Tư Đồ Nhã nghe thấy lời của Thượng Quan Trì, nghĩ tới lời dạy dỗ của mẹ nhiều năm trước. Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, một người phụ nữ thà mất trinh cũng không thể mất lòng. Giờ phút này xem ra, cô không chỉ không cần phải mất lòng, mà cũng chẳng phải lo mất trinh rồi.
“Anh tới chính là muốn nói cho tôi cái này sao?”
Thượng Quan Trì hờ hững quăng cho cô một câu: “Không phải. Đi theo tôi.”
Anh dẫn đầu bước ra khỏi phòng, Tư Đồ Nhã vội vàng mặc quần áo tử tế theo anh ra ngoài.
“Cô ra vào phòng mỗi ngày chắc chắn phải đi qua phòng ngủ của tôi, cho nên tôi cần phải nhắc nhở cô. Trừ khi bắt buộc phải đi qua đường này, cô không được dừng lại trong phòng tôi, càng không nên đụng tới đồ của tôi, nhất là giường của tôi.”
Thượng Quan Trì chỉ vào chiếc giường lớn sạch sẽ như một trang giấy trắng ở phía sau lưng, đặc biệt nhấn mạnh: “Ngay cả đến gần cũng không được.”
“Ghét phụ nữ đến thế cơ à?”
Tư Đồ Nhã khó tin hỏi.
“Đúng thế. Rất ghét, vô cùng ghét. Ghét như ghét con gián vậy.”
“Tại sao?”
Thượng Quan Trì nhíu mày, không vui nhắc nhở: “Ngoại trừ việc ghét phụ nữ, tôi càng không thích phụ nữ hỏi tại sao, cho nên, không được hỏi quá nhiều vấn đề.”
Tư Đồ Nhã lâm vào trầm tư, trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ một khả năng, còn chưa kịp nghiệm chứng liền bị tròng mắt sắc bén của người đàn ông hủy bỏ.
“Chớ có suy đoán tôi có phải gay hay không. Tôi không thích phụ nữ không có nghĩa là tôi chỉ thích đàn ông.”
Thật đúng là cái người khiến cho người khác đoán không ra mà, Tư Đồ Nhã nói một câu: “Biết rồi” liền xoay người muốn trở về phòng, lại bị anh bất ngờ kéo trở lại, nghiêng về phía trước, đè ép cô ngã xuống giường.
Cô bất ngờ trợ mắt há mồm, hồi lâu mới hỏi: “Đây là thế nào?”
“Im miệng.”
A, làm ra cái hành động kinh người thế này còn bắt cô im miệng, Tư Đồ Nhã châm chọc cười cười: “Mới vừa rồi còn nói là không thích phụ nữ, bây giờ lại đột nhiên như vậy, hình như có chút dối lòng nhỉ?”
“Nhìn bên kia kìa.”
Thượng Quan Trì dùng ánh mắt tỏ ý cô nhìn ra phía cửa. Cô thuận thế nhìn sang, bất ngờ phát hiện cánh cửa vốn đang khép lại bị đẩy ra một khe hở không biết từ lúc nào, bên ngoài khe hở là một đôi mắt dòm ngó, giống như vụng trộm bị người ta bắt gặp, khuôn mặt cô đỏ lựng đến tận mang tai…
Nhưng mà, điều này vẫn chưa gọi là kinh người, kinh người hơn chính là Thượng quan Trì không hề báo trước bỗng cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Thân thể Tư Đồ Nhã cứng đờ, cặp mắt trừng lớn. Cô hoàn toàn bối rối, tỉnh táo bình tĩnh từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo chợt không còn sót lại chút gì.
Nụ hôn không hề mang theo bất kỳ tình cảm nào, lạnh lẽo giống như băng tuyết. Cánh cửa dần dần khép lại, Thượng Quan Trì cũng dần dần đứng dậy: “Kịch đã diễn xong, cô dậy được rồi.”
Tư Đồ Nhã nhìn anh như thể quái vật: “Trước kia anh cũng diễn thế à?”
“Bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên tôi chọn nên bọn họ sẽ nghĩ rằng cô có gì đó không giống người khác.”
Thật ra thì chẳng có gì không giống cả, mặc dù người là anh chọn, nhưng cũng là Tư Đồ Nhã tự nói rằng mình có đủ dũng khí để ở lại.
Bước về phía bức tranh như một khúc gỗ, trước khi vén màn, cô quay đầu thành khẩn nhắc nhở: “À… Hình như tôi đụng phải giường của anh.”
“Không sao, mai ném đi là được.”
“…”
Tư Đồ Nhã rõ ràng không phải là người thích đùa giỡn, nhưng bởi vì cái câu nói cực đoan này của anh, cô liền phá lệ đùa dai: “Ném giường hay ném miệng đây?”
Thượng Quan Trì trầm mặt xuống: “Ném cô.”
Bình luận facebook