• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài (4 Viewers)

  • Chương 39

Thượng Quan Trì cuối cùng cũng không kiên nhẫn được, ánh mắt liếc nhìn Tư Đồ Nhã, cô lập tức hiểu ý, ho nhẹ hai tiếng nói: “Kiều, bây giờ cũng không còn sớm, anh rể em làm việc cả ngày rất mệt, em về phòng nghỉ ngơi đi.

Mặc dù không muốn, nhưng không có lý do đứng ỳ lại không đi, Tư Đồ Kiều không can tâm gật đầu, bộ dạng không nỡ rời khỏi phòng.
Để tránh Thượng Quan Trì xoi mói, Tư Đồ Kiều đi khỏi, Tư Đồ Nhã liền chạy về phòng mình, một lúc sau, cô lại đi ra, muốn nói gì mà không nói được đi đến trước mặt: “Lại làm sao?” Thượng Quan Trì cau mày hỏi.

“Mượn phòng tắm của anh dùng một lúc được không…”

“Nếu tôi nói không được, lần này cô lại định dùng lý do gì để thuyết phục tôi?”

“Hình như không có lý do gì, nếu anh không đồng ý, thì tôi không tắm nữa.”

“Vậy cô đừng tắm nữa.”Anh nhún vai cười trên nỗi đau của người khác, đi thẳng vào phòng tắm.”

“Ai, chờ một chút…” Tư Đồ Nhã vội vàng xông vào phòng tắm trước một bước, nói xin lỗi: “Làm người tốt thì làm đến cùng, trời nóng như này không thể nói không tắm là không tắm được.”

Vừa nói vừa khóa trái cửa, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng lật đổ anh.

“Cô ra ngoài cho tôi, cho cô 3 phút lập tức ra ngoài cho tôi, bằng không cô không dễ chịu…”

“Xin lỗi, tôi cởi quần áo rồi…”

Tách tách tách…

Thượng Quan Trì ra sức đập cửa, giận đến mặt tái xanh, người phụ nữ này thật sự không thể nuông chiều, cô lật đằng chân lên đằng đầu, cho cô một mét ánh nắng liền liền rực rỡ, dung túng cho cô hết lần này đến lần khác, bây giờ lại không coi anh ra gì, giường của anh muốn ngủ thì ngủ, phòng của anh muốn ở lại thì ở lại, ngay cả phòng tắm mà anh ghét bị người khác động vào, cô muốn tắm thì tắm.

Làm người khác phiền não hơn là, anh lại không có biện pháp nào với cô, ít nhất,cho đến bây giờ, vẫn chưa có ý nghĩ muốn đuổi cô đi.

Nếu như là trước đây, người phụ nữ không biết trời cao đất dày không biết chết bao nhiêu lần rồi.

“Tư Đồ Nhã cô có dũng khí, chờ cô ra đây rồi tính!” Nếu không cho cô ta một chút màu sắc, cô sẽ không biết hoa tại sao lại có thể nở đỏ như thế.

Thượng Quan Trì tức giận ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trước ngực, một tư thế ôm cây đợi thỏ.

Tư Đồ Nhã lười biếng nằm trong bồn tắm, nghe nhạc, tâm trạng vô cùng thoải mái, không phải Thượng Quan Trì không đủ sợ, mà là qua những ngày sống chung với nhau này, cô đã đủ hiểu rõ tính khí của anh, chỉ cần không chọc giận quá đáng anh, giống như tắm trong phòng tắm của anh việc nhỏ như này, vẫn có thể qua loa cho xong chuyện.

Chỉ là tâm trạng tốt của cô không kéo dài được bao lâu,liền phát hiện một việc bi kịch, vừa nãy vội vàng chạy vào cô không mang gì cả, lúc nữa cô phải mặc gì đi ra.

Dằn vặt lúc lâu, nước trong bồn tắm sớm đã lạnh, cô đành miễn cưỡng kéo cửa để ra một kẽ hở, đưa một cánh tay ra,vẫy loạn lên: “Này,Thượng Quan Trì, phiền anh đến phòng tôi giúp tôi lấy quần áo ngủ trên giường được không?”

Người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm đằng xa không thể hiểu đượ lắc đầu, tốt nhất là anh nghe nhầm, chiếm đoạt địa bàn của anh, còn dám biến anh từ chủ nhân thành người hầu sai khiến, thật chán sống rồi sao?

Tư Đồ Nhã gọi rất lâu nhưng không ai quan tâm, bất lực thở dài, rút cánh tay lại, nhìn quanh một vòng, trong phòng tắm rộng lớn chỉ có một bộ đồ tắm, nhưng đó là vật bất ly thân của ai đó, nếu như cô mặc đồ tắm của ai đó ra ngoài, người đó nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó, vốn dĩ có thể qua loa cho xonng chuyện, ngược lại thành tội chồng thêm tội.

Trước mắt Tư Đồ Nhã không có lựa chọn nào khác, hoặc mặc quần áo của Thượng Quan Trì ra ngoài, hoặc là khỏa thân đi ra, so với việc khỏa thân, cô đương nhiên chọn mặc quần áo anh đi ra rồi.

Áo tắm rộng bọc lấy cơ thể hoạt bát của cô, y hết như diễn viên hát tuồng, lặng lẽ mở cửa, thò đầu nhìn bốn xung quanh, lại không nhìn thấy Thượng Quan Trì, cô thở phào nhẹ nhõm, giành giật từng phút từng giây phi nhanh về phòng mình, nhưng thật không may giữa đường, bị ai đó mai phục ở góc tường giữ chặt.

A một tiếng chói tai, Tư Đồ Nhã hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đàn ông phía sau, hỏi rối lên: “Anh,anh làm gì vậy?”

“Cô nói xem, quần áo của tôi mặc có dễ chịu không?”

Thượng Quan Trì ánh mắt như ngon đuốc hừm một tiếng, tăng thêm lực, Tư Đồ Nhã hai tay bị anh giữ chặt sau lưng đau đến sắp gãy xương, cô đau đớn xin tha thứ: “Tôi biết sai rồi, anh thả tôi ra được không, thật sự rất đau…”

“Này đã biết sai rồi,vừa nãy không phải rất bản lĩnh sao?”

Anh càng dùng lực, Tư Đồ Nhã lại kêu chói tai: “á…” Anh tiếp tục dùng lực, cô tiếp tục hét lên: “Á…”

Thực sự nghi ngờ cánh tay có phải phế rồi, “Thượng Quan Trì, đừng như thế được không, tôi thật sự sắp đau chết mất.”

Giọng nói cô run rẩy van xin, nhưng ai đó quyết tâm trừng phạt cô, kéo căng tay cô, rồi lại giơ lên trên vai, xoay chín mươi độ nhanh chóng, Tư Đồ Nhã trước mắt từ đen chuyển trắng, lại từ trắng chuyển đen, tim sắp ngừng đập.

Kỹ năng giày vò người khác của Thượng Quan Trì tuyệt đối là số một, nângcôlên nửa không rồi ném mạnh xuống giường, sau đó còn giữ chặt tay cô sau lưng, tiếp tục dùng lực ép vào, Tư Đồ Nhã không chỉ cánh tay đau, mà toàn thân đau đớn, Tư Đồ Nhã nghiến răng nghiến lợi gào thét: “á…á…á…”

Cùng với sức lực của anh không ngừng thay đổi đổi, giọng của cô cũng không ngừng thay đổi, có lúc giống như pháosắp nổ, có lúc lại giống như mìn sắp cháy, cho dù thay đổi như nào, cũng không thoát khỏi hai từ thê thảm.

Lúc này, hai người đều không biết, bên ngoài căn phòng đang đóng chặt, có người đang đứng lặng chịu sự giày vò, người này không ai khác chính là Tư Đồ Kiều.
Cô vốn định lấy cớ mượn điện thoại để nhìn thấy người thương một lần nữa, không ngờ đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng kêu làm người ta đỏ mặt tía tai này.


Răng cắn chặt móng tay ngón tay cái, cả người sắp sụp đổ, người thương của cô lại đang làm chuyện đấy với người phụ nữ cô ghét nhất, lại còn kêu la không kiêng nể gì, chả nhẽ cố ý kích thích cô sao?

Tiếng kêu của Tư Đồ Nhã lúc trầm lúc bổng, liên tục không ngừng, Tư Đồ Kiều đau khổ bịt chặt hai tai, giậm chân điên cuồng “Hai người này rốt cuộc định làm đến bao giờ?”

Đột nhiên, có một cánh tay vỗ vào vai cô, cô hoảng loạn quay đầu, cau mày hỏi: “Cô là ai?”

“Câu này đáng ra phải tôi hỏi mới đúng, đây là nhà tôi.”

Thượng Quan Tình Tình giúp bạn tổ chức sinh nhật về muộn, vừa đi lên tầng liền phát hiện người lạ.

“Tôi? Tôi là em gái của Tư Đồ Nhã. Cô là ai?”

“Ồ, hoá ra là em gái của chị dâu, tôi là em gái của anh rể cô. Nhưng, đêm khuya không ngủ, đứng trước cửa phòng anh tôi lén la lén lút làm gì?

Tư Đồ Nhã quẫn bách, cuống quýt nói: “Tôi tìm chị tôi có chút việc.”

Vừa nói vừa gõ cửa cốc cốc, sau một lúc, cửa mới mở, Tư Đồ Nhã thò đầu ra yếu ớt hỏi: “Có việc gì?”

Tóc cô rối tung, giọng như hết hơi, càng làm Tư Đồ Nhã không thể chấp nhận được là trên người cô đang mặc áo tắm của đàn ông…

“Phiền hai người bé giọng một chút, đừng làm đến mức người khác đều là kẻ ngốc, giống như không biết hai người đang làm gì.”

Tư Đồ Kiều tức giận lườm cô một cái, thất thần đi khỏi.

Tư Đồ Nhã đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, cũng không hiểu được Tư Đồ Kiều có ý gì, cái gì mà không biết hai người đang làm gì? Họ đang làm gì chứ?

“Chị dâu, chị và anh em?”

Thượng Quan Tình Tình vui mừng nhìn cô từ đầu đến chân, cái biểu cảm phấn khích không thể tưởng tượng nổi, lúc này Tư Đồ Nhã mới phản ứng, gượng gạo giải thích: “Bọn chị đùa vậy…”

“Không sao, hai người tiếp tục, tiếp tục đi, muốn đùa thế nào thì đùa…”

Cô em chồng mím môi cười mỉm, nhanh chóng biến mất với tốc độ ánh sáng.

Tư Đồ Nhã không biết làm sao đóng cửa phòng lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, lườm anh một cái căm thù đến tận xương tuỷ, bóp hai vai đi vào phòng mình.

Thượng Quan Trì bước nhanh đến, một tay lôi cô lại: “Cô tưởng như này là xong rồi sao?”

“Thế anh còn muốn làm sao? Toàn thân tôi rụng rời rồi.”

“Viết cam kết, lần sau chưa có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không động đến đồ của tôi, bằng không phải lấy thứ quý giá nhất của cô ra chuộc tội.”

Anh nhìn cô từ đầu đến chân, chẹp chẹp “Toàn thân này từ trên xuống dưới, cũng không nhìn ra thứ gì đáng tiền.”

“Đúng vậy, tôi không có gì đáng để chuộc tội, vì thế, tha cho tôi đi.”

“Đối phó với loại người sẹo khỏi liền quên đau như cô, làm sao có thể dễ dàng cho qua”, Tay Thượng Quan Trì chỉ vào trên tai cô: “Cái đó đi, mặc dù nhìn có vẻ cũng là đồ rẻ tiền, nhưng chắc cũng có ý nghĩ gì phi thường.”



Tư Đồ Nhã tim đập thình thịch, không ngờ anh lại sắc bén như vậy, nhìn một cái đã nhìn trúng hai bông hoa tai xoàng xĩnh của cô.

“Cái này không được, tuyệt đối không được.”

Vì đây là vật kỷ niệm duy nhất mẹ cô để lại cho cô, cô đã đeo 8 năm nay, những hoa tai muôn màu muôn vẻ dù là đắt hay rẻ, cô trước nay đều không mua, trong lòng cô, chỉ đồ đồ của mẹ tặng cho cô mới là vô giá, cho dù là kim cương cũng không thể thay thế.

Cô càng không đồng ý, Thượng Quan Trì càng khẳng định sự quan trọng của món đồ đó với cô, “Không được cũng phải được, tự cô tháo ra hay để tôi giúp cô tháo ra?”

Mỗi lần đều như thế, chiếc vòng lần trước mẹ cô chồng cho cô cũng bị anh giật lấy như này, hoa tai này so với chiếc vòng, mặc dù quý giá như nhau, nhưng ý nghĩa trong lòng cô không giống nhau.

“Tôi nói rồi không được là không được, nếu anh cố tình tiến đến, tôi sẽ gọi người.”

“Được thôi, cô gọi đi, vừa khoé em gái cô cũng ở phòng bên, để cô ta thấy hai chúng ta có thật sự ân ái không?”


Thượng Quan Trì vừa nói vừa giơ tay ta, biết chắc Tư Đồ Nhã không dám gọi, mới không kiêng dè ức hiếp cô như này.

Mắt nhìn thấy móng quỷ sắp chạm vào tai cô, đột nhiên rất nhạt bén: “á, chờ một chút…”

Cô hít một hơi thật mạnh, đột nhiên cười quyến rũ, đưa tay móc vào cổ anh, nói thủ thỉ: “Thực ra, thứ quý giá của tôi không phải đôi bông tai này, mà là…thứ quý giá nhất của người phụ nữ là gì, anh biết không?”
Quả nhiên, hành động của cô làm Thượng Quan Trì sững sờ, tay giơ lên nửa chừng, lại không thể bỏ xuống được.

“Còn cần không, thứ quý giá nhất của tôi?”
Cô tiếp tục mê hoặc anh: “Nếu như anh cần, tôi sẽ cho, dù gì sớm muộn cũng là của anh.”

Cơ thể nghiêng về phía trước, đã hoàn toàn sát với người anh, hai người áp sát vào nhau như thế, một lúc thôi, cũng đủ làm trái tim nổi loạn…

Thượng Quan Trìlắc lắc đầu, đẩy mạnh cô ra, thở dốc nói: “15 giây, biến mất khỏi mắt tôi.”

Anh cuối cùng cũng khôi phục sự ghét bỏ với phụ nữ, trong lúc cô định dụ dỗ anh. Nhờ thế cô cứu thoát thành công bản thân.

Cái gọi là vỏ quýt giày có móng tay nhọn cũng chỉ thế thôi, trong tính toán cuộc hôn nhân của Tư Đồ Nhã và Thượng Quan Trì, rất khó phân biệt ai cao ai thấp, giống như việc nam nữ mãi mãi không bình đẳng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom