-
Chương 701-705
Chương 701 Tuyệt Thế Thiên Kiêu Chân Chính (4)
--------------------------
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn sang phía Tiêu Lạc Mộc, phát hiện sắc mặt ông ta âm trầm, không có vẻ gì là sốt ruột.
Rất nhiều thế lực đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Lão giả của La Phù Động Thiên không khỏi lắc đầu: “Chẳng lẽ, là Thái Thanh Tiên Cung muốn thua?”
Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn Khiêm của Vũ Văn gia vui mừng khôn xiết, duy chỉ có Nam Cung Thần là không hề thả lỏng, ông ta biết trận đấu này sẽ không kết thúc dễ dàng.
Trần Mục làm Tiêu Ngọc bị tổn thất nặng nề, sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian tiêu hao rất nhiều, hắn lại lấy ra Xích Long Thần Mâu lần nữa, không chút nương tay chuẩn bị kết thúc trận chiến.
Tiêu Ngọc bị thương nặng trong cơ thể, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, Quỷ Tiên Giáp trên người đột nhiên hấp thụ huyết dịch của nàng ta, hơn nữa còn cắm rễ vào trong huyết nhục của nàng ta.
Áo giáp biến thành màu máu, thậm chí còn che mất khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, khuôn mặt kia giống như ác quỷ, hung tợn đáng sợ, toàn thân Tiêu Ngọc tỏa ra hung uy cường đại.
Các lão bối cường giả Tiên giới đều thi nhau lắc đầu, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Quỷ Tiên Giáp bị cấm sử dụng, chủ yếu là vì nó thôn phệ kí chủ, nó sẽ ăn cả người.”
Huyết nhục trên người Tiêu Ngọc đang bị Quỷ Tiên Giáp thôn phệ, sức lực của nàng ta tăng vọt không ngừng, cường giả Tiên Vương đều cảm nhận được hàn ý, Chí Tôn cũng đều khẽ nhíu mày.
Trận chiến này liên quan đến cục diện tương lai của Tiên giới, thế lực khắp nơi đều nín thở, Tiêu Ngọc không phản kháng, nàng ta chủ động giải phóng huyết mạch của chính mình.
Vụt xoạt!
Trần Mục và Tiêu Ngọc cùng lúc giẫm nát không gian, Xích Long Thần Mâu và Thí Thần Kích va chạm nhau.
Ầm!
Một mảng lớn không gian vỡ nát!
Chi dù bọn họ cách xa mặt đất nhưng sóng xung kích cũng khiến mặt đất trên Tham Lang tinh nứt toác, Trần Mục bị đánh lùi, cánh tay hắn đang run rẩy.
Trần Mục không sử dụng Trấn Thiên Ấn và Hồng Mông Thạch Tháp, hắn cảm thấy vẫn chưa phải lúc, Hồng Mông tiên lực và thần lực trong cơ thể đều bị tiêu hao rất nhanh.
Mỗi lần va chạm, Trần Mục đều bị đánh bay rất xa, hơn nữa sức lực của Tiêu Ngọc vẫn đang tăng lên không ngừng.
Trần Mục có thể nhìn ra trạng thái của Tiêu Ngọc, chỉ cần chống đỡ được thì sớm muộn gì Tiêu Ngọc cũng khô cạn huyết mạch.
Quanh thân Tiêu Ngọc tràn ngập huyết quang, ngón tay nàng ta được áo giáp bao bọc trở nên thon dài bén nhọn, cả người hoàn toàn hóa yêu ma, sức lực có thể sánh với Chí Tôn.
Trần Mục chọn cách né tránh mũi nhọn, hắn liên tục trốn tránh kéo dài thời gian, lôi đình ngân dực ngày càng mờ đi, Tiêu Ngọc cưỡng ép đưa tay lên dùng tiên lực phong tỏa không gian.
Thí Thần Kích trong tay Tiêu Ngọc giết tới, ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, nếu như cứng rắn va chạm thì chắc chắn hắn sẽ bị thương, cũng không nên lãng phí thời gian nữa.
Trần Mục tế ra Tổ Long Kim Lân, Thí Thần Kích rơi xuống không thể đánh vỡ được Tổ Long Kim Lân, nhưng lại đánh bật Tổ Long Kim Lân ra rất xa.
Tiêu Ngọc vừa muốn đuổi đánh, Hồng Mông Thạch Tháp từ trên trời giáng xuống vừa vặn trấn áp nàng ta.
Hồng Mông Thạch Tháp giống như ngọn núi hùng vĩ, Tiêu Ngọc một tay chống đỡ Hồng Mông Thạch Tháp, sức mạnh của nàng ta bị áp chế, Trần Mục ném Xích Long Thần Mâu ra, tiếng sấm sét vang lên giống như lôi long vạch phá bầu trời.
Một tay Tiêu Ngọc nâng Thí Thần Kích lên, vừa vặn chặn được Xích Long Thần Mâu phá không bay tới.
Ở phía xa có lão bối cường giả kinh ngạc kêu lên: “Không ổn, không thấy Trần Mục đâu nữa!”
Ngay lúc ném Xích Long Thần Mâu ra, Trần Mục đã thoát khỏi giam cầm, hắn lẻn vào hư không rồi xuất hiện sau lưng Tiêu Ngọc, trong tay cầm một thanh cốt kiếm.
Thanh cốt kiếm này tuy rằng nhỏ ngắn nhưng lại có uy lực kinh người, thậm chí còn để lại dấu vết trên Tổ Long Kim Lân, phải biết rằng khi đó cốt kiếm vẫn chưa hấp thụ đủ năng lượng, khoảng thời gian này cốt kiếm đã hấp thụ lượng lớn năng lượng, uy lực từ lâu đã không thể so sánh được.
Triệu Thiên Uyên và Bàn Thạch Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc Mộc, bọn họ lo lắng Thái Thanh Tiên Cung không nhận nợ.
Tiêu Ngọc phát giác được cốt kiếm của Trần Mục, nếu như mạnh mẽ phản kháng thì Quỷ Tiên Giáp không chắc có thể chống lại được, nàng ta bị ép vào đường cùng, chỉ có thể sử dụng át chủ bài cuối cùng.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên!
Tình hình trên chiến trường lại đảo ngược lần nữa.
Huyết quang toàn thân Tiêu Ngọc chiếu rọi tinh không.
Từ Tiên giới nhìn lên tinh không, Tham Lang tinh biến thành ngôi sao lớn màu đỏ máu, vô số sinh linh ngẩng đầu nhìn lên, ở Quang Minh thành, Băng Thanh và đám Sở Sở đều ngẩng đầu trông về phía tinh không.
Viêm Sát khẽ cau mày: “Không ổn, khoảng cách xa như vậy mà ta cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.”
Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ tụ lại: “Nếu như hắn tiêu rồi, vậy thì ấn ký trong cơ thể chúng ta phải xử lý thế nào?”
“Hắn không đơn giản như vậy.”
Hư Ảnh nhìn chăm chăm vào Tham Lang tinh không dời mắt.
Sở Sở ngồi xổm dưới đất, nàng ta cắn ngón tay cái, lẩm bẩm nói: “Đại ca ca, cố lên nha.”
Mấy người Nam Cung Hùng đều nhìn về phái tinh không, chỉ có Kim Thiền và Tằng Ngưu là đang niệm kinh.
Trên Tham Lang tinh, Trần Mục bay ngược ra sau, Hồng Mông Thạch Tháp và Xích Long Thần Mâu đều bị đánh bay ra rất xa, Tiêu Ngọc đứng ở chỗ cao, trên người nàng ta đang giải phóng Đế uy, ngay cả Chí Tôn ở đó cũng đều chấn kinh.
Trên Tham Lang tinh, toàn thân Tiêu Ngọc bị huyết quang bao phủ, uy áp đáng sợ đang khuếch tán, cường giả lão bối Tiên giới đang run rẩy, ngay đến cả Chí Tôn cũng để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cỗ sức mạnh kia vượt xa cảnh giới của Chí Tôn.
Thế lực khắp nơi đều hiểu, Thái Thanh Tiên Cung sẽ không dễ dàng nhận thua, nhưng không ai ngờ tới, bọn họ còn có thể xuất ra loại thủ đoạn này, giúp Tiêu Ngọc trong thời gian ngắn có được sức mạnh cường đại vượt xa Chí Tôn.
Trần Mục nắm chặt cốt kiếm, hắn lại đứng vững lần nữa, nhìn về nơi xa, Tiêu Ngọc đang khí huyết vọt thẳng lên tinh hà, ở trong huyết quang nhìn thấy bóng người xa lạ.
Ở trước mặt loại sức mạnh to lớn khiến cho chúng sinh quỳ rạp này, Trần Mục cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, cảm giác áp bách mãnh liệt không khiến hắn lùi bước, ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
Chương 702 Quyền Chấn Tinh Hà (1)
Sau khi Tiêu Ngọc thôi động giọt Đế Huyết kia, lập tức có được năng lượng vô cùng vô tận, thân thể rách nát trong nháy mắt phục hồi như cũ, trái tim đập kịch liệt, máu trong cơ thể sôi trào, phản phệ của Quỷ Tiên Giáp cũng bị áp chế lại.
Nơi xa, Tiêu Lạc Mộc để ý tới trạng thái của Tiêu Ngọc, thôi động Đế Huyết cần phải trả giá đắt.
Có lẽ là do nguyên nhân trong cơ thể đã thôn phệ lượng lớn huyết mạch cường đại, Tiêu Ngọc và giọt Đế Huyết kia dung hợp hoàn mỹ, cũng không hề xuất hiện dấu hiệu bài xích.
Trần Mục rất quen thuộc với trạng thái của Tiêu Ngọc, năm đó hắn thôi động tổ huyết của tổ tiên Trần gia, cũng từng có được sức mạnh cường đại, dễ dàng phong ấn Tam giai Ma Thần.
Trần Mục biết trạng thái này của Tiêu Ngọc sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng muốn chống đỡ qua khoảng thời gian này vô cùng khó, hắn không hề do dự chút nào, trực tiếp thôi động Trấn Thiên Ấn, mượn nhờ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, cảnh giới của hắn không ngừng được nâng lên, trên người phóng ra uy áp khiến cho Tiên Vương lão bối hoảng sợ.
Cường giả ở phía xa đều bị hai vị thiên kiêu trong trận chiến làm cho khiếp sợ, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Khá lắm, sức mạnh còn có thể tăng lên, nhưng muốn đánh bại Tiêu Ngọc ở trạng thái này, thì vẫn còn kém rất nhiều."
Trên mặt Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên tràn đầy lo lắng, Vũ Văn Khâm của Vũ Văn gia cũng là mặt không biểu cảm, Nam Cung Thần nhìn thân hình thẳng tắp của Trần Mục, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, hắn ta biết quyết đấu vẫn còn chưa kết thúc.
Tiêu Ngọc hoàn toàn thôi động Đế Huyết, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục ở phía xa, giây phút bị ánh mắt khóa chặt, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn hiểu được bản thân không có chỗ để nấp.
Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, tinh khí thần tăng lên tới trạng thái đỉnh phong, quanh thân ánh sáng lượn lờ, trạng thái của hắn bây giờ sánh ngang với cường giả Chí Tôn, nhưng ở trước mặt đế uy cường đại kia vẫn là có phần không đáng chú ý đến.
Mặt của Tiêu Ngọc khôi phục lại thanh xuân mỹ mạo, khóe miệng nàng ta mang theo nụ cười lạnh, giờ phút này Trần Mục ở trong mắt nàng ta giống như con kiến hôi: "Sau khi ngươi chết, bản tiên sẽ san bằng Trần gia, sẽ khiến cho ngươi biết hậu quả đắc tội với Thái Thanh Tiên Cung."
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa hàn ý, hắn buông cốt kiếm trong tay ra, cốt kiếm bay lơ lửng ở trước người.
Hồng Mông Thụ thoát khỏi cơ thể, ở sau lưng Trần Mục chống đỡ bầu trời xanh, gốc cây kia chứa đựng vạn đạo quy tắc, trật tự xiềng xích quấn quanh, Hồng Mông Tử Khí lượn lờ.
Hai tay Trần Mục hiện lên thần văn, Chân Long Huyết Mạch cùng Chân Phượng Huyết Mạch thoát ra khỏi cơ thể, hóa thành con hung thú kim sắc, tinh không vang dội tiếng rồng kêu phượng hót.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, Trần Mục muốn liều chết đánh cược một lần, hắn phóng tất cả tiên lực trong cơ thể ra, ngay cả kiếm cung trong cơ thể cũng đều được mở, toàn bộ Hồng Mông tiên lực màu tím đều dũng mãnh lao ra trong khoảnh khắc.
Trần Mục nâng cánh tay phải lên, bàn tay đối diện với thanh cốt kiếm, mà cốt kiếm nhắm chuẩn vào Tiêu Ngọc ở phía xa, hắn tập trung tất cả sức mạnh ở phía trên một kiếm cuối cùng.
Các loại quy tắc năng lượng quấn quanh trên cốt kiếm, phía trên cốt kiếm xuất hiện vầng sáng đủ mọi màu sắc, xoay xung quanh nhau, sức mạnh của các quy tắc khác nhau kèm theo bên trên cốt kiếm, khiến cho thanh cốt kiếm này trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Cơ thể của Trần Mục đang hơi hơi run rẩy, trên trán rịn mồ hôi, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, tay trái hắn nắm chặt cổ tay cánh tay phải, tập trung toàn bộ sức mạnh ở phía trên cốt kiếm, sau đó năm ngón tay nắm thành quyền.
Soạt!
Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ, phá không đi xa, không gian dọc đường bị phá nát, cường giả ở phương xa đều nhìn cốt kiếm chằm chằm, bất chợt lại mất dấu.
Thanh cốt kiếm này được quy tắc đặc thù bao quanh, xuyên thẳng qua không gian, bỗng nhiên vọt vào bên trong huyết quang, Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm thanh cốt kiếm này, xác định vị trí của nó.
Sau khi cốt kiếm bị xác định vị trí, tốc độ bắt đầu trở nên chậm lại, sức mạnh ở trong đó không ngừng bị tiêu hao, nhưng vẫn đâm thẳng về hướng mi tâm của Tiêu Ngọc như cũ, nàng ta khẽ nhíu mày, không né tránh, mà là ném Thí Thần Kích ra.
Thí Thần Kích mang theo sức mạnh to lớn rơi xuống.
Hai thanh vũ khí va chạm ở trên không, tinh không giống như bức tranh sơn dầu nhuộm mực, không gian vỡ nát, sức mạnh đáng sợ lan tràn khắp bốn phía, ngay đến cả cường giả Tiên giới ở xa xa cũng đang tránh né, núi non bên trên Tham Lang tinh đều bị san bằng.
Từ xa nhìn lại, Tham Lang tinh giống như là quả táo đã bị gặm, thiếu mất một miếng rất to.
Răng rắc!
Thí Thần Kích đứt gãy.
Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ phóng về phía Tiêu Ngọc, người sau khẽ nhíu mày liễu, nàng ta giơ tay lên, ngón tay sắc bén bị áo giáp huyết sắc bao trùm, vừa vặn kẹp lấy cốt kiếm, sức mạnh còn sót lại trong đó đều bị tiêu diệt.
"Dừng ở đây thôi!"
Tiêu Ngọc tiện tay ném cốt kiếm đi.
Cốt kiếm rơi xuống Tham Lang tinh, đập ra hố to, vẻ mặt Trần Mục có chút mỏi mệt, vừa rồi hắn dốc hết toàn bộ tiên lực và thần lực, lại không hề mảy may gây tổn thương cho Tiêu Ngọc.
Cường giả Tiên giới ở phía xa còn chưa lấy lại được tinh thần, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Trần Mục rất không đơn giản, nếu như cho hắn thời gian, tất thành người tài."
Triệu Thiên Uyên khẽ gật đầu: "Hắn đến bây giờ vẫn không hề từ bỏ, dù cho năng lượng thể năng hao hết, khí tức vẫn rất vững vàng như cũ, còn đang hấp thụ năng lượng trong thiên địa, xem ra, hắn vẫn còn muốn chiến đấu tiếp!"
Trong thành Quang Minh, Băng Thanh nhíu đầu mày: "Chúng ta có cần ra tay không?"
Hư Ảnh khẽ lắc đầu: "Đầu tiên hắn không cho phép chúng ta ra tay, tiếp theo tùy tiện ra tay, khẳng định sẽ gây nên hỗn chiến, ngươi cảm thấy chúng ta có ưu thế?"
Hiện tại tuyệt đại đa số cường giả Tiên giới đều tập trung ở Tham Lang tinh, cho dù bọn họ xuất kích, thì cũng không có ưu thế, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho Trần Mục.
Chương 703 Quyền Chấn Tinh Hà (2)
Kim Thiền không niệm kinh nữa, hắn ta ngẩng đầu, nhìn Tham Lang tinh, trong đôi mắt hiện ra kim quang.
Trần Mục đứng trên bầu trời Tham Lang tinh, phía sau hắn là Hồng Mông Thụ, trải qua một kiếm vừa rồi kia, Hồng Mông Thụ có phần nhạt đi, cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra, trạng thái của hắn bây giờ là nỏ mạnh hết đà.
Ngay đến cả Tiêu Lạc Mộc giữ yên lặng cũng lạnh lùng nói: "Kết thúc rồi."
Trận náo loạn này còn phiền phức hơn ông ta nghĩ, Thái Thanh Tiên Cung bị ép đến tuyệt cảnh, cho dù Tiêu Ngọc chống đỡ qua được phản phệ, thì sau này cũng rất khó tiến thêm bước nữa.
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm nhìn về phía Nam Cung Thần, Nam Cung Thần lại lẳng lặng nhìn Trần Mục.
Tiêu Ngọc cách không túm lấy Trần Mục.
Huyết quang hóa thành bàn tay lớn rơi xuống, Hồng Mông Thụ phóng ra tử quang tạo thành tấm chắn, một tiếng răng rắc vỡ nát, Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, cưỡng ép dựng lên tấm chắn kim sắc, nhưng cũng xuất hiện lượng lớn vết nứt trong nháy mắt.
Trần Mục thu hồi Hồng Mông Thụ, tấm chắn mà Trấn Thiên Ấn dựng lên cũng cùng lắm là chống đỡ được một lát, cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, tất nhiên sẽ bị phản phệ.
Ngoại trừ Trấn Thiên Ấn ra, Trần Mục vẫn còn có át chủ bài khác, hắn quyết định thử dùng Chiêu Yêu Phiên trước, nếu như không được, cho dù trên người hắn sẽ lưu lại đại đạo thương tổn, thì cũng phải cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.
Trần Mục lấy ra Chiêu Yêu Phiên, thần trí của hắn và Chiêu Yêu Phiên tương liên, bên trên Tham Lang tinh bỗng nhiên gào khóc thảm thiết, phía sau lưng tất cả cường giả trong tinh không đều phát lạnh.
Tiêu Lạc Mộc truyền âm nói: "Mau giải quyết hắn."
Tiêu Ngọc cũng phát giác được nguy hiểm, nàng ta đột nhiên dùng lực, huyết quang hóa thành bàn tay lớn che trời, tấm chắn kim sắc bao phủ Trần Mục không ngừng bị vỡ tan.
Bên trong tấm chắn, Trần Mục thôi động Chiêu Yêu Phiên, trên cờ vải hai luồng khí hắc bạch xuôi chảy, cờ vải bay phất phới trong gió, trong tinh không, bỗng nhiên nổi gió tà, thổi cho các cường giả Tiên giới tê dại da đầu.
Nhưng Chiêu Yêu Phiên lại bất chợt run rẩy dữ dội, Trần Mục dùng hai tay mới có thể miễn cưỡng giữ chắc, hắn cảm giác được có hồn phách đáng sợ được Chiêu Yêu Phiên gọi tới.
Nơi sâu trong tinh không, có hai vị Chí Tôn Yêu tộc được mời đến đây, giờ phút này thân thể của bọn họ không bị khống chế, thậm chí còn khom người, muốn quỳ lạy Chiêu Yêu Phiên.
Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn đều là đại yêu sống sót từ thời viễn cổ, lúc này hai người lại nửa quỳ với phương hướng của Chiêu Yêu Phiên, có thể nhìn ra được, bọn họ cực kì không tình nguyện, nhưng vẫn phải quỳ xuống.
Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc khó coi, hai vị Chí Tôn Yêu tộc này là ông ta mời tới, không ngờ rằng sẽ bị Trần Mục dùng Chiêu Yêu Phiên hàng phục, ông ta chau mày.
Nam Cung Thần hiểu biết sâu rộng, hắn ta hoảng sợ nói: "Cái kia chẳng lẽ là chí bảo Yêu tộc, Chiêu Yêu Phiên?"
"Hẳn chính là Chiêu Yêu Phiên! Đó chính là chí bảo Yêu tộc, sao hắn có thể thôi động được?"
"Nội tình thật đáng sợ!"
Bàn Thạch Chí Tôn cau mày: "Rốt cuộc hắn ta là ai, lại có thể khống chế được Chiêu Yêu Phiên!"
Hai luồng khí âm dương quấn quanh đôi tay Trần Mục, trắng đen xen lẫn, trong hư không có sương bụi ngưng tụ thành cánh cửa.
Ở sau cửa có vô số tiếng gào thét vang lên, vô số vong linh Yêu tộc muốn rời khỏi đó, nhưng không có sự cho phép của Trần Mục, bọn họ không cách nào vượt qua cổ môn.
Trần Mục còn phát hiện trong đó có một bộ phận sinh linh đặc thù, không chỉ có vong hồn, thậm chí còn có khung xương, mang theo uy áp không hề yếu hơn Tiêu Ngọc bây giờ.
Răng rắc!
Tấm chắn kim sắc vỡ nát, bàn tay lớn huyết sắc rơi xuống phía Trần Mục, nhưng bên trong cánh cửa cổ xưa do sương bụi ngưng tụ thành, gió lạnh gào thét, yêu lực đáng sợ như lưỡi dao lao ra, tay lớn huyết sắc bị nghiền nát.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cốt trảo sắc bén túm lấy cổ môn u ám âm trầm, khung xương khom người chậm rãi bước ra, nhìn dáng vẻ bản thể là yêu hầu.
Trần Mục tạm thời quyết định thả nó ra ngoài, ở trên người nó cảm nhận được sức mạnh không thua kém gì Tiêu Ngọc.
Bên trong xương sọ của yêu hầu còn có hai đám lửa xanh, nó nghiêng cổ, nhìn bóng lưng Trần Mục, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc ở chỗ cao, bầu không khí trên chiến trường quỷ dị.
Đồng tử của Kim Sư Chí Tôn đột nhiên rụt lại, hắn ta nửa quỳ ở tinh không, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Yêu Đế!"
Cường giả Tiên giới xung quanh nhao nhao khiếp sợ, chẳng ai ngờ rằng, thi hài của Yêu Đế sẽ được triệu hoán ra ngoài, mặc dù chỉ là khung xương, nhưng lại mang theo uy áp khủng bố.
Ngay đến cả Trần Mục cũng không nghĩ tới, hắn có thể thông qua Chiêu Yêu Phiên, triệu hồi ra thi hài của Yêu Đế, hơn nữa cỗ thi hài này rõ ràng còn có ý thức thuộc về chính mình.
Tiêu Ngọc phát giác được Chiêu Yêu Phiên của Trần Mục mới là có vấn đề, nàng ta dịch chuyển tới bên cạnh Trần Mục, không gian vỡ nát, bàn tay của nàng ta hướng về phía Trần Mục.
Yêu hầu đột nhiên xuất thủ, xương bàn tay của hắn ta va chạm với bàn tay của Tiêu Ngọc, hai tay Trần Mục nắm chặt Chiêu Yêu Phiên, cơ thể hắn lắc lư, nhưng lại không có dừng việc thôi động Chiêu Yêu Phiên.
Phía trên cờ vải Chiêu Yêu Phiên nhuốm máu, tản ra ánh sáng đặc thù, tinh không vang vọng tiếng thì thầm âm trầm.
Phía sau cổ môn u ám còn có vô số vong hồn Yêu tộc, nhưng Trần Mục không có tùy tiện kêu gọi, hắn sợ không thể khống chế được, hiện tại cũng có chút cố hết sức.
Yêu hầu và Tiêu Ngọc đại chiến.
Bọn họ xông vào trong tinh không, cường giả Tiên giới nhao nhao né tránh, ngôi sao xung quanh lần lượt nổ tung, tinh không không ngừng xuất hiện sao băng, chúng sinh Tiên giới đều nhìn về tinh không.
Phía sau cổ môn u ám, có sợi u sương vọt ra, Trần Mục không cách nào ngăn cản được, tia u sương kia lao về phía Chiêu Yêu Phiên, Trần Mục phát giác được dị thường, lập tức đóng cổ môn lại, thế nhưng tia u sương kia đã dung hợp với cờ vải.
Chương 704 Quyền Chấn Tinh Hà (3)
Cổ môn u ám đóng lại, Trần Mục không phải tiếp nhận áp lực cường đại, một tay hắn cầm Chiêu Yêu Phiên, có thể cảm giác được lực uy hiếp của món chí bảo này đối với Yêu tộc.
Tiêu Ngọc và yêu hầu đánh nhau khó phân thắng bại.
Mặc dù Yêu hầu chỉ còn khung xương, nhưng lực lớn vô cùng, cốt trảo sắc bén, Quỷ Tiên Giáp đều bị xé rách, Tiêu Ngọc bắt đầu thấy lo lắng, thân thể của nàng ta trải rộng vết thương.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều cảm thấy tê cả da đầu, Trần Mục dựa vào Chiêu Yêu Phiên, đứng ở thế bất bại, trừ phi cường giả Tiên giới liên thủ, nếu không căn bản là không có phần thắng.
"Lão phu nghe nói Chiêu Yêu Phiên có thể khống chế tất cả Yêu tộc, thấy cờ như thấy Yêu Chủ đích thân tới, cho dù Yêu Đế tới rồi, thì cũng phải nghe theo sai sử."
"Trần Mục có Chiêu Yêu Phiên, như hổ thêm cánh, e rằng chỉ có thanh kiếm ở Cổ thành kia có thể đối phó được."
"Ta nghe nói Trần Mục còn từng khống chế thanh kiếm Cổ thành kia trong thời gian ngắn, hắn không hề đơn giản!"
Trong tinh không, vẻ mặt của cường giả Tiên giới bất đồng, có người vui vẻ, có người lo lắng, có người sợ hãi.
Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc nghiêm túc, ông ta nhìn Tiêu Ngọc bị cốt trảo của yêu hầu làm trọng thương.
Mi tâm của Tiêu Ngọc đột nhiên mở ra, huyết quang nở rộ, có đạo thân ảnh bước ra từ trong mi tâm của nàng ta, nắm đấm màu đỏ nện về phía yêu hầu, trực tiếp đánh lui yêu hầu.
Giọt Đế Huyết kia được kích hoạt hoàn toàn, một vị Đại Đế viễn cổ lại xuất hiện ở thế gian, nhưng mà yêu hầu cũng là Đại Đế, bọn họ va chạm lần nữa, tinh không vì thế mà mất màu.
Chiêu Yêu Phiên đột nhiên lắc lư, Trần Mục nhìn thấy hai luồng khí âm dương lưu chuyển, hắn cảm thấy không thích hợp, cổ môn u ám trong không gian phía sau lưng như ẩn như hiện.
"Không đúng."
Trần Mục cảm thấy là vấn đề của sợi u sương kia, hắn muốn khống chế Chiêu Yêu Phiên, lại phát hiện có cỗ sức mạnh đang tranh đoạt quyền khống chế Chiêu Yêu Phiên cùng với hắn.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra manh mối, Trần Mục bị ép thu hồi Chiêu Yêu Phiên, sau đó dùng Trấn Thiên Ấn trấn trụ Chiêu Yêu Phiên, phòng ngừa nó làm loạn.
Sau khi hắn thu hồi Chiêu Yêu Phiên, Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn nhao nhao đứng dậy, hai người đều hừ lạnh, bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt cường giả Tiên giới, hơn nữa Trần Mục còn là tu tiên giả, trên mặt bọn họ tối sầm.
"Xem ra, hắn còn không thể hoàn toàn khống chế Chiêu Yêu Phiên." Có cường giả lão bối vui mừng nói.
Trần Mục không bởi vì mất đi Chiêu Yêu Phiên mà khủng hoảng, hắn vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, yêu hầu đột nhiên mất đi khống chế, một đầu đâm vào chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh do giọt Đế Huyết kia ngưng tụ thành đã mờ nhạt, trải qua đại chiến, sức lực hắn còn dư lại không nhiều, thân ảnh huyết sắc nhìn quanh tinh không, sau đó nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục lạnh nhạt nhìn về chỗ cao, không có sự sợ hãi, hắn không có đường có thể lui, trong đôi mắt hiện ra kim quang, ngay đến sợi tóc cũng biến thành màu vàng.
Hắn hao hết tiên lực, chỉ có thể dùng thân đánh tay không, không tiếc thôi động huyết mạch Trần gia chỉ có trong cơ thể, cùng với việc thiêu đốt huyết mạch, Trần Mục phát ra sức mạnh cuối cùng.
Trần Mục sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp, cần phải thiêu đốt căn nguyên bản mệnh của bản thân, hắn không chần chờ, trực tiếp thiêu đốt một số lượng huyết mạch Trần gia không nhiều, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch còn sót lại ở hai tay cũng đang thiêu đốt.
Dưới sự trợ giúp của bí pháp, sức mạnh nhục thân của Trần Mục tăng lên tới cực cảnh, thứ hắn mạnh nhất chính là nhục thân, hiện tại muốn dùng nhục thân để đánh cược lần cuối.
Năm ngón tay Trần Mục nắm thành quyền, sau đó nhảy lên thật cao, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Tiêu Ngọc, nắm đấm của hắn còn loá mắt hơn cả mặt trời, kim quang chiếu sáng vạn dặm tinh hà.
Toàn bộ Tiên giới đều bị bao phủ bên trong kim quang.
Nắm đấm của Trần Mục còn hiện ra Bất Diệt Kinh Văn.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc bị quyền quang làm chói mắt, hai tay nàng ta che mắt, thần chí đã không rõ, không có tránh né, cũng không biết phản kháng,
Trước khi nắm đấm của Trần Mục đến, đạo thân ảnh huyết sắc kia xuất hiện ở trước mặt Tiêu Ngọc, cũng siết chặt nắm đấm, một nửa tinh không đều bị nhuộm đỏ.
Hai đạo quyền quang chói mắt va nhau, tinh không như mặt biển yên ắng có viên đá rơi vào, tạo nên gợn sóng, ngôi sao tựa như nhảy múa trong biển.
Cường giả Tiên giới đều đang rời xa chiến trường.
Trần Mục không tiếc thiêu đốt huyết mạch trân quý nhất trong cơ thể, căn nguyên sinh mệnh chảy đi nhanh chóng, nhưng ánh mắt hắn kiên định, không có bất kỳ chần chờ gì.
Đây là một quyền mạnh nhất của Trần Mục, giây phút đụng phải quyền quang huyết sắc, quyền quang của hắn tối nhạt đi, ống tay áo nháy mắt bị phá nát, cả cánh tay đều mất đi cảm giác, trong chớp mắt hóa thành tro tàn.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đánh xuống tinh không.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn hoàn toàn biến mất, giống như ngôi sao rơi xuống, không ngừng tăng tốc mà xuống, bên tai nghe được tiếng tim đập đặc thù.
Cường giả Tiên giới nhìn Trần Mục rơi xuống, bọn họ hoặc là hưng phấn, hoặc là căng thẳng, trận chiến này dù cho đến bây giờ, vẫn còn chưa phân rõ thắng bại.
Chỉ có Trần Mục và Tiêu Ngọc nhận thua hoặc chết đi, cuộc quyết đấu này mới được xem là kết thúc.
Tiêu Ngọc vẫn bịt chặt mắt, đạo tâm của nàng ta sụp đổ trong cuộc chiến này, toàn thân đều đang run rẩy.
Cường giả lão bối đều hiểu rõ, nếu như không phải nhờ ngoại lực, Tiêu Ngọc sẽ bị Trần Mục nghiền ép.
Theo việc quyền quang huyết sắc mờ nhạt, thân ảnh nguy nga cũng đang tiêu tán, sức mạnh đế huyết sắp hao hết, đạo thân ảnh kia lắc đầu bất đắc dĩ, hai tay của hắn kết ấn, dùng sức mạnh cuối cùng phác hoạ ra trận văn huyền diệu, cùng với việc trận văn nở rộ ánh sáng, có cột sáng phóng lên chỗ sâu trong tinh không mênh mông.
Cường giả Tiên giới nhao nhao nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh huyết sắc rất nhanh liền tiêu tan triệt để, sau đó trận văn trong tinh không biến mất theo, chỉ có cột sáng kia phóng về phía chỗ sâu trong tinh không.
Chương 705 Thiên Đạo Ở Đâu? (1)
Có cường giả lão bối Tiên giới cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói: "Yêu Đế xông vào chỗ sâu trong tinh không, cột sáng thần bí cũng xông vào chỗ sâu trong tinh không, chắc chắn là có vấn đề, không biết là phúc hay là họa?"
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn về phía Triệu Thiên Uyên, nói: "Nghe đồn Đế phủ có cường giả đi tới chỗ sâu trong tinh không lánh nạn, ban nãy đó là tín hiệu?"
Thái Sơ Tiên Cung đã từng thuộc về Đế phủ, Triệu Thiên Uyên gật đầu: "Khó mà nói được, đó có lẽ là phương thức liên lạc cổ xưa của Đế phủ, Thái Sơ Tiên Cung trước nay chưa từng liên hệ được với Đế phủ."
Lúc thế lực Tiên giới có mặt ở đây nghe thấy Đế phủ đều kinh hãi, đó là thế lực cường đại thống lĩnh Tiên giới, từng chỉ huy tu tiên giả đối kháng với Thần tộc.
Năm đó Đế phủ đột nhiên biến mất, vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp của Tiên giới, tam đại tiên cung do ba vị Chí Tôn còn sót lại của Đế phủ sáng tạo ra sau này, bọn họ có thể xưng bá Tiên giới, có thể thấy được sự cường đại của Đế phủ.
Nam Cung Thần cau mày, lẩm bẩm nói: "Đây chẳng lẽ là dấu hiệu Đế phủ trở về?"
Sương Mãn Thiên không có tâm tư để ý tới Đế phủ, nàng ta nhìn Trần Mục đang rơi xuống: "Quyết đấu còn chưa kết thúc, tiểu hữu, ngươi phải chống đỡ đấy."
Nam Cung Thần lấy lại tinh thần, hắn ta nhìn Trần Mục đang kiệt quệ, người sau nhắm chặt hai mắt, dù cho cánh tay phải biến mất, tiết tấu hô hấp vẫn bình ổn như cũ, những bộ phận khác trên thân thể hắn không hề bị thương.
"Vẫn chưa kết thúc!"
Nam Cung Thần nhìn thấy tính cách mà những thiên kiêu khác không có được ở trên người Trần Mục, chẳng hề sợ hãi, dù cho đối mặt với cường giả không có cách nào chiến thắng, cũng không lộ ra vẻ e sợ, còn chủ động tấn công.
"Tỉnh lại!"
Tiêu Lạc Mộc cách không truyền âm.
Trong đầu Tiêu Ngọc vang lên âm thanh vang dội, nàng ta được gọi tỉnh, nhìn Trần Mục đang rơi xuống, sự vui sướng trong mắt lộ rõ trên mặt.
Tiêu Lạc Mộc truyền âm lần nữa: "Đừng cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian giết hắn."
"Ha...!"
Tiêu Ngọc gầm thét.
Trạng thái hiện tại của nàng ta chật vật, nếu như cởi Quỷ Tiên Giáp xuống, lập tức sẽ mất đi sức chiến đấu, tiếp tục thôi động Quỷ Tiên Giáp, không khác nào một con đường chết.
Tiêu Lạc Mộc cũng biết rõ, nhưng cường giả Tiên giới xung quanh đang nhìn, ông ta muốn dùng phương thức "công bằng" để giành được thắng lợi, chỉ có thể hi sinh Tiêu Ngọc.
Hai mắt Tiêu Ngọc mang theo oán hận, nàng ta không thèm để ý hậu quả, hiện tại chỉ muốn giết chết Trần Mục.
Quỷ Tiên Giáp tan vào máu thịt của Tiêu Ngọc, bọn họ dung hợp triệt để, hóa thành quái vật không phải người chẳng phải quỷ, cường giả Tiên Vương nhìn thấy cũng sợ hãi.
Tiêu Ngọc xuyên thẳng qua không gian, ngón tay sắc bén xé rách không gian, hàn mang chỉ thẳng vào lồng ngực Trần Mục, tựa như muốn xé nát hắn.
Đùng!
Tay Tiêu Ngọc bị đánh bay.
Cường giả Tiên giới nhao nhao khiếp sợ, chẳng lẽ Trần Mục vẫn còn sức chiến đấu, bọn họ nhìn thấy trên người Trần Mục chảy phù văn màu vàng, đó là Bất Diệt Kinh.
Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Ta tu luyện mấy kỷ nguyên, mới luyện được nhục thân đến cảnh giới Thông Linh, hắn trẻ tuổi như vậy lại đã có được."
Nhục thân thông linh, có thể tự động phòng ngự, Trần Mục lạc ấn kinh văn viễn cổ ở trong máu thịt, nhục thân gặp phải nguy hiểm, kinh văn viễn cổ sẽ tự động hiện lên.
Trần Mục vẫn chưa làm được vạn pháp bất xâm, nhưng sau khi đạt đến cảnh giới Tiên giới, tu tiên giả bình thường muốn làm hắn bị thương cũng rất khó.
Tiêu Ngọc túm lấy cổ Trần Mục, hai người ngừng giữa không trung, ngón tay sắc bén mũ giáp tan vào nhau lại không cách nào xuyên qua được phòng ngự của Bất Diệt Kinh.
"Phá cho ta!"
Tiêu Ngọc thét lên, cùng với việc căn nguyên sinh mệnh chảy đi, thời gian lưu lại cho nàng ta đã không còn nhiều.
Vết thương ở cánh tay phải của Trần Mục đang chậm rãi khép lại, hơi thở của hắn đều đặn, rõ ràng rất mệt mỏi, lại cảm thấy thoải mái, bên tai vang lên tiếng chúng sinh xì xào bàn tán, ngoài những thứ đó ra còn có âm thanh khác.
Lúc mới đầu những âm thanh này quấy nhiễu Trần Mục, thời gian dần trôi qua, Trần Mục quen với những âm thanh này, hắn cảm nhận được vui buồn hợp tan ở trong những âm thanh này, như vậy mới có cảm giác đang sống.
Trần Mục ghi nhớ lời sư tôn đã từng nói, thiên địa vạn vật đều có hô hấp, trải qua cảm ngộ nhiều năm, hắn không ngừng thử cộng minh cùng thiên địa, nghe được hô hấp của gió, hô hấp của lửa vân vân, hiện tại là nghe được hô hấp của chúng sinh, nhưng những thứ này vẫn không phải hô hấp ban đầu của mảnh đất trời này.
Tiêu Ngọc đang liều mạng, kinh văn viễn cổ trên cổ Trần Mục đang không ngừng mất đi.
Nơi xa, cường giả Tiên giới nhìn không chớp mắt, Sương Mãn Thiên chau mày: "Không tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Nam Cung Thần lắc đầu, biểu cảm của Trần Mục rất thoải mái, bình tĩnh hơn cường giả vây xem nhiều: "Trần Mục tiểu hữu đang thông qua hô hấp để khôi phục sức mạnh."
Vũ Văn Khâm trầm giọng nói: "Cảnh giới càng cao, tác dụng của Hô Hấp pháp càng nhỏ, trên người hắn hẳn là có hồng thạch, tại sao lại không dùng hồng thạch?"
"Có lẽ hắn có tính toán khác." Nam Cung Thần trịnh trọng nói: "Nếu chúng ta đã lựa chọn gia nhập liên minh, vậy thì phải tin tưởng Trần Mục tiểu hữu."
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm đồng thời gật đầu.
Bàn Thạch Chí Tôn cùng Triệu Thiên Uyên nhìn Trần Mục và Tiêu Ngọc, khẩn trương nhất chính là Tiêu Lạc Mộc, điều này liên quan tới tương lai của Thái Thanh Tiên Cung.
Trong thành Quang Minh, Ngu Tử Huyên lo lắng nói: "Nam Cung tiền bối, tình hình của minh chủ thế nào?"
Nam Cung Hùng nhìn Tham Lang tinh, trong tay nắm mồ hôi, căng thẳng nói: "Rất khó khăn."
Băng Thanh nắm băng trượng, quanh thân phất phới hoa tuyết, Hư Ảnh lạnh giọng nói: "Cứ chờ trước đã, bọn họ đều không có động, chúng ta không thể tùy tiện hành động."
Viêm Sát nhíu mày: "Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị giết chết, chúng ta cũng có thể bị phong ấn."
"Hắn vẫn chưa có thua."
"Dù sao thì vẫn còn có Trấn Thiên Ấn."
Hư Ảnh nhắc nhở nói, Viêm Sát và Băng Thanh cũng không có kích động, bọn họ không biết hiện tại Trần Mục không có cách nào sử dụng Trấn Thiên Ấn, chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua.
--------------------------
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn sang phía Tiêu Lạc Mộc, phát hiện sắc mặt ông ta âm trầm, không có vẻ gì là sốt ruột.
Rất nhiều thế lực đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Lão giả của La Phù Động Thiên không khỏi lắc đầu: “Chẳng lẽ, là Thái Thanh Tiên Cung muốn thua?”
Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên và Vũ Văn Khiêm của Vũ Văn gia vui mừng khôn xiết, duy chỉ có Nam Cung Thần là không hề thả lỏng, ông ta biết trận đấu này sẽ không kết thúc dễ dàng.
Trần Mục làm Tiêu Ngọc bị tổn thất nặng nề, sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian tiêu hao rất nhiều, hắn lại lấy ra Xích Long Thần Mâu lần nữa, không chút nương tay chuẩn bị kết thúc trận chiến.
Tiêu Ngọc bị thương nặng trong cơ thể, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả, Quỷ Tiên Giáp trên người đột nhiên hấp thụ huyết dịch của nàng ta, hơn nữa còn cắm rễ vào trong huyết nhục của nàng ta.
Áo giáp biến thành màu máu, thậm chí còn che mất khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, khuôn mặt kia giống như ác quỷ, hung tợn đáng sợ, toàn thân Tiêu Ngọc tỏa ra hung uy cường đại.
Các lão bối cường giả Tiên giới đều thi nhau lắc đầu, Triệu Thiên Uyên trầm giọng nói: “Quỷ Tiên Giáp bị cấm sử dụng, chủ yếu là vì nó thôn phệ kí chủ, nó sẽ ăn cả người.”
Huyết nhục trên người Tiêu Ngọc đang bị Quỷ Tiên Giáp thôn phệ, sức lực của nàng ta tăng vọt không ngừng, cường giả Tiên Vương đều cảm nhận được hàn ý, Chí Tôn cũng đều khẽ nhíu mày.
Trận chiến này liên quan đến cục diện tương lai của Tiên giới, thế lực khắp nơi đều nín thở, Tiêu Ngọc không phản kháng, nàng ta chủ động giải phóng huyết mạch của chính mình.
Vụt xoạt!
Trần Mục và Tiêu Ngọc cùng lúc giẫm nát không gian, Xích Long Thần Mâu và Thí Thần Kích va chạm nhau.
Ầm!
Một mảng lớn không gian vỡ nát!
Chi dù bọn họ cách xa mặt đất nhưng sóng xung kích cũng khiến mặt đất trên Tham Lang tinh nứt toác, Trần Mục bị đánh lùi, cánh tay hắn đang run rẩy.
Trần Mục không sử dụng Trấn Thiên Ấn và Hồng Mông Thạch Tháp, hắn cảm thấy vẫn chưa phải lúc, Hồng Mông tiên lực và thần lực trong cơ thể đều bị tiêu hao rất nhanh.
Mỗi lần va chạm, Trần Mục đều bị đánh bay rất xa, hơn nữa sức lực của Tiêu Ngọc vẫn đang tăng lên không ngừng.
Trần Mục có thể nhìn ra trạng thái của Tiêu Ngọc, chỉ cần chống đỡ được thì sớm muộn gì Tiêu Ngọc cũng khô cạn huyết mạch.
Quanh thân Tiêu Ngọc tràn ngập huyết quang, ngón tay nàng ta được áo giáp bao bọc trở nên thon dài bén nhọn, cả người hoàn toàn hóa yêu ma, sức lực có thể sánh với Chí Tôn.
Trần Mục chọn cách né tránh mũi nhọn, hắn liên tục trốn tránh kéo dài thời gian, lôi đình ngân dực ngày càng mờ đi, Tiêu Ngọc cưỡng ép đưa tay lên dùng tiên lực phong tỏa không gian.
Thí Thần Kích trong tay Tiêu Ngọc giết tới, ánh mắt Trần Mục khẽ tụ lại, nếu như cứng rắn va chạm thì chắc chắn hắn sẽ bị thương, cũng không nên lãng phí thời gian nữa.
Trần Mục tế ra Tổ Long Kim Lân, Thí Thần Kích rơi xuống không thể đánh vỡ được Tổ Long Kim Lân, nhưng lại đánh bật Tổ Long Kim Lân ra rất xa.
Tiêu Ngọc vừa muốn đuổi đánh, Hồng Mông Thạch Tháp từ trên trời giáng xuống vừa vặn trấn áp nàng ta.
Hồng Mông Thạch Tháp giống như ngọn núi hùng vĩ, Tiêu Ngọc một tay chống đỡ Hồng Mông Thạch Tháp, sức mạnh của nàng ta bị áp chế, Trần Mục ném Xích Long Thần Mâu ra, tiếng sấm sét vang lên giống như lôi long vạch phá bầu trời.
Một tay Tiêu Ngọc nâng Thí Thần Kích lên, vừa vặn chặn được Xích Long Thần Mâu phá không bay tới.
Ở phía xa có lão bối cường giả kinh ngạc kêu lên: “Không ổn, không thấy Trần Mục đâu nữa!”
Ngay lúc ném Xích Long Thần Mâu ra, Trần Mục đã thoát khỏi giam cầm, hắn lẻn vào hư không rồi xuất hiện sau lưng Tiêu Ngọc, trong tay cầm một thanh cốt kiếm.
Thanh cốt kiếm này tuy rằng nhỏ ngắn nhưng lại có uy lực kinh người, thậm chí còn để lại dấu vết trên Tổ Long Kim Lân, phải biết rằng khi đó cốt kiếm vẫn chưa hấp thụ đủ năng lượng, khoảng thời gian này cốt kiếm đã hấp thụ lượng lớn năng lượng, uy lực từ lâu đã không thể so sánh được.
Triệu Thiên Uyên và Bàn Thạch Chí Tôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lạc Mộc, bọn họ lo lắng Thái Thanh Tiên Cung không nhận nợ.
Tiêu Ngọc phát giác được cốt kiếm của Trần Mục, nếu như mạnh mẽ phản kháng thì Quỷ Tiên Giáp không chắc có thể chống lại được, nàng ta bị ép vào đường cùng, chỉ có thể sử dụng át chủ bài cuối cùng.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên!
Tình hình trên chiến trường lại đảo ngược lần nữa.
Huyết quang toàn thân Tiêu Ngọc chiếu rọi tinh không.
Từ Tiên giới nhìn lên tinh không, Tham Lang tinh biến thành ngôi sao lớn màu đỏ máu, vô số sinh linh ngẩng đầu nhìn lên, ở Quang Minh thành, Băng Thanh và đám Sở Sở đều ngẩng đầu trông về phía tinh không.
Viêm Sát khẽ cau mày: “Không ổn, khoảng cách xa như vậy mà ta cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.”
Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ tụ lại: “Nếu như hắn tiêu rồi, vậy thì ấn ký trong cơ thể chúng ta phải xử lý thế nào?”
“Hắn không đơn giản như vậy.”
Hư Ảnh nhìn chăm chăm vào Tham Lang tinh không dời mắt.
Sở Sở ngồi xổm dưới đất, nàng ta cắn ngón tay cái, lẩm bẩm nói: “Đại ca ca, cố lên nha.”
Mấy người Nam Cung Hùng đều nhìn về phái tinh không, chỉ có Kim Thiền và Tằng Ngưu là đang niệm kinh.
Trên Tham Lang tinh, Trần Mục bay ngược ra sau, Hồng Mông Thạch Tháp và Xích Long Thần Mâu đều bị đánh bay ra rất xa, Tiêu Ngọc đứng ở chỗ cao, trên người nàng ta đang giải phóng Đế uy, ngay cả Chí Tôn ở đó cũng đều chấn kinh.
Trên Tham Lang tinh, toàn thân Tiêu Ngọc bị huyết quang bao phủ, uy áp đáng sợ đang khuếch tán, cường giả lão bối Tiên giới đang run rẩy, ngay đến cả Chí Tôn cũng để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cỗ sức mạnh kia vượt xa cảnh giới của Chí Tôn.
Thế lực khắp nơi đều hiểu, Thái Thanh Tiên Cung sẽ không dễ dàng nhận thua, nhưng không ai ngờ tới, bọn họ còn có thể xuất ra loại thủ đoạn này, giúp Tiêu Ngọc trong thời gian ngắn có được sức mạnh cường đại vượt xa Chí Tôn.
Trần Mục nắm chặt cốt kiếm, hắn lại đứng vững lần nữa, nhìn về nơi xa, Tiêu Ngọc đang khí huyết vọt thẳng lên tinh hà, ở trong huyết quang nhìn thấy bóng người xa lạ.
Ở trước mặt loại sức mạnh to lớn khiến cho chúng sinh quỳ rạp này, Trần Mục cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, cảm giác áp bách mãnh liệt không khiến hắn lùi bước, ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
Chương 702 Quyền Chấn Tinh Hà (1)
Sau khi Tiêu Ngọc thôi động giọt Đế Huyết kia, lập tức có được năng lượng vô cùng vô tận, thân thể rách nát trong nháy mắt phục hồi như cũ, trái tim đập kịch liệt, máu trong cơ thể sôi trào, phản phệ của Quỷ Tiên Giáp cũng bị áp chế lại.
Nơi xa, Tiêu Lạc Mộc để ý tới trạng thái của Tiêu Ngọc, thôi động Đế Huyết cần phải trả giá đắt.
Có lẽ là do nguyên nhân trong cơ thể đã thôn phệ lượng lớn huyết mạch cường đại, Tiêu Ngọc và giọt Đế Huyết kia dung hợp hoàn mỹ, cũng không hề xuất hiện dấu hiệu bài xích.
Trần Mục rất quen thuộc với trạng thái của Tiêu Ngọc, năm đó hắn thôi động tổ huyết của tổ tiên Trần gia, cũng từng có được sức mạnh cường đại, dễ dàng phong ấn Tam giai Ma Thần.
Trần Mục biết trạng thái này của Tiêu Ngọc sẽ không kéo dài quá lâu, nhưng muốn chống đỡ qua khoảng thời gian này vô cùng khó, hắn không hề do dự chút nào, trực tiếp thôi động Trấn Thiên Ấn, mượn nhờ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, cảnh giới của hắn không ngừng được nâng lên, trên người phóng ra uy áp khiến cho Tiên Vương lão bối hoảng sợ.
Cường giả ở phía xa đều bị hai vị thiên kiêu trong trận chiến làm cho khiếp sợ, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Khá lắm, sức mạnh còn có thể tăng lên, nhưng muốn đánh bại Tiêu Ngọc ở trạng thái này, thì vẫn còn kém rất nhiều."
Trên mặt Sương Mãn Thiên của Tử Vi Động Thiên tràn đầy lo lắng, Vũ Văn Khâm của Vũ Văn gia cũng là mặt không biểu cảm, Nam Cung Thần nhìn thân hình thẳng tắp của Trần Mục, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, hắn ta biết quyết đấu vẫn còn chưa kết thúc.
Tiêu Ngọc hoàn toàn thôi động Đế Huyết, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục ở phía xa, giây phút bị ánh mắt khóa chặt, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn hiểu được bản thân không có chỗ để nấp.
Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, tinh khí thần tăng lên tới trạng thái đỉnh phong, quanh thân ánh sáng lượn lờ, trạng thái của hắn bây giờ sánh ngang với cường giả Chí Tôn, nhưng ở trước mặt đế uy cường đại kia vẫn là có phần không đáng chú ý đến.
Mặt của Tiêu Ngọc khôi phục lại thanh xuân mỹ mạo, khóe miệng nàng ta mang theo nụ cười lạnh, giờ phút này Trần Mục ở trong mắt nàng ta giống như con kiến hôi: "Sau khi ngươi chết, bản tiên sẽ san bằng Trần gia, sẽ khiến cho ngươi biết hậu quả đắc tội với Thái Thanh Tiên Cung."
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa hàn ý, hắn buông cốt kiếm trong tay ra, cốt kiếm bay lơ lửng ở trước người.
Hồng Mông Thụ thoát khỏi cơ thể, ở sau lưng Trần Mục chống đỡ bầu trời xanh, gốc cây kia chứa đựng vạn đạo quy tắc, trật tự xiềng xích quấn quanh, Hồng Mông Tử Khí lượn lờ.
Hai tay Trần Mục hiện lên thần văn, Chân Long Huyết Mạch cùng Chân Phượng Huyết Mạch thoát ra khỏi cơ thể, hóa thành con hung thú kim sắc, tinh không vang dội tiếng rồng kêu phượng hót.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được, Trần Mục muốn liều chết đánh cược một lần, hắn phóng tất cả tiên lực trong cơ thể ra, ngay cả kiếm cung trong cơ thể cũng đều được mở, toàn bộ Hồng Mông tiên lực màu tím đều dũng mãnh lao ra trong khoảnh khắc.
Trần Mục nâng cánh tay phải lên, bàn tay đối diện với thanh cốt kiếm, mà cốt kiếm nhắm chuẩn vào Tiêu Ngọc ở phía xa, hắn tập trung tất cả sức mạnh ở phía trên một kiếm cuối cùng.
Các loại quy tắc năng lượng quấn quanh trên cốt kiếm, phía trên cốt kiếm xuất hiện vầng sáng đủ mọi màu sắc, xoay xung quanh nhau, sức mạnh của các quy tắc khác nhau kèm theo bên trên cốt kiếm, khiến cho thanh cốt kiếm này trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Cơ thể của Trần Mục đang hơi hơi run rẩy, trên trán rịn mồ hôi, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, tay trái hắn nắm chặt cổ tay cánh tay phải, tập trung toàn bộ sức mạnh ở phía trên cốt kiếm, sau đó năm ngón tay nắm thành quyền.
Soạt!
Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ, phá không đi xa, không gian dọc đường bị phá nát, cường giả ở phương xa đều nhìn cốt kiếm chằm chằm, bất chợt lại mất dấu.
Thanh cốt kiếm này được quy tắc đặc thù bao quanh, xuyên thẳng qua không gian, bỗng nhiên vọt vào bên trong huyết quang, Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm thanh cốt kiếm này, xác định vị trí của nó.
Sau khi cốt kiếm bị xác định vị trí, tốc độ bắt đầu trở nên chậm lại, sức mạnh ở trong đó không ngừng bị tiêu hao, nhưng vẫn đâm thẳng về hướng mi tâm của Tiêu Ngọc như cũ, nàng ta khẽ nhíu mày, không né tránh, mà là ném Thí Thần Kích ra.
Thí Thần Kích mang theo sức mạnh to lớn rơi xuống.
Hai thanh vũ khí va chạm ở trên không, tinh không giống như bức tranh sơn dầu nhuộm mực, không gian vỡ nát, sức mạnh đáng sợ lan tràn khắp bốn phía, ngay đến cả cường giả Tiên giới ở xa xa cũng đang tránh né, núi non bên trên Tham Lang tinh đều bị san bằng.
Từ xa nhìn lại, Tham Lang tinh giống như là quả táo đã bị gặm, thiếu mất một miếng rất to.
Răng rắc!
Thí Thần Kích đứt gãy.
Cốt kiếm mang theo sức mạnh đáng sợ phóng về phía Tiêu Ngọc, người sau khẽ nhíu mày liễu, nàng ta giơ tay lên, ngón tay sắc bén bị áo giáp huyết sắc bao trùm, vừa vặn kẹp lấy cốt kiếm, sức mạnh còn sót lại trong đó đều bị tiêu diệt.
"Dừng ở đây thôi!"
Tiêu Ngọc tiện tay ném cốt kiếm đi.
Cốt kiếm rơi xuống Tham Lang tinh, đập ra hố to, vẻ mặt Trần Mục có chút mỏi mệt, vừa rồi hắn dốc hết toàn bộ tiên lực và thần lực, lại không hề mảy may gây tổn thương cho Tiêu Ngọc.
Cường giả Tiên giới ở phía xa còn chưa lấy lại được tinh thần, Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Trần Mục rất không đơn giản, nếu như cho hắn thời gian, tất thành người tài."
Triệu Thiên Uyên khẽ gật đầu: "Hắn đến bây giờ vẫn không hề từ bỏ, dù cho năng lượng thể năng hao hết, khí tức vẫn rất vững vàng như cũ, còn đang hấp thụ năng lượng trong thiên địa, xem ra, hắn vẫn còn muốn chiến đấu tiếp!"
Trong thành Quang Minh, Băng Thanh nhíu đầu mày: "Chúng ta có cần ra tay không?"
Hư Ảnh khẽ lắc đầu: "Đầu tiên hắn không cho phép chúng ta ra tay, tiếp theo tùy tiện ra tay, khẳng định sẽ gây nên hỗn chiến, ngươi cảm thấy chúng ta có ưu thế?"
Hiện tại tuyệt đại đa số cường giả Tiên giới đều tập trung ở Tham Lang tinh, cho dù bọn họ xuất kích, thì cũng không có ưu thế, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho Trần Mục.
Chương 703 Quyền Chấn Tinh Hà (2)
Kim Thiền không niệm kinh nữa, hắn ta ngẩng đầu, nhìn Tham Lang tinh, trong đôi mắt hiện ra kim quang.
Trần Mục đứng trên bầu trời Tham Lang tinh, phía sau hắn là Hồng Mông Thụ, trải qua một kiếm vừa rồi kia, Hồng Mông Thụ có phần nhạt đi, cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra, trạng thái của hắn bây giờ là nỏ mạnh hết đà.
Ngay đến cả Tiêu Lạc Mộc giữ yên lặng cũng lạnh lùng nói: "Kết thúc rồi."
Trận náo loạn này còn phiền phức hơn ông ta nghĩ, Thái Thanh Tiên Cung bị ép đến tuyệt cảnh, cho dù Tiêu Ngọc chống đỡ qua được phản phệ, thì sau này cũng rất khó tiến thêm bước nữa.
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm nhìn về phía Nam Cung Thần, Nam Cung Thần lại lẳng lặng nhìn Trần Mục.
Tiêu Ngọc cách không túm lấy Trần Mục.
Huyết quang hóa thành bàn tay lớn rơi xuống, Hồng Mông Thụ phóng ra tử quang tạo thành tấm chắn, một tiếng răng rắc vỡ nát, Trần Mục thôi động Trấn Thiên Ấn, cưỡng ép dựng lên tấm chắn kim sắc, nhưng cũng xuất hiện lượng lớn vết nứt trong nháy mắt.
Trần Mục thu hồi Hồng Mông Thụ, tấm chắn mà Trấn Thiên Ấn dựng lên cũng cùng lắm là chống đỡ được một lát, cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, tất nhiên sẽ bị phản phệ.
Ngoại trừ Trấn Thiên Ấn ra, Trần Mục vẫn còn có át chủ bài khác, hắn quyết định thử dùng Chiêu Yêu Phiên trước, nếu như không được, cho dù trên người hắn sẽ lưu lại đại đạo thương tổn, thì cũng phải cưỡng ép thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.
Trần Mục lấy ra Chiêu Yêu Phiên, thần trí của hắn và Chiêu Yêu Phiên tương liên, bên trên Tham Lang tinh bỗng nhiên gào khóc thảm thiết, phía sau lưng tất cả cường giả trong tinh không đều phát lạnh.
Tiêu Lạc Mộc truyền âm nói: "Mau giải quyết hắn."
Tiêu Ngọc cũng phát giác được nguy hiểm, nàng ta đột nhiên dùng lực, huyết quang hóa thành bàn tay lớn che trời, tấm chắn kim sắc bao phủ Trần Mục không ngừng bị vỡ tan.
Bên trong tấm chắn, Trần Mục thôi động Chiêu Yêu Phiên, trên cờ vải hai luồng khí hắc bạch xuôi chảy, cờ vải bay phất phới trong gió, trong tinh không, bỗng nhiên nổi gió tà, thổi cho các cường giả Tiên giới tê dại da đầu.
Nhưng Chiêu Yêu Phiên lại bất chợt run rẩy dữ dội, Trần Mục dùng hai tay mới có thể miễn cưỡng giữ chắc, hắn cảm giác được có hồn phách đáng sợ được Chiêu Yêu Phiên gọi tới.
Nơi sâu trong tinh không, có hai vị Chí Tôn Yêu tộc được mời đến đây, giờ phút này thân thể của bọn họ không bị khống chế, thậm chí còn khom người, muốn quỳ lạy Chiêu Yêu Phiên.
Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn đều là đại yêu sống sót từ thời viễn cổ, lúc này hai người lại nửa quỳ với phương hướng của Chiêu Yêu Phiên, có thể nhìn ra được, bọn họ cực kì không tình nguyện, nhưng vẫn phải quỳ xuống.
Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc khó coi, hai vị Chí Tôn Yêu tộc này là ông ta mời tới, không ngờ rằng sẽ bị Trần Mục dùng Chiêu Yêu Phiên hàng phục, ông ta chau mày.
Nam Cung Thần hiểu biết sâu rộng, hắn ta hoảng sợ nói: "Cái kia chẳng lẽ là chí bảo Yêu tộc, Chiêu Yêu Phiên?"
"Hẳn chính là Chiêu Yêu Phiên! Đó chính là chí bảo Yêu tộc, sao hắn có thể thôi động được?"
"Nội tình thật đáng sợ!"
Bàn Thạch Chí Tôn cau mày: "Rốt cuộc hắn ta là ai, lại có thể khống chế được Chiêu Yêu Phiên!"
Hai luồng khí âm dương quấn quanh đôi tay Trần Mục, trắng đen xen lẫn, trong hư không có sương bụi ngưng tụ thành cánh cửa.
Ở sau cửa có vô số tiếng gào thét vang lên, vô số vong linh Yêu tộc muốn rời khỏi đó, nhưng không có sự cho phép của Trần Mục, bọn họ không cách nào vượt qua cổ môn.
Trần Mục còn phát hiện trong đó có một bộ phận sinh linh đặc thù, không chỉ có vong hồn, thậm chí còn có khung xương, mang theo uy áp không hề yếu hơn Tiêu Ngọc bây giờ.
Răng rắc!
Tấm chắn kim sắc vỡ nát, bàn tay lớn huyết sắc rơi xuống phía Trần Mục, nhưng bên trong cánh cửa cổ xưa do sương bụi ngưng tụ thành, gió lạnh gào thét, yêu lực đáng sợ như lưỡi dao lao ra, tay lớn huyết sắc bị nghiền nát.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, cốt trảo sắc bén túm lấy cổ môn u ám âm trầm, khung xương khom người chậm rãi bước ra, nhìn dáng vẻ bản thể là yêu hầu.
Trần Mục tạm thời quyết định thả nó ra ngoài, ở trên người nó cảm nhận được sức mạnh không thua kém gì Tiêu Ngọc.
Bên trong xương sọ của yêu hầu còn có hai đám lửa xanh, nó nghiêng cổ, nhìn bóng lưng Trần Mục, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc ở chỗ cao, bầu không khí trên chiến trường quỷ dị.
Đồng tử của Kim Sư Chí Tôn đột nhiên rụt lại, hắn ta nửa quỳ ở tinh không, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Yêu Đế!"
Cường giả Tiên giới xung quanh nhao nhao khiếp sợ, chẳng ai ngờ rằng, thi hài của Yêu Đế sẽ được triệu hoán ra ngoài, mặc dù chỉ là khung xương, nhưng lại mang theo uy áp khủng bố.
Ngay đến cả Trần Mục cũng không nghĩ tới, hắn có thể thông qua Chiêu Yêu Phiên, triệu hồi ra thi hài của Yêu Đế, hơn nữa cỗ thi hài này rõ ràng còn có ý thức thuộc về chính mình.
Tiêu Ngọc phát giác được Chiêu Yêu Phiên của Trần Mục mới là có vấn đề, nàng ta dịch chuyển tới bên cạnh Trần Mục, không gian vỡ nát, bàn tay của nàng ta hướng về phía Trần Mục.
Yêu hầu đột nhiên xuất thủ, xương bàn tay của hắn ta va chạm với bàn tay của Tiêu Ngọc, hai tay Trần Mục nắm chặt Chiêu Yêu Phiên, cơ thể hắn lắc lư, nhưng lại không có dừng việc thôi động Chiêu Yêu Phiên.
Phía trên cờ vải Chiêu Yêu Phiên nhuốm máu, tản ra ánh sáng đặc thù, tinh không vang vọng tiếng thì thầm âm trầm.
Phía sau cổ môn u ám còn có vô số vong hồn Yêu tộc, nhưng Trần Mục không có tùy tiện kêu gọi, hắn sợ không thể khống chế được, hiện tại cũng có chút cố hết sức.
Yêu hầu và Tiêu Ngọc đại chiến.
Bọn họ xông vào trong tinh không, cường giả Tiên giới nhao nhao né tránh, ngôi sao xung quanh lần lượt nổ tung, tinh không không ngừng xuất hiện sao băng, chúng sinh Tiên giới đều nhìn về tinh không.
Phía sau cổ môn u ám, có sợi u sương vọt ra, Trần Mục không cách nào ngăn cản được, tia u sương kia lao về phía Chiêu Yêu Phiên, Trần Mục phát giác được dị thường, lập tức đóng cổ môn lại, thế nhưng tia u sương kia đã dung hợp với cờ vải.
Chương 704 Quyền Chấn Tinh Hà (3)
Cổ môn u ám đóng lại, Trần Mục không phải tiếp nhận áp lực cường đại, một tay hắn cầm Chiêu Yêu Phiên, có thể cảm giác được lực uy hiếp của món chí bảo này đối với Yêu tộc.
Tiêu Ngọc và yêu hầu đánh nhau khó phân thắng bại.
Mặc dù Yêu hầu chỉ còn khung xương, nhưng lực lớn vô cùng, cốt trảo sắc bén, Quỷ Tiên Giáp đều bị xé rách, Tiêu Ngọc bắt đầu thấy lo lắng, thân thể của nàng ta trải rộng vết thương.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều cảm thấy tê cả da đầu, Trần Mục dựa vào Chiêu Yêu Phiên, đứng ở thế bất bại, trừ phi cường giả Tiên giới liên thủ, nếu không căn bản là không có phần thắng.
"Lão phu nghe nói Chiêu Yêu Phiên có thể khống chế tất cả Yêu tộc, thấy cờ như thấy Yêu Chủ đích thân tới, cho dù Yêu Đế tới rồi, thì cũng phải nghe theo sai sử."
"Trần Mục có Chiêu Yêu Phiên, như hổ thêm cánh, e rằng chỉ có thanh kiếm ở Cổ thành kia có thể đối phó được."
"Ta nghe nói Trần Mục còn từng khống chế thanh kiếm Cổ thành kia trong thời gian ngắn, hắn không hề đơn giản!"
Trong tinh không, vẻ mặt của cường giả Tiên giới bất đồng, có người vui vẻ, có người lo lắng, có người sợ hãi.
Vẻ mặt Tiêu Lạc Mộc nghiêm túc, ông ta nhìn Tiêu Ngọc bị cốt trảo của yêu hầu làm trọng thương.
Mi tâm của Tiêu Ngọc đột nhiên mở ra, huyết quang nở rộ, có đạo thân ảnh bước ra từ trong mi tâm của nàng ta, nắm đấm màu đỏ nện về phía yêu hầu, trực tiếp đánh lui yêu hầu.
Giọt Đế Huyết kia được kích hoạt hoàn toàn, một vị Đại Đế viễn cổ lại xuất hiện ở thế gian, nhưng mà yêu hầu cũng là Đại Đế, bọn họ va chạm lần nữa, tinh không vì thế mà mất màu.
Chiêu Yêu Phiên đột nhiên lắc lư, Trần Mục nhìn thấy hai luồng khí âm dương lưu chuyển, hắn cảm thấy không thích hợp, cổ môn u ám trong không gian phía sau lưng như ẩn như hiện.
"Không đúng."
Trần Mục cảm thấy là vấn đề của sợi u sương kia, hắn muốn khống chế Chiêu Yêu Phiên, lại phát hiện có cỗ sức mạnh đang tranh đoạt quyền khống chế Chiêu Yêu Phiên cùng với hắn.
Cường giả Tiên giới chung quanh đều có thể nhìn ra manh mối, Trần Mục bị ép thu hồi Chiêu Yêu Phiên, sau đó dùng Trấn Thiên Ấn trấn trụ Chiêu Yêu Phiên, phòng ngừa nó làm loạn.
Sau khi hắn thu hồi Chiêu Yêu Phiên, Kim Sư Chí Tôn và Thiên Xà Chí Tôn nhao nhao đứng dậy, hai người đều hừ lạnh, bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt cường giả Tiên giới, hơn nữa Trần Mục còn là tu tiên giả, trên mặt bọn họ tối sầm.
"Xem ra, hắn còn không thể hoàn toàn khống chế Chiêu Yêu Phiên." Có cường giả lão bối vui mừng nói.
Trần Mục không bởi vì mất đi Chiêu Yêu Phiên mà khủng hoảng, hắn vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, yêu hầu đột nhiên mất đi khống chế, một đầu đâm vào chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh do giọt Đế Huyết kia ngưng tụ thành đã mờ nhạt, trải qua đại chiến, sức lực hắn còn dư lại không nhiều, thân ảnh huyết sắc nhìn quanh tinh không, sau đó nhìn về phía Trần Mục.
Trần Mục lạnh nhạt nhìn về chỗ cao, không có sự sợ hãi, hắn không có đường có thể lui, trong đôi mắt hiện ra kim quang, ngay đến sợi tóc cũng biến thành màu vàng.
Hắn hao hết tiên lực, chỉ có thể dùng thân đánh tay không, không tiếc thôi động huyết mạch Trần gia chỉ có trong cơ thể, cùng với việc thiêu đốt huyết mạch, Trần Mục phát ra sức mạnh cuối cùng.
Trần Mục sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp, cần phải thiêu đốt căn nguyên bản mệnh của bản thân, hắn không chần chờ, trực tiếp thiêu đốt một số lượng huyết mạch Trần gia không nhiều, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch còn sót lại ở hai tay cũng đang thiêu đốt.
Dưới sự trợ giúp của bí pháp, sức mạnh nhục thân của Trần Mục tăng lên tới cực cảnh, thứ hắn mạnh nhất chính là nhục thân, hiện tại muốn dùng nhục thân để đánh cược lần cuối.
Năm ngón tay Trần Mục nắm thành quyền, sau đó nhảy lên thật cao, trong chớp mắt vọt tới trước mặt Tiêu Ngọc, nắm đấm của hắn còn loá mắt hơn cả mặt trời, kim quang chiếu sáng vạn dặm tinh hà.
Toàn bộ Tiên giới đều bị bao phủ bên trong kim quang.
Nắm đấm của Trần Mục còn hiện ra Bất Diệt Kinh Văn.
Đôi mắt của Tiêu Ngọc bị quyền quang làm chói mắt, hai tay nàng ta che mắt, thần chí đã không rõ, không có tránh né, cũng không biết phản kháng,
Trước khi nắm đấm của Trần Mục đến, đạo thân ảnh huyết sắc kia xuất hiện ở trước mặt Tiêu Ngọc, cũng siết chặt nắm đấm, một nửa tinh không đều bị nhuộm đỏ.
Hai đạo quyền quang chói mắt va nhau, tinh không như mặt biển yên ắng có viên đá rơi vào, tạo nên gợn sóng, ngôi sao tựa như nhảy múa trong biển.
Cường giả Tiên giới đều đang rời xa chiến trường.
Trần Mục không tiếc thiêu đốt huyết mạch trân quý nhất trong cơ thể, căn nguyên sinh mệnh chảy đi nhanh chóng, nhưng ánh mắt hắn kiên định, không có bất kỳ chần chờ gì.
Đây là một quyền mạnh nhất của Trần Mục, giây phút đụng phải quyền quang huyết sắc, quyền quang của hắn tối nhạt đi, ống tay áo nháy mắt bị phá nát, cả cánh tay đều mất đi cảm giác, trong chớp mắt hóa thành tro tàn.
Ầm ầm!
Trần Mục bị đánh xuống tinh không.
Toàn bộ cánh tay phải của hắn hoàn toàn biến mất, giống như ngôi sao rơi xuống, không ngừng tăng tốc mà xuống, bên tai nghe được tiếng tim đập đặc thù.
Cường giả Tiên giới nhìn Trần Mục rơi xuống, bọn họ hoặc là hưng phấn, hoặc là căng thẳng, trận chiến này dù cho đến bây giờ, vẫn còn chưa phân rõ thắng bại.
Chỉ có Trần Mục và Tiêu Ngọc nhận thua hoặc chết đi, cuộc quyết đấu này mới được xem là kết thúc.
Tiêu Ngọc vẫn bịt chặt mắt, đạo tâm của nàng ta sụp đổ trong cuộc chiến này, toàn thân đều đang run rẩy.
Cường giả lão bối đều hiểu rõ, nếu như không phải nhờ ngoại lực, Tiêu Ngọc sẽ bị Trần Mục nghiền ép.
Theo việc quyền quang huyết sắc mờ nhạt, thân ảnh nguy nga cũng đang tiêu tán, sức mạnh đế huyết sắp hao hết, đạo thân ảnh kia lắc đầu bất đắc dĩ, hai tay của hắn kết ấn, dùng sức mạnh cuối cùng phác hoạ ra trận văn huyền diệu, cùng với việc trận văn nở rộ ánh sáng, có cột sáng phóng lên chỗ sâu trong tinh không mênh mông.
Cường giả Tiên giới nhao nhao nhìn về phía chỗ sâu trong tinh không.
Thân ảnh huyết sắc rất nhanh liền tiêu tan triệt để, sau đó trận văn trong tinh không biến mất theo, chỉ có cột sáng kia phóng về phía chỗ sâu trong tinh không.
Chương 705 Thiên Đạo Ở Đâu? (1)
Có cường giả lão bối Tiên giới cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói: "Yêu Đế xông vào chỗ sâu trong tinh không, cột sáng thần bí cũng xông vào chỗ sâu trong tinh không, chắc chắn là có vấn đề, không biết là phúc hay là họa?"
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn về phía Triệu Thiên Uyên, nói: "Nghe đồn Đế phủ có cường giả đi tới chỗ sâu trong tinh không lánh nạn, ban nãy đó là tín hiệu?"
Thái Sơ Tiên Cung đã từng thuộc về Đế phủ, Triệu Thiên Uyên gật đầu: "Khó mà nói được, đó có lẽ là phương thức liên lạc cổ xưa của Đế phủ, Thái Sơ Tiên Cung trước nay chưa từng liên hệ được với Đế phủ."
Lúc thế lực Tiên giới có mặt ở đây nghe thấy Đế phủ đều kinh hãi, đó là thế lực cường đại thống lĩnh Tiên giới, từng chỉ huy tu tiên giả đối kháng với Thần tộc.
Năm đó Đế phủ đột nhiên biến mất, vẫn là bí ẩn chưa có lời đáp của Tiên giới, tam đại tiên cung do ba vị Chí Tôn còn sót lại của Đế phủ sáng tạo ra sau này, bọn họ có thể xưng bá Tiên giới, có thể thấy được sự cường đại của Đế phủ.
Nam Cung Thần cau mày, lẩm bẩm nói: "Đây chẳng lẽ là dấu hiệu Đế phủ trở về?"
Sương Mãn Thiên không có tâm tư để ý tới Đế phủ, nàng ta nhìn Trần Mục đang rơi xuống: "Quyết đấu còn chưa kết thúc, tiểu hữu, ngươi phải chống đỡ đấy."
Nam Cung Thần lấy lại tinh thần, hắn ta nhìn Trần Mục đang kiệt quệ, người sau nhắm chặt hai mắt, dù cho cánh tay phải biến mất, tiết tấu hô hấp vẫn bình ổn như cũ, những bộ phận khác trên thân thể hắn không hề bị thương.
"Vẫn chưa kết thúc!"
Nam Cung Thần nhìn thấy tính cách mà những thiên kiêu khác không có được ở trên người Trần Mục, chẳng hề sợ hãi, dù cho đối mặt với cường giả không có cách nào chiến thắng, cũng không lộ ra vẻ e sợ, còn chủ động tấn công.
"Tỉnh lại!"
Tiêu Lạc Mộc cách không truyền âm.
Trong đầu Tiêu Ngọc vang lên âm thanh vang dội, nàng ta được gọi tỉnh, nhìn Trần Mục đang rơi xuống, sự vui sướng trong mắt lộ rõ trên mặt.
Tiêu Lạc Mộc truyền âm lần nữa: "Đừng cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian giết hắn."
"Ha...!"
Tiêu Ngọc gầm thét.
Trạng thái hiện tại của nàng ta chật vật, nếu như cởi Quỷ Tiên Giáp xuống, lập tức sẽ mất đi sức chiến đấu, tiếp tục thôi động Quỷ Tiên Giáp, không khác nào một con đường chết.
Tiêu Lạc Mộc cũng biết rõ, nhưng cường giả Tiên giới xung quanh đang nhìn, ông ta muốn dùng phương thức "công bằng" để giành được thắng lợi, chỉ có thể hi sinh Tiêu Ngọc.
Hai mắt Tiêu Ngọc mang theo oán hận, nàng ta không thèm để ý hậu quả, hiện tại chỉ muốn giết chết Trần Mục.
Quỷ Tiên Giáp tan vào máu thịt của Tiêu Ngọc, bọn họ dung hợp triệt để, hóa thành quái vật không phải người chẳng phải quỷ, cường giả Tiên Vương nhìn thấy cũng sợ hãi.
Tiêu Ngọc xuyên thẳng qua không gian, ngón tay sắc bén xé rách không gian, hàn mang chỉ thẳng vào lồng ngực Trần Mục, tựa như muốn xé nát hắn.
Đùng!
Tay Tiêu Ngọc bị đánh bay.
Cường giả Tiên giới nhao nhao khiếp sợ, chẳng lẽ Trần Mục vẫn còn sức chiến đấu, bọn họ nhìn thấy trên người Trần Mục chảy phù văn màu vàng, đó là Bất Diệt Kinh.
Bàn Thạch Chí Tôn trầm giọng nói: "Ta tu luyện mấy kỷ nguyên, mới luyện được nhục thân đến cảnh giới Thông Linh, hắn trẻ tuổi như vậy lại đã có được."
Nhục thân thông linh, có thể tự động phòng ngự, Trần Mục lạc ấn kinh văn viễn cổ ở trong máu thịt, nhục thân gặp phải nguy hiểm, kinh văn viễn cổ sẽ tự động hiện lên.
Trần Mục vẫn chưa làm được vạn pháp bất xâm, nhưng sau khi đạt đến cảnh giới Tiên giới, tu tiên giả bình thường muốn làm hắn bị thương cũng rất khó.
Tiêu Ngọc túm lấy cổ Trần Mục, hai người ngừng giữa không trung, ngón tay sắc bén mũ giáp tan vào nhau lại không cách nào xuyên qua được phòng ngự của Bất Diệt Kinh.
"Phá cho ta!"
Tiêu Ngọc thét lên, cùng với việc căn nguyên sinh mệnh chảy đi, thời gian lưu lại cho nàng ta đã không còn nhiều.
Vết thương ở cánh tay phải của Trần Mục đang chậm rãi khép lại, hơi thở của hắn đều đặn, rõ ràng rất mệt mỏi, lại cảm thấy thoải mái, bên tai vang lên tiếng chúng sinh xì xào bàn tán, ngoài những thứ đó ra còn có âm thanh khác.
Lúc mới đầu những âm thanh này quấy nhiễu Trần Mục, thời gian dần trôi qua, Trần Mục quen với những âm thanh này, hắn cảm nhận được vui buồn hợp tan ở trong những âm thanh này, như vậy mới có cảm giác đang sống.
Trần Mục ghi nhớ lời sư tôn đã từng nói, thiên địa vạn vật đều có hô hấp, trải qua cảm ngộ nhiều năm, hắn không ngừng thử cộng minh cùng thiên địa, nghe được hô hấp của gió, hô hấp của lửa vân vân, hiện tại là nghe được hô hấp của chúng sinh, nhưng những thứ này vẫn không phải hô hấp ban đầu của mảnh đất trời này.
Tiêu Ngọc đang liều mạng, kinh văn viễn cổ trên cổ Trần Mục đang không ngừng mất đi.
Nơi xa, cường giả Tiên giới nhìn không chớp mắt, Sương Mãn Thiên chau mày: "Không tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Nam Cung Thần lắc đầu, biểu cảm của Trần Mục rất thoải mái, bình tĩnh hơn cường giả vây xem nhiều: "Trần Mục tiểu hữu đang thông qua hô hấp để khôi phục sức mạnh."
Vũ Văn Khâm trầm giọng nói: "Cảnh giới càng cao, tác dụng của Hô Hấp pháp càng nhỏ, trên người hắn hẳn là có hồng thạch, tại sao lại không dùng hồng thạch?"
"Có lẽ hắn có tính toán khác." Nam Cung Thần trịnh trọng nói: "Nếu chúng ta đã lựa chọn gia nhập liên minh, vậy thì phải tin tưởng Trần Mục tiểu hữu."
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm đồng thời gật đầu.
Bàn Thạch Chí Tôn cùng Triệu Thiên Uyên nhìn Trần Mục và Tiêu Ngọc, khẩn trương nhất chính là Tiêu Lạc Mộc, điều này liên quan tới tương lai của Thái Thanh Tiên Cung.
Trong thành Quang Minh, Ngu Tử Huyên lo lắng nói: "Nam Cung tiền bối, tình hình của minh chủ thế nào?"
Nam Cung Hùng nhìn Tham Lang tinh, trong tay nắm mồ hôi, căng thẳng nói: "Rất khó khăn."
Băng Thanh nắm băng trượng, quanh thân phất phới hoa tuyết, Hư Ảnh lạnh giọng nói: "Cứ chờ trước đã, bọn họ đều không có động, chúng ta không thể tùy tiện hành động."
Viêm Sát nhíu mày: "Tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị giết chết, chúng ta cũng có thể bị phong ấn."
"Hắn vẫn chưa có thua."
"Dù sao thì vẫn còn có Trấn Thiên Ấn."
Hư Ảnh nhắc nhở nói, Viêm Sát và Băng Thanh cũng không có kích động, bọn họ không biết hiện tại Trần Mục không có cách nào sử dụng Trấn Thiên Ấn, chỉ có thể dựa vào bản thân để vượt qua.