-
Chương 32
Chương 32: Báo Tin Mừng
Đứng quan sát một hồi, giáo sư Kay khẽ thở dài, hỏi: “Rốt cuộc bên phía cảnh sát làm việc thế nào vậy? Cho dù lúc đó Karol đang là nghi phạm thì cũng không nên bỏ đói một đứa trẻ vị thanh niên chứ, đằng này đợi đến lúc thằng bé đói đến ngất xỉu rồi mới đưa vào bệnh viện, may mà cứu kịp, nếu không thằng bé có mệnh hệ gì, tôi xem phía cảnh sát làm sao đền một nhân tài vĩ đại cho Liên Bang.”
Cảnh sát trưởng Lion vò đầu bứt tóc, trên khuôn mặt liệt không cảm xúc xuất hiện sự bối rối, ông ấy vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, rõ ràng cậu ấy không chịu ăn mà.”
Giáo sư Kay lại không bỏ qua, ông ấy hừ một tiếng rồi nói: “Trong trường hợp bản thân sắp bị kết án đầu độc hàng loạt như thế, đừng nói trẻ em, ngay cả người lớn cũng lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, đáng lẽ các ông nên điều trị tâm lý cho thằng bé trước mới phải, mà tôi nghe nói khi đến nhà bắt Karol đến trụ sở cảnh sát, người của ông đã đẩy thằng bé ngã đúng không?”
“Chuyện này…” Cảnh sát trưởng ấp úng không đáp trả được.
Đúng là lính của ông ấy đã sai trước, người ta có trách cũng là chuyện thường tình, huống chi Karol chẳng những vô tội mà rất có thể ngày sau sẽ lập nên công lớn, thay đổi cả vận mệnh của vô số dân chúng, thử hỏi làm sao ông ấy có thể gánh được trách nhiệm này đây?
Một thanh niên tầm ba mươi ăn mặc lịch sự tiến tới khuyên ngăn: “Thầy à, hiện tại không phải lúc chúng ta đổ lỗi cho nhau, điều chúng ta nên làm chính là đợi Karol tỉnh lại rồi thuyết phục cậu ấy cung cấp công thức sữa chua, nhưng em nghĩ việc này khá khó, bởi vì rất có khả năng cậu ấy đã sinh ra khúc mắc về chuyện bị bắt mà mất lòng tin vào năng lực của mình rồi.”
Dạng bóng ma tâm lý này rất phổ biến trong giới trẻ, một khi bị phủ nhận và phản bác nghiêm trọng về việc làm của mình, những đứa trẻ thường sẽ hoài nghi về bản thân, cuối cùng sinh lòng sợ hãi đối với việc đó và tránh né nó càng xa càng tốt.
Hơn nữa trước đó giáo sư Lawren đã nói gần đây Karol có dấu hiệu tự kỷ ở mức độ nhẹ, tâm lý nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, trải qua đả kích lớn lần này, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không nấu ăn được nữa.
Như vậy sẽ trở thành tổn thất cực lớn cho tinh tế, thật đáng tiếc.
Hầy…
Mấy nhà khoa học lẫn bác sĩ đầu hai thứ tóc thay nhau thở dài.
Đúng lúc này, bên trong phòng bệnh đột nhiên có động tĩnh, Karol đã tỉnh lại.
Nhóm giáo sư bác sĩ bên ngoài đều vui mừng nắm lấy tay của nhau, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng họ cũng được tháo xuống rồi.
Giáo sư Kay định dẫn đầu mở cửa tiến vào thì bị ông Lawren phát hiện, vội chạy tới ngăn cản, sau đó kiên quyết nói: “Hiện tại tình trạng của thằng bé vẫn chưa ổn định, không thể gặp người lạ.”
Giáo sư Kay biết rõ tình trạng của Karol như thế nào, về mặt thể chất đúng là không có vấn đề gì, chỉ cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thiếu hụt là được, nhưng còn về mặt tinh thần thì khó mà nói.
Ông ấy nhăn mặt xuống nước nhỏ nhẹ hỏi ông Lawren: “Thật sự không thể để chúng tôi vào ư? Chỉ một lúc thôi, Lawren à, tôi biết ông giận chúng tôi đối xử không tốt với Karol, nhưng vì tình thế cấp bách, nếu không nhanh chóng tạm giam thằng bé, ông nghĩ nhóm người quá khích trên hệ thống mạng sẽ tha cho nó sao? Nói cho cùng thì chính phủ chỉ đang bảo vệ thằng bé mà thôi.”
Ông Lawren hừ một tiếng xoay mặt sang hướng khác, tỏ vẻ không còn gì để thương lượng, nhưng vì bước tiến mới trong nền y học tinh tế, giáo sư Kay không được phép từ bỏ, ông ấy tiếp tục khuyên nhủ: “Lúc nãy tôi đã nói rõ cho ông biết về những gì Karol mang đến cho dân chúng toàn tinh tế rồi còn gì, thằng bé là một nhân tài, mất đi sự cống hiến của thằng bé sẽ là tổn thất to lớn cho sự phát triển của tinh tế, chẳng lẽ một người dành cả đời để cống hiến như ông lại có thể trơ mắt nhìn đời con cháu của mình tiếp tục trầy trật nghiên cứu trong vô vàn khó khăn sao?”
Nói đến nước này, ngay cả bản thân giáo sư Kay cũng cảm thấy bất lực, trên khuôn mặt già nua dường như đã tăng thêm vài nếp nhăn, nhóm giáo sư bác sĩ và cả cảnh sát ở phía sau thì đồng loạt dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm vào ông Lawren.
Ông Lawren vốn không phải người sắt đá, đương nhiên không nỡ nhìn ông bạn già của mình phải khổ sở như thế, vì vậy ông tặc lưỡi một cái rồi nói: “Được rồi, đã từng tuổi này rồi còn tỏ ra ưu sầu như thiếu niên mười tám, các người đợi ở đây đi, tôi vào hỏi ý thằng bé, nếu nó đồng ý gặp thì cử hai người đi vào.”
Nghe ông Lawren chịu giúp đỡ, mọi người đều không giấu nổi nụ cười, xem ra lần này có hy vọng rồi.
Quả nhiên, khi ông Lawren nói gì đó với Lê An Hảo, cậu lập tức nhìn ra phía cửa rồi vội vàng gật đầu, sau đó ông ra hiệu bảo người đi vào.
Bà Jennet đứng dậy nhường chỗ cho giáo sư Kay và bác sĩ Leo, nhìn thấy hai người, Lê An Hảo dè dặt chào hỏi một tiếng.
Giáo sư Kay thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn biến thành dáng vẻ như bây giờ thì cảm thấy rất đau lòng, biết Lê An Hảo đang lo lắng điều gì, cho nên ông ấy trực tiếp nói thẳng: “Kết quả xét nghiệm đã có, cháu vô tội, sau khi xuất viện cháu có thể về nhà rồi.”
Lê An Hảo nghe xong không hề vui mừng, đây không phải điều mà cậu muốn biết.
“Cháu, cháu muốn hỏi tình trạng hiện tại của hai người kia thế nào rồi ạ?” Lê An Hảo gấp gáp hỏi.
Mọi người không ngờ điều mà thiếu niên quan tâm lại là sức khỏe của người khác chứ không phải bản án của chính mình, lúc này trong lòng họ không khỏi cảm thấy yêu thích đứa trẻ lương thiện này, hiền lành tốt bụng như vậy mà lại là con trai của người khác, thật đáng tiếc!
Tiếc nuối trong chốc lát, giáo sư Kay mỉm cười đặt tay lên vai của Lê An Hảo, vui mừng nói: “Hai người kia không sao, chẳng những vậy mà lần này cháu có thể được coi là người tái sinh họ một lần nữa đấy.”
Lê An Hảo mở to đôi mắt tròn xoe không hiểu ý giáo sư Kay nói là gì, bác sĩ Leo vội giải thích: “Thể chất của hai người vì uống sữa chua mà nhập viện đều thuộc cấp F-, có nghĩa là hệ miễn dịch tự nhiên của họ còn không bằng cả người thuộc thể chất cấp F, nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi uống sữa chua của cháu, sự thiếu hụt trong hệ miễn dịch tự nhiên của họ đã được lắp vào bằng một loại vi khuẩn kỳ lạ, bởi vì tiếp thu quá nhanh cho nên cơ thể mới sinh ra phản ứng để kháng cự lại sự xâm nhập này, bây giờ, sau một ngày một đêm hôn mê, hai người đó đều đã tỉnh và theo thiết bị đo lường thì thể chất hiện tại của họ là cấp F+, trực tiếp thăng hai cấp trở thành một người bình thường.”
Bác sĩ Leo kích động nói một tràng dài, Lê An Hảo vẫn trố mắt nhìn ông ấy, tưởng cậu không hiểu, ông ấy định nói lại lần nữa thì bỗng nhiên thiếu niên trước mặt nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, lúc này trông cậu rạng rỡ như một đóa hướng dương khoe mình dưới ánh mặt trời vậy, nhất thời khiến cả đám người đang hóng chuyện ở bên ngoài, đặc biệt là mấy thanh niên trẻ tuổi nhìn mà ngơ ngẩn.
Họ biết Karol đáng yêu, nhưng không ngờ lại đáng yêu đến mức độ này, thật muốn đấu tay đôi với tướng quân Ragnar để cướp người về tay.
Không đúng! Theo như thông tin họ biết thì tướng quân Ragnar và Karol đã ký hiệp định hủy hôn, nói vậy, xem ra cơ hội của họ đến ngay trước mặt rồi.
Đứng quan sát một hồi, giáo sư Kay khẽ thở dài, hỏi: “Rốt cuộc bên phía cảnh sát làm việc thế nào vậy? Cho dù lúc đó Karol đang là nghi phạm thì cũng không nên bỏ đói một đứa trẻ vị thanh niên chứ, đằng này đợi đến lúc thằng bé đói đến ngất xỉu rồi mới đưa vào bệnh viện, may mà cứu kịp, nếu không thằng bé có mệnh hệ gì, tôi xem phía cảnh sát làm sao đền một nhân tài vĩ đại cho Liên Bang.”
Cảnh sát trưởng Lion vò đầu bứt tóc, trên khuôn mặt liệt không cảm xúc xuất hiện sự bối rối, ông ấy vội vàng giải thích: “Không phải vậy đâu, rõ ràng cậu ấy không chịu ăn mà.”
Giáo sư Kay lại không bỏ qua, ông ấy hừ một tiếng rồi nói: “Trong trường hợp bản thân sắp bị kết án đầu độc hàng loạt như thế, đừng nói trẻ em, ngay cả người lớn cũng lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, đáng lẽ các ông nên điều trị tâm lý cho thằng bé trước mới phải, mà tôi nghe nói khi đến nhà bắt Karol đến trụ sở cảnh sát, người của ông đã đẩy thằng bé ngã đúng không?”
“Chuyện này…” Cảnh sát trưởng ấp úng không đáp trả được.
Đúng là lính của ông ấy đã sai trước, người ta có trách cũng là chuyện thường tình, huống chi Karol chẳng những vô tội mà rất có thể ngày sau sẽ lập nên công lớn, thay đổi cả vận mệnh của vô số dân chúng, thử hỏi làm sao ông ấy có thể gánh được trách nhiệm này đây?
Một thanh niên tầm ba mươi ăn mặc lịch sự tiến tới khuyên ngăn: “Thầy à, hiện tại không phải lúc chúng ta đổ lỗi cho nhau, điều chúng ta nên làm chính là đợi Karol tỉnh lại rồi thuyết phục cậu ấy cung cấp công thức sữa chua, nhưng em nghĩ việc này khá khó, bởi vì rất có khả năng cậu ấy đã sinh ra khúc mắc về chuyện bị bắt mà mất lòng tin vào năng lực của mình rồi.”
Dạng bóng ma tâm lý này rất phổ biến trong giới trẻ, một khi bị phủ nhận và phản bác nghiêm trọng về việc làm của mình, những đứa trẻ thường sẽ hoài nghi về bản thân, cuối cùng sinh lòng sợ hãi đối với việc đó và tránh né nó càng xa càng tốt.
Hơn nữa trước đó giáo sư Lawren đã nói gần đây Karol có dấu hiệu tự kỷ ở mức độ nhẹ, tâm lý nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, trải qua đả kích lớn lần này, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không nấu ăn được nữa.
Như vậy sẽ trở thành tổn thất cực lớn cho tinh tế, thật đáng tiếc.
Hầy…
Mấy nhà khoa học lẫn bác sĩ đầu hai thứ tóc thay nhau thở dài.
Đúng lúc này, bên trong phòng bệnh đột nhiên có động tĩnh, Karol đã tỉnh lại.
Nhóm giáo sư bác sĩ bên ngoài đều vui mừng nắm lấy tay của nhau, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng họ cũng được tháo xuống rồi.
Giáo sư Kay định dẫn đầu mở cửa tiến vào thì bị ông Lawren phát hiện, vội chạy tới ngăn cản, sau đó kiên quyết nói: “Hiện tại tình trạng của thằng bé vẫn chưa ổn định, không thể gặp người lạ.”
Giáo sư Kay biết rõ tình trạng của Karol như thế nào, về mặt thể chất đúng là không có vấn đề gì, chỉ cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thiếu hụt là được, nhưng còn về mặt tinh thần thì khó mà nói.
Ông ấy nhăn mặt xuống nước nhỏ nhẹ hỏi ông Lawren: “Thật sự không thể để chúng tôi vào ư? Chỉ một lúc thôi, Lawren à, tôi biết ông giận chúng tôi đối xử không tốt với Karol, nhưng vì tình thế cấp bách, nếu không nhanh chóng tạm giam thằng bé, ông nghĩ nhóm người quá khích trên hệ thống mạng sẽ tha cho nó sao? Nói cho cùng thì chính phủ chỉ đang bảo vệ thằng bé mà thôi.”
Ông Lawren hừ một tiếng xoay mặt sang hướng khác, tỏ vẻ không còn gì để thương lượng, nhưng vì bước tiến mới trong nền y học tinh tế, giáo sư Kay không được phép từ bỏ, ông ấy tiếp tục khuyên nhủ: “Lúc nãy tôi đã nói rõ cho ông biết về những gì Karol mang đến cho dân chúng toàn tinh tế rồi còn gì, thằng bé là một nhân tài, mất đi sự cống hiến của thằng bé sẽ là tổn thất to lớn cho sự phát triển của tinh tế, chẳng lẽ một người dành cả đời để cống hiến như ông lại có thể trơ mắt nhìn đời con cháu của mình tiếp tục trầy trật nghiên cứu trong vô vàn khó khăn sao?”
Nói đến nước này, ngay cả bản thân giáo sư Kay cũng cảm thấy bất lực, trên khuôn mặt già nua dường như đã tăng thêm vài nếp nhăn, nhóm giáo sư bác sĩ và cả cảnh sát ở phía sau thì đồng loạt dùng ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm vào ông Lawren.
Ông Lawren vốn không phải người sắt đá, đương nhiên không nỡ nhìn ông bạn già của mình phải khổ sở như thế, vì vậy ông tặc lưỡi một cái rồi nói: “Được rồi, đã từng tuổi này rồi còn tỏ ra ưu sầu như thiếu niên mười tám, các người đợi ở đây đi, tôi vào hỏi ý thằng bé, nếu nó đồng ý gặp thì cử hai người đi vào.”
Nghe ông Lawren chịu giúp đỡ, mọi người đều không giấu nổi nụ cười, xem ra lần này có hy vọng rồi.
Quả nhiên, khi ông Lawren nói gì đó với Lê An Hảo, cậu lập tức nhìn ra phía cửa rồi vội vàng gật đầu, sau đó ông ra hiệu bảo người đi vào.
Bà Jennet đứng dậy nhường chỗ cho giáo sư Kay và bác sĩ Leo, nhìn thấy hai người, Lê An Hảo dè dặt chào hỏi một tiếng.
Giáo sư Kay thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn biến thành dáng vẻ như bây giờ thì cảm thấy rất đau lòng, biết Lê An Hảo đang lo lắng điều gì, cho nên ông ấy trực tiếp nói thẳng: “Kết quả xét nghiệm đã có, cháu vô tội, sau khi xuất viện cháu có thể về nhà rồi.”
Lê An Hảo nghe xong không hề vui mừng, đây không phải điều mà cậu muốn biết.
“Cháu, cháu muốn hỏi tình trạng hiện tại của hai người kia thế nào rồi ạ?” Lê An Hảo gấp gáp hỏi.
Mọi người không ngờ điều mà thiếu niên quan tâm lại là sức khỏe của người khác chứ không phải bản án của chính mình, lúc này trong lòng họ không khỏi cảm thấy yêu thích đứa trẻ lương thiện này, hiền lành tốt bụng như vậy mà lại là con trai của người khác, thật đáng tiếc!
Tiếc nuối trong chốc lát, giáo sư Kay mỉm cười đặt tay lên vai của Lê An Hảo, vui mừng nói: “Hai người kia không sao, chẳng những vậy mà lần này cháu có thể được coi là người tái sinh họ một lần nữa đấy.”
Lê An Hảo mở to đôi mắt tròn xoe không hiểu ý giáo sư Kay nói là gì, bác sĩ Leo vội giải thích: “Thể chất của hai người vì uống sữa chua mà nhập viện đều thuộc cấp F-, có nghĩa là hệ miễn dịch tự nhiên của họ còn không bằng cả người thuộc thể chất cấp F, nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi uống sữa chua của cháu, sự thiếu hụt trong hệ miễn dịch tự nhiên của họ đã được lắp vào bằng một loại vi khuẩn kỳ lạ, bởi vì tiếp thu quá nhanh cho nên cơ thể mới sinh ra phản ứng để kháng cự lại sự xâm nhập này, bây giờ, sau một ngày một đêm hôn mê, hai người đó đều đã tỉnh và theo thiết bị đo lường thì thể chất hiện tại của họ là cấp F+, trực tiếp thăng hai cấp trở thành một người bình thường.”
Bác sĩ Leo kích động nói một tràng dài, Lê An Hảo vẫn trố mắt nhìn ông ấy, tưởng cậu không hiểu, ông ấy định nói lại lần nữa thì bỗng nhiên thiếu niên trước mặt nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, lúc này trông cậu rạng rỡ như một đóa hướng dương khoe mình dưới ánh mặt trời vậy, nhất thời khiến cả đám người đang hóng chuyện ở bên ngoài, đặc biệt là mấy thanh niên trẻ tuổi nhìn mà ngơ ngẩn.
Họ biết Karol đáng yêu, nhưng không ngờ lại đáng yêu đến mức độ này, thật muốn đấu tay đôi với tướng quân Ragnar để cướp người về tay.
Không đúng! Theo như thông tin họ biết thì tướng quân Ragnar và Karol đã ký hiệp định hủy hôn, nói vậy, xem ra cơ hội của họ đến ngay trước mặt rồi.