-
Chương 151-155
Chương 151 Nguy kịch
Tuy rằng trong lòng Giang Cẩm Nhi nghĩ sư phụ nàng có thể làm được.
Nhưng thứ nhất, sư phụ không có khả năng ra khỏi núi.
Thứ hai, nàng cũng không muốn để cho người đi quấy rầy sư phụ của nàng.
Cho nên, Giang Cẩm Nhi mới nói là không có.
Lời nói của Giang Cẩm Nhi không khác gì là kết án tử cho Tây Môn Vô Song.
Thật lâu sau, thành chủ U Châu thở dài nói:
"Vậy phiền Giang viện trưởng mau chóng tiến hành phẫu thuật, tận lực nối chân cho chiến thần. Dù sao thì nàng vẫn là đại anh hùng của Long Quốc chúng ta.”
“Cẩm Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Giang Cẩm Nhi gật đầu nói.
Không cần thành chủ U Châu nói, nàng cũng sẽ tận lực.
Rất nhanh, Giang Cẩm Nhi đã bước vào phòng phẫu thuật.
Chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Trên bàn mổ, Tây Môn Vô Song đã rơm rớm nước mắt.
Nàng là một cường giả cấp Võ Vương, thính giác kinh người.
Vì vậy, những gì bọn họ nói bên ngoài, nàng đều nghe được.
Biết chuyện đôi chân của mình không thể khôi phục nên trong lòng liền không ngăn được đau khổ.
Mà Sở Thiền Hoàng còn đang hôn mê ở một bên, tu vi còn yếu hơn Tây Môn Vô Song rất nhiều. Chấn thương tương tự nhưng sẽ có tác động lớn hơn nhiều.
Nhìn thấy Tây Môn Vô Song rơi lệ, Giang Cẩm Nhi cũng thở dài.
"Tôi sẽ tận lực chữa khỏi cho cô, cô đừng suy nghĩ nhiều…" Giang Cẩn Nhi an ủi.
Ngay khi Giang Cẩm Nhi chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Có một người đàn ông muốn đi vào phòng phẫu thuật.
"Phòng phẫu thuật quan trọng, cấm vào!" Người đàn ông bị chặn lại.
Trên mặt nam nhân hiện đều là lạnh lùng, lúc này muốn mạnh mẽ xông vào.
“To gan, ở trước mặt thành chủ U Châu cũng dám làm càn!” Một vị nữ cẩm y vệ rút bội kiếm ra, ngăn cản nam nhân kia.
“Thành chủ U Châu?” Nam nhân nghe vậy không xông vào nữa, hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, vị này chính là thành chủ U Châu. Thấy thành chủ U Châu, còn không hành lễ?” Nữ Cẩm Y Vệ lớn tiếng quát lớn.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn đứng bất động.
"Bảo ngươi quỳ xuống hành lễ không nghe thấy sao?"
Nữ Cẩm Y Vệ thấy Lâm Hiên làm càn như thế, lúc này đã muốn động thủ.
“Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy!” Giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Dừng tay!”
Mắt thấy kiếm của Nữ Cẩm Y Vệ sắp đánh trúng nam nhân, đôi môi đỏ mộng của thành chủ U Châu môi khẽ mở ra, quát nữ Cẩm Y Vệ dừng lại.
Đôi mắt đẹp của cô quét về phía người đàn ông, mở miệng hỏi:
"Cậu vừa nói, cậu có thể chữa khỏi cho chiến thần?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu.
"Cậu có biết, người đang phẫu thuật bên trong là ai không? Cô ấy là giám đốc bệnh viện Giang Đô. Đồng thời là hội trưởng chi hội Giang Đô của Hiệp hội Y khoa Long Quốc. Cậu cảm thấy, y thuật của mình so với cô ấy có tốt hơn không?" Thành chủ U Châu híp mắt hỏi.
"Tất nhiên tôi giỏi hơn rồi!" Nam nhân không chút suy nghĩ mà trả lời.
“Được. Vậy ta cho cậu một cơ hội chữa trị. Nhưng nếu cậu không thể chữa khỏi, thì phải gánh chịu hậu quả!” Thanh âm thành chủ U Châu trở nên tràn ngập uy nghiêm.
Là người đứng đầu một châu, khí thế trên người cô, người bình thường cũng không dám đối diện.
Nhưng nam nhân trước mặt lại không hề lùi bước.
"Yên tâm, tôi nhất định có thể chữa khỏi." Người đàn ông tự tin nói.
“Ta nói chữa trị, chính phải giúp chiến thần khôi phục thực lực như cũ, chứ không chỉ là nối lại hai chân!” Thành chủ U Châu tiếp tục nói.
“Đương nhiên!” Người đàn ông gật đầu.
“Thành chủ U Châu, tôi cảm thấy vẫn nên để Giang viện trưởng trị liệu thôi!” Lúc này, thành chủ Giang Đô mở miệng nói.
"Tôi lại cảm thấy, có thể để Lâm thiếu đây thử xem." Phó thành chủ lại mở miệng nói.
Đúng vậy, người đàn ông này, chính là Lâm Hiên!
Phó thành chủ cùng Lâm Hiên có vài lần gặp mặt, cho nên hắn biết Lâm Hiên.
Hơn nữa, còn biết chuyện Lâm Hiên đào thận thẩm Ngạo Tuyết, làm mù mắt Thẩm Ngạo Tuyết, còn chém một cánh tay của cô ta.
Nhưng hiện tại, Trầm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn khôi phục giống như trước.
Nghe nói, chính là Lâm Hiên chữa khỏi.
"Lâm thiếu? Chẳng lẽ, người này là Lâm Hiên?"
Nghe phó thành chủ nói xong, ánh mắt thành chủ Giang Đô, cũng rơi vào trên người Lâm Hiên.
Dù sao, gần đây Lâm Hiên ở Giang Đô cực kỳ nổi danh, hắn muốn không biết cũng không được.
"Là tôi." Lâm Hiên gật đầu.
"Ồ? Cậu chính là Lâm Hiên đã giết Âu Dương Kiệt cùng với trưởng lão Tây Môn gia?"
Lúc này, ngay cả thành chủ U Châu cũng hơi đổi sắc.
Không nghĩ tới, ngay cả thành chủ U Châu cũng nghe được sự tích của Lâm Hiên.
"Không sai, là tôi." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn." Thành chủ U Châu nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên còn chưa kịp nói gì, thành chủ U Châu liền nhẹ nhàng cười.
“Nhưng mà, ta thích!”
Tiếp theo nàng lại nói: "Ta để cho cậu đi vào trị liệu. Nếu cậu có thể chữa khỏi cho Chiến Thần Long quốc này, những tội nghiệt mà cậu đã phạm phải, ta sẽ thay cậu gánh. Nhưng nếu trị không được, ta sẽ giết cậu ngay tại chỗ!”
Thành chủ U Châu cũng không chỉ là trông cao lớn mà thôi. Bản thân nàng cũng là một võ giả cực kỳ cường đại.
Trước khi trở thành thành chủ U Châu, nàng đã có một danh hiệu.
Nữ Hình Thiên!
Hình Thiên chính là thần linh trong thần thoại Long quốc.
Dám dùng thần linh làm danh hiệu, hiển nhiên là phi phàm rồi.
"Được!" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Hắn dám đáp ứng, thứ nhất, hắn có 100% nắm chắc có thể trị khỏi cho Tây Môn Vô Song.
Thứ hai, hắn cũng chẳng sợ thành chủ U Châu gì cả.
Sư phụ Sát Đế đã nói rồi, sau khi xuống núi, hắn không cần e ngại bất luận kẻ nào!
Coi như là đánh không lại, còn có sư phụ làm chỗ dựa cho hắn.
“Vậy cậu vào đi!”
Lâm Hiên còn chưa kịp làm ra động tác gì thì cửa phòng mổ đã đột ngột mở ra.
Một bác sĩ hốt hoảng chạy ra ngoài.
“Người bị thương xuất hiện xuất huyết lớn, lập tức chuẩn bị tiếp máu!”
Trong phòng giải phẫu, Giang Cẩm Nhi cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.
Vốn dĩ tình hình của Tây Môn Vô Song còn tốt.
Nhưng, một trợ tá phát hiện trên người Tây Môn Vô Song cắm mấy cây ngân châm, liền đem nó nhổ xuống.
Sau khi ngân châm rút ra, lập tức dẫn đến xuất huyết.
Giang Cẩm Nhi nhìn thấy, vốn định ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Giang Cẩm Nhi cũng biết đông y, nàng đương nhiên biết, tác dụng của mấy cây ngân châm này.
Nàng một lần nữa đâm ngân châm trở về vị trí ban đầu. Nhưng lại không có tác dụng.
Tây Môn Vô Song vẫn không ngừng chảy máu.
Giang Cẩm Nhi đã thử mọi cách để cầm máu nhưng không có hiệu quả.
Tuy rằng, cũng đang truyền máu cho Tây Môn Vô Song.
Nhưng tốc độ truyền máu kém xa tốc độ mất máu.
Cứ tiếp tục như vậy, không quá năm phút, Tây Môn Vô Song sẽ vì chảy máu mà chết!
Lúc này Giang Cẩm Nhi trong lòng vô cùng hối hận.
Lẽ ra cô không nên thực hiện cuộc phẫu thuật này.
Hiện tại chân còn chưa nối được, mà còn có thể khiến chiến thần mất mạng.
“Máu tới rồi!” Một số y tá chạy đến với một lượng lớn bịch máu.
"Vô dụng..." Trên mặt Giang Cẩm Nhi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nàng biết rõ tình huống của Tây Môn Vô Song, hiện tại tốc độ chảy máu của Tây Môn Vô Song gấp mấy lần tốc độ truyền máu, truyền nhiều máu hơn nữa cũng vô dụng.
Mà lúc này Sở Thiền Hoàng ở giường bệnh bên cạnh cũng xảy ra tình huống tương tự!
Chương 152 Giết
Nhưng, lúc này, hiển nhiên không ai chú ý đến tình huống của Sở Tiểu Hoàng.
Bọn họ chỉ quan tâm chiến thần có chuyện gì hay không.
Thành chủ U Châu đích thân tới chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.
Ngay khi Giang Cẩm Nhi không biết nên làm gì thì một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào phòng phẫu thuật. Sau đó, đi thẳng về phía giường bệnh.
Nhìn thấy thân ảnh kia, Giang Cẩm Nhi lập tức có cảm giác quen thuộc.
"Nơi này là phòng phẫu thuật, ai cho ngươi vào!" Vị bác sĩ rút nhầm ngân châm kia lập tức hướng Lâm Hiên quát lớn.
Nhưng mà, Lâm Hiên cũng không để ý tới hắn.
Trực tiếp cầm lấy ngân châm, đâm trở lại trên người Tây Môn Vô Song.
Một màn khiến tất cả mọi người bất ngờ xuất hiện.
Khi Lâm Hiên đem ngân châm đâm trở về, máu của Tây Môn Song lập tức ngừng chảy.
Sau đó, Lâm Hiên cầm lấy dụng cụ phẫu thuật, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
"Tôi cần một trợ lý!" Thanh âm Lâm Hiên vang lên.
“Tôi, tôi đến!” Giang Cẩm Nhi lập tức đi tới bên cạnh Lâm Hiên.
"Kìm!"
"Kéo!"
"Gạc!"
"..."
Giờ này khắc này, Giang Cẩm Nhi hoàn toàn trở thành một người trợ tá.
Đối phương muốn cái gì, cô liền đưa cho hắn. Đồng thời, đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm thao tác của hắn.
Bởi vì, người đàn ông đột nhiên xông vào này dường như có y thuật phi thường.
Đầu tiên, thật sự đã có thể cầm máu cho Tây Môn Vô Song.
Điểm này, ngay cả nàng cũng không làm được.
Thứ hai, hắn nối chân cho Tây Môn Vô Song, kỹ thuật thật đáng kinh ngạc.
Nối xương, khâu mạch máu, nối dây thần kinh...
Mỗi một động tác, đều nhanh chóng mà chuẩn xác, không có chút sai lệch nào.
Kỹ thuật này là ngoài sức tưởng tượng của các bác sĩ thông thường.
Nhìn tuổi của đối phương, hẳn là không lớn.
Lại có được y thuật tinh diệu như vậy.
Khi Lâm Hiên làm phẫu thuật, có một loại cảm giác rất hưởng thụ.
Ca phẫu thuật này cực kỳ phức tạp.
Ngay cả Lâm Hiên cũng phải mất hơn hai giờ để nối chân Tây Môn Vô Song.
Điều này còn bao gồm cả Giang Cẩm Nhi hỗ trợ.
Giang Cẩm Nhi tuy rằng hầu hết thời gian đều lấy đồ giúp, nhưng cũng có thể giúp Lâm Hiên hoàn thành một ít thao tác đơn giản trong khả năng của mình.
Đương nhiên, đó là ở trong mắt Lâm Hiên cảm thấy đơn giản.
Còn đối với Giang Cẩm Nhi thì thực sự rất áp lực.
Nếu như Lâm Hiên một mình tiến hành phẫu thuật này, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Đây chính là nguyên nhân Lâm Hiên vì sao phải đưa Tây Môn Vô Song đến bệnh viện.
Nếu không có những thiết bị trong bệnh viện, anh không thể hoàn thành một ca phẫu thuật phức tạp như vậy.
Nối một chân xong, Lâm Hiên hít một hơi thật sâu.
Trên trán đã toát ra một ít mồ hôi.
Nhìn thấy một màn này, Giang Cẩm Nhi lập tức lấy ra băng gạc sạch sẽ, thay Lâm Hiên lau mồ hôi trên trán.
Một màn này, làm người bên cạnh ghen tị.
Giang Cẩm Nhi là ai?
Đó tuyệt đối là nữ thần của ngành y học.
Danh tiếng nổi khắp U Châu, ai cũng biết đến.
Có thể được nữ thần lau mồ hôi, không biết có bao nhiêu may mắn.
Tuy nhiên, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này mới càng khiến người ta kinh ngạc.
Lại có thể thực hiện một ca phẫu thuật mà ngay cả Giang Cẩm Nhi cũng không làm được.
Lâm Hiên cầm lấy dao mổ chuẩn bị nối chân còn lại cho Tây Môn Vô Song.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào phòng mổ.
"Mau ra ngoài, đây là phòng giải phẫu..." Các y tá đang muốn lớn tiếng quát, lại đột nhiên thấy rõ người tới là ai liềm im bặt.
Đó là một người đàn ông tóc ngắn chống gậy đầu rồng, theo sau là một số vệ sĩ.
Người đàn ông tóc ngắn phớt lờ y tá, đi thẳng đến trước mặt Giang Cẩm Nhi.
Sau đó nói: “Viện trưởng Giang, phiền cô đi phẫu thuật cho cha tôi trước, cha tôi vừa bị tai nạn xe cộ, cần phẫu thuật sọ não khẩn cấp.”
“Tôi đang phải lầm phẫu thuật ở đây rồi, anh có thể tìm các bác sĩ khác trong bệnh viện. Hiện tại anh mau ra ngoài đi. Phòng phẫu thuật là vô trùng!” Giang Cẩm Nhi nhíu mày, trầm giọng nói.
“Những người khác tôi không tin được, chỉ tin tưởng y thuật của một mình cô!” Nam tử tóc ngắn nói.
"Vậy anh ra ngoài chờ, tôi phải làm xong ca phẫu thuật này trước đã." Giang Cẩm Nhi tiếp tục làm trợ thủ cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt người đàn ông tóc ngắn trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
"Giang viện trưởng, tôi nói lại một lần nữa, mời cô lập tức đi phẫu thuật cho cha tôi!"
Lúc này, Lâm Hiên rốt cục quay đầu lại nói: "Ta cũng nói một câu, mời ngươi ra ngoài!”
"Ha ha, ngươi là ai? Là bác sĩ của bệnh viện Giang Đô sao? Dám nói chuyện với ta như vậy?" Tóc ngắn híp mắt nhìn Lâm Hiên.
"Người này là cổ đông của bệnh viện Giang Đô." Giang Cẩm Nhi mở miệng giải thích cho Lâm Hiên.
Thì ra là cổ đông của bệnh viện, trách không được kiêu ngạo như vậy.
Đáng tiếc, Lâm Hiên cũng sẽ không để hắn vào mắt.
Tiếp tục phẫu thuật.
“Như thế nào, Giang viện trưởng, lời của tôii nói, không nghe vào sao?” Tóc ngắn lớn tiếng nói.
Ba!
Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên xuất thủ.
Một cái tát giáng vào mặt người đàn ông tóc ngắn. Đem người đàn ông tóc ngắn trực tiếp quất ngã xuống đất.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta hiện tại ra lệnh cho ngươi, lập tức đình chỉ phẫu thuật!” Người đàn ông tóc ngắn che mặt, hét lớn.
"Ta cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện này, ngươi bảo ta dừng lại, thì ta sẽ dừng lại sao? Nếu như ngươi còn làm phiền ta phẫu thuật một lần nữa, đừng trách ta không khách khí!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Không phải bác sĩ trong bệnh viện? Mà dám phẫu thuật trong bệnh viện này? Giang viện trưởng, tốt hơn là cô nên giải thích cho tôi!"
"Tôi..." Giang Cẩm Nhi đang định nói chuyện.
Lâm Hiên đột nhiên di chuyển. Lại tát vào mặt người đàn ông tóc ngắn.
Một cái tát này, trực tiếp đem đầu người đàn ông tóc ngắn xoay quanh cổ một trăm tám mươi độ.
Lần này, rốt cục cũng thanh tĩnh.
Lâm Hiên trở lại bàn mổ, tiếp tục phẫu thuật.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều choáng váng.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, không chỉ có y thuật cao siêu.
Xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Giang Cẩm Nhi nuốt nước miếng.
Chỉ có thể kiên trì, tiếp tục phụ trợ cho Lâm Hiên phẫu thuật.
Vệ sĩ mà người đàn ông tóc ngắn mang đến cũng vẻ mặt không biết làm sao.
Nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của họ.
Nhưng bây giờ… làm thế nào để bảo vệ đây?
"A, ông xã, anh làm sao vậy?"
Lúc này, lại có một quý phụ đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy đầu người đàn ông quay 180 độ, nằm trên mặt đất thì liền sợ hãi kêu lên.
“Chồng của ngươi bị ta giết, ngươi còn dám lớn tiếng nữa, ta cũng giết ngươi!” Lâm Hiên quay lưng về phía nữ nhân, không quay đầu lại nói.
Người phụ nữ lập tức không dám lên tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng phẫu thuật.
"Người cậu vừa mới giết, cũng không chỉ là cổ đông của bệnh viện Giang Đô. Hắn ta có bối cảnh rất lớn, làm xong phẫu thuật thì nhanh chóng đi đi!" Giang Cẩm Nhi nhỏ giọng nói với Lâm Hiên.
“A, nói đến một chút, hắn có bao nhiêu bối cảnh, có thể so với thành chủ U Châu còn có bối cảnh lớn hơn sao?” Lâm Hiên vừa phẫu thuật vừa trả lời.
"Không giống nhau, mặc dù thực lực của hắn không cường đại như thành chủ U Châu. Nhưng thế lực sau lưng hắn, cho dù là thành chủ U Châu, cũng khó có thể lay chuyển!” Giang Cẩm Nhi trầm giọng nói.
"Ồ?" Lâm Hiên nghe vậy hơi ngạc nhiên một chút.
Giang Cẩm Nhi hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: "Hắn là..."
Chương 153 Sư tỷ của Lâm Hiên
“Hắn ta là… người nhà của chiến thần!”
“Thì sao? Người nhà của chiến thần thì có thể không nói đạo lý như thế sao?” Lâm Hiên nghe vậy thì hừ một tiếng.
“Nếu là Chiến Thần bình thường cũng không sao, mặt mũi của thành chủ U Châu vẫn rất hữu dụng. Nhưng vị chiến thần kia, là một gã chiến thần bốn sao!” Giang Cẩm Nhi thở dài nói.
Chiến thần bốn sao có địa vị rất cao ở Long quốc. Có thể ngồi ngang hàng với thành chủ của một châu.
“Vậy thì đã thế nào?” Lâm Hiên một chút cũng không thèm để ý.
Đúng lúc này, thành chủ U Châu cũng đi vào phòng. Rõ ràng, là đã nhận được tin tức.
Nhìn thấy tình hình trong phòng phẫu thuật, lập tức nhíu chặt.
Hiển nhiên, nàng không ngờ tới Lâm Hiên lại dám giết Trì Thiên Hà.
"Thành chủ U Châu..." Giang Cẩn Nhi muốn đi nghênh đón thành chủ U Châu.
"Tiếp tục phẫu thuật!" Thành chủ U Châu lại nói.
Bị U Châu đại nhân nhìn chằm chằm như vậy, Giang Cẩn Nhi đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
May mắn thay, cô ấy không phải là người phẫu thuật chính.
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên đang làm phẫu thuật.
Lại phát hiện, biểu tình của đối phương vẫn như cũ, không chút gì thay đổi.
Giống như không hề biết đứng phía sau hắn là thành chủ của một châu.
Giang Cẩm Nhi với tư cách là hội trưởng chi hội Giang Đô của Hội Y học Long Quốc, tự nhận định lực đã vượt xa người thường.
Nhưng so sánh với người đàn ông trước mắt này,còn kém rất xa.
Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt.
Chỉ cảm thấy, ánh mắt của hắn làm cho nàng vô cùng quen thuộc.
Cô muốn hỏi tên của hắn, nhưng lại không dám quấy rầy Lâm Hiên phẫu thuật.
Cứ như vậy, dưới sự chú ý của thành chủ U Châu, Lâm Hiên hoàn thành ca phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ.
Điều khiến Giang Cẩm Nhi bất ngờ chính là.
Sau khi Lâm Hiên chữa lành vết thương cho Tây Môn Vô Song, Sở Thiền Hoàng bên cạnh cũng đã được chữa khỏi.
Thật kỳ lạ!
"Yên tâm đi, chờ cô khỏi rồi, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến thực lực." Lâm Hiên nhẹ nhàng nói với Tây Môn Vô Song.
Tây Môn Vô Song dùng đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên.
Cô đương nhiên tin tưởng y thuật của Lâm Hiên. Tuy nhiên, vào lúc này, có một thứ khác trong mắt cô.
Một số thứ mà Lâm Hiên đã không phát hiện ra.
Thấy Lâm Hiên làm xong phẫu thuật, thành chủ U Châu vẫn không nói gì rốt cục là mở miệng, nói:
“Lâm Hiên, ta nói chuyện tính toán, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi vị chiến thần này, cậu phạm bất cứ chuyện gì, ta đều vì cậu gánh vác. Đây là lệnh bài của ta, cầm lấy, từ cửa sau rời đi đi!”
Cẩm Y Vệ bên cạnh thành chủ U Châu đưa một tấm lệnh bài màu vàng cho Lâm Hiên.
Lệnh bài vàng được khắc lên bảy từ.
Mặt trước: Thành chủ U Châu.
Mặt sau: Suối Kim Dực.
Nhìn thấy tấm hlệnh bài vàng này, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Bọn họ đương nhiên biết tác dụng của nó.
Tuy rằng không giống như trên TV diễn cái gì mà thấy lệnh bài như thấy thành chủ U Châu.
Nhưng chỉ cần đẳng cấp không cao hơn thành chủ U Châu, bọn họ nhìn thấy lệnh bài đều sẽ nể mặt.
"Tại sao tôi phải rời đi?" Lâm Hiên híp mắt nói, cũng không có tiếp lấy lệnh bài.
"Lâm Hiên, đừng không biết tốt xấu, người ngươi vừa mới giết, là em ruột của chiến thần. Coi như là thành chủ U Châu cũng không dễ dàng hạ xuống chuyện này. Cầm lệnh bài, mau đi đi!" Nữ võ quan Cẩm Y Vệ nhíu mày nói.
"Người là tôi giết, không cần người khác gánh thay tôi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Người trẻ tuổi, có ngạo khí cũng có thể lý giải. Nhưng không thể cuồng vọng tự đại, Lâm Hiên cậu là một nam nhân rất có thiên phú, cũng rất thú vị, ta không hy vọng cậu chết sớm như vậy…” Thành chủ U Châu thở dài nói.
"Đa tạ thành chủ U Châu quan tâm. Yên tâm đi, tôi không dễ chết như vậy đâu." Lâm Hiên nhìn ra được, thành chủ U Châu này thật sự rất thưởng thức hắn.
“Lâm Hiên, sao ngươi lại ngoan cố như vậy hả?” Võ quan Cẩm Y Vệ có chút nóng nảy nói.
Lúc này, Giang Cẩm Nhi nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Sư đệ, là ngươi sao?”
Lâm Hiên quay đầu nhìn về phía Giang Cẩn Nhi.
Chỉ thấy Giang Cẩm Nhi đã tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt của Lâm Hiên ngay lập tức mở to.
“Cẩm nhi sư tỷ!”
“Là ta, sư đệ, không nghĩ tới thật sự là ngươi, ngươi khi nào xuống núi?”
Giang Cẩm Nhi hưng phấn không thôi, sau một khắc, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Hiên, gắt gao ôm lấy Lâm Hiên.
Tuy rằng, thời gian nàng cùng Lâm Hiên ở chung chỉ có ngắn ngủi hai năm.
Nhưng đối với sư đệ ngoan ngoãn này, cô cực kỳ thích.
Học y thuật với Sư Phụ trên núi cực kỳ chán.
Lúc Giang Cẩm Nhi nhàm chán, thích nhất chính là khi dễ tiểu sư đệ Lâm Hiên này.
Mà Lâm Hiên cũng đều mặc cho nàng khi dễ.
Giang Cẩm Nhi cũng biết, Lâm Hiên tuy rằng luôn bị nàng khi dễ rất thảm, nhưng thật ra, sau nửa năm tu luyện trên núi, võ công của hắn đã vượt qua nàng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngay cả y thuật cũng bị Lâm Hiên vượt qua.
Trách không được nàng lại có loại cảm giác quen thuộc.
“Mới xuống núi không lâu thôi.” Lâm Hiên ho khan một tiếng, cảm nhận được trong ngực mềm mại.
Tuy rằng, hai người trước kia ở cùng một chỗ, so với bây giờ còn thân mật hơn rất nhiều.
Ví dụ như, trước kia Lâm Hiên thường xuyên xoa bóp cho Giang Cẩm Nhi, khi đó, Giang Cẩm Nhi chỉ mặc một lớp váy cơ bản.
Nhưng mà lúc này, dù sao cũng có nhiều người ngoài như vậy.
Lâm Hiên có chút mất tự nhiên.
"Hai người quen nhau?" Thành chủ U Châu hơi sửng sốt.
“Vâng, hắn là sư đệ của tôi.” Giang Cẩm Nhi rốt cục nhớ tới còn có người ngoài ở đây, vội vàng buông Lâm Hiên ra, khuôn mặt đỏ bừng nói:
"Tôi nói mà, ai có thể có y thuật cao hơn tôi chứ, thì ra là tiểu sư đệ của tôi.”
“Nhưng mà sư đệ, thành chủ U Châu nói rất đúng, ngươi tuy rằng đã xuống núi, nhưng dù sao mới tu luyện ba năm, vẫn là tạm thời không nên cùng một vị chiến thần đối kháng tốt hơn!” Giang Cẩm Nhi đột nhiên nghiêm túc nói.
Tuy rằng nàng biết vị tiểu sư đệ này thiên phú dị bẩm.
Nhưng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn.
Gặp phải cao thủ chân chính, sợ là phải chịu thiệt rồi.
“Thế nào, sư tỷ, ngươi không tin thực lực của ta à?” Lâm Hiên híp mắt nói.
“Sư tỷ đương nhiên tin tưởng thực lực của ngươi. Còn nhớ rõ, hai năm trước ta và mấy vị sư tỷ khác của ngươi xuống núi, liên thủ cũng không phải là đối thủ của ngươi!” Giang Cẩm Nhi nhớ tới cảnh tượng hai năm trước khi mấy vị sư tỷ các nàng xuống núi.
Tuy rằng mỗi người học theo một phương hướng khác nhau, nhưng dù sao đều là đệ tử của Sát Đế, giá trị vũ lực cũng không tệ.
Thế nhưng, các nàng rõ ràng đi theo Sát Đế thời gian dài hơn, nhưng cuối cùng, ngay cả tiểu sư đệ chỉ học hai năm cũng đánh không lại.
Thậm chí, cuối cùng chín vị sư tỷ liên thủ, cũng không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Không thể không nói, thiên phú của tiểu sư đệ này, thật sự là quá kinh người.
Hiện tại lại trôi qua một năm, chỉ sợ tư vi võ đạo của Lâm Hiên càng thêm đáng sợ đi.
"Nhưng đối phương dù sao cũng là Chiến Thần bốn sao..." Rất nhanh, Giang Cẩn Nhi lại nhíu mày.
Chương 154 Chiến Thần Thiên Thanh đến!
"Không phải chiến thần bốn sao, mà là chiến thần năm sao." Lúc này, thành chủ U Châu lại mở miệng nói:
“Hắn vừa mới thăng cấp lên chiến thần năm sao, hiện tại người biết tin tức này còn không nhiều, nhưng không bao lâu sau cả U Châu đều sẽ biết tin tức này.”
Chiến thần năm sao?Nghe thành chủ U Châu nói, Giang Cẩm Nhi càng thêm lo lắng.
Chiến thần bốn sao đã rất đáng sợ.
Chiến thần năm sao, không phải càng khủng bố sao?
"Sư đệ, nghe sư tỷ nói, nhanh lên, không kịp nữa rồi!" Giang Cẩm Nhi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét cho Lâm Hiên.
"Nếu đệ đi, tỷ phải làm sao bây giờ?" Lâm Hiên nhìn Giang Cẩm Nhi, hỏi.
Tuy rằng người giết Trì Thiên Nguyên không phải là Giang Cẩm Nhi.
Nhưng Trì Thiên Nguyên đã chết tại bệnh viện Giang Đô.
Giang Cẩm Nhi không có khả năng một chút trách nhiệm cũng không có.
“Ta sẽ không có việc gì, ngươi mau đi đi!” Giang Cẩm Nhi thúc giục nói.
“Nếu như ta đoán không sai, người giết chết hai gã Đông Âm Thập Nhận Long chính là hắn. Lâm Hiên, thời gian của cậu không còn nhiều đâu.” Thành chủ U Châu nói.
Mặc dù lúc đó cường giả Long Quốc thần bí không lộ mặt, nhưng thành chủ U Châu đại khái đoán được người nọ là ai.
Nếu như là hắn mà nói, trong nháy mắt giết hai gã Đông Âm Thập Nhận cũng không phải là vấn đề lớn.
Nếu đối phương đã đến Giang Đô, như vậy, Lâm Hiên muốn chạy trốn thì thật sự là rất gấp rồi.
Nếu đối phương không thăng cấp năm sao.
Nói không chừng, nàng dốc hết toàn lực, còn có thể bảo vệ Lâm Hiên.
Nhưng đối phương đã trở thành chiến thần năm sao, ngay cả nàng cũng không giữ được Lâm Hiên.
Chỉ có thể để cho Lâm Hiên chạy trốn trước.
Chỉ cần Lâm Hiên không còn ở đây, đối phương cũng không có cách nào khác.
“Thành chủ U Châu, nếu tôi đi, ngài có thể gánh chịu được sao?” Lâm Hiên hỏi.
Thành chủ U Châu lắc đầu, nói: "Chiến Thần bốn sao đã có thể so với thành chủ một châu, huống chi là năm sao. Nhưng hắn cũng không làm gì được ta đâu."
Lâm Hiên nghe vậy gật gật đầu nói: “Vậy tôi càng không thể đi, người là do tôi giết, làm sao có thể để cho thành chủ vì tôi gánh tội?”
Lời của Lâm Hiên làm cho thành chủ U Châu hơi ngẩn ra.
Cậu nhóc này trông rất kiêu ngạo, thậm chí có chút khinh người.
Nhưng lúc này, lại trở nên có tình có nghĩa như vậy.
“Ta thay cậu gánh tội, lão gia hỏa kia nhiều lắm nhiều mắng ta một trận, nhưng cậu lưu lại, đoán chừng hắn có thể lột da cậu.” Thành chủ U Châu nói.
"Ha ha, làm sao ngài biết là hắn lột da tôi, mà không phải là tôi lột da hắn?" Lâm Hiên hỏi.
"Ngươi... ngươi thật đúng là đủ cuồng vọng tự đại, ngươi có biết thực lực thấp nhất của chiến thần năm sao là gì không? Thiên Cảnh Võ Vương đó!" Nữ Cẩm Y Vệ vẻ mặt không nói nên lời nói.
“Tiểu tử, ta càng ngày càng thấy cậu thú vị rồi đó.” Vẻ thưởng thức trong mắt thành chủ U Châu càng thêm nồng đậm.
“Lâm Hiên ở đâu!” Đúng lúc này, một tiếng giận dữ vang vọng cả bệnh viện.
Như tiếng sấm rền, khiến mọi người trong bệnh viện đều có thể nghe thấy.
“Haizz, hiện tại cậu muốn đi cũng không đi được nữa rồi!” Thành chủ U Châu thở dài nói.
"Cậu ở trong này đi, ta ra ngoài xem tình huống trước." Thành chủ U Châu hướng về phía Lâm Hiên nói, sau đó bước ra ngoài.
Lúc này, có vô số người tập trung ở cổng bệnh viện Giang Đô.
Trong số đó, có rất nhiều phóng viên.
Ở giữa, có một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ đang đứng.
"Chiến thần, ngài cũng quá lợi hại đi, vừa mới trở về, liền giết chết hai gã chó Đông Âm kiêu ngạo."
“Đúng vậy, nếu như không phải chiến thần ngài ra tay, chỉ sợ, lần này Long quốc chúng ta liền mất mặt rồi!”
"Chiến Thần quá đẹp trai, đáng tiếc nhìn không ra ngài dung mạo như thế nào."
"..."
Một nhóm phóng viên ríu rít cầm micro trên tay.
Hiển nhiên, bọn họ đã mặc định cường giả đánh chết Đông Âm Thập Nhận là người này.
Hắn có thực lực như vậy, lại vừa vặn tại thời điểm này xuất hiện ở Giang Đô.
Không phải hắn, còn có thể là ai nữa?
Chiến Thần híp mắt lại: "Kỳ thật, người ra tay không phải là ta.”
“Ha ha, chiến thần, ngài thật sự biết nói giỡn, nếu như không phải ngài, Giang Đô này, còn có ai có thể có thực lực mạnh như vậy?”
“Đúng vậy, tôi nhận được tin tức, nghe nói, ngài sắp thăng cấp chiến thần năm sao, không biết có thật hay không?"
“Cái gì, Chiến Thần Thiên Thanh thăng cấp Chiến Thần năm sao? Khi nào, tại sao tôi không biết?”
“Chiến Thần Thiên Thanh, chúng tôi yêu ngài!”
"..."
Ngoại trừ phóng viên ra, còn có vô số người hâm mộ chiến thần đi tới bệnh viện Giang Đô, hô to tên chiến thần.
Thấy tất cả mọi người cho rằng là hắn giết Đông Âm Thập Nhận, Chiến Thần Thiên Thanh cũng không có tiếp tục phản bác.
Nếu họ đã nhầm lẫn, vậy thì cứ để vậy đi.
Dù sao hắn cũng đã nói không phải hắn.
Cho dù sau này sự thật bại lộ, cũng không trách được hắn.
Hắn rất thích cảm giác có được sự chú ý của tất cả mọi người này.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy cưới đột nhiên bước ra khỏi đám đông.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người duyên dáng.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn, xanh biếc rất bắt mắt. Là một mỹ nữ lai.
“Là Kiều Tiểu Kiều!”
"Kiều nữ thần sao lại tới đây? Chẳng lẽ là vì thực hiện lời hứa?”
“Oa, nữ thần cũng quá đỉnh đi, nói được làm được!”
"..."
Kiều Tiểu Kiều xuất hiện một lần nữa làm bùng nổ hiện trường.
Mặc dù, Chiến Thần Thiên Thanh biết chuyện Đông Âm Thập Nhận livestream, nhưng cũng không biết chuyện của Kiều Tiểu Kiều.
Cô xách váy cưới, trực tiếp đi tới trước mặt Chiến Thần Thiên Thanh, đầu tiên là hành lễ với Chiến Thần Thiên Thanh, sau đó mới mở miệng nói:
"Chiến Thần, tôi tên là Kiều Tiểu Kiều, là một nữ MC, tôi đến để thực hiện lời hứa trong livestream. Nếu cường giả giết hai gã Đông Âm Cẩu kia là đàn ông, tôi sẽ gả cho người đó. Chiến Thần, không biết ngài đã kết hôn hay chưa?”
"Nữ mc?" Chiến Thần Thiên Thanh nhướng mày.
Hiển nhiên, Chiến Thần Thiên Thanh không có ấn tượng tốt với loại ngành công nghiệp dựa vào sự quyến rũ để kiếm tiền này.
Nhưng, nhan sắc của Kiều Tiểu Kiều này thật sự là quá đỉnh cao.
Nếu toàn điểm là 10, điểm số của Kiều Tiểu Kiều nhất định vượt qua 9.5 điểm!
Cho dù là chiến thần, Trì Thiên Thanh cũng rất ít khi nhìn thấy nữ nhân cực phẩm như vậy.
Mặc dù trước đây nữ MC không được nhiều người ưa chuộng.
Nhưng bây giờ, cơ hồ là trở thành toàn dân phát sóng trực tiếp. Sự chấp nhận đối với nữ MC cũng cao hơn không ít.
Mà Kiều Tiểu Kiều có hơn mười triệu người hâm mộ. Hầu như không thua kém các ngôi sao hạng nhất nào.
Ngôi sao lớn lão tử đã từng chơi qua, nhưng nữ MC hình như chưa từng thử qua nhỉ? Trong Trì Thiên Thanh hiện lên một tia khác thường.
Chương 155 Bi thương của Vô Song
Lúc này, tất cả mọi người đều coi Chiến Thần Thiên Thanh trở thành đại anh hùng đánh chết Đông Âm Thập Nhận.
Trong mắt Kiều Tiểu Kiều cũng tràn ngập tình cảm ái mộ nồng đậm.
Tuy rằng, nhìn tuổi của Chiến Thần Thiên Thanh có chút lớn, hẳn là một nam nhân trung niên.
Nhưng điều đó có quan trọng gì?
“Thật sự là hâm mộ Chiến Thần Thiên Thanh chết được!”
"Đúng vậy, nếu có thể để cho Kiều Tiểu Kiều làm bạn gái tôi, cho dù là sống ít năm mươi năm, tôi cũng nguyện ý!"
"..."
Mọi người đều ghen tị.
"Bảo vệ tổ quốc tốt mới là chuyện ta nên làm, nào có thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường." Chiến Thần Thiên Thanh cảm thán nói.
Dù không nói rõ mình đã kết hôn hay chưa. Nhưng đã thực sự ám chỉ rằng hắn chưa kết hôn.
"Hơn nữa, làm người nhà của ta, là một chuyện rất nguy hiểm..." Chiến Thần Thiên Thanh vẻ mặt có chút ưu thương nói.
Đây là sự thật.
Các hiến thần có rất nhiều kẻ thù.
Cho nên, người nhà chiến thần đều là cơ mật, rất ít người biết.
Tựa như Chiến Thần Thiên Thanh, chuyện hắn là anh trai của Trì Thiên Nguyên cũng chỉ có rất ít người biết.
Thành chủ U Châu là một trong số đó.
Về phần Giang Cẩn Nhi làm sao biết, đó là bởi vì thân phận của Giang Cẩn Nhi cũng không đơn giản.
Một khi gia tộc Chiến Thần lộ diện trước công chúng, rất có khả năng họ sẽ trở thành điểm đột phá cho các phần tử thù địch.
"Chiến thần đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ hòa bình của một phương..."
“Cảm tạ chiến thần ngài đã cống hiến.”
"..."
Mọi người liên tục nói những lời khen ngợi.
Trì Thiên Thanh cũng vui vẻ tiếp nhận.
Đây là vinh dự mà hắn xứng đáng được hưởng.
"Cho nên, đa tạ mỹ ý của Kiều tiểu thư." Chiến Thần Thiên Thanh khéo léo cự tuyệt.
“Chiến thần, tôi không sợ, thậm chí, tôi cũng có thể không làm người nhà của ngài. Tôi chỉ cầu có thể sinh cho chiến thần ngài một người nối dõi!” Kiều Tiểu Kiều nghe vậy vẻ mặt chân thành nói.
Dù sao đây cũng là lời hứa của cô,
"Nữ thần thật là lợi hại!"
"Thật cảm động."
"..."
Giờ phút này, không nói Kiều Tiểu Kiều, có rất nhiều fan nữ có mặt tại đây đều hận không thể lập tức sinh con cho Chiến Thần Thiên Thanh.
Dù sao có thể làm nữ nhân của chiến thần, đó là một chuyện vinh quang cỡ nào.
Ngay cả khi không có một danh phận!
"Chiến Thần, ta thấy, ngài có nhiều fan như vậy, đều tới hiện trường, ngài có thể ký tên cho bọn họ, hoặc là chụp ảnh chung không?" Phóng viên thấy sự nhiệt tình của người dân tăng vọt, tiếp tục nói.
"Đương nhiên có thể." Trì Thiên Thanh gật gật đầu.
“Chiến Thần, Chiến Thần, Chiến Thần!” Mọi người lại hô to hai chữ chiến thần.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không biết là.
Trong đám đông, có ba bóng người đội mũ tre.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ.
“Ha ha, Chiến Thần Thiên Thanh, ngươi cũng thật là vinh quang nha!” Một người thấp giọng nói.
Nếu cởi chiếc mũ tre ra, có thể thấy một số năm Ả Rập trên khuôn mặt của hắn.
Một người đàn ông khác có số sáu Ả Rập trên mặt.
Nhưng trên mặt người phụ nữ lại không có bất kỳ con số nào.
Hơn nữa, nàng cũng không có bị hủy dung.
Nhưng, nàng đích thật là một trong thập nhận.
Các sát thủ nam của tổ chức Sát Nhận đều sẽ bị hủy đi dung mạo, chỉ lưu lại một con số Ả Rập.
Đối với nữ sát thủ, ngoại hình của họ cũng là một loại sức mạnh chiến đấu.
Do đó, nữ sát thủ sẽ không bị hủy dung.
Thậm chí, số hiệu của các nàng, cũng sẽ không xăm trên mặt.
Thông thường, nó sẽ được xăm ở một nơi tương đối kín đáo.
Khi nhìn thấy số của họ, gần như là phải đã chết. Nam sát thủ, chính là thuần túy dùng vũ lực giải quyết địch nhân.
Mà nữ sát thủ, còn có thể thông qua mỹ mạo của các nàng làm vũ khí.
Mặc dù không thấy được số hiệu của nữ sát thủ này, nhưng từ khí thế trên người nàng có thể thấy được, thứ hạng của nàng có lẽ cũng không thấp hơn hai gã Thập Nhận còn lại.
Vốn dĩ họ đang thực hiện các nhiệm vụ ở một tiểu quốc lân cận Long quốc.
Nhận được hai vị Thập Nhận bị đánh chết ở Long quốc, liền lập tức bị tổ chức điều động chạy tới.
Trong đoạn thời gian gần đây, sát thủ của tổ chức Sát Nhận liên tiếp bỏ mạng ở Long quốc, trong đó còn có hai vị Thập Nhận.
Điều này làm cho lãnh đạo tổ chức Sát Nhận cực kỳ tức giận.
Bởi vậy, lần này, một lần phái ra ba vị xếp hạng cao của Thập Nhận.
Muốn lấy lại danh tiếng cho Sát Nhận.
Chiến Thần Thiên Thanh vui vẻ chụp ảnh cùng người hâm mộ, ký tên cho người hâm mộ.
Lại không biết, mình đang bị ba gã Thập Nhận nhìn chằm chằm. Trở thành người đội nồi cho Lâm Hiên.
Tổ chức Sát Nhận cũng đã coi Chiến Thần Thiên Thanh là cao thủ Long Quốc giết chết hai gã Thập Nhận.
Tuy nhiên ba gã Thập Nhận, cũng không có lập tức động thủ.
Chiến Thần Thiên Thanh dù sao cũng là chiến thần năm sao, thực lực đạt tới cảnh giới Thiên cấp Võ Vương.
Nếu như không thể một kích mất mạng, rất có thể sẽ bị quấn lấy, đến lúc đó, lại kéo đến những cường giả Long Quốc khác. Vậy thì cho dù ba vị Thập Nhận bọn họ có mạnh hơn nữa, cũng rất khó sống sót rời đi.
Họ đang chờ đợi một cơ hội.
Chờ Chiến Thần Thiên Thanh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác thì mới ra tay.
"Để nô gia đi thăm dò hắn trước. Các ngươi luôn sẵn sàng!" Lúc này, nữ nhân Thập Nhận kia đột nhiên mở miệng nói.
"Vâng Thuần Tử đại nhân." Hai gã Thập Nhận khác lập tức khom người hành lễ.
Quả nhiên, thứ hạng của nữ nhân này so với hai gã thập nhận khác còn cao hơn.
Ngay sau đó, nữ sát thủ Thập Nhận cởi bỏ mũ và áo choàng đang mặc, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp cùng vóc người bùng nổ.
Nhìn bên ngoài thì căn bản không thể nhìn tra nàng là người Đông Âm.
Dù sao thì người Đông Âm cùng Long Quốc bề ngoài cũng không khác nhau lắm.
Nàng đi theo đám người, đi về phía Chiến Thần Thiên Thanh.
…
Trong phòng bệnh, Tây Môn Vô Song và Sở Thiền Hoàng đều đã có thể ra khỏi giường và di chuyển.
Tất cả các bác sĩ đều sững sờ.
Điều này là quá phóng đại rồi phải không?
Cái này đã không thể dùng hai chữ ‘thần y’ để hình dung Lâm Hiên nữa rồi.
Quả thực chính là thần tiên!
Nếu như là bình thường, cho dù phẫu thuật có tốt đến đâu, cũng phải mấy tháng mới có thể xuống giường.
Nhưng Lâm Hiên, chỉ dùng mấy giờ đồng hồ, không chỉ làm xong phẫu thuật, còn làm cho hai cô gái khôi phục năng lực hành động.
“Tuy hai người đã khôi phục năng lực hành động. Nhưng tạm thời chưa thể động võ, nếu không, vẫn có khả năng bị phân liệt!" Lâm Hiên dặn dò.
"Sư đệ, hiện tại Chiến Thần Thiên Thanh đang bận chụp ảnh cùng fan, hay là ngươi cứ từ cửa sau rời đi trước đi.” Giang Cẩm Nhi vẫn khuyên nhủ Lâm Hiên như trước.
Hy vọng Lâm Hiên tạm thời rời đi.
"Sư tỷ, tỷ đừng khuyên ta, ta sẽ không đi, hơn nữa, ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ? Còn có người nhà của đệ nữa, phải làm sao?” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Nhớ rõ lần trước, vì đối phó hắn, Từ Thiên Vũ liền bắt cả nhà Ninh Hinh lại.
Hắn không muốn điều đó xảy ra lần nữa.
"Được, sư đệ, ta không khuyên ngươi nữa, ngươi muốn chết, ta sẽ chết cùng ngươi!" Giang Cẩm Nhi cắn răng nói.
Lâm Hiên nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm đi, một chiến thần năm sao, còn không làm gì được đệ đâu.”
"Sư đệ, ta thật muốn biết ngươi đạt tới cấp độ nào rồi?" Giang Cẩn Nhi biết Lâm Hiên dám lưu lại, thì nhất định phải có phần nắm chắc.
"Cụ thể cấp độ gì đệ cũng không biết. Nhưng mà đối phó với một chiến thần năm sao, hẳn là không có vấn đề." Lâm Hiên tự tin nói.
“Long tỷ, cô làm sao vậy?” Lúc này, Sở Tiểu Hoàng đột nhiên nhìn về phía Tây Môn Vô Song.
Cô và Tây Môn Vô Song có cảm ứng với nhau.
Lúc này cảm nhận được trong lòng Tây Môn Vô Song đang cực kỳ bi thương.
Tuy rằng trong lòng Giang Cẩm Nhi nghĩ sư phụ nàng có thể làm được.
Nhưng thứ nhất, sư phụ không có khả năng ra khỏi núi.
Thứ hai, nàng cũng không muốn để cho người đi quấy rầy sư phụ của nàng.
Cho nên, Giang Cẩm Nhi mới nói là không có.
Lời nói của Giang Cẩm Nhi không khác gì là kết án tử cho Tây Môn Vô Song.
Thật lâu sau, thành chủ U Châu thở dài nói:
"Vậy phiền Giang viện trưởng mau chóng tiến hành phẫu thuật, tận lực nối chân cho chiến thần. Dù sao thì nàng vẫn là đại anh hùng của Long Quốc chúng ta.”
“Cẩm Nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Giang Cẩm Nhi gật đầu nói.
Không cần thành chủ U Châu nói, nàng cũng sẽ tận lực.
Rất nhanh, Giang Cẩm Nhi đã bước vào phòng phẫu thuật.
Chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Trên bàn mổ, Tây Môn Vô Song đã rơm rớm nước mắt.
Nàng là một cường giả cấp Võ Vương, thính giác kinh người.
Vì vậy, những gì bọn họ nói bên ngoài, nàng đều nghe được.
Biết chuyện đôi chân của mình không thể khôi phục nên trong lòng liền không ngăn được đau khổ.
Mà Sở Thiền Hoàng còn đang hôn mê ở một bên, tu vi còn yếu hơn Tây Môn Vô Song rất nhiều. Chấn thương tương tự nhưng sẽ có tác động lớn hơn nhiều.
Nhìn thấy Tây Môn Vô Song rơi lệ, Giang Cẩm Nhi cũng thở dài.
"Tôi sẽ tận lực chữa khỏi cho cô, cô đừng suy nghĩ nhiều…" Giang Cẩn Nhi an ủi.
Ngay khi Giang Cẩm Nhi chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Có một người đàn ông muốn đi vào phòng phẫu thuật.
"Phòng phẫu thuật quan trọng, cấm vào!" Người đàn ông bị chặn lại.
Trên mặt nam nhân hiện đều là lạnh lùng, lúc này muốn mạnh mẽ xông vào.
“To gan, ở trước mặt thành chủ U Châu cũng dám làm càn!” Một vị nữ cẩm y vệ rút bội kiếm ra, ngăn cản nam nhân kia.
“Thành chủ U Châu?” Nam nhân nghe vậy không xông vào nữa, hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, vị này chính là thành chủ U Châu. Thấy thành chủ U Châu, còn không hành lễ?” Nữ Cẩm Y Vệ lớn tiếng quát lớn.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn đứng bất động.
"Bảo ngươi quỳ xuống hành lễ không nghe thấy sao?"
Nữ Cẩm Y Vệ thấy Lâm Hiên làm càn như thế, lúc này đã muốn động thủ.
“Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy!” Giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Dừng tay!”
Mắt thấy kiếm của Nữ Cẩm Y Vệ sắp đánh trúng nam nhân, đôi môi đỏ mộng của thành chủ U Châu môi khẽ mở ra, quát nữ Cẩm Y Vệ dừng lại.
Đôi mắt đẹp của cô quét về phía người đàn ông, mở miệng hỏi:
"Cậu vừa nói, cậu có thể chữa khỏi cho chiến thần?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu.
"Cậu có biết, người đang phẫu thuật bên trong là ai không? Cô ấy là giám đốc bệnh viện Giang Đô. Đồng thời là hội trưởng chi hội Giang Đô của Hiệp hội Y khoa Long Quốc. Cậu cảm thấy, y thuật của mình so với cô ấy có tốt hơn không?" Thành chủ U Châu híp mắt hỏi.
"Tất nhiên tôi giỏi hơn rồi!" Nam nhân không chút suy nghĩ mà trả lời.
“Được. Vậy ta cho cậu một cơ hội chữa trị. Nhưng nếu cậu không thể chữa khỏi, thì phải gánh chịu hậu quả!” Thanh âm thành chủ U Châu trở nên tràn ngập uy nghiêm.
Là người đứng đầu một châu, khí thế trên người cô, người bình thường cũng không dám đối diện.
Nhưng nam nhân trước mặt lại không hề lùi bước.
"Yên tâm, tôi nhất định có thể chữa khỏi." Người đàn ông tự tin nói.
“Ta nói chữa trị, chính phải giúp chiến thần khôi phục thực lực như cũ, chứ không chỉ là nối lại hai chân!” Thành chủ U Châu tiếp tục nói.
“Đương nhiên!” Người đàn ông gật đầu.
“Thành chủ U Châu, tôi cảm thấy vẫn nên để Giang viện trưởng trị liệu thôi!” Lúc này, thành chủ Giang Đô mở miệng nói.
"Tôi lại cảm thấy, có thể để Lâm thiếu đây thử xem." Phó thành chủ lại mở miệng nói.
Đúng vậy, người đàn ông này, chính là Lâm Hiên!
Phó thành chủ cùng Lâm Hiên có vài lần gặp mặt, cho nên hắn biết Lâm Hiên.
Hơn nữa, còn biết chuyện Lâm Hiên đào thận thẩm Ngạo Tuyết, làm mù mắt Thẩm Ngạo Tuyết, còn chém một cánh tay của cô ta.
Nhưng hiện tại, Trầm Ngạo Tuyết đã hoàn toàn khôi phục giống như trước.
Nghe nói, chính là Lâm Hiên chữa khỏi.
"Lâm thiếu? Chẳng lẽ, người này là Lâm Hiên?"
Nghe phó thành chủ nói xong, ánh mắt thành chủ Giang Đô, cũng rơi vào trên người Lâm Hiên.
Dù sao, gần đây Lâm Hiên ở Giang Đô cực kỳ nổi danh, hắn muốn không biết cũng không được.
"Là tôi." Lâm Hiên gật đầu.
"Ồ? Cậu chính là Lâm Hiên đã giết Âu Dương Kiệt cùng với trưởng lão Tây Môn gia?"
Lúc này, ngay cả thành chủ U Châu cũng hơi đổi sắc.
Không nghĩ tới, ngay cả thành chủ U Châu cũng nghe được sự tích của Lâm Hiên.
"Không sai, là tôi." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn." Thành chủ U Châu nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên còn chưa kịp nói gì, thành chủ U Châu liền nhẹ nhàng cười.
“Nhưng mà, ta thích!”
Tiếp theo nàng lại nói: "Ta để cho cậu đi vào trị liệu. Nếu cậu có thể chữa khỏi cho Chiến Thần Long quốc này, những tội nghiệt mà cậu đã phạm phải, ta sẽ thay cậu gánh. Nhưng nếu trị không được, ta sẽ giết cậu ngay tại chỗ!”
Thành chủ U Châu cũng không chỉ là trông cao lớn mà thôi. Bản thân nàng cũng là một võ giả cực kỳ cường đại.
Trước khi trở thành thành chủ U Châu, nàng đã có một danh hiệu.
Nữ Hình Thiên!
Hình Thiên chính là thần linh trong thần thoại Long quốc.
Dám dùng thần linh làm danh hiệu, hiển nhiên là phi phàm rồi.
"Được!" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Hắn dám đáp ứng, thứ nhất, hắn có 100% nắm chắc có thể trị khỏi cho Tây Môn Vô Song.
Thứ hai, hắn cũng chẳng sợ thành chủ U Châu gì cả.
Sư phụ Sát Đế đã nói rồi, sau khi xuống núi, hắn không cần e ngại bất luận kẻ nào!
Coi như là đánh không lại, còn có sư phụ làm chỗ dựa cho hắn.
“Vậy cậu vào đi!”
Lâm Hiên còn chưa kịp làm ra động tác gì thì cửa phòng mổ đã đột ngột mở ra.
Một bác sĩ hốt hoảng chạy ra ngoài.
“Người bị thương xuất hiện xuất huyết lớn, lập tức chuẩn bị tiếp máu!”
Trong phòng giải phẫu, Giang Cẩm Nhi cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia bối rối.
Vốn dĩ tình hình của Tây Môn Vô Song còn tốt.
Nhưng, một trợ tá phát hiện trên người Tây Môn Vô Song cắm mấy cây ngân châm, liền đem nó nhổ xuống.
Sau khi ngân châm rút ra, lập tức dẫn đến xuất huyết.
Giang Cẩm Nhi nhìn thấy, vốn định ngăn cản, nhưng đã không kịp.
Giang Cẩm Nhi cũng biết đông y, nàng đương nhiên biết, tác dụng của mấy cây ngân châm này.
Nàng một lần nữa đâm ngân châm trở về vị trí ban đầu. Nhưng lại không có tác dụng.
Tây Môn Vô Song vẫn không ngừng chảy máu.
Giang Cẩm Nhi đã thử mọi cách để cầm máu nhưng không có hiệu quả.
Tuy rằng, cũng đang truyền máu cho Tây Môn Vô Song.
Nhưng tốc độ truyền máu kém xa tốc độ mất máu.
Cứ tiếp tục như vậy, không quá năm phút, Tây Môn Vô Song sẽ vì chảy máu mà chết!
Lúc này Giang Cẩm Nhi trong lòng vô cùng hối hận.
Lẽ ra cô không nên thực hiện cuộc phẫu thuật này.
Hiện tại chân còn chưa nối được, mà còn có thể khiến chiến thần mất mạng.
“Máu tới rồi!” Một số y tá chạy đến với một lượng lớn bịch máu.
"Vô dụng..." Trên mặt Giang Cẩm Nhi hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nàng biết rõ tình huống của Tây Môn Vô Song, hiện tại tốc độ chảy máu của Tây Môn Vô Song gấp mấy lần tốc độ truyền máu, truyền nhiều máu hơn nữa cũng vô dụng.
Mà lúc này Sở Thiền Hoàng ở giường bệnh bên cạnh cũng xảy ra tình huống tương tự!
Chương 152 Giết
Nhưng, lúc này, hiển nhiên không ai chú ý đến tình huống của Sở Tiểu Hoàng.
Bọn họ chỉ quan tâm chiến thần có chuyện gì hay không.
Thành chủ U Châu đích thân tới chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.
Ngay khi Giang Cẩm Nhi không biết nên làm gì thì một người đàn ông đeo khẩu trang bước vào phòng phẫu thuật. Sau đó, đi thẳng về phía giường bệnh.
Nhìn thấy thân ảnh kia, Giang Cẩm Nhi lập tức có cảm giác quen thuộc.
"Nơi này là phòng phẫu thuật, ai cho ngươi vào!" Vị bác sĩ rút nhầm ngân châm kia lập tức hướng Lâm Hiên quát lớn.
Nhưng mà, Lâm Hiên cũng không để ý tới hắn.
Trực tiếp cầm lấy ngân châm, đâm trở lại trên người Tây Môn Vô Song.
Một màn khiến tất cả mọi người bất ngờ xuất hiện.
Khi Lâm Hiên đem ngân châm đâm trở về, máu của Tây Môn Song lập tức ngừng chảy.
Sau đó, Lâm Hiên cầm lấy dụng cụ phẫu thuật, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
"Tôi cần một trợ lý!" Thanh âm Lâm Hiên vang lên.
“Tôi, tôi đến!” Giang Cẩm Nhi lập tức đi tới bên cạnh Lâm Hiên.
"Kìm!"
"Kéo!"
"Gạc!"
"..."
Giờ này khắc này, Giang Cẩm Nhi hoàn toàn trở thành một người trợ tá.
Đối phương muốn cái gì, cô liền đưa cho hắn. Đồng thời, đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm thao tác của hắn.
Bởi vì, người đàn ông đột nhiên xông vào này dường như có y thuật phi thường.
Đầu tiên, thật sự đã có thể cầm máu cho Tây Môn Vô Song.
Điểm này, ngay cả nàng cũng không làm được.
Thứ hai, hắn nối chân cho Tây Môn Vô Song, kỹ thuật thật đáng kinh ngạc.
Nối xương, khâu mạch máu, nối dây thần kinh...
Mỗi một động tác, đều nhanh chóng mà chuẩn xác, không có chút sai lệch nào.
Kỹ thuật này là ngoài sức tưởng tượng của các bác sĩ thông thường.
Nhìn tuổi của đối phương, hẳn là không lớn.
Lại có được y thuật tinh diệu như vậy.
Khi Lâm Hiên làm phẫu thuật, có một loại cảm giác rất hưởng thụ.
Ca phẫu thuật này cực kỳ phức tạp.
Ngay cả Lâm Hiên cũng phải mất hơn hai giờ để nối chân Tây Môn Vô Song.
Điều này còn bao gồm cả Giang Cẩm Nhi hỗ trợ.
Giang Cẩm Nhi tuy rằng hầu hết thời gian đều lấy đồ giúp, nhưng cũng có thể giúp Lâm Hiên hoàn thành một ít thao tác đơn giản trong khả năng của mình.
Đương nhiên, đó là ở trong mắt Lâm Hiên cảm thấy đơn giản.
Còn đối với Giang Cẩm Nhi thì thực sự rất áp lực.
Nếu như Lâm Hiên một mình tiến hành phẫu thuật này, có lẽ sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Đây chính là nguyên nhân Lâm Hiên vì sao phải đưa Tây Môn Vô Song đến bệnh viện.
Nếu không có những thiết bị trong bệnh viện, anh không thể hoàn thành một ca phẫu thuật phức tạp như vậy.
Nối một chân xong, Lâm Hiên hít một hơi thật sâu.
Trên trán đã toát ra một ít mồ hôi.
Nhìn thấy một màn này, Giang Cẩm Nhi lập tức lấy ra băng gạc sạch sẽ, thay Lâm Hiên lau mồ hôi trên trán.
Một màn này, làm người bên cạnh ghen tị.
Giang Cẩm Nhi là ai?
Đó tuyệt đối là nữ thần của ngành y học.
Danh tiếng nổi khắp U Châu, ai cũng biết đến.
Có thể được nữ thần lau mồ hôi, không biết có bao nhiêu may mắn.
Tuy nhiên, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này mới càng khiến người ta kinh ngạc.
Lại có thể thực hiện một ca phẫu thuật mà ngay cả Giang Cẩm Nhi cũng không làm được.
Lâm Hiên cầm lấy dao mổ chuẩn bị nối chân còn lại cho Tây Môn Vô Song.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào phòng mổ.
"Mau ra ngoài, đây là phòng giải phẫu..." Các y tá đang muốn lớn tiếng quát, lại đột nhiên thấy rõ người tới là ai liềm im bặt.
Đó là một người đàn ông tóc ngắn chống gậy đầu rồng, theo sau là một số vệ sĩ.
Người đàn ông tóc ngắn phớt lờ y tá, đi thẳng đến trước mặt Giang Cẩm Nhi.
Sau đó nói: “Viện trưởng Giang, phiền cô đi phẫu thuật cho cha tôi trước, cha tôi vừa bị tai nạn xe cộ, cần phẫu thuật sọ não khẩn cấp.”
“Tôi đang phải lầm phẫu thuật ở đây rồi, anh có thể tìm các bác sĩ khác trong bệnh viện. Hiện tại anh mau ra ngoài đi. Phòng phẫu thuật là vô trùng!” Giang Cẩm Nhi nhíu mày, trầm giọng nói.
“Những người khác tôi không tin được, chỉ tin tưởng y thuật của một mình cô!” Nam tử tóc ngắn nói.
"Vậy anh ra ngoài chờ, tôi phải làm xong ca phẫu thuật này trước đã." Giang Cẩm Nhi tiếp tục làm trợ thủ cho Lâm Hiên.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt người đàn ông tóc ngắn trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
"Giang viện trưởng, tôi nói lại một lần nữa, mời cô lập tức đi phẫu thuật cho cha tôi!"
Lúc này, Lâm Hiên rốt cục quay đầu lại nói: "Ta cũng nói một câu, mời ngươi ra ngoài!”
"Ha ha, ngươi là ai? Là bác sĩ của bệnh viện Giang Đô sao? Dám nói chuyện với ta như vậy?" Tóc ngắn híp mắt nhìn Lâm Hiên.
"Người này là cổ đông của bệnh viện Giang Đô." Giang Cẩm Nhi mở miệng giải thích cho Lâm Hiên.
Thì ra là cổ đông của bệnh viện, trách không được kiêu ngạo như vậy.
Đáng tiếc, Lâm Hiên cũng sẽ không để hắn vào mắt.
Tiếp tục phẫu thuật.
“Như thế nào, Giang viện trưởng, lời của tôii nói, không nghe vào sao?” Tóc ngắn lớn tiếng nói.
Ba!
Đúng lúc này, Lâm Hiên đột nhiên xuất thủ.
Một cái tát giáng vào mặt người đàn ông tóc ngắn. Đem người đàn ông tóc ngắn trực tiếp quất ngã xuống đất.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta hiện tại ra lệnh cho ngươi, lập tức đình chỉ phẫu thuật!” Người đàn ông tóc ngắn che mặt, hét lớn.
"Ta cũng không phải là bác sĩ của bệnh viện này, ngươi bảo ta dừng lại, thì ta sẽ dừng lại sao? Nếu như ngươi còn làm phiền ta phẫu thuật một lần nữa, đừng trách ta không khách khí!” Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Không phải bác sĩ trong bệnh viện? Mà dám phẫu thuật trong bệnh viện này? Giang viện trưởng, tốt hơn là cô nên giải thích cho tôi!"
"Tôi..." Giang Cẩm Nhi đang định nói chuyện.
Lâm Hiên đột nhiên di chuyển. Lại tát vào mặt người đàn ông tóc ngắn.
Một cái tát này, trực tiếp đem đầu người đàn ông tóc ngắn xoay quanh cổ một trăm tám mươi độ.
Lần này, rốt cục cũng thanh tĩnh.
Lâm Hiên trở lại bàn mổ, tiếp tục phẫu thuật.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều choáng váng.
Không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này, không chỉ có y thuật cao siêu.
Xuống tay cũng thật tàn nhẫn.
Giang Cẩm Nhi nuốt nước miếng.
Chỉ có thể kiên trì, tiếp tục phụ trợ cho Lâm Hiên phẫu thuật.
Vệ sĩ mà người đàn ông tóc ngắn mang đến cũng vẻ mặt không biết làm sao.
Nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của họ.
Nhưng bây giờ… làm thế nào để bảo vệ đây?
"A, ông xã, anh làm sao vậy?"
Lúc này, lại có một quý phụ đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy đầu người đàn ông quay 180 độ, nằm trên mặt đất thì liền sợ hãi kêu lên.
“Chồng của ngươi bị ta giết, ngươi còn dám lớn tiếng nữa, ta cũng giết ngươi!” Lâm Hiên quay lưng về phía nữ nhân, không quay đầu lại nói.
Người phụ nữ lập tức không dám lên tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng phẫu thuật.
"Người cậu vừa mới giết, cũng không chỉ là cổ đông của bệnh viện Giang Đô. Hắn ta có bối cảnh rất lớn, làm xong phẫu thuật thì nhanh chóng đi đi!" Giang Cẩm Nhi nhỏ giọng nói với Lâm Hiên.
“A, nói đến một chút, hắn có bao nhiêu bối cảnh, có thể so với thành chủ U Châu còn có bối cảnh lớn hơn sao?” Lâm Hiên vừa phẫu thuật vừa trả lời.
"Không giống nhau, mặc dù thực lực của hắn không cường đại như thành chủ U Châu. Nhưng thế lực sau lưng hắn, cho dù là thành chủ U Châu, cũng khó có thể lay chuyển!” Giang Cẩm Nhi trầm giọng nói.
"Ồ?" Lâm Hiên nghe vậy hơi ngạc nhiên một chút.
Giang Cẩm Nhi hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói: "Hắn là..."
Chương 153 Sư tỷ của Lâm Hiên
“Hắn ta là… người nhà của chiến thần!”
“Thì sao? Người nhà của chiến thần thì có thể không nói đạo lý như thế sao?” Lâm Hiên nghe vậy thì hừ một tiếng.
“Nếu là Chiến Thần bình thường cũng không sao, mặt mũi của thành chủ U Châu vẫn rất hữu dụng. Nhưng vị chiến thần kia, là một gã chiến thần bốn sao!” Giang Cẩm Nhi thở dài nói.
Chiến thần bốn sao có địa vị rất cao ở Long quốc. Có thể ngồi ngang hàng với thành chủ của một châu.
“Vậy thì đã thế nào?” Lâm Hiên một chút cũng không thèm để ý.
Đúng lúc này, thành chủ U Châu cũng đi vào phòng. Rõ ràng, là đã nhận được tin tức.
Nhìn thấy tình hình trong phòng phẫu thuật, lập tức nhíu chặt.
Hiển nhiên, nàng không ngờ tới Lâm Hiên lại dám giết Trì Thiên Hà.
"Thành chủ U Châu..." Giang Cẩn Nhi muốn đi nghênh đón thành chủ U Châu.
"Tiếp tục phẫu thuật!" Thành chủ U Châu lại nói.
Bị U Châu đại nhân nhìn chằm chằm như vậy, Giang Cẩn Nhi đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
May mắn thay, cô ấy không phải là người phẫu thuật chính.
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên đang làm phẫu thuật.
Lại phát hiện, biểu tình của đối phương vẫn như cũ, không chút gì thay đổi.
Giống như không hề biết đứng phía sau hắn là thành chủ của một châu.
Giang Cẩm Nhi với tư cách là hội trưởng chi hội Giang Đô của Hội Y học Long Quốc, tự nhận định lực đã vượt xa người thường.
Nhưng so sánh với người đàn ông trước mắt này,còn kém rất xa.
Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt.
Chỉ cảm thấy, ánh mắt của hắn làm cho nàng vô cùng quen thuộc.
Cô muốn hỏi tên của hắn, nhưng lại không dám quấy rầy Lâm Hiên phẫu thuật.
Cứ như vậy, dưới sự chú ý của thành chủ U Châu, Lâm Hiên hoàn thành ca phẫu thuật.
Ca phẫu thuật kéo dài năm tiếng đồng hồ.
Điều khiến Giang Cẩm Nhi bất ngờ chính là.
Sau khi Lâm Hiên chữa lành vết thương cho Tây Môn Vô Song, Sở Thiền Hoàng bên cạnh cũng đã được chữa khỏi.
Thật kỳ lạ!
"Yên tâm đi, chờ cô khỏi rồi, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến thực lực." Lâm Hiên nhẹ nhàng nói với Tây Môn Vô Song.
Tây Môn Vô Song dùng đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên.
Cô đương nhiên tin tưởng y thuật của Lâm Hiên. Tuy nhiên, vào lúc này, có một thứ khác trong mắt cô.
Một số thứ mà Lâm Hiên đã không phát hiện ra.
Thấy Lâm Hiên làm xong phẫu thuật, thành chủ U Châu vẫn không nói gì rốt cục là mở miệng, nói:
“Lâm Hiên, ta nói chuyện tính toán, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi vị chiến thần này, cậu phạm bất cứ chuyện gì, ta đều vì cậu gánh vác. Đây là lệnh bài của ta, cầm lấy, từ cửa sau rời đi đi!”
Cẩm Y Vệ bên cạnh thành chủ U Châu đưa một tấm lệnh bài màu vàng cho Lâm Hiên.
Lệnh bài vàng được khắc lên bảy từ.
Mặt trước: Thành chủ U Châu.
Mặt sau: Suối Kim Dực.
Nhìn thấy tấm hlệnh bài vàng này, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Bọn họ đương nhiên biết tác dụng của nó.
Tuy rằng không giống như trên TV diễn cái gì mà thấy lệnh bài như thấy thành chủ U Châu.
Nhưng chỉ cần đẳng cấp không cao hơn thành chủ U Châu, bọn họ nhìn thấy lệnh bài đều sẽ nể mặt.
"Tại sao tôi phải rời đi?" Lâm Hiên híp mắt nói, cũng không có tiếp lấy lệnh bài.
"Lâm Hiên, đừng không biết tốt xấu, người ngươi vừa mới giết, là em ruột của chiến thần. Coi như là thành chủ U Châu cũng không dễ dàng hạ xuống chuyện này. Cầm lệnh bài, mau đi đi!" Nữ võ quan Cẩm Y Vệ nhíu mày nói.
"Người là tôi giết, không cần người khác gánh thay tôi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Người trẻ tuổi, có ngạo khí cũng có thể lý giải. Nhưng không thể cuồng vọng tự đại, Lâm Hiên cậu là một nam nhân rất có thiên phú, cũng rất thú vị, ta không hy vọng cậu chết sớm như vậy…” Thành chủ U Châu thở dài nói.
"Đa tạ thành chủ U Châu quan tâm. Yên tâm đi, tôi không dễ chết như vậy đâu." Lâm Hiên nhìn ra được, thành chủ U Châu này thật sự rất thưởng thức hắn.
“Lâm Hiên, sao ngươi lại ngoan cố như vậy hả?” Võ quan Cẩm Y Vệ có chút nóng nảy nói.
Lúc này, Giang Cẩm Nhi nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Sư đệ, là ngươi sao?”
Lâm Hiên quay đầu nhìn về phía Giang Cẩn Nhi.
Chỉ thấy Giang Cẩm Nhi đã tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt của Lâm Hiên ngay lập tức mở to.
“Cẩm nhi sư tỷ!”
“Là ta, sư đệ, không nghĩ tới thật sự là ngươi, ngươi khi nào xuống núi?”
Giang Cẩm Nhi hưng phấn không thôi, sau một khắc, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Hiên, gắt gao ôm lấy Lâm Hiên.
Tuy rằng, thời gian nàng cùng Lâm Hiên ở chung chỉ có ngắn ngủi hai năm.
Nhưng đối với sư đệ ngoan ngoãn này, cô cực kỳ thích.
Học y thuật với Sư Phụ trên núi cực kỳ chán.
Lúc Giang Cẩm Nhi nhàm chán, thích nhất chính là khi dễ tiểu sư đệ Lâm Hiên này.
Mà Lâm Hiên cũng đều mặc cho nàng khi dễ.
Giang Cẩm Nhi cũng biết, Lâm Hiên tuy rằng luôn bị nàng khi dễ rất thảm, nhưng thật ra, sau nửa năm tu luyện trên núi, võ công của hắn đã vượt qua nàng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngay cả y thuật cũng bị Lâm Hiên vượt qua.
Trách không được nàng lại có loại cảm giác quen thuộc.
“Mới xuống núi không lâu thôi.” Lâm Hiên ho khan một tiếng, cảm nhận được trong ngực mềm mại.
Tuy rằng, hai người trước kia ở cùng một chỗ, so với bây giờ còn thân mật hơn rất nhiều.
Ví dụ như, trước kia Lâm Hiên thường xuyên xoa bóp cho Giang Cẩm Nhi, khi đó, Giang Cẩm Nhi chỉ mặc một lớp váy cơ bản.
Nhưng mà lúc này, dù sao cũng có nhiều người ngoài như vậy.
Lâm Hiên có chút mất tự nhiên.
"Hai người quen nhau?" Thành chủ U Châu hơi sửng sốt.
“Vâng, hắn là sư đệ của tôi.” Giang Cẩm Nhi rốt cục nhớ tới còn có người ngoài ở đây, vội vàng buông Lâm Hiên ra, khuôn mặt đỏ bừng nói:
"Tôi nói mà, ai có thể có y thuật cao hơn tôi chứ, thì ra là tiểu sư đệ của tôi.”
“Nhưng mà sư đệ, thành chủ U Châu nói rất đúng, ngươi tuy rằng đã xuống núi, nhưng dù sao mới tu luyện ba năm, vẫn là tạm thời không nên cùng một vị chiến thần đối kháng tốt hơn!” Giang Cẩm Nhi đột nhiên nghiêm túc nói.
Tuy rằng nàng biết vị tiểu sư đệ này thiên phú dị bẩm.
Nhưng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn.
Gặp phải cao thủ chân chính, sợ là phải chịu thiệt rồi.
“Thế nào, sư tỷ, ngươi không tin thực lực của ta à?” Lâm Hiên híp mắt nói.
“Sư tỷ đương nhiên tin tưởng thực lực của ngươi. Còn nhớ rõ, hai năm trước ta và mấy vị sư tỷ khác của ngươi xuống núi, liên thủ cũng không phải là đối thủ của ngươi!” Giang Cẩm Nhi nhớ tới cảnh tượng hai năm trước khi mấy vị sư tỷ các nàng xuống núi.
Tuy rằng mỗi người học theo một phương hướng khác nhau, nhưng dù sao đều là đệ tử của Sát Đế, giá trị vũ lực cũng không tệ.
Thế nhưng, các nàng rõ ràng đi theo Sát Đế thời gian dài hơn, nhưng cuối cùng, ngay cả tiểu sư đệ chỉ học hai năm cũng đánh không lại.
Thậm chí, cuối cùng chín vị sư tỷ liên thủ, cũng không phải là đối thủ của Lâm Hiên.
Không thể không nói, thiên phú của tiểu sư đệ này, thật sự là quá kinh người.
Hiện tại lại trôi qua một năm, chỉ sợ tư vi võ đạo của Lâm Hiên càng thêm đáng sợ đi.
"Nhưng đối phương dù sao cũng là Chiến Thần bốn sao..." Rất nhanh, Giang Cẩn Nhi lại nhíu mày.
Chương 154 Chiến Thần Thiên Thanh đến!
"Không phải chiến thần bốn sao, mà là chiến thần năm sao." Lúc này, thành chủ U Châu lại mở miệng nói:
“Hắn vừa mới thăng cấp lên chiến thần năm sao, hiện tại người biết tin tức này còn không nhiều, nhưng không bao lâu sau cả U Châu đều sẽ biết tin tức này.”
Chiến thần năm sao?Nghe thành chủ U Châu nói, Giang Cẩm Nhi càng thêm lo lắng.
Chiến thần bốn sao đã rất đáng sợ.
Chiến thần năm sao, không phải càng khủng bố sao?
"Sư đệ, nghe sư tỷ nói, nhanh lên, không kịp nữa rồi!" Giang Cẩm Nhi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét cho Lâm Hiên.
"Nếu đệ đi, tỷ phải làm sao bây giờ?" Lâm Hiên nhìn Giang Cẩm Nhi, hỏi.
Tuy rằng người giết Trì Thiên Nguyên không phải là Giang Cẩm Nhi.
Nhưng Trì Thiên Nguyên đã chết tại bệnh viện Giang Đô.
Giang Cẩm Nhi không có khả năng một chút trách nhiệm cũng không có.
“Ta sẽ không có việc gì, ngươi mau đi đi!” Giang Cẩm Nhi thúc giục nói.
“Nếu như ta đoán không sai, người giết chết hai gã Đông Âm Thập Nhận Long chính là hắn. Lâm Hiên, thời gian của cậu không còn nhiều đâu.” Thành chủ U Châu nói.
Mặc dù lúc đó cường giả Long Quốc thần bí không lộ mặt, nhưng thành chủ U Châu đại khái đoán được người nọ là ai.
Nếu như là hắn mà nói, trong nháy mắt giết hai gã Đông Âm Thập Nhận cũng không phải là vấn đề lớn.
Nếu đối phương đã đến Giang Đô, như vậy, Lâm Hiên muốn chạy trốn thì thật sự là rất gấp rồi.
Nếu đối phương không thăng cấp năm sao.
Nói không chừng, nàng dốc hết toàn lực, còn có thể bảo vệ Lâm Hiên.
Nhưng đối phương đã trở thành chiến thần năm sao, ngay cả nàng cũng không giữ được Lâm Hiên.
Chỉ có thể để cho Lâm Hiên chạy trốn trước.
Chỉ cần Lâm Hiên không còn ở đây, đối phương cũng không có cách nào khác.
“Thành chủ U Châu, nếu tôi đi, ngài có thể gánh chịu được sao?” Lâm Hiên hỏi.
Thành chủ U Châu lắc đầu, nói: "Chiến Thần bốn sao đã có thể so với thành chủ một châu, huống chi là năm sao. Nhưng hắn cũng không làm gì được ta đâu."
Lâm Hiên nghe vậy gật gật đầu nói: “Vậy tôi càng không thể đi, người là do tôi giết, làm sao có thể để cho thành chủ vì tôi gánh tội?”
Lời của Lâm Hiên làm cho thành chủ U Châu hơi ngẩn ra.
Cậu nhóc này trông rất kiêu ngạo, thậm chí có chút khinh người.
Nhưng lúc này, lại trở nên có tình có nghĩa như vậy.
“Ta thay cậu gánh tội, lão gia hỏa kia nhiều lắm nhiều mắng ta một trận, nhưng cậu lưu lại, đoán chừng hắn có thể lột da cậu.” Thành chủ U Châu nói.
"Ha ha, làm sao ngài biết là hắn lột da tôi, mà không phải là tôi lột da hắn?" Lâm Hiên hỏi.
"Ngươi... ngươi thật đúng là đủ cuồng vọng tự đại, ngươi có biết thực lực thấp nhất của chiến thần năm sao là gì không? Thiên Cảnh Võ Vương đó!" Nữ Cẩm Y Vệ vẻ mặt không nói nên lời nói.
“Tiểu tử, ta càng ngày càng thấy cậu thú vị rồi đó.” Vẻ thưởng thức trong mắt thành chủ U Châu càng thêm nồng đậm.
“Lâm Hiên ở đâu!” Đúng lúc này, một tiếng giận dữ vang vọng cả bệnh viện.
Như tiếng sấm rền, khiến mọi người trong bệnh viện đều có thể nghe thấy.
“Haizz, hiện tại cậu muốn đi cũng không đi được nữa rồi!” Thành chủ U Châu thở dài nói.
"Cậu ở trong này đi, ta ra ngoài xem tình huống trước." Thành chủ U Châu hướng về phía Lâm Hiên nói, sau đó bước ra ngoài.
Lúc này, có vô số người tập trung ở cổng bệnh viện Giang Đô.
Trong số đó, có rất nhiều phóng viên.
Ở giữa, có một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ đang đứng.
"Chiến thần, ngài cũng quá lợi hại đi, vừa mới trở về, liền giết chết hai gã chó Đông Âm kiêu ngạo."
“Đúng vậy, nếu như không phải chiến thần ngài ra tay, chỉ sợ, lần này Long quốc chúng ta liền mất mặt rồi!”
"Chiến Thần quá đẹp trai, đáng tiếc nhìn không ra ngài dung mạo như thế nào."
"..."
Một nhóm phóng viên ríu rít cầm micro trên tay.
Hiển nhiên, bọn họ đã mặc định cường giả đánh chết Đông Âm Thập Nhận là người này.
Hắn có thực lực như vậy, lại vừa vặn tại thời điểm này xuất hiện ở Giang Đô.
Không phải hắn, còn có thể là ai nữa?
Chiến Thần híp mắt lại: "Kỳ thật, người ra tay không phải là ta.”
“Ha ha, chiến thần, ngài thật sự biết nói giỡn, nếu như không phải ngài, Giang Đô này, còn có ai có thể có thực lực mạnh như vậy?”
“Đúng vậy, tôi nhận được tin tức, nghe nói, ngài sắp thăng cấp chiến thần năm sao, không biết có thật hay không?"
“Cái gì, Chiến Thần Thiên Thanh thăng cấp Chiến Thần năm sao? Khi nào, tại sao tôi không biết?”
“Chiến Thần Thiên Thanh, chúng tôi yêu ngài!”
"..."
Ngoại trừ phóng viên ra, còn có vô số người hâm mộ chiến thần đi tới bệnh viện Giang Đô, hô to tên chiến thần.
Thấy tất cả mọi người cho rằng là hắn giết Đông Âm Thập Nhận, Chiến Thần Thiên Thanh cũng không có tiếp tục phản bác.
Nếu họ đã nhầm lẫn, vậy thì cứ để vậy đi.
Dù sao hắn cũng đã nói không phải hắn.
Cho dù sau này sự thật bại lộ, cũng không trách được hắn.
Hắn rất thích cảm giác có được sự chú ý của tất cả mọi người này.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy cưới đột nhiên bước ra khỏi đám đông.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người duyên dáng.
Đặc biệt là đôi mắt to tròn, xanh biếc rất bắt mắt. Là một mỹ nữ lai.
“Là Kiều Tiểu Kiều!”
"Kiều nữ thần sao lại tới đây? Chẳng lẽ là vì thực hiện lời hứa?”
“Oa, nữ thần cũng quá đỉnh đi, nói được làm được!”
"..."
Kiều Tiểu Kiều xuất hiện một lần nữa làm bùng nổ hiện trường.
Mặc dù, Chiến Thần Thiên Thanh biết chuyện Đông Âm Thập Nhận livestream, nhưng cũng không biết chuyện của Kiều Tiểu Kiều.
Cô xách váy cưới, trực tiếp đi tới trước mặt Chiến Thần Thiên Thanh, đầu tiên là hành lễ với Chiến Thần Thiên Thanh, sau đó mới mở miệng nói:
"Chiến Thần, tôi tên là Kiều Tiểu Kiều, là một nữ MC, tôi đến để thực hiện lời hứa trong livestream. Nếu cường giả giết hai gã Đông Âm Cẩu kia là đàn ông, tôi sẽ gả cho người đó. Chiến Thần, không biết ngài đã kết hôn hay chưa?”
"Nữ mc?" Chiến Thần Thiên Thanh nhướng mày.
Hiển nhiên, Chiến Thần Thiên Thanh không có ấn tượng tốt với loại ngành công nghiệp dựa vào sự quyến rũ để kiếm tiền này.
Nhưng, nhan sắc của Kiều Tiểu Kiều này thật sự là quá đỉnh cao.
Nếu toàn điểm là 10, điểm số của Kiều Tiểu Kiều nhất định vượt qua 9.5 điểm!
Cho dù là chiến thần, Trì Thiên Thanh cũng rất ít khi nhìn thấy nữ nhân cực phẩm như vậy.
Mặc dù trước đây nữ MC không được nhiều người ưa chuộng.
Nhưng bây giờ, cơ hồ là trở thành toàn dân phát sóng trực tiếp. Sự chấp nhận đối với nữ MC cũng cao hơn không ít.
Mà Kiều Tiểu Kiều có hơn mười triệu người hâm mộ. Hầu như không thua kém các ngôi sao hạng nhất nào.
Ngôi sao lớn lão tử đã từng chơi qua, nhưng nữ MC hình như chưa từng thử qua nhỉ? Trong Trì Thiên Thanh hiện lên một tia khác thường.
Chương 155 Bi thương của Vô Song
Lúc này, tất cả mọi người đều coi Chiến Thần Thiên Thanh trở thành đại anh hùng đánh chết Đông Âm Thập Nhận.
Trong mắt Kiều Tiểu Kiều cũng tràn ngập tình cảm ái mộ nồng đậm.
Tuy rằng, nhìn tuổi của Chiến Thần Thiên Thanh có chút lớn, hẳn là một nam nhân trung niên.
Nhưng điều đó có quan trọng gì?
“Thật sự là hâm mộ Chiến Thần Thiên Thanh chết được!”
"Đúng vậy, nếu có thể để cho Kiều Tiểu Kiều làm bạn gái tôi, cho dù là sống ít năm mươi năm, tôi cũng nguyện ý!"
"..."
Mọi người đều ghen tị.
"Bảo vệ tổ quốc tốt mới là chuyện ta nên làm, nào có thời gian cho chuyện nữ nhi tình trường." Chiến Thần Thiên Thanh cảm thán nói.
Dù không nói rõ mình đã kết hôn hay chưa. Nhưng đã thực sự ám chỉ rằng hắn chưa kết hôn.
"Hơn nữa, làm người nhà của ta, là một chuyện rất nguy hiểm..." Chiến Thần Thiên Thanh vẻ mặt có chút ưu thương nói.
Đây là sự thật.
Các hiến thần có rất nhiều kẻ thù.
Cho nên, người nhà chiến thần đều là cơ mật, rất ít người biết.
Tựa như Chiến Thần Thiên Thanh, chuyện hắn là anh trai của Trì Thiên Nguyên cũng chỉ có rất ít người biết.
Thành chủ U Châu là một trong số đó.
Về phần Giang Cẩn Nhi làm sao biết, đó là bởi vì thân phận của Giang Cẩn Nhi cũng không đơn giản.
Một khi gia tộc Chiến Thần lộ diện trước công chúng, rất có khả năng họ sẽ trở thành điểm đột phá cho các phần tử thù địch.
"Chiến thần đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ hòa bình của một phương..."
“Cảm tạ chiến thần ngài đã cống hiến.”
"..."
Mọi người liên tục nói những lời khen ngợi.
Trì Thiên Thanh cũng vui vẻ tiếp nhận.
Đây là vinh dự mà hắn xứng đáng được hưởng.
"Cho nên, đa tạ mỹ ý của Kiều tiểu thư." Chiến Thần Thiên Thanh khéo léo cự tuyệt.
“Chiến thần, tôi không sợ, thậm chí, tôi cũng có thể không làm người nhà của ngài. Tôi chỉ cầu có thể sinh cho chiến thần ngài một người nối dõi!” Kiều Tiểu Kiều nghe vậy vẻ mặt chân thành nói.
Dù sao đây cũng là lời hứa của cô,
"Nữ thần thật là lợi hại!"
"Thật cảm động."
"..."
Giờ phút này, không nói Kiều Tiểu Kiều, có rất nhiều fan nữ có mặt tại đây đều hận không thể lập tức sinh con cho Chiến Thần Thiên Thanh.
Dù sao có thể làm nữ nhân của chiến thần, đó là một chuyện vinh quang cỡ nào.
Ngay cả khi không có một danh phận!
"Chiến Thần, ta thấy, ngài có nhiều fan như vậy, đều tới hiện trường, ngài có thể ký tên cho bọn họ, hoặc là chụp ảnh chung không?" Phóng viên thấy sự nhiệt tình của người dân tăng vọt, tiếp tục nói.
"Đương nhiên có thể." Trì Thiên Thanh gật gật đầu.
“Chiến Thần, Chiến Thần, Chiến Thần!” Mọi người lại hô to hai chữ chiến thần.
Tuy nhiên, điều mà mọi người không biết là.
Trong đám đông, có ba bóng người đội mũ tre.
Hai người đàn ông và một người phụ nữ.
“Ha ha, Chiến Thần Thiên Thanh, ngươi cũng thật là vinh quang nha!” Một người thấp giọng nói.
Nếu cởi chiếc mũ tre ra, có thể thấy một số năm Ả Rập trên khuôn mặt của hắn.
Một người đàn ông khác có số sáu Ả Rập trên mặt.
Nhưng trên mặt người phụ nữ lại không có bất kỳ con số nào.
Hơn nữa, nàng cũng không có bị hủy dung.
Nhưng, nàng đích thật là một trong thập nhận.
Các sát thủ nam của tổ chức Sát Nhận đều sẽ bị hủy đi dung mạo, chỉ lưu lại một con số Ả Rập.
Đối với nữ sát thủ, ngoại hình của họ cũng là một loại sức mạnh chiến đấu.
Do đó, nữ sát thủ sẽ không bị hủy dung.
Thậm chí, số hiệu của các nàng, cũng sẽ không xăm trên mặt.
Thông thường, nó sẽ được xăm ở một nơi tương đối kín đáo.
Khi nhìn thấy số của họ, gần như là phải đã chết. Nam sát thủ, chính là thuần túy dùng vũ lực giải quyết địch nhân.
Mà nữ sát thủ, còn có thể thông qua mỹ mạo của các nàng làm vũ khí.
Mặc dù không thấy được số hiệu của nữ sát thủ này, nhưng từ khí thế trên người nàng có thể thấy được, thứ hạng của nàng có lẽ cũng không thấp hơn hai gã Thập Nhận còn lại.
Vốn dĩ họ đang thực hiện các nhiệm vụ ở một tiểu quốc lân cận Long quốc.
Nhận được hai vị Thập Nhận bị đánh chết ở Long quốc, liền lập tức bị tổ chức điều động chạy tới.
Trong đoạn thời gian gần đây, sát thủ của tổ chức Sát Nhận liên tiếp bỏ mạng ở Long quốc, trong đó còn có hai vị Thập Nhận.
Điều này làm cho lãnh đạo tổ chức Sát Nhận cực kỳ tức giận.
Bởi vậy, lần này, một lần phái ra ba vị xếp hạng cao của Thập Nhận.
Muốn lấy lại danh tiếng cho Sát Nhận.
Chiến Thần Thiên Thanh vui vẻ chụp ảnh cùng người hâm mộ, ký tên cho người hâm mộ.
Lại không biết, mình đang bị ba gã Thập Nhận nhìn chằm chằm. Trở thành người đội nồi cho Lâm Hiên.
Tổ chức Sát Nhận cũng đã coi Chiến Thần Thiên Thanh là cao thủ Long Quốc giết chết hai gã Thập Nhận.
Tuy nhiên ba gã Thập Nhận, cũng không có lập tức động thủ.
Chiến Thần Thiên Thanh dù sao cũng là chiến thần năm sao, thực lực đạt tới cảnh giới Thiên cấp Võ Vương.
Nếu như không thể một kích mất mạng, rất có thể sẽ bị quấn lấy, đến lúc đó, lại kéo đến những cường giả Long Quốc khác. Vậy thì cho dù ba vị Thập Nhận bọn họ có mạnh hơn nữa, cũng rất khó sống sót rời đi.
Họ đang chờ đợi một cơ hội.
Chờ Chiến Thần Thiên Thanh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác thì mới ra tay.
"Để nô gia đi thăm dò hắn trước. Các ngươi luôn sẵn sàng!" Lúc này, nữ nhân Thập Nhận kia đột nhiên mở miệng nói.
"Vâng Thuần Tử đại nhân." Hai gã Thập Nhận khác lập tức khom người hành lễ.
Quả nhiên, thứ hạng của nữ nhân này so với hai gã thập nhận khác còn cao hơn.
Ngay sau đó, nữ sát thủ Thập Nhận cởi bỏ mũ và áo choàng đang mặc, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp cùng vóc người bùng nổ.
Nhìn bên ngoài thì căn bản không thể nhìn tra nàng là người Đông Âm.
Dù sao thì người Đông Âm cùng Long Quốc bề ngoài cũng không khác nhau lắm.
Nàng đi theo đám người, đi về phía Chiến Thần Thiên Thanh.
…
Trong phòng bệnh, Tây Môn Vô Song và Sở Thiền Hoàng đều đã có thể ra khỏi giường và di chuyển.
Tất cả các bác sĩ đều sững sờ.
Điều này là quá phóng đại rồi phải không?
Cái này đã không thể dùng hai chữ ‘thần y’ để hình dung Lâm Hiên nữa rồi.
Quả thực chính là thần tiên!
Nếu như là bình thường, cho dù phẫu thuật có tốt đến đâu, cũng phải mấy tháng mới có thể xuống giường.
Nhưng Lâm Hiên, chỉ dùng mấy giờ đồng hồ, không chỉ làm xong phẫu thuật, còn làm cho hai cô gái khôi phục năng lực hành động.
“Tuy hai người đã khôi phục năng lực hành động. Nhưng tạm thời chưa thể động võ, nếu không, vẫn có khả năng bị phân liệt!" Lâm Hiên dặn dò.
"Sư đệ, hiện tại Chiến Thần Thiên Thanh đang bận chụp ảnh cùng fan, hay là ngươi cứ từ cửa sau rời đi trước đi.” Giang Cẩm Nhi vẫn khuyên nhủ Lâm Hiên như trước.
Hy vọng Lâm Hiên tạm thời rời đi.
"Sư tỷ, tỷ đừng khuyên ta, ta sẽ không đi, hơn nữa, ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ? Còn có người nhà của đệ nữa, phải làm sao?” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Nhớ rõ lần trước, vì đối phó hắn, Từ Thiên Vũ liền bắt cả nhà Ninh Hinh lại.
Hắn không muốn điều đó xảy ra lần nữa.
"Được, sư đệ, ta không khuyên ngươi nữa, ngươi muốn chết, ta sẽ chết cùng ngươi!" Giang Cẩm Nhi cắn răng nói.
Lâm Hiên nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm đi, một chiến thần năm sao, còn không làm gì được đệ đâu.”
"Sư đệ, ta thật muốn biết ngươi đạt tới cấp độ nào rồi?" Giang Cẩn Nhi biết Lâm Hiên dám lưu lại, thì nhất định phải có phần nắm chắc.
"Cụ thể cấp độ gì đệ cũng không biết. Nhưng mà đối phó với một chiến thần năm sao, hẳn là không có vấn đề." Lâm Hiên tự tin nói.
“Long tỷ, cô làm sao vậy?” Lúc này, Sở Tiểu Hoàng đột nhiên nhìn về phía Tây Môn Vô Song.
Cô và Tây Môn Vô Song có cảm ứng với nhau.
Lúc này cảm nhận được trong lòng Tây Môn Vô Song đang cực kỳ bi thương.