-
Chương 27
Chương 27: Hãm Hại
Tại nhà riêng của gia đình Drake Green.
Vợ chồng ông Drake thu xếp phòng ở tạm cho bác sĩ hoàng gia xong thì định đi lên lầu xem thử con trai của mình đã khỏe hơn chưa.
Khi hai người đến trước cửa phòng của Sanh, ông Drake không vào mà kêu vợ mình vào trước, ông ấy biết tính tình con trai của mình rất nhạy cảm, tính hướng cũng đã xác định là thích nam giới từ lâu, mà thằng bé lại luôn quấn quýt với mẹ, vì thế có lẽ sẽ dễ dàng tâm sự với mẹ hơn.
Ông Drake chờ bên ngoài tầm năm phút, trong lúc ông ấy còn đang mong đợi con trai sẽ bước ra với gương mặt tươi tỉnh thì đột nhiên tiếng hét của vợ cắt ngang sự hy vọng của ông.
“Ông xã ơi, anh mau vào xem con mình bị gì này!”
Ông Drake lập tức tông cửa xông vào, sau đó ông ấy nhìn thấy vợ mình đang ôm con trai gào khóc dữ dội, còn thằng Sanh thì toàn thân co giật, đầu ngón tay và ngón chân co quắp vào nhau, mặt mũi trắng bệch trông không còn chút sức sống nào cả.
Ông Drake hoảng hốt chạy tới ôm lấy Sanh, nhưng vừa chạm vào người cậu ta, bàn tay của ông ấy cảm nhận được sự thiêu cháy mãnh liệt, với sức nóng này cơ thể của một người bình thường chắc chắn sẽ không chịu được, nếu vậy thì con trai của ông ấy đang phải trải qua điều khủng khiếp gì đây?
Ông Drake vội chạy xuống lầu gọi bác sĩ hoàng gia lên khám cho Sanh, vị bác sĩ kia khám sơ qua một lúc lại lắc đầu, bảo: “Phản ứng này tôi chưa gặp phải bao giờ, điều có thể làm ngay lúc này chính là chuyện cậu Sanh vào bệnh viện Liên Bang chữa trị, may ra còn cứu được nửa cái mạng.”
Hai vợ chồng nhà Green nghe bác sĩ nói xong đều rụng rời tay chân, ông Drake trực tiếp ngã khuỵu xuống nền nhà, thở hắt ra từng hơi một.
Vị bác sĩ hoàng gia thấy vậy cũng thông cảm cho họ mà gọi giúp phi thuyền cấp cứu tới, đưa Sanh đến bệnh viện Liên Bang.
Đương nhiên hai vợ chồng ông Drake cũng đi theo, trong lúc vô tình, ông Drake phát hiện cái lọ nhỏ mà đức vua Offy đã tặng cho gia đình ông ấy nằm lăn lóc ngay góc tường, ông ấy vội vàng nhặt lên rồi ngồi vào phi thuyền cấp cứu để theo chăm sóc con trai.
Nhìn cái hũ rỗng trước mặt, ông Drake siết chặt bàn tay lại, thầm nghĩ nếu chuyện lần này có liên quan đến hoàng tộc, cho dù chỉ là một thương nhân nhỏ bé, ông ấy cũng sẽ liều cái mạng già này để đòi lại công bằng cho đứa con duy nhất của mình.
Khi Sanh và cha mẹ đến được bệnh viện thì tin tức này cũng lan nhanh đến tay đức vua Offy và hoàng hậu.
“Cậu nói sao? Thằng bé Sanh đã được đưa đến bệnh viện Liên Bang trong tình trạng cực kỳ nguy cấp, hơn nữa tỷ lệ sống sót còn rất thấp ư? Sao có thể? Bác sĩ đã khám ra thằng bé bị bệnh gì chưa?” Đức vua Offy vội vàng hỏi người thị vệ vào báo cáo.
Người thị vệ nọ cung kính đáp: “Hiện tại bác sĩ vẫn chưa khám được cậu Sanh mắc bệnh gì, nhưng…”
Nói được một nửa, người thị vệ nọ lại ấp úng không chịu nói tiếp, đức vua Offy sốt ruột đến tức giận, bèn quát: “Có chuyện thì báo ngay, ấp a ấp úng cái gì hả?”
Bị đức vua mắng, người thị vệ mới cẩn thận bẩm báo: “Ông Drake nói với bác sĩ rằng sau khi cậu Sanh uống cái hũ màu trắng do đức vua ban thưởng, sức khỏe mới trở nên nguy kịch như vậy.”
“Cái gì?” Lần này, không chỉ đức vua mà cả hoàng hậu cũng phải giật mình thốt lên.
Hoàng hậu hoảng hốt nắm lấy cánh tay của đứa vua, dùng giọng hoang mang hỏi: “Bệ hạ à, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải cái hũ đó là vật phẩm tặng kèm của Karol sao? Đáng lẽ phải an toàn mới đúng, sao bây giờ lại khiến Sanh nhập viện?”
Đức vua Offy cũng không rõ nguyên nhân nằm ở đâu, nếu nói Karol muốn tiếp tục hại Sanh thì cũng thật vô lý, cậu hoàn toàn không hề biết ông ấy sẽ đưa cái hũ đó cho Sanh mà, hơn nữa vật phẩm chuyển đi lâu như vậy, nhưng đâu thấy người khác bị gì?
Ngay vào lúc này, một thị vệ khác lại hớt hải chạy từ bên ngoài vào, vừa thở vừa báo: “Thưa bệ hạ, phía bệnh viện Liên Bang vừa mới ghi nhận một ca bệnh có triệu chứng y hệt cậu Sanh, người này cũng vừa mới uống dung dịch bên trong cái hũ mà Karol đã tặng rồi mới phát bệnh.”
Nghe xong, vẻ mặt của đức vua Offy lập tức trở nên thẫn thờ, nếu chỉ có một mình Sanh bị vậy thì có lẽ ông ấy còn nghĩ chuyện này không liên quan đến Karol, sức khỏe của Sanh vốn đã yếu, nay có triệu chứng lạ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đằng này lại có thêm người vì uống phải đồ của Karol mà nhập viện khiến ông ấy không thể không thay đổi suy đoán.
Đột nhiên, hoàng hậu bắt lấy cánh tay của đức vua, gấp gáp mà kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ, chuyện Sanh nhập viện bị phát tán khắp hệ thống mạng rồi, tất cả mọi người đều đang rất phẫn nộ yêu cầu xử lý Karol đấy.”
“Cái gì? Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ai dám tung ra cho dân chúng biết?” Đức vua Offy giận dữ quát.”
“Là con truyền ra ngoài đó.” Một giọng nữ vang lên.
Công chúa Anna ngạo nghễ bước vào, đi thẳng tới trước mặt đức vua và hoàng hậu, cô ta khẽ cúi chào hai người một cái rồi dùng giọng điệu hiển nhiên nói tiếp: “Karol gây ra tội ác tày trời như thế, tại sao không thể cho công chúng biết, trước đó cậu ta đã mê hoặc nhiều người xem phát sóng trực tiếp của cậu ta, nếu còn chậm trễ không chịu vạch mặt cậu ta ra thì sẽ còn bao nhiêu người bị hại nữa đây?”
“Con…” Đức vua Offy tức giận chỉ tay vào công chúa Anna.
Hiện tại trong mắt Anna chỉ còn sự căm ghét dành cho Karol, hoàn toàn không để sự tức giận của đức vua vào lòng, hôm qua cô ta nhìn thấy mẹ và em gái của Ragnar khoe món ăn của Karol lên diễn đàn, cô ta không cho rằng họ trúng thưởng mà có được, chắc chắn Karol đã mặt dày mày dạn gửi đến để lấy lòng gia đình của Ragnar.
Hừ, nếu Karol đã không biết sống chết mà bỏ qua lời cảnh cáo của cô ta, cô ta cũng không ngại để cậu nếm thử cảm giác ngồi tù mọt gông là như thế nào, đợi cậu vào tù rồi, cô ta lại bố trí thêm vào trò hay, cô ta muốn xem thử, sau khi trở ra, cậu có còn là một con người nguyên vẹn nữa hay không.
Ánh mắt của Anna không giấu nổi sự mưu mô và ác độc, đương nhiên không qua được mắt của đức vua và hoàng hậu.
Đức vua Offy vội lên tiếng răn đe: “Anna, con không được làm bậy, bây giờ cha sẽ cho người gỡ tất cả tin tức xuống, con không nên nhúng tay vào chuyện này.”
Công chúa Anna căm phẫn nhìn đức vua, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không đời nào, con chỉ đang thực hiện quyền tố cáo của công dân, ngay cả đức vua cũng không thể ngăn cản.”
Nói xong, Anna xách làn váy chạy đi, đức vua và hoàng hậu nhìn theo bóng lưng của đứa con gái bướng bỉnh, trong lòng chỉ biết phiền muộn.
Quả nhiên, chẳng những không chịu để yên mà Anna còn mạnh tay đẩy chuyện này lên cao, đồng thời còn dùng tài khoản chính của mình công khai lên án Karol, ngay lập tức người hâm mộ của cô ta và quần chúng tin tưởng vào hoàng tộc đều chung sức hưởng ứng yêu cầu chính phủ kết tội Karol.
Số người chưa uống hũ sữa chua do Karol tặng nhanh chóng vứt nó đi, còn một vài người lỡ uống phải, cho dù cơ thể không có phản ứng khác lạ như Sanh và người vừa nhập viện kia thì cũng lập tức đến bệnh viện khám lại.
Tại nhà riêng của gia đình Drake Green.
Vợ chồng ông Drake thu xếp phòng ở tạm cho bác sĩ hoàng gia xong thì định đi lên lầu xem thử con trai của mình đã khỏe hơn chưa.
Khi hai người đến trước cửa phòng của Sanh, ông Drake không vào mà kêu vợ mình vào trước, ông ấy biết tính tình con trai của mình rất nhạy cảm, tính hướng cũng đã xác định là thích nam giới từ lâu, mà thằng bé lại luôn quấn quýt với mẹ, vì thế có lẽ sẽ dễ dàng tâm sự với mẹ hơn.
Ông Drake chờ bên ngoài tầm năm phút, trong lúc ông ấy còn đang mong đợi con trai sẽ bước ra với gương mặt tươi tỉnh thì đột nhiên tiếng hét của vợ cắt ngang sự hy vọng của ông.
“Ông xã ơi, anh mau vào xem con mình bị gì này!”
Ông Drake lập tức tông cửa xông vào, sau đó ông ấy nhìn thấy vợ mình đang ôm con trai gào khóc dữ dội, còn thằng Sanh thì toàn thân co giật, đầu ngón tay và ngón chân co quắp vào nhau, mặt mũi trắng bệch trông không còn chút sức sống nào cả.
Ông Drake hoảng hốt chạy tới ôm lấy Sanh, nhưng vừa chạm vào người cậu ta, bàn tay của ông ấy cảm nhận được sự thiêu cháy mãnh liệt, với sức nóng này cơ thể của một người bình thường chắc chắn sẽ không chịu được, nếu vậy thì con trai của ông ấy đang phải trải qua điều khủng khiếp gì đây?
Ông Drake vội chạy xuống lầu gọi bác sĩ hoàng gia lên khám cho Sanh, vị bác sĩ kia khám sơ qua một lúc lại lắc đầu, bảo: “Phản ứng này tôi chưa gặp phải bao giờ, điều có thể làm ngay lúc này chính là chuyện cậu Sanh vào bệnh viện Liên Bang chữa trị, may ra còn cứu được nửa cái mạng.”
Hai vợ chồng nhà Green nghe bác sĩ nói xong đều rụng rời tay chân, ông Drake trực tiếp ngã khuỵu xuống nền nhà, thở hắt ra từng hơi một.
Vị bác sĩ hoàng gia thấy vậy cũng thông cảm cho họ mà gọi giúp phi thuyền cấp cứu tới, đưa Sanh đến bệnh viện Liên Bang.
Đương nhiên hai vợ chồng ông Drake cũng đi theo, trong lúc vô tình, ông Drake phát hiện cái lọ nhỏ mà đức vua Offy đã tặng cho gia đình ông ấy nằm lăn lóc ngay góc tường, ông ấy vội vàng nhặt lên rồi ngồi vào phi thuyền cấp cứu để theo chăm sóc con trai.
Nhìn cái hũ rỗng trước mặt, ông Drake siết chặt bàn tay lại, thầm nghĩ nếu chuyện lần này có liên quan đến hoàng tộc, cho dù chỉ là một thương nhân nhỏ bé, ông ấy cũng sẽ liều cái mạng già này để đòi lại công bằng cho đứa con duy nhất của mình.
Khi Sanh và cha mẹ đến được bệnh viện thì tin tức này cũng lan nhanh đến tay đức vua Offy và hoàng hậu.
“Cậu nói sao? Thằng bé Sanh đã được đưa đến bệnh viện Liên Bang trong tình trạng cực kỳ nguy cấp, hơn nữa tỷ lệ sống sót còn rất thấp ư? Sao có thể? Bác sĩ đã khám ra thằng bé bị bệnh gì chưa?” Đức vua Offy vội vàng hỏi người thị vệ vào báo cáo.
Người thị vệ nọ cung kính đáp: “Hiện tại bác sĩ vẫn chưa khám được cậu Sanh mắc bệnh gì, nhưng…”
Nói được một nửa, người thị vệ nọ lại ấp úng không chịu nói tiếp, đức vua Offy sốt ruột đến tức giận, bèn quát: “Có chuyện thì báo ngay, ấp a ấp úng cái gì hả?”
Bị đức vua mắng, người thị vệ mới cẩn thận bẩm báo: “Ông Drake nói với bác sĩ rằng sau khi cậu Sanh uống cái hũ màu trắng do đức vua ban thưởng, sức khỏe mới trở nên nguy kịch như vậy.”
“Cái gì?” Lần này, không chỉ đức vua mà cả hoàng hậu cũng phải giật mình thốt lên.
Hoàng hậu hoảng hốt nắm lấy cánh tay của đứa vua, dùng giọng hoang mang hỏi: “Bệ hạ à, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng phải cái hũ đó là vật phẩm tặng kèm của Karol sao? Đáng lẽ phải an toàn mới đúng, sao bây giờ lại khiến Sanh nhập viện?”
Đức vua Offy cũng không rõ nguyên nhân nằm ở đâu, nếu nói Karol muốn tiếp tục hại Sanh thì cũng thật vô lý, cậu hoàn toàn không hề biết ông ấy sẽ đưa cái hũ đó cho Sanh mà, hơn nữa vật phẩm chuyển đi lâu như vậy, nhưng đâu thấy người khác bị gì?
Ngay vào lúc này, một thị vệ khác lại hớt hải chạy từ bên ngoài vào, vừa thở vừa báo: “Thưa bệ hạ, phía bệnh viện Liên Bang vừa mới ghi nhận một ca bệnh có triệu chứng y hệt cậu Sanh, người này cũng vừa mới uống dung dịch bên trong cái hũ mà Karol đã tặng rồi mới phát bệnh.”
Nghe xong, vẻ mặt của đức vua Offy lập tức trở nên thẫn thờ, nếu chỉ có một mình Sanh bị vậy thì có lẽ ông ấy còn nghĩ chuyện này không liên quan đến Karol, sức khỏe của Sanh vốn đã yếu, nay có triệu chứng lạ cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đằng này lại có thêm người vì uống phải đồ của Karol mà nhập viện khiến ông ấy không thể không thay đổi suy đoán.
Đột nhiên, hoàng hậu bắt lấy cánh tay của đức vua, gấp gáp mà kêu lên: “Bệ hạ, bệ hạ, chuyện Sanh nhập viện bị phát tán khắp hệ thống mạng rồi, tất cả mọi người đều đang rất phẫn nộ yêu cầu xử lý Karol đấy.”
“Cái gì? Chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ai dám tung ra cho dân chúng biết?” Đức vua Offy giận dữ quát.”
“Là con truyền ra ngoài đó.” Một giọng nữ vang lên.
Công chúa Anna ngạo nghễ bước vào, đi thẳng tới trước mặt đức vua và hoàng hậu, cô ta khẽ cúi chào hai người một cái rồi dùng giọng điệu hiển nhiên nói tiếp: “Karol gây ra tội ác tày trời như thế, tại sao không thể cho công chúng biết, trước đó cậu ta đã mê hoặc nhiều người xem phát sóng trực tiếp của cậu ta, nếu còn chậm trễ không chịu vạch mặt cậu ta ra thì sẽ còn bao nhiêu người bị hại nữa đây?”
“Con…” Đức vua Offy tức giận chỉ tay vào công chúa Anna.
Hiện tại trong mắt Anna chỉ còn sự căm ghét dành cho Karol, hoàn toàn không để sự tức giận của đức vua vào lòng, hôm qua cô ta nhìn thấy mẹ và em gái của Ragnar khoe món ăn của Karol lên diễn đàn, cô ta không cho rằng họ trúng thưởng mà có được, chắc chắn Karol đã mặt dày mày dạn gửi đến để lấy lòng gia đình của Ragnar.
Hừ, nếu Karol đã không biết sống chết mà bỏ qua lời cảnh cáo của cô ta, cô ta cũng không ngại để cậu nếm thử cảm giác ngồi tù mọt gông là như thế nào, đợi cậu vào tù rồi, cô ta lại bố trí thêm vào trò hay, cô ta muốn xem thử, sau khi trở ra, cậu có còn là một con người nguyên vẹn nữa hay không.
Ánh mắt của Anna không giấu nổi sự mưu mô và ác độc, đương nhiên không qua được mắt của đức vua và hoàng hậu.
Đức vua Offy vội lên tiếng răn đe: “Anna, con không được làm bậy, bây giờ cha sẽ cho người gỡ tất cả tin tức xuống, con không nên nhúng tay vào chuyện này.”
Công chúa Anna căm phẫn nhìn đức vua, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không đời nào, con chỉ đang thực hiện quyền tố cáo của công dân, ngay cả đức vua cũng không thể ngăn cản.”
Nói xong, Anna xách làn váy chạy đi, đức vua và hoàng hậu nhìn theo bóng lưng của đứa con gái bướng bỉnh, trong lòng chỉ biết phiền muộn.
Quả nhiên, chẳng những không chịu để yên mà Anna còn mạnh tay đẩy chuyện này lên cao, đồng thời còn dùng tài khoản chính của mình công khai lên án Karol, ngay lập tức người hâm mộ của cô ta và quần chúng tin tưởng vào hoàng tộc đều chung sức hưởng ứng yêu cầu chính phủ kết tội Karol.
Số người chưa uống hũ sữa chua do Karol tặng nhanh chóng vứt nó đi, còn một vài người lỡ uống phải, cho dù cơ thể không có phản ứng khác lạ như Sanh và người vừa nhập viện kia thì cũng lập tức đến bệnh viện khám lại.