-
Chương 91-95
Chương 91 Dự Tính Của Trần Mục (2)
Trần Mục khẽ cười nói: "Nương, gọi nó là Đại Tráng đi, hy vọng sau này có thể lớn lên thật cường tráng."
Đại Tráng bây giờ gầy yếu hơn mèo.
"Đại Tráng."
"Cái tên này không tệ."
Trần Nghiêm và Đường Uyển cười gật đầu.
Yến Lang Nguyệt từ trong phòng bếp lấy ra một cái chén cũ, sau đó đổ đầy sữa thú vào bên trong, Đại Tráng ngửi thấy mùi sữa thì bước chập chững đi qua.
Trần Dĩnh vui vẻ đi theo phía sau.
Trần Mục không nói chuyện sắp đi Lăng Vân tông, hắn không muốn phụ thân và mẫu thân lo lắng quá sớm.
"Phụ thân, mẫu thân, con có chút mệt mỏi, ngày mai sẽ nói chuyện với hai người." Trần Mục cung kính nói.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, quần áo của ngươi rất bẩn, thay ra trước đi, ta giúp ngươi giặt."
"Cám ơn Lang Nguyệt tỷ."
Trần Mục cởi áo khoác cũ nát ra.
Sau khi lên giường thì Trần Mục lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong sân vang lên tiếng mèo kêu, Trần Dĩnh đang chơi với tiểu hổ.
Trong tay nàng ta cầm điểm tâm, đang ngồi xổm bên cạnh Đại Tráng, nhìn nó uống sữa thú.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Trần Mục ngủ đến khi tự mình tỉnh lại, bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.
Trần Mục đi vào đình viện, mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh, đến chỗ ca ca."
Trần Dĩnh nghe thấy giọng nói, thì chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta chia điểm tâm trong tay thành hai phần, giơ lên cao: "Ca ca. Ăn..."
Trần Mục cười ôm lấy muội muội, ăn điểm tâm nàng ta đút cho, dịu dàng nói: "Dĩnh Dĩnh thật ngoan, ca ca đưa muội đi tập Hô Hấp pháp."
Trần Mục kiên nhẫn hướng dẫn muội muội.
Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi Trần gia này, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh trở nên xa lạ, Trần Mục suy tính trước khi đi thì phải để cho muội muội hoàn toàn nắm được Hô Hấp pháp.
Sau khi Đại Tráng ăn no thì chạy về phía Trần Mục, nhưng mà bậc thang đối với nó mà nói rất cao, nó nhảy mấy lần cũng không nhảy lên được, chỉ có thể cuộn mình dưới bậc thang.
Lần thứ hai Trần Dĩnh sử dụng Hô Hấp pháp thì đã thuần thục, sau đó Trần Mục mang Trần Dĩnh đến đình viện chơi, Đại Trắng loạng choạng đi theo sau bọn họ.
Trần Dĩnh ném bao cát càng ngày càng xa, sau khi nàng ta chơi mệt sẽ sử dụng Hô Hấp pháp khôi phục sức mạnh, điều này đã cải thiện cơ thể của nàng rất nhiều.
Trước nửa đêm Trần Mục ở trong phòng Triệu Phi Yến giúp nàng chữa thương. Sau nửa đêm Trần Mục trở lại phòng mình luyện hóa yêu đan.
Yêu đan của Yêu Vương hắn không dám trực tiếp hấp thu, chỉ có thể để ở ngoài cơ thể chậm rãi luyện hóa.
Hai tháng trôi qua rất nhanh.
Trần Mục luyện hóa nửa viên yêu đan, thành công bước vào Ngũ phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, thôn phệ toàn bộ yêu đan xem ra nhiều nhất có thể đạt tới Lục phẩm Kiếm Hậu.
Càng về sau thì càng khó tu luyện.
Thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Hậu, phóng mắt nhìn vương triều Đại Yến cũng có thể tính là cao thủ. Mộ thành chủ cũng chỉ có Nhị phẩm Kiếm Hậu, ngay cả Hành Dương Hầu cũng mới là Thất phẩm Kiếm Hậu.
Triệu Phi Yến khôi phục không khác biệt lắm, nàng ta chuẩn bị dẫn Trần Mục rời khỏi Hắc Thạch thành, lúc này lại có người tu hành xa lạ đến bái phỏng Trần gia.
Bắc Hoang.
Mùa xuân hoa nở, mặt trời chiếu rọi ấm áp.
Trong sân, Đại Tráng duỗi thắt lưng nằm phơi nắng. Sau hai tháng trưởng thành, bây giờ nó đã biến thành hổ lớn, toàn thân đầy vằn đỏ trắng đan xen.
Gần đây Yến Lang Nguyệt cho nó ăn thịt vụn và xương nhỏ, cơ thể của Đại Tráng càng ngày càng rắn chắc.
Trần Dĩnh ở trong sân ném bao cát, mỗi lần ném ra ngoài Đại Tráng đều có thể nhanh chóng đi nhặt về, nó rất thông minh, mỗi ngày đều theo Trần Dĩnh chạy khắp nơi.
Trần Mục gần đây rất thoải mái, mỗi ngày đều có Đại Tráng và Yến Lang Nguyệt ở cùng muội muội.
Hắn chuẩn bị đi Lăng Vân tông, không chừng sẽ không được nhìn thấy muội muội một khoảng thời gian rất dài.
Trên bầu trời có hai đạo kiếm quang rơi vào bên trong Trần gia.
Trần Mục cảm giác được khí tràng cường đại, hắn lập tức bảo Trần Dĩnh vào trong phòng chơi.
Viện bên cạnh, Triệu Phi Yến đi ra khỏi phòng, nàng ta nhận ra có cường giả xuất hiện, thấp giọng nói: "Thiên Cơ các, thật sự là ở đâu cũng có bọn họ."
Bọn người Trần Thiên Nam đã ra ngoài áp tiêu, Trần Mục tự mình tới cửa lớn Trần gia, lão giả ngoài cửa đang nói chuyện với nha hoàn Trần phủ.
Trần Mục thong dong tiến lên, mỉm cười nói: "Xin hỏi lão gia gia có chuyện gì?"
Lão giả tóc bạc cầm đầu mặt mũi hiền lành, ông ta nhìn thấy Trần Mục thì khẽ cười nói: "Lão phu tên là Trần Trúc, đến từ Thiên Cơ các, ngươi chính là Trần Mục đúng chứ!"
Trần Mục gật đầu: "Tiền bối có việc gì sao?"
Vẻ mặt Trần Trúc tươi cười nói: "Lão phu ở Thiên Cơ các phụ trách thu thập tin tức của Thiên Kiêu, muốn xin ngươi vài phút, xác định tin tức của ngươi."
"Thiên Cơ các?" Trần Mục chưa từng nghe nói qua, không biết đây là thế lực gì.
Triệu Phi Yến đi đến gần đó, nàng ta mặc váy tím bó sát người, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo mỉm cười: "Trần lão, ngài lại tự mình đến Bắc Hoang sao?"
Khuôn mặt già của Trần Trúc tràn đầy tươi cười nói: "Nghe nói Bắc Hoang xuất hiện tuyệt thế Thiên Kiêu, còn họ Trần, lão phu đương nhiên phải tự mình đến xác nhận."
Có thể khiến cho Triệu Phi Yến cung kính như thế, thân phận địa vị của lão giả trước mắt rõ ràng không đơn giản.
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Trần lão, ta không hy vọng tin tức của hắn bị treo ở Thiên Cơ các buôn bán."
"Tin tức của Trần Mục tiểu hữu đã sớm công khai rồi, đây đã không còn là bí mật, Thiên Kiêu Hắc Thạch thành, căn cốt Cửu phẩm, tiểu bối Hắc Thạch thành luận võ đệ nhất, ba tuổi là Kiếm Tông, giết chết Lang Vương, đánh bại vương tử Chu quốc." Trần Trúc tính toán thành tựu của Trần Mục.
Thiên Cơ các là tổ chức đặc thù nhất đại lục, bọn họ phụ trách thu thập đủ loại tin tức, thông qua giao dịch tin tức thu được tài nguyên.
Thiên Cơ các còn sắp xếp các loại bảng xếp hạng, ví dụ như bảng tiềm lực, bảng sát thủ, bảng treo giải thưởng và hàng chục bảng xếp hạng khác, có ảnh hưởng rất lớn.
Trần Mục nghe bọn họ nói chuyện, đại khái biết Thiên Cơ các là tổ chức như thế nào, nói dễ nghe là tổ chức tình báo, nói khó nghe một chút thì chính là đám người săn tin tức ở tu tiên giới.
Chương 92 Thiên Cơ Các (1)
Vẻ mặt Trần Trúc trịnh trọng nói: "Hai năm nữa chính là đại hội Thanh Vân, ta nghĩ đại hội Thanh Vân mười năm một lần, hắn nhất định sẽ không bỏ qua."
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Trần lão, ngươi rốt cuộc muốn xác định tin tức gì?"
"Ta muốn biết hắn bây giờ có thể xếp vào Thanh Vân bảng hay không!" Trên mặt Trần Trúc mang theo nụ cười.
Phía sau Trần Trúc có thanh niên tuấn tú đi lên, hắn ta kiêu ngạo nói: "Muốn lên Thanh Vân bảng thì phải là Kiếm Hậu dưới hai mươi tuổi, tại hạ Lưu Hàng, Hoang Châu Thanh Vân bảng thứ ba trăm năm mươi sáu, xin chỉ giáo."
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Lên đi!"
Trần Mục có chút không ngờ tới, Triệu Phi Yến đây là cố ý muốn hắn bại lộ sức mạnh.
Bọn họ đến sân tập võ của Trần gia.
Lưu Hàng là Trần Trúc tiêu tiền mời tới.
Trần Trúc nghe nói Trần Mục giết chết Lang Vương, suy đoán hắn có thực lực Kiếm Hậu, cho nên tìm Lưu Hàng Nhị phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
"Ta sẽ là nhân chứng của trận quyết đấu này, đến điểm cần dừng thì dừng." Trần Trúc nhắc nhở.
Luận võ phải có nhân chứng của Thiên Cơ các, kết quả của trận quyết đấu riêng sẽ không được công nhận.
Lưu Hàng khẽ cười nói: "Mời!"
Hắn thậm chí còn không rút kiếm, hành động như vậy không cần hoài nghi là đang xem thường Trần Mục.
Trần Mục rút Chiết Dực ra.
Như lưu quang trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Lưu Hàng nhất thời kinh hãi, hắn ta vội vàng phóng thích khí tràng, muốn tìm ra vị trí của Trần Mục.
Nhưng lưỡi kiếm sắc bén đã kề vào cổ hắn ta Lưu Hàng nuốt nước miếng, vẻ mặt của Trần Trúc khiếp sợ nói: "Trần Mục thắng, xếp hạng thăng cấp 356 trên Thanh Vân bảng."
Trần Trúc lấy bút mực ra ghi lại trong sổ, thậm chí còn vẽ đơn giản khuôn mặt của Trần Mục, sự khiếp sợ trong mắt ông ta mãi mà không thể biến mất.
Hai mắt Lưu Hàng vô thần, hắn ta không thể tin được, sao lại có tốc độ nhanh như vậy? Hắn ta là Nhị phẩm Kiếm Hậu, vậy mà lại không phản ứng kịp.
Khuôn mặt của Triệu Phi Yến không chút gợn sóng, nàng ta biết tốc độ của Trần Mục nhanh bao nhiêu, nếu là đánh lén, Kiếm Vương cũng phải đề phòng hắn.
Trần Mục sợ đánh nhau phá hư sân tập, cho nên lựa chọn phương thức như vậy chấm dứt trận đấu.
Trần Trúc cười to nói: "Chúc mừng tiểu hữu đã lên được Thanh Vân bảng, chờ lão phu mang tin tức về Thiên Cơ các, trưởng lão trong các sẽ đánh giá tiềm lực của ngươi, lão phu tin tưởng ngươi có thể xếp vào top 10 bảng tiềm lực kiếm tu."
Trần Mục không hiểu ý nghĩa của bảng xếp hạng này: "Phi Yến tỷ xếp hạng bao nhiêu trong bảng tiềm lực?"
Trần Trúc cười trả lời: "Nàng ta đứng thứ 38 trong bảng xếp hạng tiềm lực Hoang Châu."
"Nhưng mà Phi Yến ở Hoang Châu Thiên bảng xếp thứ ba, cảnh giới của nàng ta vượt xa tiềm lực của nàng."
"Thiên bảng là cái gì?"
"Trên Thiên bảng đều là cường giả Kiếm Vương."
Trần Mục mỉm cười nói: "Phi Yến tỷ, tỷ thật lợi hại, vậy mà lại là Thiên bảng thứ ba."
Trên mặt Triệu Phi Yến lại không mỉm cười.
Trần Trúc trầm giọng nói: "Phi Yến, đã ba năm ngươi không tiếp nhận khiêu chiến, rất nhiều Thiên Kiêu đang nghi ngờ sức mạnh của ngươi, ngươi hẳn là may mắn vì Tiêu Vân thứ tư vẫn tiếp tục bất bại, nếu không ngươi không tiếp nhận khiêu chiến thì sẽ rớt thứ hạng."
Quy tắc quyết đấu trên bảng xếp hạng rất đơn giản, ngươi có thể thách thức đối thủ được xếp hạng cao hơn, đối phương có quyền từ chối, nhưng xếp hạng chỉ kém một người, nếu như đối phương từ chối thì hai người sẽ đổi vị trí thứ hạng.
May mắn là Tiêu Vân xếp thứ tư không thua, hắn ta cũng không khiêu chiến Triệu Phi Yến, Triệu Phi Yến mới có thể bảo trụ vị trí thứ ba của mình.
Trên Thiên bảng đều là các Thiên Kiêu của các tông, chuyện này liên quan đến thể diện của các tông, đương nhiên mọi người đều muốn xếp hạng đứng đầu, phía trên cạnh tranh rất kịch liệt.
"Hai người phía trên đều là Lăng Vân tông sao?"
Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn biết Lăng Vân tông là thế lực siêu cấp cường đại nhất Hoang Châu, đệ tử Lăng Vân tông lẽ ra phải xếp ở phía trước.
Trần Trúc khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Thứ nhất và thứ hai đến từ Thánh Kiếm sơn và Phượng các, thứ ba và thứ tư là đệ tử Lăng Vân tông."
Sắc mặt Triệu Phi Yến có chút khó coi.
Là đệ tử chân truyền của Khương Phục Tiên, thành tích đứng thứ ba trên Thiên bảng cũng không sáng chói, nếu như không phải Tiêu Vân thì bài danh của Triệu Phi Yến chỉ kém hơn.
"Tông chủ Lăng Vân tông đâu?"
Trần Trúc cười nói: "Trong quyển sách nhỏ này đã thu thập các loại bảng xếp hạng mới nhất, nếu là những người khác thì lão phu sẽ thu mười viên linh thạch, nhưng mà ngươi thì lão phu chỉ lấy năm viên linh thạch."
"Phi Yến tỷ, có thể cho ta mượn năm viên linh thạch không?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến ném cho Trần Trúc năm viên linh thạch, lạnh lùng nói: "Trần lão, ngươi thật đúng là biết kiếm tiền, Thiên Cơ các hàng năm buôn bán tin tức có thể kiếm được bao nhiêu?"
Trần Trúc cười xua tay nói: "Cũng chỉ duy trì hoạt động bình thường, không kiếm được tiền gì."
Trần Mục cầm được tập sách, có chút tò mò: "Các ngươi không sợ bị sao chép sao?"
Trần Trúc tươi cười quỷ dị nói: "Không ai làm sách lậu của Thiên Cơ các, bởi vì làm sách lậu sẽ chết nhà.”
Trần Mục còn tưởng rằng tìm được con đường kiếm tiền tốt, không ngờ bản quyền dị giới lại nghiêm ngặt như vậy.
"Tiểu hữu, bội kiếm của ngươi tên là gì?
"Mười viên linh thạch trả lời một vấn đề."
Trần Trúc không khỏi khẽ cười nói: "Tiểu hữu cũng thật biết buôn bán, vậy mười viên linh thạch một vấn đề."
"Bội kiếm của ta tên là Chiết Dực."
"Năm nay bao nhiêu tuổi."
"Bốn tuổi mười một tháng."
"Mấy phẩm Kiếm Hậu?"
"Tam phẩm."
Tay Trần Trúc run rẩy, nhưng mà Trần Mục nói dối về sức mạnh, thật ra hắn là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, cho dù như vậy cũng đủ khiếp sợ.
Trần Trúc đem tin tức của Trần Mục chỉnh lý tương đối hoàn thiện rồi trả cho hắn tám mươi viên linh thạch, sau đó cười to nói: "Đa tạ tiểu hữu phối hợp, lão phu còn phải đến Tây Hoang gặp hai vị Thiên Kiêu, hy vọng có thể gặp tiểu hữu ở đại hội Thanh Vân."
Trần Trúc và Lưu Hàng rời khỏi Trần gia.
Trần Mục lật tập sách của Thiên Cơ các, hắn nhìn thấy cái tên Khương Phục Tiên ở vị trí đệ nhất trên Thánh bảng, phía sau ghi chú là tông chủ Lăng Vân tông, bài danh ba ngàn năm không thay đổi
Vị hôn thê là Kiếm Thánh mạnh nhất!
Chương 93 Thiên Cơ Các (2)
Trần Mục còn tưởng rằng Khương Phục Tiên là một Kiếm Thánh rất lợi hại, không nghĩ tới là Kiếm Thánh mạnh nhất đại lục, khó trách Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất Hoang Châu.
Hắn tiếp tục đọc cuốn sách nhỏ.
Trần Mục lật đến bảng xếp hạng tương đối thú vị, Thiên Tiên bảng, Khương Phục Tiên xếp thứ nhất, nhưng mà phía trên khương Phục Tiên không có chân dung.
Trần Mục tìm nửa ngày thì nghi hoặc nói: "Phi Yến tỷ, sao tỷ không lên Thiên Tiên bảng?"
"Đi!"
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
Trần Mục không có ý trào phúng, chỉ cảm thấy Triệu Phi Yến có tư cách lên, tiên tử dựa vào Thiên Tiên bảng rõ ràng không bằng Triệu Phi Yến.
Chẳng lẽ Thiên Tiên bảng cũng muốn xem lưu lượng?
Trần Mục thu hồi quyển sách nhỏ, trầm giọng nói: "Phi Yến tỷ, vì sao để ta luận bàn với Lưu Hàng?"
"Hai năm sau sẽ cử hành đại hội Thanh Vân, chỉ có Thiên Kiêu trên Thanh Vân bảng mới có thể tham gia, bây giờ ngươi đã có thể sớm lấy được một danh ngạch." Triệu Phi Yến giải thích.
Trần Mục còn không biết đại hội Thanh Vân là cái gì.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là muốn Trần Mục sớm nổi danh, để hắn theo mình đến Lăng Vân tông, bây giờ có Thiên Cơ các tuyên truyền, Trần Mục nghĩ không muốn nổi tiếng cũng rất khó.
Trở lại trong sân.
Trần Mục chơi đùa cùng muội muội
Hắn còn mang theo Trần Dĩnh Ngự Kiếm Phi Hành.
Trần Dĩnh ôm đùi Trần Mục, có ca ca ở đây, nàng ta không sợ hãi, ngược lại cười rất vui vẻ.
Phủ thành chủ, Mộ Đông Lưu nhìn kiếm quang lượn vòng trên bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Là Trần Mục! Hắn đã đột phá đến Kiếm Hậu!"
Tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Kiếm Hậu,khẳng định tương lai tiền đồ rộng mở, nói không chừng Hắc Thạch thành thật sự có thể xuất hiện Kiếm Thánh! Thậm chí là Kiếm Thánh thiếu niên!
...
Vào ban đêm.
Trần Dĩnh đã chìm vào giấc ngủ.
Trần Mục ở trong đình viện nói lời tạm biệt với mẫu thân.
Trần Mục cung kính nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ trở về thăm mọi người."
"Mục Nhi, chờ mẫu thân nấu chén mì trường thọ cho con rồi đi." Đường Uyển vội vàng chạy tới phòng bếp.
Vẻ mặt Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, ta sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Trần gia."
"Cám ơn tỷ, Lang Nguyệt tỷ."
Có Yến Lang Nguyệt ở Trần gia chăm sóc cho muội muội, làm bạn với mẫu thân, Trần Mục rất yên tâm.
" Ngao ô!"
Đại Tráng khẽ cọ vào ống quần của Trần Mục.
Trần Mục ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, trầm giọng nói: "Ngươi cũng phải bảo vệ Trần gia thật tốt, chăm sóc tốt Dĩnh Dĩnh, biết chưa?"
"Gạc gâu!"
Đại Tráng gật đầu như đã hiểu.
Trần Mục vào phòng thăm muội muội.
Trần Dĩnh ngủ rất ngon, bởi vì Trần Mục thường dạy muội muội sử dụng Hô Hấp pháp, lúc ngủ nàng ta cũng đều sử dụng Hô Hấp pháp.
Trần Mục sờ nhẹ mũi nhỏ của muội muội.
Hắn còn rất luyến tiếc.
Đường Uyển nấu mì trường thọ, bà ta muốn tổ chức sinh nhật sớm cho Trần Mục.
Trần Mục ăn xong mì, uống xong canh, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn nói: "Thật ngon, cám ơn mẫu thân."
Mặt Đường Uyển mang theo nụ cười từ mẫu: "Phải nghe lời tông chủ, thể hiện thật tốt, không được chọc nàng tức giận."
Trần Mục cảm giác mẫu thân đang nhắc nhở cái gì, Triệu Phi Yến cũng không cảm có giác cái gì bất thường, nàng ta mang theo Trần Mục ngự kiếm bay lên trời.
Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Hắc Thạch thành ở Bắc Hoang và Lăng Vân tông ở Nam Hoang cách nhau rất xa, Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục Ngự Kiếm Phi Hành cần hơn nửa tháng.
Trần Mục dựa vào đôi chân dài của Triệu Phi Yến, hắn không lãng phí thời gian trên đường đi, mấy ngày nay đều dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp luyện hóa yêu đan.
Triệu Phi Yến rất hâm mộ thiên phú của Trần Mục, trong lúc đi đường đã đột phá đến Ngũ phẩm Kiếm Hậu trung kỳ, cảm giác hắn nhiều nhất hai ba năm là có thể trở thành Kiếm Vương.
"Trần Mục."
"Chúng ta sắp tới rồi."
Triệu Phi Yến nhắc nhở Trần Mục.
Mây mù lượn lờ ở phương xa, Trần Mục nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lăng Vân tông, linh khí xung quanh nồng đậm.
Tới gần Lăng Vân tông, Trần Mục nhìn thấy vô số cung điện lầu các, còn có hòn đảo trôi nổi giữa không trung, rất nhiều ngọn núi đều có đệ tử đang luyện kiếm.
Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đáp xuống ngoài cửa núi Lăng Vân tông, mái vòm bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, phía sau là bậc thang đá xanh ba ngàn bước, chỉ có hai đệ tử ngoại môn ở nơi này chấp hành.
"Sư tỷ!"
Hai gã đệ tử ngoại môn cung kính nói.
Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, khẽ cười nói: "Phía trước là Lăng Vân Thê, phía trên là quảng trường, hàng năm tiểu bối khảo hạch chính là bắt đầu từ nơi này, khảo hạch năm nay hình như vừa mới kết thúc."
"Ta cần khảo hạch sao?"
Trần Mục hỏi, hắn nhìn trái nhìn phải, vị hôn thê vậy mà lại không đi ra nghênh đón.
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Ngươi đương nhiên không cần khảo hạch, nhưng mà ngươi cũng có thể thử xem."
"Hạng mục thứ nhất là leo núi, trong thời gian một nén hương đi qua Lăng Vân Thê, gió trên núi rất lớn, một nén hương đại khái là mười phút."
Lăng Vân Thê có ba ngàn bậc thang, hàng năm nơi này đều có thể đào thải một nửa tiểu bối, đây là hạng mục đơn giản nhất, cũng là loại bỏ nhiều nhất.
"Trực tiếp đến cái cuối cùng." Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đi lên Lăng Vân Thê, hạng mục này đối với Kiếm Hậu mà nói không có tính khiêu chiến gì.
Trên ngọn núi tuyết.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục.
Tóc bạc của nàng đang bay phấp phới, quần áo màu tuyết đang quay cuồng, dung nhan tuyệt thế đang mỉm cười.
Triệu Phi Yến và Trần Mục đi tới quảng trường.
"Tấm bia đá bạch ngọc kia có thể đo được căn cốt, so với cái ở Hắc Thạch thành các ngươi thì chính xác hơn."
Triệu Phi Yến biết sư tôn sẽ không nhận Trần Mục làm đồ đệ, cho nên muốn hắn thông qua khảo thí, khiến cho các cường giả khác của tông môn chú ý.
Nàng ta muốn giúp Trần Mục tìm một sư tôn tốt.
Lúc này ở quảng trường chỉ có một vài đệ tử ngoại môn, đều là ở gần đó quét dọn vệ sinh.
Trần Mục đi tới trước bia đá Bạch Ngọc, có đệ tử ngoại môn tiến lên ngăn cản nói: "Sư tỷ, trưởng lão đã nói, bia cổ bình thường không thể tự tiện sử dụng."
Loại bia đá bạch ngọc này có thể đo căn cốt rất trân quý, chỉ có lúc tông môn khảo hạch mới có thể sử dụng, bình thường cấm tiểu bối dùng riêng.
Chương 94 Lăng Vân Tông (1)
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách, Trần Mục ngươi đi đo đi."
Đệ tử ngoại môn kia không dám ngăn cản, Triệu Phi Yến là đệ tử chân truyền của tông chủ, lời của nàng ta nói ra so với rất nhiều trưởng lão đều có tác dụng hơn.
Trần Mục đặt tay lên tấm bia đá, sau đó tấm bia đá chấn động, giải phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Ầm ầm!
Cột sáng phía xa tấm bia đá chói lòa, đâm xuyên qua tầng mây trên bầu trời, toàn bộ Lăng Vân tông đều nhìn về phía cột sáng quá mức kia.
Cho đến khi Trần Mục thu tay lại, cột sáng chói mắt kia mới chậm rãi tiêu tán, mặc Triệu Phi Yến sớm đã có chuẩn bị, nhưng mà nàng ta vẫn khiếp sợ.
Vô số đệ tử Lăng Vân tông xông về phía quảng trường, người đầu tiên đến chính là cường giả tông môn, trong đó có một lão giả kinh hô: "Là cực phẩm căn cốt!"
"Trước kia cực phẩm căn cốt cũng không có loại dị tượng này, tiểu bối này thật không đơn giản."
"Khó trách gần đây không thấy Triệu Phi Yến, nàng ta vậy mà ở bên ngoài mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
Một người trung niên dáng người khôi ngô tiến lên, thanh âm của hắn ta hùng hồn nói: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
Trần Mục cảm giác được áp lực đặc biệt mạnh, người đàn ông trước mắt hẳn là cường giả Kiếm Hoàng, phía sau hắn ta mang đại kiếm to lớn.
Triệu Phi Yến cung kính nói: "Lục sư thúc, hắn tên là Trần Mục, bây giờ sắp tròn năm tuổi."
"Năm tuổi, nhìn qua không khác trẻ con mười tuổi là bao, rất thích hợp tu luyện man kiếm của ta."
Lục Thanh Sơn đánh giá Trần Mục, vẻ mặt Thanh Sơn rất là nhiệt tình nói: "Trần Mục, có hứng thú theo ta tu hành không, ta chính là cường giả Kiếm Hoàng."
"Thanh Sơn, ngươi lui về phía sau một chút đi, kiếm thuật tệ hại của ngươi có thể dạy cho Thiên Kiêu cực phẩm căn cốt?" Lão giả cao gầy mặc thanh bào cười nhạo nói.
"Lý Thanh Lưu, ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, Trần Mục, nếu ngươi tu hành với lão phu, lão phu có thể dạy ngươi rất nhiều thứ."
Trần Mục không trả lời.
Bọn họ thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng đều không đạt được tiêu chuẩn mà Trần Mục muốn bái sư.
Xung quanh có rất nhiều đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ nghị luận sôi nổi: "Cực phẩm căn cốt, không biết cuối cùng có thể trở thành đệ tử của ai?"
Ngay cả đệ tử nội môn bế quan cũng tới quảng trường, bọn họ đều bị Trần Mục kinh động: "Xem ra sau này chúng ta có kình địch rồi."
"Khụ khụ!"
Tiếng ho lạnh lẽo vang lên.
Mọi người đều không dám bàn tán.
Tiên tử mặc váy đỏ dáng người cao gầy xuất hiện ở quảng trường, nàng ta có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc đỏ xõa tung, trên lông mày mang theo hoa văn hỏa diễm, cả người tản ra khí tức cường đại.
Nàng ta cất giọng nói lạnh lùng: "Thiên Kiêu mà Phi Yến mang về, các ngươi cũng dám cướp?"
Các cường giả Tông môn nhao nhao im lặng, có thể thấy được bọn họ cực kỳ sợ hãi tiên nữ váy đỏ.
"Phi Yến, sư tôn ngươi muốn nhận đồ đệ?"
"Tần sư thúc, sư tôn không muốn nhận đồ đệ."
Nghe vậy, các cường giả Lăng Vân tông xung quanh đều có ý nghĩ với Trần Mục.
Tần Nghê Thường đi tới trước mặt Trần Mục, nàng ta hứng thú ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm Trần Mục, cẩn thận đánh giá.
Âm thanh của Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Loại Tuyệt Thế Thiên Kiêu này, sư tỷ đương nhiên không cần?"
Trần Mục bị Tần Nghê Thường nắm cằm, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng mà cỗ khí tức cường đại kia khiến cho hắn không dám lên tiếng.
Tần Nghê Thường trước mặt so với Lục Thanh Sơn và Lý Thanh Lưu mạnh hơn rất nhiều, Triệu Phi Yến mỉm cười nói: "Trần Mục, Tần sư thúc là Kiếm Hoàng đỉnh phong, ngươi theo nàng ta có thể học được rất nhiều thứ."
Trong lòng Trần Mục thầm nghĩ: "Ta đi theo Tần Nghê Thường thì Khương Phục Tiên cũng không biến thành sư thúc của ta, loại mua bán này cũng không có lời."
"Đồng ý theo ta chứ?"
Tần Nghê Thường nắm cằm Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Tiên Tử tỷ tỷ, để ta suy nghĩ lại đã."
Tiên tử tỷ tỷ?
Trên mặt Tần Nghê Thường hiện lên ý cười.
Triệu Phi Yến đen mặt, nghĩ thầm Trần Mục khẳng định đối với ai cũng gọi như vậy, sau khi quen thuộc với mình rồi thì không còn xưng hô như vậy nữa.
Có một thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trên quảng trường, toàn bộ cường giả tông môn xung quanh đều khom người hành lễ, đệ tử tông môn đều là nửa quỳ mà hành lễ.
"Bái kiến tông chủ!"
Tần Nghê Thường không hành lễ, nàng ta mỉm cười đứng dậy, nghi hoặc nói: "Sư tỷ, Tuyệt Thế Thiên Kiêu như vậy ngươi thật sự không có ý định lấy?"
Nếu như Khương Phục Tiên muốn lấy, Tần Nghê Thường đương nhiên không có cách nào nhúng chàm, nhưng nếu Khương Phục Tiên không cần, thì ai cũng đừng nghĩ dám cướp với Tần Nghê Thường.
Khương Phục Tiên khẽ nói: "Tiểu sư muội, sư thúc quyết định nhận Trần Mục làm đồ đệ."
Tần Nghê Thường khiếp sợ nói: "Sư tôn muốn nhận đồ đệ? Sao người không nói với ta?"
"Sư thúc tự có sắp xếp của người."
“...”
Tất cả cường giả tông môn xung quanh đều khiếp sợ.
Sư thúc của Khương Phục Tiên chính là sư tôn của Tần Nghê Thường, Kiếm Thánh Tô Mân, Thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông, đã ẩn thế đóng cửa ngàn năm.
Ngay cả Triệu Phi Yến cũng trợn to hai mắt, nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục sẽ là tiểu sư đệ của nàng ta, không nghĩ tới trong chớp mắt lại biến thành tiểu sư thúc.
Triệu Phi Yến có chút bối rối, nghĩ đến sau này muốn gọi Trần Mục là tiểu sư thúc, nàng ta lập tức nổi da gà.
Tần Nghê Thường phất tay áo rời đi.
Trong mắt nàng ta ít nhiều có chút tiếc nuối.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, trên mặt mang theo dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Phi Yến, ngươi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Trần Mục."
"Ba ngày sau cử hành đại điển nhập tông, đến lúc đó sư thúc sẽ ra mặt nhận ngươi làm đồ đệ."
"Cám ơn tiên tử tỷ tỷ."
"Sau này gọi ta là sư tỷ."
Trần Mục gật đầu, nhỏ giọng nói trong lòng: "Sau này gọi là nương tử."
Sau khi Khương Phục Tiên và các cường giả tông môn rời đi, xung quanh chỉ có đệ tử Lăng Vân tông còn đang vây xem.
Có thanh niên anh tuấn cường tráng đến gần: "Triệu sư tỷ, mấy ngày nay không gặp còn tưởng rằng ngươi đang bế quan, không nghĩ tới là mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
"Ta là Tiêu Vân, tiểu sư thúc sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn nha." Tiêu Vân cười chào hỏi.
"Ngươi là Thiên bảng thứ tư?"
Trần Mục đã nghe qua cái tên Tiêu Vân này.
Chương 95 Lăng Vân Tông (2)
Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Tiểu sư thúc ngay cả cái này cũng biết, Thiên bảng thứ tư, không đáng nhắc tới, Triệu sư tỷ còn là Thiên bảng thứ ba."
Triệu Phi Yến bĩu môi nói: "Tiêu Vân, ngươi đột nhiên có nhiều thêm một tiểu sư thúc, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Tiêu Vân nhiệt tình nói: "Không khó chịu, tiểu sư thúc, sư tôn của ta là Tần Nghê Thường, sư tổ của ta hẳn là sư tôn của ngươi, sau này ngươi phải che chở cho ta."
Trần Mục chỉ có thể xấu hổ cười cười, hiện tại hắn còn không có thực lực để che chở Tiêu Vân, nhưng mà hắn ta thoạt nhìn dễ sống chung hơn so với Triệu Phi Yến.
Hắn có thể cảm giác được Tiêu Vân rất mạnh, hắn ta là cường giả Kiếm Vương đỉnh phong.
Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi: "Đi đường rất vất vả, ta về Tử Vân Phong nghỉ ngơi trước. Tiêu Vân, ngươi dẫn Trần Mục đi dạo quang Lăng Vân tông, sau đó đưa hắn đến Tử Vân Phong."
Tiêu Vân không từ chối, nhiệt tình nói: "Tiểu sư thúc, ta dẫn ngươi đi dạo Lăng Vân tông."
"Đa tạ."
Trần Mục mỉm cười nói.
Triệu Phi Yến trở về Tử Vân Phong nghỉ ngơi.
Tiêu Vân mang Trần Mục đi dạo quanh Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông có hơn vạn ngọn núi lớn, Ngự Kiếm Phi Hành tham quan cũng cần hơn nửa ngày, Tiêu Vân rất nhiệt tình kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Mục.
Trần Mục chú ý tới hồ nước hoang vu, nơi đó có rất nhiều kiếm: "Nơi đó là gì vậy?"
"Đó là Kiếm Trì!"
"Có rất nhiều kiếm là do các tiền bối Lăng Vân tông lưu lại, trước khi bọn họ tọa hóa, nếu như không đem kiếm tặng cho hậu bối thì sẽ lựa chọn để lại ở Kiếm Trì."
Trần Mục nhìn thấy vô số chấp niệm.
Những chấp niệm này đều bám vào kiếm, chấp niệm nơi này cũng đủ để hắn tu luyện rất nhiều năm.
"Ta có thể đến Kiếm Trì không?"
"Kiếm Trì sẽ mở ra trong một thời gian đặc biệt, tiểu sư thúc có thể đi tìm tông chủ, chỉ cần nàng ta cho phép, ngươi tùy lúc có thể tiến vào Kiếm Trì."
Trần Mục không có sốt ruột, vừa mới tới Lăng Vân tông, trước tiên vẫn là nên làm quen với hoàn cảnh đã.
Khương Phục Tiên ở trên núi tuyết cao nhất, ngọn núi kia gọi là Lăng Vân Phong, cường giả tông môn đều có được ngọn núi riêng, đệ tử hạch tâm nội môn cũng có ngọn núi riêng, nhưng mà thấp hơn rất nhiều.
Buổi tối.
Trần Mục trở lại Tử Vân Phong.
Động phủ được xây dựng nơi sườn núi, bên ngoài động phủ là rừng trúc, còn có một đạo đài mặt hướng về phía Đông, Triệu Phi Yến đang nghỉ ngơi trong động phủ.
"Phi Yến tỷ, tỷ còn chưa sắp xếp chỗ ở cho ta." Trần Mục hô vào trong động phủ.
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Đi vào."
Trần Mục đi vào động phủ, bên trong có một chiếc giường bạch ngọc, Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hai ngày nay ngươi ở chỗ ta, theo ta tu luyện."
Trần Mục chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là Lăng Vân tông."
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Lăng Vân tông thì có vấn đề? Ta không phiền thì ngươi sợ cái gì?"
Trần Mục nghĩ đến Triệu Phi Yến đang giúp mình, trầm giọng nói: "Được rồi."
Vào ban đêm.
Ánh trăng soi sáng.
Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi tuyết.
Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn chăm chú về phía Tử Vân Phong.
Trong động phủ.
Trần Mục đột nhiên lạnh sống lưng.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh.
Cảm giác còn đáng sợ hơn là gặp yêu vương.
“Chẳng lẽ có người muốn hại ta? Đây chính là Lăng Vân tông, không thể như thế được!” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, may mắn loại cảm giác kia chỉ là thoáng qua: “Có lẽ là ảo giác, vị hôn thê đang bao bọc cho ta.”
Với sự giúp đỡ của Trần Mục, bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến đã lộ ra hơn phân nửa thân kiếm, nhiều nhất phải cần thời gian nửa năm nữa mới có thể giải khóa hoàn toàn.
Thân thể Trần Mục đã trải qua hàn khí tôi luyện, càng thêm mạnh mẽ, khí huyết trong cơ thể sôi trào, thể lực đã vượt xa so với các kiếm tu cùng cảnh giới.
Hiện giờ Trần Mục có thể luyện tập với cường độ cao liên tục hơn nửa ngày, cho đến giữa trưa hôm sau mới nghỉ ngơi.
Hắn nằm trên chiếc giường bạch ngọc của Triệu Phi Yến, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến ngày càng hồng hào, nàng ta cảm thấy chính mình sẽ có thể sớm trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Chỉ cần khôi phục đỉnh phong.
Nàng ta sẽ có cơ hội tranh đoạt vị trí đệ nhất Thiên Bảng.
Khóe miệng Triệu Phi Yến mang theo ý cười, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên.
“Sư tôn tìm con làm gì?”
Trần Mục nghe thấy tiếng thì thầm của Triệu Phi Yến thì không còn chút buồn ngủ nào, hắn ngồi xếp bằng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi liệu có giết ta không?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Triệu Phi Yến cảm thấy hắn đang nói xằng bậy, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta đi gặp sư tôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Triệu Phi Yến vừa rời khỏi động phủ, khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đã căng lên, thì thầm nói: “Ta có nên giải thích với lão bà Phục Tiên không?”
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Lăng Vân phong】
【Phần thưởng: Tu Di giới】
Trần Mục nhìn thấy nhiệm vụ đánh dấu mới, lập tức tìm kiếm thông tin liên quan đến phần thưởng, Tu Di giới không phải là một Linh Khí không gian bình thường, nó có không gian to lớn, có thể chứa được cả ngọn núi, có thể tưởng tượng được món đồ này quý giá như thế nào.
Vốn còn đang lo lắng sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết, hiện giờ Trần Mục liền nghĩ đến việc đánh dấu Lăng Vân phong.
Lăng Vân phong.
Nằm trên biển mây.
Quanh năm được tuyết đọng bao phủ.
Khương Phục Tiên đứng ở đỉnh vách núi, nàng ta nhìn biển mây lấp lánh ánh vàng, thanh u nói: “Phi Yến, cảnh giới của Trần Mục có thể nâng cao nhanh như vậy, công lao của con rất lớn.”
Triệu Phi Yến đứng phía sau Khương Phục Tiên, khuôn mặt thanh tú của nàng ta ửng hồng, yếu ớt nói: “Sư tôn, con...”
Lần trước Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang có gặp qua Trần Mục, lúc đó hắn vẫn là kiếm sư đỉnh phong, qua một năm sau, Trần Mục đã từ kiếm sư thăng cấp lên Ngũ phẩm Kiếm Hậu, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng ta kinh ngạc.
“Tình huống của con vi sư hiểu rõ, chuyện này đối với con hay đối với Trần Mục cũng đều có lợi, có điều sau này hắn chính là tiểu sư thúc của con, loại chuyện như thế không được tái diễn nữa.” Khương Phục Tiên trịnh trọng nói.
“Phi Yến hiểu rõ.” Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta cúi đầu, yếu ớt nói: “Sư tôn, có thể cho con thời gian nửa năm nữa không.”
Trần Mục khẽ cười nói: "Nương, gọi nó là Đại Tráng đi, hy vọng sau này có thể lớn lên thật cường tráng."
Đại Tráng bây giờ gầy yếu hơn mèo.
"Đại Tráng."
"Cái tên này không tệ."
Trần Nghiêm và Đường Uyển cười gật đầu.
Yến Lang Nguyệt từ trong phòng bếp lấy ra một cái chén cũ, sau đó đổ đầy sữa thú vào bên trong, Đại Tráng ngửi thấy mùi sữa thì bước chập chững đi qua.
Trần Dĩnh vui vẻ đi theo phía sau.
Trần Mục không nói chuyện sắp đi Lăng Vân tông, hắn không muốn phụ thân và mẫu thân lo lắng quá sớm.
"Phụ thân, mẫu thân, con có chút mệt mỏi, ngày mai sẽ nói chuyện với hai người." Trần Mục cung kính nói.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, quần áo của ngươi rất bẩn, thay ra trước đi, ta giúp ngươi giặt."
"Cám ơn Lang Nguyệt tỷ."
Trần Mục cởi áo khoác cũ nát ra.
Sau khi lên giường thì Trần Mục lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong sân vang lên tiếng mèo kêu, Trần Dĩnh đang chơi với tiểu hổ.
Trong tay nàng ta cầm điểm tâm, đang ngồi xổm bên cạnh Đại Tráng, nhìn nó uống sữa thú.
Khi ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Trần Mục ngủ đến khi tự mình tỉnh lại, bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.
Trần Mục đi vào đình viện, mỉm cười nói: "Dĩnh Dĩnh, đến chỗ ca ca."
Trần Dĩnh nghe thấy giọng nói, thì chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta chia điểm tâm trong tay thành hai phần, giơ lên cao: "Ca ca. Ăn..."
Trần Mục cười ôm lấy muội muội, ăn điểm tâm nàng ta đút cho, dịu dàng nói: "Dĩnh Dĩnh thật ngoan, ca ca đưa muội đi tập Hô Hấp pháp."
Trần Mục kiên nhẫn hướng dẫn muội muội.
Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi Trần gia này, Hô Hấp pháp của Trần Dĩnh trở nên xa lạ, Trần Mục suy tính trước khi đi thì phải để cho muội muội hoàn toàn nắm được Hô Hấp pháp.
Sau khi Đại Tráng ăn no thì chạy về phía Trần Mục, nhưng mà bậc thang đối với nó mà nói rất cao, nó nhảy mấy lần cũng không nhảy lên được, chỉ có thể cuộn mình dưới bậc thang.
Lần thứ hai Trần Dĩnh sử dụng Hô Hấp pháp thì đã thuần thục, sau đó Trần Mục mang Trần Dĩnh đến đình viện chơi, Đại Trắng loạng choạng đi theo sau bọn họ.
Trần Dĩnh ném bao cát càng ngày càng xa, sau khi nàng ta chơi mệt sẽ sử dụng Hô Hấp pháp khôi phục sức mạnh, điều này đã cải thiện cơ thể của nàng rất nhiều.
Trước nửa đêm Trần Mục ở trong phòng Triệu Phi Yến giúp nàng chữa thương. Sau nửa đêm Trần Mục trở lại phòng mình luyện hóa yêu đan.
Yêu đan của Yêu Vương hắn không dám trực tiếp hấp thu, chỉ có thể để ở ngoài cơ thể chậm rãi luyện hóa.
Hai tháng trôi qua rất nhanh.
Trần Mục luyện hóa nửa viên yêu đan, thành công bước vào Ngũ phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, thôn phệ toàn bộ yêu đan xem ra nhiều nhất có thể đạt tới Lục phẩm Kiếm Hậu.
Càng về sau thì càng khó tu luyện.
Thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Hậu, phóng mắt nhìn vương triều Đại Yến cũng có thể tính là cao thủ. Mộ thành chủ cũng chỉ có Nhị phẩm Kiếm Hậu, ngay cả Hành Dương Hầu cũng mới là Thất phẩm Kiếm Hậu.
Triệu Phi Yến khôi phục không khác biệt lắm, nàng ta chuẩn bị dẫn Trần Mục rời khỏi Hắc Thạch thành, lúc này lại có người tu hành xa lạ đến bái phỏng Trần gia.
Bắc Hoang.
Mùa xuân hoa nở, mặt trời chiếu rọi ấm áp.
Trong sân, Đại Tráng duỗi thắt lưng nằm phơi nắng. Sau hai tháng trưởng thành, bây giờ nó đã biến thành hổ lớn, toàn thân đầy vằn đỏ trắng đan xen.
Gần đây Yến Lang Nguyệt cho nó ăn thịt vụn và xương nhỏ, cơ thể của Đại Tráng càng ngày càng rắn chắc.
Trần Dĩnh ở trong sân ném bao cát, mỗi lần ném ra ngoài Đại Tráng đều có thể nhanh chóng đi nhặt về, nó rất thông minh, mỗi ngày đều theo Trần Dĩnh chạy khắp nơi.
Trần Mục gần đây rất thoải mái, mỗi ngày đều có Đại Tráng và Yến Lang Nguyệt ở cùng muội muội.
Hắn chuẩn bị đi Lăng Vân tông, không chừng sẽ không được nhìn thấy muội muội một khoảng thời gian rất dài.
Trên bầu trời có hai đạo kiếm quang rơi vào bên trong Trần gia.
Trần Mục cảm giác được khí tràng cường đại, hắn lập tức bảo Trần Dĩnh vào trong phòng chơi.
Viện bên cạnh, Triệu Phi Yến đi ra khỏi phòng, nàng ta nhận ra có cường giả xuất hiện, thấp giọng nói: "Thiên Cơ các, thật sự là ở đâu cũng có bọn họ."
Bọn người Trần Thiên Nam đã ra ngoài áp tiêu, Trần Mục tự mình tới cửa lớn Trần gia, lão giả ngoài cửa đang nói chuyện với nha hoàn Trần phủ.
Trần Mục thong dong tiến lên, mỉm cười nói: "Xin hỏi lão gia gia có chuyện gì?"
Lão giả tóc bạc cầm đầu mặt mũi hiền lành, ông ta nhìn thấy Trần Mục thì khẽ cười nói: "Lão phu tên là Trần Trúc, đến từ Thiên Cơ các, ngươi chính là Trần Mục đúng chứ!"
Trần Mục gật đầu: "Tiền bối có việc gì sao?"
Vẻ mặt Trần Trúc tươi cười nói: "Lão phu ở Thiên Cơ các phụ trách thu thập tin tức của Thiên Kiêu, muốn xin ngươi vài phút, xác định tin tức của ngươi."
"Thiên Cơ các?" Trần Mục chưa từng nghe nói qua, không biết đây là thế lực gì.
Triệu Phi Yến đi đến gần đó, nàng ta mặc váy tím bó sát người, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo mỉm cười: "Trần lão, ngài lại tự mình đến Bắc Hoang sao?"
Khuôn mặt già của Trần Trúc tràn đầy tươi cười nói: "Nghe nói Bắc Hoang xuất hiện tuyệt thế Thiên Kiêu, còn họ Trần, lão phu đương nhiên phải tự mình đến xác nhận."
Có thể khiến cho Triệu Phi Yến cung kính như thế, thân phận địa vị của lão giả trước mắt rõ ràng không đơn giản.
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Trần lão, ta không hy vọng tin tức của hắn bị treo ở Thiên Cơ các buôn bán."
"Tin tức của Trần Mục tiểu hữu đã sớm công khai rồi, đây đã không còn là bí mật, Thiên Kiêu Hắc Thạch thành, căn cốt Cửu phẩm, tiểu bối Hắc Thạch thành luận võ đệ nhất, ba tuổi là Kiếm Tông, giết chết Lang Vương, đánh bại vương tử Chu quốc." Trần Trúc tính toán thành tựu của Trần Mục.
Thiên Cơ các là tổ chức đặc thù nhất đại lục, bọn họ phụ trách thu thập đủ loại tin tức, thông qua giao dịch tin tức thu được tài nguyên.
Thiên Cơ các còn sắp xếp các loại bảng xếp hạng, ví dụ như bảng tiềm lực, bảng sát thủ, bảng treo giải thưởng và hàng chục bảng xếp hạng khác, có ảnh hưởng rất lớn.
Trần Mục nghe bọn họ nói chuyện, đại khái biết Thiên Cơ các là tổ chức như thế nào, nói dễ nghe là tổ chức tình báo, nói khó nghe một chút thì chính là đám người săn tin tức ở tu tiên giới.
Chương 92 Thiên Cơ Các (1)
Vẻ mặt Trần Trúc trịnh trọng nói: "Hai năm nữa chính là đại hội Thanh Vân, ta nghĩ đại hội Thanh Vân mười năm một lần, hắn nhất định sẽ không bỏ qua."
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Trần lão, ngươi rốt cuộc muốn xác định tin tức gì?"
"Ta muốn biết hắn bây giờ có thể xếp vào Thanh Vân bảng hay không!" Trên mặt Trần Trúc mang theo nụ cười.
Phía sau Trần Trúc có thanh niên tuấn tú đi lên, hắn ta kiêu ngạo nói: "Muốn lên Thanh Vân bảng thì phải là Kiếm Hậu dưới hai mươi tuổi, tại hạ Lưu Hàng, Hoang Châu Thanh Vân bảng thứ ba trăm năm mươi sáu, xin chỉ giáo."
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Lên đi!"
Trần Mục có chút không ngờ tới, Triệu Phi Yến đây là cố ý muốn hắn bại lộ sức mạnh.
Bọn họ đến sân tập võ của Trần gia.
Lưu Hàng là Trần Trúc tiêu tiền mời tới.
Trần Trúc nghe nói Trần Mục giết chết Lang Vương, suy đoán hắn có thực lực Kiếm Hậu, cho nên tìm Lưu Hàng Nhị phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ.
"Ta sẽ là nhân chứng của trận quyết đấu này, đến điểm cần dừng thì dừng." Trần Trúc nhắc nhở.
Luận võ phải có nhân chứng của Thiên Cơ các, kết quả của trận quyết đấu riêng sẽ không được công nhận.
Lưu Hàng khẽ cười nói: "Mời!"
Hắn thậm chí còn không rút kiếm, hành động như vậy không cần hoài nghi là đang xem thường Trần Mục.
Trần Mục rút Chiết Dực ra.
Như lưu quang trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Lưu Hàng nhất thời kinh hãi, hắn ta vội vàng phóng thích khí tràng, muốn tìm ra vị trí của Trần Mục.
Nhưng lưỡi kiếm sắc bén đã kề vào cổ hắn ta Lưu Hàng nuốt nước miếng, vẻ mặt của Trần Trúc khiếp sợ nói: "Trần Mục thắng, xếp hạng thăng cấp 356 trên Thanh Vân bảng."
Trần Trúc lấy bút mực ra ghi lại trong sổ, thậm chí còn vẽ đơn giản khuôn mặt của Trần Mục, sự khiếp sợ trong mắt ông ta mãi mà không thể biến mất.
Hai mắt Lưu Hàng vô thần, hắn ta không thể tin được, sao lại có tốc độ nhanh như vậy? Hắn ta là Nhị phẩm Kiếm Hậu, vậy mà lại không phản ứng kịp.
Khuôn mặt của Triệu Phi Yến không chút gợn sóng, nàng ta biết tốc độ của Trần Mục nhanh bao nhiêu, nếu là đánh lén, Kiếm Vương cũng phải đề phòng hắn.
Trần Mục sợ đánh nhau phá hư sân tập, cho nên lựa chọn phương thức như vậy chấm dứt trận đấu.
Trần Trúc cười to nói: "Chúc mừng tiểu hữu đã lên được Thanh Vân bảng, chờ lão phu mang tin tức về Thiên Cơ các, trưởng lão trong các sẽ đánh giá tiềm lực của ngươi, lão phu tin tưởng ngươi có thể xếp vào top 10 bảng tiềm lực kiếm tu."
Trần Mục không hiểu ý nghĩa của bảng xếp hạng này: "Phi Yến tỷ xếp hạng bao nhiêu trong bảng tiềm lực?"
Trần Trúc cười trả lời: "Nàng ta đứng thứ 38 trong bảng xếp hạng tiềm lực Hoang Châu."
"Nhưng mà Phi Yến ở Hoang Châu Thiên bảng xếp thứ ba, cảnh giới của nàng ta vượt xa tiềm lực của nàng."
"Thiên bảng là cái gì?"
"Trên Thiên bảng đều là cường giả Kiếm Vương."
Trần Mục mỉm cười nói: "Phi Yến tỷ, tỷ thật lợi hại, vậy mà lại là Thiên bảng thứ ba."
Trên mặt Triệu Phi Yến lại không mỉm cười.
Trần Trúc trầm giọng nói: "Phi Yến, đã ba năm ngươi không tiếp nhận khiêu chiến, rất nhiều Thiên Kiêu đang nghi ngờ sức mạnh của ngươi, ngươi hẳn là may mắn vì Tiêu Vân thứ tư vẫn tiếp tục bất bại, nếu không ngươi không tiếp nhận khiêu chiến thì sẽ rớt thứ hạng."
Quy tắc quyết đấu trên bảng xếp hạng rất đơn giản, ngươi có thể thách thức đối thủ được xếp hạng cao hơn, đối phương có quyền từ chối, nhưng xếp hạng chỉ kém một người, nếu như đối phương từ chối thì hai người sẽ đổi vị trí thứ hạng.
May mắn là Tiêu Vân xếp thứ tư không thua, hắn ta cũng không khiêu chiến Triệu Phi Yến, Triệu Phi Yến mới có thể bảo trụ vị trí thứ ba của mình.
Trên Thiên bảng đều là các Thiên Kiêu của các tông, chuyện này liên quan đến thể diện của các tông, đương nhiên mọi người đều muốn xếp hạng đứng đầu, phía trên cạnh tranh rất kịch liệt.
"Hai người phía trên đều là Lăng Vân tông sao?"
Trần Mục có chút nghi hoặc, hắn biết Lăng Vân tông là thế lực siêu cấp cường đại nhất Hoang Châu, đệ tử Lăng Vân tông lẽ ra phải xếp ở phía trước.
Trần Trúc khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Thứ nhất và thứ hai đến từ Thánh Kiếm sơn và Phượng các, thứ ba và thứ tư là đệ tử Lăng Vân tông."
Sắc mặt Triệu Phi Yến có chút khó coi.
Là đệ tử chân truyền của Khương Phục Tiên, thành tích đứng thứ ba trên Thiên bảng cũng không sáng chói, nếu như không phải Tiêu Vân thì bài danh của Triệu Phi Yến chỉ kém hơn.
"Tông chủ Lăng Vân tông đâu?"
Trần Trúc cười nói: "Trong quyển sách nhỏ này đã thu thập các loại bảng xếp hạng mới nhất, nếu là những người khác thì lão phu sẽ thu mười viên linh thạch, nhưng mà ngươi thì lão phu chỉ lấy năm viên linh thạch."
"Phi Yến tỷ, có thể cho ta mượn năm viên linh thạch không?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến ném cho Trần Trúc năm viên linh thạch, lạnh lùng nói: "Trần lão, ngươi thật đúng là biết kiếm tiền, Thiên Cơ các hàng năm buôn bán tin tức có thể kiếm được bao nhiêu?"
Trần Trúc cười xua tay nói: "Cũng chỉ duy trì hoạt động bình thường, không kiếm được tiền gì."
Trần Mục cầm được tập sách, có chút tò mò: "Các ngươi không sợ bị sao chép sao?"
Trần Trúc tươi cười quỷ dị nói: "Không ai làm sách lậu của Thiên Cơ các, bởi vì làm sách lậu sẽ chết nhà.”
Trần Mục còn tưởng rằng tìm được con đường kiếm tiền tốt, không ngờ bản quyền dị giới lại nghiêm ngặt như vậy.
"Tiểu hữu, bội kiếm của ngươi tên là gì?
"Mười viên linh thạch trả lời một vấn đề."
Trần Trúc không khỏi khẽ cười nói: "Tiểu hữu cũng thật biết buôn bán, vậy mười viên linh thạch một vấn đề."
"Bội kiếm của ta tên là Chiết Dực."
"Năm nay bao nhiêu tuổi."
"Bốn tuổi mười một tháng."
"Mấy phẩm Kiếm Hậu?"
"Tam phẩm."
Tay Trần Trúc run rẩy, nhưng mà Trần Mục nói dối về sức mạnh, thật ra hắn là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, cho dù như vậy cũng đủ khiếp sợ.
Trần Trúc đem tin tức của Trần Mục chỉnh lý tương đối hoàn thiện rồi trả cho hắn tám mươi viên linh thạch, sau đó cười to nói: "Đa tạ tiểu hữu phối hợp, lão phu còn phải đến Tây Hoang gặp hai vị Thiên Kiêu, hy vọng có thể gặp tiểu hữu ở đại hội Thanh Vân."
Trần Trúc và Lưu Hàng rời khỏi Trần gia.
Trần Mục lật tập sách của Thiên Cơ các, hắn nhìn thấy cái tên Khương Phục Tiên ở vị trí đệ nhất trên Thánh bảng, phía sau ghi chú là tông chủ Lăng Vân tông, bài danh ba ngàn năm không thay đổi
Vị hôn thê là Kiếm Thánh mạnh nhất!
Chương 93 Thiên Cơ Các (2)
Trần Mục còn tưởng rằng Khương Phục Tiên là một Kiếm Thánh rất lợi hại, không nghĩ tới là Kiếm Thánh mạnh nhất đại lục, khó trách Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất Hoang Châu.
Hắn tiếp tục đọc cuốn sách nhỏ.
Trần Mục lật đến bảng xếp hạng tương đối thú vị, Thiên Tiên bảng, Khương Phục Tiên xếp thứ nhất, nhưng mà phía trên khương Phục Tiên không có chân dung.
Trần Mục tìm nửa ngày thì nghi hoặc nói: "Phi Yến tỷ, sao tỷ không lên Thiên Tiên bảng?"
"Đi!"
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói.
Trần Mục không có ý trào phúng, chỉ cảm thấy Triệu Phi Yến có tư cách lên, tiên tử dựa vào Thiên Tiên bảng rõ ràng không bằng Triệu Phi Yến.
Chẳng lẽ Thiên Tiên bảng cũng muốn xem lưu lượng?
Trần Mục thu hồi quyển sách nhỏ, trầm giọng nói: "Phi Yến tỷ, vì sao để ta luận bàn với Lưu Hàng?"
"Hai năm sau sẽ cử hành đại hội Thanh Vân, chỉ có Thiên Kiêu trên Thanh Vân bảng mới có thể tham gia, bây giờ ngươi đã có thể sớm lấy được một danh ngạch." Triệu Phi Yến giải thích.
Trần Mục còn không biết đại hội Thanh Vân là cái gì.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là muốn Trần Mục sớm nổi danh, để hắn theo mình đến Lăng Vân tông, bây giờ có Thiên Cơ các tuyên truyền, Trần Mục nghĩ không muốn nổi tiếng cũng rất khó.
Trở lại trong sân.
Trần Mục chơi đùa cùng muội muội
Hắn còn mang theo Trần Dĩnh Ngự Kiếm Phi Hành.
Trần Dĩnh ôm đùi Trần Mục, có ca ca ở đây, nàng ta không sợ hãi, ngược lại cười rất vui vẻ.
Phủ thành chủ, Mộ Đông Lưu nhìn kiếm quang lượn vòng trên bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Là Trần Mục! Hắn đã đột phá đến Kiếm Hậu!"
Tuổi nhỏ như vậy đã trở thành Kiếm Hậu,khẳng định tương lai tiền đồ rộng mở, nói không chừng Hắc Thạch thành thật sự có thể xuất hiện Kiếm Thánh! Thậm chí là Kiếm Thánh thiếu niên!
...
Vào ban đêm.
Trần Dĩnh đã chìm vào giấc ngủ.
Trần Mục ở trong đình viện nói lời tạm biệt với mẫu thân.
Trần Mục cung kính nói: "Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ trở về thăm mọi người."
"Mục Nhi, chờ mẫu thân nấu chén mì trường thọ cho con rồi đi." Đường Uyển vội vàng chạy tới phòng bếp.
Vẻ mặt Yến Lang Nguyệt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, ta sẽ thay ngài chăm sóc tốt cho Trần gia."
"Cám ơn tỷ, Lang Nguyệt tỷ."
Có Yến Lang Nguyệt ở Trần gia chăm sóc cho muội muội, làm bạn với mẫu thân, Trần Mục rất yên tâm.
" Ngao ô!"
Đại Tráng khẽ cọ vào ống quần của Trần Mục.
Trần Mục ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, trầm giọng nói: "Ngươi cũng phải bảo vệ Trần gia thật tốt, chăm sóc tốt Dĩnh Dĩnh, biết chưa?"
"Gạc gâu!"
Đại Tráng gật đầu như đã hiểu.
Trần Mục vào phòng thăm muội muội.
Trần Dĩnh ngủ rất ngon, bởi vì Trần Mục thường dạy muội muội sử dụng Hô Hấp pháp, lúc ngủ nàng ta cũng đều sử dụng Hô Hấp pháp.
Trần Mục sờ nhẹ mũi nhỏ của muội muội.
Hắn còn rất luyến tiếc.
Đường Uyển nấu mì trường thọ, bà ta muốn tổ chức sinh nhật sớm cho Trần Mục.
Trần Mục ăn xong mì, uống xong canh, khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn nói: "Thật ngon, cám ơn mẫu thân."
Mặt Đường Uyển mang theo nụ cười từ mẫu: "Phải nghe lời tông chủ, thể hiện thật tốt, không được chọc nàng tức giận."
Trần Mục cảm giác mẫu thân đang nhắc nhở cái gì, Triệu Phi Yến cũng không cảm có giác cái gì bất thường, nàng ta mang theo Trần Mục ngự kiếm bay lên trời.
Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Hắc Thạch thành ở Bắc Hoang và Lăng Vân tông ở Nam Hoang cách nhau rất xa, Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục Ngự Kiếm Phi Hành cần hơn nửa tháng.
Trần Mục dựa vào đôi chân dài của Triệu Phi Yến, hắn không lãng phí thời gian trên đường đi, mấy ngày nay đều dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp luyện hóa yêu đan.
Triệu Phi Yến rất hâm mộ thiên phú của Trần Mục, trong lúc đi đường đã đột phá đến Ngũ phẩm Kiếm Hậu trung kỳ, cảm giác hắn nhiều nhất hai ba năm là có thể trở thành Kiếm Vương.
"Trần Mục."
"Chúng ta sắp tới rồi."
Triệu Phi Yến nhắc nhở Trần Mục.
Mây mù lượn lờ ở phương xa, Trần Mục nhìn thấy đường nét mơ hồ của Lăng Vân tông, linh khí xung quanh nồng đậm.
Tới gần Lăng Vân tông, Trần Mục nhìn thấy vô số cung điện lầu các, còn có hòn đảo trôi nổi giữa không trung, rất nhiều ngọn núi đều có đệ tử đang luyện kiếm.
Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đáp xuống ngoài cửa núi Lăng Vân tông, mái vòm bạch ngọc được điêu khắc tinh xảo, phía sau là bậc thang đá xanh ba ngàn bước, chỉ có hai đệ tử ngoại môn ở nơi này chấp hành.
"Sư tỷ!"
Hai gã đệ tử ngoại môn cung kính nói.
Triệu Phi Yến khẽ gật đầu, khẽ cười nói: "Phía trước là Lăng Vân Thê, phía trên là quảng trường, hàng năm tiểu bối khảo hạch chính là bắt đầu từ nơi này, khảo hạch năm nay hình như vừa mới kết thúc."
"Ta cần khảo hạch sao?"
Trần Mục hỏi, hắn nhìn trái nhìn phải, vị hôn thê vậy mà lại không đi ra nghênh đón.
Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Ngươi đương nhiên không cần khảo hạch, nhưng mà ngươi cũng có thể thử xem."
"Hạng mục thứ nhất là leo núi, trong thời gian một nén hương đi qua Lăng Vân Thê, gió trên núi rất lớn, một nén hương đại khái là mười phút."
Lăng Vân Thê có ba ngàn bậc thang, hàng năm nơi này đều có thể đào thải một nửa tiểu bối, đây là hạng mục đơn giản nhất, cũng là loại bỏ nhiều nhất.
"Trực tiếp đến cái cuối cùng." Triệu Phi Yến mang theo Trần Mục đi lên Lăng Vân Thê, hạng mục này đối với Kiếm Hậu mà nói không có tính khiêu chiến gì.
Trên ngọn núi tuyết.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Trần Mục.
Tóc bạc của nàng đang bay phấp phới, quần áo màu tuyết đang quay cuồng, dung nhan tuyệt thế đang mỉm cười.
Triệu Phi Yến và Trần Mục đi tới quảng trường.
"Tấm bia đá bạch ngọc kia có thể đo được căn cốt, so với cái ở Hắc Thạch thành các ngươi thì chính xác hơn."
Triệu Phi Yến biết sư tôn sẽ không nhận Trần Mục làm đồ đệ, cho nên muốn hắn thông qua khảo thí, khiến cho các cường giả khác của tông môn chú ý.
Nàng ta muốn giúp Trần Mục tìm một sư tôn tốt.
Lúc này ở quảng trường chỉ có một vài đệ tử ngoại môn, đều là ở gần đó quét dọn vệ sinh.
Trần Mục đi tới trước bia đá Bạch Ngọc, có đệ tử ngoại môn tiến lên ngăn cản nói: "Sư tỷ, trưởng lão đã nói, bia cổ bình thường không thể tự tiện sử dụng."
Loại bia đá bạch ngọc này có thể đo căn cốt rất trân quý, chỉ có lúc tông môn khảo hạch mới có thể sử dụng, bình thường cấm tiểu bối dùng riêng.
Chương 94 Lăng Vân Tông (1)
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện gì ta sẽ phụ trách, Trần Mục ngươi đi đo đi."
Đệ tử ngoại môn kia không dám ngăn cản, Triệu Phi Yến là đệ tử chân truyền của tông chủ, lời của nàng ta nói ra so với rất nhiều trưởng lão đều có tác dụng hơn.
Trần Mục đặt tay lên tấm bia đá, sau đó tấm bia đá chấn động, giải phóng ra ánh sáng rực rỡ.
Ầm ầm!
Cột sáng phía xa tấm bia đá chói lòa, đâm xuyên qua tầng mây trên bầu trời, toàn bộ Lăng Vân tông đều nhìn về phía cột sáng quá mức kia.
Cho đến khi Trần Mục thu tay lại, cột sáng chói mắt kia mới chậm rãi tiêu tán, mặc Triệu Phi Yến sớm đã có chuẩn bị, nhưng mà nàng ta vẫn khiếp sợ.
Vô số đệ tử Lăng Vân tông xông về phía quảng trường, người đầu tiên đến chính là cường giả tông môn, trong đó có một lão giả kinh hô: "Là cực phẩm căn cốt!"
"Trước kia cực phẩm căn cốt cũng không có loại dị tượng này, tiểu bối này thật không đơn giản."
"Khó trách gần đây không thấy Triệu Phi Yến, nàng ta vậy mà ở bên ngoài mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
Một người trung niên dáng người khôi ngô tiến lên, thanh âm của hắn ta hùng hồn nói: "Tiểu tử, ngươi tên gì?"
Trần Mục cảm giác được áp lực đặc biệt mạnh, người đàn ông trước mắt hẳn là cường giả Kiếm Hoàng, phía sau hắn ta mang đại kiếm to lớn.
Triệu Phi Yến cung kính nói: "Lục sư thúc, hắn tên là Trần Mục, bây giờ sắp tròn năm tuổi."
"Năm tuổi, nhìn qua không khác trẻ con mười tuổi là bao, rất thích hợp tu luyện man kiếm của ta."
Lục Thanh Sơn đánh giá Trần Mục, vẻ mặt Thanh Sơn rất là nhiệt tình nói: "Trần Mục, có hứng thú theo ta tu hành không, ta chính là cường giả Kiếm Hoàng."
"Thanh Sơn, ngươi lui về phía sau một chút đi, kiếm thuật tệ hại của ngươi có thể dạy cho Thiên Kiêu cực phẩm căn cốt?" Lão giả cao gầy mặc thanh bào cười nhạo nói.
"Lý Thanh Lưu, ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì cả, Trần Mục, nếu ngươi tu hành với lão phu, lão phu có thể dạy ngươi rất nhiều thứ."
Trần Mục không trả lời.
Bọn họ thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng đều không đạt được tiêu chuẩn mà Trần Mục muốn bái sư.
Xung quanh có rất nhiều đệ tử Lăng Vân tông, bọn họ nghị luận sôi nổi: "Cực phẩm căn cốt, không biết cuối cùng có thể trở thành đệ tử của ai?"
Ngay cả đệ tử nội môn bế quan cũng tới quảng trường, bọn họ đều bị Trần Mục kinh động: "Xem ra sau này chúng ta có kình địch rồi."
"Khụ khụ!"
Tiếng ho lạnh lẽo vang lên.
Mọi người đều không dám bàn tán.
Tiên tử mặc váy đỏ dáng người cao gầy xuất hiện ở quảng trường, nàng ta có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc đỏ xõa tung, trên lông mày mang theo hoa văn hỏa diễm, cả người tản ra khí tức cường đại.
Nàng ta cất giọng nói lạnh lùng: "Thiên Kiêu mà Phi Yến mang về, các ngươi cũng dám cướp?"
Các cường giả Tông môn nhao nhao im lặng, có thể thấy được bọn họ cực kỳ sợ hãi tiên nữ váy đỏ.
"Phi Yến, sư tôn ngươi muốn nhận đồ đệ?"
"Tần sư thúc, sư tôn không muốn nhận đồ đệ."
Nghe vậy, các cường giả Lăng Vân tông xung quanh đều có ý nghĩ với Trần Mục.
Tần Nghê Thường đi tới trước mặt Trần Mục, nàng ta hứng thú ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm Trần Mục, cẩn thận đánh giá.
Âm thanh của Tần Nghê Thường lạnh lùng nói: "Loại Tuyệt Thế Thiên Kiêu này, sư tỷ đương nhiên không cần?"
Trần Mục bị Tần Nghê Thường nắm cằm, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng mà cỗ khí tức cường đại kia khiến cho hắn không dám lên tiếng.
Tần Nghê Thường trước mặt so với Lục Thanh Sơn và Lý Thanh Lưu mạnh hơn rất nhiều, Triệu Phi Yến mỉm cười nói: "Trần Mục, Tần sư thúc là Kiếm Hoàng đỉnh phong, ngươi theo nàng ta có thể học được rất nhiều thứ."
Trong lòng Trần Mục thầm nghĩ: "Ta đi theo Tần Nghê Thường thì Khương Phục Tiên cũng không biến thành sư thúc của ta, loại mua bán này cũng không có lời."
"Đồng ý theo ta chứ?"
Tần Nghê Thường nắm cằm Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Tiên Tử tỷ tỷ, để ta suy nghĩ lại đã."
Tiên tử tỷ tỷ?
Trên mặt Tần Nghê Thường hiện lên ý cười.
Triệu Phi Yến đen mặt, nghĩ thầm Trần Mục khẳng định đối với ai cũng gọi như vậy, sau khi quen thuộc với mình rồi thì không còn xưng hô như vậy nữa.
Có một thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trên quảng trường, toàn bộ cường giả tông môn xung quanh đều khom người hành lễ, đệ tử tông môn đều là nửa quỳ mà hành lễ.
"Bái kiến tông chủ!"
Tần Nghê Thường không hành lễ, nàng ta mỉm cười đứng dậy, nghi hoặc nói: "Sư tỷ, Tuyệt Thế Thiên Kiêu như vậy ngươi thật sự không có ý định lấy?"
Nếu như Khương Phục Tiên muốn lấy, Tần Nghê Thường đương nhiên không có cách nào nhúng chàm, nhưng nếu Khương Phục Tiên không cần, thì ai cũng đừng nghĩ dám cướp với Tần Nghê Thường.
Khương Phục Tiên khẽ nói: "Tiểu sư muội, sư thúc quyết định nhận Trần Mục làm đồ đệ."
Tần Nghê Thường khiếp sợ nói: "Sư tôn muốn nhận đồ đệ? Sao người không nói với ta?"
"Sư thúc tự có sắp xếp của người."
“...”
Tất cả cường giả tông môn xung quanh đều khiếp sợ.
Sư thúc của Khương Phục Tiên chính là sư tôn của Tần Nghê Thường, Kiếm Thánh Tô Mân, Thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông, đã ẩn thế đóng cửa ngàn năm.
Ngay cả Triệu Phi Yến cũng trợn to hai mắt, nàng ta còn tưởng rằng Trần Mục sẽ là tiểu sư đệ của nàng ta, không nghĩ tới trong chớp mắt lại biến thành tiểu sư thúc.
Triệu Phi Yến có chút bối rối, nghĩ đến sau này muốn gọi Trần Mục là tiểu sư thúc, nàng ta lập tức nổi da gà.
Tần Nghê Thường phất tay áo rời đi.
Trong mắt nàng ta ít nhiều có chút tiếc nuối.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, trên mặt mang theo dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Phi Yến, ngươi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Trần Mục."
"Ba ngày sau cử hành đại điển nhập tông, đến lúc đó sư thúc sẽ ra mặt nhận ngươi làm đồ đệ."
"Cám ơn tiên tử tỷ tỷ."
"Sau này gọi ta là sư tỷ."
Trần Mục gật đầu, nhỏ giọng nói trong lòng: "Sau này gọi là nương tử."
Sau khi Khương Phục Tiên và các cường giả tông môn rời đi, xung quanh chỉ có đệ tử Lăng Vân tông còn đang vây xem.
Có thanh niên anh tuấn cường tráng đến gần: "Triệu sư tỷ, mấy ngày nay không gặp còn tưởng rằng ngươi đang bế quan, không nghĩ tới là mang về một Tuyệt Thế Thiên Kiêu."
"Ta là Tiêu Vân, tiểu sư thúc sau này phải chiếu cố ta nhiều hơn nha." Tiêu Vân cười chào hỏi.
"Ngươi là Thiên bảng thứ tư?"
Trần Mục đã nghe qua cái tên Tiêu Vân này.
Chương 95 Lăng Vân Tông (2)
Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Tiểu sư thúc ngay cả cái này cũng biết, Thiên bảng thứ tư, không đáng nhắc tới, Triệu sư tỷ còn là Thiên bảng thứ ba."
Triệu Phi Yến bĩu môi nói: "Tiêu Vân, ngươi đột nhiên có nhiều thêm một tiểu sư thúc, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Tiêu Vân nhiệt tình nói: "Không khó chịu, tiểu sư thúc, sư tôn của ta là Tần Nghê Thường, sư tổ của ta hẳn là sư tôn của ngươi, sau này ngươi phải che chở cho ta."
Trần Mục chỉ có thể xấu hổ cười cười, hiện tại hắn còn không có thực lực để che chở Tiêu Vân, nhưng mà hắn ta thoạt nhìn dễ sống chung hơn so với Triệu Phi Yến.
Hắn có thể cảm giác được Tiêu Vân rất mạnh, hắn ta là cường giả Kiếm Vương đỉnh phong.
Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi: "Đi đường rất vất vả, ta về Tử Vân Phong nghỉ ngơi trước. Tiêu Vân, ngươi dẫn Trần Mục đi dạo quang Lăng Vân tông, sau đó đưa hắn đến Tử Vân Phong."
Tiêu Vân không từ chối, nhiệt tình nói: "Tiểu sư thúc, ta dẫn ngươi đi dạo Lăng Vân tông."
"Đa tạ."
Trần Mục mỉm cười nói.
Triệu Phi Yến trở về Tử Vân Phong nghỉ ngơi.
Tiêu Vân mang Trần Mục đi dạo quanh Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông có hơn vạn ngọn núi lớn, Ngự Kiếm Phi Hành tham quan cũng cần hơn nửa ngày, Tiêu Vân rất nhiệt tình kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Mục.
Trần Mục chú ý tới hồ nước hoang vu, nơi đó có rất nhiều kiếm: "Nơi đó là gì vậy?"
"Đó là Kiếm Trì!"
"Có rất nhiều kiếm là do các tiền bối Lăng Vân tông lưu lại, trước khi bọn họ tọa hóa, nếu như không đem kiếm tặng cho hậu bối thì sẽ lựa chọn để lại ở Kiếm Trì."
Trần Mục nhìn thấy vô số chấp niệm.
Những chấp niệm này đều bám vào kiếm, chấp niệm nơi này cũng đủ để hắn tu luyện rất nhiều năm.
"Ta có thể đến Kiếm Trì không?"
"Kiếm Trì sẽ mở ra trong một thời gian đặc biệt, tiểu sư thúc có thể đi tìm tông chủ, chỉ cần nàng ta cho phép, ngươi tùy lúc có thể tiến vào Kiếm Trì."
Trần Mục không có sốt ruột, vừa mới tới Lăng Vân tông, trước tiên vẫn là nên làm quen với hoàn cảnh đã.
Khương Phục Tiên ở trên núi tuyết cao nhất, ngọn núi kia gọi là Lăng Vân Phong, cường giả tông môn đều có được ngọn núi riêng, đệ tử hạch tâm nội môn cũng có ngọn núi riêng, nhưng mà thấp hơn rất nhiều.
Buổi tối.
Trần Mục trở lại Tử Vân Phong.
Động phủ được xây dựng nơi sườn núi, bên ngoài động phủ là rừng trúc, còn có một đạo đài mặt hướng về phía Đông, Triệu Phi Yến đang nghỉ ngơi trong động phủ.
"Phi Yến tỷ, tỷ còn chưa sắp xếp chỗ ở cho ta." Trần Mục hô vào trong động phủ.
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Đi vào."
Trần Mục đi vào động phủ, bên trong có một chiếc giường bạch ngọc, Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hai ngày nay ngươi ở chỗ ta, theo ta tu luyện."
Trần Mục chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là Lăng Vân tông."
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Lăng Vân tông thì có vấn đề? Ta không phiền thì ngươi sợ cái gì?"
Trần Mục nghĩ đến Triệu Phi Yến đang giúp mình, trầm giọng nói: "Được rồi."
Vào ban đêm.
Ánh trăng soi sáng.
Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi tuyết.
Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn chăm chú về phía Tử Vân Phong.
Trong động phủ.
Trần Mục đột nhiên lạnh sống lưng.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh.
Cảm giác còn đáng sợ hơn là gặp yêu vương.
“Chẳng lẽ có người muốn hại ta? Đây chính là Lăng Vân tông, không thể như thế được!” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, may mắn loại cảm giác kia chỉ là thoáng qua: “Có lẽ là ảo giác, vị hôn thê đang bao bọc cho ta.”
Với sự giúp đỡ của Trần Mục, bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến đã lộ ra hơn phân nửa thân kiếm, nhiều nhất phải cần thời gian nửa năm nữa mới có thể giải khóa hoàn toàn.
Thân thể Trần Mục đã trải qua hàn khí tôi luyện, càng thêm mạnh mẽ, khí huyết trong cơ thể sôi trào, thể lực đã vượt xa so với các kiếm tu cùng cảnh giới.
Hiện giờ Trần Mục có thể luyện tập với cường độ cao liên tục hơn nửa ngày, cho đến giữa trưa hôm sau mới nghỉ ngơi.
Hắn nằm trên chiếc giường bạch ngọc của Triệu Phi Yến, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến ngày càng hồng hào, nàng ta cảm thấy chính mình sẽ có thể sớm trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Chỉ cần khôi phục đỉnh phong.
Nàng ta sẽ có cơ hội tranh đoạt vị trí đệ nhất Thiên Bảng.
Khóe miệng Triệu Phi Yến mang theo ý cười, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên.
“Sư tôn tìm con làm gì?”
Trần Mục nghe thấy tiếng thì thầm của Triệu Phi Yến thì không còn chút buồn ngủ nào, hắn ngồi xếp bằng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi liệu có giết ta không?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Triệu Phi Yến cảm thấy hắn đang nói xằng bậy, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta đi gặp sư tôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Triệu Phi Yến vừa rời khỏi động phủ, khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đã căng lên, thì thầm nói: “Ta có nên giải thích với lão bà Phục Tiên không?”
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Lăng Vân phong】
【Phần thưởng: Tu Di giới】
Trần Mục nhìn thấy nhiệm vụ đánh dấu mới, lập tức tìm kiếm thông tin liên quan đến phần thưởng, Tu Di giới không phải là một Linh Khí không gian bình thường, nó có không gian to lớn, có thể chứa được cả ngọn núi, có thể tưởng tượng được món đồ này quý giá như thế nào.
Vốn còn đang lo lắng sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết, hiện giờ Trần Mục liền nghĩ đến việc đánh dấu Lăng Vân phong.
Lăng Vân phong.
Nằm trên biển mây.
Quanh năm được tuyết đọng bao phủ.
Khương Phục Tiên đứng ở đỉnh vách núi, nàng ta nhìn biển mây lấp lánh ánh vàng, thanh u nói: “Phi Yến, cảnh giới của Trần Mục có thể nâng cao nhanh như vậy, công lao của con rất lớn.”
Triệu Phi Yến đứng phía sau Khương Phục Tiên, khuôn mặt thanh tú của nàng ta ửng hồng, yếu ớt nói: “Sư tôn, con...”
Lần trước Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang có gặp qua Trần Mục, lúc đó hắn vẫn là kiếm sư đỉnh phong, qua một năm sau, Trần Mục đã từ kiếm sư thăng cấp lên Ngũ phẩm Kiếm Hậu, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng ta kinh ngạc.
“Tình huống của con vi sư hiểu rõ, chuyện này đối với con hay đối với Trần Mục cũng đều có lợi, có điều sau này hắn chính là tiểu sư thúc của con, loại chuyện như thế không được tái diễn nữa.” Khương Phục Tiên trịnh trọng nói.
“Phi Yến hiểu rõ.” Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta cúi đầu, yếu ớt nói: “Sư tôn, có thể cho con thời gian nửa năm nữa không.”
Bình luận facebook