Cho dù sinh sống mười mấy năm ở Tư Đồ gia mà không có tình cảm gì, nhưng đột nhiên thay đổi sang một hoàn cảnh xa lạ, Tư Đồ Nhã vẫn chưa quen được.
Nhất là thay đổi sang một hoàn cảnh quái dị như vậy.
Một đêm trằn trọc trở mình, trời chưa sáng cô đã rời giường. Định đi tắm nhưng lại sợ đánh thức Thượng Quan Trì, đành phải ngồi ở mép giường chờ tới sáng.
Phía đông dần dần lộ ra ánh sáng. Trong phòng cô có một khung cửa sổ không lớn không nhỏ, nhìn chằm chằm mặt trời mọc, cô tựa như thấy được hy vọng của ánh sáng bình minh đang tiến đến gần cô, từng chút từng chút xâm nhập vào thân thể, cuối cùng biến thành năng lượng tràn đầy.
Cửa phòng bị gõ, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thượng Quan Trì: “Cô dậy chưa?”
Cô vội vã đáp một câu: “Dậy rồi” đứng dậy mở cửa phòng ra.
“Đi xuống với tôi.”
Cũng chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái mà cứ thế ra lệnh. Tư Đồ Nhã theo anh đi xuống lầu. Trong phòng khách lầu dưới đã thấy hai vị phụ huynh sắc mặt hồng hào vui vẻ ngồi ngay ngắn, bọn họ chính là Thượng Quan lão gia và Thượng Quan lão phu nhân.
Người giúp việc của Thượng Quan gia bưng tới một khay chén trà. Tư Đồ Nhã biết đây là quy tắc của người nhà giàu, con dâu mới vào cửa đều phải dâng trà cho cha mẹ chồng. Cô cử chỉ ưu nhã tiến lên, bưng một chén trà đến trước mặt Thượng Quan lão gia, cung kính nói: “Ba, mời dùng trà ạ.”
Thượng Quan lão gia kinh ngạc ngẩng đầu lên, vui mừng hỏi: “Con kêu ta là gì?”
“Ba.”
“Thật tốt!” Ông vội vàng nhận lấy chén trà.
Tư Đồ Nhã bưng lên một chén khác, đưa tới trước mặt Thượng Quan lão phu nhân: “Mẹ, mời dùng trà ạ.”
Thượng Quan lão phu nhân mặt mày hớn hở cầm tay cô: “Con biết không? Mấy cô con dâu lần trước đều gọi hai người chúng ta là bố chồng, mẹ chồng. Con là người đầu tiên gọi chúng ta là ba mẹ đấy.”
Bà đem tầm mắt nhìn về phía con trai, vui mừng nói: “Không nghĩ tới vị cao tăng trên núi kia lại thiêng như vậy, ta nghĩ hôm nay ta phải đi trả lễ mới được.”
Thượng Quan Trì nói như hắt một chậu nước lạnh tới: “Mẹ đừng vui vẻ sớm thế, chống đỡ được qua ba tháng đã rồi nói.”
Anh xoay người lại lên lầu. Thượng Quan lão phu nhân dường như đã quen, tâm tình tốt không bị ảnh hưởng chút nào, đè thấp giọng hỏi con dâu: “Tối qua vui vẻ chứ?”
Tư Đồ Nhã kín đáo cười cười: “Vâng ạ, vui vẻ lắm.”
“Có chuyện đó chưa? Mẹ thấy các con hôn rồi còn gì?”
Thượng Quan lão phu nhân đầy hưng phấn chờ cô trả lời. Tư Đồ Nhã nghĩ đến ánh mắt rình coi tối qua, nhất thời khuôn mặt đỏ ửng. Thượng Quan lão gia nhìn thấy cô lúng túng, trừng mắt nhìn người bạn già cạnh bên: “Có vội vàng gấp gáp thế nào đi nữa thì cũng không nên hỏi thẳng như vậy chứ.”
“Chị dâu, chào buổi sáng!”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Sự xuất hiện của Thượng Quan Tình Tình rất tự nhiên mà phá vỡ cục diện lúng túng. Thượng Quan lão phu nhân xúi giục con gái: “Đi gọi anh trai con xuống lầu ăn sáng đi.”
“Con mới không đi gọi anh ấy đâu.”
Tư Đồ Nhã lập tức nói: “Để con đi.”
Cô chậm rãi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra nhưng lại phát hiện trong phòng không có người, nghi ngờ nhìn quanh trái phải một vòng, bước chân di chuyển sang phòng ngủ bên cạnh. Đang lúc nghi ngờ không biết anh ta đi đâu, sau lưng đột nhiên truyền tới một câu: “Tìm tôi sao?”
Chợt xoay người, cô thẫn thờ gật đầu: “Đúng vậy, xuống ăn sáng.”
Thượng Quan Trì lúc này mới nhìn thẳng mặt cô, nhưng là cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nhìn đến mức khiến Tư Đồ Nhã dựng cả tóc gáy lên, hỏi: “Trên mặt tôi dính cái gì à?”
“Không phải cô được toại nguyện gả vào nhà giàu nên kích động cả đêm không ngủ được đấy chứ?”
Cô ngẩn ra, tức giận cười cười: “Đúng vậy, thế mà cũng bị anh nhìn ra được. Hóa ra anh thấu hiểu phụ nữ ghê nhỉ.”
“Không phải tôi thấu hiểu phụ nữ, là quầng thâm dưới mắt cô quá dọa người. Lúc xuống nhà tự mình giải thích cho tốt, tránh để mọi người cho rằng tôi với cô làm chuyện xấu cả đêm qua.”
Bình luận facebook