-
Chương 126-129
Chương 126 Họ của hắn là Tây Môn
"Hiện tại cô đã chịu đáp ứng tôi chưa?”
Chờ đến khi mỏ hàn trên lưng Nghiêm Lỵ nguội đi, Tây Môn Hỉ Khánh lại hỏi một lần nữa.
Lúc này Nghiêm Lỵ đã cực kỳ suy yếu, đau đến mức nói không ra tiếng.
Nhưng trong mắt nàng, vẫn mang theo kiên quyết như trước.
Cuối cùng, cũng dùng hết sức lực còn lại mà lắc đầu.
Tây Môn Hỉ Khánh thấy Nghiêm Lỵ đã sắp bị hắn hành hạ đến chết mà vẫn không muốn đáp ứng hắn. Liền đưa tay nắm tóc Nghiêm Lỵ, vẻ mặt điên cuồng quát:
“Nghiêm Lỵ, mau nói ngươi đáp ứng hầu hạ tôi. Mau lên!”
“Không… Ta không…” Nghiêm Lỵ dùng thanh âm khàn khàn nói.
Kỳ thật, Tây Môn Hỉ Khánh hoàn toàn có thể cưỡng ép được Nghiêm Lỵ.
Nhưng giờ khắc này, hắn muốn khiến Nghiêm Lỵ phục tùng hắn.
Hắn không tin rằng Nghiêm Lỵ còn có thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Tây Môn Hỉ Khánh lại một lần nữa đem mỏ hàn nung đỏ.
Xèo!
“Không… đáp ứng!”
Xèo!
“Không…”
Xèo!
"Không đồng ý… Dù ngươi có hỏi ta một ngàn lần, mười ngàn lần, ta cũng sẽ không đáp ứng ngươi!” Nghiêm Lỵ tức giận nói.
“Được, được, được!”
Tây Môn Hỉ Khánh tức đến bật cười, hắn không ngừng đem mỏ hàn nóng đặt lên lưng Nghiêm Lỵ.
Tấm lưng vốn mịn màng của Nghiêm Lỵ đã bị bỏng đến mức không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
"Ah! Lý Thiết Trụ, em yêu anh!”
Nghiêm Lỵ mỗi lần bị đun bỏng một lần, trong miệng lại hét câu này một lần.
Như thể, nó có thể giúp cô giảm đau.
“Câm miệng!” Tây Môn Hỉ Khánh cảm thấy có chút thất bại.
Không ngờ lại không có biện pháp với người phụ nữ này khuất phục.
“Nghiêm Lỵ, cô chỉ là một con điếm mà thôi. Điên rồi hả? Không sợ chết hả?” Tây Môn Hỉ Khánh giận dữ hỏi.
“Ta sợ chết… Nhưng ta càng sợ hơn, sợ anh ấy sẽ coi thường ta, sợ làm anh ấy mất mặt… Ta, ta muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho anh ấy!”
Nghiêm Lỵ đã bị tra tấn đến không nhìn ra hình người, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh ánh sáng.
“Ha ha, một con điếm mà cũng nói đến tôn nghiêm? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Ta đã đọc qua lý lịch của ngươi, chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ. Lại không biến xấu hổ đi làm gái mại dâm. Ngay cả khi ngươi chết, cũng sẽ không có ai rơi nước mắt vì ngươi đâu!”
“Ngươi bị bệnh còn bày đặt quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi? Ha ha, nực cười, ngươi cho rằng bọn họ có muốn nhận mấy đồng tiền rác rưỡi đó của ngươi không?”
“Mỗi lần gửi tiền, còn không dám ký tên. Nếu bọn họ biết tiền ngươi quyên góp là tiền kiếm được từ đâu, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có cảm giác gì?”
Tây Môn Hỉ Khánh liên lục cười nhạo, sỉ nhục Nghiêm Lỵ.
Nghiêm Lỵ kinh ngạc, không ngờ Tây Môn Hỉ Khánh lại biết những chuyện này.
Nghiêm Lỵ đúng là lớn lên ở trại trẻ mồ côi.
Trước kia làm thêm kiếm tiền, đều sẽ gửi về một ít.
Tuy nhiên, thu nhập của cô quá ít ỏi, chỉ như một giọt nước, chẳng thấm vào đâu.
Về sau, cô phát sinh bệnh, cần tốn rất nhiều tiền để mua thuốc, nhưng tiền gửi cho cô nhi viện lại không thể cắt được.
Nếu cắt đứt nguồn tiền này, bọn trẻ sẽ không có quần áo để mặc, không có thức ăn để ăn.
Cuối cùng vì để có tiền chữa bệnh, vì có tiền tiếp tục chuyển cho cô nhi viện, cô đã bước lên một con đường không thể quay đầu như vậy...
Thức khuya lâu dài cộng thêm làm việc nhiều, thân thể bản thân lại có bệnh, chưa đầy vài năm thì cơ thể cô đã già nua, xồ xề.
Bệnh tình, cũng càng ngày càng nặng.
Để có tiền gửi về trại mồ côi đúng hạn, đôi khi cô thường gửi luôn cả tiền mua thuốc của mình.
Một vòng luẩn quẩn.
Cô nghĩ rằng cuộc sống của cô là như vậy.
Một ngày nào đó, cô sẽ chết trong căn phòng cho thuê cũ nát, lạnh lẽo kia.
Có thể đã chết rất nhiều ngày cũng không được tìm thấy.
Cũng sẽ không có ai để ý cô còn sống hay đã chết.
Thậm chí, nếu nghề nghiệp của cô bị phát hiện, còn có thể bị chửi mắng, chết là đáng.
Nhưng cô không hối hận, cô đã cố gắng ống, cố gắng làm việc… hơn nữa, cô đã được yêu…
Nghiêm Lỵ không bao giờ nghĩ tới Lý Thiết Trụ sẽ trở về tìm nàng. Cô chỉ là người phụ nữ dơ bẩn, bị người người chửi mắng mà thôi.
Thế nhưng Lý Thiết Trụ lại đến tìm cô, nói muốn cưới cô.
Khoảnh khắc đó, Nghiêm Lỵ đột nhiên cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng.
Cho nên cô đã thề, cho dù là chết, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng này.
Lúc trước những gì đã làm thì không cách nào thay đổi được.
Nhưng từ nay về sau, đôi chân của cô sẽ chỉ mở ra cho một người...
“Ha ha, bất ngờ sao? Đây là quyền hạn của cảnh sát chúng ta, bất cứ chuyện gì của ngươi, ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Thậm chí, bao gồm cả chuyện ngươi tiếp bao nhiêu khách nhân!” Tây Môn Hi Khánh nói.
“Nữ nhân như ngươi, cho dù chết, cũng không ai thương, không ai nhớ, cũng không ai tới tìm ta gây phiền toái!” Trong mắt Tây Môn Hi Khánh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nếu là người khác bị giết, có thể sẽ có chút phiền toái nhỏ.
Nhưng nếu đó là Nghiêm Lỵ, người không có nền tảng hoặc mối quan hệ xã hội nào.
Cũng không khác với việc hắn giết một con chó hoang lắm.
"Nghiêm Lỵ, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có đồng ý hầu hạ ta hay không?” Tây Môn Hi Khánh đã mất kiên nhẫn.
“Không!”
“Tốt, rất tốt, vậy ngươi… đi chết đi!” Tây Môn Hỉ Khánh bóp cổ Nghiêm Lỵ, muốn bóp chết Nghiêm Lỵ.
Nghiêm Lỵ khẽ giãy dụa vài cái, liền không nhúc nhích nữa.
"Ha ha, ngươi cho rằng ngươi chết, là có thể bảo vệ tôn nghiêm? Ngu xuẩn! Ta cũng sẽ không cho ngươi được như ý!”
Trên mặt Tây Môn Hỉ Khánh hiện lên vẻ dữ tợn. Hắn cởi áo khoác ra.
Người phụ nữ này đã thành công chọc giận hắn.
Cho dù thành một cỗ thi thể, hắn cũng phải chơi với thân thể cô.
…
Cuối cùng, Lý Thiết Trụ vẫn bắt buộc Lâm Hiên đi theo hắn trở về phòng tuần tra.
Hắn đã từng nghe thấy những chuyện đen tối trong phòng tuần tra.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ không có lai lịch như Nghiêm Lỵ. Lại làm cái nghề như Nghiêm Lỵ, ở nơi đó, lại càng không có một chút tôn nghiêm nào.
“Cảnh sát Hà, chúng ta lại gặp lại rồi." Lâm Hiên chào hỏi Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh nhìn Lý Thiết Trụ, nhếch miệng hỏi:
“Thế nào? Anh muốn chủ động đầu thú?”
“Ha ha, cảnh sát Hà cứ đùa, tôi là một công dân tốt nha. Chỉ là, cô có thể cho ta nhìn Nghiêm Lỵ một chút không, tôi có chút lo lắng." Lý Thiết Trụ xoa xoa tay nói.
“Ở phòng tuần tra còn có gì lo lắng hả?” Hà Tiểu Manh trợn tròn mắt, nhưng vẫn nói:
“Đi theo tôi!”
Hà Tiểu Manh đẫn Lý Thiết Trụ và Lâm Hiên đi đến phòng giam. Thế nhưng đến nơi lại không thấy Nghiêm Lỵ đâu cả.
"Cô gái tên Nghiêm Lỵ kia đâu rồi?" Hà Tiểu Manh hỏi đồng nghiệp của mình.
"À, hình như bị Hỉ Khánh dẫn đến phòng thẩm vấn số 0 rồi…”
"Cái gì? Phòng thẩm vấn số 0? "Hà Tiểu Manh nghe vậy nhất thời nhíu mày.
Cô ấy biết phòng thẩm vấn số 0 được sử dụng để làm gì.
Nghiêm Lỵ chỉ là vi phạm luật, thậm chí không phải là tội phạm, chỉ có thể bị giam giữ mười lăm ngày.
Hoàn toàn không cần phải thẩm vấn.
Hơn nữa, phòng thẩm vấn số 0, cũng không phải dùng để thẩm vấn phạm nhân bình thường.
“Đi theo tôi!” Hà Tiểu Manh đang định mang theo Lâm Hiên đến phòng thẩm vấn số 0.
“Này, Tiểu Manh, đừng đi!”
Cảnh sát Lão Ngụy lúc này lại gọi Hà Tiểu Manh lại.
“Sao vậy?” Hà Tiểu Manh nghi hoặc nhìn lão Ngụy.
“Cô đừng nhìn tiểu tử Tây Môn kia giống như cô, chỉ là cảnh sát cấp thấp, nhưng bối cảnh của hắn lại rất lớn. Chuyện của hắn, cô tốt nhất đừng để ý!" Lão Ngụy trầm giọng nói.
Rõ ràng chỉ là một cảnh sát cấp thấp, nhưng tại sao Tây Môn Hỉ Khánh lại dám dùng hình với Nghiêm Lỵ?
Nguyên nhân rất đơn giản!
Bởi vì… họ của hắn là Tây Môn!
Chương 127 Hà Tiểu Manh chết trong khi làm nhiệm vụ
“Họ Tây Môn thì có vấn đề gì sao?” Hà Tiểu Manh hoàn toàn là một người mới, không biết ý nghĩa của hai chữ Tây Môn này.
“Ha ha, họ Tây Môn thì làm sao? Bắc Âu Dương, Nam Tây Môn, cô chưa từng nghe nói qua sao? Hai gia tộc này chúng ta đều không thể trêu chọc được. Nói như vầy đi, cho dù là tổng đốc của phòng tuần tra chúng ta, cũng phải khách khí với hắn!” Lão Ngụy trầm giọng nói.
“Cho dù hắn có bối cảnh lớn, cũng không thể lạm dụng tư hình như vậy được!” Hà Tiểu Manh một mực cãi lại, căn bản không nghe lão Ngụy khuyên bảo.
Nhìn thấy một màn này, lão Ngụy lắc đầu.
Hắn biết Lâm Hiên cường đại.
Nhưng, Tây Môn gia cũng không phải dễ trêu chọc.
Hơn nữa, hắn vừa mới nhận được một tin tức.
Lâm Hiên giết đại thiếu gia Âu Dương gia, Âu Dương gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào báo thù!
Nếu như lại đắc tội Tây Môn gia, e rằng Lâm Hiên có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Khi mọi người đến phòng thẩm vấn số 0. Cửa đã bị khóa.
Lâm Hiên trực tiếp một cước đá văng cửa.
Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng thẩm vấn, cả người Lý Thiết Trụ đều trở nên phẫn nộ, mắt trợn to như muốn nứt ra.
"Lily!"
Lúc này cả người Nghiêm Lỵ đều bị thương, mười ngón tay, mười ngón chân, đều bị đâm đầy kim thép. Trên lưng không còn một chút da nguyên vẹn, toàn bộ đều bị đốt cháy sém.
Nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Còn Tây Môn Hỉ Khánh thì đã cởi quần Nghiêm Lỵ ra, chỉ còn lại đồ lót.
Tay hắn cũng đang nắm lấy mảnh vải hình tam giác nhỏ kia.
Ánh mắt của Lâm Hiên lạnh đi, chớp mắt đã đi tới trước mặt Tây Môn Hỉ Khánh, một cước đem hắn đá bay ra ngoài.
“Thằng chó đẻ! Tao giết mày!”
Nhìn thấy Nghiêm Lỵ đã không còn hô hấp, Lý Thiết Trụ giống như một con bò điên tràn đầy giận dữ.
Trong tích tắc, hắn lao về phía Tây Môn Hỉ Khánh. Tay chân đấm đá dồn dập.
Mà Lâm Hiên thì nhanh chóng tiến đến kiểm tra Nghiêm Lỵ.
Mặc dù Nghiêm Lỵ đã ngừng thở, nhưng vừa mới chết không lâu, thân thể vẫn còn ấm áp, còn có thể cứu được.
Anh lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm. đâm vào mấy đại huyệt trên người Nghiêm Lỵ.
Sau đó rút kim thép trong ngón tay và ngón chân của Nghiêm Lỵ ra, lại dùng nội lực để điều trị.
“Lý Thiết Trụ, dừng tay lại!”
Hà Tiểu Manh thấy Lý Thiết Trụ đánh Tây Môn Hỉ Khánh sắp chết thì lập tức túm lấy Lý Thiết Trụ.
“Giết hắn, anh cũng sẽ ngồi tù, tin tưởng tôi đi, hắn nhất định sẽ nhận lấy trừng phạt thích đáng!” Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.
"Cô xác định, hắn sẽ nhận được hình phạt thích đáng?" Lâm Hiên híp mắt nhìn Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh bị câu hỏi này của Lâm Hiên làm cho khựng lại.
Bởi vì cô cũng không thể đảm bảo điều đó. Gia thế của Tây Môn lớn như vậy.
Đến phòng tuần tra này có lẽ chỉ là để trải nghiệm cuộc sống.
“Tao giết con nhỏ đó không sao. Nhưng chúng mày dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Tây Môn Hỉ Khánh bị đánh thành đầu heo, khóe miệng chảy máu, vẻ mặt dữ tợn nói.
Lý Thiết Trụ rốt cuộc nhịn không được, tránh thoát khỏi tay Hà Tiểu Manh, lần thứ hai xông về phía Tây Môn Hỉ Khánh.
Hà Tiểu Manh muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng lại bị Lâm Hiên bắt lấy bả vai.
“Cảnh sát Hà, nếu cô còn coi ta là bạn, vậy hiện tại cô lập tức ra ngoài đi.” Giọng nói đều đều của Lâm Hiên vang lên.
"Nhưng mà, Lâm Hiên..." Hà Tiểu Manh còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng nói gì bây giờ?
Khi nhìn thấy Nghiêm Lỵ bị tra tấn thành bộ dáng kia, cô cũng muốn rút súng bắn chết Tây Môn Hỉ Khánh ngay tại chỗ.
Nhưng là cảnh sát, cô không thể làm thế.
Cuối cùng, Hà Tiểu Manh nghiến răng, đột nhiên rút súng ra.
Ánh mắt của Lâm Hiên lập tức trầm xuống. Không ngờ cô cảnh sát này lại ngoan cố như vậy.
Đang chuẩn bị đoạt lấy súng của Hà Tiểu Manh, thì cô ta đã chủ động đem súng đặt vào trong tay Lâm Hiên.
Sau đó, thuận thế tựa vào trong ngực Lâm Hiên, hơn nữa để cho Lâm Hiên dùng tay bóp cổ cô.
"Lý Thiết Trụ hành hung trước mặt tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng hiện tại tôi đã bị anh khống chế…”
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, nữ cảnh sát này cũng coi như thông tình đạt lý.
Không còn ai kiềm chế, Lý Thiết Trụ hoàn toàn thẳng tay với Tây Môn Hỉ Khánh, điên cuồng đấm đá.
“Bọn mày chết, bọn mày chết chắc!”
"Tao vừa mới địt bạn gái của mày đó, thì sao? Mày có thể làm gì tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày giết tao chết. Nếu không, sau hôm nay, tao vẫn có thể sẽ tiếp tục chơi bạn gái mày đó.”
Tây Môn Hỉ Khánh không ngừng chửi thề.
Lý Thiết Trụ thấy nắm đấm cũng không kiềm chế được cái miệng dơ bẩn của Tây Môn, trực tiếp cầm lấy công cụ trên bàn thẩm vấn.
Đem sự tra tấn của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Nghiêm Lỵ, tất cả đều dùng gấp đôi trên người hắn.
"A, lũ khốn kiếp, bọn mày chết chắc rồi!"
“Aaaaa, tôi sai rồi. Sai rồi. Làm ơn tha cho tôi đi.”
Ban đầu Tây Môn Hỉ Khánh còn chửi rủa.
Nhưng sau khi lần lượt bị các dụng cụ đó hành nghề thì chỉ còn biết van xin tha mạng.
Ngay sau đó, Tây Môn Hỉ Khánh bị tra tấn đến bất tỉnh.
Đối với hắn lúc này, ngất xỉu đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.
"Lâm Hiên, chữa cho hắn!"
Thấy Tây Môn Hỉ Khánh sắp chịu không nổi, Lý Thiết Trụ mắt đỏ ngầu nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên rút Cửu Chuyển Kim Châm trên người Nghiêm Lỵ xuống, nhẹ nhàng vung tay lên, những kim châm kia liền đâm vào Tây Môn Hỉ Khánh đang sắp chết kia.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trị khỏi cho Tây Môn Hỉ Khánh.
Chỉ cần giữ cho hắn ta tỉnh táo, hơn nữa treo nửa cái mạng.
Cứ như vậy, Lý Thiết Trụ đã sử dụng tất cả các công cụ tra tấn lên người Tây Môn Hỉ Hỉ một lần.
Cuối cùng, hắn cầm một con dao nhỏ trên bàn thẩm vấn lên, chuẩn bị xẻo thịt Tây Môn Hỉ Khánh!
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị phá vỡ.
Sau đó, một nhóm lớn cảnh sát cầm súng nhanh chóng lao vào.
Trong đó còn có tổng đốc phòng tuần tra - Trịnh Càn!
Hắn đem súng trong tay nhắm vào Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên, lớn tiếng quát:
"Lập tức buông vũ khí xuống!”
Lão Ngụy cũng tới. Anh là người đã gọi những người khác đến bởi vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên.
Nếu chậm một bước, Tây Môn Hỉ Khánh sẽ bị xẻo thịt mà chết.
Thấy Tây Môn Hỉ Khánh còn sống, Trịnh Càn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vị đại thiếu gia này thật sự chết ở địa bàn của hắn, chỉ sợ hắn sẽ phải ăn đủ.
May mắn là đã đến kịp.
Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn đám cảnh sát vây quanh hai người, híp mắt nói với Lý Thiết Trụ:
“Thiết Trụ, cứ ra tay đi!”
Tuy rằng, lúc này trong lòng Lý Thiết Trụ cũng sợ chết khiếp.
Nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn không cách nào bình ổn.
Hơn nữa, hắn tin tưởng Lâm Hiên vô điều kiện.
Ngay lập tức, dùng dao cắt một miếng thịt trên người Tây Môn Hỉ Khánh xuống.
"A, Trịnh Càn, còn sững ra đó làm gì, mau nổ súng đi!" Tây Môn Hỉ Khánh đau đớn hét vào mặt Trịnh Càn.
Từ cách xưng hô của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Trịnh Càn, liền biết lai lịch của Tây Môn Hỉ Khánh này không nhỏ. Nếu không, hắn đã không dám gọi thẳng tên Tổng đốc.
Lúc này, sắc mặt Trịnh Càn xanh mét.
Đây cũng là lần đầu tiên ông gặp một tên tội phạm hung ác như vậy.
Rõ ràng đang bị cảnh sát giơ súng nhắm vào còn bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn dám tiếp tục động thủ.
Quả thực là không coi ai ra gì.
“Bắn!” Trịnh Càn trực tiếp hạ lệnh nổ súng.
“Nhưng mà, cảnh sát Hà Tiểu Manh vẫn đang ở trong tay bọn họ…” Nhóm cảnh sát nhìn Trịnh Càn, có chút do dự.
Trịnh Càn nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
“Cảnh sát Hà Tiểu Manh, chết trong khi làm nhiệm vụ!”
Chương 128 Tây Môn gia
Nghe Trịnh Càn nói, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Hà Tiểu Manh.
Cô không ngờ rằng Trịnh Càn vì có thể cứu Tây Môn Hỉ Khánh, mà ngay cả mạng đồng nghiệp cũng không để ý.
Thế nhưng mặc dù Trịnh Càn đã ra lệnh, nhưng đám cảnh sát vẫn không nhúc nhích.
Đây là đồng nghiệp của bọn họ!
Yêu cầu họ bắn đồng nghiệp, là không thể làm được.
“Tôi nói cho các người biết, nếu Tây Môn thiếu gia xảy ra chuyện gì, cả nhà các người đều sẽ chết!” Trịnh Càn gầm lên với nhóm cảnh sát.
Người bình thường có thể còn chưa hiểu rõ sự kinh khủng của Tây Môn gia tộc.
Nhưng Trịnh Càn với tư cách là tổng đốc phòng tuần tra, đương nhiên là biết.
Tây Môn gia đưa công tử của bọn họ đến phòng tuần tra, chẳng qua là để mạ vàng trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Cho nên, hắn vẫn luôn cẩn thận hầu hạ, chưa bao giờ để Tây Môn Hỉ Khánh làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Hắn cũng làm ngơ hết những hành vi sai trái của Tây Môn Hỉ Khánh trong phòng tuần tra.
Hắn biết rõ, một khi Tây Môn Hỉ Khánh xảy ra chuyện, toàn bộ phòng tuần tra không ai có thể chịu nổi sự tức giận của gia tộc Tây Môn.
Những lời này của Trịnh Càn cuối cùng đã khiến các cảnh sát thay đổi sắc mặt.
Bọn họ tuy rằng không muốn đả thương Hà Tiểu Manh.
Nhưng họ cũng không dám đặt cược gia đình mình vào.
"Bằng!"
Cuối cùng, Trịnh Càn là người đầu tiên nổ súng.
Tiếp theo, các cảnh sát khác, cũng đều bóp cò.
Những viên đạn bay về phía Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh, cùng với Lý Thiết Trụ.
Hà Tiểu Manh vội vàng nhắm mắt lại. Trên mặt hiện lên vẻ thê lương.
Đến bây giờ cô mới hiểu được mình nực cười đến mức nào.
Đối mặt với quyền lực, chính nghĩa của cô ấy thật tầm thường làm sao.
Ngay từ giây phút tuyên thệ trở thành cảnh sát, cô đã sẵn sàng hy sinh.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng, lại là chết trong tay người của mình.
Nhưng, rất nhanh, Hà Tiểu Manh liền phát hiện, thân thể của cô đã bị Lâm Hiên kéo ra phía sau.
Tiếp theo, Lâm Hiên giống như biến thành quan âm nghìn tay. Chặn hết tất cả các viên đạn.
Không có viên đạn nào có thể xuyên thủng lưới phòng ngự của anh.
Tiếng súng kéo dài vài giây rồi ngừng.
Đám cảnh sát đã bắn hết đạn.
Lâm Hiên lại trở về trạng thái ban đầu với hai tay như bình thường.
Anh mở lòng bàn tay.
Những viên đạn trong tay anh ta rơi xuống đất, kêu leng keng liên tục.
Thấy cảnh này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Cho dù là Hà Tiểu Manh cũng vậy.
Lâm Hiên không sợ đạn. Cô biết điều đó.
Nhưng có thể dùng tay bắt đạn, thì lại là một trình độ khác.
Phải có nhãn lực gì mới có thể nhìn thấy viên đạn ở vận tốc hàng trăm mét trên giây?
Thấy Lâm Hiên chặn được hết đạn.
Lý Thiết Trụ càng thêm kiên định, hắn nhặt con dao lên, tiếp tục chém từng nhát trên người Tây Môn Hỉ Khánh
"Ah! Cứu, cứu tôi!" Tây Môn Hỉ Khánh đau đớn kêu la thất thanh.
Đáng tiếc, hiện tại ai có thể cứu được hắn?
Đám cảnh sát nhanh chóng thay đạn mới. Một lần nữa bắn loạn xạ về phía trước.
Nhưng đáng tiếc, vô dụng!
Cho dù có bao nhiêu viên đạn, Lâm Hiên vẫn có thể chặn hết!
Rốt cục Trịnh Càn cũng biết, người đàn ông trước mắt này, không phải là người hắn có thể đối phó được.
“Tiểu tử, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi có biết hắn là ai không?”
“Hắn là người của Tây Môn gia! Tây Môn gia tộc đó, ngươi đã nghe qua chưa? Đó chính là tồn tại khủng bố có thể ngang hàng với Âu Dương gia tộc! Mà Tây Môn Hỉ Khánh, là một vị thiếu gia của Tây Môn gia.”
“Tuy rằng không phải là đại thiếu gia của Tây Môn, nhưng nếu hắn chết, tất cả các ngươi, gia đình ngươi đều sẽ phải chết không có chỗ chôn! Ngươi dừng lại bây giờ, có lẽ còn có một cơ hội cứu vãn.”
Trịnh Càn rít gào với Lâm Hiên. Muốn dùng Tây Môn gia tộc để chấn nhiếp Lâm Hiên.
Lực chấn nhiếp của Tây Môn gia tộc tuyệt đối sẽ không kém một vị chiến thần.
Đáng tiếc, trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu cảm nào.
Càng không có ngăn cản Lý Thiết Trụ.
Tây Môn Hỉ Khánh phát ra âm thanh như giết heo.
“Giết ta, làm ơn để cho ta chết đi!”
Tây Môn Hỉ Khánh không thể chịu đựng được sự tra tấn của việc xẻo thịt, van xin Lý Thiết Trụ để cho hắn được chết.
Nhưng Lý Thiết Trụ không có khả năng để cho hắn dễ dàng chết đi như vậy.
Hắn đem Nghiêm Lỵ tra tấn thành như thế, không làm hắn sống không bằng chết thì khó giải được nỗi hận trong lòng Lý Thiết Trụ.
Một nhát dao, hai nhát dao… mười nhát… một trăm nhát…
Lý Thiết Trụ cắt Tây Môn Hỉ Khánh gần một ngàn nhát dao.
Tây Môn Hỉ Khánh cuối cùng cũng chết.
Trên người không còn một mảnh da nguyên vẹn.
Cảnh tượng này khiến cho những cảnh sát gặp qua không ít cảnh máu me vẫn không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Điều này thực sự là quá tàn bạo.
Trong phòng tuần tra, một bị xẻo thịt cho đến chết.
Điều này đã sẽ ra bao nhiêu chấn động?
Trịnh Càn ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Hết rồi! Hết thật rồi!
Tây Môn Hỉ Khánh đã chết, hơn nữa còn bị dùng thủ đoạn hung tàn như vậy tra tấn đến chết.
Tây Môn gia tộc biết chuyện, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có liên quan!
"Tiểu tử, ngươi gây họa rồi! Ngươi gây đại họa rồi!” Trịnh Càn vẻ mặt thống khổ nói.
Lâm Hiên thờ ơ liếc nhìn Trịnh Càn một cái, cũng không có nói cái gì nếu như chính nghĩa không được thực hiện, vậy thì hắn liền đại diện chính nghĩa gì gì đó.
Vì thực tế hắn cũng không làm vì chính nghĩa cái gì cả.
Bất cứ điều gì hắn làm, là bởi vì hắn muốn, vậy thôi!
Cảm thấy hắn chính nghĩa cũng tốt, tà ác cũng được.
Đó là việc của người khác, anh không quan tâm.
“Thiết Trụ, mang theo Nghiêm Lỵ, chúng ta đi!” Lâm Hiên nói với Lý Thiết Trụ một câu.
Lý Thiết Trụ ôm Nghiêm Lỵ lên.
Lúc này đã không ai còn dám ngăn cản Lâm Hiên.
Còn lại Hà Tiểu Manh, không biết phải làm gì.
“Cô có muốn đi cùng với tôi không?”
Khi Lâm Hiên đi đến cửa thì lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hà Tiểu Manh.
Đối với cô cảnh sát nhỏ này, Lâm Hiên vẫn có chút thưởng thức.
"Tôi đi theo anh, anh có thể đại biểu cho chính nghĩa không?" Hà Tiểu Manh cắn môi hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu, nói: "Không thể!"
“Nhưng cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích!”
Nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Hà Tiểu Manh thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng, đem mũ cảnh sát, áo khoác cảnh sát và bao súng, đều cởi ra.
Sau đó, đi ra ngoài.
Cô trở thành cảnh sát để bảo vệ chính nghĩa.
Nếu nơi này đã không còn chính nghĩa, cô cần gì phải ở lại chỗ này?
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?” Lúc này, Trịnh Càn đột nhiên nói.
Sau đó, Lâm Hiên nhìn thấy mấy chiếc Lincoln kéo dài đậu ở cửa phòng tuần tra.
Rất nhiều người bước xuống từ xe Lincoln.
Bọn họ mặc trang phục thống nhất, trên quần áo mỗi người đều có hai chữ to màu vàng.
Tây Môn!
Đó là người của gia tộc Tây Môn!
Trước đó Trịnh Càn đã âm thầm thông báo cho người của gia tộc Tây Môn.
Chỉ là không ngờ rằng người của Tây Môn gia lại tới nhanh như vậy.
Người cầm đầu là một ông già tinh thần cực tốt, ánh mắt sắc bén.
Trịnh Càn biết, vị lão giả này chính là một trưởng lão của Tây Môn gia tộc.
Ông ta tên là Tây Môn Hải, Tây Môn Hỉ Khánh là cháu trai của hắn.
Lúc trước, chính là người này đem Tây Môn Hỉ Khánh giao cho hắn.
“Tây Môn trưởng lão, mau ngăn hắn lại, hắn giết cháu của ngài!” Trịnh Càn chỉ vào Lâm Hiên, hướng Tây Môn Hải hô to.
Nghe Trịnh Càn nói xong, Tây Môn Hải trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trịnh Càn, nắm lấy cổ áo hắn, hét lên một cách giận dữ:
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Chương 129 Giết Tây Môn Hải
Chỉ là bị ánh mắt của Tây Môn Hải nhìn chằm chằm, Trịnh Càn cũng cảm giác trái tim hắn tựa như muốn ngừng đập.
Mặc dù Tây Môn Hải chỉ là trưởng lão thấp nhất trong gia tộc Tây Môn.
Nhưng ngay cả những trưởng lão cấp thấp nhất cũng có thể một tay che trời ở thành phố Giang Đô.
“Hắn, hắn giết Tây Môn Hỉ Khánh. Hơn nữa còn là xẻo thịt thiếu gia đến chết…” Trịnh Càn nuốt nước bọt nói.
“Cháu của ta đâu?” Tây Môn Hải nổi giận gầm lên.
“Ở… ở trong phòng thẩm vấn!”
Khi Tây Môn Hải nhìn thấy Tây Môn Hỉ Khánh ở trong phòng thẩm vấn, trên người không còn một mảnh da. Ông ta ngửa đầu lên trời, hét một tiếng giận dữ:
“KHÔNG!”
Khoảng hai phút sau, Tây Môn Hải ôm xác Tây Môn Hỉ Khánh đi ra.
“Tây Môn thiếu gia!”
Những người khác của Tây Môn gia tộc nhìn thấy bộ dáng của Tây Môn Hỉ Khánh cũng đều sợ ngây người.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, lại có người dám tran tấn người của Tây Môn gia tộc dã man đến vậy.
Cho dù là Âu Dương gia cũng không có can đảm như vậy.
“Được. Được lắm! Xem ra Tây Môn gia của ta im lặng quá lâu, đã không còn ai nhớ đến Tây Môn chúng ta nữa!” Tây Môn Hải thở dài một hơi.
Sau đó hắn lạnh lùng nói với Lâm Hiên:
"Tiểu tử, trong vòng một ngày, ta sẽ để người thân, bạn bè, người yêu của ngươi đều xuống chôn cùng cháu ta!”
"Chỉ sợ ngươi không có năng lực đó!" Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Ha ha, rất nhanh ngươi sẽ biết, hai chữ Tây Môn này có ý nghĩa gì!” Tây Môn Hải lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn trả thù, ta lúc nào cũng có thể phụng bồi, nhưng nếu ngươi dám ra tay với người bên cạnh ta, ta sẽ tiêu diệt Tây Môn gia tộc ngươi!” Lâm Hiên nói.
“Ha ha, tiêu diệt Tây Môn gia tộc ta? Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả Âu Dương gia cũng không dám nói lời này. Ta không chỉ muốn đụng đến người bên cạnh ngươi, mà còn khiến cho bọn họ phải chịu thống khổ cực hạn nhất.” Tây Môn Hải vẻ mặt dữ tợn nói:
“Nam nhân có liên quan đến ngươi, ta sẽ chém đi hai tay hai chân của bọn họ, biến họ thành lợn người. Còn nữ nhân có liên quan đến ngươi, ta sẽ đem bọn chúng bán đến Châu Phi, hầu hạ người da đen, cho dù là mẹ của ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua!”
Nghe Tây Môn Hải nói xong, sắc mặt Lâm Hiên nhất thời trầm xuống.
Sau một khắc, anh trực tiếp hướng Tây Môn Hải vọt tới.
Mặc dù anh không biết mẹ ruột của mình là ai, nhưng Diệp Ỷ chính là mẹ của anh.
Xúc phạm mẹ của anh, phải chết!
“Tiểu tử tìm chết!”
Tây Môn Hải thấy Lâm Hiên lại còn dám hướng mình động thủ, trên mặt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ông ta rút ra một thanh kiếm, sử dụng một chiêu kiếm thuật, hướng Lâm Hiên công sát mà đi.
Tây Môn gia tộc am hiểu nhất là dùng kiếm.
Kiếm thuật của họ là vô song trên thế giới.
Không thể không nói, kiếm pháp Tây Môn Hải sử dụng vô cùng tinh diệu.
Một màn kiếm hình thành, hoàn toàn ngăn chặn không cho Lâm Hiên bất kỳ đường lui nào.
Một kiếm này, nhất định sẽ đâm trúng!
Đối mặt với công kích của Tây Môn Hải, trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu tình nào.
Đối với màn kiếm, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Một quyền này, giống như nộ long xuất hải.
Sau một khắc, màn kiếm trực tiếp bị chọc thủng, thân thể Tây Môn Hải bay ngược ra ngoài.
Tuy nhiên, thực lực Tây Môn Hải mạnh mẽ, trên không trung cố gắng ổn định thân hình.
Sau đó, rơi xuống đất.
Ánh mắt ông nhìn về phía Lâm Hiên tràn ngập kinh hãi.
"Ngươi lại là..."
Tây Môn Hải vừa mới nói ba chữ, kiếm trong tay liền gãy từng tấc.
Sau đó ông ta ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống.
Tây Môn Hải, một chiêu liền bị giết.
Vô cùng chấn động!
Tuy rằng trước đó Lâm Hiên tay không bắt viên đạn, cũng đủ khoa trương rồi.
Nhưng lúc này không thể nghi ngờ càng thêm khủng bố.
Phải biết rằng, Tây Môn Hải chính là trưởng lão của Tây Môn gia. Tu vi đạt tới Địa Tông đỉnh phong, tiếp cận rất gần với Thiên tông.
Nhưng lại bị Lâm Hiên dùng một chiêu giết chết.
Lúc này, Lâm Hiên hai tay chắp sau lưng, đứng đối mặt với gió.
Anh tiến lên một bước.
Đám người của Tây Môn gia tộc kia không thể không lùi lại một bước.
Trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt to của Hà Tiểu Manh sáng lên.
Lúc nãy cô lựa chọn đi theo Lâm Hiên, nguyên nhân rất lớn là bởi vì giận dỗi.
Nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn bị Lâm Hiên khuất phục.
Người đàn ông này, trẻ trung, đẹp trai, cực kỳ mạnh mẽ.
Bây giờ cô cuối cùng đã hiểu cái gì được gọi là công lý.
Sức mạnh là công lý!
Không có thực lực, mọi thứ đều là lời nói suông.
Mà Trịnh Càn với tư cách là tổng đốc, cũng không tự chủ nuốt nước bọt.
Đây là loại tồn tại đáng sợ gì vậy?
“Ngươi, ngươi lại giết trưởng lão Tây Môn Hải!” Người của Tây Môn gia cũng điên cuồng nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, ta giết hắn, có vấn đề gì sao?" Lâm Hiên liếc mắt nhìn mọi người, lạnh nhạt nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không dám tiếp lời.
"Trở về nói cho người của Tây Môn gia, đừng đến trêu chọc ta, nếu không, ta nói được làm được. Sẽ tiêu diệt Tây Môn gia các ngươi! À, đúng rồi, ta tên là Lâm Hiên!" Lâm Hiên hướng về phía mọi người nói.
Lâm Hiên!
Nghe Lâm Hiên nói xong, mọi người lần thứ hai hít một hơi khí lạnh.
"Ngươi, ngươi chính là Lâm Hiên đã giết Âu Dương Kiệt?"
"Không sai, là ta!" Lâm Hiên nhếch miệng cười.
Giờ khắc này, mọi người rốt cục hiểu được tại sao Lâm Hiên lại ngông cuồng như vậy.
Xét cho cùng, mặc dù Tây Môn Hỉ Khánh cũng là người của Tây Môn gia, nhưng địa vị của hắn hoàn toàn không thể so sánh với Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt chính là con trai cả của Âu Dương gia, hơn nữa mẹ hắn là Âu Dương Băng Tình, nổi tiếng bảo vệ con.
Tây Môn Hỉ Khánh chết, có lẽ Tây Môn gia sẽ phái mấy trưởng lão đi xử lý.
Nhưng Âu Dương Kiệt chết, như vậy Âu Dương gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trả thù.
Mà cách đây không lâu, Âu Dương gia cũng đã phát ra thông báo như vậy.
Sẽ trả thù Lâm Hiên bằng mọi giá!
Lâm Hiên ngay cả đại thiếu gia của Âu Dương gia cũng dám giết, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn giết thêm Tây Môn Hỉ Khánh cả.
Lâm Hiên này rốt cuộc là ăn tim gấu hay mật báo, sao có thể kiêu ngạo như thế?
Lâm Hiên không chỉ giết Tây Môn Hỉ Khánh, mà còn giết một trưởng lão như Tây Môn Hải. Vậy không thể nghi ngờ là đang tuyên chiến với Tây Môn Gia.
Giờ khắc này, nam nhân trẻ tuổi kỳ lạ này đã đứng trên đỉnh của cơn bão.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lâm Hiên mang theo Lý Thiết Trụ và Hà Tiểu Manh rời đi.
Tây Môn gia tộc, không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo giáp, cầm trường thương, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Ngươi nói cái gì?”
Người phụ nữ nghe thấy nội dung cuộc điện thoại liền sững người.
Sau đó liền gầm lên một tiếng, nàng giơ trường thương trong tay lên, đột nhiên chém về phía trước.
Một đạo ánh sáng khủng bố từ trong trường thương bắn ra.
Trực tiếp chia căn nhà trước mặt nàng thành hai nửa!
"Hiện tại cô đã chịu đáp ứng tôi chưa?”
Chờ đến khi mỏ hàn trên lưng Nghiêm Lỵ nguội đi, Tây Môn Hỉ Khánh lại hỏi một lần nữa.
Lúc này Nghiêm Lỵ đã cực kỳ suy yếu, đau đến mức nói không ra tiếng.
Nhưng trong mắt nàng, vẫn mang theo kiên quyết như trước.
Cuối cùng, cũng dùng hết sức lực còn lại mà lắc đầu.
Tây Môn Hỉ Khánh thấy Nghiêm Lỵ đã sắp bị hắn hành hạ đến chết mà vẫn không muốn đáp ứng hắn. Liền đưa tay nắm tóc Nghiêm Lỵ, vẻ mặt điên cuồng quát:
“Nghiêm Lỵ, mau nói ngươi đáp ứng hầu hạ tôi. Mau lên!”
“Không… Ta không…” Nghiêm Lỵ dùng thanh âm khàn khàn nói.
Kỳ thật, Tây Môn Hỉ Khánh hoàn toàn có thể cưỡng ép được Nghiêm Lỵ.
Nhưng giờ khắc này, hắn muốn khiến Nghiêm Lỵ phục tùng hắn.
Hắn không tin rằng Nghiêm Lỵ còn có thể tiếp tục chịu đựng được nữa.
Tây Môn Hỉ Khánh lại một lần nữa đem mỏ hàn nung đỏ.
Xèo!
“Không… đáp ứng!”
Xèo!
“Không…”
Xèo!
"Không đồng ý… Dù ngươi có hỏi ta một ngàn lần, mười ngàn lần, ta cũng sẽ không đáp ứng ngươi!” Nghiêm Lỵ tức giận nói.
“Được, được, được!”
Tây Môn Hỉ Khánh tức đến bật cười, hắn không ngừng đem mỏ hàn nóng đặt lên lưng Nghiêm Lỵ.
Tấm lưng vốn mịn màng của Nghiêm Lỵ đã bị bỏng đến mức không còn một chỗ nào nguyên vẹn.
"Ah! Lý Thiết Trụ, em yêu anh!”
Nghiêm Lỵ mỗi lần bị đun bỏng một lần, trong miệng lại hét câu này một lần.
Như thể, nó có thể giúp cô giảm đau.
“Câm miệng!” Tây Môn Hỉ Khánh cảm thấy có chút thất bại.
Không ngờ lại không có biện pháp với người phụ nữ này khuất phục.
“Nghiêm Lỵ, cô chỉ là một con điếm mà thôi. Điên rồi hả? Không sợ chết hả?” Tây Môn Hỉ Khánh giận dữ hỏi.
“Ta sợ chết… Nhưng ta càng sợ hơn, sợ anh ấy sẽ coi thường ta, sợ làm anh ấy mất mặt… Ta, ta muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho anh ấy!”
Nghiêm Lỵ đã bị tra tấn đến không nhìn ra hình người, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh ánh sáng.
“Ha ha, một con điếm mà cũng nói đến tôn nghiêm? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”
“Ta đã đọc qua lý lịch của ngươi, chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ. Lại không biến xấu hổ đi làm gái mại dâm. Ngay cả khi ngươi chết, cũng sẽ không có ai rơi nước mắt vì ngươi đâu!”
“Ngươi bị bệnh còn bày đặt quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi? Ha ha, nực cười, ngươi cho rằng bọn họ có muốn nhận mấy đồng tiền rác rưỡi đó của ngươi không?”
“Mỗi lần gửi tiền, còn không dám ký tên. Nếu bọn họ biết tiền ngươi quyên góp là tiền kiếm được từ đâu, ngươi nghĩ bọn họ sẽ có cảm giác gì?”
Tây Môn Hỉ Khánh liên lục cười nhạo, sỉ nhục Nghiêm Lỵ.
Nghiêm Lỵ kinh ngạc, không ngờ Tây Môn Hỉ Khánh lại biết những chuyện này.
Nghiêm Lỵ đúng là lớn lên ở trại trẻ mồ côi.
Trước kia làm thêm kiếm tiền, đều sẽ gửi về một ít.
Tuy nhiên, thu nhập của cô quá ít ỏi, chỉ như một giọt nước, chẳng thấm vào đâu.
Về sau, cô phát sinh bệnh, cần tốn rất nhiều tiền để mua thuốc, nhưng tiền gửi cho cô nhi viện lại không thể cắt được.
Nếu cắt đứt nguồn tiền này, bọn trẻ sẽ không có quần áo để mặc, không có thức ăn để ăn.
Cuối cùng vì để có tiền chữa bệnh, vì có tiền tiếp tục chuyển cho cô nhi viện, cô đã bước lên một con đường không thể quay đầu như vậy...
Thức khuya lâu dài cộng thêm làm việc nhiều, thân thể bản thân lại có bệnh, chưa đầy vài năm thì cơ thể cô đã già nua, xồ xề.
Bệnh tình, cũng càng ngày càng nặng.
Để có tiền gửi về trại mồ côi đúng hạn, đôi khi cô thường gửi luôn cả tiền mua thuốc của mình.
Một vòng luẩn quẩn.
Cô nghĩ rằng cuộc sống của cô là như vậy.
Một ngày nào đó, cô sẽ chết trong căn phòng cho thuê cũ nát, lạnh lẽo kia.
Có thể đã chết rất nhiều ngày cũng không được tìm thấy.
Cũng sẽ không có ai để ý cô còn sống hay đã chết.
Thậm chí, nếu nghề nghiệp của cô bị phát hiện, còn có thể bị chửi mắng, chết là đáng.
Nhưng cô không hối hận, cô đã cố gắng ống, cố gắng làm việc… hơn nữa, cô đã được yêu…
Nghiêm Lỵ không bao giờ nghĩ tới Lý Thiết Trụ sẽ trở về tìm nàng. Cô chỉ là người phụ nữ dơ bẩn, bị người người chửi mắng mà thôi.
Thế nhưng Lý Thiết Trụ lại đến tìm cô, nói muốn cưới cô.
Khoảnh khắc đó, Nghiêm Lỵ đột nhiên cảm thấy rằng mình đã nhìn thấy ánh sáng.
Cho nên cô đã thề, cho dù là chết, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng này.
Lúc trước những gì đã làm thì không cách nào thay đổi được.
Nhưng từ nay về sau, đôi chân của cô sẽ chỉ mở ra cho một người...
“Ha ha, bất ngờ sao? Đây là quyền hạn của cảnh sát chúng ta, bất cứ chuyện gì của ngươi, ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay. Thậm chí, bao gồm cả chuyện ngươi tiếp bao nhiêu khách nhân!” Tây Môn Hi Khánh nói.
“Nữ nhân như ngươi, cho dù chết, cũng không ai thương, không ai nhớ, cũng không ai tới tìm ta gây phiền toái!” Trong mắt Tây Môn Hi Khánh hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nếu là người khác bị giết, có thể sẽ có chút phiền toái nhỏ.
Nhưng nếu đó là Nghiêm Lỵ, người không có nền tảng hoặc mối quan hệ xã hội nào.
Cũng không khác với việc hắn giết một con chó hoang lắm.
"Nghiêm Lỵ, ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có đồng ý hầu hạ ta hay không?” Tây Môn Hi Khánh đã mất kiên nhẫn.
“Không!”
“Tốt, rất tốt, vậy ngươi… đi chết đi!” Tây Môn Hỉ Khánh bóp cổ Nghiêm Lỵ, muốn bóp chết Nghiêm Lỵ.
Nghiêm Lỵ khẽ giãy dụa vài cái, liền không nhúc nhích nữa.
"Ha ha, ngươi cho rằng ngươi chết, là có thể bảo vệ tôn nghiêm? Ngu xuẩn! Ta cũng sẽ không cho ngươi được như ý!”
Trên mặt Tây Môn Hỉ Khánh hiện lên vẻ dữ tợn. Hắn cởi áo khoác ra.
Người phụ nữ này đã thành công chọc giận hắn.
Cho dù thành một cỗ thi thể, hắn cũng phải chơi với thân thể cô.
…
Cuối cùng, Lý Thiết Trụ vẫn bắt buộc Lâm Hiên đi theo hắn trở về phòng tuần tra.
Hắn đã từng nghe thấy những chuyện đen tối trong phòng tuần tra.
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ không có lai lịch như Nghiêm Lỵ. Lại làm cái nghề như Nghiêm Lỵ, ở nơi đó, lại càng không có một chút tôn nghiêm nào.
“Cảnh sát Hà, chúng ta lại gặp lại rồi." Lâm Hiên chào hỏi Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh nhìn Lý Thiết Trụ, nhếch miệng hỏi:
“Thế nào? Anh muốn chủ động đầu thú?”
“Ha ha, cảnh sát Hà cứ đùa, tôi là một công dân tốt nha. Chỉ là, cô có thể cho ta nhìn Nghiêm Lỵ một chút không, tôi có chút lo lắng." Lý Thiết Trụ xoa xoa tay nói.
“Ở phòng tuần tra còn có gì lo lắng hả?” Hà Tiểu Manh trợn tròn mắt, nhưng vẫn nói:
“Đi theo tôi!”
Hà Tiểu Manh đẫn Lý Thiết Trụ và Lâm Hiên đi đến phòng giam. Thế nhưng đến nơi lại không thấy Nghiêm Lỵ đâu cả.
"Cô gái tên Nghiêm Lỵ kia đâu rồi?" Hà Tiểu Manh hỏi đồng nghiệp của mình.
"À, hình như bị Hỉ Khánh dẫn đến phòng thẩm vấn số 0 rồi…”
"Cái gì? Phòng thẩm vấn số 0? "Hà Tiểu Manh nghe vậy nhất thời nhíu mày.
Cô ấy biết phòng thẩm vấn số 0 được sử dụng để làm gì.
Nghiêm Lỵ chỉ là vi phạm luật, thậm chí không phải là tội phạm, chỉ có thể bị giam giữ mười lăm ngày.
Hoàn toàn không cần phải thẩm vấn.
Hơn nữa, phòng thẩm vấn số 0, cũng không phải dùng để thẩm vấn phạm nhân bình thường.
“Đi theo tôi!” Hà Tiểu Manh đang định mang theo Lâm Hiên đến phòng thẩm vấn số 0.
“Này, Tiểu Manh, đừng đi!”
Cảnh sát Lão Ngụy lúc này lại gọi Hà Tiểu Manh lại.
“Sao vậy?” Hà Tiểu Manh nghi hoặc nhìn lão Ngụy.
“Cô đừng nhìn tiểu tử Tây Môn kia giống như cô, chỉ là cảnh sát cấp thấp, nhưng bối cảnh của hắn lại rất lớn. Chuyện của hắn, cô tốt nhất đừng để ý!" Lão Ngụy trầm giọng nói.
Rõ ràng chỉ là một cảnh sát cấp thấp, nhưng tại sao Tây Môn Hỉ Khánh lại dám dùng hình với Nghiêm Lỵ?
Nguyên nhân rất đơn giản!
Bởi vì… họ của hắn là Tây Môn!
Chương 127 Hà Tiểu Manh chết trong khi làm nhiệm vụ
“Họ Tây Môn thì có vấn đề gì sao?” Hà Tiểu Manh hoàn toàn là một người mới, không biết ý nghĩa của hai chữ Tây Môn này.
“Ha ha, họ Tây Môn thì làm sao? Bắc Âu Dương, Nam Tây Môn, cô chưa từng nghe nói qua sao? Hai gia tộc này chúng ta đều không thể trêu chọc được. Nói như vầy đi, cho dù là tổng đốc của phòng tuần tra chúng ta, cũng phải khách khí với hắn!” Lão Ngụy trầm giọng nói.
“Cho dù hắn có bối cảnh lớn, cũng không thể lạm dụng tư hình như vậy được!” Hà Tiểu Manh một mực cãi lại, căn bản không nghe lão Ngụy khuyên bảo.
Nhìn thấy một màn này, lão Ngụy lắc đầu.
Hắn biết Lâm Hiên cường đại.
Nhưng, Tây Môn gia cũng không phải dễ trêu chọc.
Hơn nữa, hắn vừa mới nhận được một tin tức.
Lâm Hiên giết đại thiếu gia Âu Dương gia, Âu Dương gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào báo thù!
Nếu như lại đắc tội Tây Môn gia, e rằng Lâm Hiên có mười cái mạng cũng không đủ dùng.
Khi mọi người đến phòng thẩm vấn số 0. Cửa đã bị khóa.
Lâm Hiên trực tiếp một cước đá văng cửa.
Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng thẩm vấn, cả người Lý Thiết Trụ đều trở nên phẫn nộ, mắt trợn to như muốn nứt ra.
"Lily!"
Lúc này cả người Nghiêm Lỵ đều bị thương, mười ngón tay, mười ngón chân, đều bị đâm đầy kim thép. Trên lưng không còn một chút da nguyên vẹn, toàn bộ đều bị đốt cháy sém.
Nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Còn Tây Môn Hỉ Khánh thì đã cởi quần Nghiêm Lỵ ra, chỉ còn lại đồ lót.
Tay hắn cũng đang nắm lấy mảnh vải hình tam giác nhỏ kia.
Ánh mắt của Lâm Hiên lạnh đi, chớp mắt đã đi tới trước mặt Tây Môn Hỉ Khánh, một cước đem hắn đá bay ra ngoài.
“Thằng chó đẻ! Tao giết mày!”
Nhìn thấy Nghiêm Lỵ đã không còn hô hấp, Lý Thiết Trụ giống như một con bò điên tràn đầy giận dữ.
Trong tích tắc, hắn lao về phía Tây Môn Hỉ Khánh. Tay chân đấm đá dồn dập.
Mà Lâm Hiên thì nhanh chóng tiến đến kiểm tra Nghiêm Lỵ.
Mặc dù Nghiêm Lỵ đã ngừng thở, nhưng vừa mới chết không lâu, thân thể vẫn còn ấm áp, còn có thể cứu được.
Anh lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm. đâm vào mấy đại huyệt trên người Nghiêm Lỵ.
Sau đó rút kim thép trong ngón tay và ngón chân của Nghiêm Lỵ ra, lại dùng nội lực để điều trị.
“Lý Thiết Trụ, dừng tay lại!”
Hà Tiểu Manh thấy Lý Thiết Trụ đánh Tây Môn Hỉ Khánh sắp chết thì lập tức túm lấy Lý Thiết Trụ.
“Giết hắn, anh cũng sẽ ngồi tù, tin tưởng tôi đi, hắn nhất định sẽ nhận lấy trừng phạt thích đáng!” Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.
"Cô xác định, hắn sẽ nhận được hình phạt thích đáng?" Lâm Hiên híp mắt nhìn Hà Tiểu Manh.
Hà Tiểu Manh bị câu hỏi này của Lâm Hiên làm cho khựng lại.
Bởi vì cô cũng không thể đảm bảo điều đó. Gia thế của Tây Môn lớn như vậy.
Đến phòng tuần tra này có lẽ chỉ là để trải nghiệm cuộc sống.
“Tao giết con nhỏ đó không sao. Nhưng chúng mày dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Tây Môn Hỉ Khánh bị đánh thành đầu heo, khóe miệng chảy máu, vẻ mặt dữ tợn nói.
Lý Thiết Trụ rốt cuộc nhịn không được, tránh thoát khỏi tay Hà Tiểu Manh, lần thứ hai xông về phía Tây Môn Hỉ Khánh.
Hà Tiểu Manh muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng lại bị Lâm Hiên bắt lấy bả vai.
“Cảnh sát Hà, nếu cô còn coi ta là bạn, vậy hiện tại cô lập tức ra ngoài đi.” Giọng nói đều đều của Lâm Hiên vang lên.
"Nhưng mà, Lâm Hiên..." Hà Tiểu Manh còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng nói gì bây giờ?
Khi nhìn thấy Nghiêm Lỵ bị tra tấn thành bộ dáng kia, cô cũng muốn rút súng bắn chết Tây Môn Hỉ Khánh ngay tại chỗ.
Nhưng là cảnh sát, cô không thể làm thế.
Cuối cùng, Hà Tiểu Manh nghiến răng, đột nhiên rút súng ra.
Ánh mắt của Lâm Hiên lập tức trầm xuống. Không ngờ cô cảnh sát này lại ngoan cố như vậy.
Đang chuẩn bị đoạt lấy súng của Hà Tiểu Manh, thì cô ta đã chủ động đem súng đặt vào trong tay Lâm Hiên.
Sau đó, thuận thế tựa vào trong ngực Lâm Hiên, hơn nữa để cho Lâm Hiên dùng tay bóp cổ cô.
"Lý Thiết Trụ hành hung trước mặt tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng hiện tại tôi đã bị anh khống chế…”
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, nữ cảnh sát này cũng coi như thông tình đạt lý.
Không còn ai kiềm chế, Lý Thiết Trụ hoàn toàn thẳng tay với Tây Môn Hỉ Khánh, điên cuồng đấm đá.
“Bọn mày chết, bọn mày chết chắc!”
"Tao vừa mới địt bạn gái của mày đó, thì sao? Mày có thể làm gì tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày giết tao chết. Nếu không, sau hôm nay, tao vẫn có thể sẽ tiếp tục chơi bạn gái mày đó.”
Tây Môn Hỉ Khánh không ngừng chửi thề.
Lý Thiết Trụ thấy nắm đấm cũng không kiềm chế được cái miệng dơ bẩn của Tây Môn, trực tiếp cầm lấy công cụ trên bàn thẩm vấn.
Đem sự tra tấn của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Nghiêm Lỵ, tất cả đều dùng gấp đôi trên người hắn.
"A, lũ khốn kiếp, bọn mày chết chắc rồi!"
“Aaaaa, tôi sai rồi. Sai rồi. Làm ơn tha cho tôi đi.”
Ban đầu Tây Môn Hỉ Khánh còn chửi rủa.
Nhưng sau khi lần lượt bị các dụng cụ đó hành nghề thì chỉ còn biết van xin tha mạng.
Ngay sau đó, Tây Môn Hỉ Khánh bị tra tấn đến bất tỉnh.
Đối với hắn lúc này, ngất xỉu đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.
"Lâm Hiên, chữa cho hắn!"
Thấy Tây Môn Hỉ Khánh sắp chịu không nổi, Lý Thiết Trụ mắt đỏ ngầu nói với Lâm Hiên.
Lâm Hiên rút Cửu Chuyển Kim Châm trên người Nghiêm Lỵ xuống, nhẹ nhàng vung tay lên, những kim châm kia liền đâm vào Tây Môn Hỉ Khánh đang sắp chết kia.
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trị khỏi cho Tây Môn Hỉ Khánh.
Chỉ cần giữ cho hắn ta tỉnh táo, hơn nữa treo nửa cái mạng.
Cứ như vậy, Lý Thiết Trụ đã sử dụng tất cả các công cụ tra tấn lên người Tây Môn Hỉ Hỉ một lần.
Cuối cùng, hắn cầm một con dao nhỏ trên bàn thẩm vấn lên, chuẩn bị xẻo thịt Tây Môn Hỉ Khánh!
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị phá vỡ.
Sau đó, một nhóm lớn cảnh sát cầm súng nhanh chóng lao vào.
Trong đó còn có tổng đốc phòng tuần tra - Trịnh Càn!
Hắn đem súng trong tay nhắm vào Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên, lớn tiếng quát:
"Lập tức buông vũ khí xuống!”
Lão Ngụy cũng tới. Anh là người đã gọi những người khác đến bởi vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên.
Nếu chậm một bước, Tây Môn Hỉ Khánh sẽ bị xẻo thịt mà chết.
Thấy Tây Môn Hỉ Khánh còn sống, Trịnh Càn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vị đại thiếu gia này thật sự chết ở địa bàn của hắn, chỉ sợ hắn sẽ phải ăn đủ.
May mắn là đã đến kịp.
Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn đám cảnh sát vây quanh hai người, híp mắt nói với Lý Thiết Trụ:
“Thiết Trụ, cứ ra tay đi!”
Tuy rằng, lúc này trong lòng Lý Thiết Trụ cũng sợ chết khiếp.
Nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn không cách nào bình ổn.
Hơn nữa, hắn tin tưởng Lâm Hiên vô điều kiện.
Ngay lập tức, dùng dao cắt một miếng thịt trên người Tây Môn Hỉ Khánh xuống.
"A, Trịnh Càn, còn sững ra đó làm gì, mau nổ súng đi!" Tây Môn Hỉ Khánh đau đớn hét vào mặt Trịnh Càn.
Từ cách xưng hô của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Trịnh Càn, liền biết lai lịch của Tây Môn Hỉ Khánh này không nhỏ. Nếu không, hắn đã không dám gọi thẳng tên Tổng đốc.
Lúc này, sắc mặt Trịnh Càn xanh mét.
Đây cũng là lần đầu tiên ông gặp một tên tội phạm hung ác như vậy.
Rõ ràng đang bị cảnh sát giơ súng nhắm vào còn bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn dám tiếp tục động thủ.
Quả thực là không coi ai ra gì.
“Bắn!” Trịnh Càn trực tiếp hạ lệnh nổ súng.
“Nhưng mà, cảnh sát Hà Tiểu Manh vẫn đang ở trong tay bọn họ…” Nhóm cảnh sát nhìn Trịnh Càn, có chút do dự.
Trịnh Càn nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
“Cảnh sát Hà Tiểu Manh, chết trong khi làm nhiệm vụ!”
Chương 128 Tây Môn gia
Nghe Trịnh Càn nói, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhất là Hà Tiểu Manh.
Cô không ngờ rằng Trịnh Càn vì có thể cứu Tây Môn Hỉ Khánh, mà ngay cả mạng đồng nghiệp cũng không để ý.
Thế nhưng mặc dù Trịnh Càn đã ra lệnh, nhưng đám cảnh sát vẫn không nhúc nhích.
Đây là đồng nghiệp của bọn họ!
Yêu cầu họ bắn đồng nghiệp, là không thể làm được.
“Tôi nói cho các người biết, nếu Tây Môn thiếu gia xảy ra chuyện gì, cả nhà các người đều sẽ chết!” Trịnh Càn gầm lên với nhóm cảnh sát.
Người bình thường có thể còn chưa hiểu rõ sự kinh khủng của Tây Môn gia tộc.
Nhưng Trịnh Càn với tư cách là tổng đốc phòng tuần tra, đương nhiên là biết.
Tây Môn gia đưa công tử của bọn họ đến phòng tuần tra, chẳng qua là để mạ vàng trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Cho nên, hắn vẫn luôn cẩn thận hầu hạ, chưa bao giờ để Tây Môn Hỉ Khánh làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Hắn cũng làm ngơ hết những hành vi sai trái của Tây Môn Hỉ Khánh trong phòng tuần tra.
Hắn biết rõ, một khi Tây Môn Hỉ Khánh xảy ra chuyện, toàn bộ phòng tuần tra không ai có thể chịu nổi sự tức giận của gia tộc Tây Môn.
Những lời này của Trịnh Càn cuối cùng đã khiến các cảnh sát thay đổi sắc mặt.
Bọn họ tuy rằng không muốn đả thương Hà Tiểu Manh.
Nhưng họ cũng không dám đặt cược gia đình mình vào.
"Bằng!"
Cuối cùng, Trịnh Càn là người đầu tiên nổ súng.
Tiếp theo, các cảnh sát khác, cũng đều bóp cò.
Những viên đạn bay về phía Lâm Hiên, Hà Tiểu Manh, cùng với Lý Thiết Trụ.
Hà Tiểu Manh vội vàng nhắm mắt lại. Trên mặt hiện lên vẻ thê lương.
Đến bây giờ cô mới hiểu được mình nực cười đến mức nào.
Đối mặt với quyền lực, chính nghĩa của cô ấy thật tầm thường làm sao.
Ngay từ giây phút tuyên thệ trở thành cảnh sát, cô đã sẵn sàng hy sinh.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng, lại là chết trong tay người của mình.
Nhưng, rất nhanh, Hà Tiểu Manh liền phát hiện, thân thể của cô đã bị Lâm Hiên kéo ra phía sau.
Tiếp theo, Lâm Hiên giống như biến thành quan âm nghìn tay. Chặn hết tất cả các viên đạn.
Không có viên đạn nào có thể xuyên thủng lưới phòng ngự của anh.
Tiếng súng kéo dài vài giây rồi ngừng.
Đám cảnh sát đã bắn hết đạn.
Lâm Hiên lại trở về trạng thái ban đầu với hai tay như bình thường.
Anh mở lòng bàn tay.
Những viên đạn trong tay anh ta rơi xuống đất, kêu leng keng liên tục.
Thấy cảnh này, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Cho dù là Hà Tiểu Manh cũng vậy.
Lâm Hiên không sợ đạn. Cô biết điều đó.
Nhưng có thể dùng tay bắt đạn, thì lại là một trình độ khác.
Phải có nhãn lực gì mới có thể nhìn thấy viên đạn ở vận tốc hàng trăm mét trên giây?
Thấy Lâm Hiên chặn được hết đạn.
Lý Thiết Trụ càng thêm kiên định, hắn nhặt con dao lên, tiếp tục chém từng nhát trên người Tây Môn Hỉ Khánh
"Ah! Cứu, cứu tôi!" Tây Môn Hỉ Khánh đau đớn kêu la thất thanh.
Đáng tiếc, hiện tại ai có thể cứu được hắn?
Đám cảnh sát nhanh chóng thay đạn mới. Một lần nữa bắn loạn xạ về phía trước.
Nhưng đáng tiếc, vô dụng!
Cho dù có bao nhiêu viên đạn, Lâm Hiên vẫn có thể chặn hết!
Rốt cục Trịnh Càn cũng biết, người đàn ông trước mắt này, không phải là người hắn có thể đối phó được.
“Tiểu tử, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi có biết hắn là ai không?”
“Hắn là người của Tây Môn gia! Tây Môn gia tộc đó, ngươi đã nghe qua chưa? Đó chính là tồn tại khủng bố có thể ngang hàng với Âu Dương gia tộc! Mà Tây Môn Hỉ Khánh, là một vị thiếu gia của Tây Môn gia.”
“Tuy rằng không phải là đại thiếu gia của Tây Môn, nhưng nếu hắn chết, tất cả các ngươi, gia đình ngươi đều sẽ phải chết không có chỗ chôn! Ngươi dừng lại bây giờ, có lẽ còn có một cơ hội cứu vãn.”
Trịnh Càn rít gào với Lâm Hiên. Muốn dùng Tây Môn gia tộc để chấn nhiếp Lâm Hiên.
Lực chấn nhiếp của Tây Môn gia tộc tuyệt đối sẽ không kém một vị chiến thần.
Đáng tiếc, trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu cảm nào.
Càng không có ngăn cản Lý Thiết Trụ.
Tây Môn Hỉ Khánh phát ra âm thanh như giết heo.
“Giết ta, làm ơn để cho ta chết đi!”
Tây Môn Hỉ Khánh không thể chịu đựng được sự tra tấn của việc xẻo thịt, van xin Lý Thiết Trụ để cho hắn được chết.
Nhưng Lý Thiết Trụ không có khả năng để cho hắn dễ dàng chết đi như vậy.
Hắn đem Nghiêm Lỵ tra tấn thành như thế, không làm hắn sống không bằng chết thì khó giải được nỗi hận trong lòng Lý Thiết Trụ.
Một nhát dao, hai nhát dao… mười nhát… một trăm nhát…
Lý Thiết Trụ cắt Tây Môn Hỉ Khánh gần một ngàn nhát dao.
Tây Môn Hỉ Khánh cuối cùng cũng chết.
Trên người không còn một mảnh da nguyên vẹn.
Cảnh tượng này khiến cho những cảnh sát gặp qua không ít cảnh máu me vẫn không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Điều này thực sự là quá tàn bạo.
Trong phòng tuần tra, một bị xẻo thịt cho đến chết.
Điều này đã sẽ ra bao nhiêu chấn động?
Trịnh Càn ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Hết rồi! Hết thật rồi!
Tây Môn Hỉ Khánh đã chết, hơn nữa còn bị dùng thủ đoạn hung tàn như vậy tra tấn đến chết.
Tây Môn gia tộc biết chuyện, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có liên quan!
"Tiểu tử, ngươi gây họa rồi! Ngươi gây đại họa rồi!” Trịnh Càn vẻ mặt thống khổ nói.
Lâm Hiên thờ ơ liếc nhìn Trịnh Càn một cái, cũng không có nói cái gì nếu như chính nghĩa không được thực hiện, vậy thì hắn liền đại diện chính nghĩa gì gì đó.
Vì thực tế hắn cũng không làm vì chính nghĩa cái gì cả.
Bất cứ điều gì hắn làm, là bởi vì hắn muốn, vậy thôi!
Cảm thấy hắn chính nghĩa cũng tốt, tà ác cũng được.
Đó là việc của người khác, anh không quan tâm.
“Thiết Trụ, mang theo Nghiêm Lỵ, chúng ta đi!” Lâm Hiên nói với Lý Thiết Trụ một câu.
Lý Thiết Trụ ôm Nghiêm Lỵ lên.
Lúc này đã không ai còn dám ngăn cản Lâm Hiên.
Còn lại Hà Tiểu Manh, không biết phải làm gì.
“Cô có muốn đi cùng với tôi không?”
Khi Lâm Hiên đi đến cửa thì lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua Hà Tiểu Manh.
Đối với cô cảnh sát nhỏ này, Lâm Hiên vẫn có chút thưởng thức.
"Tôi đi theo anh, anh có thể đại biểu cho chính nghĩa không?" Hà Tiểu Manh cắn môi hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu, nói: "Không thể!"
“Nhưng cô có thể làm bất cứ điều gì cô thích!”
Nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Hà Tiểu Manh thay đổi mấy lần, cuối cùng nghiến răng, đem mũ cảnh sát, áo khoác cảnh sát và bao súng, đều cởi ra.
Sau đó, đi ra ngoài.
Cô trở thành cảnh sát để bảo vệ chính nghĩa.
Nếu nơi này đã không còn chính nghĩa, cô cần gì phải ở lại chỗ này?
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?” Lúc này, Trịnh Càn đột nhiên nói.
Sau đó, Lâm Hiên nhìn thấy mấy chiếc Lincoln kéo dài đậu ở cửa phòng tuần tra.
Rất nhiều người bước xuống từ xe Lincoln.
Bọn họ mặc trang phục thống nhất, trên quần áo mỗi người đều có hai chữ to màu vàng.
Tây Môn!
Đó là người của gia tộc Tây Môn!
Trước đó Trịnh Càn đã âm thầm thông báo cho người của gia tộc Tây Môn.
Chỉ là không ngờ rằng người của Tây Môn gia lại tới nhanh như vậy.
Người cầm đầu là một ông già tinh thần cực tốt, ánh mắt sắc bén.
Trịnh Càn biết, vị lão giả này chính là một trưởng lão của Tây Môn gia tộc.
Ông ta tên là Tây Môn Hải, Tây Môn Hỉ Khánh là cháu trai của hắn.
Lúc trước, chính là người này đem Tây Môn Hỉ Khánh giao cho hắn.
“Tây Môn trưởng lão, mau ngăn hắn lại, hắn giết cháu của ngài!” Trịnh Càn chỉ vào Lâm Hiên, hướng Tây Môn Hải hô to.
Nghe Trịnh Càn nói xong, Tây Môn Hải trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Trịnh Càn, nắm lấy cổ áo hắn, hét lên một cách giận dữ:
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Chương 129 Giết Tây Môn Hải
Chỉ là bị ánh mắt của Tây Môn Hải nhìn chằm chằm, Trịnh Càn cũng cảm giác trái tim hắn tựa như muốn ngừng đập.
Mặc dù Tây Môn Hải chỉ là trưởng lão thấp nhất trong gia tộc Tây Môn.
Nhưng ngay cả những trưởng lão cấp thấp nhất cũng có thể một tay che trời ở thành phố Giang Đô.
“Hắn, hắn giết Tây Môn Hỉ Khánh. Hơn nữa còn là xẻo thịt thiếu gia đến chết…” Trịnh Càn nuốt nước bọt nói.
“Cháu của ta đâu?” Tây Môn Hải nổi giận gầm lên.
“Ở… ở trong phòng thẩm vấn!”
Khi Tây Môn Hải nhìn thấy Tây Môn Hỉ Khánh ở trong phòng thẩm vấn, trên người không còn một mảnh da. Ông ta ngửa đầu lên trời, hét một tiếng giận dữ:
“KHÔNG!”
Khoảng hai phút sau, Tây Môn Hải ôm xác Tây Môn Hỉ Khánh đi ra.
“Tây Môn thiếu gia!”
Những người khác của Tây Môn gia tộc nhìn thấy bộ dáng của Tây Môn Hỉ Khánh cũng đều sợ ngây người.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, lại có người dám tran tấn người của Tây Môn gia tộc dã man đến vậy.
Cho dù là Âu Dương gia cũng không có can đảm như vậy.
“Được. Được lắm! Xem ra Tây Môn gia của ta im lặng quá lâu, đã không còn ai nhớ đến Tây Môn chúng ta nữa!” Tây Môn Hải thở dài một hơi.
Sau đó hắn lạnh lùng nói với Lâm Hiên:
"Tiểu tử, trong vòng một ngày, ta sẽ để người thân, bạn bè, người yêu của ngươi đều xuống chôn cùng cháu ta!”
"Chỉ sợ ngươi không có năng lực đó!" Lâm Hiên thản nhiên nói.
“Ha ha, rất nhanh ngươi sẽ biết, hai chữ Tây Môn này có ý nghĩa gì!” Tây Môn Hải lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn trả thù, ta lúc nào cũng có thể phụng bồi, nhưng nếu ngươi dám ra tay với người bên cạnh ta, ta sẽ tiêu diệt Tây Môn gia tộc ngươi!” Lâm Hiên nói.
“Ha ha, tiêu diệt Tây Môn gia tộc ta? Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngay cả Âu Dương gia cũng không dám nói lời này. Ta không chỉ muốn đụng đến người bên cạnh ngươi, mà còn khiến cho bọn họ phải chịu thống khổ cực hạn nhất.” Tây Môn Hải vẻ mặt dữ tợn nói:
“Nam nhân có liên quan đến ngươi, ta sẽ chém đi hai tay hai chân của bọn họ, biến họ thành lợn người. Còn nữ nhân có liên quan đến ngươi, ta sẽ đem bọn chúng bán đến Châu Phi, hầu hạ người da đen, cho dù là mẹ của ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua!”
Nghe Tây Môn Hải nói xong, sắc mặt Lâm Hiên nhất thời trầm xuống.
Sau một khắc, anh trực tiếp hướng Tây Môn Hải vọt tới.
Mặc dù anh không biết mẹ ruột của mình là ai, nhưng Diệp Ỷ chính là mẹ của anh.
Xúc phạm mẹ của anh, phải chết!
“Tiểu tử tìm chết!”
Tây Môn Hải thấy Lâm Hiên lại còn dám hướng mình động thủ, trên mặt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ông ta rút ra một thanh kiếm, sử dụng một chiêu kiếm thuật, hướng Lâm Hiên công sát mà đi.
Tây Môn gia tộc am hiểu nhất là dùng kiếm.
Kiếm thuật của họ là vô song trên thế giới.
Không thể không nói, kiếm pháp Tây Môn Hải sử dụng vô cùng tinh diệu.
Một màn kiếm hình thành, hoàn toàn ngăn chặn không cho Lâm Hiên bất kỳ đường lui nào.
Một kiếm này, nhất định sẽ đâm trúng!
Đối mặt với công kích của Tây Môn Hải, trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu tình nào.
Đối với màn kiếm, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Một quyền này, giống như nộ long xuất hải.
Sau một khắc, màn kiếm trực tiếp bị chọc thủng, thân thể Tây Môn Hải bay ngược ra ngoài.
Tuy nhiên, thực lực Tây Môn Hải mạnh mẽ, trên không trung cố gắng ổn định thân hình.
Sau đó, rơi xuống đất.
Ánh mắt ông nhìn về phía Lâm Hiên tràn ngập kinh hãi.
"Ngươi lại là..."
Tây Môn Hải vừa mới nói ba chữ, kiếm trong tay liền gãy từng tấc.
Sau đó ông ta ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống.
Tây Môn Hải, một chiêu liền bị giết.
Vô cùng chấn động!
Tuy rằng trước đó Lâm Hiên tay không bắt viên đạn, cũng đủ khoa trương rồi.
Nhưng lúc này không thể nghi ngờ càng thêm khủng bố.
Phải biết rằng, Tây Môn Hải chính là trưởng lão của Tây Môn gia. Tu vi đạt tới Địa Tông đỉnh phong, tiếp cận rất gần với Thiên tông.
Nhưng lại bị Lâm Hiên dùng một chiêu giết chết.
Lúc này, Lâm Hiên hai tay chắp sau lưng, đứng đối mặt với gió.
Anh tiến lên một bước.
Đám người của Tây Môn gia tộc kia không thể không lùi lại một bước.
Trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt to của Hà Tiểu Manh sáng lên.
Lúc nãy cô lựa chọn đi theo Lâm Hiên, nguyên nhân rất lớn là bởi vì giận dỗi.
Nhưng giờ khắc này, nàng hoàn toàn bị Lâm Hiên khuất phục.
Người đàn ông này, trẻ trung, đẹp trai, cực kỳ mạnh mẽ.
Bây giờ cô cuối cùng đã hiểu cái gì được gọi là công lý.
Sức mạnh là công lý!
Không có thực lực, mọi thứ đều là lời nói suông.
Mà Trịnh Càn với tư cách là tổng đốc, cũng không tự chủ nuốt nước bọt.
Đây là loại tồn tại đáng sợ gì vậy?
“Ngươi, ngươi lại giết trưởng lão Tây Môn Hải!” Người của Tây Môn gia cũng điên cuồng nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, ta giết hắn, có vấn đề gì sao?" Lâm Hiên liếc mắt nhìn mọi người, lạnh nhạt nói.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không dám tiếp lời.
"Trở về nói cho người của Tây Môn gia, đừng đến trêu chọc ta, nếu không, ta nói được làm được. Sẽ tiêu diệt Tây Môn gia các ngươi! À, đúng rồi, ta tên là Lâm Hiên!" Lâm Hiên hướng về phía mọi người nói.
Lâm Hiên!
Nghe Lâm Hiên nói xong, mọi người lần thứ hai hít một hơi khí lạnh.
"Ngươi, ngươi chính là Lâm Hiên đã giết Âu Dương Kiệt?"
"Không sai, là ta!" Lâm Hiên nhếch miệng cười.
Giờ khắc này, mọi người rốt cục hiểu được tại sao Lâm Hiên lại ngông cuồng như vậy.
Xét cho cùng, mặc dù Tây Môn Hỉ Khánh cũng là người của Tây Môn gia, nhưng địa vị của hắn hoàn toàn không thể so sánh với Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt chính là con trai cả của Âu Dương gia, hơn nữa mẹ hắn là Âu Dương Băng Tình, nổi tiếng bảo vệ con.
Tây Môn Hỉ Khánh chết, có lẽ Tây Môn gia sẽ phái mấy trưởng lão đi xử lý.
Nhưng Âu Dương Kiệt chết, như vậy Âu Dương gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trả thù.
Mà cách đây không lâu, Âu Dương gia cũng đã phát ra thông báo như vậy.
Sẽ trả thù Lâm Hiên bằng mọi giá!
Lâm Hiên ngay cả đại thiếu gia của Âu Dương gia cũng dám giết, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn giết thêm Tây Môn Hỉ Khánh cả.
Lâm Hiên này rốt cuộc là ăn tim gấu hay mật báo, sao có thể kiêu ngạo như thế?
Lâm Hiên không chỉ giết Tây Môn Hỉ Khánh, mà còn giết một trưởng lão như Tây Môn Hải. Vậy không thể nghi ngờ là đang tuyên chiến với Tây Môn Gia.
Giờ khắc này, nam nhân trẻ tuổi kỳ lạ này đã đứng trên đỉnh của cơn bão.
Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lâm Hiên mang theo Lý Thiết Trụ và Hà Tiểu Manh rời đi.
Tây Môn gia tộc, không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo giáp, cầm trường thương, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Ngươi nói cái gì?”
Người phụ nữ nghe thấy nội dung cuộc điện thoại liền sững người.
Sau đó liền gầm lên một tiếng, nàng giơ trường thương trong tay lên, đột nhiên chém về phía trước.
Một đạo ánh sáng khủng bố từ trong trường thương bắn ra.
Trực tiếp chia căn nhà trước mặt nàng thành hai nửa!