-
Chương 256-260
Chương 256 Hoang Thần điện (2)
Trần Mục bỗng nhiên cảm giác được sự tồn tại của Hoang Thần giáp, hắn giơ tay lên, Hoang Thần giáp trên vương tọa đột nhiên tứ phân ngũ liệt, sau đó lao về phía Trần Mục.
Đanh đanh đanh.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Toàn thân Trần Mục đều bị giáp trụ u ám bao vây, thậm chí ngay cả mắt cũng bị bao bọc lại, nhưng hắn lại có thể xuyên qua Hoang Thần Giáp nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Bộ giáp trụ này căn cứ vào hình thể của hắn để biến hóa, giống như ma thần bước ra khỏi vực sâu, cả người Trần Mục mang theo bá đạo chế ngự chúng sinh.
Trần Mục cảm giác lực lượng của mình tăng lên gấp bội.
"Hoang Thần giáp có thể tăng cường sức mạnh, đáng tiếc không thể tăng cường linh lực." Trần Mục thử, chỉ cảm thấy lực lượng thân thể tăng lên.
Trong bộ giáp này có vô số kim loại phát ra u quang, Trần Mục có thể khẳng định lực phòng ngự của nó tuyệt đối có thể đỡ được công kích của Kiếm Thánh đỉnh phong.
Hắn đi về phía Kiếm Vương Tọa.
Kiếm ý cuồng bạo ở nơi này cũng không thể phá hư Hoang Thần giáp, Trần Mục dám khẳng định như vậy, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng không cách nào phá hỏng giáp trụ.
Trần Mục ngồi trên Kiếm Vương Tọa.
Hắn muốn trải nghiệm vị trí tối cao của cường giả.
Kiếm ý xung quanh đột nhiên biến mất, tất cả kiếm ý đều câm như hến, Trần Mục lúc này mới chú ý tới, Hoang Thần giáp có thể trấn áp khống chế kiếm ở nơi này.
Hắn giơ tay lên, trên Kiếm Vương Tọa không ngừng có kiếm phóng ra, toàn bộ cung điện xuất hiện Kiếm Long to lớn, Trần Mục ngự Kiếm Long màu đen đi về phía trước.
Kiếm Long bay ra Hoang Thần điện.
Trần Mục ngự Kiếm Long màu đen đi ra cung điện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn lên bầu trời, cuối cùng bốn chân hướng lên trời, như vậy có thể nhìn rõ ràng hơn.
Kiếm Long màu đen xoay quanh trên bầu trời.
Trần Mục được Kiếm Long đưa đến chỗ cao nhất.
Sau đó Kiếm Long ngưng tụ lại, Kiếm Vương Tọa lại xuất hiện, Trần Mục chậm rãi ngồi xuống, nhìn xuống Hoang Thần điện và những ngôi sao xung quanh.
Giờ phút này, tâm tình của Trần Mục xuất hiện thay đổi, đây là thế giới trong mắt cường giả chí tôn, ngồi cao trên trời cao nhìn xuống chúng sinh.
Trần Mục rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, không có đắm chìm trong cỗ lực lượng cường đại này, cho dù có được Hoang Thần giáp, hắn cũng không có tư cách để quan sát chúng sinh thế gian, ngay cả thế lực như Hoang Thần điện cuối cùng cũng biến mất trong năm tháng dài đằng đẵng.
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền."
"Nhưng mà bây giờ ta hẳn là có được lực lượng sóng vai chiến đấu cùng vị hôn thê."
Trần Mục đứng dậy, hắn cầm Thanh Vân kiếm, sử dụng Kinh Thần lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng sấm vang lên, ngôi sao to lớn cách đó không xa trực tiếp nổ tung.
Uy lực như vậy không thua gì một kiếm khi Trần Mục làm Cung Uy Nhuy bị thương nặng.
Trần Mục rất hài lòng, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong bị đánh trúng, không chết cũng bị trọng thương.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sợ tới mức run rẩy.
"Uy lực này cũng không tệ lắm." Lúc Trần Mục đang định rời đi, trên bầu trời tối tăm giáng xuống cột sáng màu vàng, trực tiếp đập hắn từ trên cao ngã xuống mặt đất, cả tòa Hoang Thần điện đều chấn động.
Toàn bộ Kiếm Vương Tọa tan rã ngay tại chỗ.
Năng lượng bá đạo đột nhiên xuất hiện.
Trần Mục bị đánh rớt xuống nặng nề trên mặt đất, vì có Hoang Thần giáp bảo vệ cho nên hắn không bị thương, rất nhanh đã đứng lên.
Hơn nửa quảng trường bị cột quang mang năng lượng kia bao phủ, ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng bị trấn áp, chúng nó nằm ngửa, bốn chân kề sát mặt đất, hai tròng mắt trừng lão đại, nhe răng trợn mắt, biểu cảm thống khổ.
Càng tới gần giữa quảng trường, áp lực càng khủng bố, đồng thời cũng thu được nhiều năng lượng hơn.
Trần Mục cảm giác được Hoang Thần giáp đang hấp thu năng lượng giáng xuống, bộ giáp này giống như cái động không đáy, còn có năng lượng tinh thuần xuyên qua giáp truyền cho hắn.
"Năng lượng thật mạnh!"
Trần Mục có thể xác định nơi này chính là Kiếm Cung bí cảnh, siêu cấp Kiếm Cung có thể dung nạp tinh thần, năng lượng nơi này đều đã tinh luyện qua, Trần Mục chỉ cần dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp chuyển hóa là được.
Cỗ năng lượng này so với năng lượng mà Thuần Dương thánh đan phóng thích ra còn mạnh hơn rất nhiều lần, trong Kiếm Cung kim sắc bản mệnh kiếm đang chậm rãi lớn mạnh, năng lượng mà Trần Mục có được không ngừng gia tăng.
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục đột phá hai mươi mét, nhưng xiềng xích đầu tiên lại không có dấu vết dao động, dưới tình huống bình thường, bản mệnh kiếm muốn đột phá đến hai mươi mét nhất định phải phá vỡ xiềng xích đầu tiên.
Bây giờ bản mệnh kiếm của Trần Mục ước chừng có hai mươi mốt nét, đã ngang với Nhị phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ bình thường, nhưng bây giờ hắn còn đang ở Nhất phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong, hoàn toàn không có dấu hiệu đột phá, thậm chí không có cảm giác được xiềng xích có tồn tại.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch miễn cưỡng đứng lên đi lại, chúng nó không dám tới gần khu vực ở giữa, nơi đó có năng lượng khủng bố, chỉ có thể ở bên ngoài hấp thu năng lượng.
Trần Mục cảm giác tốc độ hấp thu như vậy còn chưa đủ nhanh, Hoang Thần giáp bỗng nhiên co rút lại, biến thành chiếc nhẫn u ám trên ngón tay hắn.
Áp lực khủng bố trực tiếp rơi vào trên người Trần Mục, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng chấn động, trong cơ thể có lôi âm vang vọng, thân thể hắn như sắp nổ tung.
Trần Mục có được Kiếm Thể Bá Đạo, thân thể siêu phàm thoát tục, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chống đỡ được, có thể tưởng tượng được cỗ năng lượng này mạnh như thế nào.
Năng lượng Hoang Thần giáp cung cấp có hạn, hắn muốn nhanh chóng hấp thu năng lượng tăng cường thực lực, theo sự vận chuyển của Niết Bàn Hô Hấp pháp phượng ảnh màu vàng che khuất bầu trời, nó há miệng thôn phệ năng lượng cổ xưa rơi xuống trên bầu trời, tốc độ thôn phệ nhanh hơn cả Hoang Thần giáp, phun ra năng lượng nhiều hơn Hoang Thần giáp, tốc độ tăng cường của Trần Mục cũng tăng lên gấp bội.
Năng lượng cổ xưa màu vàng sau khi đi qua phượng ảnh kim sắc thì đã luyện hóa thành kim sắc. Trần Mục tắm trong kim huy, lượng lớn năng lượng kim sắc tràn vào Kiếm Cung, một số ít năng lượng thì rèn luyện thân thể.
Bản mệnh kiếm đang được rèn luyện.
Ba mươi mét, bốn mươi mét, năm mươi mét...
Ba tháng trôi qua, cho đến khi đạt được chín mươi chín mét, cuối cùng Trần Mục cũng cảm nhận được sự tồn tại của nút thắt xiềng xích đầu tiên, đạo xiềng xích kia giam cầm bản mệnh kiếm.
Chương 257 Nhị phẩm Kiếm Thánh (1)
Bản mệnh kiếm không ngừng hấp thu năng lượng, lại khó có thể đột phá trở nên mạnh mẽ hơn, xiềng xích kia quá mạnh, thời gian dài trôi qua bản mệnh kiếm cũng không có thay đổi.
Lại trôi qua thêm mười tháng, Trần Mục cuối cùng cũng phá được xiềng xích đầu tiên, bản mệnh kiếm lần nữa trở nên mạnh mẽ, ước chừng một trăm lẻ tám mét.
Hắn đã đạt tới Nhị phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ.
Rất nhiều bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong cũng chỉ có chín mươi chín mét, có thể vượt qua trăm trượng phần lớn đều là lão quái vật, Trần Mục ở Nhị phẩm Kiếm Thánh đã đạt tới độ cao vượt qua Kiếm Thánh đỉnh phong, Kiếm Tiên không tính, cho dù đụng phải Kim Thành Thánh loại lão quái vật nào cũng có thể đánh một trận.
Trần Mục đứng dậy, da thịt sáng bóng, trắng như mỡ đông, cả người tản ra uy áp cường đại, giữa hai hàng lông mày mang theo khí phách của bậc vương giả.
Hắn đi tới ven quảng trường, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay lên trời, hai đứa bọn nó lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, đã có được lực lượng mạnh mẽ, Yêu Vương gặp chúng nó cũng phải đi đường vòng.
Cột sáng năng lượng của Hoang Thần điện vẫn còn, nhưng Trần Mục không tiếp tục hấp thu, rời khỏi Hắc Thạch thành gần hai năm, bây giờ thế cục Hoang Châu hỗn loạn, hắn dự định trước tiên trở về Hắc Thạch thành xem một chút.
"Chờ thế cục ổn định rồi đến sau."
Chiếc nhẫn u ám ở ngón tay Trần Mục phát sáng, trường kiếm rải rác xung quanh phá không mà đến, toàn bộ đi vào trong không gian giới chỉ, ba ngàn thanh trường kiếm, giống như ba ngàn thiết kỵ mang theo bên người.
Hắn có thể dùng Hoang Thần giáp khống chế chúng.
Trần Mục đi về phía trước, trong chớp mắt biến mất ở Kiếm Cung bí cảnh, bên ngoài bầu trời có ánh mặt trời rực rỡ, hắn hóa thành kim quang đi thẳng tới Hắc Thạch thành.
Khi Trần Mục chạy tới Bắc Hoang có đi ngang qua vương triều Đại Chu, phát hiện vô số tung tích của tà tu, không nghĩ tới bọn chúng cũng đã đến nơi này.
"Tà tu lại xuất hiện ở Bắc Hoang." Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, hắn không dám chậm trễ, Hoang Thần giáp bao trùm toàn thân, tốc độ tăng vọt lên rất nhiều.
Hơn mười đạo trường kiếm phá không mà ra, tà tu dọc đường đều bị Trần Mục thuận tay thanh lý.
Lúc Trần Mục chạy về Hắc Thạch thành, ngoài thành đầy người tị nạn, tiểu bối Lăng Vân tông ở nơi này duy trì trật tự, hắn còn nhìn thấy gia gia đang cứu tế người tị nạn, nơi này ngược lại không có tung tích của tà tu, dù sao cũng có lượng lớn cường giả Lăng Vân tông ở gần đây.
Trần gia bình an vô sự.
Trái tim đang treo lơ lửng của Trần Mục cũng có thể buông xuống.
Trên đỉnh núi ngoài thành, Lâm Hình trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian gần đây Tà tông ồ ạt xâm phạm vào Bắc Hoang, còn có một bộ phận cường giả Hồng Minh âm thầm hỗ trợ, bọn họ chủ yếu tấn công vào các thế lực lớn của Bắc Hoang, vị trí của Hắc Thạch thành tương đối xa, phía trước còn có Huyền Kiếm tông làm bình phong nên chúng ta tạm thời an toàn."
"Ngay cả Vương triều Đại Chu cũng xuất hiện tà tu, ta nghĩ tà tu không vươn tay đến nơi này chắc chắn có nguyên nhân khác." Trần Mục cảm thấy không thích hợp.
Lâm Hình phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bọn họ muốn vây chúng ta lại?"
"Trên đường ta có đụng phải tà tu, bọn họ đều đang bắt người, có chút không đúng lắm."
Trần Mục cứ cảm thấy Tà tông đang có âm mưu gì đó, bọn họ đều ăn thịt người, bắt người để làm cái gì?
"Ta cũng từng nghe nói, tông chủ giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ Trần gia, ta cũng muốn đến Tây Hoang tìm hiểu tình huống." Lâm Hình lắc đầu khẽ thở dài.
Trần Mục chắp tay tạ ơn nói: "Đa tạ Lâm trưởng lão, lần này ta trở về, sẽ triệt để thanh trừ Tà tông, không biết tình huống của Lăng Vân tông như thế nào?"
"Nam Hoang rất yên tĩnh."
Trong mắt Lâm Hình mang theo khiếp sợ, ánh mắt của Trần Mục vừa nãy khiến cho ông ta sợ hãi, trước kia ông ta chỉ nhìn thấy trên người Khương Phục Tiên.
Trần Mục hiểu được đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, hắn rời khỏi ngọn núi trở về Trần gia.
Sân luyện võ Trần gia.
Một buổi chiều đầy nắng.
Trần Hãn và Trần Dĩnh đang luận bàn kiếm kỹ.
Trần Hãn rất giống Trần Uy, cao hơn một chút, so với Trần Dĩnh thì cao hơn rất nhiều, thực lực và kiếm kỹ của bọn họ đều tăng lên rất nhiều.
Đặt ở Lăng Vân tông cũng là thiên kiêu.
Trần Dao luyện kiếm dưới bóng cây, nàng ta cầm kiếm gỗ trong tay, tiêu sái múa từng đường, dáng người nhỏ nhắn, hai tay và hai chân đều mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, trơn bóng trắng nõn, mỹ nhân thao tử thỏa đáng, sau này lớn lên nhất định là tiên tử khuynh quốc khuynh thành.
"Ngao."
Đại Tráng đột nhiên ngẩng đầu kêu to.
Trần Hãn và Trần Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, Trần Mục đã xuất hiện ở sân luyện võ Trần gia. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nháy mắt chạy ra xa chơi đùa.
"Tam ca."
"Ca ca."
Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dĩnh kích động.
Trần Mục khẽ xoa đầu bọn họ, trong mắt mang theo nụ cười nói: "Không tệ không tệ, Dĩnh Dĩnh đã Thất phẩm Kiếm Hậu, Tiểu Hãn cũng là Tứ phẩm Kiếm Hậu, xem ra hai đứa ở nhà có cố gắng tu luyện."
Trần Dĩnh mười hai tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Hậu, ở Lăng Vân tông tuyệt đối có thể nhận đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, Triệu Phi Yến mười bảy tuổi trở thành Kiếm Vương, Dĩnh Dĩnh có cơ hội trước mười lăm tuổi trở thành Kiếm Vương.
Trần Hãn tương đối cố gắng hơn, cũng có cơ hội trở thành Kiếm Vương trước mười lăm tuổi.
Trần Mục nhìn về phía Trần Dao đang đứng dưới bóng râm, nàng ta sợ phơi nắng cho nên luyện kiếm dưới bóng râm.
Trần Dao mắt to nhìn Trần Mục, nàng ta đứng cách đó không xa, cũng không gọi ca ca.
Trần Mục mỉm cười, Trần Dao chưa đầy ba tuổi đã gần Kiếm Tông đỉnh phong, bề ngoài của nàng ta rất lạnh lùng, hai bên là tóc ngang vai, tóc dài ở giữa buộc thành đuôi ngựa đơn, tuổi còn nhỏ đã mặt lạnh như sương, sau này nhất định là băng sơn tiên tử.
"Dao Dao, đến đây ca ca ôm một cái."
"Không muốn."
Trần Dao trực tiếp cự tuyệt.
Trần Mục đến gần nhéo mũi của nàng ta, mỉm cười ôm nàng ta lên, Trần Dao cũng không phản kháng, chỉ là cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ.
"Ca ca, muội cũng muốn ôm." Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Mục, chớp đôi mắt sáng ngời, bây giờ nhìn nàng ta hoàn toàn không giống mười hai tuổi.
Chương 258 Nhị phẩm Kiếm Thánh (2)
Trần Mục lập tức ôm hai tỷ muội các nàng lên, Trần Hãn chỉ có thể tìm Đại Tráng chơi, Trần Dĩnh lanh lảnh nói: "Dao Dao thường xuyên hỏi ca ca đã lâu không trở về."
"Dao Dao, muội có phải nhớ ca ca không?" Trần Mục nhìn tiểu muội cao lãnh.
"Không thèm nhớ, tỷ tỷ nói ca ca trở về sẽ mang theo rất nhiều điểm tâm ngon, vô cùng vô cùng ngon, muội chỉ muốn ăn điểm tâm."
Ánh mắt Trần Dao né tránh nói.
"Ca ca, muội muốn ăn điểm tâm."
Trần Dĩnh tràn đầy chờ mong nhìn Trần Mục.
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc nói: "Lần sau mang cho các muội, lần này ca ca không trở về Lăng Vân tông, chờ ca ca bận rộn xong sẽ trở về Lăng Vân tông đem cho các muội."
"Ca ca, huynh lại muốn đi?" Trần Dĩnh ôm cổ Trần Mục, có chút không nỡ.
Trần Mục mỉm cười dịu dàng nói: "Bên ngoài có người xấu, ca ca muốn đi đánh bọn họ."
Trần Dĩnh nghe vậy trở nên hưng phấn: "Ca ca, ca ca, muội muốn cùng ca đánh người xấu."
Trần Mục khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chờ muội lớn hơn một chút, ca ca sẽ dẫn muội đánh người xấu."
Trần Dĩnh mất mát bĩu môi, nước mắt mơ hồ nói: "Mọi người đều nói muội không lớn được."
Trần Dao thấy Trần Dĩnh sắp rơi lệ, vội vàng ôm tỷ tỷ, trán hai người kề lên nhau, nàng ta thích nhất là tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ đau buồn.
Trần Mục mỉm cười an ủi nói: "Dĩnh Dĩnh, chỉ là dáng vẻ muội hơi nhỏ mà thôi, đây là thể chất đặc biệt, chờ lớn hơn một chút sẽ tốt hơn, người khác cũng hâm mộ."
"Thật sao?"
"Thật sự."
Trần Mục chỉ có thể tạm thời lừa gạt nàng ta.
Trần Dĩnh nghe xong vui vẻ cười rộ lên.
Trần Mục thăm hai muội muội xong, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, các ngươi ở lại Trần gia, phải nghe lời, đừng gây chuyện."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người bọn họ chỉ dám bắt nạt Đại Tráng, những tiểu tổ tông này bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Trần Mục rời khỏi sân luyện võ, hắn nhìn thấy Trần Thiên Nam và phụ thân đang phân phát vật tư cứu trợ ngoài thành. Gần đây Bắc Hoang xảy ra chuyện, tiêu cục tạm thời đóng cửa, đối mặt với lượng lớn người tị nạn ùn ùn đổ về Trần Thiên Nam và tiêu cục Trần gia tổ chức cứu tế người tị nạn.
Bây giờ Trần gia xem như gia tộc cường đại nhất Hắc Thạch thành, Trần Thiên Nam cảm thấy Trần gia có trách nhiệm cứu trợ người cần giúp đỡ, ông ta còn dẫn theo rất nhiều dân chúng Hắc Thạch thành hỗ trợ, rất nhiều người tị nạn vì vậy mà được cứu, mọi người đối với Trần gia đều tràn ngập cảm kích.
Nơi phát vật tư cứu trợ vây quanh rất nhiều người tị nạn, Trần Mục không quấy rầy công việc của bọn họ, từ xa nhìn thoáng qua, sau đó rời đi.
"Tiểu sư thúc."
Tiêu Vân nhiệt tình đi tới.
Trần Mục cố ý tới tìm hắn ta nói chuyện phiếm: "Tiêu sư chất, các ngươi sao lại ở chỗ này?"
Trần Mục nhìn thấy rất nhiều tiểu bối Lăng Vân tông, thì ra gần Trần gia đều là cường giả Lăng Vân tông, không nghĩ tới còn điều tới nhiều tiểu bối thiên kiêu như vậy.
Tiêu Vân cung kính nói: "Sư phụ bảo chúng ta đến Tây Hoang tổ chức dân chúng rút lui, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ để cho chúng ta đến Bắc Hoang bảo vệ Trần gia, ta thấy có Lâm trưởng lão ở gần đây bảo vệ, chúng ta đành quản lý trật tự ngoài thành, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tần Nghê Thường là người giảng quy tắc tông môn nhất, không nghĩ tới sư tỷ cũng sẽ thiên vị mình.
"Đa tạ Tiêu sư điệt."
Trần Mục chắp tay với Tiêu Vân.
Tiêu Vân vội vàng xua tay: "Tiểu sư thúc, những chuyện này đều là những việc chúng ta nên làm, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngài biết."
"Chuyện gì?"
"Khi ta ở Tây Hoang giúp dân chúng rút lui, phát hiện Tà tông ở phụ cận Đại Tây Sơn tế tự, huyết quang ngút trời, tình huống rất kinh khủng, gần đó có rất nhiều cường giả Tà tông, ta cũng không dám tiến vào quá gần."
Tiêu Vân nghe Liễu Mi Nhi từng nói, tiểu sư thúc có thể giết chết lão bối Kiếm Thánh Hồng Minh, thực lực rất mạnh, cho nên nói chuyện này cho hắn biết.
Bây giờ Tây Hoang rơi vào trong tay Hồng Minh, tình huống nơi đó không ai biết.
Trần Mục biết được tình huống, trầm giọng nói: "Ta đi xem một chút, nơi này làm phiền Tiêu sư điệt chăm sóc."
"Tiểu sư thúc yên tâm."
Vẻ mặt Tiêu Vân cung kính nói.
Chớp mắt Trần Mục đã biến mất, hắn trực tiếp đi Tây Hoang, lúc đi ngang qua Huyền Kiếm tông nhìn thấy Huyền Kiếm tông bị đoàn người vây quanh.
Sơn mạch nơi Huyền Kiếm tông ở, xung quanh có rất nhiều cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh.
Cường giả cầm đầu là Thất phẩm Kiếm Thánh mặc hắc y, nhưng trong Huyền Kiếm tông có Bạch Thanh Hoan tọa trấn, vì vậy khó hơn cả việc tấn công thành thị.
"Huyền Kiếm tông không có tiếng tăm gì, vậy mà lại có cường giả như vậy, trước kia thật khiêm tốn." Hắc y Kiếm Thánh vừa cảm khái xong.
Kiếm quang màu vàng xuyên thủng mi tâm của hắn ta, sau đó hắc y Kiếm Thánh ngửa mặt ngã xuống, cường giả bên cạnh đều trợn to hai mắt, cả người phát lạnh.
Trong chớp mắt, Trần Mục xuất hiện trước mặt đám cường giả này, Thanh Vân kiếm trở lại trong tay.
Ánh mắt của toàn bộ cường giả xung quanh biến thành hoảng sợ, đây chính là cường giả Thất phẩm Kiếm Thánh, làm sao nháy mắt đã giết chết.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, ba ngàn trường kiếm trong không gian giới chỉ bay lên trời, Kiếm Long gào thét mà đến, ngón tay vòng quanh Huyền Kiếm tông một vòng, toàn bộ cường giả vây công Huyền Kiếm tông đều bị kích sát.
Ngoại trừ Bạch Thanh Hoan ra, cường giả còn lại của Huyền Kiếm tông chỉ nghe âm thanh, thậm chí chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra.
"Hắn ta là?"
Bạch Thanh Hoan trừng mắt, ba năm không gặp làm sao hắn có thể trở nên mạnh lên như vậy? Cái này có hợp lý không.
Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông.
Trần Mục một mình đứng trong rừng núi.
Nơi này cách Huyền Kiếm tông một khoảng.
Hắc y Kiếm Thánh vừa chết, ý thức tan biến hoàn toàn, Trần Mục đang điều tra trí nhớ của hắn ta.
Niệm lực của Trần Mục cường đại, có thể nhanh chóng xét duyệt qua ký ức của hắc y Kiếm Thánh, hắn xem xét hành động của Hồng Minh và Tà tông ở Tây Hoang.
Bọn họ bắt sinh linh làm tù binh trên quy mô lớn, rất nhiều tông môn đầu hàng, Hồng Minh cũng bị giam cầm, những sinh linh này bị đưa đến khu vực gần Đại Tây sơn.
Chương 259 Đi đến Tây Hoang (1)
Hắc y Kiếm Thánh lúc trước công phá rất nhiều tông môn, ngay cả Hạo Nhiên tông và Triêu Anh các của Bắc Hoang cũng bị hắn ta dễ dàng chiếm được, căn bản không để thế lực còn lại của Bắc Hoang vào mắt, không nghĩ tới sẽ vấp ngã ở Huyền Kiếm tông, thậm chí là chết ở nơi này.
Bạch Thanh Hoan xuất hiện bên cạnh Trần Mục, ánh mắt cẩn thận đánh giá, vui mừng nói: "Tiểu Mục Mục, được nha, mấy năm không gặp, bây giờ đã có phong phạm năm đó của tỷ tỷ, nếu ta mà ở trạng thái đỉnh phong những người này căn bản không có khả năng tới gần Huyền Kiếm tông."
Trần Mục không hoài nghi thực lực đỉnh phong của Bạch Thanh Hoan, nàng ta mượn thi hoàn hồn, bây giờ lực lượng còn xa mới bằng đỉnh phong, cường giả Kiếm Thánh muốn khôi phục đỉnh phong cần rất nhiều thiên trân địa bảo.
"Bạch tỷ, tỷ có thể gọi ta là Tiểu Mục, có thể đừng gọi như vậy được không." Trần Mục cảm giác có chút tê dại, mặc dù tuổi tác của Bạch Thanh Hoan rất lớn nhưng hắn không thích loại xưng hô không được tự nhiên này.
Bạch Thanh Hoan che miệng cười khẽ, nàng ta cảm thấy Trần Mục có chút ngượng ngùng, cũng không cố ý gọi, nghi hoặc nói: "Tiểu Mục, tại sao có tạo hóa vậy?"
Bọn họ cùng lúc đi ra từ Táng Tiên địa, Trần Mục có thể trong thời gian ngắn đạt được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên là đạt được tạo hóa rất lớn.
Trần Mục cười nói: "Ta trở lại sơn mạch Táng Tiên, lợi dụng vật chất thần bí nơi đó để tu luyện, đúng lúc đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh."
Bạch Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ trán: "Ta thật là ngốc, vậy mà lại quên chuyện này, nhưng ngươi cũng biến thái quá rồi, vậy mà lại có thể dựa vào năng lượng tiến giới nơi đó tu luyện tới Nhị phẩm Kiếm Thánh."
"May mắn!"
Trần Mục rất khiêm tốn.
Hắn sử dụng Thuần Dương thánh đan và chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, mới miễn cưỡng đột phá đến Kiếm Thánh cảnh, thật sự chỉ dựa vào năng lượng tiến giới ở nơi đó thì sẽ rất khó đột phá đến Kiếm Thánh, nếu không thì phía sau Tiên Môn chẳng phải khắp nơi đều là Kiếm Thánh sao.
Hắn không đề cập đến Hoang Thần điện và Kiếm Cung bí cảnh, hắn còn cần tạo hóa ở nơi đó, nếu sau này còn dư ngược lại có thể nói cho Bạch Thanh Hoan biết.
“Tên Nhị phẩm Kiếm Thánh ngươi có chút tiền đồ." Bạch Thanh Hoan nhìn ra Trần Mục bất phàm, có thể trong nháy mắt giết chết hắc y Kiếm Thánh, không chỉ ra tay bất ngờ còn phải có thực lực cường đại.
Nàng ta vừa mới nghe được tiếng sấm thì đã nhìn thấy kiếm quang xuất hiện ở gần Huyền Kiếm tông, còn tưởng rằng là Khương Phục Tiên, nhìn kỹ mới chú ý tới Trần Mục.
Khi tiếng sấm vang lên, kiếm của Trần Mục đã xuyên qua không gian, Bạch Thanh Hoan có chút khiếp sợ, nếu như không phải cố ý phòng bị, căn bản khó có thể phát hiện.
"Hồng Minh và Tà tông ở Tây Hoang có âm mưu lớn, ta còn có việc, sau này có cơ hội nói chuyện."
"Đi đường thuận buồm xuôi gió."
Trần Mục chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm Bạch Thanh Hoan vẫn ngóng trông đốt giấy cho hắn.
Bạch Thanh Hoan nhìn Trần Mục rời đi.
Cường giả Huyền Kiếm tông chạy tới gần đó, bọn họ nhìn Bạch Thanh Hoan chắp tay đứng đó, còn có thi thể đầy đất, vẻ mặt mọi người nghiêm trang mà phấn khởi, trăm miệng một lời nói: "Tổ sư gia uy vũ!"
"Khụ khụ, các ngươi quét dọn xung quanh cho sạch sẽ, không được bỏ sót." Bạch Thanh Hoan lười giải thích, làm ra bộ dáng cưỡi mây đạp gió, khẳng định trên người những cường giả này có lượng lớn tài nguyên, nhặt được tiện nghi rồi.
Cường giả Huyền Kiếm tông lập tức làm theo.
Trên mặt bọn họ đều mang theo tự hào, có tổ sư gia như vậy, sau này Huyền Kiếm tông dưới sự dẫn dắt của nàng ta đương nhiên có thể huy hoàng.
Bạch Thanh Hoan cũng không có lòng tin với bọn họ, muốn dựa vào bọn họ để quật khởi thì khó như lên trời, nàng ta nghĩ chính là thu đệ đệ và muội muội của Trần Mục vào Huyền Kiếm tông, dựa vào thiên phú của bọn họ sau này khẳng định có thể quét ngang thiên kiêu các tông Hoang Châu, cũng có thể dẫn bọn họ đến Huyền Châu, để cho người của Thiên Kiếm tông nhìn một chút.
"Không biết sư huynh đáng thương của ta đã chết chưa, không chết thì đem hắn ta tức chết." Bạch Thanh Hoan đã nghĩ ra được cảnh tượng ông ta ghen tị đến hộc máu.
Những tiểu bối của Trần gia kia không chịu đến Huyền Kiếm tông, lừa gạt cũng không được, Bạch Thanh Hoan quyết định đổi phương thức, đi làm sư phụ tới tận cửa, bây giờ Hoang Châu rất loạn, hiện tại nàng ta chỉ có thể tọa trấn Huyền Kiếm tông.
Sâu trong vùng hoang dã phía tây.
Có yêu thú kéo xe tù.
Đoàn xe rất dài, tốc độ di chuyển rất nhanh, trong mỗi lồng giam đều giam giữ mười mấy người, tổng cộng có mấy ngàn người.
Phía trước đoàn xe là lão giả mang theo mặt quỷ, cả người tản ra uy áp cường đại, trong xe tù không phải dân chúng bình thường, mà là tu tiên giả thực lực cường đại, trên người bọn họ đeo Triệt Linh Tỏa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong xe tù.
"Hàng hóa quá nhiều, không tiện vận chuyển, tốc độ này đến Đại Tây sơn phải mất năm sáu ngày."
"Nghe nói là nhóm cuối cùng."
Ở vị trí giữa xe tù, có hai vị tà tu ngồi trên xe tù nói chuyện phiếm.
Trong đó có trung niên gầy gò cúi đầu nhìn nữ kiếm tu trong lồng sắt, khẽ cười nói: "Nàng ta không tệ, vậy mà là thủy linh, khẳng định rất nhiều nước."
Trong lồng có hơn mười nữ kiếm tu trẻ tuổi, trong đó có một vị nữ tử mặc váy lam rất chuẩn mực.
Thủy linh xuất hiện, nàng ta nghe được đối thoại của hai người, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt sợ tới mức trắng bệch.
Các thiếu nữ xung quanh đều sợ hãi run rẩy.
Tên trung niên mập mạp đối diện nhắc nhở: "Lục trưởng lão chỉ có thể quan sát, lô hàng này rất quan trọng."
"Chỉ chơi đùa mà thôi, cũng không giết nàng ta." Tên trung niên gầy gò muốn mở lồng sắt.
Bỗng vang lên tiếng hét, tên gầy gò kia vừa ngẩng đầu, mi tâm bỗng nhiên chảy máu, nữ kiếm tu trong lồng cũng đang thét chói tai.
Hai vị cường giả tà tông ngã xuống.
Yêu thú đột nhiên giảm tốc độ, chúng bị uy áp đáng sợ chấn nhiếp, không dám tiếp tục chạy như điên.
Nữ tử váy lam kinh ngạc ngẩng đầu, thấy có hơn mười đạo trường kiếm như vũ bão bay đến, còn có thân ảnh bạch y tuyệt thế bay qua trên đỉnh đầu nàng ta, giống như Kiếm Tiên trong truyền thuyết, tiên phong đạo cốt, mà khuôn mặt kia nàng ta hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng trong phút chốc không nhớ ra.
Chương 260 Đi đến Tây Hoang (2)
"Là kẻ nào!"
Lục Ly mang theo mặt quỷ giận dữ.
Hắn ta bay lên trời.
Chỉ thấy Trần Mục vung kiếm mà đến.
Đối mặt với loại đối thủ cấp bậc này, Trần Mục cũng không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng, trực tiếp tiến lên, hắn cầm Thanh Vân kiếm trong tay mang theo lực lượng khủng bố chém về phía Lục Ly.
Lục Ly kinh ngạc trước tốc độ của Trần Mục.
Hắn ta cuống quít rút kiếm nghênh kích, trong nháy mắt hai thanh kiếm va chạm, kiếm của Lục Ly trực tiếp bị chém gãy, sau đó thân thể bị chém trúng.
Trong mắt Lục Ly mang theo hoảng sợ.
"Ngươi là..."
Lục Ly còn chưa nói xong, Trần Mục không muốn dong dài, trực tiếp đưa hắn lên đường, Thanh Vân kiếm từ trên trời giáng xuống, mặt quỷ nứt thành hai nửa ở giữa.
Hơn mười đạo trường kiếm cũng giải quyết toàn bộ dư nghiệt Tà tông xung quanh sạch sẽ, hắn vung kiếm ra chém, tất cả lồng giam cũng bị mở ra.
"Đa tạ ân nhân."
"Đa tạ đã cứu mạng."
Những người tu hành được giải cứu lần lượt quỳ lạy.
Trần Mục chú ý tới trang phục của bọn họ, Phiếu Miểu các lấy nữ đệ tử làm chủ, hắn giúp lão ẩu trảm mạnh nhất trong đó chém mở Triệt Linh Tỏa, thản nhiên nói: "Ta còn có chuyện, các ngươi tự mình giải quyết."
"Đa tạ ân nhân."
Lão bà bà quỳ trên mặt đất dập đầu cảm tạ.
Nếu họ thực sự bị áp giải đến Đại Tây sơn, thì kết cục chỉ có con đường chết.
Trần Mục tiếp tục chạy đi.
Hắn làm những việc tốt mà không để lại tên.
Thiếu nữ váy lam thì thào: "Hình như ta biết hắn, nhưng mà ta lại không thể nhớ ra."
"Sư tỷ, Kiếm Tiên trong mộng của ta cũng là bộ dáng này, phong hoa tuyệt đại, bạch y thắng tuyết." Trong mắt thiếu nữ bên cạnh cũng mang theo sùng bái.
"Là hắn, ta nhớ rồi, hắn là Trần Mục." Thiếu nữ mặc váy lam đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Tiểu cô nương xung quanh đều đã nghe qua Trần Mục, đó là Tuyệt Thế Thiên Kiêu đến từ Bắc Hoang, tiểu sư thúc Lăng Vân tông, nhưng hắn bây giờ mới bao nhiêu tuổi, tuổi tác cũng không khác với thanh niên vừa rồi lắm, thật sự là hắn sao? Mọi người đều nghi ngờ.
Bạch Tố đi tới bên cạnh Thủy Linh Linh.
"Bà bà, là Trần Mục sao?"
"Khuôn mặt tương tự, hơn nữa trên quần áo có dấu hiệu của Lăng Vân tông, hẳn là hắn." Trong mắt Bạch Tố mang theo cảm khái, năm đó dự đoán hắn bây giờ có thể trở thành Kiếm Vương, không nghĩ tới đã có thể nghiền ép cả Kiếm Thánh.
Không hiểu sao Thủy Linh Linh cảm giác mất mát, vừa rồi Trần Mục không thèm nhìn nàng ta một cái, bọn họ đã là người của hai thế giới, không chừng đã bị hắn lãng quên.
Thiếu nữ xung quanh trở nên kích động: "Thật sự là Trần Mục! Hắn chính là thiên kiêu từ Bắc Hoang chúng ta ra, sư tỷ nghe nói tỷ đã gặp hắn?"
Trong mắt các nàng mang theo sùng bái, còn có chút tự hào, dù sao cũng đến từ Bắc Hoang.
"Năm đó chúng ta còn bàn luận."
"Thật sao?" Kết quả là gì?"
"Ta thua."
Thủy Linh Linh trước kia chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nàng ta cảm thấy mất mặt, năm đó vì thất thần mà thua Trần Mục, hiện tại cũng còn nhớ kỹ.
Mỗi lần nghĩ lại, Thủy Linh Linh đều cảm thấy khi đó có cơ hội thắng, ánh mắt các thiếu nữ xung quanh tràn đầy hâm mộ.
"Sư tỷ, có thể kể cho chúng ta nghe không?"
"..."
Thủy Linh Linh lại cười khổ, không nghĩ tới thua Trần Mục cũng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Tây Hoang, Đại Tây sơn.
Khu vực ngàn dặm xung quanh chất đầy xương trắng.
Huyết quang ngút trời, bầu trời bị nhuộm đỏ thẫm, giống như địa ngục trần gian.
Trong lồng giam xung quanh giam giữ vô số tu tiên giả cường đại, tốc độ của sinh linh bình thường hồi sinh Tà tổ quá chậm, Hồng Minh chỉ có thể bắt tu tiên giả cường đại, để bọn họ tăng tốc hồi sinh Tà tổ.
Minh Thu cau mày: "Phó huynh, ta cảm thấy Hàn Giang Tuyết này đang chơi chúng ta."
Trung niên tóc bạc bên cạnh không cho là đúng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sinh tử của Hàn Giang Tuyết do ta nắm trong tay, nàng ta không dám làm bậy, yên tâm đi."
Phó Long rất tự tin.
Ông ta là đại trưởng lão của Hồng Minh.
Hai vị đều là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong.
Đột nhiên.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Âm thanh kiếm đinh tai nhức óc vang lên.
Trường kiếm hắc ám gào thét mà đến, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh xung quanh Đại Tây sơn cứ như rau hẹ bị cắt sạch.
Tây Hoang, Đại Tây Sơn.
Ở giữa địa bàn cũ của Tà tông có một hồ máu sâu không thấy đáy, bên trong có tồn tại một khí tức đáng sợ, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh vây quanh hồ máu kia, đột nhiên mấy ngàn thanh trường kiếm gào thét mà đến, cường giả xung quanh lần lượt ngã xuống.
Cường giả còn sống cũng đang chạy trốn, Kiếm Long gào thét, không ngừng có cường giả bị giết chết.
Vẻ mặt của Phó Long và Minh Thu kinh hãi, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, nhìn thấy Trần Mục đạp không mà đến, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt thế, mới đầu còn tưởng rằng là Kiếm Tiên hàng lâm.
Bên cạnh hồ máu, đôi mắt của Hàn Giang Tuyết hơi ngưng tụ, nàng ta có ấn tượng rất sâu với Trần Mục, nếu như không phải Khương Phục Tiên ra tay, thiếu chút nữa nàng ta đã có thể giết được hắn.
Lúc trước khi Hàn Giang Tuyết và Lâu Nhạc Dương đuổi giết Trần Mục, Lâu Nhạc Dương bị Khương Phục Tiên giết chết, mà nàng ta sợ tới mức chạy ra khỏi Hoang Châu, nhiều năm cũng không dám trở về.
"Đến chịu chết sao?"
Trong mắt Hàn Giang Tuyết mang theo đùa cợt.
Nơi này có hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong của Hồng Minh tọa trấn, hơn nữa nàng ta còn có thi hài Tà tổ làm át chủ bài mạnh nhất, đây là nàng ta chuẩn bị tỉ mỉ vì Khương Phục Tiên, thề muốn san bằng Lăng Vân tông.
Trần Mục hiểu rõ, nơi này chính là quân chủ lực của Hồng Minh ở Tây Hoang, chỉ cần giải quyết bọn họ thì nguy cơ của Bắc Hoang và Tây Hoang cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Cường giả các tông bị giam giữ trong lồng giam, trong mắt bọn họ cũng nhìn thấy hy vọng, có lão giả kinh hô: "Đó là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông?"
Trong mắt ông ta ánh lên sự không dám tin.
Bởi vì Trần Mục bây giờ giống như tiên.
Hơn nữa hắn lại dám một mình đuổi đến nơi này.
Trong đó có cường giả tiền bối dẫn tiểu bối đi tham gia Thanh Vân đại hội, đã từng gặp Trần Mục, còn có rất nhiều cường giả chỉ mới nghe danh tiểu sư thúc của Lăng Vân tông. Mặc dù bối phận của hắn rất cao, nhưng chỉ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu mới quật khởi ở Hoang Châu, bọn họ tỏ vẻ hoài nghi.
Trần Mục bỗng nhiên cảm giác được sự tồn tại của Hoang Thần giáp, hắn giơ tay lên, Hoang Thần giáp trên vương tọa đột nhiên tứ phân ngũ liệt, sau đó lao về phía Trần Mục.
Đanh đanh đanh.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Toàn thân Trần Mục đều bị giáp trụ u ám bao vây, thậm chí ngay cả mắt cũng bị bao bọc lại, nhưng hắn lại có thể xuyên qua Hoang Thần Giáp nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Bộ giáp trụ này căn cứ vào hình thể của hắn để biến hóa, giống như ma thần bước ra khỏi vực sâu, cả người Trần Mục mang theo bá đạo chế ngự chúng sinh.
Trần Mục cảm giác lực lượng của mình tăng lên gấp bội.
"Hoang Thần giáp có thể tăng cường sức mạnh, đáng tiếc không thể tăng cường linh lực." Trần Mục thử, chỉ cảm thấy lực lượng thân thể tăng lên.
Trong bộ giáp này có vô số kim loại phát ra u quang, Trần Mục có thể khẳng định lực phòng ngự của nó tuyệt đối có thể đỡ được công kích của Kiếm Thánh đỉnh phong.
Hắn đi về phía Kiếm Vương Tọa.
Kiếm ý cuồng bạo ở nơi này cũng không thể phá hư Hoang Thần giáp, Trần Mục dám khẳng định như vậy, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng không cách nào phá hỏng giáp trụ.
Trần Mục ngồi trên Kiếm Vương Tọa.
Hắn muốn trải nghiệm vị trí tối cao của cường giả.
Kiếm ý xung quanh đột nhiên biến mất, tất cả kiếm ý đều câm như hến, Trần Mục lúc này mới chú ý tới, Hoang Thần giáp có thể trấn áp khống chế kiếm ở nơi này.
Hắn giơ tay lên, trên Kiếm Vương Tọa không ngừng có kiếm phóng ra, toàn bộ cung điện xuất hiện Kiếm Long to lớn, Trần Mục ngự Kiếm Long màu đen đi về phía trước.
Kiếm Long bay ra Hoang Thần điện.
Trần Mục ngự Kiếm Long màu đen đi ra cung điện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn lên bầu trời, cuối cùng bốn chân hướng lên trời, như vậy có thể nhìn rõ ràng hơn.
Kiếm Long màu đen xoay quanh trên bầu trời.
Trần Mục được Kiếm Long đưa đến chỗ cao nhất.
Sau đó Kiếm Long ngưng tụ lại, Kiếm Vương Tọa lại xuất hiện, Trần Mục chậm rãi ngồi xuống, nhìn xuống Hoang Thần điện và những ngôi sao xung quanh.
Giờ phút này, tâm tình của Trần Mục xuất hiện thay đổi, đây là thế giới trong mắt cường giả chí tôn, ngồi cao trên trời cao nhìn xuống chúng sinh.
Trần Mục rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, không có đắm chìm trong cỗ lực lượng cường đại này, cho dù có được Hoang Thần giáp, hắn cũng không có tư cách để quan sát chúng sinh thế gian, ngay cả thế lực như Hoang Thần điện cuối cùng cũng biến mất trong năm tháng dài đằng đẵng.
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền."
"Nhưng mà bây giờ ta hẳn là có được lực lượng sóng vai chiến đấu cùng vị hôn thê."
Trần Mục đứng dậy, hắn cầm Thanh Vân kiếm, sử dụng Kinh Thần lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng sấm vang lên, ngôi sao to lớn cách đó không xa trực tiếp nổ tung.
Uy lực như vậy không thua gì một kiếm khi Trần Mục làm Cung Uy Nhuy bị thương nặng.
Trần Mục rất hài lòng, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong bị đánh trúng, không chết cũng bị trọng thương.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sợ tới mức run rẩy.
"Uy lực này cũng không tệ lắm." Lúc Trần Mục đang định rời đi, trên bầu trời tối tăm giáng xuống cột sáng màu vàng, trực tiếp đập hắn từ trên cao ngã xuống mặt đất, cả tòa Hoang Thần điện đều chấn động.
Toàn bộ Kiếm Vương Tọa tan rã ngay tại chỗ.
Năng lượng bá đạo đột nhiên xuất hiện.
Trần Mục bị đánh rớt xuống nặng nề trên mặt đất, vì có Hoang Thần giáp bảo vệ cho nên hắn không bị thương, rất nhanh đã đứng lên.
Hơn nửa quảng trường bị cột quang mang năng lượng kia bao phủ, ngay cả Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng bị trấn áp, chúng nó nằm ngửa, bốn chân kề sát mặt đất, hai tròng mắt trừng lão đại, nhe răng trợn mắt, biểu cảm thống khổ.
Càng tới gần giữa quảng trường, áp lực càng khủng bố, đồng thời cũng thu được nhiều năng lượng hơn.
Trần Mục cảm giác được Hoang Thần giáp đang hấp thu năng lượng giáng xuống, bộ giáp này giống như cái động không đáy, còn có năng lượng tinh thuần xuyên qua giáp truyền cho hắn.
"Năng lượng thật mạnh!"
Trần Mục có thể xác định nơi này chính là Kiếm Cung bí cảnh, siêu cấp Kiếm Cung có thể dung nạp tinh thần, năng lượng nơi này đều đã tinh luyện qua, Trần Mục chỉ cần dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp chuyển hóa là được.
Cỗ năng lượng này so với năng lượng mà Thuần Dương thánh đan phóng thích ra còn mạnh hơn rất nhiều lần, trong Kiếm Cung kim sắc bản mệnh kiếm đang chậm rãi lớn mạnh, năng lượng mà Trần Mục có được không ngừng gia tăng.
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục đột phá hai mươi mét, nhưng xiềng xích đầu tiên lại không có dấu vết dao động, dưới tình huống bình thường, bản mệnh kiếm muốn đột phá đến hai mươi mét nhất định phải phá vỡ xiềng xích đầu tiên.
Bây giờ bản mệnh kiếm của Trần Mục ước chừng có hai mươi mốt nét, đã ngang với Nhị phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ bình thường, nhưng bây giờ hắn còn đang ở Nhất phẩm Kiếm Thánh đỉnh phong, hoàn toàn không có dấu hiệu đột phá, thậm chí không có cảm giác được xiềng xích có tồn tại.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch miễn cưỡng đứng lên đi lại, chúng nó không dám tới gần khu vực ở giữa, nơi đó có năng lượng khủng bố, chỉ có thể ở bên ngoài hấp thu năng lượng.
Trần Mục cảm giác tốc độ hấp thu như vậy còn chưa đủ nhanh, Hoang Thần giáp bỗng nhiên co rút lại, biến thành chiếc nhẫn u ám trên ngón tay hắn.
Áp lực khủng bố trực tiếp rơi vào trên người Trần Mục, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng chấn động, trong cơ thể có lôi âm vang vọng, thân thể hắn như sắp nổ tung.
Trần Mục có được Kiếm Thể Bá Đạo, thân thể siêu phàm thoát tục, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chống đỡ được, có thể tưởng tượng được cỗ năng lượng này mạnh như thế nào.
Năng lượng Hoang Thần giáp cung cấp có hạn, hắn muốn nhanh chóng hấp thu năng lượng tăng cường thực lực, theo sự vận chuyển của Niết Bàn Hô Hấp pháp phượng ảnh màu vàng che khuất bầu trời, nó há miệng thôn phệ năng lượng cổ xưa rơi xuống trên bầu trời, tốc độ thôn phệ nhanh hơn cả Hoang Thần giáp, phun ra năng lượng nhiều hơn Hoang Thần giáp, tốc độ tăng cường của Trần Mục cũng tăng lên gấp bội.
Năng lượng cổ xưa màu vàng sau khi đi qua phượng ảnh kim sắc thì đã luyện hóa thành kim sắc. Trần Mục tắm trong kim huy, lượng lớn năng lượng kim sắc tràn vào Kiếm Cung, một số ít năng lượng thì rèn luyện thân thể.
Bản mệnh kiếm đang được rèn luyện.
Ba mươi mét, bốn mươi mét, năm mươi mét...
Ba tháng trôi qua, cho đến khi đạt được chín mươi chín mét, cuối cùng Trần Mục cũng cảm nhận được sự tồn tại của nút thắt xiềng xích đầu tiên, đạo xiềng xích kia giam cầm bản mệnh kiếm.
Chương 257 Nhị phẩm Kiếm Thánh (1)
Bản mệnh kiếm không ngừng hấp thu năng lượng, lại khó có thể đột phá trở nên mạnh mẽ hơn, xiềng xích kia quá mạnh, thời gian dài trôi qua bản mệnh kiếm cũng không có thay đổi.
Lại trôi qua thêm mười tháng, Trần Mục cuối cùng cũng phá được xiềng xích đầu tiên, bản mệnh kiếm lần nữa trở nên mạnh mẽ, ước chừng một trăm lẻ tám mét.
Hắn đã đạt tới Nhị phẩm Kiếm Thánh sơ kỳ.
Rất nhiều bản mệnh kiếm của Kiếm Thánh đỉnh phong cũng chỉ có chín mươi chín mét, có thể vượt qua trăm trượng phần lớn đều là lão quái vật, Trần Mục ở Nhị phẩm Kiếm Thánh đã đạt tới độ cao vượt qua Kiếm Thánh đỉnh phong, Kiếm Tiên không tính, cho dù đụng phải Kim Thành Thánh loại lão quái vật nào cũng có thể đánh một trận.
Trần Mục đứng dậy, da thịt sáng bóng, trắng như mỡ đông, cả người tản ra uy áp cường đại, giữa hai hàng lông mày mang theo khí phách của bậc vương giả.
Hắn đi tới ven quảng trường, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bay lên trời, hai đứa bọn nó lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, đã có được lực lượng mạnh mẽ, Yêu Vương gặp chúng nó cũng phải đi đường vòng.
Cột sáng năng lượng của Hoang Thần điện vẫn còn, nhưng Trần Mục không tiếp tục hấp thu, rời khỏi Hắc Thạch thành gần hai năm, bây giờ thế cục Hoang Châu hỗn loạn, hắn dự định trước tiên trở về Hắc Thạch thành xem một chút.
"Chờ thế cục ổn định rồi đến sau."
Chiếc nhẫn u ám ở ngón tay Trần Mục phát sáng, trường kiếm rải rác xung quanh phá không mà đến, toàn bộ đi vào trong không gian giới chỉ, ba ngàn thanh trường kiếm, giống như ba ngàn thiết kỵ mang theo bên người.
Hắn có thể dùng Hoang Thần giáp khống chế chúng.
Trần Mục đi về phía trước, trong chớp mắt biến mất ở Kiếm Cung bí cảnh, bên ngoài bầu trời có ánh mặt trời rực rỡ, hắn hóa thành kim quang đi thẳng tới Hắc Thạch thành.
Khi Trần Mục chạy tới Bắc Hoang có đi ngang qua vương triều Đại Chu, phát hiện vô số tung tích của tà tu, không nghĩ tới bọn chúng cũng đã đến nơi này.
"Tà tu lại xuất hiện ở Bắc Hoang." Vẻ mặt của Trần Mục ngưng trọng, hắn không dám chậm trễ, Hoang Thần giáp bao trùm toàn thân, tốc độ tăng vọt lên rất nhiều.
Hơn mười đạo trường kiếm phá không mà ra, tà tu dọc đường đều bị Trần Mục thuận tay thanh lý.
Lúc Trần Mục chạy về Hắc Thạch thành, ngoài thành đầy người tị nạn, tiểu bối Lăng Vân tông ở nơi này duy trì trật tự, hắn còn nhìn thấy gia gia đang cứu tế người tị nạn, nơi này ngược lại không có tung tích của tà tu, dù sao cũng có lượng lớn cường giả Lăng Vân tông ở gần đây.
Trần gia bình an vô sự.
Trái tim đang treo lơ lửng của Trần Mục cũng có thể buông xuống.
Trên đỉnh núi ngoài thành, Lâm Hình trầm giọng nói: "Trong khoảng thời gian gần đây Tà tông ồ ạt xâm phạm vào Bắc Hoang, còn có một bộ phận cường giả Hồng Minh âm thầm hỗ trợ, bọn họ chủ yếu tấn công vào các thế lực lớn của Bắc Hoang, vị trí của Hắc Thạch thành tương đối xa, phía trước còn có Huyền Kiếm tông làm bình phong nên chúng ta tạm thời an toàn."
"Ngay cả Vương triều Đại Chu cũng xuất hiện tà tu, ta nghĩ tà tu không vươn tay đến nơi này chắc chắn có nguyên nhân khác." Trần Mục cảm thấy không thích hợp.
Lâm Hình phục hồi tinh thần lại, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ bọn họ muốn vây chúng ta lại?"
"Trên đường ta có đụng phải tà tu, bọn họ đều đang bắt người, có chút không đúng lắm."
Trần Mục cứ cảm thấy Tà tông đang có âm mưu gì đó, bọn họ đều ăn thịt người, bắt người để làm cái gì?
"Ta cũng từng nghe nói, tông chủ giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ Trần gia, ta cũng muốn đến Tây Hoang tìm hiểu tình huống." Lâm Hình lắc đầu khẽ thở dài.
Trần Mục chắp tay tạ ơn nói: "Đa tạ Lâm trưởng lão, lần này ta trở về, sẽ triệt để thanh trừ Tà tông, không biết tình huống của Lăng Vân tông như thế nào?"
"Nam Hoang rất yên tĩnh."
Trong mắt Lâm Hình mang theo khiếp sợ, ánh mắt của Trần Mục vừa nãy khiến cho ông ta sợ hãi, trước kia ông ta chỉ nhìn thấy trên người Khương Phục Tiên.
Trần Mục hiểu được đây là sự yên tĩnh trước cơn bão, hắn rời khỏi ngọn núi trở về Trần gia.
Sân luyện võ Trần gia.
Một buổi chiều đầy nắng.
Trần Hãn và Trần Dĩnh đang luận bàn kiếm kỹ.
Trần Hãn rất giống Trần Uy, cao hơn một chút, so với Trần Dĩnh thì cao hơn rất nhiều, thực lực và kiếm kỹ của bọn họ đều tăng lên rất nhiều.
Đặt ở Lăng Vân tông cũng là thiên kiêu.
Trần Dao luyện kiếm dưới bóng cây, nàng ta cầm kiếm gỗ trong tay, tiêu sái múa từng đường, dáng người nhỏ nhắn, hai tay và hai chân đều mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, trơn bóng trắng nõn, mỹ nhân thao tử thỏa đáng, sau này lớn lên nhất định là tiên tử khuynh quốc khuynh thành.
"Ngao."
Đại Tráng đột nhiên ngẩng đầu kêu to.
Trần Hãn và Trần Dĩnh còn chưa kịp phản ứng, Trần Mục đã xuất hiện ở sân luyện võ Trần gia. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nháy mắt chạy ra xa chơi đùa.
"Tam ca."
"Ca ca."
Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dĩnh kích động.
Trần Mục khẽ xoa đầu bọn họ, trong mắt mang theo nụ cười nói: "Không tệ không tệ, Dĩnh Dĩnh đã Thất phẩm Kiếm Hậu, Tiểu Hãn cũng là Tứ phẩm Kiếm Hậu, xem ra hai đứa ở nhà có cố gắng tu luyện."
Trần Dĩnh mười hai tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Hậu, ở Lăng Vân tông tuyệt đối có thể nhận đãi ngộ của đệ tử hạch tâm, Triệu Phi Yến mười bảy tuổi trở thành Kiếm Vương, Dĩnh Dĩnh có cơ hội trước mười lăm tuổi trở thành Kiếm Vương.
Trần Hãn tương đối cố gắng hơn, cũng có cơ hội trở thành Kiếm Vương trước mười lăm tuổi.
Trần Mục nhìn về phía Trần Dao đang đứng dưới bóng râm, nàng ta sợ phơi nắng cho nên luyện kiếm dưới bóng râm.
Trần Dao mắt to nhìn Trần Mục, nàng ta đứng cách đó không xa, cũng không gọi ca ca.
Trần Mục mỉm cười, Trần Dao chưa đầy ba tuổi đã gần Kiếm Tông đỉnh phong, bề ngoài của nàng ta rất lạnh lùng, hai bên là tóc ngang vai, tóc dài ở giữa buộc thành đuôi ngựa đơn, tuổi còn nhỏ đã mặt lạnh như sương, sau này nhất định là băng sơn tiên tử.
"Dao Dao, đến đây ca ca ôm một cái."
"Không muốn."
Trần Dao trực tiếp cự tuyệt.
Trần Mục đến gần nhéo mũi của nàng ta, mỉm cười ôm nàng ta lên, Trần Dao cũng không phản kháng, chỉ là cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ.
"Ca ca, muội cũng muốn ôm." Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Mục, chớp đôi mắt sáng ngời, bây giờ nhìn nàng ta hoàn toàn không giống mười hai tuổi.
Chương 258 Nhị phẩm Kiếm Thánh (2)
Trần Mục lập tức ôm hai tỷ muội các nàng lên, Trần Hãn chỉ có thể tìm Đại Tráng chơi, Trần Dĩnh lanh lảnh nói: "Dao Dao thường xuyên hỏi ca ca đã lâu không trở về."
"Dao Dao, muội có phải nhớ ca ca không?" Trần Mục nhìn tiểu muội cao lãnh.
"Không thèm nhớ, tỷ tỷ nói ca ca trở về sẽ mang theo rất nhiều điểm tâm ngon, vô cùng vô cùng ngon, muội chỉ muốn ăn điểm tâm."
Ánh mắt Trần Dao né tránh nói.
"Ca ca, muội muốn ăn điểm tâm."
Trần Dĩnh tràn đầy chờ mong nhìn Trần Mục.
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc nói: "Lần sau mang cho các muội, lần này ca ca không trở về Lăng Vân tông, chờ ca ca bận rộn xong sẽ trở về Lăng Vân tông đem cho các muội."
"Ca ca, huynh lại muốn đi?" Trần Dĩnh ôm cổ Trần Mục, có chút không nỡ.
Trần Mục mỉm cười dịu dàng nói: "Bên ngoài có người xấu, ca ca muốn đi đánh bọn họ."
Trần Dĩnh nghe vậy trở nên hưng phấn: "Ca ca, ca ca, muội muốn cùng ca đánh người xấu."
Trần Mục khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chờ muội lớn hơn một chút, ca ca sẽ dẫn muội đánh người xấu."
Trần Dĩnh mất mát bĩu môi, nước mắt mơ hồ nói: "Mọi người đều nói muội không lớn được."
Trần Dao thấy Trần Dĩnh sắp rơi lệ, vội vàng ôm tỷ tỷ, trán hai người kề lên nhau, nàng ta thích nhất là tỷ tỷ, không muốn tỷ tỷ đau buồn.
Trần Mục mỉm cười an ủi nói: "Dĩnh Dĩnh, chỉ là dáng vẻ muội hơi nhỏ mà thôi, đây là thể chất đặc biệt, chờ lớn hơn một chút sẽ tốt hơn, người khác cũng hâm mộ."
"Thật sao?"
"Thật sự."
Trần Mục chỉ có thể tạm thời lừa gạt nàng ta.
Trần Dĩnh nghe xong vui vẻ cười rộ lên.
Trần Mục thăm hai muội muội xong, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, các ngươi ở lại Trần gia, phải nghe lời, đừng gây chuyện."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người bọn họ chỉ dám bắt nạt Đại Tráng, những tiểu tổ tông này bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Trần Mục rời khỏi sân luyện võ, hắn nhìn thấy Trần Thiên Nam và phụ thân đang phân phát vật tư cứu trợ ngoài thành. Gần đây Bắc Hoang xảy ra chuyện, tiêu cục tạm thời đóng cửa, đối mặt với lượng lớn người tị nạn ùn ùn đổ về Trần Thiên Nam và tiêu cục Trần gia tổ chức cứu tế người tị nạn.
Bây giờ Trần gia xem như gia tộc cường đại nhất Hắc Thạch thành, Trần Thiên Nam cảm thấy Trần gia có trách nhiệm cứu trợ người cần giúp đỡ, ông ta còn dẫn theo rất nhiều dân chúng Hắc Thạch thành hỗ trợ, rất nhiều người tị nạn vì vậy mà được cứu, mọi người đối với Trần gia đều tràn ngập cảm kích.
Nơi phát vật tư cứu trợ vây quanh rất nhiều người tị nạn, Trần Mục không quấy rầy công việc của bọn họ, từ xa nhìn thoáng qua, sau đó rời đi.
"Tiểu sư thúc."
Tiêu Vân nhiệt tình đi tới.
Trần Mục cố ý tới tìm hắn ta nói chuyện phiếm: "Tiêu sư chất, các ngươi sao lại ở chỗ này?"
Trần Mục nhìn thấy rất nhiều tiểu bối Lăng Vân tông, thì ra gần Trần gia đều là cường giả Lăng Vân tông, không nghĩ tới còn điều tới nhiều tiểu bối thiên kiêu như vậy.
Tiêu Vân cung kính nói: "Sư phụ bảo chúng ta đến Tây Hoang tổ chức dân chúng rút lui, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sư phụ để cho chúng ta đến Bắc Hoang bảo vệ Trần gia, ta thấy có Lâm trưởng lão ở gần đây bảo vệ, chúng ta đành quản lý trật tự ngoài thành, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tần Nghê Thường là người giảng quy tắc tông môn nhất, không nghĩ tới sư tỷ cũng sẽ thiên vị mình.
"Đa tạ Tiêu sư điệt."
Trần Mục chắp tay với Tiêu Vân.
Tiêu Vân vội vàng xua tay: "Tiểu sư thúc, những chuyện này đều là những việc chúng ta nên làm, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho ngài biết."
"Chuyện gì?"
"Khi ta ở Tây Hoang giúp dân chúng rút lui, phát hiện Tà tông ở phụ cận Đại Tây Sơn tế tự, huyết quang ngút trời, tình huống rất kinh khủng, gần đó có rất nhiều cường giả Tà tông, ta cũng không dám tiến vào quá gần."
Tiêu Vân nghe Liễu Mi Nhi từng nói, tiểu sư thúc có thể giết chết lão bối Kiếm Thánh Hồng Minh, thực lực rất mạnh, cho nên nói chuyện này cho hắn biết.
Bây giờ Tây Hoang rơi vào trong tay Hồng Minh, tình huống nơi đó không ai biết.
Trần Mục biết được tình huống, trầm giọng nói: "Ta đi xem một chút, nơi này làm phiền Tiêu sư điệt chăm sóc."
"Tiểu sư thúc yên tâm."
Vẻ mặt Tiêu Vân cung kính nói.
Chớp mắt Trần Mục đã biến mất, hắn trực tiếp đi Tây Hoang, lúc đi ngang qua Huyền Kiếm tông nhìn thấy Huyền Kiếm tông bị đoàn người vây quanh.
Sơn mạch nơi Huyền Kiếm tông ở, xung quanh có rất nhiều cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh.
Cường giả cầm đầu là Thất phẩm Kiếm Thánh mặc hắc y, nhưng trong Huyền Kiếm tông có Bạch Thanh Hoan tọa trấn, vì vậy khó hơn cả việc tấn công thành thị.
"Huyền Kiếm tông không có tiếng tăm gì, vậy mà lại có cường giả như vậy, trước kia thật khiêm tốn." Hắc y Kiếm Thánh vừa cảm khái xong.
Kiếm quang màu vàng xuyên thủng mi tâm của hắn ta, sau đó hắc y Kiếm Thánh ngửa mặt ngã xuống, cường giả bên cạnh đều trợn to hai mắt, cả người phát lạnh.
Trong chớp mắt, Trần Mục xuất hiện trước mặt đám cường giả này, Thanh Vân kiếm trở lại trong tay.
Ánh mắt của toàn bộ cường giả xung quanh biến thành hoảng sợ, đây chính là cường giả Thất phẩm Kiếm Thánh, làm sao nháy mắt đã giết chết.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, ba ngàn trường kiếm trong không gian giới chỉ bay lên trời, Kiếm Long gào thét mà đến, ngón tay vòng quanh Huyền Kiếm tông một vòng, toàn bộ cường giả vây công Huyền Kiếm tông đều bị kích sát.
Ngoại trừ Bạch Thanh Hoan ra, cường giả còn lại của Huyền Kiếm tông chỉ nghe âm thanh, thậm chí chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra.
"Hắn ta là?"
Bạch Thanh Hoan trừng mắt, ba năm không gặp làm sao hắn có thể trở nên mạnh lên như vậy? Cái này có hợp lý không.
Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông.
Trần Mục một mình đứng trong rừng núi.
Nơi này cách Huyền Kiếm tông một khoảng.
Hắc y Kiếm Thánh vừa chết, ý thức tan biến hoàn toàn, Trần Mục đang điều tra trí nhớ của hắn ta.
Niệm lực của Trần Mục cường đại, có thể nhanh chóng xét duyệt qua ký ức của hắc y Kiếm Thánh, hắn xem xét hành động của Hồng Minh và Tà tông ở Tây Hoang.
Bọn họ bắt sinh linh làm tù binh trên quy mô lớn, rất nhiều tông môn đầu hàng, Hồng Minh cũng bị giam cầm, những sinh linh này bị đưa đến khu vực gần Đại Tây sơn.
Chương 259 Đi đến Tây Hoang (1)
Hắc y Kiếm Thánh lúc trước công phá rất nhiều tông môn, ngay cả Hạo Nhiên tông và Triêu Anh các của Bắc Hoang cũng bị hắn ta dễ dàng chiếm được, căn bản không để thế lực còn lại của Bắc Hoang vào mắt, không nghĩ tới sẽ vấp ngã ở Huyền Kiếm tông, thậm chí là chết ở nơi này.
Bạch Thanh Hoan xuất hiện bên cạnh Trần Mục, ánh mắt cẩn thận đánh giá, vui mừng nói: "Tiểu Mục Mục, được nha, mấy năm không gặp, bây giờ đã có phong phạm năm đó của tỷ tỷ, nếu ta mà ở trạng thái đỉnh phong những người này căn bản không có khả năng tới gần Huyền Kiếm tông."
Trần Mục không hoài nghi thực lực đỉnh phong của Bạch Thanh Hoan, nàng ta mượn thi hoàn hồn, bây giờ lực lượng còn xa mới bằng đỉnh phong, cường giả Kiếm Thánh muốn khôi phục đỉnh phong cần rất nhiều thiên trân địa bảo.
"Bạch tỷ, tỷ có thể gọi ta là Tiểu Mục, có thể đừng gọi như vậy được không." Trần Mục cảm giác có chút tê dại, mặc dù tuổi tác của Bạch Thanh Hoan rất lớn nhưng hắn không thích loại xưng hô không được tự nhiên này.
Bạch Thanh Hoan che miệng cười khẽ, nàng ta cảm thấy Trần Mục có chút ngượng ngùng, cũng không cố ý gọi, nghi hoặc nói: "Tiểu Mục, tại sao có tạo hóa vậy?"
Bọn họ cùng lúc đi ra từ Táng Tiên địa, Trần Mục có thể trong thời gian ngắn đạt được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên là đạt được tạo hóa rất lớn.
Trần Mục cười nói: "Ta trở lại sơn mạch Táng Tiên, lợi dụng vật chất thần bí nơi đó để tu luyện, đúng lúc đột phá đến Nhị phẩm Kiếm Thánh."
Bạch Thanh Hoan nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ trán: "Ta thật là ngốc, vậy mà lại quên chuyện này, nhưng ngươi cũng biến thái quá rồi, vậy mà lại có thể dựa vào năng lượng tiến giới nơi đó tu luyện tới Nhị phẩm Kiếm Thánh."
"May mắn!"
Trần Mục rất khiêm tốn.
Hắn sử dụng Thuần Dương thánh đan và chất lỏng màu vàng ẩn chứa Chân Phượng Huyết Mạch, mới miễn cưỡng đột phá đến Kiếm Thánh cảnh, thật sự chỉ dựa vào năng lượng tiến giới ở nơi đó thì sẽ rất khó đột phá đến Kiếm Thánh, nếu không thì phía sau Tiên Môn chẳng phải khắp nơi đều là Kiếm Thánh sao.
Hắn không đề cập đến Hoang Thần điện và Kiếm Cung bí cảnh, hắn còn cần tạo hóa ở nơi đó, nếu sau này còn dư ngược lại có thể nói cho Bạch Thanh Hoan biết.
“Tên Nhị phẩm Kiếm Thánh ngươi có chút tiền đồ." Bạch Thanh Hoan nhìn ra Trần Mục bất phàm, có thể trong nháy mắt giết chết hắc y Kiếm Thánh, không chỉ ra tay bất ngờ còn phải có thực lực cường đại.
Nàng ta vừa mới nghe được tiếng sấm thì đã nhìn thấy kiếm quang xuất hiện ở gần Huyền Kiếm tông, còn tưởng rằng là Khương Phục Tiên, nhìn kỹ mới chú ý tới Trần Mục.
Khi tiếng sấm vang lên, kiếm của Trần Mục đã xuyên qua không gian, Bạch Thanh Hoan có chút khiếp sợ, nếu như không phải cố ý phòng bị, căn bản khó có thể phát hiện.
"Hồng Minh và Tà tông ở Tây Hoang có âm mưu lớn, ta còn có việc, sau này có cơ hội nói chuyện."
"Đi đường thuận buồm xuôi gió."
Trần Mục chỉ có thể mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm Bạch Thanh Hoan vẫn ngóng trông đốt giấy cho hắn.
Bạch Thanh Hoan nhìn Trần Mục rời đi.
Cường giả Huyền Kiếm tông chạy tới gần đó, bọn họ nhìn Bạch Thanh Hoan chắp tay đứng đó, còn có thi thể đầy đất, vẻ mặt mọi người nghiêm trang mà phấn khởi, trăm miệng một lời nói: "Tổ sư gia uy vũ!"
"Khụ khụ, các ngươi quét dọn xung quanh cho sạch sẽ, không được bỏ sót." Bạch Thanh Hoan lười giải thích, làm ra bộ dáng cưỡi mây đạp gió, khẳng định trên người những cường giả này có lượng lớn tài nguyên, nhặt được tiện nghi rồi.
Cường giả Huyền Kiếm tông lập tức làm theo.
Trên mặt bọn họ đều mang theo tự hào, có tổ sư gia như vậy, sau này Huyền Kiếm tông dưới sự dẫn dắt của nàng ta đương nhiên có thể huy hoàng.
Bạch Thanh Hoan cũng không có lòng tin với bọn họ, muốn dựa vào bọn họ để quật khởi thì khó như lên trời, nàng ta nghĩ chính là thu đệ đệ và muội muội của Trần Mục vào Huyền Kiếm tông, dựa vào thiên phú của bọn họ sau này khẳng định có thể quét ngang thiên kiêu các tông Hoang Châu, cũng có thể dẫn bọn họ đến Huyền Châu, để cho người của Thiên Kiếm tông nhìn một chút.
"Không biết sư huynh đáng thương của ta đã chết chưa, không chết thì đem hắn ta tức chết." Bạch Thanh Hoan đã nghĩ ra được cảnh tượng ông ta ghen tị đến hộc máu.
Những tiểu bối của Trần gia kia không chịu đến Huyền Kiếm tông, lừa gạt cũng không được, Bạch Thanh Hoan quyết định đổi phương thức, đi làm sư phụ tới tận cửa, bây giờ Hoang Châu rất loạn, hiện tại nàng ta chỉ có thể tọa trấn Huyền Kiếm tông.
Sâu trong vùng hoang dã phía tây.
Có yêu thú kéo xe tù.
Đoàn xe rất dài, tốc độ di chuyển rất nhanh, trong mỗi lồng giam đều giam giữ mười mấy người, tổng cộng có mấy ngàn người.
Phía trước đoàn xe là lão giả mang theo mặt quỷ, cả người tản ra uy áp cường đại, trong xe tù không phải dân chúng bình thường, mà là tu tiên giả thực lực cường đại, trên người bọn họ đeo Triệt Linh Tỏa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong xe tù.
"Hàng hóa quá nhiều, không tiện vận chuyển, tốc độ này đến Đại Tây sơn phải mất năm sáu ngày."
"Nghe nói là nhóm cuối cùng."
Ở vị trí giữa xe tù, có hai vị tà tu ngồi trên xe tù nói chuyện phiếm.
Trong đó có trung niên gầy gò cúi đầu nhìn nữ kiếm tu trong lồng sắt, khẽ cười nói: "Nàng ta không tệ, vậy mà là thủy linh, khẳng định rất nhiều nước."
Trong lồng có hơn mười nữ kiếm tu trẻ tuổi, trong đó có một vị nữ tử mặc váy lam rất chuẩn mực.
Thủy linh xuất hiện, nàng ta nghe được đối thoại của hai người, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt sợ tới mức trắng bệch.
Các thiếu nữ xung quanh đều sợ hãi run rẩy.
Tên trung niên mập mạp đối diện nhắc nhở: "Lục trưởng lão chỉ có thể quan sát, lô hàng này rất quan trọng."
"Chỉ chơi đùa mà thôi, cũng không giết nàng ta." Tên trung niên gầy gò muốn mở lồng sắt.
Bỗng vang lên tiếng hét, tên gầy gò kia vừa ngẩng đầu, mi tâm bỗng nhiên chảy máu, nữ kiếm tu trong lồng cũng đang thét chói tai.
Hai vị cường giả tà tông ngã xuống.
Yêu thú đột nhiên giảm tốc độ, chúng bị uy áp đáng sợ chấn nhiếp, không dám tiếp tục chạy như điên.
Nữ tử váy lam kinh ngạc ngẩng đầu, thấy có hơn mười đạo trường kiếm như vũ bão bay đến, còn có thân ảnh bạch y tuyệt thế bay qua trên đỉnh đầu nàng ta, giống như Kiếm Tiên trong truyền thuyết, tiên phong đạo cốt, mà khuôn mặt kia nàng ta hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng trong phút chốc không nhớ ra.
Chương 260 Đi đến Tây Hoang (2)
"Là kẻ nào!"
Lục Ly mang theo mặt quỷ giận dữ.
Hắn ta bay lên trời.
Chỉ thấy Trần Mục vung kiếm mà đến.
Đối mặt với loại đối thủ cấp bậc này, Trần Mục cũng không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng, trực tiếp tiến lên, hắn cầm Thanh Vân kiếm trong tay mang theo lực lượng khủng bố chém về phía Lục Ly.
Lục Ly kinh ngạc trước tốc độ của Trần Mục.
Hắn ta cuống quít rút kiếm nghênh kích, trong nháy mắt hai thanh kiếm va chạm, kiếm của Lục Ly trực tiếp bị chém gãy, sau đó thân thể bị chém trúng.
Trong mắt Lục Ly mang theo hoảng sợ.
"Ngươi là..."
Lục Ly còn chưa nói xong, Trần Mục không muốn dong dài, trực tiếp đưa hắn lên đường, Thanh Vân kiếm từ trên trời giáng xuống, mặt quỷ nứt thành hai nửa ở giữa.
Hơn mười đạo trường kiếm cũng giải quyết toàn bộ dư nghiệt Tà tông xung quanh sạch sẽ, hắn vung kiếm ra chém, tất cả lồng giam cũng bị mở ra.
"Đa tạ ân nhân."
"Đa tạ đã cứu mạng."
Những người tu hành được giải cứu lần lượt quỳ lạy.
Trần Mục chú ý tới trang phục của bọn họ, Phiếu Miểu các lấy nữ đệ tử làm chủ, hắn giúp lão ẩu trảm mạnh nhất trong đó chém mở Triệt Linh Tỏa, thản nhiên nói: "Ta còn có chuyện, các ngươi tự mình giải quyết."
"Đa tạ ân nhân."
Lão bà bà quỳ trên mặt đất dập đầu cảm tạ.
Nếu họ thực sự bị áp giải đến Đại Tây sơn, thì kết cục chỉ có con đường chết.
Trần Mục tiếp tục chạy đi.
Hắn làm những việc tốt mà không để lại tên.
Thiếu nữ váy lam thì thào: "Hình như ta biết hắn, nhưng mà ta lại không thể nhớ ra."
"Sư tỷ, Kiếm Tiên trong mộng của ta cũng là bộ dáng này, phong hoa tuyệt đại, bạch y thắng tuyết." Trong mắt thiếu nữ bên cạnh cũng mang theo sùng bái.
"Là hắn, ta nhớ rồi, hắn là Trần Mục." Thiếu nữ mặc váy lam đột nhiên kinh hô ra tiếng.
Tiểu cô nương xung quanh đều đã nghe qua Trần Mục, đó là Tuyệt Thế Thiên Kiêu đến từ Bắc Hoang, tiểu sư thúc Lăng Vân tông, nhưng hắn bây giờ mới bao nhiêu tuổi, tuổi tác cũng không khác với thanh niên vừa rồi lắm, thật sự là hắn sao? Mọi người đều nghi ngờ.
Bạch Tố đi tới bên cạnh Thủy Linh Linh.
"Bà bà, là Trần Mục sao?"
"Khuôn mặt tương tự, hơn nữa trên quần áo có dấu hiệu của Lăng Vân tông, hẳn là hắn." Trong mắt Bạch Tố mang theo cảm khái, năm đó dự đoán hắn bây giờ có thể trở thành Kiếm Vương, không nghĩ tới đã có thể nghiền ép cả Kiếm Thánh.
Không hiểu sao Thủy Linh Linh cảm giác mất mát, vừa rồi Trần Mục không thèm nhìn nàng ta một cái, bọn họ đã là người của hai thế giới, không chừng đã bị hắn lãng quên.
Thiếu nữ xung quanh trở nên kích động: "Thật sự là Trần Mục! Hắn chính là thiên kiêu từ Bắc Hoang chúng ta ra, sư tỷ nghe nói tỷ đã gặp hắn?"
Trong mắt các nàng mang theo sùng bái, còn có chút tự hào, dù sao cũng đến từ Bắc Hoang.
"Năm đó chúng ta còn bàn luận."
"Thật sao?" Kết quả là gì?"
"Ta thua."
Thủy Linh Linh trước kia chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nàng ta cảm thấy mất mặt, năm đó vì thất thần mà thua Trần Mục, hiện tại cũng còn nhớ kỹ.
Mỗi lần nghĩ lại, Thủy Linh Linh đều cảm thấy khi đó có cơ hội thắng, ánh mắt các thiếu nữ xung quanh tràn đầy hâm mộ.
"Sư tỷ, có thể kể cho chúng ta nghe không?"
"..."
Thủy Linh Linh lại cười khổ, không nghĩ tới thua Trần Mục cũng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Tây Hoang, Đại Tây sơn.
Khu vực ngàn dặm xung quanh chất đầy xương trắng.
Huyết quang ngút trời, bầu trời bị nhuộm đỏ thẫm, giống như địa ngục trần gian.
Trong lồng giam xung quanh giam giữ vô số tu tiên giả cường đại, tốc độ của sinh linh bình thường hồi sinh Tà tổ quá chậm, Hồng Minh chỉ có thể bắt tu tiên giả cường đại, để bọn họ tăng tốc hồi sinh Tà tổ.
Minh Thu cau mày: "Phó huynh, ta cảm thấy Hàn Giang Tuyết này đang chơi chúng ta."
Trung niên tóc bạc bên cạnh không cho là đúng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Sinh tử của Hàn Giang Tuyết do ta nắm trong tay, nàng ta không dám làm bậy, yên tâm đi."
Phó Long rất tự tin.
Ông ta là đại trưởng lão của Hồng Minh.
Hai vị đều là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong.
Đột nhiên.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Âm thanh kiếm đinh tai nhức óc vang lên.
Trường kiếm hắc ám gào thét mà đến, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh xung quanh Đại Tây sơn cứ như rau hẹ bị cắt sạch.
Tây Hoang, Đại Tây Sơn.
Ở giữa địa bàn cũ của Tà tông có một hồ máu sâu không thấy đáy, bên trong có tồn tại một khí tức đáng sợ, cường giả Tà tông và cường giả Hồng Minh vây quanh hồ máu kia, đột nhiên mấy ngàn thanh trường kiếm gào thét mà đến, cường giả xung quanh lần lượt ngã xuống.
Cường giả còn sống cũng đang chạy trốn, Kiếm Long gào thét, không ngừng có cường giả bị giết chết.
Vẻ mặt của Phó Long và Minh Thu kinh hãi, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, nhìn thấy Trần Mục đạp không mà đến, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt thế, mới đầu còn tưởng rằng là Kiếm Tiên hàng lâm.
Bên cạnh hồ máu, đôi mắt của Hàn Giang Tuyết hơi ngưng tụ, nàng ta có ấn tượng rất sâu với Trần Mục, nếu như không phải Khương Phục Tiên ra tay, thiếu chút nữa nàng ta đã có thể giết được hắn.
Lúc trước khi Hàn Giang Tuyết và Lâu Nhạc Dương đuổi giết Trần Mục, Lâu Nhạc Dương bị Khương Phục Tiên giết chết, mà nàng ta sợ tới mức chạy ra khỏi Hoang Châu, nhiều năm cũng không dám trở về.
"Đến chịu chết sao?"
Trong mắt Hàn Giang Tuyết mang theo đùa cợt.
Nơi này có hai vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong của Hồng Minh tọa trấn, hơn nữa nàng ta còn có thi hài Tà tổ làm át chủ bài mạnh nhất, đây là nàng ta chuẩn bị tỉ mỉ vì Khương Phục Tiên, thề muốn san bằng Lăng Vân tông.
Trần Mục hiểu rõ, nơi này chính là quân chủ lực của Hồng Minh ở Tây Hoang, chỉ cần giải quyết bọn họ thì nguy cơ của Bắc Hoang và Tây Hoang cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Cường giả các tông bị giam giữ trong lồng giam, trong mắt bọn họ cũng nhìn thấy hy vọng, có lão giả kinh hô: "Đó là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông?"
Trong mắt ông ta ánh lên sự không dám tin.
Bởi vì Trần Mục bây giờ giống như tiên.
Hơn nữa hắn lại dám một mình đuổi đến nơi này.
Trong đó có cường giả tiền bối dẫn tiểu bối đi tham gia Thanh Vân đại hội, đã từng gặp Trần Mục, còn có rất nhiều cường giả chỉ mới nghe danh tiểu sư thúc của Lăng Vân tông. Mặc dù bối phận của hắn rất cao, nhưng chỉ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu mới quật khởi ở Hoang Châu, bọn họ tỏ vẻ hoài nghi.