Anh dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cô, giống như người trước mắt anh lúc này là một kẻ điên vậy.
“Làm sao? Có dám không?”
Tư Đồ Nhã từng bước ép sát, thái độ khiêu khích trắng trợn.
Thượng Quan Trì trầm ngâm chốc lát, hừ lạnh: “Gì mà không dám!”
Anh nói xong liền đi ra phía cửa, Tư Đồ Nhã bắt lại cánh tay anh, hỏi: “Anh đi đâu?”
“Xuống lầu.”
Sau đó, chán ghét hất tay cô ra.
“Trò chơi còn chưa bắt đầu đâu?”
“Còn 3 ngày mới đến cuối tuần, không cần vội vàng quyến rũ tôi thế đâu.”
Nhìn thấy chút nữa là anh ta bước ra khỏi phòng rồi, sợ rằng đêm dài lắm mộng, Tư Đồ Nhã đột nhiên sợ hãi kêu: “A, trên giường anh có cái gì kia?”
Anh nghiêng đầu theo bản năng, giây tiếp theo, cô cũng hướng về phía gò má anh, hơi ngẩng đầu, môi cô đã dán lên môi anh rồi.
Đầu óc Thượng Quan Trì trống rỗng, như thể mất sạch IQ hơn người và anh ta chỉ là một tên ngu đần đến phương hướng đông tây nam bắc cũng không phân biệt nổi.
Cánh môi mềm mại như cánh hoa xương rồng nở bung giữa sa mạc trong kí ức, mềm mại tựa như gió thổi sẽ tan. Môi cô hơi động đậy, lại giống như phiến lá rụng của mùa thu tĩnh mịch. Khi cô mút cánh môi trên của anh, bàn tay luồn trong tóc mai, động tác của cô quá mức êm ái, êm ái khiến cho Thượng Quan Trì dường như cảm thấy mình đang ở trong một giấc mơ. Cô giống như một nàng thiên sứ đến từ ngân hà trong giấc mộng, trên lưng là đôi cánh thiên thần màu trắng.
Dò xét, đùa giỡn, lại dò xét, sau đó là dây dưa, giống như từ trường hấp dẫn lẫn nhau, quấn chặt lấy nhau.
Loại cảm xúc này khiến Thượng Quan Trì như bị lạc, khiến anh không tự chủ được mà nhắm hai mắt lại.
Băng phim nhựa đang chạy phát ra những âm thanh xẹt xẹt, vườn bồ đào trải rộng mênh mông, ánh hoàng hôn màu vàng rang chiều, đôi trai gái ôm hôn dưới tầng cây bồ đào.
Chẳng biết một cơn gió lạnh đến từ đâu mà thổi qua, thức tỉnh Thượng Quan Trì.
Anh hung hãn đẩy Tư Đồ Nhã.
Anh hung hãn cảnh cáo cô.
“Đừng làm chuyện ngu xuẩn như vậy thêm một lần nào nữa. Nếu cô còn dám làm ra cái chuyện tương tự như hôm nay, tôi sẽ bỏ cô không chút do dự nào đâu.”
“Còn nữa, đừng có lặp lại mấy trò khôn vặt này. Phải biết, trò khích tướng này dùng quá nhiều sẽ mất đi giá trị.”
Tư Đồ Nhã không sợ hãi chút nào, ngước mắt: “Hành động của tôi cũng không phải do tôi tự tiện quyết định mà là đã qua sự đồng ý của anh, cho nên, tôi tin anh sẽ không phải là người nói mà không giữ lời.”
Thượng Quan Trì đang mặc quần tây làm từ vải sợi đay, trong quần biến hóa cái gì cũng không thể che giấu được.
“Đi ra ngoài.”
Anh giận không kiềm được mà hét lên một tiếng. Tư Đồ Nhã thức thời biến mất ở trước mặt anh. Đối với một người phụ nữ thông minh mà nói, mọi việc đều nên có chừng mực, nếu đã đạt được mục đích thì không thể dây dưa quá phận được.
Thượng Quan Trì vào phòng tắm, mở nước lạnh, chán chường giữ nguyên cả quần áo mà để dòng nước xối vào người.
So với hành động ngả ngớn của người đàn bà kia, anh càng không thể dễ dàng tha thứ là, anh lại có phản ứng.
Lại phản ứng với người đàn bà đáng ghét như con gián vậy…
Đối với người đàn ông bình thường mà nói, chuyện này rất bình thường. Nhưng đối với người đàn ông không bình thường mà nói, chuyện này rất không bình thường.
Bình luận facebook