• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh (3 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101 Lời mời của vị hôn thê (2)

Trần Mục nhìn thấy kiếm quang chói mắt, như thể cắt đứt thời gian, không gian ngưng động, bên tai hắn thậm chí cũng không nghe thấy tiếng vung kiếm.

Sau khi xem xong màn diễn kiếm của sư tôn, Trần Mục đã hiểu ra nhiều điều, vốn tưởng rằng chiêu kiếm cơ bản của mình đã luyện đến mức hoàn mỹ vô khuyết, bây giờ so sánh với sư tôn, chênh lệch không chỉ là một chút.

Trần Mục đang luyện kiếm bên vách núi, dưới bồ đồ bảo hộ nặng nề, rất nhanh hắn đã đổ mồ hôi như mưa, hiệu quả của việc tu luyện như vậy vô cùng tốt.

Tô Mân đang hóng mát dưới bóng cây, ông ta nhìn Trần Mục đang không ngừng tiến bộ, gật đầu liên tục.

Gần đến trưa, Tô Mân hái rau và rửa rau trong sân, ông ta cười nhẹ nói: “Tiểu Mục, con trở về Ngạo Kiếm phong luyện đi, vi sư phải nghỉ trưa một lát.”

Tô Mân là một lão nhân rất biết dưỡng sinh, mỗi ngày đều sẽ nấu ít cháo để ăn, Trần Mục muốn giúp đỡ đều bị ông ta từ chối, sư tôn thích tự mình làm lấy.

Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.

Hắn đi đến đỉnh núi của Ngạo Kiếm phong.

Chuẩn bị luyện tập các chiêu kiếm cơ bản ở đây.

Dây leo trên đỉnh núi mọc thành bụi, Trần Mục nhìn thấy thanh trường kiếm đuôi kiếm bị quấn đầy dây leo, thanh kiếm kia cắm ngang đỉnh núi, trông có cảm giác rất lâu đời.

Trần Mục giải phóng khí tràng.

Hỏa diễm thiêu rụi toàn bộ dây leo trên đỉnh núi.

Thanh kiếm này dính đầy tro bụi, Trần Mục muốn rút trường kiếm lên, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào trường kiếm, linh hồn đều đang run rẩy, trong trường kiếm ẩn chưa Kiếm Ý đáng sợ, có chấp niệm bị phong ấn bên trong trường kiếm.

Chấp niệm trong thanh kiếm này vô cùng nặng, Trần Mục không tùy tiên luyện hóa nó.

“Vẫn nên luyện kiếm trước!”

Trần Mục luyện kiếm nửa ngày trên đỉnh núi.

Ban đêm, Triệu Phi Yến cùng tu luyện với hắn, cũng may có linh dịch cao giai khôi phục linh lực, nếu không thật sự rất khó có thể chịu được cường độ tu luyện cao như vậy.

Cứ cách hai ngày Trần Mục sẽ đến Trích Tinh phong, Tô Mân sẽ chỉ ra những khiếm khuyết trong chiêu kiếm của hắn, nền tảng của Trần Mục ngàng càng vững chắc hơn.

Một buổi chiều nóng rực.

Trần Mục đang luyện kiếm trên đỉnh núi.

Triệu Phi Yến bỗng nhiên chạy tới tìm hắn.

Trần Mục nghi hoặc hỏi: “Phi Yến tỷ, ta còn phải luyện kiếm, hôm nay tỷ đến sớm như vậy?”

Triệu Phi Yến nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Ta không phải tới tìm ngươi để tu luyện, là sư tôn tìm ngươi, muốn ngươi tối nay đến Lăng Vân phong.”

“Tìm ta?”

Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trở nên nghiêm túc.

Đến Lăng Vân tông mười mấy ngày, vị hôn thê chưa từng để ý tới hắn, Trần Mục vẫn luôn cảm thấy nàng ta đang tức giận, tuy rằng không có chứng cứ.

Hắn từ lâu đã muốn đến Lăng Vân phong để đánh dấu, nhưng lo lắng Khương Phục Tiên sẽ không vui nên mới không đi.

Triệu Phi Yến nhàn nhạt nói: “Ngươi căng thẳng gì chứ, sư tôn cũng không ăn thịt người.”

“Ta trở về chuẩn bị một chút.” Trần Mục thu lại Chiết Dực, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Phía sau Ngạo Kiếm phong có một dòng suối chảy từ trong núi.

Dòng nước trong vắt, nơi đây là nhà tắm thiên nhiên của Trần Mục, hắn đã dỡ bỏ đồ bảo hộ nặng nề xuống, bơi sâu xuống lòng suối để thanh tẩy cơ thể.

Cơ thể vừa luyện kiếm xong đổ đầy mồ hôi, phải đi gặp vị hôn thê, tất nhiên là phải sửa soạn sạch sẽ.

“Thoải mái quá!”

Trần Mục tắm xong, đổi một chiếc áo choàng trắng mới tinh, cái này là Lăng Vân tông thiết kế riêng cho hắn, dùng vật liệu đặc thù, có sức phòng ngự rất mạnh.

Quần áo đã cởi ra thuận tiện chà rửa sạch sẽ trong suối, mặc dù Trần Mục là tiểu sư thúc cao quý, nhưng cũng không có tiểu bối hầu hạ hắn.

Cho quần áo phơi nắng ở trên núi.

Trần Mục lấy ra một sợi dây màu đen, cột mái tóc dài đen nhánh của mình lên, trông giống như kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao, hắn không thích dùng trâm để quấn tóc.

Khuôn mặt nhỏ của hắn thanh tú, tính trẻ con vẫn chưa thoát ra, toàn thân lại toát lên bá khí như có như không, có sự trầm ổn vượt xa so với tuổi tác.

Chạng vạng.

Ngự kiếm của Trần Mục cưỡi gió bay đi.

Không bị bó buộc bởi bộ đồ bảo hồ nặng nề, hắn cảm thấy tốc độ của mình nhanh hơn trước rất nhiều, rất nhanh đã đến gần Lăng Vân phong.

Lăng Vân phong nằm ở trung tâm của Lăng Vân tông, cao vút kiên cường, không với tới được, xung quanh rất hoang vắng, nơi đây là cấm địa, cho dù là đệ tử nội môn và tông môn trưởng lão thì cũng không được phép đến gần, ngay cả Triệu Phi Yến cũng cần phải nhận được tin tức mới có thể đến.

Ngự kiếm của Trần Mục tiến về phía đỉnh núi của Lăng Vân phong, vừa đến sườn núi đã cảm nhận được áp lực gia tăng, muốn cho ngự kiếm lên đến đỉnh núi, Kiếm Hậu bình thường khó mà làm được, may mà hắn không phải là Kiếm Hậu phổ thông.

Lúc đi qua Vân Hải, chính là lúc mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà rơi trên Vân Hải, những đám mây hồng trải dài đến tận chân trời đẹp không sao tả xiết.

Trần Mục bị phong cảnh thu hút trong chốc lát, nghĩ đến vị hôn thê, ngự kiếm của hắn đã tới đỉnh núi.

【Đánh dấu Lăng Vân phong thành công】

【Chúc mừng bạn nhận được Tu Di giới】

Đỉnh núi còn lớn hơn cả sân đá bóng.

Mặt đất bị bao phủ bởi lớp tuyết dày.

Ở giữa là cung điện băng tuyết hùng vĩ.

Trần Mục không thấy bóng dáng của Khương Phục Tiên ở bên ngoài, ánh mắt hắn lóe lên tia kim quang nhàn nhạt, cung điện băng tuyết biến mất, trước hắn hiện ra bóng người thanh khiết không tì vết.

Khương Phục Tiên như cảm nhận được, nàng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm đối diện với Khương Phục Tiên thông qua cung điện băng tuyết, người đứng sau không khỏi rùng mình một cái.

Kim quang trong mắt Trần Mục lập tức biến mất.

“Vào đây đi.”

Giọng nói âm u vang lên.

Trần Mục khẽ cười bước vào cung điện.

Bên trong cung điện rất lạnh, thể chất Trần Mục đặc thù, hoàn toàn có thể thích ứng được với môi trường ở đây.

Khương Phục Tiên ngồi ở trước chiếc bàn bạch ngọc, làn da nõn nà, mắt sáng như sao, nàng ta ngồi yên lặng ở đó, giống như tiên nữ tĩnh lặng xuất trần, trên người mặc chiếc váy màu tuyết chạm đến đất, mái tóc bạch kim rơi trên váy như thác nước, eo thon không đủ một nắm tay, dáng người thướt tha, dung mạo thần tiên tuyệt thế, không cần phải tô son trát phấn cũng đã là đệ nhất nhân gian.
Chương 102 Cùng nhau ngắm mưa sao băng

Trần Mục ngây người nhìn vị hôn thê, trong cung điện rất yên tĩnh, dám thưởng thức Khương Phục Tiên không kiêng nể gì như vậy cũng chỉ có mình hắn.

Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên cũng nhìn chăm chú vào Trần Mục, hắn trông giống như đứa trẻ choai choai, đôi mắt trong veo sáng ngời, có điều dáng vẻ lại ngốc nghếch, trông có phần không thông minh cho lắm.

“Sư tỷ, tỷ đẹp quá.” Trần Mục hồi thần lại, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt đẹp hơn.

Sâu trong ánh mắt của Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, nhưng dung mạo tuyệt mỹ kia lại vẫn giữ vẻ thanh cao lạnh lùng, nàng ta âm u nói: “Ngồi đi.”

Lúc này Trần Mục mới chú ý đến bánh ngọt ở trên bàn, tổng cộng có tám loại, có hình bánh, có hình khối, cũng có hình dáng những động vật nhỏ, trông rất vui vẻ.

Trần Mục ngồi đối diện với Khương Phục Tiên, nghi hoặc nói: “Sư tỷ, cái này là mời đệ ăn à?”

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Rất nhiều năm rồi sư tỷ không làm bánh ngọt, đệ thử xem hương vị như thế nào.”

Trần Mục cầm lấy bánh ngọt trên đĩa, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhai nuốt, mùi vị của bánh mềm dẻo thơm ngọt, lành lạnh mát mát, bên trên còn có mùi hương của Khương Phục Tiên.

“Ngon lắm!”

“Thật sự rất ngon!”

“Tay nghề của sư tỷ giỏi quá!”

Trần Mục thật sự không ngờ rằng, tuyệt thế tiên tử như Khương Phục Tiên lại biết làm bánh ngọt, hơn nữa bánh ngọt nàng ta làm lại còn ngon như thế, quả nhiên là ứng cử viên xuất sắc cho vị trí lão bà.

Ánh mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười: “Tay nghề có chút không quen, đệ thích là tốt rồi.”

Trần Mục ăn bánh ngọt do chính tay Khương Phục Tiên làm, cả mặt đầy vẻ hạnh phúc, cảm thấy so với ăn sơn hào hải vị còn ngon hơn vô số lần: “Nếu mỗi ngày đều có thể được ăn bánh ngọt sư tỷ làm thì tốt biết bao.”

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên sáng lên, dịu dàng nói: “Đợi đến lúc này sang năm đi.”

Trần Mục ăn bánh ngọt, nghiền ngẫm câu nói của Khương Phục Tiên, tải sao phải đợi đến lúc này năm sau, bỗng nhiên hắn nghĩ đến hôm nay là ngày gì, hôm nay là năm thứ năm hắn đến thế giới này.

Hắn vốn không quan tâm đến sinh nhật, trước kia mẫu thân sẽ làm mì trường thọ cho hắn, chưa từng nghĩ rằng khi đến Lăng Vân tông, vị hôn thê cũng làm sinh nhật cho hắn.

“Sư tỷ, sao tỷ lại biết sinh nhật của đệ?”

“...”

Khương Phục Tiên đến Hắc Thạch thành là đã biết được, nàng ta không trả lời, nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn sư tỷ.”

Tâm trang Trần Mục vô cùng vui vẻ.

Hắn tiếp tục ăn bánh ngọt.

Mỗi loại đều nếm thử.

“Sư tỷ, đệ có thể gói về không?”

“Không để được quá lâu.”

Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn bỏ toàn bộ số bánh ngọt còn lại vào trong giới chỉ.

Khương Phục Tiên đứng dậy, bĩnh tĩnh nói: “Cảnh đêm rất đẹp, đi ra ngắm với sư tỷ đi.”

Hai người bước ra khỏi cung điện.

Đỉnh núi được bao phủ dưới những vì sao sáng.

Trần Mục ngước mắt nhìn lên bầu trời sao, nhìn thấy cực quang rực rỡ lay động như những dải băng, những vì sao lấp lánh, cảnh đêm trên tầng mây thật sự rất đẹp.

Hắn nhìn sang Khương Phục Tiên cao gầy bên cạnh, sau đó lại cúi đầu nhìn vị trí mắt cá chân của nàng ta, trong mắt lóe lên kim quang, Trần Mục muốn biết vị hôn thê có mang giày cao gót không.

Sau khi xem xong Trần Mục hơi ngạc nhiên, dáng người Khương Phục Tiên cao gầy, thậm chí còn không đi giày cao gót.

Kim quang trong mắt hắn rất nhanh đã tan biến, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn vào gò má của Khương Phục Tiên, dung mạo thần tiên dưới ánh sao kia có thể làm hô hấp đông cứng, khiến ánh sao ảm đạm, ánh mắt xanh thẳm đẹp hơn tinh tú cả vạn phần.

Trần Mục đột nhiên cảm nhận được sự xuất hiện kinh khủng của kiếm ý, hắn nhìn Khương Phục Tiên nhấc ngón tay mảnh khảnh lên, búng tay một cái, tuyết quang chói lọi tràn ra, tuyết quang thoáng qua rồi biến mất không thấy dấu vết.

Bên ngoài bầu trời có những ngôi sao sụp đổ, sau đó một trận mưa sao băng xuất hiện ngập trời, cảnh tượng kia duy mỹ tráng lệ, hai người gần trong gang tấc, Trần Mục nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ một cái búng tay đã phá vỡ ngôi sao.

Đây là sức mạnh to lớn cỡ nào.

Trần Mục không nhịn được nuốt nước bọt.

Khắp cả Hoang Châu, vô số người chú ý đến trận mưa sao băng xuất hiện đột ngột này, các đệ tử của Lăng Vân tông reo hò phấn khích, Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Ước nguyện với mưa sao băng, rất linh đấy.”

Trần Mục bây giờ không thể bình tĩnh được nữa, cưỡng ép tạo ra mưa sao băng, vị hôn thê thật bá đạo!

“Ta muốn hôn sư tỷ.” Hai tay Trần Mục đặt trước ngực cầu nguyện, nhỏ giọng thì thầm.

Khương Phục Tiên nghe được rõ ràng, nàng ta nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Trần Mục, dung mạo thần tiên phủ đầy sương giá, đôi mắt đẹp khẽ híp lại, như cười như không.

Trần Mục cầu nguyện xong, khuôn mặt nhỏ đơn thuần nhìn về phía Khương Phục Tiên, nói véo von: “Sư tỷ, tỷ nói xem nguyện vọng của đệ có được thực hiện không?”

Khương Phục Tiên ngồi xổm người xuống.

Trần Mục lập tức trở nên căng thẳng, chẳng lẽ lão bà Khương Phục Tiên dễ lừa như vậy sao? Thật sự có thể hôn nàng ấy?

“Cầu nguyện có lúc sẽ rất linh, nhưng cũng cần phải cố gắng.” Khương Phục Tiên đưa bàn tay mảnh khảnh như ngó sen ngọc lên, chỉ tay vào đầu Trần Mục.

Vẻ mặt Trần Mục sợ hãi, nói yếu ớt: “Sư tỷ, tỷ hôn đệ cũng được.”

Mặt mũi Khương Phục Tiên hơi nhăn lại.

Trần Mục có chút sợ hãi: “Sư tỷ, tỷ có thể bỏ tay xuống trước được không.”

Vừa nãy Khương Phục Tiên búng ngón tay đã phá vỡ ngôi sao, Trần Mục không muốn nếm thử mùi vị bị đánh trúng, nếu như là điểm đặt của tay nàng ta, cái đầu quả dưa này sẽ vỡ mất.

Bụp!

Khương Phục Tiên búng tay.

Trần Mục bay ra ngoài như diều bị đứt dây.

Hắn bay ra mấy chục trượng, phía dưới là trời cao ngàn trượng, Trần Mục lập tức triệu hồi Chiết Dực ra.

Hắn ổn định cơ thể, ôm lấy đầu nói: “Sư tỷ, đau quá đi.”

“Biết đau là tốt, hãy đặt tâm tư vào việc luyện kiếm, trở về đi, Phi Yến vẫn đang đợi đệ.” Khương Phục Tiên quay người âm u nói.

Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.

Triệu Phi Yến đang ở trên đỉnh núi ngắm mưa sao băng.

Nàng ta nhìn thấy Trần Mục tài hoa xuất chúng trở về, không nhịn được che miệng cười nói: “Tiểu sư thúc, sao ngươi lại biến thành dáng vẻ thế này?”

Trần Mục giải thích: “Ban đêm tối quá, không chú ý đâm phải cây, không có gì đáng ngại.”
Chương 103 Kiếm Khóc (1)

“Ta còn tưởng ngươi bị sư tôn đánh nữa đấy.” Triệu Phi Yến cười không khép miệng được.

Trần Mục có chút lúng túng, nhàn nhạt nói: “Sư tỷ rất tốt với ra, tối nay còn đặc biệt làm sinh nhật cho ta, làm sao có thể ra tay với ta được.”

“Ừm, thật là ngon quá.” Trần Mục ăn bánh ngon mang về từ Lăng Vân phong, Triệu Phi Yến tức thì không cười nổi nữa, nàng ta mím môi, lẩm bẩm nói: “Sư tôn chưa từng làm sinh nhật cho...”

“Phi Yến tỷ, ngươi thật đáng thương, cho ngươi nếm thử.” Trần Mục vui vẻ chia sẻ niềm vui này.

Triệu Phi Yến ăn bánh ngọt, trong lòng rất ghen tị, chẳng lẽ sư đệ còn quan trọng hơn đồ đệ?

Mưa sao băng điểm xuyết trên bầu trời đêm.

Vô số cường giả cảm nhận được kiếm ý đáng sợ, vẻ mặt kinh hãi chăm chú nhìn lên bầu trời sao.

Ở nơi sâu cấm địa có thế lực siêu cấp nào đó, một đám người già tóc tai bạc trắng đang ngước nhìn bầu trời thở dài.

"Khó mà tưởng tượng nổi, sức mạnh của Khương Phục Tiên đã mạnh tới mức có thể phá vỡ vì sao rồi, nàng ta đang cảnh cáo mấy lão quái vật vẫn còn sống là chúng ta đây."

Vẻ mặt của bọn họ trở nên căng thẳng.

"Vài ngày trước ta nhận được tin tức, Kiếm Thánh Tô Mân lại nhận đệ tử lần nữa, Lăng Vân tông có thêm một vị tiểu sư thúc có vẻ như là rất không đơn giản."

"Căn cứ vào tin tức mới nhất ta lấy được từ Thiên Cơ các, vị tiểu sư thúc kia là Cửu phẩm căn cốt, năm tuổi đã là Tam phẩm Kiếm Hậu, đứng thứ ba trăm năm mươi sáu trong Thanh Vân bảng, xếp thứ ba trên bảng tiềm lực Hoang Châu."

"Hắn rất có khả năng tiếp nhận và thay thế vị trí của Tô Mân."

Đám cường giả này đưa mắt nhìn nhau, phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan, lần này bị đạo kiếm ý kia của Khương Phục Tinh dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lão già tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào lại cười, nói: "Đây là chuyện tốt, Kiếm Thánh Tô Mân là tàn ảnh của thời kỳ cũ, thời đại thuộc về ông ta sớm đã trôi qua rồi, thời gian còn lại dành cho ông ta không đủ để bồi dưỡng ra một Tô Mân tiếp theo."

"Mặc Dù Tô Mân không có uy hiếp gì nhưng sức mạnh của Khương Phục Tiên càng ngày càng mạnh, có nàng ta ở đây, chúng ta sống cũng rất khó chịu." Có lão già tuyệt vọng than thở.

"Chỉ cần Khương Phục Tiên rời đi thì Lăng Vân tông chẳng là cái thá gì cả." Lão già đi đầu an ủi, nói.

Mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ cần Khương Phục Tiên vẫn ở đây thì bọn họ không tài nào ngủ nổi, những lão quái vật ở cả cái Hoang Châu này đều phải sống trong bóng tối.

Chỉ cần Khương Phục Tiên ở đây, Lăng Vân tông chính là thế lực siêu cấp, nhưng nếu như nàng ta biến mất, thì Lăng Vân tông cùng lắm chỉ được coi là thế lực nhất lưu.

Tại Trích Tinh phong, Tô Mân nằm trên ghế trúc nhìn bầu trời sao, hơi nhướng hàng mày, khẽ cười, nói: "Đứa nhỏ này thật là tùy hứng, không biết có bao nhiêu lão già bị cử động của nàng ta dọa cho mất hồn mất vía."

Hành động lần này của Khương Phục Tiên chỉ là do tâm trạng tốt, muốn xem mưa sao băng mà thôi, vốn không có suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cường giả của Hoang Châu lại đi nghĩ ngợi miên man.

Ngạo Kiếm phong.

Trần Mục lại đeo đồ bảo hộ lên lần nữa.

Triệu Phi Yến lạnh giọng, nói: "Đợt lát nữa tu luyện, ta dẫn ngươi đi ăn bữa khuya."

"Tỷ mời hả?"

Trần Mục mỉm cười, hỏi.

Hai tay Triệu Phi Yến ôm trước ngực, khuôn mặt kiêu ngạo nói: "Ha, ngươi đừng có nghĩ tới việc ăn cá ăn thịt, ta cùng lắm chỉ mời ngươi ăn mì trường thọ thôi."

Nàng ta không nhớ sinh thần của Trần Mục, nhưng lại biết ăn mì trường thọ là truyền thống của Trần gia.

"Vậy ta phải ăn nhiều thêm mấy tô."

"Không sợ bội thực chết thì tủy ngươi ăn."

...

Năm tháng sau.

Trần Mục đột phá đến Lục phẩm Kiếm Hậu viên mãn.

Từ sau khi hắn tới Lăng Vân tông, cảnh giới ngược lại không tăng nhanh mãnh liệt như khi trước, chủ yếu là càng về sau thì việc tăng cao cảnh giới càng khó khăn, Trần Mục dồn nhiều tinh lực hơn vào việc luyện kiếm, mà không phải theo đuổi việc nâng cảnh giới lên.

Trích Tinh phong.

Trần Mục đang thi triển kiếm kỹ.

Rìa sườn núi có kiếm quang chói lọi lập loè.

Nền tảng kiếm chiêu của Trần Mục đã đạt tới cảnh cao nhất, gần đây đang tôi luyện kiếm kỹ.

Tô Mân không có truyền thụ kiếm kỹ mới cho Trần Mục, mà là chỉ điểm để hắn nắm vững kiếm kỹ, giúp hắn lĩnh ngộ tinh túy của mỗi loại kiếm kỹ.

Dưới sự kiên nhẫn chỉ điểm của Tô Mân, Trần Mục cũng dày công tôi luyện được Đoạn Không và Tịch Ngấn.

Hắn mặc đồ bảo hộ mà vẫn có thể thi triển ra Kiếm Thiểm, tháo đồ bảo hộ xuống sức mạnh lại càng tăng gấp bội.

"Tiểu Mục."

"Sư tôn."

Trần Mục tới bên cạnh Tô Mân.

Tô Mân mỉm cười hòa ái nói: "Gần đây con khổ luyện kiếm kỹ, thiếu việc cọ xát thực chiến, tới Lạc Hà phong tìm Tần sư tỷ của con, bảo nàng sắp xếp đối thủ cho con."

"Vâng, sư tôn."

Dạo gần đây trời luôn nắng gắt, Trần Mục ngự kiếm tới Lạc Hà phong, trong rừng trúc ở lưng sườn núi có gian nhà gỗ độc đáo: "Tần sư tỷ."

"Vào đi."

Tần Nghê Thường nhàn nhạt nói.

Trong căn phòng tràn ngập khói xanh, Tần Nghê Thường đang ngồi trước bàn dài, trên người nàng ta mặc váy đỏ xẻ tà cao, còn lộ ra nửa chân ngọc trắng nõn nuột nà, nhìn có vẻ còn thành thục hơn cả Triệu Phi Yến.

Trần Mục vào trong phòng, cung kính nói: "Tần sư tỷ, sư tôn bảo tỷ giúp đệ an bài việc cọ sát."

"Tiểu sư đệ, đệ ngồi một lát trước đi." Trong tay Tần Nghê Thường vẫn còn công việc phải xử lý.

Trần Mục mỉm cười nói: "Tần sư tỷ, tỷ cứ làm việc trước, đệ không vội."

Tần Nghê Thường ngồi trước bàn dài xử lý công việc, nàng ta rất bận, Trần Mục tự rót cho mình một tách trà, yên tĩnh ngồi ở một bên đợi nàng ta.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu võ đài trận chung kết thi đấu tông môn của Lăng Vân tông】

【Phần thưởng: Hạo Nhiên Kiếm Ý】

Trần Mục bưng tách trà, vẻ mặt khiếp sợ, nhiệm vụ đánh dấu được cập nhật, phần thưởng còn là kiếm ý!

"Tần sư tỷ, gần đây có phải là có cuộc tỷ thí tông môn không?" Trần Mục vội vàng dò hỏi, nói.

"Tiểu sư đệ, tháng sau có tỷ thí tông môn, đệ muốn tham gia không?" Tần Nghê Thường thuận miệng hỏi.

Trần Mục đã rất lâu không thực chiến, thi đấu tông môn ngược lại là cơ hội tôi luyện rất tốt: "Được ạ, nếu không phải Tần sư tỷ nhắc nhở, đệ cũng không biết có chuyện này."
Chương 104 Kiếm Khóc (2)

Tần Nghê Thường bận rộn công việc, lạnh nhạt nói: "Bọn họ đương nhiên là không dám thông báo cho đệ, bây giờ đệ là tiểu sư thúc của Lăng Vân phong, nếu như tham gia thi đấu tông môn mà bị tiểu bối đánh bại thì mọi người đều rất khó xử."

"..."

Trần Mục cảm thấy khả năng không lớn.

"Tần sư tỷ, đệ đi tham gia thi đấu tông môn thì sẽ đụng phải toàn Kiếm Hậu sao?"

"Không sai, nhưng mà có Kiếm Hậu đỉnh phong, đệ suy nghĩ cho kỹ rồi lại quyết định." Tần Nghê Thường nhắc nhở.

Trần Mục cảm thấy đây là cơ hội không tồi, hơn nữa còn có phần thường, hắn trịnh trọng nói: "Tần sư tỷ, đệ muốn tham gia thi đấu tông môn, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không để mọi người khó xử đâu."

"Tốt nhất là như vậy."

Tần Nghê Thường ngẩng đầu chăm chú nhìn Trần Mục.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục đầy tự tin, Tần Nghê Thường lắc đầu cười khẽ, nàng ta xử lý xong công việc trong tay, vẻ mặt u oán nói: "Khương Phục Tiên thật là, cái gì cũng bắt ta làm, sao không đem vị trí tông chủ nhường cho ta luôn."

"..."

"Tiểu sư đệ, đệ cảm thấy sao?"

"Tần sư tỷ, khẳng định là do Khương sư tỷ tin tưởng năng lực của tỷ nên mới để tỷ làm những việc này."

Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi híp lại, nói: "Ý của đệ là sư tỷ có năng lực làm tông chủ?"

Trần Mục không biết trả lời như thế nào, Tần Nghê Thường thấy thế cười xinh đẹp, nói: "Gần đây Tiêu Vân đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu tông môn, tỷ sẽ để Mi Nhi cọ sát với đệ."

Chẳng trách dạo này không thấy Triệu Phi Yến đâu, Trần Mục đoán nàng ta cũng đang chuẩn bị cho trận thi đấu tông môn, phải biết rằng đã mấy năm rồi nàng ta không tham gia thi đấu tông môn, khiến cho ảnh hưởng của nàng ta ở Lăng Vân tông giảm xuống rất nhiều.

Từ nửa tháng trước sau khi bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến được giải phong ấn thì Trần Mục đã không nhìn thấy nàng ta nữa, gần đây hắn bận tu luyện cũng không có thời gian đi Tử Vân phong xem nàng ta.

Sau khi Triệu Phi Yến khôi phục lại đỉnh phong, bản mệnh kiếm không còn hạn chế thì thực lực tăng lên trên diện rộng, ắt hẳn có thể đạt được thành tích trong trận thi đấu tông môn.

Kiếm Vương cùng Kiếm Hậu tách ra đọ sức, nhưng muốn vào được trận chung kết ở chiến trường của Kiếm Hậu cũng vô cùng khó khăn.

Liễu Mi Nhi được Tần Nghê Thường gọi tới Lạc Hà phong, trên người nàng ta mặc váy xanh trong sáng thoải mái, có chút phong cách thiếu nữ, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, nàng ta cung kính nói: "Bái kiến sư tôn, bái kiến tiểu sư thúc."

"Mi Nhi, về sau con cọ xát cùng với tiểu sư thúc, không cần thủ hạ lưu tình, cứ để hắn nếm chút khổ sở." Tần Nghê Thường thản nhiên nói.

Trần Mục cảm thấy sư tỷ đối với mình rất nghiêm khắc.

Liễu Mi Nhi nhu nhược nói: "Đồ nhi đã rõ."

"Hai người cọ sát trên đỉnh núi Lạc Hà phong, nếu như tiểu sư thúc của con có thể hoàn hảo không chút thương tổn mà xuống núi thì vi sư sẽ phạt con." Tần Nghê Thường nghiêm túc nói.

Trần Mục từng bị Triệu Phi Yến đánh bẹp, hắn trái lại là không sợ cái gì, tự tin nói: "Liễu sư điệt, ngươi cứ ra tay toàn lực là được, không cần lo lắng cho ta."

"Vâng, tiểu sư thúc."

Liễu Mi Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Mục cùng Liễu Mi Nhi đến đỉnh núi, nơi này dựa gần phía tây, những ngọn núi xung quanh đều thấp hơn so với Lạc Hà phong, rất thích hợp để ngắm hoàng hôn.

"Tiểu sư thúc, đánh xong không được ghi thù đâu nhé."

"Tiền đề là ngươi không được chơi xấu."

...

Keng! Keng! Keng!

Liễu Mi Nhi và Trần Mục bắt đầu cọ xát.

Vừa mới bắt đầu được mấy kiếm, Liễu Mi Nhi không phát huy toàn bộ sức lực, nhưng nàng ta không ngờ được sức mạnh của Trần Mục lại vượt xa Kiếm Hậu bình thường.

Liễu Mi Nhi bị ép phải sử dụng sức mạnh của Kiếm Vương, nàng ta thành công áp chế được kiếm của Trần Mục.

Trần Mục sử dụng Lôi Đình Kiếm Ý, cộng thêm việc thi triển kiếm kỹ sắc bén, ngay cả Liễu Mi Nhi cũng phải nghiêm túc đối phó, nàng ta không dám khinh suất, nhìn thấy đồ bảo hộ Trần Mục đeo trên người mới dốc hết sức ra tay.

Đỉnh núi bị kiếm quang tàn phá.

Mặc dù Trần Mục bị Liễu Mi Nhi áp chế nhưng hắn vừa đánh vừa lùi, vẫn luôn tìm cơ hội, sức mạnh mà hắn thi triển ra vượt xa cường giả Kiếm Hậu.

Tần Nghê Thường ngang qua quan sát, khóe miệng ẩn chứa ý cười, nàng ta trở về nhà gỗ, an tâm đặt tên của Trần Mục vào trong trận thi đấu tông môn.

Chạng vạng tối.

Hoàng hôn chiếu nơi đỉnh núi.

Trần Mục lại bò từ dưới đất lên lần nữa.

Liễu Mi Nhi thở hổn hển, giọng nói mềm mại: "Tiểu sư thúc, thúc còn có thể chiến đấu tiếp không?"

Trải qua hơn nửa ngày cọ xát, Liễu Mi Nhi đã rất mệt mỏi, Trần Mục bị nàng ta đánh ngã rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều có thể nhanh chóng đứng dậy.

Tần Nghê Thường đứng cách đó không xa quan sát, nàng ta nỉ non nói: "Niết Bàn Hô Hấp pháp quả nhiên lợi hại! Chỉ cần không đánh chết thì có thể càng đánh càng mạnh."

"Không được rồi."

"Ta phải trở về nghỉ ngơi một lát."

Nghe thấy thế, Liễu Mi Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nàng ta cười xinh đẹp, nói: "Tiểu sư thúc, thúc lợi hại thật đấy, ta đưa thúc về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi."

Trần Mục cười, lắc đầu: "Không cần, tự ta có thể trở về, ngày mai lại tiếp tục."

Nghe vậy Liễu Mi Nhi không vui nổi nữa.

Trần Mục ngự kiếm rời khỏi Lạc Hà phong, linh lực của hắn tiêu hao tương đối nghiêm trọng, vết thương trên người khá nhẹ, Liễu Mi Nhi không dám ra tay nặng, nếu như là Triệu Phi Yến thì đoán chừng nàng ta sẽ dùng quyền đấm cước đá.

Sau núi Ngạo Kiếm phong.

Trần Mục đang tắm rửa trong khe suối.

Hắn dùng cao giai linh dịch để khôi phục linh lực.

Trần Mục nhắm mắt lại, nguyên thần trong thức hải đang trầm tư mặc tưởng, hắn phát giác được biến động bất thường trên đỉnh núi: "Thanh kiếm kia đang khóc?"

Trích Tinh phong.

Ánh trăng rải đầy nơi đỉnh núi.

Một mình Tô Mân ngồi trước gian nhà trúc.

Đỉnh núi có hương vị của tiểu viện nông gia.

Trong đôi mắt tang thương của Tô Mân ẩn chứa ánh nước, trên chiếc bàn mộc trước mặt có đặt hai ly rượu, nhưng phía đối diện lại trống không.

"Si Nhi, mọi người đều nói con có thể chặt đứt hết thảy, nhưng tại sao lại không thể chặt đứt si tình." Vẻ mặt Tô Mân sầu não, nói.

Bóng người váy đỏ đáp xuống Trích Tinh phong.

Tần Nghê Thường nhìn thấy sư tôn đang uống rượu, lập tức nhớ tới hôm nay là ngày gì, nàng ta im lặng đứng ở gần đó, không dám quấy rầy.
Chương 105 Chấp Niệm Của Sư Huynh (1)

Hôm nay là ngày giỗ của sư huynh, sư huynh còn nổi lên sớm hơn cả Khương Phục Tiên, được coi là tiểu tông chủ mà bồi dưỡng, thế nhưng nửa đường huynh ấy lại ra đi.

Toàn bộ Lăng Vân tông đều thương tiếc cho huynh ấy.

Khi ấy Tần Nghê Thường vẫn còn là một đứa trẻ, chớp mắt đã nhiều năm qua đi nhưng sư tôn vẫn như cũ không thể buông bỏ nhớ mong, mỗi năm đến ngày nay đều sẽ uống rượu một mình.

"Nghê Thường, con có chuyện gì?"

"Hồi bẩm sư tôn, tiểu sư đệ muốn tham gia thi đấu tông môn năm nay, con cảm thấy đệ ấy có thể tham gia, muốn nghe ý kiến của ngài."

Tô Mân nghe thấy vậy lo âu, nói: "Chỉ sợ tiểu sư đệ của con sẽ khiến những tiểu bối khác bị đả kích."

"..."

Tần Nghê Thường đứng sững tại chỗ.

Suy nghĩ của sư tôn với nàng ta hoàn toàn không giống nhau.

Tần Nghê Thường lo lắng Trần Mục sẽ thua, hắn là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, đệ tử của Kiếm Thánh Tô Mân, nếu như thua trong cuộc thi thì khẳng định sẽ rất khó xử.

"Sư tôn cho phép đệ ấy tham gia thi đấu?"

"Tất nhiên là cho phép."

Tô Mân nói khẽ: "Nghê Thường, truyền tin tức ra ngoài, để các tiểu bối chuẩn bị cho tốt."

"Sư tôn, ngài đây là có ý tăng thêm độ khó cho tiểu sư đệ." Tần Nghê Thường mỉm cười, lắc đầu.

Tô Mân bật cười nói: "Cho các tiểu bối cơ hội, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ."

Tần Nghê Thường cái hiểu cái không, sư tôn làm như vậy tự ắt có đạo lý: "Bây giờ Nghê Thường đi làm ngay."

...

Trần Mục tắm rửa xong.

Hắn đeo bộ đồ phòng vệ nặng nề, ngự kiếm tới đỉnh núi Ngạo Kiếm phong, muốn tìm hiểu thực hư.

Thanh kiếm bị bụi phủ đầy cắm ở trên đỉnh núi.

Âm thanh khóc lóc thảm thiết bắt nguồn từ thanh trường kiếm này, kiếm còn chưa thông linh, nhưng lại có cảm tình, thanh trường kiếm này rất mạnh, chắc chắn là một thanh linh kiếm cực phẩm.

"Thanh trường kiếm này bình thường không có âm thanh lạ gì, cớ sao hôm nay lại đột nhiên khóc thảm?" Trần Mục nỉ non, nói.

Ngạo Kiếm phong là đỉnh núi mà sư huynh của Trần Mục từng sống, đây là kiếm của sư huynh hắn.

Sư huynh là cường giả có thiên phú mạnh nhất mà Tô Mân từng gặp, còn kinh khủng hơn so với thiên phú của Khương Phục Tiên, nhưng lại ra đi ngoài ý muốn, trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất của Lăng Vân tông.

Trần Mục không biết vì sao sư huynh lại ra đi, đây dường như là điều cấm kỵ ở Lăng Vân tông, trước nay chưa từng có tiểu bối nào nhắc tới, ngay đến cả Triệu Phi Yến cũng không biết rõ.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở trước trường kiếm, ấn đường xuất hiện vòng xoáy Hỏa Diễm, hắn chủ động hấp thu chấp niệm bên trong trường kiếm, muốn biết quá khứ của sư huynh.

"Si!"

Ấn đường Trần Mục nhíu chặt.

Lúc thức hải hấp thu luồng chấp niệm đầu tiên, có cỗ kiếm ý khiến hắn khiếp sợ tấn công tới, ấn đường của Trần Mục xuất hiện vết máu.

"Chấp niệm mạnh quá!"

Trần Mục chậm rãi hấp thu chấp niệm.

Hắn đang tưởng tượng ra lò luyện Hỏa Diễm ở trong thức hải, những chấp niệm kia bị đưa vào trong lò luyện rồi nghiền nát, cuối cùng hoá thành niệm lực tinh khiết tràn vào trong thức hải.

Niệm lực dồi dào giúp cho nguyên thần của Trần Mục lại trở nên mạnh mẽ hơn, bây giờ hắn là Tứ phẩm Niệm Hậu sơ kỳ, có hy vọng nhờ vào chấp niệm bên trong trường kiếm để nâng cao cảnh giới.

Trong thức hải xuất hiện hình ảnh mơ hồ.

Thiếu nữ tuyệt mỹ với khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng xuất hiện trong thức hải, vị trí thiếu nữ kia đang đứng chính là Ngạo Kiếm phong, nàng ta ngồi xổm ở đỉnh núi, hai tay bưng lấy cằm, bộ dáng xinh xắn đáng yêu.

"Sư huynh, bọn họ nói huynh có thể chặt đứt hết thảy, muội không tin."

"Sư muội, bọn họ nói đúng."

Thiếu nữ cười xinh đẹp, nói: "Muội không tin đâu, vậy huynh có thể chặt đứt muội không?"

Sư huynh im lặng một hồi, sau đó trả lời: "Chặt không đứt, bọn họ sai rồi."

"Ha ha ha!"

Trên đỉnh núi vang lên tiếng cười duyên trong trẻo.

Trần Mục cũng đang cười theo, xem ra đôi huynh muội này có vấn đề, nhưng mà Trần Mục chưa từng nhìn thấy vị sư muội này ở Lăng Vân tông, trong số những cường giả tông môn xuất hiện ở Tông Môn Đại Điển không hề có nàng ta.

Trong chấp niệm có rất nhiều hình ảnh ấm áp của hai người, nhưng về sau Trần Mục lại nhìn thấy cảnh tượng thiếu nữ sắp chết, thiếu nữ muốn đuổi kịp bước chân của sư huynh, không ngừng tiêu hao sinh mệnh của mình để đổi lấy sức mạnh, căn cơ sụp đổ, cuối cùng bị phản phệ chết thảm.

"Sư huynh, sau khi muội đi, huynh phải chăm sóc tốt cho bản thân mình." Thiếu nữ mỉm cười khép đôi mắt lại.

"Sư muội…"

Sư huynh đang gào thét trong tuyệt vọng.

Trần Mục không biết vì sao lại rơi nước mắt, chấp niệm của sư huynh là sư muội của huynh ấy, lẽ nào nói về sau huynh ấy tự tử vì tình?

Tuyệt Thế Thiên Kiêu thế này, nếu như tự tử vì tình thì đoán chừng toàn bộ Lăng Vân tông khó có thể tiếp nhận được, chẳng trách mọi người không biết nguyên nhân cái chết của sư huynh, chết như thế này quá đáng tiếc, đến mức lão bối của Lăng Vân tông đều không có cách nào tiếp nhận nổi, chắc hẳn sư tôn cũng phải gánh chịu đả kích nặng nề.

"Ài!"

Trần Mục nhẹ giọng thở dài.

Hắn nhìn những hình ảnh lướt qua trong hồi ức.

"Sư huynh, chấp niệm huynh không chặt đứt được, đệ thay huynh chặt đứt!"

Trong thức hải ngưng tụ ra Hỏa Diễm Kiếm Đao, kiếm quang chém về phía những hình ảnh không ngừng loé lên kia.

Nhưng vào lúc kiếm quang chém tới những hình ảnh ấy, kiếm ý đáng sợ lại xuất hiện trong thức hải, ngay cả nguyên thần của Trần Mục cũng đang run sợ.

Thiếu niên tay nắm trường kiếm xuất hiện trong thức hải, hắn vung kiếm chặt đứt Hoả Diễm Kiếm Đao của Trần Mục.

"Cái gì!" Trần Mục khiếp sợ, đây vẫn là lần đầu tiên xảy ra loại biến cố này khi thôn phệ chấp niệm.

Trần Mục nhìn thiếu niên cầm kiếm phong lưu, thần niệm cung kính nói: "Sư huynh!"

Trần Mục dùng niệm lực tạo ra cơ thể hư ảo, chắp tay hành lễ với thiếu niên cầm kiếm.

Thiếu niên nhấc kiếm chỉ vào Trần Mục.

Trần Mục hiểu rõ ý của hắn ta, dùng niệm lực tạo ra trường kiếm, sau đó thiếu niên cầm kiếm lao tới.

Trần Mục giao chiến với sư huynh trong chấp niệm.

Trong nháy mắt khi hai thanh trường kiếm va chạm với nhau, kiếm của Trần Mục bị chém đứt, linh hồn của hắn cũng đang run rẩy.

Trần Mục lại ngưng tụ ra trường kiếm lần nữa, tiếp tục giao đấu với sư huynh, nhưng vẫn như cũ bị một kiếm đánh tan tác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom