-
Chương 29
Chương 29: Đến Thăm
Ông Lawren thấy con trai út đi mở cửa lâu quá không thấy đi vào bèn đứng dậy ra ngoài xem thử cậu có cần giúp gì hay không.
Nhưng vừa đi ra, ông đã thấy con trai mình đang bị cảnh sát lôi kéo ngã xuống đất, ông vội chạy tới đẩy nhóm cảnh sát ra đỡ Lê An Hảo dậy, sau đó quay đầu lại tức giận nhìn nhóm cảnh sát, hỏi: “Các người làm gì vậy? Tại sao lại đẩy ngã con trai của tôi? Tôi có thể kiện các người ra tòa án Liên Bang về tội ngược đãi trẻ em đấy.”
Tuy bất mãn với hành vi độc ác của Karol, nhưng giáo sư Lawren là người có nhiều cống hiến vĩ đại cho tinh tế, nhóm cảnh sát cũng không tiện xử lý quá mạnh tay, một người dẫn đầu tiến lên nói: “Chúng tôi được lệnh bắt tạm giam cậu Karol về tội đầu độc hai mươi người, hiện tại đã có hai trên số hai mươi người đó nhập viện trong tình trạng nguy kịch, xét thấy tính nghiêm trọng của vụ việc, mong giáo sư hợp tác để công việc điều tra của chúng tôi thuận lợi hơn.”
Ông Lawren nghe xong như sét đánh ngang tai, há hốc miệng không nói được chữ nào, bà Jennet đúng lúc đi ra nghe được lời cảnh sát nói, bà lập tức hét lớn: “Không thể nào! Con trai của tôi tuyệt đối không đầu độc người khác, các người không thể tùy tiện kết tội thằng bé được.”
Lúc này hốc mắt của bà đỏ hoe, phải đưa tay vịn chặt cửa mới có thể đứng vững được, bà quay sang nhìn Lê An Hảo đang chôn chặt đầu xuống dưới đầu gối, thận trọng hỏi: “Karol, con mau nói đi, con không hề đầu độc người khác có phải không?”
Lê An Hảo nghe thấy bà Jennet hỏi chuyện, toàn thân trở nên run rẩy, mặt cúi gằm xuống không chịu ngẩng đầu lên, miệng thì lẩm bẩm câu xin lỗi.
Bà Jennet thấy con trai như thế mà lòng đau như cắt, bà bắt lấy tay của một vị cảnh sát, cầu xin: “Xin các anh đừng bắt giam thằng bé, tôi có thể dùng tính mệnh của mình thề rằng, thằng bé không hề làm ra chuyện ác độc hại người như thế.”
Vừa rồi bà Jennet đã tự khẳng định rằng nguyên nhân tính cách Karol thay đổi nhanh chóng là bởi vì cậu mắc bệnh đa nhân cách, có lẽ người đang điều khiển cơ thể hiện tại của cậu chính là đứa con ngoan hiền thuở nhỏ, cho nên mọi hành vi xấu xa của Karol trong thời gian gần đây đều không phải do cậu làm, không thể bắt cậu phải chịu tội danh mà mình không gây ra được.
Nhưng mọi nỗ lực của bà Jennet đều không có tác dụng, cảnh sát gạt tay của bà ra, nói thẳng: “Trước hết chúng tôi phải đưa cậu Karol về trụ sở thẩm tra trước, nhưng tôi phải báo cho ông bà biết một tiếng, mặc kệ kết quả điều tra ra được cậu Karol cố ý hay vô tình bỏ chất độc vào sữa chua thì cũng sẽ bị phán tội tùy theo mức độ nặng nhẹ, mong ông bà chuẩn bị tâm lý từ sớm.”
Nói xong, không đợi vợ chồng ông Lawren nói gì thêm nữa, nhóm cảnh sát đã mạnh mẽ lôi Lê An Hảo đứng dậy, đẩy cậu vào bên trong khoang thuyền cảnh sát rồi bay đi mất, bỏ lại hai ông bà thẫn thờ nhìn lên trời, sau cùng bà Jennet không đứng vững được nữa mà ngã khụy xuống, bật khóc nức nở.
Tin tức Karol bị bắt giam chờ điều tra nhanh chóng truyền khắp hệ thống mạng, những người ôm thành kiến nặng nề với cậu và bị tin đồn dắt mũi đều vui mừng hô to hai chữ ‘đáng đời’, còn một vài người thật lòng yêu quý cậu như Katy thì chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho cậu qua khỏi kiếp nạn lần này, đối với họ mà nói, một khi tòa án chưa đưa ra kết quả cuối cùng, cậu vẫn là một đứa trẻ vô tội.
Lúc trước họ từng nghe giảng về bạo lực mạng và hậu quả khủng khiếp của nó, nhưng lại nghĩ vấn đề tiêu cực này đã bị chôn vùi theo sự lụi tàn của địa cầu cổ rồi, nhưng không ngờ bây giờ không những họ tận mắt chứng kiến bạo lực mạng là gì, mà còn cảm nhận được nỗi đau khi thấy người mình yêu quý trở thành nạn nhân của nó.
Mà tin tức này cũng truyền tới quân doanh, nơi Ragnar đang tham gia tập huấn, nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh không phải là tức giận hay khinh bỉ tội ác của Karol mà lại là lo lắng không yên.
Không hiểu sao lần này Ragnar lại cảm thấy Karol vô tội, nhớ đến đôi mắt ướt đẫm khi bị một câu bình luận của anh dọa sợ, hay gương mặt tươi cười thẹn thùng khi được khán giả khen ngợi, anh hoàn toàn không thể dung nạp cậu thành thiếu niên hống hách kiêu căng của trước kia.
Mà Karol của hiện tại sẽ hạ độc hại người sao? Có lẽ chỉ do cậu bất cẩn phối nguyên liệu nấu ăn không đúng dẫn tới ngộ độc mà thôi, trong sách cổ cũng đã từng ghi nhận nhiều trường hợp ngộ độc thức ăn như thế.
Suy nghĩ miên man một hồi, mãi cho đến nghe cấp dưới gọi, Ragnar mới giật mình khôi phục tinh thần, ngay lúc này anh mới nhận ra bản thân đã phạm phải một lỗi nghiêm trọng đó chính là mất cảnh giác, mỗi một giây một phút đối với anh đều nguy hiểm, cho dù là đang ở trong địa bàn của mình cũng vậy, nhưng bây giờ anh lại vì nghĩ đến chuyện của Karol mà làm trái với quy tắc của chính mình, sao điều này có thể xảy ra với một tướng quân như anh được chứ?
Ragnar bỗng nhiên nổi giận giải tán đám lính mới rồi xoay người rời đi.
Ragnar không quay về căn cứ làm việc của mình mà ngồi phi thuyền bay thẳng đến trụ sở cảnh sát của Liên Bang.
Thân là tướng quân với công trạng hiển hách, cho nên Ragnar có thể tự do đi vào bên trong phòng tạm giam mà không bị bất cứ ai cản lại.
Đứng trước một căn phòng giam, nhìn thiếu niên đang ngồi co ro ở trong một góc, hai mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không vô định phía trước, trái tim của anh bỗng nhiên nhói đau.
Ragnar đi tới chỗ của một viên cảnh ngục, hỏi: “Karol đã khai những gì rồi?”
Viên cảnh ngục kia cung kính đáp: “Cậu ấy thừa nhận món thức uống mang tên sữa chua đó do cậu ấy làm, nguyên liệu cũng là tự cậu ấy điều chế ra, nhưng không thừa nhận mình có chủ đích hạ độc.”
Ragnar trầm ngâm một lúc, sau đó lại hỏi: “Tình trạng lúc này của cậu ta thế nào?”
Viên cảnh ngục lắc đầu thở dài rồi nói: “Vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng Karol độc ác giống như lời đồn, nhưng trong quá trình hỏi cung mới thấy cậu ấy không đáng ghét như trong tưởng tượng, chúng tôi hỏi gì cậu ấy đều thành thật trả lời, thậm chí còn tự trách bản thân vì đã gây hại cho người khác, bây giờ tâm lý của cậu ấy có vẻ không được ổn lắm, bắt đầu lâm vào tình trạng hoảng loạn rồi, chúng tôi đang bàn bạc có nên mời bác sĩ tâm lý đến khám hay không.”
Ragnar nghe tới đây xong không hỏi gì thêm nữa mà sải bước đi đến trước cửa phòng giam, thiếu niên bên trong dường như không nhận ra có người tới, vẫn cứ ôm chặt đầu gối mà rơi lệ.
Xưa nay Ragnar không phải người biết an ủi người khác, càng sẽ không mở miệng an ủi Lê An Hảo vào lúc này, lúc này anh chỉ lạnh nhạt đi thẳng vào chủ đề, nói: “Nếu kết quả điều tra ra được cậu không hề cố ý hạ độc, tôi sẽ trợ giúp cậu thoát khỏi chỗ này, thậm chí sẽ dẹp bỏ những lời đồn không hay trên hệ thống mạng cho cậu, nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cậu ký vào hiệp định giải trừ hôn ước, từ nay về sau cậu và tôi không còn là chồng sắp cưới của nhau nữa.”
Ragnar vừa dứt câu, một bản hiệp định hủy hôn được tạo nên từ sóng điện tử hiện lên trước mặt Lê An Hảo.
Ông Lawren thấy con trai út đi mở cửa lâu quá không thấy đi vào bèn đứng dậy ra ngoài xem thử cậu có cần giúp gì hay không.
Nhưng vừa đi ra, ông đã thấy con trai mình đang bị cảnh sát lôi kéo ngã xuống đất, ông vội chạy tới đẩy nhóm cảnh sát ra đỡ Lê An Hảo dậy, sau đó quay đầu lại tức giận nhìn nhóm cảnh sát, hỏi: “Các người làm gì vậy? Tại sao lại đẩy ngã con trai của tôi? Tôi có thể kiện các người ra tòa án Liên Bang về tội ngược đãi trẻ em đấy.”
Tuy bất mãn với hành vi độc ác của Karol, nhưng giáo sư Lawren là người có nhiều cống hiến vĩ đại cho tinh tế, nhóm cảnh sát cũng không tiện xử lý quá mạnh tay, một người dẫn đầu tiến lên nói: “Chúng tôi được lệnh bắt tạm giam cậu Karol về tội đầu độc hai mươi người, hiện tại đã có hai trên số hai mươi người đó nhập viện trong tình trạng nguy kịch, xét thấy tính nghiêm trọng của vụ việc, mong giáo sư hợp tác để công việc điều tra của chúng tôi thuận lợi hơn.”
Ông Lawren nghe xong như sét đánh ngang tai, há hốc miệng không nói được chữ nào, bà Jennet đúng lúc đi ra nghe được lời cảnh sát nói, bà lập tức hét lớn: “Không thể nào! Con trai của tôi tuyệt đối không đầu độc người khác, các người không thể tùy tiện kết tội thằng bé được.”
Lúc này hốc mắt của bà đỏ hoe, phải đưa tay vịn chặt cửa mới có thể đứng vững được, bà quay sang nhìn Lê An Hảo đang chôn chặt đầu xuống dưới đầu gối, thận trọng hỏi: “Karol, con mau nói đi, con không hề đầu độc người khác có phải không?”
Lê An Hảo nghe thấy bà Jennet hỏi chuyện, toàn thân trở nên run rẩy, mặt cúi gằm xuống không chịu ngẩng đầu lên, miệng thì lẩm bẩm câu xin lỗi.
Bà Jennet thấy con trai như thế mà lòng đau như cắt, bà bắt lấy tay của một vị cảnh sát, cầu xin: “Xin các anh đừng bắt giam thằng bé, tôi có thể dùng tính mệnh của mình thề rằng, thằng bé không hề làm ra chuyện ác độc hại người như thế.”
Vừa rồi bà Jennet đã tự khẳng định rằng nguyên nhân tính cách Karol thay đổi nhanh chóng là bởi vì cậu mắc bệnh đa nhân cách, có lẽ người đang điều khiển cơ thể hiện tại của cậu chính là đứa con ngoan hiền thuở nhỏ, cho nên mọi hành vi xấu xa của Karol trong thời gian gần đây đều không phải do cậu làm, không thể bắt cậu phải chịu tội danh mà mình không gây ra được.
Nhưng mọi nỗ lực của bà Jennet đều không có tác dụng, cảnh sát gạt tay của bà ra, nói thẳng: “Trước hết chúng tôi phải đưa cậu Karol về trụ sở thẩm tra trước, nhưng tôi phải báo cho ông bà biết một tiếng, mặc kệ kết quả điều tra ra được cậu Karol cố ý hay vô tình bỏ chất độc vào sữa chua thì cũng sẽ bị phán tội tùy theo mức độ nặng nhẹ, mong ông bà chuẩn bị tâm lý từ sớm.”
Nói xong, không đợi vợ chồng ông Lawren nói gì thêm nữa, nhóm cảnh sát đã mạnh mẽ lôi Lê An Hảo đứng dậy, đẩy cậu vào bên trong khoang thuyền cảnh sát rồi bay đi mất, bỏ lại hai ông bà thẫn thờ nhìn lên trời, sau cùng bà Jennet không đứng vững được nữa mà ngã khụy xuống, bật khóc nức nở.
Tin tức Karol bị bắt giam chờ điều tra nhanh chóng truyền khắp hệ thống mạng, những người ôm thành kiến nặng nề với cậu và bị tin đồn dắt mũi đều vui mừng hô to hai chữ ‘đáng đời’, còn một vài người thật lòng yêu quý cậu như Katy thì chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện cho cậu qua khỏi kiếp nạn lần này, đối với họ mà nói, một khi tòa án chưa đưa ra kết quả cuối cùng, cậu vẫn là một đứa trẻ vô tội.
Lúc trước họ từng nghe giảng về bạo lực mạng và hậu quả khủng khiếp của nó, nhưng lại nghĩ vấn đề tiêu cực này đã bị chôn vùi theo sự lụi tàn của địa cầu cổ rồi, nhưng không ngờ bây giờ không những họ tận mắt chứng kiến bạo lực mạng là gì, mà còn cảm nhận được nỗi đau khi thấy người mình yêu quý trở thành nạn nhân của nó.
Mà tin tức này cũng truyền tới quân doanh, nơi Ragnar đang tham gia tập huấn, nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh không phải là tức giận hay khinh bỉ tội ác của Karol mà lại là lo lắng không yên.
Không hiểu sao lần này Ragnar lại cảm thấy Karol vô tội, nhớ đến đôi mắt ướt đẫm khi bị một câu bình luận của anh dọa sợ, hay gương mặt tươi cười thẹn thùng khi được khán giả khen ngợi, anh hoàn toàn không thể dung nạp cậu thành thiếu niên hống hách kiêu căng của trước kia.
Mà Karol của hiện tại sẽ hạ độc hại người sao? Có lẽ chỉ do cậu bất cẩn phối nguyên liệu nấu ăn không đúng dẫn tới ngộ độc mà thôi, trong sách cổ cũng đã từng ghi nhận nhiều trường hợp ngộ độc thức ăn như thế.
Suy nghĩ miên man một hồi, mãi cho đến nghe cấp dưới gọi, Ragnar mới giật mình khôi phục tinh thần, ngay lúc này anh mới nhận ra bản thân đã phạm phải một lỗi nghiêm trọng đó chính là mất cảnh giác, mỗi một giây một phút đối với anh đều nguy hiểm, cho dù là đang ở trong địa bàn của mình cũng vậy, nhưng bây giờ anh lại vì nghĩ đến chuyện của Karol mà làm trái với quy tắc của chính mình, sao điều này có thể xảy ra với một tướng quân như anh được chứ?
Ragnar bỗng nhiên nổi giận giải tán đám lính mới rồi xoay người rời đi.
Ragnar không quay về căn cứ làm việc của mình mà ngồi phi thuyền bay thẳng đến trụ sở cảnh sát của Liên Bang.
Thân là tướng quân với công trạng hiển hách, cho nên Ragnar có thể tự do đi vào bên trong phòng tạm giam mà không bị bất cứ ai cản lại.
Đứng trước một căn phòng giam, nhìn thiếu niên đang ngồi co ro ở trong một góc, hai mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không vô định phía trước, trái tim của anh bỗng nhiên nhói đau.
Ragnar đi tới chỗ của một viên cảnh ngục, hỏi: “Karol đã khai những gì rồi?”
Viên cảnh ngục kia cung kính đáp: “Cậu ấy thừa nhận món thức uống mang tên sữa chua đó do cậu ấy làm, nguyên liệu cũng là tự cậu ấy điều chế ra, nhưng không thừa nhận mình có chủ đích hạ độc.”
Ragnar trầm ngâm một lúc, sau đó lại hỏi: “Tình trạng lúc này của cậu ta thế nào?”
Viên cảnh ngục lắc đầu thở dài rồi nói: “Vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng Karol độc ác giống như lời đồn, nhưng trong quá trình hỏi cung mới thấy cậu ấy không đáng ghét như trong tưởng tượng, chúng tôi hỏi gì cậu ấy đều thành thật trả lời, thậm chí còn tự trách bản thân vì đã gây hại cho người khác, bây giờ tâm lý của cậu ấy có vẻ không được ổn lắm, bắt đầu lâm vào tình trạng hoảng loạn rồi, chúng tôi đang bàn bạc có nên mời bác sĩ tâm lý đến khám hay không.”
Ragnar nghe tới đây xong không hỏi gì thêm nữa mà sải bước đi đến trước cửa phòng giam, thiếu niên bên trong dường như không nhận ra có người tới, vẫn cứ ôm chặt đầu gối mà rơi lệ.
Xưa nay Ragnar không phải người biết an ủi người khác, càng sẽ không mở miệng an ủi Lê An Hảo vào lúc này, lúc này anh chỉ lạnh nhạt đi thẳng vào chủ đề, nói: “Nếu kết quả điều tra ra được cậu không hề cố ý hạ độc, tôi sẽ trợ giúp cậu thoát khỏi chỗ này, thậm chí sẽ dẹp bỏ những lời đồn không hay trên hệ thống mạng cho cậu, nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cậu ký vào hiệp định giải trừ hôn ước, từ nay về sau cậu và tôi không còn là chồng sắp cưới của nhau nữa.”
Ragnar vừa dứt câu, một bản hiệp định hủy hôn được tạo nên từ sóng điện tử hiện lên trước mặt Lê An Hảo.