• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (2 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266 Trích Tinh Kiếm Kỹ (1)

Tần Nghê Thường vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện Khương Phục Tiên để Triệu Phi Yến tiến vào Lăng Vân các, luôn cảm thấy rằng nàng ta đang lợi dụng Trần Mục.

Trần Mục có chút xấu hổ, vị hôn thê còn có thể hại đệ hay sao, mỉm cười mở miệng: "Sư tỷ, Khương sư tỷ rất tốt, tỷ đừng nghĩ xấu tỷ ấy như vậy."

"Không phải sư tỷ nói xấu nàng ta, Khương Phục Tiên rất có tâm cơ, tiểu sư đệ, đệ còn nhỏ, chơi không lại nàng ta đâu." Tần Nghê Thường đứng dậy, vỗ nhẹ bả vai Trần Mục, hi vọng hắn có thể hiểu rõ.

Trần Mục làm bộ đã hiểu, khẽ gật đầu, Tần Nghê Thường rất vui mừng, mặt mày hớn hở: "Tối nay sư tỷ bớt chút thời gian, qua đây uống rượu."

"Nơi này của sư tỷ có mấy vò rượu ngon, buổi tối hai tỷ đệ chúng ta ngồi uống hai chén, trò chuyện với nhau."

"Sư tỷ, tối nay có lẽ là không có thời gian, đệ định đến chỗ sư tôn học kiếm."

"Tối mai đi."

"Tối mai đệ chuẩn bị bế quan."

Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, mắt phượng nhìn chằm chằm ánh mắt của Trần Mục, chất vấn: "Tiểu sư đệ, sư tỷ có bận nữa cũng đồng ý rút chút thời gian ở cạnh đệ, đệ lại qua loa với tỷ như vậy?"

"Vậy thì tối mai đệ đi vậy." Trần Mục bị ép phải đồng ý, dù sao thì Tần sư tỷ đối xử với hắn như đệ đệ ruột, vô cùng chăm sóc, còn để Tiêu Vân dẫn theo đệ tử của Lăng Vân tông tới Hắc Thạch thành bảo vệ Trần gia.

Gương mặt xinh đẹp của Tần Nghê Thường không cau có nữa, nở nụ cười mềm mại nói: "Đệ đi bận việc trước đi, tối mai sư tỷ ở Lạc Hà phong chờ đệ."

Trần Mục rời khỏi Lạc Hà phong, nháy mắt di chuyển đến Lăng Vân phong, chung quanh tràn ngập gió tuyết, giống như mái vòm màu tuyết, bình thường nơi này đều bị phủ kín.

Nếu không có sự cho phép của Khương Phục Tiên, Trần Mục không vào được, vị hôn thê đang nằm dưới gốc băng thụ.

"Sư tỷ, đệ có thể nằm xuống không?"

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.

Có được sự cho phép, Trần Mục nằm bên cạnh vị hôn thê, hắn gối hai tay ra sau gáy: "Tần sư tỷ nói tỷ ấy có thời gian rảnh sẽ tới Trần gia thăm hỏi phụ mẫu của đệ."

Môi đỏ của Khương Phục Tiên khẽ mở, cười khẽ nói: "Nàng ta là sư tỷ của đệ, nên vậy."

"Tần sư tỷ gọi đệ tối mai đi uống rượu."

"Uống ít một chút."

"Mang một ít về cho tỷ."

"Không thành vấn đề."

Trần Mục lo vị hôn thê sẽ nghĩ nhiều, cho nên nói trước với nàng ta một tiếng, để tránh hiểu lầm.

Khương Phục Tiên cũng không hề để ý.

Đỉnh núi trở nên tĩnh mịch.

Trần Mục không nằm ngủ.

Hắn xoay người nằm nghiêng, thưởng thức vị hôn thê, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia có lớp tuyết mỏng như cánh tằm, tiên nhan giống như băng ngọc.

"Sư tỷ."

"Đệ có thể hôn tỷ một cái không?"

Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Trần Mục, mày liễu hơi nhíu, sáng sớm vừa cho hắn ôm, bây giờ còn muốn hôn nàng ta.

Trần Mục cảm thấy hẳn là không được rồi.

Trong lòng Khương Phục Tiên thầm nghĩ nếu còn dung túng Trần Mục như vậy thì về sau khẳng định hắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, bèn lạnh lùng nói: "Chỉ có thể hôn một chút."

Ánh mắt Trần Mục lập tức sáng lên.

Khương Phục Tiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Trần Mục đã hôn bẹp một cái lên trên bên mặt tuyệt mỹ của nàng ta, thời gian như ngừng trôi.

Ba giây sau, Trần Mục ôm ngực: "Sư tỷ, nhịp tim của đệ đập nhanh quá."

Khương Phục Tiên không trả lời.

Trần Mục chú ý thấy gương mặt phiếm hồng của vị hôn thê, hoá ra nàng ta cũng sẽ thẹn thùng, lúc thẹn thùng còn phải bày ra dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì.

Hắn nằm bên cạnh Khương Phục Tiên, tính xem lần sau đưa ra yêu cầu thế nào thì tương đối thích hợp, không biết ôm lấy vị hôn thê ngủ sẽ là cảm giác gì.

"Sư tỷ..."

"Im miệng..."

Ban đêm.

Trần Mục đứng dậy.

Hắn yên tĩnh rời đi.

Ban đêm ở Trích Tinh phong rất đẹp, nơi này giống như tiểu viện nông gia, xung quanh có rất nhiều đom đóm.

Trần Mục và Tô Mân ngồi trước nhà trúc.

"Sư tôn, con ở trung tâm Hoang Châu nhìn thấy một tấm bia đá, phía trên có bức họa mơ hồ, dưới đất là sinh linh đang đứng, trên trời lại có sinh linh đứng lộn ngược lại, ở giữa là bầu trời giống nhau."

"Bức hoạ đó nhiều năm trước vi sư đã nhìn thấy."

Tô Mân ngước nhìn tinh không, không khỏi cảm khái: "Đứng trước vũ trụ mênh mông, chúng ta quá nhỏ bé, có quá nhiều thứ chưa biết đang chờ chúng ta khai quật."

"Nguồn gốc của bức hoạ kia đến từ truyền kỳ Hoang Châu, hắn từng vượt qua biển trời mênh mông, tiến tới bến bờ vũ trụ, tận mắt nhìn thấy nơi trường sinh."

"Hắn trở lại Hoang Châu, thành lập ra hạm đội có quy mô lớn nhất trong lịch sử, chiến thuyền rải khắp không trung, lấp đất che trời, cường giả Hoang Châu đều tranh giành theo hắn trên một hành trình dài."

"Tiếc rằng bọn họ không thể đến được điểm cuối, lại gặp phải thứ rất đáng sợ ở nơi sâu trong tinh hải, chỉ còn lại con thuyền u linh trôi nổi ở nơi sâu trong tinh hải."

"Tinh không rất đẹp."

"Và cũng rất nguy hiểm."

Trần Mục nghe vậy khiếp sợ, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không, như có điều gì suy nghĩ, khó trách ở Hoang Châu ngay cả chiến thuyền cũng không có, chắc hẳn có liên quan đến trận biến cố kia.

"Sau này thật sự muốn đến tinh không nhìn xem."

"Sẽ có cơ hội."

Tô Mân đứng dậy, Trần Mục đi theo phía sau sư tôn, bọn họ đi vào vách núi gần đó.

"Kiếm kỹ đều là thứ được sáng tạo ra, kiếm kỹ do Kiếm Thánh sáng tạo chính là Thánh Giai Kiếm Kỹ, sức mạnh phải tiêu hao cực kỳ to lớn, uy lực đương nhiên cũng mạnh hơn Linh Giai Kiếm Kỹ, nhưng cũng không có nghĩa là kiếm kỹ tầm thường thì rất yếu, vài cường giả có thiên phú dị bẩm có thể sáng tạo ra kiếm kỹ mạnh mẽ khi ở cảnh giới thấp."

Trần Mục gật đầu.

Hắn tin tưởng không hề nghi ngờ với điều này.

Hắn hiện tại cũng thường xuyên sử dụng ba kiếm mà vị Kiếm Hoàng thần bí kia lĩnh ngộ ra, trong đó Ảnh Vô Tung càng là kiếm kỹ có thể di chuyển vị trí.

Trên mặt Tô Mân nở nụ cười hiền hòa: "Kiếm kỹ vi sư muốn dạy cho con vô chiêu vô danh."

Trần Mục nghĩ tới kiếm cuối cùng trong Long Ngâm Thập Tam Kiếm, Thư Thính Long Ngâm, cũng không có kiếm chiêu, là kiếm kỹ có thể tích trữ sức mạnh cường đại.

"Thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm."

"Niệm lên, kiếm đến."

Tô Mân chậm rãi mở rộng cánh tay, giống như chuẩn bị nghênh đón khách nhân đường xa đến, Trần Mục nhìn bốn phía xung quanh, hắn chú ý sự biến hoá sức mạnh của thiên địa, đột nhiên xuất hiện vô số tiếng kiếm kêu.
Chương 267 Trích Tinh Kiếm Kỹ (2)

Giữa thiên địa, vạn kiếm cùng kêu.

Toàn bộ vách núi đều bị sức mạnh kiếm quang bao vây, kiếm của đám tiểu bối Lăng Vân tông đều đang theo tiếng rung, kiếm ở Kiếm Trì cũng cùng kêu vang.

Trong lòng Trần Mục khiếp sợ, hắn phải dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý mới có thể mượn được sức mạnh tới, vậy mà sư tôn chỉ cần một niệm đã có thể mượn được sức mạnh của đất trời.

Cỗ sức mạnh này khó có thể tưởng tượng nổi.

Trần Mục nhìn thấy vạn kiếm dâng lên, cuối cùng hợp lại thành một kiếm, một kiếm kia đủ để xé rách sông núi, tách ra Tiên Môn, chém rơi sao trời.

Nhìn thấy sức mạnh to lớn của sư tôn, Trần Mục mới hiểu được bản thân mình còn cách phàm trần tuyệt đỉnh rất xa.

Đột nhiên.

Trời đất trở nên yên tĩnh.

Tô Mân vừa cười vừa nói: "Mặc dù đạo kiếm kỹ này vô chiêu, nhưng có thể tùy ý biến hóa, không cần câu nệ chiêu thức cố định."

"Sư tôn, có chút khó hiểu."

Trần Mục cảm thấy đạo kiếm kỹ này có chỗ tương tự với kiếm ý khi trước sư tôn từng đề cập tới.

"Nhất sinh vạn vật."

"Vạn vật quy nhất."

Tô Mân chậm rãi quay người: "Con có thể từ từ cảm ngộ, đến bây giờ vi sư vẫn đang cảm ngộ, Khương sư tỷ của con lĩnh ngộ ra được Băng Phong Vạn Tượng từ trong này."

Trong mắt Trần Mục mang theo vẻ bất ngờ, chiêu Băng Phong Vạn Tượng kia tạm ngưng các loại quy tắc, mặc dù chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng cũng là nghịch thiên.

"Sư tôn, có chiêu nào đơn giản không?"

"Đơn giản cũng có."

Tô Mân giơ tay lên, vê ra kiếm chỉ, có sức mạnh hình cầu màu trắng ngưng tụ trên đầu ngón tay ông ta, Trần Mục quan sát tỉ mỉ, hắn nhìn thấy quả cầu trắng kia càng ngày càng nhỏ, sức mạnh trong đó lại càng lúc càng khủng khiếp.

Trần Mục khá có hứng thú với cái này.

"Sư tôn, đây là chiêu thức gì thế?"

"Trích Tinh."

"Chiêu này rất đơn giản, trước tiên tập trung sức mạnh lại, sau đó nén lại, quá trình nhất định phải vững vàng, tiếp đó phóng thích ra, con có thể dùng kiếm để thử trước, đợi đến khi hoàn toàn nắm giữ được thì dùng kiếm chỉ cũng có thể tùy tâm sở dục."

Trần Mục cảm thấy kiếm kỹ đầu tiên sư tôn vừa mới giảng rất mạnh, nhưng trong thời gian ngắn rất khó để lĩnh ngộ, nhưng chiêu Trích Tinh này không chỉ mạnh mà còn dễ dàng nắm giữ được.

Khương Phục Tiên từng phá sao trong nháy mắt, hai chiêu này hẳn là cũng giống thế, dù sao thì Khương Phục Tiên cũng tiếp nhận truyền thừa của Lăng Vân tông.

Trần Mục đầy kích động.

Hắn luyện tập cả đêm ở vách núi.

Chiêu này nhìn tưởng đơn giản nhưng quá hà khắc với việc khống chế sức mạnh, mấy lần Trần Mục dẫn sức mạnh đều xảy ra vấn đề, còn suýt chút nữa làm chính mình bị thương.

Trần Mục không gấp gáp, sau khi thử nhiều lần, dần dần nắm giữ được kỹ xảo, sức mạnh bắt đầu được ngưng tụ rồi nén lại, sức mạnh ngưng tụ ra càng ngày càng mạnh, mũi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo chút tia sáng lạnh.

Tô Mân ngồi uống trà trước nhà trúc, nhàn nhã mà nhìn, ngộ tính của Trần Mục rất cao, dùng thực lực của hắn để nắm giữ Trích Tinh Kiếm Kỹ rất dễ dàng, nhưng muốn hái sao thật thì vẫn cần phải có thời gian.

Tay Trần Mục nắm Thanh Vân kiếm, mũi kiếm mang theo một chút kim quang, hắn không ngừng rót sức mạnh vào đầu mũi kiếm, sau đó tiến hành nén lại, quá trình chậm chạp, không có cách nào hoàn thành trong nháy mắt giống như Tô Mân.

Mũi kiếm ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, không gian xung quanh đều đang vặn vẹo.

Trước kia Trần Mục học Kiếm Thiểm là tấn công một điểm, mà Trích Tinh là tập trung sức mạnh vào một điểm, cả hai vừa khéo có thể kết hợp hoàn mỹ với nhau.

Sức mạnh ngưng tụ ở đầu mũi kiếm, Trần Mục đột nhiên giơ tay, mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, điểm sáng màu vàng xé rách không gian, tốc độ cực nhanh, từ xa nhìn lại trông giống như một sợi tơ màu vàng vắt ngang qua đất trời.

Ầm ầm!

Tầng mây dày cộp bị xuyên thủng.

Điểm sáng màu vàng kia còn đang không ngừng leo lên cao, vượt qua chân trời, biến mất trong tinh hải mênh mông.

Trần Mục còn không nhìn thấy đuôi của kiếm quang.

Bất tri bất giác đã tới buổi trưa.

Trần Mục trở lại trước nhà trúc.

Cũng coi như có một chút thành tựu.

Mặt mày Tô Mân hiền từ, gật đầu nói: "Con đã nắm bắt được tinh túy trong đó, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì có thể nắm giữ đạo kiếm kỹ này một cách hoàn mỹ."

"Đa tạ sư tôn chỉ điểm."

Trần Mục ngồi bên cạnh Tô Mân uống trà, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sư tôn, nếu như Kiếm Tiên tới Lăng Vân tông thật thì chúng ta ứng phó thế nào?"

Tô Mân vừa cười vừa nói: "Quy tắc không giống nhau, cho dù Kiếm Tiên có xuống đây thì cũng sẽ không có chiến lực của đỉnh phong, vi sư và Khương sư tỷ của con miễn cưỡng có thể ứng phó được."

Trần Mục cau mày, hai vị Kiếm Tiên kia đã khiến Khương Phục Tiên đau đầu, nếu như số lượng càng nhiều hơn thì hắn không dám nghĩ tiếp phần sau nữa.

"Sư tôn, chỗ này của con có thanh tiên kiếm mà sư tỷ phong ấn, ngài xem có thể xử lý được hay không."

Trần Mục lấy ra thanh kim sắc tiên kiếm làm Khương Phục Tiên trọng thương, thanh tiên kiếm này được che phủ bởi băng cứng, sức mạnh cuồng bạo bên trong bị phong ấn tạm thời.

"Phá hủy tiên kiếm cần phải có thời gian."

"Bên trong thanh tiên kiếm này có chút tiên kim hi hữu, ngược lại là nguyên liệu tốt để rèn thần binh lợi khí."

Trần Mục nghe vậy vừa cười vừa nói: "Sư tôn, vậy thanh tiên kiếm này phiền ngài xử lý rồi."

"Được."

Tô Mân thu tiên kiếm lại.

"Sư tôn, con còn chưa từng thấy bội kiếm của ngài." Trần Mục rất hiếu kỳ với kiếm của Tô Mân, hai thanh tiên kiếm của vị hôn thê đều cực kỳ mạnh.

Tô Mân mỉm cười lắc đầu: "Từ nhiều năm trước vi sư đã không còn đeo kiếm, thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm."

"Tiểu Mục, sau khi luyện kiếm tới một tầng rất cao thì chỉ cần đột phá trên một điểm nào đó, thứ Khương sư tỷ của con ngộ ra chính là không gian kiếm đạo, kiếm của nàng ta có thể xa không giới hạn, thứ vi sư ngộ ra chính là thời gian kiếm đạo, kiếm của ta có thể chém gãy thời gian."

Trong mắt Trần Mục mang theo sự kinh ngạc, hắn biết không gian kiếm đạo của vị hôn thê, cực kỳ lợi hại, kiếm quang của nàng ta có thể lao tới trời sao trong nháy mắt.

Hắn vẫn chưa từng được thấy qua thời gian kiếm đạo của sư tôn, cũng chưa từng thấy sư tôn sử dụng.
Chương 268 Say rượu

Tô Mân sống những năm tháng dài đằng đẵng, về già vẫn tráng kiện như lúc ban đầu, có lẽ là có liên quan với kiếm đạo mà ông ta tu luyện.

"Sư tôn, đa tạ dạy bảo."

Trần Mục được lợi rất nhiều, hắn uống trà nói chuyện phiếm cùng sư tôn đến gần trưa mới rời khỏi.

Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, trong động phủ có y bào sạch sẽ màu tuyết, mấy bộ quần áo này vừa người hơn bộ quần áo Trần Mục đang mặc trên người rất nhiều.

Y phục đều là do Khương Phục Tiên làm, phong cách giống nhau, thoạt nhìn giống như đồ đôi.

"Vị hôn thê thật tốt." Trần Mục khen ngợi trong lòng, thay bộ đồ mới cảm giác rất thoải mái.

Trong lòng thầm nghĩ hôn ước vẫn còn ở trong nhà, vẫn luôn bị mẫu thân cất giấu, Trần Mục thậm chí còn chưa được nhìn, đợi lần này trở về nhà, hắn chuẩn bị mang hôn ước qua đây, đến lúc đó đưa cho vị hôn thê xem, không biết nàng ta sẽ có biểu cảm gì.

Trần Mục nghĩ thôi cũng thấy kích động.

Hắn tới đỉnh núi tiếp tục luyện tập kiếm kỹ.

Thời điểm chạng vạng tối.

Trần Mục đến Lạc Hà phong.

Hoàng hôn ở nơi đây đẹp nhất trong Lăng Vân tông, ở lưng sườn núi là có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn đỏ rực.

"Tiểu sư đệ, đệ tới sớm thật đấy."

"Sư tỷ, đệ nào dám để tỷ chờ."

Tần Nghê Thường cảm thấy tiểu sư đệ rất biết cách nói chuyện, mái tóc đỏ của nàng ta hôm nay rối tung, cũng không có đặc biệt trang điểm gì, y phục cũng là váy đỏ thường ngày.

Trước mặt đám tiểu bối nàng ta rất hung dữ, rất có uy nghiêm, ở trước mặt Trần Mục lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Trong rừng trúc có chuẩn bị rượu thịt.

Trần Mục và Tần Nghê Thường ngồi ở nơi sâu trong rừng trúc, bàn tròn đá trước mặt bày đầy rượu và thức ăn, đều là những đồ nhắm để uống rượu, cũng không có sơn hào hải vị.

Bình thường Tần Nghê Thường uống rượu cũng đều như thế này, nàng ta không đặc biệt chuẩn bị gì.

Mặt trời lặn ở phía Tây.

Trong rừng trúc sáng lên đèn đuốc.

Tần Nghê Thường mở vò rượu lớn chừng cỡ bàn tay, mùi rượu xộc vào mũi, Trần Mục còn chưa uống đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, đời này hắn chưa từng uống rượu, bây giờ ngược lại là được phép uống rượu.

"Những thứ này là rượu ngon sư tỷ cất giấu gần ngàn năm, bên trong có rất nhiều bảo vật của đất trời, rất tốt với thân thể." Tần Nghê Thường cười rót rượu cho Trần Mục.

Rượu trong ly có màu hơi phiếm hồng, bên trong không có vấn đề gì, theo thói quen Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng để kiểm tra, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho dù là sư tỷ ruột thì cũng phải đề phòng.

Trần Mục bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.

Rượu này ngọt hơn so với hắn tưởng tượng.

Huyết dịch khắp người đều sôi trào, lượng lớn linh tính vật chất tràn vào trong cơ thể: "Sư tỷ, rượu này thật sự không tồi."

Sau đó Trần Mục uống một hơi cạn sạch.

Tần Nghê Thường tiếp tục rót rượu cho hắn, mắt phượng tràn đầy dịu dàng, vừa cười vừa nói: "Đừng chỉ uống mỗi rượu, ăn chút đồ ăn, nếu không rất dễ say."

"Tiểu sư đệ, có chuyện gì phiền não không, có thể nói cho sư tỷ nghe, có lẽ sư tỷ có thể giúp đệ."

Trần Mục ăn đậu phộng, liên tục lắc đầu, cười tỏa nắng nói: "Đệ không có gì phiền não."

"Tiểu sư đệ, bây giờ đệ đang ở độ tuổi mơ hồ, có nữ tử mình thích hay chưa?"

Tần Nghê Thường nhìn ánh mắt của Trần Mục.

Cái này khẳng định không thể nói yêu thích vị hôn thê, bởi vì Tần Nghê Thường không thích Khương Phục Tiên.

"Sư tỷ, đệ một lòng chỉ muốn luyện kiếm." Trần Mục ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói lời vớ vẩn.

Tần Nghê Thường rất vui mừng, tiểu sư đệ như thế này thật đáng yêu, về sau chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn, có lẽ có thể vượt qua sư tôn, vươn tới độ cao trong truyền thuyết.

"Sư tỷ, đệ kính tỷ." Trần Mục giơ ly rượu lên, muốn đổi chủ đề.

Tần Nghê Thường cười nâng chén.

Bỗng nhiên mặt Trần Mục có hơi đỏ, hắn đỡ lấy trán: "Sư tỷ, hình như đệ hơi choáng?"

"Đây không phải là rượu bình thường, cường giả Kiếm Thánh uống nhiều cũng sẽ say, nếu như là tiên nhân túy, Kiếm Tiên uống xong cũng đều ngất đấy." Tần Nghê Thường nhìn bộ dạng của Trần Mục, cười nhắc nhở, nói.

Trần Mục lắc nhẹ đầu: "Sư tỷ, sư đệ không chịu nổi lực rượu, lần sau lại uống với tỷ."

"Tiểu sư đệ, nếu như đệ say ngất ra thì sư tỷ dìu đệ về nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục uống."

"..."

Trần Mục thật sự có hơi say.

May mà Tần Nghê Thường rất nhanh đã say bí tỉ, nói mê nói sảng rồi gục xuống bàn.

"Sư tỷ, sư tỷ?"

Trần Mục thấy Tần Nghê Thường không có động tĩnh gì bèn ôm nàng ta trở về phòng, lặng lẽ rời khỏi Lạc Hà phong.

Hắn gói đồ ăn còn thừa trong rừng trúc và cả hai vò rượu lại, mang tất cả đi.

Tần Nghê Thường mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa chút thất vọng: "Tiểu sư đệ thật là đơn thuần."

Lăng Vân phong, đỉnh núi.

Khương Phục Tiên tựa lưng ngồi dưới gốc băng thụ.

Trần Mục ngồi đối diện với vị hôn thê, phía trước hai người có một chiếc bàn băng tinh xảo, bên trên đều là rượu và thức ăn mang về từ chỗ Tần Nghê Thường, Khương Phục Tiên nhấp rượu, ăn đậu phộng, dung nhan tuyệt mỹ mang theo ý cười: "Những vò rượu này của Tần sư muội bình thường đến bản thân còn không nỡ uống, vậy mà lại chịu lấy ra."

"Tần sư tỷ đối xử tốt với đệ đó, nhưng mà những vò rượu này rất dễ say, Tần sư tỷ uống xong còn ngất đi luôn, ngay cả đệ bây giờ vẫn còn hơi choáng đầu."

"Nàng ta uống ngất ư, nào có dễ dàng như vậy."

Khóe miệng Khương Phục Tiên nhếch lên: "Tần sư tỷ của đệ chẳng qua là khảo nghiệm đệ xem đệ có làm loạn hay không thôi."

"Nếu như đệ làm loạn, nàng ta sẽ nắm thóp của đệ, về sau dùng cái này để uy hiếp đệ."

Sau khi Trần Mục nghe xong, khẽ thở dài: "Sư tỷ, nơi này phức tạp quá, đệ muốn về nhà."

Dáng vẻ uống rượu của Khương Phục Tiên tao nhã, trên mặt ngậm ý cười, nghiêm túc nói: "Chỉ cần sư tỷ ở đây, tuyệt đối sẽ không để những người khác gây khó dễ với đệ."

"Sư tỷ, vẫn là tỷ tốt."

Trần Mục uống rượu trò chuyện với Khương Phục Tiên, từ chuyện nhà chuyện cửa tới chuyện tu luyện thường ngày, từ hứng thú sở thích tới vũ trụ mênh mông.

Sau cùng đỉnh núi trở nên yên tĩnh.

Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục đã say ngất.

Hắn uống rượu với Tần Nghê Thường trước, sau đó lại uống rượu với vị hôn thê, là thật sự uống say ngất đi rồi.

Khương Phục Tiên phất tay, toàn bộ rượu các thứ đều bay đi, sau đó Trần Mục ngã vào trong ngực nàng ta.
Chương 269 Thế cục chuyển biến tốt (1)

Nàng ta nhéo nhéo mặt Trần Mục, sau đó lại nhéo nhéo lỗ tai của hắn, rồi cười tủm tỉm mở miệng: "Chỉ có sư tỷ có thể bắt nạt đệ."

...

Sáng sớm.

Trần Mục cảm nhận được sự mềm mại, hắn mở mắt ra, nhìn Khương Phục Tiên đang bị đè dưới thân mình, vốn dĩ còn buồn ngủ lơ mơ, nhất thời liền tỉnh táo lại.

Lăng Vân phong.

Dưới băng thụ trong suốt.

Mặt đất được bao phủ bởi những bông tuyết màu bạc.

Trần Mục đang nằm trên người vị hôn thê.

Lông mi dài mảnh của Khương Phục Tiên khẽ run, Trần Mục nhìn nàng ta mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đẹp xanh thẳm.

“Có đẹp không?”

Khương Phục Tiên chớp chớp mắt.

Giọng nói của nàng ta trong trẻo êm tai.

Trần Mục gật đầu liên tục: “Đẹp.”

“Sư tỷ, tối qua đệ uống say có hơi không tỉnh táo, chắc chắn không phải cố ý đâu.” Trần Mục lại càng ôm chặt Khương Phục Tiên hơn.

Bốn mắt chạm nhau, Trần Mục cách vị hôn thê càng lúc càng gần, Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục càng lúc càng to gan, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm khắc: “Đứng dậy.”

Trần Mục thấy vẻ mặt vị hôn thê lộ ra sương giá, không dám hôn lên nữa, nếu còn thử đoán chừng sẽ tạ thế, hắn chầm chậm đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch.

Khương Phục Tiên ngồi dậy, bàn tay mảnh khảnh xoa bờ vai thơm, tối qua bị đè lên có chút không thoải mái, nhẹ giọng thì thầm nói: “Tiểu sư đệ, đệ nặng thật.”

“Sư tỷ, lần sau tỷ nằm trên người đệ, đệ ôm tỷ.” Trần Mục thích ôm vị hôn thê.

Khương Phục Tiên hơi nhướng mày, nhưng cũng không để cho Trần Mục dễ dàng đạt được: “Tiểu sư đệ, đợi đến khi đệ đột phá được Tam phẩm Kiếm Thánh, sư tỷ sẽ để cho đệ ôm ngủ một ngày.”

Trần Mục lập tức nâng cao tinh thần.

“Sư tỷ, thật sự?”

“Đương nhiên, chỉ là ôm ngủ thôi.”

Trần Mục nhếch miệng cười ngốc: “Sư tỷ, chỉ cần có thể ôm tỷ ngủ là được rồi.”

Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, đạt đến cảnh giới Kiếm Thánh, cần phải có năng lượng hùng vĩ mới có thể thăng cấp, càng là thiên kiêu thì càng khó đột phá, năng lượng cần có càng khủng bố, muốn từ Nhị phẩm Kiếm Thánh đột phá lên Tam phẩm Kiếm Thánh cần phải mất thời gian rất dài.

“Sư tỷ, đệ giúp tỷ hồi phục.”

Trần Mục muốn luyện thành Trích Tinh trong thời gian ngắn là rất khó, tốt hơn hết là dùng thời gian này để giúp Khương Phục Tiên hồi phục, nếu nàng ta khôi phục lại thực lực đỉnh phong, chém hai Kiếm Tiên hẳn cũng không thành vấn đề.

“Sau này sư tỷ sẽ thưởng cho đệ.” Khương Phục Tiên không nói cảm ơn, trong mắt nàng ta chứa ý cười.

Hai người ngồi dưới băng thụ, sau khi trở thành Kiếm Thánh, Niết Bàn Hô Hấp pháp lại càng thêm phi thường, năng lượng trong cơ thể Khương Phục Tiên nhanh chóng hồi phục như ban đầu, huyết mạch ngân sắc trong cơ thể hắn cũng đang gia tăng.

Mái tóc dài mềm mại dần dần khôi phục ngân sắc.

Rất nhanh, nửa tháng đã trôi qua.

Khắp nơi ở Hoang Châu chấn động, chuyện của Tây Hoang nhanh chóng truyền đến Nam Hoang, các châu đều chấn kinh, Hồng Minh và Tà tông cấu kết với nhau làm chuyện xấu, làm cho Tây Hoang trăm họ lầm than.

Các tông ở Hoang Châu đều hiểu rõ, nếu như không liên hợp để chống lại thì bọn họ sẽ đều là thịt cá.

Phượng các và Man tông đứng cùng đội với Lăng Vân tông đầu tiên, bọn họ chấp nhận liên hợp với Lăng Vân tông để chống lại Hồng Minh, ngay cả Thánh Kiếm sơn và Ngũ Tiên giáo cũng bày tỏ ý ủng hộ.

Địa vị của Lăng Vân tông ở Hoang Châu rất cao, chủ yếu là vì sự tồn tại của Khương Phục Tiên, nghe nói Kiếm Thánh đã bị nàng ta giết chết, mọi người đều mang vẻ kính sợ.

Các tông môn ở Bắc Hoang lần lượt tỏ thái độ, bọn họ ủng hộ Lăng Vân tông, Trần Mục đã cứu rất nhiều cường giả tông môn ở Tây Hoang, các tông ở Bắc Hoang vô cùng cảm kích, đều tình nguyện xuôi Nam để hỗ trợ cho Lăng Vân tông.

Tần Nghê Thường nhận được tin tức từ khắp nơi truyền đến, trong lòng nàng ta an tâm hơn rất nhiều, hiện giờ có rất nhiều tông môn ở Hoang Châu đứng về phía Lăng Vân tông, mọi người đều tình nguyện điều động cường giả cùng nhau chống lại Hồng Minh.

Chiến hay hòa đối với Hồng Minh, Tần Nghê Thường và Trưởng Lão viện đều không thể đưa ra quyết định, nàng ta chỉ có thể đi đến Lăng Vân phong, chuẩn bị thương nghị với Khương Phục Tiên.

Trần Mục cảm ứng được Tần Nghê Thường đến hắn mở mắt ra, mỉm cười với vị hôn thê: “Sư tỷ, lát nữa đệ lại đến.”

Khương Phục Tiên đến bên vách núi.

Tần Nghê Thường khẽ khom người: “Sư tỷ.”

Trước mặt những người khác nàng ta đều gọi là tông chủ hoặc Khương Phục Tiên, nhưng ở trước mặt bản tôn thì không dám càn rỡ, chỉ có thể lễ độ cung kính gọi sư tỷ.

“Tần sư muội, có chuyện gì thế?”

“Gần đây rất nhiều tông môn ở Hoang Châu đều ủng hộ Lăng Vân tông đối đầu với Hồng Minh, rất nhiều cường giả tông môn bày tỏ nguyện ý theo chúng ta cùng chiến đấu, chúng ta chuẩn bị chiến đấu chính diện hay là phái người cầu hòa?”

Tần Nghê Thường cảm thấy khai chiến thì sẽ máu đổ thành sông, hiện giờ Lăng Vân tông có đồng minh, có vốn liếng để khai chiến, tương tự cũng có sức mạnh để răn đe Hồng Minh.

Trần Mục đã quét sạch chủ lực của Hồng Minh ở Hoang Châu, kế hoạch của Hồng Minh bị đảo loạn, hiện giờ bọn họ không có động tĩnh gì, chắc chắn là đang khiếp sợ.

Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý: “Hồng Minh không nhất thiết phải tồn tại.”

Tần Nghê Thường có thể cảm nhận được sát ý của Khương Phục Tiên, cho dù Hồng Minh không tấn công Lăng Vân tông, sau khi nàng ta hồi phục chắc chắn cũng sẽ đi đến Hồng Minh.

“Sư tỷ, muội ở Thiên Cơ các nghe ngóng được tin tức, Hồng Minh có năm vị cường giả cấp bậc Cổ Tổ, trong đó Kim gia lão tổ đã ngã xuống ở sơn mạch Táng Tiên, đó là sức mạnh không thể khinh thường.”

“Minh chủ của Hồng Minh, Kim Thần Võ, muội nghe nói ông ta nghịch thiên sống hai kiếp, thân thể thoát phàm, sở hữu Tiên thể, có thể gọi là một nửa tiên.”

“Nếu như bọn họ thật sự giết đến Lăng Vân tông, thành công trong việc tiếp dẫn Kiếm Tiên, hậu quả khó mà lường được.”

Tần Nghê Thường có hơi lo lắng, chuyện này nàng ta không nói cho người khác biết, để tránh đả kích lòng tin của mọi người, vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh: “Lăng Vân tông có tỷ và sư thúc, còn có tiểu sư đệ, ngay cả có là Kiếm Tiên, chỉ cần dám đến thì đừng mong quay về.”

“Sư tỷ, nếu như có rất nhiều Kiếm Tiên đến?”

“Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.”

Khương Phục Tiên vô cùng bá khí.
Chương 270 Thế cục chuyển biến

Tần Nghê Thường không dám nhắc nữa: “Sư tỷ, trên người tỷ sao lại có mùi rượu?”

Mùi rượu này nàng ta ngửi thấy rất quen thuộc.

“Mấy ngày trước, tiểu sư đệ mời tỷ uống rượu, nói là lấy được ở chỗ muội.” Khương Phục Tiên quay người, bóng lưng cao ngạo lạnh lùng, nhàn nhạt nói.

Tần Nghê Thường nghĩ đến rượu ngon trân quý của mình, còn tưởng rằng Trần Mục mang về tự mình uống, vậy mà hắn lại mang đến lấy lòng Khương Phục Tiên.

“Sư tỷ, chuyện tiểu sư đệ tiến vào Trưởng Lão viện...”

“Việc này không cần phải nói nữa.”

Câu trả lời của Khương Phục Tiên không còn nghi ngờ gì nữa.

Tần Nghê Thường khẽ cau mày, có chút không vui, nhưng cũng không dám chất vấn: “Sư tỷ đã có ứng viên thích hợp? Vị trí của Trưởng Lão viện không thể để trống mãi được.”

“Sau khi Phi Yến ra khỏi Lăng Vân các thì sẽ tiến vào Trưởng Lão viện, sư muội, có một số thứ muội không thể làm chủ được.” Khương Phục Tiên quay lại, ánh mắt nhìn vào Tần Nghê Thường.

Tần Nghê Thường không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng ta, chỉ đành cúi thấp đầu cao ngạo, cả người run lên.

“Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm.”

“Quay về tự kiểm điểm cho tốt.”

Khương Phục Tiên lãnh đạm phất tay, Tần Nghê Thường không muốn ở lại Lăng Vân phong một giây nào nữa, cỗ áp lực kia khiến cả người nàng ta không thoải mái.

Sau khi Tần Nghê Thường rời đi, hai tay Khương Phục Tiên ôm lấy hai má nóng bừng của mình, có chút ngượng ngùng: “Thế mà lại bị muội ấy phát hiện chuyện uống rượu cùng với tiểu sư đệ.”

Cũng may chuyện ngủ cùng nhau không bị ai phát hiện.

Tần Nghê Thường ấm ức vội vàng đến Ngạo Kiếm phong.

Trần Mục đang định quay lại Lăng Vân phong, nhìn thấy Tần Nghê Thường đến đây thì ở lại Ngạo Kiếm phong.

“Sư tỷ, tỷ có chuyện gì thế?”

“Khương Phục Tiên đáng ghét!”

Tần Nghê Thường còn trừng Trần Mục.

Khuôn mặt Trần Mục đầy vẻ nghi hoặc: “Sư tỷ, Khương sư tỷ hung dữ với tỷ, tỷ hung dữ với đệ làm gì?”

“Còn không phải bởi vì đệ, sư tỷ muốn giúp đệ hỏi việc tiến vào Trưởng Lão viện, nàng ta thẳng tay từ chối không nói còn cảnh cáo ta.” Khỏi phải nói Tần Nghê Thường tức giận thế nào.

“Tiểu sư đệ, điều quá đáng nhất là đệ lại mang rượu của sư tỷ đi lấy lòng Khương Phục Tiên, làm sư tỷ quá thất vọng, nàng ta chính là đang lợi dụng đệ, lúc trước sư tỷ nói với đệ thế nào.”

“Sư tỷ, đừng tức giận, sẽ có nếp nhăn đấy.” Trần Mục bưng trà nước đến cho Tần Nghê Thường.

Tần Nghê Thường ngồi trên ghế dựa, uống ngụm trà, nàng ta cố gắng bình tĩnh tâm trạng: “Đáng chết.”

“Sư tỷ, đừng nóng giận, Khương sư tỷ chắc chắn không phải cố ý đâu, chắc chắn là có hiểu lầm.”

“Tiểu sư đệ, đệ còn nói giúp nàng ta, thật sự muốn làm sư tỷ tức chết?”

Trần Mục có chút ngượng ngùng, cũng không thể nói xấu vị hôn thê được, hắn chỉ có thể im miệng không nói.

“Tiểu sư đệ, giúp sư tỷ xoa bóp vai.” Tần Nghê Thường có chút mệt mỏi, thường ngày đều là Liễu Mi Nhi bóp vai cho nàng ta, hôm nay buồn bực đi đến Ngạo Kiếm phong, dứt khoát để Trần Mục bóp vai cho nàng ta.

“Sư tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân.” Trần Mục sợ Tần Nghê Thường không chỉ bị mắng mà sẽ còn bị đánh.

Tần Nghê Thường thấy Trần Mục xấu hổ thì không nhịn được cười: “Sư tỷ cũng chẳng phải người ngoài.”

“Sư muội, phiền muội liên lạc với cao tầng của các tông đến Lăng Vân tông nghị sự.” Bên tai Tần Nghê Thường vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên, khuôn mặt nàng ta lập tức đen lại, vừa muốn nghỉ ngơi thì lại bị sắp xếp đi làm việc.

Cách nhau rất xa, rất khó nói chuyện, trừ khi dùng linh lực bọc lại mới có thể truyền ra xa, Tần Nghê Thường vốn không hề lo lắng Khương Phục Tiên nghe được lời nàng ta nói.

Nhưng nàng ta đã đánh giá thấp cảm tri của Khương Phục Tiên, nếu như không phải nàng ta sai bảo Trần Mục bóp vai, Khương Phục Tiên còn có thể cho nàng ta nghỉ ngơi thêm một chút.

Tần Nghê Thường đứng dậy: “Tiểu sư đệ, sư tỷ có chuyện, đệ phải cách xa Khương Phục Tiên ra một chút, lòng dạ của nàng ta rất sâu, đệ sẽ bị nàng ta nắm chặt gắt gao.”

“Đã hiểu.”

Trần Mục cười gật đầu.

Sau khi Tần Nghê Thường đi, hắn chuẩn bị quay lại Lăng Vân phong, nhưng lại có nhiệm vụ mới được cập nhật.

【Đánh dấu: Thanh Đồng thành】

【Phần thưởng: Phá Thánh Đan】

Phá Thánh Đan có thể trực tiếp mở ra một sợi gông xiềng, loại đan dược này là bảo vật vô giá, muốn đột phá được Tam phẩm Kiếm Thánh rất khó, nhưng nếu có Phá Thánh Đan thì có thể trực tiếp đạt đến Tam phẩm Kiếm Thánh.

“Ài, vị hôn thê cứ thích cho không.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn biến mất khỏi Ngạo Kiếm phong, dịch chuyển xuất hiện trên đỉnh núi ở Lăng Vân phong.

“Sao đệ không nghe lời sư tỷ của đệ?” Khương Phục Tiên ngồi dưới băng thụ kéo lấy cằm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Nếu như nghe theo lời của Tần sư tỷ sau này đệ không cưới được sư tỷ nữa rồi.”

“Sư tỷ của đệ nghĩ đã hay, đệ còn nghĩ hay hơn cả nàng ta.” Khương Phục Tiên trừng mắt nói với Trần Mục.

Trần Mục đến ngồi xuống bên cạnh vị hôn thê, có chút nghi hoặc: “Sư tỷ, Thanh Đồng thành ở đâu thế?”

“Hồng Châu, sào huyệt của Hồng Minh.”

“...”

Thanh Đồng thành là nơi đặt tổng bộ của Hồng Minh.

Tâm trạng phấn khích của Trần Mục lập tức bình tĩnh lại, quả nhiên nhiệm vụ đánh dấu mà hệ thống giao cho đều không đơn giản, chung quanh Thanh Đồng thành chắc chắn được canh phòng cẩn mật.

Cho dù có khả năng thuấn di, đối diện với loại thế lực siêu nhiên như thế cũng rất nguy hiểm, rất có thể vừa đến gần thì đã bị phát hiện.

“Tiểu sư đệ, đệ muốn đi Thanh Đồng thành?” Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Trần Mục, có chút lo lắng.

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ muốn san bằng Hồng Minh.”

Khương Phục Tiên cảm thấy Trần Mục đã trưởng thành, nàng ta nở nụ cười xinh đẹp nói: “Sư tỷ đã sắp khôi phục đỉnh phong, qua mấy ngày nữa sẽ đi san bằng Hồng Minh.”

“Sư tỷ, đệ đi cùng tỷ.”

“Đệ đi thì có thể làm được gì?”

“Đệ cổ vũ cho tỷ.”

Thanh Đồng thành rất nguy hiểm, trong tổng bộ của Hồng Minh có rất nhiều lão quái vật, Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, đệ bắt buộc phải ở lại Lăng Vân tông.”

“Sư tỷ, tỷ không dẫn đệ đi, đệ sẽ tự mình đi.”

Trần Mục không chỉ muốn đánh dấu để lấy được phần thưởng mà càng muốn bảo vệ vị hôn thê, muốn cùng nàng ta kề vai chiến đấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom