-
Chương 16-20
Chương 16 Mất đi lý trí
“Vậy, đi thôi, hai chúng ta nói chuyện riêng.” Trần Tú nói với Lâm Hiên.
“A Tú, bà muốn làm gì?” Ninh Phú Quý có chút nghi hoặc.
"Tôi làm cái gì còn phải báo cáo cho ông à?” Trần Tú lườm Ninh Phú Quý một cái.
Ninh Phú Quý xấu hổ, mặt đều đỏ lên.
Đây là một chút mặt mũi cũng không cho hắn.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Hiên, được không?" Ninh Hinh khẩn cầu nói.
"Cái gì khó xử không khó xử? Còn chưa gả cho Lâm Hiên, đã muốn giúp nó nói chuyện, về sau có phải trong mắt con không có mẹ như ta hay không!” Trần Tú trừng mắt nhìn Ninh Hinh:
"Ta đương nhiên là vì tốt cho con. Lâm Hiên, đi theo tôi!" Trần Tú đi vào phòng trước.
Lâm Hiên cũng đi theo vào.
Sau khi Lâm Hiên vào, Trần Tú liền đem cửa phòng đóng lại.
"Lâm Hiên, tôi biết, Tiểu Hinh đặc biệt thích cậu, bằng không nó cũng sẽ không vì cậu mà cùng Thẩm Ngạo Tuyết đối nghịch. Tiểu Hinh vì cậu chịu khổ nhiều như vậy, ngươi cũng không muốn Tiểu Hinh sau này sống không hạnh phúc đúng không?" Trần Tú nói với Lâm Hiên.
"Yên tâm đi dì, cháu nhất định sẽ làm cho Ninh tỷ hạnh phúc!"
Trần Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
"Cậu cho, làm sao cho? Cậu mất đi một quả thận, sẽ không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc được!"
“Cậu nghĩ lại xem, đàn ông thiếu một quả thận, chẳng khác nào mất nửa cái mạng. Trên cơ bản cũng không làm được công việc nặng nhọc. Cậu là một người đàn ông, chẳng lẽ còn muốn sau này Tiểu Hinh nuôi sống cậu hả?”
"Cho dù Tiểu Hinh thật sự nguyện ý nuôi sống cậu, vậy cậu cũng phải để Tiểu Hinh làm một người phụ nữ bình thường đúng không? Thẩm Ngạo Tuyết vì sao không coi cậu là người? Còn không phải bởi vì cậu thiếu thận, không có biện pháp đáp ứng thứ nhu cầu của cô ta.”
Trần Tú biết cuộc sống của Lâm Hiên ở Thẩm gia sẽ không dễ chịu.
Dù sao, một thằng con rể vô dụng, ai sẽ quan tâm đến hắn?
Ngay cả ăn cơm cũng không có tư cách lên bàn.
"Dì, cháu biết, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nhưng xin dì tin cháu, cho cháu chút thời gian, nhất định sẽ chứng minh cho dì thấy, cháu có năng lực đó." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Trần Tú thấy Lâm Hiên còn không chịu bỏ cuộc, lắc đầu, nói:
"Cậu gặp qua Đoàn Vũ rồi. Hắn y thuật giỏi, nhà giàu, đẹp trai cao to. Tại sao tôi không chọn hắn mà phải tốn thời gian cho cậu?”
“Tôi không đòi hỏi cậu điều gì khác, nhưng ít nhất cậu… Nếu cậu là một ngườiđàn ông bình thường, vậy cầm lấy cái này rồi thể hiện đi.”
Trần Tú nói xong đưa một chiếc máy tính bảng bị vỡ màn hình cho Lâm Hiên.
Lại để cho Lâm Hiên đeo tai nghe.
Lâm Hiên rất khó hiểu, không biết Trần Tú muốn làm gì.
Nhưng vì để cho Trần Tú tiếp nhận mình, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
"Xem hết những thứ bên trong đi." Trần Tú nói.
Lâm Hiên nhấn vào đoạn phim, mở lên.
Sau đó cả người đông cứng lại.
"Dì Trần..." Lâm Hiên cực kỳ xấu hổ.
"Đừng nói chuyện, chỉ cần xem, vặn âm lượng lớn nhất!" Trần Tú nhẹ giọng quát.
Thấy thần sắc nghiêm túc của Trần Tú, Lâm Hiên không khỏi nuốt nước miếng, bắt đầu "bất đắc dĩ" xem.
Lâm Hiên ở trên núi làm người rừng đã ba năm, hơn nữa thêm ảnh hưởng của Cổ Kỳ Lân, hiện tại hỏa khí rất lớn.
m thanh chủ đạo cũng được vặn lên tối đa. Trong nháy mắt, làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
Lúc trước ở trước mặt Hồng Diệp, cũng đã rất xấu hổ.
Nhưng Hồng Diệp là nha hoàn của hắn, không sao. Trần Tú thì khác.
Ánh mắt Trần Tú vẫn luôn ở trên người Lâm Hiên đánh giá.
Một lát sau, trên mặt lộ ra biểu tình đương nhiên.
Quả nhiên, giống hệt bà nghĩ.
Nếu không, nếu Ninh Hinh và Lâm Hiên thật sự ở bên nhau, hạnh phúc cả đời của Ninh Hinh sẽ bị hủy.
Đừng nói là mắt của Ninh Hinh đã có thể chữa khỏi, cho dù không chữa khỏi, bà cũng sẽ không cho phép Ninh Hinh lấy một người đàn ông vô dụng làm chồng.
Nhưng hiện tại Trần Tú cũng không vội cắt ngang Lâm Hiên, định đợi thêm một chút nữa. Xem liệu có điều kỳ diệu nào xảy ra không.
Mọi người ngoài cửa, lo lắng chờ đợi.
Nhất là Ninh phú quý, trong lòng rất nóng nảy.
Hai người đó đã đi vào lâu như vậy.
Cũng không biết tình huống là như thế nào.
"Được rồi, chúng ta dừng ở đây đi, suy đoán của tôi là chính xác rồi."
Lại qua mười phút, Trần Tú lấy lại tính bảng trong tay Lâm Hiên.
Đã lâu như vậy, không có kỳ tích gì, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
"Lâm Hiên, tôi sẽ không đồng ý cho cậu cùng Tiểu Hinh ở cùng một chỗ, cậu liền chết tâm đi!" Trần Tú lạnh lùng nói. Sau đó, xoay người đi mở cửa.
Nhưng, đúng lúc này Lâm Hiên lại động.
“Lâm Hiên, cậu muốn làm gì!” Trần Tú kinh hãi nói.
Tiếp theo bà liền phát hiện, hai mắt Lâm Hiên đã đỏ thẫm, nhìn chằm chằm bà.
Trần Tú thầm kinh hãi, tên này không phải phế sao?
Sao lại có ánh mắt như vậy?
Thượng Cổ Kỳ Lân là Chí Dương thần thú.
Bây giờ phần lớn nội tạng trong cơ thể Lâm Hiên đã được thay thế của Thượng Cổ Kỳ Lân.
Trong cơ thể lại đang chảy máu của Kỳ Lân.
Khí chất ngời ngời toát ra từ từng cử chỉ có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải phát cuồng.
Không thể không nói, Trần Tú tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, lại chịu không ít khổ sở, nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ của mình.
Nhan sắc của bà rất cao, vóc dáng cũng được duy trì rất tốt.
Chỉ là làn da bởi vì phong sương lâu dài xâm nhập, mà trở nên hơi có chút thô ráp. Nếu bảo dưỡng thích hợp một chút, tuyệt đối là mỹ nhân.
Diện mạo của bà cùng Ninh Hinh lại giống đến bảy, tám mươi phần trăm.
Nhưng khác với Ninh Hinh, so với sự trẻ trung của Ninh Hinh, bà là một người phụ nữ thuần thục.
Một người phụ nữ như vậy là hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Trách không được, Chu Lại Bì từ lúc bà chuyển tới đây, liền nhớ mãi không quên.
Lúc này Lâm Hiên đã có chút mất đi lý trí, đem Trần Tú xem thành Ninh Hinh.
Vốn hai người Trần Tú cùng Ninh Hinh bộ dạng đã cực giống, dưới ảnh hưởng của Kỳ Lân Huyết, hắn càng không còn phân biệt nổi.
“Lâm Hiên!” Trần Tú lớn tiếng quát lớn, muốn làm cho Lâm Hiên khôi phục lý trí.
Bà muốn đẩy Lâm Hiên ra, lại phát hiện mình đẩy không nổi.
Khí lực của Lâm Hiên quá lớn.
Trần Tú giờ phút này có chút hối hận, đáng lẽ không nên làm như vậy.
Ngoài cửa, Ninh Phú Quý nghe được thanh âm của Trần Tú cũng có chút hoảng hốt, vội vàng dùng sức gõ cửa.
"Lâm Hiên, mở cửa ra, mau mở cửa!"
Tiếng gõ cửa dồn dập của Ninh Phú Quý cuối cùng cũng khiến Lâm Hiên khôi phục một chút lý trí.
Sau khi tỉnh táo lại, cũng bị hành động của mình làm cho giật nảy mình.
"Mày đang làm gì vậy? Mày còn là con người không hả?” Lâm Hiên trong lòng tự mắng chính mình.
“Lâm Hiên, nếu cậu không mở cửa, tôi phá cửa đó!” Ninh Phú Quý ở bên ngoài hô to.
Nói xong ông ta cũng bắt đầu đập cửa luôn. Tiếng rầm, rầm rầm tức vang lên.
“Lâm Hiên, mau buông tôi ra. Nếu để chú Ninh của cậu nhìn thấy, ông ấy sẽ giết chết cậu!”
Trần Tú nghe tiếng phá cửa, khẩn cầu nói với Lâm Hiên.
Rầm!
Nhưng mà, vào lúc này, cửa phòng đã bị Ninh Phú Quý phá hỏng!
Chương 17 Cường giả Nguyệt cấp
Xong rồi!
Trần Tú thống khổ nhắm hai mắt lại.
Không có cách nào để làm người nữa!
Tuy nhiên, một lúc sau, bà vẫn không nghe thấy có gì xảy ra, liền hé mắt ra nhìn.
Phát hiện Lâm Hiên cũng không có ở trên người bà, mà đã sớm lùi ra xa.
“Vợ à, bà làm sao vậy?”
“Cậu đã làm gì vợ tôi? Tôi sẽ giết cậu!”
Ninh Phú Quý nhìn thấy Trần Tú nằm trên giường không nhúc nhích, làm bộ muốn đi liều mạng với Lâm Hiên.
“Nó… Nó không có làm gì tôi!” Trần Tú ngồi dậy, ngăn Ninh Phú Quý lại.
Nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, tim bà đập dữ dội.
Bà vừa mới cảm nhận được. Thứ đó…
Lâm Hiên không chỉ là bình thường. Mà là cực kỳ lợi hại.
Đó là một con quái vật khổng lồ mà bà ấy chưa bao giờ thấy trước đây. Cứng như đá.
Nếu thật sự phát sinh chuyện, thật sự có thể lấy mạng người khác…
"Dì Trần, chú Ninh, xin hãy tin tưởng cháu. Cháu sẽ chăm sóc Ninh Hinh và chú dì thật tốt."
Lâm Hiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tâm tình Lâm Hiên rốt cục cũng bình phục lại.
“Lâm Hiên, mặc kệ cậu có thể hay không, tôi vẫn lựa chọn Đoàn Vũ.” Ninh Phú Quý nói:
“Đoàn Vũ, sau này cả nhà chúng tôi phải làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền. Không phiền ạ. Đây là những chuyện cháu nên làm.” Đoàn Vũ nghe vậy kích động nói.
Trong lòng hắn thậm chí còn cảm thấy có chút biết ơn Lâm Hiên.
Dù sao cưới một người vợ mù cũng không tốt lắm. Hiện tại Ninh Hinh lại đã được chữa khỏi.
Nhưng lúc này, Trần Tú đột nhiên lại lên tiếng: "Tôi cảm thấy… vẫn nên nghe ý kiến của Tiểu Hinh.”
Ninh Phú Quý cau mày. Ninh Hinh nhất định là sẽ lựa chọn Lâm Hiên rồi còn gì.
"Tiểu tử, cậu rốt cuộc đã làm gì vợ tôi?" Ninh Phú Quý tức giận hỏi Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng không thể trả lời được.
Cũng không thể nói ra việc anh vừa đè vợ của người ta lên giường đi.
“Lão Ninh, chúng ta lớn tuổi rồi, như thế nào cũng được, chỉ cần Tiểu Hinh hạnh phúc là được rồi." Trần Tú nói.
Mặc kệ Lâm Hiên có tiền hay không.
Nhưng ở phương diện nào đó, Ninh Hinh tuyệt đối sẽ rất hạnh phúc!
"Cảm ơn mẹ!" Ninh Hinh vui vẻ nói.
Cả hai mẹ con đều lựa chọn Lâm Hiên, Ninh Phú Quý cũng không có cách nào khác.
Ngay tại thời điểm này, Đoàn Vũ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Ngươi nói cái gì?” Đoàn Vũ sắc mặt nhất thời tái nhợt.
“Chú Ninh, cháu còn có việc phải làm, cháu đi trước đây!” Đoàn Vũ nghe xong, vội vàng chạy khỏi nhà cho thuê.
Hắn ta vừa nhận được một tin tức cực kỳ khinh khủng.
Đó là, Lâm Hiên ở hôn lễ thẩm Ngạo Tuyết đào thận của Thẩm Ngạo Tuyết. Hiện tại, Thẩm gia và Từ gia đều đang tìm Lâm Hiên. Còn có một cường giả Nguyệt Cấp được phái đi.
Toàn bộ Giang Đô cũng không có được mấy cường giả Nguyệt cấp.
Đại nhân vật như vậy, cho dù là Từ gia có giá trị hàng chục tỷ, cũng không dám trêu chọc.
Ninh Hinh lại còn đại náo hôn lễ, hai nhà Thẩm Từ cũng sẽ không bỏ qua cho Ninh Hinh.
“May thật! Nếu thật sự đem Ninh Hinh về, sợ rằng ta cũng chết chắc rồi!” Đoàn Vũ sợ hãi nuốt nước miếng. Cảm thấy may mắn vì khi nãy đã chạy kịp.
…
Trong căn nhà cho thuê, đôi vợ chồng già bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Lâm Hiên, cút ra đây cho ta!”
Đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Thanh âm giống như sấm sét, làm cho người ta đau tai.
Là một vị võ giả thực lực cường đại.
Cao Viễn Sơn tới rồi.
Đi theo Cao Viễn Sơn, còn có người hai nhà Thẩm Từ.
Ngay cả Trầm Ngạo Tuyết cũng ngồi xe lăn đến góp mặt.
Hơn nữa, có một số bác sĩ mặc áo khoác trắng đang đợi ở bên cạnh.
Đây rõ ràng là chuẩn bị moi thận của Lâm Hiên sau đó liền thay cho Thẩm Ngạo Tuyết ngay tại chỗ.
Ninh Phú Quý nhìn thoáng qua cảnh dưới lầu, liền bị hoảng sợ.
Hắn biết một nhà Thẩm Ngạo Tuyết.
Những người này đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Lâm Hiên, tại sao Thẩm Ngạo Tuyết lại tới tìm cậu?" Trần Tú cũng nhíu mày hỏi.
"Không có chuyện gì. Chú, dì, các người đi trước đi. Cháu ở lại xử lý chút.” Lâm Hiên biểu tình lạnh nhạt.
Hai vợ chồng già vội vàng đỡ Ninh Hinh dậy, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn nữa.
"Ông cũng đi đi." Lâm Hiên nói với Đỗ Cao Minh.
"Sư phụ, chuyện của người, ta đã biết rồi. Ở Giang Đô này, lão đầu tử ta, vẫn có chút hữu dụng." Đỗ Cao Minh không có ý định rời đi.
Rất nhanh, đoàn người đi xuống dưới lầu.
"Người các ngươi muốn tìm là tôi, để cho những người khác rời đi trước."
Lâm Hiên nhìn lướt qua, phát hiện có mấy trăm người đi tới, nhưng hắn cũng không để ý những người khác, ánh mắt rơi vào trên người có đầu tóc hoa râm, hai tay chắp ở phía sau.
Người vừa mới hô to bắt hắn xuống, hẳn là lão giả này.
"Đi? Hôm nay, ai cũng không được đi!" Thẩm Vạn Quốc vẻ mặt dữ tợn nói.
“Để cho bọn họ đi!” Lâm Hiên lạnh lùng quát một tiếng.
"Để bọn họ đi đi. Ta chỉ giết Lâm Hiên, những người khác, ta không quan tâm." Cao Viễn Sơn lạnh nhạt nói.
Nếu Cao Viễn Sơn đã nói như vậy, Thẩm Vạn Quốc đương nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Huống hồ, chỉ cần Lâm Hiên chết, ông muốn giết cả nhà Ninh Hinh kia, chẳng phải chỉ là trò đùa sao?
Lâm Hiên này dám đào thận của con gái hắn, còn làm mù mắt nó, ông muốn muốn giết tất cả những người có liên quan đến Lâm Hiên!
"Lâm Hiên..." Ninh Hinh không muốn rời đi.
"Yên tâm đi Hinh tỷ. Mọi người đi ra ngoài, tôi phái người đến đón rồi. Về nhà chờ tôi.” Lâm Hiên ra hiệu Ninh Hinh đừng lo lắng.
Ninh Hinh liền bị hai vợ chồng già kéo đi.
"Lâm Hiên, hôm nay, ta muốn tự mình moi thận của ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết hướng Lâm Hiên hét lớn.
Hôm nay có Cao Viễn Sơn ở đây, Lâm Hiên chắc chắn sẽ chết.
Lâm Hiên nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết khuôn mặt dữ tợn, khóe miệng cong lên.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có chắc người này có thể đối phó tôi không?”
“Lâm Hiên, ta biết ngươi đã thành một võ giả lợi hại. Nhưng ngươi có biết ông ấy là ai không? Chính là một vị cường giả Nguyệt cấp. Chẳng lẽ ngươi cũng là một cường giả Nguyệt cấp à?”
"Tôi đương nhiên không phải cường giả Nguyệt cấp." Lâm Hiên hồi đáp.
“Ha ha, nếu đã biết không phải là đối thủ, hiện tại quỳ xuống cầu xin ta, ngoan ngoãn đem thận giao ra, lát nữa ta bảo Cao tiên sinh cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút.”
Đúng lúc này, Đỗ Cao Minh ngất ngờ đi về phía Cao Viễn Sơn.
"Cao tiên sinh, tôi là Đỗ Cao Minh của Hồi Xuân Đường, hy vọng ông nể mặt tôi..."
Bốp!
Nhưng Đỗ Cao Minh còn chưa nói hết, đã bị Cao Viễn Sơn tát một cái ngã xuống đất.
Mặt sưng đỏ lên, miệng chảy ra máu tươi.
"Hồi Xuân Đường cái gì, Đỗ Cao Minh cái gì? Ta chưa từng nghe qua." Cao Viễn Sơn khinh thường nói.
Nhưng hắn ra tay vẫn là lưu thủ, nếu không một cái tát này, hoàn toàn có thể đem Đỗ Cao Minh đánh chết.
Công kích của cường giả Nguyệt cấp, cho dù là một phần mười thực lực, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Đỗ Cao Minh chậm rãi đứng lên, tiếp tục nói:
"Cao tiên sinh, chỉ cần ông có thể buông tha cho sư phụ tôi, tôi có thể..."
Bốp!
Đỗ Cao Minh lại bị Cao Viễn Sơn đánh ngã.
"Ngươi là cái thá gì? Đáng để ta cho ngươi mặt mũi sao? Cút đi! Nếu còn dám nói nữa, chắc chắc phải chết!" Cao Viễn Sơn biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.
Chương 18 Tung tích của quả thận còn lại
Thế nhưng, Đỗ Cao Minh lần thứ ba bước tới trước mặt Cao Viễn Sơn.
"Cao tiên sinh..."
"Được. Nếu ngươi muốn chết, ta liền đáp ứng!" Cao Viễn Sơn nổi giận.
Một vị cường giả Nguyệt cấp, ở Giang Đô, những người mà hắn không thể đụng, cực kỳ, cực kỳ ít.
Còn lại đối với hắn chỉ giống như kiến, muốn giết liền giết.
Cao Viễn Sơn lại tát Đỗ Cao Minh một cái.
Lần này, hắn dùng ba phần công lực, đủ để đem đầu Đỗ Cao Minh đập thành thịt nát!
Thế nhưng cú tát của hắn lại không đánh trúng Đỗ Cao Minh. Vì tay của hắn đã bị Lâm Hiên nắm lấy.
Đánh chó cũng phải nể mặt chủ nha!
Mặc dù anh không thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ. Nhưng hành vi của Đỗ Cao Minh vẫn khiến anh có chút kính nể.
"Đỗ Cao Minh, ông lui ra đi." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Sư phụ, đồ nhi vô năng..." Đỗ Cao Minh thở dài, gian nan lui về phía sau.
Ông vốn tưởng rằng, lấy danh tiếng của ông ở Giang Đô, Cao Viễn Sơn có lẽ sẽ cho chút mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới, Cao Viễn Sơn thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.
Không có biện pháp, y sư tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng ở trước mặt một gã võ giả cường đại, là không đáng nhắc tới.
Thấy Lâm Hiên có thể tiếp được ba phần công lực của mình, Cao Viễn Sơn liền kinh ngạc.
"Có thể tiếp nhận ba phần công lực của ta, ngươi ít nhất cũng là võ giả Tinh cấp đỉnh phong.”
“Nghe nói ngươi chỉ mới tu luyện ba năm, nhất định là gặp phải kỳ ngộ. Lâm Hiên, có phải ngươi chiếm được công pháp đặc biệt gì không?”
“Nếu như ngươi đem công pháp lấy ra, dâng cho lão phu, lão phu có thể cân nhắc lưu cho ngươi một mạng." Cao Viễn Sơn híp mắt nói.
Trong ba năm, từ một người bình thường đến võ giả Tinh cấp đỉnh phong. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Để đạt được đến Tinh cấp, Cao Viễn Sơn đã phải mất ba mươi mấy năm.
Lại thêm ba mươi năm nữa mới đạt được tới Nguyệt cấp.
Mà Lâm Hiên lại có thể chỉ trong ba năm đạt được thành tựu ba mươi mấy năm của hắn? Đủ để chứng minh Lâm Hiên nhất định phải chiếm được kỳ ngộ.
"Cao tiên sinh, cùng hắn nói nhảm làm gì? Trước tiên đem hắn phế đi, sau đó hung hăng tra tấn. Hắn có công pháp tu luyện tốt hơn nữa, không phải cũng ngoan ngoãn giao ra sao?" Thẩm Ngạo Tuyết nóng nảy.
"Nói cũng đúng." Cao Viễn Sơn gật đầu.
Trong mắt hắn, Lâm Hiên hoàn toàn là cá nằm trên thớt.
Tuy rằng tu vi của hắn cũng chỉ Nguyệt cấp sơ kỳ.
Nhưng Nguyệt cấp sơ kỳ cũng mạnh gấp mấy lần Tinh cấp đỉnh phong nha.
"Thẩm Ngạo Tuyết, vốn là tôi lấy lại đồ của tôi, lại thay Hinh tỷ báo thù, ân oán giữa hai chúng ta đã được giải quyết. Nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đến trêu chọc tôi?”
“Vậy thì hôm nay cô để một tay ở lại đi!” Lâm Hiên giọng nói lạnh nhạt nói.
“Ha ha, Lâm Hiên, ngươi sắp chết đến nơi còn cứng miệng.”
“Cao tiên sinh, xin ngươi tiêu diệt cái tên kiêu ngạo ngông cuồng này đi.” Thẩm Ngạo Tuyết khịt mũi.
Lâm Hiên nghe vậy lắc đầu: "Thẩm Ngạo Tuyết, rồi cô sẽ phải hối hận!”
"Cả đời ta cũng sẽ không hối hận. Lâm Hiên ngươi chính là phế vật, cho dù ngươi biến thành võ giả, cũng vẫn là phế vật. Ta vĩnh viễn là nữ nhân ngươi không thể chiếm được!” Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ gào thét.
Sự hận thù của cô ta đối với Lâm Hiên đã đạt tới đỉnh điểm.
Bởi vì cho dù cho có moi được thận của Lâm Hiên cấy ghép lại cho cô, ánh mắt cũng vĩnh viễn mù.
“Tiểu tử, ta đã cho cơ hội, ngươi lại không có quý trọng. Vậy ngoan ngoãn bị ta phế bỏ đi!”
Cao Viễn Sơn tiến lên một bước, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên. Giơ tay lên bắt lấy cánh tay Lâm Hiên, muốn đem cánh tay Lâm Hiên bẻ gãy.
Với sức của một cường giả Nguyệt cấp, cánh tay này của Lâm Hiên nhất định sẽ bị xé một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, hắn dùng sức vặn mấy lần, cánh tay của Lâm Hiên vẫn không hề động đậy.
Lúc này, Cao Viễn Sơn rốt cục ý thức được có gì đó không đúng.
Nhưng, đã muộn!
Lâm Hiên hướng hắn nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chưởng đánh vào ngực Cao Viễn Sơn.
Cao Viễn Sơn lập tức cảm thấy như thể mình bị một đoàn tàu đâm phải. Hắn ta lùi lại vài bước, ngã phịch xuống đất.
Trực tiếp mất mạng!
Tất cả mọi người trợn to hai mắt.
Cường giả Nguyệt cấp cường đại, bị Lâm Hiên trong nháy mắt giết chết?
Thật hay giả vậy?
Chỉ trong ba năm liền có thực lực có thể trong nháy mắt giết chết một cường giả Nguyệt cấp. Cái này cũng quá đáng sợ rồi!
Nghe thấy âm thanh ngã xuống, Thẩm Ngạo Tuyết còn tưởng là Lâm Hiên bị đánh ngã.
Lập tức cười to nói: "Ha ha ha, Lâm Hiên. Hiện tại biết Cao tiên sinh lợi hại chưa. Nhưng bây giờ ngươi có cầu xin cũng vô dụng!”
Thấy bộ dáng điên cuồng của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên tà mị cười nói:
"Rất lợi hại! Một chưởng cũng không có tiếp được.”
"Đương nhiên, Cao tiên sinh là cường giả Nguyệt cấp, ngươi làm sao có thể tiếp được một chưởng của ông ấy.”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, đột nhiên ý thức được không đúng.
Bởi vì giọng điệu vừa rồi của Lâm Hiên không giống như đang bị thương. Hơn nữa, thanh âm cũng không phải từ trên mặt đất truyền đến.
Vậy… người bị đánh ngã, không phải Lâm Hiên?
"Chuyện gì xảy ra?" Thẩm Ngạo Tuyết nhìn không thấy, chỉ có thể hỏi những người khác.
"Cao tiên sinh… Cao tiên sinh ông ấy… ông ấy bị Lâm Hiên giết..." Thẩm Vạn Quốc cả người run rẩy nói.
"Cái gì?" Thẩm Ngạo Tuyết choáng váng.
Cường giả Nguyệt cấp bị giết?
Vừa rồi ngay cả tiếng đánh nhau cũng không nghe thấy, liền bị giết?
Vậy chẳng phải là nói, là bị Lâm Hiên giết trong nháy mắt sao?
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi vừa nói, nếu hôm nay không phế được tôi, tôi liền lấy một cánh tay của cô. Cô đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Hiên hướng Thẩm Ngạo Tuyết đi tới.
Thẩm Ngạo Tuyết trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay cả Cao Viễn Sơn cũng không phải là đối thủ của Lâm Hiên, nhất thời hoảng hốt.
"Mau, bảo vệ ta!" Thẩm Ngạo Tuyết gào lên với vệ sĩ xung quanh.
Nhưng đáng tiếc!
Ngay cả Cao Viễn Sơn cũng bị giết, ai dám lên?
“Thiên ca, cứu em!” Thẩm Ngạo Tuyết lại hướng về phía Từ Thiên Thành cầu cứu.
Từ Thiên Thành càng không dám lên tiếng.
Dù rằng anh trai của hắn khẳng định so với Lâm Hiên lợi hại hơn, nhưng anh ấy vẫn chưa trở về.
Lâm Hiên đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết, bắt lấy cánh tay của cô ta.
“Có thể hơi đau, nhịn một chút nha!”
Lâm Hiên bắt đầu dùng sức, chuẩn bị bóp nát cánh tay này.
"Lâm Hiên, buông tha cho tôi, thật ra không phải là tôi muốn quả thận thứ hai của anh. Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, là ai muốn thận của anh."
Thẩm Ngạo Tuyết cảm giác xương cốt của mình sắp bị bóp nát, vội vàng nói.
Nghe những lời này, Lâm Hiên nhất thời sửng sốt.
Hắn còn tưởng quả thận thứ hai của hắn không thể cấy ghép thành công cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Bây giờ xem ra, vẫn còn có ẩn tình khác.
“Ngạo Tuyết, không thể nói, nói ra Thẩm gia sẽ xong đời!” Thẩm Vạn Quốc lo lắng hét lên.
Thẩm Ngạo Tuyết giật mình, vội ngậm miệng lại.
Quả thật, Lâm Hiên hiện tại rất đáng sợ.
Nhưng… người muốn thận của Lâm Hiên, càng đáng sợ hơn!
“Nói!”
Lâm Hiên gia tăng lực, bóp chặt xương của Thẩm Ngạo Tuyết.
Tiếng răng rắc vang lên, như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Chương 19 Anh em tốt
“Tôi… tôi không thể nói!”
Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết lại có chút cứng rắn, mặc dù đã đau đến đổ mồ hôi, nhưng vẫn không mở miệng.
Bởi vì, không nói, có thể Lâm Hiên sẽ tháo cánh tay của cô.
Nhưng nói, Thẩm gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.
Trước mặt người kia, cho dù là Thẩm gia đã có quy mô trăm tỷ cũng chẳng khác gì con kiến.
"A, đau quá, cứu tôi với! Lâm Hiên, làm ơn tha cho tôi đi!" Thẩm Ngạo Tuyết thống khổ cầu xin.
"Tha cho cô? Nếu hôm nay tôi thua, cô sẽ tha cho tôi chứ?"
Nhìn nữ nhân từng coi mình như chó mà sai khiến này, Lâm Hiên không có chút thương hại nào.
Nếu như, hôm nay hắn không phải là đối thủ của Cao Viễn Sơn, sợ rằng lúc này cũng sẽ giống như ba năm trước, bị móc thận ra.
Nhưng hắn cũng không có ý định tra tấn Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Rắc!
Lâm Hiên tiện tay vung lên, liền đem một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết ném xuống.
Hắn nói lời giữ lời, nói muốn một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết, thì nhất định phải làm.
"A!"
Trầm Ngạo Tuyết kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Hiên không để ý tới Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Mà là một tay nắm lấy cổ áo Thẩm Vạn Quốc, xách nó lên, ngữ khí lạnh lẽo nói:
“Thẩm Vạn Quốc, ông nói cho tôi biết, một quả thận khác của tôi, đi đâu?”
“Lâm Hiên, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!” Trầm Vạn Quốc mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn nói như vậy.
"Giết ông? Vậy cũng quá tiện nghi cho ông rồi.”
“Tôi muốn ông cùng Thẩm Ngạo Tuyết trải nghiệm một chút cuộc sống của Hinh tỷ trong ba năm qua!” Lâm Hiên đem Thẩm Vạn Quốc ném xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Thiên Thành vội vàng mang theo người của mình chạy trốn.
Hiện tại hắn rõ ràng không thể đối phó được với Lâm Hiên.
Vẫn là chờ anh của hắn trở về rồi xử lý Lâm Hiên cũng không muộn!
Lâm Hiên cũng không có ngăn cản hắn.
Từ Thiên Thành tốt hơn đừng chọc giận hắn, nếu không, hắn cũng không ngại giết Từ Thiên Thành.
Về phần Thẩm gia, nhất định sẽ cầu cứu thế lực đứng sau, sớm muộn gì cũng sẽ biết được ai đã lấy đi quả thận thứ hai của anh!
Bất kể là ai, đều phải trả giá đắt!
Lâm Hiên cất bước, đang muốn rời đi thì lại nghe thấy có người gọi tên mình.
"Lâm Hiên?"
Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh gầy như cây gậy trúc, đang nhìn mình.
"Chúng ta quen biết?"
Lâm Hiên tuy rằng cảm thấy người trước mắt dường như có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra đối phương là ai.
"Lâm Hiên, thật là cậu, cậu còn sống? Là ta, mập mạp đây!"
Người gầy kia thấy được mặt Lâm Hiên, kích động chạy tới.
Không biết có phải bởi vì hắn chạy quá nhanh hay không, mà vừa chạy tới trước mặt Lâm Hiên, liền kịch liệt ho khan.
"Cậu là… mập mạp?"
Lâm Hiên từ trên xuống dưới nhìn đối phương vài lần, rốt cục cũng nhận ra.
Đây là người bạn thân của anh khi còn làm ở tập đoàn Ngạo Tuyết, là Lý Thiết Trụ.
Hai người sống trong cùng một ký túc xá, cùng nhau đi làm, cùng nhau đi ăn ở căng tin, cùng nhau xem phim, cùng nhau biểu diễn các nghề thủ công truyền thống, và cùng nhau thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết...
Hai người tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.
Chỉ là, về sau Lâm Hiên vào Thẩm gia ở, hai người ít gặp nhau hơn.
Lâm Hiên nghi ngờ nhìn Lý Thiết Trụ.
Lý Thiết Trụ của trước kia, thân thể cường tráng giống trâu bò, cao 1,85 mét, nặng hơn 100 kg, sức khỏe rất tốt.
Nhưng bây giờ, lại gầy như que củi, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đổ.
Hơn nữa, vừa mới chạy chưa tới mười mét, hắn liền thở dốc, một chân có chút khập khiễng.
"Vừa rồi tôi nghe được có người gọi Lâm Hiên, nên mới ra nhìn một chút. Không nghĩ tới đúng thật là cậu nha. Cậu tốt như vậy, tôi biết ngay cậu sẽ không chết… khụ khụ!”
Nhìn thấy Lâm Hiên, Lý Thiết Trụ rất hưng phấn, nhưng nói không được mấy lời thì lại bắt đầu ho kịch liệt.
không nói lời nào, lại ho khan kịch liệt.
Lâm Hiên vỗ nhẹ vào lưng Lý Thiết Trụ, cơn ho của hắn ta cuối cùng cũng dừng lại.
“Sao cậu lại biến thành như này?” Lâm Hiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Còn không phải đều là vì tiểu tử cậu. Tôi từ chỗ Hinh tỷ biết được là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết cậu, liền muốn bắt con khốn đó để xem cô ta có hai quả thận trong người hay không.”
“Ai ngờ gặp phải Hồng Đào, gã ta quá lợi hại, đánh tôi một chưởng, đến bây giờ vẫn không khỏe lại nổi.”
“Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu vẫn còn sống, một chưởng kia cũng chẳng là gì cả.”
Lý Thiết Trụ nói rất tùy ý, nhưng trong lòng Lâm Hiên lại có chút chua xót.
Lý Thiết Trụ cao lớn, khỏe mạnh. Bình thường dù có năm, ba người đều không đánh lại hắn. Nhưng Hồng Đào là võ giả Thần cấp, Lý Thiết Trụ đương nhiên không phải là đối thủ.
Vừa rồi khi Lâm Hiên vỗ lưng Lý Thiết Trụ, cũng đã vụng trộm kiểm tra qua thân thể hắn.
Tim, gan, lá lách, phổi và thận của Lý Thiết Trụ, bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Một chân hắn còn đi khập khiễng.
Ngay cả phổi cũng chỉ hoạt động được một nửa, có thể sống được, chính là một kỳ tích.
Rõ ràng, lúc ấy khẳng định không phải hắn chỉ chịu một chưởng của Hồng Đào đơn giản như vậy.
"Thực xin lỗi, mập mạp, đều là tôi hại cậu." Lâm Hiên nghẹn ngào nói.
“Không, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng. Nếu tôi có thể là đối thủ của Hồng Đào, nhất định sẽ lôi con khốn Thẩm Ngạo Tuyết đến bệnh viện chụp X-quang. Nếu trong người cô ta thật sự có hai quả thận, lão tử liền đem thận của nàng moi ra. Dù cậu đã chết, tôi cũng muốn đốt nó xuống cho cậu.”
“Anh em tốt. Tôi sẽ không để cậu phải tổn thương vô ích.” Lâm Hiên nghiến răng nói.
Nhưng không ngờ Lý Thiết Trụ nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, vội nói:
"Tiểu tử, cậu đừng làm bậy. Tên khốn Hồng Đào đó thật sự rất mạnh, tôi còn không phải đối thủ của hắn.”
“Tôi biết Thẩm Ngạo Tuyết đã tái giá với Từ Thiên Thành, trong lòng cậu nhất định không vui, nhưng bây giờ Thẩm gia đã không còn như trước, đã thành cây đại thụ như nhà họ Từ. Bọn họ muốn hại chết chúng ta rất dễ. Vẫn là không nên dính dáng đến bọn họ.”
“Hừ, bây giờ tôi muốn nghiền chết Thẩm gia dễ như nghiền chết một con kiến!” Lâm Hiên nói.
"Đừng có mà khoác lác, nhóc con. Cậu nghĩ mình là ai? Là chiến thần hay gì? Ha ha.”
“Nhưng mà nói nghe, ba năm sống cùng với Thẩm Ngạo Tuyết, rốt cuộc cậu có được chạm vào cô ta chưa? Tư vị thế nào?” Lý Thiết Trụ đột nhiên thay đổi vẻ mặt hỏi.
Dù sao, lúc trước Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên đều thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết.
Lâm Hiên lắc đầu.
“Mẹ, thiệt thòi lớn rồi! Nữ nhân này quá vô lương tâm, cậu hiến thận cho cô ta, cô ta còn không cho đụng vào?” Lý Thiết Trụ tức giận nói.
Sau đó lại chớp chớp mắt nhìn Lâm Hiên:
“Hay là, Lâm Hiên, hai chúng ta tìm một cơ hội bắt Thẩm Ngạo Tuyết, sau đó dạy cô ta cách làm phụ nữ?”
Lâm Hiên khóe miệng giật giật, người này đã biến thành như vậy, tính cách vẫn không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Cậu nhìn thấy cô ta bây giờ, chưa chắc đã muốn ngủ cùng đâu.”
"Lý Thiết Trụ, thì ra mày trốn ở chỗ này? Tao rốt cục cũng bắt được mày!"
Hai người đang tán gẫu, đột nhiên, một tiếng nói giận dữ vang lên.
Tiếp theo, mười mấy người, vọt tới, vây quanh Lý Thiết Trụ.
Cầm đầu là một người đàn ông đầu trọc với vẻ mặt dữ tợn.
Chương 20 Bóc bánh không trả tiền
“Anh Cường. Tôi… tôi không có trốn. Tôi chỉ là đang bận rộn kiếm tiền trả cho anh..” Nhìn thấy đầu trọc, Lý Thiết Trụ có chút sợ hãi, vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Lý Thiết Trụ, mày giả ngu làm gì? Lần trước tao đánh gãy chân của mày, không phải để cho mày nhớ rõ sao? Hôm nay nếu mày không trả lại tiền, tao sẽ đánh gãy cái chân còn lại." Đầu trọc lạnh lùng nói.
"Là ngươi đánh gãy chân mập mạp?" Lâm Hiên nghe vậy nhíu mày.
Hắn còn tưởng rằng chân Lý Thiết Trụ bị Hồng Đào làm gãy, không nghĩ tới là do người này hại.
“Ồ, đúng vậy. Nó nợ tiền tao không trả, cho nên tao đánh gãy một chân của nó. Thế nào? Mày muốn thay nó trả thù sao?” Anh Cường liếc Lâm Hiên một cái, hừ lạnh nói.
“Anh cường, không liên quan đến hắn, là tôi nợ tiền của anh, nhất định sẽ trả lại!"
Lý Thiết Trụ thấy vậy, khập khiễng đi tới, chắn ở trước mặt Lâm Hiên.
“Lời này tao nghe mày nói mấy trăm lần rồi. Hôm nay lại trốn ở đây, xem ra là không muốn trả tiền? Vậy tao đánh gãy hết chân tay của mày!” Anh Cường nói xong liền chuẩn bị động thủ.
Nhưng, sau một khắc, thân thể của hắn lại bị Lâm Hiên một cước đá ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp. Dám đánh tao? Muốn chết! Lên cho tao!” Anh Cường hét lên.
Lập tức, mười mấy người xông về phía Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, tôi sẽ ngăn họ lại, cậu mau chạy đi.” Lý Thiết Trụ hét lớn với Lâm Hiên.
Lâm Hiên thấy như vậy, sống mũi lại cay cay.
Trước kia lúc hai người đánh nhau, đều là Lý Thiết Trụ chắn ở phía trước, để cho hắn chạy trước.
Khi đó Lý Thiết Trụ, khỏe như trâu, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta an tâm.
Nhưng bây giờ, cho dù thân thể yếu ớt như vậy, hắn vẫn đứng ở trước mặt Lâm Hiên.
"Mập mạp, lần này, tôi bảo vệ cậu."
Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Lý Thiết Trụ, sau một khắc, liền động.
Bang bang bang!
Chỉ trong vài giây, hơn mười người mà anh Cường này mang đến đều bị Lâm Hiên đánh gục trên mặt đất.
“Mẹ kiếp, cậu từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Lý Thiết Trụ dụi dụi mắt, có chút không thể tin được.
Lâm Hiên đạp lên đám người trên mặt đất, từng bước đi đến trước mặt ‘Anh Cường’.
Một cước hung hăng dẫm lên đùi hắn ta.
“Mày… Mày có biết tao là ai không?” Anh Cường đau đến mức đầu trọc chảy ra mồ hôi lạnh.
"Ta không quan tâm ngươi là ai."
Lâm Hiên không có nói nhảm, đạp một cái, trực tiếp đem chân người này từ đầu gối giẫm nát bấy.
“A, con mẹ nhà mày, chó chết!” Anh Cường hét lớn, điên cuồng chửi bới.
Nghe thấy tiếng mắng, Lâm Hiên tại đạp thêm một cái, đem đầu gối khác của hắn cũng giẫm nát.
Từ đó về sau, anh Cường này cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.
"Còn mắng nữa không?" Lâm Hiên híp mắt nói.
Anh Cường cố nén đau đớn, trong mắt chồng chất phẫn nộ như muốn phun ra lửa.
Nhưng hắn cũng không dám mắng Lâm Hiên nữa.
“Cậu ấy nợ các ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả! Đến phủ mà lấy tiền đi!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Đám người nghe xong lời này, còn tưởng rằng Lâm Hiên bảo bọn họ đi âm phủ mà lấy tiền, đều vô cùng kinh hãi.
Vội vàng khiêng anh Cường đi. Sợ muộn thêm một chút, Lâm Hiên thật sự sẽ đưa bọn họ đi địa phủ.
Đám người đi hết, sắc mặt Lý Thiết Trụ lại vô cùng khó coi. Im lặng không nói gì, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Lâm Hiên, cậu đi theo tôi.”
Lý Thiết Trụ kéo Lâm Hiên đi lên lầu. Đưa anh đến một ngôi nhà thuê tồi tàn.
Lý Thiết Trụ lấy ra một túi nilon dưới ván giường, mở túi nilon ra, bên trong toàn là tiền.
Nhưng tất cả đều là tiền lẻ. Đều là mệnh giá một hoặc năm nhân dân tệ, hiếm khi có mệnh giá hơn mười nhân dân tệ.
Nhưng mà cộng lại, cũng phải có hơn một ngàn đồng.
“Lâm Hiên, cậu cầm số tiền này, mau rời khỏi Giang Đô đi.” Lý Thiết Trụ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tại sao tôi phải đi?" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.
“Lâm Hiên, cậu biết người cậu vừa phế là ai không?"
"Là ai?"
“Hắn là anh Cường, là một thành viên của tứ đại tặc!”
"Tứ đại tặc? Bọn hắn là cái quỷ gì?"
“Haizz, cậu đừng quản nữa. Nghe tôi nói, cầm tiền này đi mua vé ngay đi còn kịp. Nếu chờ ba tên kia biết cậu phế người của họ, cậu liền chạy không thoát đâu.” Lý Thiết Trụ thúc giục.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Thiết Trụ, Lâm Hiên vỗ vai hắn nói:
"Mập mạp, từ hôm nay trở đi, chỉ có chúng ta khi dễ người khác, không ai có thể khi dễ chúng ta. "
“Lâm Hiên, tôi không nói đùa với cậu. Cậu đừng chê chỗ tiền này ít, anh em cậu hiện tại không có năng lực lao động gì, chỉ có thể lấy được số tiền này. Cậu mau cầm tiền chạy đi.” Lý Thiết Trụ lo lắng nói.
Tuy rằng Lâm Hiên đánh bại anh Cường, nhưng tứ đại tặc không phải là đùa giỡn.
“Lâm Hiên, cậu không nghe lời tôi sao?”
“Mẹ nó, ồn ào cái gì vậy, có để cho người ta ngủ không?”
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồ ngủ, có vài phần tư sắc, gần bốn mươi tuổi đi vào, chửi bới:
"Lý Thiết Trụ, tên què nhà ngươi, ngươi đang gọi hồn ai vậy hả?”
Nhìn thấy tiền trong tay Lý Thiết Trụ, nhất thời ánh mắt bà ta sáng lên, định lên cướp lấy:
“Lý Thiết Trụ, thì ra ngươi có tiền? Có tiền còn không đưa cho lão nương!”
"Lily, số tiền này là chi phí đi lại của anh em tôi, cô đừng lấy."
Người phụ nữ tên Lily này không quan tâm lắm, nhất quyết giành lấy nó.
Lâm Hiên nắm lấy cánh tay, chặn bà ta lại.
"Ngươi làm gì cướp tiền của mập mạp?" Lâm Hiên nhíu mày.
“Cái gì gọi là cướp? Đây là hắn nợ lão nương, lão nương hầu hạ hắn cả đêm, hắn lại nói với lão nương là ghi nợ. Lão nương nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải nợ tiền phí chơi gái đó!”
“Nếu không phải nhìn hắn đáng thương, ta nhất định phải phế hắn!” Lily lớn tiếng nói.
Nghe Lily nói xong, Lâm Hiên đành phải xấu hổ buông tay ra.
Lily lập tức giật lấy tiền từ tay Lý Thiết Trụ.
Sau đó định rời đi, nhưng cuối cùng, vẫn lấy một vài chục đồng ném trả lại cho Lý Thiết Trụ, và nói:
"Để lại cho ngươi vài đồng ăn, đừng chết đói!”
Nói xong liền lắc lắc eo rời đi.
Thấy Lily cầm tiền rời đi, Lý Thiết Trụ đau đớn vô cùng.
"Mập mạp, không phải nói cậu nhưng… sao ngay cả tiền chơi gái cũng thiếu?" Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
"Hừ, từ sau khi bị Hồng Đào đánh, thân thể ngày một sa sút, không thể làm được việc gì, làm sao có tiền? Số tiền đó… là tôi đi xin được…” Lý Thiết Trụ vẻ mặt ảm đạm nói.
Hắn từng cao lớn uy mãnh, tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm, nhưng vẫn rất nổi tiếng với phụ nữ.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại chỉ có thể tìm gái già bốn mươi tuổi đến giải quyết nhu cầu.
Hơn nữa, còn không trả tiền cho người ta.
Nghe Lý Thiết Trụ nói số tiền kia là hắn xin được, Lâm Hiên vừa chua xót vừa cảm động.
Lý Thiết Trụ rõ ràng là rất khó khăn, nhưng vẫn sẵn sàng cho anh hết số tiền hắn có.
Đây mới chính là anh em.
“Mập mạp, chúng ta cả đời đều làm anh em!” Lâm Hiên nặng nề nói.
“Vậy, đi thôi, hai chúng ta nói chuyện riêng.” Trần Tú nói với Lâm Hiên.
“A Tú, bà muốn làm gì?” Ninh Phú Quý có chút nghi hoặc.
"Tôi làm cái gì còn phải báo cáo cho ông à?” Trần Tú lườm Ninh Phú Quý một cái.
Ninh Phú Quý xấu hổ, mặt đều đỏ lên.
Đây là một chút mặt mũi cũng không cho hắn.
"Mẹ, mẹ đừng làm khó Lâm Hiên, được không?" Ninh Hinh khẩn cầu nói.
"Cái gì khó xử không khó xử? Còn chưa gả cho Lâm Hiên, đã muốn giúp nó nói chuyện, về sau có phải trong mắt con không có mẹ như ta hay không!” Trần Tú trừng mắt nhìn Ninh Hinh:
"Ta đương nhiên là vì tốt cho con. Lâm Hiên, đi theo tôi!" Trần Tú đi vào phòng trước.
Lâm Hiên cũng đi theo vào.
Sau khi Lâm Hiên vào, Trần Tú liền đem cửa phòng đóng lại.
"Lâm Hiên, tôi biết, Tiểu Hinh đặc biệt thích cậu, bằng không nó cũng sẽ không vì cậu mà cùng Thẩm Ngạo Tuyết đối nghịch. Tiểu Hinh vì cậu chịu khổ nhiều như vậy, ngươi cũng không muốn Tiểu Hinh sau này sống không hạnh phúc đúng không?" Trần Tú nói với Lâm Hiên.
"Yên tâm đi dì, cháu nhất định sẽ làm cho Ninh tỷ hạnh phúc!"
Trần Tú hừ lạnh một tiếng, nói:
"Cậu cho, làm sao cho? Cậu mất đi một quả thận, sẽ không thể cho Tiểu Hinh hạnh phúc được!"
“Cậu nghĩ lại xem, đàn ông thiếu một quả thận, chẳng khác nào mất nửa cái mạng. Trên cơ bản cũng không làm được công việc nặng nhọc. Cậu là một người đàn ông, chẳng lẽ còn muốn sau này Tiểu Hinh nuôi sống cậu hả?”
"Cho dù Tiểu Hinh thật sự nguyện ý nuôi sống cậu, vậy cậu cũng phải để Tiểu Hinh làm một người phụ nữ bình thường đúng không? Thẩm Ngạo Tuyết vì sao không coi cậu là người? Còn không phải bởi vì cậu thiếu thận, không có biện pháp đáp ứng thứ nhu cầu của cô ta.”
Trần Tú biết cuộc sống của Lâm Hiên ở Thẩm gia sẽ không dễ chịu.
Dù sao, một thằng con rể vô dụng, ai sẽ quan tâm đến hắn?
Ngay cả ăn cơm cũng không có tư cách lên bàn.
"Dì, cháu biết, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, nhưng xin dì tin cháu, cho cháu chút thời gian, nhất định sẽ chứng minh cho dì thấy, cháu có năng lực đó." Lâm Hiên trầm giọng nói.
Trần Tú thấy Lâm Hiên còn không chịu bỏ cuộc, lắc đầu, nói:
"Cậu gặp qua Đoàn Vũ rồi. Hắn y thuật giỏi, nhà giàu, đẹp trai cao to. Tại sao tôi không chọn hắn mà phải tốn thời gian cho cậu?”
“Tôi không đòi hỏi cậu điều gì khác, nhưng ít nhất cậu… Nếu cậu là một ngườiđàn ông bình thường, vậy cầm lấy cái này rồi thể hiện đi.”
Trần Tú nói xong đưa một chiếc máy tính bảng bị vỡ màn hình cho Lâm Hiên.
Lại để cho Lâm Hiên đeo tai nghe.
Lâm Hiên rất khó hiểu, không biết Trần Tú muốn làm gì.
Nhưng vì để cho Trần Tú tiếp nhận mình, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
"Xem hết những thứ bên trong đi." Trần Tú nói.
Lâm Hiên nhấn vào đoạn phim, mở lên.
Sau đó cả người đông cứng lại.
"Dì Trần..." Lâm Hiên cực kỳ xấu hổ.
"Đừng nói chuyện, chỉ cần xem, vặn âm lượng lớn nhất!" Trần Tú nhẹ giọng quát.
Thấy thần sắc nghiêm túc của Trần Tú, Lâm Hiên không khỏi nuốt nước miếng, bắt đầu "bất đắc dĩ" xem.
Lâm Hiên ở trên núi làm người rừng đã ba năm, hơn nữa thêm ảnh hưởng của Cổ Kỳ Lân, hiện tại hỏa khí rất lớn.
m thanh chủ đạo cũng được vặn lên tối đa. Trong nháy mắt, làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
Lúc trước ở trước mặt Hồng Diệp, cũng đã rất xấu hổ.
Nhưng Hồng Diệp là nha hoàn của hắn, không sao. Trần Tú thì khác.
Ánh mắt Trần Tú vẫn luôn ở trên người Lâm Hiên đánh giá.
Một lát sau, trên mặt lộ ra biểu tình đương nhiên.
Quả nhiên, giống hệt bà nghĩ.
Nếu không, nếu Ninh Hinh và Lâm Hiên thật sự ở bên nhau, hạnh phúc cả đời của Ninh Hinh sẽ bị hủy.
Đừng nói là mắt của Ninh Hinh đã có thể chữa khỏi, cho dù không chữa khỏi, bà cũng sẽ không cho phép Ninh Hinh lấy một người đàn ông vô dụng làm chồng.
Nhưng hiện tại Trần Tú cũng không vội cắt ngang Lâm Hiên, định đợi thêm một chút nữa. Xem liệu có điều kỳ diệu nào xảy ra không.
Mọi người ngoài cửa, lo lắng chờ đợi.
Nhất là Ninh phú quý, trong lòng rất nóng nảy.
Hai người đó đã đi vào lâu như vậy.
Cũng không biết tình huống là như thế nào.
"Được rồi, chúng ta dừng ở đây đi, suy đoán của tôi là chính xác rồi."
Lại qua mười phút, Trần Tú lấy lại tính bảng trong tay Lâm Hiên.
Đã lâu như vậy, không có kỳ tích gì, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
"Lâm Hiên, tôi sẽ không đồng ý cho cậu cùng Tiểu Hinh ở cùng một chỗ, cậu liền chết tâm đi!" Trần Tú lạnh lùng nói. Sau đó, xoay người đi mở cửa.
Nhưng, đúng lúc này Lâm Hiên lại động.
“Lâm Hiên, cậu muốn làm gì!” Trần Tú kinh hãi nói.
Tiếp theo bà liền phát hiện, hai mắt Lâm Hiên đã đỏ thẫm, nhìn chằm chằm bà.
Trần Tú thầm kinh hãi, tên này không phải phế sao?
Sao lại có ánh mắt như vậy?
Thượng Cổ Kỳ Lân là Chí Dương thần thú.
Bây giờ phần lớn nội tạng trong cơ thể Lâm Hiên đã được thay thế của Thượng Cổ Kỳ Lân.
Trong cơ thể lại đang chảy máu của Kỳ Lân.
Khí chất ngời ngời toát ra từ từng cử chỉ có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải phát cuồng.
Không thể không nói, Trần Tú tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, lại chịu không ít khổ sở, nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ của mình.
Nhan sắc của bà rất cao, vóc dáng cũng được duy trì rất tốt.
Chỉ là làn da bởi vì phong sương lâu dài xâm nhập, mà trở nên hơi có chút thô ráp. Nếu bảo dưỡng thích hợp một chút, tuyệt đối là mỹ nhân.
Diện mạo của bà cùng Ninh Hinh lại giống đến bảy, tám mươi phần trăm.
Nhưng khác với Ninh Hinh, so với sự trẻ trung của Ninh Hinh, bà là một người phụ nữ thuần thục.
Một người phụ nữ như vậy là hấp dẫn chết người đối với đàn ông.
Trách không được, Chu Lại Bì từ lúc bà chuyển tới đây, liền nhớ mãi không quên.
Lúc này Lâm Hiên đã có chút mất đi lý trí, đem Trần Tú xem thành Ninh Hinh.
Vốn hai người Trần Tú cùng Ninh Hinh bộ dạng đã cực giống, dưới ảnh hưởng của Kỳ Lân Huyết, hắn càng không còn phân biệt nổi.
“Lâm Hiên!” Trần Tú lớn tiếng quát lớn, muốn làm cho Lâm Hiên khôi phục lý trí.
Bà muốn đẩy Lâm Hiên ra, lại phát hiện mình đẩy không nổi.
Khí lực của Lâm Hiên quá lớn.
Trần Tú giờ phút này có chút hối hận, đáng lẽ không nên làm như vậy.
Ngoài cửa, Ninh Phú Quý nghe được thanh âm của Trần Tú cũng có chút hoảng hốt, vội vàng dùng sức gõ cửa.
"Lâm Hiên, mở cửa ra, mau mở cửa!"
Tiếng gõ cửa dồn dập của Ninh Phú Quý cuối cùng cũng khiến Lâm Hiên khôi phục một chút lý trí.
Sau khi tỉnh táo lại, cũng bị hành động của mình làm cho giật nảy mình.
"Mày đang làm gì vậy? Mày còn là con người không hả?” Lâm Hiên trong lòng tự mắng chính mình.
“Lâm Hiên, nếu cậu không mở cửa, tôi phá cửa đó!” Ninh Phú Quý ở bên ngoài hô to.
Nói xong ông ta cũng bắt đầu đập cửa luôn. Tiếng rầm, rầm rầm tức vang lên.
“Lâm Hiên, mau buông tôi ra. Nếu để chú Ninh của cậu nhìn thấy, ông ấy sẽ giết chết cậu!”
Trần Tú nghe tiếng phá cửa, khẩn cầu nói với Lâm Hiên.
Rầm!
Nhưng mà, vào lúc này, cửa phòng đã bị Ninh Phú Quý phá hỏng!
Chương 17 Cường giả Nguyệt cấp
Xong rồi!
Trần Tú thống khổ nhắm hai mắt lại.
Không có cách nào để làm người nữa!
Tuy nhiên, một lúc sau, bà vẫn không nghe thấy có gì xảy ra, liền hé mắt ra nhìn.
Phát hiện Lâm Hiên cũng không có ở trên người bà, mà đã sớm lùi ra xa.
“Vợ à, bà làm sao vậy?”
“Cậu đã làm gì vợ tôi? Tôi sẽ giết cậu!”
Ninh Phú Quý nhìn thấy Trần Tú nằm trên giường không nhúc nhích, làm bộ muốn đi liều mạng với Lâm Hiên.
“Nó… Nó không có làm gì tôi!” Trần Tú ngồi dậy, ngăn Ninh Phú Quý lại.
Nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra, tim bà đập dữ dội.
Bà vừa mới cảm nhận được. Thứ đó…
Lâm Hiên không chỉ là bình thường. Mà là cực kỳ lợi hại.
Đó là một con quái vật khổng lồ mà bà ấy chưa bao giờ thấy trước đây. Cứng như đá.
Nếu thật sự phát sinh chuyện, thật sự có thể lấy mạng người khác…
"Dì Trần, chú Ninh, xin hãy tin tưởng cháu. Cháu sẽ chăm sóc Ninh Hinh và chú dì thật tốt."
Lâm Hiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tâm tình Lâm Hiên rốt cục cũng bình phục lại.
“Lâm Hiên, mặc kệ cậu có thể hay không, tôi vẫn lựa chọn Đoàn Vũ.” Ninh Phú Quý nói:
“Đoàn Vũ, sau này cả nhà chúng tôi phải làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền. Không phiền ạ. Đây là những chuyện cháu nên làm.” Đoàn Vũ nghe vậy kích động nói.
Trong lòng hắn thậm chí còn cảm thấy có chút biết ơn Lâm Hiên.
Dù sao cưới một người vợ mù cũng không tốt lắm. Hiện tại Ninh Hinh lại đã được chữa khỏi.
Nhưng lúc này, Trần Tú đột nhiên lại lên tiếng: "Tôi cảm thấy… vẫn nên nghe ý kiến của Tiểu Hinh.”
Ninh Phú Quý cau mày. Ninh Hinh nhất định là sẽ lựa chọn Lâm Hiên rồi còn gì.
"Tiểu tử, cậu rốt cuộc đã làm gì vợ tôi?" Ninh Phú Quý tức giận hỏi Lâm Hiên.
Lâm Hiên cũng không thể trả lời được.
Cũng không thể nói ra việc anh vừa đè vợ của người ta lên giường đi.
“Lão Ninh, chúng ta lớn tuổi rồi, như thế nào cũng được, chỉ cần Tiểu Hinh hạnh phúc là được rồi." Trần Tú nói.
Mặc kệ Lâm Hiên có tiền hay không.
Nhưng ở phương diện nào đó, Ninh Hinh tuyệt đối sẽ rất hạnh phúc!
"Cảm ơn mẹ!" Ninh Hinh vui vẻ nói.
Cả hai mẹ con đều lựa chọn Lâm Hiên, Ninh Phú Quý cũng không có cách nào khác.
Ngay tại thời điểm này, Đoàn Vũ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Ngươi nói cái gì?” Đoàn Vũ sắc mặt nhất thời tái nhợt.
“Chú Ninh, cháu còn có việc phải làm, cháu đi trước đây!” Đoàn Vũ nghe xong, vội vàng chạy khỏi nhà cho thuê.
Hắn ta vừa nhận được một tin tức cực kỳ khinh khủng.
Đó là, Lâm Hiên ở hôn lễ thẩm Ngạo Tuyết đào thận của Thẩm Ngạo Tuyết. Hiện tại, Thẩm gia và Từ gia đều đang tìm Lâm Hiên. Còn có một cường giả Nguyệt Cấp được phái đi.
Toàn bộ Giang Đô cũng không có được mấy cường giả Nguyệt cấp.
Đại nhân vật như vậy, cho dù là Từ gia có giá trị hàng chục tỷ, cũng không dám trêu chọc.
Ninh Hinh lại còn đại náo hôn lễ, hai nhà Thẩm Từ cũng sẽ không bỏ qua cho Ninh Hinh.
“May thật! Nếu thật sự đem Ninh Hinh về, sợ rằng ta cũng chết chắc rồi!” Đoàn Vũ sợ hãi nuốt nước miếng. Cảm thấy may mắn vì khi nãy đã chạy kịp.
…
Trong căn nhà cho thuê, đôi vợ chồng già bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Lâm Hiên, cút ra đây cho ta!”
Đột nhiên dưới lầu vang lên một tiếng gầm giận dữ.
Thanh âm giống như sấm sét, làm cho người ta đau tai.
Là một vị võ giả thực lực cường đại.
Cao Viễn Sơn tới rồi.
Đi theo Cao Viễn Sơn, còn có người hai nhà Thẩm Từ.
Ngay cả Trầm Ngạo Tuyết cũng ngồi xe lăn đến góp mặt.
Hơn nữa, có một số bác sĩ mặc áo khoác trắng đang đợi ở bên cạnh.
Đây rõ ràng là chuẩn bị moi thận của Lâm Hiên sau đó liền thay cho Thẩm Ngạo Tuyết ngay tại chỗ.
Ninh Phú Quý nhìn thoáng qua cảnh dưới lầu, liền bị hoảng sợ.
Hắn biết một nhà Thẩm Ngạo Tuyết.
Những người này đến đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
"Lâm Hiên, tại sao Thẩm Ngạo Tuyết lại tới tìm cậu?" Trần Tú cũng nhíu mày hỏi.
"Không có chuyện gì. Chú, dì, các người đi trước đi. Cháu ở lại xử lý chút.” Lâm Hiên biểu tình lạnh nhạt.
Hai vợ chồng già vội vàng đỡ Ninh Hinh dậy, ngay cả đồ đạc cũng không thu dọn nữa.
"Ông cũng đi đi." Lâm Hiên nói với Đỗ Cao Minh.
"Sư phụ, chuyện của người, ta đã biết rồi. Ở Giang Đô này, lão đầu tử ta, vẫn có chút hữu dụng." Đỗ Cao Minh không có ý định rời đi.
Rất nhanh, đoàn người đi xuống dưới lầu.
"Người các ngươi muốn tìm là tôi, để cho những người khác rời đi trước."
Lâm Hiên nhìn lướt qua, phát hiện có mấy trăm người đi tới, nhưng hắn cũng không để ý những người khác, ánh mắt rơi vào trên người có đầu tóc hoa râm, hai tay chắp ở phía sau.
Người vừa mới hô to bắt hắn xuống, hẳn là lão giả này.
"Đi? Hôm nay, ai cũng không được đi!" Thẩm Vạn Quốc vẻ mặt dữ tợn nói.
“Để cho bọn họ đi!” Lâm Hiên lạnh lùng quát một tiếng.
"Để bọn họ đi đi. Ta chỉ giết Lâm Hiên, những người khác, ta không quan tâm." Cao Viễn Sơn lạnh nhạt nói.
Nếu Cao Viễn Sơn đã nói như vậy, Thẩm Vạn Quốc đương nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Huống hồ, chỉ cần Lâm Hiên chết, ông muốn giết cả nhà Ninh Hinh kia, chẳng phải chỉ là trò đùa sao?
Lâm Hiên này dám đào thận của con gái hắn, còn làm mù mắt nó, ông muốn muốn giết tất cả những người có liên quan đến Lâm Hiên!
"Lâm Hiên..." Ninh Hinh không muốn rời đi.
"Yên tâm đi Hinh tỷ. Mọi người đi ra ngoài, tôi phái người đến đón rồi. Về nhà chờ tôi.” Lâm Hiên ra hiệu Ninh Hinh đừng lo lắng.
Ninh Hinh liền bị hai vợ chồng già kéo đi.
"Lâm Hiên, hôm nay, ta muốn tự mình moi thận của ngươi!" Thẩm Ngạo Tuyết hướng Lâm Hiên hét lớn.
Hôm nay có Cao Viễn Sơn ở đây, Lâm Hiên chắc chắn sẽ chết.
Lâm Hiên nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết khuôn mặt dữ tợn, khóe miệng cong lên.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có chắc người này có thể đối phó tôi không?”
“Lâm Hiên, ta biết ngươi đã thành một võ giả lợi hại. Nhưng ngươi có biết ông ấy là ai không? Chính là một vị cường giả Nguyệt cấp. Chẳng lẽ ngươi cũng là một cường giả Nguyệt cấp à?”
"Tôi đương nhiên không phải cường giả Nguyệt cấp." Lâm Hiên hồi đáp.
“Ha ha, nếu đã biết không phải là đối thủ, hiện tại quỳ xuống cầu xin ta, ngoan ngoãn đem thận giao ra, lát nữa ta bảo Cao tiên sinh cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút.”
Đúng lúc này, Đỗ Cao Minh ngất ngờ đi về phía Cao Viễn Sơn.
"Cao tiên sinh, tôi là Đỗ Cao Minh của Hồi Xuân Đường, hy vọng ông nể mặt tôi..."
Bốp!
Nhưng Đỗ Cao Minh còn chưa nói hết, đã bị Cao Viễn Sơn tát một cái ngã xuống đất.
Mặt sưng đỏ lên, miệng chảy ra máu tươi.
"Hồi Xuân Đường cái gì, Đỗ Cao Minh cái gì? Ta chưa từng nghe qua." Cao Viễn Sơn khinh thường nói.
Nhưng hắn ra tay vẫn là lưu thủ, nếu không một cái tát này, hoàn toàn có thể đem Đỗ Cao Minh đánh chết.
Công kích của cường giả Nguyệt cấp, cho dù là một phần mười thực lực, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Đỗ Cao Minh chậm rãi đứng lên, tiếp tục nói:
"Cao tiên sinh, chỉ cần ông có thể buông tha cho sư phụ tôi, tôi có thể..."
Bốp!
Đỗ Cao Minh lại bị Cao Viễn Sơn đánh ngã.
"Ngươi là cái thá gì? Đáng để ta cho ngươi mặt mũi sao? Cút đi! Nếu còn dám nói nữa, chắc chắc phải chết!" Cao Viễn Sơn biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.
Chương 18 Tung tích của quả thận còn lại
Thế nhưng, Đỗ Cao Minh lần thứ ba bước tới trước mặt Cao Viễn Sơn.
"Cao tiên sinh..."
"Được. Nếu ngươi muốn chết, ta liền đáp ứng!" Cao Viễn Sơn nổi giận.
Một vị cường giả Nguyệt cấp, ở Giang Đô, những người mà hắn không thể đụng, cực kỳ, cực kỳ ít.
Còn lại đối với hắn chỉ giống như kiến, muốn giết liền giết.
Cao Viễn Sơn lại tát Đỗ Cao Minh một cái.
Lần này, hắn dùng ba phần công lực, đủ để đem đầu Đỗ Cao Minh đập thành thịt nát!
Thế nhưng cú tát của hắn lại không đánh trúng Đỗ Cao Minh. Vì tay của hắn đã bị Lâm Hiên nắm lấy.
Đánh chó cũng phải nể mặt chủ nha!
Mặc dù anh không thừa nhận Đỗ Cao Minh là đồ đệ. Nhưng hành vi của Đỗ Cao Minh vẫn khiến anh có chút kính nể.
"Đỗ Cao Minh, ông lui ra đi." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Sư phụ, đồ nhi vô năng..." Đỗ Cao Minh thở dài, gian nan lui về phía sau.
Ông vốn tưởng rằng, lấy danh tiếng của ông ở Giang Đô, Cao Viễn Sơn có lẽ sẽ cho chút mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới, Cao Viễn Sơn thật sự là một chút mặt mũi cũng không cho.
Không có biện pháp, y sư tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng ở trước mặt một gã võ giả cường đại, là không đáng nhắc tới.
Thấy Lâm Hiên có thể tiếp được ba phần công lực của mình, Cao Viễn Sơn liền kinh ngạc.
"Có thể tiếp nhận ba phần công lực của ta, ngươi ít nhất cũng là võ giả Tinh cấp đỉnh phong.”
“Nghe nói ngươi chỉ mới tu luyện ba năm, nhất định là gặp phải kỳ ngộ. Lâm Hiên, có phải ngươi chiếm được công pháp đặc biệt gì không?”
“Nếu như ngươi đem công pháp lấy ra, dâng cho lão phu, lão phu có thể cân nhắc lưu cho ngươi một mạng." Cao Viễn Sơn híp mắt nói.
Trong ba năm, từ một người bình thường đến võ giả Tinh cấp đỉnh phong. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Để đạt được đến Tinh cấp, Cao Viễn Sơn đã phải mất ba mươi mấy năm.
Lại thêm ba mươi năm nữa mới đạt được tới Nguyệt cấp.
Mà Lâm Hiên lại có thể chỉ trong ba năm đạt được thành tựu ba mươi mấy năm của hắn? Đủ để chứng minh Lâm Hiên nhất định phải chiếm được kỳ ngộ.
"Cao tiên sinh, cùng hắn nói nhảm làm gì? Trước tiên đem hắn phế đi, sau đó hung hăng tra tấn. Hắn có công pháp tu luyện tốt hơn nữa, không phải cũng ngoan ngoãn giao ra sao?" Thẩm Ngạo Tuyết nóng nảy.
"Nói cũng đúng." Cao Viễn Sơn gật đầu.
Trong mắt hắn, Lâm Hiên hoàn toàn là cá nằm trên thớt.
Tuy rằng tu vi của hắn cũng chỉ Nguyệt cấp sơ kỳ.
Nhưng Nguyệt cấp sơ kỳ cũng mạnh gấp mấy lần Tinh cấp đỉnh phong nha.
"Thẩm Ngạo Tuyết, vốn là tôi lấy lại đồ của tôi, lại thay Hinh tỷ báo thù, ân oán giữa hai chúng ta đã được giải quyết. Nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đến trêu chọc tôi?”
“Vậy thì hôm nay cô để một tay ở lại đi!” Lâm Hiên giọng nói lạnh nhạt nói.
“Ha ha, Lâm Hiên, ngươi sắp chết đến nơi còn cứng miệng.”
“Cao tiên sinh, xin ngươi tiêu diệt cái tên kiêu ngạo ngông cuồng này đi.” Thẩm Ngạo Tuyết khịt mũi.
Lâm Hiên nghe vậy lắc đầu: "Thẩm Ngạo Tuyết, rồi cô sẽ phải hối hận!”
"Cả đời ta cũng sẽ không hối hận. Lâm Hiên ngươi chính là phế vật, cho dù ngươi biến thành võ giả, cũng vẫn là phế vật. Ta vĩnh viễn là nữ nhân ngươi không thể chiếm được!” Thẩm Ngạo Tuyết phẫn nộ gào thét.
Sự hận thù của cô ta đối với Lâm Hiên đã đạt tới đỉnh điểm.
Bởi vì cho dù cho có moi được thận của Lâm Hiên cấy ghép lại cho cô, ánh mắt cũng vĩnh viễn mù.
“Tiểu tử, ta đã cho cơ hội, ngươi lại không có quý trọng. Vậy ngoan ngoãn bị ta phế bỏ đi!”
Cao Viễn Sơn tiến lên một bước, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Hiên. Giơ tay lên bắt lấy cánh tay Lâm Hiên, muốn đem cánh tay Lâm Hiên bẻ gãy.
Với sức của một cường giả Nguyệt cấp, cánh tay này của Lâm Hiên nhất định sẽ bị xé một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, hắn dùng sức vặn mấy lần, cánh tay của Lâm Hiên vẫn không hề động đậy.
Lúc này, Cao Viễn Sơn rốt cục ý thức được có gì đó không đúng.
Nhưng, đã muộn!
Lâm Hiên hướng hắn nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một chưởng đánh vào ngực Cao Viễn Sơn.
Cao Viễn Sơn lập tức cảm thấy như thể mình bị một đoàn tàu đâm phải. Hắn ta lùi lại vài bước, ngã phịch xuống đất.
Trực tiếp mất mạng!
Tất cả mọi người trợn to hai mắt.
Cường giả Nguyệt cấp cường đại, bị Lâm Hiên trong nháy mắt giết chết?
Thật hay giả vậy?
Chỉ trong ba năm liền có thực lực có thể trong nháy mắt giết chết một cường giả Nguyệt cấp. Cái này cũng quá đáng sợ rồi!
Nghe thấy âm thanh ngã xuống, Thẩm Ngạo Tuyết còn tưởng là Lâm Hiên bị đánh ngã.
Lập tức cười to nói: "Ha ha ha, Lâm Hiên. Hiện tại biết Cao tiên sinh lợi hại chưa. Nhưng bây giờ ngươi có cầu xin cũng vô dụng!”
Thấy bộ dáng điên cuồng của Thẩm Ngạo Tuyết, Lâm Hiên tà mị cười nói:
"Rất lợi hại! Một chưởng cũng không có tiếp được.”
"Đương nhiên, Cao tiên sinh là cường giả Nguyệt cấp, ngươi làm sao có thể tiếp được một chưởng của ông ấy.”
Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, đột nhiên ý thức được không đúng.
Bởi vì giọng điệu vừa rồi của Lâm Hiên không giống như đang bị thương. Hơn nữa, thanh âm cũng không phải từ trên mặt đất truyền đến.
Vậy… người bị đánh ngã, không phải Lâm Hiên?
"Chuyện gì xảy ra?" Thẩm Ngạo Tuyết nhìn không thấy, chỉ có thể hỏi những người khác.
"Cao tiên sinh… Cao tiên sinh ông ấy… ông ấy bị Lâm Hiên giết..." Thẩm Vạn Quốc cả người run rẩy nói.
"Cái gì?" Thẩm Ngạo Tuyết choáng váng.
Cường giả Nguyệt cấp bị giết?
Vừa rồi ngay cả tiếng đánh nhau cũng không nghe thấy, liền bị giết?
Vậy chẳng phải là nói, là bị Lâm Hiên giết trong nháy mắt sao?
"Thẩm Ngạo Tuyết, tôi vừa nói, nếu hôm nay không phế được tôi, tôi liền lấy một cánh tay của cô. Cô đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Hiên hướng Thẩm Ngạo Tuyết đi tới.
Thẩm Ngạo Tuyết trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay cả Cao Viễn Sơn cũng không phải là đối thủ của Lâm Hiên, nhất thời hoảng hốt.
"Mau, bảo vệ ta!" Thẩm Ngạo Tuyết gào lên với vệ sĩ xung quanh.
Nhưng đáng tiếc!
Ngay cả Cao Viễn Sơn cũng bị giết, ai dám lên?
“Thiên ca, cứu em!” Thẩm Ngạo Tuyết lại hướng về phía Từ Thiên Thành cầu cứu.
Từ Thiên Thành càng không dám lên tiếng.
Dù rằng anh trai của hắn khẳng định so với Lâm Hiên lợi hại hơn, nhưng anh ấy vẫn chưa trở về.
Lâm Hiên đi tới trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết, bắt lấy cánh tay của cô ta.
“Có thể hơi đau, nhịn một chút nha!”
Lâm Hiên bắt đầu dùng sức, chuẩn bị bóp nát cánh tay này.
"Lâm Hiên, buông tha cho tôi, thật ra không phải là tôi muốn quả thận thứ hai của anh. Chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, là ai muốn thận của anh."
Thẩm Ngạo Tuyết cảm giác xương cốt của mình sắp bị bóp nát, vội vàng nói.
Nghe những lời này, Lâm Hiên nhất thời sửng sốt.
Hắn còn tưởng quả thận thứ hai của hắn không thể cấy ghép thành công cho Thẩm Ngạo Tuyết.
Bây giờ xem ra, vẫn còn có ẩn tình khác.
“Ngạo Tuyết, không thể nói, nói ra Thẩm gia sẽ xong đời!” Thẩm Vạn Quốc lo lắng hét lên.
Thẩm Ngạo Tuyết giật mình, vội ngậm miệng lại.
Quả thật, Lâm Hiên hiện tại rất đáng sợ.
Nhưng… người muốn thận của Lâm Hiên, càng đáng sợ hơn!
“Nói!”
Lâm Hiên gia tăng lực, bóp chặt xương của Thẩm Ngạo Tuyết.
Tiếng răng rắc vang lên, như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Chương 19 Anh em tốt
“Tôi… tôi không thể nói!”
Lần này, Thẩm Ngạo Tuyết lại có chút cứng rắn, mặc dù đã đau đến đổ mồ hôi, nhưng vẫn không mở miệng.
Bởi vì, không nói, có thể Lâm Hiên sẽ tháo cánh tay của cô.
Nhưng nói, Thẩm gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.
Trước mặt người kia, cho dù là Thẩm gia đã có quy mô trăm tỷ cũng chẳng khác gì con kiến.
"A, đau quá, cứu tôi với! Lâm Hiên, làm ơn tha cho tôi đi!" Thẩm Ngạo Tuyết thống khổ cầu xin.
"Tha cho cô? Nếu hôm nay tôi thua, cô sẽ tha cho tôi chứ?"
Nhìn nữ nhân từng coi mình như chó mà sai khiến này, Lâm Hiên không có chút thương hại nào.
Nếu như, hôm nay hắn không phải là đối thủ của Cao Viễn Sơn, sợ rằng lúc này cũng sẽ giống như ba năm trước, bị móc thận ra.
Nhưng hắn cũng không có ý định tra tấn Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Rắc!
Lâm Hiên tiện tay vung lên, liền đem một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết ném xuống.
Hắn nói lời giữ lời, nói muốn một cánh tay của Thẩm Ngạo Tuyết, thì nhất định phải làm.
"A!"
Trầm Ngạo Tuyết kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Hiên không để ý tới Thẩm Ngạo Tuyết nữa.
Mà là một tay nắm lấy cổ áo Thẩm Vạn Quốc, xách nó lên, ngữ khí lạnh lẽo nói:
“Thẩm Vạn Quốc, ông nói cho tôi biết, một quả thận khác của tôi, đi đâu?”
“Lâm Hiên, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết!” Trầm Vạn Quốc mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn nói như vậy.
"Giết ông? Vậy cũng quá tiện nghi cho ông rồi.”
“Tôi muốn ông cùng Thẩm Ngạo Tuyết trải nghiệm một chút cuộc sống của Hinh tỷ trong ba năm qua!” Lâm Hiên đem Thẩm Vạn Quốc ném xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Thiên Thành vội vàng mang theo người của mình chạy trốn.
Hiện tại hắn rõ ràng không thể đối phó được với Lâm Hiên.
Vẫn là chờ anh của hắn trở về rồi xử lý Lâm Hiên cũng không muộn!
Lâm Hiên cũng không có ngăn cản hắn.
Từ Thiên Thành tốt hơn đừng chọc giận hắn, nếu không, hắn cũng không ngại giết Từ Thiên Thành.
Về phần Thẩm gia, nhất định sẽ cầu cứu thế lực đứng sau, sớm muộn gì cũng sẽ biết được ai đã lấy đi quả thận thứ hai của anh!
Bất kể là ai, đều phải trả giá đắt!
Lâm Hiên cất bước, đang muốn rời đi thì lại nghe thấy có người gọi tên mình.
"Lâm Hiên?"
Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh gầy như cây gậy trúc, đang nhìn mình.
"Chúng ta quen biết?"
Lâm Hiên tuy rằng cảm thấy người trước mắt dường như có chút quen thuộc, nhưng lại không nhận ra đối phương là ai.
"Lâm Hiên, thật là cậu, cậu còn sống? Là ta, mập mạp đây!"
Người gầy kia thấy được mặt Lâm Hiên, kích động chạy tới.
Không biết có phải bởi vì hắn chạy quá nhanh hay không, mà vừa chạy tới trước mặt Lâm Hiên, liền kịch liệt ho khan.
"Cậu là… mập mạp?"
Lâm Hiên từ trên xuống dưới nhìn đối phương vài lần, rốt cục cũng nhận ra.
Đây là người bạn thân của anh khi còn làm ở tập đoàn Ngạo Tuyết, là Lý Thiết Trụ.
Hai người sống trong cùng một ký túc xá, cùng nhau đi làm, cùng nhau đi ăn ở căng tin, cùng nhau xem phim, cùng nhau biểu diễn các nghề thủ công truyền thống, và cùng nhau thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết...
Hai người tốt đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.
Chỉ là, về sau Lâm Hiên vào Thẩm gia ở, hai người ít gặp nhau hơn.
Lâm Hiên nghi ngờ nhìn Lý Thiết Trụ.
Lý Thiết Trụ của trước kia, thân thể cường tráng giống trâu bò, cao 1,85 mét, nặng hơn 100 kg, sức khỏe rất tốt.
Nhưng bây giờ, lại gầy như que củi, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi đổ.
Hơn nữa, vừa mới chạy chưa tới mười mét, hắn liền thở dốc, một chân có chút khập khiễng.
"Vừa rồi tôi nghe được có người gọi Lâm Hiên, nên mới ra nhìn một chút. Không nghĩ tới đúng thật là cậu nha. Cậu tốt như vậy, tôi biết ngay cậu sẽ không chết… khụ khụ!”
Nhìn thấy Lâm Hiên, Lý Thiết Trụ rất hưng phấn, nhưng nói không được mấy lời thì lại bắt đầu ho kịch liệt.
không nói lời nào, lại ho khan kịch liệt.
Lâm Hiên vỗ nhẹ vào lưng Lý Thiết Trụ, cơn ho của hắn ta cuối cùng cũng dừng lại.
“Sao cậu lại biến thành như này?” Lâm Hiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Còn không phải đều là vì tiểu tử cậu. Tôi từ chỗ Hinh tỷ biết được là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết cậu, liền muốn bắt con khốn đó để xem cô ta có hai quả thận trong người hay không.”
“Ai ngờ gặp phải Hồng Đào, gã ta quá lợi hại, đánh tôi một chưởng, đến bây giờ vẫn không khỏe lại nổi.”
“Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu vẫn còn sống, một chưởng kia cũng chẳng là gì cả.”
Lý Thiết Trụ nói rất tùy ý, nhưng trong lòng Lâm Hiên lại có chút chua xót.
Lý Thiết Trụ cao lớn, khỏe mạnh. Bình thường dù có năm, ba người đều không đánh lại hắn. Nhưng Hồng Đào là võ giả Thần cấp, Lý Thiết Trụ đương nhiên không phải là đối thủ.
Vừa rồi khi Lâm Hiên vỗ lưng Lý Thiết Trụ, cũng đã vụng trộm kiểm tra qua thân thể hắn.
Tim, gan, lá lách, phổi và thận của Lý Thiết Trụ, bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Một chân hắn còn đi khập khiễng.
Ngay cả phổi cũng chỉ hoạt động được một nửa, có thể sống được, chính là một kỳ tích.
Rõ ràng, lúc ấy khẳng định không phải hắn chỉ chịu một chưởng của Hồng Đào đơn giản như vậy.
"Thực xin lỗi, mập mạp, đều là tôi hại cậu." Lâm Hiên nghẹn ngào nói.
“Không, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng. Nếu tôi có thể là đối thủ của Hồng Đào, nhất định sẽ lôi con khốn Thẩm Ngạo Tuyết đến bệnh viện chụp X-quang. Nếu trong người cô ta thật sự có hai quả thận, lão tử liền đem thận của nàng moi ra. Dù cậu đã chết, tôi cũng muốn đốt nó xuống cho cậu.”
“Anh em tốt. Tôi sẽ không để cậu phải tổn thương vô ích.” Lâm Hiên nghiến răng nói.
Nhưng không ngờ Lý Thiết Trụ nghe vậy sắc mặt lại biến đổi, vội nói:
"Tiểu tử, cậu đừng làm bậy. Tên khốn Hồng Đào đó thật sự rất mạnh, tôi còn không phải đối thủ của hắn.”
“Tôi biết Thẩm Ngạo Tuyết đã tái giá với Từ Thiên Thành, trong lòng cậu nhất định không vui, nhưng bây giờ Thẩm gia đã không còn như trước, đã thành cây đại thụ như nhà họ Từ. Bọn họ muốn hại chết chúng ta rất dễ. Vẫn là không nên dính dáng đến bọn họ.”
“Hừ, bây giờ tôi muốn nghiền chết Thẩm gia dễ như nghiền chết một con kiến!” Lâm Hiên nói.
"Đừng có mà khoác lác, nhóc con. Cậu nghĩ mình là ai? Là chiến thần hay gì? Ha ha.”
“Nhưng mà nói nghe, ba năm sống cùng với Thẩm Ngạo Tuyết, rốt cuộc cậu có được chạm vào cô ta chưa? Tư vị thế nào?” Lý Thiết Trụ đột nhiên thay đổi vẻ mặt hỏi.
Dù sao, lúc trước Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên đều thầm mến Thẩm Ngạo Tuyết.
Lâm Hiên lắc đầu.
“Mẹ, thiệt thòi lớn rồi! Nữ nhân này quá vô lương tâm, cậu hiến thận cho cô ta, cô ta còn không cho đụng vào?” Lý Thiết Trụ tức giận nói.
Sau đó lại chớp chớp mắt nhìn Lâm Hiên:
“Hay là, Lâm Hiên, hai chúng ta tìm một cơ hội bắt Thẩm Ngạo Tuyết, sau đó dạy cô ta cách làm phụ nữ?”
Lâm Hiên khóe miệng giật giật, người này đã biến thành như vậy, tính cách vẫn không thay đổi, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
"Cậu nhìn thấy cô ta bây giờ, chưa chắc đã muốn ngủ cùng đâu.”
"Lý Thiết Trụ, thì ra mày trốn ở chỗ này? Tao rốt cục cũng bắt được mày!"
Hai người đang tán gẫu, đột nhiên, một tiếng nói giận dữ vang lên.
Tiếp theo, mười mấy người, vọt tới, vây quanh Lý Thiết Trụ.
Cầm đầu là một người đàn ông đầu trọc với vẻ mặt dữ tợn.
Chương 20 Bóc bánh không trả tiền
“Anh Cường. Tôi… tôi không có trốn. Tôi chỉ là đang bận rộn kiếm tiền trả cho anh..” Nhìn thấy đầu trọc, Lý Thiết Trụ có chút sợ hãi, vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Lý Thiết Trụ, mày giả ngu làm gì? Lần trước tao đánh gãy chân của mày, không phải để cho mày nhớ rõ sao? Hôm nay nếu mày không trả lại tiền, tao sẽ đánh gãy cái chân còn lại." Đầu trọc lạnh lùng nói.
"Là ngươi đánh gãy chân mập mạp?" Lâm Hiên nghe vậy nhíu mày.
Hắn còn tưởng rằng chân Lý Thiết Trụ bị Hồng Đào làm gãy, không nghĩ tới là do người này hại.
“Ồ, đúng vậy. Nó nợ tiền tao không trả, cho nên tao đánh gãy một chân của nó. Thế nào? Mày muốn thay nó trả thù sao?” Anh Cường liếc Lâm Hiên một cái, hừ lạnh nói.
“Anh cường, không liên quan đến hắn, là tôi nợ tiền của anh, nhất định sẽ trả lại!"
Lý Thiết Trụ thấy vậy, khập khiễng đi tới, chắn ở trước mặt Lâm Hiên.
“Lời này tao nghe mày nói mấy trăm lần rồi. Hôm nay lại trốn ở đây, xem ra là không muốn trả tiền? Vậy tao đánh gãy hết chân tay của mày!” Anh Cường nói xong liền chuẩn bị động thủ.
Nhưng, sau một khắc, thân thể của hắn lại bị Lâm Hiên một cước đá ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp. Dám đánh tao? Muốn chết! Lên cho tao!” Anh Cường hét lên.
Lập tức, mười mấy người xông về phía Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, tôi sẽ ngăn họ lại, cậu mau chạy đi.” Lý Thiết Trụ hét lớn với Lâm Hiên.
Lâm Hiên thấy như vậy, sống mũi lại cay cay.
Trước kia lúc hai người đánh nhau, đều là Lý Thiết Trụ chắn ở phía trước, để cho hắn chạy trước.
Khi đó Lý Thiết Trụ, khỏe như trâu, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta an tâm.
Nhưng bây giờ, cho dù thân thể yếu ớt như vậy, hắn vẫn đứng ở trước mặt Lâm Hiên.
"Mập mạp, lần này, tôi bảo vệ cậu."
Lâm Hiên vỗ vỗ bả vai Lý Thiết Trụ, sau một khắc, liền động.
Bang bang bang!
Chỉ trong vài giây, hơn mười người mà anh Cường này mang đến đều bị Lâm Hiên đánh gục trên mặt đất.
“Mẹ kiếp, cậu từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Lý Thiết Trụ dụi dụi mắt, có chút không thể tin được.
Lâm Hiên đạp lên đám người trên mặt đất, từng bước đi đến trước mặt ‘Anh Cường’.
Một cước hung hăng dẫm lên đùi hắn ta.
“Mày… Mày có biết tao là ai không?” Anh Cường đau đến mức đầu trọc chảy ra mồ hôi lạnh.
"Ta không quan tâm ngươi là ai."
Lâm Hiên không có nói nhảm, đạp một cái, trực tiếp đem chân người này từ đầu gối giẫm nát bấy.
“A, con mẹ nhà mày, chó chết!” Anh Cường hét lớn, điên cuồng chửi bới.
Nghe thấy tiếng mắng, Lâm Hiên tại đạp thêm một cái, đem đầu gối khác của hắn cũng giẫm nát.
Từ đó về sau, anh Cường này cũng chỉ có thể ngồi xe lăn.
"Còn mắng nữa không?" Lâm Hiên híp mắt nói.
Anh Cường cố nén đau đớn, trong mắt chồng chất phẫn nộ như muốn phun ra lửa.
Nhưng hắn cũng không dám mắng Lâm Hiên nữa.
“Cậu ấy nợ các ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả! Đến phủ mà lấy tiền đi!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
Đám người nghe xong lời này, còn tưởng rằng Lâm Hiên bảo bọn họ đi âm phủ mà lấy tiền, đều vô cùng kinh hãi.
Vội vàng khiêng anh Cường đi. Sợ muộn thêm một chút, Lâm Hiên thật sự sẽ đưa bọn họ đi địa phủ.
Đám người đi hết, sắc mặt Lý Thiết Trụ lại vô cùng khó coi. Im lặng không nói gì, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Lâm Hiên, cậu đi theo tôi.”
Lý Thiết Trụ kéo Lâm Hiên đi lên lầu. Đưa anh đến một ngôi nhà thuê tồi tàn.
Lý Thiết Trụ lấy ra một túi nilon dưới ván giường, mở túi nilon ra, bên trong toàn là tiền.
Nhưng tất cả đều là tiền lẻ. Đều là mệnh giá một hoặc năm nhân dân tệ, hiếm khi có mệnh giá hơn mười nhân dân tệ.
Nhưng mà cộng lại, cũng phải có hơn một ngàn đồng.
“Lâm Hiên, cậu cầm số tiền này, mau rời khỏi Giang Đô đi.” Lý Thiết Trụ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tại sao tôi phải đi?" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi.
“Lâm Hiên, cậu biết người cậu vừa phế là ai không?"
"Là ai?"
“Hắn là anh Cường, là một thành viên của tứ đại tặc!”
"Tứ đại tặc? Bọn hắn là cái quỷ gì?"
“Haizz, cậu đừng quản nữa. Nghe tôi nói, cầm tiền này đi mua vé ngay đi còn kịp. Nếu chờ ba tên kia biết cậu phế người của họ, cậu liền chạy không thoát đâu.” Lý Thiết Trụ thúc giục.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Thiết Trụ, Lâm Hiên vỗ vai hắn nói:
"Mập mạp, từ hôm nay trở đi, chỉ có chúng ta khi dễ người khác, không ai có thể khi dễ chúng ta. "
“Lâm Hiên, tôi không nói đùa với cậu. Cậu đừng chê chỗ tiền này ít, anh em cậu hiện tại không có năng lực lao động gì, chỉ có thể lấy được số tiền này. Cậu mau cầm tiền chạy đi.” Lý Thiết Trụ lo lắng nói.
Tuy rằng Lâm Hiên đánh bại anh Cường, nhưng tứ đại tặc không phải là đùa giỡn.
“Lâm Hiên, cậu không nghe lời tôi sao?”
“Mẹ nó, ồn ào cái gì vậy, có để cho người ta ngủ không?”
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồ ngủ, có vài phần tư sắc, gần bốn mươi tuổi đi vào, chửi bới:
"Lý Thiết Trụ, tên què nhà ngươi, ngươi đang gọi hồn ai vậy hả?”
Nhìn thấy tiền trong tay Lý Thiết Trụ, nhất thời ánh mắt bà ta sáng lên, định lên cướp lấy:
“Lý Thiết Trụ, thì ra ngươi có tiền? Có tiền còn không đưa cho lão nương!”
"Lily, số tiền này là chi phí đi lại của anh em tôi, cô đừng lấy."
Người phụ nữ tên Lily này không quan tâm lắm, nhất quyết giành lấy nó.
Lâm Hiên nắm lấy cánh tay, chặn bà ta lại.
"Ngươi làm gì cướp tiền của mập mạp?" Lâm Hiên nhíu mày.
“Cái gì gọi là cướp? Đây là hắn nợ lão nương, lão nương hầu hạ hắn cả đêm, hắn lại nói với lão nương là ghi nợ. Lão nương nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải nợ tiền phí chơi gái đó!”
“Nếu không phải nhìn hắn đáng thương, ta nhất định phải phế hắn!” Lily lớn tiếng nói.
Nghe Lily nói xong, Lâm Hiên đành phải xấu hổ buông tay ra.
Lily lập tức giật lấy tiền từ tay Lý Thiết Trụ.
Sau đó định rời đi, nhưng cuối cùng, vẫn lấy một vài chục đồng ném trả lại cho Lý Thiết Trụ, và nói:
"Để lại cho ngươi vài đồng ăn, đừng chết đói!”
Nói xong liền lắc lắc eo rời đi.
Thấy Lily cầm tiền rời đi, Lý Thiết Trụ đau đớn vô cùng.
"Mập mạp, không phải nói cậu nhưng… sao ngay cả tiền chơi gái cũng thiếu?" Lâm Hiên có chút không nói nên lời.
"Hừ, từ sau khi bị Hồng Đào đánh, thân thể ngày một sa sút, không thể làm được việc gì, làm sao có tiền? Số tiền đó… là tôi đi xin được…” Lý Thiết Trụ vẻ mặt ảm đạm nói.
Hắn từng cao lớn uy mãnh, tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm, nhưng vẫn rất nổi tiếng với phụ nữ.
Nhưng không nghĩ tới, hiện tại chỉ có thể tìm gái già bốn mươi tuổi đến giải quyết nhu cầu.
Hơn nữa, còn không trả tiền cho người ta.
Nghe Lý Thiết Trụ nói số tiền kia là hắn xin được, Lâm Hiên vừa chua xót vừa cảm động.
Lý Thiết Trụ rõ ràng là rất khó khăn, nhưng vẫn sẵn sàng cho anh hết số tiền hắn có.
Đây mới chính là anh em.
“Mập mạp, chúng ta cả đời đều làm anh em!” Lâm Hiên nặng nề nói.