Bữa tối nhà Thượng Quan càng phong phú hơn so với bữa sáng. Thượng Quan lão phu nhân nắm tay con dâu, một hơi kể lại chuyện xế chiều đi núi Đế Vương trả lễ.
Thượng Quan lão gia ở một bên nghe hóng, Thượng Quan Tình Tình thì oán trách anh trai không tích cực với chuyện ăn cơm, mỗi bữa cứ phải mời mọc đến ba, bốn lần.
Thịch, thịch, thịch. Tiếng bước chân mạnh mẽ, thế như chẻ tre từ xa tới gần. Tư Đồ Nhã quay đầu, liếc thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Triệt đi tới bên cạnh bàn ăn. Rõ ràng anh đã tắm, trên người còn tản ra mùi hương bạc hà thoang thoảng.
“Ăn cơm đi.”
Thượng Quan lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay con dâu, dặn dò người giúp việc bên cạnh: “Mang canh lên cho thiếu phu nhân.”
Người hầu nữ nhanh chóng bưng chén canh đặt phía trước mặt cô, Tư Đồ Nhã bất ngờ mà cảm ơn mẹ chồng.
“Nhân lúc nóng thì uống đi, con làm việc vất vả cả ngày rồi.”
Ha, Thượng Quan Trì ở một bên hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà vất vả, chẳng qua chỉ là nhúc nhích một chút miệng lưỡi mà thôi.”
Thượng Quan lão gia nhướng mày: “Con không phải là người ta sao biết người ta không vất vả, con cho là làm giáo viên rất dễ dàng sao?”
“Đúng vậy, chị dâu dạy toàn những đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch nha, nghĩ một chút cũng đã thấy vất vả rồi.”
Thượng Quan Trì liếc một cái ánh mắt sắc bén về phía đối diện, Thượng Quan Tình Tình thức thời ngậm miệng.
“Đừng để ý tới nó, nó là hâm mộ con có đãi ngộ mà nó không có đó.” Thượng Quan lão phu nhân trợn mắt nhìn con trai.
“Mẹ, cuối tuần này chúng con xin phép cùng nhau về nhà mẹ con lại mặt.”
Tư Đồ Nhã nhìn thẳng mẹ chồng, trịnh trọng nói.
“Hai đứa… Cùng nhau?”
Mẹ chồng không chắc chắn hỏi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Trời ạ, đây là thật sao? Anh trai, anh thật sự sẽ đưa chị dâu về lại mặt sao?”
Thượng Quan Tình Tình nhất thời kích động, lại quên mất ánh mắt cảnh cáo mới vừa rồi.
Thượng Quan Trì không lên tiếng, nhưng những người thân quen thuộc của anh đều biết, anh ta yên lặng chính là ngầm thể hiện đồng ý. Nhất thời, người một nhà vui vẻ như cá gặp nước, mặc dù sắc mặt của người trong cuộc thì thật không tốt.
Không phải là không tốt, mà là rất khó chịu. Thượng Quan Trì vừa nghĩ tới anh thua trong tay Tư Đồ Nhã liền không thể nuốt trôi cơm được.
Sau khi bữa tối kết thúc, Thượng Quan lão gia gọi con trai vào thư phòng. Thượng Quan Tình Tình đợi anh trai cô bé vừa đi, liền túm lấy cánh tay mẹ, nói: “Mẹ, chị dâu thật lợi hại…”
“Làm sao?” Thượng Quan lão phu nhân không hiểu, hỏi lại.
“Buổi chiều, con và chị ấy nói xấu anh ấy, kết quả lại bị anh ấy túm được. Mẹ cũng biết tính khí anh ấy đúng không? Lúc ấy con sợ chạy vội, con cho là chị dâu sẽ rất thảm, kết quả…”
“Kết quả là chị dâu con không bị thương chút nào, còn thuyết phục được anh trai con đưa con bé về nhà mẹ đẻ đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Thượng Quan Tình Tình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như nằm mơ vậy.
“Cho nên mẹ hôm nay mới không kịp đợi mà phải đi trả lễ. Mẹ cũng có dự cảm. hôn nhân của anh trai con lần này chắc chắn sẽ không giống như quá khứ, phù dung sớm nở tối tàn.”
Thượng Quan lão phu nhân mặt mày hớn hở, dặn dò con gái: “Đi gọi chị dâu con xuống đây.”
Tư Đồ Nhã ăn cơm xong liền lên lầu, buổi tối còn phải chuẩn bị giáo án, cho nên không có nhiều thời gian tán gẫu với người nhà.
Dường như là cùng một lúc, cô từ trên lầu đi xuống lại gặp Thượng Quan Trì từ trong thư phòng đi ra.
Ánh mắt kia, a, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?”
Cô đi về phía mẹ chồng, cung kính hỏi.
“Mau ngồi, mau ngồi.”
Thượng Quan lão phuh nhân tỏ ý muốn cô ngồi xuống, sau đó gỡ một chiếc vòng ngọc long lanh từ cổ tay phải xuống, đưa tới trước mặt cô: “Đây là bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, cũng là mẹ chồng ta trước kia đưa cho ta, bây giờ ta tặng nó cho con.”
Vừa dứt tiếng, mấy người liền hóa đá tại chỗ.
Thượng Quan Trì khiếp sợ, không vui chất vấn mẹ: “Vật bà nội tặng cho mẹ, sao mẹ có thể tùy tiện đưa cho người khác?”
“Tiểu Nhã không phải người khác, con bé là con dâu ta, là vợ con đó.”
“Vợ con cũng chẳng phải chỉ có một người, có tặng hết đâu?”
“Tuy không phải là người vợ đầu tiên, nhưng ta có lòng tin, con bé sẽ là người cuối cùng.”
A, Thượng Quan Trì muốn điên mất rồi. Cái tự tin của người phụ nữ này cũng lây cho người nhà của anh rồi. Nếu không nói được mẹ, không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu. Ánh mắt cháy như ngọn đuốc trừng trừng nhìn Tư Đồ Nhã, ánh mắt rõ ràng lên tiếng, cô dám nhận thử xem?
Bình luận facebook