-
Chương 386-390
Chương 386 Huyết Sát Bảo Luân
“Lâm Hiên, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ngươi dám giết chết con trai của chủ nhân!” Vấn Cầm đôi mắt đẹp híp lại.
Hiển nhiên, Vấn Cầm biết Huyết Sát Bảo Luân này đáng sợ đến cỡ nào.
Cho dù là ở Côn Luân bí cảnh.
Cũng đều thuộc về những điều cấm kỵ.
Nếu như là ở trong bí cảnh, ngay cả Vấn Nghê Thường cũng không dám tùy ý sử dụng. Nhưng đây không phải là bí cảnh, dùng để giết chết mấy tên phàm nhân, hẳn là sẽ không có việc gì.
…
Ở Đế Phủ.
Tô Anh, Diệp Ỷ, Hồng Diệp còn có hai mỹ nữ xinh đẹp đang ăn cơm.
"Mẹ, mẹ thiên vị, con cũng muốn ăn thịt kho tàu, mẹ không có làm cho con, chị Hồng Diệp vừa trở về, mẹ liền nấu cho chị ý ăn!" Tô Anh đóng mở cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp có chút bất mãn nhìn về phía Diệp Ỷ.
"Hồng Diệp bao lâu thì trở về một lần, còn con bao lâu mới về một lần?" Diệp Ỷ trợn trắng mắt.
"Mẹ, gần đây con ngoan, mỗi ngày đều đi học, tên xấu xa Lâm Hiên kia, rõ ràng nói dẫn con ra ngoài chơi, vậy mà anh ta lại không biết chạy đi đâu!" Tô Anh càng nghĩ càng tức giận.
"Anh trai của con còn phải bận giải quyết việc riêng, con không cần phải lúc nào cũng quấn lấy anh trai như vậy!” Diệp Ỷ nhíu mày nói.
"Nhìn kìa, mẹ, còn nói mẹ không thiên vị, mẹ và chị Hồng Diệp cũng không có nói như vậy!" Tô Anh càng bất mãn.
Lời nói của Tô Anh, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Diệp đỏ bừng.
Diệp Ỷ quả thật thường xuyên cùng Hồng Diệp nói chuyện là để cho Hồng Diệp và Lâm Hiên ở chung một chỗ, tranh thủ sớm một chút sinh cho cô một cậu bé mập mạp, trắng trẻo.
Nếu như Lâm Hiên đồng ý thì Hồng Diệp đương nhiên là nguyện ý.
Đáng tiếc là, xung quanh của Lâm Hiên có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp. Cảm thấy không thể nào đến lượt cô ấy.
Tốt hơn hết cô vẫn nên an phận làm nha hoàn là tốt nhất.
“Ăn cơm của con đi, chỉ có con là nói nhiều nhất đấy!” Diệp Ỷ trừng mắt nhìn Tô Anh một cái và nói.
Tô Anh chỉ có thể bĩu môi xới cơm.
"Hử?"
Hai nữ thiên sứ đang ăn cơm đột nhiên dừng lại động tác ăn.
Biểu cảm trên khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
“Ngạn, Lãng Tâm, làm sao vậy ạ?” Hồng Diệp là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“Có người đang tiến vào trong Đế phủ của chúng ta!” Hai nữ thiên sứ canh gác lập tức đứng lên và chuẩn bị tư thế tiến vào trạng thái chiến đấu.
Choảng!
Tuy nhiên, lời nói của hai người vừa được dứt lời.
Đột nhiên có hai bóng người cao lớn xuất hiện ở trong phòng khách.
Giống như những bóng ma thật quỷ dị.
“Ai đấy, ngươi là ai!” Mặt của hai nữ thiên sứ chợt biến sắc.
Quả thật sức mạnh của người đó rất cường đại.
Hồng Diệp cũng trong nháy mắt rút ra con dao găm của mình và cô chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ngoài ra cô còn đứng chắn phía trước của Diệp Ỷ và Tô Anh.
"Mỹ nữ ngoại quốc? Tên tiểu tử thối này, còn rất biết cách chơi nha!” Vấn Cầm liếc mắt nhìn hai vị nữ thiên sứ một cái, biểu tình có chút thú vị.
“Ngay lập tức rời khỏi Đế phủ, nếu không, ta sẽ giết!” Lãng Tâm trầm giọng nói.
“Ngươi nói ngươi muốn giết ta?” Vấn Cầm cười.
"Hồng Diệp, nhanh chóng mang theo dì Diệp Ỷ cùng Tô Anh chạy trước!" Ngạn nghiêm giọng nói.
“Được!”
Hồng Diệp biết chuyện quan trọng nhất lúc này đó là bảo vệ sự an toàn của Diệp Ỷ và Tô Anh.
"Đi?" Vấn Cầm nói như thể đã nghe thấy được chuyện gì buồn cười.
Cô nhấc bàn tay mảnh khảnh của mình lên.
Sau đó, cách không trung đưa về phía Hồng Diệp.
Phốc phốc!
Trên đùi Hồng Diệp lập tức xuất hiện một cái lỗ máu. Khiến cô suýt ngã xuống đất.
Thiên Sứ Ngạn lập tức rút ra Thiên Sứ chi kiếm, hướng về Vấn Cầm tấn công tới.
Đinh!
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Ngón tay trắng nõn của Vấn Cầm trực tiếp ngăn cản sự tấn công của Ngạn.
Nhìn thấy một màn này, Ngạn và Lãng Tâm đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Hiên đã mang về rất nhiều tài nguyên. Sở Thiền Hoàng, Tây Môn Vô Song, Hồng Diệp cùng với hai vị nữ thiên sứ, đều chia ra không ít.
Ngay từ đầu, hai vị nữ thiên sứ đều là những người có võ công giỏi.
Nhưng bây giờ, các nàng đã là người có võ công thâm hậu với trí tuệ vô song.
Thánh vương dốc toàn lực đột kích, đối phương thế mà lại dùng một ngón tay có thể chặn được đòn tấn công?
Đây có phải là một giấc mơ không?
Nhưng đây không phải là điều gây sốc nhất.
Chỉ thấy Vấn Cầm khẽ cong ngón tay lên.
Ngay lập tức thiên sứ chiến kiếm trong nháy mắt hóa thành những mảnh vụn nhỏ.
Thiên sứ chiến kiếm chính là được làm từ những vật liệu đặc biệt tạo thành.
Vô cùng kiên cố.
Đặc biệt là thiên sứ chiến kiếm trong tay Lãng Tâm và Ngạn chính là thiên sứ chiến kiếm cấp ba, có thể so với vũ khí tam tinh!
Ngay cả chính các nàng cũng không thể chịu nổi sự công kích của thiên sứ chiến kiếm cấp ba.
Không ngờ chỉ với một ngón tay của đối phương mà thiên sứ chiến kiếm bị phá hủy!
Rõ ràng, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, đúng là có võ công cao cường.
Thiên sứ chiến kiếm bị vỡ vụn, Vấn Cầm cũng không có tiếp tục động thủ.
Thay vào đó cô ta tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó để cho Hô Diên Giác Lệ lấy ra một bộ bát đũa mới.
Cứ như vậy ăn.
“Ừ, rất ngon, tay nghề cũng không tệ!” Vấn Cầm vừa ăn vừa khen ngợi.
“Đó là thịt kho tàu của ta, ngươi không được ăn!” Tô Anh thấy món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, bỗng nhiên bị một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ăn mất, trong lòng cực kỳ cảm thấy bất mãn.
“Tiểu Anh!” Diệp Ỷ vội vàng kéo Tô Anh một cái.
Lúc này Tô Anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vấn Cầm vừa ăn thịt kho tàu, vừa nói: "Ta giới thiệu một chút, ta tên là Vấn Cầm, đến từ Côn Luân Bí Cảnh. Ta biết, các ngươi cũng không biết Côn Luân Bí Cảnh là cái gì, các ngươi có thể hiểu là thiên đình, cũng chính là nơi các ngươi gọi là nơi chúa sống.
Vũ Thần cấp thật sự có thể xưng là thượng thần.
"Ngươi có chuyện gì?" Diệp Ỷ trầm giọng hỏi.
"Bà là mẹ của Lâm Hiên?" Vấn Cầm mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Ỷ ngay lập tức trả lời.
“Vậy thì đúng rồi!” Vấn Cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Ỷ, một ngón tay đâm thẳng vào trái tim của Diệp Ỷ!
"Dì Diệp Ỷ!"
"Mẹ!"
Sắc mặt tất cả mọi người biến sắc.
Hai thiên sứ cùng với Hồng Diệp đang bị thương, đã sẵn sàng liều chết chiến đấu.
“Tất cả đều im lặng hết cho ta!”
Hô Diên Giác Lệ quát nhẹ một tiếng.
Hai vị thiên sứ và Hồng Diệp, cả ba người đều hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.
Hiển nhiên, cho dù là tuỳ tùng của nữ tử này, cũng đều rất mạnh.
Thánh Vương cảnh, ở trước mặt nàng, yếu ớt còn hơn cả một tờ giấy.
Rất nhanh, Vấn Cầm thu ngón tay trở về. Ngón tay cô dính chút máu.
Cơ thể Diệp Ỷ nhất thời lảo đảo rồi ngã xuống.
Khi nàng ngã xuống, Hồng Diệp bay nhanh qua.
Dùng thân thể làm đệm thịt cho Diệp Ỷ.
Ầm!
Cơ thể của Diệp Ỷ ngã trên người Hồng Diệp.
“Dì Diệp Ỷ, dì không sao chứ?” Hồng Diệp sốt ruột đến phát khóc.
“Nha đầu, ta, ta không sao….” Diệp Ỷ lấy tay che ngực, khó khăn đáp lại.
Hồng Diệp lập tức móc ra một viên đan dược của Lâm Hiên đưa cho nàng, đút cho Diệp Ỷ uống.
Lâm Hiên ngoại trừ đưa cho nàng nguyên thạch, hắn còn đưa thêm không ít đan dược và trận pháp.
Chương 387 Chơi đùa
Trận pháp đã được bố trí xung quanh đế phủ từ sớm.
Một khi có người ỷ mạnh xông vào, sẽ lập tức được khởi động.
Nhưng hai người này lại trực tiếp tiến vào phòng khách, nhưng lại không khởi động bất kỳ một trận pháp nào.
Lúc này có thể đánh giá được.
Thực lực của hai người này tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới vô cùng khủng bố.
Tốc độ nhanh đến ngay cả trận pháp cũng không kịp phát hiện.
“Yên tâm, ta sẽ không để nàng ta chết nhanh như vậy đâu.” Trên mặt Vấn Cầm xuất hiện nụ cười, sau một khắc, tay nàng nhẹ nhàng đặt ở bên hông.
Một cái bánh xe lớn bằng cối xay, từ trong hư không xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Cả bánh xe đều là màu đen, bay lơ lửng trong không trung, xoay tròn không ngừng, trên bánh xe còn khắc vô số phù văn thần bí cổ xưa.
“Thần khí không gian.” Nhìn những chuyện vừa xảy ra, trong lòng Hô Diên Giác Lệ chấn động.
Thần khí không gian quý báo cỡ nào, hắn hiểu rất rõ.
Ngay cả nhất tộc Thác Bạt được xưng là gia tộc mạnh nhất thế gian này cũng chưa từng có.
Không hổ danh là cường giả đi ra từ trong bí cảnh.
Vấn Cầm dùng ngón tay dính máu kia, chạm khẽ vào mép bánh xe.
Sau khi bánh xe dính máu của Diệp Ỷ, những đường hoa văn trên đó lập tức sáng lên.
Tất cả những người có mặt đều nghi hoặc nhìn về phía Vấn Cầm, không biết nàng ta đang muốn làm cái gì.
“Ta giải thích cho các ngươi một chút, cái này được gọi là Huyết Sát Bảo Luân, chỉ cần dính một giọt máu tươi là có thể tàn sát hàng vạn sinh linh. Cho dù là ở Côn Luân bí cảnh, cũng là chí bảo vô thượng.” Vấn Cầm tự nói một mình.
Nhưng mà, mọi người lại nghe không hiểu.
“Không hiểu à? Hay là để ta nói như vậy đi, nó có sức mạnh vô cùng lớn, chỉ cần nó nếm được một giọt máu, thì nó có thể giết tất cả những người thân có quan hệ huyết thống với giọt máu này.”
“Nói theo cách nói thông thường, thì nó chính là vũ khí tiêu diệt toàn tộc.”
“Đương nhiên, thực lực càng mạnh thì có thể chống lại càng lâu, nhưng chỉ cần là người có huyết mạch chí thân, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng đều phải chết.”
Vấn Cầm vừa nói xong.
Từng luồng khí sáng màu xanh lục xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Ỷ và Tô Anh, sau đó bay vào Huyết Sát Bảo Luân.
Sau một khắc, cơ thể Tô Anh mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở dồn dập, nàng cảm thấy như linh hồn của mình đang bị một cái gì đó hút đi.
Còn Diệp Ỷ, miễn cưỡng còn có thể người vững.
Mới vừa rồi, Hồng Diệp đã dìu cô ngồi lên ghế.
“Thân thể của ngươi có chút đặc thù, đáng tiếc, cho dù thể chất có đặc thù hơn đi nữa, cũng không thể ngăn được sức mạnh của Huyết Sát Bảo Luân.” Vấn Cầm khẽ cười nói.
“Ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?” Diệp Ỷ cắn răng nói.
“Bởi vì, ta muốn làm cho một người có tên là Lâm Hiên phải thống khổ, hắn đã giết chết con trai của chủ nhân ta, chủ nhân ta ra lệnh cho ta đến để giết toàn bộ gia tộc của hắn.” Giọng điệu của Vấn Cầm vô cùng lạnh nhạt.
“Có thể chết bởi thần khí này, cũng xem như là vinh hạnh của các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng chết quá nhanh, bằng không, chờ khi Lâm Hiên đến, cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của các ngươi, ha ha ha.” Vấn Cầm cười điên cuồng.
Cảm thấy nhiệm vụ lần này cũng quá là đơn giản.
Có Huyết Sát Bảo Luân cộng thêm máu tươi của mẫu thân Lâm Hiên.
Chỉ cần là những người thân có quan hệ huyết mạch mới Lâm Hiên, tất cả đều sẽ không thoát khỏi Huyết Sát Bảo Luân.
Huyết Sát Bảo Luân chính là thần khí cấm kỵ của Côn Luân bí cảnh.
Cường giả dù cao hơn Vũ Thần mấy cấp bậc, đều không chịu nổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được thêm một đoạn thời gian ngắn mà thôi.
Dùng thần khí mạnh bực này để giết một đám người thường này, quả thực là giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Nhưng mà Vấn Nghê Thường chỉ cho Vấn Cầm mang theo Huyết Sát Bảo Luân, còn bảo, nhất định phải đem tất cả những người thân của Lâm Hiên, đều giết hết.
Như vậy, mới có thể giải được mối hận trong lòng của nàng.
Cũng chỉ có Huyết Sát Bảo Luân, mới có thể đảm bảo, đem tất cả người thân của Lâm Hiên, tất cả đều giết hết sạch sẽ.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Thì chuyện cả gia tộc bị tàn sát, tuyệt đối là một chuyện khiến cho người ta rất sợ hãi.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Diệp Ỷ, lại vô cùng bình tĩnh.
Huyết mạch gần gũi nhất sao?
Ngoại trừ Tô Anh, cô đã không còn có người thân nào nữa.
Ý nghĩa tồn tại của nàng, chính là được nhìn thấy Lâm Hiên trưởng thành.
Cho dù Huyết Sát Bảo Luân này có mạnh hơn đi nữa, chỉ cần không giết chết Lâm Hiên là được.
Chỉ là đáng tiếc, Tiểu Anh còn trẻ như vậy….
Diệp Ỷ khó khăn lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy hành động này của nàng ta, Vấn Cầm cũng không ngăn lại.
Huyết Sát Bảo Luân đã được khởi động, mặc kệ Diệp Ỷ báo cho Lâm Hiên không đến đây, hay để cho Lâm Hiên chạy trốn, đều đã không có ý nghĩa.
Lâm Hiên đang chạy như điên.
Cơ thể của hắn, như một vệt sáng.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
“Tiểu Hiên.”
Giọng của Diệp Ỷ từ bên trong điện thoại truyền đến.
“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Lâm Hiên lòng nóng như lửa đốt hỏi.
“Tiểu Hiên, chuyện mẹ sắp nói với con, con nhất định phải nhớ kỹ, một chữ cũng không được quên, con không phải cô nhi, con có cha mẹ, cha mẹ con bọn họ cũng không có vứt bỏ con, chẳng qua, bọn họ có lý do nên phải rời đi. Nếu có một ngày, con gặp lại bọn họ, xin con nhất định đừng bao giờ oán trách bọn họ, còn có…đừng quay lại.”
“Hả?” Vẻ mặt Vấn Cầm biến đổi.
“Ngươi không phải là mẫu thân ruột thịt của Lâm Hiên?”
“Ha ha ha, khi nào thì ta nói ta là mẫu thân ruột thịt của Thần nhi? Ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh mẫu thân của hắn, có thể làm bạn, nhìn Tiểu Hiên lớn lên, thì ta đã thoả mãn lắm rồi, vốn định để Tiểu Hiên có thể sống một cuộc sống bình thường cả đời, không nghĩ đến, hắn vẫn bước lên con đường vỏ giả, như vậy cũng không tệ. Tiểu Anh, thực xin lỗi, con còn trẻ như vậy…” Diệp Ỷ nhìn về phía Tô Anh, vẻ mặt vô cùng bi thương.
Từ sau khi toàn tộc của nàng và trượng phu đều bị diệt, thì Tô Anh chính là người thân có huyết mạch thân cận nhất với nàng.
“Ta mặc kệ ngươi đến từ Côn Luân bí cảnh cũng tốt, Thần Nông bí cảnh cũng được, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của các nàng, ta sẽ diệt toàn gia toàn tộc của ngươi.” Lâm Hiên tức giận thét lên.
“Ha ha ha, Lâm Hiên, coi như ngươi may mắn, thế nhưng lại không phải là con ruột của nàng ta, thật đáng tiếc, nhưng mà như vậy cũng rất thú vị, ta biết, hiện tại ngươi rất tức giận, rất muốn giết ta, hiện tại ta đang ở trong nhà ngươi, tốt nhất ngươi mau đến đây, nếu không, ta không dám đảm bảo, ngươi còn có cơ hội nhìn thấy các nàng nữa hay không.” Đối với cảnh cáo diệt toàn tộc của Lâm Hiên, một chút Vấn Cầm cũng không để trong lòng.
Với thực lực cấp Vũ Thần của nàng, ở bên ngoài bí cảnh, căn bản không có ai là đối thủ của nàng cả.
Hơn nữa, cho dù là ở trong Côn Luân bí cảnh cũng có rất nhiều người không dám đụng đến Vấn Nghê Thường, càng không dám chọc vào nam nhân phía sau Vấn Nghê Thường.
Cho nên, uy hiếp của Lâm Hiên, không có một chút phân lượng.
Khẳng định Lâm Hiên không thể giết được toàn tộc của nàng, nhưng nàng lại có thể giết toàn tộc của Lâm Hiên.
Chương 388 Vũ Đế Cảnh
Chờ đến khi Lâm Hiên đến, lại tiếp tục sử dụng Huyết Sát Bảo Luân, đem toàn bộ gia tộc của Lâm Hiên tàn sát một lần nữa.
Lâm Hiên gia tăng tốc độ đến nhanh nhất.
Gần như đã vận dụng toàn bộ sức lực bình sinh.
Vũ Vô Tình được hắn ôm trong lòng, hoàn toàn có thể cảm giác được, một sức mạnh rất lớn truyền đến từ cánh tay của Lâm Hiên.
Cơ thể của nàng, gần như bị Lâm Hiên siết nát.
Nhưng nàng không dám phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
Nàng biết, người đàn ông này, đang ở bên bờ vực phát điên.
Trong đế phủ, giờ khắc này, Hô Diên Giác Lệ đổ đầy đầu mồ hôi.
May mắn, hắn lựa chọn đứng về phía nữ Vũ Thần.
Không nghĩ đến, trong Côn Luân bí cảnh, lại còn có thứ khủng bố như vậy.
Một giọt máu, có thể tiêu diệt tất cả những người thân có huyết mạch liên quan.
Cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng.
So với bị thiên sứ nhắm đến đuổi giết, còn kinh khủng hơn gấp một vạn lần.
Nếu hắn đối nghịch với nữ Vũ Thần.
Cả nhất tộc Hô Diên, cũng sắp bị diệt.
“Vũ Vô Tình à Vũ Vô Tình, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chọn sai đường, nếu không hậu quả tuyệt đối không phải là ngươi có thể gánh được.” Hô Diên Giác Lệ cảm giác toàn thân đã bị ướt bởi mồ hôi lạnh.
Cũng may hắn chọn đúng, để cho nhất tộc Hô Diên, tránh được một kiếp nạn.
Đối với Vũ Vô Tình, Hô Diên Giác Lệ vẫn vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu không phải ngay từ đầu Vũ Vô Tình đã khẳng định cả đời này nàng chỉ theo đuổi võ đạo, nói không chừng, hắn sẽ động lòng với vị đệ nhất mỹ nữ ngàn năm có một không hai của vương tộc này rồi.
Trên thực tế, đã có rất nhiều thiên tài ưu tú, cũng đã biểu đạt tình cảm yêu thương với nàng.
Hơn nữa hai người cũng đã quen biết với nhau hai trăm năm.
Cho nên, Hô Diên Giác Lệ cũng không hy vọng Vũ Vô Tình cứ như vậy mà chết đi.
“Mẹ, con lạnh quá….” toàn thân Tô Anh run rẩy.
“Tiểu Anh, con đừng trách mẹ…” Diệp Ỷ ôm Tô Anh, khóc nói.
“Mẹ, không trách mẹ, chỉ là nếu như vậy, con không có cách nào trở thành vợ của anh Lâm Hiên rồi…” Hơi thở của Tô Anh, ngày càng thêm yếu ớt.
Hai thiên thần muốn đứng dậy.
Nhưng, Hô Diên Giác Lệ cách không trung, dùng bàn tay áp xuống, liền một lần nữa đem hai nữ nhân áp đảo trên sàn nhà.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
“Làm không tệ, Hô Diên Giác Lệ, ta sẽ không để ngươi làm việc vô ích, chờ sau khi ta rời đi, tất cả sản nghiệp của nhất tộc Thác Bạt đều thuộc về sở hữu của nhất tộc Hô Diên các ngươi.” Vấn Cầm hài lòng nói.
Tiếp theo, nàng lại ném ra một bình đan dược.
“Đây là đan dược ta mang ra từ trong Côn Luân bí cảnh, ngươi ăn nó đi, cho dù thực lực kém nhất cũng có thể đạt đến Vũ Đế đỉnh phong, có thể đột phá đến Đại Đế cảnh hay không, còn tùy thuộc vào tạo hoá của ngươi.”
Trong lòng Hô Diên Giác Lệ vui mừng như điên.
Lần này kiếm được rất nhiều tiền.
Đan dược có thể đột phá đến Vũ Đế cảnh, mẹ kiếp, cái này so với nguyên thạch không biết là mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Với thực lực của Hô Diên Giác Lệ hiện tại.
Nếu muốn dựa vào nguyên thạch để đột phá, trên cơ bản là không có khả năng.
Cho dù có thể, cũng phải cần đến số lượng nguyên thạch vô cùng khủng bố.
Vốn hắn tưởng rằng, cả đời này của mình, có thể tu luyện đến đỉnh phong Chuẩn Đế, hoặc may mắn hơn một chút, đạt đế Vũ Đế cảnh.
Nhưng không nghĩ đến, bởi vì mình một lần lựa chọn sáng suốt, liền có cơ duyên trở thành Đại Đế cảnh.
Hơn nữa, tất cả tài sản của nhất tộc Thác Bạt cũng sẽ thuộc về sở hữu của Hô Diên Giác Lệ hắn.
Nói cách khác, về sau, trên thế gian này, Hô Diên nhất tộc hắn chính là tộc mạnh nhất.
Giờ phút này, thậm chí Hô Diên Giác Lệ còn muốn cười vài tiếng thật to.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt các nữ Vũ Thần, hắn không dám làm như vậy.
“Hô Diên Giác Lệ, sao ngươi không ăn nó ngay bây giờ luôn? Với thực lực Chuẩn Đế cảnh như hiện giờ của ngươi, ăn một viên đan dược vào, đoán chừng, thực lực có thể tăng vọt, dễ dàng giúp ngươi đột phá lên đến Vũ Đế cảnh.” Vấn Cầm thấy Hô Diên Giác Lệ cất đan dược, trêu tức nói.
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy nhịn không được nuốt nước bọt.
Hắn còn tưởng rằng muốn luyện hoá những đan dược này, cần một thời gian rất dài đấy.
Không ngờ đến, thế nhưng Vấn Cầm cư nhiên lại nói chỉ cần ăn trực tiếp là được.
“Không cần dùng cái nhìn của ngươi để đánh giá sản phẩm của bí cảnh, chỉ cần cơ thể của ngươi có thể chịu được, với những đan dược này, ngươi có thể ăn mãi, ăn cho đến khi nào ngươi trở thành Vũ Thần, cũng không thành vấn đề, nhưng mà, ta cũng không cho ngươi nhiều như vậy.” Vấn Cầm thấy dáng vẻ chưa từng nhìn thấy qua thế giới của Hô Diên Giác Lệ, nhịn không được cười nói.
Bất quá nàng cũng chỉ mới đạt đến nhất tinh Vũ Thần.
Đương nhiên cũng không có khả năng cho Hô Diên Giác Lệ tài nguyên để trở thành Vũ Thần.
Hơn nữa, Vấn Cầm cũng chỉ là một nha hoàn, có thể trở thành Vũ Thần, đương nhiên không phải là do thiên phú võ đạo của nàng cực kỳ tốt.
Tất cả đều dựa vào thuốc.
Tuy rằng so với thực lực dựa tự mình tu luyện, sức mạnh chắc chắn sẽ chênh lệch rất lớn.
Nhưng đối phó với Vũ Thần, tuyệt đối là một đòn giảm khoảng cách.
Hồ Diên Giác Lệ rót ra một viên đan dược, vẻ mặt kích động nuốt xuống.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm giác có một nguồn năng lượng vô cùng thuần khiết và mạnh mẽ không gì sánh bằng lan ra khắp nơi.
Sức mạnh của hắn tặng vọt lên ngay lập tức.
Vốn nút thắt bình cảnh của hắn, dễ dàng bị phá bỏ.
Đây có phải là sản phẩm đến từ bí cảnh thật không?
Loại cảm giác này, so với cảm giác khi hắn sử dụng đan dược, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.
Hấp thụ đặc biệt nhanh thì không nói, sức mạnh của nó còn vô cùng vô cùng mạnh.
Chỉ là một viên, thế nhưng có thể trực tiếp đưa hắn từ Chuẩn Đế, tăng lên đến nhất tinh Vũ Đế.
Mẹ nó.
Cảm thấy đây như là một giấc mơ.
Đan dược tổng cộng có mười viên.
“Cảm giác cơ thể ngươi còn có thể chịu được, ngươi tiếp tục ăn đi.” Vấn Cầm nói.
Tuy vốn tu vi của Hô Diên Giác Lệ là Chuẩn Đế cảnh.
Nhưng hắn không giống với Vấn Cầm, hắn từng bước từng bước tu luyện, đã tu luyện hơn hai trăm năm, mới tu luyện thành.
Tố chất thân thể của hắn, có thể nói, so với Vấn Cầm của bây giờ còn tốt hơn.
Tiếp tục ăn vào viên thứ hai.
Tam tinh Vũ Đế.
Viên thứ ba, thứ tư, rồi viên thứ năm…đến viên thứ mười.
“Không nghĩ đến, tố chất thân thể của ngươi, thế nhưng lại tốt như vậy.” Vấn Cầm sợ hãi đến ngây người.
Nàng còn tưởng rằng, nhiều nhất thì Hô Diên Giác Lệ chỉ có thể ăn đến viên thứ tư hoặc thứ năm mà thôi.
Không nghĩ đến, một lần Hô Diên Giác Lệ hắn lại có thể đem mười viên toàn bộ ăn hết.
Thực lực của hắn, dĩ nhiên đã đạt đến đỉnh phong Vũ Đế.
Khoảng cách đến Đại Đế cảnh, chỉ còn cách một bước.
“Ngược lại ngươi lại làm cho ta có chút kinh ngạc, vậy ta liền tặng cho ngươi một món quà.” Tâm trạng của Vấn Cầm rất tốt, trực tiếp móc ra một viên đan dược định ném cho Hô Diên Giác Lệ.
Viên đan dược này, có thể trực tiếp trợ giúp Hô Diên Giác Lệ đột phá lên Đại Đế cảnh.
Chương 389 Xé cánh
“Nhưng mà, ngươi cũng không nên quá vui vẻ, viên đan dược ta đưa cho ngươi, có thể giúp ngươi đột phá lên Đại Đế cảnh, nhưng sau khi ăn xong, tu vi sau này của ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở chuẩn nhất tinh Đại Đế, không có cách nào dựa vào bản thân tu luyện để tăng lên, chỉ có thể tiếp tục sử dụng đan dược mới có khả năng nâng cao thực lực, có muốn dùng tiếp nữa hay không, chính là do ngươi quyết định.” Vấn Cầm đem đan dược đặt trên bàn.
Đan dược này tuy có tác dụng mạnh. Nhưng bình thường dùng đều là cho những người không có thiên phú trong tu vi võ thuật.
Một khi ngưng dùng thuốc này thì việc tu luyện cũng sẽ bị gián đoạn không được nâng cao sức mạnh, thậm chí, còn có thể bị lùi lại.
Vì vậy, những thiên tài chân chính họ thường sẽ không tùy tiện uống loại thuốc này.
Tuy nhiên, cũng có loại thuốc không ảnh hưởng đến việc tập luyện võ công.
Nhưng loại thuốc này, cực kỳ quý giá, cho dù là Vấn Cầm cũng không có.
Nếu như hỏi Nghê Thường có thể sẽ có được một ít, nhưng cũng không có nhiều.
Ngay cả Vấn Cầm cũng không có tư cách sử dụng, đừng nói Hô Diên giác lệ.
Vẻ mặt của Hô Diên Giác Lệ đang vui mừng, phấn khởi bỗng nhiên có chút khó xử.
Nếu như uống loại thuốc này vào có thể trở thành người có võ công giỏi nhất.
Sự cám dỗ này thực sự vô cùng lớn.
Nếu là trước đây.
Hắn thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ liền trực tiếp uống loại thuốc này.
Dù sao, trở thành Đại Đế cũng có thể tiêu diệt được Thác Bạt Nhất Tộc trong nháy mắt.
Nhưng bây giờ, hắn nhận thấy được sự mạnh mẽ của cường giả bí cảnh.
Hắn có chút hơi do dự.
Sức mạnh vô biên, ở trong bí cảnh thậm chí nó còn không được tính là cái gì.
"Kỳ lạ, ngươi không cần phải do dự, với tài năng của ngươi, nếu như không có những loại thuốc này, cả đời này ngươi thậm chí cũng không có khả năng trở thành Vũ Đế, chứ đừng nói là trở thành Đại Đế." Vấn Cầm lạnh lùng nói.
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy sửng sốt.
Trong lòng có chút không đành lòng.
Hắn biết, Vấn Cầm nói không sai.
Nếu đã như vậy, vậy thì không bằng bây giờ trực tiếp đột phá đến Đại Đế.
Chỉ cần hắn không vào bí cảnh, hắn vĩnh viễn đều là vương!
Nghĩ tới đây, Hô Diên Giác Lệ trực tiếp nuốt xuống viên thuốc này để có thể làm cho hắn đột phá đến Đại Đế cảnh.
Việc này cũng có nghĩa là, cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể nâng cao cấp bậc tu luyện của mình dù chỉ là một chút.
Nhưng nó có còn quan trọng không?
Không quan trọng nữa!
Ầm ầm!
Một luồng năng lượng đáng sợ nổ tung trong cơ thể Hô Diên Giác Lệ.
Những giọt máu bắt đầu chảy ra từ da của hắn, vẻ mặt của hắn ta bây giờ vô cùng đau đớn.
Lúc này, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy cơ thể của mình dường như muốn nổ tung.
Nhìn thấy một cảnh này, Vấn Cầm khẽ nhíu mày, lẽ nào, nàng đoán sai sao, Hô Diên Giác Lệ ngay từ đầu đã không chịu nổi viên thuốc này?
Quả nhiên, tham lam sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp nào cả.
Nhưng mà nếu Hô Diên Giác Lệ chết, Vấn Cầm cũng không cảm thấy có gì quan trọng.
Chỉ là một gốc cỏ nhỏ mà bản thân mình trồng đã chết.
Sẽ không có bất kỳ ai đau lòng.
"A!" Hô Diên Giác Lệ phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt trở thành một người máu.
"Không, ta không thể chết, ta không cam lòng! Ta muốn trở thành Đại Đế!” Hô Diên Giác Lệ lớn tiếng gào thét.
Linh hồn trên người hắn dần dần ổn định!
Hắn thế mà chịu đựng được!
Hô Diên Giác Lệ nặng nề thở dốc.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn muốn nổ tung mà chết.
Không ngờ tới, cuối cùng lại thành công!
Có vẻ như Hô Diên Giác Lệ đã gặp phải may mắn.
“Đây chính là Đại Đế cảnh sao!”
Lúc này, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy bản thân mình có thể với một quyền đấm bay một ngọn núi nhỏ.
Từ nay về sau, ngoài bí cảnh, hắn vô địch!
“Thật thú vị!” Vấn Cầm vừa mới cảm thấy Hô Diên Giác Lệ gần như sắp chết.
Nhưng mà, khi hắn đang cận kề cái chết, đột nhiên hắn phát ra một luồng năng lượng đặc biệt.
Khiến hắn ta thành công vượt qua.
Có lẽ, đây chính là lợi ích của người có căn cơ vững chắc.
Người hoàn toàn dựa vào thuốc, nếu như họ không thể chịu đựng nổi, thì hầu hết tất cả đều phải chết, không thể nghi ngờ.
“Cảm ơn Vũ Thần đã ủng hộ, từ nay về sau, cái mạng này của Hô Diên Giác Lệ , chính là của ngài!” Hô Diên Giác Lệ trực tiếp quỳ gối trước mặt Vấn Cầm.
Vấn Cầm xua tay, nói: "Mạng của ngươi, đối với ta mà nói, một xu cũng không đáng, trừ khi ngươi có thể tiến vào Côn Luân bí cảnh, nhưng nếu như ngươi thật sự dám đi vào, cho dù ngươi có trở thành Đại Đế thì cũng không đạt được thành tựu gì, hơn nữa, sức mạnh của ngươi bây giờ không có cách nào có thể tăng lên, nói chung ngươi không cần phải đi vào, trong khoảng thời gian ta rời đi, ngươi làm chú chó canh gác cho ta là được.”
“Từ nay về sau ta sẽ là chú chó trung thành với ngài!” Tuy bị gọi là chó, nhưng Hô Diên Giác Lệ lại không có chút nào cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn kích động thậm chí muốn ôm chân Vấn Cầm hôn vài cái, chỉ là hắn không dám làm.
Việc nào có thể quan trọng hơn việc nâng cao sức mạnh?
Chỉ cần có thể làm cho hắn nâng cao sức mạnh, làm chó thì có làm sao?
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong phòng đều vẻ mặt tuyệt vọng.
Đặc biệt là Thiên Sứ Ngạn và Lãng Tâm.
Đối phương, thế mà lại vượt qua Đế cảnh vũ thánh.
Hơn nữa còn là cảnh giới đại đế mạnh nhất.
Thực lực của bọn họ kém quá nhiều.
Quan trọng là người có sức mạnh vô biên thế mà chỉ làm người hầu của người phụ nữ này.
Võ công của người phụ nữ này mạnh đến trình độ nào?
Sức mạnh như vậy, đừng nói là đã gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mạnh hơn so với Thiên Sứ Nữ Vương không biết bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ, không có cách gì sao!
Xem ra, chỉ có chờ Lâm Hiên trở về.
Có lẽ, Lâm Hiên có thể giải quyết nguy cơ trước mắt.
"Aizzz, thật sự là có chút nhàm chán, Lâm Hiên này, rốt cuộc có trở về hay không!" Vấn Cầm có chút chán nản ngáp một cái.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng rơi trên người hai nữ thiên sứ.
"Rõ ràng ngươi không hề có cánh, làm sao ngươi có thể giả làm là người chim?" Vấn Cầm hừ nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, cánh tay nàng, hướng về phía Lãng Tâm một cái, cơ thể Lãng Tâm liền lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, cô ta vẫy nhẹ tay.
Phốc phốc!
Một cánh của Lãng Tâm trực tiếp bị một lực vô hình xé rách xuống.
Máu bắn tung tóe trên sàn nhà.
"A!"
Lãng Tâm phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó.
Cánh chim này chính là có mối liên kết mật thiết với xương sống của Lãng Tâm.
Phải chịu đựng sự đau đớn khi bị xé xuống trực tiếp như vậy, làm sao có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, xé cánh chim xuống một cách tàn nhẫn như vậy, rất có thể sẽ dễ trở thành một người thực vật.
Nhưng Vấn Cầm dường như chơi còn chưa đủ.
Tay lại bắt đầu vung lên.
Cánh bên kia cũng bị xé rách xuống. Lãng Tâm trực tiếp ngất đi vì quá đau đớn.
“Bụp!”
Nàng ném cơ thể của Lãng Tâm xuống đất.
“Lãng Tâm!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Sứ Ngạn bỗng biến sắc.
“Không cần vội, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi!”
Vấn Cầm lại bắt lấy cánh tay của Thiên Sứ Ngạn.
Nàng dùng hút lấy điện thoại di động của Diệp Ỷ.
Sau đó, gọi cho Lâm Hiên.
Chương 390 Trẻ con mới phải lựa chọn
"Lâm Hiên, rốt cuộc ngươi có tới hay không, nếu ngươi không đến, ta thiếu chút nữa là ngủ quên mất! Để ngươi có thể trở về một cách nhanh chóng, ta sẽ cho ngươi nghe một chuyện vô cùng thú vị.”
Nàng dùng sức đưa điện thoại đến gần miệng của Ngạn, sau đó, phốc một tiếng, trực tiếp xé mạnh cánh của Ngạn xuống.
Nàng muốn cho Lâm Hiên nghe thấy tiếng Ngạn kêu thảm thiết.
Tuy nhiên, Thiên Sứ Ngạn nghiến chặt răng, gần như sắp gãy răng. Cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
"Ô? Rất có khí chất a!" Vấn Cầm đột nhiên cảm thấy thú vị.
Phốc phốc!
Lại xé một cánh khác của Thiên Sứ Ngạn xuống.
Thiên Sứ Ngạn vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Ta xem ngươi rốt cuộc cứng rắn đến mức nào!” Vấn Cầm hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo, xé một cánh tay của Ngạn xuống.
Sau đó, một cái khác.
Nàng lại tiếp tục kéo chân của Ngạn.
Cuối cùng, cánh và tứ chi của Ngạn đều bị xé toạc hết.
Ngạn cuối cùng nhịn không được, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Lâm Hiên, ngươi có nghe thấy không? Âm thanh này, có phải là rất thú vị? Ha ha ha!" Vấn Cầm cười ha ha.
“Ngạn!” Nhìn thấy cảnh này, Hồng Diệp dùng hết toàn bộ sức lực muốn đứng lên.
“Nằm sấp xuống cho ta!” Hô Diên Giác Lệ nhẹ nhàng đè bàn tay, cơ thể Hồng Diệp nhất thời bị đè ép dán chặt trên sàn nhà.
"Ngươi... sẽ không được chết tử tế!!” Tô Anh suy yếu mắng.
“Ta cũng muốn chết nha nhưng sức mạnh của hắn không cho phép!” Vấn Cầm nhún nhún cái vai.
Không thể không nói, loại cảm giác khi người khác đang trước sự sống và cái chết này, thật sự là làm cho người ta cảm giác được thoải mái.
Trước kia khi ở Côn Luân bí cảnh, nàng chính là người hầu.
Tuy Hỏi Nghê Thường đối với nàng vô cùng tốt.
Nhưng ở đó nàng không có địa vị.
Một khi rời khỏi Côn Luân bí cảnh thì không giống như vậy.
Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác của người khác.
Nhất là, bây giờ trong tay nàng nắm giữ Huyết Sát Bảo Luân.
Muốn diệt toàn tộc ai liền diệt toàn tộc của người đó.
Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí cũng không muốn trở về Côn Luân bí cảnh.
Tuy nhiên, nàng không có can đảm đó.
Có lẽ, nàng chỉ là một người giúp việc, Hỏi Nghê Thường nàng cũng không bận tâm.
Nhưng nếu như không trả lại Huyết Sát Bảo Luân thì hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
Thật tốt khi được trải nghiệm cảm giác này.
"Ta nói này, Hô Diên Giác Lệ, ở đây có nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không có chút ý nghĩ gì sao?" Vấn Cầm cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy nàng muốn tìm một cái gì đó để làm.
“Tiểu nhân không dám!” Hô Diên Giác lệ nuốt nước miếng nói.
Phụ nữ ở đây, bao gồm cả Diệp Ỷ, đều có nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Trước kia Diệp Ỷ nhìn qua có chút già nua nhưng Lâm Hiên từng dùng Kỳ Lân huyết điều trị qua cho Diệp Ỷ.
Vì vậy cơ thể của Diệp Ỷ lại một lần nữa tràn đầy sức sống trẻ trung.
Diệp Ỷ càng thêm trẻ ra. Hiện tại nhìn thoáng qua Diệp Ỷ đã ba bốn mươi tuổi.
Thậm chí, nước da của Diệp Ỷ còn đẹp hơn so với người phụ nữ ba bốn mươi tuổi.
Về phía Ngạn, Lãng Tâm, Hồng Diệp cùng Tô Anh thì càng không cần phải nói.
Tất cả đều là những người có nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Hô Diên Giác Lệ hơn hai trăm tuổi và những người phụ nữ xinh đẹp đã từng nhìn thấy cũng không ít.
Nhưng nhìn thấy mấy người phụ nữ xinh đẹp này, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút động tâm.
Nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài.
“Ha ha ha, Hô Diên Giác Lệ, không cần sợ hãi, hôm nay, ta cho ngươi cơ hội này, đối xử tốt với những người phụ nữ của Lâm Hiên!” Vấn Cầm cười ha ha.
Lúc Này, điện thoại vẫn chưa cúp máy.
Lâm Hiên vẫn có thể nghe được câu nói này.
Quả nhiên, Vấn Cầm là cố ý để cho Lâm Hiên nghe được.
Lâm Hiên càng tức giận, càng đau khổ thì nàng càng vui vẻ.
Nàng tin rằng nếu như sau khi trở về ông chủ biết tất cả những gì nàng làm, ông chủ nhất định sẽ rất hài lòng.
Nếu Vấn Cầm đã nói như vậy.
Hô Diên Giác Lệ tự nhiên cũng không có gì phải khách sáo cả.
Tuy nhiên, ở đây có rất nhiều phụ nữ.
Nên bắt đầu từ đâu cũng trở thành một vấn đề.
Thấy Hô Diên Giác Lệ có vẻ mặt khó xử, Vấn Cầm tức giận nói: "Hô Diên Giác Lệ, chỉ có trẻ con mới cần lựa chọn, còn ngươi là người trưởng thành!”
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy trong lòng khẽ động.
Đúng vậy, ta sẽ chọn một chiếc lông gà.
Tất cả hắn ta đều muốn!
Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên.
"Ngươi dám động một chút thử xem? Ta tiêu diệt cả gia tộc của ngươi!”
Hô Diên Giác Lệ cả cơ thể run lẩy bẩy.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy, một bóng người xuất hiện ở phía sau hắn.
Chính xác, đây chính là Lâm Hiên!
Lâm Hiên, cuối cùng cũng trở về.
Còn có Vũ Vô Tình!
Hơn nữa, lúc này Vũ Vô Tình còn mặc bộ quần áo của tộc Việt nữ.
Cũng có nghĩa là Vũ Vô Tình đã lựa chọn đứng về phe của Lâm Hiên.
Hô Diên Giác Lệ sắc mặt biến đổi, Vũ Vô Tình, ngươi thật hồ đồ nha!
Sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ không còn Vũ Tộc trên thế giới này.
Hồng nhan ngã xuống như thế, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Mẹ, em gái, mọi người thế nào rồi?" Lâm Hiên không để ý tới Vấn Cầm, hắn cảm giác được tính mạng của Diệp Ỷ cùng Tô Anh đang phải gặp nguy hiểm.
“Lâm Hiên, mẹ không phải đã bảo con không nên trở về sao!” Diệp Ỷ nhìn thấy Lâm Hiên biểu cảm trên mặt có chút đau khổ.
"Mẹ nói gì vậy! Làm thế nào con có thể không trở về!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
"Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại, anh đã hứa với em rằng anh muốn dẫn em ra ngoài chơi, anh là một kẻ lừa đảo..." Tô Anh sau khi nói xong hai mắt của nàng chậm rãi nhắm lại.
“Tiểu Anh!” Diệp Ỷ đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mà thân thể của nàng cũng nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt của Lâm Hiên trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm cắt qua cổ tay, đem máu Kỳ Lân đút cho hai người uống.
"Ha ha, Lâm Hiên lá gan của ngươi thật không nhỏ, còn dám cho các nàng uống máu sao? Không sợ bị Huyết Sát Bảo Luân tiêu diệt sao?" Nhìn thấy cảnh này, Vấn Cầm cười lạnh một tiếng.
Nhưng Lâm Hiên cũng không thèm để ý tới nàng ta.
Sau khi Máu Kỳ Lân tiến sâu vào trong thân thể của hai người, tình trạng của hai người được cải thiện ngay lập tức.
Quả nhiên, sức mạnh được ẩn chứa trong máu Kỳ Lân vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù là Huyết Sát Bảo Luân cũng không có khả năng trong thời gian ngắn hấp thụ toàn bộ dưỡng khí.
Thấy tình trạng nhịp thở của hai người đang có xu hướng dần ổn định, sắc mặt Lâm Hiên lúc này mới tốt hơn chút.
Thật may khi hắn đã kịp thời trở về.
Cũng may là Vũ Vô Tình đã nói cho hắn biết chuyện này.
Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“Vũ Vô Tình, coi như ta nợ ngươi một ân tình!” Lâm Hiên quay đầu lại, nói với Vũ Vô Tình.
Vũ Vô Tình cúi nhẹ cái đầu, cũng không nói thêm gì.
Lúc này, nàng gần như chết lặng.
Nàng sợ, nàng sẽ bị Vũ Thần đánh chết.
“Vũ Vô Tình, vậy mà ngươi dám phản bội Vũ Thần, ngươi có biết nó có hậu quả như thế nào không? Ngươi có nhìn thấy vật đang xoay tròn kia không, nó được gọi là Huyết Sát Bảo Luân, chỉ cần một giọt máu tươi của ngươi là có thể giết sạch toàn bộ tộc của ngươi!” Hô Diên Giác Lệ lắc nhẹ cái đầu và nói.
Với tính cách của Vũ Thần, chỉ sợ toàn bộ Vũ tộc sẽ bị tiêu diệt.
“Lâm Hiên, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ngươi dám giết chết con trai của chủ nhân!” Vấn Cầm đôi mắt đẹp híp lại.
Hiển nhiên, Vấn Cầm biết Huyết Sát Bảo Luân này đáng sợ đến cỡ nào.
Cho dù là ở Côn Luân bí cảnh.
Cũng đều thuộc về những điều cấm kỵ.
Nếu như là ở trong bí cảnh, ngay cả Vấn Nghê Thường cũng không dám tùy ý sử dụng. Nhưng đây không phải là bí cảnh, dùng để giết chết mấy tên phàm nhân, hẳn là sẽ không có việc gì.
…
Ở Đế Phủ.
Tô Anh, Diệp Ỷ, Hồng Diệp còn có hai mỹ nữ xinh đẹp đang ăn cơm.
"Mẹ, mẹ thiên vị, con cũng muốn ăn thịt kho tàu, mẹ không có làm cho con, chị Hồng Diệp vừa trở về, mẹ liền nấu cho chị ý ăn!" Tô Anh đóng mở cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp có chút bất mãn nhìn về phía Diệp Ỷ.
"Hồng Diệp bao lâu thì trở về một lần, còn con bao lâu mới về một lần?" Diệp Ỷ trợn trắng mắt.
"Mẹ, gần đây con ngoan, mỗi ngày đều đi học, tên xấu xa Lâm Hiên kia, rõ ràng nói dẫn con ra ngoài chơi, vậy mà anh ta lại không biết chạy đi đâu!" Tô Anh càng nghĩ càng tức giận.
"Anh trai của con còn phải bận giải quyết việc riêng, con không cần phải lúc nào cũng quấn lấy anh trai như vậy!” Diệp Ỷ nhíu mày nói.
"Nhìn kìa, mẹ, còn nói mẹ không thiên vị, mẹ và chị Hồng Diệp cũng không có nói như vậy!" Tô Anh càng bất mãn.
Lời nói của Tô Anh, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Diệp đỏ bừng.
Diệp Ỷ quả thật thường xuyên cùng Hồng Diệp nói chuyện là để cho Hồng Diệp và Lâm Hiên ở chung một chỗ, tranh thủ sớm một chút sinh cho cô một cậu bé mập mạp, trắng trẻo.
Nếu như Lâm Hiên đồng ý thì Hồng Diệp đương nhiên là nguyện ý.
Đáng tiếc là, xung quanh của Lâm Hiên có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp. Cảm thấy không thể nào đến lượt cô ấy.
Tốt hơn hết cô vẫn nên an phận làm nha hoàn là tốt nhất.
“Ăn cơm của con đi, chỉ có con là nói nhiều nhất đấy!” Diệp Ỷ trừng mắt nhìn Tô Anh một cái và nói.
Tô Anh chỉ có thể bĩu môi xới cơm.
"Hử?"
Hai nữ thiên sứ đang ăn cơm đột nhiên dừng lại động tác ăn.
Biểu cảm trên khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
“Ngạn, Lãng Tâm, làm sao vậy ạ?” Hồng Diệp là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“Có người đang tiến vào trong Đế phủ của chúng ta!” Hai nữ thiên sứ canh gác lập tức đứng lên và chuẩn bị tư thế tiến vào trạng thái chiến đấu.
Choảng!
Tuy nhiên, lời nói của hai người vừa được dứt lời.
Đột nhiên có hai bóng người cao lớn xuất hiện ở trong phòng khách.
Giống như những bóng ma thật quỷ dị.
“Ai đấy, ngươi là ai!” Mặt của hai nữ thiên sứ chợt biến sắc.
Quả thật sức mạnh của người đó rất cường đại.
Hồng Diệp cũng trong nháy mắt rút ra con dao găm của mình và cô chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ngoài ra cô còn đứng chắn phía trước của Diệp Ỷ và Tô Anh.
"Mỹ nữ ngoại quốc? Tên tiểu tử thối này, còn rất biết cách chơi nha!” Vấn Cầm liếc mắt nhìn hai vị nữ thiên sứ một cái, biểu tình có chút thú vị.
“Ngay lập tức rời khỏi Đế phủ, nếu không, ta sẽ giết!” Lãng Tâm trầm giọng nói.
“Ngươi nói ngươi muốn giết ta?” Vấn Cầm cười.
"Hồng Diệp, nhanh chóng mang theo dì Diệp Ỷ cùng Tô Anh chạy trước!" Ngạn nghiêm giọng nói.
“Được!”
Hồng Diệp biết chuyện quan trọng nhất lúc này đó là bảo vệ sự an toàn của Diệp Ỷ và Tô Anh.
"Đi?" Vấn Cầm nói như thể đã nghe thấy được chuyện gì buồn cười.
Cô nhấc bàn tay mảnh khảnh của mình lên.
Sau đó, cách không trung đưa về phía Hồng Diệp.
Phốc phốc!
Trên đùi Hồng Diệp lập tức xuất hiện một cái lỗ máu. Khiến cô suýt ngã xuống đất.
Thiên Sứ Ngạn lập tức rút ra Thiên Sứ chi kiếm, hướng về Vấn Cầm tấn công tới.
Đinh!
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Ngón tay trắng nõn của Vấn Cầm trực tiếp ngăn cản sự tấn công của Ngạn.
Nhìn thấy một màn này, Ngạn và Lãng Tâm đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Hiên đã mang về rất nhiều tài nguyên. Sở Thiền Hoàng, Tây Môn Vô Song, Hồng Diệp cùng với hai vị nữ thiên sứ, đều chia ra không ít.
Ngay từ đầu, hai vị nữ thiên sứ đều là những người có võ công giỏi.
Nhưng bây giờ, các nàng đã là người có võ công thâm hậu với trí tuệ vô song.
Thánh vương dốc toàn lực đột kích, đối phương thế mà lại dùng một ngón tay có thể chặn được đòn tấn công?
Đây có phải là một giấc mơ không?
Nhưng đây không phải là điều gây sốc nhất.
Chỉ thấy Vấn Cầm khẽ cong ngón tay lên.
Ngay lập tức thiên sứ chiến kiếm trong nháy mắt hóa thành những mảnh vụn nhỏ.
Thiên sứ chiến kiếm chính là được làm từ những vật liệu đặc biệt tạo thành.
Vô cùng kiên cố.
Đặc biệt là thiên sứ chiến kiếm trong tay Lãng Tâm và Ngạn chính là thiên sứ chiến kiếm cấp ba, có thể so với vũ khí tam tinh!
Ngay cả chính các nàng cũng không thể chịu nổi sự công kích của thiên sứ chiến kiếm cấp ba.
Không ngờ chỉ với một ngón tay của đối phương mà thiên sứ chiến kiếm bị phá hủy!
Rõ ràng, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, đúng là có võ công cao cường.
Thiên sứ chiến kiếm bị vỡ vụn, Vấn Cầm cũng không có tiếp tục động thủ.
Thay vào đó cô ta tùy tiện ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó để cho Hô Diên Giác Lệ lấy ra một bộ bát đũa mới.
Cứ như vậy ăn.
“Ừ, rất ngon, tay nghề cũng không tệ!” Vấn Cầm vừa ăn vừa khen ngợi.
“Đó là thịt kho tàu của ta, ngươi không được ăn!” Tô Anh thấy món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất, bỗng nhiên bị một nữ nhân đột nhiên xuất hiện ăn mất, trong lòng cực kỳ cảm thấy bất mãn.
“Tiểu Anh!” Diệp Ỷ vội vàng kéo Tô Anh một cái.
Lúc này Tô Anh mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vấn Cầm vừa ăn thịt kho tàu, vừa nói: "Ta giới thiệu một chút, ta tên là Vấn Cầm, đến từ Côn Luân Bí Cảnh. Ta biết, các ngươi cũng không biết Côn Luân Bí Cảnh là cái gì, các ngươi có thể hiểu là thiên đình, cũng chính là nơi các ngươi gọi là nơi chúa sống.
Vũ Thần cấp thật sự có thể xưng là thượng thần.
"Ngươi có chuyện gì?" Diệp Ỷ trầm giọng hỏi.
"Bà là mẹ của Lâm Hiên?" Vấn Cầm mở miệng hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Ỷ ngay lập tức trả lời.
“Vậy thì đúng rồi!” Vấn Cầm đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Ỷ, một ngón tay đâm thẳng vào trái tim của Diệp Ỷ!
"Dì Diệp Ỷ!"
"Mẹ!"
Sắc mặt tất cả mọi người biến sắc.
Hai thiên sứ cùng với Hồng Diệp đang bị thương, đã sẵn sàng liều chết chiến đấu.
“Tất cả đều im lặng hết cho ta!”
Hô Diên Giác Lệ quát nhẹ một tiếng.
Hai vị thiên sứ và Hồng Diệp, cả ba người đều hộc máu, bị đánh bay ra ngoài.
Hiển nhiên, cho dù là tuỳ tùng của nữ tử này, cũng đều rất mạnh.
Thánh Vương cảnh, ở trước mặt nàng, yếu ớt còn hơn cả một tờ giấy.
Rất nhanh, Vấn Cầm thu ngón tay trở về. Ngón tay cô dính chút máu.
Cơ thể Diệp Ỷ nhất thời lảo đảo rồi ngã xuống.
Khi nàng ngã xuống, Hồng Diệp bay nhanh qua.
Dùng thân thể làm đệm thịt cho Diệp Ỷ.
Ầm!
Cơ thể của Diệp Ỷ ngã trên người Hồng Diệp.
“Dì Diệp Ỷ, dì không sao chứ?” Hồng Diệp sốt ruột đến phát khóc.
“Nha đầu, ta, ta không sao….” Diệp Ỷ lấy tay che ngực, khó khăn đáp lại.
Hồng Diệp lập tức móc ra một viên đan dược của Lâm Hiên đưa cho nàng, đút cho Diệp Ỷ uống.
Lâm Hiên ngoại trừ đưa cho nàng nguyên thạch, hắn còn đưa thêm không ít đan dược và trận pháp.
Chương 387 Chơi đùa
Trận pháp đã được bố trí xung quanh đế phủ từ sớm.
Một khi có người ỷ mạnh xông vào, sẽ lập tức được khởi động.
Nhưng hai người này lại trực tiếp tiến vào phòng khách, nhưng lại không khởi động bất kỳ một trận pháp nào.
Lúc này có thể đánh giá được.
Thực lực của hai người này tuyệt đối đã đạt đến cảnh giới vô cùng khủng bố.
Tốc độ nhanh đến ngay cả trận pháp cũng không kịp phát hiện.
“Yên tâm, ta sẽ không để nàng ta chết nhanh như vậy đâu.” Trên mặt Vấn Cầm xuất hiện nụ cười, sau một khắc, tay nàng nhẹ nhàng đặt ở bên hông.
Một cái bánh xe lớn bằng cối xay, từ trong hư không xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Cả bánh xe đều là màu đen, bay lơ lửng trong không trung, xoay tròn không ngừng, trên bánh xe còn khắc vô số phù văn thần bí cổ xưa.
“Thần khí không gian.” Nhìn những chuyện vừa xảy ra, trong lòng Hô Diên Giác Lệ chấn động.
Thần khí không gian quý báo cỡ nào, hắn hiểu rất rõ.
Ngay cả nhất tộc Thác Bạt được xưng là gia tộc mạnh nhất thế gian này cũng chưa từng có.
Không hổ danh là cường giả đi ra từ trong bí cảnh.
Vấn Cầm dùng ngón tay dính máu kia, chạm khẽ vào mép bánh xe.
Sau khi bánh xe dính máu của Diệp Ỷ, những đường hoa văn trên đó lập tức sáng lên.
Tất cả những người có mặt đều nghi hoặc nhìn về phía Vấn Cầm, không biết nàng ta đang muốn làm cái gì.
“Ta giải thích cho các ngươi một chút, cái này được gọi là Huyết Sát Bảo Luân, chỉ cần dính một giọt máu tươi là có thể tàn sát hàng vạn sinh linh. Cho dù là ở Côn Luân bí cảnh, cũng là chí bảo vô thượng.” Vấn Cầm tự nói một mình.
Nhưng mà, mọi người lại nghe không hiểu.
“Không hiểu à? Hay là để ta nói như vậy đi, nó có sức mạnh vô cùng lớn, chỉ cần nó nếm được một giọt máu, thì nó có thể giết tất cả những người thân có quan hệ huyết thống với giọt máu này.”
“Nói theo cách nói thông thường, thì nó chính là vũ khí tiêu diệt toàn tộc.”
“Đương nhiên, thực lực càng mạnh thì có thể chống lại càng lâu, nhưng chỉ cần là người có huyết mạch chí thân, cho dù có mạnh hơn nữa, cũng đều phải chết.”
Vấn Cầm vừa nói xong.
Từng luồng khí sáng màu xanh lục xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Ỷ và Tô Anh, sau đó bay vào Huyết Sát Bảo Luân.
Sau một khắc, cơ thể Tô Anh mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt nàng tái nhợt, hơi thở dồn dập, nàng cảm thấy như linh hồn của mình đang bị một cái gì đó hút đi.
Còn Diệp Ỷ, miễn cưỡng còn có thể người vững.
Mới vừa rồi, Hồng Diệp đã dìu cô ngồi lên ghế.
“Thân thể của ngươi có chút đặc thù, đáng tiếc, cho dù thể chất có đặc thù hơn đi nữa, cũng không thể ngăn được sức mạnh của Huyết Sát Bảo Luân.” Vấn Cầm khẽ cười nói.
“Ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy?” Diệp Ỷ cắn răng nói.
“Bởi vì, ta muốn làm cho một người có tên là Lâm Hiên phải thống khổ, hắn đã giết chết con trai của chủ nhân ta, chủ nhân ta ra lệnh cho ta đến để giết toàn bộ gia tộc của hắn.” Giọng điệu của Vấn Cầm vô cùng lạnh nhạt.
“Có thể chết bởi thần khí này, cũng xem như là vinh hạnh của các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng chết quá nhanh, bằng không, chờ khi Lâm Hiên đến, cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của các ngươi, ha ha ha.” Vấn Cầm cười điên cuồng.
Cảm thấy nhiệm vụ lần này cũng quá là đơn giản.
Có Huyết Sát Bảo Luân cộng thêm máu tươi của mẫu thân Lâm Hiên.
Chỉ cần là những người thân có quan hệ huyết mạch mới Lâm Hiên, tất cả đều sẽ không thoát khỏi Huyết Sát Bảo Luân.
Huyết Sát Bảo Luân chính là thần khí cấm kỵ của Côn Luân bí cảnh.
Cường giả dù cao hơn Vũ Thần mấy cấp bậc, đều không chịu nổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được thêm một đoạn thời gian ngắn mà thôi.
Dùng thần khí mạnh bực này để giết một đám người thường này, quả thực là giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Nhưng mà Vấn Nghê Thường chỉ cho Vấn Cầm mang theo Huyết Sát Bảo Luân, còn bảo, nhất định phải đem tất cả những người thân của Lâm Hiên, đều giết hết.
Như vậy, mới có thể giải được mối hận trong lòng của nàng.
Cũng chỉ có Huyết Sát Bảo Luân, mới có thể đảm bảo, đem tất cả người thân của Lâm Hiên, tất cả đều giết hết sạch sẽ.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Thì chuyện cả gia tộc bị tàn sát, tuyệt đối là một chuyện khiến cho người ta rất sợ hãi.
Nhưng lúc này vẻ mặt của Diệp Ỷ, lại vô cùng bình tĩnh.
Huyết mạch gần gũi nhất sao?
Ngoại trừ Tô Anh, cô đã không còn có người thân nào nữa.
Ý nghĩa tồn tại của nàng, chính là được nhìn thấy Lâm Hiên trưởng thành.
Cho dù Huyết Sát Bảo Luân này có mạnh hơn đi nữa, chỉ cần không giết chết Lâm Hiên là được.
Chỉ là đáng tiếc, Tiểu Anh còn trẻ như vậy….
Diệp Ỷ khó khăn lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy hành động này của nàng ta, Vấn Cầm cũng không ngăn lại.
Huyết Sát Bảo Luân đã được khởi động, mặc kệ Diệp Ỷ báo cho Lâm Hiên không đến đây, hay để cho Lâm Hiên chạy trốn, đều đã không có ý nghĩa.
Lâm Hiên đang chạy như điên.
Cơ thể của hắn, như một vệt sáng.
Đột nhiên, điện thoại reo lên.
“Tiểu Hiên.”
Giọng của Diệp Ỷ từ bên trong điện thoại truyền đến.
“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Lâm Hiên lòng nóng như lửa đốt hỏi.
“Tiểu Hiên, chuyện mẹ sắp nói với con, con nhất định phải nhớ kỹ, một chữ cũng không được quên, con không phải cô nhi, con có cha mẹ, cha mẹ con bọn họ cũng không có vứt bỏ con, chẳng qua, bọn họ có lý do nên phải rời đi. Nếu có một ngày, con gặp lại bọn họ, xin con nhất định đừng bao giờ oán trách bọn họ, còn có…đừng quay lại.”
“Hả?” Vẻ mặt Vấn Cầm biến đổi.
“Ngươi không phải là mẫu thân ruột thịt của Lâm Hiên?”
“Ha ha ha, khi nào thì ta nói ta là mẫu thân ruột thịt của Thần nhi? Ta chỉ là một nha hoàn bên cạnh mẫu thân của hắn, có thể làm bạn, nhìn Tiểu Hiên lớn lên, thì ta đã thoả mãn lắm rồi, vốn định để Tiểu Hiên có thể sống một cuộc sống bình thường cả đời, không nghĩ đến, hắn vẫn bước lên con đường vỏ giả, như vậy cũng không tệ. Tiểu Anh, thực xin lỗi, con còn trẻ như vậy…” Diệp Ỷ nhìn về phía Tô Anh, vẻ mặt vô cùng bi thương.
Từ sau khi toàn tộc của nàng và trượng phu đều bị diệt, thì Tô Anh chính là người thân có huyết mạch thân cận nhất với nàng.
“Ta mặc kệ ngươi đến từ Côn Luân bí cảnh cũng tốt, Thần Nông bí cảnh cũng được, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của các nàng, ta sẽ diệt toàn gia toàn tộc của ngươi.” Lâm Hiên tức giận thét lên.
“Ha ha ha, Lâm Hiên, coi như ngươi may mắn, thế nhưng lại không phải là con ruột của nàng ta, thật đáng tiếc, nhưng mà như vậy cũng rất thú vị, ta biết, hiện tại ngươi rất tức giận, rất muốn giết ta, hiện tại ta đang ở trong nhà ngươi, tốt nhất ngươi mau đến đây, nếu không, ta không dám đảm bảo, ngươi còn có cơ hội nhìn thấy các nàng nữa hay không.” Đối với cảnh cáo diệt toàn tộc của Lâm Hiên, một chút Vấn Cầm cũng không để trong lòng.
Với thực lực cấp Vũ Thần của nàng, ở bên ngoài bí cảnh, căn bản không có ai là đối thủ của nàng cả.
Hơn nữa, cho dù là ở trong Côn Luân bí cảnh cũng có rất nhiều người không dám đụng đến Vấn Nghê Thường, càng không dám chọc vào nam nhân phía sau Vấn Nghê Thường.
Cho nên, uy hiếp của Lâm Hiên, không có một chút phân lượng.
Khẳng định Lâm Hiên không thể giết được toàn tộc của nàng, nhưng nàng lại có thể giết toàn tộc của Lâm Hiên.
Chương 388 Vũ Đế Cảnh
Chờ đến khi Lâm Hiên đến, lại tiếp tục sử dụng Huyết Sát Bảo Luân, đem toàn bộ gia tộc của Lâm Hiên tàn sát một lần nữa.
Lâm Hiên gia tăng tốc độ đến nhanh nhất.
Gần như đã vận dụng toàn bộ sức lực bình sinh.
Vũ Vô Tình được hắn ôm trong lòng, hoàn toàn có thể cảm giác được, một sức mạnh rất lớn truyền đến từ cánh tay của Lâm Hiên.
Cơ thể của nàng, gần như bị Lâm Hiên siết nát.
Nhưng nàng không dám phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
Nàng biết, người đàn ông này, đang ở bên bờ vực phát điên.
Trong đế phủ, giờ khắc này, Hô Diên Giác Lệ đổ đầy đầu mồ hôi.
May mắn, hắn lựa chọn đứng về phía nữ Vũ Thần.
Không nghĩ đến, trong Côn Luân bí cảnh, lại còn có thứ khủng bố như vậy.
Một giọt máu, có thể tiêu diệt tất cả những người thân có huyết mạch liên quan.
Cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng.
So với bị thiên sứ nhắm đến đuổi giết, còn kinh khủng hơn gấp một vạn lần.
Nếu hắn đối nghịch với nữ Vũ Thần.
Cả nhất tộc Hô Diên, cũng sắp bị diệt.
“Vũ Vô Tình à Vũ Vô Tình, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chọn sai đường, nếu không hậu quả tuyệt đối không phải là ngươi có thể gánh được.” Hô Diên Giác Lệ cảm giác toàn thân đã bị ướt bởi mồ hôi lạnh.
Cũng may hắn chọn đúng, để cho nhất tộc Hô Diên, tránh được một kiếp nạn.
Đối với Vũ Vô Tình, Hô Diên Giác Lệ vẫn vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu không phải ngay từ đầu Vũ Vô Tình đã khẳng định cả đời này nàng chỉ theo đuổi võ đạo, nói không chừng, hắn sẽ động lòng với vị đệ nhất mỹ nữ ngàn năm có một không hai của vương tộc này rồi.
Trên thực tế, đã có rất nhiều thiên tài ưu tú, cũng đã biểu đạt tình cảm yêu thương với nàng.
Hơn nữa hai người cũng đã quen biết với nhau hai trăm năm.
Cho nên, Hô Diên Giác Lệ cũng không hy vọng Vũ Vô Tình cứ như vậy mà chết đi.
“Mẹ, con lạnh quá….” toàn thân Tô Anh run rẩy.
“Tiểu Anh, con đừng trách mẹ…” Diệp Ỷ ôm Tô Anh, khóc nói.
“Mẹ, không trách mẹ, chỉ là nếu như vậy, con không có cách nào trở thành vợ của anh Lâm Hiên rồi…” Hơi thở của Tô Anh, ngày càng thêm yếu ớt.
Hai thiên thần muốn đứng dậy.
Nhưng, Hô Diên Giác Lệ cách không trung, dùng bàn tay áp xuống, liền một lần nữa đem hai nữ nhân áp đảo trên sàn nhà.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
“Làm không tệ, Hô Diên Giác Lệ, ta sẽ không để ngươi làm việc vô ích, chờ sau khi ta rời đi, tất cả sản nghiệp của nhất tộc Thác Bạt đều thuộc về sở hữu của nhất tộc Hô Diên các ngươi.” Vấn Cầm hài lòng nói.
Tiếp theo, nàng lại ném ra một bình đan dược.
“Đây là đan dược ta mang ra từ trong Côn Luân bí cảnh, ngươi ăn nó đi, cho dù thực lực kém nhất cũng có thể đạt đến Vũ Đế đỉnh phong, có thể đột phá đến Đại Đế cảnh hay không, còn tùy thuộc vào tạo hoá của ngươi.”
Trong lòng Hô Diên Giác Lệ vui mừng như điên.
Lần này kiếm được rất nhiều tiền.
Đan dược có thể đột phá đến Vũ Đế cảnh, mẹ kiếp, cái này so với nguyên thạch không biết là mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Với thực lực của Hô Diên Giác Lệ hiện tại.
Nếu muốn dựa vào nguyên thạch để đột phá, trên cơ bản là không có khả năng.
Cho dù có thể, cũng phải cần đến số lượng nguyên thạch vô cùng khủng bố.
Vốn hắn tưởng rằng, cả đời này của mình, có thể tu luyện đến đỉnh phong Chuẩn Đế, hoặc may mắn hơn một chút, đạt đế Vũ Đế cảnh.
Nhưng không nghĩ đến, bởi vì mình một lần lựa chọn sáng suốt, liền có cơ duyên trở thành Đại Đế cảnh.
Hơn nữa, tất cả tài sản của nhất tộc Thác Bạt cũng sẽ thuộc về sở hữu của Hô Diên Giác Lệ hắn.
Nói cách khác, về sau, trên thế gian này, Hô Diên nhất tộc hắn chính là tộc mạnh nhất.
Giờ phút này, thậm chí Hô Diên Giác Lệ còn muốn cười vài tiếng thật to.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt các nữ Vũ Thần, hắn không dám làm như vậy.
“Hô Diên Giác Lệ, sao ngươi không ăn nó ngay bây giờ luôn? Với thực lực Chuẩn Đế cảnh như hiện giờ của ngươi, ăn một viên đan dược vào, đoán chừng, thực lực có thể tăng vọt, dễ dàng giúp ngươi đột phá lên đến Vũ Đế cảnh.” Vấn Cầm thấy Hô Diên Giác Lệ cất đan dược, trêu tức nói.
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy nhịn không được nuốt nước bọt.
Hắn còn tưởng rằng muốn luyện hoá những đan dược này, cần một thời gian rất dài đấy.
Không ngờ đến, thế nhưng Vấn Cầm cư nhiên lại nói chỉ cần ăn trực tiếp là được.
“Không cần dùng cái nhìn của ngươi để đánh giá sản phẩm của bí cảnh, chỉ cần cơ thể của ngươi có thể chịu được, với những đan dược này, ngươi có thể ăn mãi, ăn cho đến khi nào ngươi trở thành Vũ Thần, cũng không thành vấn đề, nhưng mà, ta cũng không cho ngươi nhiều như vậy.” Vấn Cầm thấy dáng vẻ chưa từng nhìn thấy qua thế giới của Hô Diên Giác Lệ, nhịn không được cười nói.
Bất quá nàng cũng chỉ mới đạt đến nhất tinh Vũ Thần.
Đương nhiên cũng không có khả năng cho Hô Diên Giác Lệ tài nguyên để trở thành Vũ Thần.
Hơn nữa, Vấn Cầm cũng chỉ là một nha hoàn, có thể trở thành Vũ Thần, đương nhiên không phải là do thiên phú võ đạo của nàng cực kỳ tốt.
Tất cả đều dựa vào thuốc.
Tuy rằng so với thực lực dựa tự mình tu luyện, sức mạnh chắc chắn sẽ chênh lệch rất lớn.
Nhưng đối phó với Vũ Thần, tuyệt đối là một đòn giảm khoảng cách.
Hồ Diên Giác Lệ rót ra một viên đan dược, vẻ mặt kích động nuốt xuống.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm giác có một nguồn năng lượng vô cùng thuần khiết và mạnh mẽ không gì sánh bằng lan ra khắp nơi.
Sức mạnh của hắn tặng vọt lên ngay lập tức.
Vốn nút thắt bình cảnh của hắn, dễ dàng bị phá bỏ.
Đây có phải là sản phẩm đến từ bí cảnh thật không?
Loại cảm giác này, so với cảm giác khi hắn sử dụng đan dược, hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc.
Hấp thụ đặc biệt nhanh thì không nói, sức mạnh của nó còn vô cùng vô cùng mạnh.
Chỉ là một viên, thế nhưng có thể trực tiếp đưa hắn từ Chuẩn Đế, tăng lên đến nhất tinh Vũ Đế.
Mẹ nó.
Cảm thấy đây như là một giấc mơ.
Đan dược tổng cộng có mười viên.
“Cảm giác cơ thể ngươi còn có thể chịu được, ngươi tiếp tục ăn đi.” Vấn Cầm nói.
Tuy vốn tu vi của Hô Diên Giác Lệ là Chuẩn Đế cảnh.
Nhưng hắn không giống với Vấn Cầm, hắn từng bước từng bước tu luyện, đã tu luyện hơn hai trăm năm, mới tu luyện thành.
Tố chất thân thể của hắn, có thể nói, so với Vấn Cầm của bây giờ còn tốt hơn.
Tiếp tục ăn vào viên thứ hai.
Tam tinh Vũ Đế.
Viên thứ ba, thứ tư, rồi viên thứ năm…đến viên thứ mười.
“Không nghĩ đến, tố chất thân thể của ngươi, thế nhưng lại tốt như vậy.” Vấn Cầm sợ hãi đến ngây người.
Nàng còn tưởng rằng, nhiều nhất thì Hô Diên Giác Lệ chỉ có thể ăn đến viên thứ tư hoặc thứ năm mà thôi.
Không nghĩ đến, một lần Hô Diên Giác Lệ hắn lại có thể đem mười viên toàn bộ ăn hết.
Thực lực của hắn, dĩ nhiên đã đạt đến đỉnh phong Vũ Đế.
Khoảng cách đến Đại Đế cảnh, chỉ còn cách một bước.
“Ngược lại ngươi lại làm cho ta có chút kinh ngạc, vậy ta liền tặng cho ngươi một món quà.” Tâm trạng của Vấn Cầm rất tốt, trực tiếp móc ra một viên đan dược định ném cho Hô Diên Giác Lệ.
Viên đan dược này, có thể trực tiếp trợ giúp Hô Diên Giác Lệ đột phá lên Đại Đế cảnh.
Chương 389 Xé cánh
“Nhưng mà, ngươi cũng không nên quá vui vẻ, viên đan dược ta đưa cho ngươi, có thể giúp ngươi đột phá lên Đại Đế cảnh, nhưng sau khi ăn xong, tu vi sau này của ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại ở chuẩn nhất tinh Đại Đế, không có cách nào dựa vào bản thân tu luyện để tăng lên, chỉ có thể tiếp tục sử dụng đan dược mới có khả năng nâng cao thực lực, có muốn dùng tiếp nữa hay không, chính là do ngươi quyết định.” Vấn Cầm đem đan dược đặt trên bàn.
Đan dược này tuy có tác dụng mạnh. Nhưng bình thường dùng đều là cho những người không có thiên phú trong tu vi võ thuật.
Một khi ngưng dùng thuốc này thì việc tu luyện cũng sẽ bị gián đoạn không được nâng cao sức mạnh, thậm chí, còn có thể bị lùi lại.
Vì vậy, những thiên tài chân chính họ thường sẽ không tùy tiện uống loại thuốc này.
Tuy nhiên, cũng có loại thuốc không ảnh hưởng đến việc tập luyện võ công.
Nhưng loại thuốc này, cực kỳ quý giá, cho dù là Vấn Cầm cũng không có.
Nếu như hỏi Nghê Thường có thể sẽ có được một ít, nhưng cũng không có nhiều.
Ngay cả Vấn Cầm cũng không có tư cách sử dụng, đừng nói Hô Diên giác lệ.
Vẻ mặt của Hô Diên Giác Lệ đang vui mừng, phấn khởi bỗng nhiên có chút khó xử.
Nếu như uống loại thuốc này vào có thể trở thành người có võ công giỏi nhất.
Sự cám dỗ này thực sự vô cùng lớn.
Nếu là trước đây.
Hắn thậm chí nghĩ cũng không thèm nghĩ liền trực tiếp uống loại thuốc này.
Dù sao, trở thành Đại Đế cũng có thể tiêu diệt được Thác Bạt Nhất Tộc trong nháy mắt.
Nhưng bây giờ, hắn nhận thấy được sự mạnh mẽ của cường giả bí cảnh.
Hắn có chút hơi do dự.
Sức mạnh vô biên, ở trong bí cảnh thậm chí nó còn không được tính là cái gì.
"Kỳ lạ, ngươi không cần phải do dự, với tài năng của ngươi, nếu như không có những loại thuốc này, cả đời này ngươi thậm chí cũng không có khả năng trở thành Vũ Đế, chứ đừng nói là trở thành Đại Đế." Vấn Cầm lạnh lùng nói.
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy sửng sốt.
Trong lòng có chút không đành lòng.
Hắn biết, Vấn Cầm nói không sai.
Nếu đã như vậy, vậy thì không bằng bây giờ trực tiếp đột phá đến Đại Đế.
Chỉ cần hắn không vào bí cảnh, hắn vĩnh viễn đều là vương!
Nghĩ tới đây, Hô Diên Giác Lệ trực tiếp nuốt xuống viên thuốc này để có thể làm cho hắn đột phá đến Đại Đế cảnh.
Việc này cũng có nghĩa là, cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể nâng cao cấp bậc tu luyện của mình dù chỉ là một chút.
Nhưng nó có còn quan trọng không?
Không quan trọng nữa!
Ầm ầm!
Một luồng năng lượng đáng sợ nổ tung trong cơ thể Hô Diên Giác Lệ.
Những giọt máu bắt đầu chảy ra từ da của hắn, vẻ mặt của hắn ta bây giờ vô cùng đau đớn.
Lúc này, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy cơ thể của mình dường như muốn nổ tung.
Nhìn thấy một cảnh này, Vấn Cầm khẽ nhíu mày, lẽ nào, nàng đoán sai sao, Hô Diên Giác Lệ ngay từ đầu đã không chịu nổi viên thuốc này?
Quả nhiên, tham lam sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp nào cả.
Nhưng mà nếu Hô Diên Giác Lệ chết, Vấn Cầm cũng không cảm thấy có gì quan trọng.
Chỉ là một gốc cỏ nhỏ mà bản thân mình trồng đã chết.
Sẽ không có bất kỳ ai đau lòng.
"A!" Hô Diên Giác Lệ phát ra tiếng kêu vô cùng đau đớn.
Trong nháy mắt trở thành một người máu.
"Không, ta không thể chết, ta không cam lòng! Ta muốn trở thành Đại Đế!” Hô Diên Giác Lệ lớn tiếng gào thét.
Linh hồn trên người hắn dần dần ổn định!
Hắn thế mà chịu đựng được!
Hô Diên Giác Lệ nặng nề thở dốc.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn muốn nổ tung mà chết.
Không ngờ tới, cuối cùng lại thành công!
Có vẻ như Hô Diên Giác Lệ đã gặp phải may mắn.
“Đây chính là Đại Đế cảnh sao!”
Lúc này, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy bản thân mình có thể với một quyền đấm bay một ngọn núi nhỏ.
Từ nay về sau, ngoài bí cảnh, hắn vô địch!
“Thật thú vị!” Vấn Cầm vừa mới cảm thấy Hô Diên Giác Lệ gần như sắp chết.
Nhưng mà, khi hắn đang cận kề cái chết, đột nhiên hắn phát ra một luồng năng lượng đặc biệt.
Khiến hắn ta thành công vượt qua.
Có lẽ, đây chính là lợi ích của người có căn cơ vững chắc.
Người hoàn toàn dựa vào thuốc, nếu như họ không thể chịu đựng nổi, thì hầu hết tất cả đều phải chết, không thể nghi ngờ.
“Cảm ơn Vũ Thần đã ủng hộ, từ nay về sau, cái mạng này của Hô Diên Giác Lệ , chính là của ngài!” Hô Diên Giác Lệ trực tiếp quỳ gối trước mặt Vấn Cầm.
Vấn Cầm xua tay, nói: "Mạng của ngươi, đối với ta mà nói, một xu cũng không đáng, trừ khi ngươi có thể tiến vào Côn Luân bí cảnh, nhưng nếu như ngươi thật sự dám đi vào, cho dù ngươi có trở thành Đại Đế thì cũng không đạt được thành tựu gì, hơn nữa, sức mạnh của ngươi bây giờ không có cách nào có thể tăng lên, nói chung ngươi không cần phải đi vào, trong khoảng thời gian ta rời đi, ngươi làm chú chó canh gác cho ta là được.”
“Từ nay về sau ta sẽ là chú chó trung thành với ngài!” Tuy bị gọi là chó, nhưng Hô Diên Giác Lệ lại không có chút nào cảm thấy bị sỉ nhục.
Hắn kích động thậm chí muốn ôm chân Vấn Cầm hôn vài cái, chỉ là hắn không dám làm.
Việc nào có thể quan trọng hơn việc nâng cao sức mạnh?
Chỉ cần có thể làm cho hắn nâng cao sức mạnh, làm chó thì có làm sao?
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong phòng đều vẻ mặt tuyệt vọng.
Đặc biệt là Thiên Sứ Ngạn và Lãng Tâm.
Đối phương, thế mà lại vượt qua Đế cảnh vũ thánh.
Hơn nữa còn là cảnh giới đại đế mạnh nhất.
Thực lực của bọn họ kém quá nhiều.
Quan trọng là người có sức mạnh vô biên thế mà chỉ làm người hầu của người phụ nữ này.
Võ công của người phụ nữ này mạnh đến trình độ nào?
Sức mạnh như vậy, đừng nói là đã gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Mạnh hơn so với Thiên Sứ Nữ Vương không biết bao nhiêu lần.
Chẳng lẽ, không có cách gì sao!
Xem ra, chỉ có chờ Lâm Hiên trở về.
Có lẽ, Lâm Hiên có thể giải quyết nguy cơ trước mắt.
"Aizzz, thật sự là có chút nhàm chán, Lâm Hiên này, rốt cuộc có trở về hay không!" Vấn Cầm có chút chán nản ngáp một cái.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng rơi trên người hai nữ thiên sứ.
"Rõ ràng ngươi không hề có cánh, làm sao ngươi có thể giả làm là người chim?" Vấn Cầm hừ nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, cánh tay nàng, hướng về phía Lãng Tâm một cái, cơ thể Lãng Tâm liền lơ lửng giữa không trung.
Sau đó, cô ta vẫy nhẹ tay.
Phốc phốc!
Một cánh của Lãng Tâm trực tiếp bị một lực vô hình xé rách xuống.
Máu bắn tung tóe trên sàn nhà.
"A!"
Lãng Tâm phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó.
Cánh chim này chính là có mối liên kết mật thiết với xương sống của Lãng Tâm.
Phải chịu đựng sự đau đớn khi bị xé xuống trực tiếp như vậy, làm sao có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, xé cánh chim xuống một cách tàn nhẫn như vậy, rất có thể sẽ dễ trở thành một người thực vật.
Nhưng Vấn Cầm dường như chơi còn chưa đủ.
Tay lại bắt đầu vung lên.
Cánh bên kia cũng bị xé rách xuống. Lãng Tâm trực tiếp ngất đi vì quá đau đớn.
“Bụp!”
Nàng ném cơ thể của Lãng Tâm xuống đất.
“Lãng Tâm!” Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Sứ Ngạn bỗng biến sắc.
“Không cần vội, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi!”
Vấn Cầm lại bắt lấy cánh tay của Thiên Sứ Ngạn.
Nàng dùng hút lấy điện thoại di động của Diệp Ỷ.
Sau đó, gọi cho Lâm Hiên.
Chương 390 Trẻ con mới phải lựa chọn
"Lâm Hiên, rốt cuộc ngươi có tới hay không, nếu ngươi không đến, ta thiếu chút nữa là ngủ quên mất! Để ngươi có thể trở về một cách nhanh chóng, ta sẽ cho ngươi nghe một chuyện vô cùng thú vị.”
Nàng dùng sức đưa điện thoại đến gần miệng của Ngạn, sau đó, phốc một tiếng, trực tiếp xé mạnh cánh của Ngạn xuống.
Nàng muốn cho Lâm Hiên nghe thấy tiếng Ngạn kêu thảm thiết.
Tuy nhiên, Thiên Sứ Ngạn nghiến chặt răng, gần như sắp gãy răng. Cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
"Ô? Rất có khí chất a!" Vấn Cầm đột nhiên cảm thấy thú vị.
Phốc phốc!
Lại xé một cánh khác của Thiên Sứ Ngạn xuống.
Thiên Sứ Ngạn vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Ta xem ngươi rốt cuộc cứng rắn đến mức nào!” Vấn Cầm hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo, xé một cánh tay của Ngạn xuống.
Sau đó, một cái khác.
Nàng lại tiếp tục kéo chân của Ngạn.
Cuối cùng, cánh và tứ chi của Ngạn đều bị xé toạc hết.
Ngạn cuối cùng nhịn không được, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Lâm Hiên, ngươi có nghe thấy không? Âm thanh này, có phải là rất thú vị? Ha ha ha!" Vấn Cầm cười ha ha.
“Ngạn!” Nhìn thấy cảnh này, Hồng Diệp dùng hết toàn bộ sức lực muốn đứng lên.
“Nằm sấp xuống cho ta!” Hô Diên Giác Lệ nhẹ nhàng đè bàn tay, cơ thể Hồng Diệp nhất thời bị đè ép dán chặt trên sàn nhà.
"Ngươi... sẽ không được chết tử tế!!” Tô Anh suy yếu mắng.
“Ta cũng muốn chết nha nhưng sức mạnh của hắn không cho phép!” Vấn Cầm nhún nhún cái vai.
Không thể không nói, loại cảm giác khi người khác đang trước sự sống và cái chết này, thật sự là làm cho người ta cảm giác được thoải mái.
Trước kia khi ở Côn Luân bí cảnh, nàng chính là người hầu.
Tuy Hỏi Nghê Thường đối với nàng vô cùng tốt.
Nhưng ở đó nàng không có địa vị.
Một khi rời khỏi Côn Luân bí cảnh thì không giống như vậy.
Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác của người khác.
Nhất là, bây giờ trong tay nàng nắm giữ Huyết Sát Bảo Luân.
Muốn diệt toàn tộc ai liền diệt toàn tộc của người đó.
Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí cũng không muốn trở về Côn Luân bí cảnh.
Tuy nhiên, nàng không có can đảm đó.
Có lẽ, nàng chỉ là một người giúp việc, Hỏi Nghê Thường nàng cũng không bận tâm.
Nhưng nếu như không trả lại Huyết Sát Bảo Luân thì hậu quả đặc biệt nghiêm trọng.
Thật tốt khi được trải nghiệm cảm giác này.
"Ta nói này, Hô Diên Giác Lệ, ở đây có nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không có chút ý nghĩ gì sao?" Vấn Cầm cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy nàng muốn tìm một cái gì đó để làm.
“Tiểu nhân không dám!” Hô Diên Giác lệ nuốt nước miếng nói.
Phụ nữ ở đây, bao gồm cả Diệp Ỷ, đều có nhan sắc vô cùng xinh đẹp.
Trước kia Diệp Ỷ nhìn qua có chút già nua nhưng Lâm Hiên từng dùng Kỳ Lân huyết điều trị qua cho Diệp Ỷ.
Vì vậy cơ thể của Diệp Ỷ lại một lần nữa tràn đầy sức sống trẻ trung.
Diệp Ỷ càng thêm trẻ ra. Hiện tại nhìn thoáng qua Diệp Ỷ đã ba bốn mươi tuổi.
Thậm chí, nước da của Diệp Ỷ còn đẹp hơn so với người phụ nữ ba bốn mươi tuổi.
Về phía Ngạn, Lãng Tâm, Hồng Diệp cùng Tô Anh thì càng không cần phải nói.
Tất cả đều là những người có nhan sắc khuynh nước khuynh thành.
Hô Diên Giác Lệ hơn hai trăm tuổi và những người phụ nữ xinh đẹp đã từng nhìn thấy cũng không ít.
Nhưng nhìn thấy mấy người phụ nữ xinh đẹp này, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút động tâm.
Nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài.
“Ha ha ha, Hô Diên Giác Lệ, không cần sợ hãi, hôm nay, ta cho ngươi cơ hội này, đối xử tốt với những người phụ nữ của Lâm Hiên!” Vấn Cầm cười ha ha.
Lúc Này, điện thoại vẫn chưa cúp máy.
Lâm Hiên vẫn có thể nghe được câu nói này.
Quả nhiên, Vấn Cầm là cố ý để cho Lâm Hiên nghe được.
Lâm Hiên càng tức giận, càng đau khổ thì nàng càng vui vẻ.
Nàng tin rằng nếu như sau khi trở về ông chủ biết tất cả những gì nàng làm, ông chủ nhất định sẽ rất hài lòng.
Nếu Vấn Cầm đã nói như vậy.
Hô Diên Giác Lệ tự nhiên cũng không có gì phải khách sáo cả.
Tuy nhiên, ở đây có rất nhiều phụ nữ.
Nên bắt đầu từ đâu cũng trở thành một vấn đề.
Thấy Hô Diên Giác Lệ có vẻ mặt khó xử, Vấn Cầm tức giận nói: "Hô Diên Giác Lệ, chỉ có trẻ con mới cần lựa chọn, còn ngươi là người trưởng thành!”
Hô Diên Giác Lệ nghe vậy trong lòng khẽ động.
Đúng vậy, ta sẽ chọn một chiếc lông gà.
Tất cả hắn ta đều muốn!
Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên.
"Ngươi dám động một chút thử xem? Ta tiêu diệt cả gia tộc của ngươi!”
Hô Diên Giác Lệ cả cơ thể run lẩy bẩy.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy, một bóng người xuất hiện ở phía sau hắn.
Chính xác, đây chính là Lâm Hiên!
Lâm Hiên, cuối cùng cũng trở về.
Còn có Vũ Vô Tình!
Hơn nữa, lúc này Vũ Vô Tình còn mặc bộ quần áo của tộc Việt nữ.
Cũng có nghĩa là Vũ Vô Tình đã lựa chọn đứng về phe của Lâm Hiên.
Hô Diên Giác Lệ sắc mặt biến đổi, Vũ Vô Tình, ngươi thật hồ đồ nha!
Sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ không còn Vũ Tộc trên thế giới này.
Hồng nhan ngã xuống như thế, Hô Diên Giác Lệ cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Mẹ, em gái, mọi người thế nào rồi?" Lâm Hiên không để ý tới Vấn Cầm, hắn cảm giác được tính mạng của Diệp Ỷ cùng Tô Anh đang phải gặp nguy hiểm.
“Lâm Hiên, mẹ không phải đã bảo con không nên trở về sao!” Diệp Ỷ nhìn thấy Lâm Hiên biểu cảm trên mặt có chút đau khổ.
"Mẹ nói gì vậy! Làm thế nào con có thể không trở về!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
"Anh, cuối cùng anh cũng đã trở lại, anh đã hứa với em rằng anh muốn dẫn em ra ngoài chơi, anh là một kẻ lừa đảo..." Tô Anh sau khi nói xong hai mắt của nàng chậm rãi nhắm lại.
“Tiểu Anh!” Diệp Ỷ đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mà thân thể của nàng cũng nhanh chóng biến mất.
Ánh mắt của Lâm Hiên trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm cắt qua cổ tay, đem máu Kỳ Lân đút cho hai người uống.
"Ha ha, Lâm Hiên lá gan của ngươi thật không nhỏ, còn dám cho các nàng uống máu sao? Không sợ bị Huyết Sát Bảo Luân tiêu diệt sao?" Nhìn thấy cảnh này, Vấn Cầm cười lạnh một tiếng.
Nhưng Lâm Hiên cũng không thèm để ý tới nàng ta.
Sau khi Máu Kỳ Lân tiến sâu vào trong thân thể của hai người, tình trạng của hai người được cải thiện ngay lập tức.
Quả nhiên, sức mạnh được ẩn chứa trong máu Kỳ Lân vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù là Huyết Sát Bảo Luân cũng không có khả năng trong thời gian ngắn hấp thụ toàn bộ dưỡng khí.
Thấy tình trạng nhịp thở của hai người đang có xu hướng dần ổn định, sắc mặt Lâm Hiên lúc này mới tốt hơn chút.
Thật may khi hắn đã kịp thời trở về.
Cũng may là Vũ Vô Tình đã nói cho hắn biết chuyện này.
Nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“Vũ Vô Tình, coi như ta nợ ngươi một ân tình!” Lâm Hiên quay đầu lại, nói với Vũ Vô Tình.
Vũ Vô Tình cúi nhẹ cái đầu, cũng không nói thêm gì.
Lúc này, nàng gần như chết lặng.
Nàng sợ, nàng sẽ bị Vũ Thần đánh chết.
“Vũ Vô Tình, vậy mà ngươi dám phản bội Vũ Thần, ngươi có biết nó có hậu quả như thế nào không? Ngươi có nhìn thấy vật đang xoay tròn kia không, nó được gọi là Huyết Sát Bảo Luân, chỉ cần một giọt máu tươi của ngươi là có thể giết sạch toàn bộ tộc của ngươi!” Hô Diên Giác Lệ lắc nhẹ cái đầu và nói.
Với tính cách của Vũ Thần, chỉ sợ toàn bộ Vũ tộc sẽ bị tiêu diệt.