cũng không phải là người cổ hủ, cha mẹ sẽ không hỏi cậu ấy làm nghề gì hay thu nhập bao nhiêu đâu, chỉ cần hai đứa thích nhau là được rồi. Nếu hai đứa muốn kết hôn, cha mẹ sẽ không ngăn cản. Hai đứa bây giờ đang sống chung à?” Mẹ Sở Sở đột nhiên hỏi chuyện, vừa nói là nói một tràng dài.
Sở Sở không khỏi sửng sốt, Lâm Trạch Dương cũng sững sờ đứng tại chỗ. Dì có phải nghĩ nhiều quá rồi không? Mới đó đã nghĩ tới chuyện cho phép anh và Sở Sở kết hôn, đã vậy còn cho rằng hai người họ hiện tại đang ở cùng nhau nữa?
“Cái đó… mẹ, con và Lâm Trạch Dương…” Mặt Sở Sở không khỏi có chút đỏ lên.
“Cái gì? Đừng nói là hai đứa cả con cũng có rồi nhé?” Mẹ Sở Sở lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu lỡ có thì cũng là chuyện đã rồi, xã hội bây giờ đối với việc có con rồi mới cưới cũng không còn là chuyện gì lạ.”