• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (4 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261 Tư thái vô địch (1)

"Đúng là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta từng tận mắt chứng kiến hắn từ Thanh Vân sơn leo lên trời."

"Ta cảm giác trên người hắn có khí thế giống như Khương Phục Tiên, bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn."

"Hy vọng hắn thật sự có bản lĩnh kia."

Cường giả các tông cũng chờ đợi nhìn Trần Mục.

Đôi mắt của Phó Long trợn tròn, nhìn Trần Mục một mình đến lạnh lùng nói: "Làm càn!"

Khuôn mặt của Trần Mục mang hàn ý, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn phẫn nộ, lực lượng của cường giả tuyệt đối không dùng để lạm sát người vô tội, những người này đều đáng chết vạn lần.

Phó Long bay lên trời, trong tay ông ta cầm trường kiếm tỏa thanh quang gợn sóng, ông ta giơ tay lên cả không gian chấn động, có kiếm quang gần ngàn mét chém về phía Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, không gian cũng bị đè ép đến nổ tung.

Đạo kiếm quang màu lam kia nháy mắt đã tới, nhưng Trần Mục còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất, lần nữa xuất hiện đã là ở trước người Phó Long, tốc độ nhanh như vậy, khiến cho cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong Phó Long cũng cảm giác hít thở không thông.

Trần Mục tay cầm Thanh Vân kiếm, kiếm phong kim sắc rực rỡ đâm thẳng vào ngực Phó Long, đồng tử người sau co rút mạnh mẽ, lập tức nghiêng người tránh né.

Đây là phản ứng bản năng của cơ thể ông ta.

Thanh Vân kiếm không đâm trúng, chỉ thiếu một chút, cho dù là cảm giác hay là phản ứng của cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong đều mạnh hơn Kiếm Thánh phổ thông rất nhiều.

Trần Mục không vận dụng Hoang Thần giáp.

Hắn muốn thử xem lực lượng của mình đã mạnh như thế nào.

Phó Long vừa tránh xong đã đâm một kiếm ra, Thanh Vân kiếm của Trần Mục ngay lập tức đó quét ngang mà đến.

Phó Long vội vàng vung kiếm nghênh đón, lúc hai thanh kiếm va chạm vào nhau, trời đất chấn động, hai đạo kiếm quang phát ra tia lửa rực rỡ.

Nhưng tiếng nổ đáng sợ vang lên, Phó Long bị chấn động lùi ra hơn mười mét, cánh tay đau đớn kịch liệt, trong mắt ông ta mang theo kiêng kỵ nồng đậm. Tuổi tác của Trần Mục không lớn, nhưng hắn có được lực lượng vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong, giống như Chân Long hình người, có được lực lượng khủng bố của hung thú viễn cổ.

"Quái vật!"

Sắc mặt của Phó Long khó xử.

Cường giả tiền bối trong lồng giam trợn mắt há hốc mồm, có lão giả thất thanh nói: "Phó Long chính là Đại trưởng lão của Hồng Minh, cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, vậy mà lại rơi vào hoàn cảnh bất lợi, đây thật sự là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông sao?"

Phó Long là siêu cấp cường giả nổi tiếng ở Hoang Châu và Hồng Minh, lại không thể chiếm được ưu thế ở trước mặt Trần Mục, ngược lại còn dễ dàng bị áp chế.

Các cường giả tiền bối trong lồng giam hoàn toàn không ngờ đến tình huống này.

Minh Thu nhíu mày, hắn ta đang chờ Trần Mục lộ ra sơ hở.

Trong nháy mắt khi Phó Long vừa bị đánh bay, một tiếng sấm lại vang lên, Thanh Vân kiếm xuất hiện trước mặt ông ta.

Kinh Thần của Trần Mục dưới sự tăng cường của quy tắc không gian, càng thêm khó lòng phòng bị.

Phó Long phản ứng rất nhanh, xuất phát từ phản ứng bản năng của thân thể, ông ta vung kiếm ngăn lại, không hề giữ lại lực lượng, Thanh Phong trong tay nở rộ ra thanh quang cực hạn rực rỡ.

Một kiếm này đủ để chém rách cả một dãy núi.

Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, cơn bão đáng sợ bao trùm, không gian cũng vặn vẹo, cường giả trong lồng giam trên mặt đất cũng nắm lấy lồng sắt.

Bọn họ không thể mở mắt ra để nhìn xem chiến cuộc.

Thanh Phong của Phó Long là thượng phẩm thánh kiếm, nhưng mà lúc này thân kiếm lại xuất hiện vết nứt, ông ta lại lần nữa bị đánh bay, Thanh Vân kiếm cũng bị đẩy lui.

Trần Mục thuấn di xuất hiện bên cạnh Thanh Vân kiếm, hắn nắm Thanh Vân kiếm, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Phó Long, không cho ông ta cơ hội để thở.

Minh Thu vốn định chờ đợi cơ hội thích hợp để đánh lén Trần Mục, nhưng mà lúc này Phó Long đã không ứng phó được nữa, hắn ta lập tức gia nhập chiến trường, kiếm quang của Minh Thu đánh lén sau lưng Trần Mục.

Trần Mục xoay người nghênh đón Minh Thu.

Phó Long không nghỉ ngơi, xách kiếm đến giáp công, hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong liên thủ với nhau.

Trong lồng giam chỉ có cường giả tiền bối còn có thể miễn cưỡng mở mắt ra nhìn trận chiến, bọn họ nhìn không chớp mắt, có lão bối còn cảm khái nói: "Thiếu niên Kiếm Thánh, thiên tung thần võ, có thể nhìn thấy thiên kiêu quật khởi như thế, lão phu chết cũng không hối tiếc."

Đối mặt với hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, Trần Mục đã cảm nhận được một chút áp lực, thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng còn lâu mới đạt tới độ cao như Kim Thành Thánh, đừng nói là Trích Tinh, Kiếm Khai Tiên Môn cũng khó có thể đạt tới, chỉ có thể nói cảnh giới rất cao.

Mấy ngàn trường kiếm còn đang thanh lý dư nghiệt cường giả Hồng Minh và Tà Tông xung quanh, những thanh kiếm này đều là truyền kỳ của Hoang Châu, uy lực có thể tưởng tượng được.

Có trường kiếm giết về phía Hàn Giang Tuyết, nàng ta nhảy vào trong hồ máu, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh xung quanh đang chạy trốn, Trần Mục điều khiển trường kiếm từ xa chém đứt lồng giam, cường giả các tông nhao nhao chạy ra.

"Đa tạ tiểu sư thúc."

Rất nhiều cường giả nước mắt tung hoành.

Bọn họ không ở gần đó xem trận chiến được, tất cả đều chạy trốn về phía xa, bọn họ biết đáng sợ nhất không phải Phó Long và Minh Thu giở trò, mà là sinh vật không biết trong hồ máu mang theo uy áp đáng sợ.

Trần Mục lo lắng chiến đấu sẽ tạo thành ngộ thương, cho nên sớm giải cứu những cường giả các tông bị nhốt kia, mọi người đều tràn ngập cảm kích đối với Trần Mục, trận chiến của cường giả Kiếm Thánh bọn họ cũng không giúp được chỉ có thể lùi lại.

Kiếm quang trên bầu trời tàn sát bừa bãi, Trần Mục vẫn vững vàng chiếm được thế chủ động trước sau như một, cho dù là cường độ linh lực, linh lực dự phòng, hay là sức mạnh thân thể hắn cũng nghiền ép hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong này.

Phó Long và Minh Thu phóng thích ra kiếm kỹ cường đại, nhưng mà Trần Mục lại có Ảnh Vô Tung, còn có thuấn di không gian, rất dễ tránh thoát kiếm kỹ của bọn họ.

Công kích cho dù có mạnh hơn nữa thì chỉ cần né được cũng là hoa cảnh, nhìn mà không dùng được.

Trần Mục có chút thất vọng.

Hắn không nghĩ bọn họ lại yếu như vậy.
Chương 262 Tư thái vô địch (2)

Hai luồng năng lượng đặc biệt bao phủ gần đó.

Phó Long ở trên, Minh Thu ở dưới, hai loại kiếm vực đồng thời xuất hiện, hoàn cảnh xung quanh đang thay đổi, Trần Mục cảm giác áp lực trên người đã tăng lên gấp bội.

Trần Mục triển khai kiếm vực của mình, sương xám bao phủ khu vực ngàn dặm, kiếm vực của bọn Phó Long bị cắn nuốt, xung quanh nháy mắt đã biến thành thế giới u ám.

"Làm sao có thể? Kiếm vực của hắn vậy mà lại có thể thôn phệ kiếm vực của chúng ta?"

Kiếm vực cường đại có thể nghiền nát kiếm vực yếu hơn, thế nhưng hai kiếm vực đỉnh phong của bọn họ vậy mà lại không chống lại nổi kiếm vực của Trần Mục.

Áp lực trên người Trần Mục biến mất, thân ảnh của hắn biến mất trong sương mù xám xịt, Phó Long và Minh Thu cảm nhận được mùi chết chóc.

Phó Long và Minh Thu như rơi xuống hầm băng.

"Thật mạnh, chỉ có chiến lực cấp bậc lão tổ mới có thể chống lại hắn!" Minh Thu cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Phó Long trầm giọng nói: "Tách ra rút lui!"

Vừa nói xong hai đạo thân ảnh đã chạy trốn theo các hướng khác nhau, trong Hỗn Độn Kiếm Vực, bọn họ không có cách nào cảm giác được sự tồn tại của Trần Mục, khi tiếng sấm vang lên, Thanh Vân kiếm trong nháy mắt đã xuyên thủng đầu của Phó Long, trực tiếp giết chết thần hồn của ông ta.

Minh Thu chạy thoát ra khỏi Hỗn Độn Kiếm Vực, hắn ta còn chưa chạy được bao xa, đã bị cốt kiếm xuyên qua thân thể.

"Ngươi..."

Đó là bộ xương có hình thể cao hơn mét, mang theo máu thịt, không có da bọc bên ngoài đang nhỏ máu xuống. Bộ dạng dữ tợn đáng sợ, tám bàn tay dài như nhện cầm tám thanh cốt kiếm có hình dạng khác nhau, những cốt kiếm kia cũng mang theo hung uy nồng đậm.

Cốt kiếm xuất phát từ bản mệnh cốt mạnh mẽ nhất của hung thú viễn cổ, manh hơn nhiều thánh kiếm, hơn nữa cốt kiếm còn có thể hút máu.

Minh Thu nhanh chóng khô héo, trong mắt hắn ta mang theo sự không cam lòng, cuối cùng hóa thành tro tàn.

"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giết hắn, sau đó san bằng Lăng Vân tông." Hàn Giang tuyết trêu chọc nói

Sau khi thi hài Tà tổ hồi phục, Hàn Giang Tuyết không cần dựa vào Hồng Minh nữa, chỉ cần thôn phệ lượng lớn huyết thực thì nàng ta có thể thiên hạ vô địch.

Thi hài Tà tổ vốn đã sớm có thể hồi phục, Hàn Giang Tuyết lợi dụng Hồng Minh để có thêm huyết thực, bây giờ thi hài Tà tổ đã có được lực lượng cường đại, cho dù là gặp phải lão tổ các tông khác cũng có thể chống lại.

Vốn dĩ còn có cường giả ở phía xa quan sát, bây giờ không ai dám lại gần đó, tất cả đều đang liều mạng chạy về phía xa. Nếu Trần Mục thất bại, cường giả vây xem cũng phải chết.

Trần Mục thu hồi Hỗn Độn Kiếm Vực.

Kiếm vực tiêu hao năng lượng tương đối nhanh.

Hắn quan sát thi hài Tà tổ cách đó không xa, trong mắt lóe lên kim quang, nhìn thấy Hàn Giang Tuyết dưới lớp máu thịt trong mắt mang theo hàn ý.

Hàn Giang Tuyết đang thao túng thi hài Tà tổ.

Bộ hài cốt này khiến cho Trần Mục có cảm giác áp lực còn lớn hơn bọn người Phó Long kia, là vật tà ác.

Trên tay Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm, giơ tay lên thi triển Kinh Thần, Thanh Vân kiếm xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt thi hài Tà tổ, lại bị hai thanh cốt kiếm đan xen ngăn cảm, thi hài Tà tổ chỉ lùi về phía sau nửa bước.

Không gian xung quanh nổi lên gợn sóng, giống như sóng biển khuếch tán ra xung quanh, vách tường đổ nát bị không gian liên y đánh trúng trong nháy mắt đều sụp đổ.

Uy lực của một kiếm này có thể tưởng tượng được.

Trần Mục thuấn di đến gần Thanh Vân kiếm, hắn cầm Thanh Vân kiếm lại thuấn di lần nữa, lần này xuất hiện ở phía sau thi hài Tà tổ, kiếm phong đâm về phía dưới huyết nhục của Hàn Giang Tuyết.

Thi hài Tà tổ không xoay người, cánh tay lại đang xoay chuyển, nó huy động hai thanh cốt kiếm nghênh đón.

Mỗi lần va chạm đều có thể nhấc lên không gian liên y xung quanh.

Trần Mục bị không gian liên y đánh trúng ngũ tạng cũng sẽ bị chấn động, thân thể cảm giác đau đớn như bị xé rách, nếu không phải thân thể hắn cường đại, nếu không sớm đã hộc máu.

"Kiếm Tiên di hài?"

Trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc.

Ngay cả thi hài cũng có được lực lượng khủng bố như vậy, đương nhiên là cường giả Kiếm Tiên để lại.

Thi hài Tà tổ không ở trong trạng thái đỉnh phong, nhưng cũng hơn xa Kiếm Thánh đỉnh phong, sáu thanh cốt kiếm còn lại đồng thời đánh tới.

Trần Mục biết không thể cứng đối cứng, thuấn di ra ngoài mấy trăm mét, nhưng thi hài Tà tổ theo sát phía sau hắn, nó không có năng lực thuấn di không gian nhưng tốc độ vẫn nhanh đến đáng sợ.

"Chịu chết đi."

Âm thanh của Hàn Giang Tuyết mang theo đùa cợt.

Tám thanh cốt kiếm cùng lúc chém xuống, Trần Mục thuấn di kéo dài khoảng cách, huyết sắc kiếm quang không đánh trúng hắn, mà chém xuống mặt đất đánh ra miệng núi cao mấy ngàn mét.

Trần Mục thuấn di ra ngoài mấy dặm cũng có thể nhanh chóng bị bắt kịp, chiếc nhẫn u ám trên đầu ngón tay phát sáng, Hoang Thần giáp bao trùm toàn thân hắn.

Nhất thời hắn có vẻ khôi ngô cao lớn, Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, dưới sự tăng cường cường đại, lực lượng tăng lên gấp bội, đủ để đối đầu với thi hài Tà tổ.

Thi hài Tà tổ cầm tám thanh cốt kiếm trong tay công kích cực nhanh, Trần Mục nhiều lần bị cốt kiếm đánh trúng.

Cũng may có giáp trụ đỡ được cốt kiếm, nếu không thân thể của Trần Mục cũng sẽ có thêm mấy lỗ thủng lớn.

Cốt kiếm mang theo huyết quang đánh vào Hoang Thần giáp, năng lượng cuồng bạo cũng bị giáp trụ miễn dịch, Trần Mục ngay cả chút thương tổn cũng không cảm nhận được.

Hoang Thần giáp khi ở Kiếm Cung bí cảnh đã trữ được lượng lớn năng lượng bàng bạc, nó có thể triệt tiêu thương tổn vào thời điểm quan trọng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn miễn dịch.

Mỗi lần bị cốt kiếm đánh trúng, năng lượng của Hoang Thần giáp cũng tiêu hao rất nhanh, đồng thời Trần Mục cũng cảm giác được lực lượng của thi hài Tà tổ cũng đang yếu dần.

Trần Mục còn đang lợi dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp để không ngừng khôi phục năng lượng, trạng thái của hắn bây giờ còn rất tốt.

Mấy ngàn trường kiếm đã thanh lý sạch sẽ toàn bộ cường giả của Tà tông và Hồng Minh xung quanh.

Trần Mục khống chế chúng quay trở về, Kiếm Long gào thét mà đến, thi hài Tà tổ bị bao vây, mấy ngàn đạo kiếm quang đồng thời chém ra, thanh thế to lớn.
Chương 263 Tư thái vô địch (3)

Vừa rồi Trần Mục ở trước mặt tám thanh cốt kiếm rơi vào hoàn cảnh bất lợi, bây giờ hắn đã có ba ngàn thanh trường kiếm, có Hạo Nhiên Kiếm Ý, có thể khống chế Kiếm Long một cách hoàn mỹ.

Năng lượng của ba ngàn thanh trường kiếm đồng thời ngưng tụ lại, thi hài mạnh như Tà tổ cũng bị trấn áp.

Thi hài Tà tổ đột nhiên khụy xuống mặt đất, tám thanh cốt kiếm cắm ở trong mặt đất đỏ thẫm, đúng lúc tám vị trí trên mặt đất có trận pháp chằng chịt như mạng nhện màu máu xuất hiện, Trần Mục nhìn thấy hoa văn cấm kỵ phức tạp trên bầu trời.

Huyết quang cường thịnh nở rộ, thi hài Tà tổ bộc phát ra lực lượng kinh người, Kiếm Long bị đánh tan, mấy ngàn thanh trường kiếm trở về phía sau Trần Mục.

Trần Mục có thể nhìn thấy trạng thái của thi hài Tà tổ, tà tu quả nhiên không phải chính đạo, nó bây giờ đã là đèn cạn dầu, vừa rồi cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, Hàn Giang Tuyết còn muốn giãy dụa đến cuối cùng.

Xung quanh có rất nhiều thi thể của cường giả Tà tông và Hồng Minh, khí huyết của bọn họ đang bị hấp thu.

Cốt kiếm đang hấp thu khí huyết xung quanh, muốn mượn lực lượng của bọn họ để đánh cược lần cuối, Trần Mục cũng sẽ không cho nó thời gian để hấp thu khí huyết, trên tay hắn cầm Thanh Vân kiếm, tiếng long ngâm vang vọng khắp trời, ba ngàn thanh trường kiếm hóa thành ba ngàn con kim long rực rỡ, kim quang bao phủ Đại Tây sơn, cứ như là mộng hồi viễn cổ, du long tứ hải tái hiện ở nhân gian.

Sau khi Hàn Giang Tuyết nhìn thấy nàng ta thúc dục hoa văn cấm kỵ, vô số huyết quang phóng lên trời.

Trần Mục lấy tư thái mạnh nhất thi triển ra Tam Thiên Long Vũ, ba ngàn con kim long gào thét xuất hiện, cả không gian chấn động, mặt đất nứt nẻ, huyết quang bị xua tan, khu vực mười dặm cũng bị kim quang bao phủ.

Tiếng long ngâm kéo dài không dứt

Khi long ngâm biến mất, xung quanh trở nên yên tĩnh, thi hài Tà tổ bị trường kiếm đóng đinh trong phế tích, xung quanh đầy trường kiếm.

Trần Mục từ trên trời giáng xuống, nhìn Hàn Giang Tuyết giãy dụa bò ra từ trong máu thịt, thân thể nàng ta có nhiều chỗ bị xuyên thủng, mặt nạ đã vỡ vụn, không ngừng ho ra máu, ánh mắt gần như là điên cuồng.

"Thật đáng tiếc, thi hài Tà tổ không thể hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nhưng mà ngươi cho rằng như vậy đã là kết thúc? Bọn họ đã chuẩn bị Kiếm Tiên hàng lâm ở Lăng Vân Tông. Ha ha... Hực..."

Trần Mục vung kiếm đưa nàng ta lên đường.

Hoang Thần giáp thu nhỏ lại thành chiếc nhẫn u ám, Trần Mục nhìn thi hài Tà tổ còn đang lay động, ngọn lửa màu vàng rơi xuống, huyết nhục của Tà tổ đang thiêu cháy, nhưng bộ xương và cốt kiếm không có cách nào phá hủy, những thứ này có tà niệm quá nặng, hắn chôn vùi tà cốt ở sâu trong lòng đất rồi phong ấn lại, sau đó rời khỏi Đại Tây sơn.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Lăng Vân tông, lo lắng chuyện Hàn Giang Tuyết nói sẽ xảy ra.

Nam Hoang, Lăng Vân tông.

Xung quanh không có vết tích giao đấu.

Trần Mục giống như tia chớp màu vàng, nhìn thấy Lăng Vân tông không xảy ra chuyện gì, bèn thả chậm tốc độ.

Những tiểu bối tu luyện ở đỉnh núi kia là những người đầu tiên phát hiện ra Trần Mục đã trở về Lăng Vân tông, bọn họ nhao nhao kích động reo hò nói: "Là tiểu sư thúc!"

"Cung nghênh tiểu sư thúc hồi tông!"

Đám tiểu bối hò reo trăm miệng một lời.

Trong mắt của bọn họ toàn là sùng bái, đám thiên kiêu Diệp Hoành từ sơn mạch Táng Tiên trở lại Lăng Vân tông, đã thuật lại chiến tích huy hoàng của tiểu sư thúc.

Không chỉ có thiên kiêu mạnh nhất Hồng Châu bị tiểu sư thúc nghiền ép, ngay cả lão bối Kiếm Thánh của Hồng Châu cũng bị chém giết, mà nay trở về sau hai năm, đám tiểu bối của Lăng Vân tông tin rằng hắn còn mạnh hơn nhiều so với trước kia.

Trần Mục mỉm cười đáp lại đám tiểu bối.

Tiếng hoan hô nhiệt liệt khiến cho rất nhiều thiên kiêu còn đang bế quan và cả trưởng lão đều xuất hiện, trong mắt bọn họ đều mang theo niềm kiêu ngạo và tự hào.

Trần Mục dự định tới Trích Tinh phong trước.

Dù sao cũng đã rất nhiều năm chưa gặp sư tôn.

Trích Tinh phong.

Tô Mân đã pha sẵn trà.

"Sư tôn."

Trần Mục khom mình hành lễ.

Trên người Tô Mân mặc chiếc áo dài trắng giản dị, tóc bạc trắng mặt vẫn hồng hào, trên mặt nở nụ cười hiền hòa: "Tiểu Mục, nhiều năm không gặp, con trưởng thành hơn rất nhiều."

Cho dù hiện tại Trần Mục là Nhị phẩm Kiếm Thánh, có được thực lực của Kiếm Thánh đỉnh phong, thì đối diện với sư tôn cũng vẫn như cũ, giống như ngước nhìn tinh không, trước kia chỉ biết là sư tôn rất mạnh, bây giờ mới biết sự đáng sợ của ông ta.

"Qua đây uống trà."

"Vâng."

Trần Mục tương đối tùy ý, hắn nâng chung trà lên, trước kia uống trà chỉ có hai ba loại cảm giác, hiện tại uống trà lại thấy cực kỳ có dư vị.

"Trước kia con muốn học Thánh Giai Kiếm Kỹ, qua hai ngày nữa thì đến Trích Tinh phong vi sư dạy con."

"Đa tạ sư tôn."

Trần Mục nhếch miệng cười nói.

Hiện tại hắn cũng cảm thấy kiếm kỹ không đủ dùng.

Tô Mân biết Trần Mục vừa trở lại tông vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không vội vàng truyền thụ kiếm kỹ.

Lúc này Tần Nghê Thường đi tới Trích Tinh phong, trên người nàng ta mặc bộ váy đỏ lộng lẫy, giống như Phượng Hoàng cao ngạo, trên mặt ẩn chứa niềm vui: "Sư tôn, tiểu sư đệ."

"Tần sư tỷ."

"Tỷ càng ngày càng đẹp."

"Tiểu sư đệ, miệng đệ ngọt thật đấy."

Tần Nghê Thường bưng ghế tới, sư đồ ba người ngồi vây quanh trước bàn trà, Tô Mân rất vui vẻ, thời gian hai đồ đệ đều ở bên cạnh ông ta vô cùng ít ỏi.

Bình thường Trần Mục bận rộn tu luyện, Tần Nghê Thường lại bận rộn công việc của tông môn, Tô Mân thì trái lại rất nhàn nhã, mỗi ngày đều trồng hoa nuôi cỏ ở Trích Tinh phong.

Tần Nghê Thường nhìn dáng người thon dài của Trần Mục, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo: "Tiểu sư đệ, sư tỷ nghe nói đệ chém chết Ngụy Diễm của Hồng Minh."

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

"Đệ đó không tính là gì, Khương sư tỷ càng lợi hại hơn, tỷ ấy còn thành công chém chết Kiếm Tiên." Trần Mục cảm giác bản thân còn cách vị hôn thê một khoảng rất xa.

Kiếm Tiên là sự tồn tại lớn mạnh vượt xa trần thế, hái sao, Kiếm Khai Tiên Môn, chém Tiên, đây đều là những việc phải đứng trên đỉnh cao trần thế mới có thể làm được.

Nhắc đến chuyện Khương Phục Tiên chém Tiên, trong mắt Tô Mân mang theo sự tán thưởng, Tần Nghê Thường lại không quan tâm, nàng ta chỉ quan tâm thành tựu của tiểu sư đệ.
Chương 264 Chỉ được ôm một chút (1)

Tuổi tác tiểu sư đệ như vậy đã có thể chém Thánh, tương lai chắc chắn còn đáng ngờ hơn so với Khương Phục Tiên, Tần Nghê Thường tràn đầy mong chờ với Trần Mục.

"Tiểu sư đệ, gần đây Hoang Châu rất loạn, đệ vẫn nên ở lại Lăng Vân tông, nơi này an toàn hơn chút."

Nghe vậy Trần Mục đột nhiên nghĩ đến điều gì, nghiêm túc nói: "Sư tôn, lần này con tới Tây Hoang, nghe nói Hồng Minh chuẩn bị tiếp dẫn Kiếm Tiên ở Lăng Vân tông."

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nghê Thường ẩn chứa sự khiếp sợ, ngược lại vẻ mặt của Tô Mân lại không thay đổi gì.

"Tiểu sư đệ, đệ từng tới Tây Hoang? Chỗ đó có cường giả Hồng Minh trấn giữ đấy."

"Sư tỷ, đệ gặp phải hai vị Kiếm Thánh rất mạnh ở Đại Tây sơn, nhưng mà đã bị đệ giết chết, còn có thi hài cấp bậc Kiếm Tiên cũng bị đệ trấn áp." Trần Mục nhấp một ngụm trà, vân đạm phong khinh mà nói.

Tô Mân liên tục gật đầu, trong mắt ẩn chứa ý cười, trong đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường mang theo vẻ khó có thể tin được, người trấn thủ Đại Tây sơn chắc hẳn là đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Hồng Minh, hai vị Kiếm Thánh đỉnh phong vậy mà lại bị tiểu sư đệ giết chết, hơn nữa còn rất mạnh?

Chẳng lẽ tiểu sư đệ có sức mạnh sánh ngang với lão tổ bậc Kiếm Thánh sao? Tần Nghê Thường che lồng ngực đang phập phồng, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó khắp khuôn mặt đều là vui mừng.

"Tiểu sư đệ, đệ ở cảnh giới gì?"

"Vừa đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh."

Tần Nghê Thường vẫn là Nhất phẩm Kiếm Thánh trung kỳ, muốn đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh không biết còn phải cần bao nhiêu năm nữa, nàng ta không có chút ghen tị nào, ngược lại còn kiêu ngạo, bởi vì đây là sư đệ ruột của nàng ta.

Tô Mân đặt chén trà xuống, gương mặt ôn hoà mỉm cười nói: "Tiểu Mục, ta thấy con cũng có chút mỏi mệt, vẫn nên trở về nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng thưa sư tôn."

Đúng lúc Trần Mục muốn đi tìm vị hôn thê.

Tần Nghê Thường còn muốn trò chuyện thêm một lát, nghe thấy lời của sư tôn, cũng không quấy rầy nữa.

"Tiểu sư đệ, đệ quay về nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa sư tỷ tới Ngạo Kiếm phong thăm đệ."

"Được thôi, sư tỷ."

"Sư tôn, con đi trước đây."

Sau khi Trần Mục rời khỏi Trích Tinh phong, hắn không trở về Ngạo Kiếm phong mà trực tiếp đi tới Lăng Vân phong, đỉnh núi tràn ngập gió tuyết, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hạc giấy.

Khương Phục Tiên nằm dưới gốc băng thụ óng ánh, váy tuyết bọc lấy thân thể mềm mại, da thịt như băng như ngọc, tiên nhan tuyệt thế, mái tóc dài dần trở về màu bạc.

Trần Mục chú ý tới sự phi phàm của gốc băng thụ này, nó đang cung cấp năng lượng sinh mệnh cho Khương Phục Tiên, huyết mạch đặc thù trong cơ thể nàng ta đang hồi phục lại.

Khương Phục Tiên giống như mỹ nhân ngủ say.

Thậm chí Trần Mục còn muốn hôn để vị hôn thê tỉnh lại, đoán chừng sẽ bị đánh vẫn nên đừng suy nghĩ nữa.

Hắn nằm dưới gốc băng thụ, lớp tuyết dưới gốc băng thụ khá mềm, lại còn có năng lượng đặc thù bồi bổ da thịt, mỏi mệt vì đi đường đã biến mất.

Đã rất lâu rồi Trần Mục không ngủ, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bên dưới gốc băng thụ.

Khương Phục Tiên mở mắt ra, nàng ta nghiêng đầu qua, đôi mắt xanh thẳm quan sát Trần Mục đang ngủ say, ánh mắt ngậm ý cười, nàng ta lặng lẽ lật người.

Hai năm không gặp, Trần Mục trở nên anh tuấn hơn rất nhiều, càng thêm thành thục, da thịt trắng nõn sáng bóng, Khương Phục Tiên nghiêng mặt gối lên cánh tay, dáng vẻ lười biếng, nàng ta dơ tay chọc chọc gương mặt của Trần Mục.

Trần Mục ngủ rất say, ngay cả hô hấp cũng không hề thay đổi, cũng chỉ có khi ở bên cạnh vị hôn thê hắn mới có thể ngủ không phòng bị gì như vậy.

Khóe miệng Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, nàng ta vẫn luôn tỉnh, Trần Mục tới Lăng Vân phong, thấy nàng ta đang nghỉ ngơi không có quấy rầy.

Thấy Trần Mục không có phản ứng, Khương Phục Tiên tới càng gần hơn, sau đó còn vụng trộm hôn hắn một cái, dung nhan tuyệt mỹ trở nên đỏ ửng, không phải vì thẹn thùng, mà là cảm thấy có chút chiếm hời của người ta.

Cho dù ở thời điểm nàng ta bị trọng thương, Trần Mục cũng không hề động tay động chân, chứ đừng nói là động miệng, trong lòng Khương Phục Tiên hiểu rất rõ.

"Khen thưởng đệ đấy."

Khương Phục Tiên nghĩ ra lý do.

Hôm sau, sáng sớm.

Trần Mục mở mắt ra, hoàn toàn không biết chuyện tối qua, mặc dù không phải là chuyện quan trọng gì nhưng nếu như hắn biết thì nhất định sẽ vui sướng rất lâu.

Hắn ngồi dậy, cả người thoải mái, cơ thể và tinh thần đều khôi phục lại đỉnh phong.

Khương Phục Tiên cũng ngồi dậy, nàng ta dựa vào băng thụ, dung nhan tuyệt mỹ không cười, ánh mắt có hơi lạnh: "Tiểu sư đệ, sư tỷ có cho phép đệ ngủ ở Lăng Vân phong không?"

Trần Mục thấy vị hôn thê đột nhiên trở nên lạnh lùng, cười giải thích nói: "Sư tỷ, đệ quá nhớ tỷ, cố ý chạy đến Lăng Vân phong, đột nhiên có chút mệt rã rời cho nên nghỉ ngơi một lát bên cạnh tỷ."

"Lần sau chú ý."

"Sư tỷ, sao tỷ lại hung dữ với đệ?"

Trần Mục cảm thấy mình không có vấn đề gì, trước kia vị hôn thê còn thường xuyên đến Ngạo Kiếm phong qua đêm.

Nhìn thấy biểu cảm nghi ngờ của Trần Mục, Khương Phục Tiên không làm mặt lạnh nữa, nàng ta nhắc nhở: "Bây giờ đệ không còn là trẻ con nữa, về sau làm việc phải hỏi sư tỷ trước."

"..."

Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nếu đệ đã không còn là trẻ con nữa, tỷ thấy khi nào thì đệ có thể lấy tỷ?"

Khương Phục Tiên hơi xuất thần, Trần Mục đã rất nhiều năm không nói tới chuyện này, đột nhiên nhắc lại lần nữa nàng ta có chút không biết phải làm sao.

"Đứng lên."

Trần Mục đứng dậy, Khương Phục Tiên theo sau cũng đứng dậy, vị hôn thê vẫn cao hơn hắn một chút.

Ánh mắt Khương Phục Tiên kiêu ngạo nhìn Trần Mục, người sau thở dài khẽ than: "Sư tỷ, chờ đệ lớn thêm hai năm nữa, đến lúc đó khẳng định tỷ không cao bằng đệ."

"Sư tỷ cũng không đáp ứng chuyện đệ cao hơn ta thì ta nhất định phải gả cho đệ" Khương Phục Tiên nhướng mày.

"..."

Trần Mục ngây người tại chỗ.

Khương Phục Tiên vươn vai, váy tuyết phác hoạ thân thể uyển chuyển mềm mại, ở góc độ của Trần Mục có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất, hắn thậm chí còn muốn ôm lấy vị hôn thê từ phía sau.

Gió tuyết tiêu tan, mây trời dập dờn ánh vàng rực rỡ, bọn họ đi tới vách đá nhìn mặt trời lên cao, cùng người mình thích ngắm phong cảnh chính là hưởng thụ tuyệt nhất.
Chương 265 Chỉ được ôm một chút (2)

"Sư tỷ, bên trong Kiếm Cung bí cảnh ở Hoang Thần điện có năng lượng dồi dào, nơi đó hẳn là có thể giúp tỷ nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong."

"Lăng Vân tông cần ta."

Hồng Minh lúc nào cũng có thể ồ ạt xâm phạm, Khương Phục Tiên tùy tiện rời khỏi có lẽ sẽ gây ra biến cố.

"Đệ sẽ bảo vệ sư tỷ."

Trần Mục trịnh trọng nói.

Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn cảm thấy rất đáng yêu, sau đó duỗi tay muốn xoa đầu hắn, lại nghĩ tới việc tiểu sư đệ đã trưởng thành, nhưng tay đã vươn ra, nàng ta bèn thuận thế vén sợi tóc bên tai.

Trần Mục vốn muốn tránh, lại nhìn thấy động tác vén tóc của Khương Phục Tiên, quả thực là quá mê người, hắn không nhịn được khen ngợi: "Sư tỷ, tỷ xinh đẹp thật đấy."

"Ồ."

Biểu hiện của Khương Phục Tiên rất bình tĩnh, nhưng ý cười trong đôi mắt lại khó có thể giấu nổi, không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, lời khen xuất phát từ nội tâm làm cho nàng ta vui vẻ.

Trần Mục nhướng mày, kiêu ngạo nói: "Sư tỷ, hiện tại bản mệnh kiếm của đệ đã vượt quá 100 trượng, có thể sánh ngang với sức mạnh của Kiếm Thánh đỉnh phong."

Ở trước mặt những người khác hắn rất khiêm tốn, sẽ rất ít khi chủ động nhắc tới tu vi của mình, cũng chỉ có khi ở trước mặt vị hôn thê mới khoe khoang thế này.

"Lợi hại."

"Còn lợi hại hơn sư tỷ trước kia."

Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, vốn dĩ nàng ta muốn đả kích Trần Mục, không muốn để hắn kiêu ngạo, nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn lựa chọn khen ngợi hắn.

"Sư tỷ, sao đệ lại không cảm nhận được khí tức của Triệu Phi Yến, nàng ta không ở Lăng Vân tông sao?"

"Phi Yến ở Lăng Vân các."

"Lăng Vân các? Đệ nhớ Tần sư tỷ từng nói, tiểu bối có tư cách trở thành tông chủ mới có thể đi vào Lăng Vân các, sư tỷ muốn cho nàng ta làm tông chủ?"

"Thế nào, không thích hợp?"

"Đương nhiên là thích hợp."

Trần Mục không có hứng thú với việc ai làm tông chủ, chỉ là hắn cảm thấy để Triệu Phi Yến tiến vào Lăng Vân các có hơi sớm: "Sư tỷ, chắc không phải tỷ muốn chạy trốn chứ?"

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, sư tỷ sẽ không đột nhiên rời đi, ta canh giữ ở nhân gian vì đệ."

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, bốn mắt nhìn nhau, Trần Mục rất cảm động, chân thành nói: "Sư tỷ, nửa đời sau, đệ bảo vệ tỷ."

"Được thôi."

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp.

Khi mặt trời hoàn toàn lên cao, toàn bộ đỉnh núi Lăng Vân phong dập dờn trong sắc vàng, Trần Mục và Khương Phục Tiên đón ánh sáng, áo bào đều được mạ một màu vàng rực rỡ.

"Sư tỷ, đệ muốn ôm tỷ."

"Chỉ được ôm một chút."

"Cảm ơn sư tỷ."

Trong ánh nắng.

Hai bóng người hoà vào nhau.

Ngạo Kiếm phong.

Trần Mục quay về xem xem.

Trước cửa động phủ hoa tươi cỏ tốt, trong rừng trúc ngay cả mạng nhện cũng không nhìn thấy, khẳng định là vị hôn thê đã đến quét dọn qua, cũng chỉ có nàng ta mới tỉ mỉ như này.

Trần Mục đi tới đỉnh núi, nhìn về nơi cách đó không xa, cảm nhận được tần sóng quen thuộc.

Hắn đi vào nơi sâu trong sơn mạch có mây khói lượn lờ, Tỳ Hưu già đang ngồi xổm nghỉ ngơi.

Long Vũ nhìn thấy Trần Mục tới, biến thành lão già tóc đỏ, vội vàng chắp tay, nói: "Tiểu hữu."

"Tiền bối, ở Lăng Vân tông có quen không?" Trần Mục cười hỏi thăm.

Long Vũ gật đầu lia lịa: "Quen, Thái Thượng trưởng lão giúp ta chặt đứt gông xiềng, còn để cho ta làm trưởng lão của Lăng Vân tông, thụ sủng nhược kinh."

"Quen thì tốt."

Trần Mục cũng có thể yên tâm, Long Vũ là hung thú viễn cổ, ở thời kỳ đỉnh phong có thể sánh ngang với Kiếm Thánh đỉnh phong, dù là hiện tại thì cũng không phải thứ Kiếm Thánh tầm thường có thể chống chọi được, có nó ở đây, Lăng Vân tông có thể càng mạnh hơn.

Nếu như Long Vũ không muốn ở lại Lăng Vân tông, Trần Mục cũng sẽ không cưỡng cầu.

Sau khi hàn huyên hai câu, Trần Mục đi tới Lạc Hà phong, ở đỉnh núi hắn đụng phải Liễu Mi Nhi.

"Tiểu sư thúc, có thể luận bàn hai chiêu với ta không?" Trong mắt Liễu Mi Nhi mang theo sự chờ mong.

Tần Nghê Thường rất nghiêm khắc với Liễu Mi Nhi, Tiêu Vân và Triệu Phi Yến đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Hoàng, mà nàng ta vẫn là Bát phẩm Kiếm Vương.

"Được thôi."

Trần Mục đang rảnh rỗi không có việc gì.

Trước kia Liễu Mi Nhi còn từng cọ sát với hắn.

Trong suốt buổi sáng Trần Mục đều ở đỉnh núi cọ sát với Liễu Mi Nhi, chỉ ra cho nàng ta rất nhiều vấn đề.

Thời điểm buổi trưa, Liễu Mi Nhi muốn đi về nghỉ, hôm nay nàng ta được lợi rất nhiều, Trần Mục đến nơi làm việc của Tần Nghê Thường uống trà.

Sư tỷ đã nói muốn tìm hắn.

Trần Mục rảnh rỗi bèn chủ động tới đây.

Trong phòng có khói xanh, Tần Nghê Thường nhìn công việc phải xử lý ở trên bàn liên tục lắc đầu, Trần Mục ngồi cách đó không xa uống trà.

Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi ngưng lại: "Đến bây giờ các tông ở Nam Hoang đều chưa có thái độ rõ ràng."

"Sư tỷ, đã cứu những thiên kiêu Nam Hoang kia về chưa?" Trần Mục có chút hiếu kỳ.

Tần Nghê Thường khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Sau khi Hồng Minh chiếm cứ Tây Hoang, đã trao trả thiên kiêu các tông về, còn lôi kéo các tông chuẩn bị động thủ với Lăng Vân tông chúng ta, hiện tại các tông ở Nam Hoang còn chưa chính thức chọn đội."

Mặc dù các tông ở Nam Hoang rất mạnh nhưng Lăng Vân tông và Hồng Minh càng mạnh hơn, bọn họ không thể đắc tội với bất kỳ ai, đều đang xem thế cục phát triển.

"Sư tỷ, Hồng Minh cấu kết với dư nghiệt Tà tông, đệ nghĩ chỉ cần các tông biết tin tức này thì chúng ta nhất định có thể đoàn kết lại với nhau."

"Chuyện này cần chứng cứ."

"Sư tỷ, để bọn họ đi Tây Hoang nhìn xem, tin rằng bọn họ biết phải lựa chọn thế nào."

Tần Nghê Thường cảm thấy có lý, hiện tại chủ lực của Hồng Minh ở Tây Hoang bị Trần Mục xử lý sạch sẽ, chỉ cần các tông phái đệ tử qua đó tra xét thì có thể nhìn thấy hành vi ngang ngược của Tà tông và Hồng Minh.

"Đây ngược lại là ý kiến hay."

"Tiểu sư đệ, đợi khi sư tỷ có thời gian rảnh thì tới quê hương của đệ nhìn xem."

"Sư tỷ, tỷ tới quê nhà của đệ làm gì?"

"Đương nhiên là đi thăm người nhà và phụ mẫu của đệ, sao nào? Không hoan nghênh?"

"Không có, đương nhiên hoan nghênh."

Tần Nghê Thường hài lòng gật đầu, sau đó nói lời tình ý sâu xa: "Tiểu sư đệ, về sau đến nơi này của sư tỷ ngồi nhiều một chút, Khương Phục Tiên chỉ muốn lợi dụng đệ, chỉ có sư tỷ với sư tôn là thật lòng đối xử tốt với đệ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom