-
Chương 134-136
Chương 134 Hãy để tâm một chút!
Chương 134: Hãy để tâm một chút!
Lâm Trạch Dương đưa theo Lưu Uy, dưới sự chỉ dẫn của Huyết Dung cuối cùng họ cũng đã đến được ngôi biệt nào đó ở ngoại ô.
Đây là nơi ở của Huyết Minh.
Trên con đường này, Huyết Dung không giở trò gì, điều thứ nhất là vì Lâm Trạch Dương đã khống chế anh ta rất chặt, điều thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, Huyết Dung cảm thấy bản thân không nhất thiết phải giở trò gì, bởi vì Lâm Trạch Dương sắp tiến vào căn cứ của Huyết Minh có khác gì đang tự tìm đường chết, Huyết Dung anh ta sao lại phải ngăn cản Lâm Trạch Dương đi tìm đường chết chứ?
Cửa ngoài của biệt thự đóng kín cho nên không nhìn rõ những gì ở bên trong nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng biết được, trong biệt thự này chắc chắn có rất nhiều người, hơn nữa những người đó đều rất khỏe mạnh, không thể nào để người khác im lặng xông vào trong được.
Cho nên Lưu Uy cau chặt mày lại, không biết phải làm thế nào mới có thể lẻn vào trong, có thể đứng trước mặt của Huyết Ngưng. Lưu Uy nghĩ rằng cho dù Lâm Trạch Dương có mạng tới mức nào cũng không thể đánh bại hết tất cả đám người của Huyết Minh và Trương Liên, cho nên trước khi gặp được Huyết Nhưng, nhất định phải giữ vững được thể lực và tinh thần.
Mà cũng tại lúc này, Lưu Uy thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía trước, sau đó bấm chuông cửa.
"Cậu đang làm cái gì vậy Lâm Trạch Dương?" Lưu Uy kinh ngạc nhìn Lâm Trạch Dương, hoàn toàn không hay biết Lâm Trạch Dương muốn làm gì.
Lâm Trạch Dương vô tội nhìn về phía Lưu Uy, nói: "Bây giờ không phải đang đóng cửa sao? Chúng ta muốn đi vào đương nhiên là cần phải để bọn họ mở cửa. Cách tốt nhất để bọn họ ra mở cửa thì tất nhiên phải bấm chuông cửa rồi."
Lưu Uy há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, Lâm Trạch Dương có vấn đề về logic sao? Không có mà, muốn người ta mở cửa ra thì phải đi ấn chuông cửa, điều này cũng rất đúng.
Nhưng mà, bây giờ Lâm Trạch Dương không phải đang đi đến nhà người khác làm khách. Bây giờ lâm trạch Dương là kẻ địch của Trương Liên và Huyết Minh.
Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa, người này hung ác nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Anh là ai? Định làm gì? Có biết đây là đâu không? Cút khỏi chỗ này cho tôi."
Mặc dù người này hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng lại không muốn nghe câu trả lời của Lâm Trạch Dương, bởi vì trong mắt anh ta Lâm Trạch Dương không có tư cách để quen biết với người của Trương Liên và Huyết minh, anh chỉ là một người ấn nhầm chuông mà thôi.
"Tôi tên là Lâm Trạch Dương, tôi tới đây là vì muốn tìm người của Huyết Minh. Tôi biết nơi này là ở đâu, đây là nơi ở của họ." Lâm Trạch Dương quả thực là một được trẻ lương thiện, ngay thẳng, trả lời câu hỏi đầu đuôi ngọn ngành.
Người đàn ông đó sửng sốt một lúc không ngờ rằng Lâm Tạch Dương lại biết đây là nơi nào. Một hồi lâu sau, người này mới trở lại bình thường, nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Vậy anh đến đây làm gì?"
Thái độ của người này đã cung kính hơn nhiều, biết người của Huyết Minh chắc chắn không phải là người bình thường. Đồng thời, người đàn ông này đã bước sang một bên, chuẩn bị mời Lâm Trạch Dương vào trong.
Lâm Trạch Dưng gật đầu với anh ta, nói: "Tôi đến đây là để đánh nhau với người của Huyết Minh, cảm ơn anh đã mở cửa cho tôi."
Người đó lại sửng sốt thêm lần nữa, anh ta phát hiện suy nghĩ của mình đã không theo kịp Lâm Trạch Dương nữa rồi. Cái quái gì vậy? Lâm Trạch Dương tới đây là để đánh nhau với người của Huyết Minh, sao anh lại dám nói với mình lời này, không phải anh đã biết đây là nơi ở của người của Huyết Minh sao? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không phải là người của Huyết Minh, lại còn nói lời cảm ơn tôi là có ý gì?
Một lúc sau, trên mặt người đàn ông này lộ ra vẻ mặt hung ác, nói: "Đừng có ở trước mặt tôi giả điên giả khùng nữa, anh tưởng mình là ai mà có thể đánh bại được Huyết Minh, thật là buồn cười, ngay cả tôi anh cũng không đánh bại được, suy nghĩ thật viển vông."
Lâm Trạch Dương do dự một chút, sau đó lại gật đầu với người đàn ông.
Người đàn ông cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi, phản ứng của Lâm Trạch Dương không hề giống với một người bình thường, anh đang muốn làm cái gì vậy?
Bịch.
Một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó người đàn ông kia ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.
Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông nói: "Tôi cảm thấy anh nói rất có lý, nếu như tôi không đánh bại được anh vậy quả thật tôi không thể đánh bại được Huyết Minh, cho nên tôi đã đánh bại anh rồi."
Nói xong Lâm Trạch Dương đẩy cửa ra đi vào bên trong. Lưu Uy và Huyết Dung sững sờ một lúc, không động đậy.
Lưu Uy phản ứng lại trước, dù sao ông ta cũng có chút hiểu biết và Lâm Trạch Dương. Ngược lại Huyết Dung vẫn ngơ ngác đứng đó hồi lâu chưa tỉnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương bước vào cửa ngay lập tức có người bao vây xung quanh anh.
Nơi này vốn là căn cứ của Trương Liên, mặc dù thế lực của Trương Liên và Lưu Uy có một chút chênh lệch nhưng dám đối đầu với Lưu Uy đã đủ để nói rõ thực lực rất mạnh mẽ của Trương Liên.
Cho nên, lúc này có rất nhiều người đang bao vây xung quanh anh, thậm chí còn có những người luyện võ, rất mạnh mẽ.
Người cầm đầu nhìn thấy người đến chỉ là Lâm Trạch Dương và Lưu Uy anh ta không khỏi lắc lắc đầu.
Anh ta tên là Từ Phong là cánh tay đắc lực của Trương Liên tất nhiên cũng biết Lưu Uy, càng biết rõ khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Cho nên cũng biết lúc này Lưu Uy đến đây muốn làm những gì.
Thực lực của Lưu Uy cũng rất mạnh nhưng cũng chỉ là mạnh mà thôi, ở trong căn cứ của bọn họ, Lưu Uy không đáng để nhắc tới.
"Sao ông không tự lượng sức mình mà dám tới đây? Lưu Uy ông cho rằng ông vẫn còn là Lưu Uy của trước đây sao? Ông bây giờ chẳng là cái thá gì cả, giờ ông quỳ xuống xin tôi tha thứ có lẽ tôi sẽ đồng ý cho ông một cái kết thoải mái nhất. Ha ha."
Từ Phong rất vui vẻ, lúc trước anh ta ở trước mặt Lưu Uy không ngóc đầu lên nổi, bây giờ, cuối anh anh ta cũng có thể đứng ở trên cao nhìn Lưu Uy rồi.
Chát.
Đột nhiên có một âm thanh giòn giã vang lên.
Từ Phong cảm thấy mặt của mình đau nhức nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Anh có biết không?"
Cuối cùng Từ Phong đã nhìn rõ, hóa ra bản thân không chú ý đến người trẻ tuổi đến trước mặt, đã giáng một bạt tai xuống mặt mình, sau đó người trẻ tuổi này mới hỏi anh ta.
"Tôi nên biết cái gì?" Từ Phong theo bản năng hỏi ngược lại.
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn từ Phong, nói: "Giọng của anh rất khó nghe."
"...." Từ Phong không biết mình nên nói gì, lúc này giọng có hay hay không hay thì có ý nghĩa gì chứ?
Bịch.
Một âm thanh vang lên, Từ Phong chỉ cảm thấy bụng mình vô cùng đau đớn, anh ta muốn hét lên nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào phát ra tiếng được, bởi vì quá đau, cho nên cả người anh ta cuộn tròn lại, sau đó không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
"Tôi không thích nghe những âm thanh không hay." Lâm Trạch Dương thản nhiên nói.
Từ Phong đang lăn lộn trên mặt đất cảm thấy rất khó chịu, cực kì khó chịu. Không ngờ rằng có một ngày giọng nói của mình lại thành lý do anh ta bị đánh. Điều này trách anh ta sao? Giọng nói của anh ta trời sinh đã như vậy rồi.
Anh có muốn đánh người thì cũng phải để tâm đi tìm một lý do chính đáng, có được không vậy?
Chương 135 Không có giới hạn
Chương 135: Không có giới hạn
"Mấy cậu vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì, tên này rõ ràng là tên ngốc tới đây gây chuyện."
Có người hét lên một tiếng, sau đó một đám người đều xông về phía Lâm Trạch Dương.
Trong tay nhóm người này đều mang theo vũ khí, di chuyển rất nhanh, hơn nữa họ không giống như những con ong vỡ tổ, rất có quy tắc, nhịp nàng, không hề giống như những bọn côn đồ bình thường, mà giống như những cao thủ đã được huấn luyện bài bản.
Lâm Trạch Dương lại chỉ đứng đó bất động, đôi mắt nhìn quanh một vòng.
Lưu Uy thấy vậy còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cảm thấy người của đối phương quá nhiều, không tìm được điểm phá bỏ. Cho nên, lúc này Lưu Uy đang chạy về phía những tên kia, chuẩn bị giúp Lâm Trạch Dương giảm bớt áp lực.
Ngay lúc Lưu Uy đang đinh tiến về phía trước, đột nhiên cảm thấy bên vai có một lực rất lớn truyền đến. Lưu Uy không khỏi giật mình, muốn đấm lại một quyền, mới bắt đầu lực của đối phương quá lớn, nắm đấm của Lưu Uy còn chưa chạm tới người đã bị đá bay ra ngoài, không có khả năng chống đỡ.
Khi lại một lần nữa bị rơi xuống, Lưu Uy mới phát hiện hóa ra ban nãy người mà mình động thủ không phải ai khác mà là Lâm Trạch Dương.
"Ông đừng nhúng tay vào." Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lưu Uy.
Lưu Uy không khỏi ngạc nhiên, sau đó cảm động đến mức rơi nước mắt, Lâm Trạch Dương quả là một người anh em tốt, đến lúc này rồi vẫn còn quan tâm đến ông ta.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ dựa theo đầu người để đánh, nếu như anh đánh ngã một người, tôi sẽ nhận được ít tiền hơn, cho nên nếu như anh vẫn còn ra tay, vậy anh chính là đối thủ của tôi."
Ngay lúc Lưu Uy muốn liều mạng thì giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên lần nữa. Sau đó Lưu Uy lại đứng sững sờ ở đó, cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Lưu Uy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu Lâm Trạch Dương, nhưng xem ra bây giờ trên thế giới này không có ai có thể biết được giới hạn của Lâm Trạch Dương là ở đâu, người đàn ông này không có giới hạn.
Mà trong lúc Lưu Uy đang thất thần, không biết Lâm Trạch Dương từ lúc nào đã đánh bại hết tất cả mọi người.
"Này, ông vẫn còn ngây ra đó làm gì. Chỗ này có tổng cộng ba mươi tư người, ông nhớ kĩ đấy. Đến lúc ông đưa tôi tiền tôi cũng phải lấy tiền ở chỗ Huyết Minh."
Nói xong, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Uy nhìn bóng lưng của Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù Lâm Trạch Dương không có giới hạn đã khiến cho ông ta rất kinh ngạc, nhưng Lưu Uy cũng không quên một điều.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Trạch Dương đã giải quyết được ba mươi tư tên thuộc hạ được huấn luyện bài bản của Trương Liên, còn không hề đỏ mặt cũng không hề thở dốc.
Lâm Trạch Dương đã mạnh lại càng mạnh, vậy rốt cuộc Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào?
Rất nhanh, khi Lâm Trạch Dương đi được một đoạn vào bên trong, anh nhìn thấy một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.
Người đàn ông này là Huyết Hiện, theo phân phó của Huyết Ngưng đến đây, là một trong những đệ tử chính của Huyết Minh, về võ lực của anh ta tương đương với Huyết Dung. Nhưng điều quan trọng nhất là, anh ta có một năng lực đặc biệt, đó là càng bị thương thì chiến đấu càng mạnh. Dường như trong máu anh ta đang chảy dòng máu của dã thú.
"Người xông vào đây chính là hai người?" Nói rồi, Huyết Hiện lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ coi thường,
Lưu Uy khẽ cau mày, ông ta nhận ra Huyết Hiện, biết được người này rất mạnh mẽ. Thấy Lâm Trạch Dương dễ dàng đánh bại Huyết Dung trong phòng tập, nhưng Lưu Uy vẫn luôn cho rằng đó là do Lâm Trạch Dương may mắn, lúc đó Huyết Dung không để ý tới Lâm Trạch Dương.
"Tôi cảm thấy mắt của anh không được tốt, hai người chúng ta lớn như vậy mà còn đứng ở đây, anh nói toán của anh không tốt, nếu như vậy thì tôi có thể hiểu được, tôi đã gặp rất nhiều người như anh, rõ ràng không còn nhỏ nữa nhưng ngày cả một cộng một bằng hai cũng không biết. Tôi hiểu cả mà, đừng vì thế mà cảm thấy tự ti."
Lâm Trạch Dương liên tục gật đầu, dáng vẻ như kiểu "Tôi hiểu mà, tôi rất hiểu."
Huyết Hiện thoáng ngây người, sau đó tức giận cười lớn, hét lên: "Mày vừa nói bậy gì thế?"
Lâm Trạch Dương vẫn liên tục gật đầu giống như cũ, nói: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu cả mà."
Lúc này Huyết Hiện thực sự không biết mình có nên tức giận không, nếu bản thân mình tức giận thì dường như đã xác nhận lời suy đoán của Lâm Trạch Dương là đúng, vậy bản thân không phải là một kẻ ngốc sao? Nhưng mà trong hoàn cảnh này sao có thể không tức giận được?
"Đi chết đi!"Huyết Hiện không chần chừ nữa, xông thẳng về phía Lâm Trạch Dương.
Tốc độ của Huyết Hiện rất nhanh, nhanh như một cơn gió vật, góc ra đòn của anh ta rất nham hiểm, nhìn giống như một cú đấm thẳng, nhưng lại đầy sự biến hóa, khiến người ta khó có thể nắm bắt được hướng đi nắm đấm của anh ta.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng duỗi tay ra, sau đó nắm đấm của Huyết Hiện rơi vào khoảng không. Bởi vì tay của anh đã nhắm thẳng vào giữa trán của Huyết Hiện.
Thân thể của Huyết Hiện nhỏ bé, cánh tay ngắn cho nên đành bất đắc dĩ chịu đòn, Lâm Trạch Dương nhắm thẳng vào đầu anh ta, nắm đấm của anh ta đã không chạm tới Lâm Trạch Dương.
Huyết Hiện cũng phát hiện ra điểm này, xuýt chút nữa đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài, anh ta còn chưa bao giờ phải chịu cảnh này.
Cho dù nắm đấm của anh ta có kỳ lạ đến mức nào, góc độ ra đòn có nham hiểm ra sao, biến hóa của đòn đánh ra có thần kỳ đến đâu, nếu anh ta không thể chạm đến đuối phương thì cũng vô dụng.
Hơn nữa đối phương lại còn dùng thủ đoạn làm nhục như này.
Huyết Hiện hoàn toàn phẫn nộ, sau đó anh ta quét chân ngang qua, thân người thấp, tay không với tới vậy chân tôi có đủ dài không, chân của tôi có đủ quét ngã anh không?
Choang
Một âm thanh vang lên, giống như có hai chiếc búa lớn va vào nhau.
Sau đó chân của Huyết Hiện đã quét qua chân của Lâm Trạch Dương, cả người Huyết Hiện phải nằm xuống đất, hai tay ôm lấy chân lăn qua lăn lại.
Sức chống đỡ thân thể của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, sau đó nhìn Lưu Uy nói: "Bây giờ thêm một người nữa rồi, tổng công là có ba mươi năm người."
"Chết tiệt!" Đột nhiên, Huyết Hiện hét lên một tiếng, rồi nhảy lên.
Lúc này năng lực của Huyết Hiện trong nháy mắt đã hoàn toàn được bộc lộ ra, thân thể càng bị thường, sức chiến đấu của anh ta càng mạnh, ý chí của anh ta càng hung ác.
Bịch.
m thanh lại một lần nữa vang lên, Lâm Trạch Dương tát anh ta một cái, Huyết Hiện liền ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay về nói: "Anh làm gì thế hả, gãy mất một chân rồi mà vẫn không chịu dừng lại sao?"
Máu trong người Huyết Hiện sôi sục, nghiến răng nghiến lợi, người lại nhảy lên lần nữa, khí thế càng mãnh liệt hơn lần trước. Sau đó lại một âm thanh vang lên, Huyết Hiện lại ngã xuống đất, trợn mắt rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lại một lần nữa Lưu Uy sững sờ đứng ngây người tại chỗ, người này đúng thật là cao thủ.
Huyết Dung vừa mới tỉnh lại, từ ngoài đi vào cũng nhìn thấy cảnh này, anh ta không khỏi sửng sốt mà đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy.
Chương 136 Bước qua người tôi
Chương 136: Bước qua người tôi
Huyết Dung là một người rất nghiêm túc và tỉ mỉ trong mọi việc nên luôn có thể xử lý tốt mọi việc mà không có bất kỳ sai sót nào.
Bởi vì Huyết Dung là người như vậy cho nên khó có thể hiểu được những gì mà Lâm Trạch Dương làm. Một người có vẻ cà lơ phất phơ, sao lại mạnh như vậy được, có thể sánh được với thiếu chủ.
Huyết Dung cảm thấy điều này là không thể, cho nên anh ta đã tăng tốc đuổi theo, Lâm Trạch Dương rất nhanh đã gặp thiếu chủ, Lâm Trạch Dương rất nhanh sẽ bị thiếu chủ đánh bại.
Lâm Trạch Dương quả thực đã gặp thiếu chủ của Huyết Minh, Huyết Ngưng.
Huyết Ngưng cau mày, nghiêm túc đánh giá Lâm Trạch Dương, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương có thể vào được tận đây đã chứng minh được rất nhiều điều. Bây giờ ngoại trừ Huyết Hiện vị đánh bại thì không còn khả năng nào khác.
Cho nên, Huyết Ngưng rất coi trọng Lâm Trạch Dương. Huyết Ngưng luôn rất tôn trọng những kẻ mạnh, bởi vì bản thân Huyết Ngưng đã là một kẻ mạnh, cho nên hắn biết rất rõ để trở thành một kẻ mạnh, phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thể lực.
Huyết Ngưng cảm thấy trong nháy mắt, hai kẻ mạnh vẫn luôn tỉnh táo tôn trọng nhau, cho dù sau đó giữa hai người sẽ xảy ra một trận đấu kinh thiên động địa.
Cho nên Huyết Ngưng mở miệng, nói: "Anh là.."
Lâm Trạch Dương không cho Huyết Ngưng cơ hội đã nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Không thấy hai người lớn chúng tôi chuẩn bị nói chuyện sao? Thân là người dưới, lúc này anh lại định nói gì chứ? Không biết tôn ti trật tự gì hết."
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn Trương Liên, nói tiếp: "Trương Liên, ban nãy tôi đã đánh bại ba mười lăm người của ông, mỗi người tính là một trăm tệ, ông phải đưa ba nghìn năm trăm tệ cho tôi, còn thêm một nghìn tệ lần trước, tổng cộng là bốn nghìn năm trăm tệ. Ông tưởng rằng tôi đã quên rồi sao? Không ngờ tới chứ gì? Ha ha ha."
Lâm Trạch Dương không nhịn được cười lớn.
Huyết Ngưng sững sờ, thế mà hắn lại bị khinh thường, bị coi là người dưới, chỉ vì bốn nghìn năm trăm tệ thế mà hắn lại bị coi khinh thẳng thừng như vậy."
Lúc này Trương Liên cũng há hốc miệng, không biết nên phải nói gì, Lâm Trạch Dương lại coi Huyết Ngưng là người dưới, điều này đã khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Sau đó, Lâm Trạch Dương bắt đầu nhắc đến chuyện tiền nong, bốn nghìn năm trăm tệ Lâm Trạch Dương không đi lấy. Không, đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là, lúc này Lâm Trạch Dương nói đến chuyện tiền nong chắc chắn vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Sao không nói chuyện vậy? Hay là ông cảm thấy tôi lừa ông? Tôi còn có nhân chứng là Lưu Uy đó, ông nói với ông ta, có phải ban nãy tôi đã đánh bại được ba mươi lăm người không?" Lâm Trạch Dương gấp gáp, nhìn về phía Lưu Uy.
Khóe miệng Lưu Uy co giật không ngừng, ông ta cảm thấy bản thân và Lâm Trạch Dương không thể đi trên cùng một đường nữa, ông ta thật sự muốn mở não của Lâm Trạch Dương ra xem, xem xem rốt cuộc mạch não của anh xảy ra chuyện gì.
Đến thời điểm nào rồi còn có ai quan tâm đến chuyện tiền bạc cơ chứ?
Nhưng nếu Lâm Trạch Dương đã hỏi đến, Lưu Uy cũng chỉ có thể gật đầu, nói: "Lâm Trạch Dương đã đánh bại ba mươi năm người."
Khi nói ra lời này, Lưu Uy cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại rất vui mừng, sau đó chìa tay về phía Trương Liên, nói: "Đưa tiền cho tôi."
Trương Liên suýt nữa đã nói không có tiền nhưng nhớ đến lần trước Lâm Trạch Dương mắng bản thân là quỷ nghèo đói, Trương Liên không thể mở miệng ra nói được.
"Anh là ai, là người Lưu Uy tìm đến để nhờ giúp đỡ sao?" Huyết Ngưng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, khắp người tỏa ra sát khí.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Huyết Ngưng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Này, Trương Liên, từ khi nào mà ông có một thuộc hạ mạnh như vậy, đây là đối thủ mạnh nhất mà tôi được gặp từ trước tới giờ."
Huyết Ngưng cười nhạt, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã chú ý tới hắn.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Trương Liên, nói: "Đợi lát nữa sau khi tôi đánh bại anh ta, ông phải đưa một nghìn tệ cho tôi, đánh bại người này khó hơn đánh bại mười người trước nhiều. Ông đừng có nghĩ tôi lừa ông, giá này đã là tốt lắm rồi."
Huyết Ngưng suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu, tên Lâm Trạch Dương này quá coi thường người khác rồi, cảm thấy hắn là đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp cho nên đã ra giá một nghìn tệ.
"Rất tốt, Huyết Ngưng tôi rất lâu rồi chưa từng gặp người ngạo mạn như anh, đến đi, để tôi được mở mang tầm mắt, xem anh có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy nữa không?" Huyết Ngưng nghiến răng nghiến lợi, đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nhìn về phía Huyết Ngưng, nói: "Cũng được, đánh bại anh trước, đợi lát nữa được cầm càng nhiều tiền hơn, tiền ăn tháng này của tôi không đủ nữa rồi."
Lâm Trạch Dương nói xong đã bước tới trước mặt Huyết Ngưng.
Sau đó, Trương Liên mau chóng đứng ra, nếu lúc này ông ta không thể hiện lòng trung thành thì đến khi nào mới thể hiện ra đây?
"Lâm Trạch Dương cậu muốn động thủ với khách của tôi thì phải bước qua xác của tôi trước đã." Vẻ mặt Trương Liên kiên định, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu với Trương Liên, nói: "Được thôi."
Ngay sau đó dường như Lâm Trạch Dương đã biến mất ngay lập tức, rồi một cú đấm từ đâu nện vào bụng Trương Liên. Trương Liên bị đau, chỉ cảm thấy cả người mình tê dại rồi ông ta ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương lại mặt đối mặt với Huyết Ngưng, nói: "Xem ra ban nãy tôi đã hiểu lầm anh, chắc anh là người của Huyết Minh nhỉ? Đúng thật, tên ngốc Trương Liên đó sao có thể có một người thuộc hạ mạnh như anh được?"
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Huyết Ngưng cảm thấy hưng phấn vì một câu nói khoa trương của đối thủ như vậy.
"Vậy, bây giờ tôi đánh bại anh, dù sao anh đã chiếm được sản nghiệp của Lưu Uy rồi." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.
"Đến đi." Huyết Ngưng cũng kiềm chế lại cảm xúc, nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương.
Hai người nhìn nhau, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, dường như trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương khoát tay với Huyết Ngưng, nói: "Cái đó, anh có thể đợi tôi một chút được không?"
Bầu không khí căng thẳng biến mất trong nháy mắt, Huyết Ngưng không hiểu anh có ý gì, vừa rồi cả hai người đều đang chuẩn bị chiến đấu, trận chiến sắp nổ ra, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại xảy ra chuyện gì đó.
Huyết Ngưng vẫn quyết định chờ đợi.
Lâm Trạch Dương lùi về sau một bước, sau đó đạp lên người Trương Liên một cái, rồi mới quay sang nhìn Huyết Ngưng, nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi."
"..." Huyết Ngưng không biết phải nói gì.
Lâm Trạch Dương gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Vừa rồi tôi còn tưởng mình đã quên làm một chuyện gì đó, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra, vừa rồi Trương Liên bảo tôi bước qua người ông ta mới có thể chiến đấu, tôi đã đồng ý với ông ta rồi. Cho nên, tôi đương nhiên phải bước qua người ông ta một cái rồi mới bắt đầu được.”
"..."Huyết Ngưng càng không biết phải nói gì.
"..."Trương Liên đang nằm trên mặt đất cũng không biết phải nói gì hơn.
Chương 134: Hãy để tâm một chút!
Lâm Trạch Dương đưa theo Lưu Uy, dưới sự chỉ dẫn của Huyết Dung cuối cùng họ cũng đã đến được ngôi biệt nào đó ở ngoại ô.
Đây là nơi ở của Huyết Minh.
Trên con đường này, Huyết Dung không giở trò gì, điều thứ nhất là vì Lâm Trạch Dương đã khống chế anh ta rất chặt, điều thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, Huyết Dung cảm thấy bản thân không nhất thiết phải giở trò gì, bởi vì Lâm Trạch Dương sắp tiến vào căn cứ của Huyết Minh có khác gì đang tự tìm đường chết, Huyết Dung anh ta sao lại phải ngăn cản Lâm Trạch Dương đi tìm đường chết chứ?
Cửa ngoài của biệt thự đóng kín cho nên không nhìn rõ những gì ở bên trong nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng biết được, trong biệt thự này chắc chắn có rất nhiều người, hơn nữa những người đó đều rất khỏe mạnh, không thể nào để người khác im lặng xông vào trong được.
Cho nên Lưu Uy cau chặt mày lại, không biết phải làm thế nào mới có thể lẻn vào trong, có thể đứng trước mặt của Huyết Ngưng. Lưu Uy nghĩ rằng cho dù Lâm Trạch Dương có mạng tới mức nào cũng không thể đánh bại hết tất cả đám người của Huyết Minh và Trương Liên, cho nên trước khi gặp được Huyết Nhưng, nhất định phải giữ vững được thể lực và tinh thần.
Mà cũng tại lúc này, Lưu Uy thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía trước, sau đó bấm chuông cửa.
"Cậu đang làm cái gì vậy Lâm Trạch Dương?" Lưu Uy kinh ngạc nhìn Lâm Trạch Dương, hoàn toàn không hay biết Lâm Trạch Dương muốn làm gì.
Lâm Trạch Dương vô tội nhìn về phía Lưu Uy, nói: "Bây giờ không phải đang đóng cửa sao? Chúng ta muốn đi vào đương nhiên là cần phải để bọn họ mở cửa. Cách tốt nhất để bọn họ ra mở cửa thì tất nhiên phải bấm chuông cửa rồi."
Lưu Uy há to miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, Lâm Trạch Dương có vấn đề về logic sao? Không có mà, muốn người ta mở cửa ra thì phải đi ấn chuông cửa, điều này cũng rất đúng.
Nhưng mà, bây giờ Lâm Trạch Dương không phải đang đi đến nhà người khác làm khách. Bây giờ lâm trạch Dương là kẻ địch của Trương Liên và Huyết Minh.
Chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa, người này hung ác nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Anh là ai? Định làm gì? Có biết đây là đâu không? Cút khỏi chỗ này cho tôi."
Mặc dù người này hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng lại không muốn nghe câu trả lời của Lâm Trạch Dương, bởi vì trong mắt anh ta Lâm Trạch Dương không có tư cách để quen biết với người của Trương Liên và Huyết minh, anh chỉ là một người ấn nhầm chuông mà thôi.
"Tôi tên là Lâm Trạch Dương, tôi tới đây là vì muốn tìm người của Huyết Minh. Tôi biết nơi này là ở đâu, đây là nơi ở của họ." Lâm Trạch Dương quả thực là một được trẻ lương thiện, ngay thẳng, trả lời câu hỏi đầu đuôi ngọn ngành.
Người đàn ông đó sửng sốt một lúc không ngờ rằng Lâm Tạch Dương lại biết đây là nơi nào. Một hồi lâu sau, người này mới trở lại bình thường, nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Vậy anh đến đây làm gì?"
Thái độ của người này đã cung kính hơn nhiều, biết người của Huyết Minh chắc chắn không phải là người bình thường. Đồng thời, người đàn ông này đã bước sang một bên, chuẩn bị mời Lâm Trạch Dương vào trong.
Lâm Trạch Dưng gật đầu với anh ta, nói: "Tôi đến đây là để đánh nhau với người của Huyết Minh, cảm ơn anh đã mở cửa cho tôi."
Người đó lại sửng sốt thêm lần nữa, anh ta phát hiện suy nghĩ của mình đã không theo kịp Lâm Trạch Dương nữa rồi. Cái quái gì vậy? Lâm Trạch Dương tới đây là để đánh nhau với người của Huyết Minh, sao anh lại dám nói với mình lời này, không phải anh đã biết đây là nơi ở của người của Huyết Minh sao? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi không phải là người của Huyết Minh, lại còn nói lời cảm ơn tôi là có ý gì?
Một lúc sau, trên mặt người đàn ông này lộ ra vẻ mặt hung ác, nói: "Đừng có ở trước mặt tôi giả điên giả khùng nữa, anh tưởng mình là ai mà có thể đánh bại được Huyết Minh, thật là buồn cười, ngay cả tôi anh cũng không đánh bại được, suy nghĩ thật viển vông."
Lâm Trạch Dương do dự một chút, sau đó lại gật đầu với người đàn ông.
Người đàn ông cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi, phản ứng của Lâm Trạch Dương không hề giống với một người bình thường, anh đang muốn làm cái gì vậy?
Bịch.
Một âm thanh nặng nề vang lên, sau đó người đàn ông kia ngã xuống đất, rơi vào hôn mê.
Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông nói: "Tôi cảm thấy anh nói rất có lý, nếu như tôi không đánh bại được anh vậy quả thật tôi không thể đánh bại được Huyết Minh, cho nên tôi đã đánh bại anh rồi."
Nói xong Lâm Trạch Dương đẩy cửa ra đi vào bên trong. Lưu Uy và Huyết Dung sững sờ một lúc, không động đậy.
Lưu Uy phản ứng lại trước, dù sao ông ta cũng có chút hiểu biết và Lâm Trạch Dương. Ngược lại Huyết Dung vẫn ngơ ngác đứng đó hồi lâu chưa tỉnh lại.
Sau khi Lâm Trạch Dương bước vào cửa ngay lập tức có người bao vây xung quanh anh.
Nơi này vốn là căn cứ của Trương Liên, mặc dù thế lực của Trương Liên và Lưu Uy có một chút chênh lệch nhưng dám đối đầu với Lưu Uy đã đủ để nói rõ thực lực rất mạnh mẽ của Trương Liên.
Cho nên, lúc này có rất nhiều người đang bao vây xung quanh anh, thậm chí còn có những người luyện võ, rất mạnh mẽ.
Người cầm đầu nhìn thấy người đến chỉ là Lâm Trạch Dương và Lưu Uy anh ta không khỏi lắc lắc đầu.
Anh ta tên là Từ Phong là cánh tay đắc lực của Trương Liên tất nhiên cũng biết Lưu Uy, càng biết rõ khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì. Cho nên cũng biết lúc này Lưu Uy đến đây muốn làm những gì.
Thực lực của Lưu Uy cũng rất mạnh nhưng cũng chỉ là mạnh mà thôi, ở trong căn cứ của bọn họ, Lưu Uy không đáng để nhắc tới.
"Sao ông không tự lượng sức mình mà dám tới đây? Lưu Uy ông cho rằng ông vẫn còn là Lưu Uy của trước đây sao? Ông bây giờ chẳng là cái thá gì cả, giờ ông quỳ xuống xin tôi tha thứ có lẽ tôi sẽ đồng ý cho ông một cái kết thoải mái nhất. Ha ha."
Từ Phong rất vui vẻ, lúc trước anh ta ở trước mặt Lưu Uy không ngóc đầu lên nổi, bây giờ, cuối anh anh ta cũng có thể đứng ở trên cao nhìn Lưu Uy rồi.
Chát.
Đột nhiên có một âm thanh giòn giã vang lên.
Từ Phong cảm thấy mặt của mình đau nhức nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Anh có biết không?"
Cuối cùng Từ Phong đã nhìn rõ, hóa ra bản thân không chú ý đến người trẻ tuổi đến trước mặt, đã giáng một bạt tai xuống mặt mình, sau đó người trẻ tuổi này mới hỏi anh ta.
"Tôi nên biết cái gì?" Từ Phong theo bản năng hỏi ngược lại.
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn từ Phong, nói: "Giọng của anh rất khó nghe."
"...." Từ Phong không biết mình nên nói gì, lúc này giọng có hay hay không hay thì có ý nghĩa gì chứ?
Bịch.
Một âm thanh vang lên, Từ Phong chỉ cảm thấy bụng mình vô cùng đau đớn, anh ta muốn hét lên nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào phát ra tiếng được, bởi vì quá đau, cho nên cả người anh ta cuộn tròn lại, sau đó không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
"Tôi không thích nghe những âm thanh không hay." Lâm Trạch Dương thản nhiên nói.
Từ Phong đang lăn lộn trên mặt đất cảm thấy rất khó chịu, cực kì khó chịu. Không ngờ rằng có một ngày giọng nói của mình lại thành lý do anh ta bị đánh. Điều này trách anh ta sao? Giọng nói của anh ta trời sinh đã như vậy rồi.
Anh có muốn đánh người thì cũng phải để tâm đi tìm một lý do chính đáng, có được không vậy?
Chương 135 Không có giới hạn
Chương 135: Không có giới hạn
"Mấy cậu vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì, tên này rõ ràng là tên ngốc tới đây gây chuyện."
Có người hét lên một tiếng, sau đó một đám người đều xông về phía Lâm Trạch Dương.
Trong tay nhóm người này đều mang theo vũ khí, di chuyển rất nhanh, hơn nữa họ không giống như những con ong vỡ tổ, rất có quy tắc, nhịp nàng, không hề giống như những bọn côn đồ bình thường, mà giống như những cao thủ đã được huấn luyện bài bản.
Lâm Trạch Dương lại chỉ đứng đó bất động, đôi mắt nhìn quanh một vòng.
Lưu Uy thấy vậy còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cảm thấy người của đối phương quá nhiều, không tìm được điểm phá bỏ. Cho nên, lúc này Lưu Uy đang chạy về phía những tên kia, chuẩn bị giúp Lâm Trạch Dương giảm bớt áp lực.
Ngay lúc Lưu Uy đang đinh tiến về phía trước, đột nhiên cảm thấy bên vai có một lực rất lớn truyền đến. Lưu Uy không khỏi giật mình, muốn đấm lại một quyền, mới bắt đầu lực của đối phương quá lớn, nắm đấm của Lưu Uy còn chưa chạm tới người đã bị đá bay ra ngoài, không có khả năng chống đỡ.
Khi lại một lần nữa bị rơi xuống, Lưu Uy mới phát hiện hóa ra ban nãy người mà mình động thủ không phải ai khác mà là Lâm Trạch Dương.
"Ông đừng nhúng tay vào." Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lưu Uy.
Lưu Uy không khỏi ngạc nhiên, sau đó cảm động đến mức rơi nước mắt, Lâm Trạch Dương quả là một người anh em tốt, đến lúc này rồi vẫn còn quan tâm đến ông ta.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ dựa theo đầu người để đánh, nếu như anh đánh ngã một người, tôi sẽ nhận được ít tiền hơn, cho nên nếu như anh vẫn còn ra tay, vậy anh chính là đối thủ của tôi."
Ngay lúc Lưu Uy muốn liều mạng thì giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên lần nữa. Sau đó Lưu Uy lại đứng sững sờ ở đó, cảm thấy toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Lưu Uy vốn tưởng rằng bản thân đã đủ hiểu Lâm Trạch Dương, nhưng xem ra bây giờ trên thế giới này không có ai có thể biết được giới hạn của Lâm Trạch Dương là ở đâu, người đàn ông này không có giới hạn.
Mà trong lúc Lưu Uy đang thất thần, không biết Lâm Trạch Dương từ lúc nào đã đánh bại hết tất cả mọi người.
"Này, ông vẫn còn ngây ra đó làm gì. Chỗ này có tổng cộng ba mươi tư người, ông nhớ kĩ đấy. Đến lúc ông đưa tôi tiền tôi cũng phải lấy tiền ở chỗ Huyết Minh."
Nói xong, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước.
Lưu Uy nhìn bóng lưng của Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù Lâm Trạch Dương không có giới hạn đã khiến cho ông ta rất kinh ngạc, nhưng Lưu Uy cũng không quên một điều.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Trạch Dương đã giải quyết được ba mươi tư tên thuộc hạ được huấn luyện bài bản của Trương Liên, còn không hề đỏ mặt cũng không hề thở dốc.
Lâm Trạch Dương đã mạnh lại càng mạnh, vậy rốt cuộc Lâm Trạch Dương mạnh đến mức nào?
Rất nhanh, khi Lâm Trạch Dương đi được một đoạn vào bên trong, anh nhìn thấy một người đàn ông có thân hình nhỏ bé.
Người đàn ông này là Huyết Hiện, theo phân phó của Huyết Ngưng đến đây, là một trong những đệ tử chính của Huyết Minh, về võ lực của anh ta tương đương với Huyết Dung. Nhưng điều quan trọng nhất là, anh ta có một năng lực đặc biệt, đó là càng bị thương thì chiến đấu càng mạnh. Dường như trong máu anh ta đang chảy dòng máu của dã thú.
"Người xông vào đây chính là hai người?" Nói rồi, Huyết Hiện lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ coi thường,
Lưu Uy khẽ cau mày, ông ta nhận ra Huyết Hiện, biết được người này rất mạnh mẽ. Thấy Lâm Trạch Dương dễ dàng đánh bại Huyết Dung trong phòng tập, nhưng Lưu Uy vẫn luôn cho rằng đó là do Lâm Trạch Dương may mắn, lúc đó Huyết Dung không để ý tới Lâm Trạch Dương.
"Tôi cảm thấy mắt của anh không được tốt, hai người chúng ta lớn như vậy mà còn đứng ở đây, anh nói toán của anh không tốt, nếu như vậy thì tôi có thể hiểu được, tôi đã gặp rất nhiều người như anh, rõ ràng không còn nhỏ nữa nhưng ngày cả một cộng một bằng hai cũng không biết. Tôi hiểu cả mà, đừng vì thế mà cảm thấy tự ti."
Lâm Trạch Dương liên tục gật đầu, dáng vẻ như kiểu "Tôi hiểu mà, tôi rất hiểu."
Huyết Hiện thoáng ngây người, sau đó tức giận cười lớn, hét lên: "Mày vừa nói bậy gì thế?"
Lâm Trạch Dương vẫn liên tục gật đầu giống như cũ, nói: "Tôi hiểu mà, tôi hiểu cả mà."
Lúc này Huyết Hiện thực sự không biết mình có nên tức giận không, nếu bản thân mình tức giận thì dường như đã xác nhận lời suy đoán của Lâm Trạch Dương là đúng, vậy bản thân không phải là một kẻ ngốc sao? Nhưng mà trong hoàn cảnh này sao có thể không tức giận được?
"Đi chết đi!"Huyết Hiện không chần chừ nữa, xông thẳng về phía Lâm Trạch Dương.
Tốc độ của Huyết Hiện rất nhanh, nhanh như một cơn gió vật, góc ra đòn của anh ta rất nham hiểm, nhìn giống như một cú đấm thẳng, nhưng lại đầy sự biến hóa, khiến người ta khó có thể nắm bắt được hướng đi nắm đấm của anh ta.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng duỗi tay ra, sau đó nắm đấm của Huyết Hiện rơi vào khoảng không. Bởi vì tay của anh đã nhắm thẳng vào giữa trán của Huyết Hiện.
Thân thể của Huyết Hiện nhỏ bé, cánh tay ngắn cho nên đành bất đắc dĩ chịu đòn, Lâm Trạch Dương nhắm thẳng vào đầu anh ta, nắm đấm của anh ta đã không chạm tới Lâm Trạch Dương.
Huyết Hiện cũng phát hiện ra điểm này, xuýt chút nữa đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài, anh ta còn chưa bao giờ phải chịu cảnh này.
Cho dù nắm đấm của anh ta có kỳ lạ đến mức nào, góc độ ra đòn có nham hiểm ra sao, biến hóa của đòn đánh ra có thần kỳ đến đâu, nếu anh ta không thể chạm đến đuối phương thì cũng vô dụng.
Hơn nữa đối phương lại còn dùng thủ đoạn làm nhục như này.
Huyết Hiện hoàn toàn phẫn nộ, sau đó anh ta quét chân ngang qua, thân người thấp, tay không với tới vậy chân tôi có đủ dài không, chân của tôi có đủ quét ngã anh không?
Choang
Một âm thanh vang lên, giống như có hai chiếc búa lớn va vào nhau.
Sau đó chân của Huyết Hiện đã quét qua chân của Lâm Trạch Dương, cả người Huyết Hiện phải nằm xuống đất, hai tay ôm lấy chân lăn qua lăn lại.
Sức chống đỡ thân thể của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, sau đó nhìn Lưu Uy nói: "Bây giờ thêm một người nữa rồi, tổng công là có ba mươi năm người."
"Chết tiệt!" Đột nhiên, Huyết Hiện hét lên một tiếng, rồi nhảy lên.
Lúc này năng lực của Huyết Hiện trong nháy mắt đã hoàn toàn được bộc lộ ra, thân thể càng bị thường, sức chiến đấu của anh ta càng mạnh, ý chí của anh ta càng hung ác.
Bịch.
m thanh lại một lần nữa vang lên, Lâm Trạch Dương tát anh ta một cái, Huyết Hiện liền ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, thu tay về nói: "Anh làm gì thế hả, gãy mất một chân rồi mà vẫn không chịu dừng lại sao?"
Máu trong người Huyết Hiện sôi sục, nghiến răng nghiến lợi, người lại nhảy lên lần nữa, khí thế càng mãnh liệt hơn lần trước. Sau đó lại một âm thanh vang lên, Huyết Hiện lại ngã xuống đất, trợn mắt rồi hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lại một lần nữa Lưu Uy sững sờ đứng ngây người tại chỗ, người này đúng thật là cao thủ.
Huyết Dung vừa mới tỉnh lại, từ ngoài đi vào cũng nhìn thấy cảnh này, anh ta không khỏi sửng sốt mà đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy.
Chương 136 Bước qua người tôi
Chương 136: Bước qua người tôi
Huyết Dung là một người rất nghiêm túc và tỉ mỉ trong mọi việc nên luôn có thể xử lý tốt mọi việc mà không có bất kỳ sai sót nào.
Bởi vì Huyết Dung là người như vậy cho nên khó có thể hiểu được những gì mà Lâm Trạch Dương làm. Một người có vẻ cà lơ phất phơ, sao lại mạnh như vậy được, có thể sánh được với thiếu chủ.
Huyết Dung cảm thấy điều này là không thể, cho nên anh ta đã tăng tốc đuổi theo, Lâm Trạch Dương rất nhanh đã gặp thiếu chủ, Lâm Trạch Dương rất nhanh sẽ bị thiếu chủ đánh bại.
Lâm Trạch Dương quả thực đã gặp thiếu chủ của Huyết Minh, Huyết Ngưng.
Huyết Ngưng cau mày, nghiêm túc đánh giá Lâm Trạch Dương, đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương có thể vào được tận đây đã chứng minh được rất nhiều điều. Bây giờ ngoại trừ Huyết Hiện vị đánh bại thì không còn khả năng nào khác.
Cho nên, Huyết Ngưng rất coi trọng Lâm Trạch Dương. Huyết Ngưng luôn rất tôn trọng những kẻ mạnh, bởi vì bản thân Huyết Ngưng đã là một kẻ mạnh, cho nên hắn biết rất rõ để trở thành một kẻ mạnh, phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và thể lực.
Huyết Ngưng cảm thấy trong nháy mắt, hai kẻ mạnh vẫn luôn tỉnh táo tôn trọng nhau, cho dù sau đó giữa hai người sẽ xảy ra một trận đấu kinh thiên động địa.
Cho nên Huyết Ngưng mở miệng, nói: "Anh là.."
Lâm Trạch Dương không cho Huyết Ngưng cơ hội đã nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Không thấy hai người lớn chúng tôi chuẩn bị nói chuyện sao? Thân là người dưới, lúc này anh lại định nói gì chứ? Không biết tôn ti trật tự gì hết."
Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn Trương Liên, nói tiếp: "Trương Liên, ban nãy tôi đã đánh bại ba mười lăm người của ông, mỗi người tính là một trăm tệ, ông phải đưa ba nghìn năm trăm tệ cho tôi, còn thêm một nghìn tệ lần trước, tổng cộng là bốn nghìn năm trăm tệ. Ông tưởng rằng tôi đã quên rồi sao? Không ngờ tới chứ gì? Ha ha ha."
Lâm Trạch Dương không nhịn được cười lớn.
Huyết Ngưng sững sờ, thế mà hắn lại bị khinh thường, bị coi là người dưới, chỉ vì bốn nghìn năm trăm tệ thế mà hắn lại bị coi khinh thẳng thừng như vậy."
Lúc này Trương Liên cũng há hốc miệng, không biết nên phải nói gì, Lâm Trạch Dương lại coi Huyết Ngưng là người dưới, điều này đã khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Sau đó, Lâm Trạch Dương bắt đầu nhắc đến chuyện tiền nong, bốn nghìn năm trăm tệ Lâm Trạch Dương không đi lấy. Không, đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là, lúc này Lâm Trạch Dương nói đến chuyện tiền nong chắc chắn vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
"Sao không nói chuyện vậy? Hay là ông cảm thấy tôi lừa ông? Tôi còn có nhân chứng là Lưu Uy đó, ông nói với ông ta, có phải ban nãy tôi đã đánh bại được ba mươi lăm người không?" Lâm Trạch Dương gấp gáp, nhìn về phía Lưu Uy.
Khóe miệng Lưu Uy co giật không ngừng, ông ta cảm thấy bản thân và Lâm Trạch Dương không thể đi trên cùng một đường nữa, ông ta thật sự muốn mở não của Lâm Trạch Dương ra xem, xem xem rốt cuộc mạch não của anh xảy ra chuyện gì.
Đến thời điểm nào rồi còn có ai quan tâm đến chuyện tiền bạc cơ chứ?
Nhưng nếu Lâm Trạch Dương đã hỏi đến, Lưu Uy cũng chỉ có thể gật đầu, nói: "Lâm Trạch Dương đã đánh bại ba mươi năm người."
Khi nói ra lời này, Lưu Uy cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại rất vui mừng, sau đó chìa tay về phía Trương Liên, nói: "Đưa tiền cho tôi."
Trương Liên suýt nữa đã nói không có tiền nhưng nhớ đến lần trước Lâm Trạch Dương mắng bản thân là quỷ nghèo đói, Trương Liên không thể mở miệng ra nói được.
"Anh là ai, là người Lưu Uy tìm đến để nhờ giúp đỡ sao?" Huyết Ngưng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, khắp người tỏa ra sát khí.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Huyết Ngưng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Này, Trương Liên, từ khi nào mà ông có một thuộc hạ mạnh như vậy, đây là đối thủ mạnh nhất mà tôi được gặp từ trước tới giờ."
Huyết Ngưng cười nhạt, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã chú ý tới hắn.
Kết quả là, Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Trương Liên, nói: "Đợi lát nữa sau khi tôi đánh bại anh ta, ông phải đưa một nghìn tệ cho tôi, đánh bại người này khó hơn đánh bại mười người trước nhiều. Ông đừng có nghĩ tôi lừa ông, giá này đã là tốt lắm rồi."
Huyết Ngưng suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu, tên Lâm Trạch Dương này quá coi thường người khác rồi, cảm thấy hắn là đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp cho nên đã ra giá một nghìn tệ.
"Rất tốt, Huyết Ngưng tôi rất lâu rồi chưa từng gặp người ngạo mạn như anh, đến đi, để tôi được mở mang tầm mắt, xem anh có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy nữa không?" Huyết Ngưng nghiến răng nghiến lợi, đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận đấu.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nhìn về phía Huyết Ngưng, nói: "Cũng được, đánh bại anh trước, đợi lát nữa được cầm càng nhiều tiền hơn, tiền ăn tháng này của tôi không đủ nữa rồi."
Lâm Trạch Dương nói xong đã bước tới trước mặt Huyết Ngưng.
Sau đó, Trương Liên mau chóng đứng ra, nếu lúc này ông ta không thể hiện lòng trung thành thì đến khi nào mới thể hiện ra đây?
"Lâm Trạch Dương cậu muốn động thủ với khách của tôi thì phải bước qua xác của tôi trước đã." Vẻ mặt Trương Liên kiên định, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu với Trương Liên, nói: "Được thôi."
Ngay sau đó dường như Lâm Trạch Dương đã biến mất ngay lập tức, rồi một cú đấm từ đâu nện vào bụng Trương Liên. Trương Liên bị đau, chỉ cảm thấy cả người mình tê dại rồi ông ta ngã xuống đất.
Lâm Trạch Dương lại mặt đối mặt với Huyết Ngưng, nói: "Xem ra ban nãy tôi đã hiểu lầm anh, chắc anh là người của Huyết Minh nhỉ? Đúng thật, tên ngốc Trương Liên đó sao có thể có một người thuộc hạ mạnh như anh được?"
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Huyết Ngưng cảm thấy hưng phấn vì một câu nói khoa trương của đối thủ như vậy.
"Vậy, bây giờ tôi đánh bại anh, dù sao anh đã chiếm được sản nghiệp của Lưu Uy rồi." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc.
"Đến đi." Huyết Ngưng cũng kiềm chế lại cảm xúc, nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương.
Hai người nhìn nhau, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, dường như trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên căng thẳng.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương khoát tay với Huyết Ngưng, nói: "Cái đó, anh có thể đợi tôi một chút được không?"
Bầu không khí căng thẳng biến mất trong nháy mắt, Huyết Ngưng không hiểu anh có ý gì, vừa rồi cả hai người đều đang chuẩn bị chiến đấu, trận chiến sắp nổ ra, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại xảy ra chuyện gì đó.
Huyết Ngưng vẫn quyết định chờ đợi.
Lâm Trạch Dương lùi về sau một bước, sau đó đạp lên người Trương Liên một cái, rồi mới quay sang nhìn Huyết Ngưng, nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi."
"..." Huyết Ngưng không biết phải nói gì.
Lâm Trạch Dương gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Vừa rồi tôi còn tưởng mình đã quên làm một chuyện gì đó, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra, vừa rồi Trương Liên bảo tôi bước qua người ông ta mới có thể chiến đấu, tôi đã đồng ý với ông ta rồi. Cho nên, tôi đương nhiên phải bước qua người ông ta một cái rồi mới bắt đầu được.”
"..."Huyết Ngưng càng không biết phải nói gì.
"..."Trương Liên đang nằm trên mặt đất cũng không biết phải nói gì hơn.
Bình luận facebook