-
Chương 30
Chương 30: Hủy Hôn
Lê An Hảo ngẩng đầu lên nhìn bản hiệp định ảo, sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông cao to với gương mặt lạnh lùng sắc bén ở bên ngoài, cuối cùng cậu rũ hai hàng lông mi xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Một lúc sau, Lê An Hảo mới mấp máy miệng mà nói rằng: “Không cần đâu.”
Thấy thấy ba chữ này, Ragnar lập tức nổi giận quát to: “Đến lúc này rồi mà cậu còn bướng bỉnh sao?”
Lê An Hảo bị tiếng quát dọa sợ, toàn thân cứ như dính vào bên trong vách tường, thấy cậu như thế, sự thương xót và áy náy trong lòng Ragnar lại dâng lên một cách mãnh liệt, anh cố gắng đè nén cảm xúc khác lạ kia xuống mà tiếp tục khuyên nhủ, nhưng lần này giọng điệu lại mềm mỏng hơn hẳn.
“Tôi biết có một số chuyện đã trở thành chấp niệm của cậu, nhưng cậu phải nghĩ cho tương lai của mình, đừng cứng đầu cố chấp như thế nữa.”
Ngẫm lại nguyên nhân mà thiếu niên trước mặt bướng bỉnh nhất quyết không chịu hủy hôn là bởi vì quá thích mình, trái tim của Ragnar bất chợt trở nên mềm mại, nghĩ kỹ thì bản thân anh không thể không thừa nhận rằng mình có hảo cảm với cậu bé này, nhưng dù sao cậu cũng không thích hợp để làm vợ của một người lính như anh, vì thế chỉ có thể mau chóng giải quyết khúc mắc giữa hai bên, tránh cho cậu lún quá sâu mà gây ra chuyện khó vãn hồi.
Lúc Ragnar định tiếp tục lên tiếng thuyết phục thì Lê An Hảo đã mở miệng trước, cậu nói: “Không phải như vậy, tôi sẽ ký vào hiệp định hủy hôn này, nhưng anh không cần phải làm gì để cứu tôi đâu, nếu… nếu như tôi thật sự khiến người ta bị trúng độc, tôi xứng đáng bị xử phạt.”
Vừa dứt câu, nước mắt lập tức rơi xuống gò má đầy đặn của Lê An Hảo, cậu vội vàng đưa tay lau đi, nhưng càng lau, nước mắt càng rơi dữ dội, sau cùng cậu không tiếp tục lau nữa mà ấn dấu vân tay vào hiệp định trước mặt, sau đó chôn đầu xuống dưới đầu gối, bả vai run lên từng đợt, rõ ràng là đang trộm khóc.
Nhìn thiếu niên vì sợ hãi mà không kìm được nước mắt nhưng lại không cho mình bật khóc thành tiếng, nhóm cảnh sát canh giữ ở xung quanh không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.
Hơn nữa việc Lê An Hảo thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của tướng quân và ký vào hiệp định hủy hôn càng làm tăng thêm thiện cảm của họ đối với cậu, một cậu bé biết gánh vác trách nhiệm, dũng cảm đương đầu với lỗi lầm của mình luôn được người lớn đánh giá cao, nhưng dù vậy, nếu kết quả điều tra cuối cùng cho thấy cậu cố ý hạ độc hàng loạt, họ cũng sẽ không cho cậu bất cứ một sự khoan hồng nào.
Còn về phần của Ragnar, nhìn hiệp định ảo đã được ký trong tay, bỗng nhiên trong lòng anh lại cảm thấy hụt hẫng, giống như suy đoán Karol thích mình đến mức trở nên ganh tỵ cố chấp bị chính chủ thẳng thừng bác bỏ vậy, rốt cuộc việc cậu đồng ý hủy hôn nhanh chóng là bởi vì lòng tự trọng quá cao hay cơ bản thiếu niên này chưa từng thích anh đây?
Ragnar nhìn thiếu niên đang nép mình vào trong vách tường nhà giam một cái rồi xoay người rời đi, mặc dù cậu nói không cần anh giúp đỡ nhưng anh vẫn sẽ làm hết khả năng của mình để giảm nhẹ án phạt cho cậu, với tội danh hạ độc hàng loạt, dù là cố tình hay vô ý, cậu cũng sẽ bị phán tội rất nặng trước sự phẫn nộ của dân chúng, anh không muốn một cậu bé có đôi mắt đẹp như vậy phải hao phí cả cuộc đời trong nhà tù lạnh lẽo.
Ragnar vừa mới ra khỏi trụ sở cảnh sát thì vợ chồng ông Lawren tới, đi cùng với hai người chính là cha mẹ của Sanh, họ tới để tận tay chất vấn hung thủ đã hại con trai của mình ra nông nỗi này.
Nhìn thấy ông bà nhà Green, bà Jennet vội tiến tới ngăn cản, nói: “Sao hai người lại đến đây?”
Vợ của ông Drake là bà Joan hùng hổ bước đến trước mặt bà Jennet rồi đáp: “Chúng tôi đến đây để xem hung thủ hại người có mặt mũi như thế nào đấy, thì sao? Tôi biết hai người là cha mẹ của Karol chứ gì? Con mất dạy do cha mẹ không nghiêm, đừng tưởng hai người không có tội, sau khi xử lý thằng nhỏ kia xong, vợ chồng chúng tôi sẽ tiếp tục khiếu nại hai người.”
Đây là lần đầu tiên bà Jennet gặp phải người không nói lý lẽ và thốt ra những lời khó nghe như thế, bà tức giận thở hổn hển không nói nên lời, ông Lawren vội đỡ lấy vợ mình, sau đó nhăn mặt nói với vợ chồng ông Drake: “Chẳng lẽ hai người không biết rằng luật pháp quy định không được tự ý đến gây áp lực cho trẻ vị thành niên khi chưa kết án ư? Hai người hùng hổ đến đây chất vấn, lỡ như thằng bé nghĩ quẩn thì phải làm sao?”
Ông Drake đứng chắn trước mặt vợ mình, hừ một tiếng rồi đáp trả: “Ông sợ con của ông nghĩ quẩn, còn con trai của tôi thì sao? Nó vẫn đang hôn mê trong bệnh viện kìa, tôi nói cho ông biết, dù có liều cái mạng già này, tôi cũng phải bắt Karol trả giá cho tội ác của mình.”
“Ông, ông…”
Ông Lawren không phải người giỏi cãi nhau, chỉ vài ba câu của hai vợ chồng nhà kia đã khiến ông tức đến mức khó thở, đổi lại bà Jennet phải vuốt ngực nhuận khí cho ông.
Đúng lúc này, cảnh sát đi ra kịp thời can ngăn vụ xung đột giữa hai gia đình, vị cảnh sát này quay sang nhìn vợ chồng ông Drake, nói thẳng: “Theo luật định, trước khi có quyết định chính thức từ tòa án, gia đình nguyên cáo không được tiếp xúc trực tiếp với nghi phạm đang còn ở độ tuổi vị thành niên, mong hai ông bà quay về cho.”
Nghe cảnh sát nói thế, mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng vợ chồng ông Drake vẫn giậm chân rời đi, sau đó cảnh sát dẫn ông bà Lawren đến phòng giam của Karol.
Trên đường đi, vị cảnh sát này cũng đã nói tình trạng hiện tại của Lê An Hảo cho hai ông bà biết làm hai người đau lòng không thôi, đến nơi, vị cảnh sát kia đứng nép sang một bên, bà Jennet nhìn con trai nép trong góc tường, nước mắt rơi xuống như thủy triều không cách nào dừng lại được, bà gọi: “Karol, cha mẹ tới rồi đây, con đừng sợ.”
Nghe thấy giọng nói của bà, Lê An Hảo ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của hai người trước mặt, một niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng cậu, hóa ra đây là cảm giác được cha mẹ thương yêu sao? Sống cả hai đời, rốt cuộc cậu cũng nhận được thứ tình cảm xa xỉ này rồi, cho dù bây giờ bắt cậu phải chết, có lẽ cậu cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi.
“Con xin lỗi vì đã để cha mẹ phải phiền lòng.” Lê An Hảo nghẹn ngào nói.
Không được chạm vào con trai, hai người chỉ có thể cách khoảng không làm động tác xoa đầu, sau đó ông Lawren nói: “Con đừng nói vậy, cha mẹ biết con không hề cố ý hãm hại người khác, cha mẹ sẽ cố gắng cứu con mà.”
Lê An Hảo buồn bã lắc đầu rồi hỏi: “Những người kia thế nào rồi ạ?”
Hai người nghe xong lập tức tỏ ra khó xử nhìn nhau, sau khi do dự một lúc, ông Lawren quyết định nói thật: “Trong số hai mươi người nhận được sữa chua chỉ có năm người uống, hai người nhập viện đến nay vẫn chưa tỉnh, ba người còn lại đã đi khám, đang đợi kết quả từ phía bác sĩ.”
Lê An Hảo nghe xong sắc mặt càng trắng bệch, cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tất cả là lỗi tại con, con không nên tặng đồ cho người khác khi chưa biết rõ tác hại của nó, con sai rồi, con đã hại người ta rồi.”
Hai ông bà thấy con trai khóc cũng không kìm được nước mắt, nhất thời trong phòng giam chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của gia đình ba người, khiến người ta nghe mà không khỏi sinh lòng tiếc hận.
Lê An Hảo ngẩng đầu lên nhìn bản hiệp định ảo, sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông cao to với gương mặt lạnh lùng sắc bén ở bên ngoài, cuối cùng cậu rũ hai hàng lông mi xuống che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Một lúc sau, Lê An Hảo mới mấp máy miệng mà nói rằng: “Không cần đâu.”
Thấy thấy ba chữ này, Ragnar lập tức nổi giận quát to: “Đến lúc này rồi mà cậu còn bướng bỉnh sao?”
Lê An Hảo bị tiếng quát dọa sợ, toàn thân cứ như dính vào bên trong vách tường, thấy cậu như thế, sự thương xót và áy náy trong lòng Ragnar lại dâng lên một cách mãnh liệt, anh cố gắng đè nén cảm xúc khác lạ kia xuống mà tiếp tục khuyên nhủ, nhưng lần này giọng điệu lại mềm mỏng hơn hẳn.
“Tôi biết có một số chuyện đã trở thành chấp niệm của cậu, nhưng cậu phải nghĩ cho tương lai của mình, đừng cứng đầu cố chấp như thế nữa.”
Ngẫm lại nguyên nhân mà thiếu niên trước mặt bướng bỉnh nhất quyết không chịu hủy hôn là bởi vì quá thích mình, trái tim của Ragnar bất chợt trở nên mềm mại, nghĩ kỹ thì bản thân anh không thể không thừa nhận rằng mình có hảo cảm với cậu bé này, nhưng dù sao cậu cũng không thích hợp để làm vợ của một người lính như anh, vì thế chỉ có thể mau chóng giải quyết khúc mắc giữa hai bên, tránh cho cậu lún quá sâu mà gây ra chuyện khó vãn hồi.
Lúc Ragnar định tiếp tục lên tiếng thuyết phục thì Lê An Hảo đã mở miệng trước, cậu nói: “Không phải như vậy, tôi sẽ ký vào hiệp định hủy hôn này, nhưng anh không cần phải làm gì để cứu tôi đâu, nếu… nếu như tôi thật sự khiến người ta bị trúng độc, tôi xứng đáng bị xử phạt.”
Vừa dứt câu, nước mắt lập tức rơi xuống gò má đầy đặn của Lê An Hảo, cậu vội vàng đưa tay lau đi, nhưng càng lau, nước mắt càng rơi dữ dội, sau cùng cậu không tiếp tục lau nữa mà ấn dấu vân tay vào hiệp định trước mặt, sau đó chôn đầu xuống dưới đầu gối, bả vai run lên từng đợt, rõ ràng là đang trộm khóc.
Nhìn thiếu niên vì sợ hãi mà không kìm được nước mắt nhưng lại không cho mình bật khóc thành tiếng, nhóm cảnh sát canh giữ ở xung quanh không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc.
Hơn nữa việc Lê An Hảo thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của tướng quân và ký vào hiệp định hủy hôn càng làm tăng thêm thiện cảm của họ đối với cậu, một cậu bé biết gánh vác trách nhiệm, dũng cảm đương đầu với lỗi lầm của mình luôn được người lớn đánh giá cao, nhưng dù vậy, nếu kết quả điều tra cuối cùng cho thấy cậu cố ý hạ độc hàng loạt, họ cũng sẽ không cho cậu bất cứ một sự khoan hồng nào.
Còn về phần của Ragnar, nhìn hiệp định ảo đã được ký trong tay, bỗng nhiên trong lòng anh lại cảm thấy hụt hẫng, giống như suy đoán Karol thích mình đến mức trở nên ganh tỵ cố chấp bị chính chủ thẳng thừng bác bỏ vậy, rốt cuộc việc cậu đồng ý hủy hôn nhanh chóng là bởi vì lòng tự trọng quá cao hay cơ bản thiếu niên này chưa từng thích anh đây?
Ragnar nhìn thiếu niên đang nép mình vào trong vách tường nhà giam một cái rồi xoay người rời đi, mặc dù cậu nói không cần anh giúp đỡ nhưng anh vẫn sẽ làm hết khả năng của mình để giảm nhẹ án phạt cho cậu, với tội danh hạ độc hàng loạt, dù là cố tình hay vô ý, cậu cũng sẽ bị phán tội rất nặng trước sự phẫn nộ của dân chúng, anh không muốn một cậu bé có đôi mắt đẹp như vậy phải hao phí cả cuộc đời trong nhà tù lạnh lẽo.
Ragnar vừa mới ra khỏi trụ sở cảnh sát thì vợ chồng ông Lawren tới, đi cùng với hai người chính là cha mẹ của Sanh, họ tới để tận tay chất vấn hung thủ đã hại con trai của mình ra nông nỗi này.
Nhìn thấy ông bà nhà Green, bà Jennet vội tiến tới ngăn cản, nói: “Sao hai người lại đến đây?”
Vợ của ông Drake là bà Joan hùng hổ bước đến trước mặt bà Jennet rồi đáp: “Chúng tôi đến đây để xem hung thủ hại người có mặt mũi như thế nào đấy, thì sao? Tôi biết hai người là cha mẹ của Karol chứ gì? Con mất dạy do cha mẹ không nghiêm, đừng tưởng hai người không có tội, sau khi xử lý thằng nhỏ kia xong, vợ chồng chúng tôi sẽ tiếp tục khiếu nại hai người.”
Đây là lần đầu tiên bà Jennet gặp phải người không nói lý lẽ và thốt ra những lời khó nghe như thế, bà tức giận thở hổn hển không nói nên lời, ông Lawren vội đỡ lấy vợ mình, sau đó nhăn mặt nói với vợ chồng ông Drake: “Chẳng lẽ hai người không biết rằng luật pháp quy định không được tự ý đến gây áp lực cho trẻ vị thành niên khi chưa kết án ư? Hai người hùng hổ đến đây chất vấn, lỡ như thằng bé nghĩ quẩn thì phải làm sao?”
Ông Drake đứng chắn trước mặt vợ mình, hừ một tiếng rồi đáp trả: “Ông sợ con của ông nghĩ quẩn, còn con trai của tôi thì sao? Nó vẫn đang hôn mê trong bệnh viện kìa, tôi nói cho ông biết, dù có liều cái mạng già này, tôi cũng phải bắt Karol trả giá cho tội ác của mình.”
“Ông, ông…”
Ông Lawren không phải người giỏi cãi nhau, chỉ vài ba câu của hai vợ chồng nhà kia đã khiến ông tức đến mức khó thở, đổi lại bà Jennet phải vuốt ngực nhuận khí cho ông.
Đúng lúc này, cảnh sát đi ra kịp thời can ngăn vụ xung đột giữa hai gia đình, vị cảnh sát này quay sang nhìn vợ chồng ông Drake, nói thẳng: “Theo luật định, trước khi có quyết định chính thức từ tòa án, gia đình nguyên cáo không được tiếp xúc trực tiếp với nghi phạm đang còn ở độ tuổi vị thành niên, mong hai ông bà quay về cho.”
Nghe cảnh sát nói thế, mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng vợ chồng ông Drake vẫn giậm chân rời đi, sau đó cảnh sát dẫn ông bà Lawren đến phòng giam của Karol.
Trên đường đi, vị cảnh sát này cũng đã nói tình trạng hiện tại của Lê An Hảo cho hai ông bà biết làm hai người đau lòng không thôi, đến nơi, vị cảnh sát kia đứng nép sang một bên, bà Jennet nhìn con trai nép trong góc tường, nước mắt rơi xuống như thủy triều không cách nào dừng lại được, bà gọi: “Karol, cha mẹ tới rồi đây, con đừng sợ.”
Nghe thấy giọng nói của bà, Lê An Hảo ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của hai người trước mặt, một niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng cậu, hóa ra đây là cảm giác được cha mẹ thương yêu sao? Sống cả hai đời, rốt cuộc cậu cũng nhận được thứ tình cảm xa xỉ này rồi, cho dù bây giờ bắt cậu phải chết, có lẽ cậu cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi.
“Con xin lỗi vì đã để cha mẹ phải phiền lòng.” Lê An Hảo nghẹn ngào nói.
Không được chạm vào con trai, hai người chỉ có thể cách khoảng không làm động tác xoa đầu, sau đó ông Lawren nói: “Con đừng nói vậy, cha mẹ biết con không hề cố ý hãm hại người khác, cha mẹ sẽ cố gắng cứu con mà.”
Lê An Hảo buồn bã lắc đầu rồi hỏi: “Những người kia thế nào rồi ạ?”
Hai người nghe xong lập tức tỏ ra khó xử nhìn nhau, sau khi do dự một lúc, ông Lawren quyết định nói thật: “Trong số hai mươi người nhận được sữa chua chỉ có năm người uống, hai người nhập viện đến nay vẫn chưa tỉnh, ba người còn lại đã đi khám, đang đợi kết quả từ phía bác sĩ.”
Lê An Hảo nghe xong sắc mặt càng trắng bệch, cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Tất cả là lỗi tại con, con không nên tặng đồ cho người khác khi chưa biết rõ tác hại của nó, con sai rồi, con đã hại người ta rồi.”
Hai ông bà thấy con trai khóc cũng không kìm được nước mắt, nhất thời trong phòng giam chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của gia đình ba người, khiến người ta nghe mà không khỏi sinh lòng tiếc hận.